Dòng thơ ngoài nước
NGÔ-MINH-HẰNG
TƯỞNG NHỚ
(Nén hương lòng, kính dâng những Chiến
Sĩ Việt Nam Cộng Hoà đã anh dũng hy sinh
cho chính nghĩa, cho Tổ Quốc Việt Nam)
Lòng tôi, một nén hương, thành kính
Xin thắp và xin tưởng nhớ Người
Hỡi những Anh Hùng dân tộc Việt
Máu xương Anh hiến dựng xây đời
Vì yêu dân, nước nên Anh nhận
Trách nhiệm người trai buổi nhiễu nhương
Tôi cảm ơn Anh, tôi ngưỡng phục
Tấm lòng son sắt với quê hương!
Anh đem dũng cảm, đem kinh lược
Chiến đấu, Anh ngăn bước giặc thù
Nguy hiểm không sờn, không nhụt chí
Cho dầu gục ngã giữa âm u ...
Dakto, An Lộc hay Rừng Sát
Quảng Trị, Pleime hoặc Hạ Lào
Anh đã hào hùng trong chiến thắng
Hào hùng trong cả bước gian lao!
Từ bờ Bến Hải xuôi Đồng Tháp
Có dấu chân Anh khắp bốn vùng
Xương máu Anh trong từng mạch đất
Trong từng nhịp thở của non sông!
Hồn Anh hoà với hồn sông núi
Dẫu chẳng bia xanh, chẳng sử vàng
Nhưng đã muôn đơì dân tộc Việt
Nhớ ơn bồi đắp, giữ giang san!
Trong từng giọt nước, từng thân cỏ
Phảng phất như Anh đã mỉm cười
Có tháng Tư nào loang máu đỏ
Quê buồn như mắt lệ Anh rơi !!!
Tháng Tư, ôi tháng Tư oan nghiệt
Ai xé mà tan những mảnh đời
Những gói poncho không đất phủ
Những đau buồn muôn kiếp khôn nguôi
Tháng Tư, ôi tháng Tư đau xót
Có những người trai chết vội vàng
Và có những người không sống nhục
Chọn cho mình cái chết vinh quang!
Anh hy sinh thế vì dân, nước
Tôi biết ơn và thương tiếc anh
Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
Cho dù hoang mộ có VÔ DANH!
~
Ngô-Minh-Hằng~
VỚI SỨC MẠNH CỦA TOÀN
DÂN KẾT HỢP
(Gởi về Quê Hương và Đồng Bào
Việt Nam thân mến)
Hãy đứng dậy hỡi linh hồn của núi
Bởi đau thương dân tộc đã vô cùng
Không thể nữa, quê hương tràn hận tủi
Và oán hờn cuồn cuộn đã như sông
Đứng thẳng nhé, hỡi anh, em, hỡi chị!
Ta đấu tranh cho lẽ phải, cho đời
Hãy đập vỡ ách độc tài đảng trị
Để cho mầm dân chủ nở hoa tươi
Hãy gom lại lời bất bình của gió
Và nỗi đau tám chục triệu dân lành
Để địa chấn chôn vùi màu cờ đỏ
San phẳng nhà tù cho lúa lên xanh
Để thiền viện lại tôn nghiêm kinh kệ
Không kẽm gai, không quản chế, không tù!
Chuông giáo đường lại vang từng thánh lễ
Xoa dịu oan hồn vạn nẻo âm u...
Hãy sát cánh, ta cùng nhau cương quyết
Đòi Tự Do Tôn Giáo lại cho mình
Bởi niềm tin không thể nào hủy diệt
Của con người là cuộc sống tâm linh!
Bởi nhân loại đã quật cường, tiến bộ
Kìa, Đông Âu, khối cộng đã tan rồi
Cứu dân tộc, cứu quê hương khốn khổ
Hỡi ba miền! ta phải đứng lên thôi!!!
Với sức mạnh của toàn dân kết hợp
Thì độc tài, bạo chúa cũng khoanh tay
Thì vô đạo sẽ tan như ánh chớp
Chính nghĩa muôn đời vàng bóng cờ bay...
~
Ngô-Minh-Hằng~
TRĂM TRỨNG TRĂM CON
Ai vá giùm ta một mảnh lòng
Tơi bời vụn vỡ với non sông
Điêu linh tức tưởi đời dâu bể
Mấy độ thăng trầm vẫn thủy chung
Ai sưởi giùm ta một cõi lòng
Lạnh lùng hoang vắng những ngày Đông
Ôi, con chim én cô đơn ấy
Đời mãi chia lìa vạn nhánh sông!
Ai hiểu giùm ta một chuyện lòng
Đau thương cuồn cuộn sóng vô chung
Hồn ta quằn quại hồn vong quốc
Những vết thương buồn của núi sông
Hãy đến cùng ta, những tấm lòng!
Như ta đã đến tự hư không
Nhìn nhau mà nhận ra nhau nhé
Trăm trứng trăm con giống Lạc Hồng!
Và hiểu cho nhau những nỗi lòng
Để cùng chuyển núi lại dời sông
Nắm cho chặt nhé, tay nhau đấy
Thì có nhiều chi nước biển Đông?!
~
Ngô-Minh-Hằng~
LÁ THƠ XUÂN
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ấm áp huy hoàng ánh thái dương
Vạn vật tưng bừng, ồ, lại tết
Thêm mùa xuân nữa chốn tha hương
Quê ơi, nỗi nhớ tràolên bút
Giục giã lòng ta khúc đoạn trường
Ta viết thư này trong nước mắt
Gởi về quê mẹ với niềm thương
Bao nhiêu năm tháng xa xôi ấy
Là bấy nhiêu sầu, nhớ cố hương
Từ ta sống hận đời vong quốc
Lấm bùn chi quản cái thân lươn
Đắng cay tủi mhục đời dâu bể
Cơm áo đầy, no, vẫn chán chường
Sang cả, mặc người xe với ngựa
Chuộng đời đạm bạc, cảnh thư hương
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ngơ ngẩn lòng ta nhớ cố hương
Cánh én chiều qua quên đậu lại
Nên mùa Xuân chỉ có dư hương!
Nhớ mãi cành nêu trong kỷ niệm
Câu đối hoa tiên đỏ vách tường
Xuân đến cho lòng xa xót nhớ
Những mùa Xuân cũ ở quê hương
Xuân xưa rực rỡ hoa đào nở
Mai cũng vàng tươi ngập cả vườn
Thanh quất xanh um, cành đỏ trái
Thủy tiên, thược dược thoảng mùi hương
Mứt gừng, mứt bí thơm, cay, ngọt
Tấp nập người đi ngập phố phường
Những tối thức khuya xem luộc bánh
Lửa hồng tỏa ấm, khói lam vương
Giao thừa đốt pháo mừng Xuân tới
Nghi ngút bàn thờ cảnh khói hương
Áo mới hoa đào nguyên nếp gấp
Thẹn thùng duyên dáng chị soi gương
Chị cười, môi thắm màu son nhạt
Má đỏ như tô lớp phấn hường
Ngày ấy tuổi ta còn nhỏ lắm
Dào dạt đời vui, chửa nhuốm buồn
Ngày Xuân đòi mẹ nguyên phong pháo
Cùng bạn đốt chơi ở cuối đường
Có cô hàng xóm thua đôi tuổi
Khác lớp nhưng chung học một trường
Hai đứa xuất hành đi chúc tết
Chúc Thày năm mới được an khương
Cảm động, thày mời phong kẹo lạc
Và cười: ‘‘Học giỏi để làm gương’’
Có lần hai đứa chơi chồng vợ
Sính lễ hoa cau nhặt ở vườn
Ta làm chú rể, vai phò mã
Cô dâu, nàng thích gọi ‘‘Hiền Nương’’
Nàng cài lên tóc chùm hoa bưởi
Làm cả cung đình cũng ngát hương!
Thuở nhỏ, xuân về, ta có đủ
Vì rằng xuân ấy ở quê hương!
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ta nhớ quê ta, nhớ lạ thường
Mẹ hỡi, nằm sầu trong mạch đất
Có nghe hồn lạnh những chiều sương?
Bao năm con chẳng về thăm được
Mộ mẹ hoang tàn, vắng khói hương
Chị cũng đã về nơi chín suối
Biển sầu chị gửi nắm tàn xương
Nụ cười nát dưới chân cuồng tặc
Xác chị nằm sâu dưới đại dương
Cô bé nhà bên giờ đã lớn
Nẻo đời vạn ngả, gió cùng sương
Trò chơi ngày bé không thành được
Cô trách đời saolắm chuyện buồn
Nhìn cánh hoa cau lòng cô lại
Nhớ người bạn cũ chốn tha hương
Ngày trước anh cô là chiến sĩ
Lừng lẫy danh vang khắp chiến trường
Thuở ấy, nhìn anh, ta thán phục
Ngực anh ngời sáng những huy chương
Bây giờ thân xác anh tàn phế
Vì bởi lao tù chẳng xót thương
Người vợ đỉnh chung từng xẻ ngọt
Xa lòng, cách mặt, dứt tơ vương
Chao ơi đau xót tình dâu biển
Nước mất nhà tan luống đoạn trường!
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Nhớ cánh mai vàng chốn cố hương
Ta trải lòng ta trên giấy trắng
Tim hồng nhỏ lệ, khóc bi thương
Viết gì cho mẹ trong mồ vắng
Cho chị u sầu đáy đại dương
Cho anh trong ngục tù tăm tối
Cho lũ em thơ sống vỉa đường
Cho cô hàng xóm tình xưa lỡ
Đời khắc lòng cô vạn vết thương!
Từ buổi ra đi không hẹn ấy
Tội tình mang nặng với quê hương
Chí trai quanh quẩn vòng cơm áo
Nửa mảnh trăng sầu đợi bóng gươm
Chao ơi, cúi mặt mà thêm thẹn
Xuân đến, lòng đau, ứa lệ buồn
Bao giờ ta trở về quê nhỉ
Đi giữa cờ bay, giữa trống dồn???
~Ngô-Minh-Hằng~
2001
MÓN QUÀ XUÂN GỬI VỀ ĐẤT MẸ
(Bài thơ này xin được là món quà xuân, gởi về quê
hương và đồng bào Việt Nam, quốc nội và hải ngoại)
Lòng đất Mẹ, những mầm xanh đang lớn
Đang chuyển mình cho lịch sử gấm hoa
Cho tương lai, cho nòi giống, sơn hà
Được rạng rỡ và muôn đời vinh hiển
Kìa, sóng bạc, hỡi linh hồn của biển
Hỡi núi cao, rừng thẳm, hỡi sông dài
Đứng lên nào, cùng sát cánh chung vai
Mà gánh vác, rửa oan hờn đất nước!
Mà dựng lại cho đời gương ái quốc
Tấm gương hùng, này, Nguyễn Huệ, Trưng Vương
Lê Lợi, Ngô Quyền, Hưng Đạo, Trinh Nương
Những Nguyễn Trãi, Đặng Dung, Trần Quốc Toản!
Trước chướng ngại, xin thêm lòng can đảm
Kìa, nhìn xem, bạo chúa giữa ngai vàng
Tham ác, độc tài, hung hiểm, dã man
Đưa tổ quốc vào trường thiên thống hận
Máu đã thấm, đang nẩy mầm trong đất
Xương đã đầy, trắng rợn đỉnh non xanh
Dân tộc đau thương, quê mẹ tan tành
Đâu đảo Hoàng Sa, Nam Quan, Bản Giốc?!
Có thể nào chỉ mình ta hạnh phúc...
Khi anh em ta khốn khổ, dập vùi???
Một ngựa đau, tàu bỏ cỏ, không vui
Huống chi đó, đồng bào, chung Mẹ Việt!
Thì đồng loạt, hỡi anh hùng hào kiệt
Hỡi đảng viên bất khuất, giống Tiên Rồng
Hãy vùng lên mà giải cứu non sông
Vì chính nghĩa, vì công bằng, nhân bản!
Để thế giới thấy rằng ta khao khát
Khao khát TỰ DO, khao khát NHÂN QUYỀN!
Khi đuốc thần màu nhiệm sáng bừng lên
Sẽ thức tỉnh lương tâm người bốn cõi
Nhà ta cháy, ta chữa đi, đừng đợi
Ta chữa rồi, người sẽ tiếp tay ta!
Hãy tin rằng chính nghĩa phải thăng hoa...
Quà xuân đấy, xin gởi về đất Mẹ
~Ngô-Minh-Hằng~
GÓP THÊM NGỌN NẾN
Các bạn ơi!
Ở quận Cam
Đêm nay
Có vạn bàn tay giơ cao ngọn nến
Có vạn bàn tay nối một vòng tay
Ngọn nến đêm nay
Sẽ là trăm, là ngàn bó đuốc
Đuốc sáng lên từ Tình Yêu Tổ Quốc
Của Anh, của Chị, của Em
Của vạn trái tim các bạn thanh niên
Mang dòng máu Việt Nam muôn đời thắm đỏ
Ngày ra đi
Có bạn còn rất nhỏ
Có bạn chưa chào đời
Mà đêm nay vươn vai Phù Đổng, bạn tôi ơi!!!
Người đứng cạnh người
Hướng về quê hương đau khổ
Ánh đuốc đêm nay
Nguyện cầu cho trẻ thơ Việt Nam lang thang ngoài phố
Lục từng đống rác kiếm ăn
Nguyện cầu cho người Mẹ Việt Nam đói khổ khó khăn
Bán đi từng giọt máu
Nguyện cầu cho em gái Việt Nam tuổi mười ba, mười sáu
Đêm dài - nhục tủi - phấn hương
Cầu nguyện cho cha trong bốn bức tường
Có hàng kẽm gai rào ngăn thế giới
Cầu nguyện cho các bạn thanh niên Việt Nam đêm ngày chờ đợi
Đợi phút huy hoàng dựng lại quê hương
Viết trang sử mới
Những trang sử Việt Nam của Quang Trung, Lê Lợi
Cho một Việt Nam Độc Lập, Nhân Quyền
Nên đêm nay rừng đuốc sáng bừng lên
Tại Quận Cam, vùng trời tạm dung Cali thân mến
Các bạn ơi!
Xin cho tôi góp thêm ngọn nến
Dù rằng tôi không về được Cali
~Ngô-Minh-Hằng~
GỌI TÊN MỘT NỬA
Mình ơi, mình ở nơi đâu
Để ta tìm bạc mái đầu chưa ra?
Mình là nửa trái tim ta
Nửa nguồn hạnh phúc, nửa nhà yên vui
Nửa yêu thương, nửa ngọt bùi
Vắng xa nửa ấy, cõi đời buồn tênh!
Nên ta mê mải tìm mình
Đầu song, ngọn suối, bình minh, chiều tà
Tìm từ đêm lạnh mưa sa
Đến ngày nắng cháy không là vẫn không!
Từ thu xanh đến hạ hồng
Đông qua, Xuân lại vẫn không thấy mình!
Tóc mây dường nhạt màu xanh
Má hồng như đã vô tình phôi pha...
Màu môi xưa cũng nhạt nhòa
Nổi chìm mấy độ phong ba mấy mùa
Chỉ còn đôi mắt ngày xưa
Trong đôi mắt ấy nắng mưa đã nhiều
Đắng cay mất mát trăm chiều
Nhưng còn nguyên vẹn tình yêu cho mình!
Mình đâu? cuối bãi đầu ghềnh
Non cao biển thẳm chênh vênh dốc đèo?
Nghe chăng nửa trái tim yêu
Gọi tên một nửa đã nhiều rồi không
Đời cay nhưng thiếu vị nồng
Nửa tim này thiếu tim hồng nửa kia!
Nửa đời trước đã cách chia
Nửa đời còn lại ta về cùng nhau
Xa xôi dù mấy nhịp cầu
Cũng xin nối lại tình Ngâu cho gần
Trăm năm có mấy ngày Xuân
Đời người xin hỏi mấy lần được vui?
Nửa tim này vẫn ngậm ngùi
Chờ mình hoàn tất môi cười nửa kia!
~Ngô-Minh-Hằng~
8.8.1993
KHÓC NGƯỜI ĐÁY BIỂN
Tháng Tư ra biển khóc người
Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô hồn
Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận chan hòa đại dương
Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi!
Tháng Tư ra biển khóc người
Hiển linh, chứng giám đôi lời thơ đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
Người trên sóng nước trùng dương
Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa
Bóc tờ lịch lại Tháng Tư!
Đau tình sông núi làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai ?
~Ngô-Minh-Hằng~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2011 05:55:40 bởi Anh Nguyên >
MƯỜNG-GIANG
UỐNG RƯỢU SUÔNG ĐÊM QUỐC HẬN
Vào quán bên đường đêm quốc hận
ta ngồi chờ bạn, uống rượu suông
chao ơi, trăng đã trên đầu núi
mà thấy ai đâu, ở cuối đường?
Đã hẹn, cớ sao còn tới trễ?
kiếp người tính được mấy lần vui?
huống chi nhân thế như phù ảo
mới đó rồi tin đất đã vùi.
Rượu nhắp đêm nay, nghe rất lạ
ơ hơ, có máu ở trong men
cho nên chỉ thấy toàn cay đắng
làm mắt cũng buồn đẫm lệ hoen.
Mê tỉnh, cuồng mơ ta lại nhớ
năm nao, ngất ngưởng quán biên cương
bồ đào chưa cạn ly tống biệt
ngựa đã hý vang, giục lên đường.
Đêm nay quán vắng người lai vãng
quanh quẩn mình ta ngất ngưởng say
bạn chết từ khi Phan Thiết mất
thì sao có thể đến nơi này?
Quán vắng, đèn khuya, ta lại uống
một ly khóc hận chuyện nước non
một ly nhớ bạn không còn nữa
một cốc thương thân sống nhục hèn.
