BÊN THỀM RONG RÊU Một mai qua cuộc tang thương
Đục trong dâu bể còn vương ý tình
Cất lên một tiếng ru mình
Mai rồi thức dậy sẽ bình minh lên
Đường xa chân cứng đá mềm
Còn gì ở lại bên thềm rong rêu?
Dù cho nắng sớm mưa chiều
Sẽ còn mãi một lời yêu chân thành
Mong manh chiếc lá lìa cành
Hóa thân để lại chút xanh cho đời
Nhẹ nhàng tạm biệt cuộc chơi
Bên thềm gió thoảng nụ cừơi ban sơ
Mới hay từ ấy đến giờ
Đường đời đôi lúc hững hờ tình nhau
Đến khi người mất lòng đau
Giật mình lại nhớ đến câu sửa mình
Trách cho ngọn gió vô tình
Thổi bờ bến lạ lặng thinh cõi người
"
Bao giờ cho đến tháng mười"
Ao thu lặng một khoảng trời heo may
Nỗi niềm... thôi đã trắng tay
Chỉ nghe lá rụng rơi đầy lối xưa
Trách trời nắng sớm chiều mưa
Trách đời quen những đẩy đưa mặc tình
Gởi câu lục bát ru mình
Ru hoàng hôn xuống ru bình minh lên
Ru người dù nhớ hay quên
Để xin cho được gọi tên một lần
Tóc xưa vướng vít ngại ngần
Đường xưa lối cũ phù vân mấy mùa
Ru đời... lánh nẻo hơn thua
Dù cho trước mặt gió lùa khói sương
Mong manh một chốn vô thường
Vịn câu lục bát dặm đường thiên di
Mai kia... cõi lặng bốn bề
Hồn thơ để lại ta về... rêu phong
Liên Hương - Lê Phú Hải