VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 29 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 09.05.2012 02:59:26 (permalink)



VẤN ĐỀ -

-





Biết em đang có vấn đề khá nặng ( Khi có nhiều việc khó nghĩ trong đầu,người ta không thể nào tập trung vào một công việc,người ta tỏ vẻ buồn chán,gắt gỏng…)
Thế nên,sau giờ học,tôi gọi em ở lại.Thấy cái dáng điệu lừng khừng của em cộng thêm cặp mắt lờ đờ,tôi khẳng định được việc mình đoán để chuẩn bị câu chuyện cùng em.


Em uể oải nhét cuốn bản thảo vào cái cặp xách tay :
- Thầy muốn gì ?
- Tôi muốn nói chuyện với em
- Mình có gì để nói sau buổi học ?!

Tôi nén tiếng thở dài.Nếu tôi bực dọc để khởi đầu câu chuyện thì người có ‘’ vấn đề ‘’ là tôi chứ không phải em.
Tôi thử đẩy em đến một thái độ nặng hơn :


-Bản kịch của em viết khá tệ !

Quả nhiên,em có phản ứng :
- Lúc mới vào nghề,các bản kịch của thầy có khá không ?
- ….

Em nặng tay,mãnh liệt hơn :
- Khi chập chững vào nghề dậy,khả năng của thầy có hơn bây giờ không ?
Mái tóc cứng của em hình như cứng hơn với ánh mắt quất thẳng. Đôi má em đỏ ửng.Tôi hít một hơi dài,mời em ngồi xuống ghế.Em không ngồi, đứng chéo chân,hai tay thọc sâu vào túi quần, đôi vai đẩy thẳng ra phía trước.Dáng khiêu khích như hình ảnh của một con bò rừng.Loại Bò rừng háu húc.

Tôi lùi lại hai bước,giữ yên lặng và bắt đầu đếm thầm trong bụng..1,2,3,4,5…
Tôi đếm chậm để chúng ta cùng dùng thời gian để hạ hỏa.Tôi dịu giọng :
- Mấy tháng trước,bài viết của em rất khá.Có hai bản kịch rất thành công.Hội đồng thành phố đã chọn kịch của em để tôi đạo diễn.Sau này em lơ là,bỏ khá nhiều buổi học.và không tập dượt.Em có chuyện buồn,phải không ?
Con bò rừng dịu lại,giọng nó ngập ngừng :


- Sao thầy biết ?

Tôi biết điều em biết.Tôi biết em tránh hàng ghế đầu để ngồi ở cuối phòng học.Mắt em mất thần và hay ngó mông lung lên trần nhà lúc nghe giảng bài.Em đi lạc với chính em.
- Sao ? Nói đi,tôi nghe.

Giọng em bực cáu,hoẵng sâu :
- Tôi chẳng có gì để nói.Tôi …
- Tôi có thể giúp em
- Thật không ? Tôi đang chán đời,chán tất cả…

Tôi không thấy vui khi nghe câu chán đời.Em còn trẻ quá, đầy nhựa sống.Thôi được.Nếu em không tiện nói thì tôi để em nói với người khác có khả năng hơn.
Tôi đặt tay lên vai em,nhẹ nhàng :
- Thế này đi.Tôi có cách giúp em vui và được khuây khỏa.Sự thành công sẽ trở lại với em.

Em yên lặng khi tôi ngồi vào bàn để viết mấy chữ ngắn ngủi cho bạn tôi :.




Buổi tối tháng 5 ,trời nhả đầy sương lạnh,thấy cái bóng dáng em lủi thủi khi mở cửa xe ở parking,tôi cảm thấy ướt lạnh.Không phải vì hơi sương,không phải vì trời lạnh mang hơi ẩm mà vì khóe mắt tôi tự dưng ướt.





đăng sơn.fr
( Viết tặng Alex – Atelier d’écriture
dang son 11.05.2012 14:14:59 (permalink)
.




Viết khi
SÁNG ĐẾN CHIỀU ĐI...




_________________________________






Ở Tùy Bút,KhếMưaphốnúi đã viết :

".... ngồi gõ cho vui . Có người thầm thì bảo là sao tôi có nhiều đề tài để viết rứa , bộ có nhiều cuộc tình lắm sao ? Tôi nghe qua một người mà phải bật cười , thì như người ta hát " tình là tình nhiều khi không mà có ... tình là tình nhiều lúc có như không " . Tình cảm của loài người thiệt vô cùng phức tạp hay vô cùng đơn giản thì cũng đều do nơi cách nghĩ của mỗi người mà thôi . ...

... " Trong quá khứ tôi đã bị cái thứ tình cảm đôi lứa làm cho cuộc sống trở nên mệt mỏi vì những buộc ràng đa đoan , chợt một ngày tôi tìm ra cho mình một lối thoát đó là khi rảnh rỗi thì ngồi gõ thơ , tùy bút hoặc cầm mico hát hò . Tôi tự tìm cho mình một không gian thật bình yên , bỏ ngoài tai những điều làm cho mình không được vui

.... " biết đâu trong khi quét dọn thì tôi lại bắt gặp những ý tưởng khác để gõ tiếp ... 8 8 đỡ buồn hihihihi ".



____________________



Đọc xong rồi,thì bây giờ tôi viết .Và viết như sau :


Người dùng phím chữ để viết,viết thẳng một mạch trên phím và màn hình bây giờ hay dùng chữ " Gõ " - Gõ Chữ - Gõ phím -
Cá nhân tôi thì rất e dè ( sợ ) chữ gõ : - Gõ đầu trẻ,gõ mõ,gõ u đầu..Gõ...

Ngày xưa,tôi rời trường dạy đánh máy tốc ký ( gõ chữ ) và cũng có một thời gian ngồi ở bàn giấy của một cái hãng.Mỗi sáng,mỗi chiều tôi phải " gõ " một loạt giấy tờ hành chánh.Gõ đến nhói tim,gõ đến chữ nghĩa lòi ra con mắt,chữ rơi từ bàn giấy rơi xuống đất.Mấy cô bạn thư ký khác cùng phòng thì họ không gõ bằng muoời ngón tay như tôi từ trường dạy.Họ gõ bằng 6 ngón - Có nghĩa là dùng 5 ngón tay trái và tay phải thì dùng cây vút chì lật ngược để chạy chữ và họ gõ ngon lành lắm.

