Yêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Xuân Diệu
Có Phải Chăng...
Có phải chăng con đường tình trắc trở
Xót xa nhiều mới được gọi là yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu (*)
Tình chỉ đẹp khi không được toại ý
Có phải chăng yêu là không suy nghĩ
Theo tình nhiều tình vẫn chẳng nhớ ta
Ta nhớ mãi tình người đã rời xa
Vòng lẩn quẩn loanh quanh không lối thoát
Có phải chăng yêu cả hồn lẫn xác
Muốn người tình dâng tặng cả trái tim
Biết làm sao... yêu là phải đi tìm
Không mua bán... tình yêu là bất diệt
Có phải chăng yêu là chịu thua thiệt
Ta yêu người nhưng người chẳng yêu ta
Nhìn thấy người sánh bước với người kia
Tự an ủi... ta mong người hạnh phúc
Có phải chăng yêu là chịu nhẫn nhục
Mất mát nhiều tự biện hộ là yêu
Rắc rối lắm tình yêu có lắm điều
Trong hay ngoài đều bó tay chịu trận
Có phải chăng yêu là đời lận đận
Dỡ dang rồi dang dỡ... cũng vì ai
Chẳng có ai nói được... có ai tài
Giỏi hay thắng trong trường yêu có mấy
Có phải chăng yêu là không nhìn thấy
Phải, trái, sai, lầm... nhắm mắt làm ngơ
Vương vấn mãi với con tim dại khờ
Không lý lẽ biện luận không sửa đổi
Có phải chăng yêu là không hối lỗi
Lỡ lầm gì cũng đổ tội tại yêu
Dấn thân vào yêu quá nên làm liều
Ai có trách, chỉ cười... tại yêu cả!
Có phải chăng yêu là chịu vất vả
Chạy cùng trời cuối đất cũng vì yêu
Đêm hao gầy, ngày hốc hác phiêu diêu
Có thật yêu hay là đang trả nợ...
Nguyệt Hạ
T518112010
Yêu, Nợ và Duyên Phận
Bởi vì yêu nên vướng sợi khổ rồi
Yêu người đó nhưng đành lòng câm nín
Duyên đã gặp, tình đã trao vẫn thế
Phận chẳng chung đường, đành biệt ly đôi
Bởi vì nợ nên tình giữ riêng thôi
Người yêu đó nhưng đành lòng xa cách
Phận an bài, trách nhau chi thêm tội
Duyên gặp gỡ, chỉ là... ước chung đôi.
Codongoitenem
T518112010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2010 19:35:47 bởi Kẻ khờ >