VẪN NHỚ MÃI MỘT NƠI
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 19 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 272 bài trong đề mục
LÂM TUẤN HIỀN 18.05.2011 08:06:37 (permalink)
0
CÁNH HOA MÔI.

Buổi sáng ngang trường,
chưa mở cổng.
Lén nhìn hiên phố, góc vươn xa!
Gió lay phấp phới, đôi tà trắng.
Áo của bình minh, dốc cuối chiều.

Nuối tiếc, chưa đầy chân lãng phiêu.
nghe sao man mác, lòng chạnh nhớ?
Yêu thương kết giải, mong manh đó.
Không đủ bền tâm, chống ngả xiêu.

Mấy ai? Mong muốn nhận cô liêu!
Đón ánh trăng soi, nhìn dạng liễu.
Qua ngõ trần ai thềm lạnh vắng.
Gầy theo bóng nắng đẩy đưa dìu.

Đêm phai, ngày ráng khô hàm tiếu.
Im sóng trường giang, nhủ nhắn lòng?
Ai đó tri âm, huyền cánh mỏng!
Ve sầu thương hát, khúc du canh.

Phượng đỏ, hạ về nhặt giữ cánh.
Hoa môi ép giấu ở tim nồng,
Hoa đây, bướm đã về đâu nhỉ?
Để gió vờn rơi, tiếc nhớ mong.

LÂM TUẤN HIỀN
5.11
#31
    LÂM TUẤN HIỀN 20.05.2011 12:06:42 (permalink)
    0
    TIẾC NUỐI ĐI QUA.

    Làm sóng trường giang đùa, nức nở.
    Lãng du, lượm lại những cung sầu.
    Lặng thầm trách nhỏ lời, than dở!
    Triền núi giữ giùm phiến khắc sâu.

    Ngủ quên để gió dìu xuống lũng.
    Lạnh giá âm u, suối lụn dòng.
    Để khát trầm tư đến bao kiếp?
    Được quày ngắm trở, những cơn mong.

    Dòng chảy ngăn dừng nhiều đập thác.
    Cộc tình gián đoạn, tách xa rồi.
    Mùa xuân chẳng có về thăm lại.
    Mưa hạn chai lòng, khô cánh môi.

    Vùng đất năm xưa cày xới, đổi.
    Luân phiên qua lắm vũng triên đồi.
    Vô ra tuôn nước, đồng tươi mát.
    Chiều ngắm chờ đêm, trả giấc trôi.

    Nay về còn nắng lại đơn côi.
    Mưa có qua nhanh hầu giúp xóa.
    Nhưng chẳng sao quên hình bóng cũ.
    Em à! Có nghĩ? Giống như tôi.

    Đôi mình không rõ ai vong bội?
    Theo gió mây bay chuyển khắp miền.
    Đến đi, vay trả làm sao đủ?
    Dù có trăm năm, cho chẳng vừa.

    LÂM TUẤN HIỀN
    5.11
    #32
      LÂM TUẤN HIỀN 21.05.2011 04:36:51 (permalink)
      0
      ... ƠI! BUỔI CHIỀU.

      Nguyệt mộng rơi tàn trên mái tóc.
      Ngân dài, đưa bóng thoảng vươn bay.
      Đi xa, sẽ mãi nào quây lại?
      Rong ruổi trăm năm, lắng thở dài...

      Tình yêu nghìn xưa, trao hôm nay.
      Mắt biếc, môi son nhìn ngõ nắng.
      Trên dáng kiêu sa tràn mật ngọt.
      Đêm nồng đang đợi, rót men say.

      Người xa, hoa vắng phởn phơ lay.
      Bước ngõ, qua chiều buông cánh nắng.
      Vương vấn cõi trần, thương với nhớ.
      Mai về, đâu nữa để phơi bày?

      Người đi, như nước dòng quyện chảy.
      Miên man trôi nổi, thải bùi ngùi.
      Phù sa mấy lượt dìu dỗ ngủ.
      Yên hà dần xuống, trả chân lui.

      Lâm tuấn Hiền.
      5.11
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2011 04:42:42 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
      #33
        LÂM TUẤN HIỀN 21.05.2011 10:25:20 (permalink)
        0
        ĐỒNG CỎ GỌI MỜI.

        Về trong sinh vật vô hình.
        Thăm lại đồng hoang, ruộng vắng.
        Bọt nước trên sông thầm lặng,
        Theo chân, gom hết an bình.