Văng vẳng trời cao, chim đã hót
muộn phiền vây kín suốt trang thơ
soi gương chợt thấy mình thêm lạ
qua một đêm chờ, đợi ngẩn ngơ.
~Mường-Giang~
4-2001
BẤT CHỢT BÂNG KHUÂNG
NỖi NHỚ NHÀ
Bao năm không về thăm Phan Thiết
bất chợt bâng khuâng nổi nhớ nhà
ngọn gió thu sang se sắt lạnh
làm trăng cũng thẹn, khuất phương xa
quê cũ chập chờn trong kỹ niệm
đêm xưa trên bến đợi em về
cơn mưa tháng bảy sụt sùi khóc
phố nhỏ hàng cây đứng thãm thê
tình còn một chút hương mê đắm
mòn nhớ lòng thương mộng vấn vương
em bỏ lại buồn trên cánh phượng
và câu hò hẹn góc sân trường
bên đó em còn vào quán vắng?
ngồi chờ đò dọc chở sang sông
đôi bờ nước vẫn vô tình chảy
ngút mắt mênh mông đợi nát lòng
mấy chục năm rồi không gặp lại
sao hồn vẫn lạnh gió thu sang
đêm mưa ướt sũng trên đường vắng
biển thẳm mù tăm bóng quê làng
thời gian đã bạc bao lần tóc?
vẫn ngở mình như chẳng mất nhau
đâu biết lần đi, là vĩnh biệt
nhớ sao cho đủ chuyện ban đầu .
~Mường-Giang~
Xóm Cồn
7-23-05
LÊ-KHẮC-ANH-HÀO
NỖI ĐAU TỪ BAMIYAN
Gỗ đá vô tri muộn phiền ngày Phật nạn
Bamiyan! Bamiyan!
Cõi lòng ta tan nát
Phật đứng mỉm cười nhìn nòng đại bác
Những trái đạn, những cốt mìn...
Từ thung lũng xanh bát ngát
Nổ từng giờ vào thân thể Phật
Mùa Phật nạn Afghanistan!
Phật thiền nghìn năm trong hốc núi
Nghìn năm sương tuyết đã đi qua
Bỗng chợt núi đau hồn đá tủi
Cát bụi Phật về trong sát na.
(Hai tượng Phật đứng cao nhất thế giới được
Khắc sâu vào vách núi đá Bamiyan từ gần 2000
Năm trước, đã bị tà quyền Taliban của Afghanistan
Phá hủy bằng đại bác và cốt mìn...và đầu
tháng 3/2001)
~Lê-Khắc-Anh-Hào~
4-2001
BÀI THƠ CHO NGƯỜI CHINH
PHỤ VN SAU 1975
(Bài thơ viết từ Oklahoma nhân ngày Cựu
Chiến Binh 11/11 để tri ơn những người
chinh phụ Việt Nam khổ nhục nuôi chồng
trong các trại tù VC sau 1975...)
Anh ơi ngả nón che mưa
Làm sao che cả cuộc cờ vỡ tan
Anh đi giặc súng hai hàng
Cỏ cây nhuộm một mầu tang thảm sầu.
Bóng anh khuất giữa truông sâu
Rừng đau úa lá một mầu quan san
Chân ngà từng bước nghiệt oan
Bao nhiêu cờ máu, bao hàng lệ sa.
Em đi, nghiêng ngửa sơn hà
Nỗi đau cuồn cuộn theo tà áo bay
Em về, trắng hai bàn tay
Đường xưa hóa lạ hao gầy dáng hoa.
Ngửa tay hứng ngọn nắng tà
Chỉ tay trăm nhánh giang hà dọc ngang
Vung tay bắt vệt nắng tàn
Mở ra thấy cả giang san đọa đày.
Em về đong đếm tháng ngày
Hóa thân em hạt sương bay giữa dòng
Xót anh khổ nhục đầu sông
Cuối sông em những vô cùng khổ đau.
Bây giờ cho đến muôn sau
Em thân Chức nữ ngóng đầu sông Tương
Cuối sông mắt dại đêm trường
Chờ anh dù phải đoạn trường thiên thu.
~Lê-Khắc-Anh-Hào~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2011 06:09:27 bởi Anh Nguyên >
QUẢNG-VI
74 năm, ngọn lửa hiện về
Lửa! Lửa đốt dưới tòa sen
Một Thầy đã tự thiêu thân
Lửa thiêng, vượt sáng chín tầng
Đêm dài, bình minh thức dậy
Bồ Tát Quán Thế Âm có lắng nghe!
Nữ Thần Tự Do có lắng nghe!
Hồn Thiêng Sông Núi có lắng nghe!
Một người Việt Nam
Một Vị Sư Già
Đã nguyện thiêu thân
Cho Đạo Pháp, cho Quê Hương sống lại
Việt Nam, đã 74 năm quằn quại
Việt Nam, đã 28 năm âm thầm
Cả một dân tộc thống khổ ngậm câm
Bao nhiêu người đã chết???
Và bao nhiêu người chưa chết???
Cải tạo, lao tù, ngục tối ... : nói sao cho hết?
Bức bách, gian ngoa, xảo ngụy... : nói sao
cho cùng?
Lịch sử một dòng, đất nước của chung
Ai cản được những con người trung kiên,
cất cao tiếng gọi!
Tự do cho Việt Nam: mịt mờ, tăm tối
Dân chủ cho Việt Nam: tan nát, rã rời
Nhân quyền cho Việt Nam: xa tít mù khơi
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nên thế ấy!!!
Năm ngàn năm lịch sử, chưa từng thấy:
Cắt đất, xén biển, véo trời: vì lợi, vì danh
Buôn dân, bán nước, đổi tên: độc thế, độc quyền
Tôn thờ chủ nghĩa, mà ra nông nỗi!!!
Thầy nguyện thiêu thân, tấm gương chói lọi
Soi cho những ai tăm tối, quay về
Cho quê hương Việt Nam, sông núi vẹn thề
Cho dân tộc Việt Nam, cùng nhau xây dựng
Hỡi những quốc gia yêu chuộng tự do!
Hỡi những con người yêu chuộng tự do!
Trên đất nước tự do
Một con ngưòi, dùng ngọn lửa thiêu thân
Là nhân chứng sống, vượt tầng
Trả lời: Việt Nam đã 74 năm tròn, 28 năm dư,
quá tệ!!!
Xác thân Thầy giả huyễn, nhưng linh tri Thầy là để:
Đánh thức lương tâm của những người quyền lực mù say
Cảnh tỉnh lương tâm của những người theo gió múa may
Cho đất nước, cho dân tộc đổi thay, tươi sáng
Một ngọn lửa thiêng
Bình minh ló rạng
Một nguyện chân thành
Phá vạn u mê
Là người Việt Nam
Biết nẻo quay về
Lịch sử Tổ Tông
Ngàn năm nguồn cội
Ánh sáng bừng lên
Tan màn tăm tối
Tỉnh mộng cuồng si
Rẽ lối, quay đường
Nối tình dài Đạo Pháp - Quê Hương
Xây nghĩa lớn Non Sông Nước Việt
Một ngọn lửa thiêng
Vần vũ trăng sao
Xin chắp bàn tay
Tay vẫy tay chào
Soi sáng Việt Nam
Tươi sáng ngàn năm!!!
~Quảng- Vi~
24-12-2003
KIỆT-TẤN
TIỀN-GIANG HẬU-GIANG
Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang
Mưa kín chân mây nắng rộn ràng
Lòng mong nắng đến chờ mưa tới
Mưa nắng trong tôi nghĩa đá vàng
Mưa Tiềng Giang nắng Hậu Giang
Trời cao đất rộng chiếc diều băng
Cò bay thẳng cánh đo đồng ruộng
Chín cửa ra khơi mộng hải bằng
Mưa Tiền Giang mưa Hậu Giang
Nhìn nhau mà lệ rớt hai hàng
Câu ca vọng cổ chìm trong tối
Mùi mẫn còn run dưới nguyệt tàn
Mưa Hậu Giang nắng Tiền Giang
Bến sông san sát những nhà sàn
Võng đưa kẽo kẹt em tôi hát
Gió đưa bông cúc rỡ về nàng
Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang
Sông Tiền Mỹ Thuận đợi đò sang
Cần Thơ sông Hậu sang đò nữa
Chở xuống Cà Mau ngập chuyến hàng
Mưa Tiền Giang nắng Hậu Giang
Những tay hảo hớn ngang tàng
Trái tim hào hiệp bao trời đất
Bốn biển anh em rượu rót tràn
Nắng Hậu Giang mưa Tiền Giang
Bạc Liêu ghiền cốm giẹp Sóc Trăng
Chắc Băng cọp rống Đầm Dơi hú
Ai đâm Hà Bá miệt Năm Căn
Mưa Hậu Giang nắng Tiền Giang
Cô em kẹp tóc bịt răng vàng
Cẩn tim xanh đỏ càng quê lắm
Mắt liếc khua theo guốc rộn ràng
Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang
Xe lam về tới miệt Ba Càng
Ruộng khô thổi nóng lùa chơn tóc
Tóc em thơm phức mùi dưa gang
Mưa Tiền Giang nắng Hậu Giang
Phù sa lớp lớp bón đồng bằng
Thương hồ kết nghĩa cùng châu ổ
Hò ớ tan hòa theo nước trăng
Nắng Hậu Giang mưa Tiền Giang
Cổ Chiên tay ngoắc cánh chim ngàn
Mơi mốt về Vĩnh Long ăn Tết
Cái Cá Băng mùi pháo nổ ran
Mưa Hậu Giang nắng Tiền Giang
Nắng mưa mưa nắng chín mùa màng
Vòm cao tre trúc nghiêng nghiêng bóng
Trâu nghé lim dim núp nắng chang
Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang
Sông Mỹ đò đưa bến Vĩnh Tràng
Bên chùa tôi đã ôm em siết
Xa rồi còn tiếc chuyến đò ngang
Mưa Tiền Giang nắng Hậu Giang
Ngày đi binh lửa rưới điêu tàn
Ngày về Bình Thủy miền quê ngoại
Biết có hiền hòa như xưa chăng
Nắng Hậu Giang mưa Tiền Giang
Nuôi tôi khôn lớn phù sa vàng
Mai tôi về đất xin em rắc
Xuống con sông Cửu nhúm tro tàn
Mưa hậu Giang nắng Tiền Giang
Nhiều đêm không ngủ dạ mơ màng
Nhớ người nhớ đất mùi quê cũ
Ôi nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang!
~Kiệt-Tấn~
2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2011 07:12:08 bởi Anh Nguyên >
THUYỀN-ẤN
Tưởng niệm qúy mến tặng linh hồn một
nhạc sĩ lừng danh của quê hương
Việt-Nam thân yêu.
đấm lên đàn
Tôi đập phá cho âm thanh tan vỡ
Thả trôi đi nỗi cô quạnh ngàn đời
Cho cô đơn chìm chết trong biển khơi
Cho hoang vắng ôm tôi trong giá lạnh.
Tôi nhìn thấy cái thê lương cô quạnh
Của một người nhạc sĩ đấm lên đàn
Để thay cho tiếng gào thét ngân vang
Để đồng vọng vào không gian bát ngát.
Tôi cảm nhận cuộc đời như ngột ngạt
Nghe chết đi, nghe băng giá thê lương
Nghe đắng cay, nghe ray rứt đoạn trường
Khô dòng lệ ‘‘suối mơ’’ thay nước mắt.
Đâu tiếng hát ‘‘Thiên Thai’’ trăng vằng vặc
‘‘Buồn tàn thu’’ nghe lịm chết cõi lòng
‘‘Trương Chi’’ đâu vọng tiếng sáo trên không
Ai thổn thức, ngàn đời còn thổn thức.
Trời băng giá ép tim ai đau nhức
Lê thê buồn thất thểu trong chợ đời
Vĩnh biệt ư? Tay vẫy hồn chơi vơi
Rơi nước mắt, bao người rơi nước mắt.
Trên đồi vắng chiều nay ai trầm mặc
Vọng nước non yêu tổ quốc quê hương
Không gian buồn cố nén lấy đau thương
Xin vĩnh biệt với thiên tài đã mất.
~Thuyền-Ấn~
VÂN-HẢI
ÔI - CAO MIÊN
Tôi đến đây
Những ngày oi ả
Chìm vào hoang phế ngày xưa
Những Angkor đổ nát tự bao giờ
Những cung các một thời xa lộng lẫy
Nghe ớn lạnh trong từng viên đá ấy
Tiếng oan hồn
Chập choạng cánh dơi bay
- Ôi Cao Miên
Thăm thẳm những đêm dày
Máu, nước mắt đã đầy Tonglesap
Nghe rệu rã từng bước chân đói khát
Vật vờ đi
Đi...
Chẳng biết về đâu
Phép thần thông
Quanh bốn mặt trên đầu
Mắt Shiva sao vẫn nhìn đau đáu
Quyền năng đâu?
Linh ứng đâu?
Sao chẳng giúp được gì cho con cháu
Để cơ đồ xơ xác
Một Cao Miên
- Đây
Ta Prohm
Cổ thụ mọc mái đền
Bóp chết nghẹt cả một triều hưng, phế
Jayyavarman
Đấng quân vương
Xây lăng đền thờ mẹ
Chất chồng bao xương trắng kiếp nô đầy
- Giòng Mekong
Thê thiết chảy đêm ngày
Lung linh bóng cung đài Sihanouk
Vàng với máu
Với cường quyền bạo lực
Hai triệu hồn oan khóc tiếng kêu than
- ôi Cao Miên
ôi đế quốc Phù Nam
Vẫn điên loạn
Những quái thai Ponpot
Vẫn chỉ thấy dưới hàng cây thốt nốt
Đất khô cằn
Se khát
Những thây ma
- Đêm Phnong Penh
Sắc điệu nhập nhòa
Tiếng nhạc xập xềnh
Tiếng ca thác loạn
Cứ mê sảng
Nay thù - Mai bạn...
An lạc nào?
Ôi!
- Vương quốc Cao Miên
- Tôi không quên
Không thể nào quên
Cambodia
Mấy trăm năm
Bao nhiêu máu dân Zuon đã đổ
Bao con cháu giống nòi Zuon khốn khổ
Sống tha hương
Làm kiếp ngựa người
- Bao nhiêu lâu
Bao nhiêu lâu rồi?
Sao cứ đau
Những nỗi đau u uất
Thủy hay Lục
Dẫu một thời Chân Lạp
Cơn cớ gì truyền kiếp thù xưa
- Chuyện cướp nước tranh quyền
Của lũ Chúa, loài Vua
Sao lại ‘‘cap’’ những dân ‘‘Zuon’’ đói rách?
Nào huyền sử
Rồi truyền sử...
Khắc sâu trên tường vách
Máu xương rơi
Thành quách cũng tàn rơi
Dẫu có Đế Thiên, Đế Thích
Em ơi
Dẫu có niềm tin - Đưa tay
Cầu mong - Đưa tay
- Đưa tay - Tự đấm ngực minh
Cứ tự đấm ngực mình
Đấm ngực mình...
Cho đến lúc vỡ tan tành lồng ngực
Thì những buôn sóc heo hút, bán khai
Thì những lớp dân đói nghèo, cùng cực
Cũng không có được một ngày vui
Bình đẳng - Ấm no
An lành - Hạnh phúc
Cảng Shihanouk Ville sóng vỗ dập dìu
Vài thuyền chài buông neo
Vài người chài ngơ ngác
Tôi cũng chỉ
Một kiếp Zuon lưu lạc
Lặng nhìn
Mây trôi
~Vân-Hải~
2000
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2011 07:24:03 bởi Anh Nguyên >
NGUYỄN-TRƯỜNG-KỲ
VỀ THĂM VIỆT-NAM
Về thăm Viện Nam một lần cho biết
Việt Nam bây giờ đẹp hơn ngàn lần năm trước
Những rặng phi lao reo vi vút
Những bờ cát trắng nước trong xanh
Việt Nam bây gìờ thanh bình
Mời anh chị về thăm một lần cho biết
Mời những Thằng Cu, Con Gái mười sáu năm
về trước
Còn ở truồng, vọc nước, chơi khẻ, bắn bi
Bao nhiêu năm ở hải ngoại, quên hết, nhớ gì
Đâu còn nhớ những con đường gồ ghề nằm trên
lưng Mẹ cõng.
Về thấy những hố bom đọng nước soi mầu trời
xám ngắt
Về nhìn lại ngôi trường xưa sơn trắng đục
Về chui xuống địa đạo Củ Chi hun hút, tối
Đi tìm lại quê hương:
Còn lại những gì?
Mất những gì?
Đâu còn gì để mất!
Có còn là cái nghèo xơ xác
Có còn là ruồi, muỗi, đỉa, mòng
Những đứa bé bụng ỏng chạy rong
Những ông già còng lưng ngồi ngáp.
Lớp bụi thời gian phủ mặt người xanh mét
Những ổ gà to như những hố bom
Và tình người đầy những mánh mung
Dân bất mãn - điên khùng
Dân đói nghèo - gian lận
Trái chôm chôm chua như trái mận
Trái mãng cầu, măng cụt không ngọt như xưa
Việt Nam bây giờ có thừa:
Ăn cắp,
Ăn xin,
Ăn trên ngồi trước
Về thăm Việt Nam để thấy trần truồng
Cách mạng nhân dân, cách mạng nào hơn
Con tép kho diêm ăn độn qua ngày
Chờ đổi thay, Đảng đang tìm con đường thay đổi
Xách đèn dầu đi xuống địa đạo Củ Chi
Có nhiều con đường ra biển ra sông
Xưa cách mạng đào hầm vào Sài Gòn
Quên một con đường đi vào lòng nhân dân
Nay không có một con đường thoát!
