THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 15 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 06.02.2012 02:44:22 (permalink)



..



THÊM MỘT LẦN ĐỂ CHẾT
( sau khi Sống ) ?



_____________________________________




< Lại thêm một ngày mưa.
Đài khí tượng báo trời ấm - Vừa mưa,vừa nắng.
Với tôi, ‘’ Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng….’’



Nói cho ngon thế thôi. Đừng tưởng bở ! Cả buổi sáng đi công việc - Gặp biết bao nhiêu người,bao nhiêu cái hẹn cứ tuần tự.Vui có,buồn có….Cứ thế mà làm việc.Chỉ sợ cái đầu bị nóng quá hóa điên thì khổ ! - Sợ ư ?! - Làm cách nào để thu xếp cho vừa vặn một ngày đầy ấp ?

Quên mang cái note book Pc theo - Viết và ghi vào sổ tay những địa chỉ cần thiết và những ký hiệu cũng xong.Chụp vài tấm ảnh cho cửa hàng hoa InterFloral.Cười cười mấy câu rồi dọt.Nụ cười của cô nhân viên bán hoa đẹp ác liệt !


Buổi chiều ! 2.30’30’’ – Chưa ăn uống gì cả.Lái xe ngang nhà ông bà bạn già thấy cửa sổ họ khép hờ.Ngừng xe.Bấm chuông đứng đợi.

Cơn mưa vừa tạnh.Cũng may.
Alain,bạn già ra mở cửa.Danielle hé người nhìn ra khung cửa sổ và reo lên.

Trong nhà ấm. Đứng một lúc trước kệ sách ngay cửa ra vào và ngắm mấy tựa sách ..

Bạn già kéo tay vào phòng khách.Mấy chú chó to cồng kềnh chạy theo chân tôi.Con thì cắn món đồ chơi mang hình thể củ cà rốt bằng cao su,con thì nằm lăn ra dưới chân tôi,con khác thì ngoe ngẩy liếm láp bàn tay khách.

- Lâu quá,không gặp nhau ! Bạn trẻ ra sao rồi ? Alain, Sư tử già nói và hỏi.
- Lần trước tôi có ghé thăm.Vợ ông nói ông đau ,mệt và đang ngủ.Tôi đành đi về.Bây giờ thế nào rồi ?

Danielle lắc đầu,nét mặt buồn.

Sư tử già trả lời :
- Bết bát lắm.Mới bị đụng xe nát bấy,vào bệnh viện nằm cả tháng.Bây giờ tim gan,phèo phổi đang muốn giã từ cõi đời. Mà này.Cấm cậu sư tử nhỏ hỏi về bệnh tật cuả tao.Nói chuyện vui đi.
- …..
- …..

Mấy con chó vẫn xúm xít quanh tôi để chờ những cái vuốt ve.Tôi không biết nên nói gì với ngụm bia dở và nhạt phèo phèo.Sư tử già đốt điếu thuốc, ông hút quá nhiều và uống rượu cũng khá nhiều.Khuôn mặt râu ria lọm khọm hơn bao lần tôi ghé thăm.

- Này .Alain. Đừng hút thuốc nữa. Đau như thế.

Ông bạn nổi cạu bất thường :

- Mày đến đây không phải để can thiệp vào đời tư của tao.Hiểu chứ ? Tao làm điều tao muốn trước khi chết.Tao chán cái làng này và những con người chung quanh.Tao cũng chẳng tin ở Trời ! Tao vô thần !

Tôi xin Danielle vặn nhỏ dùm cái loa của Tv đang ong ỏng mấy bản tin tức Thế vận Hội ở Vancouver.

Tôi nghe bạn nói :
- Mày biết không ? Tao vừa đi đám ma thằng bạn thân.Nhìn nó nằm trong quan tài,Mặt nó đẹp trai hơn bình thường,nó ngủ ngon với hai bàn tay khép đặt trên
ngực . Bình thản ! Mấy đêm nay,giật mình tỉnh dậy,tao cũng thấy hai bàn tay tao để trên ngực như thằng bạn,tao hoảng quá ,buông lỏng cách tay để đổi thế ngủ.Tao sợ !


Tôi hiểu Bạn tôi sợ gì . Hắn đang sợ chết dù đã gần 70 mùa xuân qua.

Sư tử già xoa đầu người bạn đời và quàng tay qua vai nàng :
- N’est ce pas Chérie ? Je vis pour toi . ( Phải vậy không Em ? Anh sống vì em )
- Oui.Mon amour – Pour nous ! (Ừ .Anh ơi .Vì nhau ! )

Alain chậm chạp đốt thêm điếu thuốc khác.Căn phòng mù mịt khói.
- Tao sửa soạn đi ngủ đây.


Tôi uống cạn ly bia dở ẹt. Nhét điện thoại vào túi áo.Từ giã.



Quãng đường về còn xa.Cây quạt kiếng xe mờ mịt nước mưa.
Tôi nghĩ đến sự sống.Về cái đẹp có ý nghĩa của đời sống và tôi cũng nghĩ đến cái chết.Bạn tôi sắp chết. Sư tử già tuổi lion sẽ giã biệt con sư tử nhỏ là tôi.

Sau cái chết có điều gì ?
Ta có nói gì được hoặc viết gì được bằng linh hồn của ta ?
Có kiếp sau không ?

< Nếu có Kiếp sau,tôi xin được biến thành một máy Vi tính loại Mac hoặc chạy các Progammes bằng Window Microsoft cũng được.Miễn là còn chạy để đời sống còn có ý nghĩa.




đăng sơn.fr

…. Pour toi.Vieux Lion / Cavignac .
#61
    Ct.Ly 06.02.2012 02:56:04 (permalink)
    #62
      dang son 07.02.2012 19:22:50 (permalink)



      ___________________________



      Thêm....
      Không phải để mà thêm.

      ____________________________




      Bộ óc con người được chia làm hai phần.Bên trái để tính toán,lý luận.Bên phải chỉ phần tình cảm,cảm giác....

      Để được cân bằng,người ta suy nghĩ và nhập lại hai phần theo kiểu luận lý về tình và lý.Ta phải làm sao để nhìn và suy xét sự việc theo Tình và Lý = Sự Quân Bình. Và tuỳ theo trường hợp mà bên Lý hay bên Tình sẽ theo chiều hướng nặng hoặc nhẹ.

      Sống ở cái xứ công nghiệp tân tiến,lắm khi con người có cảm tưởng mình giống như một cái máy - Con người chạy để rượt đuổi theo vật chất và vòng kim quay của cái đồng hồ.....Chạy cho đi khi ngất ngưỡng và ngã quỵ.

      Cứ thế,cứ thế..và lắm khi như thế, người viết sẽ có thêm chuyện để có thể viết thêm những lần nữa....



      đăng sơn.fr


      ___________________






      @ - Công tử Lỳ nè !

      Nói cho vui thế thôi.Làm sao mà ta có thể hoá kiếp để biến thành một cái máy vi tính được ? Máy vi tính không biết thở,biết ăn,biết buồn vui và biết...yêu.

      Cái máy chỉ biết tuân lệnh để làm việc mà thôi.Khi nó trở chứng không chịu chạy nữa thì mình đành lìa bỏ nó.


      Mấy hôm nay,xứ tây đang bị lạnh quá thể.Nàng Công tử chạy ra sao ?
      Nàng có biết cẩn thận để lái xe trên tuyết và đá trơn trượt không ?
      Khi lái xe,có lẽ phần óc bên tay trái của Công Tử Lỳ hoạt động rất mạnh và cực nhanh.


      Chúc Nàng Công Tử ấm và vui vơí trời mùa đông.


      nđs.







      #63
        dang son 11.02.2012 12:56:55 (permalink)



        .



        THÊM MỘT VÀI ĐIỀU ĐỂ VUI…..






        Ở đời,có nhiều sự việc lạ lùng.Giữa cả tỷ rừng người,ta có hơn tỷ tỷ sự việc.
        Chỉ cần bước chân ra đường,ngó quanh ngó quẩn là thế nào cũng gặp một vài sự việc.
        Vui hay buồn ? May hay rủi ? Chuyện ấy còn tùy vào người và tâm trạng của mình.

        Cái buồn như cứ hòa lẫn vào không khí mình thở. Đụng chạm đến nó,khiêu khích,châm chọc nó,nó lộ mặt ngay.Chạy không kịp khi nó đuổi theo……

        Giả thử mình đang có một buổi sáng ảm đạm, âm u.Thử cău mặt nhăn nhó giữa cái lạnh giá sương mù đang bao trùm…nhét thêm vài bản tin về tình hình kinh tế khó khăn trên mặt báo….Thế là mình có đầy đủ lý do cần thiết để buồn rũ và thở than.
        Chừng ấy đã đủ chưa cho một sáng mùa đông ? Thời gian trôi nhanh và lôi theo những thứ lo nghĩ,phiền toái trong công ăn việc làm….
        Chẳng lẽ cả quãng đời của con người chỉ là những phiền ưu canh cánh trong lòng ?

        Sao không thử xoay chuyển cho vấn đề được nhẹ đi ?

        …..

        Gặp anh chàng trẻ có nụ cười tươi ,sao mình không đáp trả lại bằng khuôn mặt tươi rói ? Thử bắt một câu chuyện để làm người vui và ta được vui theo.

        - Tôi thích những người có nụ cười tươi như ông.
        - Tại vì ông vui vẻ với tôi.

        Thế ư ? Người đối diện mình cũng là tấm gương soi của mình.Sự thiện cảm đã nằm sẵn trong một ánh mắt của nụ cười.

        Anh trẻ hỏi :
        - Công việc làm ăn thế nào ông ? Có khả quan không trong tình hình kinh tế như thế này ?

        Trước câu hỏi có vẻ nhạy bén,cập nhật đời sống theo mức độ đình trệ khủng hoảng kinh tế,mình sẽ phải trả lời ra sao ?

        Trả lời cho ra vẻ suông sẻ với nụ cười :
        - Đang cố gắng nhiều và bằng mọi cách,bằng nghị lực,nhẫn nại .Sẽ vuợt qua. Đời sống mà ….

        Câu nói làm người lạ gật gù ,thưởng cho chữ ‘’ can đảm ! ‘’

        Có mất mát gì đâu cho một câu trả lời và một câu khích lệ.Tự khích lệ Mình và khích lệ Người.Cái vui lây cái vui và trong những mẫu chuyện nho nhỏ,lắm khi mình lại được học thêm những điều hay của người.Người thích nói,chịu nói.Mình thích lắng nghe, đón lấy cái hay của Người,bỏ vào túi,có dịp móc ra xài lại để đáp ứng với tình thế mới……


        Nghĩ cho cùng, đó cũng là những cái vui nho nhỏ trong ngày.
        Bình thường.Giản dị để mong có thêm những ngày như thế. Để vượt qua khỏi cái lạnh lẽo của một mùa đông.






        đăng sơn.fr
        #64
          dang son 14.02.2012 13:08:00 (permalink)


          -





          THÊM CHO ĐỦ MỘT CHỖ Ở ĐỜI.




          __________________________________________________ ___





          _ Người ta không thể bắt thời gian ngừng lại.Những vòng kim đồng hồ quay tròn .Những con số mải miết nhảy nhót.Và người ta có thói quen chép miệng nói :‘’ Tôi không đủ thì giờ để ngủ, để làm việc và…để chơi !'' - Thế ư ? Những vòng chân chạy trên lối đến trường lớp,những hộc tốc lúc đuổi theo chiếc bus cho kịp giờ đến hãng,những đoàn xe đầy ứ trên con đường đi và về.

          Vậy thì,ta sẽ sống cho cái riêng của ta ở lúc nào ?

          Có những lúc,tôi ghét một số câu hỏi đại để như vậy,nên tìm cách kéo dãn cái vòng quay thời khắc,phải tìm cách xê dịch nó như một thái độ không chịu quá lệ thuộc vào nó.Cái đồng hồ được điều chỉnh để thức dậy sớm hơn mọi ngày.Phòng giấy và mớ giấy tờ cần ngó ngàng đến như thứ ràng buột ta và guồng máy hành chánh.Màn ảnh vi tính im lìm chạy hàng dọc những con số khô khan không hồn….
          Cứ thế,tôi đánh vật với cái bảng Exel cộng trừ,nhân chia cho đến khi xong việc…

          Cơn mưa đã đợi sẵn từ ngoài cổng tự lúc nào .Tránh mở TV để khỏi thấy những cảnh bom đạn chết chóc ở Irac và những bản tin, ảnh về cơn bão kéo về tàn phá ở phía bắc.Cái radio ở bàn ăn sáng nhả mẫu tin về cô bé 12 tuổi bị bắt giữ vì tội bắt cóc một em nhỏ và lời khai gian tuổi của cô.Cô đã khai gian số tuổi của mình ở con số 18 !

          Không hiểu tại sao cô bé muốn mình già đi như thế ?! Ở tuổi 12,có những điều đẹp đẽ lắm để vui đ ùa và sự đ ồn nhiên phải có như một cần thiết cho sự phát triển tự nhiên.Vào nhà trừng giới với những màu xám của năm tháng,trái cây non sẽ bị ép đến héo mòn và vô vị .
          Tôi đang nghĩ đến những cô gái tuổi dậy thì khoảng 13.14 đã có những hẹn hò,hôn hít với bạn trai ở một góc đường,những ánh mắt đã có ngọn lửa bùng bùng của thân thể réo gọi. Ở bên này,ai cũng nói con trẻ tập thành người lớn nhanh quá.Làm như chúng buồn phiền quá đỗi với cái chập chững ngoằn ngoặc của thời gian.Và chúng tìm cảm giác mạnh theo sách báo,phim ảnh để tập phiêu lưu và phạm tội,chúng gom nhau làm thịt cô bạn học trong vài tháng liền và khi mọi việc được đăng tải trên báo chí,người ta tự hỏi ‘’ Tại sao nạn nhân không báo ngay cho gia đình,cha mẹ để được bảo vệ ngay từ dầu ?!

          Cơn mưa đã đợi tôi và vui vẻ cho tôi biết độ ẩm ướt sẽ kéo dài cho những ngày mùa đông.Trời không đủ lạnh để tôi thấy cần thiết và thèm ly cà phê trong quán mù hơi sương.Cái thú ngồi quán của tôi từ Saigon đã bị giảm đi từ lúc cái phin lọc cà phê đã bị về hưu ở bên này.Những cô gái trong quán bên này không có những ánh mắt dịu dàng bẽn lẽn trước mặt người bạn trai,họ không có thứ ngôn ngữ thì thầm dịu dàng.Họ nhảy tọt ngồi vào lòng cậu trai và kiễng môi hôn với điếu thuốc phì phèo khói.Họ nói lớn và cười to trong một mẫu chuyện về cái giường…..

          Như vậy, tôi rời quán nước sau khi nốc vội chất nước đen đậm và nghĩ đến những việc cần làm nốt cho hết một buổi chiều .


          Buổi ăn tối muộn màng ở góc bếp vẫn cho tôi sự yên ả cần thiết.Khoảng vườn đã sậm màu từ giọt nắng cuối kéo đi vì không đủ sức chống chọi với vũng mây xám nặng trĩu.Mọi người trong gia đình thả lại cho tôi khoảng thời gian yên ả một mình.Quyển sách trước mặt có cái tên như phiêu bồng,không thực ‘’ Người Đi Trên Mây ‘’.Chuyện kể về một con người thụ động ;không biết thích nghi với cuộc sống để chính hoàn cảnh xã hội của y đẩy y xuống vực thẩm ‘’

          Những trang sách có âm điệu buồn và chất giọng bi quan của vai chính cho tôi hình dung lại những ngày Saigon trước 75 .Những ưu tư trong cặp mắt giới trẻ không dám nghĩ đến ngày mai,những biến động của một thảm kịch chính trị trong mùi khét của chiến tranh và mất mát.Những vòng xe tuổi trẻ chạy lang thang trên phố của chúng tôi... và người viết đã tả lại những ý nghĩ bi thảm của ông trong một nhân vật đầy hoài nghi về bản chất con người và tình yêu….

          Tôi không để phông nhạc nhẹ để đọc như mọi lần ,để thử lắng hồn nghe giọng nhạc đến từ người kể chuyện.Nhân vật trong truyện đã hoài nghi chính những ý nghĩ của mình để chỉ biết xem tình yêu là một cái phao cứu rỗi tạm thời….

          Đọc cho đến khi mỏi mắt,tôi bảo ngọn đèn tắt đi thứ ánh sáng ấm vì ngày mai phải dậy sớm với cái hẹn.Tôi thích cái hẹn nhất ở bàn viết từ bóng đêm nơi khung cửa.Người tình ‘’ mặt dẹp ‘’ ( màn ảnh máy ) lúc nào cũng chờ tôi với nỗi im lặng của nàng.Nàng lúc nào cũng dễ thương,gợi cảm chờ tôi thở than,tâm sự.
          Nàng dịu dàng nhắc tôi với con số nhỏ dấu trong góc màn ảnh :’’ Anh ơi ! Ngừng chuyện đi. Đến giờ đi làm rồi ‘’ . Ừ,tôi ngoan ngoãn nghe lời và biết rõ mình có một cái hẹn khác với đời sống áo cơm thường nhật .

          Hẹn gặp lại một lần khác vậy.







          đăng sơn.fr
          #65
            dang son 18.02.2012 23:44:48 (permalink)






            -





            THÊM Một Thoáng Thời Gian .


            ____________________________





            Thường thì tôi hay xếp riêng từng bài viết cho từng chủ đề riêng biệt.
            Với bài viết này,tôi cứ do dự,loay hoay chẳng biết nhét vào chủ đề nào.

