VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 29 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 29.11.2011 02:31:22 (permalink)




.


NGU V罓 GI罜&




__________________________________




T n骾 v翣m賢,hai i羥.



Ph 鬾g,khi n骾 v翣m靚h,con ng拜i s銧ng拜i kh醕 n骾 m靚h Ngu D裻 v酄HC.
Th繝n鄌 l酄Ngu ? V酄Kh鬾 郀ch谞n鄌 ?

Theo khoa t鈓 l隣h蚦 v酄Science Humaine , 銧l酄con ng拜i th鞝s駹t駹t鬾 lu鬾 i k鑝.Ta th韈h v酄th鑝 n骾 v翣皍 i胢 c鏰 m靚h ( theo ki胾 x 瓂,t裻 khoe ) .C鄋g c鬆h蚦 脿t駹nh璶 l酄tr頎th閏,ta th ta cao h k粻kh醕 v酄ta khoe khoang 脿 d 輎  thi阯 h!

Trong b鄋 ti莄 gi颽 醡 鬾g,khi ta n骾 v翣ta,ta k脿ta c鬆nh酄cao c韆 r賜g,ta c鬆b眓g c v酄般c tr蚽g v蚽g khi c鬆薬 v藸trong x銧h賗.Ta k脿v翣gia 靚h v酄s駹ti縩 tri胣 v翣ngh翣nghi莗 c鏰 ta&C闋th繝v酄c闋th¿&..

Ng拜i s銧ta th鞝t鈔g b裞,n薾h n蛅 ta.
Ng拜i k閙 th鞝ganh gh閠, 褷kõ,n骾 x.
Ng拜i bi縯 ta,bi縯 m靚h ch蔂t鏼 t蒻 c拜i v酄y阯 l穘g 脿nghe ta  N諣 v酄kho醕 l醕 !

CtÉ,t蔂ng拜i v酄ct蔂t蔂c醝 TA.
Ta l酄ai ?. M賢 c醝  v踚 b贍骳 c鬆bao nhi陁 tr蚽g l般ng ? M賢 th鈔 th脿c鬆tay ch鈔 v酄m賢 tr頎tu菭ph chng m酄tr輎 ban cho theo ngh)a s郀tr拜ng v酄s郀o&.

M鬾 tri縯 h蚦 v酄t鈓 l隣con ng拜i coi v瓂 m酄kh鬆nhai,kh魻khan.Trong nh飊g 翣thi t鸂
t鄆 , v踚 m鬾 kh鬆nhai n鄖,h蚦 tr驙韙 khi 般c 16/20.
Ng膀i ta n骾 Tri縯 l酄tr雞 t般ng ! ( C醝 g鞝v瓂 ?
-T盃t斑ng huy羘  chng ? )

T鬷 kh鬾g 鐮khnng 脿trl輎 khi 銧t駹穞 v 翣cho ri阯g m靚h.
K粻ngu 蚦 s醕h,t靘 hi胾 脿v釥l綘ra c醝 Ngu c鏰 m靚h. 輎 nh盃bi胣 s鈛,nh盃b tr輎 !


Ng鄖 h鬽 nay.Bu読 chi羥.T鬷 銧r ngu.Ngu v鞝kh鬾g gi餇v飊g 般c s駹tr t)nh mu裯 t璸 c鏰 m靚h.T鬷 銧ph﹏ n贍v踚 con c醝.T鬷 銧qu阯 r眓g 閍 con trai 19 tu読 ch癮 c鬆kinh nghi莔 v酄s駹t雗g tr nh盃m靚h.T鬷 t斑ng n鬆l酄裪 th鐮c鏰 t鬷 v酄t鬷 ngu  脿gi璶 dï,l鄊 m h騛 kh頎!

C醝 ngu mu賗 c鏰 t鬷 n眒 ch羘h 羘h tr阯 trang s醕h.T鬷 銧蚦 g鞝? V酄t鬷 c鬆鐮khnng hi胾 th阭 d般c i羥 g鞝sau cng鄋 quy胣 s醕h H蚦 L鄊 Ng拜i ?
S駹ngu mu賗 c鏰 t鬷,ph chng, 酄n眒 郀c醝  T韓h c鏰 con ng拜i x醕 th藅 ?

N骾 v翣 T韓h.
T鬷 bi縯 r鯛t鬷 銧l鄊 m韈h l騨g khi ch 縩 s駹nh c ri阯g c鏰 t雗g ng拜i 郀th繝gi踚 Net .
Net l酄g鞝? M賢 th繝gi踚 c鏰 chï,c鏰 h靚h h v酄鈓 thanh ?

 l酄g鞝? L酄kh鬾g Hi莕 Th馽 nh盃s轄sog,nh靚 s鈛 v鄌 醳 m痶 ng拜i 裪 di莕 ?.
Khi vi縯,t鬷 銧c褷t靚h c搬ng ch裯g l Th繝Gi踚 .

Kh醤g c駹l th鞝l鄊 般c c醝 g鞝? V酄c鬆bao nhi陁 ng拜i 銧v鄌 g髉 隣? V踚 m賢 th醝 贍v酄phong c醕h ri阯g nh盃th繝n鄌 ?
C鬆bao nhi陁 ng拜i 銧ch藆 kh鬆v酄薾h t鈓 脿suy ngh) v酄d鵱g c醝 T鈓 c鏰 m靚h 脿vi縯 , 脿gig gi h贍t鬷 : Th繝n鄌 l酄 ? Th繝n鄌 l酄T靚h Th璽 ? Th璽 t靚h 脿kh鬾g gid裪 !
V酄c鬆bao nhi陁 ng拜i d銧nhn m穞,kh鬆ch藆 脿c鬆k粻n骾 t鬷 ng m,t駹n鈔g cao b th鈔 trong th繝gi踚  .
V鄌 net 脿l鄊 g鞝?
- 脿th盃gi鉵,h蚦 h蟟 l玭 nhau ? 脿n骾 nh飊g i羥 v蹱v﹏, 脿ch鈓 ch韈h,tr陁 gh筼, 褷kõ,c鉯 vã&& ????????


T鬷 銧im l穘g,th th韆 sau khi 蚦 v酄vi縯, 脿l騣 ra c醝 ngu c鏰 m靚h.
T駹m靚h ph bi縯 .



dang son.fr

*Vi縯 gi颽 阭 kh鬾g  G
#61
    dang son 30.11.2011 01:59:02 (permalink)

    ..






    NGU VÀ ẢO GIÁC…




    __________________________________




    Tạm nói về một,hai điều.



    Phần đông,khi nói về mình,con người sợ người khác nói mình Ngu Dốt và Hạ Cấp.
    Thế nào là Ngu ? Và Khôn ở chỗ nào ?

    Theo khoa tâm lý học và Science Humaine , đã là con người thì sự tự tôn luôn đi kèm.Ta thích và thèm nói về ưu điểm của mình ( theo kiểu xấu đậy,tốt khoe ) .Càng có học để tự nhận là trí thức,ta thấy ta cao hơn kẻ khác và ta khoe khoang để ‘’ dạy đời ‘’ thiên hạ !

    Trong bàn tiệc giữa đám đông,khi ta nói về ta,ta kể ta có nhà cao cửa rộng,ta có bằng cấp và được trọng vọng khi có địa vị trong xã hội.Ta kể về gia đình và sự tiến triển về nghề nghiệp của ta…Cứ thế và cứ thế…..

    Người sợ ta thì tâng bốc,nịnh nọt ta.
    Người kém thì ganh ghét, đố kỵ,nói xấu.
    Người biết ta,biết mình chỉ tủm tỉm cười và yên lặng để nghe ta ‘’ Nổ ‘’ và khoác lác !

    Cả tỉ,tỉ người và cả tỉ tỉ cái TA.
    Ta là ai ?. Một cái đầu với bộ óc có bao nhiêu trọng lượng ? Một thân thể có tay chân và một trí tuệ phải chăng mà trời ban cho theo nghĩa sở trường và sở đoản….

    Môn triết học và tâm lý con người coi vậy mà khó nhai,khô khan.Trong những đề thi tú
    tài , với môn khó nhai này,học trò ít khi được 16/20.
    Ngưòi ta nói Triết là trừu tượng ! ( Cái gì vậy ?
    -Tư tưởng huyền ảo chăng ? )

    Tôi không đủ khả năng để trả lời khi đã tự đặt vấn đề cho riêng mình.
    Kẻ ngu đọc sách,tìm hiểu để vỡ lẽ ra cái Ngu của mình. Đời như biển sâu,như bầu trời !


    Ngày hôm nay.Buổi chiều.Tôi đã rất ngu.Ngu vì không giữ vững được sự trầm tĩnh muốn tập của mình.Tôi đã phẩn nộ với con cái.Tôi đã quên rằng đứa con trai 19 tuổi chưa có kinh nghiệm và sự từng trải như mình.Tôi ‘’tưởng’’ nó là đối thủ của tôi và tôi ngu đần để giận dữ,làm mất hòa khí !

    Cái ngu muội của tôi nằm chềnh ềnh trên trang sách.Tôi đã đọc gì ? Và tôi có đủ khả năng hiểu thêm dược điều gì sau cả ngàn quyển sách Học Làm Người ?
    Sự ngu muội của tôi,phải chăng, đà nằm ở cái Ảo Tính của con người xác thịt ?

    Nói về Ảo Tính.
    Tôi biết rõ tôi đã làm mích lòng khi chạm đến sự nhạy cảm riêng của từng người ở thế giới Net .
    Net là gì ? Một thế giới của chữ,của hình ảnh và âm thanh ?

    Ảo là gì ? Là không Hiện Thực như sờ soạng,nhìn sâu vào đáy mắt người đối diện ?.
    Khi viết,tôi đã cố tình cưỡng chống lại Thế Giới Ảo.

    Kháng cự lại thì làm được cái gì ? Và có bao nhiêu người đã vào góp ý ? Với một thái độ và phong cách riêng như thế nào ?
    Có bao nhiêu người đã chịu khó và định tâm để suy nghĩ và dùng cái Tâm của mình để viết , để giảng giải hộ tôi : Thế nào là Ảo ? Thế nào là Tình Thật ? Thật tình để không giả dối !
    Và có bao nhiêu người đã nhăn mặt,khó chịu để có kẻ nói tôi ’’ ngạo mạn’’,tự nâng cao bản thân trong thế giới ảo .
    Vào net để làm gì ?
    - Để thư giãn,học hỏi lẫn nhau ? Để nói những điều vớ vẩn, để châm chích,trêu ghẹo, đố kỵ,cãi vã…… ?


    Tôi đã im lặng,thấm thía sau khi đọc và viết, để lòi ra cái ngu của mình.
    Tự mình phải biết .



    đăng sơn.fr
    *Viết giữa đêm không Ảo Giác -
    #62
      dang son 05.12.2011 03:27:50 (permalink)


      ( R )

      ____


      Thử đọc lại điều mình đã viết :




      MỘT GÓC CỦA ĐÊM



      __________________






      Bé !


      Sau một ngày làm việc đầy ấp và chú đã thấy mình rất zen trong lúc làm việc.

      Zen khi không nhìn vào cái đồng hồ, ( hình như chú có cái tật là ghét thời gian, nhất là khi bị thời gian đuổi theo bén gót. Chú cũng ghét luôn nhũng cái " câu giờ " của dân VN mình. Người Pháp hay dùng câu : Avant l'heure, ce n'est pas l'heure - après l'heure, ce n'est plus l'heure - Trước giờ, không đúng, sau giờ hẹn, cũng không còn đúng ! - Và chú ghét luôn câu '' Bị ăn thịt thỏ '' !)

      Vậy đó. Thời gian bay hay trôi, kệ nó. Miễn là mình làm xong việc cần làm. Làm chưa xong, thấy mệt thì ngừng đầu óc, ngừng tay nghỉ. Cho mình cái hẹn pause nho nhỏ để thư giãn đầu óc và chân tay rồi allez, hop cày tiếp....

      Thế cũng xong cho buổi cuối chiều.

      Tản bộ vào khu thương xá, ngắm mấy dây đèn xanh tím đỏ được trang hoàng nhấp nháy từ cuối tháng 11 như mọi năm vào mùa lễ giáng sinh và tết tây. Lang thang, nhàn nhã ngắm cô bé tình nhân đang mút cây kem trong ánh mắt chàng trai. Ngắm các bà mẹ đẩy bé con trên những chiếc xe nôi, những đôi mắt, những ngón tay nhỏ xíu xiu của trẻ thơ làm chú thấy yêu chúng hơn bao giờ hết.

      Chọn cái chỗ ngồi yên tĩnh ở hàng hiên một quán nước, chú lẩm cẩm nhớ lại nhữ ng ánh mắt nhìn của trẻ thơ, tia nhìn không gợn sóng, đời màu hồng rực trong đôi mắt trẻ, nụ cười với cái miệng chỉ có mất cái răng cửa, thấy mà thương, chỉ muốn nựng cho vài phát......

      Ở những quán nước, chú thong thả đọc một cái gì đó, mấy tờ tạp chí đã mua, có khi cả gần tháng chưa đọc xong. Thường thì chú chọn những dề mục liên quan đến kinh tế để đọc trước, sau đó là đọc về ba cái chính trị, chính em để biết các quan nhớn đang bày trò gì. Nói đến kinh tế thì không thể nào không nhắc về chính trị. Sự liên đới đó đã là những đề tài rất rộng làm nền đất cho dân viết báo.

      Chú nhớ có lần gặp anh bạn rất mê chính trị và nhất là chính trị tả phái, anh đã thao thao bất tuyệt ca ngợi chính sách của phe tả và kêu gào mọi người xuống đường biểu tình chống lại chính phủ phe hữu.

      Chú cười cười nói với anh :
      - Bạn nên cẩn thận khi nói chính trị với khách hàng .
      - Kệ tôi. Vừa rồi, ông bầu cho ai làm tổng thống xứ Tây vậy ? Tôi nghi là ông bầu cho cái ông ăn chơi, con nhà giàu Sarkozy...

      Chú cười : - Chuyện riêng ! Để tôi viết cho bạn về cái conviction và quyền lựa chọn.

      Và vài ngày sau, chú viết cho bạn mình. Viết theo một cách trung dung, không đả phá, không xoay chuyển đường hướng và thể cách chọn lựa chính trị của từng người vì chú nghĩ rằng chính trị và tôn giáo là 2 phạm trù riêng - rất riêng - và là sự bất khả xâm phạm của từng người.


      Mùa đông lạnh. Thành phố của chú ít khi lạnh cùng cực, thường thì nhiệt độ xuống dưới - 13 độ là cùng. Cả ngày hôm nay mưa. Mưa lúc ngắn, lúc dài. Chú mặc kệ mưa và tự nói thầm : Mưa thì cũng tốt thôi, mưa làm dịu lại cái lạnh. Lạnh dễ làm mình mất năng lượng và ngủ nhiều. Người trần thế thì cứ tính trung bình đã cống hiến 1/3 đời mình vào giấc ngủ. Ngủ để tái lập lại sức khỏe và giữ được trí nhớ.

      Nói đến trí nhớ, chú nhớ là vừa đọc được một bài rất hay mang tên :
      '' Tìm Hiểu về Bộ Não Con Người và Óc Sáng Tạo'' của tác giả Học Trò ở một trang web dactrung.net, trong bài viết có đoạn :

      What is the creative mind?

      '' Phải giới hạn môi trường làm việc cực kỳ tối thiểu, thì óc sáng tạo mới có cơ nảy nở. Trước kia ông không giới hạn, vẽ đủ thứ, từ khi ông quăng cọ và màu đi, chỉ vẽ trắng đen thì ông mới có nhiều ý tưởng lạ từ sự tự giới hạn. "

      "Cảm hứng là danh từ dành cho dân nghiệp dư, bọn chúng tôi chỉ làm việc như nhân viên công chức, đều đặn hằng ngày." Ông nói, ông không thể chờ cảm hứng đến với ông, vì nó ít khi xảy ra, cũng như ta chờ sung rụng hay "sét đánh" (chữ của ông) vậy. Chỉ qua quá trình làm việc hằng ngày, giải những bài toán xảy ra trong khi vẽ, mới tạo kết quả " .

      Đó là một bài viết nhân những cuộc phỏng vấn các nghệ sĩ khi nói về sự Sáng Tạo.


      Chú chụp cuốn sổ tay ghi vài điểm cần giữ lại, vì nghĩ đó là những điều rất cần thiết cho mình khi muốn viết.

      Viết gì ? Tại sao viết ?

      Thí dụ như viết một bài về đề tài Tình Yêu. Không lẽ chú cứ lập đi lập lại những cái mà người khác đã viết ?

      Trong tình yêu có một nam, một nữ. Họ tình cờ gặp nhau, nhìn nhau từ một tần số nhạy cảm nào đó để bắt đầu cho những mẩu đối thoại, sau đó họ tìm nhau hằng ngày để đi đến việc cảm nhau và yêu nhau. Họ đưa nhau lên giường với da với thịt. Họ hào hển say đắm, cứ thế cho đến khi họ chán nhau để bỏ nhau. Bỏ trong ân hận, trong luyến tiếc hoặc bỏ trong sự hận thù....

      Không lẽ chú cũng viết như thế để kể về một tình yêu ? Chú sẽ phải làm một con vẹt lẹp bẹp lập đi lập lại theo khuôn mẫu của những bản tình ca kiểu thương mại :

      ... '' Đã xa rồi người ơi !
      Đã xa một tiếng cười
      Ngày nào ta chung đôi
      Bây giờ mình đơn côi ! ..... '' *

      Đại loại là như thế. Bản nhạc lời lẽ như thế, nghe một lần thì thấy nức nở ruột gan, nghe hai ba lần những bản khác đồng cân, tương tự thì ngấy lắm ! Ngấy muốn bội thực, nhất là nhìn video thấy ca sĩ cứ uốn éo, vặn mình vặn mẩy nhăn nhó khóc than thì ôi thôi... Đời còn chi để vui. ? Ai còn lòng dạ nào mà yêu nhau ?.

      Chú ghét đi coi bói toán. Có lần ở ngày xưa, mẹ chú rất mê bói toán, mẹ bắt chú chở đi xem bói. Hết ông thầy mù rờ mu rùa đến bà bói bài xem tướng.

      Cái ông thầy gặp bản mặt lầm lì của chú đã phán :

      - Bà ơi ! Bà có thằng con trai này lì lắm. Nó cứng đầu và hay phản kháng, có thể sau này, ra đời nó làm lớn........

      Trên đường về, mẹ chú nhắc đi nhắc lại câu nói ấy. Chú nhăn nhăn phản kháng lại vì thấy mẹ chỉ tốn tiền đi nghe mấy cái khỉ gió. Chú chỉ tin vào câu "Đức năng thắng số ". Trời cho ta nhân dáng và bộ óc, chỉ cần ta biết cách sử dụng và chọn đúng cái hứong đi mà mình đã thích, điều cần thiết là phải kiên trì học hỏi và có một cái tâm thiện.

      Bé thấy chưa ? Thời gian trôi, đời người qua, chú chẳng thấy mình làm cái quái gì để có thể gọi là Ông Lớn cả. Chú học lung tung, học ăn, học nói, học sự phản kháng khi thấy điều chướng tai gai mắt và có khi chú bị người đời ghét bỏ.

      Có khi mệt mỏi chán chường trước những bản tin chiến tranh, bom đạn khủng bố, chú uể oải lết vào nhà thờ, thấp cây nến và mặc cả càu nhàu với Chúa :

      - Chúa ơi ! Thấy chán đời. Thấy khó chịu ! Chúa có thấy loài người chém giết nhau một cách tận tình chưa ? Sao Chúa không can thiệp ? Sao Chúa dững dưng trước cảnh thiên tai, nghèo đói và bất công ? Thằng làm lớn, cậy quyền tham nhũng, dân thấp cổ bé miệng nghèo xác xơ. Sao Chúa không giáng một vài búa cho lũ sâu bọ chết tiệt ?

      - Chúa ơi ! Chúa có ngứa mắt khi thấy thằng oắt con tên Cường Đô La ăn chơi quậy tứ phía, nó tậu nhà cửa, nó mua đầy xe loại sport và nghênh ngang với gái tài tử siêu sao, siêu mẫu, nó hợp tác với những tên ăn trên ngồi trốc trong khi có biết bao người đói khổ không nhà, không cửa... Sao Chúa không rút sổ bộ hộ chiếu của nó và bè lũ ? Chúng đang nhởn nhơ đấy. Chúa cứ thử mở web site và nhấp con chuột vào chữ Cương dollar là Chúa thấy ngay. Nhiều, nhiều lắm....


      Bé à !
      Chúa giữ im lặng như mọi lần làm chú phải gỡ gạt nói dùm ngài :
      - Cái sai lầm lớn nhất của Thượng Đế là đã tạo nên con người.

      Chú đang bi quan khi viết những dòng này ư ? Bi quan hay phẩn nộ hở Bé ?

      ° ° ° °

      Mà thôi, chú nên ngừng than thở, bêu rêu ở đây.

      Buổi tối của chú còn dài. Dài như màn tối và sương trắng đang bao quanh. Chú bắt đầu thấy đói bụng. Bữa cơm đêm của chú đã khá muộn để chờ chú. Ăn xong, chú thò mũi ra cửa, nếu trời ngừng mưa, chú sẽ bắt cái xe đạp cõng chú chạy vài vòng đêm. Chú sẽ đạp rất nhanh để hạ hỏa. Biết đâu chú sẽ thấy thuận thảo hơn với sự nín lặng của thượng đế.

      Thượng Đế đang ghi sổ tên tuổi cái thằng ngang ngược dám cằn nhằn mình. Mày chết, tao cho mầy xuống hỏa ngục. Xuống ngay lập tức.

      Bé à. Biết đâu khi xuống dưới đó, chú sẽ được gặp bé và lại lai rai kể chuyện tiếp. Chú có nhiều cái sẽ làm Bé ngạc nhiên. Chỉ cần Bé đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe thì chú sẽ không phàn nàn khi không lấy được cái ticket lên thiên đàng.

      Vậy đi. Hẹn gặp Bé ở cửa ĐN.







      đăng sơn.fr
      #63
        dang son 08.12.2011 23:43:25 (permalink)




        ..



        VIẾT THÊM MỘT LẦN NỮA.

        ___________________________________




        Buổi tối ! Lạnh và Mưa trắng đang rơi ...



        Trời đất và báo chí báo động : '' Tuyết rơi và sẽ còn rơi ở quanh vùng Paris và cả những vùng khác. Tuyết cản đường máy bay,mưa trắng cản đường xe cộ '' .

        Đã lái xe trên những con đường ẩm ướt pha sương mù.Hàn thử biểu nâng con số lên được một tí vì trời nhả mưa.Mưa mù,mưa mịt.

        Buổi chiều đi làm về,tạt ngang khu thương mại mua vài món lặt vặt,liếc qua các cửa hàng trưng diện nhấp nháy đèn đuốc giáng sinh và nhìn ngắm những món quà gói,to và nhỏ.... Nhạc Giáng Sinh vang từ những cái loa trong khu thương xá ...Vậy mà sao lòng vẫn dững dưng. ( ?! )

        Lạ kỳ ! Kỳ cục ! Sao lại cứ vẫn dững dưng,hững hờ trước những ngày lễ ? Người ta đang vui,đang hí hửng quà cáp mà.


        Mưa ! Mưa !
        Mưa chéo xuống bãi đậu xe đầy xe. Mưa làm rùng mình ớn lạnh.Mưa đẩy mình vào cái quán nước vắng. Ngồi nhìn mưa rơi.Bắt gặp lòng mình mưa mưa.

        Lạ kỳ với mình.Lại bắt quả tang mình ( hình như ) đang buồn.Buồn là cái chi vậy há ?
        Bạn bè hay nói là mình là thằng vui vẻ mà.Mình ít khi rên la sầu thảm.Mình hay chọc cười thiên hạ cho họ vui. Những anh đóng vai hề thì hay có những nỗi buồn dấu kín ! Phải thế không ?


        Coi kìa ! Mình rơi cái mặt nạ HỀ để trở lại với chính mình. Coi kìa : Tập bản thảo , cái bloc note vẫn chung thủy theo mình nằm ngoan trên mặt bàn.Vậy mà sao hờ hững bỏ rơi chúng ?! Chúng không có tội.Chỉ mình là có tội mà thôi.

        Tội gì ? Đã bao năm không đi xưng tội.Chúa mà thấy mình xưng tội,chắc Chúa sẽ bỏ nhà thờ để nhào ra đuờng la hét ầm ĩ.
        Chúa sẽ nói : - Mày vào thì tao ra đường !


        Chúa ơi.Phật ơi ! Con đang thấy con buồn.Chẳng hiểu vì sao nữa.


        Mình ngồi yên. ( Không im lặng sao được ? Có ai bên cạnh bây giờ đâu để mà nói ? )

        Nói điều gì ? Chẳng lẽ kể lể về những kỷ niệm cũ ?

        Ngày ấy chạy trốn mất tiêu rồi.Ngày ấy của những hàng lá me,của những cổng trường mở rộng,của áo trắng quần đen,của giảng đường nghiêng nắng.

        Ngày xưa là ngày ấy.Có những ngụm cà phê ngon với bạn bè trang lứa.Có những bức thư tình đầu tiên rất vụng dại...Có những hẹn hò ấm áp trong một góc quán.Quán để nhạc tình. Mình tình trong cái chớp mắt. Mình ngó nhau giả vờ ngây thơ không hiểu ý ngầm của lời nhau nói.

        Ngày ấy thấy mình dễ thuơng chứ không đáng ghét như bây giờ.



        Bây giờ,lắm khi thấy ghét cả chính mình.Mình hay làu nhàu nhăn nhó khi trả cái giấy thuế có vẻ nặng ký.Mình hung hăng ,đấm đá và hay Húc với đời.....

        Nói gì thì nói. Cũng có khi thấy mình còn lại khoảng 25 % của cái dễ thương ( Gọi là chút đỉnh làm duyên ) - 25% khác đã dành cho sự tinh toán so đo.
        25 phần trăm cái nữa nào đó dành cho những trăn trở với cuộc đời,công việc , phần còn lại chỉ dành chỗ cho cái đọc và viết.


        Thích đọc yên tĩnh thì chúi vào một góc nhà nếu cơn lạnh đứng ở bên ngoài vườn. Thích viết và chuẩn bị cho cái viết thì ghi đày những mã số và những
        dấu * ** vào trang bloc note để triển khai khi mở computer.


        Mưa vẫn thế. Lạnh,ẩm,buồn,da diết.

        Mưa ngoài quán và mưa đang loay hoay vu vơ trong đầu.


        Mưa dẫn đường xe trở về nhà.
        Làm xong công việc nhà. Đóng cửa văn phòng,âu yếm với nhũng bản nhạc ưa thích.Thường thường là nhạc nhẹ. Khi yên lặng đọc thì nhét cái Cd Blue Jazz vào máy. Muốn và có hứng làm thơ thì mở nhạc tình.Tình yêu làm những người sáng tác hay viết nhạc buồn và chữ cũng phải buồn theo.

        Làm thơ ư ? Viết kiểu nào cho ra hồn ? Thơ kiểu có vận có vần bằng trắc hay thơ kiểu tự do phá cách? Lúc làm thơ thì vặn rất khẽ tiếng nhạc - Làm như sợ lời nhạc của người thấm vào đầu rồi lỡ tay,lỡ dại ăn cắp ý tưởng của người mà viết thì lại mang tiếng đạo văn,đạo thơ thì hỏng chuyện ! Hư bột ,hư đường !


        Thơ là một cách thức đùa nghịch với chữ nghĩa.

        Giả dụ như :


        ... Tự nhiên thèm những cơn mưa
        Tự dưng buồn bã dư thừa nhớ nhung
        Nhớ là em đã người dưng
        Tại trời xui khiến nên đi chung đuờng....



        Thôi mà.Xin Ông.Xin ông ngừng cái lãng mạn dai lì ấy đi để trở về với hiện thực.


        Hiện thực ư ?

        Ra sao và để xem sao ?



        " .... Có một người viết đã gọi mình bằng CHÀNG khi vào viết bài cho chủ đề '' Thêm Một Lần Nữa '' Thêm ..thêm hoài thêm hủy như bản nhạc mang tên One more time ! Trời ơi ! Lâu lắm rồi mới được một người ta gọi mình bằng Chàng ! ( Mừng nhé ! )


        Trong tiểu thuyết của văn chương ,nhân vật Nàng và Chàng đẹp lắm. Đẹp như chuyện cổ tích thần thoại. Có cái ông nhà văn kia đã lý luận và phân tích rất kỹ về danh từ Chàng và Nàng.Buồn cười thật ,nếu gọi bà Nữ Hoàng của xứ Anh là NÀNG thì chết ,chết xử trảm vì phạm huý.Nếu gọi ông vua con Sarkozy của xứ Tây là Chàng thì còn chết dữ ! Ông ấy có số đào hoa,nghe chữ CHÀNG là có ngày ông ấy bỏ cô vợ mới cựu người mẫu Calra Bruni để chạy theo cô ca sĩ khác thì hỏng việc nhà nước ! Hic ! Hic! và hic hic !



        Đang tải một bài viết mới ở các diễn đàn khác thì thấy có người gọi mình bằng Chàng và xưng là Nàng .

        Cha mẹ ,ông bà tôi ơi ! Sướng chưa kìa ! Bảnh chưa kìa !

        Nàng gán cho mình những câu chữ đậm đà và lạ tai,chẳng hạn : '' Chàng phật lăng,Chàng phật thủ ''


        Đọc đi ,đọc lại cho đến khi tiếng nhạc ngừng, '' chàng '' vẫn ngỡ ngàng với kiểu cách dùng chữ như thế. Chết người chưa kìa !

        Chẳng hiểu thế nào là Phật Thủ ? Điệu này chắc phải mở tự điển Hán Việt ra nghiên cứu lại mới được. Trong bộ tự điển Larousse của người Pháp không có chữ Phật Thủ . Một writer khi viết,nếu viết bằng cái tâm thật và không mang ảo dạnh,ảo hình thì hắn không bao giờ ghi trong căn cuớc của mình là : Écrivain - Nhà Văn. Nhà Thơ cũng không phải là một cái nghề .

        Nghệ thuật kiểu thơ văn ít khi nuôi sống được người văn thơ.Họa sĩ cũng là một cái nghề khó sống. Artiste,người làm nghệ thuật chỉ nên xem mình là người mang cái đẹp hoặc cái vui đến cho người thưởng ngoạn. Và sau đó.........



        Gửi Chút Hạnh Phúc là tên tựa của một trong những bài viết '' Tử Tế '' của Nàng.Nàng kể về chuyện tình cảm của nàng.Nàng ray rức với nội tâm khi viết.
        Chẳng biết đó là truyện sáng tác hay là chuyện của một đoạn đời của nàng ? Đọc thấy dịu dàng,yên ả.Và sẽ còn đọc lại xem chuyện đến đâu hay chỉ là một thoáng bâng khuâng của người viết .... ( ? )



        Còn tôi.Cái gã chẳng bao giờ dám nghĩ mình là một écrivain,một poète của truyện tình và thơ tình.

        Đã từ thời xưa,tôi đã viết để thở và sống một cách khác. Viết sau khi đã đọc rất nhiều .Vậy mà khi thấy những bài viết của mình nằm trên mặt báo hoặc các tạp chí nguyệt san,tôi sững sờ tự hỏi : Viết để làm gì và Viết như vậy đã đủ chưa ? Cách hành văn đã có gì gọi là làm mới cho sự sáng tạo để có thể nhập cuộc chơi trong làng văn học ? Thế nào để văn chương được đúng ý nghĩa từ nghĩa Hán Nôm : '' Văn là cái Đẹp ! '' Đẹp để còn được gọi là văn học.

        ( Trong làng văn thơ ,đã thấy có rất nhiều người bạn với nhau và vì muốn chiều lòng nhau đã trải chiếu vàng và bừa bãi '' nâng bi '' nhau khi chúc tụng. Những nhà mang cái mác,nhãn hiệu Phê Bình Nghệ Thuật lắm khi cũng nhân danh sự chủ quan hoặc bè phái mà dùng chữ nghĩa để bôi nhọ và hại nhau..... )



        ... Đọc và viết đến đây thì mỏi tay,nhìn ra cửa sổ lại thấy tuyết đã ngập đầy khung cửa đêm.
        Viết đến đoạn này thì thấy mình đã tiêu tan đựoc nỗi buồn man mác,vô cớ của buổi chiều khi nãy dưới mưa.

        Tại bụng đói cồn cào hay tại đọc và chạm phải những dòng chữ của Nàng ? Nàng hứa sẽ trở lại để Viết Thêm Một Lần Nữa .

        Thật vậy sao ? !

        Ta có thêm điều gì để viết và chắc ta sẽ hiểu rằng Thêm Một Lần Nữa cũng có nghĩa là Có Còn Hơn không !




        đăng sơn.fr

        @ _ Viết để cám ơn những điều tự tế giữa một người viết và người viết những đoạn " Thêm Một Lần Nữa ''
        #64
          dang son 16.12.2011 01:27:57 (permalink)







          @ Viết để làm gì?



          ___________________________________________




          Viết để làm gì?
          -Viết để biết người thật!

          Viết để làm gì?
          -Viết để biết việc thật!

          Viết để làm gì?
          -Viết sẽ biết mình sẽ viết gì, phải không?

          Viết để có sự đồng cảm gắn bó, như thể chữ tìm người, để người tìm chữ để họ quý nhau. Đôi khi, chuyện đời có nhiều điều chẳng đơn giản lắm đâu! Thôi thì ta cứ nghĩ đơn giản, thì sẽ đơn giản thôi mà.

          Hình như, tôi đã bắt gặp được sự đồng cảm nơi anh, có tiếng thở dài trong niềm thương nỗi nhớ về người thân, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ quên được. Hãy nhìn ta để nhớ người đã tạo ra ta, thế thôi!!!

          Chúc anh vui để viết nhé!

          Như Liên,
          ( Đt.net )




          ________________________________________________



          @ - VIẾT ĐỂ.....




          " Đôi khi, chuyện đời có nhiều điều chẳng đơn giản lắm đâu ! Thôi thì ta cứ nghĩ đơn giản, thì sẽ đơn giản thôi mà. "


          Chữ " đơn giản " là điều mà tôi hằng thích để nhìn một sự việc. Như đã nói,chuyện đời không phải lúc nào cũng đơn giản như một ngày đi qua.Một ngày có buổi sớm,buổi trưa,chiều ,tối và đêm.Giữa những vòng kim đồng hồ là những điều xảy ra trong cuộc sống và trên thế giơí.

          Ta quay đi,quay lại để nghe và nhìn thì thấy có nhiều điều để suy ngẫm và có thể viết lên được vài điều cần ghi lại như một chia sẻ.Nếu ta không viết được thì ta tìm người để nói.
          Thay vì phải cà kê dê ngỗng thì tôi chọn cách viết.Vì viết là : -Viết để biết việc thật!

          Viết để làm gì?
          -Viết sẽ biết mình sẽ viết gì ...


          Vậy thì tôi viết :


          * Buổi sớm ,nghe tin tức trên đoạn đường lái xe dươí mưa.Những bản tin không vui được cái radio phun ra một loạt : Chuyện hai gã điên bắn giết một loạt người ở thành phố bên Bỉ và tự xác.Chuyện có thêm một gã rồ dại theo phe cực hữu giết hai người da đen ở chợ bên Ý vì cái màu da của họ,giết xong gã cũng tự tìm cái chết.Chuyện đặt mìn,chuyện nổ bom,ám sát,chuyện cướp của giết người...

          Ngày nào cũng nghe như thế,nghe thêm chuyện những tai to mặt lớn đang dành nhau cái ghế ứng cử tổng thống và tung chưởng ,dùng báo chí để bôi bẩn nhau. Nghe lắm thì thấy lùng bùng lỗ tai,ấn ngón tay cho máy chạy để đổi sang băng tần khác.Lại nghe thêm một chuyện dễ nực : Mấy anh chị ký giả tán láo và lựa bản tin về sự nghiện ngập cờ bạc đỏ đen của dân Tây.
          Ký giả cho biết con số thống kê là cả thảy 61 % dân tây nói chính phủ chính là thủ phạm gây tội nghiện đỏ đen khi cho phép chơi cờ bạc trên mạng - on line - ( và chính phủ cần tiền đập thuế ! )
          Đài radio đặt thêm một câu hỏi để kết thúc việc thống kê :

          - Thưa khán thính giả,bạn nghĩ sao về lời dân chúng buộc tội chính phủ trong vụ cho phép nghiện ngập này ? Hãy gọi về số điện thoại..... Và bây giờ là phần quảng cáo....


          Ngay khi phần quảng cáo chỉ vài giây sau, thính giả được nghe một loạt quảng cáo về Loto và đánh cá ngựa.Tôi bỗng sực cười một cách bất ngờ và ngây ngô như đứa trẻ thơ và lẩm bẩm : " Giời ơi ! Các anh ký giả chỉ được cái lắm mồm và thích chơi trò kích động dư luận " .Và tôi nghĩ là mình sẽ có điều để viết về những bản tin cần gạn lọc để tránh sự nghe tin tức vơí đôi mắt nhắm tít để khỏi tin chắc chắn vào những điều báo chí nói.

          Đơn giản cũng là một cách thức để giản lượt hoá một vấn đề và sau đó có thể tìm ra một vài biện pháp giải quyết.Ai chẳng biết thế.Và khi biết mà có làm được không,lại là một chuyện khác.


          * Buổi chiều.Đi làm về.Nghe cú điện thoại của bạn và gia đình nói về sự bàn tán quanh trường hợp dính vào chuyện tình ái của một người bạn làm linh mục.Chẳng biết nói gì.Đành thử đơn giản hoá câu chuyện bằng cách nghĩ rằng : " Nếu ta thấy vị ngọt của ái tình và không thể rời nó được thì ta trở lại vơí đời trần tục " .Vậy thôi.( Tình ái là một vấn đề không đơn giản.Nó có vị mặn,chua và ngọt.Khi yêu đương,người ta có thể nếm tất cả những vị đó và ta được sung sướng trong một nỗi đau ngọt ngào da diết.Khổ đau vì tình cũng là một cái thú đau thương ! )


          Buổi tối.

          Cái thú mở máy để thong thả đọc vài điều ở đây đó trên net không thể bỏ.Tối nay,nhận được vài cái mail của bạn bè.Họ viết,mình viết và đọc nhau như một điều cần chia sẻ.Chữ nghĩa có thể làm con người lại gần nhau cho dù ở bất cứ đâu trên quả địa cầu.

          Thấy ấm lòng cho dù dự báo khí tượng đang loan báo có một cơn bão đang kéo về.

          Vậy đó.Một ngày vừa dài vừa ngắn sẽ qua đi.

          Đơn giản thế thôi.Sắp hết một năm rồi.Sẽ có biết bao điều đang thay đổi.Đời sống là những biến chuyển không ngừng.
          Còn người viết ? Hắn thấy gì ? Nghĩ gì trước những biến chuyển ấy ?
          Và hắn sẽ còn viết hay sẽ ngừng viết ? Nếu còn - Thì sẽ viết ra sao ?

          Đơn giản mà sống.Đơn giản mà viết.Cứ mong là như thế.




          đăng sơn.fr






          ______________




          < Cám ơn Như Liên ( từ một ngày nào của phố cũ ) đã ghé thăm và để lại tâm tình.

          Chúc Như Liên vui và rất tịnh khi ngồi viết.


          thân ái.

          nđs.


          #65
            dang son 18.12.2011 00:43:20 (permalink)



            LIỀU THUốC TRỢ LỰC.

            ____________________





            Người bạn thân của tôi viết :


            …. ‘’ Nếu anh không xuất hiện mấy tháng nữa cũng được, nhưng em không chấp nhận tư tưởng VIẾT ĐỂ LÀM GÌ NỮA...
            Khi ta đã bước vào đây, đặt bút,hẳn là ta đã gián tiếp đồng ý đón nhận những tư tưởng như thế này..Nếu viết chẳng để làm gì, thì trên đời này không nên có thứ gọi là VĂN CHƯƠNG,CHỮ NGHĨA. Anh hiểu ý em không ?
            Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình, thì viết, cho dù là bất cứ điều gì, cũng mang ý nghĩa như thế ‘'
            ………





            . Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình ?

            Đồng ý.
            Nhưng không viết cũng chẳng chết.Có rất nhiều người không cần viết lách cái quái gì cả,họ vẫn sống khỏe,sống nhăn răng ngày qua ngày.
            Họ cũng không cần đọc với câu nói và cái nhún vai :

            - Thì giờ đâu mà đọc ?

            Mà thôi.Cứ nghe người nói thế này,người nói thế kia thì ta chẳng còn là ta.
            Giống như câu chuyện kể :

            " Hai cha con dắt chú lừa ra chợ.Người cha già cho con ngồi lên lưng lừa và ông dắt lừa.
            Nguời thứ nhất gặp họ trên đường nói với thằng bé :
            - Mày để cha già dắt lừa thế à ?

            Thằng bé tụt xuống nhường chỗ cho cha.

            Ngưòi thứ hai hỏi người cha sau đó :
            - Ông có xấu hổ khi để con dắt lừa cho ông ngồi không ? Làm cha thì phải hy sinh chứ ?!

            Hai cha con nhảy phóc lên lưng lừa.

            Người thứ ba thấy thế nổi dóa :
            - Đúng là con người tàn nhẫn.

            Hai cha con đành đi bộ cùng dắt lừa ".

            Đó chỉ là câu chuyện nhỏ thời xưa.


            Còn tôi ?
            Tôi biết nghe đó chứ.Tôi biết nhận nhiều thứ để có thể viết sau những trở ngại ràng buột của thời gian và đời sống cơm áo…

            Tôi nghe từ những tiếng hò la của đám người xuống đường biểu tình đả đảo đòi quyền lợi.Nghe tiếng phàn nàn công kích về tình hình chính trị và những xáo trộn của thời buổi khủng hoảng kinh tế.Nghe
            rỉ rả hàng ngày về những ta thán về thời tiết và sự tụt dốc tinh thần của một số người chung quanh.Nghe…nghe và nghe…

            Nghe nhiều ,nhìn nhiều quá cũng mệt.Nên tôi bỏ trốn.

            Trốn đi đâu ? Trốn như thế nào ?

            Tôi biết cách và biết có chỗ nào để tìm nơi trú ẩn.

            Và bạn .Bạn cũng biết rõ ràng chỗ trốn của tôi :

            Ở ngay trên những dòng chữ như thế này.
            Có lẽ bạn hiểu điều tôi muốn nói ? Chữ nghĩa có thể giúp ta trầm dịu tinh thần. ( Như một liều thuốc an thần vừa đủ )
            Tôi tin vào điều này vì tôi thích đọc và viết.
            Cho đến khi liều thuốc bị lạm dụng quá đáng và lờn đi ,mất công hiệu.

            Tôi hy vọng liều thuốc riêng vẫn còn hiệu lực. Ít nhất là đối với tôi.Một người viết trong cái bóng tối riêng yên ả của mình.



            đăng sơn.fr
            #66
              Ct.Ly 18.12.2011 01:02:55 (permalink)
              #67
                dang son 19.12.2011 14:48:30 (permalink)





                ..



                PHIM ĐỜI.





                _____________________




                Các nhà làm phim ảnh hay mua bản quyền của tiểu thuyết để thực hiện phim.Họ thay thế ý nghĩ của các nhân vật bằng âm nhạc hoặc ghép một câu nói từ phía ngoài vào cảnh trí.Âm nhạc có tiếng nói riêng của sự rung cảm nhưng điều ấy luôn tuỳ thuộc vào mức độ nhạy cảm riêng của từng người xem.

                Lấy một thí dụ :
                Trong một cuốn phim tình cảm có cảnh hai người còn yêu nhau nhưng họ vì một hoàn cảnh riêng nên phải rời bỏ nhau, nàng đứng bên bờ dậu vơí đôi mắt buồn bã nhìn chàng quay bước đi.Phim chiếu vạt nắng vàng đang trải dài trên những bậc thềm lá sát bậc thang cửa và đoạn dương cầm chạy dài theo cách quay cận ảnh làm người xem hiểu được một phần nào ý nghĩ chia lìa của hai nhân vật....

                Vơí nỗi nhạy cảm riêng,tôi hoà mình được vào cảnh trí và nhân vật của phim. Khi xem xong cuốn phim,tôi vẫn còn lại cho mình cái cảm giác bồi hồi nào đó.Ngầy ngật - Say ! Điều này chứng tỏ được sự thành công của người viết bản kịch dựng phim.


                Một lần khác,tôi được xem một cuốn phim mang tên là Compère ( Cha Chung ).Chuyện phim rất đơn giản kể về một cậu trai bỏ nhà đi hoang,mẹ nó quýnh quáng và liên lạc lại vơí hai người tình cũ : một người rất yếu đuối và quá nhạy cảm, hay sướt mướt và có khuynh hướng chán đời,còn người kia là một ký giả đang điều tra về các xì căng đan tham nhũng chính trị.Hai anh chàng này cứ tưởng mình là cha ruột của thằng bé theo lời bịa đặt của bà mẹ.Thế là họ cùng lăn xả đi tìm kiếm thằng con rơi của mình.
                Khán giả có thể vừa cười vừa rơi lệ vơí những tình huống éo le từ sự cảm động đến nỗi phủ phàng.... Phim này thành công vì đã nói lên được mối tình cảm chân thành sâu sắc.



                Chiều nay,trời sụt sùi mưa gió,tôi thấy thèm xem cái đĩa dvd vừa mới mua.Cuốn phim mang tên : Ma mère ( Mẹ Tôi ) .Phim được dựng lại từ một cuốn truyện.Đọc ở cái bià thì thấy truyện hấp dẫn lắm ! Phim kể về tình cảm của một thằng con cho mẹ nó.Hỡi ôi ! Khi dùng tất cả sự kiên nhẫn của mình để theo dõi các nhân vật,nhìn cách diễn xuất,nghe kỹ những lời đối thoại rời rạc và nhìn cách dựng phim,tôi cảm thấy mất thì giờ,buồn ngủ và cho rằng đây là một trong những cuốn phim tồi tề nhất trong đời xem phim của mình.Ấn ngón tay vào cái remote,tôi cho phim lướt nhanh từng đoạn phim .Tôi thấy gì ? - Thấy cảnh bà mẹ đứng nhìn thằng con mình đang nằm dài dưới thân xác của đứa con gái mà mẹ nó đã nhiều lần truy hoan,thấy cảnh hỗn độn bừa bãi của nhà làm phim không đủ khả năng cần thiết...

                Chán nản,tôi cho cái máy thè lưới ra và chộp cái đĩa ném thẳng vào thùng rác vơí ý nghĩ : thà mình đọc thẳng bản truyện thì có lẽ sẽ thấy truyện hay hơn khi đi được vào ý nghĩ và chiều sâu của các nhân vật...
                Đã bao lần xem phim và thấy chúng hoàn toàn thất bại khi được dựng lại từ truyện,tôi tự hỏi : tác giả của những cuốn truyện có ý nghĩ gì và vơí cảm giác ra sao khi thấy các nhân vật trong sự tưởng tượng của mình được phơi bày bằng xương,bằng thịt và thấy cuốn phim đã làm hư hại tác phẩm của mình ?

                Rời màn ảnh nhỏ,tôi lại loay hoay nghĩ đến những nhân vật đời mà mình đã và dang nhìn thấy ở đời trần. Lắng nghe và quan sát họ,tôi luôn thử đoán sự phản ứng theo từng khuôn nhạy cảm trước việc đời của họ.Tôi thấy mình nên
                " thử đọc " họ qua những mẫu chuyện đời.Như một đoạn phim,như một màn kịch đời.

                Quay nhìn lại cái thùng rác có đựng cái đĩa phim tồi tệ vừa rồi,tôi lắc đầu ,giữ lại cái vỏ nhựa đựng đĩa để có thể dùng vào việc khác có ích lợi hơn.

                Chợt nhiên ,tôi nghĩ đến một vài mẫu chuyện đời vừa lớn,vừa nhỏ đang xảy ra.Có lẽ tôi sẽ viết và sẽ cố gắng trung thành vơí những gì mình đã chứng kiến .Đó cũng là một cách viết phim đời.






                đăng sơn.fr



                #68
                  dang son 19.12.2011 19:20:35 (permalink)



                  Còn gì hạnh phúc cho bằng!




                  " Nghe nhiều ,nhìn nhiều quá cũng mệt.Nên tôi bỏ trốn ". ( nđs )

                  Xem ra, tôi cũng biết né và trốn như anh! Cái hình ảnh "Người cha già cho con ngồi lên lưng lừa và ông dắt lừa." Tôi cảm nhận được sự hạnh phúc và lòng yêu thương của người cha già dành cho đứa con ngồi trên lưng lừa. Thì đây, chính là "One Picture is Worth Ten Thousand Words" đấy sao? Cám ơn anh đã viết và tôi cũng hy vọng đây cũng là liều thuốc riêng của chính tôi vẫn còn hiệu lực! Cho người biết cảm nhận được sự hạnh phúc, khi được viết để chữ nghĩa mang ta về với con người thật của chính ta.

                  Còn gì hạnh phúc cho bằng!


                  @ - Như Liên.
                  ( Đt.net )


                  _________________




                  VIẾT VÀ TRỰC DIỆN .



                  ---



                  Để có thể viết,người ta cần đọc nhiều.Tìm đọc về những điều mà mình thấy cần thiết như một khám phá để thỏa cái khao khát tò mò của trí tuệ.

                  Đã có lắm lần,tôi tạt vào hàng sách báo,đứng lại và dùng thì giờ để liếc mắt trên những tựa bìa của những quyển sách đang được trưng bày.Có những đầu sách gợi cho mình ngay một sự háo hức muốn khênh về ngay để đọc,và bên cạnh đó,có những đề sách chỉ làm ta rối rắm và chóng mặt vì cách lợi dụng thời cơ để bán giấy và bán chữ.


                  Tôi chọn điều mình muốn đọc như một cách tìm hiểu ở những cái đa dạng mênh mông của cảnh đời.

                  Và khi đọc xong.Thấm ! Tôi thử trực diện vơí những điều mình đã thâu thập.Ngồi vào bàn giấy,tôi thử suy nghĩ và viết.Viết một cách không vội vàng như trực diện vơí chính mình.

                  Có khó lắm chăng ?




                  đăng sơn.fr



                  #69
                    dang son 23.12.2011 21:11:18 (permalink)





                    Sơn à,
                    Em hỏi "Viết Để Làm Gỉ" . Anh Nghĩ: viết cũng là cách "khám" mình có bệnh trầm hay bốc cảm không ?
                    Nếu có, chữ nghĩa cũng chữa được phần nào bệnh đó em .
                    Gởi em đọc lại một đoản khúc anh viết từ lâu . Nhưng mỗi khi đọc lại, anh cũng cười với anh . Nếu em đọc mà cũng cười được, thì anh em mình đồng cảm .
                    Chúc em vui, thong dong viết và thoải mái cười với chữ nghĩa của mình: cho đời nhẹ hẫng chút tình cỏn con .
                    Thân mến,
                    Anh CN .



                    __________________________



                    Chữ Nghĩa chữa được bệnh


                    Vừa đọc mấy chữ, bạn đã phì cười. Tôi mừng vì vừa tặng bạn mười thang thuốc bổ.
                    Mà vui thì mới nên cười, đừng cười theo cách: cười là tiếng khóc khô không lệ. Kiểu cười này tệ hơn hết thảy những kiểu cười tệ nhất, như cười khẩy chẳng hạn...!
                    Cứ cười thoải mái và hồn nhiên, tâm sẽ vui, thân sẽ khỏe. Bất cứ nơi đâu, bất cứ tuổi nào cũng khỏi lo vướng vào tật bệnh. Cười như phương cách uống nước ấm sau bữa ăn sẽ chữa được bệnh tim mạch với tài liệu dẫn chứng y học của Chiêu Hoàng, hay nên uống nước Artiso để chữa bệnh cholesterol như Sương Lam vừa nhắc.
                    Riêng tôi thì thích dùng Chữ Nghĩa để chữa bệnh. Từ một nhóm chữ nghĩa nào đó mà vui được vài trống canh, thì cũng nên biết ơn người dùng bút gom chữ cho mình thưởng thức.
                    Hôm qua, nói chuyện điện thoại với một người bạn, chia buồn cùng nhau khi một người bạn thơ, anh Hoàng Trùng Dương, vừa mang chữ về trời, để người còn ở cõi tạm gởi lời tiếc thương. Không cho mạch buồn dẫn chuyện, tôi kháo với bạn về cuộc đời đã tự mình ngẫm đúng là hạt bụi, thì có gì lạ khi hạt bụi bay theo nguồn gió thiên mệnh.

                    Trong " Cổ học tinh hoa" kể rằng, có một ông đi trên đường một mình mà cười sằng sặc, sung sướng lắm. Có người hỏi chuyện gì mà cười vui thế?. Ông trả lời rằng, ông đang có ba điều sung sướng, nên vui mà cười. Một là trong sinh vật, có thú, có người, mà ông được làm người, thì là một điều sung sướng. Hai là trong loài người có người tàn tật bệnh hoạn, có người lành lặn, ông được lành lặn, thì là hai điều sướng . Ba là trong những người lành lặn, có kẽ là đàn ông, có kẽ là đàn bà, được làm đàn ông, thì là điều thứ ba sung sướng. Có ba điều sung sướng thì tại sao mà không vui cười cho được.
                    Với tôi, thêm một điều sung sướng thứ tư: Giữa tất bật đời thường mà tôi còn góp chữ ráp câu thành thơ (cứ gọi như một chỉ danh để nhớ), để thỉnh thoảng đọc lại, hoặc buồn, hoặc vui đều đắc ý với mình! Vậy sao không cười khoái chí hơn cái ông trong Cổ Học vừa nêu.
                    Nếu trong cuộc sống còn cười được thoải mái thì làm gì có thời gian mà nghĩ đến lão, bệnh, tử. Mà có nghĩ, cũng thấu được nghĩa vô thường trong sinh diệt.

                    danh-lợi-đời-tình

                    này Danh, ta hỏi Danh nè
                    khi Danh về đất có nghe đá buồn
                    chút hồn nương gió mênh mông
                    thân Danh tơ bụi còn không cõi người?

                    này Lợi, ta hỏi chút chơi
                    vì đâu mê vọng đứng ngồi không yên
                    biết câu "phú quí do thiên"
                    sao còn toan tính đảo điên lỗ lời?

                    này Đời, thử ngắm gương chơi
                    trăm năm bất quá vệt ngời bóng qua
                    tội gì quyến luyến cội Ta
                    nặng hình hài rã ta bà mộ khơi!

                    này Tình, vẫn mới tinh khôi
                    sau chung thủy kiếp, mai ngơi hồn mình
                    khỏa tay phủi bụi tử sinh
                    hóa thân, thân hóa hạc trình hồi vu!

                    Cao Nguyên



                    _________________________






                    THƯ CHO MỘT NGƯỜI ANH văn học.



                    _________________________




                    * Anh lớn Cao Nguyên.


                    Chữ nghĩa của anh đã là một ngọn lửa truyền hơi ấm từ anh đến em.

                    Em còn nhớ ở một ngày khá xưa - Bên Phố Cũ của Đặc Trưng - Anh đã hỏi em :
                    - Trong tủ sách của anh có 3 ngăn : Quá Khứ,hiện tại và tương lai,em thích ngăn nào nhất ?

                    Suy nghĩ trong chốc lát,thằng em của anh đã viết để trả lời :
                    - Em thích cả 3 ngăn,vì một lý do rất dễ hiểu : Ta không thể nào sống mà không có quá khứ ( sự kinh nghiệm ) .Hiện tại là một con đường đang sống và để học hỏi và đi tới phía trước ( tương lai )

                    Anh lớn !

                    Cả 3 điều này được cấu tạo từ những giọt nước mắt trong sự từng trải và chiêm nghiệm. Với chữ nghĩa của anh,của em,em đã biết khóc và biết cười.
                    Khi đọc và suy ngẫm,em luôn cảm nhận được một ý nghĩa mà con chữ chỉ là một công cụ để có thể diễn đạt.Ta dùng chữ như thế nào để diễn đạt ? Và nguời đọc sẽ dùng chữ như thế nào để có một nhịp cầu để cảm thông ?

                    Đó là những điều làm em suy tư mỗi khi đọc và viết.Viết để làm gì ? Em đã có lần vào trang viết của anh để đọc - như một khắc khoải - như một dự liệu để đoán biết chữ nghĩa sẽ đi về đâu ( ? )

                    Em đã rất cảm động khi có chữ của anh - như một " trầm Khúc " .Nỗi trầm khúc ấy đến từ tâm.Viết ,theo em, là một con đường đi.Đạo là con đường đến từ tâm.Khi viết những dòng này cho anh,em không thấy mình cười như câu chuyện kể của anh.Cười có nhiều khi cũng là tránh để không bật khóc.

                    Anh !

                    Sáng nay,thơ thẩn đứng ở quầy sách báo (Báo chí bên này thì quá nhiều )em đã lưỡng lự để chọn một quyển sách,một tờ tạp chí.Có những cuốn sách,những cái tựa in to đậm trên mấy tờ tạp chí của Pháp đã làm em chóng mặt,nhức đầu. Con người đã lạm dụng và lợi dụng chữ nghĩa quá nhiều như một cách làm giàu và chạy theo trào lưu.
                    Họ đã viết gì,in ra điều gì ?
                    Anh đã suy nghĩ gì để viết từ chuyện làm thơ và viết văn ?
                    Còn em ? Từ bao nhiêu năm tháng ,lê lết từ bài viết đầu tiên ở tờ nguyệt san Thiếu Nhi ở Saigon ( Nhật Tiến chủ trương ) sang đến những tờ tạp chí bên này,em đã làm gì,viết gì ?
                    Đôi lúc,nghĩ lạị em vẫn còn bàng hoàng,tự hỏi : Mình viết gì và viết cho ai ?

                    Anh !
                    Vài hàng tâm tình cùng anh ở những ngày cuối năm.
                    Em xin chúc anh nhiều sức khỏe và bền chí khi viết.Viết để còn có lửa tinh thần.Viết để ngất ngưỡng giữa bao điều trái ngang trong cuộc sống.

                    Bình an và tình thân ,anh nhé.




                    đăng sơn.fr
                    #70
                      dang son 26.12.2011 15:14:41 (permalink)







                      ..


                      * Ở một trang Blog của một người bạn viết,tôi đã ghé thăm vơí hàng chữ :



                      TRỞ LẠI THĂM NHAU.

                      __________________




                      * Khi Bạn đã viết như sau :

                      ..." Cũng đã lâu mình không còn viết được một bài văn nào, đôi lúc muốn viết thật nhiều nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, chẳng muốn ai biết được những gì mình đang nghĩ .... "


                      Từ một mặt chữ trong chủ đề Thơ của bạn,chữ nghĩa của bạn đã dẫn đường tôi đến một khu
                      vườn riêng . Ở đó,có một cái tựa mà tôi cảm thấy thích : " Viết Đi Mà "

                      Đọc rất chậm rãi những điều người khác viết để hiểu tại sao họ viết.

                      Viết để làm gì ?
                      Và tại sao chúng ta viết ?

                      Những câu hỏi trên có cần đặt ra một cách thường trực mỗi khi suy nghĩ về một điều gì đó để ngồi vào bàn viết hay không ?

                      Có lần tôi được đọc ở đâu đó,có câu : " Viết và sáng tạo là một sự lao động trí tuệ "
                      Tuy là người rất say mê với công việc làm hàng ngày,nhưng tôi nghĩ theo một cách khác : Viết không phải là lao động - tôi xin né chữ lao động vì cái danh từ ấy nghe có vẻ dao to búa lớn theo một nghĩa nào đó.Viết là một hình thức diễn đạt để có thể trải lòng và thoải mái nói lên được những suy nghĩ và cảm súc của riêng mình.

                      Mỗi nguời có một hay những cái nhìn về cuộc sống và con người trong xã hội.Và vì thế,khi viết,tôi thấy mình rất thận trọng khi muốn kể về một vài câu chuyện xã hội đời sống và tôi thích viết về đề tài này như một sự kiểm nghiệm để sống.Sống trong những khoảng khắc vui buồn,sướng khổ.

                      Những bài thơ,những đoạn văn xuôi có thể đưa con người lại gần vơí nhau.Đôi khi,sống giữa một đất nước ngã theo khuynh hướng vật chất,tiện nghi và lề lối của một cách thức suy nghĩ : Chủ nghĩa cá nhân tính - tôi thấy buồn lòng và cảm thấy lẻ lơi.

                      Có thể ,vì vậy,bạn đã viết và tôi đã và đang viết.

                      Viết xong,ta cảm thấy nhẹ lòng.

                      Xin đừng gọi,đừng xem tôi là một nhà văn,nhà thơ.Tôi sợ thấy mình phải xem đó là một cái tên gọi của nghề nghiệp,tôi chỉ là một sinh vật nhỏ bé biết học cách suy nghĩ và suy luận.Khi viết,tôi xin đuợc viết vơí sự trung thực của mình.


                      Vài hàng chữ ngắn,dài để thăm chữ của bạn.

                      Tôi xin ngừng viết để chúc bạn vui và hãy vui lòng vơí chữ nghĩa khi viết,khi đã tự nói vơí mình : Viết - Viết đi mà....



                      thân ái


                      đăng sơn.fr
                      #71
                        dang son 29.12.2011 12:45:54 (permalink)




                        ..



                        VIẾT CHO MỘT NGƯỜI THẦY.
                        ______________________________





                        1.


                        Dưới cơn mưa hạ.Gặp lại thầy,tôi mừng lắm ! Với số tuổi 81,ông vẫn còn minh mẫn tráng kiện,đặc biệt là với ánh mắt sáng và nụ cười ranh mãnh.

                        - Cậu ra sao rồi ? Thầy hỏi.

                        - Em khoẻ như con trâu đực.Còn thầy thì sao ?


                        Ông bắt chặt lấy tay tôi.Giọng trầm :
                        - Như một chiếc xe cũ.81 tuổi rồi.Lâu lâu vào nhà thương rồi lại dọt ra.Già rồi !

                        - Thầy đừng nói vậy chứ.Tuổi trong tâm linh của thầy chỉ mới 25 mà.Em thấy và biết vậy.

                        Ông thầy người Pháp cười dòn tan và ông nói vài câu chuyện về đời sống,thỉnh thoảng ông đề cập đến tình hình chính trị và kinh tế.Cách nói chuyện của thầy vẫn hấp dẫn,thu hút.

                        Lúc từ giã,ông nói :

                        - Nè cậu nhỏ.Tôi vừa hoàn thành xong quyển sách thứ 2 về cuộc đời.Tôi sẽ mang lại tặng cậu như lần trước.

                        Tôi nói với thầy rằng tôi sẽ đọc lại quyển sách mà thầy đã ghi tặng và sẽ ngồi vào bàn viết để viết một bài về thầy vào khoảng 9 giờ tối nay.

                        Thầy cuời vui :

                        - Ừ. Em sẽ viết gì ? Ừ.Đúng 9 giờ tối,tôi sẽ nghĩ về em.


                        8 giờ 30 tối. Tôi ngồi vào bàn,gõ máy.Quyển sách mang tên " Pour mes enfants et mes amis " - Tặng Các Con và Bạn Bè - của ông trải rộng trước mặt.

                        Ông thầy Jean Delorge của tôi là một nhà văn và là cựu thị trưởng của một tỉnh gần nơi tôi ở.Giọng văn của ông đầy nét khôi hài trẻ trung ,có khi nghịch ngợm ,có khi rất nhẹ nhàng khi ông đề cập và nói về những suy nghĩ của ông trước đời sống,nhất là ở những chuơng viết về loạt bài diễn văn của ông trước quần chúng.

                        Đọc những trang viết của ông,người đọc có cái cảm giác ngồi trước một khán đài để xem cách ông diễn tuồng trước cuộc đời qua biết bao cảnh thăng trầm.Cái hay của ông là thái độ trầm tĩnh và dùng hài hưóc để đối diện với bao đổi thay giữa đời.

                        Có trang viết,ông kể về chuyện tình 68 năm của ông : Lúc chàng 13 tuổi ,quen biết nàng khi nàng mới 9 tuổi, để khi cùng lớn lên và lấy nhau cho đến nay.

                        Tôi đã say mê đọc ông và dùng quyển sách như 1 trong những quyển sách gối đầu giường này để thấm nhuần nhiều điều về lãnh vực tư tưởng.

                        Để kỷ niệm ngày sinh nhật lần thứ 80 của ông,ông đã cho in quyển sách đời sống này.Và ông đã nói với tôi khi đề tặng : ... " Pour dang son que j'ai une grande estime " - Tặng Ds với lòng quý mến " .

                        Thầy đã cười ấm áp :
                        - Nè. Muốn sống lâu đến 80 mùa xuân giống tôi không ? Hãy đọc ngay trang cuối cùng của sách.

                        Tôi mở ngay và đọc được như sau :

                        " Que faut -il pour arriver à 80 ans comme moi ?

                        - Avoir une gentille femme
                        - Se lever tôt
                        - Manger,et manger gras
                        - Couper du bois, jardinier
                        - Faire de l'ordinateur
                        - Boire du café
                        - Et aller à la messe pour gagner son paradis..mais ce n'est pas urgent !

                        * Có một người vợ dễ thương ,tử tế
                        * Thức dậy sớm
                        * Ăn ngon và ăn nhiều chất mỡ
                        * Đốn củi,làm vườn
                        * Chơi máy vi tính
                        * Nốc cà phê
                        * Đi nhà thờ để có thể lên thiên đường..nhưng điều này không cần gấp cho lắm !


                        Thầy ơi !

                        Cám ơn thầy.Em sẽ thử.


                        .....


                        Bây giờ là đúng 9 giờ tối.Tôi đang viết đến đoạn cuối này cho thầy của mình.Và tôi có cái cảm giác rất bình an.....






                        * 2

                        HẠNH PHÚC Ở CUỐI NGÀY

                        ______________________



                        Một trong những người bạn đã nói trong điện thoại là anh ta hiểu được sự cô đơn của tôi khi viết.Lúc ấy,tôi chỉ biết cười.Nụ cười mà bạn tôi không thấy được qua khoảng cách.

                        Cô đơn là cái gì ? Và tại sao lại là cô đơn khi viết ?

                        Người ta không thể nào vừa nói chuyện vừa làm một việc khác khi viết.Bộ óc con người chỉ có thể tập trung vào một điều duy nhất trong khoảng thời gian cố định để làm cho xong một công việc ( nhất là khi viết ) .Tôi biết rõ là như thế.

                        Bộ óc có trí nhớ đã giúp tôi nhớ lại là mình đã có một ngày quá đẹp ( nếu không thể dùng chữ mỹ mãn ).Từ một góc sáng sớm,chim chóc đã chíp chíp lúc 5 giờ để báo hiệu là trời sẽ đẹp.Con đường đi làm cũng thong thả vì đang vào những ngày cuối năm có những ngày nghỉ thường niên của dân đi làm...

                        Gặp lại Jean,ông thầy người pháp đã có lòng ghé thăm tôi.Năm nay ông chỉ mới 81 tuổi,thân hình ông cao lớn tráng kiện.Trong tay ông cầm cuốn tạp chí Le Point với cái bià của tháng giêng có hàng tít in đậm bắt mắt : " Thượng đế có thật hiện hữu không ? "

                        Sau cái bắt tay rất chặt,ông thầy hỏi :

                        - Sao em cười ? Tôi biết em và tôi tin ở trời.

                        Tôi cũng cười theo ông lần nữa :

                        - Chỉ cần nhìn hình thể của con kiến và con voi thì mình biết và nghĩ là có đấng tạo hoá.


                        Câu chuyện giữa hai thầy trò nổ dòn như pháo tết,tôi nhắc đến vài điều ngộ nghĩnh đáng chú ý trong quyển sách mang tên : " Tặng các con và bạn bè của tôi " * mà ông đã in ra và tặng tôi.Cách viết của ông rất thâm thuý và khôi hài.Khi đọc xong,người đọc có cái cảm giác thoải mái lâng lâng.Tôi thấy đôi mắt chớp chớp của Jean ướt át ra chiều cảm động.

                        Ông bảo tôi :
                        - Thấy em như một hiền triết !

                        Tôi ngẩn ngơ :
                        - À không . Người viết triết học là thầy.Không phải em.Em chỉ là một người đọc.

                        Ông thầy cười cười :
                        - Muốn có được cái trí nhớ tốt và được hạnh phúc thì ta nên đọc và viết.

                        Nghe như thế thì tôi khoe :
                        - Thầy biết không ? Em vẫn viết về thầy vào lúc thầy đã lên giường vì em đã đọc và biết rõ cái progamme trong ngày của thầy.Thầy thức sớm và đi ngủ sớm sau màn tin tức ở TV.Em đang viết về những ý nghĩ trong quyển sách của thầy.

                        - Em nghĩ gì ?

                        - Em vui vẻ khi đọc đi đọc lại những gì thầy viết.

                        - Kỳ sau em hãy mang đến cho tôi đọc điều em viết và tôi sẽ tặng em một quyển khác mơí ra đời của tôi.Bây giờ mình chia tay để em làm việc.

                        Jean bắt tay,quay lại trước khi ra cửa :
                        - Nè em ! Em muốn tôi chúc gì cho em khi qua một năm mơí ?

                        - Em xin thầy một lời cầu nguyện trước khi thầy đi ngủ.

                        Thầy tôi hứa và bước đi.Bóng dáng ông để lại cho tôi một chốc lát êm ả và tôi biết mình sẽ ngồi rất yên trong góc bếp khuya nay để đọc lại những trang chữ của ông và viết cho ông.


                        Viết để biết mình chẳng bao giờ cô đơn khi được viết.

                        Viết để giữ lại một góc đời của tình thân.




                        đăng sơn.fr


                        __________


                        - à toi,Jean Delorge

                        * Pour mes enfants et mes amis - JBL
                        #72
                          dang son 02.01.2012 17:11:20 (permalink)



                          ______




                          ĐÔI ĐIỀU VỀ SỰ HỆ LUỴ CỦA MỘT CHỦ ĐỀ

                          ___________________________________________






                          Nhớ có lần ở dưới một bài viết cùng dạng chủ đề,tôi nhận được một câu hỏi như một lời góp ý :

                          " Anh có nghĩ là những điều anh viết sẽ làm mất đi một tình bạn try kỷ không ? "

                          Dưới câu viết ấy có một chữ ký duy nhất : Guest.



                          Dĩ nhiên là tôi không trả lời vì thấy mình chẳng có điều gì để bàn luận thêm thắt vơí một cái chữ ký ảo khi vào góp ý.Sau lưng chữ ký ấy là một người không lộ danh tánh khi lạng trên mạng ảo.,

                          Cái câu định nghĩa Try Kỷ đã không bao giờ làm tôi phải suy nghĩ và nhức đầu về nó. Người đọc có thể đọc loáng thoáng về một bài viết nào đó.Thấy hợp vơí mình hoặc có sự nhiệt tình thì bỏ chút ít thì giờ ghi vào vài câu.Có khi nhiệt tình,có khi cũng rất nặng nhẹ theo một quan điểm nhận định riêng.

                          Từ một vài diễn dàn trên phố web,tôi có may mắn kết bạn thêm vơí một số rất ít bạn viết có tình,có lòng để thăm hỏi và trân trọng nhau. Tôi cũng có nhiều cơ hội và có cái " may mắn " để thử nghiệm những lá thư,những mối tình cảm rất ảo hoá và đầy huyền ảo mơ hồ....

                          Những đám mây mù huyền ảo ấy đến và đi trong một sự quên lãng.Người ta hay nói : Buổi tiệc vui nào cũng đến lúc phải chia tay.

                          Tình thật giữa người thật ở ngoài đời cũng như thế.Đến rồi tìm đường ra đi.

                          Trong thế giới ảo có chữ và chữ.Những mối tình ảo cũng từ chữ nghĩa tượng hình và những mối tình ảo đặt hàng trên thơ văn cũng nhanh chóng rũ áo ra đi.

                          Đi và tan loãng vào một nỗi lãng quên hay sẽ trở lại vơí một cái tên khác lạ ? Hoặc là cùng một tư tưởng,cùng một hoàn cảnh viết mà khi trở lại sẽ tự tạo thêm cho mình thêm vài cái tên nữa khi đăng nhập ?

                          Nói như thế là khi thay tên nick,ta cũng có thể có thêm một hai phần khác cho cuộc đời tinh thần của mình có thêm vài điều thú vị. ( ! )

                          Ôi ! Ma thuật và quyền phép vạn năng từ những ý nghĩ của con người cũng là một trong những điều huyền bí.

                          Ở thế giới Net,sự kỳ ảo,huyền bí luôn là điều có thể xảy ra.



                          Xin hãy cùng thận trọng.





                          đăng sơn.fr

                          * Trích từ : Thế Giới Ảo và Tình Thật
                          #73
                            dang son 04.01.2012 04:37:30 (permalink)
                            ..



                            TẠI SAO VIẾT ?
                            TA CẦN GÌ ĐỂ VIẾT ?


                            ________________________


                            ‘’ Viết đúng mình,nghĩa là Viết khác người khác ‘’


                            … Tôi chụp được câu này ở đoạn cuối của tựa bìa một tập truyện ngắn rất khó ưa.
                            Cô gái viết một loạt truyện ngắn để diễn tả nỗi sâu thẳm trong tâm hồn và sự khao khát tình dục âm ỉ của đàn bà….
                            Nhà văn nữ đã cố gắng viết rất khác ngưòi để tạo dáng,tạo vẻ cho một phong cách ‘’ mới ‘’ ! Những động từ,danh từ như ‘’ Náu lặng ‘’ – ‘’ Cánh Cụt ‘’ có thể làm người đọc bần thần,hụt hững . Để hiểu trọn được câu văn,dù ngắn,người đọc phải lướt lại nhiều lần để có thể ráp nối chữ nghĩa và bố cục của câu văn !

                            Ngẫm,và nhớ lại những bài viết về ‘’ Văn Chương và Sáng Tạo ‘’ của vài nhà văn đi trước.Họ nói như thế này : « Văn chương cần có sự đổi mới để sáng tạo. Đổi mới có nghĩa là đập phá những cái đã cũ ‘’…

                            Văn chương vốn dĩ đã nằm trong ngành nghệ thuật gồm Cầm Kỳ Thi Họa.
                            Người làm nghệ thuật, để sáng tạo,không nhất thiết phải khuôn rập theo một quy củ của một hệ thống suy nghĩ ( La pensée unique ! )

                            Người chụp ảnh nghệ thuật muốn khá hơn,anh ta không cứ phải rập theo khuôn mẫu của những tấm ảnh của người đi trước đã thành danh để gọi là thành công.
                            Người họa sĩ ,trước khi muốn thực hiện một bức tranh đẹp,có hồn,anh ta phải nghiên cứu những đường nét và cách pha chế,hòa hợp gam màu để định hình một tác phẩm riêng theo tài năng và tâm hồn của mình.

                            Còn ngưòi viết nhạc,làm thơ,viết văn ? Họ cần gì để viết ?
                            Ai lại chẳng biết họ cần dụng cụ cơ bản như bàn phím,cây viết,trang giấy hoặc màn hình của computer….Nhưng chủ yếu là họ nghĩ gì ? Rung cảm như thế nào để Viết ? Và Viết thế nào,viết về điều gì cho nên hồn ?

                            Cũng từng ấy những đề tài xoay quanh sự biến chuyển của thế giới ( ngoài những lãnh vực chuyên môn trong địa hạt Chính trị, Khoa học,Y tế,Kinh tế,Luật pháp….) ngưòi viết sẽ viết ra sao để có thể giải bày,diễn đạt được tư tưởng của mình theo một cách sáng sủa,mạch lạc ?.Có thể nào viết theo một cách cổ điển mà lại mới ?Có khi viết theo lối rất mới nhưng lại không đảo lộn sự trật tự của văn phong ?.

                            Vấn đề này không phải nhỏ trong cách thức giải bày và kết nạp về lãnh vực tư tưởng ( bạn suy nghĩ ra sao ? Bạn muốn tìm kiếm điều gì trong một bài viết để làm giàu có sự suy nghĩ cho ngày sau ? )

                            Vài dòng tản mạn khi Đọc.
                            Quay sang chuyện ở các forum,diễn đàn ở Net.Một số người viết đã viết gì ? Viết để đả phá,nhạo báng hay viết để chia sẻ và tự học hỏi để xây dựng trong một tinh thần cầu tiến ?

                            Về phía người Đọc. Họ dùng cảm năng như thế nào để chia sẻ và Góp Ý ?
                            Hay họ chỉ im lặng với một thái độ hững hờ,hoặc có khi lại ngứa mắt,ngứa tay dùng quyền hạn Góp Ý để viết những lời lẽ khiếm nhã và tách ra khỏi cái tiêu đề mà người viết đã định đặt ?

                            Viết hay đọc. Ít ra,nghĩ cũng nên dùng thì giờ để suy ngẫm, để sống.



                            đăng sơn.fr
                            #74
                              hontusi 04.01.2012 08:53:56 (permalink)


                              Vài dòng tản mạn khi Đọc.
                              Quay sang chuyện ở các forum,diễn đàn ở Net.Một số người viết đã viết gì ? Viết để đả phá,nhạo báng hay viết để chia sẻ và tự học hỏi để xây dựng trong một tinh thần cầu tiến ?

                              Về phía người Đọc. Họ dùng cảm năng như thế nào để chia sẻ và Góp Ý ?
                              Hay họ chỉ im lặng với một thái độ hững hờ,hoặc có khi lại ngứa mắt,ngứa tay dùng quyền hạn Góp Ý để viết những lời lẽ khiếm nhã và tách ra khỏi cái tiêu đề mà người viết đã định đặt ?

                              Viết hay đọc. Ít ra,nghĩ cũng nên dùng thì giờ để suy ngẫm, để sống.


                              Thưa anh đăngson.fr,
                              Cho phép tôi ghi " Vài dòng tản mạn khi Đọc." .Những bài của anh viết luôn làm tôi phải suy ngẫm, trầm ngâm... có khi thật buồn trước 1 thực tế khó lòng cải thiện !
                              Người đọc dùng cảm năng như thế nào ?
                              Có thể họ xem qua hững hờ vì chẳng quan tâm. Cũng có thể chẳng liên quan gì đến họ nhưng với người có tâm lại gây nỗi bức xúc trong lòng. Khi đó điều gì sẽ xãy ra ? Họ sẽ góp ý, dĩ nhiên là với tinh thần xây dựng với lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể. Họ sẽ được (bị) gì ?
                              Nếu người nhận góp ý có tinh thần cầu tiến: lời góp ý sẽ được trân trọng và trả lời sẽ xem xét khắc phục nếu đúng như vậy, còn cảm ơn vì giúp họ biết ưu điểm để phát huy, khuyết điểm để sửa, tức là muốn họ tốt hơn
                              Ngược lại với người đầu óc thiếu cởi mở và cố chấp, họ sẽ được nghe & đọc những lời khó nghe & khó xem nhất vì cho là bị sĩ nhục , đố kỵ... Đố kỵ ,nếu có thể có, chỉ với ai hơn mình, không lẽ có kẻ tự cho là hơn người chăng (?)
                              Vậy thì nên im lặng hay góp ý ?
                              - Còn tùy ...

                              Cảm ơn anh và kính chào
                              hontusi

                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 29 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 431 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9