VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 252627 > >> | Trang 25 của 29 trang, bài viết từ 361 đến 375 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 20.10.2015 22:43:16 (permalink)
.
 
 














kẻ đồnghành










.






Đã là con người , khó có ai cứ thui thủi một mình .


Chuyện dễ hiểu như thò tay lấy món đồ trong túi , những ngón tay gặp nhau ở một chỗ có hạn định . Những ngón tay ấy ở sát cạnh nhau và ra sao ? Ấm hay lạnh cóng ? Tôi có thể ví gia đình như những ngón tay và bàn tay .




Thưở bé , lớp chim non, mẹ tôi ngồi sát bên cạnh , hơi thở ấm áp, bắt tôi xoè hai bàn tay tí nị để học toán cộng , toán trừ . Mẹ kiên nhẫn trước thằng con đầu lòng rất rắn mắt !
Cha mẹ sinh con , trời sinh tính và mẹ biết cách trị tôi đâu vào đó khi tôi sưng mặt chù ụ không thèm đếm trên đầu những ngón tay khi mẹ bắt làm con toán có số hơn 10 ngón tay mình .


- Nếu con còn sưng mặt xấu như thế , mẹ sẽ để bố dạy con học .


Quả nhiên , nghe đến chữ Bố là thằng nhóc teo người , co rúm ! Và nó ngoan để đọc tiếp 11 + 12 bằng những cây đũa tre mà mẹ sắp đầy trên bàn học .


Bố là ai ?




Một ông hùm , ông kẹ ? Có phải bố là người đàn ông mà những đứa con ít thấy mặt vì bố lăn lộn kiếm cơm để nuôi 6 đứa con học trường tư và hì hục lo cơm áo, học phí ...... điện nước .... ?




Hay bố là người có khả năng sắp mấy thằng con trai ngỗ nghịch nằm dài xuống nền gạch và nện vào đít những vết roi nên thân và bố cho trả nợ khi nghe các đứa khóc ré lên để van xin ?


Hình ảnh người cha đối với tôi kinh khủng lắm . Cha tôi không ác độc nhưng nóng tính như lửa cháy : Ông có khả năng lật đổ cái bàn ăn, ông đập mạnh tay xuống mặt bàn và phải vào nhà thương vì gãy tay .....




Cha tôi có nhiều khả năng từ trái tim và ý chí của ông để là người thầy đầu tiên của con cái . Người thầy ấy biết khóc âm thầm và dấu diếm những giọt lệ sau một cái vỏ rất cứng và khuôn khổ . Ông biết nói toạt ra những điều ông suy nghĩ .


Chính ông là người dẫn dắt tôi vào thế giới của chữ nghĩa khi mỗi sáng chủ nhật, sau khi rời nhà thờ , ông dắt tôi vào những tiệm sách trên phố và ông để tôi thoải mái an nhiên ngửi mùi sách vở và những trang truyện tranh , ông biến mất và để lại cho thằng con cái thế giới lạ lùng yên tĩnh ấy .




Về nhà , tôi có khi biến mình thành con chó tí ti để rình ông lật từng ttrang báo, tôi yêu thích tiếng động khi ông lật trang báo , yêu cha mỗi lần cha bật cười và đọc cho cả nhà nghe đoạn viêt về phiếm luận đã làm ông vui đáo để .






----


Từ đó, mỗi ngày ,tôi lớn hơn và ra đời ( * và cha mất ) Con đường của gã thanh niên trải dưới chân và nằm ở phía trước . Thỉnh thoảng ngừng bước và ngoảnh lại rồi lại đi về phía trước .




Muà nào bên này cũng có cái thú riêng biệt . Muà đông có lúc mang lại cho mình cái cảm giác ấm áp khi chui vào một cái quán , ngồi bên tách cà phê nhâm nhi và nhìn ngắm thiên hạ . Tôi thấy dịu dàng hơn bình thường khi ngắm những khoảng khít khao của vài đôi tình nhân để khi rời quán, thả bộ ngang những công viên trơ trụi lá và ẩm hơi sương , bắt gặp mình một mình .

Cái tôi khi đi bộ đáng ngại lắm chứ < Cái tôi lắm khi nhỏ bé tầm thường với những ý nghĩ mâu thuẫn .


Để tránh phải đối diện với cái Tôi cục mịch ấy, tôi lao vào sách vở , lao vào những công việc hội đoàn để tìm những cái tôi khác mình .


Và tôi gặp cái Tôi kia trên sân khấu .







Đó là một vở kịch câm mà tôi viết và dựng cảnh cho một buổi văn nghệ mừng xuân như hàng năm . Thiên hạ ngồi dưới cười ồ khi thấy cảnh tôi đóng vai ông chồng nể vợ, bị vợ nắm cà vạt đấm vào mặt . Nàng tôi ấy không đóng vai bà vợ hung ác mà đóng vai người tình bé bỏng .




Giữa ánh đèn từ các phía, tôi đóng tuồng ngã lăn quay xuống sàn diễn và tôi bắt gặp ánh mắt của nàng .




Ánh mắt ấy có những điểm ánh sáng của ngày và đêm . Ngày rực nắng mùa xuân ở những lần tập dợt văn nghệ nóng bừng bừng khi nàng hát rock , tôi không mê rock của váy ngắn củ cỡn, tôi bỏ đi và tìm sự yên tĩnh ở căn bếp của bà nội .


Ánh mắt ấy có một ngọn lửa khi nàng hát bài Đêm Đông làm người nghe xúc động .


Tôi đưa nàng về nhà sau những buổi tập dợt - Tôi bắt đầu thấy lạ lùng quá thể ! Tại sao lòng đêm trong xe trống trãi trên con đường về chừng 15 cây số ? Tại sao có một mùi nước hoa nào đó để lại giữa những notes nhạc Pháp rã rượi ?


Không biết , trên con đường sao thấy dài hơn bình thường ....


Cứ như thế , vòng quay của tích tắc trôi và những trận chiến ý nghĩ bắt đầu . Cái tôi này đi tìm cái tôi kia ở lề đường trạm xe buýt ngang phố . Đứa con gái tí nị của nàng vừa 4 tuổi, tuổi cuả ánh mắt tròn xoe đứng nhìn mẹ tập dượt ca hát , diễn kịch với gã thanh niên lạ hoắc và bé quấn quýt tôi khi đã mất đi người cha ruột .

Trận chiến hỗn độn trong tâm tư bắt đầu kéo dài và ngừng lại ở một chỗ hẹn ngó ra bờ sông .

Ly cà phê đụng nhẹ vào ly nước cam của nàng khi tôi mở lời :


- Tôi biết là tôi đang có vấn đề với em . Tôi cần thú thật .......


Ánh mắt và cụm môi ấy im lặng , tôi biết là ánh mắt ấy thông minh để biết lắng nghe :

- Tôi nghĩ là con bé tí của em thích tôi và em biết là tôi yêu em ?


Vấn đề là ở chỗ ấy -


Là kẻ ít nói, nàng khóc và nàng gật đầu . Tất cả thế giới này đang đẹp ở cái gật đầu không nói gì nơi nàng ...... 25 tuổi của tôi, của nàng sao mà quá đẹp . Có thể nói là khi ngã lòng mình vào trái tim của ai, mình thấy mình là một thiên thần theo cái nghĩa Tôi - Tôi và Người Ấy -


Người ấy làm tôi quên đi vết thương lòng nơi Saigòn ngày ra đi .















2.




Nàng không phải là thượng đế và có cây đũa thần để làm phép lạ . Nhưng nàng là kẻ đồng hành đang đi với tôi ở các công việc hiệp hội .


Chuyện gì xảy ra sẽ xảy ra :







Act 1 :



Không là Kịch Bản


Đêm ấy, chúng tôi ngồi quanh nhau ở nhà mình . Chúng tôi là 19 người . Hai vai chính đồng diễn là mẹ và tôi .

Nghe tiếng mẹ dõng dạc :


- Thưa các bác, hôm nay là ngày tôi từ thằng con trai đầu lòng của tôi vì nó yêu người đàn bà đã có 1 đời chồng và có một đứa con .


Ông linh mục ân nhân và tất cả những thành viên trụ cột của cộng đồng nghe tôi nài nỉ mẹ mình, tôi biết khóc :

- Hãy để con là con với cuộc đời của chính mình .

- Không . Giữa chữ hiếu và tình . Con phải chọn trong đêm nay .


Tôi chọn khi mọi người đứng dậy ra về . Thằng bạn thân duy nhất của tôi ngồi lại sau khi thấy tôi hất ngã ly whisky hỗn hào và xách cái valise xuống bãi đậu xe tối om . Trời khuya đóng băng cứng mui và kính xe . 


Quãng đường dài băng lạnh đang đông đặc trong ý nghĩ khi lái xe đến căn phòng trơ trọi của cái tôi kia . Tôi và tôi .

Bé con 4 tuổi đã ngủ rất say để không nghe và thấy 2 cái tôi kia ôm nhau nhòa lệ .


- Em không bắt buột anh phải chọn lựa - Về với mẹ đi anh .





Tôi lắc đầu khi biết mình phải làm gì .




















Act 2 .







Con đường khó là làm cách nào đi vào trái tim kẻ kia và với nỗi tự tâm thành khẩn.

Con bé cột tóc bím đang tung tăng như cánh bướm ở công viên . Trời đang quá đẹp , tôi dấu sự buồn bã trong lòng khi đi cạnh mẹ nó . Ở băng ghế dài đầy tiếng chim hót, tôi rụt rè nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, nhìn sâu vào mắt :


- Bé ! Hãy gọi chú là ba - papa


Con bé nhìn tôi, im ru . Bé quay sang tìm ánh mắt của người đàn bà kia . Bà gật đầu . Bé lưỡng lự rồi bé khóc oà .

Ôi ! Trái tim tôi nhũn nhừ


Ôi ! Trái tim tôi biết khóc với bé ....


Bé nhào vào vòng tay tôi như tìm sự che chở . Tôi quay cuồng phát điên lên, tay bế con gái, tôi nắm bàn tay kia của nàng : Anh chờ ngày này - em !



















....

* Act 3 -


Ngày lại ngày, tôi tìm lại mẹ như nói với bức tường màu xám ( Mẹ ơi - Mẹ ơi )


Bức tường thinh lặng -



Duy Toàn, con trai tôi chào đời . Tôi ngỡ ngàng như kẻ trúng lô độc đắc sau khi đếm từ 1 đến 20 - 20 ngón tay, chân . Thằng bébé ngủ ngon trên ngực mẹ . Ấm áp .
Quán cà phê kia thấy tôi ngồi viết dòng chữ đầu tiên cho con trai :


" Khi con đi lấy vợ, con sẽ đọc những dòng chữ này và con hiểu ...... "


Trái đất này chật chội và nhỏ xíu nên tôi biết là mẹ nghe ngóng và mẹ đã tò mò muốn biết mặt đứa cháu nội đầu tiên . Ở văn phòng, tôi ngại ngần quay số điện thoại cho mẹ để bế cháu về chào bà . Mẹ khóc, mẹ ừ .




Nàng theo tôi về nhà để gặp bức tường khác khó vượt qua ............. Và nàng im lặng -


.......................






Bây giờ - Sắp hết năm 2015 . Bao nhiêu muà màng đã qua đi .




Tôi vẫn ngồi viết khi nàng còn ngủ ngon . Tôi không muốn nàng thấy tôi khóc khi gõ chữ . Những cánh hoa ngày sinh nhật vẫn tươi lắm trên bàn nơi phòng khách . Tôi chỉ muốn nói với nàng một điều duy nhất mà thôi :




' Cám ơn em đã đồng hành và em để anh viết ............ "






























.


















đăng sơn.fr



 
 
 
 
dang son 28.10.2015 00:09:51 (permalink)
.
 
 
 
. 26 h .








        Ở trang viết ngọt ngào của bạn viết , tôi xin phép :


    "   

Thấy cũng lạ là sau bài ' ChuyệnGiàyDép ' mà không thấy Gió xách dép trở lại . - ! ? -


Trộm nghĩ : Hay là tại giày dép đứt dây ? Hay là tại Gió sang bên Đức thăm cô nhà văn Lúa9 nên bị trúng gió ?


Tối hôm qua , tôi giở chướng đọc một loạt bài viết ở đây của Gió và thầm nghĩ :


' Phải chi sau một ngày có 24 giờ , tôi ăn gian để có thêm 2 giờ nữa ( 26 giờ ) để len lỏi giữa những câu viết của cô Gió '



Cô Gió nè .

Nhóm viết của tôi ở Pháp rất thích những bài viết của Gió về cách thuật lại ý nghĩ .

Tiện đây , xin cô cho phép chúng tôi khênh vài bài ở đây về blog : Nous- ChúngMình để triễn lãm . Tiền bản quyền nếu tính vừa phải thì xin hãy liên lạc với tôi ở MailBox . Chúng tôi xin trả góp trong vòng 15 năm .



Chúc vui và chờ Gió trở lại đây .....  "


 




2.






Trích Lục :








" ...





Mười con số, một linh hồn




Hơn mười hai năm trước, vào thời mà mỗi số điện thoại cầm tay bao gồm cả thảy 9 chữ số (nên nhạc sĩ Quốc Dũng mới có bài “Chín con số một linh hồn”), vào thời chiếc điện thoại rẻ nhất cỡ một triệu đồng (lúc ấy gần bằng một trăm USD, ngày nay hình như nhiều chiếc rẻ hơn), vào thời ai có điện thoại cầm trên tay là có thể hơi “vênh vang” về sự “thành đạt” của mình rồi (không như sau này, hai vợ chồng bày bán quần áo hạ giá bên lề đường, ngồi sát bên nhau mà mỗi người dùng điện thoại nhắn tin trêu nhau), vào thời tôi mới tìm được việc làm khá hơn công việc trước,… tôi đã hăm hở bỏ ra một triệu đồng để sắm cho mình chiếc điện thoại rẻ nhất, và trông cũng xấu nhất, cồng kềnh nhất, trong số những chiếc điện thoại tôi nhìn thấy thời bấy giờ.


Biết rằng điện thoại của mình bị gọi là “to như đồ đập đá”, nhưng đó là món đồ mà, khi tậu được, tôi hớn hở nhiều nhất – tính từ ngày lọt lòng mẹ cho đến ngày ấy.


Tôi hí hửng gọi người bạn thân (dạo ấy), để khoe số điện thoại mình mới có. Mỗi lần điện thoại reo, mình mừng rỡ trả lời. Đang giữa đêm mà tin nhắn đến, cũng lật đật ngồi bật dậy xem tin.


Điều này gợi tôi nhớ câu chuyện về cô gái nọ và cái “linh hồn” mà cô đặt vào chiếc điện thoại của mình. Chiều chiều, vào lúc người yêu của cô sắp kết thúc một ngày làm việc, anh thường gọi cô, lúc đầu chỉ nói vài chuyện bâng quơ nhẹ nhàng, sau chuyển sang chuyện “nặng” hơn, tức là anh ta làm tình với cô, không phải bằng hành động, mà bằng lời nói. Cô cũng rảnh rỗi, ngồi nghe, cũng thấy hay hay, thầm nghĩ chắc chàng nhớ nhung mình quá nên đâm ra như thế. Cho đến một ngày, lý trí chiến thắng mộng mơ, cô nhận ra rằng kiểu của anh ta là vậy, nói giỏi hơn làm, và chẳng phải anh ta yêu thương riêng một tâm hồn hay say mê riêng một hình bóng nào cả. Quá thất vọng, cô đã bỏ luôn số điện thoại ấy, đổi sang số khác, và cắt đứt liên lạc với anh ta.


Vậy là người ta có thể thay đổi số điện thoại vì một số lý do, kể cả lý do kỳ cục như của cô gái kia. Không như một số người, trong đó có tôi, mười mấy năm trời cứ nhất định xài mãi một số điện thoại.


Tôi thích lắng nghe kiểu chuông điện thoại của mỗi người để ngẫm nghĩ về sự khác nhau giữa nhiều người. Những người hay giấu mình, không muốn phô trương, hoặc không muốn làm ồn hay làm phiền người khác… thường chọn dạng rung làm chuông (thậm chí cho nó im re luôn, không thèm rung). Những người thích nghe nhạc, hoặc thích khoe cho thiên hạ biết mình thích nhạc gì, hoặc không ngại làm ồn... thường chọn tiếng nhạc làm chuông. Những người thích tiếng nói – thay vì tiếng nhạc, hoặc thích tỏ ra khác người, hoặc thích pha trò… thường chọn tiếng nói hoặc tiếng ọ ọe của em bé làm chuông.


Ngày ấy, chiếc điện thoại một triệu của tôi không có nhiều kiểu chuông hay ho để chọn, cũng không thể cài thêm tiếng nhạc từ nơi khác vào để làm chuông. Những năm sau này, mỗi khi đổi sang một chiếc điện thoại mới hơn, tôi lại được dịp khám phá những kiểu chuông mới hoặc chọn một bản nhạc mới làm chuông. Cho đến gần đây, tôi hoàn toàn không còn nhu cầu khám phá, chọn lựa nhạc chuông nữa, vì đã trở thành người giấu mình hoặc không muốn phô trương hoặc không muốn làm ồn đến người khác rồi.


Đôi khi, tôi cũng thích nhìn cách trả lời điện thoại của một người để ngẫm nghĩ về sự khác nhau khi người ấy nói chuyện với những người khác nhau. Trong cùng một không gian, vào cùng một quãng thời gian, ông chủ nọ đang ngồi uống cà phê cùng bạn bè mình, ông sẽ ngồi tại chỗ và trả lời thật dõng dạc khi nhân viên của ông gọi đến để hỏi han công việc, nhưng ông sẽ lật đật đứng dậy khỏi bàn và trả lời lí nhí khi vợ ông gọi để nhắc về nhà.


Có lẽ một phần vì mình hay đưa cặp mắt cú vọ mà nhìn người khác trả lời điện thoại thế nào trong lúc cà phê cà pháo với mình, nên tôi hầu như chẳng màng chuyện trả lời điện thoại mỗi khi đang hẹn hò, nhậu nhẹt, cà phê gì với ai, lỡ đâu người ta cũng nhìn lại mình bằng cặp mắt cú vọ. Cứ ngồi cả buổi thật thảnh thơi như mình chẳng hề có điện thoại, như điện thoại của mình ế lắm (mà có khi nó ế thiệt). Không như cô bạn gái của anh chàng nọ đã khiến anh ta có nhận xét thế này: hễ tin nhắn gửi đến cô lúc cô đang ở nhà, thì vài tiếng đồng hồ sau cô mới trả lời, rằng em bận đi tắm, không biết có tin nhắn; nhưng hễ đang ngồi uống cà phê với cô mà điện thoại cô reo, là cô thiếu điều lật tung cái bàn lên để móc điện thoại ra xem và trả lời tin nhắn.


Nếu có ai đó muốn đoán tính cách của tôi qua cách dùng điện thoại, họ thường đoán rằng tôi rất chung thủy, vì bao nhiêu năm trời và bao nhiêu lần thay điện thoại, cứ nhất định xài mãi một nhãn hiệu chẳng mấy ai thích. Những người ấy, nếu có gặp lại tôi hôm nay và nhìn thấy chiếc điện thoại tôi đang xài, chắc họ càng phải kêu Trời về tính “chung thủy” của tôi hơn nữa, vì điện thoại trên tay tôi nay thuộc loại cũ kỹ hiếm có, rất cũ cả về hình thức lẫn tuổi đời.


Có anh bạn kia, ngày ngày có thể chat với tôi về rất nhiều chuyện trên mạng, thế mà vẫn thỉnh thoảng quay qua gửi một tin nhắn trên điện thoại. Có lần, nhận được tin trên điện thoại, tôi không trả lời ngay, mà chờ vài phút sau, ngồi vào máy tính, mới chat cho nhanh. Một lần, anh chàng nói rằng có lẽ tôi không bao giờ có ý định gửi tin bằng điện thoại cho anh ta đâu nhỉ. Rồi một lần, tôi cho anh chàng một phen bất ngờ, khi gửi tin qua điện thoại để “trêu” chàng ta. Dĩ nhiên, anh chàng rất vui.


Thế nghĩa là, ngày nay mình chẳng còn háo hức đợi chờ chuông điện thoại reo để thấy rằng nó có “linh hồn”. “Linh hồn” không nằm ở tiếng chuông, mà nằm ngay ở sự im lìm đấy thôi, vì chỉ cần nhìn vào chiếc điện thoại im lìm nhưng gửi và nhận được những thông điệp một cách đúng lúc, là có thể thấy được rất nhiều ý nghĩa của điện thoại rồi.




< By Lòng Như Gió ( dactrung . net - trang 16 )








..






Chuyện giày dép




Một ngày kia, tôi sắm được một đôi sneakers hoa vằn vện, mang vào rất êm chân. Sáng chuẩn bị đi làm, có hôm cầm giày trên tay, đứng trước gương, ướm nó vào cẳng chân, chợt thấy màu sắc của giày không hợp với màu váy mình đang mặc. Các bài báo lá cải săm soi trang phục của các “ngôi sao” thường gọi đây là hiện tượng giày và trang phục “không liên quan” với nhau. Thế là đành cất đôi giày vằn vện này đi, lôi ra đôi khác cho “có liên quan” với màu váy.