Cả 4 cô thư ký đã nhìn tôi một cách ái ngại để thương hại.Có cô tủm tỉm như ghẹo tôi :
- Này anh - Chỉ độ vài tháng nữa thì anh sẽ vào nhà thương vì đau tim.Nhà xác nằm cạnh nhà thương.

Tôi nghe thế,biết sợ và phải làm giống họ.Đàn bà con gái ,họ hay lắm ! Tôi thích ngắm đàn bà ,con gái.Ngắm ngón tay thoăn thoắt như khiêu vũ của họ trên phím chữ.Đẹp vô cùng.Có nàng chỉ dùng hai cây bút chì và gõ như mưa trên phím đàn.Có khi vừa gõ vừa tán hót coi như đang dạo chơi.
Khi không ngắm họ thì tôi quay trở lại công việc thầy ký của mình.Tôi bắt đầu gõ bằng 6 ngón từ lúc đó và luôn thầm cám ơn họ.Ngoài công việc ở văn phòng thì tôi bắt đầu học cách lắng nghe và cách nhìn vào thế giới của đàn bà,con gái.

Thế giới của họ ngoài bếp núc,bánh trái,ăn vặt còn có những nụ cười cũng như những giọt nước mắt.Tôi tập yêu những nụ cười sung sướng và cả những giọt lệ của họ ở những lúc buồn vui.Là kẻ đực rựa duy nhất có mặt thường xuyên trong phòng làm việc.Có lúc giả vờ yên lặng chúi đầu vào đống hồ sơ trước mặt,tôi nghe lỏm bõm những câu chuyện tình của họ.Thỉnh thoảng chỉ dám quay mặt đi chỗ khác để tủm tỉm cười vu vơ.

Lúc ấy,cô bé ngồi cạnh bàn tôi có một chuyện tình sướt mướt và cô hay khóc nhè.Cứ ba bốn ngày thì lại ...nhè.Các cô khác xúm lại dỗ dành.Là đàn ông,tôi vụng về vô cùng,chả biết nói gì để dòng sông lệ của cô bé ngừng trôi.
Chả lẽ tôi quay sang để gầm gừ :
- Nè nhỏ ! Nín ngay.Để anh yên thân làm việc.

Tính tôi hay sợ sự mè nheo,khóc nhè.Tôi chỉ thích các cô cười tíu tít và mời tôi tham dự màn bánh trái mà thôi.Chịu đựng cái màn ỉ ôi kiểu gục mặt xuống bàn giấy để thổn thức thút thít ấy cho đến một buổi sáng nọ,sau khi xem cô bé trình diện một lá thư tình có dòng chữ nghuệch ngoạc và có dấu vài giọt máu đàn ông nhỏ dính trên lá thư tình có vẻ bi tráng như thế,tôi rời bàn giấy bảo cô thút thít :
- Nè nhỏ ! Hắn chỉ dọa em mà thôi.Hắn có thể lấy máu gà,máu vịt để hù em mà thôi.Đừng lấy cái thằng cải lương,hát bội như thế.

Có cô đồng nghiệp ở đầu phòng ngẩng lên,sửng sốt :
- Ông nói gì kỳ.Con nhỏ đang buồn.Không lẽ bỏ thằng kép ấy lấy ông sao ?

Thiện tai ! Thiện tai.Lúc ấy,tuổi trẻ của tôi đẹp lắm ! Tôi chưa muốn vào tù,tôi chỉ thích dung dăng,dung dẻ,thích bay như chim sẻ.Và tôi đã làm cái màn cố vấn tình ái cho cô nhỏ.Cô lau khô dòng lệ trong khi tôi hí hoáy viết hộ cô lá thư tình kiểu " húc " và kiểu cự tuyệt.Cô chỉ việc đọc lại và ký tên.
Chẳng biết chuyện tình của Thút Thít đi về đâu.Chỉ biết là cô tươi tỉnh trở lại để đãi cả phòng một chầu bánh kẹo.Tôi sung sướng khi nghĩ mình đã làm được một việc thiện cho việc cố vấn viết thư tình.

Nếu phải chọn giữa hai chữ Gõ và Viết thì tôi thích chữ " Viết " hơn.Viết để diễn đạt.Viết để chữ phải làm bổn phận của chữ.Gõ chữ thì e chữ nghĩa bị đau.Sẽ tội nghiệp chữ.

Từ đó,ngoài những cô người yêu đã đến và đã bỏ tôi ra đi vì những lý do ngoài ý muốn của riêng mình,tôi biết là tôi có một người yêu khác.Người yêu này không bao giờ quay lưng lại để lạnh lùng hất hủi tôi.Người yêu này tên là " Chữ ".

Ừ - Ừ - " Nguyễn thị Chữ Nghĩa " ơi. Anh yêu em.Và anh chung thủy với em.Vĩnh viễn.





đăng sơn.fr



______________________________________



dangsonfr.blogspot.com < ChúngMình -
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2012 14:19:07 bởi dang son >
dang son 25.05.2012 02:13:32 (permalink)




.





THỬ VIẾT NHANH - VIẾT GỌN VÀ VIẾT NGẮN.



__________________________________________________ ____




Ngày thuở nhỏ ,đi học.Giờ luận văn,thầy đọc một bài luận văn kiểu lòng thòng,thày cáu,gọi học trò :

- Em viết cái gì vậy hả em ? Bài luận của em dài ngoằn,thiếu phẩy,thiếu chấm xuống hàng.Đây không phải là văn.


Thằng nhỏ gãi đầu,mặt đỏ ké :

- Thưa thầy,em là học trò,em không phải là nhà văn.


Thầy nản chí,lắc đầu bảo trò ngồi xuống và thầy giảng một lèo về cách phân đoạn và cách viết văn.Thằng nhỏ thấy bắt đầu buồn ngủ.Nó nhìn ra khoảng trời xanh bên ô cửa lớp và tìm cách thoát hồn.


