VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 29 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 16.11.2012 16:27:41 (permalink)
..








2. Elle.com



Con bé đưa cho tôi mẫu giấy màu tím có ghi hàng chữ nhỏ : " ellaellela.skyrock.com "


Bé nói vơí nụ cười nhút nhát :

- Như đã có lần hứa vơí ông.Ông vào đọc nhé.


Tôi bắt chước Bé,cười và gật đầu.

Mẹ bé đứng cạnh,nói ké :

- Con nhỏ muốn trở thành nhà văn .Nó viết nhiều lắm


Mỗi lần gặp bé,bé đứng lại nói chuyện khá lâu.Chúng tôi có nhiều chuyện để nói vơi nhau từ lúc tôi cho bé mượn quyển La Délicatesse ( Điều tế nhị ) của David Foenkinos và bé thích lắm.

Bé nói khi ghé trả sách:

- Truyện ông ấy viết đơn giản,nhẹ nhàng.hai mẹ con em thích lắm.Cám ơn ông nhiều

Tôi gật đầu,hứa :

- Kỳ sau,tôi sẽ cho em mượn cuốn dvd mà ông ấy đã dọn quay thành phim cùng tên.


Mắt con nhỏ sáng rực :

- Ah Ah ! Ông hứa chắc nha ? Ông có thấy hay không ?


Tôi không trả lời theo ý riêng vì sợ em bị ảnh hưởng cái khó khăn khi xem phim rút từ truyện của mình.Chả lẽ tôi lắc đầu để nói : " Đó là một cuốn phim làm tôi tiếc tiền vì nhạt nhẽo,rời rạc,vì...... "

Mỗi người một ý.

Đổi đề tài,tôi hỏi cô bé :

- Em viết gì ? Có khó khăn lắm hay không ?

Giọng em dịu,nhẹ,êm.Em nói em không biết phải cất cả những trăm ngàn bản thảo vào đâu.

- Sao Bé không giữ lại trên pc ? Tiện hơn...


- Em thích viết trên trang giấy á ông .Em quen rồi....


À há . Viết bằng cách nào cũng xong.Tôi móc cặp táp,tặng em quyển tạp chí Psychologies của tháng vừa rồi,trong đó có bài viết về con cái của chàng Foenkinos.


Chiều tối,về nhà,ngồi vào bàn giấy trước giờ ăn tối,tôi ghé thăm cái Blog của bé :

Bé viết bằng Pháp Ngữ ( vì bé là người Pháp - Dĩ nhiên ) :


" .... Le monde est à moi ! ”


lundi 03 septembre 2012 12:45


Bonjour ou Bonsoir ! ^^
Bienvenue dans mon univers, j'aime discuter, partager, déconner.
Bien évidement ,je n'ai pas 100 ans .... sinon bonjour les cheveux blanc et les rides ^^




Tôi phì cười,tạm dịch qua tiếng mẹ đẻ của mình :

" .... Thế giơí của tôi .

Xin chào.
Chúc mừng bạn đến thế giơí của tôi,tôi yêu thích điều bàn thảo,chia sẻ và quậy phá
Lẽ dĩ nhiên là tôi chưa đến 100 tuổi.Nếu không thì phải chào những sợi tóc bạc và những nếp nhăn.... "


Và em làm thơ :


je t'aimais...




T'oublier est impossible

Tu étais si irrésistible

J'ai finis par craquer

Et t'avouer

Les sentiments qui grandissaient en moi

Et toi

Tu en as profité

Tu as bien joué

Maintenant, mes sentiments

Ne sont plus ce qu'ils étaient

tout c'est dissipés

Mon amour a laissé place à la haine

Ma peine

Elle me ronge de l'intérieur

Tu es partis avec mon coeur

Je t'aimais

Mais aujourd'hui, j'ai réalisée

Que tu n'es pas irremplaçable...



( Ellaellela )


Vậy sao,bé ?


Nhỏ tí xíu ( 17 tuổi ) vậy mà đã thất tình rồi sao ?

Thơ của Bé kể câu chuyện bị tình phụ.Bé nói bé bị đánh cắp trái tim,bé bị người ta giỡn đùa vơí tình cảm của mình và bé sẽ hận tình để quên....

Như vậy là tôi,gã người viết chưa tơí 100 tuổi biết là bé đang thất tình.Đọc xong,tôi nghĩ đến điều sẽ nói vơí Bé rằng :





" Nhỏ nè !



Tình yêu là một trong những điều oái oăm kỳ diệu. Tình yêu có màu xanh của ánh mắt,có màu hồng của những ngọn nến như buổi tối sinh nhật thời mơ mộng.Và đôi khi ...Tình yêu có một khoảng rất tối,ở đó,em biết cúi xuống để tìm nhặt những sơị tóc bạc của mình.Trên sợi tóc là một dấu chấm nhỏ híu hiu của một nỗi buồn vô chừng... "

Faut pas chercher un grand amour .Bébé






đăng sơn.fr









dang son 05.12.2012 13:00:30 (permalink)
.






CHỌN & LỰA


______________________________






* Đọc ở một đoạn sách,có cái ông hay bà người viết ra ý như thế này : '' Khi chọn lựa cũng có nghĩa là hy sinh ''


Ngẩm nghĩ một chút và tìm ra câu trả lời phụ ( bis ) : Khi ta chọn,sau một chốc ngần ngừ và thử chế ngự lòng tham của mình,ta bắt buột phải chọn.Chọn một mà thôi.Có khi chọn xong lại tiếc rẻ cái kia.

Ở đời sống,lắm lúc ta phải quyết định để chọn một cái kết quả dù xấu hay tốt.Thí dụ : Trong lãnh vực nghề nghiệp,tuỳ theo trình độ và khả năng mà ta chọn nghề ( khi đã chọn thì phải yêu cái nghề của mình )

Và cũng có điều là ta không thể nào " chọn lựa " được là sự sinh ra đời của mình ( một sự kết hợp của tình yêu ! ) nhưng sau đó,ta chọn cung cách sống riêng cho mình.

Chọn sự học,chọn nghề ngỗng khi rời ghế nhà trường,có hai cái nghề mà tôi thích lắm đó là nghề ký giả báo chí và nghề cảnh sát thẩm cung :

- Cái nghề thứ nhất - Ký giả phỏng vấn không có quyền hành.Hỏi để viết,để làm công việc báo chí.

- Cái nghề thứ hai oai hơn : Là có quyền hạn để khẩu cung.Người bị hỏi bắt buột phải trả lời. Và lắm lúc,có rất nhiều câu hỏi khó lòng trả lời sao cho xuông.Ta đành lấp liểm,chống chế.


Các người viết văn,làm việc vơí ngôn ngữ hay có cách lòng vòng,đảo ngữ,đảo văn của họ ( đôi khi họ biến thành những kẻ biết nói dối,tự bịa ... )


Nói sang chuyện " Dỗ Dành " và được dỗ dành thì thuộc về vấn đề tâm lý trận.Trong một con người có 2 phần Thiện,Ác.Có phần người lớn và một phần trẻ con.

Người lớn thiên về sự lý luận.Trẻ con nghiêng về nỗi mè nheo,đòi hỏi điều dỗ dành.Trong tình yêu thì cũng na ná như thế.Người ta yêu để được yêu - và từ đó có điều lắm sự để những kẻ làm nhạc,làm thơ,viết truyện có điều để viết.

Và họ đã viết,đang viết và sẽ viết ( Viết giữa cái Thiện Ác,giữa điều người lớn và trẻ con ...... )



đăng sơn.fr
______________________________________

* ( Tản mạn vơí sự viết và điều chọn lựa - Viết để làm gì - )


dang son 21.12.2012 16:06:59 (permalink)
.







NẾU
là một Thiên Thần





___________________________________





Trong một chủ đề,tôi đã viết :

"...... Ngày hôm kia,gặp lại mẹ cô nhỏ,tôi hỏi thăm cô.Mẹ cô buồn buồn trong ánh mắt :

- Con nhỏ bị bệnh đau khớp xương và cột xưong sống ngặt ngèo từ lúc lên 7 tuổi.Mấy ông bác sĩ giải phẩu lắc đầu chịu thua.Trong tương lai,có lẽ cháu sẽ vĩnh viễn tàn tật và ngồi xe lăn...

Tôi lắng nghe và tìm lời an ủi bà.... "





& - Gặp lại Laureen ở buổi sáng ngập mưa.Mưa cả hơn hai tuần nay rồi còn gì .Hình như trong ánh mắt của Bé cũng có hình ảnh xam xám của những ngày thiếu nắng.

Hỏi Bé và mẹ bé :

- Hai mẹ con thế nào ? Khỏe không ?

Mẹ bé nhẹ nhàng :
- Con nhỏ mơí nằm bệnh viện hơn hai tuần.Bây giờ khỏe rồi,đỡ hơn


Con nhỏ đưa trả tôi cuốn tạp chí Psychologies mà tôi đưa cho nó cách đó một tháng.Tôi bảo bé :

- Nhỏ à ! Đọc xong rồi thì hãy đưa cho bạn bè,người thân như một cách chia sẻ điều cần thiết.

Bé gật đầu.Nụ cười đẹp như thiên thần cánh trắng vào những ngày cạn hết trong năm.Tiếng mưa đang đệm cho câu chuyện dòn tan giữa hai người lớn.Mẹ bé lúc nào cũng thế : Bà hiền dịu,điềm đạm trong lời nói.

Tôi ngại bé bị lẻ loi,khều bé :

- Sao bé không nói năng gì ? À này ! Chú đã ghé thăm cái blog Ella của bé và đã copy lại bài thơ Je t'aimais của bé cho một chủ đề viết của chú rồi đó.

Laureen chơm chớp mắt cảm động.Cô bé ít nói nhưng ánh mắt dịu dàng khi dấu sau vài lọn tóc nâu đã nói rất nhiều.Trong đôi mắt bé có câu hỏi để chú có thể hiểu ngầm ngầm : " Chú đã đọc gì ở blog và đã viết gì ? "

Mắt bé cần câu trả lời :


- Khi viết xong chú ao ước là phải chi người đọc có thể thấy nụ cười đẹp của bé ! "


Mẹ bé cũng cười đẹp như bé.Đôi mắt bà long lanh : - Chúng tôi vui khi gặp lại ông .



Ôi trời ! Thật vậy sao ? Tôi đã nói gì để hai mẹ con được vui ?
Có phải là tôi đã nói rằng :

- Laureen này ! Dẫu ta có ngồi trên xe lăn nhưng ta vẫn có thể viết.Viết để là một sức mạnh.Có một ngày nào đó,bé sẽ viết chung vơí chú bằng song ngữ.Chú biết rằng sẽ không là một khoảng cách trở ngại giữa hai ngưồn văn hóa.Dẫu gì thì chú cũng đã đi trên những con đường từ lúc bé chưa lọt lòng.



Phải vậy không cô thiên thần nhỏ trong tôi ?




đăng sơn.fr




( Cadeau de Noel pour Laureen )

dang son 28.12.2012 16:07:23 (permalink)
..







ĐƠN GIẢN
để gặp điều Hạnh Phúc .


______________________________________



Người ta đã bỏ ra rất nhiều thì giờ để tìm hạnh phúc và đuổi bắt vơí nó.


Có một buổi sáng,trời đẹp ,lành lạnh ở một cửa hàng,tôi gặp người đàn ông,dáng cao đẹp,ánh mắt có dính một nụ cười đầy hơi ấm.Ở người đàn ông khá trẻ tuổi này,người đối diện cảm thấy nhẹ nhàng,anh ta có giọng nói rất êm.

Chuyện qua chuyện lại một chập,tôi hỏi anh :

- Ông là ca sĩ hay là ký giả đài radio,ông ?

Ánh mắt của anh chàng tặng tôi thêm nụ cười ngạc nhiên :

- Sao ông lại đoán như thế ? Ông đang làm tôi vui hơn.

Anh chàng thoải mái kể chuyện là đã làm việc rất nhiều,nhiều đến nỗi không kịp thấy hai đứa con của mình lớn lên và chúng tôi trao đổi vơí nhau về cái nhìn trên quan niệm của thời gian và hạnh phúc.


Nắng lên cao hơn ngoài cửa tiệm.Chúng tôi chia tay nhau,sung sướng vui vẻ mà chia tay.Anh chàng cho tôi cái địa chỉ mail và số điện thoại để liên lạc.Tôi hứa là viết cho anh chàng lạ mặt ấy vài chữ vào đúng 9 giờ tối hôm ấy.


Công việc quá bừa bộn,tôi đã không giữ đúng lời hứa.

Sáng nay,tôi viết lá thư ngắn để chào người đàn ông mới quen.Tôi nhắc anh chàng về cái định nghĩa của hạnh phúc :


" Continuez mon cher.
Continuez à partager avec les gens autour de vous.Le bonheur est
simple comme le bonjour " *




Tôi nghĩ là anh ta rất vui khi đọc thư.

Hạnh phúc đơn giản lắm !






đăng sơn.fr





* Bạn hãy tiếp tục.
Tiếp tục chia sẻ vơí người chung quanh- Hạnh phúc đơn giản như một câu chào hỏi.


________
dang son 15.01.2013 12:28:32 (permalink)
..






CHỌN LỰA -

___________________________________




Đáng lẽ bài viết ngắn này có một cái tên là " RÁC " ( ! )

Nhưng viết như thế thì thấy mình tàn nhẫn quá để bắt đầu cho một buổi sáng.Những ngày mùa đông ở đây chưa có tuyết ,gió cuốn,mưa rơi tơi bời sau những thoáng nắng yếu ớt.Trời mùa đông ẩm ướt sập sùi thiếu nắng dễ làm người ta xuống tinh thần hay đau,cảm ho để lần lượt đi bác sĩ.

Tôi ngồi trong cái phòng mạch đầy người.Đến viếng ông BS gia đình không phải vì cảm cúm,đau bụng,nhức đầu ,tôi thấy mình còn mạnh như một con trâu - đến chỉ để xin gia hạn thuốc giảm áp huyết ( đời còn ngon lành,còn đẹp chút đỉnh,cha mình đi sớm bên quê nhà vì cái chứng áp huyết cao nên mình thấy sợ,chứng di truyền có thể cướp đi mạng sống.Đời còn đường đi,đi được thì tiếp tục mà đi ...Vậy thôi ) .


Phòng mạch rất khang trang,tường sơn màu trắng vơí những tấm tranh tĩnh vật treo rải rác,giữa phòng là cái kệ gỗ hai tầng đựng đầy tạp chí,mấy ông tubíp thì hay đọc sách báo,tạp chí về kinh tế và chính trị,thời sự.Nhìn cái bìa nào cũng thấy những cái tựa dễ nực đại khái : < Nền kinh tế của chúng ta đi về đâu ? < Làm thế nào để thoát khỏi nền khủng hoảng kinh tế toàn cầu ? < Tân chính phủ có phải là những kẻ bất tài,bất lực không ?

Dân làm báo luôn biết cách câu khách, bán hàng bằng những phương cách đăng hình ảnh và in những cái tựa bắt mắt.Chuyện dĩ nhiên. Rời mắt khỏi cái màn ảnh TV đang nhả những bản tin nói về sự biểu tình chống điều luật sắp cho làm đám cươí cuả dân đồng phái yêu nhau,tôi lục lọi chồng tạp chí trên kệ,lòng thì tránh những tờ báo đăng bài chính trị,tôi sợ áp huyết lên vì những cái oái oăm chống phá nhau của các phe phái báo chí.Chuyện thảm hại thụt lùi của nền kinh tế thì khỏi đọc báo cũng biết khi đi ngang những khu phố treo bảng đóng cửa ,bán cửa tiệm..... Bây giờ,người ta mở tiệm rồi kéo nhau xập tiệm,chỉ có mấy hãng to to như Apple Tráo Táo,Samsung,Lg và những hệ thống công ty là buôn bán kha khá mà thôi vì tiềm lực kinh doanh ,tổ chức quy cũ....

Rời mắt khỏi mẫu tin về sự tàn rụi kiểu phá sản của hệ thống Virgine Mégastore vơí hơn 20 cửa hàng trên dất Pháp :

( La chaîne Virgin avait déposé le bilan mercredi 9 janvier auprès du tribunal de commerce de Paris. Comme d'autres distributeurs spécialisés, dont la FNACV, l'enseigne est notamment victime de l'effondrement des marchés "physiques" du disque et du DVD, et de la concurrence des grands acteurs du web, comme Amazon et Apple.... )

Tôi rơi vào những tờ tạp chí lá cải chuyên đăng tải về chuyện tài tử minh tinh.Tôi cảm thấy bất ổn cho mình.


Không đọc nữa.

Lẳng lặng ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngó người qua kẻ lại ngoài phòng mạch.Cố gắng nghĩ đến những điều vui,những thân tình giữa những kẻ có lòng vơí nhau.

Nhớ lại một dòng chữ của người bạn thân.Cô viết :


" .....
Buổi sáng nơi này, lạnh buốt với nắng vàng tươi tắn, dấu hiệu của mùa xuân.
Em đang nghe nhạc hay...

Buổi tối đã đi qua với những câu tâm sự dài không muốn dứt,
em mang theo và có một giấc nồng thật say, thật ngon.

Ngày vui cho em, và niềm vui cho anh.
"

.



Đã ngắn gọn như thế thôi.Thay vì ngồi đọc báo,nhét thêm vào đầu những bản tin chẳng có gì vui giữa bầu trời xám xịt nơi đây,mình nghĩ mình vẫn còn một vài cách...


Và vì thế,người ta còn chịu khó viết cho nhau và giữ lại tình thân trên vài dòng chữ.Chữ nghĩa không nên là rác rưởi từ một nền kinh tế chỉ nhắm vào điều cạnh tranh và kích thích tiêu thụ......






đăng sơn.fr


dang son 21.01.2013 04:06:22 (permalink)
..





CÁM ƠN BẠN THÂN_




Có khi nào,bẳng đi một thoáng ,tưởng rằng đã quên,bạn tìm lại được một người bạn cũ ?


Từ câu hỏi như thế,tôi nghĩ là không khó hiểu khi người ta muốn đùa vơí một câu nói : Tưởng rằng mình nhớ lại điều đã quên !

Ừ - thì như thế,tôi đã quên bẳng là mình đã mua hai quyển sách từ một sáng mùa hè hôm nào khi rời tiệm sách.Quên là đã tìm tìm một cái quán vắng để ngồi đọc kiểu ngấu nghiến.Hai quyển sách ấy không thuộc dễ đọc vì là những đề tài nghiên cứu rất tỉ mỉ về tâm lý con người trong bộ sách tư tưởng và Développement Personnel.

Vài mùa hè nữa trôi qua.Bây giờ là buổi đêm,trời đông đang cóng lạnh bên ngoài,đài khí tượng nói buổi khuya sẽ đổ xuống những cơn mưa đá hoặc tuyết...Tôi đã ngủ rất sớm sau một ngày đầy đủ cho những cục cựa đủ thứ vệc bao quanh.Bây giờ là hai giờ sáng,tôi ngồi nhâm nhi và nghe nhạc nho nhỏ ở cái radio,đài đang nhả những bản nhạc rất quen,mắt chạy trên những hàng chữ ở quyển sách chưa đọc xong,nay tìm lại được ở kệ sách,tôi có cảm tưởng mình tìm lại được một người bạn thân tưởng rằng đã quên vì xa nhau.


Bao nhiêu mùa hạ,mùa đông đã trôi qua,chữ nghĩa vẫn ở lại trên trang sách như bạn thâm niên để giúp mình có điều mà viết,tôi đang hạnh phúc để cám ơn bạn.

Bây giờ tôi đi ngủ.Ngày mai,ngày mốt,tôi hẹn gặp lại bạn.







đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2013 04:09:57 bởi dang son >
dang son 21.01.2013 14:21:29 (permalink)
_





TUỲ BÚT








____________________________________







Buổi sớm - Trời đang mưa gió bão bùng,ở một bài viết,tôi đọc được :




... " Có lúc nào bạn ngồi trầm ngâm để đọc lại những gì mình đã viết, như tùy bút , thơ hay những mẫu truyện ngắn chẳng hạn . Không hiểu có ai đó giống như tôi bây giờ hay không , tôi đang ngồi đọc lại một tùy bút của chính tôi viết đã lâu , rồi tôi cứ ngớ ngẩn ra , tự nói " là mình viết đây sao !? " . Lạ lùng quá khi tôi ngồi nhìn tôi, qua bài viết bỗng thấy như tôi được phân ra làm hai . Tôi đó ư !? "



Và :


... " Đời sống như thế đó, quá tràn đầy nỗi hạnh phúc lớn lao .
Vậy mà ...!!!?

- ( Mầu Hoa Khế )




...


Đọc xong,thấy mình giữ lại được vài điều có câu hỏi và câu tự trả lời. Khi viết tuỳ bút,người viết lục lọi lại trong vài ý nghĩ của mình qua những ký ức của kinh nghiệm sống.Kỷ niệm là một vết khắc của ký ức : Những buồn vui một thời nằm yên trong ngăn tủ nào đó có thể được khơi dậy và trở lại nằm trên mặt chữ dươí dạng tuỳ bút.

Quá khứ có màu sắc riêng của quá khứ từ bàn tay của một người vẽ tranh,hắn có thể theo một cái tâm trạng nào đó để tô riêng cho góc tranh của mình những màu xanh,màu hồng hoặc những gam màu xám xịt ( nhưng thực thể của kỷ niệm quá khứ vẫn có những điều không thay đổi được và rất lắm khi quá khứ ôm kỷ niệm để biến thành không khí - thứ không khí chẳng bao giờ có màu sắc )

Viết tuỳ bút là cách trải bày tâm trạng theo những lúc vui buồn riêng của mình.Viết xong ,để đó vơí thời gian trôi.Vài năm sau đọc lại,ngồi ngẫm nghĩ rồi tự hỏi : Ta đó sao ? Ta viết đó ư ? Ta đã sống và bây giờ còn đang sống. Ta đang vui,buồn theo một nhịp sống.Và khi đọc lại,ta có gì để viết thêm ?

Viết thêm ,có nghĩa là sống và cảm nhận được thực tại : Một ngày đầy đủ vơí những ngược xuôi ở đời.Một ngày tích tắc đang trôi vơí những ưu tự trăn trở từ những chuyển động của tình hình xã hội ,của thế giới.

Viết thêm - cũng có nghĩa là đối diện vơí chính mình.Những ý nghĩ của mình là những chủ quan có định kiến.Ta nghĩ gì và viết theo chiều hướng nào ?



---


Đọc chậm rãi những hàng chữ viết của một người viết.Đọc màu sắc theo một nghĩa âm thầm im lặng của trí tưởng hiện thành chữ ,từ đó thấy mình có thêm vài điều để viết như một chia sẻ cãm nghĩ.


Khi thấy câu chữ ở hàng dứt có câu : " VẬY MÀ.... " Tự dưng như nghe một tiếng thở dài.Dòng chữ của tuỳ bút hay có tiếng thở dài của một sự tiếc nuối nào đó.





đăng sơn.fr




* ( KhôngGianRiêng - dactrung.net )
















.
dang son 21.01.2013 15:18:26 (permalink)
.









VIẾT
ở màu hoa Khế -









...Có khi thấy ngạc nhiên như một điều kỳ lạ -Hãy để tôi nói vơí em :

Cái thú sau màn đạo diễn ăn sáng,cà phê cà pháo là bò vào văn phòng,mở một vài diễn đàn đọc các bài viết.Ở cái cột titre bên tay phải,tôi đọc đoạn Tùy Bút của không gian riêng và tôi rơi vào chữ của em - ( thứ lỗi cho tôi khi tôi gọi em là " em " - một người viết đã từ lâu ở đây đó - Không lẽ tôi gọi em bằng chữ Bà : " Thưa Bà " thì tội nghiệp cho em lẫn tôi - Xa cách và khách sáo quá thể )



Là một người cũng biết viết ( và có lẽ thời gian viết của tôi đã như một dòng sông xa hơn tuổi trẻ của em )

" Tôi đang có một buổi sáng ngày nghỉ.Tôi sung sướng để hưởng góc sáng này một cách nhẹ nhàng - ( Có nghĩa là,vẫn dậy sớm,vẫn tập thể dục để đánh thức mình khi rời một trong những giấc mơ đầy màu sắc và có khuôn chiều của 2 D - Không là 3 D như những mẫu quảng cáo bán TV kiểu màn ảnh dẹp ....)







Là một người cũng biết viết ( và có lẽ thời gian viết của tôi đã như một dòng sông nơi tuổi trẻ của em và tôi đã trải qua ) có lắm khi tôi tò mò đọc em để xem em nghĩ gì và thử đếm những góc tối trong tâm hồn em...Có lúc tò mò chút đỉnh như thế mà thôi vì tôi biết đọc điều mình thích và không thích.



Tôi thích cách viết tả cảnh những cánh lá rơi vi vu trên đoạn đường tản bộ của em.Thích nét tả nỗi cô đơn âm thầm nào đó vơí cái cảm giác hụt hẩng khi tự nhìn lại mình trên màn hình và phím chữ - Có khi đọc xong,tôi thầm nghĩ : Nếu là một người viết nhạc,cung nhạc của em chẳng bao giờ vui như một điệu rock hoặc thể loại R'n'b ...Không khí nhạc của em sẽ có nhịp boston rã rời trên một sàn nhảy ở đêm tàn khuya.



Note nhạc sau cùng ở bài viết mơí của em đã có chữ " Vậy mà " để chứng tỏ điều tôi nghĩ.Vậy mà là sao,em ?...... <

..


Đời sống này

Thời gian của vòng sống không bao giờ ngừng lại.

Em đang có những điều tiếc nuối - tôi biết chứ .

Em tiếc một hình ảnh trong đêm giáng sinh có chuyện hoàng tử Cóc mời nàng công chúa ở một điệu luân vũ và trời sao đêm bên ngoài đã có điều huyền diệu....

..

Là một nguời viết theo cái nhìn nam giơí ,tôi không tiếc như em ,tôi chỉ nhớ lại một góc nhìn bỡ ngỡ của người vào đêm giáng sinh năm nào thời áo trắng.

Tiếc hay không thì vẫn thế mà thôi.Dòng sông vẫn lướt trôi theo tuổi trẻ của mình.Một góc quán thời ấy đã không còn những vụng về,bỡ ngỡ từ một lá thư tình màu mực xanh,mực tím,Ly cà phê đậm đặc,ly chanh muối có khi nhiều đường quá đáng trên một câu nói mật ngọt và lịm ngắt....

Tiếc gì những cơn mưa rã rượi ngày ấy,khi có câu hát của DuyQuang từ một bài thơ phổ nhạc .... " Đưa em về dươí mưa,.... Hãy ru tên vô đạo,hãy ru tên khờ khạo - emhiềnnhưMaSoeur ...

Tôi có đạo đấy chứ.

Thời ấy,tôi ngoan đạo cho đến khi tôi gặp người,tôi đâm ra hư hỏng để có lúc tôi biến thành quỷ dụ dỗ người ta trốn vào quán nước có những bậc thang và một tí ti bóng tối để những bản nhạc pháp thêm tình tứ bên cái phin lọc cà phê.Tôi tập cách lãng mạn ngồi đếm những viên đường trong mắt người ta để thấy người rưng rưng.

Người ta dọa tôi sẽ bị Chúa của tôi phạt nặng và chết thì xuống địa ngục khi hay trốn lễ ngày chủ nhật.....

Tôi sợ nhưng vẫn bướng bỉnh để không tin cho lắm vì đang nếm hình ảnh của thứ gọi là thiên đường ngay trên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy.Tôi ngất ngư và quên khuấy đi cái địa chỉ ghi chỗ trọ của trần gian.

Bây giờ.....

Tiếc làm gì nữa ?


Bây giờ,tôi hiểu là : Tại sao người ta viết Tuỳ Bút.



-----



Cám ơn em đã vì thần giao cách cảm mà đến thăm tôi bằng chữ của em.


đăng sơn.fr


( ViếtTrảLờiMàuHoaKhế )






.

dang son 04.02.2013 15:16:30 (permalink)

.






MỘT VÀI KHOẢNG TRỐNG ...







________________________________________________________________











________________________________________________________________




Có gì khó hiểu không khi để một khoảng trống ?
Ở cái khoảng trống ấy là một bầu khí quyển để thở,để dưỡng sức.Ở đời sống này,có nhiều người rất vội vã,suy nghĩ nhanh,hành động nhanh,cái gì cũng nhanh đến nỗi chóng mặt kể cả khi mất việc làm cũng nhanh như chớp.

Vừa ăn,vừa chạy,vừa lái xe,vừa uống cà phê,vừa trang điểm kẻ mắt,vẽ môi,đọc báo,mở điện thoại,tìm mail,trả lời thư,hoặc ghé vào facebook đọc tin bạn bè nối mạng.....

Ngồi trên chuyến bus cũng thấy chóng mặt vơí cách lái xe của gã tài xế hoang đàng,gã bực bội vơí nạn kẹt xe,gã lèo nhèo rú máy,quẹo trái,quành phải làm hành khách nghiêng ngả ú tim la lối phản đối.Có người bấm phone gọi hãng xe bus trách cứ,kiện cáo.....


Báo chí,truyền thanh truyền hình cũng chạy ,chạỵ đi thu nhập các tin tức hình ảnh mơí nhất sau cuộc bầu bán về điều luật cho phép người cùng phái làm đám cươí lấy nhau.Phe chống kéo xuống đường.Phe thuận reo hò kéo xuống đường nhảy tưng tưng.

Tôi không thích chạy khi muốn dành cho mình một vài khoảng trống :






Ngồi ở chuyến xe bus có tên tài xế ó đâm,tôi thừ người nhìn ngắm quang cảnh dươí mưa nơi từng khu phố.Dạo này thiên hạ nhào nhào treo bảng bán nhà,bán cửa hàng và đăng ký thất nghiệp,mấy hãng xe hơi cũng ngáp vì ế.Những màu xám đục giăng đầy trên mặt báo,ngày nào cũng từng bản tin màu xám ( ---------------------- ..... )





Cái cô đèm đẹp kia ngồi ở hàng ghế đối diện đang đọc tờ tạp chí lá cải viết về ca sĩ Beyoncé Knowles .
Tờ báo đăng lời tâm tình của cô là để giảm căng thẳng giảm stress thì cô thích ngủ vơí chồng.... v...v.....Qua trang khác thì thấy con nhỏ nhà giàu Paris Hilton vơí các hình ảnh lung tung loạn cào cào vơí các cảnh nhí nhố biểu diễn...

Cái cô đèm đẹp thả tờ báo xuống,thả nụ cười kỳ kỳ hỏi tôi,giọng thoải mái :

- Ông có muốn đọc ké không ? Chuyện tài tử,ca sĩ...


Tôi cười,lắc đầu :

- Cảm ơn cô .Tôi đang muốn tặng tôi một khoảng trống trong đầu....

- Để làm gì hả ông ?


Tôi chìa cho cô cái bìa đĩa nhạc của Francis Cabrel ,anh ta viết lời như sau :


.....





Les Hommes Pareils

Vous, vous êtes et nous, nous sommes
Vous, vous êtes et nous, nous sommes
Des hommes pareils
Plus ou moins nus sous le soleil
Mêmes cœurs entre les mêmes épaules
Qu'est-ce qu'on vous apprend à l'école
Si on y oublie l'essentiel ?
On partage le même royaume
Où vous, vous êtes et nous, nous sommes...

Moi, j'ai des îles, j'ai des lacs
Moi, j'ai trois poissons dans un sac
Moi, je porte un crucifix
Moi, je prie sur un tapis
Moi, je règne et je décide
Moi, j'ai quatre sous de liquide
Moi, je dors sur des bambous
Moi, je suis docteur-marabout

Et nous sommes
Des hommes pareils

Plus ou moins loin du soleil
Blancs, noirs, rouges, jaunes, créoles
Qu'est-ce qu'on vous apprend à l'école
S'il y manque l'essentiel ?
Semblables jusqu'au moindre atome
Vous, vous êtes et nous, nous sommes...

Moi, je me teins et je me farde
Moi, mes chiens montent la garde
Moi, j'ai piégé ma maison
Moi, je vis sous des cartons
Moi, j'ai cent ans dans deux jours
Moi, j'ai jamais fait l'amour
Nous, enfants neveux et nièces
On dort tous dans la même pièce

Quelque soit le prix qu'on se donne
On nage dans le même aquarium
On partage le même royaume
Où vous, vous êtes et nous, nous sommes
Où nous sommes des hommes pareils
Plus ou moins nus sous le soleil
Tous tendus vers l'espoir de vivre

Qu'est-ce qu'on vous apprend dans les livres
S'il y manque l'essentiel...?
S'il y manque l'essentiel...?
J'aime mieux ce monde polychrome
Où vous, vous êtes et nous, nous sommes...
Des hommes pareils...







Cô nhỏ đọc xong,cô cười ,hỏi : Ông sẽ làm gì vơí bản nhạc ấy ?

Tôi thử trả lời :

- Để làm người bình dị và có cho mình một vài khoảng trống,cô ơi !



đăng sơn.fr




* Les Hommes Pareils
" Giống như Nhau "

Bạn là ,và tôi ,tôi là
Những kẻ giống nhau
Trần truồng dươí mặt trời
Cùng nhịp tim giữa bờ vai
Người ta dạy mình những gì ở nhà trường
Nếu họ quên đi điều cần thiết
Khi mình chia nhau cùng một thế giơí
Chúng mình là....
Giống y nhau mà thôi.....









.


dang son 09.02.2013 13:01:45 (permalink)
..














VIẾT

ở một nơi Rất Gần.




_______________________________________________






Ở buổi sáng trời rất lạnh.Mở máy,nhận được thư của cô bạn nhỏ ( có thể gọi cô là một ThiênThầnNhỏ " )


Bé viết :







......je n'ai pas eu une minute à moi jusqu'à là, désolée.
voici un extrait de ce que j'écris :


( Cháu đã không có được đến 1 phút cho riêng mình .Tiếc quá ! Và đây là một đoạn trích từ điều cháu đã viết ) :









Prologue :







Je n'écris pas pour la gloire, je n'écris pas pour être plains ni pris en pitié. J'écris pour moi, pour me vidé la tête, couché mes sentiments sur cette page en espérant les comprendre, en espérant comprendre d'ou vient cette douleur, d'ou viennent ces larmes qui coulent abondamment en écrivant, en écoutant de la musique, en regardant le ciel. Pourquoi tant de souffrance ? est-ce que je mérite tout çà ? est-ce une punition ? Aucune idée ! D'ailleurs je n'attends pas de réponse de vôtre part ! Alors la seule chose que vous puissiez faire c'est lire, lire, lire et peut-être que vous finirais par me comprendre et m'accepter sans discuter ! Je dis bien peut-être !



( Tôi không viết để được danh vọng,không viết để than khóc hoặc xin sự thương hại.Tôi viết cho mình để nhẹ nhõm đầu óc khi thả dòng chữ tâm trạng lên trang viết và hy vọng hiểu được mình,hiểu được sự đau khổ đến từ đâu và những dòng lệ cứ mãi tuôn khi viết trong lúc nghe nhạc hoặc khi nhìn lên bầu trời cao.

Vì sao lại đầy khổ đau như thế ? Tôi xứng đáng để phải nhận hình phạt như thế sao ? Tôi không biết . Cũng không chờ sự trả lời của bạn.Điều mà bạn có thể làm chỉ là đọc - đọc mà thôi,khi đó bạn có thể hiểu tôi và chấp nhận tôi..... )






Chapitre 1





"

Khi muốn nhớ lại thì phải quay lại về ngày cũ.

Tôi đang ở trong phòng chơi những món đồ và vơí chú gấu yêu dấu màu nâu thì cha tôi theo bước chân mẹ vào phòng. Nếu khi thấy cha mẹ bạn cùng vào phòng mình mà không nói một lời nào thì bạn có thể đoán là chuyện chẳng lành.Tôi sợ cứng người khi cha ngồi cạnh mình bên tay phải,mẹ phía bên trái.Đoán là họ sẽ nói điều chẳng lành,tôi thèm chuyện chẳng thà là họ chơi đùa vơí mình để né điều không ổn nhưng cha tôi đã đẩy những món đồ chơi đi chỗ khác

Laureen , cha mẹ có điều muốn nói vơí con - Cha tôi lên tiếng vơí chất giọng run run

- Con đã làm chuyện sai trái ư ? Cha mẹ sẽ phạt con ?

- Không.Mẹ nói - Hãy biết là cha mẹ rất thương yêu con


Tôi không còn nghe thấy gì nữa.Quay nhìn sang cha, mặt cha tái mét.Mẹ thì có những dòng lệ chực rơi,tôi thấy vành môi mẹ nhúc nhích nhưng chẳng có một lời nói nào chạy đến tai tôi.Họ nhìn nhau như để dò phản ứng của con.Và mẹ bắt đầu nói khi tôi không đủ thì giờ để chuẩn bị nghe sự thật :

- Cha không phải là cha ruột của con.

Và mẹ thấy rõ phản ứng của tôi .Bụng tôi quặn lên,cổ họng khô cứng và mắt nhoè lệ.Tại sao mẹ lại nói như thế ? Mẹ đang nói dối . Cha tôi là của tôi.Tôi oà khóc khi mẹ im lặng.Không suy nghĩ gì,tôi ào vào lòng cha đang khóc trong nỗi im lìm.Cha xiết tôi vào lòng và nói nhỏ :

- Con gái hãy an ủi mẹ con đi.


Quay sang nhìn mẹ ,thấy mẹ khóc,tôi chậm rãi lại sát mẹ,ôm lấy mẹ để chan hoà nước mắt.



Laureen.




___________________________________________________________________







Vậy sao ?


Đọc xong thì chú có thể hiểu bé. Có lẽ bé còn nhớ ở ngày kia,chú đã lắng nghe bé nói về chuyện Đọc và Viết.Chúng mình đã đồng ý vơí nhau là : Viết để trải lòng.



Và sáng nay,bé đã gửi cho chú một tâm tình.Chú thích đoạn người đàn ông ôm choàng cô con gái vào lòng và bảo con quay sang an ủi mẹ.


Lá thư kể chuyện mơí đến đoạn thứ nhất vơí lời thú nhận của mẹ bé.Chú không có gì mà ngạc nhiên đâu - bé ! Hãy nói cho chú nghe câu trả lời của bé :



- Ở đời này,có bao nhiêu người cha tốt và xứng đáng được gọi là CHA ? ( cho dù có khi không phải là cha ruột của mình )





.....





Khi trả lời xong câu hỏi của chú,thì chúng ta có thể viết chung vơí nhau bằng hai ngôn ngữ.Ngôn ngữ quê hương của chú không thể nào thua kém ngôn ngữ của Molière nơi bé được sinh ra và lớn lên.



Chú biết rõ là như thế.người ta cần có một cái Tâm để viết.







đăng sơn.fr





_______________________________





Nguyên bản Pháp ngữ của Laureen : .

.

Bienvenu dans le début de ma vie, du moins ce dont je me souviens ! Et oui ! Pour comprendre il faut revenir en arrière.








Je suis dans ma chambre et je joue tranquillement avec mes jouets et ma grosse peluche, un ours brun, ma peluche préférée. Je m'occupe de mes affaires quand papa suivit de maman entre dans ma chambre, et dieu sait que c'est mauvais quand vos deux parents viennent vous voir le visage tout blanc et sans un mot, c'est rarement de bonnes nouvelles ! Je me fige et les regarde entrer et s'asseoir à mes côtés, papa à droite, maman à gauche. Je sais qu'il vont dire quelque chose qui va gâcher mon après-midi, alors je préfère les invités à jouer
avec moi, repoussant l'affrontement. Dommage pour moi papa vient de retirer tous
les jouets, je n'ai plus d'échappatoire.



-Laureen, on a quelque chose à te dire avec maman... commence papa d'une voix tremblante.



-J'ai fait une bêtise ? Vous allez me punir ?



-Non ! Tu n'as pas fait de bêtise, continu maman, il faut que tu saches que nous t'aimons très fort papa et moi...



Je n'écoute plus, je regarde papa, toujours blanc. Maman, elle, a les yeux de celle qui va pleurer, je vois ses lèvres bouger mais aucun son ne parvient jusqu’à mes oreilles. Elle a arrêté de parler, ils me regardent tout deux guettant une réaction de ma part. Maman recommence à parler et je n'ais pas le temps de me préparer, pas le temps de me protégée que çela m'explose en pleine face...



-Ton papa n'est pas ton vrai papa...



Là ! Maman a vu une réaction, j'ai mal au ventre, une boule dans la gorge et les larmes aux yeux. Pourquoi elle dit çà ? Elle ment ! Mon papa, c'est mon papa ! Je me mets à pleurer, sans retenu. Maman s'est tue. Sans réfléchir je cours me réfugier dans les bras de papa qui se met à pleurer en silence suivit de maman. Papa me serre contre lui puis relâche la pression et dit tout bas :



-Tu devrais plutôt aller faire un câlin à maman, elle en a besoin.



Je regarde maman, pale, en pleure, je m'approche lentement d'elle, arrivée à quelle centimètre d'elle je me jette dans ses bras, laissant couler mes larmes à flot. "






dang son 09.02.2013 14:04:23 (permalink)
...








NHỮNG KẺ đáng Quên .



_______________________________




Khi viết thì hãy thoải mái,đừng bực dọc.
Viết thì đừng nổi cọc,nổi giận.

Biết là như thế - Nhưng ....

Vơí những chữ " Nhưng " như thế,tôi hiểu trong lòng mình có vài điều không ổn vơí mình và vơí đời :


Ngày hôm kia,gặp vài người quen đi mua sắm,chào hỏi nhau,rồi có người hỏi :

- Này ông . Lâu quá không gặp người X,người Y .Ông có thấy họ không ?


Tôi ngần ngừ ,ngơ ngác ( Trí nhớ của mình tệ vậy sao ? Hay tại là mình không còn muốn nhớ để quên ? )

Lắc đầu,từ giã những người quen.Quay đi,tìm cái quán ngồi lai rai nhìn trời nhìn đất.Nhớ lại vài câu hỏi thân tình khi gặp lại nhau.Có những kẻ tưởng là thân nhưng theo thời gian thì là không phải ; nên quên đi cho tiện việc sổ sách của ký ức.

Quên một gã đàn ông tệ hại,khốn nạn đã có lần vào tù về tội hãm hiếp con gái ruột.Quên cái mặt trơ tráo đã lắm lần hay dậy đời của hắn.Đã từ lâu,thỉnh thoảng cũng có vài người gặp lại nhau nhắc về cái tên của hắn.Tôi cạu cọ không nhắc đến hắn đã từ lâu,từ cái ngày hắn rời đất Pháp,trốn chui trốn nhủi về bên ViệtNam và nghe nói câng câng cái mặt ra điều dân Tây mặc áo gấm về làng vơí lỏm bõm chữ nghĩa không đầy cái lá mít rách.


Tôi không bao giờ dám khinh rẻ những người ít học nhưng vơí những kẻ đốn mạt hèn hạ như hắn,tôi muốn biến chữ nghĩa ít nhiều của mình thành những mũi tên,những viên đạn và những cái sừng để húc.

Sáng nay,nổi doá khi viết và muốn '' húc " một vài cái cho nhẹ ngươi.

Đang nghe nhạc DuyQuang hát " Em hiền như MaSơ ".Nghĩ đến người viết bản nhạc này,tự dưng thấy thèm viết đôi điều hả cơn.Viết về một cái tài đặt chữ,đặt nhạc,chuyển lời ca từ.Thời ấy người này viết bài Tình Hờ nghe thảm thê đểu lắm.Thời bây giờ,nằm xuống vơí cát bụi thì sẽ không bao giờ viết thêm được thêm vài bản nhạc để đời nữa ( Giả tỷ như bài Tình Hèn - chẳng hạn .Nếu muốn chơi chữ,người ta có thể viết hai chữ Tắt.Ngắn và gọn : - " T.H " - chú giải : Chữ Tình được thay thế bằng chữ " Thằng " - ( ! )



Khi viết vì hậm hực,tôi biết sẽ có một cô bạn người viết rất mê nhạc của cái người sáng chế có tài ấy và có thể cô ta sẽ giận dỗi,viết thư phản đối tôi.Tôi không biết sợ khi viết.Nếu cô giận,cứ việc giận vì khi cáu kỉnh quá,tôi có thể Húc cả cô cho dù đã là một tình thân.



Và ta hiểu nhau ở câu chữ : VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ? "







đăng sơn.fr
dang son 18.02.2013 15:54:41 (permalink)
.



PHIM ĐỜI.

____________________________






Nói vơí bạn mình là đã xem xong cuốn phim tên Gran Torino của Clint Eastwood mà bạn đã tặng và thích vô cùng.


Bạn cười rất ấm : Thích đoạn nào ?


Thích nhiều đoạn lắm vơí những vai chính.Thích lời đối thoại,thích chiều sâu của cốt truyện .Khi xem xong làm ta lắng chìm tâm tư để thấm thía cuộc đời này có nhiều ý nghĩa từ tình người cho tình người.Xem phim không chỉ hẳn là để giải trí.Có nhiều cuốn phim khi xem xong là nên quên đi hoặc nổi cạu lên là cho thẳng chúng vài cái sọt rác đầy ruồi nhặng để chờ bị đào thải....


Phim ảnh là một phần của đời sống được ghép lại.ta đã xem gì ? Nghĩ gì ? Sau khi suy nghĩ thì viết.


Khi cần thì mình viết.Thế thôi .





đăng sơn.fr














Gran Torino (2008) - IMDb


www.imdb.fr/title/tt1205489/


Directed by Clint Eastwood. With Clint Eastwood, Bee Vang, Christopher Carley, Ahney Her. Disgruntled Korean War vet Walt Kowalski sets out to reform his ...

_____________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2013 16:02:32 bởi dang son >
dang son 19.02.2013 13:02:50 (permalink)
.


VIẾT ĐỂ KHỎI LÀM THƠ








Càng về khuya thì các chương trình ở radio càng hay. Đài RMC đang nói về Sex và sự phụ tình.Sợ chuyện tình phụ,tôi đổi đài nghe qua France Bleu,nghe ký giả phỏng vấn một ông bầu ca nhạc cho cái concert sắp tơí mang chủ đề " Buồn Bã " vơí sự tham dự của các ca sĩ thời 80.

Ký giả hỏi :

- Tại sao lại có đêm ca nhạc mang tên là Buồn Bã - Déprimant ?

Ông bầu cười tươi :

- Lâu lâu mình buồn chút thì thấy vui.Ông ơi !



Lạ thật ! Ngày nắng cần ngày mưa để chuyển đề.Con người mình giống như thời tiết.Vui quá thì cũng cần có vài cái buồn buồn.Để có những điều buồn và vui,tôi như kẻ tản bộ thả bước chân,nắm bắt những quang cảnh của đời sống,chỉ cần ra chợ búa,tôi ngừng lại ở những cảnh trí khá đẹp : Thay vì bày hàng hoá ở một quày hàng như người ta thì người đàn ông kia dựng cái dù màu vàng rực trên chiếc xe đạp ba bánh có thiết cụ bày hàng,ông bán tranh ảnh,bán những chiếc vòng kiểu thủ công nghệ rất dễ thương.Cách bày hàng rất trang nhã.


Tôi chụp vài tấm ảnh từ phía sau lưng quày hàng của ông.Tắt máy ảnh,bước lại chào ông :

- Ông là nhà thơ hả ông ?

Bàn tay bắt tay rất chặt.Cái đuôi tóc cột bím ra phía sau.Bộ râu quai nón biết nở nụ cười :

- Sao ông gọi tôi là nhà thơ ? Tôi không biết làm thơ đâu ông....

Tôi ngắm những bức tranh có chữ ký tên Joel của ông,bắt chước ông để cười vui :

- Có cần là nhà thơ để làm thơ không ông ?


Cái ông không biết làm thơ cười dòn :

- Ông nói lạ ! Nhà thơ là sao há ?

- Là kẻ làm dịu đi đời sống của mình.Ông nghĩ sao ?


Hai kẻ đàn ông chia sẻ vơí nhau những cảm nghĩ về đời sống : Chỉ cần một lúc đi dạo,ngừng chân ngắm nhìn một cậu bé đang chiêm ngưỡng một cảnh đẹp,thằng bé cong hai cánh tay ra dáng đang chụp ảnh bằng những ngón tay ghép lại đóng khung ngang tầm mắt,thằng bé nhoẻn miệng cười khi biết nó không cần đến một cái máy ảnh để chụp cảnh thiên nhiên.Như thế là cậu bé đang làm thơ theo một cách rất riêng.Thiên nhiên của mình là một cánh đồng ngập hoa hướng dương có chất thơ dịu,thơ ngọt


.... " Em cứ làm tình nắng
Trên mặt hoa hướng dương
Tôi pha chút màu vàng
Thả nổi nhớ ngang đường.... "




Buổi sáng như thế có tiếng nói ,tiếng cười vơí người lạ mặt,thích nghe ông kể về những lúc dong duỗi đây đó của ông vơí người phối ngẫu thấy tình,thấy vui....




Bây giờ.Trời khuya,tôi ngồi viết trong lúc cái radio đang rù rì rù rì ,thấy mình ấm áp,tôi đang thèm viết về những điều mình thích viết.
Đài đang tạm ngừng nhạc để thả bản tin khí tượng.Đài nói : " Ngày mai trời lạnh lắm ! Sẽ đóng băng đá và sau đó sẽ là một ngày hây hây đẹp.Có nắng...; "

Đó là chuyện của ngày mai - Bây giờ dươí ánh đèn ấm,giữa giọng nhạc êm của Lionel Richie đang hát Hello tình tứ,ở bài hát này,tôi đã có một ánh mắt êm,một nụ cười dịu dàng.Vì thế,tôi thử viết văn xuôi để không bao giờ xem mình là một kẻ làm thơ.....








đăng sơn.fr

( trích từ : Tại sao chúng mình làm thơ ? )
dang son 21.02.2013 22:20:50 (permalink)
..









VIẾT -




Chiều nay,rãnh rỗi tôi ngồi đọc lại vài điều :


...





... " Sơn à,

Em hỏi "Viết Để Làm Gỉ" .

Anh Nghĩ: viết cũng là cách "khám" mình có bệnh trầm hay bốc cảm không ?
Nếu có, chữ nghĩa cũng chữa được phần nào bệnh đó em .
Gởi em đọc lại một đoản khúc anh viết từ lâu . Nhưng mỗi khi đọc lại, anh cũng cười với anh . Nếu em đọc mà cũng cười được, thì anh em mình đồng cảm .
Chúc em vui, thong dong viết và thoải mái cười với chữ nghĩa của mình: cho đời nhẹ hẫng chút tình cỏn con .


Thân mến,

Anh Cao Nguyên .


__________________________



Chữ Nghĩa chữa được bệnh


Vừa đọc mấy chữ, bạn đã phì cười. Tôi mừng vì vừa tặng bạn mười thang thuốc bổ.
Mà vui thì mới nên cười, đừng cười theo cách: cười là tiếng khóc khô không lệ. Kiểu cười này tệ hơn hết thảy những kiểu cười tệ nhất, như cười khẩy chẳng hạn...!
Cứ cười thoải mái và hồn nhiên, tâm sẽ vui, thân sẽ khỏe. Bất cứ nơi đâu, bất cứ tuổi nào cũng khỏi lo vướng vào tật bệnh. Cười như phương cách uống nước ấm sau bữa ăn sẽ chữa được bệnh tim mạch với tài liệu dẫn chứng y học của Chiêu Hoàng, hay nên uống nước Artiso để chữa bệnh cholesterol như Sương Lam vừa nhắc.
Riêng tôi thì thích dùng Chữ Nghĩa để chữa bệnh. Từ một nhóm chữ nghĩa nào đó mà vui được vài trống canh, thì cũng nên biết ơn người dùng bút gom chữ cho mình thưởng thức.
Hôm qua, nói chuyện điện thoại với một người bạn, chia buồn cùng nhau khi một người bạn thơ, anh Hoàng Trùng Dương, vừa mang chữ về trời, để người còn ở cõi tạm gởi lời tiếc thương. Không cho mạch buồn dẫn chuyện, tôi kháo với bạn về cuộc đời đã tự mình ngẫm đúng là hạt bụi, thì có gì lạ khi hạt bụi bay theo nguồn gió thiên mệnh.

Trong " Cổ học tinh hoa" kể rằng, có một ông đi trên đường một mình mà cười sằng sặc, sung sướng lắm. Có người hỏi chuyện gì mà cười vui thế?. Ông trả lời rằng, ông đang có ba điều sung sướng, nên vui mà cười. Một là trong sinh vật, có thú, có người, mà ông được làm người, thì là một điều sung sướng. Hai là trong loài người có người tàn tật bệnh hoạn, có người lành lặn, ông được lành lặn, thì là hai điều sướng . Ba là trong những người lành lặn, có kẽ là đàn ông, có kẽ là đàn bà, được làm đàn ông, thì là điều thứ ba sung sướng. Có ba điều sung sướng thì tại sao mà không vui cười cho được.
Với tôi, thêm một điều sung sướng thứ tư: Giữa tất bật đời thường mà tôi còn góp chữ ráp câu thành thơ (cứ gọi như một chỉ danh để nhớ), để thỉnh thoảng đọc lại, hoặc buồn, hoặc vui đều đắc ý với mình! Vậy sao không cười khoái chí hơn cái ông trong Cổ Học vừa nêu.
Nếu trong cuộc sống còn cười được thoải mái thì làm gì có thời gian mà nghĩ đến lão, bệnh, tử. Mà có nghĩ, cũng thấu được nghĩa vô thường trong sinh diệt.

danh-lợi-đời-tình

này Danh, ta hỏi Danh nè
khi Danh về đất có nghe đá buồn
chút hồn nương gió mênh mông
thân Danh tơ bụi còn không cõi người?

này Lợi, ta hỏi chút chơi
vì đâu mê vọng đứng ngồi không yên
biết câu "phú quí do thiên"
sao còn toan tính đảo điên lỗ lời?

này Đời, thử ngắm gương chơi
trăm năm bất quá vệt ngời bóng qua
tội gì quyến luyến cội Ta
nặng hình hài rã ta bà mộ khơi!

này Tình, vẫn mới tinh khôi
sau chung thủy kiếp, mai ngơi hồn mình
khỏa tay phủi bụi tử sinh
hóa thân, thân hóa hạc trình hồi vu!

Cao Nguyên



_________________________







THƯ CHO MỘT NGƯỜI ANH văn học.






* Anh lớn Cao Nguyên.


Chữ nghĩa của anh đã là một ngọn lửa truyền hơi ấm từ anh đến em.

Em còn nhớ ở một ngày khá xưa - Bên Phố Cũ của Đặc Trưng - Anh đã hỏi em :
- Trong tủ sách của anh có 3 ngăn : Quá Khứ,hiện tại và tương lai,em thích ngăn nào nhất ?

Suy nghĩ trong chốc lát,thằng em của anh đã viết để trả lời :

- Em thích cả 3 ngăn,vì một lý do rất dễ hiểu : Ta không thể nào sống mà không có quá khứ ( sự kinh nghiệm ) .Hiện tại là một con đường đang sống và để học hỏi và đi tới phía trước ( tương lai )


Anh lớn !

Cả 3 điều này được cấu tạo từ những giọt nước mắt trong sự từng trải và chiêm nghiệm. Với chữ nghĩa của anh,của em,em đã biết khóc và biết cười.
Khi đọc và suy ngẫm,em luôn cảm nhận được một ý nghĩa mà con chữ chỉ là một công cụ để có thể diễn đạt.Ta dùng chữ như thế nào để diễn đạt ? Và nguời đọc sẽ dùng chữ như thế nào để có một nhịp cầu để cảm thông ?

Đó là những điều làm em suy tư mỗi khi đọc và viết.Viết để làm gì ? Em đã có lần vào trang viết của anh để đọc - như một khắc khoải - như một dự liệu để đoán biết chữ nghĩa sẽ đi về đâu ( ? )

Em đã rất cảm động khi có chữ của anh - như một " trầm Khúc " .Nỗi trầm khúc ấy đến từ tâm.Viết ,theo em, là một con đường đi.Đạo là con đường đến từ tâm.Khi viết những dòng này cho anh,em không thấy mình cười như câu chuyện kể của anh.Cười có nhiều khi cũng là tránh để không bật khóc.

Anh !

Sáng nay,thơ thẩn đứng ở quầy sách báo (Báo chí bên này thì quá nhiều )em đã lưỡng lự để chọn một quyển sách,một tờ tạp chí.Có những cuốn sách,những cái tựa in to đậm trên mấy tờ tạp chí của Pháp đã làm em chóng mặt,nhức đầu. Con người đã lạm dụng và lợi dụng chữ nghĩa quá nhiều như một cách làm giàu và chạy theo trào lưu.
Họ đã viết gì,in ra điều gì ?
Anh đã suy nghĩ gì để viết từ chuyện làm thơ và viết văn ?
Còn em ? Từ bao nhiêu năm tháng ,lê lết từ bài viết đầu tiên ở tờ nguyệt san Thiếu Nhi ở Saigon ( Nhật Tiến chủ trương ) sang đến những tờ tạp chí bên này,em đã làm gì,viết gì ?
Đôi lúc,nghĩ lạị em vẫn còn bàng hoàng,tự hỏi : Mình viết gì và viết cho ai ?

Anh !
Vài hàng tâm tình cùng anh ở những ngày cuối năm.
Em xin chúc anh nhiều sức khỏe và bền chí khi viết.Viết để còn có lửa tinh thần.Viết để ngất ngưỡng giữa bao điều trái ngang trong cuộc sống.

Bình an và tình thân ,anh nhé.




đăng sơn.fr



CHÚNG MÌNH
dang son 27.02.2013 13:08:00 (permalink)
..









MỞ CỬA _


____________________________





Có khi nào bạn đi ngang một cái tiệm và bạn thấy cửa đóng kín mít ?

Chữ " Đóng cửa " tòn teng trên cái bảng chỉ là chữ.Đóng cửa vì chưa đến giờ mở cửa. Còn ,nếu đọc được thêm chữ :
" Vĩnh Viễn " = Đóng Cửa Vĩnh Viễn - thì bạn nghĩ gì ?


Không biết bạn nghĩ gì để có câu trả lời riêng,nhưng tôi đã có lần đứng sựng lại theo câu chuyện nhỏ như sau :



" .... Đó là một buổi trưa mùa đông năm trước.Khi tuyết đã tan dần trên vỉa hè sau hơn một tuần lễ băng giá,tôi rời chỗ làm,ghé tiệm bán sách báo gần đó để mua vài tờ báo và tạp chí. Ngẩn người khi thấy cửa đóng kín bưng,tấm màn sắt kéo kín,trên cửa có tấm bảng to : " Đóng Cửa Vĩnh Viễn " _

Thấy lạnh.Và buồn.

Mới tuần trước,khuôn mặt của bà chủ tiệm ( trẻ,tròn trĩnh,xinh gái ) vẫn tươi rói.Nụ cười của bà luôn tỏ sự thoải mái thân tình.Bạn có thể ghé mua một cây bút,một con tem hoặc một món đồ nào đó nhỏ nhặt nhất nhưng lúc nào bà ấy cũng tặng thêm cho bạn một nụ cười tươi tắn,rạng rỡ ( nụ cười và tia nhìn ấy có khả năng làm tan những phiến băng đá cóng lạnh trong lòng bạn ).


Tôi nhớ có lần bà xông xáo lục tìm cho tôi một quyển sách nói về philo dù khách đang sắp hàng đứng đợi ở quầy rất đông.Vẫn nụ cười khả ái,bà đuà vui :

- Hôm nay là ngày hên của bạn.Tôi tử tế hơn mọi ngày đó nhé.

- Tôi muốn bầu cho bạn là người có nụ cười vui nhất thế giơí.Nghĩ sao ?

Không biết bà nghĩ gì từ một lời khen tặng.Tôi luôn ghé lại để trở thành một người khách trung thành.


Tấm bảng mang chữ Đóng Cửa ấy đã làm tôi ngơ ngác,buồn rầu như đánh mất đi một cái gì hiếm quý.Rời tiệm,tôi vào nhà thờ,đốt một ngọn nến và cầu nguyện. Chẳng biết tôi nên và phải cầu nguyện theo kiểu nào ? Vì đã từ lâu,tôi không vào nhà thờ ,đi lễ ngày chủ nhật. Cái nhà nguyện duy nhất,kín đáo nhất là nỗi thầm lặng ở bên trái của trí óc. Tôi mất đi những niềm tin ư ?

Từ lúc nào ? Có phải vì những bài báo,những quyển sách đã tiết lộ những chuyện động trời,động đất của những bậc mặc áo thụng và làm bậy ? Tôi có đủ vững niềm tin vào đạo giáo khi mà những người ( bao nhiêu phần trăm ? ) hướng dẫn tinh thần đã lỡ tay;lỡ hồn sằng bậy và vẫn bám trụ dậm chân ?

Bạn tôi,linh mục ở cái chỗ tôi đang lặng thinh cầu nguyện đã rời nhà thờ vì nghe đâu có vụ thuyên chuyển sau một vụ ái tình lẩm cẩm nào đó. Bạn tôi,người ôm đàn đã hát vơí tôi ở ngày cũ...

" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "

Bạn tôi không phải là người lạnh lùng vì cái thể cách đậm đà trong lời ăn tiếng nói.Hắn đi tu theo tiếng gọi của ơn trên.Năm trước,tôi đọc tờ báo nói về ơn kêu gọi có đăng hình của bạn tôi.Hắn nói về ơn kêu gọi và nhiệm vụ ,tinh thần dấn thân để phục vụ ( Hắn cắt cho tôi bài báo để dành )


" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "


Tôi ngồi nghĩ ngợi trong nhà thờ khá lâu , nghĩ về bà bán sách đóng cửa,nghĩ về hắn và lời bài hát nửa đêm hôm nào.Hắn thích nhạc và ca từ của Ngô Thụy Miên. ... Tôi nghĩ về lời của những người thuật câu chuyện của hắn như truyện phim xưa.

" Cái cô bé ấy đã là một nụ hồng và nàng không biết lạnh lùng,nàng mở cửa trái tim không đúng lúc và phải lúc - Tôi không trách bạn tôi khi đặt mình vào trường hợp của hắn : Phải làm cách nào để ĐÓNG CỬA - đóng thật chặt trái tim của mình ?


Lúc tôi đứng lên rời hàng ghế nhà thờ thì dàn orgue của nhà thờ trổi lên bài thánh ca.Bản nhạc này không có tên là
" Đóng cửa " hoặc tên là Tình Khúc Buồn.

Buồn thì ở đâu cũng có.Buồn nằm sẵn trên tấm bảng " đóng cửa vĩnh viễn " treo lủng lẳng trên mặt cửa tiệm sách báo.


Vậy thôi.

Khi viết những hàng chữ không được vui này,trái tim tôi không có tấm bảng đóng cửa.Tôi mở hồn tôi bằng những ngón tay.




đăng sơn.fr

Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 29 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9