THỜI GIAN
Mười sáu tuổi, không biết làm thơ.
Trái tim, mỗi ngày chỉ dùng thở.
Buổi sáng thường hay ngắm mặt trời.
Hoàng hôn, nắng nhạt màu đỏ rực.
Đêm xuyên mành cửa, lặng nhìn trăng.
Mơ ước tựa khoảng xa diệu vợi.
Sương thấm trĩu lá buốt ôm cành.
Chờ sớm mai sống cho ngày mới.
Mười sáu tuổi, chong đèn ngồi đợi.
Khung sổ nhà bên, thức học bài.
Hí hoáy viết gì? Siêng năng vậy!
Ngang nhà cài thơ dưới cội cây.
Rồi một hôm không như hằng ngày.
Cội hững hờ không gọi người qua?
Hai kẻ rời xóm nhà, đôi ngả.
Em xa nào? Anh vào cuộc chiến!
Lửa rực nồng, Hạ đỏ..xích khua vang.
Mất tình yêu, rời bỏ bè bạn.
Một thời xưa mười sáu tuổi, buồn vui.
Ngược thời gian, mười sáu đổi, bùi ngùi.
Chân thầm bước, nuối tiếc vô hạn?
Bất ngờ đi xa, một chuyến không vể!
Mọi điều vẫn còn, tiếp điểm trang.
LÂM TUẤN HIỀN
2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 13:56:51 bởi LÂM TUẤN HIỀN >