Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: Dòng thơ ngoài nước
-
08.12.2011 08:32:02
VÕ-VĂN-ÁI 1935 Quê Thừa Thiên Huế, định cư tại Pháp. ÁNH ĐUỐC BỪNG LÊN QUÊ HƯƠNG TÔI Trong bóng đêm chúng tôi đi Trên đường ruộng chúng tôi di Trên rừng núi chúng tôi đi Sáu mươi năm chập chùng xác chết Máu nức nở màu mực Hành trang tôi cây bút Hành trang tôi nụ cười trong gió bão đêm đen Sáu mươi năm tôi đi ngọn cờ là mây trắng, tóc xanh Người ta dạy tôi cầm súng Bắn vào người bên kia Nhưng mẹ dạy tôi Hãy yêu thương người trước mắt Sáu mươi năm tôi đi cùng đất nước chiến tranh dân lành không được sống lối về là nghĩa địa trang đời là mộ bia giữa hai hàng bạch lạp lệ sáp chảy không thôi Rồi trong giấc ngủ đêm qua Có ai lay tôi thức dậy Có chân người rầm rập Có tiếng người gọi tôi ơi ới Tôi giật mình thức dậy Một rừng mai nở trắng giữa đêm đông Rừng mai trắng hay bình minh trở lại? Hoa mặt trời hay ngọn đuốc hân hoan? Người gọi lay tôi đứng trùng trùng trên núi Họ còn sống hay những người đã chết Đứng bên nhau đều tóc trắng như hoa Họ đứng đó hay vừa về trở lại Cuộc hành trình sáu mươi năm khổ ải Rừng mai trắng hay người già tóc trắng Ước vọng đã luân sinh thành hoa hương tiếng nói Những con người không sợ hãi Nở môi cười và cất tiếng Tiếng tự do dân chủ nhân quyền Đem sức sống cho triệu hồn gục ngã Đem tự do phá vỡ cửa lao tù Đem nhân quyền chặt phá xiềng gông Và dân chủ thổi khí trời vào phổi Không chỉ có Những người Việt Nam đã chết - hiện về Không chỉ có những người Việt Nam còn sống - đứng lên Có cả người Âu Á Mỹ Phi Nam Bắc Mỹ - một hành tinh nhân loại đang góp tay hoàn cầu hóa dân sinh dân chủ dân qưyền Rừng mai nở là bình minh mới thắp trên hoa thơm trên đuốc trên môi Chim hót lạ báo hòa bình huynh đệ Từ Na Uy sang tới Việt Nam. ~Võ-Văn-Ái~ (Nhân dÎp Giäi Rafto trao cho HT Thích-Quäng-Độ tåi Bergen Ngày 4.11.2006) THẤU-TÂM-CAN ÔI ĐỘC LẬP, TỰ DO, DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN!!! (Viết vào những ngày hội nghị APEC tại Hà Nội) Tiếng tự do, có nghĩa là "tù đày, chốt khóa" Tiếng độc lập, có nghĩa là "độc đảng, độc tôn" Tiếng nhân quyền, có nghĩa là "độc chước, độc quyền" Tiếng dân chủ, có nghĩa là "một đường độc đạo" Tiếng nói đó: Quê hương đã trải dài thế kỷ Phải trả bằng xương núi máu sông Phải trả bằng oan nghiệt chất chồng Phải trả bằng đọa đày rách nát Tiếng nói đó: Đã giết chết bao con người yêu nước Đã gông cùm bao con người yêu dân Đã lưu đày bao con người dự phần Cả dân tộc bị gọng, kềm, chốt, khóa Việt Nam tôi ơi! Đã đau khổ từ thời liệt cường chia khối Đồng bào tôi ơi! Phải gian truân đến thời vượt tốc vệ tinh Nhân loại đang quá đà tuyệt xảo văn minh Mà dân tôi vẫn ngoi ngóp giữa đầm lầy ứ đọng Tiếng tự do, vẫn không dám dò la, nghe ngóng Tiếng dân chủ, vẫn cắn răng, rút cổ, câm mồm Tiếng nhân quyền, vẫn cong lưng, thấp thỏm, lòm khòm Tiếng độc lập, vẫn nghẹn ngào, đắng cay, rỉ sét Mấy mươi năm dập vùi lau lách Đến hôm nay nghiêng ngửa trầm kha Không thổi phồng, không thêm bớt, mà thật thà Còn cộng sản chủ nghĩa, dù chỉ là bóng dáng hồn ma Thì đất nước và dân tộc Việt Nam như thế đó!!! ~Thấu-Tâm-Can~ HÃY QUÉT SẠCH, KẺO KHÔNG CÒN CHỖ ĐỨNG Chữ nghĩa có tột đỉnh như núi Trường Sơn Cũng không sao viết hết tội ác Cộng Sản Ngôn từ có sâu rộng như biển Thái Bình Cũng không sao kể hết tội ác Cộng Sản ...... Bởi tâm địa của nó, tệ hơn thằng Mường, thằng Mán Bởi lòng dạ của nó, độc hơn chồn cáo, sài lang Khi nó ra tay, rừng rú dã man Khi nó trù dập, đen hơn mõm chó Đối với nó, dân chủ, tự do, nhân quyền, bỏ xó Đối với nó, đảng trị, đảng chế, đảng định, độc tôn Khi hồng, khi chuyên, khi đầy tớ, khi du côn Khi sắt, khi máu, khi kê khai, khi xiềng xích Mới đoạt Miền Bắc, thực hiện ngay Cải Cách Ruộng Đất Con tố cha, vợ tố chồng, trò tố Thầy Hơn nửa triệu người, bị chết như rươi Bới lông tìm vết, bày trò Trăm Hoa Đua Nở, xinh tươi Văn nghệ, văn công, trí thức, trí ngủ, hớn hở vui cười Nó hốt sạch, ném vào nhà lao bóc lịch Quyết chiếm Miền nam, bất luận con bài, miễn đạt mục đích Nào là Liên Minh Dân Chủ Độc Lập Hòa Bình Nào là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam Nào là Chính phủ Lâm thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam Những kẻ yêu nước mập mờ, đều chui vô cái tròng của nó Hội đàm Paris, khô nước miếng cái chuyện bàn tròn bàn méo Thành phần tham dự, hết nước bọt cái việc hai bên bốn bên Miền Nam và khối Đồng minh chạy chọt : mở đèn tắt đèn Trung Ương và Bắc Bộ Phủ cười phì, bày mưu tính kế Quân sự, chính trị song song, cơ chừng được mẻ Nó báo hiệu Paris, từng bước tiến hành Quân sự, chính trị chông chênh, mâu thuẫn loanh quanh Kinh đô ánh sáng bật sáng choang, nó nằm yên phăng phắc Khi Hoa Kỳ mở đường, chiến thắng trong danh dự là tốt nhất Kissinger – Lê Đức Thọ chuyên trách đi đêm Chính thể Miền Nam, như đã bỏ quên Mọi thứ lớn nhỏ, chỉ bàn với nó Số phận Miền Nam, như đã an bài Hiệp định Paris, ra đời từ đó 19 năm trường, xương máu quân dân Miền Nam đổ biển đổ sông Và hai năm sau, còn gì nữa mà gọi là Đại thắng Mùa Xuân Miền Nam phải mất, bởi cái thế gọng kềm Xanh - Đỏ Cả khối Tự Do, ngoảnh mặt không thèm ngó Cả khối Cộng Sản, kèn cựa thôi thúc đàn em 30 tháng 4, một ngày của Tháng Tư Đen Toàn nước Việt Nam: Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau Từ đồng bằng, cao nguyên, cho tới núi thẳm rừng sâu Từ thôn quê, buông làng, cho tới luống bắp nương dâu Từ đường nhựa, đường quê, cho tới cửa trước cửa sau “Ta bước đi, không thấy phố, không thấy nhà Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ” Ta bước đi, không tiếng hát, không tiếng ca Chỉ có trố mắt nhìn nhau ngấn lệ Ta bước đi, không có lá, không có hoa Chỉ có tiếng rít lạnh lùng than thở Ta bước đi, như nghĩa địa khóc mồ ma Đâu đâu cũng thống khổ, điêu linh, hoang tàn, bỏ ngỏ Chỉ có nó, diễn trò của nó Quân, dân, cán, chính, phân theo loại cải tạo mút mùa Đánh tư bản mại sản, đưa đi kinh tế mới te tua Thực hiện chính sách đổi tiền, giàu nghèo hốt sạch Cái “đói rách” Miền Nam, nó vơ vét về Bắc Cái “nghèo khổ” Miền Nam, nó Quân Quản tư dinh Cái, gọi là Lực Lượng Yêu Chuộng Hòa Bình Cài, gọi là Mặt Trận Giải Phóng hư danh Cái, gọi là Chính phủ Lâm Thời che mành Tự biến mất, bởi mưa sa trên màu cờ đỏ Mười mấy năm, nó sống trong hào quang man rợ Đưa cả nước đi tới chỗ hết thở tối om Nó bày ra chính sách cởi mở cửa mòm Dân cả nước tiếp tục đong cơm húp cháo Nó, là đầy tớ của nhân dân, nhưng cúi đầu nghe nó bảo Nó, là chuyên chính vô sản, nhưng nó nhét kếch sù hầu bao Nó, là chí công vô tư, nhưng tham ô tham nhũng tận tơ hào Dân sạch bách, trống cửa trống nhà, xác xơ túi mốc Nó, sắt máu, bạo tàn, dã man, chứ đâu có độc Nó, đảng trị, đảng