        Lời thơ thoát hồn ngâm vịnh!
        Mang theo những chuỗi ngân cười,
        Tình yêu nồng vui đi với,
        Phô bày rực rỡ thắm tươi.

        Trò chơi tuổi thơ, đám cưới.
        Cô dâu ngày đó, xa rồi.
        Ra sông, về nơi viễn xứ?
        Một thời mộng nước, phai vơi!

        Dõi trông mù khơi diệu vợi.
        Cô đơn ôm bóng đợi chờ,
        Chắc không còn cho lại thuở,
        Pháo hồng, dù ở trong mơ?

        Mỗi năm gợi nhớ thẫn thờ.
        Ta ôm tình đầu bất tử,
        Ngõ đời hoang liêu giữ bước,
        Hồn say thi tứ ngẩn ngơ.

        Pha thêm hương nhớ mịt mờ.
        Phế nang ghìm vương tấc thở,
        Xa xôi, nào ai ... biết nhớ?
        Xuôi lòng chìm đắm cơn mơ.

        Đời luôn là, một bài thơ.
        Vỗ về nhập thể thâm sâu,
        Mong đừng làm nên mưa ngâu,
        Để khát vọng, mãi đợi chờ.

        Xin một lần được lầm lỡ,
        Lưu đày trọn kiếp, yêu nhau.
        LTH.


        XA..

        Ngõ đi vàng úa bồi hồi.
        Có ngày qua lối xưa nầy, không ai?
        Thời gian cho đó chẳng dài,
        Thoáng vèo hơn gió, trần ai phải rời.

        Khi nhìn đàng bước, lá rơi!
        Qua mùa thu tới, trở về hoang sơ.
        Đừng lo, chớ tiếc thẫn thờ.
        Phù vân quang ảnh, lặng tờ hư vô.

        Cuối đời may được nấm mồ.
        Giàu sang nghèo khổ, cũng vô chẳng dời.
        Xem đây quà cuối, nghỉ ngơi.
        Hoàng hôn tiếc với, vẫn chìm chân mây.

        Những ngày kế tiếp trọn đầy.
        Dương gian vô ngã, trả vay kiếp người.
        Vũng lầy được thoát vẫy bơi,
        Không còn vương vấn, niệm đời xuôi đi.
        LTH.



        VƯƠNG..

        Ta trở lại vùng nguyên khởi.
        Tìm gì? mong nhặt sót thương yêu.
        Như trần ai, tiếc một buổi chiều.
        Không giữ trong tay, do tại bởi!

        Vô thường vẫn mãi, cạnh bên đời.
        Để những canh dài, ôm gối chiếc.
        Đưa bóng lang thang vào cõi mộng,
        Ôm tình tuyệt vọng, trách thông khơi.

        LÂMTUẤNHIỀN
        5.11
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2011 05:36:06 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
        #34
          LÂM TUẤN HIỀN 23.05.2011 19:48:08 (permalink)
          0
          DÒNG CẠN...?

          Có nơi cần chiêm ngưỡng,
          xuôi không lại!
          Níu với cố van nài,
          cũng buông tay?
          Những chốn đi qua,
          đồi núi vũng lầy!
          Trợt chân gượng không thoát,
          cam chịu mãi.

          Vừng trăng đêm nay,
          cho lòng thanh thản.
          Giải tỏa buồn,
          cố sống bám theo đời!
          Tiếp tục nốt,
          những bước chân chiếm đoạt.
          Một hành trình dài,
          lâu lắm, rong chơi!

          Đêm qua nằm mơ, có người gọi dặn?
          Có lúc không còn, gặp lại nguyệt hằng!
          Buổi mai chờ hoài, trời sao chưa sáng?
          Giờ đổi thay, mà chẳng thấy, ngày sang!

          Những con sông bỗng ngưng chảy,
          dần cạn?
          Mây che khuất trên ngàn,
          chờ sao giăng!
          Để nhờ đưa đường cho,
          dòng suối...thác.
          Xuôi về bình nguyên gặp lại,
          đồng xanh.

          Rồi Em, cũng vội vã tìm đến Anh?
          Đợi trao tay, đọc một quyển kinh thánh!
          Quay mặt nhanh, bước đi và không đến?
          Có lẽ muôn đời, trót lỡ bỏ quên!

          Ta mãi đi, trong suốt cuộc đời nầy.
          trời còn mây, đất vườn triển ngàn cây.
          Tiếc rời xa, sẽ không dịp được thấy?
          Dòng nước dài kia, chẳng lúc vơi đầy...

          LÂMTUẤNHIỀN
          5.11

          #35
            LÂM TUẤN HIỀN 25.05.2011 08:00:44 (permalink)
            0
            GỞI LẠI THU VÀNG.

            Nếu ước được điều, cho để nhận.
            Xin trồng nụ nắng ở sau vườn.
            Cho hoa mãi thắm và mơn mởn.
            Màu sắc vô thường, giữ nhớ thương.

            Em đi mang ngọc gót khiêm nhường.
            Dạo bước qua từng cánh đoá thắm.
            Dừng ngự chân chờ, trên cổ tháp.
            Mong ai về? Tương ngộ tròn trăng!

            Ở buổi sáng, khi chiều vẫn hoang vắng!
            Nắng sau vườn, nắng đó mãi bình an.
            Ôi! sao hỡi? Cuộc tình cứ thay đổi.
            Đã khô rồi, nụ hôn đợi trao môi.

            Xin cho bờ tóc thêm dài.
            Gió bồng che kín, giữ hoài thương yêu.
            Cánh cò để lại buổi chiều,
            Sáng đi thầm lặng quạnh hiu mỗi ngày.

            Tìm mồi cánh phải giăng bay.
            Lỡ vào nhập cuộc, trần ai nhận buồn.
            Mồ côi cánh vạc đêm buông,
            Vì đời trọn diễn tấn tuồng nhân gian.

            Dù cho cốt chuyện bẽ bàng.
            Lúc rời dương thế, cuối lần lo âu.
            Trăm năm chưa hết chuỗi sầu,
            Thêm cho kiếp nữa, cơ cầu chưa vơi.

            Mây còn bay khắp bầu trời.
            Thì buồn dưới đất theo đời không xa.


            *Ta vẫn đi, bên hiên cạnh nhà.
            Lặng nhìn tưởng nhớ ở xa xăm.
            Dáng xưa còn giữ từ ký ức.
            Giờ đã chẳng còn, mơ ước qua.

            Chiều nay mây thoáng che phai ngã.
            Thoát xóa trong tim, dáng mỹ miều.
            Chân bước quên rồi, mưa giạt mất.
            Đêm về đôi chốn, thấm cô liêu.

            Ra vào chua xót buồn tiu nghỉu!
            Trọn cả lòng dâng hết cuộc đời.
            Kề cạnh, dừng chân nơi cuối dốc.
            Gió mây chìm lặng xóaa không vơi.

            Chờ một tri âm không kịp tới.
            Xin đi, để lại gởi thu vàng.
            Mây qua, con nắng ngồi mong tiếc.
            Mùa đến chẳng còn tiếp bước sang.

            Bóng trở về nơi sa mạc trắng.
            Của vùng băng giá, chốn cung hằng.
            Triền miên xa cách chìm hoang vắng.
            Lạnh trải mù sương, tuyết phủ giăng.

            Hãy giăng đi, cho thật dầy buốy giá.
            Đề phủ ngăn cho cơn nắng đến hong.
            Cho gió mây dìu mơ ước bềnh nbồng.
            Đưa tận chốn cực dương, thiêu tan biến.

            LÂM TUẤN HIỀN
            5.11
            #36
              Huynhthomy 29.05.2011 02:52:39 (permalink)
              0


              Có nhiều lúc giật mình, xét tự hỏi?
              Thế gian đây? Ai sắp xếp từng ngày!
              Đôi tay gần, hữu hình còn lắm lỗi.
              Ai xa vô hình? Định trước không sai!

              huỳnhthọmỹ
              2011
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2011 05:57:21 bởi Huynhthomy >
              #37
                LÂM TUẤN HIỀN 29.05.2011 09:59:12 (permalink)
                0
                MƯA NÀO TRÊN PHỐ CŨ ?

                Van xin con nắng, hóa thân chờ.
                Gió chống sau lưng, gìn chao đảo?
                Đủ sức tiếp đi, tìm mộng thắm.
                Bên bờ vực thẳm, bỏ ngu ngơ!

                Thân tàn, sót giữ những câu thơ.
                Gói kỷ niệm xưa làm dấu ấn,
                Lối bước hoang vu, thầm lặng lẽ.
                Bềnh bồng cánh bướm thoát dương trần.

                Trả lại muôn hoa từng nhụy phấn.
                Mùi hương thanh thoảng, gió thu ngân.
                Trẩy hồn nương nắng, tìm ân xá.
                Khoát khỏa dần lui, níu bóng tà.

