VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 29 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 31.08.2012 00:29:43 (permalink)
.






Làm sao
để có một ngày An Lành ?



_________________________




Đặt câu hỏi là thấy kỳ rồi.

Thế nào là an lành ? Và thế nào là có một ngày an lành ?


Ở quyển sách mang tên " Nghệ Thuật Sống " có một hàng chữ viết như sau :

1. Để giữ sự tịnh yên trong lòng,hãy đừng đọc báo hoặc theo dõi tin tức nhiều quá .Bạn làm gì được trước những sự thiên tai,chiến tranh bất công,đói khát của nhân loại ? - Bạn không phải là bậc siêu nhân.Hãy làm những việc gì trong khả năng và tầm tay của bạn.


2. Mình không thể nào thay đổi được người khác.Họ là họ,chỉ có cách duy nhất là hãy thay đổi cái nhìn của mình .

___________________


Vậy thì thế.Bản tin đầu ngày vẫn chừng đó : Khủng hoảng trầm trọng về tài chính và kinh tế - Thảm cảnh chiến tranh ở các nơi,máu đổ,thịt rơi - Còn nhiều,nhiều thứ nữa...

Nghĩ gì ? Làm gì ? Đừng nghĩ gì và đứng khoanh tay ?

Có thể nào ta sống mà không cần nghĩ ngợi ? Có thể nào ngậm miệng làm thinh và khoanh tay dửng dưng,bất lực ?


______________


Từng ấy những dấu hỏi là những điều phải suy nghĩ .Suy nghĩ nhiều quá thì nặng đầu.




Làm sao
để có một ngày An Lành ?


---


Không đi tìm câu trả lời xa xôi nữa.Thử một vài điều trong cách chào hỏi thân tình,nở một vài nụ cười nhẹ nhàng,thăm hỏi :

- Bạn có khỏe không ? Ngủ ngon chứ ? Chúc bạn một ngày thoải mái trong việc làm và trong tình thân ái.



____________



Thử như thế,mình nhận lại được một nụ cười đẹp như ánh nắng.Thử như thế,mình có thể tạm quên được vài điều không thể nào thay đổi được trong đời sống .



( Khi bạn đọc những hàng chữ này - ở đây - Biết đâu bạn cũng đang có một giây phút thoải mái.Như thế,câu hỏi " Làm thế nào để có một ngày an lành " hẳn không cần phải đặt ra nữa ... )



Chúc bạn vui.




đăng sơn.fr
dang son 05.09.2012 12:43:34 (permalink)
.






CHỮ






_____________________________




Sáng ngày nghỉ - Đọc được một bài ở mục Sưu Tần Văn,thơ bên MTN.Net đăng bởi Quỳnh_T :





Ngụm Trà Kinh Điển- Trần Mộng Tú




.


Ăn cơm chiều xong, tôi pha bình trà “Kinh Điển”(1). Không biết ai là người đặt tên trà hay thế, chỉ nghe hai chữ Kinh Điển đã thấy như uống được cả một dòng thời gian xa xôi hàng thế kỷ từ trong ấm trà rót ra. Mang bình trà ra hiên trước, ngồi ở cái băng đặt sát tường, vừa chậm chậm uống từng ngụm trà vừa nhìn sang bên kia hồ, buổi chiều đang xuống đến chân những ngôi nhà nằm sát mặt nước. Nắng quái buổi chiều rực lóe một đường viền trong suốt trải dài chiều dọc từ phía trái sang đến ngã ba hồ bên phải, lấp lánh như ánh sáng của chùm đèn pha lê. Cái nắng buổi chiều trước khi sắp tắt sao mà đẹp thế. Chắc tại sắp tắt nên nó cố khoe hết vẻ đẹp một lần cuối.

Tôi chậm chậm uống từng ngụm trà, như uống thời gian cổ xưa, như uống không gian hiện tại hòa tan vào trong mỗi giọt trà.

Mấy hôm nay đọc báo, biết Neil Armstrong vừa trở lại mặt trăng ở tuổi 82. Lần này chàng ở lại luôn, chàng không quay về trái đất như lần đầu tiên, cách đây hơn bốn mươi năm về trước, khi chàng mới 39 tuổi. Chàng là người đầu tiên đặt chân lên hành tinh, chàng đã hãnh diện khắc ngang hành tinh với câu nói bất hủ:
“That’s one small step for a man, one giant leap for mankind” (2)
-Đó là bước nhỏ của một con người, nhưng là một bước nhẩy vọt vĩ đại cho nhân loại.
Chàng cắm lá cờ của nước Mỹ trên mặt trăng trong xúc động và hãnh diện tột cùng. Chàng được cả thế giới coi là anh hùng của thế kỷ.

Thế sao mặt trăng lúc đó vẫn không giữ được chân chàng nhỉ? Có lẽ chàng vẫn thấy trần gian là nơi hấp dẫn hơn. Đặt chân lên mặt trăng, bước la đà trên khoảng không gian xa lạ trong bộ quần áo phi hành, nhìn ngang, ngó dọc chẳng thấy một bóng người, chẳng nghe thấy tiếng chim hót líu lo, tiếng ngựa xe di chuyển. Cái hành tinh im lặng đó chẳng quyến rũ được người đàn ông mới đi hết nửa đời người. Chàng bay trở về trần gian, đặt lại bàn chân lên mặt đất với tất cả những hệ lụy của nó.

Tôi uống một ngụm trà nữa, nắng bên kia hồ bắt đầu nhạt dần, ánh nắng yếu hẳn đi, đường viền sát hồ như nhòe ra. Khó mà nghĩ được chỉ cách đây năm mười phút mà phong cảnh biến hóa khôn lường như thế. Như là một bờ bãi khác, một cồn sông nước khácTôi nghĩ đến bộ quần áo của phi hành gia, một bộ quần áo may bằng trí óc thông minh của bao nhiêu người chập lại. Một chiếc nón an toàn trên đầu, một chiếc áo liền quần với những phần trên ngực, lưng, hai cánh tay và hai ống chân áo được may thật dầy để che chở những va chạm có thể xẩy ra. Bộ quần áo chịu đựng được cái lạnh dưới 250 độ âm (minus 250 F) và sức nóng 250 độ dương. Nó che trở thân thể phi hành gia không bị tổn thương bởi các quang xạ trong không gian, bởi những hạt bụi li ti trên mặt trăng chuyển động nhanh hơn cả những viên đạn bắn ra, chắn cả những tia sáng quá chói chang lọt vào mắt. Ngoài ra, nó còn cung cấp dưỡng khí để thở, cung cấp nước để uống. Chưa hết, chiếc áo lót bên trong, bó sát vào người cũng được cài vào những ống nhỏ có chứa khí và nước, dung dịch này luân lưu khắp phần ngoài cơ thể để giữ cho phi hành gia mát mẻ trong khi di chuyển lơ lửng ngoài không gian. Trang bị kỹ càng như thế mà sao lần đó chàng vẫn không muốn ở lại. Sao chàng không bắt chước tổ phụ, làm người khai phá dinh điền (không, khai phá mặt trăng chứ), lập nhà, xây chợ, xưng vương, làm nên một giang san mới.

Tôi uống thêm một ngụm trà, nắng bên kia hồ bắt đầu tan vào trong nước, một vài đốm lửa nhỏ nhoi đã được thắp lên, hắt ra từ những ngôi nhà trong những lùm cây thấp.

Tôi tưởng tượng Neil đang trở lại nơi chàng đã đến và bỏ đi. Lần này chàng thấy gì, và điều gì đã làm chàng quyết định không trở lại trần gian nữa. Cái hành tinh chàng tới hôm nay có phải là hành tinh mấy mươi năm về trước chàng đã tới? Chàng có phân biệt được cái nào là bản chính, cái nào là bản sao. Nếu nơi trước đây chàng không thấy người, không thấy chim, không thấy bướm, không thấy ngựa xe, thì bây giờ chàng có thấy không? Tại sao lần trước chàng trở về nhưng lần này chàng ở lại.

Tôi uống thêm một ngụm trà nữa, nước trà đã bắt đầu nguội nhưng hương trà vẫn ngấm, thơm ngát trong mỗi chân răng. Ngẫm nghĩ, chắc lần này Neil đã tìm thấy một hành tinh có tất cả những điều chàng yêu thích và chàng quyết định ở lại. Hành tinh này chàng bay đến mà không cần bọc mình trong lớp áo ngày trước, lớp áo may bằng trí thông minh của bao nhiêu con người. Chàng chỉ mặc một bộ quần áo may bằng vải thường như tất cả mọi người khác mặc, khi đi đến một chỗ trang nghiêm hay hội hè nào. Bộ quần áo chàng mặc không chống đỡ gì được cho thân thể chàng, và chàng cũng không nhất thiết cần chống đỡ gì nữa.

Tôi ngẫm nghĩ đến cái phi thuyền chàng bước lên trước hàng triệu triệu cặp mắt của thế giới và cái áo quan chàng bước vào chỉ có người thân trong gia đình và một số bạn hữu. Một cái phóng lên không gian cao vút và một cái đặt xuống lòng huyệt thấp. Cả hai cùng đưa chàng vào một hành tinh.

And when you have reached the mountain top, then you shall begin to climb.
And when the earth shall claim your limbs, then shall you truly dance. (On Death- Kahlil Gibran)

Khi anh với được chóp núi, đấy là lúc anh sẽ bắt đầu trèo
Khi mặt đất làm chủ tứ chi anh, là anh thực sự sẽ nhẩy múa

Và cái hành tinh chàng đến hôm nay, chắc chắn chàng không phải là người thế gian đầu tiên được tới đó.Thế liệu chàng có gặp ai không?

Tôi đứng lên, buổi chiều thật sự đã ra đi nhường cho đêm đến. Tôi không nhìn thấy gì bên kia hồ nữa, ngoài mấy đốm lửa nhỏ nhoi. Bình trà Kinh Điển còn lại một ngụm cuối cùng. Tôi rót xuống bên kia thành bao lơn, như rót mời xuống mặt hồ. Một hành tinh huyễn hoặc của tôi.

Không gian của phút giây này, không gian của ngàn năm trước có gì khác nhau không và tôi đang đứng ở hành tinh nào?


Trần Mộng Tú
8/2012




________________________



* Trả Lời :



* Quỳnh nè...

TrầnMộngTú là một trong những cây bút nữ mà anh hằng yêu thích khi bước chân sang bên này.

Lúc anh sang Seatles thì rất tiếc là chưa biết nhà văn ấy ở S. Sau này,quen cô,cô có rủ anh ghé nhà khi có dịp bay sang Usa để hàn huyên và uống trà Kinh Điển ( thì anh lại chưa có dịp )

Đọc văn và thơ của họ Trần để có được một trong những ý nghĩ trầm lắng.Thơ của Trần.M.T không dùng sáo ngữ và không làm điệu kiểu cải cách,trang điểm điệu bộ cho chữ nghĩa. ( Anh ghét sự màu mè ảo giác của một số nhà thơ,của một số ca sĩ èo uột giả dạng từ cách múa may trình diễn cho đến cách tân trang nhan sắc kiểu ảo.Người ta nói sân khấu là sự pha trộn giữa Ảo và Thật ! )



Quỳnh nè !

Ở bài mơí của TMT,anh thích câu này :

" Thế sao mặt trăng lúc đó vẫn không giữ được chân chàng nhỉ ? Có lẽ chàng vẫn thấy trần gian là nơi hấp dẫn hơn ".



-----


Và anh thử trả lời câu hỏi trên :


- " Con người được sinh ra không phải để sống một mình.



2. Có lẽ chàng vẫn thấy trần gian là nơi hấp dẫn hơn " ?

- Hấp dẫn hay không là còn tùy vào sở thích và nguyện vọng riêng của từng cá thể....


Nhìn qua,nhìn lại chungquanh ,anh nhận ra một điều dễ nhận : Vẫn có nhiều người biết rõ là mình sống để làm gì và rất có ích lợi cho đời sống trần gian .


_______________



Vài hàng thăm trang của Quỳnh.Chúc em vui,an lành và tiếp tục thích văn thơ của T.M.Tú.







đăng sơn.fr






2. ( Phần đang viết dở dang : )

Ở tờ báo âm nhạc,ký giả Serge Beyer viết ở trang đầu cho EDITO một bài rất hay .Đại khái :


" Comment te dire ?

Nói gì vơí bạn ?


... Từ thời thơ ấu,khi bạn làm quen vơí chúng tôi,hẳn có nhiều điều khó khăn...






( Tạm viết như thế.Sẽ trở lại viết tiếp - Bận rồi ... )


....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2012 13:22:11 bởi dang son >
dang son 10.09.2012 13:23:00 (permalink)
...




.
dang son 14.09.2012 14:05:29 (permalink)
.







MỘT trong vài Kỷ Niệm Nhỏ _


_______________________________________





Biết là như thế : " Mỗi ngày là một sự bắt đầu.Trái đất quay đều.Đêm rồi lại sáng .Ta thức dậy,nghĩ gì làm gì cho một ngày mơí ?

Ngày mới ,trời sẽ đẹp hay trời xấu ? Nắng hay mưa ?


_______________________



1.


Thức dậy,sau những công việc thường thức,mở máy.Ở chủ đề mang tên " Chợt Nhiên " - Nhận được dòng chữ nhỏ :

" M chào anh ĐS , có người nhờ M hỏi anh còn nhớ ở Nhịp Cầu Duyên , dongtahoangds không ? ( Đông Tà Hoàng Dược Sư)

Chúc anh ngày vui anh nhé .

Khế ( Mưaphốnúi )


-----



Hơi ngạc nhiên một chút và nghĩ lại,chuyện chỉ là dĩ nhiên và chợt nhiên mà thôi.


Ngày xưa,ở bên ấy,sau một vài bài viết cho chủ đề tên " Viết Để " của mình. Mình nhận được hai lời góp ý sau một khoảng thời gian ngắn vơí chữ ký của Dongtahoangds.

Anh viết :

" dangsonfr mến,

Bạn viết rất thật, rất gần với con người...

Đã đọc qua rất nhiều bài của bạn, có lẽ bạn là một triết gia ?.

Chúc một cuối tuần vui.

Mến,

* ( 13.06.2007 )


Và ,thêm một lần nữa :


" Bạn ĐăngSơn mến,

Lối viết của bạn rất hấp dẫn, tôi liên tưởng đến lối diễn đạt tư tưởng của triết gia Jean-Paul Sartre - (1905-1980)

Tôi có thể nói bạn viết rất hiện sinh, hiện thực cộng thêm
một chút đau lòng (không biết từ nàng tiên nào?), một chút ngạo nghể cởi lên cơn
sóng nghịch của đời sống, tôi là một trong những độc giả của bạn.

Thân ái,
mong trời Paris luôn thơ mộng để ngòi bút của bạn bay cao mãi...

( 14.06.2007 )



2.


Jean Paul Sartre là ai ?

NET đã trả lời cho câu hỏi ấy như sau :

Jean-Paul Sartre est un écrivain de langue française, philosophe engagé dans le siècle, également dramaturge, romancier, nouvelliste et essayiste. Né le 21 juin 1905 à Paris, il est mort le 15 avril 1980 dans cette même ville. Écrivain prolifique, il est autant connu pour son œuvre, et notamment sa philosophie appelée l'existentialisme, que pour son engagement politique à gauche[1]. Sartre était le compagnon de la philosophe Simone de Beauvoir. Leurs philosophies, bien que très proches, ne sauraient être confondues ; les deux auteurs se sont influencés réciproquement.



Đọc những dòng viết của người bạn ấy,tôi kinh ngạc.Làm sao có thể ví cách viết của tôi vơí cái ông triết gia,nhà văn khuynh tả ấy.


( En 1964, fait qui aura un très grand retentissement dans le monde, il refuse le prix Nobel de littérature car, selon lui, « aucun homme ne mérite d’être consacré de son vivant ». Il avait de même refusé la Légion d'honneur, en 1945, ou encore une chaire au Collège de France. Ces honneurs auraient, selon lui, aliéné sa liberté, en faisant de l'écrivain une espèce d'institution. Cette action restera célèbre car elle illustre bien l’état d’esprit de l'intellectuel qui se veut indépendant du pouvoir politique ).


J.P.Sarre là người can đảm để đi đúng theo chí hướng riêng của mình.Khi ông từ chối giải Nobel về văn học,vì theo ông :

" Không ai có thể xứng đáng nhận lãnh ngôi vị khi còn đương thời "


Anh người viết Dongtahoangds ấy thật là quá đáng khi so tôi,một kẻ tầm thường, vơí J.P Sartre. Sau đó,anh biến mất dù có một đôi lần trở lại trong một vài chủ đề ( anh đã ví mình như một con tem cũ và tôi,một người viết lẻ loi trước tất cả những hệ lụy, cũng lẳng lặng từ giã diễn đàn ấy sau nhiều năm thấm thía và buồn bã ..... )


Bây giờ,ở dươí ánh sáng của ngọn đèn bàn giấy,tôi thấy mình vẫn ngồi viết,cho dù lắm khi vẫn tự hỏi mình một cách lẩm cẩm :
" Viết Để Làm Gì , "





đăng sơn.fr





_____________________________






* Nhắn KhếMưa :



" Cám ơn cô đã khôi phúc lại cái trí nhớ còn tốt của anh - Có lẽ em quen vơí Dongtahoangds.Anh mất liên lạc vơí anh ấy đã từ một chỗ có bụi thời gian.Nếu em quen thì nói anh đs vẫn còn viết.Viết để......
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2012 14:15:37 bởi dang son >
dang son 02.10.2012 12:01:06 (permalink)
.







NGỮ THUẬT !




Đầu tựa tuyển tập truyện ngắn mang tên : Đêm Rồi Cũng Đi Qua phát hành năm 1986 của nhà văn nữ Nguyễn Thị Ngọc Nhung có lời dẫn của Mai Thảo,một nhà văn của những " Đêm Màu Hồng " mà tôi hằng yêu thích.

Ông viết và theo cách viết của ông như một hăm hở quá lời và đã viết như một sự nghịch ngợm cùng chữ nghĩa :

... " Ở ngoài mọi hình thái trí nhớ ngắn tầm đốt cho chúng những trầm hương thương nhớ không nguôi những đất trời đã mất,trí nhớ và cõi viết NTN Nhung là một mũi tên vàng ý thức tỉnh táo bắn thẳng nó đến những tầng đầu tầng hai địa ngục.Tới những nơi chốn tối thẳm,đêm ngày không phân định,đường đi là tuyệt lộ phương hướng là mê cùng và sinh tử liền cành ...

Tới đời sống,đời sống không chở nó trên một song loan.Tới sự thật ,sự thật hiện nguyên hình thảm kịch và không chịu che dấu nó dưới một hoa lá ngụy trang hoặc bằng một liều thuốc an thần nào hết...


.... Đọc Nguyễn thị Ngọc Nhung,lúc tôi thấy truyện của nhà văn nữ này là một dựng đặt,lúc lại thấy nó là một có thật.Một nhà văn Tây phương mà tôi quên tên ,đã giải thích về tác phẩm của mình : " Đây là sự thật một trăm phần trăm bởi được xây dựng hoàn toàn bằng tưởng tượng. "...

...
Đọc đi,đọc lại những đoạn viết ở trên.ngồi yên,không động đậy,thử khởi động trí não,tôi,có khi ,không hiểu rõ những điều Mai Thảo cần diễn đạt. Thế nào là " một mũi tên vàng ý thức tỉnh táo bắn thẳng nó tới những tầng đầu,tầng hai địa ngục ( ? ) Và : ..Tới đời sống.Đời sống không chở nó trên một SONG LOAN ( ? )

Không có cuốn tự điển Việt Nam dưới mắt,tôi không thể nào hiểu được danh từ " song loan " ! Chữ lạ quá ! Phải chăng khi viết để diễn giải tâm trạng và cho một khẳng định trước một phong cách viết của nhà văn nữ ấy,ông thầy viết của tôi đã viết trong nỗi cảm hứng mê hoặc kỳ dị đó ?



Đành rằng, viết để diễn đạt một đôi điều về tâm thức thì lắm khi người viết phải phóng mình để thoát ra khỏi cái tôi của mình.Cái Tôi của mình là cái gì ? Có phải là một tập tục suy nghĩ dã hằn sâu vào tư tưởng riêng,rất riêng ?

Nói theo một nghĩa khác để đơn giản hóa vấn đề thì nhà văn,người viết là người kể về một hoặc những câu chuyện đời và hắn dựa vào một trong những phần có thật ở đời một khi đã cắt xén hoặc thêm thắt vào những hư cấu để dựng truyện.

Vấn đề viết theo kiểu nặng nhẹ,sâu lắng,khó hiểu hoặc rất nông cạn thì còn tùy thuộc vào mức độ suy nghĩ,bằng chính tâm thức của nguời viết.
Hắn,người cầm bút trong cái bóng tối đơn độc của sự riêng tư đã dựa vào một kinh nghiệm sống của bản thân như thế nào để có thể viết ?
Có cần phải thật gian nan và đau khổ đến tận cùng để có thể viết ? Và nỗi hạnh phúc hoan lạc thì phải có đến một mức độ nào để cảm nhận và buông được con chữ trên trang giấy hoặc phím chữ,màn hình ?

Về phía người đọc,họ cảm nhận được điều gì khi tạm rời bỏ được cái " tôi " hàng ngày của mình một khi thử hòa nhập vào cõi viết của tác giả ?


Loay hoay một lúc trước vài sự suy nghĩ riêng tư.Tôi thấy mình không cần đặt thêm câu hỏi nào khác nữa.Tôi dùng thì giờ,mở trang sách.Tôi quên đi cái riêng của mình để sống một đời sống khác.Bằng ý nghĩ của chữ.





đăng sơn.fr
dang son 15.10.2012 05:07:26 (permalink)
.





MỖI ĐỨA TRẺ trong người lớn nơi Chúng Ta.



___________________________________________







Tối nay,trời mưa,có một chút thì giờ,tự nhiên thấy thèm viết một cái gì đó.Đọc một câu viết của người bạn viết.

Cô viết : " Ừ, mà trong mỗi một con người chúng ta, tính trẻ con vẫn trốn chui, trốn nhũi ở đâu đó. Thỉnh thoảng bản tính đó hù ta một phát phải không ? "


Thật ra,tôi không biết cái tính " trẻ con " ấy trốn ở đâu ở một góc nào đó trong tâm hồn chúng ta ? Ta lớn lên,già đi ,nhẵn mòn vơí đời sống và vơí biết bao điều cần phải trực diện,đối ứng trước những tình thế có lắm khi không được xuôi chèo mát máy cho lắm.

Trước những vấn đề,lắm khi ta gãi đầu,gãi tai nhăn nhó,làu nhàu và nếu bất chợt nhìn thoáng thấy mặt mũi của mình trong gương kính,ta thất vía hoảng hồn : Nó đây sao ta ơi ? Có phải là nó không ? Nó mới ngày nào tươi vui nhảy nhót tung tăng theo chân mẹ ra chợ,mới ngày nào theo cha cập kễnh trên chiếc xe đạp ở một quãng đường đê ra bờ sông câu cá. Đã đứng ở một bờ sông hiu hiu gió mát,ném những viên sỏi xuống bờ nước để nhìn những vệt tròn lăn tăn...

Lúc ấy,thằng bé hay con bé ấy chẳng có một chút nào khái niệm về thời gian.Thời gian của nó là một ngày thức dậy,ăn bữa sáng,thò tay xách cặp đến trường,bàn chân như chim sáo theo lũ bạn vào cổng trường,cửa lớp.Sách vở có mùi giấy trắng và mùi mực từ những câu chữ nắn nót,nỗi lo âu hay vui sướng là những con số khoanh chữ màu đỏ của thầy cô và những hạng thứ ở bảng phiếu điểm hàng tháng.Học dở thì bị cha mẹ mắng la rầy rà,xụ mặt.Học có diểm khá thì đưộc một chầu ciné ,chầu kem ,chầu lạng phố đi chơi.

Đứa trẻ không có khái niệm thời gian ấy lớn dần.Ngưỡng cửa trung học mở ra một thế giới khác trước mặt nó.Nó khám phá ra những câu văn,những bài toán hóc búa,những đề thi không dễ nuốt.Cũng có đôi khi ,nó lười gạo bài,nhai bài,nó tìm cách ăn gian để được điểm tốt ( trong lòng nó cũng có lúc thoáng chừng mực một mảy may ân hận...)

Không ân hận giống như lúc ngỡ ngàng nhận thấy trong lòng mình có những đợt sóng ngầm nào đó lăn tăn,long lanh.Long lanh choáng ngợp vì một nụ cười của tóc dài ,tóc ngắn trên vai áo trắng.Có những màu nắng nghiêng trên cửa đôi mắt tròn xoe của người.Có một thoáng vụng dại trên câu thơ viết chữ đẹp và chữ bằng màu tím.Tuổi ngọc như thế,tuổi hồng như thế tròn trịa trên những câu hát rất tình,rất mơ của ca khúc tình.

Đứa bé khám phá từng chút rung động của thời mới lớn,nó có thể ngồi thừ người bên khung cửa sổ của những buổi chiều rơi mưa.Ngồi như thế mà trong hồn có một hình ảnh mềm mại,thứ nhung nhớ nào đó không rõ rệt.Không có thể gọi là tình yêu - có thể là một thoáng bâng khuâng và vu vơ,vu vơ....

Thế thôi,những cọng lá rơi xuống trên lối về,những sáng nắng chiều mưa.Đứa trẻ thấy mình lớn lên.Không chạy nữa mà đi.Đi về phía trước có tiếng gọi của tương lai.Nếu sống ở một xứ sở thanh bình thì cái tên tương lai có thể có điều bảo đảm.Còn không thì..những bấp bênh của một viễn ảnh đang chờ trực ở phía trước.

Người ta hay nói : " Cứ sống đi,rồi sẽ thấy - Qui vivra,verra - Thấy gì ? Thấy mình không còn nhỏ nít để học cách lo toan.Đời sống có vòng quay,ta đừng cưỡng lại một cách ngoan cường,ngoan cố,ta quay theo chiều của đời sống và những biến chuyển phải có.

Có khi những biến cố là sự chuyển tiếp đẩy ta đến một hoàn cảnh sống khác lạ ở xứ người.Ta lại học hỏi để có thể đáp ứng vơí tình thế mơí.Mỗi xứ sở có những tập tục và cái nhìn văn hoá khác nhau.Sự hay,cái dở ,cái xấu đẹp nhởn nhơ từng ấy hàng ngày.Đời sống và vòng quay của thời gian lại cho ta lắm thứ để chiêm nghiệm. Bước chân trên đoạn đường đang đi là hiện tại của một thực thể.Ta đứng ở một chỗ đứng và có khi quay nhìn lại một chặng đường cũ đã đi ngang.Quá khứ là điều không thể nào có thể sửa đổi.Ta đã làm gì ? Ta đã sống ra sao ? Hay dở thì cũng có cái gọi là kinh nghiệm sống.Mỗi kinh nghiệm là một bài học và ta làm cách nào để bài học đó có thể giúp mình cầu toàn.Cái giá của sự sống cũng là sự chiêm nghiệm trong hiện tại và tiếp tục đoạn đường tơí.


Ta đi đâu ? Về đâu ?

Cụ già đang ngồi trước mặt,ngẩng lên .Nụ cười hiền hoà bắt ánh nắng chiếu trên bải cỏ công viên .Cụ cười và trả lời câu hỏi của tôi :

- Cậu đừng hỏi như thế nữa.Cứ sống đi rồi câụ thấy.


Ừ,thì thế.Phải rồi.Hãy cứ sống,cố gắng tròn vẹn yêu quý chữ trách nhiệm và bổn phận của mình.

Trách nhiệm về điều gì ? Bổn phận vơí ai ?

Trong những trang sách học làm người,đã có những câu trả lời,ta chỉ cần mở trang sách ( đã đánh dấu ) ngập đầy chữ và dùng thì giờ nhẩn nha để đọc lại.

Biết đâu ,nếu thích và muốn viết,ta có điều để viết.


đăng sơn.fr





___________________________

CHÚNG MÌNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2012 14:02:56 bởi dang son >
dang son 21.10.2012 12:21:48 (permalink)
.






____________


Buổi sáng,ngồi nghe lại những tình khúc ,tôi đã viết :



VIẾT CHO MỘT GIỌNG HÁT.



____________________________________



Buổi sáng sớm cóng lạnh.Bản tin đến từ thành phố thiên thần Los Angeles cũng lạnh cóng - Bất ngờ.

Tiếng hát có cường lực cao vút đã tắt.Tiếng hát ấy đã vĩnh viễn lià khỏi bao mối ưu phiền để từ giã cõi đời đầy phiền muộn gian truân.

Mở mạng lưới tin tức,nghe lại giọng hát diva của cô.Thấy tiếc và buồn.Trên bầu trời âm nhạc,có biết bao nhiêu vì sao sáng.Biết có bao nhiêu cửa ải của địa ngục trần gian.

Địa ngục nằm trong những cái ảo giác ngất ngưỡng một khi đã đạt tới điểm cao nhất của hào quang và danh vọng.

Con người cần gì khi đã có tất cả ? Danh vọng,tiền tài,tài năng,sắc đẹp ? Từng ấy - chừng ấy có lẽ chẳng bao giờ đủ để thoát ra khỏi cái thân phận của kiếp người.

Một Michael Jackson đã nghĩ gì làm gì trong một cái bóng tối rất cô đơn sau khi ánh đèn sân khấu tắt đi ?

Một Elvis Presley đã xem lại khúc phim đời thật của mình ra sao ở những ngày tháng cuối cùng từ bài hát My Way ?


Và giọng hát tuyệt vời ấy ? - Cô tìm thấy gì ở một người tình, một người chồng sau khi đã hát : " All The Man That I Need "


... I used to cry myself to sleep at night
But that was all before he came
I thought love had to hurt to turn out right
But now he's here, it's not the same
It's not the same


He fills me up
He gives me love
More love than I've ever seen
He's all I've got
He's all I've got in this world
But he's all the man that I need

And in the morning when I kiss his eyes
He takes me down
And rocks me slow
And in the evening when the moon is high
He holds me close
And won't let go
He won't let go


He fills me up
He gives me love
More love than I've ever seen (more love more love)
He's all I've got
He's all I've got in this world
But he's all the man (all the man) that I need

More love than I've ever seen (woo)

More love than I've ever seen...






đăng sơn.fr



* To you -Whitney Houston -
... Ngủ yên - em.Ngủ giấc ngàn thu để Quên hết những phù phiếm,ảo vọng ở đời trần này.
12.02.2012








.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 23:24:54 bởi dang son >
dang son 24.10.2012 12:38:03 (permalink)
.






* Ở một trang Blog của một người bạn viết,tôi đã ghé thăm vơí hàng chữ :



TRỞ LẠI THĂM NHAU.

__________________




* Khi Bạn đã viết như sau :

..." Cũng đã lâu mình không còn viết được một bài văn nào, đôi lúc muốn viết thật nhiều nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, chẳng muốn ai biết được những gì mình đang nghĩ .... "


Từ một mặt chữ trong chủ đề Thơ của bạn,chữ nghĩa của bạn đã dẫn đường tôi đến một khu
vườn riêng . Ở đó,có một cái tựa mà tôi cảm thấy thích : " Viết Đi Mà "

Đọc rất chậm rãi những điều người khác viết để hiểu tại sao họ viết.

Viết để làm gì ?
Và tại sao chúng ta viết ?

Những câu hỏi trên có cần đặt ra một cách thường trực mỗi khi suy nghĩ về một điều gì đó để ngồi vào bàn viết hay không ?

Có lần tôi được đọc ở đâu đó,có câu : " Viết và sáng tạo là một sự lao động trí tuệ "
Tuy là người rất say mê với công việc làm hàng ngày,nhưng tôi nghĩ theo một cách khác : Viết không phải là lao động - tôi xin né chữ lao động vì cái danh từ ấy nghe có vẻ dao to búa lớn theo một nghĩa nào đó.Viết là một hình thức diễn đạt để có thể trải lòng và thoải mái nói lên được những suy nghĩ và cảm súc của riêng mình.

Mỗi nguời có một hay những cái nhìn về cuộc sống và con người trong xã hội.Và vì thế,khi viết,tôi thấy mình rất thận trọng khi muốn kể về một vài câu chuyện xã hội đời sống và tôi thích viết về đề tài này như một sự kiểm nghiệm để sống.Sống trong những khoảng khắc vui buồn,sướng khổ.

Những bài thơ,những đoạn văn xuôi có thể đưa con người lại gần vơí nhau.Đôi khi,sống giữa một đất nước ngã theo khuynh hướng vật chất,tiện nghi và lề lối của một cách thức suy nghĩ : Chủ nghĩa cá nhân tính - tôi thấy buồn lòng và cảm thấy lẻ lơi.

Có thể ,vì vậy,bạn đã viết và tôi đã và đang viết.

Viết xong,ta cảm thấy nhẹ lòng.

Xin đừng gọi,đừng xem tôi là một nhà văn,nhà thơ.Tôi sợ thấy mình phải xem đó là một cái tên gọi của nghề nghiệp,tôi chỉ là một sinh vật nhỏ bé biết học cách suy nghĩ và suy luận.Khi viết,tôi xin đuợc viết vơí sự trung thực của mình.


Vài hàng chữ ngắn,dài để thăm chữ của bạn.

Tôi xin ngừng viết để chúc bạn vui và hãy vui lòng vơí chữ nghĩa khi viết,khi đã tự nói vơí mình : Viết - Viết đi mà....



thân ái



đăng sơn.fr
dang son 27.10.2012 16:27:54 (permalink)
.










CÓ THỂ GỌI LÀ MỘT CHÚT CHIA SẺ.


Thấy mình tệ và ít kiên nhẫn khi muốn viết và đeo đuổi kiên trì để viết một truyện dài ! Đã bao lần cái hứng khởi kéo đến,thấy mình hăm hở lắm ,hăm hở sắp xếp cốt truyện ,bố cục,nhân vật để dựng truyện. Thế mà viết được vài chương rồi lại để đó.

Mỏi mắt,mỏi lưng,mỏi cổ rồi chăng ? Nghĩ vậy mới thấy phục các tay viết với một tinh thần và sự kiên trì dẻo dai của họ.Mà thôi ! Cứ cho là mình đang mệt,đang lười đi.Đã thế thì tạm ngừng viết,mở các trang viết của người bạn viết,vớ được một bài viết mang tựa đề " Tản Mạn Tuổi Già ".Đọc xong thì cái đầu nổi cơn ghiền,những ngón tay lại tìm bàn phím và viết cho bạn :


" ....Chiều chủ nhật.Được rảnh rỗi,dạo net và tiện đường ghé thăm trang viết của anh.

Viết để làm gì ? Tại sao viết ? .. Vài câu hỏi có lúc đã đến với tôi như thế.Cũng như anh,tôi thèm viết khi có đôi điều để viết và viết như một cách tâm sự,trải lòng.Người viết sống tận cùng trong những suy nghĩ của hắn,khi viết,hắn trực diện với hắn qua những trăn trở suy tư.

Ngưòi ta nói :" Viết cũng là một cách nói ". - Thay vì nói,tôi xin chọn cách viết.Hình thức nói này trải dài trên mặt giấy hoặc trên màn ảnh.Lời nói bay mất,còn chữ nghĩa thì ở lại ( Người xưa hay doạ : " Bút sa gà chết " ) .Nghe doạ như thế mà sợ.Đã làm con người thì mình phải sợ nhiều thứ lắm : Sợ đói,sợ khát,sợ già,sợ đau,sợ cô đơn,sợ chết... ( Trước khi già và ...chết thì đã lợi dụng cái tuổi loạn để yêu nhau ra rít..Đến khi lấy vợ rồi thì thỉnh thoảng lại đâm ra trở chứng sợ vợ .. ! )


Thú thật là tôi đã " sợ " rất nhiều thứ sau khi đã mê thích quá nhiều thứ ở cõi đời ô trọc này.
Và hôm nay,đọc lại bài viết về tuổi già của anh - tôi hoảng sợ quá..Ôi ! Thời gian chẳng bao giờ ngừng lại.Thời gian và những cặp chân chạy như ma đuổi của nó.Bởi thế,tôi đã nghĩ được một cách duy nhất theo kiểu của tôi để trì kéo,chiến đấu và kháng cự lại với thời gian bằng cách viết.

Viết để giữ lại một trí nhớ.Viết để sống với mình và viết cũng là một cách thức để tồn tại và để có thể sống thêm một đời sống khác ngoài những chuyện bình thường như ăn uống, ngủ nghỉ ,đi cày trả nợ cơm áo....


Xin được viết và đọc như một sự chia sẻ.

Có được như vậy không - Hỡi người bạn viết của tôi ? "



đăng sơn.fr
dang son 29.10.2012 05:21:28 (permalink)
.







BỞI
yêu thương **






_______________________________________________






Đã biểu là đừng khóc mà cứ chảy nuớc mắt.Sụt sịt,sụt sùi !


Trời oi ả đang nóng riu riu mà mắt mũi tèm hèm.Hít hà hít hả để cầm nước mắt. Chèn ơi ! ( đàn ông cái gì mà mau nước mắt quá vậy há ? ) Tại sao cứ như thế ?

Tại vì con nhỏ kia nghe lời anh nó dặn :

- Nè nhỏ ! Về bển thì tìm mua cho anh quyển truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư.Đừng mua " Cánh đồng bất tận " vì anh đọc rồi.Khóc quá cỡ...

Con nhỏ ngó anh,tủm tỉm dò mìn :

- Kỳ há ! Đàn ông gì mà mít ướt.Hở cái là....


Mít ướt là sao,nhóc ? Đâu phải cái gì cũng làm anh khóc , em ?

Đọc truyện của con nhỏ người Cà Mau đó là mỗi lần anh sụt sịt.Con nhỏ viết kiểu chân tình và chẳng bao giờ hắn viết về người oán người.Cảnh nghèo thì nó viết cảnh nghèo hom hem đạm bạc.Con nhỏ ấy không làm dáng để điểm trang màu mè cho chữ nghĩa. Nhỏ ấy đã đoạt nhiều giải về văn học thì kệ tía nó. Anh chỉ biết đọc để xem nó lấy được của anh bao nhiêu lần anh khóc.Nước mắt dòng dòng như cái thằng nhỏ ngồi bó gối nhớ cha,nhớ mẹ ngày xa nhà học xa.

Đọc chữ người Cà Mau đó,anh nhớ lại cái mùi thum thủm của trái bắp thiu ngày nào anh xa mẹ.Mẹ đã mua cho vài trái bắp,anh sợ quên mẹ,dúi trái bắp vào góc kẹt của valise.Rồi bắp bị thiu,anh cầm trái bắp hùi hụi chảy nước mắt. " Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đi học xa,con nhớ cha,nhớ mẹ.Con nhớ ngày nào cha dạy con câu cá,cha dạy con bơi lội trên dòng sông lùa gió,con nhớ lần mẹ ngồi cạnh dạy con xòe tay để đếm từ 1 đến 10.Và con đã có những buổi tối đứng nhìn ra bóng đêm để khóc.Chẳng ai thấy được giọt lệ lăn như những hòn bi của con.Chỉ mình con biết.



Chiều nay,đọc bài viết có cái tên là Bởi Yêu Thương;chợt dưng thằng người viết lại ướt mắt.Viết chi mà quá chân tình mặn mòi.


Ừ - ừ, Thì vừa khóc vừa viết.Viết để ......







đăng sơn.fr



dang son 29.10.2012 05:26:17 (permalink)
.





VIẾT _






Có đôi khi,đôi khi thôi : Tự hỏi mình : Viết là gì ? Viết làm gì ? Để làm gì ?


Người ta ăn đế sống,chơi để vui,yêu để khỏi cô đơn,nhăn nhó ,làu nhàu để giảm stress.

Còn viết ? Viết gì ? Viết chẳng béo bổ gì mà có lắm khi chỉ đem lại những hệ lụy,những chướng khí cho người. Để có thể viết ( sau khi lặng lờ suy nghĩ ) ,tôi đã vào ,nhập bầy vơí một đám đông,lắng tai nghe họ nói,họ cười.

Họ ? Khán giả thích xem diễn tuồng.Đời này có nhiều màn trình diễn khá cụp lạc.

Họ - Khi nằm trên lãnh vực báo chí,họ ( những tay viết ) biết sáng chế,phóng tác ra những màn đánh đấm không kém phần hào hứng từ những đấu trường chính trị,kinh tế.....

Mới đây,ở các tiệm sách báo,người ta thấy có ít nhất là 5 đầu sách nói về chuyện tình tay ba của ông tổng thống Pháp mơí nhậm chức.Họ ghép hình ảnh 2 bà đâu mặt lại vơí nhau như 2 đối thủ và người đàn ông kẹt ở giữa.Bên thuận,bên chống ,bên xúi dục,khích bác....

Họ : Là những điều làm chóng mặt.

Họ : Là những điều phải có trong từng màn kịch đời.

Có đôi lúc,tôi cảm thấy sợ họ.Và tôi nghĩ mình nên viết những điều khác họ để hy vọng không bị đồng hóa.Trong một tư tưởng bị đồng hóa,có lẽ mình sẽ không sống được theo ý của mình.





đăng sơn.fr
dang son 29.10.2012 06:55:44 (permalink)
.






BIỆN ( Nguỵ và Thật )


__________________________________________________





Cái kiểu chung thủy với người bạn viết của riêng tôi có một đoạn thư như sau :







" Thư Từ Nơi Xa -
Đến em nhỏ.


.


Lâu lắm rồi đó - Anh nghĩ có thể là đã 1/4 thế kỷ,ta đã chẳng gặp nhau kể từ cú phone anh đã thăm hỏi em.

Giọng em đã nhỏ nhẹ trả lời từng câu như sợ anh ăn thịt em.Có lẽ em hình dung thấy anh là một ông kẹ ( ? )- Anh nghe tiếng em dạ dạ nhỏ xíu,anh nghe tiếng hi hi của em từ đường dây nói và lúc ấy,anh cảm thấy an lòng vì tất cả mọi sự tốt đẹp đã đến với em.

Có lần anh đùa nghịch :

- Em có biết anh đang ở đâu không ?

- Dạ không,anh ? Em đoán anh đang ở cái xứ lạnh của anh.

- Sai rồi nhỏ ! Anh đang ở VN và đang đứng trước nhà em

- Oh ! Oh !....


Ở tiếng ngập ngừng như thế trong máy,anh biết rõ là anh đang đùa và nói xạo với em.Anh vẫn thích nói xạo như thế như một cách tạo sự ngạc nhiên.

Ở đời,có những điều ngạc nhiên rất kỳ thú.Chỉ cần em nghe tiếng chuông gọi cửa hoặc tiếng điện thoại vang,em ngừng công việc đang làm,ngó ra cổng là em thấy anh.

Trong ánh mắt bỡ ngỡ của em,em sẽ thấy anh rất tự nhiên với một nụ cười đẹp nhất xứ .Nụ cười có thể làm chết biết bao nhiêu con ruồi thích ngọt đã rụng rơi.Anh chờ em rủ anh đến một quán nước tình nhất,đẹp nhất của nơi em ở.Ta chọn một chỗ ngồi rất yên tĩnh,lắng nghe một bản nhạc êm êm nào đó.Và anh sẽ lắng nghe em kể chuyện.

Nếu em vụng về,luýnh quýnh không biết nói gì,kể gì,anh vẫn có nhiều cách để làm em nói.Nói và cười một cách tự nhiên.

Ở trước mặt anh,nếu cần vui cứ vui,khi cần khóc cứ việc thoải mái mà khóc.

Ở bên này,người ta hay nói với anh một điều :

- " Ông là một người biết lắng nghe và biết cách làm cho người nói thoải mái "


Anh không biết điều này có đúng khoảng 89% không hay là họ đang nịnh anh để anh vui ?

Em nhỏ !

Vài hàng thăm em.
Vậy đi - Vui nhé , Em.


_________






Chẳng biết viết như thế có đủ ngọt ngào cho một lời thăm hỏi hay không ? Người đọc có lẽ cũng được dăm ba phút vui và cảm thấy nhẹ nhàng.

Nhưng nghĩ xa hơn một vài điều khi nhớ lại một người bạn viết khác đã có lòng " húc " người viết - Nhè nhẹ mà húc - :

- Người ta nói anh là một Play Boy và ...

- Nghĩa của chữ Play Boy có nghĩa là trăng hoa ?


Thế là trận chiến của chữ bắt đầu.Người bạn tôi tặng cho tôi câu " Nguỵ Biện "


Thế nào là viết theo kiểu " trăng hoa " và thế nào là Nguỵ Biện ?

Viết để làm gì ? Và khi viết để giao lưu với nhau trên phương diện trao đổi bài viết và giữ tình thân,ta nên viết như thế nào ?

Theo tôi,người ta đã ra nhiều đầu sách để chỉ dẫn cách thức viết thư trong các trường hợp khác nhau.Một cái thư viết để xin việc hoặc yêu cầu một vấn đề gì theo kiểu hành chánh thì khác với một bức thư viết cho bạn để thăm hỏi nhau.Một bức thư viết cho một người bạn tâm giao rất khác bức thư viết cho một người tình.Điều này mà ai chẳng biết.

Có người cả đời không bao giờ viết một bức thư.Và cũng có người viết thư y như cách thức nói chuyện rất mộc mạc hoặc lê thê của họ.

Tôi có ông bạn hành nghề dược.Chữ của ông rất đẹp và ông không thích viết thư.Có lần ông gửi cho tôi một cái mail trả lời vỏn vẹn có mấy chữ như sau :

" Theo câu hỏi ,tôi trả lời : Hãy mở ở Web .... để đọc . "


Vậy thôi ! Sau cái chấm cuối câu,ông biến mất.Tôi thấy có cái gì thiêu thiếu nên phàn nàn với ông và vợ của ông :

- Đọc chữ của hắn như ăn cơm nguội.Khô ! Cạn !

Bà vợ lắc đầu :

- Chả bao giờ ông ấy viết thư tình.Ông ấy bí chữ !


Bạn tôi nhún vai thản nhiên nói kiểu ngắn gọn : " Viết dài dòng chi cho mất thì giờ " .Tôi hiểu bạn của mình khi đứng rất lâu nhìn ngắm tủ sách của hắn.Hắn không thích đọc văn chương tiểu thuyết,hắn chỉ thích những quyển sách nói về thuốc thang,chính trị và sách cổ thời hán học hoặc về phong thủy,tử vi bói toán.

Biết thế nên chẳng bao giờ tôi đề cập đến vấn đề văn chương,văn nghệ thời cận đại,chúng tôi trao đổi với nhau về những quyển sách nói về kinh tế và chính trị lắm khi làm nhức đầu,buốt óc.Và tôi tránh chuyện viết thư cho bạn cũng như yêu cầu bạn chịu khó viết vài chữ thăm hỏi như : " Chúc bạn vui " ở cuối lá điện thư dù ngắn gọn.


Trở lại đề tài viết thư hoặc viết lời góp ý ở những chủ đề cần thiết : Theo cách suy nghĩ của cá nhân,tôi yêu sự tinh tế nhã nhặn qua câu viết.Một lời chào hỏi nhau theo cung cách lịch sự có thể làm người đọc thấy ấm áp và có được một nụ cười khi đọc.

Khi thấy cần viết thì tôi viết,nhẹ nhàng pha chút dịu dàng mà viết - Thế thôi.

Người ngoại cuộc đọc,thích hoặc không thích và cho rằng người viết là một gã play boy,trăng hoa thì cũng chẳng sao.Vì đơn giản mà nói : Nếu cần phải biện luận sau khi phân tích một vấn đề thì tôi vẫn có thể dùng chữ một cách gọn gàng,nghiêm nghị và nếu cần thì Húc và săn tay áo đấm đá bằng chữ.Nhưng tuyệt đối cần nghiêm túc và giữ sự nhã nhặn khi tranh luận.


Còn việc trải lòng,tâm tình để viết cho bạn khá thân hoặc những cô em gái đã có lòng thăm hỏi khi muốn giữ mối liên lạc một cách thuận thảo an lành thì tôi biết dùng chút đường,chút muối và gửi thêm vào một chút đỉnh dịu dàng.

Vậy thôi.

Không là Play Boy khi viết

Không Nguỵ Biện và lăng loàn khi viết.Viết để giữ tình thân.Để mang đến cho nhau một vài điều vui giữa cuộc đời lắm gian nan và khô cằn.Người ta luôn thiếu sót ở sự quan tâm đối với nhau và thường viện cớ để thời gian làm bụi từ khoảng cách.

Xin giữ lại tình thân và đừng để bụi thời gian bám vào tình nhau.






đăng sơn.fr
dang son 12.11.2012 01:02:35 (permalink)
....







MỖI NGƯỜI Ở CHÚNG TA






____________________________________________________





Buổi chiều đang đẹp , nắng ấm áp.Ghé thăm bạn để có một chỗ ngồi bên nhau,nhìn nhau,ngó nhau,nghe nhau nói. Bạn bè,thân hữu tìm đến nhau để không chỉ nói cho nhau nghe về những chuyện buồn phiền trong đời sống.Những điều trắc trở,muộn phiền thì ai cũng có.Lắm khi đầy ấp,đôi khi nhỏ nhít vì không đáng để bận tâm lâu dài.Chuyện gì quên được thì nên vứt bỏ vào cái thùng rác của dĩ vãng.Giữ lại điều vui bên nhau thì giữ.



Bên tay phải tôi là cô bạn thân thiết.Ngồi ở chỗ thiếu ánh sáng thì mắt cô màu xậm,đậm,người ta để ý đến nụ cười ở đôi mắt biết cười xinh xắn của cô. Khi ra ngoài ánh sáng có nắng rực rỡ thì mắt cô có màu xanh của trời biển ( Rực rỡ,ngát xanh ).

Ngồi trước mặt tôi là anh bạn trai của cô.Hắn có nụ cười đẹp và khuôn mặt thanh tú vơí vài nét nhăn ở đuôi mắt rất đàn ông tính...Chúng tôi dọn bàn ăn,quây quần tất cả 4 người ( Anh bạn có cô con gái 16 tuổi,tròn trịa,mặt đầy nét mệt mỏi ở lứa tuổi quậy và nổi sóng... )

Người bạn trai ăn rất nhanh trong vòng 10 phút chớp nhoáng.Cô bạn và tôi là những con rùa ăn chậm vì vừa ăn vừa tâm tình.Cô con gái rời bàn ăn,chúi mắt vào màn ảnh Tv ở phòng khác.Cô nhỏ không thích tâm tình và hình như cô đang rất buồn bã...

Xong bữa ăn ấm áp là màn cà phê,cà pháo dươi nắng ngoài vườn.Cô bạn tôi nói vơí chàng :

- Anh hấy sẽ có điều để viết về mình,và em đã đọc những doạn viết như một cách xem ảnh chụp.


Chàng trai ngộ nghĩnh :

- Ông ấy đã nói xấu,kể xấu về mình ?



Tôi cười.Theo tôi,viết là một cách kể chuyện và cũng là một cách chụp ảnh.Viết gì để tả về một ý nghĩ sau tia mắt nhìn ? Viết gì để giữ lại một vài điều vui ? 5 ,10 năm sau,khi có dịp đọc lại ,mình thấy mình còn nhau dù đã xa rời nhau ở một phương trời nào ? ( Ai mà biết cuộc đời và đời sống đẩy dạt mình đến nơi chốn nào ? )


Khi chụp một tấm ảnh về phong cảnh hay chân dung,ta ngắm nghía,chọn điều gì,góc cạnh nào để ghi lại một khoảng khắc cần thiết ?

Tôi nói khẽ vơí hai người bạn tôi như thế.Và cảm nhận được điều mình sẽ giữ lại trong trí nhớ .


Và vì thế,tôi viết.....




đăng sơn.fr

dang son 12.11.2012 16:32:05 (permalink)
.











CÓ THỂ.....








____________________________________









Dươí một bài viết của mình vừa tải hôm nào,có một đoạn viết :




... "

Viết để làm gì.....
Viết để biết mình si tình những con chữ.
Viết để biết mình si tình đến cỡ nào.
Viết để biết cuộc đời này không có gì có thể thay đổi....."Chuyện tình si"
Đố anh biết em là ai....? "

* SN2012







------






Làm sao tôi biết được ai là ai ? Và từ đâu đến để đọc trang viết ? Chữ nghĩa chỉ là một sự diễn đạt qua bàn phím chữ.Người đọc và người viết là hai thế giơí rộng,mênh mông giữa không gian.


Làm sao mình đoán được người đọc nghĩ gì khi đọc những điều mình đã viết ? Những câu hỏi không cần phải đặt ra nữa.Người ta dùng chữ viết để nói lên điều mình nghĩ.Lời nói được xuất phát sau khi suy nghĩ.Ở dươí một bài viết thì hẳn có những người đọc có lòng dùng thì giờ để đọc ( Còn việc có đồng cảm hay không là một chuyện khác )


Có lúc viết xong,lòng mình thấy ấm hoặc thấy rất lạnh.Thứ nhiệt độ cần có của một cảm
tính...



Hôm nay,vào lại trang viết,đọc thấy hàng chữ viết như thế :


" .... Viết để biết mình si tình những con chữ.
Viết để biết mình si tình đến cỡ nào.
Viết để biết cuộc đời này không có gì có thể thay đổi....."Chuyện tình si" ...



Ở câu thứ nhất,tôi đồng ý : Si tình những con chữ.

Ở câu thứ hai : " Viết để biết mình si tình đến cỡ nào "
Tôi thấy mình không đồng ý cho lắm.Si tình có nghĩa là lì lợm,ngây dại...

Ở câu thứ ba thì kinh khủng quá ! Tôi cũng không đồng ý vì lẽ :
"Viết để biết cuộc đời này không có gì có thể thay đổi....."Chuyện tình si" ... "


Sao lại không thay đổi được ?


Khi những bước chân mình đã đi qua một con đường trong một điểm khắc,vạn vật có thể đổi thay thì tâm hồn mình cũng có những việc đã cần điều chỉnh lại.

đăng sơn.fr
( Mientaongo.net )




--------------------






Xin cám ơn SN2012 đã ghé vơí chữ và câu hỏi...


( Khi người ta xưng chữ " EM " vơí mình và đố thì câu trả lời có thể đúng 50% - Khi đã trở lại thì " Em " hãy ở lại..





dang son 16.11.2012 15:29:11 (permalink)
..







hai CON BÉ




_____________________________






Chữ con Bé,con Nhỏ để dành cho những cô gái nho nhỏ - Nho nhỏ là dễ thương,cũng có thể là nhí nhảnh hoặc là có khi ngây thơ .....


Trong vòng hai buổi sáng trời ngây ngất đẹp.Xanh. Tôi gặp lại hai con nhỏ.



1. SUỐI nhỏ .



- Ông ! Ông à ...


Nghe cái giọng quen quen,tôi quay lại thấy Suối dưới ánh nắng ấm.Suối là cái tên do tôi đặt cho Emmanuelle từ ngày xưa ( lúc ấy,đôi mắt và nụ cười của cô bé quá hiền lành.Mỗi lần nhìn cô bé,tôi bắt gặp một nét dịu dàng trên khuôn mặt xinh xinh có dáng nữ tu )

- Ông nè .Ông khỏe không ? Em vui khi thấy ông đi chợ


Suối bồng con gái,cười tươi khi chúng tôi hôn lên má nhau.Đứa bé rụt rè nhìn tôi để mẹ nó phải nhắc chừng
" Chào tonton đi con yêu " .Con bé tí hon được tôi bế lên,nó thích được nựng nịu vơí hai con mắt tròn xoe.

Tôi nhìn con bé tí xong ,quay sang mẹ nó.Hỏi bằng ánh mắt : ( ................................... )

Suối nhỏ lắc đầu nhìn tôi.Ánh mắt vẫn có màu xám của mây và những điều muốn mưa : ( Tình xưa chết rồi,ông ơi ! )

Suối cười nhưng đôi mắt lại muốn mếu máo.Tôi vỗ nhẹ lòng bàn tay lên má con nhỏ :

- Lật qua trang khác đi em.Hiểu vậy chứ ?

Con nhỏ gật đầu tận tình khai báo là đã dọn nhà sau cuộc tay vơí cha của con bé gái vừa 3 tuổi.Bây giờ cô vừa nhận việc mơí.Và cô cảm thấy yên bình trở lại.

- Còn ông thì sao ? Có gì để kể cho em nghe ?


Nhỏ nè !

Những câu chuyện làm việc của tôi nhạt nhẽo lắm.Lắm khi tôi phải thêm đường và thêm muối loạn cào cào :

... Tôi đã pha đường vào một vài lời nói để khi có việc cần thuyết phục,người ta dễ nghe,dễ chấp nhận hơn.Khi họ gật đầu là tôi thấy yên bụng.

... Tôi đã bỏ muối rất mặn vào những cái quá trớn của mình và của đời khi đụng chuyện cần đụng.Có né cũng không xong thì thôi thà đối mặt và giải quyết cho xong các vấn đề riêng và chung.


... Cũng có khi như gần buổi trưa hôm qua,tôi đã thật sự nổi giận long trời lở đất ( Cái mặt nạ mang dáng tử tê,hiền lành của tôi rơi xuống đất vỡ tan tành và tôi đã không buồn cúi xuống nhặt lên vì nhiều lẽ ) :
- Người ta không hiểu,không biết điều để hạn chế lời nói và đã đi quá cái vạch giơí hạn.
- Người ta đã lấn lướt khi nghĩ là tôi có nụ cười hiền lành và hơi " tử tế "

Trong cơn nổi giận tanh bành của tôi,tôi đã nói vơí gã đồng nghiệp :

- Mày hãy đứng yên ở chỗ của mày.Tao không cho phép mày quá đáng và lấn lướt tao.Trong vòng 5 phút,tao sẽ tính chuyện vơí mày.Đâu vào đó "

Gã đàn ông to xác ngậm mồm và chịu đựng sự trừng trừng ăn thịt kiểu du côn của tôi bằng ánh mắt ( Hình như hắn đang nhớ lại một khúc phim của những anh tài tử kung fu của tàu khi họ đóng vai nổi giận ... ) Và như thế,cơn hỏa diệm sơn của tôi lắng xuống,nham thạch ngừng tuôn.Sự im lặng,lùi lại đúng lúc là một điều cần thiết để mọi chuyện lắng êm trở lại.

Gặp lại Suối,tôi chỉ muốn hỏi thăm chuyện yên lắng trong tâm hồn Suối.Suối đã gầy đi nhiều lắm,Suối đã từng khóc lóc vì mất ngủ sau bao điều sóng gió,suy nghĩ....

Khi chia tay nhau,Con nhỏ nói,giọng nhẹ như gió :

- Em sẽ trở lại gặp ông.Bây giờ,em thấy lòng bình yên lắm.


Nhìn con nhỏ mẹ lủi thủi bồng đứa con gái bước sang bên kia lòng đường,bất giác,lòng tôi thấy không vui


.




2. Elle.com



( suite )



Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 29 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9