Về thăm nhà để nghe lại những điều Đảng làm
Một ngày mai tốt đẹp lắm cho Việt Nam
Để khóc cho người thân, cho nước, cho dân
Để từ giã, tổ quốc ơi!
Đi lại những con đường ngày xưa Mẹ cõng
~Nguyễn-Trường-Kỳ~
VŨ-NGUYÊN
HÁT CHO MÀU CỜ
Hãy cất cao lên lời ca của lửa,
Cùng những lời ước thệ tự năm xưa.
Mỗi trái tim là một bầu nhiệt huyết,
Chớ để đời ru ngủ tuổi già nua.
Hãy vang lên những lời reo của gió,
Đứng hiên ngang tung phất một ngọn cờ.
Cờ trong gió, trong mỗi lòng dân Việt,
Trong kiên gan, trong mỗi một vần thơ.
Hãy hát lên những bài ca êm ái,
Cho mẹ già luống tuổi bớt bi ai.
Con của Mẹ dù ra đi quá sớm,
Nhưng ngậm cười vì đã trọn kiếp trai
Hãy ngâm lên những vần thơ chiến đấu,
Để nhắc rằng: nợ nước vẫn còn sâu.
Tôi, Anh, Chị - Chúng mình là dân Việt,
Nơi xứ người hãy sát cánh bên nhau.
Để mai đây khi mùa Xuân trở lại,
Ngọn cờ vàng rạng rỡ mãi ngàn sau.
~Vũ-Nguyên~
2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2011 23:59:00 bởi Anh Nguyên >
THANH-KHÂM
TẾT THA HƯƠNG
Còn có hai hôm tết đến rồi
Nơi này có Tết cũng buồn thôi
Ở đây ngày Tết vô duyên quá
Không có mai vàng pháo nổ vui
Còn nhớ hôm nào ta đến đây
Gặp ngày giá lạnh tuyết bay đầy
Tết về gặp lúc trời đang tuyết
Làm gì thấy Tết ở nơi đây?
Tết đến năm nay qúa nửa đời
Tuổi già xa xứ lấy gì vui
Bao năm đất khách không còn Tết
Nếu ở quê nhà cũng khổ thôi!
Nhớ cảnh mười năm héo cuộc đời
Mỗi lần tết đến lệ sầu rơi
Mười năm mười Tết trong lao lý
Nhớ lại càng đau lẫn ngậm ngùi
Cuộc sống nơi đây quá vội vàng
Nhiều khi quên mất cả xuân sang
Đón xuân không pháo giao thừa nổ
Lặng lẽ chào xuân thật bẽ bàng
Tết đến nơi này chỉ có ta
Quanh đi quẩn lại có thân già
Cả đàn con cháu đi làm hết
Đứa làm ca sáng đứa ca ba
Ta biết hôm nay tết đến rồi
Xem như có Tết gọi là vui
Để cùng nhớ lạingày xa xứ
Cùng đếm xuân qua đếm tuổi đời.
~Thanh-Khâm~
2005
TRẦN-NGÂN-TIÊU
NHỮNG MÙA XUÂN LỠ LÀNG
Lòng hẹn người thân ở chốn quê
Rằng qua xuân tới sẽ quay về
Bao năm rồi vẫn lang thang mãi
Nhắp chén xuân mà dạ tái tê!
Ta hẹn tết này tới tết sau
Thời gian vùn vụt vút qua mau
Nhớ mùa xuân cũ lòng man mác
Chẳng dám soi gương ngắm mái đầu
Ta hứa rằng ta sẽ trở về
Mang niềm hy vọng trải sơn khê
Hỡi ơi mộng vẫn là mơ mộng
Soi mặt thẹn mĩnh, hổ với quê!
Ta vẫn nhủ lòng...chỉ nhủ thôi...
Chìm trong chén đắng để than đời
Muốn vung tay phá thành san núi
Dục bất tòng tâm...dở khóc cười!
Ta vẫn u hoài, dạ ngóng trông
Người xưa cảnh cũ có còn không?
Xuân này ta lại chưa về được
Chỉ bấy nhiêu thôi đủ nát lòng!
Ta vẫn lêu bêu ở xứ người
Xuân về ngơ ngẩn ngó mây trôi
Ta còn ngán ngẩm thân ta nữa
Đủ hiểu rằng em cũng... thế thôi.
~Trần-Ngân-Tiêu~
2006
KHUYẾT DANH
TÌNH QUÊ
Gió bên đường lá bay xào xạc,
Mảnh trăng thu bàng bạc đầu non.
Ngày xưa ước vọng vuông tròn,
Đến nay dĩ vãng đã mòn tâm tư.
Kể từ lúc giã từ quê mẹ,
Mái đầu xanh lắm nhẽ đa đoan.
Quê hương khói lửa tràn lan,
Chia ly tang tóc muôn vàn xót xa!
Theo vận nước bôn ba khắp chốn,
Biệt tăm hơi hơn bốn mươi niên.
Khi đi thân quyến ưu phiền,
Ngày về cha mẹ nằm yên dưới mồ!
Ngẫm thế sự lệ khô dạ héo,
Đấng cao xanh sao khéo bày trò.
Bắc Nam sông núi đôi bờ,
Đại đương muôn dặm bây giờ càng xa!
Nay trở lại quê nhà cảnh cũ,
Mái tranh xưa ủ rũ thay màu.
Người xưa khuất nẻo về đâu,
Bụi tre thưa thớt hàng cau chẳng còn.
Đường lát đá cũng mòn tận đất,
Nếp đình xưa đã mất từ lâu.
Dưới ao chẳng thấy bè rau,
Đồng khô cũng hiếm bóng trâu bên đường.
Kẻ nội ngoại thân thương tâm sự,
Nhưng nói năng cũng cữ từng lời.
Kể sao cho hết khúc nôi,
Nói sao cho hết lòng tôi với ngưới.
Cùng cảnh huống da mồi tóc trắng,
Trải bao nhiêu cay đắng của đời.
Than ôi! cũng một kiếp người,
Ai gây nên nỗi cảnh đời bất công?
Người héo hắt chất chồng tân khổ,
Tôi ngẩn ngơ bỡ ngỡ ngậm ngùi!
Bước chân leo núi mhìn trời,
Mưa rơi như thấu lòng người phương xa...
~Khuyết danh~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2011 00:09:42 bởi Anh Nguyên >
TRẦN-TRUNG-ĐẠO
CON SINH RA TRÊN ĐẤT MỸ
Con sinh ra trên đất Mỹ
Đất nước có bốn mùa hoa nở
Có chú chuột Mickey
Và Disney World muôn màu rực rỡ
Có ông Rogers với khu láng giềng
Có những lâu đài hàng xóm thần tiên
Với những chuyện tình rất mực dễ tin
Có những loài chim bốn mùa líu lo tiếng hót
Những loài thú không bao giờ biết khóc
Những giòng sông trong vắt chảy quanh năm
Thời thơ ấu của con
Được trải trên những con đường lát ngọc
Tương lai của con
Được viết lên bằng những màu son
Con đến trường có Mẹ đón Ba đưa
Áo con mới như đời con luôn đổi mới
Khi con ốm Ba bồi hồi lo lắng
Khi con cười nghe rộn tiếng chim ca
Con được cưng chiều từ khi mới sinh ra
Sẽ không hiểu thế nào là mất mác
Nên rất nhiều lần Ba ngại kể với con
Câu chuyện về một xứ Việt Nam
Nhiều nghìn dặm xa xôi
Phía bên kia trái đất
Nơi có hàng triệu đùa bé tuổi con
Cuộc đời chúng còn đang lây lất
Không bao giờ được điểm tô
Bằng những chuyện thần tiên
Chúng chưa hề biết đến chú chuột Mickey
Không hề biết đến ông Rogers và khu hàng xóm
Mỗi ngày qua đi là một ngày buồn thảm
Được viết bằng những giọt đau thương
Được vẽ lên bằng những cảnh thê lương
Và khổ nhục còn nhiều hơn tuổi tác
Những đứa bé chưa biết mặc quần
Chưa biết lau khô nước mắt
Đã trở thành người du thực tha phương
Bước lạc loài ngay chính giữa quê hương
Mồ côi từ trong lòng tổ quốc
Chúng sẽ trôi về đâu
Giữa biển đời bát ngát?
Bốn phương trời không một chỗ dừng chân
Bên những vỉa hè mưa gió phủ quanh năm
Chúng sẽ tìm đâu ra một hơi thở ấm
Của mẹ của cha
Của bà con hàng xóm
Chẳng còn ai, dù chỉ một người thân
Trước khi vào nghề đánh giày, móc túi, lang thang
Chúng đã là tương lai của dân tộc Việt!
Một sự thật bẽ bàng rất nhiều người không biết
Và cũng rất nhiều người đang cố để quên đi!
Con sẽ không bao giờ
Ghé qua những khu bệnh viện để xem
Nơi nhiều đưa trẻ bệnh hoạn tật nguyền
Vừa mới chào đời
Đã phải nằm đợi chết
Có đứa bị bỏ quên ngay cả trong thùng rác
Có những đứa được nhặt về từ những ổ mãi dâm
Dù ở đâu cũng có chuyện thương tâm
Nhưng ở Việt Nam
Chuyện thương tâm đã trở thành quen thuộc
Lòng nhân từ không còn đất dung thân
Có nhiều nơi không đủ thuốc thang
Thiếu cả những người để lo săn sóc
Nhân loại lãng quên
Đồng bào ngoảnh mặt
Những lời rên không đủ để quên đau
Con cũng sẽ không bao giờ
Thấy những vết đao
Đã chém xuống đời Ba thời thơ ấu
Ngày Bà Nội mất, Ba chưa đầy một tháng
Ông Nội gánh Ba đi lưu lạc khắp mọi miền
Vượt sông Thu Bồn, băng núi Quế Sơn
Qua cầu Chìm rồi về lại Duy Xuyên
Những tên tuổi, những địa danh
Đã in sâu vào trong trí nhớ
Thời thơ ấu của Ba
Như một cây thông nhỏ
Đứng lẻ loi trên một kiếp người
Ông Nội thường hay kể chuyện vui
Như để cố quên đi một đời lận đận
Và cũng để quên đi bóng hình người bạn
Mới ngày nào nguyện ước chuyện trăm năm
Đêm mưa phùn gió bấc thổi qua sông
Là những lúc ông âm thầm không nói
Ngắm xa xôi cuối chân trời mòn mỏi
Một tình yêu chan chứa thủy chung
Một tình yêu trong sáng tự trăng rằm
Đẹp đơn giản như những tờ lụa trắng
Chiếc khăn lụa trắng ngày xưa
Bà Nội thường hay vấn
Ba vẫn chắt chiu như kỷ vật ngọc ngà
Đời của Ba từ lúc mới sinh ra
Buồn hiu hắt như một loài thảo mộc
Đã mọc lên từ những hố bom sâu
Thường tìm quên trong những tiếng thơ sầu
Thường hay đứng một mình trông núi biếc
Khi sinh ra đã nhìn người chém giết
Nên tủi buồn nặng chĩu cả hai vai!
~Trần-Trung-Đạo~
NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM
TRÊN DẠI LỘ SRI AYUTHAYA
Người con gái Việt Nam
Trên đại lộ Sri Ayuthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ưất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách
Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ưẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ưẹp như trăng khi tròn khi khuyết
Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay
Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ưầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi
Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ưã tàn đi theo giông bão cuộc đời
Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayuthaya
Ưang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận
Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục
Ưêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ưem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ưem mạch sống ươm trên từng nắm đất
Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất.
~Trần-Trung-Đạo~
NHỮNG NGƯỜI TÔI CHƯA HỀ QUEN
Có những người tôi chưa hề gặp mặt
Những người tôi không rõ họ tên
Bốn phương trời chưa một chút thân quen
Sao bỗng thấy như vô cùng thân thiết
Tôi miền Bắc đang vào mùa băng tuyết
Anh miền Nam sương trắng bốn mùa bay
Từ nơi nầy ta đã biết quen nhau
Ưâu nhất thiết phải đong đầy ký ức
Cũng như anh tôi ngàn đêm thao thức
Hãi hùng mơ chung một giấc chiêm bao
Có tiếng quân reo, ngựa hí, kêu gào
Tiếng xích khua vang, tiếng người rên siết
Cũng như anh, tôi đôi lần ra biển
Hướng về Nam mây trắng một màu tang
Có ai về xoay ngược bánh thời gian
Cho tôi nhặt những mảnh đời đã mất
Trong thơ tôi mùa Xuân chim không hót
Thu không vàng Hạ chẳng để yêu đương
Thơ của tôi là máu rỉ trăm đường
Là u uất đã chìm sâu trong đất
Cũng như anh tôi mười năm đất khách
Có gì vui đời một kẻ lưu vong
Khi tôi chết nấm mồ hoang cỏ mọc
Đã làm gì để lại với non sông?
~Trần-Trung-Đạo~
GHÉ RALEIGH THĂM BẠN
Tôi đến Raleigh chiều nắng nhạt
Xa nhà, phố lạ cũng thành thân
Dẫu đã hơn nửa đời lưu lạc
Cũng ấm lòng theo ngọn gió xuân
Tôi chẳng hẹn hò, anh chẳng đợi
Ười gian nan vui được mấy lần
Quê hương xa quá về chưa được
Ưành chọn nơi nầy để nghỉ chân
Lòng tôi đã lạnh từ năm ấy
Nên chẳng còn mơ chuyện hão huyền
Gặp nhau vẫn nặng tình mây nước
Chuyện kể chưa tàn đã trắng đêm
Tóc bạc theo mỗi ngày biệt xứ
Bụi cuộc đời trắng dã đôi vai
Tiều phu gánh củi về ngang núi
Trăng chiếu lưng đèo một bóng soi
Thời nhiễu nhương tìm đâu tri kỷ
Dấu trong hồn một nỗi chờ mong
Như anh khép cả tình thơ lại
Lặng lẽ đi tìm một chữ không
Tôi sống một đời như ẩn dật
Áo phù vân gói mộng công hầu
Ngửa hai tay trắng tàn canh bạc
Mơ ước chi nhiều cũng bể dâu
Mai này nếu chẳng tìm nhau được
Tôi sẽ ngâm thơ tưởng vọng người
Tự hỏi bên trời sương khói đó
Có còn ai nhắc đến thơ tôi
Thơ tôi đã đọng thành băng tuyết
Nhỏ xuống trần gian những giọt sầu
Tâm sự chẳng cần ai thương tiếc
Nên cười máu chảy suốt đêm thâu
Tôi kẻ lạc loài, đêm quán vắng
Một lời để nhớ đến trăm năm
Mai nầy khi gió mùa xuân thổi
Xin nhớ rằng tôi đã ghé thăm.
~Trần-Trung-Đạo~
ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
~Trần-Trung-Đạo~
GÓC PHỐ XƯA NƠI MẸ VẪN NGỒI
Rồi một sáng em tình cờ trở lại
Đứng bên đường phố cũ nhớ bâng khuâng
Có phải đây góc phố đã bao lần
Giọt nưóc mắt trôi trong thời thơ ấu
Quầy thuốc lá ven đường em đứng đấy
Mẹ đã ngồi nghe muỗi vắt đêm khuya
Đời cô đơn theo nắng sớm mưa chiều
Chiếc áo bạc mang hàng trăm chỗ vá
Hàng me cũ đã bao mùa thay lá
Nơi em từng che mát chuỗi ngày quên
Mùa đông qua thổi lạnh đến bên thềm
Vẫn khổ cực như từng cơn nắng hạ
Nhà hàng đó em chờ người khách lạ
Chén cơm thừa ai để lại đêm nay
Nuôi thân em một cô gái ăn mày
Mười bốn tuổi đời đen hơn ánh tóc
Công viên lạnh em thường hay đứng khóc
Tuổi nai vàng hay tuổi của vàng phai
Ai dạy em những mánh lới đeo đòi
Cả những chuyện mà em chưa nên biết
Ai mang em trên đường đi vượt biển
Chẳng kịp về thăm góc phố năm xưa
Em bỏ đi như lá bỏ quên mùa
Như giọt nước quên tấm lòng biển cả
Không địa chỉ, không người quen, phố lạ
Mẹ cố chờ con gái trở về đây
Bao mùa đông thương nhớ nặng vai gầy
Mẹ gục chết âm thầm trên góc phố
Em xứ lạ cuộc đời nhiều thay đổi
Tóc nhuộm vàng che những vết thương đau
Mắt em xanh vì nét kẻ thay màu
Bước em nhẹ sợ màu tan trong nước
Được gì chăng em mười năm xuôi ngược
Có bao giờ mơ góc phố năm xưa
Bóng me nghiêng theo gió thổi sang mùa
Bóng mẹ đứng đã mỏi mòn trông đợi
Sáng hôm nay tình cờ em trở lại
Đứng một mình giữa phố lệ như sao
Có phải đây góc phố của năm nào
Mẹ đã sống trong những giờ oan nghiệt
Em là kẻ đã cuối cùng thua thiệt
Kẻ cuối cùng mất một khoảng trời mơ
Chẳng phải tại em mẹ chết không mồ
Chẳng phải tại em làm đời thay đổi
Giữa một quê hương muôn trùng thống khổ
Mười năm trời em làm được gì chăng
Rồi mai đây em sẽ hiểu ra rằng
Ai giết chết cuộc đời em thơ ấu.
