Ngày đã qua
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 13 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 190 bài trong đề mục
Bangha 30.10.2006 13:57:27 (permalink)
Bước ra khỏi phòng cô cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra, cô biết cs là thế mà vẫn thấy đau. cô tự nhủ không cho phép mình rơi lệ và cô đã không khóc, cô ko khóc mà lòng cô nặng trĩu, cô tự biết thân biết phận mình và gắng sống cho trọn mà thôi. Cô không còn trẻ con, cũng chưa phải là người từng trải nên cô vẫn cảm nhận được những nỗi đau mà cs mang lại cho cô. Có đôi khi cô tưởng là lòng cô đã sạn chai trước mọi thứ, hay ít ra thì cô cũng cố gắng để coi như mình ko cảm nhận được. Nhưng cô vẫn chỉ là một người con gái làm sao vượt qua nổi chính mình. Lòng cô nặng trĩu, có những suy nghĩ ngu xuẩn xuất hiện trong cái đầu bé nhỏ của cô, cô gạt nó đi để tiếp tục sống, sống cái cs mà số phận đã dành cho cô..........................
Bangha 01.11.2006 21:57:34 (permalink)
Sáng tỉnh dậy sớm tất cả mọi thứ đang chìm trong màn đêm yên tĩnh, mắt ko thể nhắm lại nổi cô cầm cuốn kiều đọc lấy một câu cho mình. Đọc đi đọc lại mà đôi khi có cảm giác vẫn không hiểu hết ý tứ trong đoạn thơ đó. Co tìm đến số báo cũ đọc đến bài "nụ hôn buồn nhất" viết về người bố hôn lên vầng trán của đứa bé sơ sinh bên cạnh là người vợ mới qua đời nước mắt cô tự nhiên tuôn trào. Đã nhiều lần cô nén ko cho những giọt nước mắt rơi, vậy mà lần này cô khóc mà ko kìm lại nổi. bao nhiêu cảm xúc xen lẫn, có cái ji đó man mác buồn đã len vào tâm hồn cô......................
Bangha 03.11.2006 15:52:28 (permalink)
Nhìn chị khóc, cô cũng xót xa có lẽ nào tất cả cs này là thế....................
Bangha 07.11.2006 22:57:52 (permalink)
Buồn cười thật không ngờ có lúc nó cũng lạc quan như thế, ko biết sao nữa nhưng hình như nó khác rồi ko còn rầu rĩ nữa nó tìm ra cho mình cách mới để trút bỏ hết những thứ nhức đầu ra khỏi cái đầu bé nhỏ của nó. Nó lang thang mỗi tối mặc trời gió, tuyết nó cứ đi và nó thấy lòng thanh thản..........
Bangha 11.11.2006 23:28:38 (permalink)
chỉ còn mấy tiếng nữa thôi là đến cái ngày mà nó ghét nhất trong đời, ngày này nó thường bó gối ngồi một mình, đón nhận những giọt nước mắt lặng lẽ. Trong ngày này nó cho phép nó sống thất với chính mình để được vơi đi những nỗi buồn trong những tháng năm đã qua. Nó ghét cái ngày này mà cũng cảm ơn ngày mai nhiều lắm vì có ngày mai nó sẽ có được một chút bình yên trong lòng nó..........
Bangha 13.11.2006 10:35:31 (permalink)
Nó đã khóc, khóc thật nhiều cứ nằm yên mặc kệ cho nước mắt tuôn trào. Nó tưởng nó khóc lòng nó sẽ nhẹ nhõm vậy mà đâu lòng nó cứ nặng trĩu, đau đớn. Chẳng lẽ cuộc sống của nó là vậy, nó mặc cho nước mắt chảy quanh và chìm vào giấc ngủ vậy mà sáng nay tỉnh giấc mắt nó vẫn ướt đẫm. Ngay cả giấc ngủ ngày sn của nó cũng đã không bình yên.........
opssi 14.11.2006 06:34:07 (permalink)
Ngày sn phải vui chứ sao lại khóc nhè thế cr 'k

Hôm nay rk nhìn thấy 1 bức ảnh về mùa đông thấy đẹp mang lên cho em xem cùng. Nếu lang thang gặp gió, gặp tuyết mà thấy lòng thanh thản vậy khi xem pix này hi vọng em sẽ thấy vui lên!!! 'k em.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2006 18:46:39 bởi opssi >
Attached Image(s)
Bangha 21.11.2006 19:29:55 (permalink)
Có chi vui đâu mà vui cười hả rk????????????
 
Bangha 15.01.2007 14:52:09 (permalink)
Giật mình thức giấc, nước mắt cô chực rơi. Ngoài trời kia gió thổi và tuyết vẫn rơi đều, cô không thể nhắm mắt mà ngủ được nữa giấc mơ đã làm cô tỉnh giấc và làm cô thấy buồn thật nhiều. Tình cảm của cô là vậy, tình cảm của anh cô ko biết bây giờ ra sao nhưng trong mơ anh đã nói hết. Nói anh ko có tình cảm với cô, cô thực sự buồn và thất vọng vì lâu rồi cô đã quên cái cảm giác yêu để một khi tình yêu trong cô thức giấc thì tất cả chỉ là ảo mộng. Sáng tỉnh dậy cô thấy mình vẫn còn chuyếnh choáng, rồi thói quen bình che dấu tất cả đã khiến cô thành công, trước mọi người cô vẫn là cô bé vô tư với nụ cười xã giao mà đâu có ai biết trong lòng cô tan nát. Cô cũng tự cười mình  và tự hỏi, vì sao cô yêu ??? cười mình ngu ngốc và câu trả lời là nước mắt của chính cô. Ai cũng nghĩ cô mạnh mẽ, có ai biết đâu rằng cô thực sự yếu đuối, yếu đến mức cô không đủ dũng cảm để đối mặt với tình cảm của mình, để thành thật với chính bản thân.............
Bangha 20.06.2007 09:43:07 (permalink)
ảo vọng về cs, ảo vọng về hp, ảo vọng về tình người...... tất cả thật xa vời vợi.........tin vào đâu để sống cho tốt bây giờ???????????????????
Bangha 19.08.2007 18:02:04 (permalink)
Lâu lắm rồi minh quên đi cái cảm giác căng thẳng, quên một cs mình đã từng sống. Trong trí nhớ những ngày của mấy tháng trước cứ làm mình giật mình, không ngờ mình đã trải qua cs như vậy. Hôm nay ngồi ôn lại chuyện ngày đó mà chạnh lòng......... buồn thật buồn..............
Bangha 21.09.2007 20:21:58 (permalink)
Hay thật đấy, tự mình đôi khi cũng không hiểu chính mình nữa buồn vui lẫn lộn hết cả lên. Vẫn thấy trống vắng như những ngày xa xôi ấy, muốn về thật nhanh để tim lại những gì đã mất và nhận ra một điều tất cả chỉ là nỗi nhớ xa xăm và sẽ mãi mãi không bao giơ quay trở lại với mình nữa.
Bangha 09.11.2007 18:38:39 (permalink)
Cô cứ suy nghĩ mãi về cuộc đời mình, 26 năm cô đã có gì????? Cô cũng tự biết chẳng có gì cả, tất cả chỉ là con số  tròn trĩnh. Thay đổi công việc cô lại chập chững bước lại trên con đường công danh. Hắn đi lấy vợ thế là cô có lý do để quên hẳn hắn và cô trở về với con số 0 của mình. Thêm một năm thêm 1 tuổi và thêm nhiều nỗi lo âu...............
Bangha 25.01.2008 12:34:37 (permalink)
Cuối cùng thì cô biết cô ko còn nỗi nhớ, không nhớ đến ai đến quay quắt nữa. Có phải cô đã học cách quên hay chỉ là tạm thời cô không cho phép nhớ, ru ngủ chính mình bằng nét. Mỗi tối lướt web đọc những chuyện viết nỗi đau và hạnh phúc của ai đó để mệt mỏi cô chìm vào giấc ngủ. Mỗi ngày đã qua của cô ai nghe qua cũng bảo thật đơn điệu, mãi mãi là điệp khúc đi làm và những trang web. con đường cô đi cũng chỉ có thế từ nhà tới công sở và ngược lại. Mấy đứa bạn ở xa lắc luôn bảo cô khùng khi tự nhốt mình trong bốn bức tường, nhưng có ai biết đường đi nhiều ngả mà sao ra đường cô không thể chọn cho mình một chốn để đi ở cái thành phố xa lạ này. Không người thân, không bạn bè thì đường phố chằng chịt cũng chỉ như ngõ cụt mà thôi. Cô tự thấy mình khó tính nhất là trong cách kết bạn cho nên đến ở mấy tháng mà ngoài những đứa trẻ hàng xóm mới bi bô biết nói là bạn cô, còn hầu như cô không biết đến ai. Nhưng chừng đó cũng đủ làm cho cô vui. Cuối giờ làm đi về nhà nghe tiếng  trẻ bi bô dì Hà làm cô vui và cô an phận với cuộc sống hiện tại và những người bạn nhỏ của mình.
Bangha 27.01.2008 16:12:48 (permalink)
Ngày chủ nhật buồn, lang thang chợ hoa mà vẫn buồn nao lòng. Chạy xe để gió lạnh len vào tận đáy lòng rồi cái đích cuối cùng lại là nhà mình. Về nhà đem hết nỗi buồn leo lên nét và trút hết cho những người bạn ở xa. Mở nhạc hết cỡ để xua đi nỗi buồn.........
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 13 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 190 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9