Nhưng nhiều hôm khác, ướm giày vào chân, thấy nó rất có liên quan với màu váy, tôi hớn hở: Thế là hôm nay được mang giày hoa!


Lần nào tôi mang đôi giày này, cũng ít nhất hai, ba người nhìn nhìn nó. Nhìn, rồi chẳng nói gì. Chẳng biết người ta muốn khen hay chê. Một bạn trong công ty nói với tôi: “Em lười mang mấy đôi giày có dây cột lắm, vì tính em hễ ngồi vào chỗ là rút chân ra khỏi giày, nên giày không dây thì rút ra dễ hơn.” Em này có thói quen chính xác y như tôi. Đã từng một thời gian rất dài, tôi chỉ toàn mang giày không dây, để có thể rút phắt một cái là bàn chân ra khỏi giày, mỗi khi ngồi vào ghế và chắc rằng không ai đang nhìn bàn chân mình. Được để bàn chân thảnh thơi không giày, tiếp giáp mặt đất, là một cảm giác thích thú. Dĩ nhiên, tôi chỉ tận hưởng cảm giác ấy khi biết rằng Anh không đang lom khom dưới đất để cắm dây sạc laptop hoặc sạc điện thoại (và khi ấy Anh có thể sẵn tiện ghé mắt nhìn sang bàn chân tôi). Nhưng rồi cũng có khi, thói quen của người ta thay đổi, và thay đổi lần này của tôi là chọn mang đôi giày hoa vằn vện. 


Đến một ngày, một người, rồi hai người, rồi ba người, vân vân… khen giày tôi đẹp. Tôi vui. Có người còn vào facebook, viết lên timeline của tôi, rằng giày đẹp đó chị. Tôi khoái chí. Thì ra, đôi khi mình cũng cần nghe lời khen, để thêm vui, và thêm tự tin.


Một buổi trưa nọ, tôi mang giày hoa, cùng cậu đồng nghiệp đi bộ một quãng đường để ra quán ăn trưa. Tôi nghĩ cậu ta cố ý đi nhanh hơn bình thường, có thể vì vội, và cũng có thể vì muốn thử xem tôi theo có kịp không. Tôi theo kịp, không mấy khó khăn. Cậu ta cười cười, nhận xét: “Hình như hôm nay chị đi nhanh hơn hôm qua.” Biết cậu ta còn nhớ hôm qua tôi mang giày cao gót, tôi trả lời: “Do giày hôm nay khác giày hôm qua.”


Tôi nhớ, có lần, Anh tặng tôi một lời khuyên, với ý trách, rằng trước khi tranh luận với ai hay phê phán ai thì hãy nhớ thử xỏ chân vào giày của đối phương. Vâng, đây là một lời khuyên nhan nhản trên các loại sách, mỗi người đã được nghe nhiều lần. Và không phải mỗi người đều luôn nhớ thực hành theo. Tôi tin vào tính hợp lý của lời khuyên này. Về nghĩa đen, khi xỏ chân vào những đôi giày khác nhau, cảm giác của bàn chân rất khác nhau, tốc độ bước chân cũng rất khác. Về nghĩa bóng, tôi cũng tin vào tầm ảnh hưởng của giày đến bàn chân mình, và thái độ của mình.


Kể từ đó, tôi chăm chỉ hơn trong việc thực hành nhớ xỏ chân vào giày người khác. Không chỉ khi tranh luận hay phê phán (là những thứ mà dạo này tôi rất tiết kiệm), mà trong cả những khi kể chuyện phiếm. Tôi thử tìm giày của người ta, thử xỏ chân mình vào, xem họ thích nghe gì và không thích nghe gì. Thường, người ta thích nghe người khác tự chê cười bản thân, hơn là tự khen ngợi hay khoe khoang. Tôi bèn tự chê mình lười, vụng, suy dinh dưỡng; họ thích lắm. Trái lại, khi một người tự khen mình đẹp, tự khoe mình giỏi, với ý rất nghiêm túc, không đùa, người ta cười cứ như đang nghe nói đùa. Tôi nghĩ, những người tự khen, tự khoe, là chưa ghi nhớ bài học xỏ chân vào giày. Họ khen và khoe khi họ đang đút chân trong đôi giày của riêng mình. Chẳng hạn, cô kia lên mạng gửi trao tâm tình, kể chuyện rằng mình rất đẹp, tự mô tả vóc dáng, vòng eo, độ dài đôi chân vân vân trông quyến rũ thế nào, các anh đàn ông đã bị cám dỗ ra sao. Có người vào bình luận: “Không có phụ nữ đẹp, chỉ có phụ nữ tự thấy mình đẹp. Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết mình xấu.”


Tôi sắm cho mẹ mấy đôi dép êm ái để mang trong nhà, dặn mẹ nhớ tập thói quen mang dép thay vì đi chân không, để lỡ đi đứng có va vấp vào chân bàn hay kẹt tủ gì thì cũng không bị thương. Mẹ ừ ừ, mang dép được một lúc, một lúc sau đã thấy mẹ chân không lom khom khắp nơi tìm dép, vì quên mất đã đế dép nơi nao. Riết rồi tôi cũng đành để mẹ tự do với bàn chân không. Vì tôi cũng nhận thấy sự thoải mái tuyệt vời của đôi bàn chân khi không xỏ vào đôi giày, đôi dép nào cả.






by Lòng Như Gió . dactrung.net




















... 3






Chuyện cô và tôi có sự qua lại bắt đầu bằng 1 lời nhắn thư .


Cô viết :









" ...... Nhờ bác viết văn




Chào bác 


Em hy vọng dạo này bác vẫn khỏe, vẫn thích đọc văn và viết văn. (Em cũng chưa biết nên xưng hô với bác thế nào, nên tạm gọi bác bằng “bác” vậy nhé.)


Em mạo muội lần đầu gửi PM cho bác để nhờ bác viết giúp một bài văn (dưới 1,500 chữ) về đề tài sau đây không: Bác sẽ làm gì nếu còn 24 giờ để sống?


Gửi bác lời yêu cầu trên, vì em đang mời một số cây bút tham gia viết cho tuyển tập "24 giờ để sống". Nếu xuất bản được (tại Việt Nam), tiền bán sách sẽ được dùng để gây quỹ từ thiện.


Nếu bác không có thời gian hoặc không quan tâm đề tài này, em mong bác bỏ qua về việc em đã làm phiền. Ngược lại, nếu bác có thời gian và có quan tâm, em rất mong có được giọng văn của bác góp vào tuyển tập nói trên.


Cám ơn bác rất nhiều.



Gió ................ "






.


Ngộ kỳ !




4.






Thời gian không biết chờ đợi ai . Nếu cô ấy có lời yêu cầu hợp với ý thích và khả năng của mình thì tôi viết .






Viết gì để thật sự có ý nghĩa và có cảm xúc ? Câu hỏi vây nhè nhẹ lấy chính người viết :




- Làm thế nào để vào câu đầu dẫn ý ?


- Làm sao để mạch viết phải quyện lấy nhau ?


- Làm sao để viết khác đi những lần, những điều ta đã viết ?





Chuyện khó hay dễ đối với những người quen viết lách ? Viết văn khác với viết lách . khác rất nhiều cho dù có cùng một động từ VIẾT .




đăng sơn.fr































 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

đăng sơn.fr

 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2015 00:12:18 bởi dang son >
dang son 02.11.2015 12:00:52 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 


Chụp Ảnh bằng Ý Nghĩ .


.

( dangson.fr )






Đang viết khi ghé thăm .... )




Ng
ày kia Ở một diễn đàn nọ , có người bạn viết nhắc chừng :

- Ở diễn đàn , anh nên thỉnh thoảng vào các topics để giao lưu .




Tôi nhìn lại mình và tìm hiểu chữ ' giao lưu ' - Thế nào là giao lưu ?




Tùy chỗ , tùy nơi chứ ! Với bản tính thẳng thắn, tôi không quen những lời ngợi ca quá mức kiểu ca tụng, đưa nhau lên mây .


Đã đọc những mục đề tóe lửa, bốc khói, thấy không hợp với mình nên im lặng và quay đi sau khi ngao ngán để cố thủ , để yên thân .



Giao lưu để lời qua tiếng lại trong mục đích rọi ánh sáng và tin vào sự thật của chính mình ư ?










Ghé vào thăm những trang nghệ thuật , hình ảnh , nhìn ngắm các góc cạnh màu sắc là điều cần học hỏi để đi trên con đường có đủ màu sắc .






Tôi yêu nỗi thinh lặng khi có dịp nhìn ngắm những hình dáng của những tay chụp ảnh trên phố . Họ nhìn đằng trước , đàng sau, tay phải, tay trái và điều chỉnh máy móc ...


Và tôi gặp họ .









Dừng chân ngồi bên ly cà phê, ly trà hay là với cái ly gì gì đó, nhìn thoáng vào cái máy ảnh và những tấm ảnh họ đã chụp, tôi thèm hỏi han :


- Bạn nghĩ gì khi chụp tấm ảnh này từ một độ cao ?


- Bạn có nghĩ là mình kiểm soát được tất cả những paramètres và sẽ không chỉnh hình lại sau đó ?



..... - Những câu hỏi có câu trả lời .





Ở một tấm ảnh đen trắng chụp thành phố , tôi luôn để ý cách sắp xếp và ' dọn dẹp ' của người chụp ảnh . Một góc bắt hụt để dính cái thùng rác nơi đầu phố có thể làm phiền lòng . Một ánh nhìn không rõ cũng có thể làm sai đi cách diễn tả tâm trạng của người mẫu, cho dù là cô có hình dáng và mái tóc quá mượt mà .



Cô chụp ảnh kia đã trả lời câu hỏi kiểu vặn vẹo :


' Làm sao chụp được những ý nghĩ của mình ? '




Câu trả lời của cô đã nhắc đến một vài điều mà tôi loay hoay thấm thía từ lâu :



Cảnh chụp từ hiện trường phóng sự khác với lãnh vực chụp phong cảnh hoặc chân dung phóng họa .



Ở một người biết đọc và biết viết , sẽ dùng ngòi bút để chụp lại hiện trường và thực tại ra sao ?

Tôi loay hoay dùng một ngọn đèn và những luồng ánh sáng khi đã bắt gặp những trí tuệ đầy cao ngạo, ngang tàng vì ngỡ mình có rất nhiều thu thập từ sư học thức .

