Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: Dòng thơ miền Nam
-
22.11.2010 10:11:48
DINH HUNG 1920-1967 Quê Phụng-Dực, Hà-Đông (Phú-Xuyên, Hà- Tây), di cư vào Sàigòn, làm thơ, viết truyện, phụ trách chương tình thơ ca Tao-Đàn trên đài phát thanh Sàigòn ÁC MỘNG Niềm khát vọng, ta ghi vào huyết sử, Dưới chân em, Thơ lạc mất linh hồn. Ta đau xót trong mỗi giờ tình tự, Ta khóc nhiều cả những lúc trao hôn. Đời tàn ta em đừng ca hát nữa: Hội thanh bình, cuộc sống gượng vui thôi. Ta muốn điên vì khóe miệng em cười, Ta cuồng dại bởi nghìn câu em nói. Nhan sắc ấy chớ nên tàn nhẫn vội, Tình mất rồi! oán hận đã mênh mông. Chớ thờ ơ! Ta nổi giận vô cùng, Nhiều ác mộng hằng len vào giấcc ngủ. Ta quên hết! Ta sẽ làm Bạo Chúa, Sống nghìn năm ngự trị một lòng em. Cuộc ân tình ghê rợn suốt muôn đêm Nào ai tiếc thương gì thân mỹ nữ! Tay mãi ôm sẽ dày vò nhung lụa, Phấn hương nhàu, tan tác áo xiêm bay. Ta bắt em cười, nói, bắt em say, Ta đòi lấy mảnh linh hồn bỡ ngỡ. Ôi! ly rượu em dâng toàn huyết đỏ, Ta uống cùng dòng lệ chảy đêm xưa, Để ưu tư, hờn giận với nghi ngờ, Về hiển hiện bóng ma kề bên gối. Bao hoan lạc! sau những giờ tội lỗi, Một mình Em sửng sốt đứng bên giường, Ngắm ta nằm say giấc ngủ đau thương, Trong run sợ bỗng thấy lòng tê tái. ~Đinh-Hùng~ GỬI NGƯỜI DƯỚI MỘ Trời cuối thu rồi - Em ở đâu? Nằm trong đất lạnh chắc em sầu? Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy, Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu! Em mộng về đâu? Em mất về đâu? Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu, Đây màu hương khói là màu mắt xưa. Em đã về chưa? Em sắp về chưa? Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ, Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn. Em hãy cười lên vang cõi âm, Khi trăng thu lạnh bước đi thầm. Những hồn phiêu bạt bao năm trước, Nay đã vào chung một chỗ nằm. Cười lên em! Khóc lên em! Đâu trăng tình sử, Nép áo trần duyên? Gót sen tố nữ Xôn xao đêm huyền. Ta đi, lạc xứ thần tiên, Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh. Ta gởi bài thơ anh linh, Hõi người trong mộ có rùng mình? Nắm xương khô lạnh còn ân ái? Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình? Hỡi hồn tuyết trinh! Hỡi người tuyết trinh! Mê em, ta thoát thân hình, Nhập hồn cây cỏ, đa tình một đêm. Em có vui thêm? Em có buồn thêm? Ngồi bên cửa mộ, Kể cho ta biết nỗi niềm. Thần chết cười trong bộ ngực điên, Ta nghe em thở tiếng ưu phiền. Nỗi lòng xưa dậy tan Thanh Vắng. Hơi đất mê người - Trăng hiện lên. ~Đinh-Hùng~ BÀI CA MAN RỢ Lòng đã khác ta trở về Đô Thị, Bỏ thiên nhiên huyền bí của ta xưa Bóng ta đi trùm khắp lối hoang sơ, Và chân bước nghe chuyển rung đồi suối. Lá cỏ sắc vương đầy trên tóc rối, Ta khoác vai manh áo đẫm hương rừng Rồi ta đi, khí núi bốc trên lưng, Mắt hung ác và hình dung cổ quái. Trông thấy ta, cả cõi đời kinh hãi, Dòng sông con nép cạnh núi biên thùy. Đường châu thành quằn quại dưới chân đi, Xao động hết loài cỏ hoa đồng nội. Người và vật nhìn ta không dám nói, Chân lảng xa, từng cặp mắt e dè. Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng ngựa xe, Nhìn theo mãi đến khi đời lánh cả. Và ta thấy hiện nguyên lòng sơn dã: Cảnh sắc này bỗng nhuộm máu tà dương. Ta xót thương, ta căm giận, hung cuồng, Ta gầm thét, rung mấy trời thế sự. Rồi dữ tợn, ta vùng đi khắp xứ, Nắm hai vai người tục khách qua đường. Lòng lạ lùng tìm ảnh với tìm hương. Nhưng lẫn lộn chỉ thấy màu xiêm áo. Trán thì phẳng - ôi đâu là kiêu ngạo? Đâu hồn nhiên trên nét vẽ râu mày? Ta ghì người tắt thở ở trong tay, Miệng quát hỏi: có phải ngươi là bạn? Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản, Mất tinh thần từ những thuở xa xôi! Ta về đây lạ hết các ngươi rồi, Lạ tình cảm, lạ đời chung, cách sống. Trong bỡ ngỡ, duy lòng còn chút mộng, Ta đi tìm người thiếu nữ ngày xưa. Nàng không mong, ta đi đến không ngờ, Giây phút ấy thực mắt nhìn tận mắt. Ta cười mỉm, bỗng thấy nàng che mặt, Ta giơ tay, nàng khiếp sợ lùi xa, Ta điên rồ, đau đớn, xót xa. Trong cô độc, thấy tình thương cũng mất. Ôm Nhan Sắc với hai bàn tay sắt, Ta nhìn ai - ôi khoé mắt ta nhìn! Em có là ma, là quỉ, là tiên? Em có mấy linh hồn, bao nhiêu mộng? Em còn trái tim nào đang xúc động? Em có gì, trong xác thịt như hoa? Lạc thiên nhiên đến cả bọn đàn bà, Với những vẻ dung nhan kiều diễm nhất. Ta lảo đảo vùng đứng lên cười ngất, Ghì chặt nàng cho chết giữa mê ly. Rồi dày xéo lên sông núi đô kỳ, Bên thành quách ta ra tay tàn phá. Giữa hoang loạn của lâu đài, đình tạ, Ta thản nhiên, đi trở lại núi rừng. Một mặt trời đẫm máu xuống sau lưng. ~Đinh-Hùng~ TRÁI TIM HỒNG NGỌC Em hết là em riêng của anh Mà quên không nỡ, giận không đành Hờn chưa giải thoát, ghen thành bệnh Sảng sốt từng cơn nhớ bạo hành. Nhớ bàn tay thẹn, mê từng ngón Môi nhớ làn môi, vai nhớ vai Hơi thở gọi nhau, hồn nhớ xác Nhớ như thần phách lạc hình hài Vang bóng từ chăn gối hiện hình Dài tay bạch tuộc mắt hồ tinh Vòng ôm giam lỏng thân tù phạm Mê hoặc lời yêu nói một mình. Anh chắp tay van dáng tượng sầu Người em mây toả gót chân đau Xin cho da thịt là sương khói Quyền phép đôi ta vẫn nhiệm mầu. Em vẫn là trăng xa rất xa Là sao Thiên Trúc, cát Hằng Hà Dáng em thu nhỏ trong lời nguyện Phơ phất hồn thiêng cánh bướm ma. Gót nhỏ lên thuyền một kiếp xưa Em về trăng mọc bến chân như Người em hơi thở say mùi huệ Mây trắng vương buồn mắt thái sơ Tia mắt nhìn nhau buốt thịt da Niềm đau nhập thế vút bay xa Em không hình sắc, anh vô thể Bốn cánh tay vươn khúc độc xà. Anh trốn sao đêm, lẩn mặt trời Ghê từng ý gió, sợ hoa rơi Chao ôi! mỗi cánh sương run rẩy Nghe cũng vang âm giọng nói Người. Anh vẫn là anh xưa của em Lắng sâu chiều máu hạt sao chìm Hồi âm mỗi huyết cầu gieo lửa Thể chất còn rung khối hợp kim. Cả xác thân anh giữa kiếp này Thoát đi từng phút chết từng giây Và em thân xác tràn yêu mị Tỏa chiết hồn anh gãy cánh bay Và thể xác anh giữa cuộc đời Tiêu ma vào thạch động làn môi Vì trong cấm địa hàm răng ấy Huyệt lạnh kề bên mỗi nụ cười Hãy áp môi trên phiến đá mòn Loài hoa mộ chí cánh thoa son Vầng trăng đáy huyệt xanh trong mắt Nghe biển mưa sao, gió gọi hồn. Em vẫn là em mây núi xanh Màu hoa sắc đá dệt nên hình Nửa hàm răng: một phương trời sáng Áo kết tinh vân một nửa mình Một nửa mình xuân vẫn lạc loài Thương em chưa tận nhập phàm thai Hỡi ơi gương mặt từ vô cực Máu chửa tô hồng, lệ đã phai. Ta đã mê tìm suối tử quang Từ trong hứa địa trái tim nàng Mắt em lẩn những tia hồng ngoại Ký hiệu vùi sâu đáy cẩm nang. Em đến cùng trăng đi với sao Chuôi sao tinh đẩu lặn phương nào Ngược chiều quỹ đạo thương đài trán Thành quách hư vô lạc lối vào Em đến cùng hoa, đi với hương Mùi hương đoạt mệnh, gió quên đường Nét đau huyền bí ngời da thịt Linh dược bàn tay liệm vết thương. Nghìn lẻ một đêm mộng thắp đèn Hồn đi vào giấc ngủ hoa sen Nền mây bích họa sương vờn bóng Điên đảo trời sao mắt lượn thuyền Sóng mắt trôi dòng nhạc khởi nguyên Em từ bao kiếp dựng lời nguyền? Màu xanh ý niệm chưa thành bướm, Nhịp bước em vào tiết điệu Quên. Mê nửa trái tim, say nửa hồn Nào ngờ phép lạ phút trao hôn Quyền uy ma lực hàng mi khép Cuồng tín anh quỳ xuống tạ ơn. Xin tạ ơn khí hậu nhập thần Chan hòa đôi cánh mộng tình nhân Tạ ơn những ngón tay tiền định Mười phím thăng hoa lặng ghép vần Xin tạ ơn thời khắc dị thường Đưa tình thương tới gặp tình thương Trăng sao kết hợp thành ngôn ngữ Cung bậc vàng gieo một thoáng sương. Cuồng loạn âm giai má hải đường Gọi nhau say chết giữa mùi hương. Tên em nửa lắng vào vô thức, Nửa đọng trên vành môi xót thương. Thương quá chừng thương, nhớ lạ đời Từ mùi xiêm thoảng đến làn hơi Nhớ in vóc dáng, bừng gương mặt Hằn nét mày chau, rợn nét cười Thương tột cùng thương, nhớ tuyệt vời Tự ngoài muôn kiếp tới xa khơi Thầm hôn dáng mộng, thương không nói Ghì chặt không gian, nhớ vóc người Thương tuyệt trần thương, nhớ lạ lùng Mới kề khuôn ngực, hẫng vòng lưng Khi ăn, niệm bóng sang ngồi cạnh Lúc ngủ, chiêu hồn tới ngủ chung. Nước mắt thương nhau tưởng cạn nguồn Nào ngờ biển lạ dấy từng cơn Ngày dâng địa chần, đêm hồng thủy Khát vọng cuồng lưu tiếp hỏa sơn Từ trái tim em, huyết mạch anh Vết thương mặc khải vẫn chưa lành Cách nhau lưu vực hai dòng máu Lửa hết thiêng rồi, ngọc hết xanh. Người em tóc xõa liên hành tinh Bắc Đẩu nghiêng vai áo tự tình Dòng lệ thủy cầu lau chẳng ráo, Gục đầu, mây đỏ gót băng trinh. Thương em áo mỏng xuân mười chín Tàn kiếp thiêu thân: xác ấu trùng Cánh lửa đêm xanh hồn ác điểu Nhìn nhau hình tướng bỗng hư không. Từ tế bào anh, huyết mạch em Đại dương cuồng nộ, thái dương chìm, Mây bay cháy thảo nguyên vầng tóc Và mắt tinh cầu loạn bóng đêm. Hài cốt lung linh gấm phủ hồn Lìa vai tinh thể khóc cô đơn Gợn màu lăng kính trăng kinh dị Chắn nẻo luân hồi cánh cửa son Anh sẽ hồi sinh, em tái sinh Hòa đôi thể chất một thân hình Giác quan biển động mưa đồng thiếp Trên thịt da đau núi quặn mình Thế hệ đầu tiên của chúng ta, Mắt em sao rụng sáng thiên hà Tình sầu khoác áo xuân Đông Hải Khép mở càn khôn nửa mặt hoa. Ôi nét mi trầm, mắt ngọc châu! Vành môi tôn nữ đóa hôn đầu Nụ hôn quận chúa nồng hương xạ Bỗng nét môi hờn vĩnh biệt nhau. Em vẫn là em xưa của anh Dù xa hải đảo, cách trường thành Của anh, vẫn trái tim hồng ngọc Lửa sáng huyền cơ mắt phượng xanh. Anh sẽ quên, và anh vẫn thương Dù sa địa ngục, mất thiên đường Tiếng ca này mọc dần xương thịt Lồng ngực thanh tuyền lưới nhện vương. ~Đinh-Hùng~ CHỚP BỂ MƯA NGUỒN Có kẻ nghe mưa, trạnh mối sầu, Vắt tay chờ mộng suốt đêm thâu. Gió từ sông lại, mưa từ biển, Không biết người yêu nay ở đâu? Tôi ngủ bâng khuâng một gối buồn, Giường lênh đênh nổi giữa băng sơn. Xoay mình, giận mảnh chăn hờ hững, Tuyết phủ, sương dâng một nửa hồn. Người ta xa lánh cả tôi rồi! Trở gối, nghe hồn động biển khơi, Xa bạn, xa lòng, xa mắt đẹp, Gió mưa dòng tóc đắng vành môị Dĩ vãng dầm mưa lén bước về, Áo trùng, mây tỏa, mặt sầu chẹ Run tay ấp nửa bàn chân lạnh, Thương những con đường mưa cuốn đị Gió táp ba canh mộng thở dài, Lùa mây bên gối, suối bên vaị Cô đơn, tay níu trời khung cửa, Đèn phố nhòa trong nước mắt ai? Lác đác trong mê rụng tiếng đàn, Hồn ai khóc rợn bốn giây oan? Gót chân thủa ấy vào mưa gió, Còn thoảng hơi sương đậu cánh màn. Có lẽ Tình đi lạc mất nhà, Lặng nằm tưởng đến một tên hoạ Ngẩn ngơ thương mãi vầng trăng lặn, Hoài vọng nghe rung một tiếng gà. Ai đến đây buồn chơi với ta? Ngọn đèn tâm sự thắp trong nhà. Trời gần mái ngói hay xa nhỉ? Truyện nở ân tình, đêm nở hoạ ~Đinh-Hùng~ KỲ NỮ Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm Ở bên Em -- ôi biển sắc, rừng hương! Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm, Em đến đây như đến tự thiên đường. Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc, Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly, Ôi mắt xa khơi! Ôi mắt dị kỳ! Ta trông đó thấy trời ta mơ ước. Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước, Cả con đường sao mọc lúc ta đi, Cả chiều sương mây phủ lối ta về, Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ. Ta run sợ, cho yêu là mệnh số, Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau. Vì người em có bao phép nhiệm mầu, Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc. Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc, Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da. Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa, Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết. Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết, Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân. Ta gần em, mê từng ngón bàn chân, Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão. Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo, Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm. Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm, Chưa tội lỗi, đã thấy tràn hối hận. Em đài các, lòng cũng thoa son phấn, Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ. Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ, Ta đã muốn trở nên người vô đạo. Tất cả em đều bắt ta khổ não, Và oán hờn căm giận tới đau thương. Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng, Và khát vọng đến vô tình, vô giác. Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác, Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp yêu ma! Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà, Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết. Ta sẽ chết! Sẽ vì em mà chết! Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn, Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn. ~Đinh-Hùng~ ĐƯỜNG VÀO TÌNH SỬ Khi tóc mùa xuân dài trước cửa, Khi nắng chiêm bao khẽ chớp hàng mi, Khi những con thuyền chở mộng ra đi, Giấc mộng phiêu lưu như bầy hải điểu, Kỷ niệm trở về, nắm tay nhau hiền dịu, Ngón tay thơm vàng phấn bướm đa tình, Anh sẽ tìm em như tìm một hành tinh, Mặc trái đất sắp tan vào mộng ảo. Trên đường ta đi, Những đóa hoa nở mặt trời xích đạo, Những làn hương mang giông tố bình sa, Những sắc cầu vồng nghiêng cánh chim sa, Và dĩ vãng ngủ trong hồ cẩm thạch Của đôi mắt sáng màu trăng mặc khách, Thời gian qua trên một nét mi dài. Núi mùa thu buồn gợn sóng đôi vai, Dòng sông lạ trôi sâu vào tâm sự. Chúng ta đến nghe nỗi sầu tinh tú: Những ngôi sao buồn suốt một chu kỳ, Những đám tinh vân sắp sửa chia ly, Và sao rụng biếc đôi tay cầu nguyện. Ôi cặp mắt sáng trăng xưa hò hẹn, Có nghìn năm quá khứ tiễn nhau đi . Anh vịn tay số kiếp dẫn em về, Nhìn lửa cháy những lâu đài mặt biển. Phơi phới thuyền ta vượt bến, Từ đêm hồng thủy ra đi. Lòng ta dao cắt Chia đôi Biên thùy, Dòng máu kinh hoàng chợt tỉnh cơn mê. Chúng ta đi vào lá hoa Tình Sử, Hơi thở em hòa sương khói đường thi . Anh đọc cho em những dòng cổ tự Ai Cập và Cổ La Hy. Anh viết cho em bài thơ nho nhỏ Bài thơ xanh ánh mắt hẹn tình cờ . Có những chữ Hoa yểu điệu, Không phải đại danh từ. Nét uốn đơn sơ Lưng mềm óng ả Những chữ hoa không thêu phù hiệu, Những chữ hoa không biết phất cờ. Một bài thơ Có tiếng thở dài đôi hồn tình tự, Vần điệu dìu nhau đi trong giấc mơ, Sông núi trập trùng lượn theo nét chữ, Những chữ thương yêu, Những chữ đợi chờ, Đẹp như Dáng em e lệ chiều xưa. Anh sẽ tìm em, chiều nào tận thế Khi những sầu thương cất cánh xa bay . Khi những giận hờn, khi những mê say, Khi tất cả hiện nguyên hình ảo mộng: Giọt lệ hoa niên, cung đàn hoài vọng, Và những hương thơm tình ái trao duyên . Những không gian thăm thẳm mắt u huyền, Những vạt áo bỗng trở màu sông biển. Chúng ta đến, mùa xuân thay sắc diện, Chúng ta đi, mùa hạ vụt phai nhòa, Gương mặt mùa thu phút chốc phôi pha, Ta dừng gót, chợt mùa đông tàn phế. Em hát mong manh bài ca Tuổi Trẻ, Bướm bay đầy một âm giai. Khúc nhạc lang thang như hồn Do Thái, Đại dương cồn sóng gọi tên ai? Vời vợi tiếng em lướt qua Hồng hải, Tiếng hát nhân ngư tuyệt vọng than dài. Chúng ta thở những hơi nồng nhiệt đới, Nghe mùa xuân nẩy lộc rợn trên vai . Có những giấc mơ lẻn vào quá khứ, Có những chiêm bao đi về tương lai. Anh gặp em anh từ thủa nào? Mênh mang sóng mắt Ngờ biển dâu. Núi non nhìn ta vừa nghiêng đầu Hình như hội ngộ Từ ngàn thâu. Ta tỉnh hay mơ? Chiều nay trăng khép Hàng mi sầu Hay tà dương thu Mưa rơi mau? Em ơi! Vệt nắng phù kiều uốn mình ô thước, Ta, suốt đời ngư phủ, Thả con thuyền trên mái tóc em buồn lênh đênh. Ôi chao dĩ vãng, Dĩ Vãng thần linh! Một phút, một giây, nhìn ta ngàn kiếp! Thầm gọi cỏ hoa sang tự tình. Lời nói bâng khuâng, bàn tay duyên nghiệp. Anh nhìn em như chiêm ngưỡng một hành tinh. ~Đinh-Hùng~ TỰ TÌNH DƯỚI HOA Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng: Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng. Mắt xanh là bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng. Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say. Em đến như mây, chẳng đợi kỳ, Hương ngàn gió núi động hàng mi. Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi! Em muốn đôi ta mộng chốn nào? Ước nguyền đã có gác trăng sao. Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào. Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ. Nắng trong hoa, với gió bên hồ, Dành riêng em đấy. Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa. Rồi buổi ưu sầu em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời. Vai kề một mái thơ phong nguyệt, Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười. ~Đinh-Hùng~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2010 10:33:10 bởi Anh Nguyên >
|