THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 15 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 19.12.2014 16:39:03 (permalink)
..............
 
 
 
 
 
      Lâu lắm rồi mới thấy dấu tay, dấu chân của NguyệtHạ ghé .
 
     Là một gã nhà quê, anh không biết chúc lại gì cô Nếu của ngày nào .
 
    Chẳng lẽ anh lại copy lại những lời chúc của anh đã cũ mèm mèm kiểu xưa lắm . ? .
 
 
    (   Anh chúc cô cùng gia đình ấm áp với  máy sưởi . Chúc nơi cô ở nhiều tuyết năm nay nhưng  đẹp và vui  )
 
             Chúc cô lâu lâu đừng quên anh khi anh viết mình ên giữa muà đông màu xám -
 
 
 
 
       thân ái
 
      đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
 
 .
dang son 22.12.2014 12:26:52 (permalink)
.
 
 




THÊM MỘT CHỖ 
để Suy Nghĩ....





________________________________________






Nên hay không nên ?


Ngồi giữa bạn bè,tôi thấy,tôi nghĩ mình có đôi ba điều để viết.Viết như một kiểu kể chuyện.

Bạn bè kể câu chuyện " tình " và không " tình "


Người này nói,kể :

" Hắn,gã bác sĩ có ăn có học đang gặp chuyện tình theo kiểu gặp nhau,nghía nhau,nắm tay nhau cho yêu đời.Chuyện gì đến - tính sau .Người hắn đang cặp kè con nhà bình thường,hắn kể cho nàng về nghe những người đã đi qua đời hắn.Có người học nhiều,cao cấp,có kẻ học ít để hắn có câu nói như : " tôi đã vớt cô ta lên từ một vũng bùn "


Tôi,thằng ngồi nghe,đau lòng và ngờ nghệch không tin mình nghe câu nói nặng nề như thế.Thế nào là một Vũng Bùn ? Nhơ nhớp,hoen ố chăng ? Từ trong một ổ điếm chăng ?

Những lần gặp nhau sau đó,có dịp bàn thảo vơí nhau,tôi hỏi kỹ càng lại một người bạn khác.Người này có sự trung thực,rất trung thực khi nghe ai kể lại : - Câu Vũng Bùn đã được sửa lại là " Tay lắm,chân bùn "


Hắn - kẻ có ăn,có học lại có thể khinh người như thế hay sao ? Hắn - Kẻ mệnh danh là trí thức ,có địa vị trong xã hội lại nói được một câu như thế khi kể chuyện quá khứ vơí người yêu mới ư ?


Tôi nóng mặt ,thấy muốn nổi giận.


Buổi tối vơí bạn bè đang rơi.Có những chuyện tình đời,tình người đang rơi.Tôi hỏi bạn chủ nhà :

- Nè ! Bạn có số điện thoại cầm tay của hắn không ?

- Để làm gì ?

- Hơ hơ.... Tôi dốt tiếng việt và những định nghĩa của ngôn ngữ Việt.Tôi muốn hỏi thăm hắn : Thế nào là Vũng Bùn và thế nào là Tay Lắm Chân Bùn từ mắt kẻ trí thức ?


Mọi người nhìn tôi như thằng hành tinh du mộng rơi xuống đất :

- Dở hơi ! Sao cứ muốn kiếm chuyện ?



Tôi không kiếm chuyện.Tôi yêu những con người biết tự chủ,học cao nhưng không khinh người.Tôi đi nhiều,gặp nhiều hạng người đủ mọi thành phần.Từ cái bắt tay đầu tiên,sự thiện cảm hay không,từ một cách thức chào hỏi và nhìn người,tôi e sợ,hãi hùng cho những cái thế giới ảo nằm ngay trên những khuôn mặt thật - Rất thật.


Và có lẽ,tôi cần dùng thì giờ để viết thêm vài chương cho chủ đề " Thế Giới Ảo vàTình Thật " -


Giả hay thật thì người trong cuộc phải tự biết.







đăng sơn.fr
 
 
 
 
dang son 29.12.2014 12:25:00 (permalink)
.
 
 
 Thêm một Ánh Mắt -


















...   Ở một ánh mắt nhin , có thể là một tình khúc .


      Bản nhạc có chữ " M " - Melody.    Ở bộ nhớ của máy, đang có tiếng hát của Lam Trường .


     Lời bài hát ấy chẳng có gì làm vui . Ca từ nhắc lại một kỷ niệm khi người không muốn rời người .



    ' Melody , ngày xưa đó , anh đã ru em vào giấc mơ của vườn yêu

      
 Melody, giờ đây hai nơi hai phương trời .... Melody .... '



     Sao buồn quá như thế chứ  ?


    Có gì để vui hơn khi kể chuyện tình ? Đâu phải cứ hễ yêu nhau là phải cách xa . Những trời, những mây kéo nhau tụ lại ở một chỗ . Trời mưa thì trời cứ mưa . Rồi nắng lên .



  Nắng ở lại ủ ê ở ánh mắt khi nhìn qua khung cửa ngày ngồi làm việc . Đống giấy tờ hồ sơ có chữ Stress, có chữ mỏi cổ, mỏi mắt, mỏi lưng .


    Thèm gt mớ bòng bong ấy qua một bên . Thèm nghe tiếng kêu ở máy alô . Thèm nghe tiếng cười nhỏ, tiếng hỏi thăm :


- Còn sống không ?


- Hí hi - Hí hí . Cồn sống nhăn để nói chuyện .


Lại hehe, hí hí làm như đang trúng số độc đắc . Làm như đời này không có gì để vui hơn với một hơi ấm vượt đại dương .




   Ánh mắt của bài hát có vị Melody .



 Melody không là lời kinh buồn  ở ngoài cửa chuà, cửa nhà thờ lồng lộng gió . Melody là một trong những notes nhạc tình tứ . Tình của giọng nồng nàn ấm . Ấm nơi lời hẹn .





   Ánh mắt ơi !

 Cười ấm . Nói ấm .


    Như một tình khúc .








    QuỳnhNgọcLan .






























....








......
dangson.fr



















...
 
 
 
 
 
dang son 30.12.2014 11:55:26 (permalink)
[This post was marked as helpful]
.
 
 
 
 
 
( ------ ) ENCORE .





























  ________________________________________________________________________________




 < 5.am



   5 giờ sáng .

  Đã có giấc mơ rất đẹp . Đủ màu sắc như những đoạn phim được ráp nối một cách tỉ mỉ . Trong phim có một khúc dạo đầu chơi guitar của ban nhạc Cabrel .

   '' Encore , encore une fois
     Encore pour toi et moi
     Encore ....................    "



   5 .am


   Rời giường chiếu . Nhìn xuống mặt đường qua khung cửa kính từ phòng ngủ : Băng đá đã đóng trắng trên những mái nhà, những mái xe , những cửa kính . Con đường vẫn nằm dài trong không khí lạnh .

     Máy cà phê thức giấc ; Từng giọt thơm .

   Máy được bật lên . Bộ chữ tiếng việt ở VPS keys đã biến mất một cách lạ kỳ . Đang thèm viết , thèm viết chữ bỏ dấu cho rõ nghĩa , cho ra hồn . Mở những bản nhạc trong bộ nhớ nghe trong khi chờ đợi tìm lại cái progamme VPS thì lấy cái tựa cho chủ đề mới là " ENCORE " - Thêm Một Lần Nữa -


 Phải rồi : Thêm một lần nữa kể từ bài viết đầu tiên ở năm 2006 . Sáng hôm 25 tháng 12 ấy đã viết :


" .....       Đêm có vẻ ngập ngừng muốn đổ tuyết,mọi người vội vã vào nhà ,đứng ngồi quanh nhau tìm hơi ấm.Những chiếc bàn,chiếc ghế đựơc sắp hàng cạnh nhau như ra vẻ mời mọc,những màu đèn ấm tìm tiếng nhạc văng vẳng trong tiếng cười nói rộn rã...


Đêm giáng sinh ở đất Pháp năm nào cũng có những điểm tương tự,hao hao như thế,chỉ có điều những nhộn nhịp,những xôn xao gặp gỡ không ở trên những góc đường phố của tuổi trẻ Saigon ngày xưa...hàng cây,con đường,ánh đèn,tiếng nhạc của hàng quán và môi mắt....

Ngồi ở đây,giữa đêm giáng sinh mà có lúc vẫn thò tay vào ký ức tìm lại những món quà mang tên kỷ niệm cũ kỹ.Như một kiếm tìm,sống lại trong khoảng khắc ngắn ngủi ở ngày nào có Em và Tôi.
Lại thêm một lần nữa,giáng sinh trở lại.Và thêm một lần nhắc chuyện ngày xưa cho hôm nay..... "





    Vậy đó . Đọc lại thấy không hài lòng chút nào với mình . Mình muốn nhăn nhó la mắng mình .



       Khều, khều mình để quở trách :


    - Sao thế ?  Đêm giáng sinh thì phải vui chứ ? Sao lại cứ nhắc về kỷ niệm cũ . Cái bệnh nostalgie nó ám . Khó chịu lắm . Thời gian đã trôi, cứ để nó trôi đi .




       Nó nào ?   Nó là ai ? Nó đã làm gì ? Nó có tội tình gì ?


      Phải rồi thời gian mang tên  Nó rất vô tội vạ . Nó bám vòng tròn trên mặt đồng hồ để quay tròn.   Ngày xưa lắc kia, khi chưa có những con số điện tử, người ta để nó quay tròn từ con số 1 đến số 12 .    Sau đó, tiến bộ hơn, họ ăn gian hơn cho những con số quay theo vòng từ 1 đến 24  <   Như vậy là thời gian giàu có hơn nhiều . Nó sung sướng nhảy múa lung linh theo tờ lịch từ tháng giêng đến tháng chạp lạnh lùng .



      Thằng nhỏ rời trường , lớn lên để làm đàn ông .



    Chuyện cũ mèm, mèm . Xưa như trái đất . Xưa như chuyện tham lam với câu nói : Encore . Nữa . Nữa đi .



   Thêm gì ở đời sống ? Bao nhiêu ký lô buồn vui ? Bao nhiêu nụ cười hoà tan với những giòng lệ ?





...


















.... CT
 
 
 
 
 
dang son 30.12.2014 13:08:17 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
( ------ ) ENCORE  
 
 

...

