LỤC BÁT CỦA HAI NGƯỜI (Liên Hương-Lê Phú Hải)
MỘNG HỒNG TRẦN Em rời ta chẳng một lời
Cũng đành đoạn giữa bụi đời tha phương
Về qua sông lạnh thả hương
Nghe hài hòa nỗi đoạn trường của nhau
Buồn trông ngọn cỏ dàu dàu
Đìu hiu bến nước một màu khói mây
Xa người lạnh lẽo bàn tay
Gió từ đâu thổi dáng gầy phong phanh
Đường xa chân chẳng bước nhanh
Vì em nhan sắc để dành cho ai
Ví dầu tình đã phôi phai
Đành ta khăn gói dặm dài bến xa
Phải đâu ngày tháng nhạt nhòa
Phải đâu chỉ chút bướm hoa lượn lờ
Mà đem trăng gió ơ hờ
Cho thêm bồi lở đôi bờ phù vân
"Bắt phong trần phải phong trần
Cho phong lưu mới được phần phong lưu"*
Cao xanh ghét giận đời Kiều
Tìm đâu một chốn tin yêu thực lòng
Hết xuân hạ đến thu đông
Bao năm lưu lạc còn mong ước gì
Nửa lo mang tiếng vô nghì
Nửa buồn miệng lưỡi thị phi cuộc đời
Thôi đành tạ lỗi đất trời
Tấm thân xác cũ tả tơi mấy mùa
Đành coi như chút duyên thừa
Tiền Đường gởi lại… cho vừa lòng ai
Châu sa giọt ngắn giọt dài
Đường đời cửa đóng then gài khoá xuân
Từ đây hết mộng hồng trần
Nửa phần bạc mệnh nửa phần vô duyên
Ngỡ rằng nhẹ chút thuyền quyên
Nào ngờ chưa hết lời nguyền ghét ghen
Thân lươn đâu quản sang hèn
Thì thôi gửi xuống sông Tiền... đời hoa. Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2012 20:42:54 bởi hai1957 >
MỘT MAI TA VỀ “Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”
Vui buồn xin cạn giọt say
Đưa hai tay đếm mỗi ngày đời ta
Rồi mai thể phách đi xa
Tinh anh còn ở lại nhà… với ai?
Ngoảnh trông hết chặng đường dài
Biết đâu là chốn một mai ta về
Tóc buồn trắng ngọn gió đi
Trăm năm còn lại chút gì hay không
Phất phơ mấy cọng tơ hồng
Thôi cười nửa miệng cho lòng nhẹ tênh
Phù vân còn lắm gập ghềnh
Dăm bài thơ... của để dành... vậy thôi
"Người yêu ngày ấy đâu rồi
Chỉ câu thơ sống cùng tôi... tuổi già" *
"Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương”*
Bóng hình đi chỉ còn hương
Nhớ nhung chi nỗi đập gương tìm người
Mới hay còn có bên đời
Câu thơ mặn đắng viết lời thủy chung
"Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn"
Ngày mai dặm thẳm non ngàn
Cần chi lọng tía mâm vàng cho nhau
Chút tình trầu thắm xanh cau
Ngàn xưa cho đến ngàn sau vẫn còn
Vì đâu tàn cuộc vuông tròn
Vì ai dáng ngọc mõi mòn ngóng trông
"Nay đào đã cuốn gió đông
Phù dung lại nở bên sông bơ sờ"*
Hẹn từ xưa đến bây giờ
Can qua lắm nỗi đôi bờ lệ khô
Trót tơ vương... mối duyên hờ
Để phù dung nở bơ sờ tả tơi
Vì ai nói chẳng giữ lời
Xót lòng "rau cải về trời" thở than
Lỡ làng một mảnh hồng nhan
Thì thôi trọn kiếp riêng mang một mình Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 12:50:50 bởi hai1957 >
TIẾNG ĐÀN CHIÊU QUÂN Lạy trời cho xuống cơn mưa
Cho xanh đồng cỏ cho mùa màng lên
Cho chìm nổi cái lênh đênh
Cho em thức dậy thắp đèn soi gương
Con cò mãi miết ăn sương
Thân ta mối lính dặm trường phiêu linh
Đã mang lấy một chút tình
"Khư khư mãi buộc lấy mình vào trong
Trót đa mang phải đèo bòng"
Thương "con mối lính" long đong suốt đời
Võ vàng cả một cuộc chơi
Tỉnh ra lại thấy "non phơi bóng vàng"
Vầng trăng khuyết, đêm nguyệt tàn
Ai đem cây quế trồng sang bên này
Để cho lá mỏng rụng đầy
Thiêu nương về đốt khói cay mắt người
Xưa ta đứng ngẩn trông vời
Bây giờ gọi tiểu thư ơi…! Đâu rồi?
Khói cay hết mấy quả đồi
Gió xua còn lại khoảng trời vắng tanh
"Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh đùa hót trên cành líu lo"*
Trăng soi cành quế hững hờ
Đắng lòng quân tử thẫn thờ vào ra
Lúc tình gần, lúc tình xa
Tội thân kiến đất đi ra đi vào
Khi gác cửa, khi chống sào
Ba quân cũng chẳng thể nào giữ chân
Thôi, thì đi, dạ tần ngần
Lệ ta ướt áo - Chiêu Quân sang Hồ
Biển buồn con tạo nhấp nhô
Thôi rồi xứ lạ ấy mồ hồng nhan
Trông về đất mẹ lệ tràn
Còn ai nhớ một tiếng đàn Chiêu Quân? Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 12:53:45 bởi hai1957 >
MỘT VÀI KHÚC NGÂM Còi tàu thét buốt sân ga
Người đi - ta biết người xa thật rồi
Tiễn đưa chẳng có rượu mời
Sơn hà mấy chén ly bôi cho vừa...
Ta về cho kịp đò đưa
Vui đời ong thợ kéo cưa nhọc nhằn
Người đi bỏ mảnh đất cằn
Bỏ ta lại với muộn mằn ba sinh
Vào ra cũng một bóng hình
Khổ "con ong thợ" tội tình riêng mang
Đò chiều người đã vội sang
Để cho năm tháng lỡ làng duyên xưa
Câu thơ lục bát đẩy đưa
Ủi an những lúc nắng mưa phiền lòng
Trách thân con nhện đèo bòng
Dối gian chi để uổng công tò vò
Cầm bằng người nói không cho
Còn hơn lặng lẽ khuất mờ chân mây
Long đong cánh vạc hao gầy
Thân cò lặn lội vơi đầy gió mưa
Mặc người vui khúc đò đưa
Ra khơi vào lộng sớm trưa mặc lòng
Trách chi con nhện đèo bòng
Dỡn ong gọi bướm uổng công tò vò
Công kia băt tép nuôi cò
Cò bay công lại chống đò qua sông
Vui cùng con sáo sổ lồng
Sớt chia mấy sợi tơ hồng còn vương
Xin đừng dở dở ương ương
Ý ta là muội có thương thì về
Còn không thì chẳng chi hề
Đường xa ong bướm ai nề hà chi
Gặp nhau chút xíu rồi đi
Để ta rứt ruột chim di cuối mùa
Đắng cay trong những cợt đùa
Bao nhiêu năm cũ thêu thùa… một mai
Thơ sao kể được chuyện dài
"Đàn kia đâu gảy một vài khúc ngâm"
Nổi nênh cũng lắm bổng trầm
Nỗi niềm tượng đá ngàn năm không lời
Chắc rằng muôn sự tại trời
Dám đâu đổ tại cõi đời mà chi
Lối thương nào có mà về
Cỏ may cháy một triền đê úa vàng
Thì thôi... chả thiếp với chàng
Cũng xem như lại người làng với nhau
"Người về muôn thế kỷ sau
Vầng trăng còn giữ nguyên màu ấy thôi".... Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 12:59:29 bởi hai1957 >
THẾ LÀ... Thế là con sáo bay xa
Bỏ ta ở lại đắng hoa cải ngồng
"Bơ vơ chiếc bách giữa dòng"
"Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha"
"Trải bao thỏ lặn, ác tà"
Dòng đời mấy nẻo đâu là tri âm...?
Thơ rằng hạnh ngộ từ tâm
Sáo bay lòng cũng khóc thầm nào hay
Nhớ lồng son, nhớ những ngày
Vào ra thương dáng ai gầy mỏng manh
Bây giờ sải cánh bay nhanh
Dặm dài thiên lý loanh quanh nẽo về
Mây giăng gió thổi tứ bề
Vụt trôi năm tháng dãi dề nắng mưa
Mỏng manh một chút duyên thừa
Ngỡ ngàng ngoảnh lại... như vừa hôm qua
Thế mà... con sáo bay xa...
Thế mà… con sáo bay xa…
Hoa trôi nước chảy lời ca thêm buồn
Ầu ơ phận mỏng chuồn chuồn
Muốn qua bến hẹn phải luồn ao sâu
Phải chi có một nhịp cầu
Hai người xa cách hát câu tương phùng
Xa rồi một quãng đường chung
Đàn xưa lạc nhịp tơ chùng đứt dây
Giữa dòng biết trách ai đây
Để cho con sáo lạc bầy... qua sông
Mỏi mê đậu xuống bụi hồng
Nhìn quanh... Ô, cũng cánh đồng ấy thôi!
Ngẩn ngơ bóng xế tàn rồi
Từ trong hoang vắng đôi hồi thinh không... Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:00:03 bởi hai1957 >
BẠC ĐẦU TRÙNG KHƠI
Đêm nhìn thành phố ngủ say
Nghe từng cao ốc nhớ ngày thở than
Lặng câm dưới ánh điện vàng
Có còn ai thức mơ màng nhớ thương?
Xa nhau đã mấy dặm trường
Nửa dường vẫn nhớ nửa dường như quên
Mỗi lần phố lại vào đêm
Nhói lòng… một khúc “không tên”… nhói lòng!
Cầm bằng ngăn núi cách sông
Còn hơn chung phố mà không lối vào
Đèn khuya treo ở trên cao
Con đường dưới thấp lao xao người về
Mộng du đi giữa cơn mê
Nghe hun hút gió bốn bề vây quanh
Xòe tay hứng giọt mong manh
Nhìn đâu cũng thấy bóng anh chưa mờ
Phố xưa bước nhỏ dại khờ
Quẩn quanh mái tóc thả bờ vai thon
Bao năm ngựa hí chân bon
Biết không? Bước nhỏ vẫn còn ngu ngơ
Gói vào một mảnh tình thơ
Mà nghe năm tháng mịt mờ bóng câu
Dấu hài xưa ấy còn đâu
Trôi theo ngọn sóng bạc đầu trùng khơi
Liên Hương - Lê Phú Hải
MƯA
Trời mưa bong bóng bập bềnh
Một mình ta bỗng buồn tênh một mình
Có bầy chim sẻ vô tình
Rủ nhau tắm gội bên thềm nhà ai
Thoáng lòng đôi chút tàn phai
Đường xa thiên lý mốt mai lại về
Câu thơ chưa trọn ước thề
Lẽ nào người để bốn bề vắng tanh
Cho hoa kia vội xa cành
Cho ghềnh đá phủ rêu xanh dãi dầu
Chiều buồn hiu hắt giọt ngâu
Giật mình... vó ngựa... bóng câu qua thềm
Lời ru ngọt ướt môi mềm
Giọng ca nhi nức nở thêm giọt đàn
Nghe trong cổ tháp điêu tàn
Hồn xưa lãng đãng muôn ngàn lá bay
Thôi thì mộng mị từ đây
Gởi theo gió nụ hôn ngây ngất buồn
Xót xa phận mỏng cánh chuồn
Dài theo vạn lý đầu nguồn cuối sông
Nghêu ngao câu hát đắng lòng
Nghe mưa buồn rót thinh không... lại cười !
