NHÂN NGHĨA
YÊU V À M ẤT
Không thể quên được
tình yêu ban đầu...
Tình yêu lần sau
tình yêu ngào ngạt
rung động đất trời
rào rạt biển khơi
gắn bó suốt đời
không gì chia cắt
Cái mất đầu tiên
vừa xót vừa đau...
Cái được lần sau
lại càng trân trọng
giữ giữ gìn gìn
nâng niu chiều chuộng
sợ là mộng tưởng
ôm chặt vào lòng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2010 16:04:35 bởi Nguyễn Văn Thơm >
LÁ VÀNG Chiếc lá vàng lay lay Run rẩy theo làn gió Lá vàng còn lơ ngơ Bay về đâu bây giờ... Chiếc lá dần vàng úa Sắp đến ngày xa cây Mơ màng chi nữa đây Giờ chia tay phải đến Lá vẫn còn quyến luyến Đem nốt chút vốn đời Chăm cho cây hoàn thiện Bù những gì còn thiếu Nhưng cây đâu có hiểu Nó chỉ muốn nhẹ cành Lá vàng phải đi nhanh Cho mầm xanh thay thế Chiếc lá bỗng bàng hoàng Nó lơ lửng không gian Bay bay theo chiều gió Thoáng nhẹ chút hoang mang Lá rơi rất nhẹ nhàng Lên bàn tay đất mẹ Lại trở về thời trẻ Nhảy vũ điệu ba lê Lá trở về thực chất Hết những ngày mơ màng Với mộng tưởng vinh quang Hay giàu sang phú quý Lá vàng, lá vàng rơi Là quy luật cuộc đời Đừng tưởng mình vĩ đại Là sống mãi muôn thời r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2010 17:02:45 bởi Huyền Băng >
CÂY NẾN HỒNG Em là cây nến mảnh mai Thương em anh cứ ngắm hoài khôn nguôi Ngắm rồi sờ khắp thân người Thân em tròn trịa ngời ngời ánh son Ôm em anh cứ xoay tròn Da em tươi mát tâm hồn thảnh thơi Ai sinh em ra với đời Cho anh cơ thể tuyệt vời của em Lửa hồng anh đã thắp lên Quá vui nước mắt chảy trên thân hồng Nhìn em anh cứ chạnh lòng Đời em đang cháy, lửa hồng đang nhen Có em soi sáng đêm đen Cho anh đọc sánh luyện rèn văn thơ Nhìn em sao thể làm ngơ Lỡ em cháy hết bấy giờ lại đêm...
ĐỢI Đợi người ngả nón ngồi chờ Mong hoài chả thấy thẫn thờ vô duyên Lòng như lửa đốt không yên Đứng lên ngồi xuống ngó nghiêng bốn bề... Thôi đành cắp nón ra về Rưng rưng nàng khóc đầm đìa lệ rơi...
CÁNH BÈO
Chót dại
như cánh bèo khờ
trôi ra sông lớn
vật vờ độc thân
tưởng đâu
nơi ấy đầy xuân
nào ngờ nước xiết
toàn thân nát nhừ
bây giờ
lỡ bước lơ ngơ
biết đâu là bến
là bờ mà trôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2010 15:27:13 bởi Nguyễn Văn Thơm >
GẬP GHỀNH Gập ghềnh cây gập ghềnh người gập ghềnh đường phố dòng đời ngổn ngang Gập ghềnh tiền gập ghềnh vàng gập ghềnh hàng hoá ngỡ ngàng bán mua Gập ghềnh nắng gập ghềnh mưa gập ghềnh bão lụt chiêm mùa bấp bênh Gập ghềnh giá gập ghềnh dân gập ghềnh mức sống chênh vênh tình người Gập gềnh cái thuở thiếu thời gập ghềnh thi cử chơi vơi học đường Gập ghềnh những mảnh tình vương ai gieo hạt nhớ hạt buồn vào tâm Gập ghềnh gặt hái thăng trầm gập ghềnh sáng tối lầm rầm khen chê Gập ghềnh con cháu ông cha bước cao bước thấp mưa sa nhấn chìm Gập ghềnh bến vắng lặng im gập ghềnh mộng ảo ngóng tìm người yêu Gập ghềnh mờ tỏ ráng chiều chân mây tía đỏ sợ điều vu vơ Gập ghềnh chìm nổi âu lo gập ghềnh nước bước gió mưa cuộc đời Gập ghềnh khép mở nụ cười gập ghềnh gánh nặng tả tơi dáng người Gập gềnh cả tiếng ru hời ngàn năm còn vọng những lời bập bênh
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2010 20:55:24 bởi Viet duong nhan >
QUẢ CAM
Người khen
cam ngọt, cam ròn
đã đẹp hình thức
lại ngon trong lòng
Để ta
đi lại lòng vòng
muốn mua lại ngại
bên trong thế nào?
bề ngoài
đẹp mẽ làm sao
hay đâu chua đắng
mua vào nặng tâm...