   Bây giờ .

 Bao nhiêu năm tháng đã qua đi với sự ù lì của mình . Tuyết rơi, nắng rơi, mưa cạn trên  những con đường đi qua hàng buổi . Bao nhiêu thăng trầm . Bao nhiêu sung sướng hạnh phúc trên dòng chữ và có khi đã thật sự thịnh nộ cũng trên dòng chữ  ?


   Hỏi như trêu gan , như tự ghẹo lấy chính thề, thế thôi  . Con người có cái đẹp rất đẹp ở tấm lòng và cũng là con người nên phải lắm khi có sự bạc bẽo vô tình của mình .

    Đẹp với những lời thăm hỏi nhau khi còn sót lại một trí nhớ nào đó . Bạc thì cũng như màu nắng chói chang rực nóng có thể làm bạc đi màu áo ân tình .


   Đừng trách gì ai . Cứ thản nhiên với câu nhại lại của một bài hát thảm thê : Lâu rồi đời mình cũng quen .


 Ừ và Ừa .

 Không quen thì cũng phải quen .

 Quen với cái đến , cái đi . Quen với cái có rồi mất đó .



...


      Người ta hay nói với nhau là ở bên Pháp, Vùng Lourdes Lộ Đức hay có phép lạ và hãy đến đó, thắp đèn cầy, cầu nguyện để cám ơn Đức Mẹ . Ở đó, trước hang đá và hàng người lũ lượt sắp hàng có một  giòng sông loanh quanh núi . Đứng ở áng sông ấy sẽ thấy ánh sáng của thời gian .

     Mình nghe lời và đến nơi đó với cái máy ảnh, ném mắt và ống kính , chỉnh máy ở tốc độ chậm để bắt được chữ thời gian ẩn dấu trên những điểm sáng long lanh . Về nhà, ngồi vào bàn viết, tải hình ảnh lên máy và chọn hình ảnh để viết .


     Viết để giữ lại những gì cần giữ như người chơi nhạc cần ghi âm chất liệu của âm thanh .


     Khi cái máy khốn khổ tải đầy hình ảnh vào bộ nhớ thì những tiếng hát của ca sĩ lại reo rẻo những bài hát rất buồn . Hoàng Oanh đang hát ' Xin thời gian qua mau '


      Ơi trời ơi ! Ai lại  xin cái kỳ cục như thế chứ ? Ông nhạc sĩ hết chuyện chơi rồi hay sao ? Hay tại  ông rảnh quá nên muốn giết thời gian ( Nó vô tội vạ )



     Có phải là tại ông hay bị bệnh thất tình nên ông viết như thế ?



      Bản nhạc này , tôi đã nghe rất nhiều lần từ lúc tôi mới rời quê cũ . Đêm  muà đông ở thành phố này buồn lắm . Tiếng hát ấy đã bám rịt lấy tôi trong cái nhà hàng đang đông cười . Khách cười nói vui, vui . Tôi nghe nhạc, thoáng thấy bóng mình qua tấm gương chạy dài trên tường đá vôi . Cố gắng nở nụ cười không trọn vẹn của những ngày gần giáng sinh .


      Rồi cười như thế , rồi cũng phải quen . Quen thuộc đến độ nhàm chán khi lang thang trên phố đêm, đã xua đuổi cái bóng của mình đã có lúc chập nhau lại hoặc  tách rời tùy theo các ánh đèn từ hàng cây trụi lá trên cao .


     Và từ đó . Mình đã quen chơi đuà với những cái bóng của mình khi mở máy ảnh .


    Chụp gì nếu có ý tưởng ?




   Có lắm khi , không chụp ảnh thì mình viết như ngày hôm kia trong bữa ăn tối . Nhạc nhỏ nhẹ lâng lâng như ngụm vang ấm, ngon , bà chị bạn đã góa chồng độ hơn 4 năm, chép miệng :

- Mới đó mà nay  mình đã 63 tuổi .


 Nhìn nụ cười buồn và khuôn mặt cúi xuống giữa lọn tóc,  tôi thấy chị đẹp dưới màu ánh sáng dìu dịu , tôi biết chị đang gặp một tình yêu mới để mừng cho chị dẫu là thời gian cứ trôi trên da mặt, giữa ánh mắt .


      Ý nghĩ thoáng qua rất nhanh . Tích tắt . Hình như trong trí tưởng của mình đang có ngón tay thèm bấm vài cái nút giữ hình và thâu âm .





    Phải rồi < Encore < Encore - Thêm một lần nữa để chia với nhau một khoảng thời gian ( như bài viết này ) ở những ngày gần hết năm .




đăng sơn.fr











dangson.fr






 
dang son 01.01.2015 17:06:45 (permalink)
.
 
 




ThêmCuốiNăm-ThêmĐầuNăm <










dangson.fr







.Sáng đầu ngày, đầu năm .


Trời trải khăn trắng đầy con đường trước mặt bãi cỏ nhà . Mở cửa sổ, đón hơi lạnh để thay đổi không khi . Lạnh tràn ở ngoài vào phòng và lạnh nhắc chừng :

'' Năm mới rồi . Tháng Giêng, ngày đầu năm ! "


Biết rồi mà .

Biết từ chiều tối hôm qua , bạn bè mời nhau tụ quanh bàn ăn uống ,cười nói . Nhóm người nhỏ tí xíu nhưng ấm áp với những câu chuyện loanh quanh . Kể cho nghau nghe những mẫu chuyện của đời sống hàng ngày . Kể và trêu ghẹo nhau .
Có người nhắc chừng nhau " Đừng uống rựu nhiều , coi chừng đi về sẽ bị phạt, bị rút bằng lái "


Biết mà . Uống với nhau, nhỏ nhẹ vài ly nho nhỏ thôi . Chẳng có ai là bợm nhậu ở đây . Màu ngọc bích của rượu óng ánh , thấy đẹp . Đẹp như một nụ cười, một ánh mắt nào đó có vẻ
 khả ái của những người không hề quen biết nhau đã chào hỏi nhau bên đường . Hình như trời lạnh giá mà có thêm được nụ cười làm trời bớt lạnh . Hình như con người cần sưởi ấm nhau bằng một câu chuyện giữa ánh mắt .


Hình như có những thứ " hình như " để có thể làm cuộc đời này dịu đi trước những bất trắc và những điều không thể nào chắc chắn .

Cuối bàn ăn, ánh sáng êm được bật lên để âm nhạc làm việc . Nhạc Việt thì lúc nào cũng đầy sự chia cách âm ỉ để làm duyên với chất buồn bã . Chuyện tình kể với hình ảnh lứa đôi bên nhau, vui lắm, tình lắm rồi sau đó thui thủi lìa xa nhau . Mình ta + với mình ên để cung nhạc trộn vào ca từ thảm thiết .


Mở cửa, rời hơi ấm ra vườn nhà bạn . Ngó lên bầu trời đang nhả đầy sương, trời thả hơi lạnh để làm đẹp cho đêm cuối năm . Ánh trăng kia ở xa tít, những chùm sao mờ mờ
 kia đang ở xa nhau từ khoảng mắt nhìn .


Khoảng thành phố đang tĩnh lặng vì vắng xe cộ trên đường . Đêm cuối năm và hơi lạnh giữ mọi người ngồi trong nhà ngó nhau . Ít kẻ lang thang để hứng hơi lạnh băng giá . Thả những bước chân từ bóng tối quanh vườn , chợt dưng nhớ lại một vài điều cũ và cũ .


Nhớ để nhớ vậy thôi . Chẳng biết nhớ để làm gì ?

Tất cả những ngăn kéo của cái tủ trí nhớ đều có một ổ khóa đóng và mở . Thỉnh thoảng chương chướng, kéo cái hộc tủ, lôi vài cơn nhớ, dựng nó dậy và vuốt ve nó .


Dịu dàng như tiếng nói của một người yêu :

- Lạnh không ? Đi bộ một chút không ?


Nhớ nói là Nhớ không lạnh vì đã có bàn tay nằm trong bàn tay . Bàn tay kia biết giữ ấm bàn tay này . Hai bàn tay đan lấy nhau, kể chuyện cho nhau nghe .


Chuyện vừa cũ vừa mơi mới .



Cũ như một năm tháng nào đó vùn vụt đi ngang và để lại những vết chân . Mới chỉ đủ mới để tập gánh
 thêm những sức nặng của đời sống. Con người trần gian mà . Không phải là người máy để có tất cả những buồn vui với câu " Lâu rồi thì mình cũng quen "


Quen gì ?


Có phải là quen với buổi sáng như mỗi ngày thức dậy, mở hai con mắt, thấy mình rời giấ
c mơ đủ sắc màu ,thấy mình còn sống như một chuyện bình thường ( Người ta, có lần, kể : Sung sướng nhất là ngủ ấm trên giường và đi lưwn . Miên viễn - Nhẹ nhàng ,êm ái -La belle mort )

Mở mắt, còn thở, loay hoay cựa quậy và ăn uống , làm việc kiếm sống . Con đường đi, đi đi , về về . chừng ấy . Không quen thì cũng phải quen ở một trong nhữ
ng quy luật thường thức .




...


Rời hơi trắng sưong lạnh, mở cửa vào nhà, ngồi giữa bạn bè đang nói chuyện về những kỷ thuật những độ bền bỉ của máy móc, điện thoại ,nghe anh chàng kia kể chuyện cái điện thoại kia của hãng Sony không vỡ nát, không bị hư hại khi người ta ném thử nó xuống đất, đạp chân lên , hoặc quăng nó xuống nước, lôi nó lên, nó vẫn chạy ngon lành . Ừ ! Mình phì cười thán phục cho dù là thấy họ chơi ác quá !

Giả thử mình cũng lôi vài cái " Nhớ " ra khỏi đầu óc, ném xuống đất để " Nhớ " bị trầy trụa, xứt mẻ , có lẽ là sẽ tội nghiệp chúng lắm . Thôi mà . giữ gìn cẩn thận để có cái mà xài .Có vài cơn nhớ nuôi trong đầu thấy cũng đỡ buồn .



Chuông gõ đúng 12 giờ đêm . Happy NewYear . Chẳng biết chúc gì cho nhau ở những lời chúc năm nào cũng như thế :

* Chúc bạn hạnh phúc màu xanh ( hoặc là màu gì, gì đó )

* Chúc người đầy an lành ( ở ngoài cửa thiên đường )

* Chúc bạn ấm áp trong gia đì
nh ( cho dù là tình yêu đang bị sáo mòn ,chai lì ... )


Nhạc vang lên tình khúc đón xuân .

Nhạc dìu bóng muà đông trên những nhịp kèn trống . Có ai đang hát : " .... Anh đến thăm em đêm 30 . Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi , anh nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em ..... "


Bằng chứng ấy chỉ là giả tưởng để làm thi vị hóa tình yêu trên thi ca, âm nhạc mà thôi . Tháng ngày đi qua, những chiếc lá vàng đã bay đi, khô héo để biến thành một kỷ niệm .


Mỗi đêm cuối năm .

Mỗi ngày đầu năm, ta có thể viết và thêm vào những dấu chấm ( còn tiếp ) như sáng nay, mở blog, thấy có vài dấu chấm của ai đó dưới bài viết mang tựa đề








Sao vậy ? Sao không nói gì để chúc nhau, cho dẫu là một câu Happy to You ?







. dangson.fr



.



























Sáng đầu ngày, đầu năm .














dangson. fr
 
 
 
 
 
dang son 24.01.2015 10:18:50 (permalink)
.
 
 





no ROBOT -----






.





















THÊM ( để mà T H Ê M )













Thêm gì mới được chứ ?

Thêm ngày tháng trên những trang chữ , thêm buồn vui , thêm cả trăm ngàn ý nghĩ khi đi tìm điều để đọc, để viết .


Có khi , rời trời đêm sau giấc ngủ sớm , ngồi yên ở nhà bếp , nghĩ về những gì đã thấy qua những hoạt cảnh đời , ngậm ngùi đó, buồn cười đó rồi cũng có khi quên khuấy đi những điều muốn giữ lại để làm tài liệu viết ....


Chuyện nghe như huề vốn : Muốn viết thì phải đọc rất nhiều khi sắp xếp thì giờ tìm điều đọc . Không ngừng mắt lại lâu quá trên những trang bìa của những tờ tạp chí lá cải chuyên đăng hình ảnh và loan tin giật gân kiểu câu mồi ( Mình không phải là cá đớp mồi - Mình có cái đầu để chọn lựa )



Vậy thì chọn - ở đây - Chọn một vài điều :




1.

* Tản Mạn của ý nghĩ .



Ghé thăm lại trang viết mang tên " Nhỏ và những mảnh ghép thời gian " của một người trẻ và thử đi dạo trên những ý nghĩ đã chạy thành chữ của cô . Ngưòi trẻ ấy đã thấy gì , nghĩ gì và đã viết lại những cảm xúc và tâm trạng ra sao ? Và cô đã vấp ngã trên bậc thềm của ý tưởng như thế nào ?


Người viết trẻ đã chạy quá nhanh với những ngón tay trên phím để mong bắt kịp các ý tưởng đang tuôn trào như suối . Đọc cô, và hình dung ra ánh mắt nhanh nhẹn và phấn khởi của cô khi cô không kịp điều khiển cảm xúc khi muốn diễn đạt .


Tôi kìm hãm tốc độ đọc ở một đoạn cần giữ lại khi cô viết về những nhóm người có vẻ như đang là nô lệ cho kỷ thuật công nghệ khi ngồi, đứng bên nhau mà mắt và tay không rời khỏi màn ảnh điện thoại ( .... ! ) Có đoạn viết, cô trẻ tuổi cho rằng người Tây Âu biết cách làm chủ tình thế công nghệ hơn người Á Đông ( Thế nhìn của cô ở quê nhà Việt Nam ) . Đọc đến vị thế nhìn này , tôi lại thấy rõ những cặp mắt, những ngón tay không rời màn ảnh điện thoại của những người sống bên này ( Pháp - Mỹ ) - Cũng thế thôi .


Những sáng, chiều , tôi thấy những bà mẹ, những ông bố đẩy nôi xe ngoài đường, có khi băng qua đường đầy xe cộ, họ vẫn alô, alô hoặc là mắt vẫn không rời máy điện thoại, ở những trạm xe, trên những chuyến xe điện, xe buýt, đa số người, ai cũng hí hoáy với những món đồ chơi thiết bị công nghệ mới , họ không thể nào xa rời các món đồ như kiểu an thần ấy ( Tờ báo nọ đăng bản tin thống kê và báo động là có hơn 65 % dân số đã rất khổ sở khi phải xa cái Alô hiện đại của họ !)



Ở một người đọc , luôn phải để dành riêng cho mình một khoảng trống đủ để mắt ngừng lại và suy nghĩ sau một ý nghĩ thành hình của người viết ( tùy theo cách diễn giải và trình độ viết ) . Đọc thấy chữ Nô Lệ Công Nghệ , tôi đâm ra khó chịu và cáu kỉnh khi đã bao lần đứng trước những cái máy tự động thâu tiền, thối tiền ở các siêu thị .


Đã bẳn gắt , đã rất xấu tính khi ra sức gầm gừ với cái máy và màn ảnh lạnh như tiền trước mặt :

- Rồi con người chúng tao cũng sẽ thất nghiệp mà thôi . Rồi chúng mày sẽ theo đà tiến bộ thông minh để nuốt chững chúng tao .



Chúng tao là ai đây ?


Là những động vật có cái đầu tuyệt vời hơn cầm thú , là những kẻ hì hục ngày đêm để tìm tòi và sáng chế ra đủ phương thức để tiến bộ vượt bực . Robot có thể làm tất cả mọi việc nặng nhọc và đạt công suất hơn con người . OK ! Những phát minh công nghệ đã ồ ạt ra đời ( Bàn chải đánh răng chạy pile, máy cạo râu, máy làm bánh mì .....để khỏi tôn sức lao động )


Là những dân số tượng trưng cho văn minh ào ạt chạy theo quảng cáo và tiêu thụ , là tất cả những thứ cần thiết và không thật sự quá cần thiết trên đà tiến bộ .


Là hàng loạt người thất nghiệp khi máy điện tử , người máy của công nghệ đang dần thay thế chúng ta .


Một ngày nào đó - biết đâu - chúng tao sẽ không còn yêu, còn lấy những người yêu da thịt bình thường nữa . Chúng tao sẽ vào tiệm, chọn một người máy tinh vi kiểu cọ y như người thật để làm vợ, làm chồng .


( Phim kinh dị kiểu mới của chúng tao sẽ như sau :


Đi làm về, không mất công hao sức cãi cọ nhau nữa . Chúng mình 2 đứa sẽ có những bữa ăn thịnh soạn bằng thịt cá chế biến theo côngthức của các hãng người máy .... Hoặc là chúng mình sẽ chơi vài viên thuốc xanh đỏ có mùi vị y hệt đồ ăn thật thơm ngon . Sau đó, chúng mình trèo lên giường , mình mở màn ảnh viết ký hiệu thư tình và yêu nhau, hôn hít nhau kiểu mới . Sau mỗi cái hôn là tiếng '' chụt chụt, chít chít - I Love You - You ơi - Đã quá - You ơi )


Hết phim - Hết tuồng .




Nghĩ lẩm cẩm và viết đến đây , tôi sợ hãi với chính mình và sợ thấy mình lại hì hục nổi giận đòi húc .


Đành ngừng đoạn phim kinh dị loại giả tưởng để hiền, hiền hiền dịu dịu .






2.



Thêm lần nữa , trở về với mình .



Mở hộp thư khi thấy máy báo có tin nhắn :

- Bạn vừa có lời nhắn kết bạn ở Face Book . Cô kia, ông kia vừa đăng tải tin tức, góp ý bình luận video, ca nhạc ở .....

- Bạn có thêm 3 lời nhắn xin kết bạn của ......




Trở về với mình là ấn vào cái nút XOÁ .

Xóa là tan biến , là dứt khoát như bao lần .



Hãy để tôi nguyên vẹn là mình . Để có thể viết với tâm trạng thật .


Tôi không phải là người máy với những ý nghĩ của riêng mình và tôi tiếp tục viết thêm một lần nữa .











đăng sơn.fr





....

 
 
 
dang son 24.01.2015 21:11:33 (permalink)
.
 
 

dangson.fr )
 




THÊM
điều ThậtLòng










__________________________________________________ ___________________________________












Nếu bạn có tí ti thì giờ thì hãy để tôi nói về tôi - Như sau :






* Tôi là một- kẻ rất keo kiệt ( bủn sỉn) theo cách riêng . Tôi yêu thiên nhiên và tôi ghét sự lãng phí xả rác . Tôi ra lệnh cho cả nhà phải tắt đèn đuốc khi rời phòng . Đi ngủ, phải tắt Pc , tắt đèn điện ....




Chạy xe trên đường, khi gặp nạn kẹt xe quá lâu, tôi tắt máy, đọc báo, ngồi chờ ( Để máy chạy ,sẽ làm thêm ô nhiễm môi trường ... ) Khi rời các lớp học, tôi bảo học trò canh đèn và phải tắt đèn, tôi đi một dọc , ngó mấy cái vòi nước, phải tắt ngúm - không để nước chảy từ vòi mình ên ....




Tệ hơn nữa là mỗi khi đến nhà bạn bè ăn uống, khi thấy họ để màn ảnh máy vi tính , máy TV chạy một mình mà không ai dùng , tôi nhăn nhó nhắc chủ nhà tắt màn ảnh ..... Và từ đó tôi mang tiếng xấu là kẻ keo kiệt , đại bủn sỉn như truyện kiếm hiệp ....








Ai trách gì tôi là chuyện của họ - Họ lo ! Đường tôi, tôi đi .






Trong chuyện tình yêu thì tôi cũng mang tiếng lắm ! Tôi không rảnh hơi đi tán tỉnh kẻ vô tình , kẻ hay làm chảnh và tôi không mất thì giờ để viết thư tình cho họ ( họ không đáng đọc thư tình kiểu dài hay ngắn nhất thế kỷ của tôi )






Tôi chẳng bao giờ thích tặng bông hoa cho kẻ khác vì đó là hành động uổng phí - hoa sẽ héo - và họ sẽ quên . Chẳng thà là tôi rủ họ ra quán cà phê nghe nhạc tình và tôi ngắm cặp mắt đẹp của họ ( phụ nữ ) . Ở quán, tôi nói chuyện tình yêu pha triết học với họ ..........






.




Ngày hôm qua , sau khi đọc một chuyện đang ầm ĩ ở Net : Chuyện kể lão đại gia kia bị gái ả đào hát lừa tình, lừa tình ở SaiGon và gã đang mang hận ....




Tôi nhìn cái ảnh chân dung của gã đại gia mà báo chí đang tải đầy trên mạng Net , gã bảnh trai hơn tôi, cặp mắt ngó thấy đẹp nhưng trên trán loáng thoáng thấy chữ ' Dại Đàn Bà + chữ Khờ ' .




Tôi biết là tại sao rồi : - Tại vì gã không biết keo kiệt với đàn bà như tôi .










Amen





đăng sơn.fr


( ViếtMộtLầnNữaChoBõGhétthayvìHúc ...)








 
 
 
dang son 30.01.2015 12:27:21 (permalink)
.
 
THÊM MỘT LẦN NỮA
VIẾT CHO CHA .
 
 
 
 
 
 TRANG VIẾT CHO CHA ( ... )




















.













      Cha ơi !


    Con nhớ đến cha rất nhiều vì ngày hôm kia, thằng em vừa gửi hai cái thư với những hình ảnh và cách chụp ảnh của cha ngày ấy .


     Ca nhạc sĩ Trần Quốc Bảo bên Cali có tải hình ảnh ca sĩ Ngọc Minh mà cha đã chụp và có bài viết về cha .


  Thằng em viết sau khi tải bản nhạc Để Nhớ  một thời Ta đã Yêu  do nó hoà âm :



   "   Em gửi nhiều hình về ba, chụp cho ca sĩ Ngọc Minh, Ngọc Mỹ ban Shotguns, Các ca sĩ em liên lạc gửi còn giử hình cùa ba chụp từ năm 68 nên quý lắm. ( ĐQ )






                                                ( photo by đăngQuang - france )





2.


   Cha yêu quý !


 Chiều nay, đi làm về, con sẽ viết gì về cha ?

( Viết bằng tất cả tâm hồn của một đứa con )



















...


 Con lục lại các bài viết về Cha ở các diễn đàn webs đã cộng tác .

Có lần con viết :



 "  

When I look into your eyes
It's like watching the night sky
Or a beautiful sunrise
Well, there's so much they hold


* < I W o n ' t G i v e U pJason Mraz 

 





Ngày xưa,xách guitar đi học ở một người thầy rất trẻ.Ở một accord kiểu LêHựuHà,NguyễnTrungCang,thầy ngừng đàn,hỏi tôi :

  " Tại sao ,còn quá trẻ mà em hay viết ca từ về đời và tình đời ? "

   Ngày đó,17,18 tuổi,tôi thấy mình còn trẻ,non nớt.Tuổi của lá me bay trên những đốm nắng,tuổi ấy quá đẹp như  mỗi lần ngơ ngẩn trên lối đến trường của cô  nhỏ tóc dài mặc áo dài trắng.Tuổi của những bài thơ vừa kịp rụng trên môi người....


  Vậy mà,tôi chưa kịp vui thì đã là người lớn khi cha mình mất đi.Những bài thơ đầu đời của tôi trên báo ,cha mình vừa mơí kịp đọc và đã mất trong một giấc ngủ ngắn.Tôi vừa học,vừa ra đời để  làm một thứ trái non bị ép chín.Các bạn tôi thì   vẫn  áo trắng tinh vô tư.Cuộc đời đã không như là mơ....


   Mỗi lần có dịp đi nghe nhạc,tôi thấy mình nhớ cha mình...Nhớ ngày nào theo cha vào phòng ghi âm,im lìm nhìn cha tập nhạc vơí các nhạc sĩ,nhớ ngày nào đứng ở đầu ô cửa sổ,lắng nghe cha chơi một đoạn saxo jazz,blues.


   Nhớ để mà nhớ.



   Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.Tôi đang nhớ đến ông.Tôi nhớ ánh mắt nghiêm nghị của cha khi trình cho cha tờ phiếu điểm hàng tháng có những điểm " phải chăng " yếu kém...Cha nghiêm và cha buồn khi con mình không siêng học.

  - Con muốn làm gì sau này,con ? Hay là cha cho con vào chủng viện để đi tu ?

  Thằng con lắc đầu, cúi mặt.


Cha tống thằng con vào trường Lasan vơí các ông sư huynh nghiêm khắc.Thằng con sợ hãi ,học hành chăm chỉ  hơn và luôn nài nỉ cha mỗi lần bị lỡ có những con số không.Cha thông cảm hơn,cha nói tìm chỗ cho con vào ngành điện ảnh và đừng làm nhạc sĩ như cha.Thằng con ngần ngừ,ngần ngừ...Và cha nó đi mất.Vĩnh viễn....


Và nó buồn,nhớ cha,nó khóc bằng những giọt nước mắt của một thứ trái cây chưa kịp chín...


Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi  lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.


Ngày hôm nay là ngày giỗ cha.Thời gian trôi,trôi.Con nhớ cha khi viết những dòng này.Con chưa đủ tài để viết một bản nhạc nào cho cha.




  _______________________




   Sau đó , một người bạn viết đã ghé thăm làm mình cảm động :



      ...     

"    Anh Đăng Sơn thân mên,

Hôm nay Nguyệt Hạ mới biết ngày sinh nhật anh cũng như ngày giỗ của thân phụ anh.

Tuy đã qua nhưng NH cũng xin chúc anh thêm một năm tuổi mới nhiều thứ "mới" hơn.

Và xin anh cho NH được gởi những đoá hồng trắng cùng những lời kinh cầu cho linh hồn người đã qua đời.


Nguyệt Hạ vẫn còn nhớ bài viết này của anh, để vào đây cùng đọc lại nhé   :




VIẾT ĐỂ NHỚ ĐẾN CHA. 





Ngày một,tháng mười một là ngày lễ Các Thánh ở Pháp.Ngày đi tảo mộ để nhớ đến ngưòi thân yêu đã khuất bóng.Hoa được bày bán khắp ngả đường và ngoài cửa các nghĩa địa….

Cha ơi ! Nơi chôn cất cha ở bên quê nhà.Con không đến nghĩa trang để thăm cha. Đường về quá xa.Cha hiểu không ?
Những vòng hoa cho cha con vẫn để trong trí nhớ đó chứ.

Đã bao nhiêu năm rồi.Làm sao con quên được người thầy đầu đời của mình ?
Hãy để con nhớ đến cha và biết cách nói chuyện với cha ở một khoảng đời con đang sống.

1.

Nghĩ đến cha là con nghĩ đến khuôn mặt chữ điền và ánh nhìn nghiêm khắc. Mà cha nghiêm nghị với riêng con cũng phải thôi..Vì con đã làm nhiều điều mà cha không đồng ý lúc con còn bé dại.

Con còn nhớ những tháng năm mặc quần ngắn ở tiểu học . Con khoảng 7,8 tuổi gì đó,con đã đứng khóc ngoài cửa trường vì bị lũ bạn bắt nạt,chúng đã xúm vào tụt quần con .

Cha đến đón thấy vậy đã mắng con một trận khi vừa về đến cửa nhà :
- Con trai hư ! Cấm hèn như thế.Cấm khóc.Phải tìm mọi cách để chống lại chúng.

Thế là cha xách cổ con vào trường học võ để biết cách chống lại cái hèn bé tí tẹo.

Con còn nhớ cái lần con xém chết khi tinh nghịch leo lên nệm trước của chiếc xe hơi đầu tiên của cha,loay hoay thế nào để chiếc xe tụt dốc lao xuống bờ sông trước mặt ,may mà xe đâm vào gốc cây để con được nghe cha mắng một trận nên thân.


Vậy mà đi đâu,cha vẫn dắt con đi theo như cái bóng. Đi nhổ răng,con đã vùng vằng đóng kịch khóc ầm ĩ,cha đã phải dụ khị mua súng nước,mua xe hơi bằng nhựa và cha dỗ dành….

Con biết rõ cha là ngưòi kiên nhẫn và muốn toàn thiện ( perfecsionniste ) khi cha một mình tập kịch trong bóng đêm.Ngày đó ngoài nghề chơi nhạc ở các đài phát thanh,Tv ,thâu băng đĩa ,cha còn nghề diễn kịch trên sân khấu.

Lúc ấy,còn bé tí,con chẳng biết cha diễn vai gì nhưng cứ mỗi đêm cha cầm bản kịch đi tới đi lui trên sân vườn .Con đã rời phòng đứng sau cách cửa hé,rình nhìn cha lẩm bẩm.


Ngày diễn trên sân khấu, đi với mẹ,ngồi ở hàng dưới thấy cha bị người đàn ông cầm ghế phang vào đầu,con đã hét lên và khóc nức nở .


Mẹ đã ôm lấy con để trấn an ;
- Con ! Bố đóng kịch mà.Không sao đâu.Nín !

Thế ư ? Làm sao con biết được trong bộ óc non nớt ?

Có lần cha bị ngưòi ta chen lấn đè lên người khi dắt con đi xem một trận đá banh,cha đã vòng tay che chở con và con biết cha đau và sợ lắm.Cả đêm ấy,con đã khó ngủ vì cảnh tượng họ dẫm lên ngưòi cha.

Con nhớ cha nhiều lắm,nhất là những lần đứng thẩn thờ chờ cha đến đón ngày cuối tuần ở trường nội trú ( Ngày đó,con hay phá phách,ngỗ nghịch và cha đã gửi vào trường dòng các Sœurs để thuần tính ! )

Mỗi lần cha đến là con run lên vì biết sắp được về với gia đình.Và mỗi lần như thế là con hứa sẽ ngoan.Ngoan như những hòn bi trong túi quần.Cha biết không ? Những hòn bi ấy là nguồn an ủi mỗi khi đứng chờ cha rất lâu .Chỉ sợ cha quên không đến đón con…


Cha ơi ! Mỗi lần như thế,con sung sướng ngồi đằng sau xe để áp má lên bờ lưng rộng của cha và hít ngửi mùi cha thương yêu.

Mỗi ngày con mỗi lớn để đi theo cha đến các phòng thâu nhạc.Con ngồi yên ngắm cha bận rộn bên các bạn nhạc sĩ,ngắm hình tượng kiên nhẫn tập đi tập lại một bản nhạc.Và cha làm con mê nhạc và cái thế giới dìu dặt đó .
Từ sân quay của đài truyền hình đến các sàn nhảy của các phòng trà mà cha chơi nhạc.Con bắt chước cha mê say âm nhạc nhưng con đã không chịu nổi tiếng kèn saxo của cha mỗi khi cha tập những bản jazz mới …

Con đã bỏ ra vườn bắn bi,bán ná và chơi những trò chơi khác của trẻ con. …



Thế giới nghệ thuật của cha đã có nhiều cái lạ để thu hút thằng bé.Nó như một chú chó nhỏ tò mò theo sát chủ.Nó đã bắt chước cha nằm bò ra đất để ngắm nghía những tấm ảnh đen trắng mà cha thực hiện cho các nghệ sĩ thời ấy ..Nó vẫn còn nhớ những tấm chân dung của Thanh Lan ,Ngọc Minh,Giao Linh,Thẩm Thúy Hằng…mà cha nó đã chụp với tất cả góc cạnh của đam mê.

Thế giới riêng của cha đã có tiếng hát của những bạn bè ca nhạc sĩ..Mỗi lần thâu xong một băng đĩa cho Nhật Trường,Phạm Duy ,Duy Khánh,Khánh Ly …là cha lại vác về ngồi yên thưởng thức hàng giờ ,con cũng yên lặng ngồi yên nghe và nhìn ngắm cha.Con cũng từ từ hiểu được thế nào là cách hòa âm để cứu vớt một giọng hát còn non nớt.

Con đã rình nghe cha bàn thảo cung cách hòa âm với chú Văn Phụng ( người mà cha cho rằng có trình độ hòa âm và viết nhạc rất tây phương thời ấy ) Con chiêm ngưỡng cha lúc cha say sưa chơi nhạc với một Nguyễn Ánh 9 ( ngưòi mà cha nói là tay pianist tuyệt hảo,thần tượng và cũng là Xếp ban nhạc của cha ở phòng trà )


Cha nói với con :
- Lớn lên ,cấm con làm nhạc sĩ !
- Thế Ba muốn con làm gì ?
- Con sẽ là Linh Mục

Con đã nhăn như bị và đã phản đối kịch liệt.
Con quên cả cái sợ ông thầy đầu tiên khi nói :
- Con thích làm ca nhạc giống cha,hoặc làm phim ảnh…..con thích văn nghệ giống ba !

Cha phì cười,giả giọng nghiêm nghị :
- Thế giới của nghệ sĩ hư hỏng lắm.Ba sợ….

Con không hiểu cha sợ cái gì ? Cha đã không hư hỏng rượu chè,nghiện ngập giống bao người lỡ bộ khác. Cha không uống rượu,nợ nần ,chỉ có cái tật xấu là hút thuốc….

Những lần sau đó,cha dắt con đi dự những buổi thâu băng dĩa và nghe nhạc ở các phòng nhà dancing thường hơn.16,17 tuổi của con,cha vẫn nghiêm nghị,cứng rắn để uốn nắn con.Cứng rắn đến độ cho con một cái bợp tai nên thân khi con bị ông Sư Huynh quở mắng ngổ nghịch ở bậc trung học.

Cha tát con truớc mặt Sư huynh Lasan và dọa :
- Miễn theo cha vào phòng trà cuối tuần….

Ấy chết ! Điệu này thi đời buồn quá !

Con vẫn nghĩ cách làm cha xuôi lòng để quên điều cha hăm dọa.Con rửa xe,con thay dầu nhớt xe,con đấm bóp cho cha mỗi lần cha mệt mỏi người . (Luồn cúi cha để đạt điều mình thích đâu có gì là xấu ! )

Theo sư phụ đã lâu ,con học được cách nói thẳng những điều mình nghĩ và cách luồn lách để làm điều mình muốn thực hiện.Học thêm cách đứng thẳng người khi đối dầu với nghịch cảnh,với trách nhiệm.



Cha ơi ! Thầy ơi !

Con chỉ tiếc một điều là cha mất quá sớm để con có thể rình mò học thêm nhiều điều ở cha.
Cha làm việc quá nhiều, lo lắng quá nhiều với chứng bệnh hyper tention và giấc ngủ đã lấy mất cha đi.

Con đã đứng ở cuối giường nhà thương để mân mê bàn chân cha khi bác sĩ lắc đầu chịu thua. Con khóc và thấy nóng bừng mặt mũi trước một thế giới sụp đổ.Cha đã chưa nói lời sau cùng với con .Và con chưa học hết bài bản của cha mà.

Làm sao con có thể vững trãi và làm người lớn với năm con 18 tuổi ?


18 tuổi để mỗi ngày ra mộ cha ngồi yên.
Mỗi lần như thế,con đã viết cho cha . Viết như nói một mình.Viết xong rồi con bật lửa đốt trụi lá thư với những dòng nước mắt.


Viết mà không thấy phản ứng vui buồn của cha như ngày nào cha bật cười khi đọc bài thơ,bài văn đăng báo lần thứ nhất của con.
Viết mà không có sự hồi âm góp ý của cha.


Nhưng con biết.Cha vẫn sống,vẫn hiện diện trong con đấy chứ.Mỗi ngày,khi con nghe nhạc.Khi con đọc sách và mỗi khi con nghĩ đến cha như thế này.

đăng sơn.fr

…à toi .Père.Mon héro.Mon Idole. 





  _____________________________




  Bài viết xưa rồi mà.

Rồi SươngAnh của trời Paris vào viết :


Chợt nhiên... mà ghé đến để biết về một điều rất thật... mà cũng rất buồn... Suonganh.fr xin chân thành chia sẻ nỗi buồn nhớ cha cùng với dangson.fr nhé! 


CHỢT NHIÊN...

Chợt nhiên mà ghé đến
Để biết về một điều
Bạn mình đang cố nén
Giọt lệ nhớ cha yêu 

..... 


Biết bao nhiêu kỷ niệm
Theo ngày tháng trôi qua
Nhưng một điều duy nhất
Tình cha khó nhạt nhoà...

Dòng sông hoài trôi chảy
Như nhịp thở thời gian
Riêng tình cha còn mãi
Đọng tim ta chẳng tàn

Chỉ là những dòng chữ
Rất đơn sơ bình thường
Sao thấy hồn rưng rức
Vỡ oà...giọt lệ thương

Hiểu rồi ngày sinh nhật
Cuả " nó " là ngày cha
Lần chia tay đi mất
Nghìn thu lánh ta bà

Bao năm qua vẫn thế
Mỗi khi đến ngày này
Quên ư? đâu có thể!
Vui & Buồn làm mắt cay

.....

Khi ngang qua nhà bạn
Vô tình đọc những dòng
Lưu đôi câu chia sẻ
Chợt nhiên quá!... phải không??

Suonganh.fr 



_____________________________________________





3 <


  Sợi Dây Nối .


 Khi viết tiếp tục những dòng này thì con để máy ở mp3 nghe đi nghe lại dạo khúc "  Để Nhớ Một Thời Ta Đã Yêu " của thằng em . Nó chơi intro bằng tiếng guitar ascoustic và sau đó là synthé như tiếng khói sương .

 Nghe đi, nghe lại chừng hơn chục lần như níu sợi dây vô hình giữa cha + Nó và con ở dòng viết .


 Như sau :


"     Buổi chiều muà hạ quá đẹp . Đẹp khi cả gia đình quay quần bên nhau ở khu vườn nhà cậu em út .

    Sau bữa ăn , thằng em kéo anh ra chiếc bàn dưới tàng cây rung rinh lá .

 -   Trần Quốc Bảo gửi tin nói là đăng bài viết về ba mình ở Viet Tide , trang sinh hoạt văn nghệ . Anh ấy đã hỏi em về các tài liệu, hình ảnh về ba ....


     Thằng anh thấy vui khi nhìn vào ánh mắt em mình . Anh biết em vẫn luôn nghĩ về cha khi muốn nối nghiệp .

   Nối nghiệp ra sao hỡi em ?


   Ngày ấy, em còn bé quá đã không được theo cha đến phòng trà và em đã không thấy cha nhắm mắt với nỗi mê say khi hoà nhạc . Chan hoà ở vùng ánh sáng đậm nhạt và những vòng tay, vòng chân theo tiếng nhịp trên pista nhạc, em sẽ thấy cha mình lạ lắm  : Tiếng ténor nức nở, khi cha buông kèn để chơi contre basse thì cha đã không còn là một người nhạc sĩ da vàng nữa . Cha biến dạng thành một người da đen gốc Pháp chơi Blues hàng đêm ở những quán nhạc, chỗ  nhẩy đầm của một Hà Nội .


  Cha hoài niệm tuổi thơ khổ cực gồng gánh các em  khi chạy nạn thời ấy với bao trách nhiệm khi lạc mẹ .


     Thời gian đi qua đã làm anh hiểu cha mình nhiều hơn khi cha tâm sự, khi cha rời piste nhạc, chậm rãi ngồi xuống cạnh anh , hỏi chuyện như hỏi một người lớn :

 - Con thấy ban nhạc ra sao, con ? Tiếng kèn của bố được không ?


   Lúc ấy - ngỡ ngàng - vì , làm sao anh có đủ khả năng và ngôn  ngữ để trả lời cha ?   Anh chỉ biết là có lúc cha đã xem anh như một người bạn nhỏ hoặc là một kẻ fan của cha .

 Có những lần, cha bắt gặp anh ngồi yên, thưởng thức cách hoà âm dạo đầu của những băng nhạc Trường Sơn ( Duy Khánh ) hoặc của hãng Nhật Trường, cha gật gù khi nghe anh tạm phân tích ..... và cha giả vờ quên đi cái tội là anh đã lén đánh cắp những tape magnétophe có những bài nhạc xưa để bỏ tiền đi thâu đề lên bằng những ca khúc của Carpenter's , Elton John mà khi  nghe với anh, cha khen là hay quá .( Trong ánh mắt của cha, anh biết là những cuốn băng ấy là tội lỗi của thằng con  mê nhạc  )


   Khi ấy, làm sao em gần guĩ cha mình bằng anh . Và ở buổi chiều dưới tàng cây, anh thấy em xúc động và vui khi nhắc về cha khi cung cấp tài liệu cho TQB cũng như khi em hay liên lạc với nhà thơ Nhất Tuấn ( Phạm Hậu ) đã là chef của cha ở đài phát thanh Huế .


     Anh còn nhớ, mỗi lần bác ấy ghé nhà, bác hay bế anh vào lòng và trêu anh .

 Buổi chiều quá đẹp khi hai anh em ngồi đối diện nhau , khi em nhắc lại những tấm tranh cưa lọng gỗ mà cha và anh đã làm để bán cho Phạm Duy đã đến lấy với cậu con Duy Quang trẻ mơn mởn lúc đó . Chúng mình ngủ trưa, cởi trần nằm đất . Anh đã hi hí , mở mắt ngó người nhạc sĩ đã viết những ca khúc cho quê hương và những tình khúc lãng mạn phổ thơ ....


     Rồi dòng sông thời gian trôi .


    Trôi và  thảng thốt khi Nhật Trường Trần Thiện Thanh đến nhà gọi tên cha thì nghe mẹ nói là cha đã mất . Người nhạc sĩ đã đóng vai kẻ đưa thư cho người vai thiếu phụ  ( Thanh Lan ) chờ chồng trong đoạn phim ca kịch ' Anh Không Chết Đâu Anh ' ở đài truyền hình số 9 thời ấy đã khuất bóng .


   Thời gian trôi và anh không dấu được sự ngỡ ngàng khi nhìn những ngón tay của em khi em dạo phím đàn và kiên nhẫn thâu đi, thâu lại những đoạn chơi nhạc ở PC .

   Anh nhìn thấy em im lìm, kín đáo mỗi lần tập dợt văn nghệ cho cộng đồng các dịp lễ lạc . Em không nóng tính như cha đã ném clarinette ở phòng ghi âm khi gặp  vài nhạc sĩ cà chớn, cà giật . Em không nóng tính như anh để nói những điều bực dọc khi đụng trận .....


 Nóng tính để làm gì khi em đã sửa đi, sửa lại sáng tác đầu tay là bài Phượng Buồn ngày còn độc thân . ? .



    Sợi dây nối từ cha đến em là anh, là một Trần Quốc Bảo rất thân tình như đã quen biết từ thưở nào . Giọng của Bảo đã rất ấm ở bàn trong góc tối với anh, ấm và điệu khi nồng nàn hăm hở giới thiệu nàng bà nhà anh lên hát trong đêm sinh nhật của Trái Tim Bên Lề - Phạm Khải Tuấn  ở Cali ( Đêm ấy, Bảo chưa biết liên hệ giữa cha và chúng mình, cũng chưa biết em ra sao ... )






  Khi viết lại những dòng này, anh vẫn nghe đi nghe lại bản nhạc em  đang chơi . Phải chi cha đang hiện diện, có lẽ ông sẽ mở lời góp ý với em về cách dạo hơi của saxo và cách hài hoà các accords .


   Cám ơn em với dòng nhạc tiếp nối .

   Hãy cho anh gửi lời cảm ơn người ca nhạc sĩ đã đăng bài viết rất chân tình ấy .













  đăng sơn.fr 





   








 
 
 
 
 
 
 
dang son 31.01.2015 21:10:27 (permalink)
...
 
 
 
* Nghệ Sĩ Tính .








 by dangson.fr







______________________________________________________



  Có một vài định nghĩa khi họ nói về danh từ Nghệ Si như sau ( theo ngôn ngữ của Pháp ) :


"     Un artiste est un individu faisant (une) œuvre, cultivant ou maîtrisant un art, un savoir, une technique, et dont on remarque entre autres lacréativité, la poésie, l'originalité de sa production, de ses actes, de ses gestes. Ses œuvres sont source d'émotions, de sentiments, de réflexion, de spiritualité ou de transcendances.
Dans un sens commun, et plutôt péjorativement ou pour la disqualifier, on parle également d'artiste ou de poète à propos d'une personne étrange, marginale, oisive, rêveuse, qui fait n'importe quoi1, de quelqu'un qui n'a pas le sens des réalités, des règles, et est parfois considéré comme rebelle, sot ou fou2 mais qui peut aussi à l'inverse être apprécié comme faisant preuve de génie.







Sự định nghĩa thì cũngcòn tùy theo chỗ đứng ở một quang cảnh đậm nhạt của ánh sáng . Xưa kia, ông b nhạc sĩ và nhiếp ảnh gia của tôi đã định nghĩa theo cách của ông .




Ông bắt đầu bằng chữ ĐNG  một các lạ kỳ  :




-  Đừng làm nghệ sĩ, con trai .  Hoang đàng lắm . Khó mà yên ổn và hạnh phúc .


 Thấy ánh mắt kinh ngạc của thằng con , cha thủng thỉnh kể về những cảnh cha đã nhìn thấy sau hậu trường ở cuộc đời sân khấu : Bao nhiêu cảnh trụy lạc, rượu chè, cờ bạc, hút sách ....


  Những thứ bóng tối sau bức màn nhung đã làm tôi - người viết - đi tìm những luồng ánh sáng pha bóng đêm khác qua thời gian và tình  hình sinh hoạt trong giới nghệ sĩ .

     Cha tôi dắt tôi đi theo tiếng kèn, tiếng bass hàng đêm .

   Cha dắt đến nhà ông Phạm Duy, ông nhạc sĩ Đan Thọ, Đan Phú ,Ngọc Chánh của Shotgun , Văn Phụng, Châu Hà ....tôi ngó quanh quẩn để tìm ra những bóng tối của họ. Tôi thấy những phím nhạc, những đàn, kèn trống của họ . Thấy bản nhạc ghi notes bài " Kỷ niệm " khi Duy Cường quay quần bên ban nhạc The Deammer ....


       Thời gian trôi trên những phím đàn, cha ra đi . Vĩnh viễn . Ở một đêm trình diễn , tôi gặp nét tư lự âm thầm của một Anh Sơn khoanh tay , ngồi im lìm ở hàng ghế khán giả lúc chưa khai mạc chưong trình , câu chuyện qua lại với sáng tác mới của Sơn, Sơn rụt rè, ít nói , có lẽ hắn để dành sức cho micro và ánh đèn vào chốc nữa .

    Thời gian trôi , gặp lại Anh Sơn ở  Paris vũ trường với cựu ban nhạc Blue Jets . Albert đã cúi mặt dấu vẻ buồn buồn khi  ban nhạc tan rã ....


   Những nhạc sĩ đã có lúc rất cô đơn, lẻ loi ngoài lớp áo mang tên nghệ sĩ của họ .








  còn tiếp .......




















































đang  nghĩ đến TrầnQuốcBảo- Cali - với một chân tình ....

.


Bản copy bài báo của TrầnQuốcBảo ở VietTide




 
 
 
 
ct......
 
dang son 23.02.2015 13:18:23 (permalink)
.
 
 
 
 
 
( ) NhẹNhàng mà VIẾT ......... .






dangson.fr






















 ---------------------------------




 by QuỳnhNgọcLan ( c )
      

1.


      Đã có vài người đọc có lòng trách tôi có vẻ cay đắng ở một vài câu chữ , vài trang viết và khuyên nên viết nhè nhẹ, dìu dịu ( kiểu để bảo vệ môi trường thiên nhiên và đời này còn cái mà dễ thương vì đời lắm khi quá khô , đắng ....   )

     Có người nói tôi như con tê giác, như con dê,con voi háu đói hay húc trên chữ viết .


 Vậy ư ?

    Tôi thấy mình hiền , mình ngoan khi có điều để viết dẫu biết rất rõ là chữ nghĩa có một sứ mạng riêng trên con đường viết .


      Biết rồi mà , viết để chiều lòng mình hay để chiều lòng ai giữa những người đọc ?

     
   <   Sáng nay, ở ngoài cửa sổ văn phòng khi mở cửa, nghe thấy tiếng gió ào ạt , có lẽ cơn bão nào đó còn sót lại của mùa đông đang tìm về .

       Ừ mà - Bão thì cứ bão ở ngày nghỉ làm trong tuần .

      Tìm nghe những bản nhạc nhè nhẹ - Không Soul , không Rock để có thể trải đường tìm ý tưởng để viết . Viết kiểu hơi tử tế cho đời còn điều dễ ưa và dễ thương .


    Thử xem sao .  5.4.3.2.1.0 < Go ....






by QuỳnhNgọcLan ( c )






2.


    Thêm Điều Cạn Sâu .





   Đám bạn nhỏ hay gặp nhau , chẳng ai biết nhậu để say sỉn và sẽ cà khựa nhau . Gặp nhau, quay quần để tâm tình, tán gẫu và lắm lúc kể cho nhau vài mẫu chuyện đời như màn kịch, đoạn phim ....

    Đi đây, đi đó thì sẽ thấy, sẽ nghe và ghi nhận để khi gặp lại bạn bè thì chiếu phim, kể chuyện và nhiều chuyện . 

  Bàn ăn rộn rã tiếng đấu hót . Nào là mụ kia đi một mình trong bữa vui xuân nọ,  chỉ thấy mụ mình ên, có nghĩa là đã rời kép, đã đá nhau , nào là ..... nào là ..... Cặp ấy không xứng với nhau như đôi đũa lệch ......


   Những câu chuyện lẩm cẩm ấy chẳng liên quan mắc mớ dây nhợ gì đến mình . Mình ngồi im không góp chuyện ( Biết gì đâu mà nói chứ ? )


    Cái ông kềnh càng to béo ngồi cách một người bạn đang rù rì chiếu lại cuốn phim đời mất vợ và phá sản của ông và ông say sưa trình diễn một đoạn phim ở Paris, lúc ông ký cóp dắt nàng Trung Hoa đi ăn, đi nhậu, đi ngủ khách sạn loại chiến cho đến khi ông hết tiền , phải chia tay nàng . Nàng bây giờ đã bỏ ông chồng tây già để trở về Bắc Kinh với cái nghề mới là đầu nậu, tú bà buôn thịt ....

    Tình cũ không rủ cũng đến, gặp lại nàng , rủ nàng về nhà chơi, nàng đang uống nước sửa soạn trèo lên giường hú hí,  mắt nàng  tí hí thấy mấy tấm tranh hình rồng phượng treo trên tường .

    Nàng ngứa mát, chià môi :

 -  Người Trung Hoa tụi tao mới là rồng .  Mít tụi mày chỉ là rắn mà thôi á .

   Nàng ngó tấm tranh vẽ hai bà Trưng Trắc, Trưng Nhị đánh giặc đuổi tàu ngày  xưa, nàng tự ái , ấm ức đòi chàng hạ tấm tranh ấy xuống . Và chàng đành gật đầu tuân lệnh để nàng vui lòng .


    Xem đến đoạn phim bộ có phụ đề việt ngữ như thế, tôi ức lắm , bảo chàng tài tử đóng vai chính ấy :

- Anh thật là người nông cạn !


   Chàng chỉ cười hiền hoà . Cái ông lớn tuổi kia ngồi  trước mặt vội vàng chép miệng sửa lưng sự hồ đồ  quá trớn của tôi :

- Chưa biết là ai nông cạn hơn ai ở đời này . Mình có thiếu gì cách nói nhẹ nhàng hơn chứ ?


    Với  ánh nhìn kiểu hạ thủ của ông , giữa sự im lặng của bạn bè, tôi lên đạn bằng tất cả hỏa lực :

 -  Tôi vẫn giữ nguyên câu chữ là Nông Cạn của tôi với một người đã coi thường tổ tiên của mình - Thế thôi .


   Chẳng ai  muốn nói gì, bàn gì đến chữ nông cạn ấy nữa khi họ ( bạn bè ) biết rõ tôi là loại gấu, loại tà phái hay húc khi nghe thoại kịch và xem phim tuồng không lọt tai, không thuận mắt  .


  Kẻ ác độc như tôi, khi chết, thế nào cũng xuống hỏa ngục .

 Trong khi chờ ngày phán xét cuối cùng, tôi thử dễ thương hơn mọi ngày để viết kiểu nhẹ nhàng, dễ thương hơn một lần nữa .






   đăng sơn.fr













.....


 
 
 
 
 
dang son 25.02.2015 20:59:47 (permalink)
.
 
 
 
 
 
( ) ĐỂ CÓ THỂ ' dễ thương ' ............. --















 1 -



      Ở chủ đề xưa lơ, xưa lắc dằng dai mang tên là ' Thêm Một Lần Nữa ' , có một cô bạn đọc khá trung thành từ năm 1.9 trăm lâu lắm , chẳng biết cô đọc  gì mà thấy cô góp ý :


 ' .... 

Hi anh Dang Son .


Anh làm em mĩm cười sau những gì anh viết hihi....hihi....

Thật sự là anh rất dễ thương .Tin em đi ! Hihi....hihi....

Wish you happy. '



2.


   Theo kiểu nhạy cảm của tâm lý , khi được nghe một câu khen gì đó, ai cũng cười híp mắt và ai mà chê mình thì mình sụ mặt , cáu kỉnh buồn bã .

   Dĩ nhiên là khi cô khen như thế , tôi phải mỉm cười sửa soạn làm dáng , làm tịch để dễ thương hơn bình thường .

   Dễ Thương để làm gì ? 

  Để ra vẻ là ta đây hòa hợp, hoà thuận với mọi người và là  kẻ sống rất hoà bình ư ?


  Không biết .

 Dễ nực, dễ ớn hay là dễ thương thì còn tùy với ai .  Có những người không khả ái , không nhẹ nhàng thì mình chẳng thể nào giữ bộ mặt hiền lành để DT ( dễThương )


    Đã gặp những loại người thô lỗ cộc cằn , nhìn vào mắt mình , nghe cái giọng của mình , những kẻ ấy biết rõ là mình không dễ yêu lắm đâu . Ngắn - Khô - Gọn là cách duy nhất để không dằng dai .



 - Viết đến đây , nhìn bên tay phải của màn ảnh , thấy đồng hồ nhảy lên con số 7 : 00 am . Thời gian đáng ghét đã bắt mình ngừng gõ chữ . Thời gian không bao giờ DT .


 Tạm stop để phóng ra cổng .




  Trời đang mưa , mưa .....



3.





  Đời khó khăn, khó chịu nên đôi lúc mình cũng nên chịu khó dễ chịu và dễ thương ( Chữ viết tắt cho đỡ mỏi tay là DT < Dễ Thương  )



 Dễ thương như có lúc như kẻ ba phải - Sao cũng được  -



   - Trời sao cứ mưa gió hoài !

- Ừ .

 - Vật giá cứ leo thang . Cái gì cũng mắc mỏ quá !

- Ừa .

- Bạn bè thấy mà phát chán . Họ dễ quên nhau quá !

- ..... ( ..................... )





        Đừng than van nữa mà . Tôi đã ầm ừ , đã lắng nghe .




Tôi nghe  than vãn hoài tôi sẽ nỗi quạu, mặt tôi sưng lên thì rất khó coi .

 Mình hiền như cục đất thì để mình hiền cho qua ngày .

    Đừng thấy ai hiền thì làm tới, tôi không nhịn mãi đâu .

       Tôi dạy về kịch nghệ, tôi biết đóng kích với bộ mặt rất ngoan, rất lành .




 Nhưng ....

Nhưng ...

   Sau chữ ' Nhưng ' ấy  sẽ xảy ra chuyện khó ưa về phần tôi .

     Hãy để tôi biểu diễn cái  " khó ưa " của riêng tôi bằng câu chuyện nhỏ ở lớp học như sau :



   ....





   Nó thấy tôi đang thoải mái, đang hiền . Nó tưởng bở kiểu mè nheo :

- Bữa nay em không làm bài tập . Em quẳng hết , em chỉ muốn đi chơi, đi mua sắm ...

 Thấy tôi không trả lời . nó bồi thêm vài câu than trời , than đất .

 Nó mở máy chiếu phim ba má, anh em, chiếu phim bị bồ đá .



( Nó ở đây là con nhóc học viên, chữ xấu như gà bới, dáng tròn tròn vì rất tham ăn, nó hay thích mặc quần áo  rất sexy ... )



 Tôi bắt buột phải cúp cái vòi nước đang lải nhải của nó - Tôi không thích con gái lắm mồm, lắm miệng kiểu lèo nhèo .

 - Chuyện của em mắc mớ gì đến tôi ở đây chứ ?



 Nó há hốc mồm, hai con mắt trợn tròn như hai qu vịt lộn  . Tôi thấy nó xấu vô cùng  . Tôi hạ ,độc thủ và  ác - rất ác :



- Nếu em không muốn theo khóa này nữa thì cứ ở nhà chùm chăn .... Chẳng sao .



 Con Vịt tròn sưng mặt :

- Bữa nay em rất ghét thầy .



 Nó quay gót đi . Tưởng nó  ào ra cửa  , đi một mách , ai dè nó trở về bàn, hí hoáy ghi chép .


..






 Hết giờ học, thấy con vịt ấy vẫn còn sưng mặt, tôi hạ hỏa, gọi Vịt :



- Em nà . Nán lại , kể tiếp câu chuyện cà khịa  của em cho tôi nghe đi . Tôi rảnh rồi .

 Mắt Vịt mở to :

- Em bớt ghét thầy rồi . Lâu lâu mới ghét tí nị mà thôi ....





( Tôi im ru . Tôi biết cách làm mình DT khi cần . Tôi hiểu tại sao bé Vịt ấy thích kể lể . Nó là con một mà  - những đứa con độc nhất trong nhà ít khi nào dễ thương )



Con nhóc nán lại lèo nhèo thêm vài câu rồi đi về . Có lẽ nó hài lòng khi thấy tôi DT trở lại .




 Kết luận :


 ( Để  coi tôi sẽ Dt với nó được bao lâu nữa ? )











 ...












 đăng sơn.fr





















 ( _ )
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2015 22:14:26 bởi dang son >
dang son 02.03.2015 19:06:26 (permalink)
..
 
 
 Thêm 
 Một Lần để hiểu Bạn Mình .
 
 
 
 
 
 
( Viết cho Kệt Music   ) 
 

 by dangson.fr
 
 
     Từ buổi chiều mưa rỉ rả , mưa cứ mưa , tôi vì việc làm đến muộn như mỗi lần có tiệc văn nghệ .
 
    Bạn biết mà khi bàn từ chỗ ban nhạc ngẩng lên , chúng mình nhìn nhau và tỏ cử chỉ nhìn nhau với nụ cười . Ban nhạc đang chơi bài Something và sau đó là REFLECTION OF MY LIFE - THE MARMALADE LYRICS  .   Thiên hạ vưà ăn no xong  nên chưa ai nhúc nhích cựa quậy . Chỉ vưà mới 3 giờ chiều , tôi nhìn bạn , tôi thấy lại những lần bạn chơi nhạc trước một piste nhạc đầy ấp người với những điệu khiêu vũ .
 
   Thấy piste nhạc trống rỗng như thế ,  mình ngó nhau và tôi lại gần bạn, hai đứa mình vỗ vai nhau và ra dấu để khai mạc chương trình khiêu vũ bằng điệu Paso . Nghe tiếng dạo đầu là tôi thấy buồn buồn vì bạn đánh mất cái hùng khí đấu bò cuả hơi hám văn nghệ. Chúa mẹ ơi  !  Bạn đã làm chậm lại  tempo cần thiết để đốt và mồi lửa . .
 
   Bạn uể oải hơn ngày nào đã sung sức để quậy . Sao thế ?!
 
  Bạn đã không cân bằng giữa tiếng đàn synthé, nhịp trống và giọng hát . 
 
 
  Tôi kiên nhẫn chờ bạn . Và như thế, ở tất cả  hơn20 bài cho phần khiêu vũ , bạn đã đánh rơi đến 70 phần trăm chất nhạc . Người bạn biết hát với chất giọng nồng nàn kia đã hỏi tôi : Hắn sao thế ?  Hắn ngỏm củ tỏi khi quẹo ngón  !
 
 
    Biết trả lời thế nào cho người bạn ấy ? Khi hắn cầm micro hát cái bản cũ mèm mèm của Lobo là How Can I tell her và nàng  nhà tôi hát Only You , bạn cũng đã chạy sai các accords . Chúng mình ngó nhau, đành cười cười trừ vốn .   Cũng may là sau đó, bạn đã lấy lại tinh thần để dập một loạt soul , rock và madison gỡ vốn .
 
 
   Khi thiên hạ từ từ kéo quân rút lui vì đã đến giờ hạ màn , tôi  ở lại phụ bạn và những người khác khuân đàn, khuân loa . Trời mưa trên vai áo, trời ướt trên bãi đậu xe , bạn nói nhỏ   : " Merçi mon frère . Đừng trách móc gì tôi "
 
 
  Trách con khỉ gì ?!   Ai cũng có lúc này lúc kia cho dù là  chiều nay, tôi , có lúc , đã xấu hổ vì cách chơi nhạc kiểu mất hồn của bạn .
 
 
    Về . Nghỉ ngơi đi . Ngày mai, ngày mốt gặp lại nhau , bạn cứ kể lể, cứ tâm sự . Tôi biết là tôi sẽ  có sức để chia sẻ với bạn thêm một lần nữa . Bạn biết không ? Tuy không đồng một ngôn ngữ , nhưng người ta có thể hiểu nhau vì sao ..........
 
 
 
 
 
 
 đăng sơn.fr
 
 ( viết sau một đêm văn nghệ ảo não )
 
 
  
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2015 19:50:05 bởi dang son >
dang son 03.03.2015 11:38:05 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 




THÊM LẦN ĐẾN - Lần Đi 



____________________________________ 








Chiều tối xuống.Lái theo xe bạn dẫn đường,anh đến nhà em.Cái làng nhỏ xíu như thế mà qua bao nhiêu cây cầu,qua bao nhiêu con đường vẫn lạc. 
Giữ mình zen,rất zen,anh vặn nhạc thật khẽ và nhớ lại bài viết cho em hôm kia : 


... " Giã Biệt . 



Em gái. 


Cú điện thoại của bạn anh báo là em đã mất hôm qua. 

Anh sững người.Anh đọc kinh cầu nguyện.Và anh sẽ đi tiễn em lần cuối. 

Đời người ngắn ngủi làm sao.Mơí ngày nào ,xưa xưa,anh hay đến mua hàng hoá ở cửa hàng nhà em.Em độc thân,em hay trêu ghẹo anh.Em bạo dạn nửa đùa,nửa thật : 

- Anh nè.Nếu chưa có người yêu thì nghĩ đến em nha anh. 


Cha mẹ ơi ! Nghĩ đến em để làm gì ? Anh không thích có người yêu gia đình giàu có.Lỡ lấy em về,anh sẽ bị họ bắt nạt.Anh sợ.Anh né. 


Chiều nay,nghe tin em ra đi.Anh viết cho em. 

Thôi thì thế.Ngủ yên ở cõi ấy nhé em. 
-- 






Không biết được cõi ấy có gì vui nhưng khi xe ngừng lại ở con ngõ dẫn vào căn nhà có khu vườn khang trang,có hồ cá và những đốm cây lá còn ẩm mưa của những ngày trước.Ý nghĩ của anh ngừng lại ở phòng khách đã đông đủ mọi người.Ông Sư người Lào đang cầm micro đọc kinh và giảng bài .Cha của em ngồi trên ghế,nghe tiếng động quay lại thấy anh.Mắt ông không tỏ sự quá buồn bã,mắt ông có sự thân tình như muốn nói : 

" Nó đến đó,con gái.Cái thằng hoang đàng đã có lần trả lời khi cha hỏi nó bằng tiếng việt : 

- Con có muốn làm rể nhà bác không,con ? 

Nó đã trả lời : 

- Dạ,con không dám.Sức yếu,con không đủ sức vác gạo,vác kiện hàng của siêu thị nhà bác..... 

Cha của em cười,chẳng tỏ ý mích lòng giận hờn gì.Ngày trôi theo ngày,anh nghe tin em lấy chồng và anh không được mời.Vài năm sau ,lại nghe em lở dở. 

Buồn phiền nào cũng qua đi.Em lại toe toét cười tươi như ngày nắng xanh mỗi lần anh gặp em ở cửa hàng và hay trêu ghẹo cho em vui.Khi em vui thì anh lại nghe em lên xe hoa lần nữa ( anh cũng không có mặt trong ngày vui của em ) 

Tối nay,giữa mọi người,vị sư đang giảng bằng tiếng Lào vơí những câu kinh rù rì,rù rì.Quỳ gối thật lâu,anh chẳng hiểu gì,đành tự chế kinh bằng tiếng Việt nhà mình : 

" Chúa ơi . Hãy đón em vào giấc ngủ bình yên.Hãy là sự bình an cho em.Cũng may mà con chẳng nợ nần gì em ở ngày ấy,con đã chẳng đưa em đi quán,chẳng bao giờ cầm lấy ngón tay út của em để hứa ba cái lung tung,ba xạo Chúa ơi ! .... " 

Anh đứng lên,cầm lấy bàn tay của cha em.Hai đàn ông nhìn nhau trong lúc vị Sư nói qua câu tiếng Pháp : 

" La vie est courte ..Ne faitez pas de mal - Đời này ngắn ngủi.Đừng làm điều xấu " 



Phải rồi em.Ngủ hãy sâu,ngon.Anh còn ở lại vơí đời và sẽ cố gắng không làm chuyện xấu xí. 

Ngủ ngon,em.... 


đăng sơn.fr 

( to You - Thái, ngày kỷ niệm)







 
dang son 02.04.2015 15:39:54 (permalink)
.
 
 
 
 
 
THÊM CHỖ vừa vặn - tháng tư - .























....Buổi sáng ra phố . Phố trời mưa .

   Đi bộ, đi dạo một vòng phố dưới cây dù ( ngó trời rơi mưa , mưa cả tuần làm thành phố cổ chỉ làm như có màu xám xịt )


    Ngó màu xám như thế lại thấy mình trở chứng buồn bã ủy mị thì đời mất vui . Người ta đã đếm, đã cân để biết mình có khi buồn nhiều hơn vui .


   Mình đang nghe tiếng mưa rắc rắc trên cánh dù . Gió đã nhẹ đi, mưa đã nhỏ hạt . Ném cái nhìn qua công viên , thấy cửa hàng to lớn của  VirginMégastore đầu phố đã đóng cửa hơn cả năm qua, thấy tấm bảng treo '' Cho mướn chỗ " đã từ lâu mà chẳng ai đụng đến , thấy tấm bảng và những khung hình dán kín cửa kính , lại thấý buồn buồn khi nhớ lại ngày nào đã hay vào mua sách , mua đĩa hát .....



   Lại bắt gặp quả tang lòng rợn lên những điều không được vui rồi . Thấy sờ sợ, cầm cây dù, cẩn thận chờ đèn xanh để băng qua đường , tìm hàng cà phê ngồi ngó thiên hạ dưới mưa phùn tháng tư .


    Kéo ghế ngồi, gọi ly cà phê và lờ đi cái bản mặt hãm tài của gã bồi .- Mặt mày sưng sỉa hãm địa, hãm tài như thế thì có ngày mất việc vì mất khách ( ! )


   Cất kỹ nụ cười cuả mình vào túi quần , mở máy, phóng ống kính chụp vài tấm thành phố mưa . Mở quyển sách cũ, đọc vài trang với cái tựa khá dễ thương : "     Chuyện  về những thử thách vừa vừa của một tình yêu thường thường " ( ĐỗTríDũng )


(  Bố mẹ tôi ơi !  Đã chưa từng thấy một tựa truyện ngắn nào lại có một cái tên dài cả cây số như thế ! )



    Đọc xong vào trang chữ của một người viết dí dỏm đáng yêu thì giật mình ở ngụm cà phê , nhận ra một điều là < hình như < ở những người có lòng dạ tốt đẹp với chữ nghĩa , chỉ có mình là kể xấu xí khi đã viết về những điều đáng nực khó ưa để đáng bị húc, bị đập ( vì làm người ta nhăn mặt ! )



     Có thể lắm chứ khi thỉnh thoảng có vài người nhắc chừng :




Ông thầy ơi! Ông thầy có sao không? Đọc mà thấy cay đắng quá!... bộ ông thầy bị... tình phụ hả?

Xin chia buồn!

 *  Ngyễnthịtêhát

    

   Vì sau khi mình đã viết :


 ' Thưa Bà ! 
Hãy biết rằng bà đã gian dối , rất gian dối 
Bà nói về tình yêu 
( Nhưng bà không hiểu thế nào là tình yêu ) 
Bà ơi ! Bà nói về nỗi cô đơn như thứ trang sức để khỏa lấp những đêm rạo rực của bà 
Khi đọc một lá thư tình màu xanh 
Bà cũng không đủ sức để hiểu rõ 
Không và không . Bà ơi ! 
Tình yêu để chỉ là khổ đau 
Trong tiếng thở dài hụt hẫng 
Không phải là cách yêu của bà 
Tôi muốn quay lưng 
Thà nói chuyện với nỗi yên lặng của mình còn hơn    '.





.


 Hơ ! Hơ !



  Đọc lại thì thấy mình cũng ác độc và chằn tinh như mấy con mụ ế !  Văn như thế thì viết làm gì để đau lòng người ta .



       Ngày hôm kia , mở hộp thư của cái diễn đàn cà chớn kia , thấy có tin nhắn :



   "    

Chao anh ! Em thich mot nguoi tham du thu nhu anh .... Em cung anh tam su nhe ! Em doi tin anh .    "
     

      Sau dòng chữ viết không bỏ dấu như thế . Chẳng biết phải lịch sự để trả lời ra sao ?



    Chẳng nhẽ lại viết :



    "   Thưa Bà, thưa Cô, thưa Em


       Cám ơn vì đã có lòng thích cái Tham của tôi theo kiểu Thích Đủ Thứ .Tôi nghĩ là Cô có thể sẽ lăn quay ra mà uể oải vì tâm sự của tôi rất lòng thòng và đáng ghét lắm .


     Không chừng cô lại hối hận khi đọc xong và bị bội thực vì chữ nghĩa có điều rất kỳ quái "





     Ngừng lại ý nghĩ không giống ai của mình, cất giấy bút, đậy  lại nắp ống kính máy ảnh, bước sang con đường về hướng công viên .



    Lòng lưng lửng, mưa tháng tư ,  sao vẫn còn mưa ....






 đăng sơn.fr

















<



 Photo by dangson.fr
 - france -
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 15 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 215 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9