..
NHẮC MƯA RU. _______________________________
nhắc đến mưa? thì mưa lại trở về
mưa ngọt ngào như lời ru
mưa êm thắm rả rích từ những sự khởi đầu
từ nụ hôn chưa kịp dứt
từ bàng hoàng,náo nhiệt như lời trăn trối
giữa những ngày lỡ bỏ xa nhau
em - anh thèm gọi tên em
để biết mình còn lại chút trí nhớ
cho dù mưa bão đến
ầm ì ngoài khung cửa anh hay ngồi viết
anh viết trong lúc nghe nhạc và nghe mưa rơi
hai thứ tiếng động đã và đang trộn lẫn nhau
thành một ngôn ngữ mà chỉ có những người yêu nhau,rất nhớ,rất yêu đặt tên là tình khúc Ru
Ru em,ru anh bằng nỗi nhung nhớ
Nhẹ,từng giọt,từng hạt.
NGÀY NẮNG - NGÀY MƯA.NGÀY NÀO CŨNG LÀ EM
Anh vẫn biết đó chứ
rồi chúng mình sẽ ủ rủ buồn
khi chẳng ai viết cho nhau những lời gì
mà viết gì mới được chứ,em ?
chẳng lẽ viết và sao chép lại những điều người khác đã viết ?
như những kẻ đạo văn ,đạo thơ rất chuyên nghiệp
họ,những kẻ bí chữ - hay đọc thơ rồi copy thơ người khác rồi nhận ẩu là của mình !
Ơ hơ ! Tội lắm cho thơ và văn của thơ ơi !
( Thơ và lời thơ cũng có linh hồn của người viết đấy chứ
Thơ nghe mưa,thơ buồn buồn ngồi bệt xuống đất để khóc
Khóc nức nở như từng bao giờ biết khóc )
Ơ hơ ! Không lẽ anh không biết khóc khi anh thấy mình thiếu em ?
Những ngón tay anh biết run và biết ..khóc
bằng những tiếng động trên phím chữ
Anh đánh máy,gõ chữ như người điên đang đi tìm lại trí nhớ
Anh thả hồn trên từng notes nhạc
Nhạc nói với anh: nhạc đã uể oải lắm rồi sau một ngày cực nhọc
Thơ mắng anh,thơ nói thơ mệt lã vì anh
Anh - Cái gã kỳ khôi đã có thời chẳng khi nào yêu thơ
Vì đã có lần anh lớn lối ,ngạo mạn nói :
- "" Những thằng làm thơ là những thằng rất ủy mị,yếu đưối ! ""
Nay thì..
Anh lầm quá.Lầm một cách quá đáng!
Khi ngồi viết nhũng dòng chữ mưa ướt như thế này.
Anh đã quên bao nhiêu vần điệu
Anh làm thơ như ăn,như thở
Anh chẳng màng tới nhũng câu lục bát kiểu sáu tám
Tứ tuyệt,ngũ ngôn là cái gì hở em ?
Anh dốt đặt với thể loại bằng trắc
Anh cần gì nhũng thứ đó
Để viết nhũng dòng yêu em như thế này ?
Ai cười khi đọc thơ anh,bảo anh làm thơ Loạn - Anh đành chịu !
Miễn là anh biết mình viết gì và sẽ nói gì
Để riêng em.Riêng em mà thôi.Em hiểu
Ngày 14 tháng hai là ngày gì, em ?
Có phải là ngày người ta gửi carte chúc cho tình yêu vĩnh cửu ?!
Anh buồn cười quá !
Làm gì có sự vĩnh cửu ở cái thế gian quá tồi và tệ bạc này ?!
Họ,dân thương mại, hay nói phét để dễ bán hàng mà thôi !
( Chẳng lẽ 14/02 mới là ngày của tình yêu ? )
Sao ngày nào cũng sẽ không là ngày tình yêu ?
Chúng mình đã có những ngày mưa và ngày nắng đẹp
Chúng mình đã yêu nhau cả 4 mùa của trời và đất.
Đêm ngày hùng hục yêu nhau và gấu ó lẫn nhau
Giận hờn đấy rồi lại quên ngay như trẻ nít
Anh chỉ là một thằng bé ngu ngơ đứng trước mặt thần ái tình
Em chỉ là một con nhỏ cứng đầu,khờ khạo trong lãnh vực tình yêu
Chúng mình choảng nhau như cơm bữa
Chúng mình điên như bao kẻ biết yêu để rồi điên .
Người Pháp nói : Je suis fou de toi ! *
Nghe thấy mà sợ và nổi da gà.
Tôi điên vì em !
Dại quá phải không em?
Tội quá,phải không em ?
Khi phải điên và đui mù để yêu em !
Anh phì cười tự nhận mình là thằng quá thực tế.
Ngày 14 tháng 2 này ,anh sẽ không mua cho em một nửa cành hoa hồng đỏ thắm như em thích
Cành hoa đẹp nhất
Những lời nói nồng nàn yêu dấu nhất
Anh đã nói hằng ngày và thực hành như anh nhận xét
Anh vẫn yêu em dù em có tính hư và nhiều tật xấu
Anh điên dại mà tỉnh táo
Để viết nhũng hàng như thế này cho em
Rung động vẫn còn nguyên ( như ngày nào )
Chỉ cần em biết điều và ngoan ngoãn
Để ở lại mãi trong trái tim anh.
Phải không em ?
đăng sơn.fr