...



Thời gian trôi.

Thằng nhỏ không còn là thằng nhỏ ngồi mơ mộng ở ô cửa sổ.

Thằng nhỏ đã thành người lớn. Đã là người lớn thì phải đối diện và ngã lên,ngã xuống vơí cuộc đời. Đôi lúc hoặc lắm lúc đụng phải chuyện đắng cay,đắng ngắt ở đời,thằng " người lớn " bỗng ngậm ngùi nhớ lại một câu nào đó ai đã nói :
" Đời không như là mơ "

Ừ,mà thật.Đời trần như những màn kịch mà mỗi nhân vật đời đã và đang là những nhân vật diễn tuồng.Có kẻ thiện,có kẻ ác ,rất ác.

Thằng mang tên " Người Lớn " biết mình không bao giờ có thể trở thành một nhà văn.Cái căn cước của hắn không có cái khoảng nào để ghi cái nghề nghiệp nghe rất hãi hùng : Nhà Văn - Écrivain - Writer .

Nhà văn là cái gì vậy ?

Có phải là kẻ hì hục ngồi nặn tim óc để viết ?

Viết gì cho ra hồn ? Và đọc gì để viết ?


Thằng nhỏ mang tên Người Lớn bỗng thảng hoặc,giật mình nhớ lại lời nói của ông thầy xưa :

" Hãy tập trung vào điều mình suy nghĩ để viết ,và hãy viết rất ngắn gọn "



---


Thầy ơi !

Em không đi học để trở thành một nhà văn.

Đời sống này đã dạy em cách nhìn nhận đôi điều về nó.Và em viết.

Em đã không mơ thành một nhà văn.

Vì thế - em đang học cách suy nghĩ để viết gọn và nhanh.







đăng sơn.fr







&
dang son 28.05.2012 18:28:14 (permalink)

.




CHỮ cho buổi sáng -



________________________________





Buổi sáng - Đáng lẽ buồn hiu vì trời vùn vụt mưa,từng hạt nhỏ làm phố xá,chợ búa đìu hiu.Thời tiết luôn như thế,cứ như người bất thường hay giở quẻ.Đang hừng hực nóng chảy mỡ ngày trước,ngày sau lại ầm ì xì mũi,trở trời.
Mưa,nắng làm người ta cũng mang thêm cái bệnh càu nhàu,lèo nhèo,nhăn nhó.Đáng lẽ tôi cũng bắt chước những khuôn mặt dầ dàu buồn bã.Thấy họ cắm cúi đọc tờ báo đang mấy bản tin mắc dịch,mắc gió,đang cảnh thất nghiệp sa thải,đóng cửa cộng thêm tin tức về mấy nhà băng lăn quay ra đất vì thảm trạng đình trệ kinh tế.Tôi đâm hãi !


Tôi muốn giống họ để có dịp hòa nhập vào chữ nhập thể hoà đồng.Ai sao,mình vậy.

Nói vậy mà không dễ khi đi ngang hàng bán sách,tôi ngừng lại vì bị mấy cái bìa sách cuốn lấy.Cái tựa truyện mang tên Délicatesse
( Điều Tế Nhị ) của anh chàng David Foenkinos dính chặt vào mắt mình.Sách kể về chuyện khép cửa trái tim của một bà góa bụa còn trẻ.Bà tưởng mình sẽ không còn yêu ai nữa.Vậy mà....

Tôi tạm để chữ " Vậy Mà... " như thế để sau khi đọc xong thì tính chuyện viết. Kể về một chuyện tình thì không có gì là khó.Người yêu người rồi lìa nhau vì lý do này hay vì lý do khác để đau ít hay đau nhiều là chuyện thường tình.Ai cũng có thể kể về một hay hai chuyện tình,chuyện đời nhưng mỗi người sẽ kể ra sao,nhất là khi viết để kể ?

David Foenkinos là một trong những người viết có duyên.Sự dí dỏm của anh đã được thể hiện mỗi tháng qua những bài viết cho tờ Psychologie của Pháp khi anh kể về những mẫu chuyện của máy điện toán,máy điện thoại di động và những điều oái oăm lẩm cẩm của thời hiện đại...Đọc anh,người đọc mỉm cười như khi uống xong một ly rượu chát bị cái men chua lấn áp,sau vị chua chát ấy là một cảm giác êm đềm trở lại.

Nói về sự êm đềm hiền dịu thì tôi nhớ đến cuốn truyện ngắn mang tên Cánh Đồng Bất Tận của cô nhỏ người Cà Mau tên là Nguyễn Ngọc Tư.Cách kể chuyện và kỷ thuật viết của cô rất mộc mạc nhà quê ,cô hay làm tôi khóc trên dòng chữ ở mỗi cốt truyện.

Tôi tìm blog của cô nhỏ để tiếp tục đọc.Đọc để biết tại sao mình viết và sẽ viết không giống cô hoặc giống một David dí dỏm năng động.Vì lẽ họ là những người thật sự có tài viết - Tôi chỉ biết như thế như có một điều rất vừa vặn trong đầu mình.



đăng sơn.fr


- Trích từ : dangsonfr.blogspot.com
Chủ đề VIẾT ĐỂ....



dang son 31.05.2012 00:57:32 (permalink)


_________________________________________________




ĐÓNG CỬA khi viết






Đóng chặt cửa lại để viết.Đã viết về những điều có thể làm thiên hạ vui thì cũng sẽ có lúc chạm mắt đến những điều bực mình và viết về những điều bực mình.

Có thể viết để nhẹ lòng lắm chứ ? Và đôi khi nên tự hỏi,viết để làm gì trước những sự bất công ở thế gian ?

Ôi đời ! Ôi tình !


Bây giờ thì có thể chán viết rồi.Ngừng phím và đi ngủ.Hình như thế thì có ích lợi hơn.








đăng sơn.fr

( Viết để khỏi húc )
dang son 31.05.2012 13:03:11 (permalink)


.





THỬ XEM SAO ?






Sau khi đọc bài “ Le piano Blanc – Dương cầm trắng “ của tôi ở Nous Magazine,một cô nhỏ viết cho tôi :

…..’’ Hình như chữ Cô Độc là phần duyên số dành cho em , ông ạ.Em ghét những nỗi trống vắng nhưng vẫn phải sống với nó.Còn ông ? Ông đối diện với nỗi cô đơn ra sao ?
Ông có sung sướng trong đời sống không ? ….““


Hỏi chi lạ ?!

Có vài điều không được ổn lắm trong những dòng chữ và câu hỏi ấy.Thế nào là phần duyên số của sự cô độc ? Làm sao để trực diện với nỗi Cô Đơn ? Và cái đời sống riêng tư,ta phải làm thế nào,làm gì để được sung sướng ???
Lại rắc rối,oái oăm nữa rồi !

Để thử giải quyết, đương đầu với một vấn đề,tôi hay có thói quen tập đơn giản hóa nó.
Vậy thì thử,xem sao :

Cô độc - một mình – là một hiện trạng của sự hiện hữu đứng trước sự ’’ nhập bầy ’’ của con người.
Cô đơn là tâm trạng của một khoảng khắc nhất thời…

Nếu ta tin hẳn vào chữ định mệnh,duyên số và khư khư nhất định là thế thì nên bó tay chấp nhận.Còn nếu ta cứng đầu,cứng cổ thì lại là chuyện khác.Ta có thể mang cái vỏ ốc mang tên Cô Độc đó ra phơi dưới nắng ấm,mưa ẩm ngoài vườn đời để nó hoà hoãn và nhập bầy các vậc thể vây quanh nó ,hiện trạng cô độc sẽ mất đi cái lý do để tồn tại.

Còn Nỗi Cô Đơn mà cô nhỏ đã hỏi,nó ra sao ?

Có đôi lúc,nỗi cô đơn là một sự cần thiết để giúp mình được yên lặng và tỉnh trí.Riêng tôi,tôi đã ’’ nhập bầy’’ và giữ một khoảng cách an toàn vừa đủ để …’’tách bầy ’’, chỉ cần một khoảng thời gian vừa đủ để làm dịu đi đời sống bằng những thú vui của sách báo, âm nhạc ,vườn tược….Cái thế giới nho nhỏ của sảng khoái,của gió mưa nóng lạnh và tập cách êm ả chấp nhận.Chấp nhận,hoà hoãn để làm bạn với cô đơn cũng là một cái thú,một thói quen và để thay đổi không khí,tôi mở toang những cánh cửa lớn nhỏ của lòng mình,bước ra cổng gặp đời,gặp bạn….Tôi bắt gặp những vui,buồn được chuyên chở trong những mẫu chuyện trần gian và học thêm được những điều mới lạ.

Trở về nhà,vẫy cô đơn lại ,xoa đầu nó vài cái ,bảo nó :
- Ngoan nhé ! Đi ngủ đi, để ta ngồi vào bàn và ta viết.

Vậy là xong.








đăng sơn.fr



dang son 09.06.2012 12:15:33 (permalink)



CHỮ MƠÍ



.




Ui -

Chỉ vơí một chữ " Ui " duy nhất,người ta có thể nói nhiều vơí nhau.

Nói điều gì và nghĩ về điều gì ? ( --------------------- ). Trong những cuốn tự điển Hán - Việt thưở xưa không có chữ Ui .Ui là một danh từ hay là một tĩnh từ để diễn đạt một điều gì cần nói.Nói và viết là diễn đạt. Ôi hay là Ui ?

Ui ở thời đại mơí là chữ biến thể theo cách viết mơí.Thay vì kêu lên một chữ Ôi khi ngạc nhiên,khi ngỡ ngàng,khi bị vấp ngã,nguời ta có thể bật lên chữ Ui .Ui ! Không có gì ngạc nhiên lắm ! Ui ! Chẳng có gì là đau lắm.


Chữ " Ui " như thế nghe cũng hay hay,ngồ ngộ.Trong thế giới của chữ viết,người viết cần tìm cho mình những danh từ mơí,những biến thể để trang điểm cho chữ nghĩa.Những danh từ quá cũ kỹ khi đã được hoặc bị dùng quá nhiều cần được thay thế,đổi mơí bằng những từ ngữ khác.Việc được chấp nhận để dùng chúng một cách thường trực sau sự đón nhận danh từ mơí và chúng có thể tồn tại trên mặt bằng của văn chương hay không là một chuyện khác.

Trong khi chờ đợi sự trả lời của thời gian,có vài người vẫn dùng tàm tạm chữ Ui ! Ui ,Ui được quá thể.Ui, ui ơi ! Cứ thế mà chầm chậm dùng chữ Ui.

Có người nhận được một lá điện thư .Thư bắt đầu bằng một chữ Ui.Sau chữ Ui không có dấu chấm than hoặc một dấu chấm,dấu phẩy nào.Và nội dung của lá thư thì để trắng.Một trang màn hình màu trắng trinh nguyên.

Người nhận chẳng biết chữ UI như thế có nghĩa là gì ? Ui như thế cũng có nghĩ là một ý nghĩ nào đó khi nhớ đến nhau - Ui ! -




đăng sơn.fr



dang son 22.06.2012 00:43:11 (permalink)
.






CHUYỆN ĐỜI Ở NET.




______________________________




….Môt cô bé khác viết cho tôi ở mail,lời lẽ và cách hành văn chững chạc. Đại khái :

‘’ ….Em hy vọng anh hiểu cái lý do mà em phải đổi tên nick và thay đổi luôn phần lý lịch cũ. Điều quan trọng là em không phải vào Net để tìm tình yêu, để biết Em ( Anh) là và Ai sẽ là Em ( Anh )…. ‘’


Và tôi được biết tên ( thật ) ngoài đời của cô bé.Từ đó,cô viết bài trên Net với một cái tên khác.
Đơn giản như ‘’ đang giỡn’’ thôi.Vui vẻ với mình một thoáng,tôi bật cười để có điều để..Viết.

Tôi khoái cái vẻ thành thật của cô bé đã đổi tên mà không đổi cách viết,từ cách đẫn đề,chấm câu xuống hàng trong những bài thơ đã họa với tôi.Dịu dàng, đằm thắm !


**
… Một cô bé khác ( lính mới ) ở diễn đàn với cái tên rất mơ mơ,rất tình ,đã vào một topic thơ tôi và nhẹ lờì ‘’ sỉ vả ‘’ tôi khi nói rằng : ‘’ Có cái gì rất ủy mị,rất sáo và Không THẬT ở cách làm thơ của tôi và cô đặt câu hỏi – Có phải đăng sơn và nhân vật ký tên M là một ? Và tại sao tôi không phải là Thành Viên ?

Cha mẹ tôi ơi ! Tôi lại khoái cách sỉ vả và cách đặt câu hỏi của cô thành viên mới tinh này mới chết chứ !

Vậy là cái thế giới Net này lại đông đúc với quá nhiều câu hỏi và chủ đề….

Tất cả những lời lẽ,cách viết trên diễn đàn cho tôi thấy rõ cách xử trí và quang cảnh của đời Thật Trần Gian… :
Gã ăn mày ở góc đường ngày nào,hôm nay mặc bộ quần áo chỉnh tề trông đẹp trai,bảnh dáng !
Cô nàng kiều diễm của hôm trước,hôm nay sập sệ,dàn dụa vì mộng ảo không thành đứng khóc trước cổng nhà tôi..


Ngay cả trên các Diễn đàn ở đây đó,tôi gặp những bài viết rất ‘’ tạo dáng ‘’- vẻ trí thức- thiên về logique,lý luận để sau đó đón nhận sự góp ý,nhưng…..một khi có người vào trả lời,chủ Trang Viết lại quay gót,bỏ rơi ngay điều mình đã đặt vấn đề với tất cả sự hờ hững và quên đi cái tác phong Viết và phong cách trả lời !!!!!
(Tôi đang nghĩ đến hình ảnh một người mẹ thai nghén, đẻ con ra và vứt con ở lề đường ! )

Ở thế giới Net này,tôi học thêm được bài học khác : ‘’ Phớt tỉnh ăng lê ‘’ trước vài sự việc. (The capacity for recognizing our own feelings and those of others, for motivating ourselves, for managing emotions well in ourselves and in our relationships). Emotion Intelligence, theo Hoangvienxu. **NCD.com

Tôi nghĩ : Với ánh sáng rọi chiếu lên hình vật,chúng ta cứ việc nhìn theo góc cạnh riêng lúc muốn nhìn để cho là đẹp hay xấu ( như cách nhìn vào Nghệ Thuật ) còn Ảo tính của sự kiện cũng như cảm tình mình đặt để lên nó chỉ là một việc nhất thời mà thôi !

Tạm ngừng ở đây để đi cày trả nợ áo cơm ở đời thường.Có dịp,có lẽ tôi sẽ trở lại vấn đề sau khi lạng vài vòng trên mạng.
Có lẽ sẽ gâu gâu thêm vài phát và sẽ nhận được thêm vài lời ‘’ sỉ vả ‘’ thân tình nữa.








đăng sơn.fr









dang son 25.06.2012 15:16:32 (permalink)






VIẾT TẮT -






Thời bây giờ,người ta thích dùng chữ viết tắt ( Hình như để tiết kiệm thì giờ vì thì giờ là tiền bạc ) - Báo chí hay tính trung bình theo một cách lẩm cẩm là cô cậu Madona,M.Jackson đổ đồng trong một phút ca hát,lên đồng nhảy múa của họ trị giá đến (..... ) đô la,những cầu thủ đá banh,tay đua xe hơi không còn đếm tiền nữa,họ chỉ cần liếc vào cái bảng kế toán của nhà băng để thấy những con số thu nhập của mình...

Thời gian là tiền bạc ( ai chả biết thế ) Tôi thử viết tắt chữ TG để bạn đọc và hiểu theo ý của bạn : TG là thì giờ hay là Thời Gian thì cũng đồng nghĩa y hệt nhau,lập đi lập lại chữ TG để làm gì , Chỉ tổo mất TG !



Có ngày,vớ mấy tờ báo đọc,thấy thiên hạ chơi chữ cũng hay hay.Người Pháp khi lười viết chữ Cassette,họ viết thành K7 .Thay vì viết về sự thất bại,họ bắt chước người Mỹ viết chữ K.O -

Mò vào đọc vài trang văn thơ ở các diễn đàn,có vài anh chị em làm thơ tình da diết và hình như họ dị ứng vơí chữ Không,họ viết tắt thành chữ Ko
khi làm thơ.Ta hãy đọc thử vài câu :

" Ko em chiều nay,trời Ko nắng
Ko em..hic hic thì Ko có chuyện chúng mình .... "



Đọc xong,thấy tưng tức và ngạc nhiên quá ( Nếu ta lười viết và sợ mất thì giờ thì ta làm thơ,viết văn để làm gì ? ) Kẻ mơ mộng hoặc có tâm hồn rung cảm thì khi làm thơ,viết văn mà lại mang chứng lười viết nguyên chữ ? Có bao giờ họ nghĩ là người đọc cũng đâm ra lười đọc thơ văn của họ ? Có khi cả những lời góp ý dươí những bài viết cũng thế.Chẳng hạn, họ viết : " Bài viết khá hay nhg rất tiếc tôi đã Ko đọc hết... hic hic...

Lại hic hịc,hơ hơ như thế,dần rồi người ta sẽ có thêm những ngôn ngữ kiểu vắn tắt ở thời đại Net.

Viết đến đây,tôi nhớ lại mấy chữ của các ông bác sĩ hay viết : RAS - Rien à signaler ( Chả có gì để thông báo - Chả có gì mà ầm ĩ ... )


Ừ,thì ừ. Hơ hơ - hic hic - OK- VĐLG - viết để làm gì -.Chỉ tổ mất thì giờ.


RAS.






đăng sơn.fr
dang son 04.08.2012 23:25:55 (permalink)
..




ĐỌC và VIẾT .




Khi viết,ta có điều kiện và một chỗ để viết


.Viết để làm gì ?


Câu hỏi này thường xảy đến cho những người viết.Và họ - ( người viết ) có những câu trả lời riêng về sự viết của mình.

Còn đọc thì sao ? Chẳng lẽ lại hỏi : Đọc để làm gì ?..


Tùy trường họp để đọc.Khi đọc,cũng có thể là thoát khoải thời điểm và hoàn cảnh mình đang sống để có thể hòa nhập vào một nơi chốn và thời gian khác.Lắm khi người đọc nên tạm quên sự hiện hữu của mình.Và từ đó,biết đâu ,sau khi đọc xong,mình có điều để viết. ... ( Vì thế,chủ đề " Viết Để "được ra đời )


Chúc bạn đọc có một trong những niềm vui.


đăng sơn.fr
dang son 10.08.2012 02:17:25 (permalink)
..






THÊM
đôi điều để viết -



______________________________




Có vài người nói : " Những bản nhạc nào cũng na ná giống nhau khi họ ( những nhạc sĩ ) sáng tác để kể lể về chuyện tình yêu và chỉ có cung điệu là khác mà thôi.

Nói như thế không hẳn là sai và cũng không hẳn là đúng .Đúng ở chỗ là trong một chuyện tình thì phải có 2 người : Một người không cầm lòng mình được để tìm cách tỏ tình.Người kia gật hay lắc thì còn tùy lòng hảo tâm ,lòng từ bi hoặc là cứ đổ thừa là tại duyên số để gật đầu tủm tỉm hoặc híp mắt đưa tay ,đưa chân cho kẻ tỏ tình kia nắm lấy.Thế là chuyện yêu nhau bắt đầu.Điểm khởi đầu của chuyện tình nào cũng có nhiều chỗ giống nhau,có nghĩa là nhớ nhung,là hẹn hò đưa đón,là giận hờ gấu ó...Sau khi húc nhau,đập nhau loạn xà ngầu thì lại làm lành...Cứ thế,cứ thế....

Cái chuyện na ná giống nhau về nội dung chuyện tình yêu chỉ có khác ở phần đặt ca từ. Điều này dựa vào niềm cảm xúc và nỗi nhạy cảm riêng của từng người - Chẳng ai giống ai - Và người thưởng thức cũng chẳng ai giống ai,khi vui thì khác và khi buồn thì....... ( - - - - - - )

Đó là chuyện viết nhạc,nghe nhạc.Còn chuyện đọc và viết thì ra sao ? - ( . . . )



Khi đọc đến những dấu chấm và sau đó là một khoảng trống ( ) có những cái gạch nối như thế,hẳn bạn,người đọc, có một thoáng nào thắc mắc .Tỷ như :

- Tại sao người viết lại để trống từ cái khoảng cách châm chấm như thế ?
- Hắn muốn nói về điều ngầm ý nào ?


Đã hỏi thì sẽ có câu trả lời.Đơn giản lắm - như sau :

" Ngày xưa,ở giờ giảng văn,ông thầy nói :

- Viết văn giống như cách sắp xếp của một ngôi nhà,ta nên sắp xếp đồ đạc thế nào cho khỏi ngộp mắt ? Sự suy nghĩ của con người cần có những khoảng trống để có thể điều chỉnh được một lề lối trật tự....


Mà thật như thế.Bạn có bao giờ đọc một trang văn,truyện mà những dòng chữ chi chít nhau ,ít xuống hàng ,và đọc như thế,có lắm lúc ta oải mắt vì bao nhiêu điều cứ xoắn vào nhau loạn tả ? Bạn có bao giờ nhận được một lá thư tình mà người viết đã viết liên tục từ những dấu phẩy ,dấu chấm rất hà tiện ? ( Có lẽ ,lúc ấy,trái tim bạn đã xốn xang lắm - Không vì rung động mà vì mệt mắt và quay cuồng đầu óc... )


( )



Người viết để thêm cho bạn đọc một khoảng trống - như thế - ở đây.Bạn biết để làm gì không ?

- Để bạn cứ tự nhiên mà suy nghĩ theo kiểu của bạn và cũng có thể bạn sẽ điền vào khoảng trống ấy theo ý bạn.Biết đâu,sau khi điền xong khoảng trống trải cần thiết trong đầu mình,ta lại thấy mình có điều để viết.Viết để yêu người,yêu đời và ( yêu mình tí đỉnh )

Xin cứ như thế mà chợt nhiên.
Chúc bạn vui





đăng sơn.fr




____________
dang son 17.08.2012 00:51:13 (permalink)
.






@ - Viết
Ở MỘT BUỔI TỐI ĐẶC SƯƠNG LẠNH.


___________________________________







Em biết đó.Anh thích đọc và mê say với những điều mình đã đọc.Đọc vì cần thâu thập và biết mình sẽ có điều để viết. Và đôi khi,anh cũng chẳng có điều gì để viết sau một ngày dài rời chỗ làm việc, khi trở về nhà,loay hoay ngó cái vườn lơ thơ cây lá giữa trời đông.

Ăn uống để nhét vào bụng một chút gì đó,anh mở máy đọc vài hàng chữ ở đây đó.Có khi nhận được một vài cái điện thư của bạn bè của chỗ này,chỗ kia .Đọc xong thì trả lời.Khi cần trả lời một lá thư thì anh luôn chọn một cách viết rất nhẹ và dịu vì tình thân. Và anh luôn trả lời thư một cách nhanh chóng cho dù bận bịu cách mấy.Đặt mình vào chỗ đứng của người khác thì mình có thể hiểu được niềm vui hoặc nỗi thất vọng khi chờ thư trả lời.

Chữ nghĩa luôn được mang một trọng trách là diễn đạt và chữ nghĩa tạo tình thân để kéo con người lại gần với nhau.
Và lắm khi,anh cũng thấy người dùng chữ nghĩa để viết lên những điều không hơp tình,hợp cảnh qua phong cách diễn đạt rất ấm ớ hội tề.Dĩ nhiên là ta hiểu rằng : không phải ai cũng biết cách ăn nói và viết lách theo kiểu cách khéo léo để không chạm lòng và làm mích lòng người khác.

Khi viết và đọc,lúc nào ta cũng cần sự nhẹ nhàng,tỉnh táo để phân định được điều mình đọc và viết.Vậy mà,mấy ngày nay,anh nhận được một vài bức thư mail của một người viết.Người này xem anh ( hoặc có thể ) là một người thân trong lãnh vực viết- và lắm lúc cách viết thư của đương sự có lắm sự mơ hồ lủng củng trong cách thức trình bày tư tưởng.Có vài lần ,người bạn viết này cũng vào viết góp ý trong các chủ đề thơ văn của anh,lời lẽ của cô ta làm anh phải nhăn mặt và phiền lòng.

Ở ngoài đời thì anh ít khi dịu dàng khi gặp chuyện không vừa ý,anh suy nghĩ rất nhanh để lên đạn và " húc ".Nói về nghệ thuật nổi doá để Húc thì mình có nhiều phương pháp.Còn ở trên mặt chữ viết thì anh chọn giải pháp hiền lành hơn.Anh tỏ ý không hài lòng bằng câu viết.Đủ nhẹ nhàng.Đủ thấm.
Sự phản ứng thì người chủ nhân của lá thư ấy là không bằng lòng và thông báo sẽ chấm dứt " mối tình thân của chữ nghĩa " sau khi gửi lời chào goodbye.

- Vậy đó - Cũng đủ cho một vài điều vui buồn khi viết và sinh hoạt ở diễn đàn.Khi viết,ta có thể có bạn hoặc không có bạn.Và danh từ " bạn viết " là một điều cần đặt ra như một sụ kết nạp, hoà đồng hoặc tách rời để giữ mình nguyên vẹn.


Thế giới của chữ viết là một đầy ấp tiếng động âm thầm và rạo rực đến từ tim óc.
Người đi vào thế giới chữ cần gì để không làm kinh động sự hài hoà của nếp suy nghĩ cần chuẩn mực ? Đó chỉ là một trong những điều cần thiết trước khi đặt mình ngồi trước trang giấy hoặc màn hình để có thể viết.Viết trong sự tự chủ và tự trọng. Đó là điều anh mong mỏi khi may mắn tìm được một người viết để cùng chia sẻ và diễn đạt.


Em nhỏ !

Anh nghĩ là em có thể nhức đầu,nhức mình nhức mẩy vơí những hàng tâm tình như trên của anh.Và cũng có thể em nghĩ là anh bị hơi " méo mó nghề nghiệp " ( ! ) - . . . - Anh để một khoảng trống cách hàng như thế để em có thể bắt kịp cái ý nghĩ của em < Ngừng lại - Khi đọc.


Vừa rồi thì em nhắc anh như một lời đòi nợ.Những câu hỏi của em từ phone,từ thư mail làm anh phì cười và có thể không muốn trả lời.Nghe và thấy dễ mà không phải dễ :

- Sao lâu quá ,không thấy anh trở lại viết ở chủ đề này,chủ đề kia ?

- Sao anh không trả lời cái thiệp chúc tết từ Paris của em ?

- Sao ? Sao ?....


Anh có cảm tưởng mình đang bị hỏi cung và phải trả nợ về những điều đã viết và chưa tiện viết.Lẩm cẩm mà nghĩ ngợi thì cái gì có nhiều quá ở đời này cũng sẽ trở thành thừa thãi.Từ sự văn minh vật chất đến sự dễ dãi chấp nhận không thể gạn lọc được điều cần giữ lại trong tâm trí cũng là điều thừa.Những viên sỏi đầy trên đường không thể nào hiếm quý bằng những hạt kim cương .

Anh cũng vừa nói như thế về sự hiếm và quý với một người bạn.Anh ta than phiền là không tìm được người hợp tính để yêu sau khi đã có vài mối tình tan vỡ.Ở anh ấy,anh bắt gặp những mùa đông rất băng đá đang ngự trị.Cái tảng băng ở trong tâm hồn ấy chỉ chờ một hơi ấm của mùa xuân để chảy tan đi.Hơi ấm mùa xuân ấy sẽ đến từ một người mà anh mong đợi.Anh hy vọng cho anh bạn ấy như thế khi ngồi nghe anh rủ rỉ thở than.

Những câu chuyện tình yêu thì lúc nào cũng đẹp.Đẹp vì có những cái vấn vương và gút mắt.Khi người ta không gỡ được những cái gút mắt thì tình rời gót và vẫy tay ra đi.Đó cũng là một đề tài cho các người viết văn.

Anh không phải là một nhà văn để viết về tình yêu và những điều không đơn giản của nó.Anh cảm thấy thừa thãi và lúng túng khi viết về một câu chuyện tình.
Đã có một lúc,anh nổi điên,nổi hứng viết thử một truyện ngắn mang tên : " Trong vòng tay người dưng ".Truyện kể về một cuộc tình khá ngang trái của người đàn ông và người đàn bà.Cô ấy đã có gia đình và gặp chàng để yêu chàng,chàng cảm thấy ray rức trước tình cảnh bỏ thì thương mà vương thì tội.

Thế nào là vương và thế nào là tội ? Anh thấy viết đến một chương đoạn có thể rất gây cấn thì lòi ra cái " bí " của mình.Bí không có nghĩa là bí tắt vì khi đã dùng thì giờ để viết và dựng truyện thì người viết phải có một cách thức giải phương trình ( ? ) .

Em cũng là một độc giả " thử nghiệm " của anh và nhớ có lần em nói như một sự yêu cầu,mặc cả :

- Anh nè.Anh đừng ác độc để cho hai người trong vai chính chết hoặc biến mất nha anh ?


Anh lấy làm lạ.Chẳng lẽ anh phải viết theo cái đơn " đặt hàng " của em ? Anh thấy buồn cười vì cái tính có vẻ " nhân hậu " của em. ( Chúng nó đã có gan góc để yêu nhau thì có dính dáng gì đến mình khi đọc ? Chuyện tình nào rồi cũng phải có cái kết cuộc của nó.Nụ cười hay nước mắt là những điều cần thiết khi người ta có tâm hồn tình cảm )

Chẳng biết cái bà Quỳnh Giao hay La Lan của Trung Quốc có bị ai đặt hàng và chuyển hoá câu chuyện tình khi họ dựng truyện để viết hay không ? Và họ làm thế nào để có thể kiên trì mà viết ?

Hỏi để mà hỏi vậy mà thôi.Anh không phải là họ,là nhà văn.Và vì thế,anh biết mình sẽ chẳng bao giờ thành công trong việc viết cho xong một truyện dài về tình yêu.Một đề tài muôn thưở của loài người.

Anh tìm cách an ủi mình.Viết đôi điều lẩm cẩm như thế này,chắc cũng đủ làm mình vui.Vui một thoáng,một chốc.

Cũng mong em cũng có chút gì đó vui vui khi đọc những hàng này.Và ở đây,đến đoạn sắp hết của chương trình tạp lục linh tinh này,em hãy đừng tìm một lời chúc xuân nào đến từ anh.Anh không biết chúc và không có cái thói quen chúc tụng .

Để thay thế những lời chúc đã cũ mòn,anh gửi đến em một tiếng nhạc nhẹ,những tiếng gõ phím như mưa từ bàn viết và một ánh đèn ấm từ góc viết muộn để chấm dứt một buổi tối rất lạnh nơi anh.

Hãy thấy mình ấm và vui.Em !






đăng sơn.fr

( Chợt Nhiên - Thư Từ Nơi Xa )



dang son 18.08.2012 12:20:57 (permalink)
.






PERE & Fils
Cha & Con


__________________________________




Phim có một cốt truyện giản dị :


" Đứa trẻ chưa từng biết cha nó là ai.Khi con trai hỏi về cha mình,mẹ nó buột lòng phải sáng chế câu chuyện của một nhân vật anh hùng đã mất tích ( cho dù cha nó đã bỏ đi từ ngày nó chào đời )


Đến lúc 12 tuổi,thằng bé nằng nặc đòi đi tìm cha.Bà mẹ phải thu dụng một nhân vật rất tầm thường bình dị để đóng vai người cha và từ đó,mối tình cảm nẩy nở giữa đứa trẻ và người cha giả - Người ta có thể diệt được sự cô đơn bằng tình cảm - "



Cuốn phim cảm động và đầy chân tình như thế đang nhả hình trước mắt tôi bằng những dòng chữ trên tờ nguyệt san Psychologies ( Đó cũng là một cách xem phim của tôi hằng ngày ) Sau cuốn phim chữ là phần phỏng vấn nhân vật đóng vai chính ( người cha giả ) .Tài tử diễn viên tên là Kad Merad,gốc người Algérie tâm sự về tình cảm của cha con ông. Cha ông ta luôn lo lắng về việc làm và cái tương lai đóng phim ảnh của ông.Trong cuộc phỏng vấn ,Kad nói thêm về sự xung đột , những bức xúc về nguồn cội ngoại quốc và cách thức sống hoà nhập vaô một đời sống ở một nước khác....

Khi đọc xong và viết những dòng chữ này,tôi chợt nhớ lại những tấm ảnh mà cậu con trai mình đã chụp từ những chuyến đi xa vừa qua.Nhìn những khía cạnh của ánh sáng và cách thức bắt lấy hình ảnh của thằng bé,tôi nghĩ đến niềm đam mê về nhiếp ảnh mà cha tôi đã truyền lại cho tôi và bây giờ thì đến thời của con cái... Có một cái gì đó như một sợi dây di truyền từ những tế bào,mạch máu.


Đọc bài báo,xem xong phim về tình cha con,nhìn những tấm ảnh của mình và con trai,tôi nghĩ đến những đứa bé cả đời không hề biết cha mình là ai,từ đâu đến và cả đời đi tìm một hình ảnh về người cha.

Viết đến đây, thì sau bản tin nóng nực về thời tiết,đài radio đọc tin về một thảm cảnh chia lià : một người cha đã giết hai đúa con nhỏ và tự sát sau sự chia tay vơí vợ cũ. Tôi thấy buồn bã vơí ý nghĩ : Sau khi lìa trần,ta để lại được điều gì cho con cái của mình ? Chữ nghĩa ư ? Chữ nghĩa là tài sản tinh thần không thể sờ mó.Lắm lúc,chữ nghĩa có thể chỉ là một bóng ma....






đăng sơn.fr
dang son 18.08.2012 22:39:15 (permalink)
.





HẠNH PHÚC NHỎ




Hôm nay,nói thật ra thì đừ đứ đừ.Nóng và rất nóng.Khi nóng quá thì uống nhiều nước để hạ hỏa.Uống nhiều thì say nước và say nắng.Về đến nhà thì đừ đứ đừ.Ngôi vuờn vẫn hoa,vẫn trái và mắt mình thì hoa lên vì chóa ,mệt !


Mình đâu phải sức voi.Buổi sáng,đã dậy sớm.Lơ tơ mơ vơí bầu không khí trong lành tươi rói.Rồi việc làm nó vật.Rồi nắng niêu nó vật .Ghé tiệm sách báo,vớt được cuốn tạp chi Psychologies ,thấy có nhiều điều để đọc.Đọc xong thì có vài điều để viết.


Có nhiều chuyện vui lắm.Và cũng có nhiều chuyện buồn lắm ! Đời sống là một chuỗi dài của sự suy nghĩ liên tục : Như một dòng sông nước chảy không ngừng.

Lại vừa nhận được quyển truyện tuyển tập của cô nhỏ Nguyễn Ngọc Tư ,người Cà Mau.Lật vài trang.Đọc vài hàng chữ.Đang mệt mỏi nên cất đi để dành.Cứ tưởng tượng mà coi : Buổi tối ,gió trời hiu hiu,ngồi ở vỉa hè ngó vườn ,ngắm trăng,giở trang sách, lắng lòng yên tịnh để đọc truyện và bồi hồi theo từng cảm giác....


Hạnh phúc đó chứ.Hạnh phúc trên những dòng chữ viết.Món ăn tinh thần là chuyện đọc và chuyện viết..Sẽ viết gì cho đời nhẹ nhàng chút đỉnh ?



Để xem sao ?







đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2012 23:50:39 bởi dang son >
dang son 26.08.2012 01:53:30 (permalink)




_______________________________________________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2012 23:51:06 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 29 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9