lộng, đảng quyền, chứ đâu có ác Nó, đỉnh cao trí tuệ loài người, chứ đâu có ngu Chỉ có dân mới biến thành con két, con vẹt, khỉ vượn, đười ươi Còn nó đã trở thành Tư Bản Đỏ, Tư Bản Đen bí tỉ Nghe chủ trương, chính sách, nghị quyết thật nặng ký Nào hợp tác xã, công ty quốc doanh Nào quy hoạch, tiến mạnh tiến nhanh Từ Nam tới Bắc, biến thành dân oan Nhà cửa, đất đai một mảnh không còn Nhà tù cả nước sẵn sàng mở toang Đầy ắp lương dân, đủ mọi thành phần Chứ riêng gì đấu tranh, dân chủ, chính trị, tôn giáo Nó, đâu có bán nước Chỉ có cắt xén, dâng Tàu Hàng hàng cột mốc di dời Chứ riêng gì Ải Nam Quan, Bản Giốc Nó, đâu có bán nước Biển Đông kia, Tàu phù cưỡng đoạt ba phần tư Ngư dân Việt Nam chết dí, ngắt ngư Nó nói tàu lạ tàu ô, ngơ ngơ, ngáo ngáo Chứ riêng gì Hoàng Sa, Trường Sa trùng dương hải đảo Tổ quốc thu hẹp lại vùng biển, vùng trời, đất liền, biên giới Nó, đâu có bán nước Vùng đất Tây Nguyên bạt ngàn rừng núi Nó, cống cho Tàu bằng trò Bô – xít từ lâu Tàu lá, tàu ô, tàu dịch bao thầu Công nhân Việt Nam trở thành cu ly chết đói Nó, đâu có bán nước “Đừng tin những gì Cộng Sản nói Mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm” Chính nó mới đích thị sâu mọt ngoại lại, buôn dân, bán nước Hễ còn Cộng Sản, còn gì là Tổ Quốc Hễ còn Cộng Sản, còn gì là sỉ nhục Hễ còn Cộng Sản, còn gì là lịch sử Hễ còn Cộng Sản, còn gì là cơ đồ Văn hiến năm ngàn năm, đi hỏi con cóc khô Giống Lạc Hồng hùng anh, đi tìm con chó chết Chữ nghĩa thành đồng vách núi Trường Sơn Ta viết tột đỉnh chưa hết Từ ngữ triều dâng bão thổi Biển Đông Ta viết tận đáy chưa vơi Ai là con cháu Việt Nam, muốn còn sống trong đời Hãy ngước mặt, ngẩng đầu Muôn người như một Ngạo nghễ đứng lên Triệu triệu con tim Hòa chung dòng máu Tay nắm tay nhau Lòng nối chung lòng Quét sạch bè lũ Cộng Sản bạo tàn Chứ hôm nay, đã ô nhục ngập tràn Và ngày mai, thế hệ đi sau, sẽ không còn đất đứng !!! ~Thấu-Tâm-Can~ Tháng 10 – 2009 MẠC-ĐÌNH-PHƯƠNG MỘT GÓC QUÊ HƯƠNG tiếng chim hót trong khu vườn buổi sáng giọng trong veo như tiếng chú chìa vôi kìa, đúng nó, chú chim đen cánh trắng chiếc đuôi dài theo nhịp múa không thôi hình ảnh ấy khơi bao dòng kỷ niệm về quê hương một thuở đã xa rời.. em áo trắng đang chăm vườn rau nhỏ này muống xanh, cà tím, giậu mồng tơi hàng ớt đỏ, luống hành, rau dấp cá ơi Việt Nam yêu dấu ở đây rồi ta đã gặp trong khu vườn xinh ấy cả âm thanh, hình ảnh nhớ khôn nguôi thời khốn khó với dãi dầu mưa nắng áo bà ba ngày tháng đẫm mồ hôi em vẫn đó, tóc thời gian nhuộm bạc góc vuờn kia, dấu vết thuở xa xôi xin được vẽ góc quê hương ở đấy niềm yêu thương bay bổng với mây trời một góc quê hương có con chim nhỏ chim xứ người sao giọng hót Việt Nam? ~Mạc-Đình-Phương~ XUÂN THA HƯƠNG Lại một mùa xuân nữa đến rồi Tuổi đời chồng chất, tóc pha vôi Công danh chôn chặt cùng năm tháng Sự nghiệp đành buông theo nước trôi Lặng lẽ quê người xuân cứ đến Tay nâng chén rượu lãng quên đời Chia nhau bớt nỗi buồn xa xứ Sầu ắp đầy khi cốc rượu vơi Rượu thấm thêm đau niềm cố quốc Gương soi mờ nhạt kiếp con người Long đong từ buổi lìa quê mẹ Ôm mối sầu chung mãi chẳng nguôi Cứ hẹn mai về...,và lỗi hẹn Thời gian rồi lặng lẽ trôi xuôi .. Chẳng đợi mà sao xuân vẫn đến , Buồn trông cánh nhạn cuối chân trời. ~Mạc-Đình-Phương~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2011 09:01:12 bởi Anh Nguyên >
|