Ngày đã qua
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 13 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 190 bài trong đề mục
Bangha 08.06.2008 20:00:33 (permalink)
Bế tắc...........
Bangha 10.06.2008 21:05:23 (permalink)
Có một chiều như thế anh đi
Không chia ly , ko một câu dã biệt
Tất cả sau lưng anh nào đâu biết
Một đôi mắt buồn như muốn níu chân anh
 
Có một chiều như thế rồi xa
và người ta ko bao giờ trở lại
Chỉ  đâu đây bóng một người con gái
Vẫn đi về qua lối không anh
 
Có một chiều như thế mưa tuôn
Con đường vắng ko còn ai qua nữa
Nhưng ánh mắt đau đáu qua khung cửa
Vẫn dõi nhìn về phía người đi...
 
 
LangLeNoiNay 13.06.2008 03:14:32 (permalink)
Em biết rồi anh a !
 
Em chẳng tìm câu trả lời ấy nữa đâu. Có đúng hay sai - chân thành hay giả dối thì em vẫn cứ phải bước đi, vẫn cứ phải sống bởi những điều em đang sống.
 
Em chợt nhận ra rằng cái mình cố kiếm tìm chính là cái làm mình đau hơn. Cái mình cố quên đi là cái mình luôn luôn nhớ. Liệu em có hạnh phúc ko khi tìm được câu trả lời cho bao ngày trăn trở? Chẳng để làm gì, chẳng quan trọng nữa đúng không?
 
Vâng thì thôi em ngu ngốc, em chạy theo tình yêu không lối thoát cho mình. Nhưng ko sao hết ! bởi em biết trái tim em cần 1 niềm an ủi - dù là chỉ riêng mình em tự sưởi ấm lòng mình -  chỉ cần những ngày mai thức dậy em vẫn đủ tự tin để hòa theo nhịp đời ồn ã , sống mạnh mẽ như đã hứa với anh .
 
 
 
Bangha 13.06.2008 14:04:48 (permalink)
Buồn thật L ạ, H biết là cs của H dù có thế nào thì vẫn còn hơn L nhiều. L nói chỉ cần một chút những ji H có cũng là đủ lắm rồi, H biết cs của L thật sự đang khó khăn về mọi mặt nhưng hãy tin L nhé rồi cs sẽ tốt đẹp hơn. Buồn cười lắm mấy cô bé hx nhà H lúc nào cũng bảo em chỉ ước được như chị. trong khi H lại chỉ ước sao được như tụi nó, sống vô tư thoải mái, thế mới biết là lòng người tham lắm phải ko L. Khi mình ko có cái ji đó thì đó sẽ là mơ ước của mình. Biết là phải tự bằng lòng với cs để tìm thấy niềm vui trong cs của mình mà nhiều khi ko làm được. Người ta vẫn bảo hp hay ko là ở chính bản thân mình, nếu mình cứ chìm trong suy nghi tiêu cực thì mãi mãi chỉ có khổ đau, nên nhiều khi H cũng cố thoát ra khỏi chính mính cố gắng tìm cho mình niềm vui bằng cách tự động viên mình, L cũng thử đi nhé rồi cs sẽ đem đến cho ta những điều tốt đẹp thôi.
Bangha 15.06.2008 11:55:26 (permalink)
Cô cứ nghĩ mình mạnh mẽ, thật buồn cười phai ko. sao cứ phải gồng mình lên như thế, cs vốn như thế phức tạp nếu ta nghĩ nó phức tạp và cũng sẽ rất đơn giản nếu nghĩ nó đơn giản. Chưa bao h cô như thế này say say tỉnh tỉnh. Cô đang làm ji thế này, khóc và cười vô cớ cô muốn ji mà chính bản thân cô   cũng ko hiểu thì làm sao ai hiểu nổi cô, ko biết nữa có lẽ chính cô đang cố quên và cố tình ko hiểu.............
Bangha 18.06.2008 23:45:05 (permalink)
Muốn trào nước mắt, muốn quên đi thế giới xung quanh, muốn có anh bên mình mà sao khó thế. Anh chỉ mãi như ảo ảnh xa xôi, và em chỉ là người đi giữa sa mạc hoang vắng mà thôi.
LangLeNoiNay 23.06.2008 02:45:27 (permalink)
Bữa nay điện thoại lại báo full inbox - toàn tin nhắn của anh, em đã giữ lại tất cả để mang theo bên mình... những lời nói yêu thương... những câu đùa ko đầu ko cuối và cả những dấu môi hôn chỉ bằng những icon... 
 
