Ru Ta Một đời...
Ru Giấc Mơ Đời
Tại trời thổi gió đêm nao
Để anh lỡ bước lạc vào giấc mơ
Nhìn em nhìn đến ngẩn ngơ
Lỡ quên tỉnh giấc cho mơ lạc đường
Xin còn lạc giữa yêu thương
Hái cành hoa mộng bên đường trao em
Giận trời rơi cánh sao đêm
Cho bao ước nguyện lỡ quên lối vào
Giận trăng không tỏ hôm nào
Để đôi mắt biếc lạc vào hồn anh
Tạ ơn đời giấc mơ xanh
Tạ ơn em đến với anh giữa đời
Cầu cho mưa vẫn đều rơi
Để anh ru giấc mơ đời bên em
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2011 20:46:06 bởi Viet duong nhan >
Trách Thời Gian
Anh đã mang theo một nỗi buồn
Từ ngày tình trở bóng hoàng hôn
Bảy năm dài tựa như muôn kiếp
Mà nỗi đau xưa vẫn chập chờn
Buồn chốc mênh mông chốc dậy lòng
Chẳng như con nước chỉ xuôi dòng
Bao năm vẫn thế không thêm bớt
Chỉ đủ giăng tơ bốn góc phòng
Không phải tại em, chẳng tại ai
Tại thời gian mất nghĩa"nguôi ngoai"
Để xuân đi giữa màn sương tuyết
Buồn trắng lòng đêm đã mấy ngày
San Sẻ Niềm Riêng ... Ôi chuyện lòng anh ... ngẫm mà thương
Bảy năm đâu phải chỉ khói sương
Làm sao mà xóa khi tình vẫn
Đậm giữa buồng Tim một chữ "Vương"
Cứ nhớ đi anh chuyện ngọt ngào
Đem vào nhật ký dấu xanh xao
Vết lòng đau nhói khơi trào lệ
Em cảm và chia ... chút nỗi đau
Để những khi đêm em vướng sầu
Nhờ anh sắp lại thơ tròn câu
Vận suông con chữ thầm như nói
Còn có anh đây ... chớ lo âu
jacaranda
Ru Ngày
Mơ đời một giấc thăng hoa
Đôi lòng say mộng tim hòa cung thương
Sớm chia nhau những hạt sương
Chiều lên san sẻ bụi đường ngày se
Gió xuân trộn nắng trưa hè
Kết dây tơ tưởng giăng mê lối tình
Mơ đêm một giấc ta mình
Nửa đời lỡ mất còn mình với ta
Ru ngày một khúc du ca
Mai lên đồi phượng tím hòa áo em
Dìu nhau trên lối cỏ mềm
Đưa nhau vào giấc mơ êm giữa ngày
Cho anh mượn một bờ vai
Mai anh đền đáp bằng hai khúc đàn
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2011 20:47:45 bởi Viet duong nhan >
Vẫn Nhớ
Sớm thức giấc nhìn qua màn sương lạnh
Thấy quanh mình có những nhánh buồn rơi
Bão hôm qua tuyết phủ trắng khung trời
Để nỗi nhớ không mời nay chợt đến
Kỷ niệm xưa như cánh buồm chuyển bến
Trở về tìm cho định mệnh xanh xao
Nỗi buồn đau vẫn chưa ngớt cấu cào
Sót giọt lệ năm nào khôn ngưng chảy.
Lửa tình dẫu chỉ một lần bùng cháy
Sao tàn tro vương mãi gót phiêu bồng
Bụi buồn phiền lên trắng mấy trời đông
Để tuyết nhớ giăng đầy bên song cửa
Ta cứ ngỡ đã vơi đi mất nửa
Ngỡ đông tàn chan chứa gió xuân tươi
Ước vậy thôi, từ đã hết ngày vui
Đành bó gối, co người bên góc nhớ
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2011 20:49:35 bởi Viet duong nhan >
Thêm Nửa Đời Sau
Anh còn chỉ nửa đời thôi
Nửa kia xin nợ đền bồi kiếp sau
Anh đã biết rẳng chẳng được lâu
Sẽ như chân ngựa gẫy bên cầu
Tình thơ rồi khuất như hương khói
Một thoáng nào thôi đất phủ đầu
Đành hẹn em yêu một kiếp nào
Ở nơi xa lắm có vì sao
Rơi vào đáy mắt em sâu thẳm
Gởi giấc mơ em vạn nhiệm màu
Nhớ thắp cho tình ngọn nến xanh
Để mai sau sẽ nhận ra anh
Theo em gởi lá thơ tình cũ
Cùng những lời ca những phím đàn
Tình Thiên Thu
Hãy giữ hộ anh màu phượng tím
Đừng cho phai nhạt dẫu ngàn sau
Cài lên mái tóc khi qua ngõ
Để gió lòng anh biết lối vào
Anh gởi nụ hôn trên mắt nai
Gởi kiêu sa trong vóc trang đài
Gởi trăng mùa hạ trong tim đỏ
Gởi cả sương tình góp buổi mai
Để kiếp mai sau khi gặp lại
Anh tin mình chẳng phải nằm mơ
Nối lại duyên phần từng đánh mất
Tình sẽ tròn như những áng thơ
Thương nhau gởi tuổi dại khờ
Để khi bóng xế cùng chờ kiếp sau
Lạc
Chờ mãi thiên thu một dáng ai
Đường đêm lỗi chiếc bóng ban ngày
Từng giây từng khắc như vô tận
Để giấc mơ xưa bỗng trở gầy
Thơ đợi người sang đã lạc vần
Dòng ôm khắc khoải chữ bâng khuâng
Ngại em không đến thêm lần nữa
Nghĩa ý buồn vương khắp nẻo trần
Lạc hồn em để bóng về đâu
Anh vẫn đợi dù vạn kiếp sau
Nếu mai thân hóa ngôi sao nhỏ
Đành gởi không gian giấc mộng đầu
Vạn đêm giữa các tinh cầu
Có vì sao lạc nơi đầu sông Ngân
Chiều Tan Lớp
Chiều tan lớp em về mây tóc xỏa
Nơi góc đường tôi ngả bóng tương tư
Một lá thư đã viết tự bao giờ
Nằm yên lặng bồi hồi bên túi trái
Chiều tan lớp xin mưa khoan ngừng lại
Để cho tôi yêu mãi chiếc dù hồng
Xin mặt trời say đứng ở phương đông
Tôi sợ phải ôm lòng đêm nhung nhớ
Chiều tan lớp em ôm ngang tập vở
Nhẹ gót hài ngọn cỏ trở bâng khuâng
Rất nhiều khi tôi muốn đến thật gần
Nhưng tội quá đôi chân còn khờ khạo
Tôi mơ ước hóa thân làm dã thảo
để một lần ôm được gót chân thon
Ôi trái tim tôi mong đợi mỏi mòn
Được đưa đón một lần chiều tan lớp
Biệt Ly
Quán vắng đèn khuya đã úa màu
Mộng trên lối nhỏ sắp lìa nhau
Mặt đối đôi lòng xa cách quá
Chỉ còn vương lại một niềm đau
Em chẳng tỏ lời tôi chẳng nói
Hồn chìm một góc rất xa xôi
Sắt se bên tách cà phê nguội
Lạnh gió mưa về thêm tím môi
Tóc rồi mờ trong khói thuốc xanh
Bao năm chung lối mộng chưa thành
Đêm nay đêm cuối cùng soi bóng
Dĩ vãng rồi sao một tiếng "anh"
Còn Có Nụ Cười
Anh cũng buồn như em thế thôi
Nửa đời lưu lạc có gì vui
Nửa đời còn lại như sương sớm
Chờ nắng bình minh hóa ngậm ngùi
Cũng đã qua rồi tuổi khát khao
Mộng tan theo cánh gió hôm nào
Áo tình xưa rách khôn hàn gắn
Càng vá càng dầy thêm nỗi đau
Còn lại trên môi một nụ cười
Dẫu rằng vàng võ vẫn là vui
Và bài thơ nhỏ thơm hoa nắng
Góp lại thanh đôi họa khúc đời
Gởi đến cho em dịu nỗi buồn
Những khi mưa vội ướt chiều buông
Ngâm nga thật khẽ khi trăn trở
Hay đọc cho to lúc mộng cuồng
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Biệt Ly
Quán vắng đèn khuya đã úa màu
Mộng trên lối nhỏ sắp lìa nhau
Mặt đối đôi lòng xa cách quá
Chỉ còn vương lại một niềm đau
Em chẳng tỏ lời tôi chẳng nói
Hồn chìm một góc rất xa xôi
Sắt se bên tách cà phê nguội
Lạnh gió mưa về thêm tím môi
Tóc rồi mờ trong khói thuốc xanh
Bao năm chung lối mộng chưa thành
Đêm nay đêm cuối cùng soi bóng
Dĩ vãng rồi sao một tiếng "anh"
Sầu Em ... Chung nét thơ tình ... mộng đã trao
Hồn sương, Mắt cỏ đêm ngọt ngào
Bờ vai, hương tóc cho người hết
Em chỉ còn đây tim xuyến xao
Nếu hỏi vì đâu ... chẳng tỏ lời ?
Người ơi xin nhặt mảnh thơ rơi
Ép nhành hoa Tím còn ươn ướt
Sẽ thấy buồn em ... đã nửa đời
Cuối mặt hồn tan theo khói xanh
Tóc vương rối bởi tim chẳng đành
Xa thơ đêm vắng xa người mãi
Tận hết tình ta ... em nhớ anh
jacaranda
Khúc Tri Âm
Chờ khúc tri âm giải ngậm ngùi
Ta còn đâu được mấy ngày vui
Chia nhau vài ý... tuy thơ vụng
Cũng đủ soi lên mấy nụ cười
Không rượu tình nhưng vẫn mãi say
Say thơ say mộng để quên ngày
Bộn bề đưa kiếp đời xuôi ngược
Vắng áng thơ...đêm cũng héo gầy
Trả hết ưu phiền cho dĩ vãng
Đưa nhau tìm lại chuỗi ngày thơ
Bên đồi phượng tím thu nào đó
Dưới cội cây già khắc mộng mơ
Phố ảo đêm về ta có nhau
Vần thơ se kết đến ngàn sau
Kiếp nào trở lại thời son trẻ
Anh sẽ cùng em dệt mộng đầu
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Chiều Tan Lớp
Chiều tan lớp em về mây tóc xỏa
Nơi góc đường tôi ngả bóng tương tư
Một lá thư đã viết tự bao giờ
Nằm yên lặng bồi hồi bên túi trái
Chiều tan lớp xin mưa khoan ngừng lại
Để cho tôi yêu mãi chiếc dù hồng
Xin mặt trời say đứng ở phương đông
Tôi sợ phải ôm lòng đêm nhung nhớ
Chiều tan lớp em ôm ngang tập vở
Nhẹ gót hài ngọn cỏ trở bâng khuâng
Rất nhiều khi tôi muốn đến thật gần
Nhưng tội quá đôi chân còn khờ khạo
Tôi mơ ước hóa thân làm dã thảo
để một lần ôm được gót chân thon
Ôi trái tim tôi mong đợi mỏi mòn
Được đưa đón một lần chiều tan lớp
CHIẾC DÙ HỒNG
Chiều tan lớp em về cùng màu tím
Bước lang thang , hưởng gió lịm mát hồn
Nào đâu biết , có người đợi hoàng hôn
Dường như dõi, bước mòn ngày sắp hết.
Chiều tan lớp dáng ai kia giống hệt
Người hôm qua , lẻ bước lối mòn xưa
Và hôm nay , ta gặp trong cơn mưa
Chiềc dù hồng dường, đưa ta xích lại.
Hình như anh có điều gì ái ngại?
Mà bước chân mãi chẳng giám bước dài
Cứ theo sau , sợ phải gặp dáng ai ?
Em nhìn lại, anh chỉ cười gặng nhỏ.
Em biết anh có điều chi muốn tỏ
Nhưng ngập ngừng , chẳng rõ phải làm sao ?
Thôi chào anh " trời đã hết mưa rào"
Và đường về , đã cận kề trước mặt.
Ru Giấc Mùa Đông
Anh đón em từ giấc trăm năm
Về đây nối kết nốt thăng trầm
Dòng thơ dịu hóa... lời âu yếm
Xóa giấc mơ buồn trong cõi âm
Dĩ vãng rồi theo dĩ vãng đi
Tình xưa ơn cũ trả xuân thì
Luyến lưu chẳng kéo người xưa lại
Ước mãi làm chi những diệu kỳ
Anh rót đầy thơ trong chén nhạc
Ru tình bằng tiếng hát liêu trai
Cho em quên hết buồn năm cũ
Giấc ngủ vô phiền mộng sớm mai
Anh lén vào trong giấc mơ hồng
Đưa em thăm lại xứ mùa đông
Có hoa tuyết phủ đồi thông trắng
Có núi ngàn năm mộng gió nồng
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2011 07:00:50 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: jacaranda
Sầu Em ...
Chung nét thơ tình ... mộng đã trao
Hồn sương, Mắt cỏ đêm ngọt ngào
Bờ vai, hương tóc cho người hết
Em chỉ còn đây tim xuyến xao
Nếu hỏi vì đâu ... chẳng tỏ lời ?
Người ơi xin nhặt mảnh thơ rơi
Ép nhành hoa Tím còn ươn ướt
Sẽ thấy buồn em ... đã nửa đời
Cuối mặt hồn tan theo khói xanh
Tóc vương rối bởi tim chẳng đành
Xa thơ đêm vắng xa người mãi
Tận hết tình ta ... em nhớ anh
jacaranda
Vay... Trả...
Bờ vai anh mượn mai anh trả
Luôn vốn và thêm cả nửa đời
Hương tóc thì xin cho giữ lại
Lỡ ngày mai chẳng bước chung đôi
Giấc mộng cùng nhau giấc mộng ngời
Tim em xao xuyến giống anh thôi
Đừng buồn em nửa đời còn đó
Em khóc lòng anh cũng ngậm ngùi
Anh vẫn gần em trong giấc mơ
Hôn lên mái tóc óng như tơ
Cho em tựa mãi vai nhung nhớ
Để biết còn nhau...để đợi chờ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: