Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: Dòng thơ mới
-
24.10.2011 11:48:28
TẾ-HANH 1921-2009 Tức Trần-Tế-Hanh, sinh tại Đông-Yên, Bình-Dương, Bình-Sơn, Quảng Ngãi, học Quốc-Học Huế, Quen các nhà thơ trong phong trào Thơ Mới, giàu tình yêu quê hương, thành viên ban Chấp hành Hội NVVN, chủ tịch HĐ dịch thuật, HĐ thơ. VƯỜN XƯA Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh, Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc, Hai ta ở hai đầu đất nước, Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa, Như mặt trăng mặt trời cách trở, Như sao Hôm sao Mai không cùng ở, Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu, Như tháng Mười hồng tháng Năm nhãn, Em theo chim em đi về tháng Tám, Anh theo chim cùng với tháng Ba qua. Một ngày xuân em trở lại nhà, Nghe mẹ nói anh có về hái ổi, Em nhìn lên vòm cây gió thổi, Lá như môi thầm thì gọi anh về. Lần sau anh trở lại một ngày hè, Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt, Anh nhìn giếng, giếng sâu trong vắt, Nước như gương soi lẻ bóng hình anh. Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh, Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc, Hai ta ở hai đầu đất nước, Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa? ~Tế-Hanh~ NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng Giữ bao nhiêu kỉ niệm của dòng trôi Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy Bạn bè tôi tụm năm tụm bẩy Bầy chim non bơi lội trên sông Tôi giơ tay ôm nước vào lòng Sông mở nước ôm tôi vào dạ Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió bể Vẫn trở về lưu luyến bên sông Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc Tôi nhớ cả những người không quen biết Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới Quê hương ơi ! Lòng tôi cũng như sông Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mong ước Tôi sẽ về sông nước của quê hương Tôi sẽ về sông nước của tình thương ~Tế-Hanh~ ANH-HUY THU SAY Rượu say uống mãi càng say, Trời mưa nắng mãi không ngày râm ư? Bao năm lòng vướng hải hồ, Rượu đời cạn mãi mà chưa thấy tàn. Ôi giang san! Hỡi giang san! Trời mưa để nắng, nắng tràn để mưa. Tóc tơ rụng mãi là thưa đầu dần. Sao trời Thu cả mùa Xuân, Trăm hoa có nở một lần lòng tôi? Mặt khô, cằn cỗi da mồi, Hai mươi tuổi lẻ, héo đời thơ sanh. Lòng đau âu sự đã đành, Duyên tơ đứt nối không thành tình tang. Ngân thơ, rung một điệu đàn Sầu, sầu, sầu dứt, tiếp tràn sầu thêm. Quên là khi rượu say mềm, Trà nghiêng chén, chén, chén rền...cũng quên. Rượu đây, say tiếp! tiếp liền! Tiếp quên cả vạn não phiền ngày mưa. Uống đi ai, rượu hải hồ! Trời còn mưa nắng, say bừa còn say. Rượu nồng nhắp lưỡi tê cay, Trò đời biết lại còn cay hơn nhiều. Ôi! Nhân gian quá tiêu điều, Vu vơ như thể cánh diều ta bay. Mây tan mây, ngày tan ngày, Đầy sân rợp lá rụng bay, Thu rồi. Thu rồi Thu, Thu lại Thu, Rượu say, say rượu, lu bù lại say. Bao thu đã nặng sầu đầy, Bao thu gầy, cái thân gầy gầy thêm. Ai đem cạm bẫy lừa chim? Rượu đời uống mãi là quên hải hồ. Mưa, còn mưa, tạnh rồi mưa, Mưa rồi lại nắng, trời