VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 29 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 10.06.2011 12:32:56 (permalink)




* VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ?



Viết gì ư ?

Viết để bụi đường cay lòng mắt, viết để lòng mình đỡ trơ trụi như chiếc lá mùa đông.

Mùa đông ở đây dài lắm. Thời tiết cũng giống như lòng người, lúc nóng, lúc lạnh lùng khô cứng....


Viết ư ?

Viết để giữ lại được điều gì ?

Viết và giữ được sự tự chủ khi viết là điều hơi khó. Không lẽ viết để hằn học với những người không biết điều và ít khi biết điều khi đọc, khi đã nhận được những lời chào hỏi thân tình.

Viết, đã viết trong nỗi thinh lặng, viết với điều thiện tâm để mong có được một lời đáp trả thân tình giữa người và người....

Vậy mà vẫn bị lầm và buồn bã như đã bao lần biết thất vọng là nguyên cớ của nỗi buồn.

Viết cho người hay chỉ viết riêng cho mình... ? Mình mòn mỏi với thời gian. Thời gian có tiếng gọi. Cuộc đời cũng có tiếng gọi. Chữ viết cũng có những ân tình của chữ và nghĩa. Chữ nghĩa có tiếng gọi riêng. Riêng rất đặc thù của một thứ gọi là phong cách viết.

Viết để thử, thử giả vờ để làm ấm lòng mình. Người đọc có thứ lửa riêng của họ. Có khi họ chìa lòng bàn tay để nhận hơi ấm (thứ hơi ấm của tình người chuyền cho người). Nhưng bên cạnh đó, cũng có những người lạnh lùng ngoảnh mặt quay lưng. Họ không cần thứ tình người và hơi ấm.

Viết tiếp tục để sưởi ấm mình hay để sưởi ấm người và hy vọng xóa tan được tảng băng cứng trong lòng họ ?

Viết để an ủi mình với câu nói quen thuộc : "Đừng nuôi cái hy vọng thay đổi người khác. Hãy tự thay đổi lấy chính mình..."

Vậy ư ?

Thôi thì thế.

Hy vọng rồi ngày mai mình sẽ vui hơn. Quên như bao lần đã tập quên những mùa đông băng giá ở lòng người.







* * TỰ HỎI.




…Đã khá lâu rồi,chẳng biết nên viết tiếp hay sẽ ngừng viết hẳn ?

Viết để làm gì ?

Cái câu hỏi kiểu ‘‘ khỉ gió ‘’ này đã được đặt ra nhiều lần.
Viết cho mình để xem như một cách giải trí hoặc để trải lòng hay để tìm sự cảm thông của một vài cặp mắt lỡ bộ,lỡ đường ghé đọc ( ? )

Viết về điều gì để thấy mình có thể vui hơn ?
Viết theo một cách thức nào để sau những giờ phút mệt nhọc với công ăn việc làm,ngồi đọc lại,thấy mình còn có một vài lý do để sung sướng,thoải mái với những điều mình đã nghĩ ?

Mà thôi !
Thử không tự dằn vặt mình với câu hỏi nghe phát nhàm ( Viết Để Làm Gì ? ) nữa.

Cứ để thời gian và hoàn cảnh sống chung quanh cho mình câu trả lời.
Tạm thời thì cứ viết.Dù chỉ viết vài dòng khi ngồi nghe nhạc.

Chúc người đọc vui với chữ.
Chúc Chữ biết cách hiểu chữ để quý và yêu chữ.
Vậy đi.




đăng sơn.fr






#1
    dang son 11.06.2011 12:24:37 (permalink)



    PHẪU THUẬT.






    Bẩy giờ tối, đúng hẹn,tôi đến gặp Alain .Văn phòng của bạn rộng ,gọn ghẽ với mớ giấy tờ và chồng sách báo xếp gọn ghẽ trên bàn,tôi vẫn để ý thấy quyển Confessions của Jean jacques Rousseau ở đầu bàn.Chẳng hiểu cái đề tài thi tú tài năm 1999 của pháp có gì hấp dẫn hắn đến thế ?
    Bấm tay tắt những máy computer,Alain tiện tay tắt bớt mấy ngọn đèn quanh tường và tháo cái cà vạt màu nâu thẫm.Hắn bảo tôi :
    - Cả Toi nữa ! Cởi dùm cái cà vạt lủng lẳng như sợi dây siết cổ của bạn đi.Bữa nay moi lột trần truồng toi. Đang rảnh.

    Tôi tuân lệnh,giật thót người.Chữ ‘’ Lột Trần ‘’ – nghĩa đen – làm tôi sợ.Người ta đã có lần đồn đãi hắn và tôi là một cặp Gay, đồng tình luyến ái vì thấy hai thằng rất thân nhau.

    Alain là người Pháp,tóc vàng,bảnh trai,mức thâu nhập khá với nhãn hiệu Tâm Lý gia và chuyên trị những căn bệnh hơi…bất thường !

    Nhớ lần gặp hắn ở một buổi tiệc,tôi đã phải gồng mình, ra sức bẻ lật bàn tay của hắn lại trong cái bắt tay đầu tiên.
    Mắt nhìn mắt,Alain đã cười ha hả nói :
    - Ông không chịu thua ở vị thế lòng bàn tay của mình nằm dưới bàn tay tôi hả ?
    Tôi đã không trả lời.Tôi thích cái gì cũng ngang hàng trong việc giao tiếp….


    Alain đổi thế ngồi,thoải mái gác cả hai chân lên bàn giấy và nhìn tôi, vẻ diễu cợt qua đầu mõm đôi giầy đen.
    - Mày thích sự thật không ?

    Tôi nhăn mặt, đẩy mạnh đôi giày của bạn xuống đất.
    - Tùy.Nếu chấp nhận được.
    - Chơi với nhau đã lâu,tao đã nghiên cứu cái trường hợp mày và tao sẽ tiếp tục.
    - Để làm gì ? Tao không phải là con bệnh của mày.

    Alain mở rộng cửa sổ đằng sau lưng cho tôi thấy buổi chiều đang nhạt nhòa nơi vườn cây,hắn châm điếu thuốc,chồm người và ‘’ ăn thịt ‘’ tôi bằng ánh mắt :
    - Cái ‘’ tôi ‘’ của mày khó chơi lắm !Mày là thằng thích lý tưởng hóa cuộc đời, để thất vọng và bất mãn lung tung.Suốt đời mày khổ !

    Tôi rùng mình,cảm thấy vừa ghét vừa sợ bạn.Hắn đang méo mó nghề nghiệp và ‘’ lột trần ‘’ tôi bằng thứ ánh sáng tôi ghét nhất :Direct,nóng bừng !

    - Tao…
    - Mày im miệng để tao nói.Please.Tao đang hứng chí.Bữa nay tao ế khách và tao muốn khám mày,luôn tiện trị cái bệnh Húc đời của mày.
    - Cách nào ?

    Ngón tay Alain chỉ thẳng vào đầu mũi tôi :
    - Mày theo môn ngôn ngữ học.Còn tao.Kha kha kha kha,khoa tâm lý rất là phức tạp…
    - Và hoang tưởng ….
    Alain dụi điếu thuốc ,vỗ vai tôi :
    - Hoang tưởng ? Không bạn già ơi . Mày đã học tư tưởng của Socrate ?
    - Ừ. Sự thật với hai bề mặt để đối chiếu,phản diện ?

    Hắn gật gù,tiếp tục hành hạ thằng Mít tóc đen :

    - Mày biết cái ngày Socrate nâng ly thuốc độc uống để chết trước mặt bạn bè để làm gì không ?
    - Biết.Vì ông ấy đã tìm ra chân lý của sự thật và muốn được tự do với vận mạng của mình.Mày nghĩ sao ?
    - Tao biết mày rắc rối sự đời.Và tao nghĩ,cả đời mày sẽ cô đơn giữa tỷ tỷ người với cái tìm chân lý sống.Mày sẽ chết khô.Bạn ạ.

    Tôi nổi cáu :
    - Còn mày.Mày đi tìm cái gì ?

    Alain cười ha hả,sảng khoái.Hắn đứng dậy rót đầy hai ly whisky.Tôi đẩy ly,không uống và tỏ vẻ muốn chấm dứt câu chuyện,rủ hắn đi ăn tối.
    Bạn gật đầu tán thành.Hắn nói :
    - Mình chòng cái cà vạt vào cổ lại đi.Tối nay,tao muốn đãi mày ở một nhà hàng rất ngon,rất sang.Chúng nó thấy mình không veston,cravatte sẽ không cho vào cửa.Mẹ kiếp ! Đời này ảo vô cùng.


    Ra khỏi phòng mạch,khóa cửa.,Alain quay lại ân cần vỗ vai tôi :
    - À này.I want to tell you : Tao thú thật một điều có thể làm mày cáu.Cái con nhỏ người Hòa Lan tên Jennifer ở Na uy,thỉnh thoảng viết thư thăm hỏi mày chính là tao đó.Tao đã bảo là tao bỏ thi giờ để ‘’ nghiên cứu ‘’ mà.Coi mày thuộc type lựu đạn nào…. ?

    Tôi cười cười.Muốn thoi cho Alain vài phát mà nghĩ lại,chửi bới,giận hờn hắn sẽ mất một bữa ăn tối thú vị.Vả lại, đã là bạn bấy lâu nay mà.

    Bóng tối của Bordeaux ập xuống bao chùm chúng tôi.
    Trời tháng chín hây hây. Đẹp.



    đăng sơn.fr
    Mùa hạ ở đây.


    #2
      dang son 11.06.2011 12:30:15 (permalink)



      VIẾT VỀ ĐIỀU GÌ ?
      VÀ TẠI SAO VIẾT ?


      Buổi tối mùa đông vắng vẻ.Vắng từ con đường dẫn đến ngôi nhà
      có cánh cổng gỗ màu trắng.Vườn mùa đông ẩm đục nước.Cây cỏ chung quanh tiệp vào màu của bóng tối lờ mờ,chẳng đâu rõ vào đâu….


      Chỉ có nụ cưòi của bạn chủ nhà đứng đuới ánh đèn là còn rõ rệt.Thân tình hiện ở mắt và cái bắt tay…..

      - Uống gì em ?.Chút whisky cho ấm bụng ? Bạn già hỏi

      Bạn trẻ cởi áo khoác,lắc đầu.
      - Chị nhà đâu anh ?
      - Bữa nay bà ấy bỏ nhà đi ‘’ hoang ‘’ ăn tết với bạn bè.Chỉ có anh và chú ăn tối và quậy loay hoay. Được không ?

      - Sao không được anh.Nếu cảm thấy cô đơn thì gọi em……

      - Chú biết không ? ,Lâu lâu được cô đơn cũng là một cái thú.Bữa nay,anh và chú dược tự do cô đơn…..

      Căn nhà rộng .
      Hai người đàn ông chọn cái bàn nhỏ ở góc bếp để ngồi nói với nhau.Bạn già say sưa nói về một đề tài ‘’ Bút Chiến “
      ỏ Net,một wed văn học.Chuyện Hán Nôm diễn nghĩa và những cái oái oăm không rõ nghĩa ,rõ nguồn gốc của thế giới chữ nghĩa.Bạn trẻ yên lặng ngồi nghe và thỉnh thoảng đặt một vài câu hỏi như muốn đệm lót cho câu chuyện đang hứng khởi……

      Bạn già thôi,không nói về trận thư hùng cãi lý của những người viết quay sang thả một câu nói ( hỏi ) thòng :

      - Này .chú em ! Đôi khi viết thì cũng đừng nên giải bày thành thật quá.Người ta sẽ biết tỏng tòng tong về mình.Bất tiện.Có nhiều ngườii rất tò mò,soi mói……

      Bạn trẻ ngồi ngẩn người trong vài giây để thử đoán người nói đang muốn nhắn nhủ ngầm mình một điều gì không trực tiếp….

      - Anh có thể nói cho em rõ ý thêm được không ?
      - Anh muốn nói về những việc tình cảm riêng tư.Lắm khi không nên khai ra.Cứ lẳng lặng giữ trong đầu.Mình sẽ bình an,vô sự….

      Ha ha haha….

      Ông bạn già có lý và quá cẩn thận.

      Có điều gì không ổn khi người viết muốn kể về một câu chuyện tình hay chuyện đời ?.
      Khi đặt câu chữ,người viết đứng ở vị thế nào để diễn đạt những điều suy nghĩ từ một góc cạnh nhìn ?
      Có nên cố gắng giữ một cái nhìn có vẻ ‘’ chung chung ‘’ để tạm gọi là không quá chủ quan không ?

      Khi viết và khi đọc,ta dùng vị thế và quan điểm riêng của mình ra sao để nhận định sự thể ?

      Chỉ vỏn vẹn chừng ấy một vài câu hỏi để tạm có cái suy nghĩ…..

      Vậy mà cũng hết nửa đêm.Chai rượu vang miền trung nam nước Pháp đã gần cạn.Bạn già,bạn trẻ không uống nữa để chuyển sang một cái đề tài khác..Chuyện tình cảm ,chuyện của những cái ‘’chung ‘’và ‘’ không chung thủy ‘’ trong đời sống tình cảm vợ chồng.Cái đề tài khá phức tạp của những Chuyện Tình Không Là Trăm Năm……

      Khi yêu nhau,lấy nhau.Ta được gì ,mất gì ?

      Câu trả lời khá dài cho một thời gian có giới hạn.
      Già và trẻ hẹn nhau một dịp khác để bàn luận sâu thêm.

      Trẻ thân mật bắt tay Già dể từ giã và trên đoạn đường về,hắn lại lẩm cẩm,loay hoay vơí cái ý nghĩ …..Ta sẽ viết về điều gì và Viết Để Làm Gì ?


      đăng sơn.fr

      #3
        dang son 12.06.2011 22:33:11 (permalink)






        VIẾT ĐỂ ĐỠ PHẢI NỔI GIẬN VÀ...






        Sáng sớm được bắt đầu từ cơn mưa.Bụi mưa giăng khắp chốn,mưa ngập trên từng cánh quạt kính xe,mưa nối đuôi theo nhau ở chặng đường nghẽn xe trên xa lộ.

        Mưa có thể làm đoàn xe chạy chậm lại và phải giữ khoảng cách an toàn để không xảy ra tai nạn.Vậy mà có vài ba tên vẫn chạy ẩu,cứ leo lên xe và phóng như bay.Làm như xe có bao nhiêu mã lực thì phải tống ga biểu diễn cho đã nư. Và tai nạn xảy đến...


        Thấy nực !



        Ghé chợ mua vài món hàng,trời mưa nho nhỏ,chợ trời vắng hoe ,bạn hàng không đến bán vì...mưa.Lạnh quá cũng không bầy hàng,mưa,gió cũng không đến đông đủ để bán hàng.Khi nóng quá,có người cũng nại lý do là '' cái nóng '' đã xúi bẩy dân chúng chạy ra biển phơi nắng,tắm biển không ghé chợ.Họ thích rên la vì kinh tế xuống dốc,rên la vì càng lúc các trung tâm thương mại càng mở rộng để hốt khách ,cạnh tranh hạ giá giết chết chợ trời...

        Đứng lại nói chuyện dể hiểu thì biết thế. Họ nản chí và xuôi tay,buông tay để không nhìn thấy cái đẹp,cái nhẫn nại,chăm chỉ lao động để vượt qua mọi khó khăn và kiếm sống. Lỗi tại ai mà khách không ra chợ giúp thương mại kiểu nhỏ ?

        Lỗi tại ông trời làm nắng mưa hay lỗi do chính nơi mình ?

        Nực và thấy buồn cho sự ủy mị hay bỏ cuộc của người !


        ...


        Về đến nhà,ngắm khu vườn đang vươn mình trẩy nụ cây cối dưới mưa.Thấy một mớ giấy tờ hóa đơn về.Cái gì cũng lên giá và đắt đỏ .Đành vậy thôi.

        Ăn cơm xong,rửa chén bát ,dọn dẹp.Định nghe vài bản nhạc từ máy cho thư thả lại gặp chuyện bực mình.Cáu lắm ! Giận lắm ! Định đốt nhà,đập đồ cho hả nư.

        Nghĩ lại thấy sợ và tốn tiền,đành thôi.


        ...


        Rúc vào văn phòng,tập thể dục ,hít thở đủ kiểu cho hạ họa và dằn cơn...

        Mở Net,đọc ở Msn - Actualités,thấy cái bảng xếp hạng 9 Ngài lãnh tụ,vua chúa giàu nhất của các xứ Ả Rập,đã và đang hút máu dân nghèo để làm giàu và vinh thân phì gia.Dân chúng xuống đường.

        Ở Lybie,ngài lãnh tụ Mouammar Kadhafi cho lính mang súng ống đàn áp biểu tình làm chết cả ngàn người.Máu dổ,thịt rơi và còn,sẽ còn nữa trong những ngày sắp đến khi mà dân chúng ở các nước cùng trổi lên đòi tự do ,dân chủ.Khẩu hiệu tự do,dân chủ rất khó học ,khó áp dụng và phải trả bằng những cái giá rất đắt.

        Đọc xong,ngẩm nghĩ và nhớ lại thời Việt Nam của mình từ ngày cũ cho đến bây giờ.

        Bực cả mình và ngán ngẩm với các chế độ,chính sách và ngán sợ và tởm những kẻ cầm quyền chỉ lo hốt bạc và tham nhũng...


        Giận !

        Tắt nhạc để ngồi viết.Chữ viết tuôn ra như bao điều phẩn nộ cần được diễn đạt bằng lời nói và thái dộ.

        Chán.Bực.Giận. !!!










        THỬ ĐỌC VÀ VIẾT THEO MỘT CÁCH KHÁC .






        Buổi sáng,dậy sớm,có tí thì giờ đọc vài trang trên một vài Website.Có những bài văn,sưu tầm được tải lên,đọc thấy khoan khoái,dễ chịu vì những dòng,những trang chữ đã cho mình được cái cảm giác sống.Phải thế.Đọc cũng có nghĩa là SỐNG,là thu nhập.


        Mở thêm vài trang net,thấy có cái tựa viết về một Ngài " Tiến Sĩ " giấy.Bài viết kể về sự ngu dốt cực độ của một ngài TS khi ông ta sang Nhật Bản có thông dịch viên.Ngài ấm ớ hội tề trước những câu hỏi của người có học thật sự đặt ra.

        Đọc và buồn cười quá ! Không nhịn được cười.Định viết vài câu ngắn gọn để cám ơn người đã có lòng tải bài sưu tầm lên và có thể cùng nhau suy ngẫm.

        Lại thấy có nhiều người vào viết lời Góp Ý.Có những lời góp ý rất trung dung và sát thực.Đọc thêm vài lời nhân dịp bài viết để lợi dụng tìm
        cách " Choảng nhau '' và " Húc " nhau.Thế là những câu chữ viết lời góp ý thành những trận thư hùng thanh toán nhau và phá hư cả cái Chủ Đề.


        Lại hết nhịn cười được.Cười trong cái méo mó.Cười khi đọc và cảm nhận thấy trên những câu chữ và cách hành văn có đầy những hậm hực và những lời thóa mạ bất chấp sự tự trọng của cá nhân khi phải dùng đến chữ.


        Ô hay ! Chuyện net,chuyện viết,chuyện đời là như thế.

        Ô hay ! Ngẫm nghĩ tại sao ta lại phải bi quan trưóc cái thảm cảnh tiêu điều và sự không biết tôn trọng chữ nghĩa ?.Nói như thế,nghĩ như thế là ta có thể tách " Chữ " ra khỏi cái " Nghĩa " bình thường như một chất lõi phải có.


        Đọc xong,thừ người vài phút và nghĩ rằng mình không nên viết thêm một lời GÓP Ý nào đến từ chữ của mình.Vô ích mà thôi truớc những dòng chữ đã được thể hiện như một đấu trường hoang dã.


        Người nói nhiều hay nói ít cũng là nói.
        Nói sau khi suy nghĩ và biết tôn trọng điều mình nói và điều người khác đã diễn đạt một cách đứng đắn hay không là một chuyện cần phải đặt ra.


        Nghĩ như thế.Mình có những ý nghĩ để viết ra những câu viết này.


        Xin thành thật chia buồn cùng Chữ Nghĩa của thánh hiền và cũng xin ngả nón chào chữ nghĩa.
        Xin chữ nghĩa chớ buồn.Vẫn còn những kẻ viết biết tự trọng và dùng trí tuệ để diễn đạt ý tưởng đó chứ.


        Chữ nghĩa và cách dùng chữ để viết ư ? Viết để học,để diễn giải ,viết và học không phải chỉ để có cái bằng Tiến Sĩ.Có học thức mà không có đủ được một dúm của SỰ TRI THỨC thì có đến 10 cái bằng đại học cũng phải vứt đi.







        đăng sơn.fr




        #4
          dang son 14.06.2011 13:09:16 (permalink)




          VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ?



          Câu chuyện đáng lẽ đã chấm dứt khi trời về sáng. Ông bạn quay sang hỏi tôi :

          - Cậu vẫn còn viết lách chứ ? Viết để làm gì và cho ai đọc ?

          Câu hỏi này đáng lẽ không hấp dẫn tôi cho lắm vì nó quá cũ kỹ từ cái thời non dại,khi mà tôi đi ngang hàng sách báo,mắt ngắm nhìn những tựa đề và những hình ảnh rực rỡ trên bìa cứng ,chúng cho tôi cái cảm tưởng đang đứng trước những cánh cửa mà bên trong là những phần đời mời gọi sự tò mò,háo hức nơi mình.
          Thửơ ấy món quà mà tôi thích được nhận nhất dĩ nhiên là quyển sách.Những dòng chữ,những trang giấy thơm mùi mực đã đưa tôi vào thế giới mà tôi biết mình phải sống rất lâu và sống đến 5.6 lần hơn thực tại cũng chưa học hết và đủ hiểu về cuộc đời và những biến chuyển chung quanh của nó.Và tôi viết…chập chững như đứa trẻ chịu khó tập đi,vấp ngã và thèm chạy tung tăng trên cánh đồng cỏ.

          Đã bao lần, các nhà văn đã thành danh đặt câu hỏi trên với họ trên những trang giấy.Tôi viết gì,viết cho ai ? Tôi đã sung sướng tìm một chỗ ngồi ấm áp trong đêm để đọc với những cảm thông dịu dàng nhất .Cho đến khi đầu óc và phản lưng mỏi nhừ,tôi rời bàn đọc với ý nghĩ ‘’ Tôi sẽ tiếp tục đọc,cảm nhận và viết,viết về nhũng điều tốt lành nhất như một sự chia sẻ với người đang đọc dòng chữ này.



          ĐỌC, CẢM NGHĨ VÀ…VIẾT




          Đời sống máy móc vì chúng ta có quá nhiều tiện nghi bao quanh.Những cái Có cứ thế chất chồng lên nhau : Những nút tắt bật tí tách của đèn đóm,máy móc trong khoảng diện tích nhỏ bé,những màn hình nhả liên tục sự chuyển động trên thế giới.Những tủ lạnh mà trong bụng có những thứ đã bị bỏ quên vì thừa thãi no đầy….
          Nhiều,nhiều cho đến nỗi có lúc ta không thèm đếm nữa những thứ ta đã tích trữ- vì cần thiết,vì ham muốn,cám dỗ -

          Cho đến một lúc nào đó,nỗi thừa mứa ập ùa đến đánh thức ta dậy.Loay hoay đi tới, đi lui với ý nghĩ thảng hoặc ‘’ Đã vậy,sao ta vẫn còn thấy thiếu.Lạ thật ! Thiếu cái gì mà ta mơ hồ lưng lững ? ‘’

          Tự đặt câu hỏi – Không ai trả lời.Có ai nghe tiếng ta đâu mà trả lời,trả vốn ? Nhiều khi câu trả lời đã nằm sẵn,núp bóng ngay trong dấu hỏi.
          Ta thiếu nhiều thứ lắm ( Lại nhiều thứ ! ) Cái Thiếu sững sờ,to lớn nhất đã nằm sẵn trong đầu óc mình .Nó lãng đãng như sương mù giữa trời đông.
          Sự suy tưởng từ đầu óc có phải là cái’’ có’’ và’’ không’’ của tâm hồn
          không ?

          Một khi đã định hình được cái ta có và không có thì ta buột miệng cười thầm với mình « Ah ! Ah ! Sự trống rỗng của tâm hồn đã làm ta lơ lững,buồn bã bên cạnh những ràng buột thừa thãi của vật chất. » .

          Từ đó,cái ta của con người thèm đọc,những quyển sách,những tờ báo đầy ấp dòng chữ có thể giúp ta kết nạp thêm những điều mình thiếu.Một bài thơ hay cũng có thể khiến ta lâng lâng niềm cảm súc-Có thể ép phê hơn hai ly Whisky thứ dữ - Một áng văn trong sáng trong sự tự tin,vững mạnh trong cách lý luận cũng có thể giúp ta khởi đầu một ngày đẹp và hưng phấn.

          Không biết từ thời nào, đã có người nói ‘’ Nghệ thuật không thể nuôi bao tử ta,nhưng nó có thể làm cuộc đời ta đẹp ‘’
          Thật vậy ư ? Cũng có khi người làm nghệ thuật ( sau bao nhiêu năm tháng kiên trì sáng tạo ) có thể nuôi mình bằng chính những tác phẩm của mình.Sự Có thể và Không thể đó là những trường hợp khác mà chúng ta sẽ có dịp đề cập ở những bài sau ….

          Để đáp ứng cái đói khát của tâm hồn,tôi đã tìm ra phương thế : Tìm sách đọc,cảm nghĩ,suy tưởng và thử viết.
          Viết trong nỗi lặng thinh nhất như một đối diện thử thách với chính mình.
          Ăn một bụng cho cái bao tử để mình yên ổn đọc và viết.Uống một ngụm trà,cà phê và ngồi vào bàn viết.Sướng chi bằng ? !




          VIẾT VÀ PHẠM TỘI



          - Này ông, ông đã đưa người đời thật vào truyện của ông mà không hỏi ý kiến và xin phép ai cả.Gan thật !
          - ……
          - Lỡ ông làm phật ý người ta thì sao ?

          Tôi đã ngơ ngác, chống chế một cách yếu ớt.
          Phiên tòa diễn ra tại một bàn ăn và tôi gãi đầu,cố gắng lôi gã luật sư miễn phí trong tôi ra ánh sáng.Tôi viết truyện hồi nào đâu ? Những điều tôi đã viết rất ngắn ngủi là những mẫu chuyện lõm bõm,buồn vui trong cuộc đời .Con đường tôi đi ngang , đứng lại,ngồi xuống gặp những nhân vật, được nhìn họ,nghe họ nói và tôi mang họ về,sắp xếp vào một chỗ kín đáo trong cái kho hàng ký ức.Khi cần thiết để hý hoáy viết về một điều gì,tôi cẩn thận bưng một vài nhân vật ra, đánh bóng,chùi bụi rất kỹ lưỡng và đặt họ lên những trang giấy.

          Là kẻ nhút nhát và cẩn thận,tôi luồn lách bịa cho họ những cái tên mà theo tôi rất đẹp.Tôi đặt họ tên Du,Phiên,Thụy thay cho tên Xoài,Bí, Ổi…
          Tôi rất tử tế và tránh nói xấu họ qua cái nhìn lắm khi rất chủ quan của mình…
          Vì theo kinh nghiệm của những bậc cha ông, đàn anh đi trước với những hệ lụy trong cái viết của họ đối với những nhân vật sống ở ngoài đời và trong chuyện.Họ được cái chiếu cố của độc giả nạn nhân.Những lời buộc tội và sỉ vả rất tận tình kiểu « Sao ông kể thật về đời tư của tôi ? « Đúng là ông bêu xấu tôi trên mặt giấy ! ‘’. Đã có bao nhiêu người viết bị lôi thôi,bị kiện cáo về tội công kích,mạ lỵ . Ông thầy Hoàng hải Thủy của tôi đã có lúc che miệng cười ruồi nói về cái viết lách trong đời ông.Viết và lách như gã lái xe ôm đèo khách và biết tránh những con hẽm tối tăm đầy hiểm trắc…..
          Có những quyển sách tôi đã đọc qua và có cảm tưởng tác giả khi viết xong rất ư là hỉ hả vì trút được cái gánh nặng của tâm sự,vì phần nào đã trả được cái uất ức từ bao năm tháng sau lưng .

          Cái gì khiến người ta viết và viết trong một tâm trạng như thế nào ?

          Và người đọc ? Nữ hay nam,họ im lặng chăm chú để nhập hồn vào điều được viết lên hay chỉ thờ ơ đọc như một cách để giết thì giờ khi không có việc gì khác hay ho hơn để làm ?
          Trên những chiếc xe bus,trong những phòng chờ khám bệnh,tôi đã âm thầm nhìn ngắm những người ngồi đọc,một trang báo,những trang tạp chí…hoặc chăm chỉ hơn,người đọc chú tâm hết sức vào những dòng chữ để đôi khi cho tôi thấy rõ cặp lông mày được châu lại ,vẻ suy nghĩ hoặc người đọc có khi mỉm cười,vu vơ một mình.Cái thế giới chữ nghĩa tuy lặng tĩnh, âm thầm nhưng khi đến gần,tò mò dùng thời gian, đẩy cửa bước vào,ta sẽ khám phá được bao điều bất ngờ,thú vị trong tâm hồn.

          Bên cạnh đó,có nhiều người ơ hờ,dững dưng ,xa lạ với trang sách báo.Họ nói với tôi ‘’ Thì giờ đâu mà đọc.Chỉ tổ mỏi mắt,nhức đầu ! ‘’ .Họ đứng, ngồi trong những phòng đợi,mặt mày nhăn nhó khó chịu,bồn chồn liếc vào mặt đồng hồ và lầm bầm vì cái cảm giác lãng phí thời giờ vô ích trong lúc chờ đợi.Tôi buồn bã nhìn chồng tạp chí nằm ngổn ngang trước mặt họ và thầm chia buồn với chúng. Đâu có sao nhỉ,không đọc sách báo,người ta vẫn sống và biết đâu đầu óc được thảnh thơi hơn .Những ‘’ con mọt sách ‘’ có lắm lúc bị xem như kẻ yếu ớt,gàn dở với những điều họ đọc trong sách .Cổ nhân có nói
          ‘’ Người có thể đọc cả ngàn,cả triệu quyển sách nhưng nếu chẳng chiêm nghiệm và thực hành được điều gì để học hỏi thì cũng vô bổ ! ‘’
          Phải thế không ?

          Gã luật sư của tôi coi bộ làm được việc sau khi cố hết sức biện hộ bênh vực nỗi niềm ‘’ đọc và viết ‘’.Hắn nghiêng đầu dặn dò tôi :
          ‘’ Ê ông ! Lần này thoát nạn vì gặp người chịu nghe cái luận lý của tôi.Lần sau nên viết cẩn thận,tránh tỉ mỉ chi tiết về tính tình và thành phố,nơi trốn của
          ’’ các nạn nhân’’ .Họa sĩ vẽ chân dung rất khó,cũng như người chụp ảnh portrait,vì ai cũng muốn thấy mình đẹp trong hình.Nhớ nhé. ‘’

          Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết và phục thiện.Tự dưng trong đầu lóe lên ý nghĩ sẽ thử viết một vài chương về érotique.Ah ha ! Cái mục này chưa bao giờ mình thử lửa.Biết đâu có nhiều người đọc và nhiệt liệt hưởng ứng.Những đề tài có vẻ đứng đắn,khô khan chỉ tổ làm độc giả nhức đầu,nhức óc.Sex là một đề tài hốt bạc của đời sống tạp chí.Thử xem.Có chết con ma nào đâu hả ?!




          VIẾT ĐỂ.... TRẢ LỜI


          Buổi trưa.Nhín ít thì giờ tạt qua thăm cô em gái.Căn nhà,ngôi vườn sau những ngày tuyết trắng ngó ảm đạm quá. Cô em cười, móc cho mấy cái khi ra mở cổng.
          - Đi đâu vậy ?.Làm phiền em hết coi phim.
          - Chờ anh về hãy xem.Nói năng cho dịu dàng chút nghe.

          Hơi ấm trong nhà thật dễ chịu.Cô em bữa nay đẹp hơn mọi lần tạt vào thăm.Ảnh ông chồng trên bàn thờ cũngthấy đẹp trai hơn bình thường.Hay tại bữa nay mình vui nên mắt quáng gà ta ?

          Con nhỏ đứng sừng sững,với tay tắt internet.Miệng huyên thuyên như sợ tôi bỏ chạy trốn :
          - Hôm bữa có đọc mấy bài anh viết ở mạng.Thiệt tình,không hiểu nỗi chất lãng mạn của ông anh.Văn thật khác người.
          - Khác chỗ nào,em gái ?
          - Em không khoái cách viết của anh chút nào.Ở ngoài đời giống như ông cụ non,đạo mạo.Đọc bài cứ tưởng ông còn tuổi 20.
          Tôi nhăn nhó :
          - Còn chi để chê không ?.Nghe xong anh đi dìa.Bye bye.

          Cô đàn bà trẻ được trớn, phang thẳng :
          - Cách viết của anh khó gần gũi.Không biết nói sao cho đúng đây.À à,Nó lãng mạn và có vẻ xa rời thực tế.

          Cô nói một dọc dài đến khi mệt ngừng lại để tôi xen vào.Tôi ngây thơ cụ hỏi :
          - Ủa !Em cũng chịu khó đọc bài anh ư ?
          - Ừa.Đã đọc nhiều bài.Thơ tình yêu,đoản văn,tâm tình này nọ.Em chỉ thích đọc truyện viết về quê hương,nhà quê.Thấy gần gũi với tâm hồn mình hơn.Chẳng hạn mấy bài viết này...

          Nói xong,cô cầm lại cho tôi xem những tờ giấy vừa được in ra từ mẫu báo.Một vài truyện ngắn về tâm tình miền tây của một tác giả khoa bảng,có vợ đầm đang cùng nhau sinh sống ở quê hương.
          Những dòng chữ,dòng thơ mộc mạc chân tình theo kiểu Sơn Nam,Hồ trường An.
          Cô đọc thêm một vài câu thơ,vẻ trân trọng.
          - Thấy không ?Thật là lai láng hồn quê.Đọc xong,thèm về Việt Nam liền.
          - Ừ,Ừ.Anh cũng cảm động và đang nhớ cây đa,bến cũ như em.
          -Vậy thì viết đi.Viết về quê hương.Chứ lãng mạn kiểu tây như anh.Khổ sở lắm !
          - ....
          - À này ! Sao anh không hỏi phép ai mà cứ lôi người đời vào truyện vậy ?
          -....

          Đúng là sao quả tạ chiếu tướng anh rồi.Thiện tai.Thiện tai !

          Anh phải làm sao cho em vui lòng với câu phàn nàn cũ kỹ này.Khổ lắm ! Nói mãi.Đâu phải mình em chê và xét sử anh đâu,em gái.
          Anh nào biết cô dàn bà coi bộ rất đầm,tự nhiên,bạo dạn từ cách ăn nói,đùa bỡn như em lại thích đọc về nét đằm thắm của miền đất phù sa có những con kinh và quãng đường đê dưới bóng dừa.Anh chưa từng thấy em mặc áo bà ba.Anh chỉ thường thấy em mặc đầm trên sàn nhảy quay tít và nhiều khi em đã nhăn nhó,quay nhìn anh trốn trong cái góc tối với cái mắng đùa - '' Nhà quê.Ông giáo làng ra nhảy rock nè.Đi đâu cũng ngồi một đống.Chán ông quá! ''.

          Ừ há ! Ông nhà quê hôm nay quả là tới số!Nhưng nghĩ lại.Em có lý quá chừng.Anh đang nghĩ đến lời bài hát của Lennon với Imagine thời hyppy phản chiến.Anh sống,suy nghĩ,hành động xa rời thực tại quá.Đâu phải mình em chê trách anh đâu.
          Kẻ nhiều mộng mơ như anh làm gì có chỗ đứng với thời đại công nghiệp.Làm việc.Suy Nghĩ.Ăn ưống và Chạy.Chạy cho đến khi tim ngừng và quỵ.

          Nhưng dù sao.Anh cũng vui khi có được thêm người độc giả như em.Để anh thoát khỏi những viễn vông,viễn mộng của mình.Biết đâu,lúc ngồi viết,anh sẽ biết ngừng lại,suy tưởng và biết soay sở đổi chiều gió ?

          Vậy hả ? Chắc anh phải gác lại cái ý nghĩ viết về tình yêu và những cơn điên lãng mạn và '' lãng xẹt '' chẳng béo bổ cho ai cả.
          Chịu khó chờ anh chỉnh lại cái nhìn về con đường gập ghềnh của riêng anh nhé.
          Anh thèm được đổi hệ và làm đàn bà để yêu thêm hình ảnh nữ tính có thể có trong anh.Nghĩ sao ?




          VIẾT GIỮA CƠN MƯA....



          '' Đừng cãi nhau nữa,đưa địa chỉ mail đây.Tôi se viết cho bạn ''
          - Tớ không có nhiều thì giờ đọc đâu.Bạn bè gởi đầy vào hộp thơ.Đọc không hết ! .

          Không sao.Không sao.Bạn không có thì giờ đọc thì tôi viết một mình.Những sáng sớm tĩnh lặng.Căn phòng nhỏ yên bình.Ngồi đọc tin tức loanh quanh ở Net.Vài đoạn văn,vài câu thơ đâu đó.Giữ lòng mình thanh thản và hưởng những phút giây mình thích.Như một cách sống một đời sống khác.Riêng rẻ !

          Đọc và vẫn thèm viết.Buổi sáng.Trời mưa.Gió gào.Tiếng mưa gõ trên khuôn cửa reo vui.Tiếng dương cầm đến từ Bến Nhạc.Đang nghe
          '' A Day without Rain ''.Thấy lạ không.Ngồi viết,nghe nhạc,nghe mưa và lời tựa bản nhạc chẳng ăn nhập gì với không gian....

          Có sao đâu ? Đời sống cần có nhiều điều khác lạ .Một ngày 24 giờ.Đi làm,ăn ngủ,vui sướng,phiền muộn.Tôi chỉ có thế để vun đầy những tháng ngày trên quả đất.Tôi có nhữngđiều bạn không có và ngược lại.
          Tôi có những bài thơ nho nhỏ pha ngọt đắng,những đoản văn chạy lang thang trên cánh đồng âm nhạc.Chừng ấy cũng đủ để mình vui.

          Mưa vẫn gõ đều trên mái nhà.Những ngón tay tôi không làm ra mưa bay để ướt đẫm những dòng chữ này.Tiếng dương cầm nho nhỏ đang làm hồn tôi say khướt.Cám ơn âm nhạc,cám ơn văn chương đã giúp tôi được nhẹ nhàng sống.Thêm một buổi sáng,thêm một ngày.

          Ngừng viết ở đây.Sẽ tắt máy,sẽ tạm biệt căn phòng dưới mưa.
          Mưa đứng sẵn bên ngoài,mưa sướt mướt dẫn đường tôi đi làm với ca từ
          '' A Day with(out)Rain ''.......



          đăng sơn.fr ( ngày mưa )
          #5
            dang son 15.06.2011 00:22:42 (permalink)




            VIẾT CHO những CÂY VIẾT !




            Bàn tay thoăn thơắt chạy trên mẫu giấy,những ngón tay đẹp nhả dòng chữ cũng rất đẹp chợt ngừng lại.Chao ôi ! Nụ cười xinh nở như đóa hoa hồng trong ánh mắt. " Tôi có thể giúp ông điều chi ? "
            Tôi cũng cười đáp trả :
            " Rất nhiều điều.Tôi muốn verser những tấm chi phiếu này "
            " Rất sẵn lòng "

            Bàn tay,ngón tay lại nhả hoa trên những mẫu giấy nhỏ,những con số hàng dọc,hàng ngang bữa nay thấy dễ thương và không khô khan như mọi ngày.
            " Cô có chữ viết rất đẹp.Tuyệt hảo ! "
            Tôi buột miệng khen và được nhận thêm một nụ cười rạng rỡ :
            " Cám ơn.Ông đã quá khen. "

            Những ngón tay hình như bối rối chạy nhẹ qua một kẻ gạch.
            " Oh ! oh! Xin cô đừng viết sai những con số,tôi sẽ kẹt lắm "
            " Ông đừng lo.Bữa nay tôi vui vẻ nên làm việc nhanh nhẹn lắm "
            Cô tiếp ngân nhà bưu điện vừa gõ phím máy điện toán vừa trả lời với giọng nói như chim hót.Cây viết màu vàng nằm dài cạnh bàn tay búp măng đẹp và ngoan dịu dàng như tranh vẽ.

            Gửi thêm vài phong bì thư,tôi cám ơn và tặng thêm cho cô một lời khen chót " Sự vui vẻ,tử tế sẽ giúp cô có một ngày đẹp và thoải mái.
            Hình như tôi đã thấy cô lần nào trên TV.Phải không ? "
            Cô nàng ngọ nguậy bàn tay trên màu vàng của cây viết.Mở to mắt :
            " Vous êtez vraiment un flatteur.Mon dieu ! "
            (Trời đất ơi ! Ông đúng là một người hay nịnh.)

            Mấy cô đồng nghiệp ở quày bên cạnh cũng phá ra cười.Ai nấy đều vui vẻ với cái không khí tươi trẻ làm tôi lâng lâng hạnh phúc.Để thử lửa với cách tạo niềm vui và niềm hạnh phúc nho nhỏ bao quanh,tôi hỏi xin cây viết màu vàng làm quà cho mình như một bằng chứng hạnh phúc.
            Bàn tay mềm mại ấy đưa cho tôi cây viết với lời dặn.
            " Cấm ông làm mất đấy nhé "
            Tôi gật đầu,ngoan ngoãn nghe lời và chào từ giã với ý nghĩ nhẹ nhàng :" Tôi sẽ dùng cây viết này như một công cụ tạo hạnh phúc.Mỗi ngày viết một dòng chữ ngắn.Viết về những điều vui,viết về niềm hy vọng,viết về những thứ tình cảm đẹp đẽ xuất phát từ trái tim của người cho người.Sẽ viết về những sự chia sẻ vui buồn của mối chân tình tự phát sinh từ những điều giản dị nhất của đời sống.

            Cây viết chỉ là một món đồ vô tri giác,nhưng nếu dùng nó với những ý nghĩ thiện lành nhất để viết một bức thư an ủi bạn bè,người thân thì nó sẽ là một trong những món vật quý giá nhất của tâm trí loài người.
            Những dòng chữ nắn nót trên thiệp chúc giáng sinh hay dịp đầu năm mới.Bạn sẽ dùng cây viết , sẽ viết hay đã viết ra sao ?

            Cái chủ đề " Viết cho ai và Viết gì ? " có cần đặt ra ở đây không nhỉ ? Chúc bạn yêu viết và viết với tất cả tâm hồn của mình.







            VIẾT CHO NGƯỜI YÊU CÔ ĐƠN.



            Nếu đúng theo luật bản quyền thì tôi không được dùng lại câu " NGƯờI YÊU CÔ ĐƠN " vì là tên đã dùng của một bài hát (...Đời tôi cô đơn,nên yêu ai cũng cô đơn....)
            Trời ạ ! Lời ca nghe ảo não ruột gan.Bạn cứ thử tưởng tượng mà xem,đang tương tư,thất tình mà nghe chàng hoặc nàng ca sĩ rên như thế một chập thì lỡ yếu lòng,yếu bóng vía mà nhảy xuống cầu hoăc xuống lầu để từ giã cõi đời ô trọc này thì....


            Tôi bỏ trống một đoạn trắng ở trên cho bạn tha hồ tưởng tượng hoặc hình dung ra cảnh máu đổ,thịt rơi và cũng chừa chỗ cho xe cứu thương chạy đến cứu cấp.

            Lúc mới nghe bản nhạc đã nói ở trên,tôi nản lắm;Vì nhiều lẽ :
            - Ca từ quá ủy mị,bi quan
            - Ca sĩ rên rỉ quá cỡ thê lương.
            - Loại nhạc này hay làm tôi sầu thảm vì tính "khoái" suớt mướt của mình
            ( Bạn bè tôi bảo thế vì tôi hay ngồi lặng yên thưởng thức kỹ lưỡng và tận tình các lời viết của ca khúc.Và có dạo,vì tưởng tượng mình đang thất tình ,tôi nổi điên sáng tác một loạt ca khúc kể lể toàn nỗi trái ngang,khóc lóc và khóc ...lóc.Có vị lớn tuổi,sau lần trình diễn nhạc mớicủa chúng tôi,khều vai tôi thủ thỉ :
            - Con ơi ! Sao bản nào cũng nức nở,thở than thế con ? Cứ thế,làm sao đời vui được ?)

            Ngày tháng trôi.Tôi cũng trôi như bèo dạt mây trôi.Thỉnh thoảng,ngứa chân tay lục lại chồng bản thảo cũ đọc lại thấy rưng rưng....
            Không phải vì cảm động,không phải vì thấm thía mà chỉ vì đã nhận ra cái " Tàn Bạo " hành xác và " Ngâm nước " coi không được tử tế cho lắm với cá nhân mình.
            Thế là lại đóng cửa xét mình và hãm mình như một vị tu hành muốn đắc đạo chờ ngày xuống núi.

            - Trời đất quỷ thần ơi !.Ông trốn thiên hạ trong cái am của ông.Ông đừng tưởng ông muốn tu là tu nghe.Phải có ơn kêu gọi mới được nghe.

            Một vài người bạn lại bảo thế.Có bạn,để khỏi cô đơn;lắm khi cũng phiền thật.Họ có những chiều nhìn và cách sống không giống mình.Lại hay cố vấn,chỉ đạo,khiêu dụ mình sống theo họ.Kẻ cứng đầu và yêu đời trần xác thịt như tôi làm sao TU được ?.Tôi giả vờ đấy thôi.Tôi giả vờ ghét đám đông ồn ào nhưng nếu bẵng đi,thiếu nó,tôi lại đi tìm,hoà nhập vào chốc lát,ca hát,nhảy múa giật giật như robot kẹt điện lại rời tất cả,tìm một con đường vắng,tản bộ,lang thang.Ngước lên trời ngắm trăng sao để có lúc bật hứng làm dăm bài thơ con cóc,đọc lại thấy ngớ ngẩn không tài nào chịu được.

            Thế mà tôi vui.Vui một mình " kiểu mình ên ",nói theo giọng nam...
            Những cái Mình Ên không ai giống ai.Ngồi yên lặng ở một hành lang quán nước mùa ấm,nhìn ngắm thiên hạ rực rỡ,đủ màu đủ sắc.Ngắm mỏi mắt thì lôi tờ báo,quyển sách ra đọc đỡ ghiền.
            Có khi đọc được một truyện hay ( nhất là chuyện người ta yêu nhau - Gì chứ;cái món nói về Tình Yêu,thì không bao giờ tôi chán )và thêm cách hành văn của nhà văn đủ lôi cuốn thì còn gì bằng !? Tôi thường đánh dấu cách đối thoại của hai nhân vật yêu nhau trong truyện để suy nghĩ về cách tạo nhân vật trong các mẫu chuyện riêng của mình.Các notes càng ngày càng chi chít,thêm thắt và gạch bỏ...

            Bạn có muốn thử là tôi không ? Thử xem tôi thích thú và sung sướng thế nào khi ngồi một mình trong góc bếp.Bật tiếng nhạc rất nhỏ và thong thả đoc những đơạn,những trang viết mà mình thích nhất.Tất cả đều được soạn thảo và ghi notes để sáng sớm thức dậy (5giờ )với bữa ăn sáng nhẹ nhàng,đơn giản.Xong màn trình diễn độc tấu rửa ly tách là phóng vào bàn giấy.Đóng chặt cửa.Mở máy, bay nhảy thênh thang trên phím chữ.

            Người yêu cô đơn thích làm bạn với thế giới riêng biệt của hắn.Tiếng vĩ cầm tha thướt hoà tiếng mưa nơi cửa sổ soi đèn ấm,hoặc tiếng chim thức sớm ríu rít bắt chuyện với dòng dương cầm du dương.Đồng hồ treo tường quay tí tách;Tôi cũng tí tách mình tôi.Đánh máy đã đời,mỏi lưng thì cho phép mình lăn quay ra mặt thảm soải dài tay chân.....

            Bạn nghĩ sao thì nghĩ.Tôi sống sao theo tôi suy nghĩ,nhưng có một lúc nào đó,yên tĩnh đọc lại các hàng chữ này chắc bạn sẽ vui hơn và biết đâu cũng có hứng trả lời và viết.
            Viết không chỉ để thoát và xóa Nỗi Cô Đơn trong lòng mà viết( đọc) để tìm được những yên bình,thuận thảo với lòng mình.Đó chẳng phải là một trong những điều tạm gọi là hạnh phúc cho một người có tâm hồn và biết tìm cách sống với những rung cảm riêng của mình chăng ?




            đăng sơn.fr


            #6
              dang son 15.06.2011 00:33:55 (permalink)






              KHÔNG NẮNG NỮA THÌ....MƯA RƠI



              Tôi biết mà,em sẽ im lìm như thế
              Hình như uẩn khúc mù mờ ở trong lòng
              Ai cũng biết,đời thường hay rắc rối
              Loay hoay cho lắm cũng bằng không...

              Em không nói,thì thôi,tôi nói vậy
              Nói một mình như mọi bữa có sao đâu ?
              Em không đến thì cơn mưa đến vậy
              Mưa âm thầm ,yên lặng chạnh lòng nhau.....




              KHÔNG PHẢI LÀ MỘT BÀI THƠ VỚI MƯA VÀ NẮNG


              Rồi những cơn mưa
              nhỏ xíu xiu
              Cũng từ biệt ra đi
              Bỏ anh lại lạc loài

              Với...

              Thinh lặng làm quà
              Món quà ẩm ướt trên khu vườn
              Nơi...

              Không có em ngồi hong tóc
              Nơi có anh tư lự chẳng ra sao

              Rồi những giọt nắng
              Ngó từ xa
              Tưởng như mắt người yêu
              Đang nhìn mình
              Đã muốn mà không nói

              Rồi thì...
              anh cũng chỉ một mình
              Như bao ngày thầm lặng

              Rồi thì...
              Chỉ như thế mà thôi....


              đăng sơn.fr






              TRÚ MƯA




              Vào đây trú mưa
              Dưới hàng hiên quán nước
              Nghe bản nhạc tình đã cũ xưa
              Như từ ngày nào đó
              Dưới cánh dù bên nhau đứng nhìn mưa
              Lòng thấy lòng nao nao
              Lòng biết lòng sợ xa nhau
              Dù một giây một phút
              Tình yêu là điều kỳ lạ
              Như những hàng mưa
              Trên từng khóm hoa

              Tình yêu nói với nhau bằng giọt nước
              Nói bằng mùi sáp môi ngây ngay
              Ở cổ áo nhau
              Ở một vùng của tóc
              Tóc đứng bên nhau,tóc nói thầm giữa tiếng mưa
              Đừng xa nhau, đừng vội dứt cơn mưa
              Để đôi mình được đứng cạnh nhau
              Để đôi mình yêu những cơn mưa như thế này
              Để …




              đăng sơn.fr



              #7
                dang son 16.06.2011 03:08:18 (permalink)





                BÊN NGOÀI VÀ BÊN TRONG.


                Mưa rỉ rả.Ngoài cửa,trời cuối đông ngầy ngật lành lạnh.
                Tôi định bụng sẽ thưởng cho mình một chuơng trình khá thú vị cho buổi
                tối : Nằm dài,gác chân đọc sách hoặc xem một cuốn phim gì đó sau bữa ăn tối…

                Phần tin tức thời sự đang nóng bỏng với những cái tít : Vật giá vùn vụt leo thang,việc làm, đình công,hãng xưởng sa thải hàng loạt…
                Để tâm trí được thảnh thơi và có được bữa ăn ngon,vớí tay tắt TV,lại để ý đến tờ Nội San Y Giới mà người bạn vừa mang lại tối qua.Mắt lại rơi vào một bài văn ngắn của một nhà văn nữ.

                Bài viết có một cái tên đẹp : ‘’ Diễm Phúc ‘’ ( của Trần thị Diệu Tâm ).

                Nhà văn viết theo thể loại tâm tình có đoạn như sau làm tôi chú
                ý :
                ….’’ Cái tâm xúc ngoại vật chứ không phải ngoại vật xúc động tâm
                hồn – ( Cách thức sáng tạo một câu chuyện của người cầm bút để viết cái Giả thành cái Thực ).

                Người viết nhân tiện kể về một buổi chiều trong công viên, đã gặp gỡ một thiếu nữ mắc bệnh tâm thần;nàng yêu đắm đuối một người đàn ông và đã quên bẵng hiện tại để sống hoàn toàn với một quá khứ và mong chờ người yêu đến mang nàng đi dự dạ hội.Cô đã mặc một bộ áo đầm xưa xũ và tưởng mình đang chờ đợi chàng trong một buổi chiều ngày giáng sinh……

                Cảm thông mối tình của nàng,tác giả về nhà viết lại câu chuyện và đặt cho thiếu nữ tóc nâu khác chủng tộc một cái tên đẹp : Diễm Phúc !
                Vì theo bà; đời sống thực tại phủ phàng co khả năng xóa bỏ mọi ước mơ và chỉ có cô gái điên kia là người hạnh phúc trong cái thế giới ảo tưởng không cần thời gian và không gian….
                ….. < Ước gì mình được trở thành ngưòi đàn bà điên để sống vơi cảm giác thương yêu dịu dàng tràn ngập lòng <
                …Xin chúc cô mãi mãi còn nghe được những lời ngọt ngào bên tai…Nếu có còn nước mắt trong lòng,lần này tôi không khóc cho cô,tôi sẽ nhỏ xưống hai giọt nước mắt trên cuộc đời khô khốc của những kẻ được gọi là Bình Thường không điên ….< ( T.T.D.T )

                Với cái nhìn và sự nhạy cảm của riêng mình ,tôi xúc động trươc tâm tình của người viêt.Từ chỗ đứng THẬT - thực tại - đẫn đến sự cảm thông và hiểu được cái diễm phúc ‘’ ẢO ‘’ của người thiếu nữ điên.

                Vậy sao ?! Người được mệnh danh là “ bình thường “ở cái thế giới quá thực phải làm mọi cách để chấp nhận,trực diện với mọi vấn đề rất thực tế,còn người tình điên kia,nàng quên đi không gian và thời gian để chỉ tin vào điều mình đang mong chờ và sung sướng !

                Sau bữa ăn tối,xem xong cuốn phim vui vui,tôi ngồi vào bàn viết ,vẫn còn nếm được cái trạng thái ngầy ngật của trang giấy ghi lại những điều xuất phát từ trái tim.
                Tâm hồn là sự thể không làm sao sờ mó được.

                Cảm nhận và rung động là một cách mở cửa tâm hồn.
                Không có chìa khoá mở thì ghi lại một vài điều để cám ơn.
                Cám ơn văn chương đã có khả năng đánh động ta vừa tỉnh thức,vừa lãng đãng ở cái thế giới thực tại khá trần truồng này.


                #8
                  dang son 17.06.2011 01:03:03 (permalink)




                  VIẾT.MỘT HÌNH THỨC ĐỂ SỐNG !





                  Một cô bé láu lỉnh đã cắc cớ hỏi tôi :
                  - Có khi nào anh viết thêm Chủ Đề ‘’ Sống Để Làm Gì ‘’
                  không ?

                  Tôi đã ngẩn người một chập trên bàn viết.Câu hỏi ngộ nghĩnh và dễ trả lời quá ( dù chưa bao giờ ai hỏi tôi như vậy ) – Dư thừa chăng ?

                  Chợt nhớ lại câu của một bậc cha mẹ hỏi thằng con tham ăn :
                  - Mày sống để ăn hay ăn để sống ?

                  Làm sao thằng nhóc bé ti ti có thể trả lời được ? Vì lẽ trong cái ăn có sự sống,trong cái sống có sự ăn ( hưởng thụ )

                  Lại có lần, gã chán đời nọ đã dậm chân,than trời ‘’ Ôi ! Sống chỉ để chết mà thôi ( Vivre pour mourir ! )

                  Chán thật ! Tại sao được sinh ra và ta oằn oại kéo dài sự sống để chờ ngày chết ?

                  Nếu được và ‘’ phải ‘’ sống.Ta sống như thế nào ?

                  Sự sống và cái chết đã được đề cập đến trong những tựa sách của các triết lý gia từ ngàn xưa….Sống cũng như chết có nhiều nghĩa,nhiều cách. Động từ ‘’ Sống’’ xem vậy mà bao la và hàm ý bao gồm nhiều động từ ngầm khác như : Thở,Cảm nghĩ,Nhìn, Ăn ngủ,Yêu đương,Sinh hoạt tình dục…..
                  Nhưng có điều..Sống ư ? Ta đã , đang và sẽ sống như thế nào ?
                  Câu hỏi này tùy thuộc vào thái độ sống ( tư tưởng ) của từng người. Đại khái như vấn đề định đặt cho chữ Hạnh Phúc và những tiêu chuẩn riêng dể cảm nhận và đạt đuợc Hạnh Phúc ! Rắc rối và cùng đơn giản cùng lúc !

                  Thử lấy một thí dụ,ta có thừa tiền,lắm bạc,nhà cao cửa rộng,vật chất thừa mứa nhưng ta chẳng may không có một đời sống gia đinh đầm ấm hạnh phúc thì đời ta lại thiếu thốn,nhạt nhẽo…Và nếu ta không đủ ăn,dủ mặc,bữa đói bữa no,sống quá chật vật.Tinh thần ta sẽ ra sao ?
                  Đủ ở chỗ nào và thiếu ở đâu ?
                  Cứ mãi suy nghĩ lung bung như thế,thế nào cũng nhức đầu,mệt óc …

                  Vậy thôi.
                  Tôi sống mỗi ngày với nỗi hoài mong đưọc an ổn trong tâm hồn và tôi xin được chọn cách viết.Viết và đọc cũng là một trong những hình thức Sống ! Sống thật sự với những khía cạnh khác nhau của đời sống.Thấm thía và cũng thấy đó là một hạnh phúc.
                  Hạnh phúc tương đối trên những dòng chữ của nguời và của mình.




                  đăng sơn.fr
                  #9
                    dang son 17.06.2011 13:12:25 (permalink)




                    VIẾT ĐỂ CÁM ƠN.



                    ‘’ Buổi tối trời mưa được ở trong nhà ấm cúng là một hạnh phúc không gì bằng. Nếu may mắn trời mưa không kèm theo cúp điện, ta ngồi cuộn mình trong chăn ấm, nghe nhạc đồng thời đọc sách , bỏ mặc mọi thứ tất bật chung quanh...Ôi chu choa, một góc thiên đường là ở đây !!
                    ( by Y... )




                    ...


                    Tháng năm.Mưa và không mưa…

                    Em nhỏ !

                    Phải thú thật một điều phải thú thật…
                    Điều gì ? Em nhỏ muốn nghe không ?

                    Tôi đang bị bí đề tài để viết.
                    Tôi đã viết những gì ở những ngày tháng cũ ?
                    Và tôi đã đọc lại những điều mình đã viết.
                    Những khi không soạn bài và không có sẵn những ý tưởng để viết,tôi cảm thấy thiêu thiếu,bực bội với những khoảng trắng trong cái đầu của mình….
                    Để giết ( xóa đi ) nhưng khoảng không kỳ lạ ấy,tôi có cách…để cứu rỗi mình : tôi lạng vài vòng ỏ những bài viết của ngưòi khác
                    và tôi gặp em ở những trang đầy chữ là chũ….Tôi nhận ra sự đổi tên ở chủ đề của em..’’ Ngày Mới ‘’

                    Ngày mới của em ở tháng năm - Phải không ? -Tháng năm của những ý nghĩ vu vơ ,nhưng tháng năm vừa bắt đầu và còn mới tinh….

                    Đọc và tôi ngừng lại ở hàng chữ tôi chọn để thích .Em viết :

                    ...‘’ Buổi tối trời mưa được ở trong nhà ấm cúng là một hạnh phúc không gì bằng. Nếu may mắn trời mưa không kèm theo cúp điện, ta ngồi cuộn mình trong chăn ấm, nghe nhạc đồng thời đọc sách , bỏ mặc mọi thứ tất bật chung quanh...Ôi chu choa, một góc thiên đường là ở đây !! ‘’
                    Tôi đồng ý với em cả hai tay và hai chân và tôi cám ơn em đã có chung một ý thích như tôi.
                    Buổi tối trời mưa,gió.ngồi duới ánh đèn ấm và đọc sách ,nghe nhạc nho nhỏ là một cái thú…..
                    Đọc điều mình thích và đôi khi ngừng lại để suy ngẫm….

                    Thường thì tôi chọn cho mình một chỗ ngồi gọn lõn,yên tĩnh để đọc,nhưng không bao giờ thiếu cây bút và cái bloc note gọn nhỏ…
                    Có những đoạn đọc rất thấm thía,ta có thể chụp bloc note, đánh dấu và ghi vào một vài phụ chú,tôi có thói quen gạch dưới hàng chữ cột suờn chính của câu văn nếu là sách hay báo của mình….
                    để có thể có thêm một đề tài và khi viết ,mình dùng lại những ghi chú để triển khai triển câu văn….

                    Đó chỉ là những phần nhỏ mà tôi đã ghi nhận được trong hành trình chiến đấu kịch liệt với văn chương.

                    Nguời viết sợ điều gì nhất ?

                    Theo đa số,ngưòi viết sợ bị bí,bị khựng lại trong lúc đang bo bo chạy trên dòng chũ .. Ý tưởng bị khựng lại như xe kẹt đường….Nhiều lúc viết một câu chẳng nên thân !

                    Em nhỏ thấy đến đoạn này,tôi hết bị ‘’ Bí’’ rồi phải không ? Những con phím chữ của tôi đang rên rỉ vì tốc lực củ a những ngón tay tôi làm chúng nghẹt thở.Tôi thở thì chúng ‘’ rêm mình,rêm mẩy ‘’ !

                    Và người gỡ thế bí cho tôi chính là em và những điều em viết như tâm tình một mình….
                    Trên những dòng chữ nhỏ nhoi của mình, ít ra ,người viết và ngưòi đọc đã tìm ra một thứ hạnh phúc giản dị,không cần đến vật chất thừa thãi bao quanh.
                    Người viết và người đọc tìm ra sự đồng cảm ( vui – buồn )

                    Và từ những dòng chữ,những đoạn rời của từng ý nghĩ,tôi tìm ra cho riêng tôi câu trả lời mà tôi thích …’’ Viết để làm gì ? ‘’

                    Viết để diễn đạt điều mình nghĩ sau khi đắn đo suy nghĩ.
                    Viết để đối diện với chính mình khi đọc lại,tự tu sửa mình truớc khi người đọc chỉnh sai mình…ta sửa sai được hay không lại là chuyện khác.Nhưng ít ra,ta có cái lương thiện là dám viết và nói ra điều mình nghĩ……


                    Vài dòng như thế này ở tháng năm để cám ơn trời đất.Cám ơn mưa nắng.Cám ơn em đã viết.Và sẽ viết…..









                    VIẾT ĐỂ MÌNH ĐƯọC LÀ MÌNH !



                    Trời sắp vào hạ.Nắng ấm trải dài trên phố.
                    Hai thằng hẹn nhau ngoài quán,chọn cái hàng hiên và chỗ ngồi tốt để ngắm thiên hạ và nói chuyện.Chuyện gì ?

                    Sau ngụm bia lạnh,thằng bạn ký giả chuyên nghề viết Nhảm và ‘’ đánh đấm ‘’ mở màn :

                    - Hôm nọ rảnh,tao vào net thấy mày đang bị thiên hạ chửi rủa..hahahaha !
                    - Mày không thông cảm,bênh vực.Sao cười ?!

                    Thằng bạn xoe xoe bộ râu mép.Cái mặt đểu,cặp mắt nghênh nghênh coi đểu hơn ngày thường.
                    - Tại sao phải nhảy vào binh mày ?.Có làm thì có chịu. Đã bảo rồi.Phải bắt chước tao khi viết,lấy nhiều cái tên để lách và né.Và nên nhớ : Chỉ viết về cái thiên hạ thích.

                    - Tao không phải là mày.Viết gì ?

                    Hắn nhún vai
                    - Mày ngây thơ bỏ mẹ ! Ở đời này có hai thứ chính : Tiền và Sex ! Ở đó mà Tư với Tưởng.Hứ !

                    Hắn chép miệng,nói một mạch,như sợ tôi xen vào họng :

                    - Hồi ấy,ngày mới ra trường,tao ngu và ngây ngô giống y hệt mày.Tao đã lý tưởng hóa đời sống theo cái đẹp và thiện tâm..ha ha ha !
                    Tao viết đầy ở các tờ báo loại đàng hoàng,lễ phép.Tờ nào cũng dãy tay chân ,ngáp ngáp chết yểu,tao hãi quá,bỏ nghề viết văn,viết tiểu thuyết và bỏ làm thơ tình loại nhảm nhí con cóc chết.Tao nhảy theo mấy tờ báo,tạp chí…. loại đánh đấm,trash ( rác ruởi ).Tao lấy một lúc mấy cái tên và thay đổi tên hiệu liên tục.Bạ đâu viết đó.Chủ báo thấy độc giả thích chuyện people,thích đọc sex đặt hàng,tao viết ngay.Tà tà như thế,tao vừa hưởng vừa khoái .Nhàn.Hiểu không ?
                    Thằng nào đập tao,chửi tao trên báo,tao đổi tên , đổi họ thẳng tay đập lại. Được không ?


                    Đuợc ở chỗ nào ?

                    Hắn là hắn,tôi là tôi.Hai công việc làm không giống nhau.Cách đấm đá với cuộc đời Ảo và Thật không giống nhau.

                    Tôi thấy chán nản,tỏ ý muốn dứt câu chuyện.

                    Hắn không buông tha.Thằng này có tính lỳ !
                    - Eh ! Bạn có biết tại sao bị người ta ghét cay đắng khi đọc bài của bạn không ? Văn xuôi kìa.Thơ của mày nhảm lắm,tao không thèm đọc.

                    Tôi đón cái nhìn sâu,thẳng của đôi mắt hắn để tìm câu
                    trả lời thật nhất.Tròng mắt đục và có dấu hiệu mệt mỏi vì công việc và bị đời vật không để lộ ý nghĩ..

                    Hắn rỉ rả :
                    - Sao không trả lời ?! Bí à ?

                    Tôi quay đi.Nhâm nhi ly cà phê,thấy cà phê đắng hơn mọi ngày.

                    Nghĩ gì ? Viết thêm điều gì ?




                    đăng sơn.fr



                    #10
                      dang son 19.06.2011 00:39:36 (permalink)






                      VIẾT HAY NÓI ?




                      Viết nhiều thì sẽ cạn kiệt những điều muốn nói.
                      Nói nhiều và nói dở sẽ làm khổ sở lỗ tai thiên hạ !

                      Vậy mà người ta vẫn viết,vẫn nói.
                      Viết cả những điều vô bổ.
                      Nói cả những điều không cần thiết.

                      Liết thử vào một tờ báo loại hạng bét,ta sẽ thấy mớ tin tức vô thưởng vô phạt,loại xe cán chó...Chuyện tài tử hôn hít nhau ngoài biển,chuyện ca sĩ ngôi sao ăn chơi,nổi khùng,say rượu lái xe cán người,chuyện người này bỏ người kia…

                      Thử ra chợ, đứng ngồi nghe thiên hạ nói.Nói gì ? Nói về chuyện mưa,nắng,nóng lạnh,cái đề tài này nghe thoáng tưởng dễ lại thành khó ! Vì lẽ ,con người chẳng bao giờ hài lòng về thời tiết : Lạnh cũng than và thèm nóng,nóng và hạn hán lại thèm mưa, đòi lạnh !
                      Sau chuyện thường tình của mưa nắng,người đổi sang đề tài bất mãn chính trị,người than phiền chuyện đình công ,náo động hoặc về chuyện vật giá,xăng nhớt leo thang….Người ta lôi đời tư tổng thống,dân biểu ra làm trò cười…Ngưòi này nhét thêm vào tai người kia những suy nghĩ riêng theo một chiều hướng xấu….

                      Cứ thế, chung chung là cứ thế.


                      Viết và nói như vậy thì đời này chẳng còn gì đáng sống. Nhìn đâu cũng thấy một màu đen mang hình dáng buồn thảm !
                      Trước những sự việc thường tình như thế, để có thể kháng cự chiều hướng đi xuống của tinh thần,tôi phải nghĩ gì ? Viết gì ?

                      Tại sao giữa sự kiện có vẻ bi quan và tuyệt vọng,người viết không cố gắng len lõi tìm ra một vài điều hay,tốt đáng được đề cập đến để quân bình hóa sự suy nghĩ , để làm điểm tựa, để sống ?

                      Tại sao không thấy được luồng ánh sáng ở cuối dường hầm ? Tại sao không hay nhắc về những hành động,nghĩa cử cao đẹp của một cá nhân,một đoàn thể trong những hoàn cảnh nhiểu nhương và bất ổn ?

                      Người ta không thể nào sống để chỉ nghĩ đến ngày mình chết.Nghĩ đến ngày trái đất sẽ cạn sạch nhiên liệu,dầu hỏa…nghĩ đến sự tận cùng của ngày Tận Thế….
                      Vậy thì còn điều gì để nói ?!

                      Trái đất già nua này vẫn quay đó chứ.Mùa màng vẫn thay nhau biến đổi mặc dù đã có những xáo động, ô nhiễm môi trường ,vẫn còn những nạn động đất,lụt lội ở khắp nơi…
                      Trái đất quay, đầu óc con người cũng xoay tròn.Con người nghĩ gì,làm gì để tiến bộ và tồn tại ? Còn người Viết !? Người viết sẽ tiếp tục đóng vai trò gì trong sinh hoạt báo chí,truyền thông để có thể chuyển đạt những ý tưởng tốt cho tư tưởng nhân loại ? Hay chỉ cứ quay cuồng gục đầu tuân theo các phong trào hiện đại,hoặc chỉ nghĩ đến vấn đề thúc đẩy mức tiêu thụ theo thị hiếu nhất thời của số đông ?

                      Hỏi như thế,tạm gọi là một suy nghĩ.
                      Để viết. Để sống.Sống vươn lên.
                      Có được chăng ?





                      đăng sơn.fr






                      VIẾT LÀM QUÁI GÌ ?



                      Đây không phải là cái tựa đề của tôi, là kẻ nhút nhát , tôi không dám viết như vậy.
                      Viết Làm Quái Gì ?
                      Đọc vậy nghe ‘’ Ngầu ‘’ và có vẻ xã hội đen quá ! Vậy mà người bạn viết đã biến thể từ câu ‘’Viết Để làm gì ‘’ để diễn giải một vấn đề đã đặt.Khi đã đặt câu hỏi thì dĩ nhiên có sẵn câu trả lời ( tùy theo mức độ của sự thôi thúc và hoàn cảnh riêng của từng người viết )

                      Thử nhìn vào trường hợp của một ký giả kiêm nhà văn mang tên Patrick Poivre d’Avor của đài truyền hình TF1
                      ( kênh số một ) của Pháp.
                      Cuốn sách vừa được phát hành của ông mang tên Confession ( Lời xưng tội ) được chia làm nhiều chương riêng biệt để kể về những phản ứng của ông khi muốn giữ sự độc lập về tư tưởng để làm việc trước những áp lực của thủ đoạn và bè phái chính trị.

                      Điều đáng nhắc nhất là cách thức của tác giả khi phải đối diện với cái chết của con mình. Đứa con gái 17 tuổi mắc bệnh trầm cảm ( dépression nerveuse ) đã nhiều năm,trước khi quyết định kết liễu đời mình,cô đã để lại hàng chữ ngắn ngủi trên bàn giấy của cha .
                      Cô bé viết : ‘’ Con đã chán sống lắm rồi. Sống để làm gì ? ‘’

                      Sau khi chôn cât xong con gái và đương dầu đối phó với những rối ren của việc làm cũng như phải liên tục đi hầu tòa vì những lời cáo buộc trước những thủ doạn khuynh đảo của nạn chính trị, ông đã giam giữ đầu óc mình riêng biệt trên những trang giấy,kể cả lúc ngồi ở tòa án chờ tranh cãi….
                      Ông thú nhận ‘’ Đó là cách thức để giết đi nỗi quẩn trí,buồn phiền và để khỏi phát điên.
                      ‘’ Khi viết,tôi có cảm tưởng mình kéo dài được thêm đời sống ngắn ngủi của con gái.Viết để tồn tại ! ‘’

                      Tôi cảm động và đọc đi đọc lại nhiều lần đoạn viết
                      này ,cảm nhận được sự suy nghĩ và cách thức trải bày tâm trạng có khả năng làm dịu đi những ưu tư trong cuộc sống.

                      Viết để Nói.Nói với sự im lặng.
                      Nói là phát âm và gây tiếng động.Nói mà không suy nghĩ để tiếng động phát xuất nhanh hơn trí tưởng sẽ không
                      có hiệu quả. Đứng nói một mình trước khoảng không sẽ chỉ nghe được sự trả lời vang dội vô nghĩa.

                      Viết ? - Viết,trước tiên là nói với chính mình.Mình nghĩ về điều gì và nói với mình được điều gì trước khi nói với người khác ?
                      Người đọc là người nghe trong im lặng.Người nghe để hiểu theo một cảm nhận như thế nào để có được sự đồng cảm ?
                      Dễ lắm ! Bạn không muốn nghe người lải nhải về một đề tài không mấy hứng thú,béo bổ,bạn quay bước và tai vẫn còn nghe kẻ kia dai dẳng nói với theo.Còn khi đọc một trang sách,một đoạn viết,nếu không cảm,không thích,bạn chỉ cần gấp quyển sách lại.Xongchuyện.Sự im lặng được trả về với yên lặng.

                      Đã có nhiều lần,tôi thử kín đáo dò xét cử chỉ của những người đọc sách báo trên những chuyến xe điện hoặc trong phòng chờ khám bệnh. Khi đọc,có người nhíu chân mày,nhăn nhó ,có người bật cười,ngừng đọc trong giây lát rồi lại cắm cúi trên đoạn chữ….Có người thở dài, đăm chiêu gấp trang sách.
                      Nhiều lúc tôi muốn nổi điên với sự tò mò để hỏi đại một câu :
                      - Bà, Ông… đọc gì và nghĩ gì về điều đã và đang đọc ?

                      Hỏi như thế là vô lễ,là vô duyên có thể làm người nghe bực mình cáu kỉnh .


                      Đời sống này có muôn vẻ,muôn mặt và có nhiều điều để hỏi, để học .Nhưng có điều, ít ai dạy cho ta sự suy nghĩ.
                      Nghĩ gì để có thể trầm lòng trước đời sống và được học thêm vài bài học để Viết ?
                      Và viết như thế nào ?




                      đăng sơn.fr

                      #11
                        dang son 30.06.2011 13:50:13 (permalink)






                        CÓ NHỮNG CHUYỆN TÌNH ( không ) LÀ TRĂM NĂM



                        ** Có những chuyện tình không là trăm năm !
                        Cái tên bài hát gì mà dài cả chục cây số !? Chẳng biết mình nghe ở đâu đó. Ừ ừ….Hình như từ một bài thơ được phổ nhạc thì phải.

                        Bài hát có âm điệu chậm lê thê và ngưòi hát cần phải có một trình độ kỷ thuật vững vàng để diễn đạt.Mà tiếc thay,cô ca sĩ non nớt ( dù đẹp ở màn hình video ) đã không đủ sức làm mềm lòng người nghe .

                        Dạo này trên băng đĩa của nền ca nhạc,ngưòi ta chỉ cần một sắc diện khả dĩ đèm đẹp (được tu sửa dập khuôn từ thẩm mỹ viện ) và biết nhảy nhót uốn éo trong bộ quần áo thiếu vải là có thể thành nữ ca sĩ !
                        Mà thôi. Để dịp khác sẽ nói đôi điều về ca nhạc và phong trào thời trang thương mại…..

                        ‘’ Không Là Trăm Năm “ ? Nhẩm tính,có sống được đến trăm tuổi,và đủ sức rung động cõi lòng ở tuổi 70 đã được gọi là đạt kỷ lục !
                        Thế mà….Có Những Chuyện Tình…

                        Có những cuộc tình chớp nhoáng,vũ bão như giông gió.Yêu nhau một ngày,một tuần và tháng sau đã chán nhau,bỏ nhau.
                        Hoặc yêu nhau vài năm,rồi xa nhau ,chẳng bao giờ quên nhau thì tình yêu kiểu này có thể được mặc cái áo ‘’ trăm năm ‘’ ?

                        Thế đi.Sao cũng xong.
                        Nghĩ lẩm cẩm xa gần về tình yêu,thì thế này : « Yêu không hẳn là chỉ là ở gần,nắm tay nhau và sờ mó được nhau.Yêu có thể nằm gọn trong trí tưởng …. ‘’

                        Mình đã gặp những thứ tình yêu dài cỡ chục năm và trăm năm ở đâu hử ?

                        À.Phải rồi. Đi mãi,nghe hoài rồi cũng gặp.

                        Gặp CHUYỆN TÌNH ở trong một tiệm thuốc tây thuộc loại cổ kính nhất của thành phố rượu nho sau một buổi chiều lang thang ngắm phố phường.Mùa đông thiếu mặt trời,thiếu độ sâu cho những góc cạnh thành phố để thu vào ống kính.Thôi đành quay bước về gặp bạn.

                        Đẩy cửa tiệm thuốc tây của Du.
                        Anh chàng coi bộ đẹp trai,hồng hào hơn mọi ngày đứng sau quày tủ kính và dây điện chằng chịt nối từ các computer,máy tính,bạn lên tiếng :
                        - Ông lạng đâu vậy ? Bữa nay coi bộ rảnh ?!
                        - Rảnh thì không rảnh.Thích dạo chơi thì sắp xếp để tà tà. Được không ?

                        Thêm cái bắt tay để chào Lâm,chàng họa sĩ tóc tai râu ria rũ rượi lởm chởm như một nhân vật thưòng thấy trong các phim kiếm hiệp của Tàu.
                        Cái anh chàng này khi mới gặp lần đầu,chẳng ai biết anh là người Việt Nam,tướng dạng cao lớn,mặt lai với màu da ngâm đậm ,thêm cái bộ dáng phong trần,lãng tử, ăn mặc lè phè luộm thuộm nhưng lại có giọng nói rất
                        ‘’ Nhạc’’ rất ‘’ thơ ‘’ với hương vị ngòn ngọt của một dòng sông .

                        Du soạn toa thuốc,tiếp khách, để cái góc nhỏ cho Lâm nói về nghệ thuật tranh sơn dầu và buổi triễn lãm sắp tới vào dịp tổ chức tết ta. Đệ tử của Thành Lễ càng nói càng vui vẻ hứng chí khi tôi hỏi chàng về cách nhìn và cách sáng tạo các gam màu khi vẽ phong cảnh.Anh cho biết người Bạn vẽ và cũng là Vợ hiền của anh cùng có một sở thích và các đề tài chung khi vẽ về phong cảnh quê hương.Họ cùng yêu màu vàng chanh.

                        - Chả vẽ đẹp hơn em nhiều anh ơi ! Chả có khi đang làm bếp hoặc đang tắm tự nhiên nổi hứng nhảy ra cầm cọ vẽ,thế là hai đúa có thể vẽ từ năm giờ chiều đến tờ mờ sáng…

                        Nghe lạ và dễ thương quá chừng !.Ai đời lại gọi Vợ và đồng nghiệp là ‘’ thằng Chả ‘’ ?!

                        Ngồi yên,nghe chuyện mới biết Lâm có một chuyện tình đẹp.
                        Thời đó,Chàng và Nàng làm việc chung trong một xưỏng vẽ ở quê nhà.Hai đứa để ý nhau,chẳng ai nói tiếng yêu,chẳng ai dám tỏ tình….Đêm đêm chàng về nhà chong đèn ghi tâm tình vào nhật ký…Cứ thế cho đến ngày sắp đi Pháp,chàng chạy đến ,lấy hết can đảm tặng Nàng ‘’cuốn nhật ký đời tôi ‘’.Nàng bằng lòng và ỏn ẻn thú nhận cũng yêu chàng.

                        Thế là ra đi,xa cách và chờ nhau mỏi mòn cho đến 14 năm sau,chàng về Việt Nam cưới nàng mang sang Pháp.Cùng chung sống,yêu thương và làm việc với nhau trong lãnh vực nghệ thuật.Chỉ được 7 năm hạnh phúc,nàng mắc bệnh hiểm nghèo .Chàng mất nàng….

                        Lâm ở lại vẽ một mình trong những đêm vò või.
                        Bức tranh đẹp nhất,vừa ý nhất để ghi lại Chuyện Tình là cảnh một đêm dưới hàng cây rũ bóng trăng trên con thuyền có hai bóng hình Nàng và Chàng – Tri âm,tri kỷ -

                        Đã 9 năm qua.Một bóng,một mình.Vẽ đơn độc.

                        Lâm lắc đầu khi tôi hỏi :
                        - Đã không quên được nàng.Nhưng chẳng lẽ cứ sống như thế một mình ?
                        - Em có cảm tưởng mình phản bội Chả khi lấy một người khác.
                        Tránh cái nhìn đầy màu xám trong mắt Lâm,tôi đẩy cho anh ly nước :
                        - Người ra đi nhưng tình yêu có thể là vĩnh cửu không ?
                        Lâm lưỡng lự :
                        - Có Chuyện Tình nào là trăm năm không anh ?

                        Thật tình tôi không biết và không thể trả lời. Đành ngồi cạnh bạn,cùng im lặng nhìn ra đường.

                        Buổi chiều đánh rơi hoàng hôn xuống trên thành phố cổ.
                        Hình như thời gian biết co giãn kéo ngày,kéo đêm lũ lượt ở từng mùa.

                        Hình như tôi nghe lòng mình sũng uớt ở một cơn mưa tưởng tượng đang sắp kéo đến…..
                        Mưa ở ngoài và mưa trong lòng.





                        đăng sơn.fr

                        …..to Lâm.Một buổi chiều ở đây.

                        #12
                          dang son 04.07.2011 00:25:05 (permalink)



                          TỊNH.




                          Buổi chiều.
                          Trời đẹp rực rỡ sau một dãy nóng oi bức kiểu ăn vạ đòi mưa.Nắng vàng trải đầy bãi cỏ để báo hiệu giờ giấc làm việc đã chấm dứt.

                          Hưởng và thưởng thức khoảng giờ còn lại như thế nào ?
                          Không lẽ ngồi yên trước màn ảnh Tv chờ xem tin tức ?
                          Tin gì ? – Tin án mạng : Một đứa bé đạp xe đạp quanh nhà bị giết bằng 40 nhát dao ở Lyon ? Chuyện động đất 5.6 ở Los Angeles ? Chuyện dân nghỉ hè tiết kiệm ,không tiêu xài, ăn uống mạnh bạo như những năm trước khiến nhà hàng,quán nước bị sút giảm thu hoạch đến 30%.

                          Tin ..tin……Nhét ba cái mớ tin ấy vào đầu thì thấy uổng
                          cả buổi chiều hạ !


                          Nắng tháng bảy đang rực rỡ trần truồng trên cây cỏ,hoa trái.Nắng tháng bảy lùa hơi thở vào cuốn tiểu thuyết thứ nhì đang đọc trong tuần.

                          Nhà văn nữ,trẻ măng,mang cái tên con trai khô cứng đã đặt cho sách của mình một cái tên nghe ‘’ nặng nề ‘’ và ‘’ nhẹ hững ‘’ : Bóng Đè.
                          Cô có khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con,má hồng hồng,phúng phính sữa,cô có nụ cười tươi trong tấm chân dung với đôi mắt to,kiểu mắt bồ câu và cô chống tay vào cầm xem ra vẻ thơ mộng,duyên dáng !
                          Dưới tấm ảnh đẹp là lời đề bạt dẫn truyện.Cô ví von mình là một người chụp ảnh để nói tại sao cô viết văn và viết về điều gì….

                          Toàn thể các truyện ngắn của cô văn sĩ đặt trọng tâm vào ý niệm,linh cảm,nội tâm đau đớn,ray rức của thân phận đàn bà.Kể cả cách diễn tả về những trận bão trên xác thịt - nhục thể -

                          …. Cuối tháng bảy.Chiều còn đẹp nhưng những trang sách,những dòng chữ và cách hành văn,bút pháp của người viết đã làm tôi buồn bã,rã rời,hoang mang.Tôi muốn vùng thoát khỏi những cảm giác ảo tưởng,hoang đường của tâm hồn các nhân vật trong tập truyện ngắn.

                          Tôi gấp quyển sách để trả lại tôi cho khu vườn yên tĩnh dưới vạt nắng lõa lồ,tươi mát.
                          Tôi hình dung ra vẻ mặt không hài lòng của cô nữ sĩ vì đã không cuốn hút được thêm một người đọc.

                          Không bằng lòng là chuyện của người viết.
                          Không đọc,không nuốt nổi để không tiếp tục đọc đến trang cuối là chuyện riêng của một cá nhân !
                          Chẳng ai đụng ai. Tôi thích yên tĩnh với những buổi chiều như thế này, để thả mắt đi dạo với thiên nhiên .
                          Và tôi biết,trong lúc đi dạo ấy,tôi sẽ thả quên quyển truyện ngắn của cô bé trên một băng đá rì rào lá.Và tôi sẽ quên.
                          Như bao lần muốn quên những điều không tiếc nuối.


                          đăng sơn .fr

                          #13
                            dang son 04.07.2011 13:03:21 (permalink)





                            CÓ THỂ GỌI LÀ MỘT CHÚT CHIA SẺ.






                            Thấy mình tệ và ít kiên nhẫn khi muốn viết và đeo đuổi kiên trì để viết một truyện dài ! Đã bao lần cái hứng khởi kéo đến,thấy mình hăm hở lắm ,hăm hở sắp xếp cốt truyện ,bố cục,nhân vật để dựng truyện. Thế mà viết được vài chương rồi lại để đó.

                            Mỏi mắt,mỏi lưng,mỏi cổ rồi chăng ? Nghĩ vậy mới thấy phục các tay viết với một tinh thần và sự kiên trì dẻo dai của họ.Mà thôi ! Cứ cho là mình đang mệt,đang lười đi.Đã thế thì tạm ngừng viết,mở các trang viết của người bạn viết,vớ được một bài viết mang tựa đề " Tản Mạn Tuổi Già ".Đọc xong thì cái đầu nổi cơn ghiền,những ngón tay lại tìm bàn phím và viết cho bạn :


                            " ....Chiều chủ nhật.Được rảnh rỗi,dạo net và tiện đường ghé thăm trang viết của anh.

                            Viết để làm gì ? Tại sao viết ? .. Vài câu hỏi có lúc đã đến với tôi như thế.Cũng như anh,tôi thèm viết khi có đôi điều để viết và viết như một cách tâm sự,trải lòng.Người viết sống tận cùng trong những suy nghĩ của hắn,khi viết,hắn trực diện với hắn qua những trăn trở suy tư.

                            Người ta nói :" Viết cũng là một cách nói ". - Thay vì nói,tôi xin chọn cách viết.Hình thức nói này trải dài trên mặt giấy hoặc trên màn ảnh.Lời nói bay mất,còn chữ nghĩa thì ở lại ( Người xưa hay doạ : " Bút sa gà chết " ) .Nghe doạ như thế mà sợ.Đã làm con người thì mình phải sợ nhiều thứ lắm : Sợ đói,sợ khát,sợ già,sợ đau,sợ cô đơn,sợ chết... ( Trước khi già và ...chết thì đã lợi dụng cái tuổi loạn để yêu nhau ra rít..Đến khi lấy vợ rồi thì thỉnh thoảng lại đâm ra trở chứng sợ vợ .. ! )


                            Thú thật là tôi đã " sợ " rất nhiều thứ sau khi đã mê thích quá nhiều thứ ở cõi đời ô trọc này.
                            Và hôm nay,đọc lại bài viết về tuổi già của anh - tôi hoảng sợ quá..Ôi ! Thời gian chẳng bao giờ ngừng lại.Thời gian và những cặp chân chạy như ma đuổi của nó.Bởi thế,tôi đã nghĩ được một cách duy nhất theo kiểu của tôi để trì kéo,chiến đấu và kháng cự lại với thời gian bằng cách viết.

                            Viết để giữ lại một trí nhớ.Viết để sống với mình và viết cũng là một cách thức để tồn tại và để có thể sống thêm một đời sống khác ngoài những chuyện bình thường như ăn uống, ngủ nghỉ ,đi cày trả nợ cơm áo....


                            Xin được viết và đọc như một sự chia sẻ.

                            Có được như vậy không - Hỡi người bạn viết của tôi ? "



                            đăng sơn.fr
                            #14
                              dang son 08.07.2011 01:12:06 (permalink)



                              THỬ VIẾT VÀI HÀNG NGẮN NHÂT.





                              Thử thì thử.Sợ gì ? Sợ ai mà không thử ?
                              Sợ cái gì ? Ngại cái gì ?
                              Đã lâu,không còn thì giờ yên tịnh để viết.Những vòng kim đồng hồ chạy nhanh quá.Làm sao rượt kịp ?!

                              Mà rượt đuổi thời gian như thế nào ?
                              Rượt không nổi đâm ra sợ…Sợ không đủ thì giờ để làm được nhiều việc.
                              Vậy là bị stress rồi đó.
                              Tham việc quá thì lúc nào sẽ sống được cho mình ?
                              ( Với chính mình ? )

                              Để xem.
                              Ngồi xuống,tĩnh tâm với yên lặng.Tập trung tinh thần vào vài trang viết của tờ báo ,quyển sách. Đừng nhìn thời qian đang đi qua nữa.Kệ nó.Thời gian là điều không thể sờ mó như một thực thể. Để ý đến nó quá nhiều lại càng bị nó hù dọa làm mình sợ.

                              Vậy đi.
                              Thời gian ơi.Ngươi chạy với ta hay ta chạy với ngươi ?.
                              Ta đang muốn được chậm rãi, để sắp xếp điều phải làm để sống.
                              Hãy để ta sống và sống vui với ngươi ,nhé.







                              TẠI SAO VIẾT ?
                              TA CẦN GÌ ĐỂ VIẾT ?






                              ‘’ Viết đúng mình,nghĩa là Viết khác người khác ‘’


                              … Tôi chụp được câu này ở đoạn cuối của tựa bìa một tập truyện ngắn rất khó ưa.
                              Cô gái viết một loạt truyện ngắn để diễn tả nỗi sâu thẳm trong tâm hồn và sự khao khát tình dục âm ỉ của đàn bà….
                              Nhà văn nữ đã cố gắng viết rất khác ngưòi để tạo dáng,tạo vẻ cho một phong cách ‘’ mới ‘’ ! Những động từ,danh từ như ‘’ Náu lặng ‘’ – ‘’ Cánh Cụt ‘’ có thể làm người đọc bần thần,hụt hững . Để hiểu trọn được câu văn,dù ngắn,người đọc phải lướt lại nhiều lần để có thể ráp nối chữ nghĩa và bố cục của câu văn !

                              Ngẫm,và nhớ lại những bài viết về ‘’ Văn Chương và Sáng Tạo ‘’ của vài nhà văn đi trước.Họ nói như thế này : « Văn chương cần có sự đổi mới để sáng tạo. Đổi mới có nghĩa là đập phá những cái đã cũ ‘’…
                              Văn chương vốn dĩ đã nằm trong ngành nghệ thuật gồm Cầm Kỳ Thi Họa.
                              Người làm nghệ thuật, để sáng tạo,không nhất thiết phải khuôn rập theo một quy củ của một hệ thống suy nghĩ ( La pensée unique ! )

                              Người chụp ảnh nghệ thuật muốn khá hơn,anh ta không cứ phải rập theo khuôn mẫu của những tấm ảnh của người đi trước đã thành danh để gọi là thành công.
                              Người họa sĩ ,trước khi muốn thực hiện một bức tranh đẹp,có hồn,anh ta phải nghiên cứu những đường nét và cách pha chế,hòa hợp gam màu để định hình một tác phẩm riêng theo tài năng và tâm hồn của mình.

                              Còn ngưòi viết nhạc,làm thơ,viết văn ? Họ cần gì để viết ?
                              Ai lại chẳng biết họ cần dụng cụ cơ bản như bàn phím,cây viết,trang giấy hoặc màn hình của computer….Nhưng chủ yếu là họ nghĩ gì ? Rung cảm như thế nào để Viết ? Và Viết thế nào,viết về điều gì cho nên hồn ?

                              Cũng từng ấy những đề tài xoay quanh sự biến chuyển của thế giới ( ngoài những lãnh vực chuyên môn trong địa hạt Chính trị, Khoa học,Y tế,Kinh tế,Luật pháp….) ngưòi viết sẽ viết ra sao để có thể giải bày,diễn đạt được tư tưởng của mình theo một cách sáng sủa,mạch lạc ?.Có thể nào viết theo một cách cổ điển mà lại mới ?.Có khi viết theo lối rất mới nhưng lại không đảo lộn sự trật tự của văn phong ?.

                              Vấn đề này không phải nhỏ trong cách thức giải bày và kết nạp về lãnh vực tư tưởng ( bạn suy nghĩ ra sao ? Bạn muốn tìm kiếm điều gì trong một bài viết để làm giàu có sự suy nghĩ cho ngày sau ? )

                              Vài dòng tản mạn khi Đọc.
                              Quay sang chuyện ở các forum,diễn đàn ở Net.Một số người viết đã viết gì ? Viết để đả phá,nhạo báng hay viết để chia sẻ và tự học hỏi để xây dựng trong một tinh thần cầu tiến ?

                              Về phía người Đọc. Họ dùng cảm năng như thế nào để chia sẻ và Góp Ý ?
                              Hay họ chỉ im lặng với một thái độ hững hờ,hoặc có khi lại ngứa mắt,ngứa tay dùng quyền hạn Góp Ý để viết những lời lẽ khiếm nhã và tách ra khỏi cái tiêu đề mà người viết đã định đặt ?

                              Viết hay đọc. Ít ra,nghĩ cũng nên dùng thì giờ để suy ngẫm, để sống.


                              đăng sơn.fr


                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 29 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 431 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9