~Trần-Trung-Đạo~
ANH BỘ ĐỘI THƯƠNG BINH TÔI GẶP
Cuối năm tám mươi
Có một lần tôi đi ngang bệnh viện Vì Dân
Nghe đâu đã đổi tên là Thống Nhất
Anh bộ đội thương binh
Ngồi dưới hiên
Nghêu ngao hát
Khuôn mặt gầy tuổi mới quá hai mươi
Giọng anh buồn đôi mắt ngắm xa xôi
Anh đang hát về quê hương miền Bắc
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh
Anh rất tự nhiên xích người nhường chỗ
Tôi khen anh hát rất hay
Anh mỉm cười
Nụ cười sao hồn nhiên chất phác
Tôi rút mời anh điếu thuốc
Anh lấy trong người cái hộp quẹt Zippo
Tôi bỗng bật cười to:
- Thế anh cũng thích xài đồ Mỹ ngụy
Anh điềm nhiên trả lời:
- Đây chỉ là kỷ niệm
Của thằng bạn thân đã chết ở Bình Long
Không hẹn hò chúng tôi bỗng thấy thân
Ánh mắt bao dung
Nụ cười tuổi trẻ
Hết điếu nầy chúng tôi mồi điếu khác
Khói thuốc mịt mù quanh chỗ chúng tôi
- Anh đi bộ đội bao lâu?
- Từ khi mười bẩy tuổi
- Thế anh bỏ học sao?
- Họ bảo đã có người khác lo việc đấy
Bổn phận tôi là giải phóng miền Nam
Tôi thật tình chẳng hiểu tại sao
Nhưng không thể làm gì hơn được
- Bố mẹ anh vẫn còn ngoài Bắc?
- Tôi là đứa con duy nhất
Vào Nam không lâu thì nghe tin bố mất
Mẹ tôi vẫn còn đang sống với bà con
- Anh thế nào cũng phải về thăm?
- Tôi mãi chần chừ cũng đã mấy năm
Chỉ vì tôi không muốn làm mẹ tôi đau khổ
Anh cúi xuống nhìn đôi chân gỗ
Mắt rưng rưng không nói thêm lời
Ngoài hiên mưa bắt đầu rơi
Rơi thấm ướt lòng chúng tôi đêm ấy
Tôi cầm lấy tay anh
Ưôi bàn tay lạnh giá
Mắt nhìn nhau như đã nói nghìn câu
Tôi thấy trong vô cùng hun hút đêm sâu
Chảy trong chúng tôi chung một dòng máu đỏ
Ười chúng tôi đời những đứa con hoang
Tim chúng tôi rung một nhịp Việt Nam
Hồn chúng tôi hồn bốn nghìn năm cũ
Anh vỗ nhẹ vai tôi
Rồi khệnh khạng trở về bệnh viện
Tôi ngậm ngùi không thể nói thêm chi
Vì mai nầy tôi cũng sẽ ra đi
Ưến một nơi tôi chưa hề nghĩ đến
Năm tháng vẫn trôi đi
Dòng đời tôi lạc bến
Nhưng trong lòng khói thuốc chẳng hề tan.
~Trần-Trung- Đạo~
MẸ LÀ THƠ NÊN NƯỚC VIỆT SẼ HỒI SINH
(Kính tặng một bà mẹ ở San Jose)
Mẹ ngồi suốt hai giờ trên xe buýt
Chỉ mong đến tận nơi để nghe đọc thơ con
Những vần thơ chan chứa vạn nỗi buồn
Những vần thơ chảy ra từ tim mẹ.
Bảy mươi lăm năm
Cuộc đời bao dâu bể
Mẹ vẫn còn nguyên vẹn một tình thương
Bụi thời gian không lấp kín tủi buồn
Ười đất khách chẳng làm phai quá khứ
Lòng mẹ vẫn nương về cố xứ
Nhìn trời xanh hoài vọng phút thanh bình.
Mẹ chờ lâu không?
Như chờ ngày đất nước được hồi sinh
Vườn trầu cũ, hàng cau xưa ai bón
Mẹ để lại quê hương, láng giềng, hàng xóm
Mồ mả tổ tiên, thân thuộc xa gần.
Mẹ buồn lắm không?
Một đời mẹ long đong
Bảy mươi lăm tuổi, ngọn đèn dầu sắp cạn
Lỗi là ở chúng con
Những con chim trúng đạn
Mang vết thương quằn quại bốn phương trời
Thơ con buồn hay máu chúng con rơi.
Mẹ đi xe buýt suốt hai giờ
Chỉ mong đến tận nơi
Ưể ghe đọc thơ con
Những vần thơ vốn buồn hơn nước mắt
Con biết lòng mẹ đau mà không khóc
Như chúng con vẫn gượng cười đi giữa điêu linh.
Có giống dân nào như một giống chim
Bay suốt bốn ngàn năm chưa dừng lại
Như đời mẹ mang nỗi buồn đi mãi
Bảy mươi lăm năm chưa một chỗ quay về
Mẹ ghé từng quán sách ở San Jose
Ưể rao bán những bài thơ con viết
Như bán tình thương mẹ chảy hoài không hết
Bán cả niềm đau cho nhân loại vô tình.
Có ai cần đọc thơ con
Một thi sĩ vô danh
Viết những chuyện chẳng còn ai muốn nhắc
Câu chuyện Việt Nam mịt mờ xa lắc
Mười tám năm bao nước chảy qua cầu
Xin mẹ đừng buồn dù chẳng ai mua
Hồn thơ đó nghìn năm sau vẫn đọng.
Nhờ có mẹ thơ con còn hy vọng
Mẹ là thơ nên nước Việt sẽ hồi sinh.
~Trần-Trung-Đạo~
NỖI BUỒN CHIẾN THẮNG
Anh bước đi giữa trời đất Bắc
Hà Nội mưa phùn lạnh kẽ xương
Chiếc nạng gỗ khua từng tiếng nấc
Gõ nhịp thương đau xuống mặt đường
Như trụ đèn đêm không biết nói
Anh âm thầm đi giữa mùa xuân
Ưã cháy mộng vàng theo khói thuốc
Thời hoa niên xếp ở ven rừng
Những chiếc tượng đồng loang lỗ máu
Khẩu hiệu mờ dấu vết thi đua:
"Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước"
Anh cười, nước mắt chảy theo mưa
Tổ quốc bao năm rồi "thống nhất"
Anh về, đi giữa phố không quen
Hà Nội mang nỗi buồn chiến thắng
Thừa huy chương nhưng thiếu miếng ăn
Chiếc lá cuối mùa không chỗ rụng
Anh một đời thiếu chỗ dừng chân
Gánh nợ non sông đành gởi lại
Về đâu bốn phía gió mưa giăng
Dăm trẻ ăn mày ngơ ngác đứng
Tìm gì trong khoảng trống hôm nay
Hỡi em, cô gái quàng khăn đỏ
Lại gần anh nhận diện tương lai
Anh bước đi giữa trời đất Bắc
Mang niềm thương nỗi nhớ khôn nguôi
Máu và tim của hồn tổ quốc
Bốn nghìn năm chảy một dòng thôi
Quê anh đó phố phường Hà Nội
Lạnh lùng trong gió rét lê thê
Nhỏ nước mắt chào anh trở lại
Khóc một người con lạc lối về.
~Trần-Trung-Đạo~
HẠT CÁT TRƯỜNG SA
1. Tôi chưa một lần ghé đảo Trường-Sa
Chưa biết bãi Phúc-Nguyên chỗ lồi chỗ lõm?
bầy cá chuồn bay qua có đem tin bão tới?
cát Quế-Đường có trắng tựa cát Nha-Trang?
Tôi chưa ghé thăm Đá-Lát, Huyền-Trân
Tìm tấm bia khắc tên Tứ Chính
Ăn dưa hấu An-Tiêm đỏ tươi mùa
Tết đến tôi học thuộc lòng câu:
Ềnhớ kẻ trồng câyỂ.
Đất nước tôi nghèo chinh chiến đã bao thu.
một ngàn năm trong xích xiềng nô lệ.
chân tôi bước nghe niềm đau vô kể
của cha ông trong tủi nhục hờn căm
Một trăm năm giặc Pháp cướp quê hương
mỗi gốc cao su một thây người yêu nước
New Gui-né, Re-U-nion những tử tù lê bước.
Máu da vàng nhuộm đỏ đất châu Phi.
2. Tôi chưa một lần ghé bãi Vũng-Mây
Tìm lại nắm xương của bao người ngã xuống
Như những chiếc cọc tre bao quanh bờ ruộng
Cho Trường-Sa mãi mãi được vun bồi.
Chưa thăm bãi Phúc-Tần lòng vẫn nhớ khôn nguôi
nỗi nhớ lớn lên theo từng ngày lưu lạc
từ dạo Trường-Sa rơi dần vào tay giặc
chỗi nhớ dâng cao thành ngọn sóng căm thù.
Hai mươi năm đày đọa chia ly
Trong nghèo đói, nhân danh lọc lừa Cộng Sản
Tuổi trẻ chúng tôi rơi vào cơn bão loạn
hố thẳm quanh đời lạc mất tuổi hoa niên.
Tổ Quốc ơi, chúng con quá ươn hèn!
Không giữ cho ngưởi được ngọn rau tấc đất
Đêm xứ lạ bàng hoàng thức giấc
Nghe như trong mắt mình đọng cá Trường-Sa!
~Trần-Trung-Đạo~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2011 05:50:52 bởi Anh Nguyên >
SƯƠNG-LAM
BÀI TÌNH CA THÁNG TƯ
Có những người ra đi không trở lại
Xác vùi chôn nơi biển thẳm rừng sâu
Vầng khăn tang, một màu trắng thảm sầu
Trên đầu trẻ vào tháng Tư năm ấy!
Thế là đã một năm qua rồi đấy!
Ba mươi mốt năm thoáng chốc qua nhanh
Ba mươi mốt năm bao chiếc lá lìa cành
Lá còn lại mơ rụng về cội cũ!
Ngày quốc hận trời cũng buồn ủ rũ
Giọt mưa rơi như nước mắt khóc thương
Cho những người bỏ xác khắp nẻo đường
Nơi chiến địa, nơi rừng sâu, biển thẳm!
Cờ vàng đó! Bạn, Tôi cùng đứng ngắm
Để nhớ rằng hồn nước Việt còn đây!
Dù gian nan, dù sóng gió đọa đầy
Tôi và bạn vẫn yêu mầu cờ ấy!
Người ngã xuống, lá quốc kỳ phủ đậy
Mảnh hình hài phủ hơi ấm quê hương
Chuyện tử sinh sống chết vẫn coi thường
Anh hùng tử, nhưng khí hùng nào tử!
Nay tôi bạn sống cuộc đời viễn xứ
Tháng Tư buồn! Tôi, Bạn gặp nhau đây
Trời Portland vẫn mây xám giăng đầy
Ta vẫn hát bài Quốc Ca ngày cũ!
Quê người đẹp vẫn là nơi tạm trú
Ta vẫn mơ về chốn cũ quê xưa
Có vườn rau, giòng sông nhỏ, rặng dừa
Có tiếng hát ầu ơ trưa hè nóng!
Ta còn sống con tim còn xúc động
Khi được nghe, được nói tiếng Việt Nam
Chén cơm kia ăn mãi chẳng chán nhàm
Vì ta đã chót sanh làm dân Việt!!!
~Sương-Lam~
2006
GIÒNG NƯỚC MẮT CHẢY XUỐNG
Giòng nước mắt bao giờ cũng chảy xuống!
Cuốn trôi đi bao phiền muộn của cuộc đời
Những sáng mưa hồng, chiều nắng buông rơi
Mẹ nuôi dạy cho đàn con khôn lớn!
Mẹ sung sướng nhìn đàn con đùa giỡn
Con bé thơ chạy nhảy rất hồn nhiên
Niềm hân hoan sáng rực mắt Mẹ hiền
Con khỏe mạnh là Mẹ mừng vui lắm!
Con đau bịnh, cả bầu trời đen thẳm
Mẹ âu lo theo nhịp thở của con
Mẹ khẩn cầu, Mẹ thức trắng mỏi mòn
Giòng nước mắt lại một lần tuôn xuống!
Tình nguời Mẹ lúc nào cũng mong muốn
Con thành công, con hạnh phúc, bình an
Dẫu đôi lần Mẹ ngăn lệ chực tràn
Khi con trẻ đã làm đau lòng mẹ!
Con khôn lớn, với Mẹ, con vẫn bé!
Trong vòng tay ấp ủ của Mẹ Cha
Khi cánh chim đã tung cánh xa nhà
Là giây phút tim Mẹ như se thắt!
Giòng sữa mẹ là sợi dây kết chặt
Trái tim con, trái tim Mẹ với nhau
Con đau buồn, Mẹ sung sướng được nào!
Con hạnh phúc, Mẹ Cha đầy hạnh phúc!
Ngày của Mẹ! Hãy cùng nhau cầu chúc:
Người Mẹ già, không nước mắt chảy tuôn!
Người con ngoan, đừng làm mẹ đau buồn!
Giòng nước mắt đời đời luôn đổ xuống!!!
~Sương Lam~
2006
THÁI-THỤY-VI
CHIÊU HỒN KHÚC NGÀY TA QUA SÔNG
Về quê hương một thủa xưa ta ra đời
Ngày ta qua sông, nghe sóng than, sóng hờn
Hồn chinh nhân qua đây, mây nước trôi ôi chập chùng
Người cố quên, hồn nước ôi, có thiêng không?
Lần ta qua sông tang tóc rơi, trên phận người
Buồn đau ôi, theo mệnh nước, nước nổi trôi
Từ tha phương ta cố quên khổ đau, đau một đời
Tổ quốc ôi, hồn ta đau, thắt đau từ xa xôi
Ngày ta qua sông, hồn quốc vong, xoáy nhận chìm
Choàng khăn sô để tang nước, nước non nhà
Màu khăn tang trên trăng sao thuở can qua
Còn gì đâu, quê hương tôi, tiếng khóc la
Người qua sông, từ kiếp nao, sao vẫn buồn?
Ngàn mây tuôn, nước mắt tuôn, tận đáy hồn
Thời gian nào có bềnh bồng theo tháng năm
Người còn không, hay bềnh bồng theo kiếp người.
~Thái-Thụy-Vy~
HẠ-TRẮNG
DÁNG XUÂN
Tôi có người em dáng hiền bé nhỏ
Tuổi trăng tròn tóc chấm nhẹ ngang vai,
Ngày hai buổi em hồn nhiên sách vở,
Miệng cười xinh hồng š thắm tương lai,
Vườn xuân tươi thơm hương đời mật ngọt,
Đài hương thơ chưa gợn nét ưu phiền,
Mắt lưu ly tháng ngày xanh bích ngọc,
Hoa vô tư cài áo trắng ngoan hiền...
Em thanh khiết trong như giòng suối vắng,
Và thơ ngây như nai nhỏ trong rừng.
Em khả ái trong lời thơ bé bỏng,
Chưa gặp mà ta đã thấy yêu thương.
Mùa xuân này em tròn mười tám tuổi,
Gió trăng sao hoa bướm khắp vườn mơ,
Bước thật nhẹ; thật êm em đừng vội...
Ngày tháng vẫn lành trong mắt em thơ.
Nhìn tuổi em bằng cái nhìn chiêm ngưỡng,
Ngày tháng ta buồn ngà ngọc đã xa xăm,
Cầu mong em hồn nhiên vui tận hưởng...
Đường hoa đời gắng bắt giữ nghe em.
~Hạ-Trắng~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2011 21:11:44 bởi Anh Nguyên >
HẠ-VŨ
CÓ LẼ NÀO
Có lẽ nào anh lại chẳng yêu em
Trái tim ấy đâu phải là sỏi đá
Anh thân quen
mà như rất lạ
Chưa kịp gần đã xa
Chưa kịp vỗ bờ sóng đã tan ra
Thuyền yêu em chưa kịp lần rời bến
Lửng lơ bờ môi lời ước hẹn
Chưa kịp lần rơi
Cửa trái tim em khép lại rồi
Khách lạ ơi
thôi đừng gõ nữa...
~Hạ-Vũ~
CÓ NGƯỜI TRÔNG THẤY
THẢN NHIÊN QUAY ĐẦU
Nghe không anh
mùa xuân đang bước nhẹ
Gió mơn man trên những nụ hồng
Ngày
qua rất khẽ
Thấy như mình lạc giữa mênh mông
Yêu đến vô cùng cái rét mùa đông
Má ai ửng hồng trong nắng nhạt
Vu vơ câu hát
Tiếng đàn ngập ngừng
Vỡ tan nốt nhạc
Gió
vội vàng
cuốn về nơi tít tắp
Sót lại vài mảnh vụn
nằm yên
Có người trông thấy nhặt lên
Có người trông thấy
thản nhiên quay đầu
~Hạ-Vũ~
PHẢI VÌ MÌNH YÊU NHAU QUÁ VỘI
Gió vẫn hát hoài những bản tình ca
Qua những con phố ngoằn ngoèo như cuộc sống
Không có bão mà biển triều dậy sóng
Anh xa rồi
phải không anh yêu
Muốn nói thật nhiều
Muốn nói bao nhiêu
Nhưng tất cả rồi em đều không thể
Ơi nỗi nhớ sao cứ dài đến thế
Mùa đi qua vẫn cứ cồn cào
Phải vì mình đã yêu nhau quá vội
Nên xa rồi cũng chẳng hiểu vì sao...
~Hạ-Vũ~
HÀN-LỆ-NHÂN
CHIẾC ÁO BẰNG MÂY
Gông nô lệ, một ngàn năm ủ nhụy,
Ách Thực-dân, tròn thế kỷ khai hoa,
Ba mươi năm ăn bom Mỹ, bom Nga;
Vừa khôn lớn : Đứa làm giải phóng,
Đứa nhục nhằn ra khơi tìm đất sống!
Mẹ Việt Nam ơi!
Cách mạng làm khô đất nước rồi
Bầy con Mẹ ngày nay đều hỏng cả!