Quả cam
nhỏ nhẻ lầm rầm:
có ăn mới hiểu
thăng trầm do đâu
nếu như
chưa toại lòng nhau
xin đừng
rước cái khổ đau vào người
Cam ơi
ta đã quyết rồi
cũng đành
nhờ cậy duyên trời vậy thôi
cam tròn
sắc nước
vàng tươi
đã mua
ta gửi phận đời vào đây
hết nhìn lại ngắm
đắm say
Với ta
cam toả hương bay khắp nhà
Thế là
thơm mát lòng ta
cho dù chua ngọt
vẫn là cái duyên
Đâu rồi
quê hương
Đâu rồi
đồng lúa lũy tre
đường về cát bụi
xun xoe nhà tầng
Đâu rồi
thời khắc lâng lâng
chiều chiều đi dạo
giữa đồng xả hơi
vẫn mảnh đất
vẫn mảng trời
bàn chân run rẩy
rụng rơi sứ người
Đâu rồi
mái ngói đỏ tươi
con gà cục tác,
trâu nằm nhai rơm
bát cơm gạo tám
còn thơm
ăn vừa ngon miệng
lại ươm tình đời
Con người
cũng những con người
mà sao cứ thấy
chơi vơi cạn tình
phải chăng
thôn hoá đô thành
mà đời nham nhở
em anh bất hoà
nào tranh đất
nào đòi nhà
ruột thịt đứt nát
bê tha vì tiền
Ứơc gì
ta có phép tiên
trở về cái cõi
êm đềm xưa say
ước gì
làm ngọn gió lay
xoay về gốc rễ
những ngày xa xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2010 22:02:02 bởi Nguyễn Văn Thơm >
Vén
Vén bầu trời
thổi ước mơ
lộng đời gió thổi
lơ ngơ cõi lòng
Vén mùa
thả nắng vào đông
mong cho giá rét
lưu vong xứ người
Vén đêm
thả vạn sao trời
để cho tăm tối
ngậm ngùi bỏ đi
Vén đời
thả mối tình si
để ta nàng ấy
chẳng gì cắt chia...
Giá như Giá như ta chẳng gặp nàng đời ta nào biết chuyển sang trang nào Tình ta nắng ấm ngọt ngào chỉ có đôi chút xôn xao giá lòng vì ta còn lúc lạnh lùng lao vào công việc vẫy vùng tiến thân... nào hay người vợ chuyên cần mệt nhoài nhà cửa âm thầm vượt qua... Tỉnh ra ta trở về ta lao vào gánh vác việc nhà cùng nhau... Thế là tình càng ngấm sâu cứ như cau đượm tình trầu thắm tươi Tháng 12 năm 2010
Cánh đồng hoang Cánh đồng hoang cỏ ngập tràn Lòng trống rỗng tình ngổn ngang ùa vào Một lời nhỏ nhẻ ngọt ngào cũng làm tim rỗng xôn xao tròn ngày Một cái liếc mắt nhíu mày trời đông hửng nắng đêm dầy tan băng Ta về xoá bỏ ruộng hoang nhổ hết cỏ dại khẽ khàng trồng cây Bón chăm tỉa tót hàng ngày bắt sâu nhổ cỏ bàn tay chính mình Hiểu lòng ta nặng nghĩa tình cây xanh tốt lá rung rinh cành mềm Tâm ta rộng mở đời êm tình càng lai láng tới miền yêu thương
Hạt sương Ngẫm mình
bụi nước nhỏ nhoi
phận hèn lơ lửng
chơi vơi giữa trời
muốn rơi
mà chẳng dám rơi
lỡ làm cây héo
hại người trồng cây
Sương nhỏ nhắn
lòng thảo ngay
thương người chẳng nỡ
bay bay rối rời
Mong sao
kết thúc cuộc chơi
trở về hạt nước
đầy vơi với đời
Hạt sương óng ánh tình người
đọng trên hoa, lá
rạng ngời cỏ cây
Cảm ơn bạn Ngoncogiodua
Thời nay
đã khác bao nhiêu
cái nhân nghĩa
vẫn còn nhiều lo toan
Xin chị đừng quá bi quan
Gốc rễ còn đó
tim gan Lạc Hồng
Phải chờ
phải đợi
phải trông
Dìu dắt con cháu
theo ông theo bà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2010 11:12:29 bởi Nguyễn Văn Thơm >
Anh là người công an Anh là người của công an chống trời đạp đất chẳng màng gian nguy trong dòng người muôn nghĩ suy thả lòng theo bước chân đi dân tình thấu chân lý hiểu bất minh giải oan giải nỗi bất bình người dân Không cho kẻ sấu lộng hành giúp người trong sạch giữ xanh ngắt trời diệt ma tuý giữ tình người anh là cây đứng che trời bão giông chớp loè sấm giật đùng đùng theo dòng nước lũ vẫy vùng cứu dân Anh là người bạn ân cần giúp người lỡ bước sa chân dậm trường chân thành tình nghĩa yêu thương giúp người trở lại con đường nghĩa nhân Bàn chân anh bước âm thầm dòng đời thác cuốn ầm ầm cuộn trôi đồng tiền phẩm giá con người đem ra so đọ chơi vơi lý tình Riêng anh giữ tấm lòng trinh anh không bán rẻ thịnh tình nước non
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: