Cái ghen của gã khùng
Tim ta ấm ức trong lòng
Vì ai ray rức chất chồng suối mơ
Ngờ đâu ngọn gió vu vơ
Ấy mà nó chẳng làm ngơ ghẹo nàng
Hỏi rằng áo lụa em mang
Có như con gió nhẹ nhàng phất phơ
Để ai dạ mãi khù khờ
Vu vơ lẫn thẫn cứ ngờ nó hôn
Ước mơ xóm dưới đầu thôn
nỗi lòng ai đó bồn chồn ngẫn ngơ
Trách yêu mấy giận cũng chờ
Em ơi đừng có... hững hờ tội anh
Nắng trời ấp ủ mây xanh
Hương thơm bát ngát lay cành liễu dương
Trong ta chất ngất vô thường
Nỗi lòng ham muốn chẳng nhường nhỏ ơi
Cá Mặn
..............................................
Ta vẫn yêu Em
Mấy độ trăng tàn ta nhớ ai
Đường khuya liễu rủ lạnh đôi vai
lang thang khắp nẻo bao lâu nửa ?
Ở chốn trần gian dẫu miệt mài
Ngàn sao lấp lánh khung trời mộng
Ảo giác ru mang bóng dáng nàng
Vượt khối không gian vờn quá khứ
Cho lòng thoã mãn lúc khô khan
Định mệnh an bày ta vẫn cố
Đi tìm hạnh phúc tợ tên say
Lao theo ánh sáng vòng trái đất
Đã mấy mùa xuân chẳng đổi thay
Biển nhớ trôi đời thu đón hạ
Trường giang sóng biển vẫn liên hồi
Em ơi có biết lòng ta vẫn...
Mãi mãi là em chỉ vậy thôi
Cá Mặn
.........................................
..............................................
Ấy da, có được người bạn, nói tin tưởng quá, chúc mừng nha.
NIỆM BUỒN.
Lời thơ từ ở AI KIA gởi?
Đã thấy lòng ta đau xót rồi.
Vì quá yêu người nên hờn trách.
Lời đền trả lại nụ hôn môi?
Cứ nghĩ người thương, quá xa xôi!
Tình yêu ngày tháng giãm từng hồi.
Đợi trông , ngờ vực hồn mệt mỏi.
Buồn quá nên vào họa thơ chơi?.
Là thơ...là thơ....là thơ thôi??
Mà sao lòng tôi mãi bồi hồi.
Xót xa thầm lặng, không dám nói.
Dường như thấy mặn ở trên môi?
Đã khóc dài năm nơi ngục tối.
Trở về trong ngõ vắng thu vàng.
Bao người quên lãng, gàn cho tội?
Nhìn ngắm trời mây, gọi tiếng khan?
Khan giọng trách trời, rồi trách đất.
Trách chi đây là cõi dương trần.
Đến về, một ngõ đường ngắn ngủi.
Tình như hạt bụi, nhánh sương giăng.
Sẽ tan biến mất từ con nắng
Sóng vồ dập cuối, khỏa cuộc đời.
Vẫn là mong mãi trăm năm đợi.
Cho được tình thương tạm lắng vơi.
Xin rót giọt thừa, nâng uống cạn.
Thừa nơi người, lại thiếu nơi ta.
Ngồi trong đêm, làm thơ cảm tạ.
Với ta, cứ nhận mãi muộn màng?
Nguyênhoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2011 03:47:25 bởi Huynhthomy >