Nhớ đến câu " cái na ná tình yêu thì nhiều nhưng tình yêu chỉ có một " bất giác thở dài vì lời anh nói : " em có tin ko, chỉ sau 1 tuần anh lại có 1 người yêu mới ".  Send tin hỏi anh " có bao giờ sợ 1 ngày ko phân biệt được cảm giác thật sự của yêu thương nữa ko " rồi mới thấy ngốc thật, nghĩ nhiều mà làm gì và bắt anh phải nghĩ để làm gì... anh đủ chuyện để chán chường rồi ...
 
Tuần mới đã bắt đầu rồi.. cố gắng lên nào mình ơi ! Cố gắng cho mình... và cho cả anh nữa ...
 
Bangha 27.06.2008 18:56:22 (permalink)
Buồn vui, hờn giận ta ko bít đâu là cảm nhận thật của chính mình. Nói chuyện với anh cũng làm ta vui, giận, buồn. Tất cả mọi cảm xúc nó cứ đến như vậy, ko dám nói rằng ta đã có thể yêu anh. Lặng lẽ như vậy đi bên cuộc đời anh cho đến khi mệt mỏi rồi ta cất bước ra khỏi cuộc đời anh để tìm cho mình một chốn bình yên.
Bangha 03.07.2008 18:53:13 (permalink)
có phải yêu là ngu ngốc, vẫn tưởng cô không như thế sao bây giờ lại thế chứ. Cô đã để cho trai tim tự do tìm thứ mà cô đã koi là xa xỉ để bây giờ cô ứa nước mắt khóc cho chính bản thân mình, cô đã có gì và được gì trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy ngoài nỗi buồn tràn ngập. Hãy ngủ yên nhé trái tim ngu ngốc........
LangLeNoiNay 06.07.2008 15:36:04 (permalink)
Cái cảm giác khó chịu này là sao? Chẳng phải từ lâu đã cố sống không cần biết đến cảm xúc, cố nhắc nhở lúc nào cũng  phải mỉm cười... mỉm cười... và mỉm cười... mình đã làm rất tốt mà.. sao bây giờ lại thấy mệt mỏi?
 
Mệt mỏi thật đấy ! Nhiều khi tự hỏi có phải mình đang thực sự sống ko? Sống mà sao khổ thế này? Giá như mà có thể bỏ lại tất cả...
Bangha 06.07.2008 15:55:34 (permalink)
Buồn quá, một trò chơi rồi không biết ai sẽ đau hơn ai. Cô tự nghĩ mình ko bao giờ bị gục ngã nhưng liệu có thể như thế mãi được ko chứ , cô cùng là con người bằng xương thịt và biết yêu thương cơ mà. Phải chăng cô đàng làm chính mình đau????????????
LangLeNoiNay 08.07.2008 01:54:48 (permalink)
Cứ gồng người lên chịu đựng thế này còn được đến bao giờ nhỉ? Đến tận cùng của giới hạn thì sao ? Mình liệu có vỡ tung ra như quả bóng mà cô bé con đó đã tham lam muốn to quá giới hạn của nó ???  Vỡ òa ra được cũng tốt, mình sẽ tan vào không khí và bay đến nơi thật bình yên 
 
Nghe nói nếu sống tốt khi linh hồn rời khỏi thể xác sẽ được 1 lần đi lại và nhìn ngắm những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời và những ước mơ khi còn sống. Có thật ko nhỉ? Vậy thì... nào phải tiếp tục cười thôi. Để một mai, trước tan vào không khí sẽ được đi qua những nơi mình muốn và nhìn thấy nụ cười của anh
 
Buồn quá ! Và mệt quá !
Bangha 10.07.2008 12:52:55 (permalink)
Chào LL, buồn nhỉ đọc những dòng LL post mà bh nhu nhìn thấy bản thân mình vậy. Nhiều khi cứ có cảm giác như mình đang gắng cười để lại những giọt nước mắt trong lòng. Sau ngày làm việc mệt mỏi về nhà và đó là quãng thời gian buồn nhất, ko còn công việc để giúp mình quên đi tất cả chỉ còn lại mình và chính mình. Cái cảm giác phải đối diện với chính mình thật là buồn, không có lối thoát nào cho bản thân cả, mình cứ đi quanh quẩn trong cái vòng chính mình đã vẽ ra, biết mình muốn ji mà không đủ bản lĩnh để đón nhận nó. Cảm giác sợ hãi khi có một điều gì đó tốt đẹp đến với mình vì sợ sau đó sẽ là điều làm cho mình đau đớn. phải chăng mình đa nghi, hay đơn giản là sau những vấp ngã khiến mình phải như vậy???
Có những buổi tối nằm khóc, khóc thật lâu mà ko rõ nguyên nhân chỉ thấy lòng mình đau đớn đến kỳ lạ. sợ cái cảm giác đó quá, cứ như mình đang phải đối diện với những sự mất mát mà từ lâu đã trở thành quá khứ.
Ko biết rồi ngày mai của mình se ra sao, nơi nào sẽ là nơi chốn bình yên cho tâm hồn mình trú ngụ......
LangLeNoiNay 10.07.2008 19:31:27 (permalink)
Biết nói sao với BH giờ nhỉ? Những lời an ủi cũng có nghĩa gì đâu trong khi LL cũng chẳng an ủi nổi bản thân mình thì sao có thể an ủi BH đây?
 
Dường như càng lớn lên tiếng cười và niềm vui sống càng tỉ lệ nghịch với tuổi tác  Đã có nhiều lúc LL cảm thấy mình như bộ xương khô bị bỏ quên ở một xó nào đó trong bóng tối... nước mắt thay cơm..  Nhưng sống có nhạt nhẽo vô vị đến mấy, dù ngày mai chẳng khác gì ngày hôm nay cũng vẫn cứ phải tiếp tục sống. Ngày mai thức dậy vẫn phải đi làm, vẫn những gương mặt ấy và nỗi buồn vẫn lững lờ trôi trong tim...  tất cả các cảm xúc nhận được lại chỉ chịu một mình thôi.
 
BH ơi ! Nhiều khi thực sự muốn trốn đến một nơi nào đó, muốn " nổi loạn " nhưng LL biết điều cuối cùng mình nhận được vẫn chỉ là những xót xa. Người ta nói ko sai đâu: " Kẻ đau nhiều nhất là kẻ yêu nhiều nhất " - nhưng ko phải vì thế mà mình nên ngừng yêu thương...
 
Có thể cả cuộc đời này trái tim chẳng tìm được bến bình yên nhưng ít ra có một BH chịu đọc và chia sẻ với LL những gì mình cảm thấy - nghĩa là trên thế gian đang có 1 người cùng LL cố gắng bước đi. LL chỉ biết nói với BH và chính bản thân LL rằng : " Cố gắng lên! "
Bangha 14.07.2008 19:54:51 (permalink)
LL à, bh cũng cảm thấy nhẹ hơn nhiều khi trút được một chút nỗi lòng của mình, càng thấy ko cô đơn ở đây khi có LL chia sẻ những suy nghĩ của bh.
 
Làm người lớn thật khó, càng sống càng thấy khó quá. Nhớ ngày xưa chỉ mơ ước được như chị mẹ, chị gái mình. Giờ thì thấy làm được như họ thật khó, mình không phải gồng mình lên vì gánh nặng tài chính như họ mà cứ thấy cuộc sống vẫn ngột ngạt quá. Hay tại mình là người tham lam nhỉ??? Nhưng mà thật sự là thấy mình kém cỏi, chỉ đau một chút thôi đã thấy yếu đuối lắm rồi nhiều khi như không muốn tồn tại nữa, vậy thì làm sao trở thành người lớn được chứ. Sống gần hết một nửa cuộc đời mà vẫn thấy mình còn nhỏ so với cuộc đời, sống giữa bao người mà thấy vẫn lẻ loi, phải chăng mình chưa tìm được chỗ đứng thực sự trong cs này????
 
Mệt mỏi thật sự rồi LL a
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 13 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 190 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9