( R )
____
Thử đọc lại điều mình đã viết :
MỘT GÓC CỦA ĐÊM __________________
Bé !
Sau một ngày làm việc đầy ấp và chú đã thấy mình rất zen trong lúc làm việc.
Zen khi không nhìn vào cái đồng hồ, ( hình như chú có cái tật là ghét thời gian, nhất là khi bị thời gian đuổi theo bén gót. Chú cũng ghét luôn nhũng cái " câu giờ " của dân VN mình. Người Pháp hay dùng câu : Avant l'heure, ce n'est pas l'heure - après l'heure, ce n'est plus l'heure - Trước giờ, không đúng, sau giờ hẹn, cũng không còn đúng ! - Và chú ghét luôn câu '' Bị ăn thịt thỏ '' !)
Vậy đó. Thời gian bay hay trôi, kệ nó. Miễn là mình làm xong việc cần làm. Làm chưa xong, thấy mệt thì ngừng đầu óc, ngừng tay nghỉ. Cho mình cái hẹn pause nho nhỏ để thư giãn đầu óc và chân tay rồi allez, hop cày tiếp....
Thế cũng xong cho buổi cuối chiều.
Tản bộ vào khu thương xá, ngắm mấy dây đèn xanh tím đỏ được trang hoàng nhấp nháy từ cuối tháng 11 như mọi năm vào mùa lễ giáng sinh và tết tây. Lang thang, nhàn nhã ngắm cô bé tình nhân đang mút cây kem trong ánh mắt chàng trai. Ngắm các bà mẹ đẩy bé con trên những chiếc xe nôi, những đôi mắt, những ngón tay nhỏ xíu xiu của trẻ thơ làm chú thấy yêu chúng hơn bao giờ hết.
Chọn cái chỗ ngồi yên tĩnh ở hàng hiên một quán nước, chú lẩm cẩm nhớ lại nhữ ng ánh mắt nhìn của trẻ thơ, tia nhìn không gợn sóng, đời màu hồng rực trong đôi mắt trẻ, nụ cười với cái miệng chỉ có mất cái răng cửa, thấy mà thương, chỉ muốn nựng cho vài phát......
Ở những quán nước, chú thong thả đọc một cái gì đó, mấy tờ tạp chí đã mua, có khi cả gần tháng chưa đọc xong. Thường thì chú chọn những dề mục liên quan đến kinh tế để đọc trước, sau đó là đọc về ba cái chính trị, chính em để biết các quan nhớn đang bày trò gì. Nói đến kinh tế thì không thể nào không nhắc về chính trị. Sự liên đới đó đã là những đề tài rất rộng làm nền đất cho dân viết báo.
Chú nhớ có lần gặp anh bạn rất mê chính trị và nhất là chính trị tả phái, anh đã thao thao bất tuyệt ca ngợi chính sách của phe tả và kêu gào mọi người xuống đường biểu tình chống lại chính phủ phe hữu.
Chú cười cười nói với anh :
- Bạn nên cẩn thận khi nói chính trị với khách hàng .
- Kệ tôi. Vừa rồi, ông bầu cho ai làm tổng thống xứ Tây vậy ? Tôi nghi là ông bầu cho cái ông ăn chơi, con nhà giàu Sarkozy...
Chú cười : - Chuyện riêng ! Để tôi viết cho bạn về cái conviction và quyền lựa chọn.
Và vài ngày sau, chú viết cho bạn mình. Viết theo một cách trung dung, không đả phá, không xoay chuyển đường hướng và thể cách chọn lựa chính trị của từng người vì chú nghĩ rằng chính trị và tôn giáo là 2 phạm trù riêng - rất riêng - và là sự bất khả xâm phạm của từng người.
Mùa đông lạnh. Thành phố của chú ít khi lạnh cùng cực, thường thì nhiệt độ xuống dưới - 13 độ là cùng. Cả ngày hôm nay mưa. Mưa lúc ngắn, lúc dài. Chú mặc kệ mưa và tự nói thầm : Mưa thì cũng tốt thôi, mưa làm dịu lại cái lạnh. Lạnh dễ làm mình mất năng lượng và ngủ nhiều. Người trần thế thì cứ tính trung bình đã cống hiến 1/3 đời mình vào giấc ngủ. Ngủ để tái lập lại sức khỏe và giữ được trí nhớ.
Nói đến trí nhớ, chú nhớ là vừa đọc được một bài rất hay mang tên :
'' Tìm Hiểu về Bộ Não Con Người và Óc Sáng Tạo'' của tác giả Học Trò ở một trang web dactrung.net, trong bài viết có đoạn :
What is the creative mind?
'' Phải giới hạn môi trường làm việc cực kỳ tối thiểu, thì óc sáng tạo mới có cơ nảy nở. Trước kia ông không giới hạn, vẽ đủ thứ, từ khi ông quăng cọ và màu đi, chỉ vẽ trắng đen thì ông mới có nhiều ý tưởng lạ từ sự tự giới hạn. "
"Cảm hứng là danh từ dành cho dân nghiệp dư, bọn chúng tôi chỉ làm việc như nhân viên công chức, đều đặn hằng ngày." Ông nói, ông không thể chờ cảm hứng đến với ông, vì nó ít khi xảy ra, cũng như ta chờ sung rụng hay "sét đánh" (chữ của ông) vậy. Chỉ qua quá trình làm việc hằng ngày, giải những bài toán xảy ra trong khi vẽ, mới tạo kết quả " .
Đó là một bài viết nhân những cuộc phỏng vấn các nghệ sĩ khi nói về sự Sáng Tạo.
Chú chụp cuốn sổ tay ghi vài điểm cần giữ lại, vì nghĩ đó là những điều rất cần thiết cho mình khi muốn viết.
Viết gì ? Tại sao viết ?
Thí dụ như viết một bài về đề tài Tình Yêu. Không lẽ chú cứ lập đi lập lại những cái mà người khác đã viết ?
Trong tình yêu có một nam, một nữ. Họ tình cờ gặp nhau, nhìn nhau từ một tần số nhạy cảm nào đó để bắt đầu cho những mẩu đối thoại, sau đó họ tìm nhau hằng ngày để đi đến việc cảm nhau và yêu nhau. Họ đưa nhau lên giường với da với thịt. Họ hào hển say đắm, cứ thế cho đến khi họ chán nhau để bỏ nhau. Bỏ trong ân hận, trong luyến tiếc hoặc bỏ trong sự hận thù....
Không lẽ chú cũng viết như thế để kể về một tình yêu ? Chú sẽ phải làm một con vẹt lẹp bẹp lập đi lập lại theo khuôn mẫu của những bản tình ca kiểu thương mại :
... '' Đã xa rồi người ơi !
Đã xa một tiếng cười
Ngày nào ta chung đôi
Bây giờ mình đơn côi ! ..... '' *
Đại loại là như thế. Bản nhạc lời lẽ như thế, nghe một lần thì thấy nức nở ruột gan, nghe hai ba lần những bản khác đồng cân, tương tự thì ngấy lắm ! Ngấy muốn bội thực, nhất là nhìn video thấy ca sĩ cứ uốn éo, vặn mình vặn mẩy nhăn nhó khóc than thì ôi thôi... Đời còn chi để vui. ? Ai còn lòng dạ nào mà yêu nhau ?.
Chú ghét đi coi bói toán. Có lần ở ngày xưa, mẹ chú rất mê bói toán, mẹ bắt chú chở đi xem bói. Hết ông thầy mù rờ mu rùa đến bà bói bài xem tướng.
Cái ông thầy gặp bản mặt lầm lì của chú đã phán :
- Bà ơi ! Bà có thằng con trai này lì lắm. Nó cứng đầu và hay phản kháng, có thể sau này, ra đời nó làm lớn........
Trên đường về, mẹ chú nhắc đi nhắc lại câu nói ấy. Chú nhăn nhăn phản kháng lại vì thấy mẹ chỉ tốn tiền đi nghe mấy cái khỉ gió. Chú chỉ tin vào câu "Đức năng thắng số ". Trời cho ta nhân dáng và bộ óc, chỉ cần ta biết cách sử dụng và chọn đúng cái hứong đi mà mình đã thích, điều cần thiết là phải kiên trì học hỏi và có một cái tâm thiện.
Bé thấy chưa ? Thời gian trôi, đời người qua, chú chẳng thấy mình làm cái quái gì để có thể gọi là Ông Lớn cả. Chú học lung tung, học ăn, học nói, học sự phản kháng khi thấy điều chướng tai gai mắt và có khi chú bị người đời ghét bỏ.
Có khi mệt mỏi chán chường trước những bản tin chiến tranh, bom đạn khủng bố, chú uể oải lết vào nhà thờ, thấp cây nến và mặc cả càu nhàu với Chúa :
- Chúa ơi ! Thấy chán đời. Thấy khó chịu ! Chúa có thấy loài người chém giết nhau một cách tận tình chưa ? Sao Chúa không can thiệp ? Sao Chúa dững dưng trước cảnh thiên tai, nghèo đói và bất công ? Thằng làm lớn, cậy quyền tham nhũng, dân thấp cổ bé miệng nghèo xác xơ. Sao Chúa không giáng một vài búa cho lũ sâu bọ chết tiệt ?
- Chúa ơi ! Chúa có ngứa mắt khi thấy thằng oắt con tên Cường Đô La ăn chơi quậy tứ phía, nó tậu nhà cửa, nó mua đầy xe loại sport và nghênh ngang với gái tài tử siêu sao, siêu mẫu, nó hợp tác với những tên ăn trên ngồi trốc trong khi có biết bao người đói khổ không nhà, không cửa... Sao Chúa không rút sổ bộ hộ chiếu của nó và bè lũ ? Chúng đang nhởn nhơ đấy. Chúa cứ thử mở web site và nhấp con chuột vào chữ Cương dollar là Chúa thấy ngay. Nhiều, nhiều lắm....
Bé à !
Chúa giữ im lặng như mọi lần làm chú phải gỡ gạt nói dùm ngài :
- Cái sai lầm lớn nhất của Thượng Đế là đã tạo nên con người.
Chú đang bi quan khi viết những dòng này ư ? Bi quan hay phẩn nộ hở Bé ?
° ° ° °
Mà thôi, chú nên ngừng than thở, bêu rêu ở đây.
Buổi tối của chú còn dài. Dài như màn tối và sương trắng đang bao quanh. Chú bắt đầu thấy đói bụng. Bữa cơm đêm của chú đã khá muộn để chờ chú. Ăn xong, chú thò mũi ra cửa, nếu trời ngừng mưa, chú sẽ bắt cái xe đạp cõng chú chạy vài vòng đêm. Chú sẽ đạp rất nhanh để hạ hỏa. Biết đâu chú sẽ thấy thuận thảo hơn với sự nín lặng của thượng đế.
Thượng Đế đang ghi sổ tên tuổi cái thằng ngang ngược dám cằn nhằn mình. Mày chết, tao cho mầy xuống hỏa ngục. Xuống ngay lập tức.
Bé à. Biết đâu khi xuống dưới đó, chú sẽ được gặp bé và lại lai rai kể chuyện tiếp. Chú có nhiều cái sẽ làm Bé ngạc nhiên. Chỉ cần Bé đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe thì chú sẽ không phàn nàn khi không lấy được cái ticket lên thiên đàng.
Vậy đi. Hẹn gặp Bé ở cửa ĐN.
đăng sơn.fr