THÊM MỘT LẦN NỮA .... - Nds
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 15 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 06.05.2012 23:34:36 (permalink)



.




THÊM TÌNH Ở NHỮNG KHOẢNG ĐỜI




_______________________________




Bạn ghé đến sau cú điện thoại,đang sửa soạn ăn cơm chiều.Rủ bạn ở lại để thêm đũa thêm chén.

Thấy mặt bạn vẫn đượm nét buồn,hỏi :
- Sao ? Tái hợp lại chưa ?


Bạn rầu rỉ khôn cùng :

- Cả hơn tháng nay rồi.Gọi điện thoại thì cô ấy không nhận.Đến nhà thì không chịu mở cửa .Lại nhận thêm được cái messagge texto của đứa con gái của cô ấy.Nó viết : " Hãy đùng làm phiền mẹ tôi nũa ! ".Chán thật,tớ không phải biết sống và đối xử với người ra sao nũa? Hết cách rồi..."


Tiếng chim đang hót rộn rã trên cành,bạn tôi không nghe gì cả ngoài tiếng anh đang rủ rỉ thở than.Tôi ngồi lắng nghe và nhớ lại những lần đến chung vui với anh ở nhà cô ấy.Hai người đã có những khoảng đời lở dở rồi gặp nhau,thấy được và tưởng chừng hạnh phúc lắm.Họ hay âu yếm nhau,hôn nhau và gọi nhau bằng những từ ngữ âu yếm : " Con Muỗi nhỏ ơi ! Chuột nhỏ ơi ! Bébé của tôi ơi ! "

Chàng vui vẻ,nồng nhiệt với bạn bè.Nàng hăng hái,nhanh nhẹn và yêu đời.Hai người có cái dự định sống chung để xây dựng...Bỗng thoáng đi một chốc,nàng tuyên bố bỏ chàng.Bạn hữu ở ngoài vòng thấy tiếc cho nàng khi đã có một nguời yêu hết sức tận tâm,tận lực ( Chàng đã tỏ ra thương yêu,chăm sóc mấy đứa con nhỏ của nàng,chàng ra nghĩa địa chùi rửa mộ của chồng cũ của nàng...Chàng.... )


Biết nói gì để an ủi bạn mình ? Bạn mình đang rên rỉ tại cái số của anh nó khốn nạn.Và anh đang tự hỏi khi yêu thương một ai có nghĩa là đang làm mất mình để mình không còn đuợc là mình nữa với bao nhiêu dự án trong đầu...


Khi đã nghe lời tâm sự và không biết nói gì hơn thì thấy mình nên ít nói trong sự thận trọng vừa phải.Chỉ biết cầu mong cho bạn mình có một sự thỏa hiệp nào đó nhưng vẫn mong cho bạn mình hãy đừng để mất đi chính mình.


Vậy đi ,bạn tôi ơi ! Thêm một lần nữa vuớng vào tình yêu.Thêm một lần nữa buồn lại tìm đến.





đăng sơn.fr



#76
    dang son 06.05.2012 23:44:41 (permalink)




    .






    THÊM ĐIỀU CŨ KỸ.



    ____________________








    Có một vài bạn viết hỏi thăm :

    - Tại sao anh hay nhắc về kỷ niệm cũ và tại sao anh viết " Chuyện Trong Lớp Học " ? Và cách viết của anh hơi giống cách viết của Đoàn Thạch Biền ?

    Tôi ầm ừ.Tôi thấy có thể trả lời một vài điểm nhỏ.


    Ngày xưa,đi học.Tôi có khi sợ đi học.Ngày đầu tiên đến trường,thằng bé đã lăn đùng ra đất,gào thét ầm ĩ.Và nó chạy trốn,báo hại chị người làm phải chạy theo kiếm tìm.

    Ngày thứ hai,thứ ba,nó vẫn có cái cảm giác không dược an toàn khi đi học.Cái gì cũng lạ,cũng rất xa cảnh trong nhà.Ở lớp học,nó không có mẹ nó.Nó không được mang con thỏ đen xì ở hai cái tai vào lớp.Nó hay có tật nhớ nhà,nhớ mẹ....

    Thằng bé hay thui thủi với những hòn bi trong túi quần.Nó lẻ loi một mình ở giờ chơi.Nó ít bạn.


    Đến năm lớp nhất thì nó có một cô bạn nhỏ,tóc cột bím.Hai đứa hay ngồi chơi với nhau trước cửa nhà thờ ngó ra cổng trường khi chờ cha mẹ đến đón.

    Con nhỏ thương nó,nó có cảm tình vơí con nhỏ tóc bím và nó nghĩ rằng lớn lên sẽ lấy con nhỏ làm vợ
    ( Ui ! )..Lên lớp 6,con nhỏ dọn nhà đi mất.Thằng bé đành chơi với mấy thằng con trai.

    Lên lớp sáu,nó có một cô giáo rất cưng nó.Cô giáo hay ngồi cạnh nó mỗi khi sửa bài và giảng bài.Cô nói nó dễ thương và đẹp trai như tài tử Alain Delon của Pháp.Nó chả biết Delon là ai.Nó tìm phim của Alain và xem thử coi đẹp trai là cái gì ?

    Cô giáo hay ăn gian và cho nó nhiều điểm khi nó làm bài luận văn.Cô nói :

    - Lớn lên,em sẽ là một nhà văn và em sẽ kể chuyện của Cô và Em....


    Lớn lên,rời lớp thì cô giáo đi mất.Nó đi ngang nhà cô.Thấy tiếc nuối.Nó chưa kịp làm nhà văn.Trong đầu nó muốn học làm bác sĩ hoặc cùng lắm là một nhà đạo diễn điện ảnh....


    Thời gian trôi.Thằng bé trở thành người lớn.Cuộc đời khốc liệt đẩy nó thành đàn ông.Có khi vững trãi.Có khi không .

    Gã đàn ông bây giờ có một lớp dậy viết và diễn kịch .Một tối một lần.

    Trong lớp có nhiều cô nhỏ dễ thương mà thương không phải dễ.Nhiều cô học viên đã đặt nhiều câu hỏi rất hắc búa. Lắm lúc không thể nào trả lời được.


    Bây giờ nghĩ lại.Gã đàn ông không trở thành một nhà văn - Vì nhà văn theo hắn, không phải là một cái nghề để kiếm cơm.Nhà Thơ cũng thế.Hắn rất sợ đói.Và hắn nghĩ rằng : Có viết thêm một ngàn năm nữa,hắn sẽ không bao giờ là một Đoàn thạch Biền để viết : " Tình Nhỏ Làm Sao Quên "

    Tạm hết chuyện.




    đăng sơn.fr
    #77
      dang son 09.05.2012 02:07:10 (permalink)



      .




      THÊM MỘT LẦN
      ĐI DẠO TRÊN NHỮNG Ý NGHĨ MỘT MÌNH…..



      _______________________________________________________






      Dạo này hay trở chứng để… lười.
      Lười ra đường dạo phố.Lười tìm chỗ đậu xe.Lười nghe tiếng động của xe cộ nhả khói ngộp phố xá.Lười để mà lười.
      Lười cả những lời hẹn đi dạo khi đêm xuống.Trời chưa đổ lạnh mà đã ngại thả bộ thế này. Đến mùa đông ngắt lạnh thì sao ? Chắc mình sẽ biến thành một con Gấu để chui vào ổ và ngủ cho đến mùa xuân ?

      Dạo này thấy mình hơi lạ.Lạ cái điều dửng dưng với một vài điều.Không hồ hỡi phấn khởi trước một tin vui,không ủ rủ với những tin không vui….
      Chao ôi ! Bộ muốn biến thành người máy rồi hay sao ?

      Cứ tưởng tượng mà xem,cả thành phố này và cả trái đất này ai cũng biến thành những người máy và loại ‘’ người Robot ‘’ biết suy nghĩ thì sẽ ra sao nhỉ ?.Có loại Robot thích mưa và loại khác chỉ thích nắng hoặc thích cả hai thì….

      Ư ư…ừ ừ..Nghĩ bậy bạ như vậy thấy không khá rồi.Vớ vẩn thật ! Thôi.Không dở chứng nữa.Khoác áo lạnh ,xỏ giầy bước ra cổng.Con đường cũng đã khoác áo bóng tối chờ mình từ lúc nào.
      Bữa nay không đổ lười nữa,tản bộ cái xem sao….

      Đi bộ cũng có cái hay hay.Một.. hai.. ba… bốn….Chân này bước sau chân kia và những ý nghĩ thong thả trở lại trong đầu,thoải mái,tự nhiên như hơi thở.

      Để xem mình nghĩ cái gì nhỉ ?
      Cứ thong thả trên con đường quen thuộc qua những dãy nhà khép kín cửa và những vườn cây rì rào lá….

      Để xem mình nghĩ cái gì nhỉ ?


      Sáng nay ở chỗ làm,cô bạn nhỏ hỏi :

      - Em đã gắn internet.Anh có Messenger live không ?
      - Là cái gì vậy ?