Nếu cần chụp những kẻ này bằng kiểu đen trắng , tôi để một khoảng trống rất dài dưới cần cổ và khuôn ngực của hắn .


Hắn xem hình, không hiểu ( nhưng tôi hiểu rất rõ là mình đã nhìn hắn ra sao trước khi ấn ngón tay vào nút bấm )


Độ nóng lạnh , mức sáng tối là cái địa ngục nằm ngay trong tâm tưởng đen nghịt . Tấm ảnh chân dung ấy đã là một trong những điều tệ hại nhất .
























đăng sơn.fr
 
 
 
 
dang son 17.11.2015 00:38:32 (permalink)
 ĐẠO ........














NGÔN TỪ GIỮA NÓI  và Viết  -







 Chuyện rất đơn giản khi muốn kể lại vài câu chuyện .

  Người trung thực, khi cần kể chuyện , họ vắn tắt và không thêm mắm, thêm muối . Không bịa thêm và im lặng khi có điều  không rõ , không thể khẳng định ( Sự trung thực và tôn trọng lời nói vì đã ngộ ra câu: Cái lưõi không xương , nhiều đường lắc léo )   Người ta có thể vì hiềm khích và thù nghịch mà giết người bằng  mồm lưỡi của mình !

 Ngôn từ bắt đầu xuất phát từ ý nghĩ và nảy sinh hành động . Lời nói thì như gió thoảng bay đi, tan biến . Chữ viết còn ở lại để trở thành một ngôn từ .

 Vậy thì xin chọn cách Viết ( Viết nhè nhẹ, dịu êm để không như là lời nói nghịch tai ) :

 Việc đầu tiên để sửa soạn cho bài viết nếu ta cần thận trọng : Suy  nghĩ về điểm chính và tập trung để không đi ngoài lề .

 Chọn trọng tâm cho chính xác .






 Vào đề :



 Nhà báo và nhà văn có nhiều cách viết khác nhau cho  dẫu có cùng một chủ đề .

 Thí dụ đề tài về Bôi Nhọ .
  Ông bà nhà báo loan tải tin tức về chuyện bôi nho , thanh toán nhau và khởi kiện nhau ( Không đặt dụng ý tình cảm riêng ) Bản tin có thể  có đầy đủ chi tiết và trường hợp .

 Nhà văn khi viết  về sự bôi nhọ thì khác hơn . Tùy chỗ đứng và cách dùng  nguồn ánh sáng ( tâm thức )

 Khi viết và dàn chữ nghĩa , người viết báo hay viết văn cần phải có lòng tự trọng để ngòi bút của mình không bị cong quẹo , cho dù cây bút và sự viết là cái cần câu cơm . Bao tử no đầy theo câu có thực mới vực được ĐẠO .

 Đạo là con đường đang  tìm, đang đi - Rất dài .

 Nhà báo chơi chữ , bỏ dấu nặng ( - ) dưới chữ Đạo thành chữ Đao ( đao búa , đao kiếm ) và  nhà báo tiếp tục viết loạt bài kiểu phiếm luận đấm đá . Sau khi tả xung hữu đột xong , buông đao ngồi xuống để thở ngắn thở dài .

 Nhà văn đi ngang , cúi xuống , nhặt đao kiếm , mỉm cười :

 "  Tôi thả lại dấu nặng cho chữ Đao ấy . Hiểu  không ? "
 Nhà báo trừng mắt , lắc đầu, tay nắm lấy cây đao định chém tiếp . Theo kiếm pháp thì khi hạ thủ  ,  phải học chiêu pháp . Vì đao kiếm rất vô tình . Máu loang và sau đó ân hận vì lương tâm là chuyện đã rồi . Trước khi  chém giết , ta dùng sự suy luận và tâm trí để phải biết ngừng tay . Đao rất nặng và khốc nghiệt . Trái tim của ta không nằm ở đao kiếm lạnh lùng .

 Trên đường đi, ngang dọc, ngắn dài, chính bước chân tạo ra con đường đằng trước  . Khi bước đi, đạo nằm trên con đường đang đi . Đạo không là bạo lực, không là sức mạnh áp đảo và thao túng . Đạo nằm  khuất trong sự suy nghĩ và hành động .
Khi không cần lên tiếng nói thì là lúc chữ viết hành động .

Nhà văn đặt vấn đề riêng cho mình và phải hành động . Nhà văn không cần đao kiếm !

 

 










   đăng sơn.fr







 
dang son 23.11.2015 15:33:22 (permalink)
.
 
 
Tôi và Những cái Tôi khác . .





 Ở một chỗ kia, có hôm cô trẻ tuổi viết như sau:








 Tôi mạn phép giải thích ngôi thứ nhất.

Ngôi thứ nhất có tác dụng làm nhiệm vụ dẫn dắt, kể lại toàn bộ câu chuyện là người kể chuyện xưng “tôi” - được coi là “người phát ngôn tự sự” thứ nhất ( người nắm quyền kể toàn bộ câu chuyện, không ngừng can dự vào câu chuyện dưới nhiều hình thức).

Các tác phẩm đều bắt đầu và kết thúc bằng lời kể của người phát ngôn này.Hai người phát ngôn tự sự cùng nằm trong một tầng câu chuyện, có sự giao lưu hai chiều, mang tính đối ngẫu. Nếu không có sự dẫn dắt và giao lưu của “tôi”, tính cách không được thể hiện một cách trọn vẹn. Ngược lại, nhờ có quá trình giao lưu với các nhân vật chính mà tính cách của “tôi” với vai trò là nhân vật phụ cũng hiện lên một cách tự nhiên, chân thực. Qua tiếp xúc với các nhân vật, người đọc dễ dàng nhận thấy, cả hai người phát ngôn tự sự trong hai tác phẩm đều là những trí thức thất bại, đang trong tâm trạng cô độc, chán chường, hoang mang, khắc khoải. Tất cả đều ẩn chứa những nét nào đó gần gũi với ý thức, tư tưởng và tình cảm của tác giả

Như vậy, vẫn mang đặc điểm chung của các truyện kể ở ngôi thứ nhất theo điểm nhìn đa tuyến kể theo điểm nhìn của ý thức nhân vật. Ở đây, các trạng thái tinh thần: ý nghĩ, cảm xúc, cảm giác… thường vẫn nổi lên trên chuyện. Người kể không phải chỉ kể chuyện (miêu tả những gì “tôi thấy”) mà còn kể tâm trạng (miêu tả những gì “tôi cảm”, “tôi nghĩ”). Những cái “tôi” ấy không bao giờ đứng yên mà nó “đang tư duy”, “đang cảm thấy”, nó đồng thời đảm nhiệm hai chức năng: nhận thức xã hội và ý thức về bản thân. Do đó, nó luôn luôn sống động và hết sức phức tạp. Kể và suy ngẫm, kể và tự ý thức, kể và độc thoại là những biểu hiện đặc biệt của cách kể chuyện

Nói tới lối kể chuyện theo ngôi thứ nhất, bên cạnh những ưu điểm của nó, người ta thường nói tới mặt hạn chế: dễ đem lại cho người đọc cảm giác đơn điệu, nhàm chán, bởi khi trần thuật, tác phẩm thường dừng lại ở góc nhìn của một nhân vật, tạo nên cái nhìn nhiều chiều hấp dẫn. Có thể nói, với lối tự sự nhiều người kể, đề cao thế giới bên trong nhân vật, vừa mang âm hưởng khách quan khi kể về người khác, vừa gợi lên những ý nghĩ, tâm trạng có tính chất chủ quan của người kể, các tác phẩm nhìn chung mang giọng điệu đa âm với những cặp đặc điểm đối nghịch: sắc lạnh - tình cảm, tỉnh táo nghiêm nhặt - chan chứa trữ tình. Bởi vậy, chúng có khả năng tác động tới cả lý trí và tình cảm người đọc, cùng lúc khơi dậy nơi họ nhiều xúc cảm và suy ngẫm.


       *  by KimNgân



**


  Đó là bài viết của một người rất trẻ tuổi khi nói về một vấn đề về chữ " Tôi " - Ở nơi mà chỉ  vì những lý do rất  đố kỵ riêng tư để dành giật một chỗ đứng mà có lắm kẻ ' già ' ưa thích cong quẹo và đánh đổ theo cung cách xuyên tạc của họ  : Những cái Tôi này đả phá , đốn ngã những cái ' tôi  ' khác .

Và người trẻ viết kia đã phải dụng ngữ để định nghĩa chủ từ TÔI và Nhân Vật .
Chúng ta hãy trầm lắng để cùng nhau nhìn lại những Cái Tôi rất chung và rất RIÊNG  của mình :
Từ hàng chữ viết , ở đề mục  nhật ký hoặc  tùy bút , ta có thể dùng chữ " Mình " hoặc Tôi . Tôi đang vui, đang hoang mang hoặc đang buồn bã và cần dựa vào dòng chữ để diễn đạt tâm trạng đang có trong tâm hồn mình ( Tôi : Mình ! )


Từ hàng chữ , khi viết truyện , ta cũng có thể dùng ngôi thứ Nhất để dẫn chuyện .

 Thí dụ :


    1.


   Lần Cuối .


   Vượt những đầu đường , vượt qua những khúc đèn đỏ, tôi lao vùn vụt đến tìm em . Em nằm yên bất động trên  giường bệnh viện, đôi mắt nhắm nghiền . Em không thấy tôi nhưng tôi thấy em , thấy em như lần nào ta đã đến bên nhau và mắt trong mắt .
  Tôi nín câm , nắm nhẹ lấy bàn tay em . Bàn tay đang quá lạnh , lạnh hơn trời đang là muà đông bên ngoài kia .
  Em còn ở đây không em ? Em có nghe tiếng tôi gọi tên em không , em ơi ?
    Tôi đến muộn lắm rồi , phải không ? Điểm hẹn cuối cùng giữa em và tôi sao quá lặng thinh ?

 

 2.

   Gặp Nhau .

  Anh !

 Em thấy em nhẹ nhõm hơn bao giờ hết . Em không biết là mình đang ở đâu . Tất cả mọi thứ chung quanh em đang bay bỗng lạ kỳ ( thứ cảm giác mà  chưa bao giờ em đã nếm !)

 Bất chợt,  nghe tiếng khóc bên đầu giường bệnh, em nhìn xuống , thấy anh gục mặt trên thân xác người con gái ấy . Anh khóc em đó sao ? Sao em thấy cái thi thể ấy lạ lùng quá ! Có phải đó là em ?
 Từ vùng sương khói, em muốn bay sà xuống , ôm lấy anh, nâng khuôn mặt đang đầm đià ủy mị ấy và nói " em yêu anh " .

