Tình Thơ
Từ xa lạ bỗng hoá thành thân thiết
Cõi đời này mơ thực, thực hay mơ
Đến với nhau bằng tất cả lòng thơ
Sao tha thiết hơn cả trong đời thật
Thắc mắc hoài sao từ lâu không gặp?
Thuở ban đầu cùng chung mái trường xưa
Cùng chia vui xẻ buồn dưới nắng mưa
Cùng chung bước cùng thầy cô bè bạn
Chín tháng trời có những ngày mưa, hạn
Đã cùng đi... đi đến một trường thi
Cùng ngồi chung một khối, một bài ghi
Sao tan buổi hai người chia hai lối?
Bao năm rồi mãi rong ruổi nổi trôi
Vấp ngã hoài trong trường đời nghiệt ngã
Để bây giờ một khoảng cách thật xa
Tìm lại được có tin là định mệnh?
Nguyệt Hạ
Ngẫu Nhiên Hội Ngộ
Vâng từ xa lạ bỗng nhiên thành mật thiết
Trong cuộc đời sự thật cũng như mơ
Tìm đến nhau qua vần điệu câu thơ
Và giao cảm cứ hư hư thật thật
Em thắc mắc sao trước đây chẳng gặp
Thưở bấy giờ chung dưới mái trường xưa
Cùng phố chung, cùng trốn nắng đội mưa
Cả chín tháng, cùng thầy cô chúng bạn
Anh trưởng lớp, dáng cao cao chẳng ngán
Đứng trước trường làm vận động thể thao
Em tí ti đứng góc cuối thì thào
Với đám ban, cái anh chàng phách lối ...
Cái buổi ấy tuổi trẻ thường trôi nổi ...
Để ý chi những chuyện nhỏ li ti
Trai thanh niên phải lập nghiệp được gì
Để báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục
Niềm tin mới mang tin mừng hạnh phúc
Cho toàn dân những xó xỉnh núi non
Cho quê hương hào khí dãy trường sơn
Vang cùng khắp bốn phương trời thế giới
Chuyện ngẫu nhiên thật tình cờ chẳng đợi
Hai góc trời hai đứa lại gặp nhau
Chợt nhận ra cái thuở ấy ban đầu
Mình chung bước chung đường mà không gặp
Lửa bùng cháy, lửa âm thầm chẳng tắt
Tình yêu thơ, mộng Phố Núi chưa phai
Anh chàng thơ em kỳ nữ nhân tài
Nơi Thư Quán Việt Nam mình hội ngộ
Nguyên Đỗ
Duyên Ngộ Với Thơ
Hội ngộ đây phải chăng là định mệnh
Kẻ đi tìm, kẻ trốn tránh - người thơ
Cuộc đời này có thực chứ đâu mơ
Chàng thi sĩ cùng nàng thơ hoạ bút.
Nhớ không em trước đây ta đã gặp
Nơi sân trường phượng đỏ đang nở hoa
Anh bâng khuâng vì sắp phải rời xa
Em lưu luyến nhặt cánh hoa rơi rụng
Ngôi trường đó giờ đổi thay nhiều lắm
Phòng học xưa đã thêm mấy tầng lầu
Còn đám bạn đã mỗi đứa một phương
Thầy cô thì có người đi người ở
Phố núi mình có hai mùa mưa nắng
Mưa rả rích, anh chỉ thích ở nhà
Nắng chang chang, em chẳng muốn đến trường
Nhớ không em những buồn vui một thuở...
Bây giờ đây anh em ta xa cách
Mà vẫn gần nhờ kết nối vần thơ
Cuộc đời này thực cũng tựa như mơ
Duyên gặp gỡ, tình ngày càng thắm thiết.
Codongoitenem
T619112010