      Đôi mắt màu biển xanh tròn xoe :
      - Trời ơi.Nhà quê.Cái đó cũng không biết. Ở net ,họ chat direct với nhau bằng cách đó. Ông ạ !
      - À , à.Anh chẳng thích ‘’ chat,chit “ tí nào.
      - Chứ anh thích cái gì ?
      - .Thích ăn,thích ngủ và thích đọc,viết và thích nhiều thứ.
      - Thử đi.Buồn buồn mở máy ngồi trước wedcam sẽ thấy nhau để nói chuyện.

      Đành nhìn cô nhỏ với con mắt và bản mặt thộn ra của mình.(Lúc ấy, chắc lỡ nhìn được mình trong gương trông thảm hại và chán lắm )


      Lys cười cười,vẻ hớn hở :
      - Để em cho anh cái địa chỉ nghe …

      Tự dưng muốn nổi cáu - Nhỏ lạ thật !. Đã nói là thằng nhà quê không thích chat,chít mà.Cần gì thấy cái bản mặt méo mó qua ống kính và máy hình để nói với nhau ? Gặp nhau thỉnh thoảng,ngó nhau thẳng mặt và nghe nhau nói một cách thông thường không dễ hơn sao ? Hoặc chịu khó gởi cho vài cái mail là vui rồi ?

      Mà nói cái gì với nhau ở Net ? Không lẽ ngồi hàng giờ để tán gẫu với cái khoảng cách của máy với máy và màn hình ? Kiểu này,chắc ta biến thành robot quá !?

      Vậy mà cũng chẳng hỏi địa chỉ mail của cô bạn.Vậy mà cũng không trả lời cái câu phân vân của con nhỏ ( - Có lẽ vài tuần nữa mình sẽ không gặp nhau,em hết contra,hàng ế ,chủ không mướn nữa…)

      Đã cười cười ra điều thản nhiên và xem như một việc đương nhiên.
      Không gặp cũng xong. Đời sống này ,công việc này phải như thế. Đến rồi đi.Gặp rồi chia tay.Mỗi con đường,mỗi ngã rẽ…..

      Trong lúc đi dạo với ý nghĩ riêng tư một mình như thế này.Nghĩ lại,thấy mình có lúc trở thành vô tình như hòn sỏi,hòn đá.
      Tại sao thế ?

      - Tại mình mòn nhẵn ,chai lì với đời sống ?
      - Tại mình sợ thất vọng như bao lần thất vọng trong tình bạn ?
      - Tại mình hay mang tâm trạng bị bỏ rơi và ‘’ tủi thân ‘’ với tri nhớ của tình người…?
      - Tại mình đặt niềm tin quá nhiều và hay lý tưởng hóa tình bạn ?

      Lại đổ chứng,bất mãn và mất đi ‘’ Niềm Tin “ vào cuộc đời rồi.

      Với một góc đời và sự từng trải ít nhiều,sao ta không học thêm đuợc bài học khác ?.Bài học của sự Chấp Nhận , đừng cầu mong, đừng đòi hỏi ? Làm gì có sự tuyệt đối ở lòng người,tình người và tình bạn.

      Những người nội tâm là những người hay nghĩ ngợi và tự dày vò mình trong cả những điều bình thường nhất.Họ hay đặt vấn đề và coi tất cả những sự việc xảy ra chung quanh là điều quan trọng.Họ hay có những cảm giác ‘’ cô đơn ‘’ lẻ loi ngay cả khi lẫn lộn vào đám đông ….

      Vậy thì,bài học mới nhất trong ngày hôm nay của ta như thế nào nhỉ ?

      - Hãy vui vẻ,thản nhiên chấp nhận cái vui,cái buồn như một định luật.
      - Hãy hít thở cái không khí của hiện tại – Ici et Maintenant – và chăm chú vào hiện thực – Ta đang ăn và hãy chú tâm thưởng thức hương vị của món ăn, đừng nghĩ đến những chồng chén bát phải dọn dẹp và sẽ phải hì hục với nồi niêu đang chờ trong bếp.Sau đó là sau đó.Bây giờ là bây giờ.
      Ta quá phóng mình vào cái khoảng không mang tên tương lai dài,ngắn và nỡ quên đi cái thực tại đang sống,ta sẽ mất đi cái cảm giác sống thực.
      Và quá khứ ? Ta đang đi những bước chân trên mặt đất và ý nghĩ của ta cứ ngoái lại đằng sau để tìm nhớ về quá khứ,dĩ vãng,ta đang và sẽ nhìn thấy gì trước mặt mình ?