 Nói  xong 3 chữ ấy, em bay đi .


_______________________________________________________________________



 Ở một trong những câu chuyện nào đó hoặc khi đọc dòng văn chương , những cái tôi đầy sự riêng biệt có khi cũng cần hóa biến mình để không còn giới tính ở một tâm trạng của chủ từ ' Tôi ' quái ác .

 Tôi là tôi ( chủ quan và tư duy riêng )

 Tôi cũng có thể là một nhân vật khác khi cần kể lại vài câu chuyện và dụng ngữ .

 Chuyện của những cái " tôi ' ấy còn rất dài miễn là mình hiểu câu : Đọc để làm gì và viết để làm gì  ( ! )





 đăng sơn.fr












...











à suivre




 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2015 13:21:40 bởi dang son >
dang son 27.11.2015 13:20:34 (permalink)
.
 
 
 
 
* GẬM và NHẤM NHÁP .









Lưỡng lự giữa chữ ' Gậm ' và " Nhấm Nháp " vì thấy kỳ cục khi có vài câu chuyện để kể ...


( 2 động từ này nghe như hình ảnh và âm thanh của một loài thú đang gặm cỏ, gậm xương và nhấm nháp ) .. Phải vậy không ?


 Mỗi lần  lái xe qua một cánh đồng , tôi hay liếc mắt nhìn thoáng qua hình ảnh những chú ngựa , những chú bò đang nhẩn nha gặm cỏ, nhai cỏ và nhắm nháp . Hình ảnh ấy  quá thanh bình , nhất là qua một góc ánh sáng của thiên nhiên . Ngựa, cừu hay bò không biết đọc , biết viết nhưng có lẽ chúng sung sướng trên những cánh đồng phơi sương , phơi nắng ......


 Còn chúng mình ( loài người ) thì sao ?

 Người viết là một người có những câu chuyện để kể lể ( như tâm tình, tâm sự )


 Ở một người kể chuyện , làm sao để câu chuyện của mình có duyên , có ý nghĩa . Không lẽ chỉ kể toàn những câu chuyện oái oăm kiểu nhát ma và hù con nít . Độc giả không phải là con nít cho dù là ở vài diễn đàn trẻ có vài thành viên trẻ măng , nhỏ tí híu với số tuổi vừa 12 mới  đăng ký ( nghề nghiệp : Học Sinh )   !


 ( Ôi ! Sao mà tôi yêu quá danh từ ' học sinh ' vì sau chữ học có chữ Sinh ) và đang thắn mắc với  vài điều khó chịu ở môn Ngôn Ngữ : - Nếu ta đảo ngược lại chữ ' Học Sinh ' thành  : Sinh Học thì sao ?


    Học đến sau khi ra đời < Sinh < Ta học mơ mắt và nhìn nhận mọi việc  chung quanh từ lúc nằm trong nôi , ta học cách  phát âm của mẹ, của cha và học cách cầm bình sữa hoặc học theo một cách  thiên nhiên là sờ ta vào bầu vú mẹ khi bú để ngày càng lớn ( khôn ) .. Học ăn, học nói ... Học đủ thứ chuyện hầm bà lằng để không là thú dữ khi mang tên  con người với tất cả điều gọi là có ý thức .


 Chuyện rắc rối và đơn giản từ lúc có trí khôn :


   Ở đây , tôi yêu sự đơn giản hóa và sẽ hết sức giản đơn mọi việc khi bắt đầu cho một buổi sáng có thể rất đẹp . Bạn có sẵn lòng  để chia với tôi ( người kể chuyện ) một góc thời gian  không ?


 - Tùy ở bạn .


1.


Sự Khởi Đầu :



 Để có một ngày rất đẹp, bạn hãy thử thức dậy từ 4 - 5 giờ sáng sau một giấc ngủ từ sớm ( Thử đã từ chối những lời mời mọc dự tiệc hoặc kéo nhau ra phố ngắm trai đẹp, gái đẹp và nhậu nhẹt bí tỉ ) -

Trước khi ngồi vào bàn ăn sáng, ta  có thể làm vài động tác  thể dục, hít thở và kêu ầm lên trong cái đầu - Má ơi ! Trời ơi ! Tôi còn sống nè ! Má ơi !  Và tôi không vội mở đài phát thanh, mở TV để đón những bản tin chẳng lấy gì làm vui ( vì tôi sợ súi quẩy ) -  ( Ở chữ S có chữ Sinh và Sợ và Sống - Có ai sống mà không biết SỢ ? )


 Sợ gì ?


 - Sợ trời xập, chết ngắt . Sợ đói, sợ lạnh, sợ thất nghiệp, sợ bị tình nhân trở chứng, sợ vợ chồng mình bỏ mình, sợ nhận được tin chia lià, chết chóc .Sợ đủ thứ để mà  sợ .....


 Mà thôi -

 Thôi mà . Thôi để mà thôi vì nếu khóc lóc để kể thêm 1000 cái sợ khác thì chúng mình sẽ sợ sống và chỉ nghĩ đến cái Chết (  một phần tận cùng của sự SỐNG )


.



 Để sống với một ngày mới tinh,  tôi pha cà phê, ngửi mùi cà phê thơm ở phòng bếp , kéo ghề , ngồi ngay ngắn , nhẩn nha   uống cà phê sữa ( 5 giọt sữa và nhiều màu đen của cà phê ) . Nhâm nhi và chậm rãi đọc  những trang viết của một người nghệ sĩ rất kín đáo và khiêm nhường  : Cabrel



 Ông tâm sự  ở 285 trang giấy nhiều điều khi sống và sáng tác :



 " .......................   "


 * Thể Cách

  *   Sự giản dị

 * Sự ẩn  náu

*  Thiên nhiên và sức đề kháng

- ***
  


   Như thế , thấy lòng mình yên  bình để  gậm nhấm chư giữa mùi thơm của trang sách như con bò nhơi cỏ . Người ta hay hỏi nhau : Quyển sách đầu giường của bạn là sách nào ?


   Nhiều câu có thể trả lời :

 - Sách  Thánh Kinh - Coran

- Sách Học Làm Người .

- Sách về chính trị,  xã hội - Giao Tế .





...



 Với tôi, sách là điều rất đơn giản khi có  tình và có tâm .

Sách của tôi có thể là một đoạn phim kể về chuyện thằng bé đã khóc nức nở khi thấy kẻ du đảng, cướp nhà băng bị cảnh sát bắn chết ( Nó khóc vì kẻ du đảng này đã có lòng từ tâm bênh vực nó giữa móng vuốt của đồng bạn khi bắt  nó làm con tin  ở một vụ tấn công nhà băng . Nước mắt  cậu bé 11 tuổi đã dàn dụa nơi thi thể kẻ đã bảo bệ nó trong lúc cực  cùng nguy  khốn .... ) Film  Un monde parfait  - Thế Giới Hoàn Thiện -


 Thế giới hoàn thiện của tôi làm gì có hình ảnh của một Cường Đô La lấy cô chân dài và tự nổ trên FB để ca tụng nhau . Làm gì có một ông hoàng nhạc Việt đã và đang lăn lộn trên sân khấu và rừng cờ biểu ngữ đang tranh đấu cho nhân quyền, dân quyền ở Paris ở Hoa kỳ và những nơi có tên gọi là loài người  ?

 Ở một con bò đã hóa thân làm người để gặm chữ thì làm sao có sự toàn thiện chứ ?! --






Viết đến đây , tôi cảm thấy có vẻ bị ' khựng chữ ' - Sợ mình sẽ có điều không vui để viết khi kể chuyện thì một ngày mới  mất tươi .

 Thôi thì đành gặm chữ .


















 
dang son 04.12.2015 14:39:24 (permalink)
.
 
 
 
 
* Nhẹ nhàng mà viết .






















Sáng thức dậy rất sớm và muốn thấy mình dễ chịu, dễ thương hơn bình thường nên cố gắng nhẹ nhàng tìm điều dễ yêu mà viết , đã lắm lúc tự trách mình là tại sao cứ nhìn đời qua những cặp kính đen, kính nâu để viết ?

Tại sao cứ đếm những lià xa, những khoảng im lặng giữa người và người sau những năm tháng tình thân ? Sao lại có khi đắng ngắt trên dòng chữ để làm thiên hạ bực bội và ghét mình ? Làm cho người ta mỉm cười vui và có khi thương mình một chút không được hay sao ?


Thử đi .....




. TRANG SÁCH .




Hãy là những trang sách nằm ngoan ngoan ở một quyển sách không nói về chính trị và những chiêu bài, thủ đoạn phải có , rời quyển sách vừa xuất bản đã có những hình ảnh và hàng chữ nói về một kẻ tội phạm 28 tuổi đã bắt cóc và hiếp dâm xác chết theo kiểu cuồng dâm..... Những trang sách ấy đã làm tái tê , đau đầu ......

Trả những thứ ấy vào kệ sách , rời mắt sang hàng sách dành cho trẻ con , thiếu nhi, gặp con bé tóc vàng , miệng ngậm cái nấm vú , tay ôm khư khư con thỏ nhồi bông đang chăm chú ngó vào những quyển truyện tranh , thấy mà thương . Mắt bé không rời những bìa sách đủ màu . Lại gần bé , làm quen và hỏi, nhẹ nhàng :

- Bé con thích quyển sách nào , bé ?

Con mắt ngó và ngón tay ấy chỉ vào cái bìa sách có hình vẽ ông già nô en với hàm râu trắng phau như tuyết . Mình gật đầu, cầm quyển sách ra quầy trả tiền, đưa cho mẹ bé đang nắm tay bé rảo bước qua hàng sách của người lớn .

- Tại sao ông tặng bé sách ? Ông là người dưng mà ,ông ?


Cười, quỳ xuống ngang tầm mắt bé con, đưa cho bé món quà nhỏ xíu . Bé cười ỏn ẻn , bé vui . Ừ - Ừ . Người dưng không phải là ông già Nô En của tháng 12 nhưng biết đâu, khi lớn lên, vì mê sách báo và đã tìm thấy được những lý do để viết , bé có thể làm nhà văn tương lai ....


Ở những trang chữ mà bé viết : Sẽ có một thứ tình của người cho người . Bé có thể viết về một màu tuyết trắng rơi đầy trên con dốc mênh mông có hình ảnh người cha bị hư xe và đã ôm đứa con nhỏ tí để bảo vệ con giữa cơn lạnh, người ta đã tìm thấy xác hai cha con sau cơn bão tuyết . - Bé sẽ chảy nước mắt khi bé theo dõi câu chuyện thời sự và bé viết để kể lại với nhịp tim có thật của bé .

Và biết đâu sau khi viết xong, bé sẽ nhẹ lòng để ký một chữ ký có cái tên 1/2 Bút Chì hoặc tên bút hiệu rất lạ là BánhBaoDiĐộng . Tên gì cũng được, miễn là viết thật lòng mình ........




DI ĐỘNG .


Dĩ nhiên là sau những biến động đã qua , vấn đề an ninh được áp dụng rất kỹ càng ở các nơi chốn có đông người , ai vào cửa siêu thị cũng phải mở túi xách trình diện cho các nhân viên bảo vệ . Tôi quay lại ở ngưỡng cửa kính khi nghe tiếng gọi ở mé tay trái giữa thương xá .
 Ông ! Ông !

-

Ngỡ ngàng vì không nhận ra khuôn mặt của người gọi ấy nhưng lại nhận ra con bé tóc vàng . Hôm nay bé không cầm con thỏ nhồi bông, bé không ngậm cái nấm vú như tuần rồi ở hàng sách thiếu nhi . Tay bé cầm quyển sách có hình ông già với bộ râu trắng .

Ngạc nhiên vì ngạc nhiên . Mẹ bé cười tươi : Đúng là quả đất tròn ông nhỉ ? !

Nhìn hai mẹ con, tôi đuà :

- Bữa nay ,tôi hết tiền rồi nên sẽ không mua cho con bé quyển sách nào nữa .

Con bé độ chừng 6 tuổi, chạy lại chìa má bên tay phải cho gã đàn ông lạ mặt chạm môi . Bà mẹ hỏi như thăm chừng :

- Nhóc tên là NgốTiên - Alice ! Ông có chút thì giờ không , Tôi mời ông ly cà phê để cám ơn ông về quyển sách cho Alice .


Thời giờ có khi là tiền bạc và cũng lắm lúc mình cần phải dùng thì giờ để thay thế tiền bạc ( trong chữ ' Bạc ' có cái nghĩa là bạc bẽo ) Tôi gật đầu, theo người đàn bà đang nắm tay con bé tạt vào dẫy bàn của quán nước có màu đèn ấm và âm thanh của những khúc nhạc giáng sinh .

Ngồi trước mặt 2 mẹ con lạ hoắc ấy, tôi chẳng biết nói gì ... Chỉ biết ngồi yên lặng , lắng nghe bà mẹ trẻ ấy nói và hiểu rằng ngôn ngữ là sự chuyển động , có những điều nên nói, nên kẻ lể và cần sự im lặng .

Bà mẹ kể về đứa bé hay hỏi về cha nó từ biến cố ở đầu năm nay, khi mà những ký giả của tờ báo phiếm họa Chảlie Hebdo bị khủng bố tàn sát . Một trong những ký giả ấy là cha của bé . Bé hỏi han : Ba của con đang ở đâu ?


Tôi thấy mình thật tình bối rối khi giọt lệ của người đàn bà đang trào ra khỏi cửa mắt , khi bà nói :
- Tôi đã nói dối bé . Và nó không biết là mẹ nó chỉ là tình nhân của cha nó ....


Vậy sao ?

Tình yêu có những điều ngoại lệ mà chúng ta không thể nào giải thích . Nhìn đứa bé mà thấy mình quạnh hiu .

Thương xá vẫn ngập ánh đèn lấp lánh ở kiểu cách trang hoàng hiện đại . Những tiếng động vẫn bao quanh khi chúngtôi rời nhau - Quay lại nhìn đứa bé gái đi bên cạnh mẹ nó , tôi nghĩ ngợi mông lung và cố gắng giữ lại hình ảnh đó để có điều mà viết .


Viết gì ở câu chuyện đời sống có thật ? Viết gì để thấy mình có thể giữ lại một hơi ấm cho dẫu là ngày tháng đang di động để sẽ hết một năm ?













đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
dang son 07.12.2015 15:43:34 (permalink)
dang son 20.12.2015 00:58:30 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
ThêmLầnCámƠn .



dangson.fr



     Chiều nay,  rời chỗ làm , về nhà . Nghỉ ngơi và mở pc , vào các diễn đàn đang sinh hoạt , nhận được  một lời góp ý ở mục Truyện Ngắn   :    "  ... Nội dung bổ ích quá    -  cám ơn bạn.  "

 Hơi ngạc nhiên vì tôi chẳng thấy các truyện ngắn mà mình đã viết là có gì đã bổ ích . Vì lịch sự với lời Cám Ơn ấy , tôi viết trả lời :





Lời Cảm Ơn .

Tôi cám ơn bạn đã ghé trang này .

Tôi chỉ là một người viết từ Saigon ở năm 1974 đến nay mà thôi . Tôi chẳng thấy có gì bổ ích ở những truyện ngắn hay dài đã viết .

Thân ái     - "

 


 







 2..




Giờ Sự Thật :



  Nếu bạn có một chút thì giờ , xin bạn hãy nán lại để đọc lời giải thích sau đây   :

 Bạn có thể là một người
 VIẾT  và cũng là một người đọc ( 2 hành động này đi đôi với nhau ) ...


 Bạn có thể rất ghét bỏ tôi ở những gì tôi đã viết , vì có khi bạn mích lòng, đau lòng vị tính cách rất trực tính nơi tôi .... Nhưng khi viết , tôi phải chịu trách nhiệm ở những điều đã VIẾT , cho dẫu là có  vài người đã oán ghét tôi và tìm cách triệt hạ tôi ở vài diễn đàn vì những lý do riêng của Họ .  Họ có lý của họ -  Khỏ cần bàn cãi với họ khi họ  ghét tôi !

 Năm kia , cô em út nói với tôi :  - Anh là kể tự phụ , tự đắc !
 Năm kia, bà nhà nói : - Anh rất ma bùn và khốc liệt - Rất khó sống với anh á !

 Ông bạn hành nghề bán thuốc tây lắc đầu : -Ông là kẻ rất phức tạp và mâu thuẩn ( Contradictoire  ! ) ....


Ơ và Ơ Ơ   !!


 Ai nói gì thì nói , miễn là mình biết tự chủ để giữa mình là mình là được và tạm đủ thì cũng xong .
 Nếu là một người VIẾT - Bạn tự chủ và sẽ viết gì ?












đăng sơn.fr






 -  
 
 
 
 
 
 
dang son 04.01.2016 16:09:15 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



HạnhPhúc
khi VIẾT -



_______________________________________________________________








Thật lạ kỳ !
Đã từ lâu , mỗi dịp giáng sinh hay vào những ngày cuối năm hoặc đầu năm ,mở lại những trang viết ở đây đó, thấy ngộ, thấy ấm lòng với những lời chúc .

2007 - 2016 là một chặng đường khá dài khi ngồi trước những chủ đề, những trang viết ( Viết , có thể là một hành động rất thầm lặng giữa những bóng tối và ngọn đèn ở bàn giấy ... )

Viết như chỉ nói với chính mình bằng thứ ngôn ngữ được ghép lại từ những mẫu tự .
Muốn cảm ơn , muốn nói với những người đã chịu khó đọc mình - cho dù chưa bao giờ gặp mặt -
Lắm lúc, nhìn lại mình và ngao ngán với chính mình : Có thể là một kẻ rất khó chịu , rất " kỳ Thị " và ít khi giao lưu để kết thân theo một ý nghĩa nào đó ....



Ở Net - có thể là một trong những màu mè, ảo hình, ảo dạng : Ta có thể lấy rất nhiều cái tên và biến mất sau khi xóa hồ sơ, lý lịch . Những tờ lịch rơi để năm tháng chồng chất lên nhau thành một lớp bụi mờ .
Đã thấy những sự biến mất hoặc biến dạng theo tháng năm .
Vậy mà : Vẫn còn thấy những người mang tên thủy chung từ tính cách chung thủy của họ ( ở một lời lẽ rất đơn giản ) :
" Chúc anh năm mới bình an và hạnh phúc ... "


<


Nỗi bình an là một điều giản dị : Mình đã và đang làm gì để giữ nỗi an bình trong tâm hồn mình ?
( Có phải là cười rất tươi khi nhìn vào mắt nhau và thành tâm khi nhỏ nhẹ ( ? ):- Chúc bạn nhiều điều ấm áp và an lành trong tâm hồn . Chúc bạn sẵn lòng chia sẻ với người khác những điều vui đã và đang có nơi chính mình ... )

Vậy đi - Để bắt đầu ngày mới , năm mới , ta sẽ có cả chục , cả trăm lời chúc nhau )

Tôi rất yêu sự ôn tồn , điềm đạm của một người dạy học đứng trước các học trò của mình và người ấy nói như dặn dò :

- Mỗi ngày , hãy ý thức ở tấm lòng của mình và hãy sẻ chia những gì đẹp nhất ở tình người cho người . Hãy dùng khoảng 5 , 10 phút để nói hoặc viết một vài chữ cho những người đang có những vị trí trong trái tim mình .... "



Có thể như thế không ?







đăng sơn.fr

 
 
 
 
 
dang son 07.01.2016 11:21:23 (permalink)
.
 
 
 
 
 
Viết Giữa Cơn Mưa Sáng Sớm
 
 





     Để chuẩn bị với câu ' thời gian không bao giờ chờ đợi ai ' thì mình nên dậy rất sớm sau khi đã đi ngủ sớm . Thời gian có những điều kỳ lạ vô cùng : Thời gian có sự vội vã của kẻ sợ mình đón hụt chiếc xe buýt hoặc xe lửa nên quýnh quáng  xách hành lý chạy rất nhanh như sự rượt đuổi .

    Thời gian đã đuổi theo tôi theo một sự tuần hành , nó như hình ảnh một cô gái sợ mất tuổi xuân cuả mình nên sống vội, sống cuồng ...
   Ở những  định mức của ngày tháng , tôi đã thấy dấu thời gian tàn phá trên nét mặt bôi đầy son phấn của những cô gái tân thời uốn éo diễn trò trong những chương trình trên đài truyền hình ( loại chương trình Rác và Lá Cải TV Reality Show ) và sau đó là tàn phai  và quên lãng ! ( .... )
   Có rất nhiều điều để viết và đi thẳng vào vấn đề đời sống và tình người trên những lãnh vực xã hội , đời sống để giữ lại thời gian .  Khi đọc hoặc định tâm để viết về một điều gì đó thì bạn cũng như tôi phải dùng đến chữ thời gian ( Khi những ngón tay của chúng mình lướt nhanh trên những phím chữ là một khoảng  khắc đã trôi đi nhưng  thời gian đã được ghi dấu một khi  chữ nghĩa được thành hình )


 Bởi thế, tôi thức dậy để viết - Và Viết Gì giữa tiếng gió bão đang ào ạt nghe từ khung cửa lúc 3.30 sáng - Sớm - ?






...

Là một người viết đã từ những năm tháng dài , tôi muốn kể cho bạn nghe những mẫu chuyện nhỏ trong đời sống có thể rất dài và ngắn ngủi của mình . Dài , nếu chúng ta sống được đến 70,  90 tuổi và có khi lẩm cẩm ngồi tư lự, ngẫm nghĩ đếm lại những điều mình đã trải qua ( bằng cách này hoặc bằng cách khác )
 Chuyện ngắn hay dài thì còn tùy .

 Bây giờ, tôi tạm kể cho bạn và chính tôi nghe một câu chuyện về sự Ngắn và cách đảo Chủ Từ :



 <    Ngắn Ngủi <


   Mở choàng mắt , thấy lạnh cóng và thấy mình run lẫy bẫy . Không nhận thức để rõ mình đang ở đâu nhưng tôi phải nhắm chặt mắt lại như một cách tránh mùi hoi thối đang uà ngập . Tôi chưa đủ sức, đủ trí khôn để biết mình là ai và mình đang làm gì trong lớp vải  quấn bó quanh thân thể .
   Tất cả đang là sự im lặng bao trùm . Bằng hơi thở còn sót lại , tôi cựa quậy những ngón chân, những ngón tay đang bắt đầu cóng lạnh .  Lồng ngực tôi nhói lên giữa hơi thở đứt quãng khi nghe một tiếng nói thốt lên ngoài bóng đen và mùi hôi thối bao trùm :
   -   Trời ơi ! Ai đã bỏ xác đứa trẻ sơ sinh này vào  thùng rác ?!!

  Tôi nấc lên từ hơi thở cuối ! Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu ? Sao mẹ bỏ con - Mẹ ơi !
 
 
 0°0
 
 
  Mẩu truyện ngắn ở trên chỉ là một trong ý nghĩ khi tôi nghe bản tin sớm trên đường lái xe đầu năm . Viết bằng nỗi bực dọc và hiểu là nên dùng thời gian để hiểu thêm những điều khốn khổ trong đời ...
 
 
 
 
 
đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
 








....

.

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2016 11:53:21 bởi dang son >
dang son 15.01.2016 16:27:42 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


VIẾT -





Chiều nay,rãnh rỗi tôi ngồi đọc lại vài điều :


... 





... " Sơn à, 

Em hỏi "Viết Để Làm Gỉ" . 

Anh Nghĩ: viết cũng là cách "khám" mình có bệnh trầm hay bốc cảm không ?
Nếu có, chữ nghĩa cũng chữa được phần nào bệnh đó em .
Gởi em đọc lại một đoản khúc anh viết từ lâu . Nhưng mỗi khi đọc lại, anh cũng cười với anh . Nếu em đọc mà cũng cười được, thì anh em mình đồng cảm .
Chúc em vui, thong dong viết và thoải mái cười với chữ nghĩa của mình: cho đời nhẹ hẫng chút tình cỏn con . 



Thân mến, 

Anh Cao Nguyên . 


__________________________



Chữ Nghĩa chữa được bệnh 


Vừa đọc mấy chữ, bạn đã phì cười. Tôi mừng vì vừa tặng bạn mười thang thuốc bổ.
Mà vui thì mới nên cười, đừng cười theo cách: cười là tiếng khóc khô không lệ. Kiểu cười này tệ hơn hết thảy những kiểu cười tệ nhất, như cười khẩy chẳng hạn...!
Cứ cười thoải mái và hồn nhiên, tâm sẽ vui, thân sẽ khỏe. Bất cứ nơi đâu, bất cứ tuổi nào cũng khỏi lo vướng vào tật bệnh. Cười như phương cách uống nước ấm sau bữa ăn sẽ chữa được bệnh tim mạch với tài liệu dẫn chứng y học của Chiêu Hoàng, hay nên uống nước Artiso để chữa bệnh cholesterol như Sương Lam vừa nhắc.
Riêng tôi thì thích dùng Chữ Nghĩa để chữa bệnh. Từ một nhóm chữ nghĩa nào đó mà vui được vài trống canh, thì cũng nên biết ơn người dùng bút gom chữ cho mình thưởng thức.
Hôm qua, nói chuyện điện thoại với một người bạn, chia buồn cùng nhau khi một người bạn thơ, anh Hoàng Trùng Dương, vừa mang chữ về trời, để người còn ở cõi tạm gởi lời tiếc thương. Không cho mạch buồn dẫn chuyện, tôi kháo với bạn về cuộc đời đã tự mình ngẫm đúng là hạt bụi, thì có gì lạ khi hạt bụi bay theo nguồn gió thiên mệnh.

Trong " Cổ học tinh hoa" kể rằng, có một ông đi trên đường một mình mà cười sằng sặc, sung sướng lắm. Có người hỏi chuyện gì mà cười vui thế?. Ông trả lời rằng, ông đang có ba điều sung sướng, nên vui mà cười. Một là trong sinh vật, có thú, có người, mà ông được làm người, thì là một điều sung sướng. Hai là trong loài người có người tàn tật bệnh hoạn, có người lành lặn, ông được lành lặn, thì là hai điều sướng . Ba là trong những người lành lặn, có kẽ là đàn ông, có kẽ là đàn bà, được làm đàn ông, thì là điều thứ ba sung sướng. Có ba điều sung sướng thì tại sao mà không vui cười cho được.
Với tôi, thêm một điều sung sướng thứ tư: Giữa tất bật đời thường mà tôi còn góp chữ ráp câu thành thơ (cứ gọi như một chỉ danh để nhớ), để thỉnh thoảng đọc lại, hoặc buồn, hoặc vui đều đắc ý với mình! Vậy sao không cười khoái chí hơn cái ông trong Cổ Học vừa nêu.
Nếu trong cuộc sống còn cười được thoải mái thì làm gì có thời gian mà nghĩ đến lão, bệnh, tử. Mà có nghĩ, cũng thấu được nghĩa vô thường trong sinh diệt.

danh-lợi-đời-tình

này Danh, ta hỏi Danh nè
khi Danh về đất có nghe đá buồn
chút hồn nương gió mênh mông
thân Danh tơ bụi còn không cõi người?

này Lợi, ta hỏi chút chơi
vì đâu mê vọng đứng ngồi không yên
biết câu "phú quí do thiên"
sao còn toan tính đảo điên lỗ lời?

này Đời, thử ngắm gương chơi
trăm năm bất quá vệt ngời bóng qua
tội gì quyến luyến cội Ta
nặng hình hài rã ta bà mộ khơi!

này Tình, vẫn mới tinh khôi
sau chung thủy kiếp, mai ngơi hồn mình
khỏa tay phủi bụi tử sinh
hóa thân, thân hóa hạc trình hồi vu!

Cao Nguyên



_________________________







THƯ CHO MỘT NGƯỜI ANH văn học. 






* Anh lớn Cao Nguyên.


Chữ nghĩa của anh đã là một ngọn lửa truyền hơi ấm từ anh đến em.

Em còn nhớ ở một ngày khá xưa - Bên Phố Cũ của Đặc Trưng - Anh đã hỏi em :
- Trong tủ sách của anh có 3 ngăn : Quá Khứ,hiện tại và tương lai,em thích ngăn nào nhất ?

Suy nghĩ trong chốc lát,thằng em của anh đã viết để trả lời :

- Em thích cả 3 ngăn,vì một lý do rất dễ hiểu : Ta không thể nào sống mà không có quá khứ ( sự kinh nghiệm ) .Hiện tại là một con đường đang sống và để học hỏi và đi tới phía trước ( tương lai )


Anh lớn !

Cả 3 điều này được cấu tạo từ những giọt nước mắt trong sự từng trải và chiêm nghiệm. Với chữ nghĩa của anh,của em,em đã biết khóc và biết cười.
Khi đọc và suy ngẫm,em luôn cảm nhận được một ý nghĩa mà con chữ chỉ là một công cụ để có thể diễn đạt.Ta dùng chữ như thế nào để diễn đạt ? Và nguời đọc sẽ dùng chữ như thế nào để có một nhịp cầu để cảm thông ?

Đó là những điều làm em suy tư mỗi khi đọc và viết.Viết để làm gì ? Em đã có lần vào trang viết của anh để đọc - như một khắc khoải - như một dự liệu để đoán biết chữ nghĩa sẽ đi về đâu ( ? )

Em đã rất cảm động khi có chữ của anh - như một " trầm Khúc " .Nỗi trầm khúc ấy đến từ tâm.Viết ,theo em, là một con đường đi.Đạo là con đường đến từ tâm.Khi viết những dòng này cho anh,em không thấy mình cười như câu chuyện kể của anh.Cười có nhiều khi cũng là tránh để không bật khóc.

Anh !

Sáng nay,thơ thẩn đứng ở quầy sách báo (Báo chí bên này thì quá nhiều )em đã lưỡng lự để chọn một quyển sách,một tờ tạp chí.Có những cuốn sách,những cái tựa in to đậm trên mấy tờ tạp chí của Pháp đã làm em chóng mặt,nhức đầu. Con người đã lạm dụng và lợi dụng chữ nghĩa quá nhiều như một cách làm giàu và chạy theo trào lưu.
Họ đã viết gì,in ra điều gì ?
Anh đã suy nghĩ gì để viết từ chuyện làm thơ và viết văn ?
Còn em ? Từ bao nhiêu năm tháng ,lê lết từ bài viết đầu tiên ở tờ nguyệt san Thiếu Nhi ở Saigon ( Nhật Tiến chủ trương ) sang đến những tờ tạp chí bên này,em đã làm gì,viết gì ?
Đôi lúc,nghĩ lạị em vẫn còn bàng hoàng,tự hỏi : Mình viết gì và viết cho ai ?

Anh !
Vài hàng tâm tình cùng anh ở những ngày cuối năm.
Em xin chúc anh nhiều sức khỏe và bền chí khi viết.Viết để còn có lửa tinh thần.Viết để ngất ngưỡng giữa bao điều trái ngang trong cuộc sống.

Bình an và tình thân ,anh nhé.




đăng sơn.fr 






CHÚNG MÌNH
 
 
 
dang son 25.01.2016 11:27:01 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 



----- Trí NHỚ






1 *



Buông tờ báo đăng bản tin kể về một người bị mất trí nhớ đã ngơ ngác đi lang thang trong thành phố ; báo hại cảnh sát phải loan tin và hình ảnh để tìm kiếm thân nhân . Ngồi nhìn ra ngoài cửa kính của toa xe điện đang vùn vụt chạy ngang khu phố cổ , tôi nghĩ đến vài điều về trường hợp có trí nhớ và bị mất trí nhớ .
Khi nói về trí nhớ, người ta đã viết về loài voi như sau :


'' .... 
Leur mémoire est donc légendaire. Si dans un zoo vous avez un contact avec un éléphant et le revoyez dix ans plus tard, il vous reconnaîtra. Et si quelqu’un importune l’animal, celui-ci peut très bien se venger quatre ou cinq ans plus tard. Et oui, chez les pachydermes aussi la vengeance est un plat qui se mange froid !

( Trí nhớ của loài voi rất khủng khiếp . Nếu ở một sở thú , bạn lại gần một con voi và trở lại gặp nó chừng 10 năm sau , nó vẫn nhận ra bạn . Và nếu bạn nghịch đãi với nó , nó vẫn có thể trả thù bạn trong vòng 4 , 5 năm sau đó ..... )

( Người ta hay nhắc câu thành ngữ : ' Trí nhớ của loài voi . Điều này không có gì là sai đâu . Voi ghi nhận những con đường đầy cây trái mà chúng đã đi ngang để trở lại sau đó kiếm ăn cho dù là đi xa cả trăm cây số...)

Sực nhớ lại là mình không phải là một con voi và sợ mình biến thành voi nên chụp lấy cây bút để viết :

< Ngày xưa nghe kể chuyện bé con của voi bị giết , mẹ voi đau đớn, nhìn vào tròng mắt con mình để ghi nhận lấy hình ảnh những kẻ đã giết con mình, sau đó chừng một thời gian sau, voi mẹ kéo bầy đàn về đạp nát cả ngôi làng của kẻ thù .....



< Bây giờ , tháng giêng 2016 , tôi vẫn giữ lại câu chuyện ấy nhưng không giữ chữ " Thù Dai " và chữ " Kẻ Thù " trong đầu mình với quan niệm bất di bất dịch : Không tạo thù oán và không bao giờ thành con voi để kéo quân trả thù .

Ai ai cũng có lúc gặp phải sự thù nghịch vì những lý do nào đó nhưng lắm lúc cũng nên xóa những điều trắc trở ấy đi để nhẹ lòng mà sống .

Câu hỏi được đặt ra với vài câu chuyện của đời sống :


* Gã kia đã xâm lên cánh tay 4 chữ : ' Ân Đền Oán Trả '

* Cô kia vì quá yêu đương đã khắc lên cánh vai mình tên của người yêu đầu tiên , sau đó, họ chia tay nhau . Cái tên người tình đầu ấy đã trở thành cái trí nhớ cho những người đến sau trong đời cô .

** Tay dân chơi kiểu hào hoa kia hơi bị kém trí nhớ vì chơi quá nhiều đã được khôi phục trí nhớ bằng câu nhắc nhở của người tình mới như sau : " Ủa . Sao lại nói câu : Thấy em quen quen - Hồi đó mình đã có lần cặp với nhau mà anh ! ? "


Thành thật mà nói thì có lắm lúc tôi giả vờ như mình bị mất trí nhớ khi gặp lại những kẻ mà mình phải quên đi cho bằng được vì đã tự biện hộ : ' Để dành một vài khoảng trống để giữ lại ân tình với những người đã có lòng đến với mình và đừng bao giờ quên họ '


Mình không phải là một con VOI -

Chỉ là kẻ thích dậy sớm, trầm lòng mở cánh cửa của tâm hồn để có thể viết .
Viết như cách mở toang những cánh cửa .







đăng sơn.fr




 
 
 
 
 
 
dang son 04.02.2016 00:36:07 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 




  Vòng Tròn.








       Đúng ra, tôi không định lấy tựa cho bài viết mới này là : " Vòng Tròn " sau khi nghe một chương trình nói về tâm lý và tình mẹ con ở đài RMC - Pháp - sau 2.30 chiều nay .


Mà thôi, đã chọn thì giữ nguyên cái tựa như thế thay vì đặt bài viết mới tên là Nguyên Bản và Bản Phụ ( photocopy )  - Bạn là bản chính hay là bản phụ ?



 _________________________________________________





 Đài radio đã kể và bàn luận về tình yêu .

  Chuyện không có gì là khó hiểu : Chuyện của những người mẹ đã quá đáng ở tình yêu cho con cái  - Chuyện anh chàng kia nhất nhất cái gì cũng nghe lời mẹ mình và đến hơn 26 tuổi mới sống như ý của mình  . + thêm vài mẫu chuyện khác theo  công thức : Bà mẹ là  bản chính và những đứa con chỉ là bản phụ, bị rập khuôn .


 Những câu chuyện ấy làm tôi nhớ lại chuyện riêng của chính mình .


21 tuổi, trong một cuộc cãi vả với mẹ, tôi nói :

- Con sẽ sống cho con lúc 25 tuổi để sống theo ý mình .


 Mẹ nổi giận :

-  Con nuôi ý nghĩ này từ bây giờ hả con ?


  Phải rồi . Trong cái tổ chim , con chim con phải rời tổ ấm để rộng cánh bay trên bầu trời thênh thang - 


Có nghĩa là :

  *    21 tuổi trên hè phố ở buổi tối SàiGon, con chim con đã  vội vàng buông bàn tay con chim bé bỏng kia  khi thấy một người quen với mẹ đi cùng hướng vì nó sợ họ về mách mẹ là thằng con trai có bạn gái .

   *   22 tuổi , con đi bên cạnh mẹ trên hè phố xứ tây , con đánh bạo móc túi  lấy gói thuốc, bật lửa mồi khói trước ánh mắt ngạc nhiên vô cùng của mẹ : Con dám hút thuốc trước mặt mẹ ư ?

   *  27 tuổi , mẹ không bằng lòng và đuổi con ra khỏi nhà khi con dám yêu người mà mẹ không chọn lựa .

 *   29 tuổi , con và vợ bế đứa con đaâu lòng về thăm mẹ và quỳ dưới chân mẹ :
 - Mẹ ơi . Con là con, là đàn ông . Hãy để  con phải là nguyên bản với cuộc đời và hạnh phúc của con .


    Mẹ sờ soạn bàn tay nhỏ tí của cháu nội và mẹ quay đi giữa giòng lệ của vợ con . Mẹ ơi ! Sao mẹ làm con khóc . Mẹ ơi ?



  -  2 -



   Bây giờ, con đã qua tuổi số 50 .


 Ngày hôm kia , đến nhà cô bạn chuyên nghề cắt tóc, con thấy mẹ ngồi chờ phiên gội đầu, nhuộm tóc , làm đẹp . Mẹ cười, mẹ nói :

 -   Thôi con ! Chủ nhật này trời báo là mưa gió . Đừng ghé mẹ nhé . Mẹ ngại ra đường đi ăn nhà hàng với con như đã định .



 Con cười và gật đầu .


 Đành thế - Theo ý mẹ . Cười và thấy mình vẫn là con của mẹ  - Mẹ ơi !

 Trong tình yêu của mẹ và con - Không hề có sự trả giá đâu . Mẹ ơi  !








 đăng sơn.fr






.
 
 
 
 
dang son 08.02.2016 23:28:18 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 


Tháng hai trừ .......


_________________________________________________






Nếu để ý kỹ càng ở cuối trang đầu tiên ở một Web , bạn sẽ thấy tên thành viên mới nhất khi đăng ký gia nhập , bạn có thể tò mò và mở phần lý lịch để đọc .

Đại khái như sau :


Nick name : Made in China

Công việc : Thống trị và Khuynh Đảo


Sở thích : Thống Lĩnh .


Địa chỉ : Sát biên giới bắc việt



.



Ở một đám đông , chúng ta có 3 loại người nếu tính theo vị thế .


Ở một khóa học về nghệ thuật và viết kịch nghệ , có vài câu hỏi ở phần ghi danh :


* Bạn muốn gì ?

* Ý định của bạn khi ghi danh ?

* Chiều hướng và phương hướng phát triển của bạn : Liệt kê ...



.



Ở khóa học của tôi , tôi thích đọc đi, đọc lại phần lý lịch của cô nhóc người tàu :

- Yêu tình người - Yêu kẻ có chí hướng - Yêu hệ thống áp đặt . Yêu và Yêu ....


Tôi cười ra vẻ dịu dàng :

- Đây là một sistem , hệ thống , đọc xong, em nói cho tôi nghe em thích cách nào :

* Kẻ dẫn đầu - Créateur , tạo kiểu và dẫn đường .

** Kẻ áp dụng hệ thống để lan truyền

** * Kẻ đáp ứng và tiêu thụ .


Trong vòng 5 phút , em học viên chọn câu thứ nhất ( Kẻ dẫn đầu ) . Ánh mắt nhìn rất thẳng của em có thể làm người khác sợ hãi - Bén - Nhọn .


Hỏi em câu cuối : - Để có thể là kẻ dẫn đầu, em làm gì ?


- Em phải học cách thức và em đến đây để học .


Tôi yêu quý những người biết rõ mình muốn gì để thực hiện giấc mơ và mừng vui khi thấy sau 2 năm, những bản kịch em đã viết đã được chọn trong tổng số 60 phần trăm để chấm giải dựng kịch . Một trong vở kịch cuối của em , thay vì em đặt cho những cái tên rất trung hoa, em lấy nhân vật nữ tên thuần việt : Mèn và nhân vật chính tên là Tèo - Cu Tèo .


Chuyện kể về một tình yêu bị trắc trở vì gia đình của Mèn, gái trung hoa , cấm đoán và từ khước anh người việt tên cu Tèo ấy . Sau cùng, Tèo và Mèn vẫn lấy được nhau cho dù Mèn bị gia đình gạt bỏ .





Cuối vở kịch ấy , tôi nắm lấy bàn tay em, cảm động :


- Cảm ơn em .




Cô bé gật đầu .


Cô nói : Thống lĩnh và sáng tạo là hai điều khác nhau .




25 tuổi cười tươi và từ giã trên bãi đậu xe trắng xóa sương mù . Tôi nghĩ đến cô gái người Trung Hoa ấy khi đang viết những dòng này .


Ở một diễn đàn rất còn trẻ, tôi mong có người hiểu câu chuyện để khi sáng tác, ta không chấp nhận chữ Thống Lĩnh cho dù là đã có 1000 năm bị đô hộ .







đăng sơn.fr


* dangsonfr.blogspot.com 



 
 
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 252627 > >> | Trang 25 của 29 trang, bài viết từ 361 đến 375 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9