            Thử xem…Tôi nghĩ gì,nhớ lại điều gì để viết…


            - Trong buổi tối họp mặt Văn nghệ đón xuân của Hội sinh viên,giữa tiếng đàn,tiếng hát và những điều náo nhiệt chung quanh,tôi được giới thiệu với một nhân vật, Ông này là sinh viên du học ở Pháp vào thập niên 60 và ông rất ngon lành để không quên đi tiếng mẹ đẻ vì ông vừa ra một tập thơ đầu tay. Ông đứng ở cạnh cái bàn bán vé ngay sát cửa ra vào để trưng bày và bán tập thơ .

            Sau cái bắt tay,giới thiệu nhau, đề tài thơ văn nghệ thuật bắt đầu để gọi là ‘’ trúng đài ’’,tôi mua ủng hộ một tập thơ được in bằng khổ lớn do chính tay ông làm và phát hành.
            Ông nhà thơ có vẻ nhút nhát.Lúc giờ ăn uống , ông vẫn đứng yên tại chỗ để canh chừng mấy tập thơ.

            Tôi cười,hỏi :
            - Bộ anh sợ người ta ‘’ rinh ‘’ mấy cuốn thơ của anh ?

            Anh chàng khoanh tay,trả lời :
            - Ấy ! Mình không thể xa rời Nàng Thơ được,thơ dính liền ruột.

            Lạ thật ! Được biết anh chàng hành nghề kỹ sư dầu hỏa và mới về hưu non.Thường thì dân toán học rất ít yêu thơ văn.
            Mà thôi,. Điều tra,tra tấn người ta chi cho nhiều.Khổ người ,khổ ta.Ta đi ăn cái đã.Bụng đang rên vì kiến bò.Vừa ăn,vừa nghe nhạc ,ngắm mấy cô sinh viên người mảnh khảnh trong những chiếc áo dài tha thướt…

            Thấy nhớ lại những ngày nào áo trắng của mình…Nhớ từng con đường tắm nắng dưới những hàng cây thời ấy.
            Điệu này về nhà,thế nào cũng nổi chứng làm đại vài bài thơ Áo Trắng cho ra vẻ ta nhung nhớ đây.Biết đâu cái Ông nhà thơ ấy cũng vào net đọc và có hứng cũng đẻ ra vài bài thơ cho tập thơ thứ hai của ông ấy ( Hắn có hỏi xin địa chỉ A Còng Mail và các Web mình viết ! )
            Để xem.

            …..

            Văn nghệ được tiếp tục sau màn ẩm thực. Đến màn giải lao,lại gặp người quen,tay bắt mặt mừng….Cái anh chàng đi với bà vợ đầm tóc vàng sao thấy quen quen..Ngỡ ngàng hỏi nhau thì nhận ra anh chàng bác sĩ tim đẹp trai hào hoa ngày nào.Chàng già đi với những nếp nhăn ở khóe mắt.Nghe đâu chàng đã ly dị và tốn một mớ tiền không phải nhỏ về việc cấp dưỡng vợ cũ và lũ con…

            Vậy mà cũng qua buổi tối vui vẻ nhộn nhịp.Lúc gần ra về,ráng ở lại tán hưu ,tán vượn với mấy cậu bé SV. Cậu nào thấy cũng lễ độ và có chí hướng.


            Vài tuần đi qua.
            Mở hộp mail,vẫn không thấy chữ nào của Nhà Thơ – Cũng chẳng sao.Thời gian cũng hay làm người ta quên.Hứa trong bụng sẽ gửi cho Ông vài chữ.Hứa mà.Sẽ không quên.

            Nghe có mấy người bạn nói loáng thoáng : ‘’ Ông nhà thơ này có lúc hơi nặng tay với vợ cũ’’.
            Có người cười hì hì nói : ‘’ Ê ! Đừng lẫn lộn thơ văn với người thật ở đời nghe .Viết bóng bẩy,lời lẽ lãng mạn mà ngoài trần gian lại không thế ! ‘’.Không biết có đúng trong mọi trường hợp không ? Sân khấu diễn kịch và sân khấu đời cũng có nhiều chỗ khác nhau !

            Lại cũng nghe loáng thoáng nói cái Ông Bs Tim ấy vào cửa kiểu ‘’ Chùa – free ‘’ bằng cách nhặt lại cái vé vào cửa và vé ăn uống ở dưới đất để vào cửa thay vì mua vé như đã nhờ người mua tại chỗ trước khi đến.

            Nghe gì thì nghe.Tin hay không là chuyện khác.Mình biết mình đang viết cái gì và nghĩ gì về cuộc đời là được rồi.




            đăng sơn.fr
            #66
              dang son 02.03.2012 03:27:33 (permalink)
              -






              VIẾT THÊM MỘT LẦN NỮA.



              __________________________________



              Buổi tối ! Lạnh và Mưa trắng đang rơi ...

              Trời đất và báo chí báo động : '' Tuyết rơi và sẽ còn rơi ở quanh vùng Paris và cả những vùng khác. Tuyết cản đường máy bay,mưa trắng cản đường xe cộ '' .
              Đã lái xe trên những con đường ẩm ướt pha sương mù.Hàn thử biểu nâng con số lên được một tí vì trời nhả mưa.Mưa mù,mưa mịt.

              Mưa ! Mưa !
              Mưa chéo xuống bãi đậu xe đầy xe. Mưa làm rùng mình ớn lạnh.Mưa đẩy mình vào cái quán nước vắng. Ngồi nhìn mưa rơi.Bắt gặp lòng mình mưa mưa.
              Lạ kỳ với mình.Lại bắt quả tang mình ( hình như ) đang buồn.Buồn là cái chi vậy há ?
              Bạn bè hay nói là mình là thằng vui vẻ mà.Mình ít khi rên la sầu thảm.Mình hay chọc cười thiên hạ cho họ vui. Những anh đóng vai hề thì hay có những nỗi buồn dấu kín ! Phải thế không ?

              Coi kìa ! Mình rơi cái mặt nạ HỀ để trở lại với chính mình. Coi kìa : Tập bản thảo , cái bloc note vẫn chung thủy theo mình nằm ngoan trên mặt bàn.Vậy mà sao hờ hững bỏ rơi chúng ?! Chúng không có tội.Chỉ mình là có tội mà thôi.
              Tội gì ? Đã bao năm không đi xưng tội.Chúa mà thấy mình xưng tội,chắc Chúa sẽ bỏ nhà thờ để nhào ra đuờng la hét ầm ĩ.
              Chúa sẽ nói : - Mày vào thì tao ra đường !

              Chúa ơi.Phật ơi ! Con đang thấy con buồn.Chẳng hiểu vì sao nữa.

              Mình ngồi yên. ( Không im lặng sao được ? Có ai bên cạnh bây giờ đâu để mà nói ? )
              Nói điều gì ? Chẳng lẽ kể lể về những kỷ niệm cũ ?
              Ngày ấy chạy trốn mất tiêu rồi.Ngày ấy của những hàng lá me,của những cổng trường mở rộng,của áo trắng quần đen,của giảng đường nghiêng nắng.
              Ngày xưa là ngày ấy.Có những ngụm cà phê ngon với bạn bè trang lứa.Có những bức thư tình đầu tiên rất vụng dại...Có những hẹn hò ấm áp trong một góc quán.Quán để nhạc tình. Mình tình trong cái chớp mắt. Mình ngó nhau giả vờ ngây thơ không hiểu ý ngầm của lời nhau nói.
              Ngày ấy thấy mình dễ thuơng chứ không đáng ghét như bây giờ.

              Bây giờ,lắm khi thấy ghét cả chính mình.Mình hay làu nhàu nhăn nhó khi trả cái giấy thuế có vẻ nặng ký.Mình hung hăng ,đấm đá và hay Húc với đời.....
              Nói gì thì nói. Cũng có khi thấy mình còn lại khoảng 25 % của cái dễ thương ( Gọi là chút đỉnh làm duyên ) - 25% khác đã dành cho sự tinh toán so đo.
              25 phần trăm cái nữa nào đó dành cho những trăn trở với cuộc đời,công việc , phần còn lại chỉ dành chỗ cho cái đọc và viết.

              Thích đọc yên tĩnh thì chúi vào một góc nhà nếu cơn lạnh đứng ở bên ngoài vườn. Thích viết và chuẩn bị cho cái viết thì ghi đày những mã số và những
              dấu * ** vào trang bloc note để triển khai khi mở computer.

              Mưa vẫn thế. Lạnh,ẩm,buồn,da diết.
              Mưa ngoài quán và mưa đang loay hoay vu vơ trong đầu.

              Mưa dẫn đường xe trở về nhà.
              Làm xong công việc nhà. Đóng cửa văn phòng,âu yếm với nhũng bản nhạc ưa thích.Thường thường là nhạc nhẹ. Khi yên lặng đọc thì nhét cái Cd Blue Jazz vào máy. Muốn và có hứng làm thơ thì mở nhạc tình.Tình yêu làm những người sáng tác hay viết nhạc buồn và chữ cũng phải buồn theo.
              Làm thơ ư ? Viết kiểu nào cho ra hồn ? Thơ kiểu có vận có vần bằng trắc hay thơ kiểu tự do phá cách? Lúc làm thơ thì vặn rất khẽ tiếng nhạc - Làm như sợ lời nhạc của người thấm vào đầu rồi lỡ tay,lỡ dại ăn cắp ý tưởng của người mà viết thì lại mang tiếng đạo văn,đạo thơ thì hỏng chuyện ! Hư bột ,hư đường !