Trái tim tơi tả
Mặt mày mang nạ
Xiêm y chắp vá
Máu như nước lã.
Mẹ Việt Nam ơi!
Lời Mẹ ầu ơ điệu ru hời
(Ngày con nằm trong nôi)
Ham chi chiếc áo của người,
Người cho, chưa mặc người đòi trả ơn.
Mưa nắng gió có nguồn cơn,
Của đâu có của cho không lạ thường!
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời Đế-quốc xót thương dân mình.
Mẹ Việt Nam ơi! Hỡi Mẹ hiền!
Thấm thía lời ru con Mẹ đã:
Trái tim tơi tả
Mặt mày mang nạ
Xiêm y chắp vá
Máu như nước lã.
Đau xót Mẹ ơi, hối hận cũng rồi!
Vì ham áo đẹp của người,
Bỏ quên chiếc áo suốt đời Mẹ may.
Áo người, người dệt bằng mây,
Mây bay bay mãi, con bay theo hoài.
Bay theo mấy chục năm dài,
Áo xưa rách nát, áo người còn bay!
~Hàn-Lệ-Nhân~
NỖI LÒNG
(Kính dâng anh linh thầy Nguyễn Văn Viễn,
hiệu trưởng kiêm giáo viên trường Lạc Hồng,
tỉnh Savannakhet. Nhờ đường roi của thầy mà
con và các bạn biết đọc, biết viết tiếng mẹ đẻ
trên xứ người. Do đó, dẫu còn lưu lạc, chúng
con vẫn không hổ thẹn làm người Việt bình
thường và nguyện sẽ tiếp nối hoài bảo của thầy.)
Canh khuya soi bóng tự tình
Năm châu bốn biển quê mình là đâu?
Nhau với rốn chôn sâu xứ bạn,
Gót chân nầy hơn vạn ngày qua
Chưa lần đạp đất Quê Cha,
Nói chi hơi thở nhịp hoà khí thiêng!
Cha Mẹ dạy Rồng-Tiên nòi giống,
Nước Việt Nam ấy đúng Quê Hương.
Lên năm cắp sách đến trường,
Biết thêm hai tiếng Lạc-Hồng tổ tông.
Vốn tiếng Mẹ vỡ lòng tiểu học,
(Nhờ đường roi thầy vọt nát lưng)
Sử Nam bồ liễu Triệu, Trưng,
Mày râu Lê Lợi, Trần Hưng Đạo...và
Hình chữ S ấy là nước Việt,
Bốn ngàn năm oanh liệt cơ đồ...
Thầy nghiêm chưa dạy văn thơ,
Chương trình đã mãn, trường Sơ tựu trường.
Kể từ đó, nẻo đường rẽ hướng,
Tuổi hoa niên hấp hưởng Pháp-văn,
Lại thêm Lào-ngữ cao thâm,
Thân nầy thân Việt, còn tâm tâm gì?
Nghĩ mà thẹn mỗi khi bạn hỏi:
" Bốn ngàn năm ..." nhờ giải bạn nghe...
Lòng đau ngậm tái nuốt tê,
Thấm thay cái kiếp xa quê, xa nguồn!
Hình hài nầy công ơn Cha Mẹ,
Tâm tình nầy linh khí núi sông,
(Núi Trường Sơn, sông Cửu Long)
Ai Lao Vạn Tượng tận lòng truyền trao.
Đêm về sáng dạt dào suy tưởng,
Tuyết giao mùa bay vướng cành khô...
Mai đây dựng lại cơ đồ,
Hỡi ai ai đó nhớ cho lòng nầy :
Đặt sứ quán Đông, Tây các nước,
Xin lập trường mở lớp quốc-văn,
Dạy cho con cháu sảy đàn,
Nằm lòng căn bản sử, văn giống nòi;
Để thôi dở khóc, dở cười,
Chuyện mình mờ mịt, chuyện người làu thông!
~Hàn-Lệ-Nhân~
VÕ-ĐẠI-TÔN
Cựu Sĩ Quan QLVNCH, hoạt động đấu
tranh cho tự do đất nước, bị cầm tù nhiều
năm, định cư tại Úc, là một nhà thơ, một
họa sĩ.
EM VÀ MÙA XUÂN QUÊ HƯƠNG
1.
Nỗi dau như lưỡi dao
Hằn sâu lòng Tổ Quốc.
Thời gian như gan bào
Đời tạm dung tủi nhục.
Xuân lại về ư? - Vết thương còn tỉnh thức
Tiếng máu gào, đỏ rực cơn mơ.
Giòng sông trôi hiu hắt bến bờ
Bên này đại dương ngút ngàn thương nhớ.
Ba mươi năm trường chinh hòa chung nhịp thở
Cùng Tổ Quốc điêu linh.
Ta nửa đêm thảng thốt giật mình
Nghe lằn đạn xuyên chiến hào trai trẻ.
Tay ghìm súng giữ an đất Mẹ
Từng ngọn cỏ bờ đê.
Nghe lệnh hàng - qua mắt lệ nhìn quê
Ta cúi mặt, đời chắn ngang gai kẽm.
Xuân đã về đâu? - Thân tù lê vết chém
Gánh oan khiên lịch sử nặng quằn vai.
2.
Xuân đã chìm sâu, ngàn lưỡi sóng le dài
Nuốt thân Em vào trùng dương đáy vực.
Thuyền định mệnh mong manh rạn nứt
Bồng bềnh trôi theo sóng nước trầm luân.
Từ thuở yêu Em, ta đã thấy mùa Xuân
Nay còn lại mảnh thuyền trong mê sảng.
Em đã về đâu? - Say tiếng cười điên loạn
Bầy hải tặc giằng co
Em ngút tiếng gào to
Thân gục ngã, máu loang hòa Mệnh Nước.
Ba mươi năm, giòng thời gian xuôi ngược
Vẫn còn nguyên quá khứ một vòng tay.
Nhìn Xuân về, trời thoáng nhẹ mây bay
Tưởng vờn hương tóc cũ.
Nụ cười xưa, vào Thơ ta ấp ủ
Thêm hành trang cho trọn bước Lên Đường.
Xuân giữa lòng ta, dù ai chiếm ngàn phương
Ta vẫn có một nẻo riêng về mộng.
3.
Ất Dậu xưa, Em nằm bên rãnh cống
Xác còm khô, đói chết giữa trời Xuân.
Ất Dậu nay, Em vẫn kiếp trầm luân
Đâu Lẽ Sống, bụi đời vương tóc xõa.
Trời Mậu Thân đã cùng Em gục ngã
Cạn mồ chôn tập thể vói bàn tay.
Giòng lịch sử cuốn xoay
Vùi Em vào uất nghẹn.
Tuổi Xuân hồng, nụ tình yêu chớm thẹn
Cũng đành thôi! Em nín khóc qua đường.
Đời bao nẻo nhiễu nhương
Ai trả giá thịt da Em ngà ngọc?
Món đồ chơi, ai vung tiền lột bóc
Thân ngèo Em, hương tóc cũng tàn Xuân.
Ba mươi năm, đời ta vẫn gian truân
Tìm hương cũ, đưa Em về lối mộng.
Cùng chia nhau chút tình Xuân để sống
Cho trần gian thêm hiểu nghĩa ‘‘Con Người’’.
4.
Em cố sống và xin dấu nụ cười
Chờ ta ngày trở lại.
Trời nở hoa, nụ tình xưa kết trái
Đời Xuân hồng dìu nhẹ bước chung đi.
Tổ Quốc ta vui, tình ngọc vẫn xuân thì
Dù lấm bụi, thân ngà Em vẫn vẹn.
Mơ cùng Thực - ta nguyên lời ước hẹn
Cuộc trường chinh không mỏi bước đăng trình.
Tổ Quốc ơi! Trong vận Nước chuyển mình
Em sẽ có một trời Xuân để sống.
Ta lên đường, hành trang không chỉ mộng
Vì còn Em nâng dậy bước ta đi.
Nỗi đau Em cùng uất nghẹn tràn mi
Cho ta máu, thêm niềm tin vững tiến.
Ba mươi năm - ta không làm rong biển
Bập bềnh trôi.
Trong lòng ta chiêng trống vẫn Hà-Hồi
Cùng Em nữa.
Lời huyết thệ một ngày xưa đã hứa:
Xuân sẽ về trên vạn nẻo Quê Hương!
~Võ-Đại-Tôn~
(Hoàng-Phong-Linh)
Mùa Xuân Ất Dậu 2005
TRỜI CŨNG KHÓC CHO
QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM
- Tôi gặp Em rồi, từ phương trời xa lạ
Tụ về đây - tung lá cờ bay.
Góp cả ngàn mây lộng gió bàn tay
Em ngạo nghễ phất cao cờ Tổ-Quốc.
- Tôi gặp Mẹ, mang theo hồn Dân-Tộc
Lưng còng khô chen đứng giữa đàn con.
- Tôi gặp Anh, dòng quá khứ mỏi mòn
Thân lính chiến già thêm thân tù tội.
Tù oan khiên tháng năm dài tăm tối
Tội nào đâu? - Vì hai chữ Tự Do!
Giữa rừng người cao tiếng hét to
Tôi gặp lại đàn em ngời ánh mắt.
Cháu con tôi - tuổi thơ về góp mặt
Ánh bình minh rạng chiếu ánh hồng tim.
Tổ-Quốc không cần lên tiếng kiếm tìm
Vẫn vô vàn triệu đàn con tụ hội.
Dĩ vãng trên vai nhìn tương lai bước tới
Đòi lại Quyền Dân - Lẽ Sống trên đời.
Giữa tiếng gào to, tôi thấy cả khung trời
Đang cảm động mưa rơi nhòe vai tóc.
Bên này đại dương cũng hòa chung tiếng khóc
Đám dân nghèo đang quyết tử đình công.
Vườn Mai-Xuân-Thưởng, nước mắt tuôn dòng
Chảy về Nam, đẫm Biên-HÒa, Thủ-Đức.
Bàn tay gầy phá tan vòng Bạo Lực
Cho Nhân Quyền, Tự Chủ được hồi sinh.
- Tôi đã gặp, trong linh cảm tâm tình
Bao gương mặt sáng hào quang Dân Chủ.
Những Phong Trào kết vòng tay hội tụ
Trao cho nhau từng chữ viết từ tâm.
Ngọn đuốc bùng lên, xuyên suốt đường hầm,
Soi rõ lối về cội nguồn Dân Tộc.
Rồi mai đây sức Dân thành cơn lốc
Cuốn phăng đi bao gốc rễ Bạo Tàn.
- Tôi đang đứng giữa ngàn tiếng loa vang
Trời thủ đô nơi xứ người Xuân đến
Giữa mùa Đông - ngàn qủa tim thương mến
Nở thành hoa - bao thế hệ tưng bừng.
- Tôi đã nhìn Em, mừng khóe mắt rưng rưng,
- Tôi dìu Mẹ, trải lòng xin sưởi ấm.
Một ngày mai trên đường hoa tươi thắm
Con đưa Mẹ về, sống vớI quê hương.
Ngày hôm nay, tình hoa nở hướng dương
Đang kết tụ, thơm hương Lòng Dân Tộc.
Tôi cúi đầu, nguyện Hồn Thiêng Tổ Quốc
Cho đá mềm chân cứng, mãi bền Tâm
Đời Tự Do vinh hiển đất trời Nam.
~Võ-Đại-Tôn~
(Viết trong ngày biểu tình Quốc Hận 30-4-2006
tại thủ đô Canberra, Úc Châu, trời bỗng mưa rơi...)
BÀI TƯỞNG NIỆM
(Đọc trong Buổi Lễ Truy Điệu Cố Trung Tướng
Ngô Quang Trưởng và Cố Phó Đô Đốc Chung Tấn
Cang do Tổng Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH/LBUC
Và Tiểu bang NSW tổ chức đêm mồng 4 Tháng 2, 2007
tại TTVH & SHCĐ Người Việt Tự Do, Sydney)
Thương ôi!
Trên vòm trời hiu hắt
Trong kiếp sống lưu vong
Hai vì SAO chợt tắt
Tan vào cõi mênh mông.
Chúng tôi đây - lòng đau quặn thắt
Tụ nhau về - thắp nén nhang lòng.
Trong thế chào nghiêm mà lệ dâng trào khóe mắt
Tiễn đưa Thầy vào chốn Hư Không.
Xin cúi đầu vọng tưởng:
- Trung Tướng NGÔ QUANG TRƯỞNG
- Phó Đô Đốc CHUNG TẤN CANG
Hai bậc Đàn Anh vào quân sử vinh quang
Một thời oanh liệt.
Chúng tôi đây - những người lính già còn mang khí tiết
Dù tan hàng lạc nẻo điêu linh
Vẫn một niềm quý kính tôn vinh
Trong thâm tình Chi Binh Huynh Đệ.
Chúng tôi đây - những Đàn Em nổi trôi thời thế
Chưa giải ngũ bao giờ.
Từ thuở thanh xuân nay màu tóc bạc phơ
Xin nguyện giữ một tấm lòng Trung Nghĩa.
Chúng tôi vẫn còn nghe tiếng kèn xung trận địa
Theo chân các bậc Đàn Anh,
Các bậc Thầy, Niên Trưởng, lừng danh
Hiên ngang đi làm Lịch Sử.
Vì Tổ Quốc, Trách Nhiệm, và bảo tồn Danh Dự
Của Người Lính Cộng Hòa.
Dù thời gian trôi qua
Hào khí oai linh vẫn muôn đời sáng tỏ.
- Một vị Tướng là Thiên Thần Mủ Đỏ
Tung cánh dù rợp nắng phương Đông.
- Một vị Tướng lướt sóng phăng dòng
Giữa trùng dương uy nghi chiến hạm.
Những thế trận làm quân thù khiếp đảm
Và thế giới nghiêng mình.
Quân sử vàng son từng nét chữ quang vinh
Khắc sâu lừng tên hào kiệt.
Tên tùng bách hiên ngang lẫm liệt
Phát sinh từ châu thổ Cửu Long.
Chín rồng thiêng nuôi dưỡng giống giòng
Tạo nên một thời danh tướng.
Trên bản đồ hành quân chỉ tay đúng hướng
Dẫn chúng tôi đi theo Dân Tộc anh hùng.
Không mưu mộng bá vương mà vì nghĩa Thủy Chung
Trong tình Huynh Đệ.
Giữ vẹn nguyên lời trước sau huyết thệ
Vì Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền.
Xin tận hiến cho trọn tấm Tâm Nguyền
Tim hồng thắm thủy chung màu áo trận.
Có những người chưa một lần góp máu,
Vui chơi ở hậu phương, lại đăng đàn chất vấn,
Chẻ sợi tóc làm tư.
Có những bàn tiệc của ngoại nhân hả hê
bày chuyện thực hư
Từ Bá Lê, Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa và Hoa Thịnh Đốn
Chia phần thịt cho nhau, máu-rượu thơm nồng pha trộn,
Lưỡi dao bít-tết xẻ thịt Mẹ Việt Nam lầm than,
bản đồ quê hương bao lằn rạch u trầm.
Giọng cười phản chiến Jane Fonda,
cùng với giới truyền thông cúi mặt lương tâm
Nhịp theo bản Ềxôn-đố-mì hòa bìnhỂ của Hồ Chí Minh
giấu che bạo lực.
Chúng tôi xung trận với nỗi đau dồn ngực
Nhìn ánh mắt Đàn Anh u uất - kiên cường.
Rồi đến ngày đất nước tang thương
Tháng Tư Đen nặng mang hờn vong quốc.
Những chiến tích lừng danh với Vũng Rô - An Lộc,
Charlie, Dakpek, Quảng Trị Cổ Thành,
Pleime, Hạ Lào, Bình Giả, Khe Sanh,
Theo chúng tôi vào Cổng Trời u uất.
Hoàng Liên Sơn, Hà Tây, bao trận thù xuyên suốt
Trên thân tù cạn máu, bơ vơ.
Có những Đàn Anh tuẫn tiết dưới cờ
Hiên ngang đi vào quân sử.
Có những Đàn Anh ngậm ngùi viễn xứ
Cuối đời uất nghẹn cô đơn.
Màu chiến y phủ lạnh nỗi căm hờn
Bó tay giữa trời u uẩn.
"Ai đem thắng bại Anh Hùng luận
Chỉ nguyện lòng son với Đất Trời".
Ngày hôm nay, hai vì SAO lại tắt giữa đêm tối mù khơi
Nhưng hồn thiêng vẫn xanh ngời ngọc bích.
Ngọc hay đá rồi Thời Gian giải thích
Đến ngay giờ Hoàng Đạo sẽ bày ra.
Trong ánh hoa đăng bừng sáng dải Ngân Hà
Thanh thoát đứng giữa hai bờ Nhật Nguyệt.
Sinh vi Tướng, Tử vi Thần, với hào quang dũng liệt
Xin về đây tiếp dẫn chúng tôi đi.
Cuộc hành quân chưa chấm dứt, chỉ vì
Quê hương chìm sâu khổ nạn.
Dù không còn truân chuyên lửa đạn
Nhưng lương tâm chưa cúi mặt quy hàng.
Xin hương hồn các bậc Đàn Anh vào cõi Bình An
Hiện về đây, nghe lời vọng tưởng
Của Đàn Em còn đi đúng hướng,
Của chúng tôi trong Quân Lực Cộng Hòa
Với lòng Bái Tạ thành tâm, nén nhang lòng
Tưởng Niệm ngàn hoa.
Võ-Đại-Tôn, người lính QLVNCH.
(Trọng kính chấp bút và thành tâm niệm đọc).
Đêm mồng 4 tháng 2 hệ tuổi xanh 2007, trong
buổi lễ Tưởng Niệm hai vị Cố Tướng Lãnh QLVNCH,
Ngô Quang Trưởng và Chung Tấn Cang. Sydney, Úc Châu.
BÀI TƯỞNG NIỆM 43 NĂM
QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA
ANH HÙNG
Hôm nay,
Trước bàn thờ Tổ-Quốc uy danh
Những người lính già cùng thế hệ tuổi xanh
Hợp lòng chung khấn nguyện:
Bốn mươi ba năm Quân Lực Cộng Hòa
Ngày kỷ niệm lừng danh Quân-sử.
Chúng tôi,
Mang tuổi lính, và tuổi đời lênh đênh viễn xứ
Cùng vận nước gian nan.
Từ bốn phương trời thế giới thênh thang
Vẫn còn vang bước quân hành
Trên bốn Vùng Chiến Thuật.
Theo dấu chân những người đã khuất
Nguyện lòng son cùng với núi sông.
Trong ngậm ngùi chưa thỏa mộng tang bồng
Cúi xin hương linh các Anh Hùng Tử Sĩ
Phù hộ chúng tôi giữ tròn tâm chí
Sát cánh cùng nhau, tiếp bước kiên cường.
Từ Địa Phương Quân đến các Binh Chủng
hùng chấn biên cương,
Từ Hải Quân vượt sóng trùng dương
Đến Không Quân cánh đại bàng tung lướt gió,
Đã có bao người ngày đêm gian khổ
Vẫn bền gan, dù phải hy sinh.
Giữ yên Đất Mẹ, quên cả thân mình
Đem xương máu bảo toàn danh Tổ-Quốc.
Xác thân gửi vào lòng Dân-Tộc
Hồn còn sống mãi đến thiên thu.
Từ Thiên Thần Mũ Đỏ tung cánh hoa dù
Đến Cọp Rằn Mũ Nâu,
cùng bước chân âm thầm Biệt Kích.
Từ Cọp Biển Mũ Xanh,
Cùng nhau tạo nên chiến tích lẫy lừng, Tổ Quốc Tri Ân.
Dù nổi trôi theo vận nước trong khổ nạn toàn dân,
Chúng tôi vẫn thẳng đứng, ngay hàng, hiện diện.
Quân lực hùng anh, lừng vang bách chiến
Thỏa chí bình sinh cho vẹn ước nguyền.
Quyết xông pha trên khắp mọi miền
Thân Lính Chiến Vì Dân luôn tiến bước.
Từ Bến Hải đến Cà Mau xuôi ngược,
Cờ Vàng bay trên Quảng Trị Cổ Thành.
Hoa dù nghiêng đồng ruộng,
Chao bóng giữa rừng xanh.
Trên chiến địa vang dậy bước quân hành
Hay âm thầm từng đêm xuyên lòng đất địch.
ỀAn lộc địa, sử ghi chiến tích
Biệt Kích Dù vị Quốc vong thân!Ể
Trọn một đời hãnh diện áo Quân Nhân
Chung góp máu, dựng Cờ Thiêng đất Mẹ.
Chúng tôi nguyện hiến dâng đời trai trẻ
Cho Tổ Quốc tồn vinh.
Đã bao người trong khói lửa hy sinh
Không lùi bước, chắn ngang biển địch.
Thành Đinh Công Tráng vang lời truyền hịch
Đem máu xương vào chiến tích nghìn thu.
Qua Miên Lào vượt đèo núi thâm u
Reo chiến thắng, trời nung Hè Đỏ Lửa!
Tết Mậu Thân, giữ nguyên từng điểm tựa
Ngạo nghễ Cờ Vàng trên Phú Văn Lâu.
Bình Giả, Đầm Dơi, Hạ Lào,
vượt qua rừng thẳm sông sâu
ghi tên vào Quân Sử.
Truy địch Trường Sơn, Pleime, A Lưới,
Thành địa danh bất tử
Hiển hách đến muôn đời.
Hôm nay,
Chúng tôi về đây xin khấn nguyện một lời
Chung tiếp sức, không bao giờ bỏ cuộc.
Cùng thế hệ cháu con giữ nguyên cờ Tổ-Quốc,
Song hành đòi lại quê hưong.
Chúng tôi nguyện noi gương
Từ Chiến Sĩ Vô Danh đến Anh Hùng Tướng Lãnh
Giờ phút cuối trên miền Nam bất hạnh
Đã hiên ngang tuẫn tiết, chẳng quy hàng.
Chúng tôi nguyện làm viên gạch lót đàng
Cho Hậu Duệ ngày mai về dựng Nước.
Sát cánh, kề vai, cùng nhau tiếp bước
Cho vẹn toàn Nghĩa Khí Quân Dân.
Vì Trách Nhiệm, cuối đời mang hoài bão góp phần
Chung truyền thống, dựng cao cờ Chính Nghĩa.
Chúng tôi nguyện một lòng tái xây chiến địa
Cùng Toàn Dân, sử mới viết nghìn trang.
Một ngày mai trong ánh sáng vinh quang
Trên Đất Mẹ uy linh cờ Tổ-Quốc.
Dưới biểu tượng Tự Do giữa mùa Xuân Dân-Tộc
Chúng tôi đây, luôn thẳng lối nghiêm hàng.
Cúi xin hương linh Anh Hùng một thuở dọc ngang
Về đây chứng giám.
Bao thế hệ khắc sâu vào tâm khảm
Một lời chung huyết thệ giữ lòng son.
Xin giúp chúng tôi trong Đạo Nghĩa vuông tròn
Vì Tổ-Quốc linh thiêng,
Vì hào quang Danh Dự,
Vì chu toàn Trách Nhiệm,
Xin trọn đời Tâm Nguyện hiến dâng!
~Võ-Đại-Tôn~
Úc Châu, 6/2009
HỒN CA TRÊN BIỂN ĐÔNG
1.
Hồn ai đó?
Chập chờn trên khói sóng
Dòng máu tươi theo nước chẳng hề tan.
Hồn ai đó?
Vạn tinh cầu chao bóng
Đảo ghềnh xa còn vọng tiếng kêu than.
Hãy về đây - trên sóng nước dâng tràn
Chung tiếng khóc nghẹn đau cùng Dân Tộc.
Hồn ai đó?
Đã lìa xa Tổ Quốc
Vẫn còn ôm sông núi xuống mồ hoang.
Tiếng oan khiên từ đáy vực còn vang
Hay chìm đắm giữa khơi ngàn song dữ?
Mảnh thuyền tan, bập bềnh trôi viễn xứ
Biết về đâu? Hồn phiêu bạt nơi đâu?
Thân cá hồi tan tác đã chìm sâu
Không tìm thấy lối quay về chốn cũ!
Giữa trùng khơi vang tiếng cười dã thú
Hải tặc giằng co thân xác - Kinh hoàng.
Tiếng Mẹ kêu, dòng máu chẩy đầy khoang
Tay với níu đàn con run khiếp sợ.
Biển lạnh chiều hang, trần gian nín thở,
Vòng tai ương kiếp nạn đến vô cùng.
Hồn ai đó?
Bờ Tự Do bốn hướng, cõi mông lung
Tìm đâu thấy - giữa muôn trùng đen thẳm?
Tiếng kêu ỀTrời!’’ trước phút giây chìm đắm
Biển tan vào giông bão, thét trùng dương.
Vực mồ sâu thịt rã máu còn vương
San hô trắng hay là xương ai trắng?
Dòng tóc đen bám ghềnh xa hoang vắng
Thành rong rêu sẫm tím một màu tang.
Hồn ai đó?
Chiếc thuyền Không Gian
Trôi về Vô Tận
Bánh xe Thời Gian chuyển ngàn uất hận
Chập chờn mấy cõi U Minh
Lịch Sử nghìn thu trang giấy rợn mình
Ghi chép lại phút kinh hoàng Vượt Biển!
2.
Hồn ai đó?
Đảo hoang sơ, ai về đây khấn nguyện
Mộ bia tàn, ai thắp nén hương dâng?
Nơi Ba Đình vui chuốc rượu Vô Thần
Cười nghiêng ngả mừng reo hò chiến thắng!
Đồng ruộng phơi bày xương trắng
Oan khiên máu lệ thành sông.
Bao thây vùi trong sóng nước biển Đông
Còn sót lại mấy hoang tàn di tích.
Hồn ai đó?
Đảo xa xôi mộ phần cô tịch
Giấc ngủ chẳng bình an.
Họ còn theo, cố phá đập tan
Để tô hồng chế độ:
"Chủ nghĩa huy hoàng, không ai chối bỏ,
Không có người vượt thoát để tồn sinh!!!"
Nhưng bia đời như nắng rọi bình minh
Luôn soi rõ từng vết sâm tội ác
Của loài dã tâm với ngôn từ khoác lác
Đang tôn thờ chủ thuyết lai căng.
Hồn ai đó?
Từ bao cõi vĩnh hằng
Xin về đây chứng kiến.
Tấm long chúng tôi, trọn đời Tâm Nguyện
Chí bền gan, xin vẹn nghĩa tình
Dù ngăn cách tử sinh
Giữa hai bờ nhật nguyệt.
Dù có ai phá tan mộ huyệt
Đến nghìn sau hồn mãi còn đây.
Nhìn trùng khơi sóng nước dâng đầy
Gửi mộ về cố quốc.
Hồn vẫn sống trong long Dân Tộc
Vì hai chữ Tự Do.
Chiều Galang bão tố sóng to
Hay tĩnh lặng trăng soi thềm đá.
Sáng Pinang nắng xuyên rừng lá
Hay đêm vờn tiếng hát nhân ngư.
Hồn mãi còn đây, dù bia mộ hoang vu
Không tên tuổi Ố sá gì tên với tuổi!
Dù xác thân đã hòa chung với bụi
Biển Đông còn - Hồn mãi sống Thiên Thu!
~Võ-Đại-Tôn~(Hoàng-Phong-Linh)
Galang - Pinang (Indonesia)
14-10-09
MÙA XUÂN HÀ NỘI
(Sa cơ tại Hạ Lào trên đường về quê hương
tham gia Phục Quốc, bị chuyển từ Paksé về
Hà Nội vào mùa Xuân năm 1981).
Một chiều Xuân
Tôi đã về Hà Nội
Thăng Long lịch sử ngày xưa.
Đôi tay bị còng, người ta khép tội
ỀPhản bội quê hươngỂ, đi giữa trời mưa.
Thấp thoáng rong rêu hoang lạnh Tháp Rùa
Tôi chợt cảm tiếng lòng tôi rụng xuống
Hồ Gươm, lặng mờ.
Trong hồn tôi còn lại giấc mơ
Thơ về vỡ vụn
Kiếm vàng đâu? - chưa nổi mặt hồ!.
Đâu nào Năm Cửa Ô
Chỉ thấy mờ trang sách.
Đâu Đống Đa một thời hiển hách
Mồ chôn giặc Bắc xâm lăng.
Hà Nội tôi mơ Ố muôn thuở vĩnh hằng
Từ tuổi nhỏ, qua từng trang sử cũ.
Đâu phải là đây, dưới chiều mưa rũ
Qua khung cửa xe tù.
Giữa phố mùa Xuân, đời chợt xuống hoang vu
Khi tôi thấy tượng đài Lê-Nin cao ngất.
Người là ai? Ố Sao đứng trên vùng đất
Mấy nghìn năm linh hiển Vua Hùng?
Dân Tộc còn đây, còn mãi đến Vô Cùng
Sao tôi cảm lạc loài như khách lạ?
Hành tinh nào đây? Lòng tôi hoang vắng quá
Đời lạnh xuống mồ côi.
Phố Khâm Thiên, dòng người lũ lượt, nổi trôi,
Áo lụa Hà Đông, tìm đâu, thuở trước?
Nhịp phách ả-đào tôi từng mơ ước
Thay bằng tiếng thét loa vang.
Qua Tự Lực Văn Đoàn
Tôi từng mơ Hà Nội.
Đê Yên Phụ chiều nay gió nổi
Sông Hồng cuốn mộng phăng đi.
Tiếng nói Em xưa chín ngọt tình si
Sao đổi giọng chuyển âm đầy sát khí?
Đông Đô Ố Thăng Long trời mơ thi vị
Thủ Đô nào còn lại của riêng tôi?
Quay lại xà lim trong bóng tối cuộc đời
Hơn mười năm tôi còn mơ Hà Nội.
Xuân không về, cửa phòng giam chắn lối
Song sắt thành chông, ngập máu Xuân đi.
Tôi chỉ thấy mùa Đông qua bốn vách đen sì
Đâu có phải Hàng Đào, Hàng Khay hay Hàng Trống!
Em đã về đâu, những nàng Xuân thắm mộng
ỀDáng Kiều thơmỂ Quang Dũng mấy lần mơ?
Tôi viết lên tường, giọt máu thành thơ
Gửi về Em, chẳng bao giờ gặp nữa.
Tưởng xa rồi khói lửa
Trường chinh Mẹ dắt con qua.
Còn lại đây những đôi mắt mù lòa
Không thấy mùa Xuân vì say máu đỏ.
Nhưng quê hương còn đó
Tôi xin hẹn mai về
Góp một bàn tay dựng lại Tình Quê
Trồng hoa giữa lòng Hà Nội.
Ánh sáng Tự Do vào sâu ngõ tối
Xóa tan đi bao vết tích lao tù.
Văn Miếu trùng tu
Đền Hùng tráng lệ.
Rồng lại bay cao, tung hoành, ngạo nghễ
Cùng năm Châu lướt gió băng ngàn...
Năm Cửa Ô bừng tỉnh đón Xuân sang
Kiều e lệ vội vàng trang điểm lại.
Đào nở hồng tươi, làn hoa gió rải,
Mặt trời soi xuyên suốt ánh hồ.
Nón vành Kinh Bắc trẩy hội thành đô
Ai quan họ mắt tình lơi ngây ngất.
Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
Trời thủ đô nắng ấm chan hòa
Ta ngẩng mặt đón mừng Xuân Dân Tộc.
~Võ-Đại-Tôn~
(Hoàng-Phong-Linh)
Xuân Canh Dần (hải ngoại), 2010
CHIM CHIỀU...
Hồn chiều như trúng đạn
Mây xám lạnh màu chì.
Cánh chim buồn phiêu lãng
Phương trời nào bay đi?
Mặt trời đang hấp hối
Nhỏ máu xuống đồi thông
Gió không còn hơi thổi
Chết mòn trong mênh mông.
Chim sầu ngưng đập cánh
Mỏi mắt tìm Quê Hương.
Nơi đây chiều buông lạnh
Mây che mọi nẻo đường.
Chiều vào đêm thơ thẩn
Chim: tổ nào hôm nay?
Trong màn sương khuất lẩn
Tan mờ dấu chim bay...
Xa chim - chiều đứng lặng!
Không nhà, chim tha phương.
Cánh đeo sầu trĩu nặng
Bay hoài, đâu Quê Hương?...
~Võ-Đại-Tôn~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2011 10:46:56 bởi Anh Nguyên >
LƯU-BÁ-BẮC
CÁI THỪA MỨA, CÁI THIẾU THỐN
Ở đất Mỹ này nhiều thứ thật thừa mứa
Nhưng thời gian lại thiếu thốn vô cùng
Hẹn hò yêu đương cũng phải đợi cuối tuần
Chiều chủ nhật chấm dứt
Mang hương vị của tro tàn
Lại vội vã hướng về ngày thứ hai
Những thứ hai thứ ba...bương bả miệt mài
Ở đất Mỹ này nhiều thứ thật thừa mứa
Thực phẩm dồi dào hoa trái quanh năm
Nhưng lại thiếu cái hương vị đượm nồng
Của chất thịt tươi của mùi rơm rạ
Cá lóc nướng trui lấy đâu mà có
Bê thui rơm rạ kiếm ở đâu ra
Trừ món tiết canh vịt gỏi gà
Còn tàm tạm chút sắc thái quê hương
Ở đất Mỹ này nhiều thứ thật thừa mứa
Quần là áo lượt đủ bốn mùa
Cái cũ còn dùng cái mới đã mua
Thừa không có chỗ chứa đem tặng Good Will
Chăn ấm nệm êm nằm thoải mái
Chẳng cần mùng chẳng có muỗi vo ve
Như ru ngủ những đêm hè oi bức
Không hề nghe tiếng võng kẽo kẹt đưa
Tiếng chó sủa âm vang đầu ngõ
Tiếng gà gáy giục giã canh khuya
Thiếu bướm ong chờn vờn bay lượn
Vắng cánh chuồn chuồn nhởn nhơ chiều êm ả
Ở đất Mỹ này nhiều thứ thật thừa mứa
Mà tình người lại thiếu thốn hững hờ
Kể cả tình bằng hữu
Thân thiết đó mà hình như xa vắng
Khi nghe tin bạn chết
Sự tiễn đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng
Có hay không lòng chẳng chút ưu tư
Chỉ cần vài hàng chữ phân ưu
Dù muộn màng - thôi thế cũng xong
Ở đất Mỹ này nhiều thứ thật thừa mứa
Nên cái thiếu nghe như không phải thiếu
Cái thừa mứa - dĩ nhiên là tốt rồi
Nhưng cái thiếu thốn
Dấy lên từ truyền thống dân tộc
Từ tình tự quê hương
Hình như mơ hồ huyễn hoặc
Đôi khi trầm ngâm nghĩ đến
Lại thấy lòng khắc khoải bâng khuâng.
~Lưu-Bá-Bắc~
2006
TRẦN-THẾ-PHONG
NỞ HOA CHO NGƯỜI
Ba mươi tết cũng một ngày
Khác chăng mối nối
Thêm dài nỗi đau
Tà dương bóng khuất ngàn dâu
Tiếng kêu lẻ bạn
Đêm thâu mỏi mòn
Quê người gác tía lầu son
Nhốt con chim nhỏ
Héo hon trong lồng.