Bây giờ ta gọi tình ơi
Sao không thưa một chút lời dững dưng
Thôi thì thôi chẳng đặng đừng
Nụ cười, ta biết, người dưng, thôi đành
Ngập ngừng... một khúc loanh quanh
Để cho tượng đá rêu xanh tháng ngày
Hai người dở tỉnh dở say
Tình như bọt nước trên tay... lỡ làng!
Liên Hương - Lê Phú Hải
ĐÊM MƯA Cả đêm mưa đổ rì rào
Sao mưa không dỗ giấc vào cõi mơ
Phố khuya lặng ngắt như tờ
Dấu xe ngày cũ bây giờ còn ai?
Trời mưa giọt ngắn giọt dài
Giọt trên mái ngói giọt ngoài dặm xa
Giọt nào ướt kỷ niệm ta
Nghe từ quá vãng dăm ba giọt sầu
Tháng này đâu phải mùa ngâu
Mưa rơi để suốt canh thâu nhớ người
Đêm dài một nỗi chơi vơi
Giận hờn ngọn gió lả lơi trước mành
Ngủ ngon nhé giấc mộng lành
Yêu thương cũ chẳng viên thành thì thôi
Về bên phố lạ ta ngồi
Tình xưa động vọng đôi hồi gió tây
Mưa dài rồi sẽ tan mây
Đêm qua mai sẽ chờ ngày nắng lên
Ngủ đi cho trọn giấc hiền
Cánh cò... phiêu lãng về miền tuổi thơ
Nghe như lời của dặn dò
Cảm ơn đồng lúa con cò bay qua
Chập chờn cánh vỗ dần xa
Hoàng hôn tím phủ bôn ba phận người Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:01:58 bởi hai1957 >
NỤ TẦM XUÂN “Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân”
Cớ chi mà đứng phân vân
Ngó qua ngó lại mất phần tiếc chưa
Uổng công sương sớm nắng trưa
Bây giờ đứng tựa song thưa một mình
Người đà lấy lại chút tình
Để ta... với một bóng hình ta xưa
Đêm dài trời đổ cơn mưa
Bật câu nhạc rock còn chưa hết buồn
Nghĩ thương cho cánh chuồn chuồn
Dẫm dò cuối bãi đầu nguồn lắt lay
Phải chi ngày ấy lẹ tay
"Chuồn chuồn có cánh thì bay" ví dầu
Để bây giờ bạc mái đầu
Yêu thương ngoảnh lại đôi câu thơ trầm
Nửa hồn ta có ai cầm?
Nửa thân còn lại bóng râm về ngồi
Phiêu du trót nửa đời rồi
Vẫn hòan tay trắng mấy hồi thở than
Sườn non đã ngả bóng vàng
Mình ta vạn lý vượt ngàn dặm xa
Sau lưng chiều xế nhạt nhoà
Con đường trước mặt - đoá hoa vô thường Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:04:21 bởi hai1957 >
BƯỚC CHÂN VẠN LÝ
Dặm đường vạn lý phiêu du
Lá vàng phơi sắc mùa Thu mấy lần
Biết đâu là đỉnh Phù vân
Mà nghe mỏi mệt bước chân vô thường
Phải chăng đã cuối con đường Hay không còn một nẽo thương mà về Nước non kia đã hẹn thề Chiều u tịch có bốn bề hợp tan
Ngẩn ngơ vọng một cung đàn
Nghe như gió núi mây ngàn về theo
Chưa rằm... khuyết mảnh trăng treo
Buồn trông chiếc lá bay vèo trước sân
Nhớ thương bước nhỏ ngại ngần Như tranh thủy mặc tưởng gần mà xa Chưa đi sao bỗng nhớ nhà Trưa nằm nghe một tiếng gà… mênh mông Ước gì anh hoá dòng sông
Để em lội xuống giữa dòng vô ưu
Tẩy trần hết bụi cô liêu
Sắc không gội hết những điều sắc không Để thôi còn khách má hồng Thôi còn quân tử, rượu nồng, gấm hoa Chim kêu bóng xế nhạt nhòa Xin đừng lẻ bạn, đường xa ta về Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:06:25 bởi hai1957 >
BÊN THỀM RONG RÊU Một mai qua cuộc tang thương
Đục trong dâu bể còn vương ý tình
Cất lên một tiếng ru mình
Mai rồi thức dậy sẽ bình minh lên
Đường xa chân cứng đá mềm
Còn gì ở lại bên thềm rong rêu?
Dù cho nắng sớm mưa chiều
Sẽ còn mãi một lời yêu chân thành
Mong manh chiếc lá lìa cành
Hóa thân để lại chút xanh cho đời
Nhẹ nhàng tạm biệt cuộc chơi
Bên thềm gió thoảng nụ cừơi ban sơ
Mới hay từ ấy đến giờ
Đường đời đôi lúc hững hờ tình nhau
Đến khi người mất lòng đau
Giật mình lại nhớ đến câu sửa mình
Trách cho ngọn gió vô tình
Thổi bờ bến lạ lặng thinh cõi người
"Bao giờ cho đến tháng mười"
Ao thu lặng một khoảng trời heo may
Nỗi niềm... thôi đã trắng tay
Chỉ nghe lá rụng rơi đầy lối xưa
Trách trời nắng sớm chiều mưa
Trách đời quen những đẩy đưa mặc tình
Gởi câu lục bát ru mình
Ru hoàng hôn xuống ru bình minh lên
Ru người dù nhớ hay quên
Để xin cho được gọi tên một lần
Tóc xưa vướng vít ngại ngần
Đường xưa lối cũ phù vân mấy mùa
Ru đời... lánh nẻo hơn thua
Dù cho trước mặt gió lùa khói sương
Mong manh một chốn vô thường
Vịn câu lục bát dặm đường thiên di
Mai kia... cõi lặng bốn bề
Hồn thơ để lại ta về... rêu phong Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:08:35 bởi hai1957 >
NHỚ MỘT MIỀN DẤU YÊU Giọt trăng rơi xuống bên thềm
Vườn khuya vọng lại tiếng đêm rì rầm
Âm vang cung bậc bổng trầm
Rùng mình áo mỏng ướt đầm hơi sương
Lắng nghe có chút dạ hương
Tiếng ghi ta rớt bên đường xót xa
Hai vai gồng gánh sơn hà
Cười vui mấy nụ nhưng mà quạnh hiu
Cô đơn dường cũng đã nhiều
Ngăn sao được nỗi thuỷ triều xuống lên
Thì thôi người hãy cứ quên
Để mình ta nhớ... một miền dấu yêu
Đời người quán nhỏ liêu xiêu
Thương ai khăn gói cô liêu ngậm ngùi
Áo xưa dẫu ướt lạnh rồi
Về đây nhóm lửa ta ngồi với nhau
Cũng là tình nghĩa trước sau
Hồn thơ còn thắm nguyên màu cỏ hoa
Nối vần cho trọn bài ca
Cung thương một nhịp giao hoà khúc ngâm
Mai rồi quê quán về thăm
Dù xa xưa chỉ mù tăm dấu hài
Nhớ ai dấu tiếng thở dài
Tình ơi mấy thuở vọng ngoài dặm xa
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:10:25 bởi hai1957 >
LỐI VỀ
Trời mưa lối hẹp em về
Dáng lau lách nhỏ sơn khê mịt mờ
Tóc bay mấy sợi ơ hờ
Vương vai áo lụa đôi bờ rơi rơi
Chân êm bước nhẹ, chiều rồi
Phố quen cây phượng mồ côi đứng nhìn
Lối gầy đếm bước lặng im
Miên man một khoảng trời chìm ưu tư
Buồn đong lắc mấy cho vừa
Ngập ngừng phố cũ đường xưa... phượng hồng
Lệ hay mưa xót đôi dòng
Mà nghe thổn thức nỗi lòng nhớ ai
Ngậm ngùi trên những tàn phai
Nhớ mùa hạ đỏ một vài xương hoa
Ôm ngày tháng cũ nhạt nhòa
Tiểu nương ơi dáng lụa là còn không
Bây giờ giữa chốn người đông
Ta tìm ngơ ngác cánh hồng thuở xưa
Phượng hồng tan tác dưới mưa
Người về một mảnh duyên thừa trong tay
Năm năm, tháng tháng, ngày ngày
Cháy mùa hoa đỏ hao gầy tiếng ve
Thương cho một tiếng gọi hè
Cổng trường xưa khép bốn bề quạnh hiu
Nghe từ ngói xám tường rêu
Hàng cây đứng nói lời yêu thuở nào
Ngày về hoa cỏ hanh hao
Đi theo chân nhỏ guốc cao mà tìm
Bao nhiêu năm nhớ bóng hình
Bấy nhiêu năm vẫn một mình ta xưa Lê Phú Hải - Liên Hương
KHÔNG ĐỀ Vườn vui rộn bước chân người
Sáng chiều tinh nghịch nụ cười ý thơ
Qua rào giả bộ ngó lơ
Đêm chong mắt thức bơ phờ suốt đêm
Lỡ sinh ra kiếp thân mềm
Đường xa vạn dặm ốc sên ta về
Mặc dù những tiếng khen chê
Dù sao vẫn có một quê quán mình
Tội chi làm khóm lục bình
Một đời trôi nổi bập bềnh gió sương
Tịnh tâm trong cõi vô thường
Phù vân nào quản dặm đường ngút xa
Thời gian có phải chăng là
Sau khuya tàn một kiếp hoa bẽ bàng
Người đi cây trái ngỡ ngàng
Chén ly bôi cũng muộn màng uống say
Chiều tàn trắng giọt mưa bay
Phố gầy tơi tả rắc đầy lá me
Mắt người cay bụm khói xe
Còn đâu cái thuở lối về xênh xang
Rủ nhau tới cội hoa vàng
Nằm nghe trúc bạch khẽ khàng tiếng ru
Cá bơi lặng lẽ ao thu
Con chim dưới rặng mù u bồi hồi
Người đi đã mấy hôm rồi
Vào ra trách móc ông trời mưa dai
Then cài cửa đóng nhà ai
Gió hờ hững thổi ngõ ngòai vắng teo
Một đời lầm lũi đi theo
Chừng như khói trắng bay vèo thời gian
Thương người mắt lệ hân hoan
Trăm sông suối vẫn trôi ngàn biển xa Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 13:15:45 bởi hai1957 >
BẾN VẮNG
Mịt mờ lối cũ mưa bay
Qua cầu bến cũ dường thay đổi dòng
Phất phơ mấy ngọn tơ hồng
Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông ngóng đò
Bến nhàu vạt cỏ tương tư
Bóng người năm ấy còn như hôm nào
Gió hờn tóc rối xôn xao
Âm thầm bến vắng nghẹn ngào mắt cay
Cúi đầu tránh hạt mưa bay
Nghe lòng hoang lạnh từ ngày xa nhau
Dòng xưa gãy một nhịp cầu
Tình xưa dường đã ra màu rong rêu
Dòng đời con tạo trớ trêu
Để sông bồi lở bao điều trái ngang
Dây tơ đứt một cung đàn
Đôi bờ nhân thế bẽ bàng phận duyên
Qua sông chẳng thấy bóng thuyền
Tối om cả chút hạ huyền tháng trăng
Chông chênh lạnh giữa đất bằng
Xót xa gót nhỏ dùng dằng lối quen...
Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: