]THICH NHÂT HANH
DẶN DÒ
Xin hứa với tôi hôm nay
Trên đầu chúng ta có mặt trời
Và buổi trưa đứng bóng
Rằng không bao giờ em thù hận con người
Dù con người
Có đổ chụp trên đầu em
Cả ngọn núi hận thù
Tàn bạo,
Dù con người
Giết em,
Dù con người
Dẫm lên mạng sống em
Như là dẫm lên giun dế,
Dù con người móc mật moi gan em
Đày ải em vào hang sâu tủi nhục,
Em vẫn phải nhớ lời tôi căn dặn:
Kẻ thù chúng ta không phải con người,
Xứng đáng chỉ có tình xót thương
Vì tôi xin em đừng đòi điều kiện
Bởi không bao giờ
Oán hờn lên tiếng
Đối đáp được
Sự tàn bạo con người.
Có thể ngày mai
Trước khuôn mặt bạo tàn
Một mình em đối diện.
Hãy rót cái nhìn dịu hiền
Từ đôi mắt
Hãy can đảm
Dù không ai hay biết
Và nụ cười em
Hãy để nở
Trong cô đơn
Trong đau thương thống thiết
Những người yêu em
Dù lênh đênh
Qua ngàn trùng sinh diệt
Vẫn sẽ nhìn thấy em.
Tôi sẽ đi một mình
Đầu tôi cúi xuống
Tình yêu thương
Bỗng trở nên bất diệt
Đường xa
Và gập gềnh muôn dặm
Nhưng hai vầng nhật nguyệt
Sẽ vẫn còn
Để soi bước cho tôi
~Nhất-Hạnh~
Thơ Từng Ôm và Mặt Trời Từng Hạt
TRÂN THUC VU
1941
Quê Thái-Bình, thiếu tá QLVNCH,
Tù cải tạo 12 năm, 1999 bị trục xuất
khỏi VN, định cư tại California HK,
làm thơ, viết truyện.
TRƯỜNG CA MẶT TRỜI
Kính tặng hương hồn những anh em đã nằm
xuống cho Tự Do, gửi đến những chiến hữu
thân yêu, những đại bàng “ gẫy cánh.....
Ðã trổi dậy bạt ngàn như thqc vỡ
Mấy nghìn xưa tụ xuống thảo nguyên này
Và gió từ sông biển cũng về đây
Nghiêng cánh rộng cho khiếp loài muông thú
Các anh đến kiêu hùng như bí sử
Trời chợt xanh, mái tóc chợt hoang đường
Và cỏ gai choàng tỉnh giấc đêm sương
Núi chợt thấp, mảnh ồn xưa chợt rộng
Các anh đến, đường xôn xao lắng động
Và mặt trời mang bão táp ra đi
Nhữn glinh thiêng thăm thẳm của nghìn khuya
Vừa tỉnh thức những triền sông đã cạn
Từ bầy chim thênh thang vùng biển lớn
Vẫy tay chào, nương cánh gió về đây
Từ sớm mai, chiều tối giấc mưa bay
Các anh đến, lửa hừng đông rực cháy
Niềm căn giận bừng bừng cơn sóng dậy
Ðem sức hùng xẻ núi ,bạt rừng thiêng
Ðây gió bình nguyên, bát ngát nắng lâm tuyền
Và ánh mắt ngút ngàn đêm dã sử
Hỡi chiến binh, lòng kiêu hùng muôn thủa
Triệu bàn tay, máu chẩy một lòng son
Chiều mưa sa, đêm bão táp không sờn
nắng bỏng cháy những trưa vào đất địch
Trong mạch gió bừng bừng tay súng thép
đây Plei-Me, đây Thạch Trụ, Phù Ly
Từ Tam Quan, Phù Cũ đến Tam Kỳ
Sức huyền nhiệm, gió nồng tanh máu giặc.
Các anh đến xác thù phơi chật đất
Này Ðức Cơ, đây An Lão Bồng sơn
Ðây Vũng Rô, Quảng Trị, Cửu Long Giang
Trời Bến Hải ngút nghìn trang chiến sử
Các anh đến cho đẹp từ hoa lá
Mồ hôi này, nước mắt đó quê hương
Ruộng đồng khô, đây chòm xóm tan hoang
Rêu phong đã vúi chen hàng cỏ rối
cánh tay sắ, chẻ nguồn sông, vạch suối
Cho hoa bướm khỏa lấp lối đi xưa
Cho hồn nhiên nở giữa những lời thơ
Và tiếng hát chĩu mùa vui tình tự
Ðây bình nguyên, nắng nhung vàng như lụa
Bé yêu ơi, yên giấc ngủ thiên thần
đã qua rồi ngày lửa ngất quê hương
Hông bếp ấm những giao thừa rộn rã
Các anh đến òa vui từ sỏi đá
Cho bình nguyên nở biếc chín từng xuân
Cho cao nguyên mạch sống đẫm vai rừng
Và bản Thượng tiếng khèn đêm huyền diệu
Khi anh đến ngất ngây ngàn cung điệu
Mắt long lanh mây tỏa trán vô cùng
đây đồng bằng, đây núi thẳm biên cương
Chân đạp vỡ những u hờn chất ngất
Và từ đó trăm ngàn sông khởi mạch
Ngọt gào thay tiếng gió sớm mai đầy
Cánh phượng hoàng nghiêng dặm nắng tung mây
Cho thèn thẹn má hồng em thắp lửa
Cho bát ngát một trời thơ hải đảo
Chiến binh ơi! Mê hoặc đến ngàn sau
Lửa vô biên ngời sáng mấy tinh cầu
Bỗng ngự xuống giữa hồn ta ngưỡng vọng
~Trần-Thúc-Vũ~
Ðầu gió, 1967
(Cho cuộc hành quân Ðại Bàng 800-
Bình Ðịnh Qui Nhơn 1967)
Dòng thơ miền nam
sau 30.4.75:
NGUYỄN-THANH-KHIẾT
TRÊN NÚI BÀ ĐEN
Ta trở giấc trong giao thông hào cũ
Của bạn bè xưa đào vội bên rừng
Dưới trăng vàng sương rơi thật dửng dưng
Trên cái nón sắt còn in dấu đạn
Ta sờ soạng dưới lá khô vùi đống
Một mảnh bom làm lạnh cóng bàn tay
Tự hỏi nơi nầy còn có xác ai
Thù hay bạn, hoặc mai đây ta chết
Chỗ nầy che thân cho hai cuộc chiến
Một mới vừa qua và một hôm nay
Ta tới đây dù cho cũng chỗ nầy
Thêm nắm xương bón để rừng xanh mãi
Phía xa xa trong sương mờ gió núi
Phố phường xưa giặc mới chiếm hôm nào
Có một đời ta ném bỏ thương đau
Và bè bạn chết dần trong tù ngục
Ta tới đây, chờ đoàn quân còn lại
Đang vượt rừng trở lại chiến hào xưa
Kèn thúc quân sẽ vang át rừng mưa
Cờ sẽ cắm trên cổ thành như trước
Ta tới đây dù không cùng hẹn ước
Bạn bè ta còn nhiều đứa hiên ngang
Dí súng vào đầu, thà chết không hàng
Nói chi là buộc cúi đầu dâng mạng
Ta tới nơi đây, ta đón chỗ nầy
Trên cao điểm của thành trì biên giới
Đêm sáng trăng chờ, còn ta đứng đợi
Đoàn quân nào? Ai đó gọi tên ta
~nguyễn thanh-khiết~
tháng 6 -1975
NGÀY QUA BIÊN GIỚI
Chỗ đó ta tựa lưng vào nỗi chết
Trên đồng hoang lau lách trổ đầy bông
Đêm lạnh lùng, đêm căng mắt, đêm đông
Giặc kín lối bốn bề không đất sống
Bò trên bãi sình tanh mùi xác chết
Cắn răng nhìn bạn nát bấy hai chân
Cuộc chơi không ngang sức, không hậu cần
Thiếu đạn, thiếu ăn, thiếu trăm ngàn thiếu
Những cái đầu tóc che không thấy mặt
Trên bộ xương khô khốc ngả nghiêng đi
Rừng tràm xanh, như nấm mộ xanh rì
Đang lấp kín dần dần đời tráng sĩ
Qua biên giới, đêm này qua biên giới
Đoàn quân còn lác đác mấy tay dao
Áo trận còn đâu, súng đạn năm nào?
Ta đi nữa, đi cho đời chảy máu
Ta đã nợ một trời quê tang tóc
Nợ gió sương khi lỡ kiếp nam nhi
Nợ bạn bè đã ném tuổi xuân thì
Trong cuộc chiến có thằng không trở lại
Qua biên giới đêm đông buồn tê tái
Hai năm rồi chưa thấy ánh đèn xưa
Hai năm rồi trời vẫn nắng vẫn mưa
Ta vẫn chưa làm gì cho chí cả
Sau lưng ta, quê hương giờ xa lạ
Giặc về thành, ta đổi chỗ vô bưng
Sẽ bao lâu mới chuốt chén rượu mừng
Thôi mặc kệ đêm này qua biên giới
~nguyễn thanh-khiết~
(nhớ Tịnh-Biên tháng 12-76