                Dừng lại chân mây, tiếc nuối tạ!
                Trọn lời ghi lại để mong ai?
                Thứ cho nguyện ước tình xanh lá.
                Không đầy duyên số, ngỡ an bài.

                Bởi lẽ vô thường, trót nhạt phai.
                Vàng trên bóng xế qua khung cửa.
                Câu ru nhân thế trổi dịu dàng.
                Vắng lạnh dìu, rong rổi nắng thưa.

                Mây về đồng cảm thả cơn mưa.
                Cho nhũn tâm tư, hằn ký ức.
                Nhìn lá me bay chiều qua phố.
                Mưa ơi! quen quá giúp đổi dời.

                LÂM TUẤN HIỀN
                5.11


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2011 05:37:33 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                #38
                  nguyenHOANGky 30.05.2011 05:15:06 (permalink)
                  0
                  GIẤC VU SƠN

                  Bên triền hồn nhuốm u hoài.
                  Nằm nghe gió núi thở dài xa xăm.
                  Mòn răng nghiến nát hờn căm.
                  Trải buồn trên nắng, âm thầm quên mơ.

                  Ta còn một nữa câu thơ.
                  Thêm hoài chưa trọn đợi chờ ai sang?
                  Nấy vòng tay ấm điểm trang,
                  Trần gian phù phiếm, riêng dành mây thu.

                  Mây về thèm khát dỗ ru.
                  Nếu cho đền trả, thiên trù bao nhiêu?
                  Để cho thân xác mỹ miều,
                  Cuồng giông xoa dịu, giấc nồng vu sơn.

                  nguyênHOANGky
                  year/11





                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2011 05:32:02 bởi nguyenHOANGky >
                  #39
                    LÂM TUẤN HIỀN 30.05.2011 09:39:00 (permalink)
                    0
                    BÓNG MÁT CHE...

                    Làm con sóng, nhẹ trầm dòng nước ngọt!
                    Phù sa nồng gợn nhẹ, máy xuồng ghe.
                    Đùa lên bãi, ấp ôm bờ,ngân hót.
                    Triền miên rì rào, nắng trải gió hè.

                    Xua thắm thiết như tay mềm của Mẹ.
                    Ngồi đan thương, kết nhớ chuỗi mơ dài.
                    Mong đừng phải, tang điền di thương hải.
                    Để đừng xa, đời mãi được luôn may.

                    Từ Mẹ, vòng tay ân tình bỏng cháy!
                    Trân quý thiêng liêng, không sánh gì, bằng?
                    Đã giúp đi, cho bản ngã tự thắng.
                    Trên ngã đàng xuôi, tỏa sáng hoa đăng.

                    Không giọt lệ nào? Nóng hằn lên má!
                    Cho lần Mẹ đi, xa khỏi dương trần.
                    Mỗi năm nhớ, một nén hương, lại khóc?
                    Trả ơn người, bầu sữa ngọt, nuôi thân.

                    Mẹ đi, chậm chân nhận, vành tang trắng?
                    Sao đến? Rừng hoang lạ, núi cao xa!
                    Nhặt lá vàng,đếm ngày tháng ngang qua.
                    Nghe xiềng xích khua vang, trầm gió lạnh.

                    Con lại về, lưu vong dài đất khách.
                    Quỳ xuống đây, bên mộ, không từ đường.
                    Không giỗ Mẹ, chẳng bàn thờ nhang khói.
                    Đã mất hết rồi? Luôn chẳng? Quê hương!

                    Quê hương, lá rụng rơi vàng trước ngưởng!
                    Chậm rãi đi, quên nhớ kỷ niệm gì?
                    Nơi cuống rốn và nhao xin cất giữ.
                    Gởi chôn miền đất lạnh, rụa ràn mi.

                    Dưới bia Tên, thêm vài câu thơ nhỉ?
                    Thương Mẹ suốt đời, mai chết mang theo.
                    Thông ơi! nhờ mi đứng ngân reo.
                    Vươn tiếng hát, nhớ người xưa, trọn vẹn.
                    (Bài thơ nầy..kèm nước mắt, viết ra thơ!)
                    Mẹ ơi!.....

                    LÂM TUẤN HIỀN.
                    5.11
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2011 13:21:22 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                    #40
                      LÂM TUẤN HIỀN 01.06.2011 05:53:02 (permalink)
                      0
                      NHỚ NỖI NIỀM XA.

                      Ta ngắm mây, trời nhớ cố hương.
                      Mùa xuân hoa tuyết, rụng vương đường.
                      Hây hây gió lạnh, về xoa não!
                      Nhè nhẹ sương giăng, đến ủ hồn.

                      Gió kéo nắng chiều, ngăn đêm trốn.
                      Mây đưa trăng lụn đến phô bày.
                      Cuối dốc sa bay tràn cánh lá.
                      Tựa đàn bướm lạ, kiếm hoa say.

                      Nắng ơi! Ta nhớ ngày thơ mãi.
                      Chiếc bẫy ai chăng đón lụy hoài.
                      Vướng mắc vô đời, tình ngắn ngủi.
                      Dìm yên nơi cổ tháp, ngậm ngùi.

                      Ta hát thương ca lời nhớ buổi!
                      Sầu đông, ôm giấc ngủ xoa lòng.
                      Nơi đây cánh bướm chờ hoa thắm.
                      Vàng võ mù khơi, có nhớ không?

                      Mây ngang ám rán, vàng cho bóng.
                      Bóng úa thiên niên đỉnh tuyết sầu.
                      Nước chảy qua miền gềnh thác rõ.
                      Nơi nào, thắm đượm nghĩa nông sâu?

                      Nầy cuộc bể dâu, chìm hiểu thấu!
                      Vu vơ ai cất giọng ơ ầu.
                      Ví dầu, nếu bậu muống ra đi?
                      Thì cứ thản lòng, chẳng có chi.

                      Cành củi cuộn bằng những phú thi.
                      Que diêm cho mượn đốt tan lòng.
                      Cùng theo dư ảnh tìm an nghỉ.
                      Đông về, có buốt giá Em không?

                      LÂM TUẤN HIỀN
                      6.11
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2011 15:02:55 bởi LÂM TUẤN HIỀN >
                      #41
                        LÂM TUẤN HIỀN 02.06.2011 09:18:58 (permalink)
                        0
                        CHÂN TÌNH TRẮNG, GIỌT THỪA.

                        Chim ơi! Chim mỗi chiều,về có tổ.
                        Còn Ta? yên hà đến, chẳng có nhà!
                        Xin mượn tạm, lưu vong miền xa xứ.
                        Cuối cuộc đời, còn chốn ngụ nào xa?

                        Một người không quốc gia, buồn viễn xứ.
                        Tội tình chi, lại ghép nhận đọa đày?
                        Cô đơn sống, hiu hắt dài, đất lạ.
                        Hồn chìm, trầm cảm nặng, tóc điểm pha.

                        Cuộc tình? Đến rồi đi, chớ nghĩ gì!
                        Thầm lặng bước, cho quên, từ ký ức.
                        Chén tràn say, chút bọt thừa, bám đáy.
                        Lối quay về, không tránh khỏi, chia ly?

                        Em hãy nhìn sâu, vào mắt Anh đi.
                        Sẽ thấu hiểu, chân tình và bản sắc.
                        Dòng máu Cha mẹ truyền, tâm luôn thật!
                        Nên thua mất hoài, tay trắng.. không chi.

                        Còn...câu thơ lòng, niêm luật đúng... thì?
                        Phơi trải ra..từ con sông kỷ niệm.
                        Là..nơi tim..chất chứa, chẳng so bì.
                        Người yêu hỡi! Hãy nghiệm lòng, suy nghĩ.

                        Chỉ tiếc cho, trăm năm lời bia đá.
                        Ghi hằn hoài, bao thuở để phôi pha?
                        Mai ra đi..cùng trần gian đôi ngã.
                        Sao chẳng như trăng, bao tuổi không già?

                        Được đến bên nhau, tình vương dạ nguyệt!
                        Rời khỏi ngày đêm, đồng vọng viễn xa.
                        Phiến âm ba, vờn nhiễu sóng..ngỡ là.
                        Mông lung huyễn, bỏ trần gian, vô ngã.

                        Lâm tuấn Hiền
                        6.11



                        #42
                          LÂM TUẤN HIỀN 03.06.2011 05:30:27 (permalink)
                          0
                          XIN MỘT NIỀM VUI.

                          Ngồi đây
                          nhớ lại chuyện xưa!
                          Cũng nhìn song cửa ngắm trời
                          mây bay.
                          Ngày đi, lúc ngắn khi dài.
                          Giữa trời nắng
                          cháy, không cây che tàng.

