VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 29 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 08.07.2011 01:17:43 (permalink)



BÍ !





Điều khó nhất mà tôi hay gặp phải là chỗ bắt đầu.
Bắt đầu như thế nào cho một câu chuyện đời ?

Viết thế nào để vào đề ?

Cái anh nhà văn khi sáng tác một truyện dài hoặc truyện ngắn,anh ta cần phải có một đề tài sau khi được cảm hứng ‘’ ghé thăm ‘’.
Anh sắp xếp một bố cục có vẻ lớp lang thứ tự để làm sườn dựng truyện và những nhân vật nửa có thật,nửa hư cấu của anh bắt đầu nhập cuộc diễn trò….

Còn tôi ?
Tôi không thích viết truyện loại tiểu thuyết. Đọc lại những đoạn truyện nửa ngắn ,nửa dài đã gửi đăng ở các tạp chí,nguyệt san ở ngày cũ,tôi chán ngấy.
Chán vì nhiều lẽ : “ những nhân vật do mình tạo ra chỉ là những gán ghép,vá víu,mượn tạm từ nhiều mẫu người ngoài đời.Tôi đã mang cá tính đặc biệt của một mẫu người này để ghép vào một trong những nhân vật khác.Cứ thế.Cứ thế,những nhân vật ảo của tôi dựng chỉ là ảo.

Mấy ông thầy nhà văn của tôi đã nói hoặc đã viết nhiều lần :
‘’ Tiểu thuyết có đặc điểm là mượn sân khấu đời để đưa vào những nhân vật..Những cái tôi,những cái Chúng Mình- Chàng,Nàng,Nó ,Hắn…. và có tài tình hay không là do bút pháp riêng của người viết để lôi người đọc vào cuộc (Để độc giả sống với nhân vật và quên đi cái ‘’Tôi ‘’ riêng của mình… )’’


Một khi đã chán tiểu thuyết hóa cuộc đời thì tôi đi tìm cái khác để viết.

Viết gì ?
- Viết về cuộc đời và những sự kiện bao quanh những nhân vật mà tôi đã im lìm quan sát.

Ở một bàn tiệc,giữa một đám đông trộn lẫn buồn vui,sung sướng…tôi nghĩ mình sẽ có những chất liệu, ý tưởng để kể về những điều bình thường hoặc tầm thường nhất ( tôi đã sung sướng hoặc đau lòng phát hiện ra điều cần
viết ) Viết sau khi nhìn cuộc diện dưới một góc cạnh khác..
Có khi thấy dễ cho mình mà lại không đơn giản như mình mong muốn !.

Viết đến đây,tôi cảm thấy đỡ luýnh quýnh khi sửa soạn câu dẫn đề cho một đoạn viết khi thấy một tình huống trước mắt.
Tôi đang muốn kể về một chuyện chia lìa khi nghe được mẫu đối thoại giữa người đàn ông và đứa con gái….Người đàn ông đã khóc khi tâm sự sau đó với một nhóm nhỏ toàn phụ nữ.Tôi đứng đằng sau lưng hắn để hắn được tự nhiên tâm tình.( Tự dưng ,tôi nghĩ đến cái tựa truyện đã đọc từ xưa : Đàn Ông cũng biết Khóc ! )

Sau bữa tiệc,người đàn ông biết khóc ấy đã gặp tôi.
Ông hỏi tôi…
‘’ Ê ! Ông bạn,nghe mấy bà nói ông hay kể chuyện đời ở những trang ông viết ? Ông đừng viết về tôi nhé. “

Không ừ,không hử là cách khá tốt để khỏi hứa với ai điều gì .Hứa mà không giữ được thì tự mình thấy ngượng.
Cách hay nhất là chỉ tự hứa ,tự thề thốt với mình.
Tôi nghĩ rằng,tôi sẽ viết về cái đề tài cũ mèm mèm của những cách xa,chia lìa và những nỗi buồn có thật.
Thật như giọt lệ lăn dài trên má người đàn ông khi đứa con đã quay đi.
Nhưng để tả được nội tâm của nhân vật.Tôi sẽ nghĩ gì ,viết gì ?





đăng sơn.fr



#16
    dang son 12.07.2011 00:21:34 (permalink)




    NHÂN VẬT CỦA CHUYỆN ĐỜI






    Thường thì các tác giả có thói quen nâng niu, đánh bóng các nhân vật chính trong truyện của mình.Nếu nhân vật không mang cái tên ‘’ TÔI ‘’ thì được miêu tả khá kỹ càng về cá tính,hình dáng,mắt mũi,giọng nói, điệu bộ…để độc giả dễ dàng nhận diện và nhập ý.


    Nhân vật đang ngồi trước mặt tôi không xấu,không đẹp,vóc dáng cao lớn với mái tóc mỏng,vầng trán cao,khuôn mặt đầy.Nhưng cái nhìn lạnh lẽo và giọng nói của ông làm tôi khó chịu muốn rời bàn họp.
    Mọi người đang bàn thảo để chuẩn bị làm một buổi văn nghệ khá quy mô.Vớí chức vụ thư ký Hội văn hóa, ông xoay xoay cây bút trên biên bản họp mặt để tóm lượt,giọng đọc chậm,lời lẽ văn bản gọn,cứng theo khuôn khổ hành văn kiểu văn kiện của luật sư…

    Sau buổi họp là phần trà nước. Ông nhìn tôi,tôi nhìn ông.Chẳng ai nói với ai câu nào.Có gì để nói ? Công việc đã được sắp xếp,người nào việc nấy.Cứ thế mà làm.
    Trong những kỳ họp sau đó để sấp xếp chương trình tập dợt,tôi luôn chọn chỗ ngồi khác,không ngồi trước mặt cái ông cựu Giáo sư triết khô khan ấy nữa,nhưng vẫn chạm phải cái nhìn không mấy thiện cảm của ông.

    Trong lúc mọi người lăng xăng tập hò,tập hát, ông im ỉm trong một góc với mớ bìa đĩa hát hoặc như có vẻ buồn chán, ông kéo ghế ngồi lầm lì ở một góc phòng tập.

    Lúc tan cuộc,vợ chồng ông ngỏ ý hẹn mời nhóm văn nghệ về nhà ông ăn uống.Dĩ nhiên tôi kiếm cách từ chối ( dù trong bụng rất tham ăn và khoái đấu hót ).
    Khi đã viện cớ thì người ta hay lôi những lý do : tại,bởi,rằng…thì là…..Tôi cũng thế,coi như xong chuyện.
    Vậy mà ông vẫn khẩn khoản song ca vói người bạn đời :
    - Bộ’’ Già’’ chê bà nhà tui nấu ăn sao ?! Già bận thì cứ tới sau,tụi tui chừa đồ ăn.

    Tôi ngừng cái trò gãi đầu,gãi tai trước đôi mắt đẹp của bà vợ trẻ của ông.Chao ôi ! Cặp mắt có nhiều điểm nhắc tôi nhớ đến đôi mắt của người xưa.Cái ngày ấy qua rồi,sao cái nhìn này còn ở lại với lời mời ?


    & & &


    Ông sắp chỗ ngồi cho tôi trước mặt ông.Vẫn cái nhìn lạnh lẽo,vẫn cái khoảng cách gần của ly tách,món ăn,chén bát giữa ông và tôi.
    Ai cũng cười đùa vui vẻ trừ ông. Ông ăn rất ít,chỉ thích rót rượu mời mọi người và thỉnh thoảng góp chuyện nếu thấy cần.

    Bà vợ trẻ khéo léo mời mọi người,hết món này qua món nọ. Ông chồng không thích nói , để vợ bắt chuyện, ông rời bàn,vào phòng khách vặn Tv, để đĩa karaoké vào máy và ông cũng chẳng màng đến việc tắt tiếng nhạc hòa tấu đang rỉ rả ở cái phòng bên cạnh,thành ra hai thứ nhạc chẳng liên quan họ hàng gì với nhau cứ loạn xà ngầu trộn lẫn.

    Có người cười cười, thúc nhau :
    - Đến giờ ‘’lên đồng’’ của chàng rồi mấy bạn ơi !

    Lợi dụng lúc ông Triết (ông ta tên Triết,dạy triết ) ì à cầm micro huýt sáo theo lời nhạc,tôi gạ chuyện bà vợ để biết thêm về ông :
    - Lúc chàng dạy học ở Đà Lạt,học trò khoái chàng không chị ? Chàng ra sao ?
    - Ổng là dân chơi đó anh. Đi dạy mà đầu tóc,quần áo ,xe cộ láng mướt.Nữ sinh mê gần chết luôn.Bây giờ ổng tu rồi.

    Lạ thật ! Ông thầy tu đang sung sướng lên đồng một mình ở phòng khách và thế giới nhạc ầm ầm.Có bao nhiêu cái loa kiểu home cinema,home theater treo lung tung trên tường, ông bấm máy, vặn inh ỏi,tiếng bass vang rền rung rinh cả cửa kính phòng ăn. Điệu này lúc hát hò,chắc đám ca sĩ cây nhà lá vườn sẽ phải thảm thiết gào đứt gân cổ nếu chàng không điều chỉnh kịp thời.

    Bà vợ ông ghé tai tôi,nhẹ nhàng :
    - Lát nữa ,nhờ anh chỉnh máy móc và thêm écho cho giọng hát dùm nghe. Ở nhà, ổng vặn túi hột sen,hát muốn chết luôn.

    Tôi lắc đầu. Điều gì không làm được thì đừng hứa ẩu.Nghe nói tính ông thầy rất ngang ngạnh,cứng đầu,lại cực kỳ thẳng tính.Muốn làm,muốn nói là cứ thế mà….

    Tôi không thích tiếng nhạc ầm ầm trộn nhau như cơn địa chấn ở nhà ông.
    Tôi không thích cái nhìn lạnh ngắt của ông.
    Tôi không mê cách nói chuyện nhát gừng của ông.

    Tí nữa,sau màn chè bà ba,bánh ngọt,nước trà,tôi sẽ ra vườn đằng sau nhà,tìm chỗ ngồi yên tĩnh ngắm trời đêm.Bữa nay trăng tròn,gió hiu hiu,không khí đêm nhẹ nhàng như tiếng hát của Quang Linh thoang thoảng vang ra ngoài…..

    Một mình ên,tôi có cái thú riêng, ấm áp,thân mật và tôi sẽ có điều để viết.Viết về những nhân vật đã từng gặp trong đời.






    đăng sơn.fr




    #17
      dang son 17.07.2011 21:21:02 (permalink)





      VIẾT VỀ.... một Ngày Nào.






      Cử tọa vỗ tay rần rần,hoan hỉ vui sướng sau bài giảng của tên bạn tôi.Hắn nở nụ cười rộng đến mang tai và cũng hăng hái cám ơn mọi người với vài câu đùa bỡn,thấy có duyên lạ lùng.