Cầm bằng mộng đã là không
Cất chi tiếng hót
Đau lòng cố nhân.
Nhạn trầm đáy nước mù tăm
Bóng câu qua cửa
Xa xăm cuối trời
Phượng Cầu nửa khúc tình tôi
Chày sương đưa lối
Bồi hồi trong mơ
Tương tư người kết thành thơ
Bán rao quá khứ
Đôi bờ nhân duyên
Phận người đá sỏi bình yên
Gió hiu hiu thổi
Ưu phiền cũng qua
Đèn khuya tỏa ánh trăng ngà
Đốt soi đêm tối
Nở hoa cho người...
~Trần-Thế-Phong~
Xuân Bính Tuất 2006
HÒANG-KIM-KHÁNH
THƠ XUÂN CHO MẸ
Mẹ ơi! Xuân lại trở về đây
Năm tháng mơ hồ tựa như mây
Mẹ đi năm ấy xuân vừa tới
Một biổi tàn đông gió lạnh đầy.
Cứ mỗi đêm mơ thấy mẹ về
Lưng còng, mắt mỏi, tóc bạc phơ
Đời con nay đã hai đời sống
Nửa sống ban ngày, nửa trong mơ.
Con vẫn bơ ơ lạc xứ người
Bao mùa mưa tuyết não nề rơi
Rồi khi nắng ấm giăng tràn lối
Là lúc con thầm nhớ Mẹ ơi!
Con nhớ năm xưa mỗi tết về
Muôn ngàn hoa bướm đẹp trời quê
Bên cha, bên mẹ, đời vui quá!
Ấy thế từ đi, bặt lối về.
Ngồi ngắm trang thờ quyện khói hương
Đó hình bóng mẹ lẫn trong sương
Chiều ba mươi tết xuân viễn xứ
Chỉ thấy trong lòng nỗi nhớ thương.
~Hoàng-Kim-Khánh~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2011 01:09:29 bởi Anh Nguyên >
THẾ-TRUYỀN
LẠC CÁNH CHIM TRỜI
Rồi một hôm con chim bằng rẽ lối
Vũ trụ quay cuồng trời đất cũng ngả nghiêng
Anh bay đi ôm trọn nỗi niềm riêng
Vì mảnh dất hình cong như chữ S
Tổ quốc ta đặt lên trên hết
Nghĩa đồng bào anh giữ trọn thủy chung
Những cánh chim gặp giông tố hãi hùng
Bị ướt sũng bởi thế thời cay nghiệt
Hai lăm năm nặng tình quê tha thiết
Chờ mong ngày khôi phục lại giang sơn
Mím chặt môi, tim rướm máu căm hờn
Vì không muốn làm ‘‘Hải âu phi xứ’’
Ta quen nhau một chiều trong qú khứ
Thuở học trò áo trắng đẹp tinh sương.
Với Áo Bay anh nói chuyện Mười Thương
Khăn quàng Tím khoác vai người em gái
Đường Công Lý có hàng hoa lan dại
Có lá me già e thẹn dưới chân anh
Có những đêm phi vụ độc hành
Mắt rực lửa bay vào lòng đất địch
Bỗng một chiều mây giăng mờ xám xịt
Quang cảnh điêu tàn,vạn vật đổi màu tang
Quê hương ta trong phút chốc kinh hoàng
Vì quân giặc tràn qua vĩ tuyến
Trong lặng lẽ anh nghe lòng xao xuyến
Tạ từ nhau bởi kẻ ở người đi
Đường chân mây chẳng biết nói năng gì
Giọt nước mắt thay cho lời tiễn biệt
Rồi từ đó chí anh hùng bất diệt
Thắp nén hương lòng thề nguyện với non sông
Đã làm trai phải trả nợ tang bồng
Như Kinh Kha đâu cần ngày trở lại
Chim mỏi cánh, tim quặn đau tê tái
Bao cuồng phong lại cuốn chặt chân anh
Dù đôi ta hai vạn nẻo đường trần
Anh Mỹ Quốc còn tôi trời Nhật Bản
Trong tim tôi, tên anh luôn rực sáng
Sáng góc trời và sáng cả ước mơ
Để một lần tôi viết nốt ần thơ
Kẻ đậm nét tên anh là Lý Tống.
Anh dấn bước quyết trừ gian diệt Cộng
Để Gài Gòn được trả lại tuổi tên
Trong liên hồi, kèn thổi thúc giục lên
Dân chào đón đoàn quân reo chiến thắng
Đi bên nhau khi phố phường rực nắng
‘‘Mỉm cười nhìn mái tóc điểm màu sương
Trong muộn màng nhắc lại chuyện Mười Thương’’
‘‘Mình bao tuổi em nhớ gì không nhỉ???’’
Anh chợt hỏi bởi những điều anh nghĩ’’
‘‘Pháp, Nhật. Hoa Kỳ nơi nào đẹp hở em???
Nép vai anh như thoảng chút hương đêm’’
Không đâu đẹp bằng quê mình anh hả?
Sài Gòn đẹp hay Sài Gòn nắng hạ?
Nắng muôn màu như kết hội Hoa Đăng
Mây Bốn Phương Trời mừng dạ hội dưới trăng
Ta khiêu vũ bài hùng ca Phục Quốc.
~Thế-Truyền~
(Japan, Tháng 6/2004)
NGÔ-MINH-HẰNG
TƯỞNG NHỚ
(Nén hương lòng, kính dâng những Chiến Sĩ
Việt Nam Cộng Hoà đã anh dũng hy sinh
cho chính nghĩa, cho Tổ Quốc Việt Nam)
Lòng tôi, một nén hương, thành kính
Xin thắp và xin tưởng nhớ Người
Hỡi những Anh Hùng dân tộc Việt
Máu xương Anh hiến dựng xây đời
Vì yêu dân, nước nên Anh nhận
Trách nhiệm người trai buổi nhiễu nhương
Tôi cảm ơn Anh, tôi ngưỡng phục
Tấm lòng son sắt với quê hương!
Anh đem dũng cảm, đem kinh lược
Chiến đấu, Anh ngăn bước giặc thù
Nguy hiểm không sờn, không nhụt chí
Cho dầu gục ngã giữa âm u ...
Dakto, An Lộc hay Rừng Sát
Quảng Trị, Pleime hoặc Hạ Lào
Anh đã hào hùng trong chiến thắng
Hào hùng trong cả bước gian lao!
Từ bờ Bến Hải xuôi Đồng Tháp
Có dấu chân Anh khắp bốn vùng
Xương máu Anh trong từng mạch đất
Trong từng nhịp thở của non sông!
Hồn Anh hoà với hồn sông núi
Dẫu chẳng bia xanh, chẳng sử vàng
Nhưng đã muôn đơì dân tộc Việt
Nhớ ơn bồi đắp, giữ giang san!
Trong từng giọt nước, từng thân cỏ
Phảng phất như Anh đã mỉm cười
Có tháng Tư nào loang máu đỏ
Quê buồn như mắt lệ Anh rơi !!!
Tháng Tư, ôi tháng Tư oan nghiệt
Ai xé mà tan những mảnh đời
Những gói poncho không đất phủ
Những đau buồn muôn kiếp khôn nguôi
Tháng Tư, ôi tháng Tư đau xót
Có những người trai chết vội vàng
Và có những người không sống nhục
Chọn cho mình cái chết vinh quang!
Anh hy sinh thế vì dân, nước
Tôi biết ơn và thương tiếc anh
Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
Cho dù hoang mộ có VÔ DANH!
~Ngô-Minh-Hằng~
VỚI SỨC MẠNH CỦA TOÀN
DÂN KẾT HỢP
(Gởi về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam
thân mến)
Hãy đứng dậy hỡi linh hồn của núi
Bởi đau thương dân tộc đã vô cùng
Không thể nữa, quê hương tràn hận tủi
Và oán hờn cuồn cuộn đã như sông
Đứng thẳng nhé, hỡi anh, em, hỡi chị!
Ta đấu tranh cho lẽ phải, cho đời
Hãy đập vỡ ách độc tài đảng trị
Để cho mầm dân chủ nở hoa tươi
Hãy gom lại lời bất bình của gió
Và nỗi đau tám chục triệu dân lành
Để địa chấn chôn vùi màu cờ đỏ
San phẳng nhà tù cho lúa lên xanh
Để thiền viện lại tôn nghiêm kinh kệ
Không kẽm gai, không quản chế, không tù!
Chuông giáo đường lại vang từng thánh lễ
Xoa dịu oan hồn vạn nẻo âm u...
Hãy sát cánh, ta cùng nhau cương quyết
Đòi Tự Do Tôn Giáo lại cho mình
Bởi niềm tin không thể nào hủy diệt
Của con người là cuộc sống tâm linh!
Bởi nhân loại đã quật cường, tiến bộ
Kìa, Đông Âu, khối cộng đã tan rồi
Cứu dân tộc, cứu quê hương khốn khổ
Hỡi ba miền! ta phải đứng lên thôi!!!
Với sức mạnh của toàn dân kết hợp
Thì độc tài, bạo chúa cũng khoanh tay
Thì vô đạo sẽ tan như ánh chớp
Chính nghĩa muôn đời vàng bóng cờ bay...
~Ngô-Minh-Hằng~
LÁ THƠ XUÂN
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ấm áp huy hoàng ánh thái dương
Vạn vật tưng bừng, ồ, lại tết
Thêm mùa xuân nữa chốn tha hương
Quê ơi, nỗi nhớ tràolên bút
Giục giã lòng ta khúc đoạn trường
Ta viết thư này trong nước mắt
Gởi về quê mẹ với niềm thương
Bao nhiêu năm tháng xa xôi ấy
Là bấy nhiêu sầu, nhớ cố hương
Từ ta sống hận đời vong quốc
Lấm bùn chi quản cái thân lươn
Đắng cay tủi mhục đời dâu bể
Cơm áo đầy, no, vẫn chán chường
Sang cả, mặc người xe với ngựa
Chuộng đời đạm bạc, cảnh thư hương
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ngơ ngẩn lòng ta nhớ cố hương
Cánh én chiều qua quên đậu lại
Nên mùa Xuân chỉ có dư hương!
Nhớ mãi cành nêu trong kỷ niệm
Câu đối hoa tiên đỏ vách tường
Xuân đến cho lòng xa xót nhớ
Những mùa Xuân cũ ở quê hương
Xuân xưa rực rỡ hoa đào nở
Mai cũng vàng tươi ngập cả vườn
Thanh quất xanh um, cành đỏ trái
Thủy tiên, thược dược thoảng mùi hương
Mứt gừng, mứt bí thơm, cay, ngọt
Tấp nập người đi ngập phố phường
Những tối thức khuya xem luộc bánh
Lửa hồng tỏa ấm, khói lam vương
Giao thừa đốt pháo mừng Xuân tới
Nghi ngút bàn thờ cảnh khói hương
Áo mới hoa đào nguyên nếp gấp
Thẹn thùng duyên dáng chị soi gương
Chị cười, môi thắm màu son nhạt
Má đỏ như tô lớp phấn hường
Ngày ấy tuổi ta còn nhỏ lắm
Dào dạt đời vui, chửa nhuốm buồn
Ngày Xuân đòi mẹ nguyên phong pháo
Cùng bạn đốt chơi ở cuối đường
Có cô hàng xóm thua đôi tuổi
Khác lớp nhưng chung học một trường
Hai đứa xuất hành đi chúc tết
Chúc Thày năm mới được an khương
Cảm động, thày mời phong kẹo lạc
Và cười: ‘‘Học giỏi để làm gương’’
Có lần hai đứa chơi chồng vợ
Sính lễ hoa cau nhặt ở vườn
Ta làm chú rể, vai phò mã
Cô dâu, nàng thích gọi ‘‘Hiền Nương’’
Nàng cài lên tóc chùm hoa bưởi
Làm cả cung đình cũng ngát hương!
Thuở nhỏ, xuân về, ta có đủ
Vì rằng xuân ấy ở quê hương!
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ta nhớ quê ta, nhớ lạ thường
Mẹ hỡi, nằm sầu trong mạch đất
Có nghe hồn lạnh những chiều sương?
Bao năm con chẳng về thăm được
Mộ mẹ hoang tàn, vắng khói hương
Chị cũng đã về nơi chín suối
Biển sầu chị gửi nắm tàn xương
Nụ cười nát dưới chân cuồng tặc
Xác chị nằm sâu dưới đại dương
Cô bé nhà bên giờ đã lớn
Nẻo đời vạn ngả, gió cùng sương
Trò chơi ngày bé không thành được
Cô trách đời saolắm chuyện buồn
Nhìn cánh hoa cau lòng cô lại
Nhớ người bạn cũ chốn tha hương
Ngày trước anh cô là chiến sĩ
Lừng lẫy danh vang khắp chiến trường
Thuở ấy, nhìn anh, ta thán phục
Ngực anh ngời sáng những huy chương
Bây giờ thân xác anh tàn phế
Vì bởi lao tù chẳng xót thương
Người vợ đỉnh chung từng xẻ ngọt
Xa lòng, cách mặt, dứt tơ vương
Chao ơi đau xót tình dâu biển
Nước mất nhà tan luống đoạn trường!
Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Nhớ cánh mai vàng chốn cố hương
Ta trải lòng ta trên giấy trắng
Tim hồng nhỏ lệ, khóc bi thương
Viết gì cho mẹ trong mồ vắng
Cho chị u sầu đáy đại dương
Cho anh trong ngục tù tăm tối
Cho lũ em thơ sống vỉa đường
Cho cô hàng xóm tình xưa lỡ
Chí trai quanh quẩn vòng cơm áo
Nửa mảnh trăng sầu đợi bóng gươm
Chao ơi, cúi mặt mà thêm thẹn
Xuân đến, lòng đau, ứa lệ buồn
Bao giờ ta trở về quê nhỉ
Đi giữa cờ bay, giữa trống dồn???
~Ngô-Minh-Hằng~
GÓP THÊM NGỌN NẾN
Các bạn ơi!
Ở quận Cam
Đêm nay
Có vạn bàn tay giơ cao ngọn nến
Có vạn bàn tay nối một vòng tay
Ngọn nến đêm nay
Sẽ là trăm, là ngàn bó đuốc
Đuốc sáng lên từ Tình Yêu Tổ Quốc
Của Anh, của Chị, của Em
Của vạn trái tim các bạn thanh niên
Mang dòng máu Việt Nam muôn đời thắm đỏ
Ngày ra đi
Có bạn còn rất nhỏ
Có bạn chưa chào đời
Mà đêm nay vươn vai Phù Đổng, bạn tôi ơi!!!
Người đứng cạnh người
Hướng về quê hương đau khổ
Ánh đuốc đêm nay
Nguyện cầu cho trẻ thơ Việt Nam lang thang ngoài phố
Lục từng đống rác kiếm ăn
Nguyện cầu cho người Mẹ Việt Nam đói khổ khó khăn
Bán đi từng giọt máu
Nguyện cầu cho em gái Việt Nam tuổi mười ba, mười sáu
Đêm dài - nhục tủi - phấn hương
Cầu nguyện cho cha trong bốn bức tường
Có hàng kẽm gai rào ngăn thế giới
Cầu nguyện cho các bạn thanh niên Việt Nam đêm ngày chờ đợi
Đợi phút huy hoàng dựng lại quê hương
Viết trang sử mới
Những trang sử Việt Nam của Quang Trung, Lê Lợi
Cho một Việt Nam Độc Lập, Nhân Quyền
Nên đêm nay rừng đuốc sáng bừng lên
Tại Quận Cam, vùng trời tạm dung Cali thân mến
Các bạn ơi!
Xin cho tôi góp thêm ngọn nến
Dù rằng tôi không về được Cali
~Ngô-Minh-Hằng~
TRĂM TRỨNG TRĂM CON
Ai vá giùm ta một mảnh lòng
Tơi bời vụn vỡ với non sông
Điêu linh tức tưởi đời dâu bể
Mấy độ thăng trầm vẫn thủy chung
Ai sưởi giùm ta một cõi lòng
Lạnh lùng hoang vắng những ngày Đông
Ôi, con chim én cô đơn ấy
Đời mãi chia lìa vạn nhánh sông!
Ai hiểu giùm ta một chuyện lòng
Đau thương cuồn cuộn sóng vô chung
Hồn ta quằn quại hồn vong quốc
Những vết thương buồn của núi sông
Hãy đến cùng ta, những tấm lòng!
Như ta đã đến tự hư không
Nhìn nhau mà nhận ra nhau nhé
Trăm trứng trăm con giống Lạc Hồng!
Và hiểu cho nhau những nỗi lòng
Để cùng chuyển núi lại dời sông
Nắm cho chặt nhé, tay nhau đấy
Thì có nhiều chi nước biển Đông?!
~Ngô-Minh-Hằng~
GỌI TÊN MỘT NỬA
Mình ơi, mình ở nơi đâu
Để ta tìm bạc mái đầu chưa ra?
Mình là nửa trái tim ta
Nửa nguồn hạnh phúc, nửa nhà yên vui
Nửa yêu thương, nửa ngọt bùi
Vắng xa nửa ấy, cõi đời buồn tênh!
Nên ta mê mải tìm mình
Đầu song, ngọn suối, bình minh, chiều tà
Tìm từ đêm lạnh mưa sa
Đến ngày nắng cháy không là vẫn không!
Từ thu xanh đến hạ hồng
Đông qua, Xuân lại vẫn không thấy mình!
Tóc mây dường nhạt màu xanh
Má hồng như đã vô tình phôi pha...
Màu môi xưa cũng nhạt nhòa
Nổi chìm mấy độ phong ba mấy mùa
Chỉ còn đôi mắt ngày xưa
Trong đôi mắt ấy nắng mưa đã nhiều
Đắng cay mất mát trăm chiều
Nhưng còn nguyên vẹn tình yêu cho mình!
