Duyên tận?
Trăng ngàn năm vẫn đến mùa toả sáng
Mưa ngàn năm nhớ đất lệ ngắn dà
iGió ngàn năm mãi thương hoài hóc núi
Tình trăm năm chưa trọn đã phôi phai
Hai mươi năm ta làm mây phiêu bạt
Thương một người tìm mãi núi xa xăm
Hai mươi năm kỷ niệm vẫn âm thầm
Khơi dậy lửa tình ngày xưa lỡ tắt
Những dòng thơ len sau ngày tất bật
trên giấy ngà mực thẫm vị men cay
Bao nhiêu lần nhung nhớ giữa đêm say
Bỗng chợt thấy tình xưa là vô vọng
Đâu môi hôn lần đầu nóng bỏng
mà dư hươngcòn đó giữa tâm hồn
Đâu bàn tay chặt siết buổi hoàng hôn
Thầm khẽ nói "sẽ chờ nhau mãi nhé"
Nhưng thế gian có bao nhiêu tỉnh lẻ
Bao con đường bao ngõ hêm...tìm đâu
Em yêu xưa nay biết có qua cầu
Hay duyên tận không còn cơ...gặp nữa