Duyên
Thiên lí nghìn trùng bởi một chữ duyên*
Ta gặp nhau giữa ngày đông lạnh giá
Khi thấy người, vô tình, ta vấp ngã
Trượt chân thôi mà vỡ cả hoàng hôn
Lơ lửng tít xa vương một ánh dương buồn
Có ai kia cứ tần ngần gỡ nắng
Ánh mắt ấy, ơ kìa, thân quen lắm
”Trả lại hết này... cả những giấc mơ xưa”
Ta giật mình, trời ơi, trả lại ư
Tứ thơ miên man
Không làm sao hiểu nổi
Ta với người! một thời bối rối
Giận dỗi của người lênh láng
Thơ tôi chìm giữa mưa dông
Bèo dạt mây trôi còn gì nữa không
Đừng để lòng ta cứ “nợ duyên mãi mãi”
Kỉ niệm màu hoa may không phai
Mà lòng ta ngần ngại
Quan họ về rồi lại đợi mùa sau
Liền anh liền chị hát chung nhau...
CN biết những mối tình quan họ không, họ không đến được với nhau nhưng chẳng đòi trả lại bao giờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2011 23:11:48 bởi Bạch_Vân >