Mình đâu? cuối bãi đầu ghềnh
Non cao biển thẳm chênh vênh dốc đèo?
Nghe chăng nửa trái tim yêu
Gọi tên một nửa đã nhiều rồi không?
Đời cay nhưng thiếu vị nồng
Nửa tim này thiếu tim hồng nửa kia!
Nửa đời trước đã cách chia
Nửa đời còn lại ta về cùng nhau
Xa xôi dù mấy nhịp cầu
Cũng xin nối lại tình Ngâu cho gần
Trăm năm có mấy ngày Xuân
Đời người xin hỏi mấy lần được vui?
Nửa tim này vẫn ngậm ngùi
Chờ mình hoàn tất môi cười nửa kia!
~Ngô-Minh-Hằng~
8.8.1993
MƯỜNG-GIANG
UỐNG RƯỢU SUÔNG ĐÊM QUỐC HẬN
Vào quán bên đường đêm quốc hận
ta ngồi chờ bạn, uống rượu suông
chao ơi, trăng đã trên đầu núi
mà thấy ai đâu, ở cuối đường?
Đã hẹn, cớ sao còn tới trễ?
kiếp người tính được mấy lần vui?
huống chi nhân thế như phù ảo
mới đó rồi tin đất đã vùi.
Rượu nhắp đêm nay, nghe rất lạ
ơ hơ, có máu ở trong men
cho nên chỉ thấy toàn cay đắng
làm mắt cũng buồn đẫm lệ hoen.
Mê tỉnh, cuồng mơ ta lại nhớ
năm nao, ngất ngưởng quán biên cương
bồ đào chưa cạn ly tống biệt
ngựa đã hý vang, giục lên đường.
Đêm nay quán vắng người lai vãng
quanh quẩn mình ta ngất ngưởng say
bạn chết từ khi Phan Thiết mất
thì sao có thể đến nơi này?
Quán vắng, đèn khuya, ta lại uống
một ly khóc hận chuyện nước non
một ly nhớ bạn không còn nữa
một cốc thương thân sống nhục hèn.
Văng vẳng trời cao, chim đã hót
muộn phiền vây kín suốt trang thơ
soi gương chợt thấy mình thêm lạ
qua một đêm chờ, đợi ngẩn ngơ.
~Mường-Giang~
4-2001
BẤT CHỢT BÂNG KHUÂNG
NỖI NhỚ NHÀ
Bao năm không về thăm Phan Thiết
bất chợt bâng khuâng nổi nhớ nhà
ngọn gió thu sang se sắt lạnh
làm trăng cũng thẹn, khuất phương xa
quê cũ chập chờn trong kỹ niệm
đêm xưa trên bến đợi em về
cơn mưa tháng bảy sụt sùi khóc
phố nhỏ hàng cây đứng thãm thê
tình còn một chút hương mê đắm
mòn nhớ lòng thương mộng vấn vương
em bỏ lại buồn trên cánh phượng
và câu hò hẹn góc sân trường
bên đó em còn vào quán vắng?
ngồi chờ đò dọc chở sang sông
đôi bờ nước vẫn vô tình chảy
ngút mắt mênh mông đợi nát lòng
mấy chục năm rồi không gặp lại
sao hồn vẫn lạnh gió thu sang
đêm mưa ướt sũng trên đường vắng
biển thẳm mù tăm bóng quê làng
thời gian đã bạc bao lần tóc?
vẫn ngở mình như chẳng mất nhau
đâu biết lần đi, là vĩnh biệt
nhớ sao cho đủ chuyện ban đầu .
~Mường-Giang~
Xóm Cồn
7-23-05
LÊ-KHẮC-ANH-HÀO
NỖI ĐAU TỪ BAMIYAN
Gỗ đá vô tri muộn phiền ngày Phật nạn
Bamiyan! Bamiyan!
Cõi lòng ta tan nát
Phật đứng mỉm cười nhìn nòng đại bác
Những trái đạn, những cốt mìn...
Từ thung lũng xanh bát ngát
Nổ từng giờ vào thân thể Phật
Mùa Phật nạn Afghanistan!
Phật thiền nghìn năm trong hốc núi
Nghìn năm sương tuyết đã đi qua
Bỗng chợt núi đau hồn đá tủi
Cát bụi Phật về trong sát na.
~Lê-Khắc-Anh-Hào~
4-2001
(Hai tượng Phật đứng cao nhất thế giới được
khắc sâu vào vách núi đá Bamiyan từ gần 2000
năm trước, đã bị tà quyền Taliban của Afghanistan
phá hủy bằng đại bác và cốt mìn...và đầu
tháng 3/2001)
BÀI THƠ CHO NGƯỜI CHINH PHỤ VN SAU 1975
(Bài thơ viết từ Oklahoma nhân ngày Cựu Chiến Binh
11/11 để tri ơn những người chinh phụ Việt Nam khổ
nhục nuôi chồng trong các trại tù VC sau 1975...)
Anh ơi ngả nón che mưa
Làm sao che cả cuộc cờ vỡ tan
Anh đi giặc súng hai hàng
Cỏ cây nhuộm một mầu tang thảm sầu.
Bóng anh khuất giữa truông sâu
Rừng đau úa lá một mầu quan san
Chân ngà từng bước nghiệt oan
Bao nhiêu cờ máu, bao hàng lệ sa.
Em đi, nghiêng ngửa sơn hà
Nỗi đau cuồn cuộn theo tà áo bay
Em về, trắng hai bàn tay
Đường xưa hóa lạ hao gầy dáng hoa.
Ngửa tay hứng ngọn nắng tà
Chỉ tay trăm nhánh giang hà dọc ngang
Vung tay bắt vệt nắng tàn
Mở ra thấy cả giang san đọa đày.
Em về đong đếm tháng ngày
Hóa thân em hạt sương bay giữa dòng
Xót anh khổ nhục đầu sông
Cuối sông em những vô cùng khổ đau.
Bây giờ cho đến muôn sau
Em thân Chức nữ ngóng đầu sông Tương
Cuối sông mắt dại đêm trường
Chờ anh dù phải đoạn trường thiên thu.
~Lê-Khắc-Anh-Hào~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2011 19:48:47 bởi Anh Nguyên >
QUẢNG-VI
74 NĂM, NGỌN LỬA HIỆN VỀ Lửa! Lửa đốt dưới tòa sen
Một Thầy đã tự thiêu thân
Lửa thiêng, vượt sáng chín tầng
Đêm dài, bình minh thức dậy
Bồ Tát Quán Thế Âm có lắng nghe!
Nữ Thần Tự Do có lắng nghe!
Hồn Thiêng Sông Núi có lắng nghe!
Một người Việt Nam
Một Vị Sư Già
Đã nguyện thiêu thân
Cho Đạo Pháp, cho Quê Hương sống lại
Việt Nam, đã 74 năm quằn quại
Việt Nam, đã 28 năm âm thầm
Cả một dân tộc thống khổ ngậm câm
Bao nhiêu người đã chết???
Và bao nhiêu người chưa chết???
Cải tạo, lao tù, ngục tối ... : nói sao cho hết?
Bức bách, gian ngoa, xảo ngụy... : nói sao cho cùng?
Lịch sử một dòng, đất nước của chung
Ai cản được những con người trung kiên, cất cao tiếng gọi!
Tự do cho Việt Nam: mịt mờ, tăm tối
Dân chủ cho Việt Nam: tan nát, rã rời
Nhân quyền cho Việt Nam: xa tít mù khơi
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nên thế ấy!!!
Năm ngàn năm lịch sử, chưa từng thấy:
Cắt đất, xén biển, véo trời: vì lợi, vì danh
Buôn dân, bán nước, đổi tên: độc thế, độc quyền
Tôn thờ chủ nghĩa, mà ra nông nỗi!!!
Thầy nguyện thiêu thân, tấm gương chói lọi
Soi cho những ai tăm tối, quay về
Cho quê hương Việt Nam, sông núi vẹn thề
Cho dân tộc Việt Nam, cùng nhau xây dựng
Hỡi những quốc gia yêu chuộng tự do!
Hỡi những con người yêu chuộng tự do!
Trên đất nước tự do
Một con ngưòi, dùng ngọn lửa thiêu thân
Là nhân chứng sống, vượt tầng
Trả lời: Việt Nam đã 74 năm tròn, 28 năm dư, quá tệ!!!
Xác thân Thầy giả huyễn, nhưng linh tri Thầy là để:
Đánh thức lương tâm của những người quyền lực mù say
Cảnh tỉnh lương tâm của những người theo gió múa may
Cho đất nước, cho dân tộc đổi thay, tươi sáng
Một ngọn lửa thiêng
Bình minh ló rạng
Một nguyện chân thành
Phá vạn u mê
Là người Việt Nam
Biết nẻo quay về
Lịch sử Tổ Tông
Ngàn năm nguồn cội
Ánh sáng bừng lên
Tan màn tăm tối
Tỉnh mộng cuồng si
Rẽ lối, quay đường
Nối tình dài Đạo Pháp - Quê Hương
Xây nghĩa lớn Non Sông Nước Việt
Một ngọn lửa thiêng
Vần vũ trăng sao
Xin chắp bàn tay
Tay vẫy tay chào
Soi sáng Việt Nam
Tươi sáng ngàn năm!!!
~Quảng-Vi~
24-12-2003 KIỆT-TẤN
TIỀN GIANG HẬU GIANG Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang Mưa kín chân mây nắng rộn ràng Lòng mong nắng đến chờ mưa tới Mưa nắng trong tôi nghĩa đá vàng Mưa Tiềng Giang nắng Hậu Giang Trời cao đất rộng chiếc diều băng Cò bay thẳng cánh đo đồng ruộng Chín cửa ra khơi mộng hải bằng Mưa Tiền Giang mưa Hậu Giang Nhìn nhau mà lệ rớt hai hàng Câu ca vọng cổ chìm trong tối Mùi mẫn còn run dưới nguyệt tàn Mưa Hậu Giang nắng Tiền Giang Bến sông san sát những nhà sàn Võng đưa kẽo kẹt em tôi hát Gió đưa bông cúc rỡ về nàng Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang Sông Tiền Mỹ Thuận đợi đò sang Cần Thơ sông Hậu sang đò nữa Chở xuống Cà Mau ngập chuyến hàng Mưa Tiền Giang nắng Hậu Giang Những tay hảo hớn ngang tàng Trái tim hào hiệp bao trời đất Bốn biển anh em rượu rót tràn Nắng Hậu Giang mưa Tiền Giang Bạc Liêu ghiền cốm giẹp Sóc Trăng Chắc Băng cọp rống Đầm Dơi hú Ai đâm Hà Bá miệt Năm Căn Mưa Hậu Giang nắng Tiền Giang Cô em kẹp tóc bịt răng vàng Cẩn tim xanh đỏ càng quê lắm Mắt liếc khua theo guốc rộn ràng Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang Xe lam về tới miệt Ba Càng Ruộng khô thổi nóng lùa chơn tóc Tóc em thơm phức mùi dưa gang Mưa Tiền Giang nắng Hậu Giang Phù sa lớp lớp bón đồng bằng Thương hồ kết nghĩa cùng châu ổ Hò ớ tan hòa theo nước trăng Nắng Hậu Giang mưa Tiền Giang Cổ Chiên tay ngoắc cánh chim ngàn Mơi mốt về Vĩnh Long ăn Tết Cái Cá Băng mùi pháo nổ ran Mưa Hậu Giang nắng Tiền Giang Nắng mưa mưa nắng chín mùa màng Vòm cao tre trúc nghiêng nghiêng bóng Trâu nghé lim dim núp nắng chang Nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang Sông Mỹ đò đưa bến Vĩnh Tràng Bên chùa tôi đã ôm em siết Xa rồi còn tiếc chuyến đò ngang Mưa Tiền Giang nắng Hậu Giang Ngày đi binh lửa rưới điêu tàn Ngày về Bình Thủy miền quê ngoại Biết có hiền hòa như xưa chăng Nắng Hậu Giang mưa Tiền Giang Nuôi tôi khôn lớn phù sa vàng Mai tôi về đất xin em rắc Xuống con sông Cửu nhúm tro tàn Mưa hậu Giang nắng Tiền Giang Nhiều đêm không ngủ dạ mơ màng Nhớ người nhớ đất mùi quê cũ Ôi nắng Tiền Giang mưa Hậu Giang! ~Kiệt-Tấn~ 2004
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2011 13:04:49 bởi Anh Nguyên >
THUYỀN-ẤN
Tܪng niŒm qúy m‰n t¥ng linh hÒn m¶t nhåc sï lØng danh cûa quê hÜÖng ViŒt-Nam thân yêu. ÇÃm lên Çàn Tôi ÇÆp phá cho âm thanh tan v« Thä trôi Çi n‡i cô quånh ngàn Ç©i Cho cô ÇÖn chìm ch‰t trong bi‹n khÖi Cho hoang v¡ng ôm tôi trong giá lånh. Tôi nhìn thÃy cái thê lÜÖng cô quånh Cûa m¶t ngÜ©i nhåc sï ÇÃm lên Çàn ñ‹ thay cho ti‰ng gào thét ngân vang ñ‹ ÇÒng v†ng vào không gian bát ngát. Tôi cäm nhÆn cu¶c Ç©i nhÜ ng¶t ngåt Nghe ch‰t Çi, nghe bæng giá thê lÜÖng Nghe Ç¡ng cay, nghe ray rÙt Çoån trÜ©ng Khô dòng lŒ ‘‘suÓi mÖ’’ thay nܧc m¡t. ñâu ti‰ng hát ‘‘Thiên Thai’’ træng v¢ng v¥c ‘‘BuÒn tàn thu’’ nghe lÎm ch‰t cõi lòng ‘‘TrÜÖng Chi’’ Çâu v†ng ti‰ng sáo trên không Ai th°n thÙc, ngàn Ç©i còn th°n thÙc. Tr©i bæng giá ép tim ai Çau nhÙc Lê thê buÒn thÃt th‹u trong ch® Ç©i Vïnh biŒt Ü? Tay vÅy hÒn chÖi vÖi RÖi nܧc m¡t, bao ngÜ©i rÖi nܧc m¡t. Trên ÇÒi v¡ng chiŠu nay ai trÀm m¥c V†ng nܧc non yêu t° quÓc quê hÜÖng Không gian buÒn cÓ nén lÃy Çau thÜÖng Xin vïnh biŒt v§i thiên tài Çã mÃt. ~ThuyŠn-ƒn VÂN-HẢI Ôi - cao miên Tôi đến đây Những ngày oi ả Chìm vào hoang phế ngày xưa Những Angkor đổ nát tự bao giờ Những cung các một thời xa lộng lẫy Nghe ớn lạnh trong từng viên đá ấy Tiếng oan hồn Chập choạng cánh dơi bay - Ôi Cao Miên Thăm thẳm những đêm dày Máu, nước mắt đã đầy Tonglesap Nghe rệu rã từng bước chân đói khát Vật vờ đi Đi... Chẳng biết về đâu Phép thần thông Quanh bốn mặt trên đầu Mắt Shiva sao vẫn nhìn đau đáu Quyền năng đâu? Linh ứng đâu? Sao chẳng giúp được gì cho con cháu Để cơ đồ xơ xác Một Cao Miên - Đây Ta Prohm Cổ thụ mọc mái đền Bóp chết nghẹt cả một triều hưng, phế Jayyavarman Đấng quân vương Xây lăng đền thờ mẹ Chất chồng bao xương trắng kiếp nô đầy - Giòng Mekong Thê thiết chảy đêm ngày Lung linh bóng cung đài Sihanouk Vàng với máu Với cường quyền bạo lực Hai triệu hồn oan khóc tiếng kêu than - ôi Cao Miên ôi đế quốc Phù Nam Vẫn điên loạn Những quái thai Ponpot Vẫn chỉ thấy dưới hàng cây thốt nốt Đất khô cằn Se khát Những thây ma - Đêm Phnong Penh Sắc điệu nhập nhòa Tiếng nhạc xập xềnh Tiếng ca thác loạn Cứ mê sảng Nay thù - Mai bạn... An lạc nào? Ôi! - Vương quốc Cao Miên - Tôi không quên Không thể nào quên Cambodia Mấy trăm năm Bao nhiêu máu dân Zuon đã đổ Bao con cháu giống nòi Zuon khốn khổ Sống tha hương Làm kiếp ngựa người - Bao nhiêu lâu Bao nhiêu lâu rồi? Sao cứ đau Những nỗi đau u uất Thủy hay Lục Dẫu một thời Chân Lạp Cơn cớ gì truyền kiếp thù xưa - Chuyện cướp nước tranh quyền Của lũ Chúa, loài Vua Sao lại ‘‘cap’’ những dân ‘‘Zuon’’ đói rách? Nào huyền sử Rồi truyền sử... Khắc sâu trên tường vách Máu xương rơi Thành quách cũng tàn rơi Dẫu có Đế Thiên, Đế Thích Em ơi Dẫu có niềm tin - Đưa tay Cầu mong - Đưa tay - Đưa tay - Tự đấm ngực minh Cứ tự đấm ngực mình Đấm ngực mình... Cho đến lúc vỡ tan tành lồng ngực Thì những buôn sóc heo hút, bán khai Thì những lớp dân đói nghèo, cùng cực Cũng không có được một ngày vui Bình đẳng - Ấm no An lành - Hạnh phúc Cảng Shihanouk Ville sóng vỗ dập dìu Vài thuyền chài buông neo Vài người chài ngơ ngác Tôi cũng chỉ Một kiếp Zuon lưu lạc Lặng nhìn Mây trôi ~Vân-Häi~ 2004
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: