VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 29 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 12.03.2013 13:18:51 (permalink)
.
 
 
 

ĐI TÌM ĐỊNH NGHĨA







" Bây giờ đã là cha của hai đứa bé.Có lúc,tôi muốn ngồi trước mặt cha của mình.Nhìn vào mắt ông,thu hết can đảm để hỏi ông là tại sao ông hay đánh đập con cái lúc xưa ? Tại sao ông ít khi hiện diện ở nhà trong sự gần gũi con cái ? Tại sao và tại sao ? Đó là một cách trực diện và tìm hiểu xem cha mình là ai ? ...."





Người nói vơí tôi là một người trẻ,31 tuổi,anh đang có nhiều vấn đề để đắn đo,dằn vặt vì đã chia tay vơí vợ từ hai năm,cứ hai tuần thì đón hai đứa con trai về nhà vơí mình.Anh say sưa kể về cặp mắt và những nụ cười thơ ngây của trẻ con khi chúng ngủ dậy,rời chăn gối,thấy cha mình đã làm bữa ăn sáng,ngồi nhìn con ăn uống và trò chuyện.


Tôi đọc thấy sự sung sướng dịu dàng của một người cha yêu con khi anh kể chuyện anh đã dúi vào túi quần thằng con lớn một món quà nhỏ mà mẹ chúng thích vào những ngày cũ....Mẹ thằng nhỏ đã giữ im lặng.

Nếm nét buồn bã từ câu chuyện của người cha trẻ và sự chia lìa ấy,tôi hỏi anh :
- Bạn đang muốn có sự tái hợp gia đình.Sao không thử viết một bức thư cho bà ấy ?
- Có chứ,tôi đã thử gửi liên tục những cái messages bằng điện thoại di động.Nhưng nàng ta vẫn im ru...
- Sao không thử viết một vài dòng trên tờ giấy và nhét vào túi con trai để nó đưa cho mẹ nó.Chọn một trong hai thằng bé để làm người đưa thư.Biết đâu ....

Anh chàng ngần ngừ lộ vẻ suy nghĩ.
Có gì đâu mà phải suy vơí nghĩ lâu như thế chứ ? Khi người ta không tiện nói vơí nhau vì một lý do kỳ cục khó nói nào đó thì có thể nói vơí nhau bằng chữ viết.Viết bằng tay,viết bằng sự rung động thật sự đến từ con tim và ý nghĩ riêng biệt của nó.
Trái tim luôn luôn có những ý nghĩ rất thầm thầm.Phải vậy không,cậu nhỏ ?

Anh chàng mang đến cho tôi ly cà phê đậm.Thấy sự tư lự của anh chàng ,tôi trêu anh :
- Đang nhớ vợ,nhớ con ,phải không ? Nhớ thì liệu cách mà về...
- Tôi ....Tôi đang đi tìm cái định nghĩa của tình yêu và hạnh phúc gia đình.Lắm lúc thấy mình như một đứa trẻ còn quá non dại trước cuộc đời và đời sống hôn nhân...Tôi không muốn lập lại hình ảnh của cha mình.

Khi chia tay nhau vơí ánh mắt thân tình và cái bắt tay rất chặt chẽ,tôi đề nghị anh hãy thử viết cho cha của anh.Viết để nói như lời tâm tình.Biết đâu,đến một lúc nào đó trong đời,người ta có dịp mà hiểu nhau hơn.Biết đâu những dòng chữ sẽ làm con người lại gần hơn vơí nhau ?

Bao nhiêu người con đã đặt câu hỏi : Cha mình là ai ? Tại sao và tại sao ? Câu hỏi này - nếu có thể - thì nên đặt ra khi cha mình còn sống.Đừng để trễ tràng quá....
Và đã hoặc sẽ có bao nhiêu người sẽ viết cho nhau để tìm ra cái định nghĩa : Cha ơi ! Con ơi ! Chúng ta đã làm gì,nghĩ gì ở hai vị thế Cha và Con ?



đăng sơn.fr
* ( à toi - Félicien )

 
 
dang son 28.03.2013 00:28:48 (permalink)
.

 
 
 NGƯỜI YÊU.






Tôi đang nhớ người tôi yêu.

Nàng mặn mà để có thể nói là nàng xinh đẹp lắm.
Nàng ngoan hiền từng buổi sáng tinh sương
Nàng dịu dàng trong trí tưởng của tôi
Nàng không bao giờ biết phụ bạc,gian dối như người đời đối với tôi
Nàng không thích sự ngoảnh mặt quay lưng
Nàng hay ủi an những lúc tôi có vẻ buồn phiền tuyệt vọng.


Có lắm lúc,tất cả những người đời quay lưng để bỏ rơi tôi.
Có đôi khi người thân của tôi bỏ quên tôi.

Nàng thủy chung ở lại.
Nàng ra tay ,cúi lưng để cứu vớt tôi.Nàng dùng lời lẽ ân cần để tôi được trầm tĩnh trở lại,để tôi có thể ngẩng mặt ứng xử với đời,để tôi còn được nguyên vẹn là tôi ( Dù nhỏ nhoi,tầm thường )

Khi viết những dòng này,tôi muốn ôm hôn nàng với lời nói cảm ơn.

Cám ơn em đã không bỏ đi
Cám ơn em đã mang tôi trong em.Chữ nghĩa ơi !! .Tôi có thể viết gì ,làm gì để hậu tạ em ?





đăng sơn.fr
 
dang son 01.04.2013 16:39:41 (permalink)
___________________________________________________________________

LIỀU THUốC TRỢ LỰC.







Người bạn thân của tôi viết :


…. ‘’ Nếu anh không xuất hiện mấy tháng nữa cũng được, nhưng em không chấp nhận tư tưởng VIẾT ĐỂ LÀM GÌ NỮA...
Khi ta đã bước vào đây, đặt bút,hẳn là ta đã gián tiếp đồng ý đón nhận những tư tưởng như thế này..Nếu viết chẳng để làm gì, thì trên đời này không nên có thứ gọi là VĂN CHƯƠNG,CHỮ NGHĨA. Anh hiểu ý em không ?
Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình, thì viết, cho dù là bất cứ điều gì, cũng mang ý nghĩa như thế ‘'
………


. Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình ?

Đồng ý.
Nhưng không viết cũng chẳng chết.Có rất nhiều người không cần viết lách cái quái gì cả,họ vẫn sống khỏe,sống nhăn răng ngày qua ngày.
Họ cũng không cần đọc với câu nói và cái nhún vai :

- Thì giờ đâu mà đọc ?

Mà thôi.Cứ nghe người nói thế này,người nói thế kia thì ta chẳng còn là ta.
Giống như câu chuyện kể :

" Hai cha con dắt chú lừa ra chợ.Người cha già cho con ngồi lên lưng lừa và ông dắt lừa.
Nguời thứ nhất gặp họ trên đường nói với thằng bé :
- Mày để cha già dắt lừa thế à ?

Thằng bé tụt xuống nhường chỗ cho cha.

Ngưòi thứ hai hỏi người cha sau đó :
- Ông có xấu hổ khi để con dắt lừa cho ông ngồi không ? Làm cha thì phải hy sinh chứ ?!

Hai cha con nhảy phóc lên lưng lừa.

Người thứ ba thấy thế nổi dóa :
- Đúng là con người tàn nhẫn.

Hai cha con đành đi bộ cùng dắt lừa ".

Đó chỉ là câu chuyện nhỏ thời xưa.


Còn tôi ?
Tôi biết nghe đó chứ.Tôi biết nhận nhiều thứ để có thể viết sau những trở ngại ràng buột của thời gian và đời sống cơm áo…

Tôi nghe từ những tiếng hò la của đám người xuống đường biểu tình đả đảo đòi quyền lợi.Nghe tiếng phàn nàn công kích về tình hình chính trị và những xáo trộn của thời buổi khủng hoảng kinh tế.Nghe
rỉ rả hàng ngày về những ta thán về thời tiết và sự tụt dốc tinh thần của một số người chung quanh.Nghe…nghe và nghe…

Nghe nhiều ,nhìn nhiều quá cũng mệt.Nên tôi bỏ trốn.

Trốn đi đâu ? Trốn như thế nào ?

Tôi biết cách và biết có chỗ nào để tìm nơi trú ẩn.

Và bạn .Bạn cũng biết rõ ràng chỗ trốn của tôi :

Ở ngay trên những dòng chữ như thế này.
Có lẽ bạn hiểu điều tôi muốn nói ? Chữ nghĩa có thể giúp ta trầm dịu tinh thần. ( Như một liều thuốc an thần vừa đủ )
Tôi tin vào điều này vì tôi thích đọc và viết.
Cho đến khi liều thuốc bị lạm dụng quá đáng và lờn đi ,mất công hiệu.

Tôi hy vọng liều thuốc riêng vẫn còn hiệu lực. Ít nhất là đối với tôi.Một người viết trong cái bóng tối riêng yên ả của mình.



đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
 
 
dangson.fr
 
 
 
.  CÓ MỘT NƠI TRÚ ẨN ĐỂ CÓ THỂ VIẾT  



  Ở cái đất tạm dung này, tôi sống, làm việc và tập suy nghĩ để viết.

Viết không khó khăn lắm, chỉ có sự suy nghĩ và cách thức suy nghĩ mới khó.

Đã từ lâu, khu vườn nhỏ của tôi đã không còn tiếng gâu gâu quen thuộc của chú chó nhỏ màu trắng !

Mỗi buổi trưa, tôi về nhà, tìm lại cái cảm giác yên tĩnh khi ngồi bệt xuống thềm cửa. Mọi thứ đều rất yên tĩnh. Tôi yên tĩnh với cái gì đó để uống. Tôi yên ả nhìn từng cụm hoa nhỏ đủ màu sắc và lắng nghe tiếng chim hót.

Tự tặng cho mình một vài giây lát tĩnh tâm. Với một cái bloc note nhỏ, một cây bút đầy mực, tôi thử ghi lại vài điều đã xảy qua ở một buổi sáng, một buổi chiều, ghi để không quên những điều mình được hoặc bị chứng kiến : Một nụ cười nửa miệng, một lời ruồng rẫy, một hành động trái nguyên tắc, một đoạn báo đọc rất vội ở văn phòng...

Báo viết gì, đăng gì ? Toàn những tin tức xúi quẩy không dược vui vẻ về tình hình kinh tế và tiền tệ của một khối Âu châu chia rẽ theo kiểu cá nhân tính !

Báo viết về sự phá sản kinh tế của Grèce, của Irlande, Portugal và sắp đến lượt Pháp (cái nôi văn hóa đã không đẻ tôi ra). Tôi chỉ là kẻ tạm dừng chân trên mảnh đất của một Montesqiue, Victor Hugo hoặc André Gide, Jean Paul Sartre..... Tôi được đào luyện để dùng ngôn ngữ của họ, thứ ngôn ngữ mà người ta cho là rất lãng mạn khi nói : ''Mon coeur, ma tendre, je t'aime tant....''


Tôi ngồi ngó trời, ngó đất khi buông tờ báo ,buông những trang sách đọc dở dang. Buông cả đống hồ sơ giấy tờ thuế má hành chánh điên đầu kiểu Pháp.

Căn nhà nhỏ 2 tầng lầu tôi đang ở đã là một rừng vườn nho thời xưa. Bây giờ thì...

Tôi thử để ba dấu ( ...) như thế để giữ yên lặng. Trong sự im lặng của riêng tư, mình có nhiều điều để nói.

Ở cái nơí chốn trú ẩn kiểu tịnh tâm này, tôi không thích nói nữa, tôi để dành hơi sức để có thể viết. Viết để kể về một đời sống khó hội nhập khi mình vẫn còn trái tim và khối óc suy nghĩ kiểu Việt Nam.

Cám ơn đất tạm dung, nhưng sẽ không cám ơn những cái phiền toái và những bấp bênh của nền chính trị và cách thức làm việc của những người kiêu kỳ tự nhận đất nước mình là cái nôi văn hóa và đã là nơi chốn đẻ ra bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền.

Mà thôi.
Nơi trú ẩn thì nên có sự yên ả, trầm lặng. Cứ để cuộc đời và nỗi lặng tĩnh giúp mình sống và trải nghiệm. Biết đâu, từ chỗ trú ẩn này, quyển sách bằng ngôn ngữ của người sẽ được ra đời theo ước nguyện đã đeo đuổi từ bao năm. Sách ra đời để nói lên điều gì ?

  Chuyện còn dài.  


  đăng sơn.fr
 
dang son 15.04.2013 14:03:05 (permalink)
..
 
 
dangson.fr  -  2013  
 
                
 
 
__________________________________________________ ____

ĐÁNG YÊU hay là ĐÁNG GHÉT ( ? )

__________________________________________________ ___________



Ở trang thứ 318 trong cuốn tự điển LaRousse của tôi trên bàn giấy,họ định nghĩa chữ Đàn Bà như sau :
- FEMME : Être humain adulte de sexe féminin ( Tạm dịch theo nghĩa đen là.... Người giống cái - và nghĩa bóng là:" Cái đẹp đáng sợ " )

Phần Bình Giảng.


1.

Để tạm đơn giản vấn đề đến mức tối đa ,ta hãy thử đọc một bài luận văn của thằng nhỏ học lớp 6 dưới đây :

Đề Tài : Hãy tả về bà mẹ của em.


" Nhà tôi có một người đàn bà tài ba.Nàng tên là Mẹ.Trong mắt tôi ,bà đẹp lắm,đẹp từ nỗi dịu dàng đằm thắm,bà khâu vá,làm bếp,chăm sóc việc nhà,nhất nhất cái gì cũng giỏi kể cả việc la hét mắng mỏ chúng tôi ( các con + cha của các con ) Ai nấy đều răm rắp nghe lời bà ( vì nếu không sẽ bị đói ! )...



Kết Quả : Bài luận kiểu ngắn nhất thế kỷ ấy bị cô giáo cho 0 điểm ( vì cô không hài lòng và cô cảm thấy bị chạm tự ái - Hỏi ra thì mới biết là cô giáo ấy cũng là mẹ của thằng học trò trong lớp ! )


2. Tình Khúc.


Vào một ngày kia,xa xứ,tôi hay lang thang vào tiệm bán đĩa nhạc,đứng rất lâu để chọn vài cái đĩa nhựa 33 tour,album của ca nhạc sĩ Francis Cabrel có bản nhạc tên là Une Star à Sa Façon ( Ngôi sao của thể cách riêng ) anh chàng ấy đã làm tôi ứa lệ khi nghe :


Une Star à Sa Façon



Elle vit tout doucement
Pour son homme et ses enfants,
Sans jamais trop s'écarter
Des mots que Dieu lui a dicté.
C'est quelqu'un dont on ne parle pas,
Et je l'aime pour ça.
C'est une fleur sur l'horizon,
Une star à sa façon.

:... Nàng dịu dàng mà sống
Vì chồng và Vì con
Chẳng khi nào rời xa
Những điều thượng đế dạy
Nàng là kẻ mà người ta không nhắc đến
Tôi yêu thương nàng vì lẽ ấy
Đó là đoá hoa giữa trời
Là một ngôi sao rất riêng,riêng...



C'est quelqu'un dont on ne parle pas,
Et je l'aime pour ça.
C'est la reine dans sa maison,
Une star à sa façon.

Elle m'appelle et puis autour de moi
C'est le printemps à chaque fois,
Elle est si belle que je lui ai dit
Les premiers mots de ma vie.
...
Khi nàng gọi tên tôi
Là cả một mùa xuân đến
Nàng đẹp lắm để tôi thì thầm
Những tiếng nói đầu tiên của đời tôi..


Mãi đến bây giờ,tôi vẫn thích nghe đi nghe lại bài hát ấy vì theo tôi đó là một lời tỏ tình đẹp nhất của đứa con trai dành cho mẹ mình. Trái tim cuả mẹ luôn có một chỗ ấm áp để đứa con nương tựa.

3.

NHỮNG Người Tình mang tên NÀNG.


Phần thứ 3 này,tác giả xin tự ý dấu và " đục bỏ " vì sợ nguy hiểm đến tính mang.
Đây là một đoạn đời kể từ lúc cậu con trai rời váy mẹ để tìm hiểu câu mà cha nó luôn dặn dò :

' Cẩn thận nhé con trai ! Họ có những đôi mắt đẹp ,có nụ cuời,có bàn tay ngón dài xinh xắn lắm - Nhưng.... '

Sau chữ NHƯNG ấy là những đoạn đuờng mỏi chân,mỏi cổ,là những buổi sáng ,buổi chiều thấp thỏm ,là............ (..... Chỗ trống này xin để cho mỗi cá nhân ( nạn nhân ) tự điền vào như điền bản khai Lý Lịch )


4.

HiềnThê.


Đề nghị các bạn hãy đọc lại tác phẩm " Anh Phải Sống " của Nhất Linh. Khi đọc xong,quay mặt vào góc tường để dấu đi một giọt lệ đàn ông. Và kéo bà vợ vào cái góc bếp để có thể nỉ non xưng tội ( nếu đã lỡ tay,lỡ tim phạm tội )

Ta - những kẻ hoang đàng - có thể nói với cái " nửa kia " như sau :

" Chúa mẹ tôi ơi ! Bây giờ thì anh hiểu đại khái đàn bà là gì..... Có muộn lắm không em?




đăng sơn.fr
dang son 20.04.2013 23:25:12 (permalink)
..BUỒN VUI ĐỂ VIẾT
____________________________________       
 
 
     Chiều nay đi làm về,trời ngập nắng ấm,thấy lòng thoải mái vui vẻ,ăn uống xong,ra vườn lơ ngơ ngắm cây,ngắm cối,vớ quyển sách mới mua ,đọc vài trang cho ra vẻ.Nhiều chủ đề không phải cứ đọc xong một lần là biết mình nắm vững vấn đề. Đọc một cuốn tiểu thuyết tình ái thì nhẹ nhàng và dễ hơn là đọc một chủ đề hóc búa cần suy ngẫm vì khó tiêu.
 
     Nhớ lại vài ngày trước,thấy máy báo có thư riêng trong hộp thư của một diễn đàn mà tôi hay viết.Mở hộp thư đọc thì thấy có hai bức thư đầy lời lẽ thoá mạ tục tằn kiểu  đại cao cấp ( những danh từ của một loại cẩu cắn càn ! )
 
   Lạ cái điều là thơ mang tên  gửi của  một nguời bạn viết mà tôi hằng qúy mến khi thỉnh thoảng viết bài thăm hỏi nhau như một nhịp cầu tình thân văn nghệ. Dĩ nhiên là như bao lần bị nhận thư rơi kiểu hằn học,thoá mạ như thế,tôi phát bực mình tỏ thái độ bằng cách báo cho Ban Điều Hành  (..... ) để có phương thức giải quyết - Lần này thì khác ,đọc qua loa vài câu  " cắn càn,cắn bậy "  như thế xong,tôi thấy tôi bị điếc và án binh bất động. Tác giả hai lá thư ấy thấy tôi làm điếc ,lại không đủ kiên nhẫn chờ,lại phán tiếp cho nạn nhân của  hắn lá thư thứ 3 với lời lẽ tương tự....
 
    Tôi buồn cuời ,đành buồn  cười thêm vài lần nữa và không phản ứng. Biết ai là ai mà phản hồi thư ?
 
    Không lẽ mình làm mặt giận viết trả lời thư cho  cái tên tác giả ( nữ )  ấy rằng :
 
   ".... Ôi trời !  Tôi đâu có tội tình gì mà lại viết thư nặng lời sỉ vả . Là người nếu có đủ học thức và sự tự trọng lễ phép với chữ nghĩa thì có thiếu gì chữ hay ho để mắng nhiếc  nếu có điều gì bất bình ..... "
 
 
 
     Mà thôi !
 
     Thôi mà.Khi viết,tôi là một kẻ rất trầm tĩnh.Tôi  yêu thích sự sòng phẳng,yêu người đối diện với ánh sáng.Là kẻ rất sợ ma quỷ cho nên tôi rất sợ những cái nhá nhem của những đáy cùng của đêm địa ngục.Cõi âm và cõi dương là hai thế giới đối nghịch nhau.......
 
    Thôi mà.
 
 
 
 
 
     đăng sơn. fr
 
 
 
 
 
 
dang son 22.04.2013 01:51:26 (permalink)
_________________________________________________________________________________
 

   ( photo by NguyễnNamPhi - France ) 
  
  
  
  
 
  
  NHÓC. 
  
 Nhóc là một cái tên khi ta muốn đặt cho một cậu bé hay một cô bé.Dễ thương lắm ! Vì khi gọi như thế,ta có đầy đủ những thân tình,dịu dàng.

 
    Hình ảnh của Nhóc rất ngổ ngáo kiểu nghịch ngợm.

    Giữa đám trẻ thơ,ta đứng nhìn chúng đánh đáo,nhẩy dây,ta bắt gặp một tiếng cuời,một ánh nhìn tinh ranh như đùa bỡn. Và trong đám nhóc ấy  lòi ra một nhóc tì đặc biệt !

      Tôi nhớ ngày ấy  ở vùng đất lạ của web,giữa một chủ đề đang viết có hàng chữ góp ý - đại khái như sau :

 "  Chào chú.

    Nhóc ghé đọc bài của chú đã bao lần và thấy tức cuời lắm.Cách viết của chú làm nhóc nhớ những bài truyện ngắn của ông nhà văn Đoàn Thạch Biền khi ông ấy viết " Tình nhỏ làm sao quên "  và  "Không phải  cái gì cũng mong manh  ".

  Chú nè !

     Chú viết nữa đi.Nhóc sẽ đọc mà chú nè ! Chú có viết truyện ngắn không?  "

  ...



 Và như thế,tôi quen với Nhóc ấy.

 Chả biết Nhóc là ai - làm gì?  Ở đâu ( từ lúc ấy )  - tôi chỉ biết một điều là Nhóc ấy thích đọc,thích viết.Và cô nhóc viết khá hay - Gãy gọn - Trôi chảy. Tôi tìm văn  Nhóc để đọc.....


 Ngày qua ngày -Ở một web khác,có Nhóc ấy lại thăm.Lời văn cũng như thế - Nhưng lần này,nhóc không gọi tôi là Chú,là Ông để xưng là  cháu nữa.Cô nhóc xưng " em " và hạ tôi xuống chức " Anh ". Tôi ngỡ ngàng bị bị bất ngờ mất ngôi !

 Cũng không sao.Nhóc muốn xưng hô là cái gì cũng xong ( miễn là muôn đời thời gian của chú vẫn chạy  truớc Nhóc một chặng khá dài ) Nhóc không làm thơ và cũng chẳng thích đọc thơ - Nhóc chỉ thích đọc loại văn xã hội,tâm lý lý luận mà thôi ( có lẽ thế )


  Thời gian lại tuồn tuột trôi.... Nhanh lắm ! Bẳng đi ,Nhóc đi xa và có lúc biến mất như bụi mưa trên thành phố cổ.
 
   Cái gã viết vẫn  ở lại các webs để viết. Viết để có  thứ mà đam mê ,để giữ lại một phần trí nhớ. Hôm nay,đang viết,thấy có cái thư ở mail diễn đàn.Có dòng chữ gọn,đẹp :   " Anh còn nhớ Nhóc không? Nhóc vẫn đọc anh -......  "
 
 
    Thấy vui vì biết mình và Nhóc vẫn còn trí nhớ. Để cám ơn Nhóc có lòng thăm hỏi sau những cơn bụi của thời gian,tôi nghĩ có thể sẽ  viết vài điều gửi đến Nhóc   ở chủ đề mang tên : Thư Từ Nơi Xa -

  
 
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2013 02:23:41 bởi dang son >
dang son 22.04.2013 14:10:55 (permalink)
_____________________________________________________________________
 
 

 
 
   CẦN GÌ ĐỂ VIẾT  (? )
 
 
 
    Ở dưới bài mới tên là " NHÓC " , tôi được một dòng chữ ghé thăm.
    Chữ viết :
 
   ... "  Chào người viết
Người đọc vẫn quan tâm những gì viết ra, đã là câu trả lời rõ nhất.
Chúc người viết thoải mái!
người đọc
  NGỘ - ( dactrung.net )


...
 
            Để có thể viết ( viết một cách khá trôi chảy ) tôi đọc khá nhiều khi sắp xếp dùng thì giờ để đoc. Đọc trên những chuyến tramway khi có việc ra phố,thay vì ngồi ngó châm bẩm những cảnh đời  có lắm khi kỳ cục trước mắt : gã cao bồi con ngang nhiên mồi lửa đốt thuốc lá dưới cái bảng  " no smoking " - Bà béo tròn kia mở điện thoại  la lối chí choé với kẻ đầu dây nói - Đứa con gái ăn mặc ngắn ngủn cụt cỡn nghênn ngang gác giầy lên thành ghế... ) Tôi sợ mình ngứa mắt rồi bị tai bay hoạ gởi nên ngậm câm ,chăm chỉ nhìn vào trang báo ,tôi cẩn thận  như kẻ lái xe luồn lách giữa những bản tin quái ác vì sợ bị tê liệt đầu óc - Ở thời này,muốn tìm ra được một vài bản tin vui thì thấy hơi khó vì phải đọc rất kỹ như một kẻ khảo cổ.
 
             Để có thể viết,tôi tìm một cái quán khá yên tĩnh,cẩn thận ngó tới,ngó lui để tránh những cái bàn có đám nguời ăn nói to tiếng vì tôi ái ngại sự kinh động. Nếu không có chỗ nào để ngồi viết thì tôi tản bộ và  " thâu hình,chụp ảnh " bằng cặp mắt nhìn  và cái memory card trời gắn cho ở não bô.Cuốn sổ tay của mình có chi chít  chữ và mật mã đánh số - Khi không tiện ghi lại những sự kiện bằng một dọc chữ thì tôi viết chữ tắt và đánh số mật ngữ.
 
     Đại khái như sau :   Trên lề đường ,gặp cảnh cô bé ngồi ăn xin giữa trời đông - ( tôi không thể đứng lại để " viết " với những ngón tay đang cứng lạnh,tôi ghi vào bộ nhớ của mình hai chữ tắt là : Bb ( về nhà,tôi khai triển bài viết và bắt đầu mổ chữ - B là :bé - b nhỏ là :buồn- và ngón tay chạy chữ.
 
  Đơn giản thế thôi.Viết để lại một cảnh tượng và viết  như thế nào để có sự trung thực thì là một chuyện khác.Ta có cần thêm mắm thêm muối vào bài viết cho câu chuyện được mặn mà  không? Và sau khi đã " ba xạo " thêm bớt như thế,ta có nghĩ là mình đã nói xạo không?
 
     Có lần bị " chận đường " phỏng vấn ,tôi nói với ông ký giả và hỏi ông :
 
     - Ông có nghĩ là mình trung thực không khi viết ?
 
       Ông giữ im lặng trong vài giây lát rồi ơ ơ ,hơ hơ. - Như thế,trong ánh mắt của ông,tôi đọc thấy chữ hoàn cảnh tình thế,điều kiện và khả năng lương thiện....
 
     Sau vài câu phỏng vấn của ký giả,sau cái bắt tay nhau từ giã,tôi xin ông hãy viết về vài điều vui để đời còn cái mà vui trong sự quân bình.Ông gật đầu,chìa cho tôi cái địa chỉ của toà báo và cái địa chỉ mail của ông.....
 
      Tôi vui khi cám ơn ông vì sẽ có điều để viết.Mở cuốn sổ tay,tôi chọn trang P để ghi vào chữ Presse ( báo chí ) - Trong cái nghĩa của chữ Presse ( báo chí ) ấy còn một  nghĩa bóng là " Ép " - Presser. Nguời ta có thể ép lòng,ép lương tâm khi viết vì những lý do riêng để có lợi lộc.....
 
      Ngộ cái là,làm gì thì làm ,khi ngồi im ngó lại cái tôi của mình,mình có thấy mình gian dối hay không? Ngộ lắm ! Giữa cái " Có " và  " Không " lẫn lộn là những điều còn chỗ để viết. Viết bằng trái tim.
 
 
 
 
    đăng sơn.fr


<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2013 14:23:17 bởi dang son >
dang son 23.04.2013 12:26:07 (permalink)
_________________________________________________________________ 
  
  
  BỆNH CẦM NHẦM..
 
 
     Cầm nhầm có một cái tên khác kiểu bình dân hơn là : Ăn Cắp.
 
     Tất cả mọi sự đều có nguyên nhân riêng của chúng. Tên ăn cắp ít khi chịu nhận là mình tham lam vì lý do là : tại tôi nghèo đói nên tôi chớp đại,tôi đi ăn cắp bằng cách trèo tuờng khoét vách hoặc hay bị nhám tay quờ quạng.
 
      Thời bé tí tẹo,khoảng 7.8 tuổi gì đó ,tôi cũng đã ăn cắp một cách vụng về,vụng dại : đi học về ngang nhà một khu phố,tôi thấy cái bật lửa ở bức tường ngang khung cổng,với lòng tham muốn trổi dậy,tôi thò tay chớp món đồ thì  nghe những tiếng la hét từ đằng sau  : " Ê ! Ê ! Thằng nhóc ăn cắp  ! "  Hoảng hồn vía,tôi bỏ lại và vắt giò lên cổ. Khi vào trung học, làm bài kiểm,tôi cũng ăn cắp bằng cách copy lại vài bài vạn vật của bạn học ngồi kế bên vì có hôm  đã không học bài vì luời ,vì ham chơi - Có lắm lúc,nghĩ lại thấy mình xấu hổ và hèn !
 
     Để chữa cái bệnh hèn mọn ấy,tôi không dám ăn cắp nữa ,tôi cố gắng tập tính trung trực và tập sống lương  thiện dù biết rằng nếu quá thật thà thì khó làm giàu và lên chức !
 
     Trên phương diện nghề nghiệp,tôi đã thấy,đã biết nhiều những bộ mặt mang nhãn hiệu trí thức nhưng chuyên nghề hắc ám : Ký cái toa thuốc giả cho kẻ du lịch về quê nhà để bán. Ký toa cho bọn  dân ghiền   sì ke ma túy..... vân vân.....
 
     Trong tất cả mọi giới đều có kẻ bất tín , bất lương  - Ai mà chẳng biết -
 
     Nói đến lãnh vực sáng tác thì ôi thôi : đầy đủ ảo dạng ,ảo hình  ! Vơ vét chữ nghĩa,tranh ảnh,âm nhạc của người khác nhận là của mình. Và lập lờ ,lấp lững.
 
     Để làm gì? Một chút lợi danh ảo vọng ư ?
 
 
     Bệnh hoạn hay không bệnh hoạn và tại sao mắc bệnh?
 
     Tất cả đều đến từ chữ tâm và từ sự ảo tính ngay trong đầu óc  của mình.
 
 
  < Làm cách nào để chữa trị căn bệnh oái oăm này?
 
     Câu trả lời sẽ nằm trong một khuôn khổ của bài viết khác.Bây giờ,tôi ngừng viết để đi kiếm cơm và tôi hy vọng giữ được lòng thanh tịnh để không tham ,để không trở thành kẻ cắp.
 
 
 
 
      đăng sơn.fr
      ( NgụyHúc )
 
 
 
 
   

  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2013 13:06:20 bởi dang son >
dang son 08.05.2013 03:13:15 (permalink)
_______________________________________________________________________
 
 
 
 
dangson.fr
  .





... Những Dòng Chữ Để Bắt Đầu Cho Một Ngày Mới.

  


Thường thì tôi ngại khi phải viết trong một trang nhà của một người " bạn Viết " không quen,không biết mặt...

Vì trong quá khứ ở đây,tôi đã có vài lần " đến " để chào hỏi một vài người viết ở trang của họ khi họ mới " chập chững " đến.Chào như một cách xã giao thân thiện. Và tôi được đáp trả lời chào hỏi có vẻ thân tình của mình bằng sự Im Lặng.( Tôi vốn dĩ ghét cay,ghét đắng sự im lặng ngỡ ngàng đó.Có một cái gì không phải,không hay cho lắm giữa người và người,nhất là giữa những ngưòi viết đã như một cách trải lòng.... )

Và từ đó,tôi né ,tôi tránh để thu mình lại và viết,viết như nói một mình trong thế giới rất nhỏ bé của chữ nghĩa,viết như tự tìm thấy một niềm vui nhỏ bé sau một ngày làm việc.Và từ đó,tôi hiểu được cho mình thêm được cái lý do và cái nghĩa lý của sự Viết Để Làm Gì ?



Viết để làm gì ư ? Để có lúc,ngồi trầm người đọc lại những điều mình đã viết như một thứ Nhật Ký để ghi lại chặng suy nghĩ mà mình đã trải,đã đi qua.

Viết để người nào đó ghé mắt vào và tìm được một chút gì đó gọi là đồng cảm.

Làm sao biết được đã có một người nào đó đã vào đọc những dòng mình viết và thấy được,cảm nhận đưọc điều mình viết để gọi là " đồng cảm " và có thể chia sẻ vơí nhau một góc tâm tình ?

Có những điều mình đọc,đọc và thấm thía.Thấm thía khi thử là người viết đó để cùng giữ yên lặng trong lúc ngồi quán dể nghe nhạc và nghe mưa rơi cùng một lúc.


Nhạc Việt Nam có những ca từ buồn bã quá.Lời nhạc phần đông chỉ để diễn tả những nỗi chia lìa và tiếc nuối.
Ngồi nghe nhạc một mình với một góc tối là chuyện tôi thường làm mỗi khi muốn được yên tĩnh.Dường như âm nhạc không thể nào thiếu trong cuộc đời tôi.Tôi đã yêu và ghiền nhạc từ những ngày nằm trong bụng mẹ vì cha tôi là một nhạc sĩ,tôi lê lết theo ông lúc dần lớn lên để nghe nhạc và biết yêu nhạc từ những phòng ghi âm đến sân quay của đài truyền hình ,từ chỗ cha dượt nhạc đến từng dancing mà cha đã cộng tác...

Cha tôi yêu nhạc của họ Trịnh,yêu tiếng hát của Khánh Ly,còn tôi thì không.Nhạc của họ Trịnh khiến tôi hay buồn bã cho dù tôi đã có lần rất yêu một Hạ Trắng của Biển Nhớ.Tôi đã ôm đàn và hay hát ..." Ừ thôi em về...Em về trên tiếng súng ru dêm của một thời chinh chiến và đã có một thời anh em cùng một màu da đã tận tình tàn xác nhau theo từng tiếng đại bác ru đêm..."

Tôi sợ thấy mình buồn bã hơn thuờng lệ nên tôi hay né tránh nhạc Trịnh.Sau này sang bên này,tôi đã đọc nhiều quyển sách nói về chất thơ và chất Thiền trong nhạc họ Trịnh...Tôi cũng đã có nhiều dịp xem những thiên phóng sự nói về các quán cà phê mang tên và âm huởng không khí của TCS.Những mãi mãi,TCS vẫn không là một người nhạc sĩ sáng tác mà tôi yêu cho đến nỗi trở thành một " fan " của ông.

Trên đường nghệ thuật và cách thức thưởng thức nghệ thuật,người ta hay nói :" 9 người,10 ý ". Thôi kệ.cứ vậy đi.Chứ ai cũng có cái thích giống nhau y hệt thì Nghệ Thuật còn gì là nghệ thuật nữa.Chúng ta sẽ chỉ là những khuôn người máy biết ăn,biết thở mà thôi.



** Trở lại chuyện Viết và Đọc,tôi thấy và biết mình thích mưa nên khi tôi bắt gặp cái tựa của người viết là CHỈ LÀ MƯA THÔI.Tôi thấy cái tựa này nhiều lần mỗi lần mở máy để đọc và viết.Cái tựa trông hiền lành,mộc mạc và trang chữ được bắt đầu bằng hàng chữ : ... Trời sắp chuyển mưa,trong những hàng chữ có một đại danh từ là Nàng.



Đọc rất chậm để biết được ( Biết hay là đoán ? ) nhân vật Nàng trong truyện chính là tâm tư của Người Viết,và tôi khẳng định sự đoán mò của mình bằng cách đọc lại đoạn chữ mà mình thích khi
" Nàng " viết :

... " Nguồn vui của nàng giờ đây không gì hơn là những trang sách,"



Vậy ư ? Nguồn vui là những trang sách.Sách kể gì,viết gì ?

Sách có thể kể về những mẩu chuyện đời ở trần thế,những quãng đời cơ cực của những ngươôi lao động,nghèo khó,sách tả về nhũng tấm lòng người biết dành cho người trên một mức độ nhạy cảm...Sách có một sức mạnh rất lôi cuốn là làm người đọc nó có thể buồn bã đến tận cùng hoặc vui sướng mà mỉm cười trong bao điều phấn khởi...


Đã có bao lần,tôi đã thức rất khuya để nghiền ngẫm với cuốn sách mới mua.Tôi đã đọc gì và suy ngẫm được điều gì ? Lắm lúc,tôi ngừng sách,âu yếm nhìn lại cái tựa sách để tự vấn mình trước khi ngồi vào bàn viết và gõ như mưa trên phím chữ : Ta sẽ suy nghĩ gì ? Ta có thể viết để diễn tải điều gì có ý nghĩa ?

Chữ nghĩa của văn chương có mang một trọng trách đấy chứ.Chữ không thể nào thiếu Nghĩa.Viết mà không chịu hao tâm tổn sức và đặt mình vào một trọng trách có lối hướng thượng thì sẽ mang tội với chữ nghĩa.Văn là biểu tượng của cái đẹp.Tôi hiểu thế khi nghĩ rằng cái ĐẸP phải được bắt nguồn từ Tư Tưởng ( Ta suy nghĩ như thế nào thì con người ta ra thế đấy )



Vậy đó.
Vài hàng chữ như thế này cũng đủ gọi là để bắt đầu cho một buổi sáng rất đẹp của tôi.Bình minh đang ló dạng.Và tôi mong rằng Chủ Từ Mang tên NÀNG hãy tha thứ cho sự mạo muội khi tôi - một kẻ Người Dưng - đã vào để viết.Viết như một cách thức để sẻ chia.



đăng sơn.fr
dang son 03.06.2013 14:09:39 (permalink)
..
 
 

© hoàng uyên mi 
  
  
  
 
 C H U Y Ệ N.....
 
_________________________________________________________
 
 
 
  Ghé vào để đọc.

* Khế viết tâm tình : 
   " ....    Qua những bài viết , hay qua những bài hát , không ít nhiều người đọc và người nghe sẽ nhận ra nơi o Khế , o Mưa là một người phụ nữ rất mềm yếu , rất dễ tủi thân .

....Nhưng rồi thế giới đã mở rộng trước mắt , người lữ hành đã có những bến bờ để san sẻ những nỗi niềm . Đó là những diễn đàn trên mạng lưới hoàn cầu . Sống đã là một quá trình ngất ngư với đời cơm ăn , áo mặc , với những xử thế đắc nhân tâm , có khi trở thành xa lạ với chính mình . Vậy thì tại sao không chọn cho mình một lối sống thật thà , để hồn nhiên vô tư như khi tuổi còn thơ ngây . Có gì sung sướng và bình an hơn khi không còn để vào trong lòng những mối nghi ngại không đáng để quan tâm .....    "
 
  **    Xanh viết :
 
 "......Có điều này, Xanh hay nghe O huethuong gọi nét là ảo, Du Lan cũng gọi là ảo. Anh Đăng Sơn phờ râu còn có nguyên căn nhà ẢO và THẬT nữa cơ. Hôm nay đến nghe anh Khúc Dương cũng ảo. Có lẽ là gọi theo quen miệng chăng chứ Xanh thấy Nét rất gần gũi hay không muốn nói là một phần trong cuộc sống con người của thời hiện đại.........   "
 
 
   ***  Các bạn khác vào thăm viết....... (.......................................................  )
 
 
    Bây giờ ,ngồi nghe những đoạn nhạc rất êm, tôi có thể viết cho Khế :
 

 dangson.fr   
 
  "
  

  "  Khế mưa !   


Đừng ngạc nhiên khi anh gọi Khế là Khế Mưa thay vì gọi là MPN hay là cái tên Khế hay thích khi viết những truyện ngắn dưới tên MàuHoaKhế .

Ngày  xưa vừa  cũ ,anh đọc Khế ở một vài diễn đàn và anh thấy ở cách viết của Khế có những thoáng rất" Lặng Lẽ  "  .Anh thích bài viết mang tên   :   LÁ



Cái trò mất tích của ông bắt đầu tôi cảm thấy bất an , mấy tháng trước tôi cười nhạo khi nhìn thấy cửa nhà ông khép lại từ sau tháng 9 , tôi nghỉ ông đang chạy trốn ai đó rồi bỉu môi nhún vai nghiêng đầu , lầm bầm "ai bảo ông có sao đào hoa " . Tôi không đoán biết ra nổi ông có bao nhiêu mối tình đi qua đời ông ? , "chắc vô số kể" ,câu nói đùa với ông ở nơi một góc quán cà phê . Ông cười hỏi "còn em , chắc đã gây bao số tội " .

Chúng tôi cười thật vui rồi vì đây là quán cà phê của người ngoại quốc , nên nói gì thì chúng tôi phải chụm đầu vào nhau thầm thì . Có vài đôi mắt đồng cảm nhìn chúng tôi thật dễ thương , chắc họ nghỉ đây là một cặp nhân tình của những tháng ngày hạnh phúc nhất .

Đời sống luôn có những cái nhìn bàng quang nhưng đầy sự khẳng định . Tôi lại phá ông : " người ta đang nhìn kìa hay mình giả bộ cho giống hai người đang yêu " . Ông cũng tinh nghịch như tôi , thế là trong buổi tối bên cóc cà phê , dưới ngọn đèn vàng chúng tôi thật đẹp đôi trước cái nhìn của thế gian . ........   "



Sau đó, bên Đt.net,Khế viết ở chủ đề STYLES của anh như sau :


Mệt mỏi


Hôm lễ Mother's Day , hai đứa con gái gửi tặng một loại mỹ phẩm thuộc hàng khá mắc tiền , chúng nó bảo để mẹ được trẻ thêm mười lăm năm nữa . Tôi bảo như thế sống thêm dài quá , rồi mắc công đi ra đường người ta tưởng là chị em với con gái .
Nhưng cuộc sống bây giờ đâu còn thuộc về riêng tư cho mình nữa . Ừ thì trẻ để nhìn thấy nụ cười thật hạnh phúc của con mỗi khi ai khen " sao mẹ trẻ quá " .

Cho nên mỗi ngày phải làm cái công việc nhàm chán là bôi kem lên mặt cho buổi sáng mai và cho cả đêm tối . Kết quả cho biết chỉ cần ba tuần sẽ thấy sự đổi khác thần kỳ .Còn bên trong thì sao ? ai cũng biết trái tim đang cần có một thứ không tính ra từ giá trị của tiền bạc .
Mỗi ngày trước gương soi để rồi tự hỏi những điều vô nghĩa . Bởi cuối cùng sau gương mặt trẻ đẹp ra thêm 15 năm nữa cũng chẳng có tác dụng gì khi mà cõi lòng thôi không còn dư âm của những tháng ngày huyên náo đã qua ...


Mầu Hoa Khế


  -----



Khế mưa và anh  ( hơi ) giống nhau ở chỗ là chúng ta yêu văn chương - đọc và đọc rất nhiều từ một ngày xa xưa để có thể lắng động và ngồi viết . Viết đã là một trong những cách thức sống một đời sống khác ( thật tình với những cơn sóng lớn,nhỏ ở nội tâm của mình ....

  Buồn gì ? Vui gì ? Ấm hay lạnh ?


   Anh muốn nói cho Khế biết tại sao anh không thích lắm bài viết tên Mệt Mỏi của Khế :

   Trong Khế ,đã có đầy những bi quan ... Tại sao Khế để sự mệt mỏi chen lấn mãnh liệt vào sự bôi kem lên da mặt mỗi sáng,mỗi tối ?  ( Khế vận diễn  bằng câu viết :

  "  ... Nhưng cuộc sống bây giờ đâu còn thuộc về riêng tư cho mình nữa ... "


Và : ....  " Cho nên mỗi ngày phải làm cái công việc nhàm chán là bôi kem lên mặt cho buổi sáng mai và cho cả đêm tối . Kết quả cho biết chỉ cần ba tuần sẽ thấy sự đổi khác thần kỳ .Còn bên trong thì sao ? ai cũng biết trái tim đang cần có một thứ không tính ra từ giá trị của tiền bạc .... "


Anh đồng ý với Khế là giá trị của nội tâm không tính bằng thứ hào nhoáng của một hình thái bề ngoài ( vật chất,vẻ dáng,tiền bạc ) để có lần anh đã vào một chủ đề Không gian Riêng của Khế để nhận định về cách suy nghĩ và cách viết của Khế và Khế đã giữ lại bài viết ấy như sau  :


  Mưa xin phép anh ĐS , mang bài của anh về nơi đây, để có thể tìm kiếm rất mau những điều anh trả lời cho MHK . Để mỗi khi cảm thấy sự đồng cảm là một điều quí giá giữa thời đại con người đã quá thờ ơ lạnh nhạt  :
 
     TUỲ BÚT


Buổi sớm - Trời đang mưa gió bão bùng,ở một bài viết,tôi đọc được :




... " Có lúc nào bạn ngồi trầm ngâm để đọc lại những gì mình đã viết, như tùy bút , thơ hay những mẫu truyện ngắn chẳng hạn . Không hiểu có ai đó giống như tôi bây giờ hay không , tôi đang ngồi đọc lại một tùy bút của chính tôi viết đã lâu , rồi tôi cứ ngớ ngẩn ra , tự nói " là mình viết đây sao !? " . Lạ lùng quá khi tôi ngồi nhìn tôi, qua bài viết bỗng thấy như tôi được phân ra làm hai . Tôi đó ư !? "


Và :


... " Đời sống như thế đó, quá tràn đầy nỗi hạnh phúc lớn lao .
Vậy mà ...!!!?

- ( Mầu Hoa Khế )



...


Đọc xong,thấy mình giữ lại được vài điều có câu hỏi và câu tự trả lời. Khi viết tuỳ bút,người viết lục lọi lại trong vài ý nghĩ của mình qua những ký ức của kinh nghiệm sống.Kỷ niệm là một vết khắc của ký ức : Những buồn vui một thời nằm yên trong ngăn tủ nào đó có thể được khơi dậy và trở lại nằm trên mặt chữ dươí dạng tuỳ bút.

Quá khứ có màu sắc riêng của quá khứ từ bàn tay của một người vẽ tranh,hắn có thể theo một cái tâm trạng nào đó để tô riêng cho góc tranh của mình những màu xanh,màu hồng hoặc những gam màu xám xịt ( nhưng thực thể của kỷ niệm quá khứ vẫn có những điều không thay đổi được và rất lắm khi quá khứ ôm kỷ niệm để biến thành không khí - thứ không khí chẳng bao giờ có màu sắc )

Viết tuỳ bút là cách trải bày tâm trạng theo những lúc vui buồn riêng của mình.Viết xong ,để đó vơí thời gian trôi.Vài năm sau đọc lại,ngồi ngẫm nghĩ rồi tự hỏi : Ta đó sao ? Ta viết đó ư ? Ta đã sống và bây giờ còn đang sống. Ta đang vui,buồn theo một nhịp sống.Và khi đọc lại,ta có gì để viết thêm ?

Viết thêm ,có nghĩa là sống và cảm nhận được thực tại : Một ngày đầy đủ vơí những ngược xuôi ở đời.Một ngày tích tắc đang trôi vơí những ưu tự trăn trở từ những chuyển động của tình hình xã hội ,của thế giới.

Viết thêm - cũng có nghĩa là đối diện vơí chính mình.Những ý nghĩ của mình là những chủ quan có định kiến.Ta nghĩ gì và viết theo chiều hướng nào ?


---


Đọc chậm rãi những hàng chữ viết của một người viết.Đọc màu sắc theo một nghĩa âm thầm im lặng của trí tưởng hiện thành chữ ,từ đó thấy mình có thêm vài điều để viết như một chia sẻ cãm nghĩ.


Khi thấy câu chữ ở hàng dứt có câu : " VẬY MÀ.... " Tự dưng như nghe một tiếng thở dài.Dòng chữ của tuỳ bút hay có tiếng thở dài của một sự tiếc nuối nào đó.

đăng sơn.fr

* ( KhôngGianRiêng - dactrung.net )


VIẾT
ở màu hoa Khế -










...Có khi thấy ngạc nhiên như một điều kỳ lạ -Hãy để tôi nói vơí em :

Cái thú sau màn đạo diễn ăn sáng,cà phê cà pháo là bòvào văn phòng,mở một vài diễn đàn đọc các bài viết.Ở cái cột titre bên tay phải,tôi đọc đoạn Tùy Bút của không gian riêng và tôi rơi vào chữ của em - ( thứ lỗi cho tôi khi tôi gọi em là " em " - một người viết đã từ lâu ở đây đó - Không lẽ tôi gọi em bằng chữ Bà : " Thưa Bà " thì tội nghiệp cho em lẫn tôi - Xa cách và khách sáo quá thể )



Là một người cũng biết viết ( và có lẽ thời gian viết của tôi đã như một dòng sông xa hơn tuổi trẻ của em )

" Tôi đang có một buổi sáng ngày nghỉ.Tôi sung sướng để hưởng góc sáng này một cách nhẹ nhàng - ( Có nghĩa là,vẫn dậy sớm,vẫn tập thể dục để đánh thức mình khi rời một trong những giấc mơ đầy màu sắc và có khuôn chiều của 2 D - Không là 3 D như những mẫu quảng cáo bán TV kiểu màn ảnh dẹp ....)







Là một người cũng biết viết ( và có lẽ thời gian viết của tôi đã như một dòng sông nơi tuổi trẻ của em và tôi đã trải qua ) có lắm khi tôi tò mò đọc em để xem em nghĩ gì và thử đếm những góc tối trong tâm hồn em...Có lúc tò mò chút đỉnh như thế mà thôi vì tôi biết đọc điều mình thích và không thích.



Tôi thích cách viết tả cảnh những cánh lá rơi vi vu trên đoạn đường tản bộ của em.Thích nét tả nỗi cô đơn âm thầm nào đó vơí cái cảm giác hụt hẩng khi tự nhìn lại mình trên màn hình và phím chữ - Có khi đọc xong,tôi thầm nghĩ : Nếu là một người viết nhạc,cung nhạc của em chẳng bao giờ vui như một điệu rock hoặc thể loại R'n'b ...Không khí nhạc của em sẽ có nhịp boston rã rời trên một sàn nhảy ở đêm tàn khuya.



Note nhạc sau cùng ở bài viết mơí của em đã có chữ " Vậy mà " để chứng tỏ điều tôi nghĩ.Vậy mà là sao,em ?...... <

..


Đời sống này

Thời gian của vòng sống không bao giờ ngừng lại.

Em đang có những điều tiếc nuối - tôi biết chứ .

Em tiếc một hình ảnh trong đêm giáng sinh có chuyện hoàng tử Cóc mời nàng công chúa ở một điệu luân vũ và trời sao đêm bên ngoài đã có điều huyền diệu....

..

Là một nguời viết theo cái nhìn nam giơí ,tôi không tiếc như em ,tôi chỉ nhớ lại một góc nhìn bỡ ngỡ của người vào đêm giáng sinh năm nào thời áo trắng.

Tiếc hay không thì vẫn thế mà thôi.Dòng sông vẫn lướt trôi theo tuổi trẻ của mình.Một góc quán thời ấy đã không còn những vụng về,bỡ ngỡ từ một lá thư tình màu mực xanh,mực tím,Ly cà phê đậm đặc,ly chanh muối có khi nhiều đường quá đáng trên một câu nói mật ngọt và lịm ngắt....

Tiếc gì những cơn mưa rã rượi ngày ấy,khi có câu hát của DuyQuang từ một bài thơ phổ nhạc .... " Đưa em về dươí mưa,.... Hãy ru tên vô đạo,hãy ru tên khờ khạo - emhiềnnhưMaSoeur ...

Tôi có đạo đấy chứ.

Thời ấy,tôi ngoan đạo cho đến khi tôi gặp người,tôi đâm ra hư hỏng để có lúc tôi biến thành quỷ dụ dỗ người ta trốn vào quán nước có những bậc thang và một tí ti bóng tối để những bản nhạc pháp thêm tình tứ bên cái phin lọc cà phê.Tôi tập cách lãng mạn ngồi đếm những viên đường trong mắt người ta để thấy người rưng rưng.

Người ta dọa tôi sẽ bị Chúa của tôi phạt nặng và chết thì xuống địa ngục khi hay trốn lễ ngày chủ nhật.....

Tôi sợ nhưng vẫn bướng bỉnh để không tin cho lắm vì đang nếm hình ảnh của thứ gọi là thiên đường ngay trên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy.Tôi ngất ngư và quên khuấy đi cái địa chỉ ghi chỗ trọ của trần gian.

Bây giờ.....

Tiếc làm gì nữa ?


Bây giờ,tôi hiểu là : Tại sao người ta viết Tuỳ Bút.



-----
Cám ơn em đã vì thần giao cách cảm mà đến thăm tôi bằng chữ của em.

đăng sơn.fr



* ( ViếtTrảLờiMàuHoaKhế )


...
 

Vậy đó Khế mưa ! Hãy an lòng mà quên đi những bội bạc của thế nhân,khi người ta thờ ơ với tấm lòng của mình ở một chỗ nào đó thì ta xem như thế là những hạt bụi của quá khứ .Lắm lúc,anh cũng thấy bực bội,bức rứt như Khế khi quay lại nhìn vào sự thiếu chân tình,chân thật của vài hạng người đời ( và vì thế anh hay dùng chữ " ảo tính " của lòng người và cái chủ đề Thế Giới Ảo và TÌNH THẬT ra đời ) .

O màu Xanh không thích chữ ẢO của Net sau khi lý luận . Anh hiểu chứ . Dĩ nhiên rồi : Cái Ảo nằm ngay trong đầu oc của những con người ảo và những dụng ý của họ để hành động . Tình Thật nằm nguyên vẹn ở nhịp đập của trái tim và trí tuệ riêng biệt của mình .


   Vì thế,hôm nay anh vào thăm và viết khá dài . Viết sau khi yên lặng đọc .

   Đọc xong để biết cám ơn những tấm lòng đã đến với nhau .




  đăng sơn.fr



   .  






   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2013 14:45:08 bởi dang son >
dang son 09.06.2013 04:06:38 (permalink)
__________________________________________________________________
 
 





   VIẾT ĐỂ HẠ HỎA .
   ( TrầmKhúc )




    Sau những đụng độ cỡ lớn nhỏ,người ta có nhiều cách để hạ hỏa . Cô kia nói về phương thức " chữa cháy " của cô là : Hùng hục chạy vào phòng,nghiến răng trợn mắt vớ cái máy hút  bụi để hút bụi theo kiểu làm việc nhà . Anh chàng kia nói : " Tôi lập tức rời nhà,phóng xe đi loanh quanh  "  - Người khác thì mở cửa nhà ra vườn,ngồi một cục kiểu mình ên cho đến khi thấy mình nguội đi .... "


   Mỗi người mỗi cách .


   Cha tôi,ngày xưa,thì hét  ầm ĩ lên và có khi tìm cái gì để đập cho hạ cơn. Tôi,lúc trẻ,hay nóng tính,tôi cũng bắt chước cha mình để kiếm cái gì đó để đập cho hả nư . Với cái máu hơi du côn,tôi hay đánh nhau đập lộn cho đến lớp 11,12 thời ấy .


   Bây giờ,thấy thiên hạ đập nhau nhiều quá,tôi ơn ớn,thấy sờ sợ .Và vì thế,tôi sợ đứng tim - uổng đời - Nên tìm cái để viết - Viết như một cách phòng cháy hơn là chữa cháy .



    Viết gì ? Trầm tĩnh mà viết hay là sẽ gõ như bay trên phím chữ ? Chữ từ ngón tay có chạy nhanh bằng những ý nghĩ của mình không ? Mình nghĩ gì để có thể bình tâm mà hành động ở một sự kiện,một tình thế ?


    Nghĩ như thế khi đọc,khi viết .


    Biết đâu,lúc viết xong,đọc lại ... Thấy mình trầm hơn xưa .






    đăng sơn.fr
 
 
dang son 14.06.2013 14:55:49 (permalink)
.
 


VIẾT CHO MỘT NGƯỜI HAY XÓA BÀI


---------------------------------------------------------------------





( ........................................................................... )






Người ta có Quyền TỰ DO để viết .

VIẾT GÌ ? Và TẠI SAO VIẾT ?



***



Ở đây,tôi muốn trình bày quan điểm không thay đổi của mình khi viết - và tôi cố gắng bắt buộc mình trầm tĩnh ,hạ hỏa để viết theo một cung cách hòa nhã .


Ở một diễn đàn , viết là điều chia sẻ .Khi ta tham gia sinh hoạt ,ta tìm điều vui buồn để có thể chia sẻ . Và khi viết,ta biết ta viết gì và tại sao viết ( cho dù là viết trong một cái Góc Tối của mình ) .


NHƯNG - Có điều tôi không đồng ý là khi có lòng viết vào phần Góp Ý thì xin chớ vào xóa bài ( nhất là khi chủ nhân của chủ đề mà mình góp ý đã có lòng trả lời - nhả nhặn mà trả lời )



Ở đây,tôi có vài điều nhắn nhủ với một người viết như sau :



" .... Thưa Cô .



Trước tiên,tôi xin có lời cám ơn cô vì bài viết GÓP Ý của cô ở vài ngày trước ( và tôi đã viết vài hàng ngắn để cám ơn cô theo một phép tắc lịch sự ....)


Sáng naỵ Trở lại trang viết thì thấy cô vào xóa bài để hoàn toàn có một Khoảng Trắng .Thiết nghĩ,nếu không có gì để viết và viết với một tâm hồn hoàn toàn trống rỗng thì xin cô đừng viết để khỏi nhọc công trở lại xóa bài .


Thưa Cô Người Xóa .


Là một kẻ viết lách đã lâu năm,tôi luôn tôn trọng người viết cũng như tự tôn trọng những điều tôi đã viết ,vì tôi biết mình VIẾT ĐỂ LÀM GÌ !


 - đăng sơn.fr
 
 
.
 
dang son 14.06.2013 14:59:50 (permalink)
 
 
 
 

...



BUỒN VUI ĐỂ VIẾT
____________________________________


Chiều nay đi làm về,trời ngập nắng ấm,thấy lòng thoải mái vui vẻ,ăn uống xong,ra vườn lơ ngơ ngắm cây,ngắm cối,vớ quyển sách mới mua ,đọc vài trang cho ra vẻ.Nhiều chủ đề không phải cứ đọc xong một lần là biết mình nắm vững vấn đề. Đọc một cuốn tiểu thuyết tình ái thì nhẹ nhàng và dễ hơn là đọc một chủ đề hóc búa cần suy ngẫm vì khó tiêu.

Nhớ lại vài ngày trước,thấy máy báo có thư riêng trong hộp thư của một diễn đàn mà tôi hay viết.Mở hộp thư đọc thì thấy có hai bức thư đầy lời lẽ thoá mạ tục tằn kiểu đại cao cấp ( những danh từ của một loại cẩu cắn càn ! )

Lạ cái điều là thơ mang tên gửi của một nguời bạn viết mà tôi hằng qúy mến khi thỉnh thoảng viết bài thăm hỏi nhau như một nhịp cầu tình thân văn nghệ. Dĩ nhiên là như bao lần bị nhận thư rơi kiểu hằn học,thoá mạ như thế,tôi phát bực mình tỏ thái độ bằng cách báo cho Ban Điều Hành (..... ) để có phương thức giải quyết - Lần này thì khác ,đọc qua loa vài câu " cắn càn,cắn bậy " như thế xong,tôi thấy tôi bị điếc và án binh bất động. Tác giả hai lá thư ấy thấy tôi làm điếc ,lại không đủ kiên nhẫn chờ,lại phán tiếp cho nạn nhân của hắn lá thư thứ 3 với lời lẽ tương tự....

Tôi buồn cuời ,đành buồn cười thêm vài lần nữa và không phản ứng. Biết ai là ai mà phản hồi thư ?

Không lẽ mình làm mặt giận viết trả lời thư cho cái tên tác giả ( nữ ) ấy rằng :

".... Ôi trời ! Tôi đâu có tội tình gì mà lại viết thư nặng lời sỉ vả . Là người nếu có đủ học thức và sự tự trọng lễ phép với chữ nghĩa thì có thiếu gì chữ hay ho để mắng nhiếc nếu có điều gì bất bình ..... "



Mà thôi !

Thôi mà.Khi viết,tôi là một kẻ rất trầm tĩnh.Tôi yêu thích sự sòng phẳng,yêu người đối diện với ánh sáng.Là kẻ rất sợ ma quỷ cho nên tôi rất sợ những cái nhá nhem của những đáy cùng của đêm địa ngục.Cõi âm và cõi dương là hai thế giới đối nghịch nhau.......

Thôi mà.



đăng sơn. fr







 
 
 
dang son 14.06.2013 15:08:19 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



ĐẾN MỘT CHỐC
RỒI ĐI .
  ______________________________________________________________________________________






Có bao giờ bạn hăm hở dự định cho một chuyến đi chơi xa ,sửa soạn sắp xếp hành lý xong xuôi và khi đến nơi,bạn lại ngán ngẩm chán chường ,không vui,không thấy có gì hấp dẫn và tiu nghỉu bỏ đi ?



Đó cũng là tâm trạng của tôi - Là một người viết - một kẻ ham mê văn chương trên một cuộc hành trình viết - khi vừa vào một diễn đàn mới -

( Có người rất quen thuộc trong công việc viết lách nói : " Viết là một hành động Rất Cô Đơn " Vì viết là sự trải lòng từ những điểm tận cùng của tâm hồn để có thể sáng tác . Viết cho mình đọc lại và nếu thấy cần thì sửa chữa lại một phần nào các khuyết điểm về cách hành văn,cách phát triển ý nghĩ..... )


Ở một chỗ mình đến,dạo một vòng các chủ đề,tìm đọc những bài viết,những ý kiến về kỷ thuật sáng tác,những truyện ngắn,tùy bút ...Rồi tự dưng thấy chán nản.


Thế thì quay đi .Một mình với mình dong duỗi với thời gian .

Đến và đi cũng như những dòng chữ trên những trang viết .Viết gì để giữ lại thời gian ? Viết gì để mở cánh cửa tâm hồn và có sự đồng cảm ?


Sửa soạn hành lý để rời cái diễn đàn mang tên gọi văn học mới mẻ - Rời đi và có lẽ chẳng có điều gì để tiếc nuối .

Ở những chặng đường cũ,mình đã đi qua,rồi cũng ra đi . Đi trên những con đường mới khác,biết đâu sẽ có điều mới để viết .


Viết cho mình,cho người .Người không đọc thì mình đọc lại những gì mình đã viết - Để tự vui buồn -



Đơn giản thế thôi .





đăng sơn.fr




.
   
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
dang son 29.06.2013 01:41:14 (permalink)
.
 
 
 

NgắnDài
Tình Tôi .
_________________________________________________










Khi lấy cái tựa đề như thế,người viết thử đặt mình vào tâm trạng của người đọc ( Nam và Nữ )
Họ là ai khi ghé mắt vào câu chữ ? Cái " Tôi " của họ thể hiện điều gì ? Họ thấy họ là AI trong muôn ngàn cái " Tôi " ấy ?
------

Bây giờ - Giả thử bạn thử là tôi . Bạn rất nghèo với đầy đủ cái
" tại " cái ' bởi vì ..... '

Mời bạn nhập vai - và xem bạn ra sao,thế nào ?

* Trường hợp 1 :

Bạn đi phố hoặc đi làm ,bạn đi bộ hoặc đi bằng xe có tài xế ( công cộng ,xe buýt ) .Ngày ngày bạn gặp người kia,gặp riết nhẵn mặt . Người ấy có tất cả những điểm mà bạn ưa thích theo kiểu riêng của bạn : một ánh mắt êm ái,một nụ cười có vẻ ngọt ngào,một cử chỉ có dáng thân thiện chút đỉnh nào đó ....
Cứ thế,ngày lại ngày ,gặp quá đâm nhớ,đâm ghiền .Bữa nào không gặp,lòng lại nao nao cái gì đó khó tả . Chiều tối về nhà,gác chân lên ghế thấy nhơ nhớ .

Vậy là bạn đang mắc một chứng bịnh ( không nan y ) nhưng rất khó chịu trong lòng .
Một ngày kia ,bạn nhất định làm quen,nhưng khổ nỗi là bạn có thêm cái bệnh nhát gan,bạn đành lủi thủi cùng bước xuống trạm ngừng ,theo chân người xa xa từ một phía lề đường bên kia .Theo cho đến khi người
ấy đứng lại truớc một ngôi biệt thự hoành tráng .

Bóng người khuất sau cánh cổng sắt dầy cộm ,bỗng người quay lại thấy bạn tần ngần bên kia lề.Mắt người ném lại cho bạn thêm một nụ cười như câu chào hỏi ( Ủa ! Ủa ! ).....

Bạn bần thần quay về .Con đường về sao lại quá xa và nặng nề từng bước chân .
Đêm hôm ấy,bạn lại bị mất ngủ . Nhà hàng xóm trớ trêu phát bản tình ca than thở rầu rĩ về chuyện thất tình vì lỡ yêu người đài cát cao sang .Từ lúc đó,bạn đâm ra mê thích những bài ca não ruột .Có những ca sĩ đã làm giàu bằng những bài hát về cái " Nghèo " .

Bạn không là ca sĩ .Vậy . Bạn phải làm sao ? Làm sao ?


* Trường hợp 2 :

Trường hợp này thảm khốc hơn nữa vì bạn không còn là một người đọc nữa .
Cũng không còn ba cái câu " Giả Tỷ " Giả tỷ nữa mà bạn là người đóng vai chính để viết câu chuyện tình của bạn. Bạn có thể lâm ly bi đát thêm thắt vào vài giọt lệ kiểu ỉ ôi .Trong những chuyện tình thì người ta hay than thở ,rên rỉ khóc lóc .Chuyện tình càng éo le thì càng gây cấn để lôi kéo người đọc .


----

Tôi biết là bạn có thể bực bội với trường hợp thứ 2 ấy .
Nhưng thú thật với bạn một điều trước khi ngừng viết :
Tôi thích văn chương nhưng lại ghét những chuyện tình khóc lóc bi thảm . Khi viết,tôi ao ước viết những điều rất giản dị,mộc mạc..

Ngày hôm kia ,nàng bảo tôi :
- Mấy người viết văn,làm thơ hay đía xạo que.. Thấy ghét !

Tôi nhăn nhở ,trả lời :

- Anh không là nhà thơ ,nhà văn cái khỉ khô gì ráo trọi .Anh viết để thoát khỏi cái " tôi " tầm thường của mình mà thôi .

Còn bạn ? Bạn viết để làm gì ?




đăng sơn.fr
 
 
 
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 29 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9