              Thơ là một cách thức đùa nghịch với chữ nghĩa.
              Giả dụ như :

              ... Tự nhiên thèm những cơn mưa
              Tự dưng buồn bã dư thừa nhớ nhung
              Nhớ là em đã người dưng
              Tại trời xui khiến nên đi chung đuờng....



              Thôi mà.Xin Ông.Xin ông ngừng cái lãng mạn dai lì ấy đi để trở về với hiện thực.

              Hiện thực ư ?
              Ra sao và để xem sao ?

              " .... Có một người viết đã gọi mình bằng CHÀNG khi vào viết bài cho chủ đề '' Thêm Một Lần Nữa '' Thêm ..thêm hoài thêm hủy như bản nhạc mang tên One more time ! Trời ơi ! Lâu lắm rồi mới được một người ta gọi mình bằng Chàng ! ( Mừng nhé ! )

              Trong tiểu thuyết của văn chương ,nhân vật Nàng và Chàng đẹp lắm. Đẹp như chuyện cổ tích thần thoại. Có cái ông nhà văn kia đã lý luận và phân tích rất kỹ về danh từ Chàng và Nàng.Buồn cười thật ,nếu gọi bà Nữ Hoàng của xứ Anh là NÀNG thì chết ,chết xử trảm vì phạm huý.Nếu gọi ông vua con Sarkozy của xứ Tây là Chàng thì còn chết dữ ! Ông ấy có số đào hoa,nghe chữ CHÀNG là có ngày ông ấy bỏ cô vợ mới cựu người mẫu Calra Bruni để chạy theo cô ca sĩ khác thì hỏng việc nhà nước ! Hic ! Hic! và hic hic !

              Đang tải một bài viết mới ở các diễn đàn khác thì thấy có người gọi mình bằng Chàng và xưng là Nàng .
              Cha mẹ ,ông bà tôi ơi ! Sướng chưa kìa ! Bảnh chưa kìa !
              Nàng gán cho mình những câu chữ đậm đà và lạ tai,chẳng hạn : '' Chàng phật lăng,Chàng phật thủ ''

              Đọc đi ,đọc lại cho đến khi tiếng nhạc ngừng, '' chàng '' vẫn ngỡ ngàng với kiểu cách dùng chữ như thế. Chết người chưa kìa !
              Chẳng hiểu thế nào là Phật Thủ ? Điệu này chắc phải mở tự điển Hán Việt ra nghiên cứu lại mới được. Trong bộ tự điển Larousse của người Pháp không có chữ Phật Thủ . Một writer khi viết,nếu viết bằng cái tâm thật và không mang ảo dạnh,ảo hình thì hắn không bao giờ ghi trong căn cuớc của mình là : Écrivain - Nhà Văn. Nhà Thơ cũng không phải là một cái nghề .
              Nghệ thuật kiểu thơ văn ít khi nuôi sống được người văn thơ.Họa sĩ cũng là một cái nghề khó sống. Artiste,người làm nghệ thuật chỉ nên xem mình là người mang cái đẹp hoặc cái vui đến cho người thưởng ngoạn. Và sau đó.........

              Gửi Chút Hạnh Phúc là tên tựa của một trong những bài viết '' Tử Tế '' của Nàng.Nàng kể về chuyện tình cảm của nàng.Nàng ray rức với nội tâm khi viết.
              Chẳng biết đó là truyện sáng tác hay là chuyện của một đoạn đời của nàng ? Đọc thấy dịu dàng,yên ả.Và sẽ còn đọc lại xem chuyện đến đâu hay chỉ là một thoáng bâng khuâng của người viết .... ( ? )

              Còn tôi.Cái gã chẳng bao giờ dám nghĩ mình là một écrivain,một poète của truyện tình và thơ tình.
              Đã từ thời xưa,tôi đã viết để thở và sống một cách khác. Viết sau khi đã đọc rất nhiều .Vậy mà khi thấy những bài viết của mình nằm trên mặt báo hoặc các tạp chí nguyệt san,tôi sững sờ tự hỏi : Viết để làm gì và Viết như vậy đã đủ chưa ? Cách hành văn đã có gì gọi là làm mới cho sự sáng tạo để có thể nhập cuộc chơi trong làng văn học ? Thế nào để văn chương được đúng ý nghĩa từ nghĩa Hán Nôm : '' Văn là cái Đẹp ! '' Đẹp để còn được gọi là văn học ".
              ( Trong làng văn thơ ,đã thấy có rất nhiều người bạn với nhau và vì muốn chiều lòng nhau đã trải chiếu vàng và bừa bãi '' nâng bi '' nhau khi chúc tụng. Những nhà mang cái mác,nhãn hiệu Phê Bình Nghệ Thuật lắm khi cũng nhân danh sự chủ quan hoặc bè phái mà dùng chữ nghĩa để bôi nhọ và hại nhau..... )

              ... Đọc và viết đến đây thì mỏi tay,nhìn ra cửa sổ lại thấy tuyết đã ngập đầy khung cửa đêm.
              Viết đến đoạn này thì thấy mình đã tiêu tan đựợc nỗi buồn man mác,vô cớ của buổi chiều khi nãy dưới mưa.
              Tại bụng đói cồn cào hay tại đọc và chạm phải những dòng chữ của Nàng ? Nàng hứa sẽ trở lại để Viết Thêm Một Lần Nữa .
              Thật vậy sao ? !
              Ta có thêm điều gì để viết và chắc ta sẽ hiểu rằng Thêm Một Lần Nữa cũng có nghĩa là Có Còn Hơn không !





              đăng sơn.fr
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2012 12:27:42 bởi dang son >
              #67
                dang son 19.03.2012 15:50:36 (permalink)



                - THÊM NHỮNG CÁNH THIÊN THẦN.




                ________________________________




                Khi tìm cái tựa cho bài viết này,tôi thấy mình nên điều chỉnh lại vài ý nghĩ đã có vẻ chủ quan của mình.

                Ở một thời gian cũ,lắm khi tôi đã bi quan,tệ hại khi nghĩ về tình nhân loại.Tôi đã nghĩ gì khi đã chứng kiến biết bao điều gai mắt để phải nổi giận,muốn đánh đấm theo một nghĩa rất " du đãng " ?

                Đã thấy loạt phóng sự của dân chơi giàu có ,háo danh tiếng qua màn ảnh TV.Họ chơi đùa và vứt tiền qua cửa sổ.Những hồ bơi lóng lánh,những ngày đêm thác loạn và lố bịch trên những khu vườn,những biệt thự và những chiếc du thuyền bậc nhất.

                Đã đọc một loạt bài báo,phóng sự nói về những đại gia và các thiếu gia tổ chức những buổi đại hội Khoe Của khắp nơi ,khắp chốn,nhất là ở Việt Nam.Cái ảo hình,ảo dạng đã luôn nằm sẵn trong những khối óc của con người.


                Theo tình trạng thối hoá của hiện tình kinh tế,càng ngày càng có thêm người nghèo khổ,sống cơ cực và thảm hại trong những căn hộ ẩm mốc thiếu tiện nghi.Báo chí hay nói về các cảnh nghèo đói nhất là vào buổi trời đông.




                Đang ngồi ở một tiệm nước trong thương xá khá tấp nập người,tôi thấy mình nên suy nghĩ để điều chỉnh lại tầm nhìn từ cách suy nghĩ của mình về nhân loại....

                Tôi đang thấy gì ?

                Thấy hai người đàn ông,ăn mặc xoàng xĩnh đứng bên mấy chiếc xe đẩy đựng hàng hoá.Thấy tấm bảng được dựng từ xe đẩy dán tấm bích chương tổ chức quyên góp lương thực,vật dụng để giúp người nghèo trong chiến dịch hổ trợ của Restaurant du Coeur từ các nghệ sĩ thiện nguyện.

                Có những người đi chợ đứng lại,họ đưa cho hiệp hội từng gói xách,bọc giỏ đựng thức ăn khô,đồ hộp,khăn giấy,dầu ăn....Ở họ,có những ánh nhìn ấm áp từ thiện.Hai người đàn ông cúi đầu,ngỏ ý cám ơn trước những cử chỉ nhân đạo và có thêm những nụ cười quan tâm.

                Tôi nhìn ngắm những bàn tay của thiên thần ấy và tôi khóc.Khóc như những lần thấy cay ở mắt.Trời vẫn còn lạnh bên ngoài dù đang ngập nắng.Mùa xuân đang chậm rãi đến để xua tan đi những ngày vừa băng giá.Từ những cánh tay thiên thần của lòng từ nhân ấy,tôi cảm thấy có một hơi ấm.Ấm từ giọt nước mắt và nhịp đập của trái tim còn tình người.


                Viết những dòng này với bao cảm xúc,tôi biết mình phải làm gì để tiếp tục có niềm tin vào lòng người.

                Xin được cám ơn những tấm lòng của những thiên thần nơi trần gian.Ít ra ở giữa thế giới đầy dẫy vật chất và sự thúc đẩy tiêu thụ này,vẫn còn những trái tim nhân ái.Trái tim của những thiên thần vẫn hiện diện.


                Xin một lần nữa được cám ơn.









                đăng sơn.fr
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2012 15:53:22 bởi dang son >
                #68
                  Ct.Ly 19.03.2012 16:46:39 (permalink)
                  #69
                    dang son 21.03.2012 13:05:29 (permalink)



                    THÊM NHỮNG MÙA XUÂN





                    _________________________




                    Những ngày lạnh cóng cũng trôi qua.Nắng xanh xanh trở lại ngập cây cỏ.Tôi thấy yêu thương thêm những bụi cây,những bóng nắng trải dài trên những cánh đồng,những đồi núi.

                    Đi ra ngoài,đi chợ búa cũng có cái thú vị riêng biệt khi gặp gỡ những người quen biết.Nở nụ cười chào hỏi nhau.Thân tình qua vài câu đùa giỡn...

                    Vừa rời cái quán nước ngập khách,tôi gặp lại cô bé người Nhật Bản.Nụ cười hồn nhiên của cô làm tôi nhớ có lần đã viết về cô như sau :



                    ...




                    THÊM MỘT LẦN ĐỂ CÓ HƠI ẤM TỪ NHAU.



                    Cứ gọi cô bé nhỏ xíu con ấy là Anh Đào cho tiện đi,chứ cái tên của Cô khó nhớ và khó đọc quá,cái gì mà Yamasurisuri,khó nhớ,khó đọc quá ! Mùa xuân trên đất Nhật,trên vùng Phú Sĩ hay có hoa anh đào.


                    Anh Đào nhìn tôi bằng đôi mắt một mí,mặt buồn :

                    - Hôm nay ông mua gì ?

                    - Tôi ghé thăm cô,tôi muốn mua nỗi buồn của cô.

                    - Em không hiểu ? What ?


                    Tôi để nhẹ bàn tay trên vai cô :

                    - Ý nói là tôi đến để hỏi thăm tin tức gia đình nhà cô.Cả nhà ra sao sau vụ động đất ? Tôi lo cho cô.


                    Anh Đào cười hiu hắt :

                    - Cha mẹ em không sao.Cũng may tất cả bình an,chỉ có các bạn của em là mất tích sau cuộc hải chấn.Tất cả đường dây téléphone đã bị cúp.Khổ quá !


                    Anh Đào rơm rớm nước mắt sau câu nói,cuốn sách truyện bằng tiếng nhật cô hay đọc bị bỏ dở ở một trang giữa.Tôi ngần ngừ chẳng biết nói thêm một lời nào để an ủi cô bán hàng ở chợ.

                    Có nhiều khi giữ cho mình sự im lặng để có thể sẻ chia thì vẫn hơn.Đôi khi lời nói thô thiển có thể làm nỗi đau càng đau hơn.Tôi và cô nhìn nhau trong thinh lặng.


                    Khi có dịp ra chợ mua vài thứ lặt vặt,tôi hay ghé mua trái cây của cô và hỏi thăm dăm ba câu chuyện.
                    Anh Đào có khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ thơ và rất dễ nhìn,tôi yêu thích vẻ hiền lành trong vóc người nhỏ nhắn của cô. Anh Đào đã theo tiếng gọi của trái tim để từ giã đất Tokyo theo chồng người Pháp sang vùng Gironde để làm việc trong trang trại của gia đình chồng và cô luôn tỏ vẻ vui sướng khi được hỏi han về đời sống rất khác xa nguồn văn hóa Nhật Bản.


                    Hỏi : Cô có nhớ nhà không ?

                    - Nhớ chứ.Nhưng cũng may là có Internet nên em vẫn thường nói chuyện với cha mẹ qua webcam.Vả lại,em rất thích sống ở Pháp...

                    - Vì có tình yêu,phải vậy không ?


                    Anh Đào cười tươi,nét trẻ con đầy trên đôi mắt :

                    - Theo ông,tình yêu là cái gì vậy hở ông ?

                    - Là khoảng trời đủ chật để người ta có thể lại gần bên nhau

                    - Thế ông có ''lại gần '' người yêu của ông chưa ? Hihihi...

                    - Có .Để tôi nhớ xem nào..Ừ,nhiều lần và cũng đã xa nhiều lần.À mà này ! Cô hỏi để làm gì ?

                    - Bộ ông cứ có cái độc quyền hỏi em ư ? Ông là nhà báo hở ông ?

                    - Ai nói với cô như vậy ? Tôi ghét làm nhà báo.


                    Lại cười hihihi :

                    - Thế ông thích làm " nhà " gì ông ?

                    - Làm Nhà Đất. Tiện hơn.


                    Mắt Anh Đào nhìn tôi chăm chú :

                    - Em thấy ông lạ.

                    - Tôi cũng thấy em lạ.Lạ mà như đã quen từ lâu.


                    Như vậy đó.Những mẫu chuyện giữa Anh Đào và tôi giản dị như một ngày có tí mưa ,có tí mây và nhiều nắng....



                    Sáng hôm nay.Nhiều mây.Tôi thấy mây trũng thấp trong mắt Anh Đào.Tôi ghé tiệm bánh mì sát chỗ em bán,mua về cho em vài cái bánh ngọt và một lon nước.Tôi chúc em nhiều can đảm trước hiện tình và nói với em là tôi sẽ trở lại thăm em.


                    Vừa từ giã để quay đi,Anh Đào chạy theo tôi với một cái túi có mấy nhánh hoa Mimosa vàng rực,trong túi giấy có đầy trái cây.

                    - Ông ơi ! Xin ông đừng từ chối.


                    Tôi cảm động,sững người ngó em.Anh Đào nắm lấy tay tôi,thân mật :

                    - Ở đây,em không có hoa Anh Đào như xứ của em.Ông nhận cái này thay thế nhé.


                    Tôi thấy mắt mình cay.Mùi Mimosa nồng nàn,trái tim tôi nồng nàn ngây ngất.Tôi không cần hoa Anh Đào để được hạnh phúc.Hoa Mimosa vàng rực đã làm tôi ấm áp.


                    Anh Đào trở về chỗ bán và vẫy vẫy tay tiễn tôi.Em cười tươi với tôi ở ánh mắt.Tôi nhủ thầm về nhà tôi sẽ chụp mấy cành hoa vàng của em để mỗi khi nhìn lại,tôi không quên em.




                    ______________




                    Đã bao lâu rồi không gặp lại nhau.Điều vui đã nằm hẳn ở ánh mắt.

                    Anh Đào líu lo như chim sẻ :

                    - Ông ui ! Em vui khi gặp lại ông.Ông biết thế không ?

                    - Biết mà.Tôi nghe tiếng em hét vang gọi tôi bên kia đường .Nè em ! Gia đình ra sao,em ?


                    Cô đàn bà nhỏ tí xíu,lúc lắc mái tóc ,cười quá tươi :

                    - Gia đình em sắp có thêm một người nữa,ông ơi !


                    Nhìn ánh mắt của cô ,tôi chợt hiểu để nhìn xuống cái bụng tròn o của cô.

                    - Ah ah ! Em có tin mừng ha.Chừng nào thì đi đẻ hở em ?

                    - Hai tháng nữa.Em vui lắm.Em khóc !


                    Tôi hôn lên má cô sau khi sờ vào cái bụng tròn trĩnh.Tôi vui vì thấy lúc nào Anh Đào cũng như thế. 24 tuổi của em đẹp quá.Bàn tay em nhỏ nhắn vẫn biết yêu những cụm rau trên mảnh đất phì nhiêu của gia đình chồng.Cây trái phải biết cám ơn em khi em đã rời đất mẹ của mình để đến đây.Ở em,tôi vẫn thấy và biết hoa Anh Đào lúc nào cũng có một mùa xuân rực rỡ.


                    Cám ơn em .Cám ơn em đã gặp lại tôi.






                    đăng sơn.fr
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2012 13:11:24 bởi dang son >
                    #70
                      dang son 01.04.2012 06:49:25 (permalink)
                      .






                      THÊM một góc cuối ngày.



                      _______________________________________







                      Trời dần ấm.Xanh ngát bầu trời.Hoa xuân nở rộ khắp vườn.Thế là những chiếc xe đạp lại thấy loanh quanh chạy đầy ngoài đường.Thiên hạ tấp nập kéo ra phố ,ngồi đầy ở các quán nước lộ thiên.

                      Tạt vào thương xá,chỗ bán sách báo,máy móc dụng cụ điện tử và đĩa nhạc.Tôi chọn được vài cái điã phim và nhạc. Loại phim tình cảm nói về tình người để khi xem xong,có một chút gì giữ lại trong đầu mà bùi ngùi,suy nghĩ về tình đời,tình người dương thế.

                      Người ta hay nói vơí nhau : Chẳng có điều gì thập toàn ở trên đời này. Cứ phiên phiến đi mà sống...Mãi nghĩ loanh quanh về một vài điều gì đó trong đầu,rồi một lúc,mắt tôi chạm phải hình ảnh của một người đàn bà còn trẻ,cô ngồi yên ở vỉa hè trước tiệm bán quần áo sang trọng trên dãy đường ngập người đi bộ.Trước mặt cô có một tấm bảng viết tay : J'ai Faim - Aidez - moi / Tôi đói - Xin hãy giúp tôi.

                      Tôi cúi xuống,bỏ vào cái lon của cô những đồng tiền lẻ còn xót lại trong túi mình.Tôi nói nhỏ vơí cô như nói với chính mình : " Hãy can đảm - Cô ! " .Nhận được nụ cười buồn của cô,tôi quay đi ,lòng gợi lại lưng chừng hình ảnh của một ông khách quen của mình : Ở một ngày nọ,mùa đông,chính mắt tôi thấy ông ấy đã mua một gói bánh khá to và đã cúi xuống để ân cần cho cô đàn bả trẻ này.Cũng chính cô,tôi đã thấy cô ấy một vài lần ở ngoài chợ búa.Đôi mắt và gương mặt buồn bã,lúc nào cũng thấy cô cúi xuống,tóc xoã vai...

                      Dạo này,trên những con đường tấp nập dành cho người bộ hành,người ta hay thấy lũ trẻ tụ tập đàn đúm nhau để uống bia,uống rượu và xin tiền.Có tên xâm người vơí những hình ảnh quái dị,tóc nhuộm xanh đỏ,trước mặt lại có cái bảng hiệu viết nguệch ngoạc : Cần tiền để phi xì ke,uống rượu và chơi gái ! "

                      Tôi đi ngang,không để lại một cái nhìn đếm xỉa vì cho đó là một trong những hành động khiêu khích.Tuổi trẻ của chúng chỉ cỡ lứa 21 - 25 .Tương lai của chúng không lẽ chỉ nằm trên các vỉa hè và trên tấm bảng đề chữ như thế sao ? Thấy cũng tội nghiệp cho chữ nghĩa khi dùng vào một việc thiếu nhân cách như thế. Nếu muốn uống rượu,xì ke ma tuý thì cứ việc âm thầm mà thực hiện.Cần gì phải đi xin tiền với cái bảng hiệu đại hạ giá cho danh dự như thế ?


                      Trên chuyến xe điện vượt cây cầu chính của thành phố để về con phố núi của mình,ở một trạm ngừng,tôi thấy một cặp đàn ông và một đàn bà bước vào khoang tàu.Gã đàn ông là một người em của bạn cũ của tôi.Tôi lờ đi,xem như không thấy họ.Người đàn bà lai đen,cồng kềnh to lớn và có giọng nói rất rổn rảng có thể gây sự kinh sợ.Nhất là nụ cười và cặp mắt của bà trên khuôn mặt đã hơn 75 tuổi.Gã đàn ông " nhân tình" - và " chồng mơí " của bà đang đứng bên cạnh trẻ hơn bà khoảng 25 tuổi.Chuyện tình của bà đã gây kinh ngạc cho nhiều người đồng hương.Đã quen với những tình huống như thế,tôi không lấy gì làm lạ,chỉ hơi xốn xang cho bà ta là gặp phải một tay nghiện rượu và rất lười biếng.Hắn bám lấy bà để có thể yên lành làm bạn vơí rượu sau khi đã tự tay phá vỡ đi hạnh phúc của chính hắn vơí một người vợ trẻ đã xa rời hắn như một cách trốn chạy.

                      Hắn tìm chỗ ngồi,quay lại thấy tôi.Đưa tay bắt.Bàn tay của hắn mềm nhũn như cái giọng hắn - Khoẻ không ông bạn ? Lâu quá không gặp. Hắn hỏi tôi ,tôi ầm ừ.Giữa chúng mình có gì để nói vơí nhau ?

                      Tôi quay mặt đi,nhìn ra một hướng của ngọn đồi cao.Nắng chiều đang trải nhẹ trên những mái nhà.Lòng lại nghĩ loanh quanh đến những mối tình kỳ lạ trên thế gian.Có những kẻ yêu nhau và không bao giờ đến với nhau được.Lại có những kẻ yêu chỉ để mà có cái nhét vào cho đủ chỗ trống trong đời.


                      Trong lòng tôi cũng đang có một người để nghĩ đến.Người này đã rất xa.Xa như một khoảng sương của nắng trên cao ở dãy đồi kia mà tôi biết : Không bao giờ mình ôm được khoảng cao vời vợi ấy.Vì người ta hay nói rằng : Tình yêu có khi chỉ là một ảo giác.


                      Có thật là như thế không ?







                      đăng sơn.fr



                      #71
                        dang son 11.04.2012 02:20:27 (permalink)


                        .





                        THÊM VÀI ĐIỀU ĐỂ VIẾT

                        ___________________________




                        Ghé thăm thành phố của những đồi núi,xe chạy quanh co trên những con đường uốn mình mềm mại ngang dòng sông và những thắng cảnh.Những quán cà phê lộ thiên nằm phơi mình duới nắng chiều làm người đi đường thèm ghé vào tìm chỗ nghỉ chân.

                        Bạn hẹn lại đón ở trước cổng nhà thờ.Và bạn đến để đưa nhau đi thăm chỗ mới bạn vừa dọn đến.

                        Ngồi chơi thoải mái với bạn và gia đình bạn trong căn phòng khách đuọc bày biện rất gọn ghẽ xinh xắn.Ly cà phê,ly whisky đã thấy ngon hơn trong tiếng saxo jazz dìu dặt.Những câu chuyện cứ thế mà tuôn chảy dạt dào.

                        Các bạn hỏi giữa tiếng nhạc :

                        - Vẫn còn viết đều đều.Phải không?

                        Người khác nói :
                        - Vẫn thấy ,vẫn đọc bài viết ở chủ đề " Thế Giới Ảo và Tình Thật " của bạn đấy chứ .


                        Có vài ngưòi nhắc đến những mối tình được kết tụ từ thế giới
                        ảo ( thế giới của chữ nghĩa và cũng có thể là tất cả những điều gian dối từ người cho người )

                        Có người hỏi Viết để làm gì ? Để xây dựng hay để tự diệt một khi đã tàn phá nhau ?


                        Chỉ ầm ừ khi có điều không thể nào trả lời được cho ổn thỏa.

                        Tôi cười vui với các bạn và nói :

                        - Có thể,sáng sớm mai,tôi có vài điều dể viết,để kể về các bạn và tôi sẽ cố gắng để " dễ thương " trong những điều mình muốn viết.

                        Chữ nghĩa của tôi không ưu tiên dành cho những tàn phá khốc liệt của đắng cay,của chiến tranh và hận thù.


                        Trong khi chờ chữ nghĩa được sắp xếp trong đầu,tôi nghe tiếng mưa rơi ào ạt ở ngoài ban công lộng gió...








                        đăng sơn.fr
                        #72
                          dang son 11.04.2012 02:22:52 (permalink)



                          .







                          THÊM NHỮNG ĐIỀU ĐỂ CÓ THÊM





                          Sáng nay,ngày nghỉ.Sắp xếp công việc,thấy mình có đủ thì giờ để thênh thang.Thênh thang với thời gian có nghĩa là để cái đĩa nhạc nhẹ vào máy,nghe tiếng dương cầm chạy dài,nhâm nhi ngụm cà phê,ngồi đọc lại những bài viết ở đây đó và tìm được vài điều để viết.

                          Mắt lục lọi tìm lại được đoạn viết nhắn gửi của một người đọc từ tháng ngày xưa :


                          " Chào anh .

                          " Thêm " là có phải là mong mỏi, cái muốn trong sự đủ đầy hiện tại của anh hay chỉ là "Thêm" để đếm lại một ngày... từng ngày đã qua và "Thêm" như những trải nghiệm, những cảm xúc của anh đã học và đọc được từ cuộc sống (!)

                          " Thêm " như chứa đựng những vướng bận, trăn trở, nghĩ suy của con người trong cái vòng đời thường nhật...Anh đã trả lời cho từng câu chuyện của mình nhưng có lúc tôi cảm nhận " Nó không tìm được lối thoát cho riêng mình " bởi sự đa cảm trong anh (?)

                          Đọc và nghĩ bài viết, trong lòng trổi dậy câu hỏi:
                          Đ.S - Anh là ai?

                          Câu hỏi về anh "rộng mà không sâu" như chính những bài viết " Thêm ... vô tận " của anh. Tôi đang chỉ trích hay ý khen anh ?? Bởi đời thường, tôi thích là người ba phải,người có quan điểm trung lập hơn là một kẻ cực đoan, bonsevich.

                          Tự nhiên muốn diện kiến anh, muốn hỏi nhiều điều về anh!
                          Lạ hen, thói "tò mò, tọc mạch của người hay tám chuyện".
                          Mong anh thông cảm!

                          Mến.

                          *( Từ một người bạn viết ) "





                          ...


                          Đọc như thế để nhớ lại những lần viết để " Thêm "....Thêm với nhau từ những trang chữ để làm gì ?
                          Thêm một lần ôn nhớ lại những kỷ niệm đã để lại trong nhau ư ? Tháng ngày vùn vụt trôi.Những dòng chữ vẫn còn ở lại từ những người cũ đã biến mất !

                          Tôi chưa " biến mất ".Tôi vẫn còn ở lại đấy chứ.Ở lại để tiếp tục đọc và có thể tiếp tục viết.Viết để thêm những điều có thêm trong cuộc đời.Sống và viết cũng là một hình thức để ôn lại,để trải nghiệm.

                          Muốn nghe thấy và ôn lại chuyện đời ,tôi thấy tôi có mặt trong những cuộc họp mặt với bạn bè. Vui rất vui và có khi buồn cũng rất buồn như những điều phải có.

                          Vui khi thấy những nụ cười rạng rỡ đùa nghịch trên các gương mặt.Mùa hè thì có bải cỏ nắng bao quanh bàn ghế họp mặt với mùi thịt nướng thơm phức.Mùa đông thì quay quần bên nhau trong nhà để chia sẻ những mẫu chuyện đây đó.

                          Tai mình thích nghe ròn rã những mẩu chuyện khôi hài dí dỏm,có khi thanh,có khi tục.Dĩ nhiên là trong đám tiệc thì sẽ có người " ấm ớ " sẽ trở thành một đề tài hấp dẫn cho bao người quay mũi dùi vào để châm chọc.

                          Người Ấm Ớ không uống nhiều rượu nhưng mặt mũi đỏ gay vì sức chịu đựng có hạn.Anh ta đứng bật dậy,với tay cầm cổ chai rượu định phang vào đầu cậu nhỏ tuổi đã đẩy anh vào ngõ cụt sau lời châm chích ,đùa nghịch quá đáng.

                          Mọi người nhao nhao náo động.
                          Chủ nhà đứng dậy đẩy mạnh tay anh Ấm Ớ,mắt long lên sòng sọc :

                          - Này ! Tôi bảo cho ông biết : đây là nhà của tôi.Tôi không chứa người đánh nhau với bạn bè.

                          Người bạn khác nhào vào kéo cậu nhỏ tuổi đi chỗ khác với lời can gián.Không khí buổi tiệc trở nên nặng nề.Vài bà bạn vội lãng câu chuyện sang các vấn dề khác.Có người đề nghị thay đổi không khí bằng màn ca hát,nhẩy đầm...


                          Như thường lệ,khi có những cuộc tranh cãi,gấu ó bất bình giữa những người bạn,tôi im phăng phắc,không can thiệp.Im lặng vì một lý do rất dễ hiểu mà thôi,tôi muốn biết rõ Ai sẽ là Ai sau khi có vài ly rượu trong bao tử ? Và ai sẽ còn đủ sáng suốt để nhận định, để hiểu rõ điều mình đã nói,đang nói sau khi biết lắng nghe ?


                          Trước khi nhạc trổi lên với những bài tình ca da diết,tôi lắc đầu ,lại gần cậu nhỏ đã lỡ lời kiếm chuyện trong những câu châm chóc khiếm nhã,tôi nói với cậu .Dịu dàng :

                          " Nè em ! Hãy đứng đúng vai thứ và chỗ của mình nhé em.Lần sau đừng làm như vậy nữa "


                          Thằng bé gật gù tỏ vẻ hiểu biết và quay sang xin lỗi cái anh Ấm Ớ. Anh ta đang chảy nước mắt rấm rức sau cơn thịnh nộ quá độ.
                          Chuyện dễ hiểu mà thôi.Anh ta đang điêu đứng sau cảnh nhà tan,cửa mất vì bị vợ bỏ đi sang sông với người tình cũ...

                          Tôi hiểu anh ta trong sự yên lặng của mình để có thể viết được những dòng này.


                          ...


                          Thế đó.Mỗi ngày,mỗi lần gặp nhau là có Thêm.Thêm một lần nữa.Thêm những ánh mắt và thêm như những nụ cười buồn của một cặp vợ chồng trẻ đã lìa nhau nhưng vẫn đến dự tiệc và vẫn còn có thể xem nhau là bạn.Những người bạn tốt khác vẫn muốn hàn gắn họ lại với nhau.

                          Tôi đã ngồi kín đáo ngắm họ.Không tò mò,tọc mạch.Vì tôi biết,tôi sẽ còn vài điều để viết về họ.

                          Viết về những chuyện tình vừa xấu ,vừa đẹp cũng là điều tôi mong ước để có thêm những lần nữa...






                          đăng sơn.fr
                          #73
                            dang son 25.04.2012 01:26:34 (permalink)





                            .




                            THÊM MỘT LẦN
                            VIẾT ĐỂ NHỚ


                            ___________________________________


                            . Giết Thì Giờ .
                            .Làm gì để Giết Thì Giờ ?



                            Vài người rảnh rỗi,có nhiều thì giờ,nhìn vòng quay của đồng hồ và muốn Giết Thì Giờ bằng cách mua một cái vé xem ciné,mở Tv xem ba cái lảm nhảm hoặc ra quán nước lai rai tán gẫu….

                            Sáng sớm nay,tôi có nhiều thì giờ nhưng không nỡ ‘’ giết ‘’ nó.Tội lắm ! Thời gian tự nó không có tội,chỉ có mình là có tội khi nghĩ đến cách hãm hại nó.
                            Chuông báo thức rinh rinh dựng tôi dậy lúc 5 giờ sáng .Cửa văn phòng mở rộng với mớ giấy tờ và màn hình Excel nhảy số… Thêm vài bài đọc,bài viết ở các web rồi cửa văn phòng khép lại, đẩy tôi vào lòng thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp xe cộ.
                            Dự báo thời tiết đang nói về cơn giông bão đang tiếp tục đến từ phía Bắc .Mưa bão và gió ngập đường từ ba bốn ngày nay.

                            Bóng tối mùa đông và bão mưa làm chúng tôi trễ giờ dến bệnh viện.Thằng con trai nóng ruột loay hoay với cái bảng chỉ đường. Đường phố nghẽn đặt sau cây quạt nước,thằng Bố nhăn nhó tìm đường để chui, để lách….

                            Đồng hồ chạy đều.Thời gian đẩy nhau lọt vào phòng nhập viện,nhân viên và người y tá làm thủ tục mang thằng con vào phòng mổ nướu răng và dặn ông Bố ‘’ Khoảng đến 10 giờ 30 thì mổ xong’’.

                            Bây giờ là 8.30 sáng .Bố ừ và đi bộ kiếm cái quán cà phê để chui vào tránh bão.Ngồi chờ và không muốn bồn chồn với câu ‘’ Mình phải giết thời gian ‘’ ( Mình đụng đến nó,nó giết mình ! ).
                            Ở không,tay chân, đầu óc thừa thãi thì sẽ nghĩ đến câu chuyện Kẹo Kéo của Thời Gian.

                            …. Có tiếng chuông điện thoại của Tri Kỷ gọi,hỏi chuyện về bệnh tình của thằng con.Trời vẫn đang mưa gió sập sùi ngoài khung kính cửa quán,cây cối ngã rạp….

                            Nói chuyện xong,tôi chợt nghĩ đến vài mẫu chuyện về những người bạn tốt.Và tôi viết :




                            * MARC.



                            ‘’ Mỗi khi sắp ngã gục và chết đuối với cuộc đời,bạn làm gì ? Làm cách nào ?

                            Bạn tôi ,Marc,anh chàng tây to lớn,cao khỏe,tóc dài cột bím thả vai nhìn sâu vào mắt tôi để trả lời :
                            - Tớ đã một lần ly dị,mất nhà cửa,mất mấy cửa hàng,phá sản công băng,xém đi ăn mày.Vậy mà…hihihih… Tớ vẫn vượt qua và sống.
                            - Nhờ cái gì vậy ?
                            - Tớ hả ? Tớ nhờ vào một người đàn bà đã giang vòng tay cứu tớ và bắt đầu cho một tình yêu để dựng lại từ đầu.

                            Tôi sung sướng nhìn bạn và vẫn không tin vào Phép Lạ trong một tình yêu.Với tôi,phép lạ là một danh từ để thay thế cho cái cơ duyên của sự gặp gỡ và là tên gọi của nghị lực.Phép Lạ không thể xảy ra nếu ta khoanh tay,bó gối ngồi rên rỉ !

                            Marc vỗ vai tôi để từ giã ,đi làm.Giữa mùa đông cóng lẩy bẩy,
                            -5,-7° C, hắn vẫn đi dép để chân trần.Hắn không biết lạnh là gì.Kỳ lạ !

                            Dường như ai cũng tò mò để ý đến chiếc áo mỏng manh và đôi chân trần của hắn.Chẳng ai biết được cái ‘’ Phép Lạ ‘’ nào đã đưa hắn đến gặp người đàn bà đã cứu đời hắn.Kể cả tôi,bạn hắn.





                            ** EMMANUELLE,Suối Nhỏ .


                            Văn chương hay nói : Đôi mắt là cửa sổ của Linh Hồn .

                            Tôi chưa thấy linh hồn ra sao, đẹp xấu,béo mập như thế nào,nhưng tôi biết bơi lội trong một đôi mắt.Cánh cửa của ánh nhìn tươi như một ngày nắng rực rỡ,từ cánh cửa của linh hồn ấy,tôi thấy những màu hoa tươi .Hoa nằm trên nụ cười hồng và tiếng nói của Emmanuelle êm tựa dòng suối.

                            Suối hỏi tôi :
                            - Sao Ông cười vui thế ? Ông mới trúng số hở ?

                            Nhờ chữ ‘’ Ông ‘’,tôi mới sực nhớ lại số tuổi đời của mình và tôi đã có gia đình.Giá như thời độc thân vui tính,có lẽ tôi đã bị cánh cửa linh hồn kẹp chết giữa tiếng sét ái tình !

                            Đợi Suối nhỏ lập lại câu hỏi lần nữa,tôi mới tỉnh mộng để trả lời :
                            - Bởi vì cô có đôi mắt và nụ cười quá đẹp.
                            - Ông đang tán tỉnh em hử ?

                            Mái tóc nâu lúc lắc trên vai áo xanh lơ và đôi mắt nghiêng nghiêng chờ tôi trả lời :
                            - Nói tầm bậy ! Tôi lớn hơn cô đến hơn hai mươi tuổi.Tán tỉnh cô chỉ đổ nợ.Vả lại tôi đã có sợì dây thòng lọng ở cổ rồi.Désolé !
                            - À há ! Ông rất hợp lý.

                            Và cô bé khoe :
                            - Em cũng có bạn trai rồi.Chắc Ông biết anh ấy ?

                            Ừ ừ.Anh bạn trai của Suối nhỏ có cặp mắt rất ấn tượng đầy nét trẻ thơ dù đã ở độ ngoài 30 tuổi.Anh ấy thấp hơn Suối nhỏ đến một cái đầu.Mà thấp hay cao thì nhằm nhò gì ? Miễn là người ta biết yêu nhau.

                            Emmanuelle kể cho tôi nghe về môn học kinh tế của cô.Sau cánh cửa đẹp và vườn hoa đủ màu ấy,tôi thoáng thấy có những đám mây xám đe dọa của viễn ảnh thất nghiệp trong thời buổi khó khăn đình trệ kinh tế này.

                            Suối nhỏ thắc mắc :
                            - Bạn em đã ra trường và vẫn không kiếm được việc làm.Em vừa học vừa đi làm.Chỗ nào cũng bấp bênh vì họ không ký công tra lâu dài. Ông nghĩ sao ?
                            - ….
                            - Sao không trả lời hở ông ? Bình thường em thấy ông nhanh nhẹn trước những câu hỏi lắm mà ?!
                            - Tôi bí cô ạ.Nhiều lúc tôi cấm mình nói bậy và nghĩ bậy.
                            - Ông cứ nghĩ bậy những đừng nói bậy là được rồi.Có ai cấm ông nghĩ bậy đâu.Chỉ có ông biết ông nghĩ về cái gì ?

                            Tôi đành phì cười trước mẫu đối thoại như thế,và tôi tìm cách nói để Suối nhỏ không nản chí trước những sự việc khó khăn của tình thế…

                            &&

                            Bẵng đi một dạo,không thấy Suối nhỏ ghé thăm.Chỉ thấy anh bạn trai có đôi mắt ấn tượng đi ngang và ghé .Anh đi một mình. Đôi mắt và khuôn mặt buồn,xậm tối.Anh nói là Suối nhỏ và anh đã chia tay.Tôi giữ yên lặng để nghĩ về những mối tình chớp nhoáng của một thời đại hiện đại và….hại điện.

                            …..

                            Đang sổ sách tính toán giấy tờ thì nghe tiếng Suối.
                            Giọng Suối róc rách :
                            - Ông ơi ! Đến thăm Ông nè.

                            Suối vẫn thế.Đẹp ! Vẻ đẹp dịu dàng của một thiên thần.
                            - Cô ra sao rồi ? Vẫn còn đi học chứ ?

                            Suối kể về sự học và vừa tìm được một chân bán hàng cho một tiệm quần áo.Suối mở ví cho tôi xem một tấm ảnh.Chàng trai trong ảnh to cao và đẹp trai như một tài tử cinéma. Đây là mối tình mới của Suối !

                            Emmanuelle đọc được ý nghĩ trong mắt tôi .
                            - Ông ơi ! Em và người ấy chia tay rồi. Ông có gặp lại anh ấy chưa ? Nghĩ cũng tội.Tại không hạp nhau.

                            - Có khi nào em lại báo lần chia tay thứ hai,thứ ba nữa cho tôi nghe không ?

                            - Hihihi…Ông kỳ cục ! Không lẽ Ông chúc cho em xui xẻo hoài sao ? Lần này, ông đừng nghĩ bậy cho em nữa nha.


                            Ừ ừ.Tôi không nghĩ điều xúi quẩy cho em nữa.Không tốt ! Nhưng tôi có thể viết vài hàng về em được không ?

                            Thôi kệ. Có những người bạn lớn nhỏ,già trẻ hoặc nhỏ xíu xiu như em cũng vui. Ít nhất,tôi có điều để viết và để hòa hảo với thời gian đang chạy như ma đuổi.





                            đăng sơn.fr

                            …( Viết để quên những ngày giông bão )
                            #74
                              dang son 01.05.2012 13:32:23 (permalink)


                              .






                              THÊM NHỮNG NGÀY KHÔNG GIỐNG NHAU




                              _________________________________________________







                              1.

                              Tưởng là buổi sáng đẹp lắm sau những ngày mưa.

                              Rời nhà - Ghé thương xá trên quãng đường vắng xe ở những ngày nghỉ lễ bắt cầu.Cái máy ảnh nằm gọn ghẽ ngoan ngoãn trong túi xách,nhiệm vụ của nó được phân chia rõ ràng,nó chỉ việc nghe lời chủ nhân để ghi nhận thêm những hình ảnh vào cái Memory card,nó chờ tia nắng ấm sau những ngày đã mưa chèm nhẹp.

                              Chủ nó đậu xe,hí hửng thả bộ vào cửa thương xá.Nghĩ đến một ly cà phê ngon lúc có một chỗ ngồi để đọc báo.Vậy mà con mưa lại thình lình rơi xuống.Gió cất lời của gió.Chán chuyện ! Bấm vài tấm ảnh đen trắng để thử sức với cái đầm đìa của mưa ,của gió.Xem lại hình thu nhận từ màn ảnh LCD,thấy thất vọng.Chẳng giống ai,chẳng ra cái mô tê gì.Chán chuyện.


                              2.


                              Về nhà,ngó khu vườn mà tội nghiệp.Cỏ lại un cao theo những buổi mưa.Lội nước,tìm ánh sáng ở những đọt lá.Tìm tia ánh sáng lạ lùng có bóng mình ở mặt hồ nước ,bắt ống kính làm việc để có chút gì ghi lại cho trang ảnh đang thực hiện.Ướt ơi là ướt - Chèm nhẹp mà ướt.Lại lắc đầu sau những hình ảnh đã ghi.Lại chán chuyện !


                              Ngồi lặng yên ở góc vườn nghe mưa.Đọc tờ báo - Lại thấy sợ chữ nghĩa.Tin tức vào nhũng ngày bầu cử lại làm mình ê ẩm đầu óc.Tự dưng thấy sợ chữ nghĩa hơn bao giờ hết.Lại chán chuyện.


                              3.

                              Vợ chồng bạn đến để sửa soạn cùng nhau tụ họp ở buổi ăn tối tại nhà một người bạn gần nhà.Thằng bạn nói về những nguồn tin từ một ông nhà văn nổi tiếng đang bị đập tơi bời hoa lá trên các trang net vì mấy vụ trình diễn văn nghệ ở Âu Châu vào dịp cuối tháng tư.Nguồn dư luận đang xì xào và chụp cho ông nhà văn này cái mũ tay sai cho giặc thù.Bạn hăng lắm khi mình nói : " Hãy cẩn thận trước những nguồn tin đồn chưa được kiểm chứng ".

                              Hai thằng bạn lại cãi nhau.Thằng nào cũng muốn bảo vệ cái lý lẽ riêng của mình. - Đành lặng thinh để nghỉ mệt.Lại thấy mình chán chuyện.



                              4.


                              ( Bây giờ thì tạm ngừng gõ máy để đi làm.Thời gian chẳng chờ một ai )

                              ( Để xem chiều nay về nhà,sẽ viết thêm điều gì ? ) _____________







                              đăng sơn.fr


                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 15 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9