                          Bởi nên chẳng thấy
                          lá vàng!
                          Để mà biết được thu sang
                          đông về,
                          Nắng ngày thiêu đốt hoang mê.
                          Đêm bao lạnh
                          giá, đề huề bước song.

                          Tiết xuân, bất lực khóa
                          còng!
                          Cũng vì hạ
                          nóng, bây giờ ngồi đây?
                          Nơi nầy, trò chuyện
                          tao mầy.
                          Không còn chức
                          tước, ông nầy quan kia.

                          Trên môi, kinh niệm
                          xin vìa!
                          Những lời mong đó gãy lìa
                          không suông.
                          Ngõ đời thay đổi phường tuồng.
                          Kẻ thua nghiền ngẫm, chuyện buồn
                          nhân gian.


                          Lúc nào
                          lệ cũng song hàng!
                          Một dòng nước mất đưa
                          tràn tình bay.

                          Mười năm, ta hoan ca, thay màu áo.
                          Nước mắt khô rồi, hình thái xanh xao.
                          Đã đánh rớt dọc đường, tình hữu hảo.
                          Người quay lơ, hờ hững nghĩa đồng bào.

                          Ta, con thú hoang cuồng, say hận tủi.
                          Ngục tù rạc rài, cay đắng rèn trui.
                          Tình đời lánh xa, xem như phong hủi?
                          Dòng sông năm xưa, còn xót...bùi ngùi!

                          Con sông nhỏ
                          vỗ vào bờ, dậm dụi.
                          Tìm bầu sữa nồng, Mẹ đợi
                          trao cho.
                          Cơn gió thoáng
                          qua, xóa vàng mượt cỏ.
                          Đời cần ban
                          thêm tươi mát, niềm vui!

                          LÂM TUẤN HIỀN
                          6.11
                          #43
                            Huynhthomy 15.07.2011 11:29:41 (permalink)
                            0
                            TÌNH NHƯ MÂY BAY.

                            Mây ngắm trăng đầy, ngẫm nhớ ai?
                            Gieo cho mưa lũ, ngập non đoài.
                            Dâng cao con nước chìm cổ tháp.
                            Đáp ngự triền non, đợi nắng quay.

                            Có dỗ cho phai được buốt lạnh?
                            Ủi an lau giọt lệ long lanh.
                            Dù cằn khô đó, đủ đong lành.
                            Trong giấc say nồng, tâm thiện thánh.

                            Cho nụ hôn thân yêu, luyến ái.
                            Làm sao quên, kỷ niệm tròn đấy.
                            Trao tin yêu, nhẹ thoáng thương hoài.
                            Tình thắm, sao mây bay chẳng lại?

                            Đi đến phương trời nào đối thoại.
                            Nghìn năm trôi qua, vẫn không ngừng.
                            Hằn lưu vết tích dầy phơi trải.
                            Da diết cuộc tình, bước dửng dưng.

                            HuỳnhThọMỹ
                            2011
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2011 00:26:46 bởi Huynhthomy >
                            #44
                              LÂM TUẤN HIỀN 16.07.2011 04:10:58 (permalink)
                              0
                              PHIẾN MỘNG DU.

                              Theo nhánh mây xa chìm ngút thẳm.
                              Nhũn hồn lịm ngất, chẳng còn người.
                              Đêm băng buốt giá thầm im đợi.
                              Phiến đá lặng buồn, nhớ dõi trông!
                              Năm tháng sắt se hằn cỗi tóc.
                              Mòn trăng gió vuốt phẳng song mây.
                              Ném quăng trầm tích chai môi nóng.
                              Nhặt góp chưa đầy trả nợ vay!
                              Gót hoa rong bước nào quay lại.
                              Nở để tương tư, chớp cánh hoài.
                              Bay mãi, tìm gì nơi ký ức?
                              Khoảng giăng tơ nhện, đã rạc rài!
                              Một túi mộng đầy, lưng cõng quảy.
                              Trần hoa đô hội đã chong đèn.
                              Bước chân nghiêng ngửa, đường hoang vắng.
                              Chao bóng vọng hình, uống ánh xưa!
                              Món nợ trăm năm còn được nửa.
                              Chưa tròn phán quyết trả xong rồi.
                              Kê vàng trở giấc, hồi qua ngõ.
                              Khẻ thấy có gì? Mặn ở môi!

                              nguyênhoang
                              2011
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 19 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 272 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9