      Tôi lục đục theo đoàn người rời hàng ghế san sát nhau.Bài giảng vẫn còn quay nhè nhẹ trong đầu.Đây không phải là một giảng đưòng của trường đại học mà là một buổi lễ của ngày chủ nhật.Bạn tôi là ông linh mục,còn trẻ,trông nhỏ nhắn và xúng xính trong bộ áo choàng lễ.Hắn đứng nán lại ở cuối nhà thờ,thấy tôi đi ngang,chìa tay :

      - Ê bạn.Lời hứa viết cho tớ một bài về " Sự vị tha và tha thứ '' ,Cậu để đâu ?.Tớ chờ mãi.

      Tôi đỏ mặt, lúng túng :
      - Ấy chết.Xin ngài '' tha thứ'' cho tôi vậy.Lúc này đầu tôi đầy bùn nên...
      Ông Linh mục vỗ vai tôi,cười xoà.Vẫn nụ cười của thằng bạn ngày nào.

      - Thôi.Tha cho cậu lần này.Lần sau đền tớ chai rượu vang.Có địa chỉ mail của tớ chưa ?

      Thấy tôi lắc đầu,người đại diện Chúa bảo :
      - Xòa tay ra.
      Thế là hắn ghi địa chỉ email trên lòng bàn tay tôi.Chỗ đường chỉ tay số mạng.Nét chữ vẫn bay bướm như ngày nào chép cho tôi bài thơ trên báo.

      Tôi từ giã bạn,vì biết hắn đang bận líu lo với các lời thăm hỏi của giáo dân.


      Chữ " Ngày nào " cứ lẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về.Ngạc nhiên vẫn còn mới như ngày tôi được tin Phúc đi tu.Với con mắt tròn xoe,tôi tưởng mình nghe lần.Phải đợi người nói lập đi,lập lại nhiều lần tôi mới tỉnh táo.

      Cái thằng lãng mạn,thích ca tụng tình ái,thích hút,thích ăn uống và thích người đẹp như hắn mà....
      Không biết mấy sợi dây thần kinh trong đầu hắn ra sao.Gặp nhau,cứ tưng tưng,ca hát,phì phèo với nhau thường mà chẳng bao giờ tôi nghe hắn nói đến Ơn kêu gọi và ý định bỏ đời đi tu.

      Nếu loan báo cho bà con cô bác biết kẻ đi Tu là tôi thì có nhẽ ít ngưòi ngạc nhiên,vì thật thà mà nói,tôi ngoan ngoãn ,ít quậy và cuộc đời tình ái của tôi phẳng lì,ảm đạm hơn hắn.

      Hay là hắn chán đời sau những lần thất tình,điên đầu vì tình vật đến u đầu ,sướt trán ?. Hay là tán gia bại sản và các chủ nợ '' đời '' rượt đến vắt giò lên cổ ?.

      Không biết.Không ai trả lời.Chỉ biết hắn biến mất và ngày trở về làm ông linh mục,và giảng đạo ngon lành,duyên dáng làm các buổi lễ ngày càng đông.Chẳng biết ở dưới đám nữ giáo dân,có cô nào ngày xưa của hắn để nay tiếc thầm ?

      Tôi lại nói bậy ! Đúng là cái mồm miệng của Quỷ.Hèn gì đường trần gian của mình lúc nào cũng nặng nề,quanh co,khúc khuỷ.
      Cứ giở giở ,ương ương.

      Hắn đã cười khi có lần tôi thử dò mìn trong tâm hồn hắn :Tại sao ông bỏ đời,bỏ tình đi tu ?
      - Ai bảo cậu tôi bỏ đời ? Ở ngoài đời thường,ta chỉ có một vợ hoặc một người yêu.Đi làm linh mục,ta có nhiều người yêu và người yêu vĩ đại tha thiết nhất là Thiên chúa.

      - Ông có cần tôi Amen không ?

      Cười.Tia mắt vẫn còn nét ngỗ nghịch.
      - Cậu lúc nào cũng vậy.Chẳng thay đổi.Đùa bỡn mọi lúc.
      - Tôi mong có dịp gặp lại ngài tại nhà để ăn uống và làm vài màn phỏng vấn.Này,ngài còn nghe nhạc tình của Ngô thụy Miên như ngày nào không ? Lòng dạ còn xốn xang nữa không ?

      Lắc đầu.Nụ cười hiền dưới gọng kính,Phúc vỗ vai tôi :
      -Vẫn nghe nhạc tình.Chúa có câm đâu ? Giữa Nghe và Làm là hai điều khác ? Cậu hiểu ý tôi nói ?

      Hiểu chứ.
      Không đủ đức độ,niềm tin và học cao hiểu rộng để làm Linh mục,nhưng tôi đủ sức hiểu cách sống và dâng hiến của bạn chứ.

      Đời sống trần gian có những lối đi,những con đường thẳng hay cong co,gập ghềnh.

      Giữa những câu kinh và những bài thánh ca.Có lẽ bạn bình tâm và được an ủi trong tâm hồn bằng đức tin mãnh liệt.Còn tôi ? Tên hoang đàng sáng trưa,chiều tối với những quanh co ngỗ nghịch và phản động trong đầu.Một năm được bao lần đi lễ ngày chủ nhật ? Bao nhiêu lần chịu khó xét mình để xưng tội ?
      Vậy mà tôi còn cả gan trả giá với Thượng đế,mỗi khi ốm đau ,bệnh tật hoặc giả trước cơn nguy khốn....


      Bạn ngày nào của tôi ơi.
      Một ngày nào đó,thấy thoải mái tâm hồn,tôi dự liệu sẽ làm một bữa cơm nho nhỏ.Hai đứa mình sẽ rủ rỉ ăn uống,dấu hót,nghe nhạc tình và uống vài ly rượu.Tôi sẽ uống rất ít để còn đủ tỉnh táo nắm lấy tay bạn và xin được xưng tội tại chỗ.

      Tôi sẽ kể cho bạn nghe mối kinh hải lúc 17 tuổi,thời còn ở quê nhà,tôi đã quỳ xưng tội với một ông cha ( Có lẽ già,vì không thấy mặt nên tôi đoán vậy ).

      - Thưa cha có có phạm tội dâm dục.
      - Như thế nào ?
      - Thưa...con có hay... xem những hình ảnh trần truồng ở cáo tạp chí.

      Giọng Ông Linh Mục trở nên gay gắt,quát tháo,.Giận dữ :
      -
      Mặt còn non sữa thế kia mà đã phạm tội tày trời rồi.Con ra ngoài đọc 30 kinh ....Lần sau còn tái phạm thì cấm vào nhà thờ.Nghe chưa ?

      Tôi dạ nhỏ,riu ríu bước ra ngoài ,tìm chỗ qùy đọc kinh.

      Từ đó trở về sau,tôi lại tái phạm và bị "" điếc "" cộng thêm tội mất trí nhớ nên không thường đi xưng tội.Và nếu có phải xưng thì tôi phiên phiến ăn gian cho nhẹ tội.Chúa ở trên cao biết rõ tất cả mọi tội tôi làm.Ngài còn thương hại nên chưa phạt.

      Thế nào cũng có ngày....
      Thế nào,cũng có ngày tôi kể những chuyện động trời còn hơn thế nữa.
      Ôi.Bạn tôi như thiên thần.Còn tôi thì....









      VIẾT CHO NGƯờI KHÔNG YÊU....





      Đó là một người đàn bà trẻ,không đẹp.Dễ hiểu thôi.Không nhan sắc lộng lẫy,có nghĩa là không đẹp,những dễ nhìn.Dễ nhìn từ đôi mắt có màu xanh của trời biển,là người thích dạo biển bằng đôi chân trần trên cát mềm nên tôi thích nhìn cặp mắt nàng,nhất là khi nàng có điều gì buồn phiền... tôi thích mái tóc vàng xõa lũng lẳng trên vai gầy và cái miệng lúc cười,lúc nói như muốn thốt lên những điều gì dấu kín trong lòng...

      Nàng hay ghé thăm tôi ,chẳng thân thiết,chẳng tỏ vẻ thiện cảm hơn ngày mới gặp,nhưng tôi biết nàng buồn,nàng cần thở than .

      - Hắn bỏ tôi đi rồi ! Bạn biết không ?

      Ơ hay ! Làm sao tôi biết ? Mà mắc mớ gì đến tôi ? Nàng chỉ là một người bạn đồng nghiệp cùng ngành thương mại.

      Lisa nhìn tôi :
      - Có phải gã đàn ông nào cũng thế.Yếu đuối,hờ hững ??!
      - Trừ tôi ra ...
      - Thật à ? Bạn ra sao ?
      - Hỏi chi vậy ?

      Nàng ế khách,ngồi bó gối,chép miệng :
      - Tôi bị bỏ rơi.Ăn uống,đi đứng một mình trong căn nhà rộng và khu vườn vắng im đến rợn người.Hắn cúp điện thoại mỗi lần tôi gọi,dù tôi đã nài nỉ,tôi nói tôi cần và còn yêu hắn...

      Cha mẹ ơi ! Tôi nghe,ngứa tai và hỏi một câu rất vô duyên :
      - Thằng nào mà ác quá vậy ?
      - Thằng chồng tôi.
      - Thì khóc lóc dữ dội hơn chút nữa.Hắn cảm động sẽ bò về.

      Lisa lúc lắc mái tóc :
      - Không.hắn đã có một người đàn bà khác.Vĩnh viễn một đời.
      - Ai vậy ?
      - Mẹ hắn.Người có đứa con độc nhất và muốn chiếm giữ hắn.Bạn nghĩ sao ?

      Tôi thừ người,không góp ý.Tôi hiểu rõ những điều thường lệ đến độ không cần phải giải thích nữa.

      Rồi nàng cứ thoải mái tỉ tê như tôi là cái hồ than thở - im lìm - lặng tĩnh.Mỗi ngày,nàng ghé,nàng rên làm như tôi là cái phao trên biển !

      Có hôm ghé qua,thấy tôi đang hý hoáy viết trên tập giấy,nàng mở to đôi mắt,tò mò :
      - Đọc chút được không ?
      - Được chứ nhưng ngôn ngũ này khó cho bạn đấy.
      - Vậy là tôi thua rồi .Sao không viết bằng Pháp ngữ ?
      - Viết cái gì ?
      - Tôi thích đọc lắm.Viết cái gì cũng được.Miễn là viết về cái thật nhất trong lòng.

      Nàng biến mất sau câu nói để khi trở lại, đưa cho tôi một tờ giấy trắng .Tia mắt hí hửng như gọi mời thách đố " Viết bằng pháp ngữ nghe.Chờ đó "

      Tôi tạm ngừng chuyện tôi sẽ viết gì cho nàng ở đây.Tôi sẽ có thì giờ để viết và sẽ viết như thế nào ?
      Để xem.....




      đăng sơn.fr

      #18
        dang son 24.07.2011 00:13:36 (permalink)





        TỰ KHÚC CUỐI TUẦN




        Chiều cuối tuần,thứ bẩy - Không Hạt Dẻ - Không có hoa Ngọc Lan và cũng không có mùi hoa jasmin.........


        Đó cũng có thể là một cái tựa mà tôi có thể viết để trả lời cho một cô nhỏ đã có lòng viết thư thăm hỏi tôi.

        Cô đã kể về những chuỗi ngày kỷ niệm bên mái trường của ngày xưa.Ngày ấy của cô có đám bạn thích ăn quà vặt,thích đùa vui nghịch phá nhộn nhịp...Cô học trò tóc dài đã rất thích nhét hoa thơm vào cặp vở để cả lớp thơm lừng ngây ngất và khiến thầy giáo cũng quên cả chuyện giảng bài .....

        Cô vui vẻ kể chuyện và trong đoạn văn của cô,tôi cảm thấy có chút ngậm ngùi tiếc nhớ khi nhắc đến những dòng chữ chuyền nhau cho quyển lưu bút.
        Tôi cũng vậy đó chứ.Tôi đã có những ngày cũ tươi tắn như thế.Tôi cũng đã có những đùa nghịch như người ta hay nói " Nhất quỷ ,nhì ma,thứ ba học trò ".

        Học trò là tôi chưa thấy quỷ,chưa thấy con ma nào ( chỉ trong trí tưởng tượng để thấy sờ sợ mà thôi ! ) .Học trò của ngày ấy chỉ biết ăn gian cóp py bài vở của nhau hoặc có khi ăn gian lén nhìn bài chép ở mỗi lần làm bài kiểm mà thôi.

        Học trò có lúc ngẩn ngơ nhìn ra ngoài của sổ lớp học và học trò mơ mộng.Mơ thấy giờ tan trường,tan lớp để rủ nhau sang trường con gái bên cạnh.Tuổi 16,17 chưa biết yêu đắm đuối ở thời ấy.Tuổi nhỏ chỉ biết rưng rưng nhớ một cái gì đó không rõ rệt cho lắm.
        Hình như len lén nhớ một ánh mắt trên một khuôn mặt có môi hồng và có sẵn cả những nụ cười e thẹn.
        Hình như có thể để mà hình như vậy thôi. Con đường nhỏ có hàng cây lấm tấm mưa phùn hoặc có những đốm nắng ở một chỗ đứng chờ. Hình như tuổi ấy là tuổi của những bài thơ mới lớn,bài thơ nhỏ ướp thơm những mộng mơ thầm kín.

        Tuổi nhỏ hay bắt chước nhau để ép những bài thơ như thế giữa tập vở hoặc ở một trang sách nào đó.


        " Em tan trường về để trời mưa nho nhỏ
        Anh dấu bồn chồn trên những gót chân
        Em đi ngang mỗi lần anh đứng ngó
        Thấy tội tình cho lời muốn hỏi thăm "



        Vậy đó Áo Dài ơi ! Chưa quen,chưa biết thì tôi hỏi thăm và giả vờ bịa chuyện để làm quen.Biết đuọc cái tên người cũng là một kỳ công rồi.Áo dài vậy mà có khi khó khăn lắm khi bị hỏi tên,hỏi lớp.Nhiều khi " Áo Dài " cũng cho đại một cái tên của ai đó để khỏi bị quấy rầy.

        Vậy đó,áo dài ơi ! Quen được với Áo Dài thì Tóc Ngắn cũng đã phờ người rồi.

        Cũng lắm khi có những Áo Dài nói :

        - Làm quen hở ? Không được đâu.Má tui khó lắm !
        - Anh chỉ làm quen thôi mà.Có làm gì em đâu ?!

        - Xí ! Bao nhiêu tuổi mà dám gọi người ta bằng em ?

        Dễ mà. Nếu lớn hơn em một vài tuổi thì xưng là anh em ngọt lìm lịm.Lõ chẳng may bằng tuổi nhau thì xưng tên với nhau .Cứ vậy đi cho đơn giản để còn có dịp viết thư điệu bộ tỏ tình. Tình gì mà tỏ vậy,em ?
        .....


        Trường lớp,học trò,sách vở,mùa thi,phấn trắng bảng đen theo nhau cho kịp những ngày mưa ngày nắng. Rồi nghỉ hè,rồi tựu trường,có khi gặp lại nhau cùng trường,có khi không..Cho đến ngày lớn lên,ngã đường thời gian xa tít chồng chất lên nhau qua những nẽo đời.


        ...


        Chiều nay.Mùa hạ .Trời rưng rức đầy mây giữa những cơn gió xoáy đợi mưa,nhận đưọc mấy dòng thư nhắc về ngày cũ thời áo trắng giữa những con ngõ nắng mưa ở thành phố cũ.

        Lòng chợt rưng rưng.




        đăng sơn.fr

        #19
          dang son 25.07.2011 16:43:16 (permalink)






          NGỮ THUẬT !



          Đầu tựa tuyển tập truyện ngắn mang tên : Đêm Rồi Cũng Đi Qua phát hành năm 1986 của nhà văn nữ Nguyễn Thị Ngọc Nhung có lời dẫn của Mai Thảo,một nhà văn của những " Đêm Màu Hồng " mà tôi hằng yêu thích.

          Ông viết và theo cách viết của ông như một hăm hở quá lời và đã viết như một sự nghịch ngợm cùng chữ nghĩa :

          ... " Ở ngoài mọi hình thái trí nhớ ngắn tầm đốt cho chúng những trầm hương thương nhớ không nguôi những đất trời đã mất,trí nhớ và cõi viết NTN Nhung là một mũi tên vàng ý thức tỉnh táo bắn thẳng nó đến những tầng đầu tầng hai địa ngục.Tới những nơi chốn tối thẳm,đêm ngày không phân định,đường đi là tuyệt lộ phương hướng là mê cùng và sinh tử liền cành ...

          Tới đời sống,đời sống không chở nó trên một song loan.Tới sự thật ,sự thật hiện nguyên hình thảm kịch và không chịu che dấu nó dưới một hoa lá ngụy trang hoặc bằng một liều thuốc an thần nào hết...


          .... Đọc Nguyễn thị Ngọc Nhung,lúc tôi thấy truyện của nhà văn nữ này là một dựng đặt,lúc lại thấy nó là một có thật.Một nhà văn Tây phương mà tôi quên tên ,đã giải thích về tác phẩm của mình : " Đây là sự thật một trăm phần trăm bởi được xây dựng hoàn toàn bằng tưởng tượng. "...

          ...

          Đọc đi,đọc lại những đoạn viết ở trên.ngồi yên,không động đậy,thử khởi động trí não,tôi,có khi ,không hiểu rõ những điều Mai Thảo cần diễn đạt. Thế nào là " một mũi tên vàng ý thức tỉnh táo bắn thẳng nó tới những tầng đầu,tầng hai địa ngục ( ? ) Và : ..Tới đời sống.Đời sống không chở nó trên một SONG LOAN ( ? )

          Không có cuốn tự điển Việt Nam dưới mắt,tôi không thể nào hiểu được danh từ " song loan " ! Chữ lạ quá ! Phải chăng khi viết để diễn giải tâm trạng và cho một khẳng định trước một phong cách viết của nhà văn nữ ấy,ông thầy viết của tôi đã viết trong nỗi cảm hứng mê hoặc kỳ dị đó ?



          Đành rằng, viết để diễn đạt một đôi điều về tâm thức thì lắm khi người viết phải phóng mình để thoát ra khỏi cái tôi của mình.Cái Tôi của mình là cái gì ? Có phải là một tập tục suy nghĩ dã hằn sâu vào tư tưởng riêng,rất riêng ?

          Nói theo một nghĩa khác để đơn giản hóa vấn đề thì nhà văn,người viết là người kể về một hoặc những câu chuyện đời và hắn dựa vào một trong những phần có thật ở đời một khi đã cắt xén hoặc thêm thắt vào những hư cấu để dựng truyện.

          Vấn đề viết theo kiểu nặng nhẹ,sâu lắng,khó hiểu hoặc rất nông cạn thì còn tùy thuộc vào mức độ suy nghĩ,bằng chính tâm thức của nguời viết.
          Hắn,người cầm bút trong cái bóng tối đơn độc của sự riêng tư đã dựa vào một kinh nghiệm sống của bản thân như thế nào để có thể viết ?
          Có cần phải thật gian nan và đau khổ đến tận cùng để có thể viết ? Và nỗi hạnh phúc hoan lạc thì phải có đến một mức độ nào để cảm nhận và buông được con chữ trên trang giấy hoặc phím chữ,màn hình ?

          Về phía người đọc,họ cảm nhận được điều gì khi tạm rời bỏ được cái " tôi " hàng ngày của mình một khi thử hòa nhập vào cõi viết của tác giả ?


          Loay hoay một lúc trước vài sự suy nghĩ riêng tư.Tôi thấy mình không cần đặt thêm câu hỏi nào khác nữa.Tôi dùng thì giờ,mở trang sách.Tôi quên đi cái riêng của mình để sống một đời sống khác.Bằng ý nghĩ của chữ.





          đăng sơn.fr
          #20
            dang son 27.07.2011 13:12:13 (permalink)




            SỚM Ở BÀN VIẾT.





            Buổi sáng sớm .

            Rất yên tĩnh khi dậy sớm ! Vườn cây chưa thức dậy.Những chú sóc không thấy đâu trong bóng tối..Tất cả đều yên tĩnh.

            Yên như một bức thư không bỏ dấu.
            Yên như một ngày mưa bụi có thể đến ở lưng chừng mùa hè đầy hơi nước....

            Lòng mình cũng rất yên tĩnh.Hình như nỗi lặng thinh lúc nào cũng cần thiết. Cửa văn phòng mở.Ngồi vào bàn giấy.Phím chữ nằm sẵn.Những câu viết chờ đợi.

            Có một cái thư của bạn.Cô nhỏ hỏi :

            '' Chừng nào sẽ viết tiếp truyện dài " Trong Vòng Tay của Người Dưng " ?

            " Có muốn kể lại trong truyện về một chuyện tình ở một miền đất xa không ?


            < Câu hỏi này đã nghe được nhiều lần.Đã có lần ,một cô bé khác cũng đã hỏi :

            " Có muốn kể lại và phóng tác một chuyện tình của một cô nhỏ tên là Gấu và anh chàng đó không ? "




            Muốn và không muốn vì nhiều lẽ. : Người dựng truyện tiểu thuyết cần phải có óc tưởng tượng - Khi nào bị bí thì hắn sẽ dựa vào một vài mẩu chuyện có thật ngoài đời để ghép vào truyện và viết tiếp....

            Hiện thời thì hắn chưa bị bí.Trong truyện của hắn vẫn có một mối tình,một góc đường,những bóng sáng và tối của những nơi chốn.
            Truyện của hắn đang có những người có cái tên gọi là Người dưng ( Dễ hiểu lắm ! Ai cũng đều là người dưng với nhau khi chưa quen và biết yêu nhau ! )


            ...

            Buổi sáng đầy sương.
            Viết tạm vài hàng ngắn.Phải ngừng viết vì chuyện đời đang chờ ngoài cổng chính.Truyện ở trên màn hình và trang giấy sẽ tính sau.



            đăng sơn.fr

            #21
              dang son 01.08.2011 15:43:35 (permalink)





              TẢN MẠN CHUYỆN ĐỜI





              " Sans eux,j'aurais été une histoire bien différente "
              - Không có họ,có lẽ câu chuyện của tôi đã đổi khác -

              Đó là câu chấm dứt ở trang cuối có lời cám ơn tất cả những người đã có lòng giúp tác giả Rachel Naomi Remen hoàn thành quyển sách mang tựa đề " Sagesse au coin du feu " ( tựa nguyên tác bằng anh ngữ : Kitchen Table Wisdow ) Tạm dịch là Chuyện Bên Bếp Lửa.

              Bà bác sĩ Rachel Remen cũng là một giảng sư của trường đại học Stanfort ở California.Bà viết sách để kể lại những câu chuyện đời,những chuyện liên quan đến cách điều trị cho các bệnh nhân.Với cách hành văn sáng sủa và nhân hậu cũng như sự khiêm tốn,qua 80 mẫu chuyện,bà đã mang đến cho người đọc những suy nghĩ và nhận xét về cuộc sống và thân phận của con người.

              Trong số những độc giả của bà,có vị bác sĩ não bộ và tâm thần tên là David Servan Schreiber và ông đã viết lời tựa cho quyển sách này.
              Sách đề cập về những đời sống.Trong đời sống ấy có tôi - một người đọc - Đọc xong quyển sách đến trang cuối có lời cám ơn của tác giả,tôi thấy lòng dâng lên một niềm xúc cảm.

              5 giờ sáng. Trong cái góc bếp yên tịnh của mình,tôi đã quên hết những cuốn sách đã và đang đọc. Quên 4 quyển sách " xám đen " đang kể chuyện về đời tư,phong cách và cách thức chính trị của Dominique Strauss-Kahn,một nhân vật chính khách hạng gộc của Pháp,ông ta đang bị tai tiếng trong vụ cưỡng dâm cô bồi phòng ở cái khách sạn bên Nữu Ước.Tôi muốn quên quyển sách viết về 3090 ngày bị cầm tù của một cô bé người Áo quốc,tôi càng muốn quên cả những đầu sách và những trang viết đã làm tôi bần thần nhức đầu, bể óc của Linda Lê;một tay viết nữ của Pháp mà tôi không mấy ưa thích vì những ý tưởng hoang rồ từ cách viết và cách dựng truyện của bà....

              Não bộ của con người đã có và cũng không có cái giới hạn để thu nhận và học hỏi về những điều không cần thu nhập.
              Khi muốn viết,ta cần phải đọc,và điều cần nhất,tôi nghĩ theo một cách riêng, là phải chọn điều để đọc.


              Trong mấy ngày qua,tôi đã đọc ở đây đó các nguồn tin đăng tải về cái chết của một cựu tướng và là phó tổng thống của miền Nam đất Việt.Đọc để biết,để hiểu thêm về con người và tình cảnh của một vị làm lớn và đã không định được vị thế và cách giữ liêm sĩ của một con người có lòng tự trọng .

              Tôi đọc cả bài điếu văn của cô con gái đang nổi tiếng trên sân khấu vidéo ca nhạc kịch.Chẳng hiểu là do chính cô ta viết hay không ? Tôi đọc :


              " ....Đôi khi hoang mang vì thấy có một số người chống đối bố, chúng con hỏi, thì bố giảng giải tường tận cho chúng con…, và chúng con lại thấy rất hãnh diện về lý tưởng, về lòng yêu nước cũng như tinh thần khởi bước hòa giải dân tộc của bố...."


              ".... Người đời có thể chê bố quá thẳng thắn, ruột ngựa, không có thủ đoạn hay : “non jeu”. Nhưng không ai dám nói bố không yêu nước, và với chúng con, như thế là đủ.
              Bố đã hoàn tất sứ mạng của mình trên cõi tạm này rồi. Đã mãn hạn kỳ, xin bố hãy buông thả và thanh thản ra đi, với lòng bình an, với tâm tự toại..."



              Sau đó,trên các bàn tiệc đây đó,người ta bàn tán nhiều và chỉ trích về những sự luồn cúi ,trở cờ của ông tướng.Có người đề nghị tôi viết một bài về lá thư điếu văn của cái cô con gái cưng ấy.
              ( Với bản tính thận trọng,tôi cũng đọc được lời phân trần của cô con gái.Nàng nhắn trên mạng là lá thư thuộc loại văn học nghệ thuật ấy không phải do nàng " sáng tác !" )

              Đành thừ người ngẫm nghĩ tàm tạm cái câu : Cọp chết để da,người chết để tiếng "



              ....


              5 giờ 30 sáng mùa hạ.
              Tôi thấy mình nên dùng thì giờ để chậm rãi đọc lại những câu chuyện đã kể trong sách của bà Rachel Remen ,thấy có ích lợi hơn là chạm phải những cái dấm dớ,ởm ờ của bao nhiêu chuyện đời đang bao quanh.
              362 trang sách của bà bác sĩ nhân ái vẫn có thể làm con người ấm lòng và có thể tin tưởng hơn về cái gọi là lương tâm chức nghiệp và mối lương tri của con người.

              Vậy thôi.



              đăng sơn.fr


              Pour tous ceux qui n'ont jamais raconté leur histoire
              #22
                dang son 12.08.2011 16:06:20 (permalink)






                VIẾT CHO NHỮNG TÌNH BẠN MỚI và CŨ








                ______________________________________________________





                Những ngày gần đây có đầy những bản tin tồi tệ.Muốn tránh cũng không thể nào tránh được.Mở radio nghe nhạc,đến giờ tin tức,radio loan báo chuyện bạo động,đập phá ở Anh Quốc,chuyện dân xuống đường biểu tình bị thảm hại ở các xứ thiếu quyền dân chủ,chuyện thị trường kinh tế,tài chánh khủng hoảng nặng nề..Chuyện và chuyện....

                Tôi có vài lý do để biết ái ngại và sợ.Biết mình không phải là người máy.Biết mình đang chịu những áp lực của công việc làm và đời sống đang đè nặng.

                Cô bạn nhỏ của tôi cảnh cáo :

                - Em đang lo cho anh !

                - Lo gì ?

                - Tại đọc thấy những bài anh đã viết.Nhất là về cái công việc mà anh đang làm. Không khéo,có ngày anh bị tưng tưng theo.

                - Yên tâm ! Anh liệu được.


                Nói thế cho oai thôi.Tôi liệu được cái gì ?
                Tôi có liệu được khi nghe,khi đọc thấy những bản tin về thiên tai,động đất hoặc chuyện cả ngàn cánh chim đang bay trên trời bị gãy cách rơi tòm xuống đất,chuyện những bờ biển,những con sông đang bị ô nhiễm gây ra nạn chết ngộp cá... ( ? )


                Bạn tôi nói : " Tớ tống nhiều thằng tội phạm vào nhà thương dưỡng trí để trị liệu và sau đó ra toà.Vừa rồi,có gã tài xế xe bus,đang lái xe,bỏ ào xuống đường chạy nhong nhong và la hét ầm ĩ.Hắn bị stress nặng...

                Tôi ngồi nghe.Và yên lặng.Nghĩ đến nhiều điều.


                Ý nghĩ của con người cần có vài khoảng trống để yên lắng trong một trạng thái nghỉ ngơi.Biết thế và tôi tìm cách nghỉ hè trong cái đầu của mình.


                Thí dụ như đọc một đoạn truyện ngắn của nhà văn mà mình yêu thích.Ông ta hay viết về những cái nhí nhảnh ngây thơ ,vui vẻ của những nhân vật hay xưng Em và Ông.

                - Ông đi đâu vậy,ông ?

                - Đi thăm em,Bộ không thấy sao mà hỏi ? Kỳ !

                - Ông kỳ cục.Cứ ghẹo em hoài á !


                Những mẫu đối thoại nhỏ,ngắn như thế làm tôi buồn cười.Và từ đó,với những người bạn viết nữ khi đã có lòng viết hỏi thăm tôi,tôi gọi họ là Nhỏ,là Bé,là Nhóc theo cái kiểu riêng của tôi ,bất kể họ ở ngưõng tuổi gì.Với tôi,trang chữ và những câu chữ không bao giờ có tuổi.Chữ đến từ tâm hồn và chữ không cần đếm tuổi tác.

                Một cô bạn gửi cho tôi vài hàng chữ nhỏ sau một thời gian đọc những gì tôi đã viết.Cô nói :

                ... " Khong viet thu ,nhung ngay nao cung doc bai cua anh,
                va con treu gheo anh hihihi.....

                Tu nhien gheo duoc
                anh xong o bai viet do,nho di ngu cu cuoi hoai vi nho biet
                anh dau co gian Nho ,chi ki dau thoi nen vao giuong
                nho dap chan kin mit,hihi..... "



                Chữ viết thư ở thời đại mới là như thế - Khỏi cần bỏ dấu,muốn hiểu sao thì hiểu..Chữ còn có cả tiếng cười hihihi đã giúp tôi quên tàm tạm những điều làm mình ưu tư lo lắng trong cuộc sống.

                Có những người bạn viết đã giao lưu từ lâu với nhau qua những bài vở mà chẳng bao giờ chạm mặt nhau ở đời thường.Vui vẻ,thân ái từ khoảng cách.Tôi cấm tôi gọi họ là những người bạn ẢO.Vì tôi ghét cay ghét đắng chữ Ảo.

                Tình bạn sẽ chẳng bao giờ bền vững nếu cứ ảo hình,ảo dạng và không có sự chân thật.Cái quan niệm lỗi thời này đã theo tôi từ những ngày còn áo trắng chưa biết mùi đời.Và tôi tự bắt mình giữ lại điều mình mong muốn trong tình bạn hữu dù cho bằng cách này hay cách khác.


                Ở đời thường,giữa những ngày khá " đen " của bấp bênh thời sự như thế này,tôi đã có cái may mắn gặp thêm những khuôn mặt,những nhân cách nhân ái,tử tế và họ nhận tôi làm bạn sau vài lần trao đổi về quan niệm sống.Họ và tôi đã trao cho nhau những sự ấm áp thân tình.

                Đứng vơí nhau,ngồi với nhau ở một điểm tựa của thời gian,tôi cảm thấy vui,ấm áp trong một thứ tình giữa người và người.


                Buổi sáng đang trôi.Ngày của tôi đã bắt đầu từ một vũng tối ngoài vườn cây rì rào gió mùa hạ.Tôi xin được bắt đầu những ý nghĩ rất êm đềm như thế này để cám ơn những tình bạn ở đây đó.

                Và tôi có thể chấm dứt bài viết này bằng một câu ngắn,gọn :

                " Cám ơn những người bạn mới và cũ xưa của tôi.Không bao giờ tôi quên.Hứa ! "








                đăng sơn.fr
                #23
                  dang son 15.08.2011 15:24:25 (permalink)







                  1. VIẾT TỪ MỘT GÓC TỐI.



                  _____________________________________


                  * ( Ở một ngày cũ,tôi đã viết cho một cô học trò : )




                  Đồng hồ báo 8 giờ tối.
                  Buổi tối xuống lúc nào tôi không rõ vì mải loay hoay với một đống việc và quên cả việc nhìn ra khung cửa sổ.Thấy đống giấy tờ ngổn ngang sắp lớp trên bàn giấy là biết mình sắp chóng mặt ,nhức đầu.

                  Điện thoại báo cho bà nhà là không về ăn cơm tối.Nhai cái gì lót bụng cũng xong.Uể oải
                  thừ người một lúc lâu với những điều chưa giải quyết xong cho ổn thỏa,tôi cảm thấy buồn rười rượi.
                  Hơn tháng nay,biết bao nhiêu chuyện buồn dồn dập,từ chuyện gia đình anh em không thuận thảo đến chuyện thuế má,giấy tờ về đè muốn ngộp thở.Thêm 2 cái mail khẩn cấp mới báo từ máy về việc 2 con bệnh đã tự tử chết trong dưỡng trí viện,thêm lời hăm he của ban giám đốc ,thêm thêm và…..….Tháng này có sao quả tạ dáng xuống đầu ! Chẳng biết đường nào mà đỡ !

                  Đang nghỉ quẩn quanh thì ánh mắt chạm phải tập thơ ‘’ Sân Người ‘’ của cô nhỏ học trò dựng ở kệ sách.Vặn nhạc blue rất khẽ, lật trang đầu nhìn lại tấm ảnh chụp ngồi của cô nhà thơ bắc kỳ, đọc lại vài đoạn thơ rất buồn hiu,buồn hắt :


                  ….HẠNH PHÚC

                  Hạnh phúc của em
                  dấu mặt
                  từng chạy trên tay người
                  lại trong suốt
                  kiệt cùng
                  về với gò má em.

                  Gió chẳng phải là mây
                  em mắc nợ
                  anh rũ bỏ một đời dư nợ.

                  Em hai bẩy
                  một ngày...
                  hạnh phúc ló mặt gầy guộc chạm đến
                  khoảng không xạm ngắt
                  cười đùa
                  nắng vô tình hơn
                  một kẻ bạc tình tội lỗi
                  đổ hạnh phúc thành mưa...

                  ( Thy Nguyên - Phạm Thúy Nga – Sân Người / 2010 )



                  Đọc xong,thấy không vui.Click vào Vpskey và thử viết rất nhanh vài hàng cho Học trò Người Dưng.
                  Viết như sau :

                  ‘’ Em nhỏ !


                  Tập thơ em đề tặng tôi và gia đình đã bị tôi ngâm nga khá nhiều lần.Tôi đọc để hiểu qua câu chữ ,em muốn gì ,nghĩ gì khi diễn đạt ?
                  Thật ra,tôi không thích Thơ và cách làm thơ của em cho lắm ! Vì theo tôi,thơ và cách viết của em là những đoạn văn xuôi được sắp thành chữ cho đẹp mắt khi chữ nhảy hàng,chạy lên chạy xuống.

                  Tôi nói thật vì tính tôi có sao nói vậy,tôi biết em sẽ buồn và mích lòng. Đành thế.


                  Buổi tối lạnh lẽo như thế này,ngồi một mình dưới ánh đèn của bàn giấy,tôi thấy buồn bực và sẵn cái buồn tôi đâm ra thích tâm sự với thơ của em với những điều tôi nghĩ về em.

                  Tôi đang hình dung ra câu hỏi ngạc nhiên theo cách nói và viết của em :
                  - Trời ạ !Bữa nay sao thầy thẳng tay và ác đến như thế ?! Thầy ‘’ xấu xí ‘’ quá đi thôi !

                  Có nhiều lý do để tôi thẳng tay với cô học trò bất đắc dĩ là em….Vì tôi đang có nhiều chuyện buồn và đáng cáu.Cái nhà xuất bản mắc dịch mắc gió tên Hachette của Pháp đã giữ im lặng rất lâu khi tôi gửi bản thảo văn xuôi cho họ.Chờ mãi,tôi khó chịu gửi mail hỏi tin thì họ trả lời vắn tắt : Désolé. C’est impossible pour l’instant ( Rất tiếc.Không thể được trong hiện tại ) – Ngoài ra ,không có 1 lời giải thích khác,tôi nghĩ họ đã vứt bản thảo của mình vào xọt rác !

                  Tôi đã quen với những điều buồn bã và thất vọng trong cuộc sống.Lần này ,tôi thất vọng và buồn bã hơn.Chỉ có bà nhà tôi là có vẻ yên lòng ( vì nàng chẳng bao giờ tán thành công việc về văn chương của tôi ! Nàng muốn được yên thân ).

                  Vậy ư ? Thế nào là an phận và yên thân ?

                  Còn chuyện khác : Tôi được tin 2 con bệnh của tôi đã về nơi suối vàng sau khi đến gặp tôi
                  đã nhiều lần về tâm lý trị liệu…..Tôi cả tin và quá chủ quan khi nghĩ mình có thể giúp họ tìm lại trạng thái quân bình…Vậy mà,tôi lại thất bại ( Tôi đã nếm mùi thất bại để cố gắng vươn lên,nhiều,nhiều lắm và tôi thuộc rất rõ câu : Thất bại là Mẹ thành công ) .Hỡi ơi !


                  Học trò xa !

                  Lâu lắm rồi,tôi không nhận được tin tức của em ngoài vài chủ đề nào đó ký tên Thy Nguyên….Muốn có tin tức của em thì dễ thôi,tôi chỉ việc bấm số và phone cho em theo những con số em đã gửi.
                  Vậy mà,tôi vẫn không gọi để có lần em trách ở mail : ‘’ Thầy xấu xí vô cùng,có lẽ thầy sợ bị mất hạnh phúc gia đình nên chẳng bao giờ thầy gọi cho học trò ! ‘’’

                  Lạ thật ! Em nói vừa đúng và cũng vừa không đúng. ( 30% - 70% ).
                  Tôi có những lý do rất chính đáng để không phone :
                  1. Em tự nhận bừa em là học trò của tôi khi tôi chưa từng tặng em một con chữ để nhét vào bụng !
                  2. Tôi chưa từng có người học trò,học viên theo kiểu học khóa hàm thụ ngoài những học trò thật từ xương đến thịt ở các khóa Kịch nghệ hoặc Tâm lý của tôi bên này.

                  3. Tôi khoái người nói giọng bắc kỳ,nhất là phụ nữ người Bắc,tôi đa cảm,tôi e rằng mình sẽ bị cuốn hút vào cái giọng nói có thể rất quyến rũ rồi đâm ra tưng tưng thơ thẩn thì bỏ mạng đời….

                  3. Và thêm những cái Bởi,Tại,Bị …..khác do tôi sẽ đổ thừa về sau.
                  .


                  Vì thế,tôi nói chuyện với em bằng cách đọc những gì em đã viết và thử phân tích theo kiểu Décoder thơ của em .

                  Thí dụ như bài :


                  * KHOẢNG TRỐNG

                  Chút vào ngăn một khoảng trống
                  Đáng lẽ để lại bên thềm
                  Đưa ngang mùa xuân qua cửa
                  Em hờn lạc bước đời anh...


                  < Em học trò có thấy điều gì không ổn cho lắm từ câu : Chút vào ngăn một khoảng trống ( ? )

                  Tôi tạm phân tích và giải mã để lý luận cho riêng câu ấy như sau :

                  - Trước câu chữ : …vào ngăn 1 khoảng trống,tôi nghĩ phải có một động từ,giả dụ như : Nhét,Gửi,Ném ,Thả….. Đằng này cô nhỏ lại dùng chữ CHÚT ( Một chút hay Trút ? )

                  Đoạn tiếp là : Đáng lẽ để lại bên thềm – tôi thấy hay vì sự trôi chảy của âm điệu. OK !

                  Tôi nhíu mày,nhăn nhó khi em viết tiếp :

                  Đưa ngang mùa xuân qua cửa /

                  Và may thay,em nhét hộ tôi cái Chủ Từ ’’Em ‘’ / Em hờn lạc bước đời anh…..để dẫn dắt và đẩy đủ ý cho cái câu rời rạc phía trên : Đưa ngang mùa xuân qua cửa.

                  Như vậy là sao ? Bản nhạc thơ của em mông lung quá đỗi.Tôi cố gắng sắp xếp lại thành một câu chuyện nhỏ như thế này xem sao :

                  ‘’ Khoảng trống vắng trong em từ bao nhiêu mùa xuân khi xa người ‘’



                  Đã có vài lần ở các chủ đề của tôi,em đã thú nhận : ‘’ Em đã khóc với chữ và chữ của em quá làm điệu ( sáo ngữ ) để diễn đạt ý tưởng ‘’
                  Tôi không phủ nhận cái tài lèo lái và biến dạng hình thức đặt câu của em.Như có lần tôi đã viết ở ‘’ Tại Sao Chúng Mình Làm Thơ ? : ‘’ Thơ là sự sáng tạo từ con chữ để chơi một trò chơi chữ nghĩa. Sự sáng tạo cũng có nghĩa là làm cách mạng để đổi mới chữ nghĩa.Nhưng có đôi khi,con chữ chạy nhanh quá để vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát của người đẻ ra nó . Tốc độ nhanh và cường điệu vũ bão có thể làm người đẻ ra chữ bị cuốn theo cơn bão không định hướng….


                  Nhỏ Thy Nguyên đã bay lơ lững trong cơn bão lòng,Thy nguyên đã viết theo một chiều hướng buông thả xuất hồn.Tôi hiểu đó cũng là một phong cách viết theo kiểu riêng. Tại sao ta phải viết giống người và người viết phải giống ta ?

                  Nhưng dù sao đi nữa,những bài thơ ngắn dài của em cũng giúp cho tôi có được một vài
                  khái niệm và ý tưởng để tiếp tục cho loạt bài trong chủ đề về thơ văn sau này.

                  Trong một góc thời gian ngắn của buổi tối nay,tôi thấy tạm đủ để bình luận về thể loại thơ trừu tượng của em.

                  Hãy đọc lại những gì tôi viết cho em ở những dòng như thế này. Đọc trong một cảm giác cởi mở để dọn sẵn cho mình một cách viết khác ( theo chiều hướng đi lên ) nhưng vẫn với sự phóng khoángvà biết trải nghiệm của tư tưởng.

                  Được vậy không ?

                  Tôi rời chữ từ tôi đến em để tiếp tục công việc đang dở dang.

                  Trong cái hẹn cho loạt chữ sắp tới ở chủ đề thơ Thy Nguyên này,tôi gửi em một bài viết khác của em như sau. Đọc lại với nhau xem sao .



                  CHIỀU

                  Em chờ anh qua từng con phố
                  phố dài
                  em chen chân bước qua chợ
                  chợ đông người
                  mưa hắt vào kỉ niệm
                  kỉ niệm hanh hao gầy.

                  Em ngác ngơ
                  thuở vai em trĩu nặng
                  có người qua ngôi nhà em
                  cố đọng
                  đong ánh mắt
                  cân nỗi lòng
                  em đối mặt...

                  Người
                  ướt tình yêu
                  trắng vần thơ
                  em gầy.

                  Phố chiều nay
                  anh có về qua đây?

                  * by ThyNguyên – PhạmThúy Nga / Sân Người.







                  2. MẢNH ĐỜI GHÉP LẠI



                  _________________________________


                  MẢNH ĐỜI GHÉP LẠI

                  tôi lấy nhiều mảnh đời ghép lại
                  như lấy ánh sáng từ không trung
                  đời sống này như hoa và cây trái
                  có thể nào đưa tay hái quả yêu thương ?

                  tôi sắp cho tôi khoảng đời em ghép lại
                  một mảng cong trên một khoảng không nào đó
                  đủ nhọc nhằn nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên
                  đường em đi dù cơ cực lẫn ưu phiền
                  thành khoảng đời mà tôi đã thấy, rất riêng...
                  ...

                  ( thơ : ThyNguyên )


                  ----

                  Thy Nguyên !


                  Tối nay,tôi ngồi nán lại ở văn phòng.Giấy tờ ,hồ sơ đã sắp xếp xong .Từ buổi chiều đang rơi xuống nhẹ nhàng ngoài khung cửa,tôi lại bắt gặp tập thơ Sân Người của em đang nhìn mình với những câu thơ,em đã viết :


                  Hạnh phúc của em
                  dấu mặt
                  từng chạy trên tay người
                  lại trong suốt
                  kiệt cùng
                  về với gò má em.

                  Gió chẳng phải là mây
                  em mắc nợ
                  anh rũ bỏ một đời dư nợ.



                  ...



                  Em mải miết đi tìm
                  Mải miết ngồi khâu vá
                  Mải miết nhặt mùa hạ
                  Cho mùa đông của anh …





                  ...

                  Vậy đó,tôi để nhạc thật nhỏ để có thể vừa đọc,vừa ngẫm nghĩ và " hiểu " chữ từ thơ của em.Ánh đèn vừa đủ sáng trên bàn giấy để tôi đọc lại hai lần bài thơ
                  " Mưa Ướt Em ":




                  " Với người
                  chẳng biết vì đâu
                  Người bỏ quên người
                  Mưa ướt phố
                  Ướt áo em tôi……


                  Chẳng hiểu vì sao ,tôi lại thích bài thơ Ướt của em với những từ ngữ nhỏ nhắn bơ vơ.Em đã nghĩ gì khi bắt đầu từ câu : Với người và chấm dứt lưng chừng ở Mưa Ướt Phố,Ướt áo em tôi ?

                  Tôi tự nghĩ và cho phép tôi thay chữ tôi bằng danh từ Em.Riêng Em ( Ướt áo Em ) vì tôi nghĩ đó là tâm trạng bơ vơ ,cô đơn của riêng em khi người ta đã bỏ quên mình.

                  Tôi không biết mình đang buồn hay vui khi viết đến những dòng này.Vì đời sống này,những tình bạn này và cả những tình yêu này vẫn có đầy những điều để phụ bạc và có thể bỏ quên nhau.

                  Còn nhớ đã có lần em viết để tâm sự với tôi qua một chủ đề Thơ :" Em không say tình,nhưng em say thơ mà chết,Thầy ơi ! "...


                  Tội nghiệp em ! Tội nghiệp cho cả những bài thơ mà em đã làm trong những khoảng khác chạm mặt với bóng tối bao quanh.Đừng say với thơ nữa,em ! Hãy nhẹ nhàng tử tế với thơ và với từng câu chữ đời.

                  Hãy thử say ít nhất là một lần với đời sống cuả mình.Say lướt khướt với bao ưu phiền đang có chung quanh ta.Say để rồi khi tỉnh lại,ta trực diện với đời bằng đôi chân và đôi tay vững chãi của chính mình.


                  Thy Nguyên !

                  Tôi không thích rượu và có lẽ chẳng bao giờ tôi thích ruợu vì chất men làm say sẩm mặt mày và đầu óc của nó.Ruợu có thể làm cho người ta dễ nổi điên lên sau khi chạm trán thẳng thừng với nó.

                  Nhắc đến chữ Điên - Crazy - Folie - thì tôi chực nhớ đến vài cái ca của con bệnh khi đến tìm tôi.
                  Có người lè nhè :
                  - Ông có nghĩ là rượu có thể giúp tôi giải sầu hay không ?

                  - ...

                  - Sao ông lại im lặng không trả lời tôi ? Đời này buồn quá ! Tình yêu làm tôi buồn quá ! Chỉ có rượu làm tôi được vui.


                  Thật tình mà nói,khi nghe những câu hỏi đó,tôi phải giữ im lặng em ạ.Vì tôi say với những lý giải kiểu lè nhè chán chường.Những lần như thế,tôi không sợ người say,tôi chỉ sợ những người mất lý trí hoặc tự làm cho mình mất đi cái lý trí cho dù có viện dẫn đầy đủ những lý do này hay lý do khác.


                  Trước những nổi khổ đau của trần gian ở ngay trong tâm hồn người.Tôi đã tra vấn lấy chính tôi với câu hỏi : Tôi đã làm gì được cho họ ?


                  Cứ thế.Cứ thế..Khi về đến nhà,nghỉ ngơi và có lúc ngồi trước bàn phím chữ;tôi thử biến khỏi cái tôi của sự bình thường và tôi tập tành làm thơ.Thơ và chữ nghĩa của thơ có thể giúp tôi quên đi vài áp lực của đời sống.Thế thôi.


                  Viết đã dài và có thể làm mỏi mắt em.Tôi trở lại chủ đề này như một cách gặp gỡ em và để chúc em mãi bình an và bình dị với những điều em đang có.




                  đăng sơn.fr

                  #24
                    dang son 15.08.2011 16:12:50 (permalink)







                    [size=5] MƯA .[/color



                    ]________________________




                    Có thể buổi sáng đi chơi của mình có bị huỷ. Tôi nghĩ thế,vì một lý do đơn giản : Trời đang mưa phùn.Từ đêm qua,khi tôi ngồi với bạn bè ở ngoài vườn,mưa đã rì rào mưa.Ồ ạt một lúc như làm điệu,như vỗ về cây cỏ....

                    Sáng sớm nay.Đã lất phất những tia,những hạt. Đã có cái hẹn rủ nhau lái xe ra biển.Mùa hạ vẫn còn ở đây.Những con đường xa lộ vẫn ngập đầy xe cộ đi nghỉ hè.

                    Thế nào bạn bè cũng phone cho nhau :

                    - Nè ! Nè ! Đi hông nè ? Mưa đó nha !

                    Tôi thì dễ dãi.Đi cũng được.Không cũng chẳng sao.Đi thì tôi sẽ mang theo cái máy ảnh và mình sẽ có những tấm ảnh chụp về một thành phố biển.Phố biển có cái tình riêng dưới mưa.Nếu lạnh vì ướt thì cùng nhau ngồi sau khung cửa kính của quán cà phê ngắm mưa,ngắm những cây dù của những cặp tình nhân.Những người yêu nhau thì rất đẹp.Đẹp vì biết yêu nhau.

                    Trời nắng hay trời mưa thì cũng thế.Cũng rứa.
                    Tôi đang làm mưa và nắng trên nhuũng dòng chữ của mình.Nhẹ nhàng.........



                    Khi tôi cho con chuột chạy lên đầu trang viết thì tôi lại thấy Mưa ! ( Mưa ở đây là cái tên của một cô nhỏ bạn viết.Cô gọi tôi là Chú vì có lẽ cô thấy và hình dung tôi đang là một người già nua,cổ kính )

                    Tôi vừa gõ máy và vừa mỉm cười trong một đoạn nhạc đang phát ra từ máy.Bản nhạc cũng tên là Mưa.Lời lẽ kể về một chuyện tình trong mùa mưa.

                    Chuyện kể : " Nàng ngồi nhìn chàng trong quán nước,mái tóc chàng loà xoà trên trán vì vừa mắc cơn mưa.Trong những giọt nước mưa còn dính lại trên khuôn mặt của chàng,nàng nhận ra hình bóng của nàng - Một người yêu.Nhỏ . Nhỏ xíu xiu ! "


                    Tôi bằng lòng lắm vì có điều để viết. Đã viết về những cái oái oăm của cuộc đời.Đã viết nhiều,nhiều lắm.Có khi thấy mình đã viết rất buồn.Buồn và lạng lẽ như bài viết về những câu thơ cho một cô bé học trò người dưng...Đọc lại,thấy không vui !


                    Bây giờ thì sẽ quên những điều đã viết ấy đi.Chuyện nhớ và quên đã là chuyện thường tình.

                    Bây giờ tôi đang nghe nhạc Mưa và cánh cửa sổ đang mở hé cho tôi thấy một vùng mưa buổi sáng.Mưa trên phố núi.Nhẹ ! Đẹp ! Êm !

                    Có lẽ đôi mắt của cái cô bé tên Mưa ấy cũng đang đọc những dòng chữ kiểu live show này.Cũng được chứ sao. Nếu Bé tên Mưa muốn viết,muốn đọc thêm diều gì thì cứ tự nhiên.Tự nhiên như những giọt mưa đang rơi nơi tôi ở.

                    Và tôi sẽ rất vui khi tải lại những hàng chữ này như một lá thư ở chủ đề mang tên Thư Từ Nơi Xa.

                    Vậy đi.




                    đăng sơn.fr
                    #25
                      dang son 19.08.2011 15:47:27 (permalink)




                      VIẾT Ở HÀNH LANG QUÁN NƯỚC



                      _________________________________________





                      Mùa Hạ Hồng .




                      Người ta có nhiều cách để gọi tên và tô màu cho một mùa hạ.Nếu trời nóng đổ lửa,ta có thể gọi tên là mùa hạ đỏ .

                      Mùa hạ nơi tôi sống đang ở trạng thái màu hồng - có nghĩa là không nóng lắm sau những ngày mưa riu ríu của tháng bảy vừa qua.Tháng tám đang nhả màu xanh tươi trên bầu trời và ôm choàng lấy những cánh đồng,những thành phố.Ngày nghỉ của tôi cũng đang lơ lửng trên dãy phố cổ đang đón đầy khách du lịch.Con đường tản bộ St Cathérine ngập người ngang cửa tiệm,hàng quán,đây là con đường dài nhất của Âu Châu.

                      Tôi thả chân,ghé ra quãng trường của đại hí viện Grand théatre.Ở đây khách viễn xứ tha hồ chụp ảnh khi ngắm quang cảnh từ một mé sông Gironde ngập tràn gió và nắng. Nắng trải ánh hồng trên những bàn ghế của hàng hàng quán nước đủ màu sắc vui tươi.Tôi chọn được một chỗ ngồi yên ả.Gọi ly cà phê thơm ngào ngạt,tôi cho phép tôi có đủ thì giờ để ngẫm lại những trang sách của học giả Nguyễn Duy Cần;ông viết về Thuật Tư Tưởng,quyển sách này phải đọc đi dọc lại nhiều lần vì khó nhai dù dễ nhớ.

                      Giữa những trang sách ấy,có lúc tôi ngừng mắt để nghỉ ngơi trí óc và có thể nhìn ngắm thiên hạ.Người thì nhắm máy ảnh chụp hình,người thì trèo lên những chiếc xe kéo chở khách đi ngoạn cảnh.Có người ngồi phơi nắng trên những bậc thềm tam cấp của đại hí viện và ném tầm mắt sang những cái khách sạn thuộc loại sang trọng.Ở góc phố và từ cái quãng trường to lớn này,ta có thể xem là góc cạnh của một Paris tráng lệ nếu ta đã có lòng mến mộ khi đến.

                      Nhìn những cặp tình nhân sung sướng đi dạo tay trong tay,có cặp tự nhiên đứng ôm nhau,hôn nhau giữa phố.Chẳng ai phiền hà gì.Tôi chỉ tiếc là đã không mang theo cái máy ảnh để tóm bắt cảnh hạ hồng đang có mặt.

                      Gọi ly cà phê thứ hai,tôi rời mắt khỏi đường phố để trở về một trang sách.Ông học giả đang dẫn giải về sự lý luận của tình cảm và thị dục.Theo ông,;cái lối lý luận của lý trí chỉ có một mục đích là tìm biết cái sự thật khách quan,còn lối lý luận theo tình cảm là lối luận chủ quan 100%.Ấy là lối lý luận thích ứng với sự ưa ghét và chỉ với lòng tín ngưõng riêng của mình.Tác giả Jeles Payot trong cuốn Apprentissage de l'Art d'écrire bảo :
                      " Tu từ học là thuật nói khéo; - Nói khéo là nói thế nào cho người ta tin theo mình.Hùng biện,mục đích của nó là ru ngủ óc phê bình.Dùng sự hùng biện để dẫn dụ một người nào là tỏ ra mình khinh khi người ấy đến dường nào... "

                      Chữ nhà Hùng Biện hay danh từ " tay viết báo " đã làm tôi ngao ngán,sững sờ.Tôi nghĩ đến những tay hùng biện chính trị đang chạy đua theo những cuộc tranh cử.Tôi nghĩ đến những tay viết báo không có đủ lương tâm chức nghiệp đã gây ảnh hưỏng xấu đến dư luận quần chúng....Những ý nghĩ tiêu cực ấy đang từ từ xâm chiếm tôi.Nghĩ như thế,tôi tìm giấy bút và ghi lại những hàng chữ này như có một vài điều để viết.Viết để trả lòng và nhẹ lòng....


                      Mùa hạ đang có màu hồng.Một góc ngày xanh của tôi đang lững thững trôi qua hành lang quán nước.Tôi muốn cám ơn những giây phút quý báu đó.Và tôi viết.....





                      đăng sơn.fr
                      #26
                        dang son 25.08.2011 03:12:32 (permalink)






                        VIẾT CHO MỘT NGƯỜI THẦY.

                        ______________________________




                        Dưới cơn mưa hạ.Gặp lại thầy,tôi mừng lắm ! Với số tuổi 81,ông vẫn còn minh mẫn tráng kiện,đặc biệt là với ánh mắt sáng và nụ cười ranh mãnh.

                        - Cậu ra sao rồi ? Thầy hỏi.

                        - Em khoẻ như con trâu đực.Còn thầy thì sao ?


                        Ông bắt chặt lấy tay tôi.Giọng trầm :
                        - Như một chiếc xe cũ.81 tuổi rồi.Lâu lâu vào nhà thương rồi lại dọt ra.Già rồi !

                        - Thầy đừng nói vậy chứ.Tuổi trong tâm linh của thầy chỉ mới 25 mà.Em thấy và biết vậy.

                        Ông thầy người Pháp cười dòn tan và ông nói vài câu chuyện về đời sống,thỉnh thoảng ông đề cập đến tình hình chính trị và kinh tế.Cách nói chuyện của thầy vẫn hấp dẫn,thu hút.

                        Lúc từ giã,ông nói :

                        - Nè cậu nhỏ.Tôi vừa hoàn thành xong quyển sách thứ 2 về cuộc đời.Tôi sẽ mang lại tặng cậu như lần trước.

                        Tôi nói với thầy rằng tôi sẽ đọc lại quyển sách mà thầy đã ghi tặng và sẽ ngồi vào bàn viết để viết một bài về thầy vào khoảng 9 giờ tối nay.

                        Thầy cuời vui :

                        - Ừ. Em sẽ viết gì ? Ừ.Đúng 9 giờ tối,tôi sẽ nghĩ về em.


                        8 giờ 30 tối. Tôi ngồi vào bàn,gõ máy.Quyển sách mang tên " Pour mes enfants et mes amis " - Tặng Các Con và Bạn Bè - của ông trải rộng trước mặt.

                        Ông thầy Jean Delorge của tôi là một nhà văn và là cựu thị trưởng của một tỉnh gần nơi tôi ở.Giọng văn của ông đầy nét khôi hài trẻ trung ,có khi nghịch ngợm ,có khi rất nhẹ nhàng khi ông đề cập và nói về những suy nghĩ của ông trước đời sống,nhất là ở những chuơng viết về loạt bài diễn văn của ông trước quần chúng.

                        Đọc những trang viết của ông,người đọc có cái cảm giác ngồi trước một khán đài để xem cách ông diễn tuồng trước cuộc đời qua biết bao cảnh thăng trầm.Cái hay của ông là thái độ trầm tĩnh và dùng hài hưóc để đối diện với bao đổi thay giữa đời.

                        Có trang viết,ông kể về chuyện tình 68 năm của ông : Lúc chàng 13 tuổi ,quen biết nàng khi nàng mới 9 tuổi, để khi cùng lớn lên và lấy nhau cho đến nay.

                        Tôi đã say mê đọc ông và dùng quyển sách như 1 trong những quyển sách gối đầu giường này để thấm nhuần nhiều điều về lãnh vực tư tưởng.

                        Để kỷ niệm ngày sinh nhật lần thứ 80 của ông,ông đã cho in quyển sách đời sống này.Và ông đã nói với tôi khi đề tặng : ... " Pour dang son que j'ai une grande estime " - Tặng Ds với lòng quý mến " .

                        Thầy đã cười ấm áp :
                        - Nè. Muốn sống lâu đến 80 mùa xuân giống tôi không ? Hãy đọc ngay trang cuối cùng của sách.

                        Tôi mở ngay và đọc được như sau :

                        " Que faut -il pour arriver à 80 ans comme moi ?

                        - Avoir une gentille femme
                        - Se lever tôt
                        - Manger,et manger gras
                        - Couper du bois, jardinier
                        - Faire de l'ordinateur
                        - Boire du café
                        - Et aller à la messe pour gagner son paradis..mais ce n'est pas urgent !

                        ( * Có một người vợ dễ thương ,tử tế
                        * Thức dậy sớm
                        * Ăn ngon và ăn nhiều chất mỡ
                        * Đốn củi,làm vườn
                        * Chơi máy vi tính
                        * Nốc cà phê
                        * Đi nhà thờ để có thể lên thiên đường..nhưng điều này không cần gấp cho lắm ! )


                        Thầy ơi !

                        Cám ơn thầy.Em sẽ thử.


                        .....


                        Bây giờ là đúng 9 giờ tối.Tôi đang viết đến đoạn cuối này cho thầy của mình.Và tôi có cái cảm giác rất bình an.....



                        đăng sơn.fr

                        < à toi.Mon Mâitre. Monsieur Jean Delorge <
                        #27
                          dang son 16.09.2011 13:19:14 (permalink)




                          KHOẢNG TRỐNG……





                          ________________________________________




                          Có những điều để nói với nhau ở trong một khoảng trống…..
                          Như câu vấn đáp và người trả lời có một khoảng trống để trả lời….

                          Có nhiều cách để trả lời cho một câu hỏi .
                          Có người hỏi một câu vu vơ như sau :
                          - Anh sống để làm gì ?



                          - Ơ hay ! Câu hỏi gì kỳ vậy ?

                          Có cần dài dòng lắm không ?
                          Người đơn giản không thích suy nghĩ thì cứ nói : ’’ Sống để mà sống chứ để làm gì ? Cha mẹ sinh ta ra thì ta thở, ăn, ngủ ,thở….và sống.Vớ vẩn ! ’’..

                          Ừ nhỉ.Nhưng nghĩ lại,có kẻ yếm thế kia lại nói : ‚’’ Sống để mà chết .Hết chuyện “.

                          Cha mẹ ông bà tôi ơi…….!!!!
                          Thế mà cũng trả lời cho bằng được….


                          Tôi chẳng hỏi và cũng chẳng mải mê đi tìm những câu trả lời kiểu lòng vòng như thế.Tôi sống như một cách đi và khám phá đời sống.Tôi có nhiều khoảng trống để điền vào khoảng trống.Buồn vui,sướng khổ chỉ là những cảm giác nhiều khi không có thật. Đã nói là cảm giác thì phải kể đến những ý nghĩ thật và ảo….
                          Đôi khi mơ mơ, màng màng để làm dịu đi cái cảm giác sống sượng khổ cứng của đời trần.Khi khổ quá ( cảm tưởng ) thì nhìn xuống thấy có người khổ gấp trăm ngàn mình.Khi sướng quá ( cảm giác ) thì ư ư cám ơn trời đất.

                          Một ngày,trời sáng,trời tối. Ít ra ta cũng có những khoảng trống vừa đủ để sống một cách khác.24 giờ để được tự quyền sử dụng.Không phung phí,không bừa bãi để cho phép mình nói câu : ‚’’ Ôi,ta trống trải quá,ta không biết mình phải làm gì để ’’giết’’ thì giờ.Tôi xin tôi được sung sướng hít thở thứ không khí không mùi,không vị bao quanh công việc phải làm và tìm ra cho mình một khoảng trống ( dù nhỏ ) để ngừng chân,ngừng tay,ngồi xuống ngắm bầu trời xanh,ngơ ngẩn nhìn những tàng cây rung rinh gió và tự tạo cho mình một cảm giác,một khoảng trống để nghĩ đến điều mình thích…Vậy là tôi sống.Sống với khoảng trống nho nhỏ của mình……



                          …..


                          Xin chừa một khoảng trống không ít,không nhiều để người khác vào thăm và tự đấp vào khoảng trống riêng của mình.Một mình và với nhau.



                          đăng sơn.fr
                          ( viết trong một khoảng trống nho nhỏ của một sớm mai…)
                          ………….
                          #28
                            dang son 16.09.2011 13:29:15 (permalink)





                            VIẾT GIỮA ….ẢO VÀ THỰC …




                            ___________________________




                            Tôi đang bị ‘’ Bí ‘’ !
                            Bí đề tài để viết.
                            Bí như hình ảnh của một ngõ cụt trước mắt.

                            Đã đọc qua nhìều tâm tình của những cây viết . Đại để : ‘’ Cái đáng sợ khi đối diện với những trang giấy còn nguyên hoặc ngồi trước màn ảnh trắng với cái đầu trống hốc như cửa căn nhà mở toang,lộng gió ! ’’

                            Tôi nghĩ gì ? Viết gì sau khi đã dành nhiều thi giờ đọc qua những quyển sách,những cuốn tạp chí hoặc những mẩu báo chí ?

                            - Không lẽ,tôi sẽ viết về cảm nghĩ riêng khi dọc xong quyển sách của một người con ( Nữ ) ra sách để ‘’ thanh toán ‘’ và ‘’ trả thù ‘’ cha mình ( một nhân vật chính trị Pháp,từng làm thị trưởng và đã là ứng cử viên tổng thống ) ……. ?

                            Cô ta đã viết sau bìa sách như lời nhán riêng với cha mình :…..’’ Hy vọng khi đọc xong quyển sách này,cha sẽ thấy rõ bộ mặt thật của mình ;một con người đầy tham vọng đã sẵn sàng hy sinh cả gia đình để đạt điều mình muốn …….’’


                            - Không lẽ, tôi nói về một đoạn trong cuốn sách kể lại cuộc đời của một kẻ chuyên đi lừa đảo những nhân vật tiếng tăm trong giới nghệ sĩ thừa tiền,lắm bạc…. ?. Ở những trang cuối của câu chuyện đời,hắn đã tỏ ý muốn đề tặng đứa con trai nhỏ với lời nhắn nhủ : ‘’ Trả thù đời và hãy biết vượt qua khốn khó ‘’

                            Hoặc tôi lôi đề tài chuyện tình ông tổng thống Mỹ với cô gái tròn trịa quên xóa đi dấu vết tình trên váy ,cô ta đã sung sướng ra một đầu sách và hân hoan ngồi ký tên lưu niệm ở 1 địa điểm bán sách nổi tiếng ở Paris…. ( ? )

                            Mà thôi. Đọc,cứ đọc.Nhưng bằng mọi cách,ta sẽ quên đi hay chỉ giữ lại cho riêng mình một bài học nào đó để sống với đời.



                            °°° Đã biết. Đời sống và con người có nhiều bộ mặt.

                            Ở trong chùm ngày tháng , ở giữa rừng nguời và chữ nghĩa,tôi thử đi tìm cảm hứng để Viết. Trong một chốc lát,ngồi đọc lại những bài viết và những ý kiến trả lời,tôi ngừng lại ở phạm vi bài viết của mình.
                            Gặp dòng chữ ‘’ ngộ nghĩnh ‘’ .Thật và Ảo :

                            ……….‘’ Thật ra, câu hỏi ấy tôi đặt ra dường như để hỏi chính tôi mà thôi, vì ở đây (NCduyen) người ta đeo mặt nạ để nói chuyện với nhau như trong vũ hội hóa trang vậy. Tôi như kẻ bơ vơ ngơ ngác trong vũ hội, không biết khiêu vũ, không có mặt nạ, không biết mục đích của mình ở đây để làm gì nữa... Có lẽ tôi đang cố gắng tìm kiếm ai đó mà không tìm thấy, vì họ trốn kỹ quá, dưới nhiều mặt nạ khác nhau, nói qua nhiều microphone với nhiều giọng khác nhau... ( Ophuongxa ) /


                            Ở đây,tôi mạn phép không đề cập đến Vấn Đề :tên gỉả ,tên thật,mặt Nạ và cách đổi lớp vai trò trên mạng lưới toàn cầu.Chỉ xin viết về mối cảm súc và mức độ chân thành của người viết.

                            Để làm một bài thơ tình hoặc viết một đoạn văn,lắm lúc người viết cho phép hắn biến dạng( theo kiểu thay hình đổi dạng).Tùy theo câu chuyện và chủ đề,Hắn có thể là nhân vật chính để biến Hắn thành Nữ hoặc Nam.Cái ‘’ hắn’’ tha hồ thênh thang bay lượn để tạo thành những mối dây dẫn làm kết cấu cho chuyện kể…

                            Ta tạm lấy một thí dụ cho dễ hiểu xem ?.
                            Lấy’’ cái hắn ‘’ của tôi cho đơn giản đi.

                            Mỗi khi cần,và có đủ hứng thú làm một bài thơ tình,tuy đang có một hoàn cảnh sống khá tốt,nhưng tôi phải ‘’ nhăn nhó ‘’ cố gắng tưởng tượng mình đang thất tình và khổ sở để có thể « nhập vai diễn tuồng ’’ .Như vậy,những cái EM và TôI làm gì có mặt mũi,tên tuổi ?
                            Nét Ảo và Thực sẽ do người đọc hình dung theo cảm nghĩ riêng để tạo ra hình dáng riêng. Ảo và thật nằm ở chỗ đó và văn chương – theo một nghĩa nào đó - đã được nhắc đến như một công cụ giải phóng tinh thần con người theo chiều hướng diễn đạt tư tưởng…

                            Trở lại lời viết về vấn đề ‘’ Tỏ TÌNH ‘’ ( hình thức ) và ‘’ MŨI TÊN TÌNH YÊU ‘’ ( phương tiện ) được và bị bắn đi tìm đối tượng trên các mạng ảo ?

                            À ! Cái này không tôi đã không nghĩ đến và nằm trong trường hợp của cá nhân tôi khi viết…. ( theo quan điểm riêng,khi yêu ai,tôi thích nhận định mình và đối tượng một cách rõ ràng,tôi thích viết riêng cho Nàng và được nhìn thẳng vào mắt Nàng để nói : Tôi Yêu Em. Không cần phải qua wedcam,không cần micro phone.Dù xa,dù gần….. !( Ở xa mỏi chân,mỏi mệt vì nhung nhớ giữa khoảng cách,người lười như tôi chỉ khoái yêu gần dù mỏi miệng,mỏi tay….)

                            Để gọi là ngừng’’ bút ‘’ ở thế giới Internet mờ ảo’’ này,tôi xin được thú tội về một hành động trong quá khứ :

                            « Tôi đã làm một việc rất kỳ cục và trái lòng khi nghe lời nài nỉ của một tên bạn muốn tỏ tình với 1 người đẹp,tôi đã viết dùm hắn một bức thư tình ướt át,mùi mẫn,rên xiết ….
                            Tôi đã phạm tội,dối lòng…lừa bịp người ‘’ Nữ đọc giả ‘’ bất đắc dĩ ấy đưới một cái tên và chữ ký không phải của mình .
                            ( Ảo !)

                            Từ đó về sau,tôi ăn năn và tự hứa sẽ không ‘’ phạm tội ác ‘’ như thế nữa.

                            Viết đến hàng này thì tôi không bị « Bí ‘’ nữa.Tôi sửa soạn rời máy, đi làm nhiệm vụ cơm áo.Cái thế giới ‘’ THẬT ‘’ đang chờ tôi ngoài cổng. Đời sống trần gian và đời sống tâm hồn coi như chỉ cách nhau một cánh cửa.

                            Tôi tắt đèn và đẩy cửa.




                            đăng sơn.fr


                            #29
                              dang son 18.09.2011 01:20:34 (permalink)











                              JE VEUX RESTER AU LIT

                              Tôi muốn ở lại trên giường



                              ____________________________





                              David Foenkinos là một nhà văn trẻ đang cộng tác thường trực với tờ Nguyệt san Psychologies

                              Một buổi sáng nọ,anh viết " Je veux rester au lit " :


                              " Có những ngày như thế.Chẳng muốn làm gì.Chỉ muốn chùm chăn,mơ màng hoặc đọc vài trang sách và nhắm mắt ngủ lại.Mình đang muốn sáng chế ra một cái máy làm ngừng thời gian và nó có thể làm chết tất cả các loại đồng hồ báo thức.

                              Sáng nay,tôi cảm thấy như vậy nhưng tôi phải viết bài báo này để gửi đi.Vậy đó,bạn đang đọc những đoạn viết của một kẻ chỉ muốn nằm dài trên giường ngủ và cái giường ấm áp của tôi đang réo gọi như tiếng một người yêu bị bỏ
                              rơi : " Nè ! Trở lại đây,trở lại vơí tôi "

                              Nhưng không.Tôi đang kháng cự để có thể trung thành với sự họp mặt giữa chúng mình.Tôi tự hỏi : Tại sao việc thức dậy lại khó khăn như thế ? Tôi có cái cảm tưởng thức dậy mệt hơn là khi đi ngủ.Bạn thì sao ?

                              Tôi rời khỏi giấc ngủ như rời một cuộc du hành bằng máy bay sau 3 lần thay phi trường và bị cách biệt thời gian đến 12 giờ.Tôi nghĩ rằng chúng ta nên kết hợp lại , lập thành một đoàn thể để chống lại cái ách thống trị độc tài của buổi sáng và chúng mình sẽ tha hồ mà ngủ nướng.

                              Mỗi chúng ta có một sự khác biệt đối với giấc ngủ.Có người chỉ cần ngủ 6 tiếng,người khác thì phải cần ngủ đến 10 tiếng ! Nếu vậy ,trong đời này,tôi sẽ có bao nhiêu quyển sách được ra đời nếu tôi ngủ ít đi để viết.

                              Nói về cách ngủ thì chả ai giống ai,có người ngủ được ngay lập tức kể cả khi ngồi trong chuyến bus và được du lịch thoải mái trong giấc mơ.Và lại có người như tôi phải đếm đến lần thứ mấy mươi những con cừu ( pendant que d'autres comptent les moutons... ) mới ngủ được.

                              Nói tóm lại,sự kết luận sẽ rõ như ban ngày.Có người rất sảng khoái khi thức dậy,có kẻ lại cần phải uống cả chục lít cà phê.Tôi thường ngưõng mộ những ai tươi tắn khi thức dậy vì có ngày tôi thức dậy ,thấy bơ phờ chỉ muốn giết quách cái gã hàng xóm đầu tiên mình chạm mặt và cũng có ngày,tôi có thể vui vẻ cưới ngay cái bà bán bánh mì đầu đường.

                              Như thế - Khi gặp nhau vơí lời chào hỏi,thay vì hỏi : " Bạn khoẻ không,thế nào "? Ta có thể hỏi một cách khác
                              là : " Bạn đã ngủ ngon chứ ? "

                              Điều này rất rõ ràng : Chính là những đêm được ngon giấc sẽ định đoạt được cái mức độ thoải mái cho một ngày mới của chúng ta.



                              & & &


                              Trời đang muốn mưa khi tôi ngồi ở quán nước để đọc và dịch lại bài viết trên,thấy mỏi mắt,hơi buồn ngủ vì buổi sáng đã dậy quá sớm.Tự dưng,tôi nhớ đến cái giường của mình.

                              Giờ này mà được lăn đùng ra giường,nghe nhạc nhẹ , đọc vài trang sách và ngủ một giấc thì tuyệt.


                              Chúc bạn đọc xong thì ngủ ngon.




                              đăng sơn.fr

                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 29 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 431 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9