chưa râm nào Râm mà tạnh, cho anh hào Rượu quên say, ruột thôi cào... Giang-sơn! Vị đời nếm cả cô đơn, Đường tơ nảy một, Phiếm đờn lìa đôi. Quê hương ư? - Cả tám trời. Gia đình ư? - Cả những người đó đây. Bạn cùng hương rượu, thơ mây, Thơ vang vang vút, rượu say say nhừ. Rượu say, say mãi mãi ư? Thì say! Thì rượu! không chừa là say. Còn lăn lóc, còn tê cay, Còn mê man trộn lẫn ngày vào đêm. Chưa tan hết nỗi ưu phiền, Là còn say để mà quên sự đời. Vơi! - Ừ vơi! - Vơi! - Ừ vơi! Rót thêm?- Ừ rót! Say rồi? - Ừ say! Hỏi là đêm hay là ngày? Hỏi mưa hay nắng, còn say hay gì? Từ ngày lạc bước ra đi, Cái bay bay mất, cái về về chưa! Môi ướt rượu, mắt nhòa mơ, Cả đời muốn những say sưa cả đời. Muốn nay mai, lại nay mai Cứ mau hết để đến ngày chờ mong... ‘‘Yêu anh, em cứ khóa phòng, Nợ đời mưa, nắng, say...xong anh về. Hoa trôi còn vướng bè kia, Huống anh, một kẻ ra đi, chẳng thời! Cứ còn nước cá còn bơi, Còn luồng gió hướng, chim trời còn bay. Sự đời say vẫn cứ say.’’ ~Anh-Huy~ (Lẳng lặng - 1942) LẮNG TIẾNG MƯA THU Mưa! Những giọt nhỏ đều đều. Mưa! Một màn trời trăng trắng. Mưa! Ngõ sụt sùi vắng lặng. Mưa! Cây cối nở xanh rêu. Mưa, mưa! Mưa những giọt đều đều, Mái nhà kêu lắc rắc, Nhịp theo lời âm nhạc Buồn buồn réo rắt kêu. Mưa, mưa! Ôi! mưa hoài mưa hủy, Mưa sao không thèm nguôi, Rét cả lòng thế kỷ Và rét cả lòng ai. Mưa, mưa! Những người co chiếu đắp, Đêm tàn không chợp mắt Lòng vằng vặc mưa mưa. Mưa, mưa! Có những lòng se tơ, Có những lòng dệt lụa, Có những lòng may thơ. Đêm thu mưa gió là như thế, Mà bước sao anh vẫn bước đều? Quả quyết anh đi tìm lẽ sống, Để về xây đắp lại tình yêu? Bước chân nhịp nhịp trên đường vắng, Nhịp nhịp trên đường nhữmg bước chân; A ha! Những kẻ cười mưa gió, Nóng ở trong lòng, nóng ở thân! Và ta, nóng ở trong đôi mắt, Lửa hồn rực cháy mưa không tắt, Nhìn thấy xa xa ánh mặt trời Ngày mai sáng tỏ cuộc đời tươi. Và em, còn nữa trong rèm trúc, Đan áo len, riêng để tặng người... Rồi ngày một, ngày hai, Nắng lạt vàng phai thắm, Gió rộn lòng anh, Nghiêng nghiêng sầu ngả trắng, U uất bụi kinh thành, Nẻo xa heo hút, ngùi thương bạn, Bốn phía cao mây, gót lộng hành, A ha! Những kẻ cười nhân sự, Vũ bão coi như chuyện đã đành. Rồi chốn nghiêm linh: Biển cả, Sông sâu, Núi cao, Rừng thẳm, Đèo cheo leo, Đường cong queo, cây đá gập ghềnh; A! sóng gió đảo điên, Oai hùng quyết liệt, Bền gan, vững chí tung hoành. Ta là kẻ đã cười vang trong chiến trận, Đã hát vang qua những bãi sa trường, Đã reo vang cùng bốn cõi biên cương. Ta là kẻ đã say vùi trong khói lửa, Đã say vùi nghiêng ngửa, Đã say vùi trong nghĩa sống hiên ngang. Ôi! nghĩa sống, nghĩa sống! Bao nhiêu là nghĩa sống: Tim cháy lên như lửa hồng, Mắt hoa lên như phải bỏng, Và máu sôi lên, Ngực lồng lên, Thân thể căng lên từng thớ thịt, Với bao nhiêu ý nghĩ oai hùng. Hôm nay đây nằm lắng tiếng mưa thu, Là một kẻ thương binh trong tử địa, Là một kẻ giam mình trong thất thế, Lửa căm hờn nung đốt chí âm u. ~Anh Huy~ (Lửa loạn - 1952)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2012 10:16:07 bởi Anh Nguyên >
|