      Những gì mất mát trong lòng đã tuột mất.
      Và ngày mai ? Có phải chỉ là ngày hôm nay được thay cái tên gọi ? Ngày mai đến và không bao giờ đến.

      Thôi mà.Vui đi.Cứ yên tĩnh trong lòng mà vui và ôm đời sống vào lòng.
      Thôi mà.Hưởng đi : Một buổi tối và cơn lạnh chưa đến như thế này trên buớc chân tản bộ.Con đường đang đi,sẽ đi. Đi cho mỏi rời đôi chân.Mắt biết tìm con dốc trở về nhà,ngồi cạnh ngọn đèn ấm,trầm lòng với một đoạn nhạc êm êm lả lướt, lật vài trang giấy ở tạp chí Psychologie , đọc kỹ, đọc lại bài: ‘’ Đi dạo thong thả một mình với ý nghĩ ‘’ , đọc lại tâm tình của bao nhiêu người viết và đã sung sướng tìm được bao đề tài từ những bước chân của mình.

      Ừ,thì thế. Bước đi và sung sướng trở về với cái hẹn của mình.
      Ừ ừ..Trở về.





      đăng sơn.fr

      #78
        dang son 09.05.2012 02:35:57 (permalink)


        .




        THÊM LẦN THÈM NÓI MỘT MÌNH…trước khi đi ngủ


        ___________________________________________






        Chiều nay,làm việc xong hơi rảnh,tự dưng nhơ nhớ những dòng chữ và thèm đọc lại những gì mình đã viết, đọc cũng như một cách khám phá,tìm tòi để biết mình vẫn còn là mình.

        Thay vì viết một cái gì đó thêm cho Chủ Đề “ Đi Dạo ’’ lại tiện tay,tiện chân lạc vào chủ đề này : " Thêm Một Lần Nữa ".

        Thêm có phải để mà thêm ? Thêm điều gì ? Không lẽ thêm chữ cho chật những trang giấy ? Như người chồng vợ không chịu hạn chế sinh đẻ,năm nào cũng có cục cu tí ra đời cho chật thêm khoảnh đất ở quả địa cầu này ? Càng nghèo càng đẻ dữ.Thấy buồn cười quá khi lẩm cẩm ngồi đó mà so mình với sự đẻ đái của người đàn bà ! Mình có biết đẻ gì đâu ?

        Người ta hay bảo : ’’ Viết hoặc trong lãnh vực nghệ thuật sáng tạo là một hình thức sinh nở ( accouchement ) . Đã bao lần lang thang chui vào mấy cái musée ,bảo tàng viện ngắm các bức họa danh tiếng.Thấy ngơ ngơ,ngẩn ngẩn như một tên ngáo.Chẳng thấy rung cảm ,chẳng hiểu gì ráo trọi…..Hay là tại mình dốt nát quá và không đủ trình độ để hiểu La pisseuse ( người đàn bà đái ) của ngài Picasso ?

        Ông ấy đã nghĩ gì khi vẽ bức họa kỳ lạ như vậy ? Một ám ảnh thôi thúc của tình dục ? Một khát vọng của cái nhìn cho rõ nơi phát sinh ra những con người ? Ai nói gì thì nói,phê sao thì phê - đỉnh cao nghệ thuật vẫn có những cái kỳ dị,khó hiểu của một đỉnh cao !

        ….Lạng vài vòng ngó những tượng hình được uốn nắn một cách quái dị đầy biểu tượng lại thấy chóng mặt mũi…..
        Điệu này không khá rồi, đành bò ra cửa ,kiếm cái quán nước nhìn ngắm thiên hạ…..và
        có khi tìm được một vài ý tưởng tầm thường hoặc ngộ nghĩnh để viết…Viết như một cách hành lạc với cái đầu và để thoát ra cái tôi nhỏ nhoi của mình…….

        Mỗi ngày thêm vài hàng,mỗi ngày thêm vài trang như những bước chân tìm một hướng để đi ? Đi đâu ? Đi về nơi nào ?

        Người bạn thấy mình cặm cụi với ba cái mớ giấy chi chít chữ, lắc đầu ái ngại ( hình như anh ta cố nén tiếng thở dài khi nói ’’ Tao chịu ! Đã từ lâu chẳng có tâm trí gì để đọc,thì giờ cứ như chim bay,thoáng chốc đã thấy mình già ! ’’ )

        Già thì sao ? Và trong lúc còn trẻ,còn hai cẳng chân còn đứng vững,sao ta không chạy,không đi,không khám phá từng thứ mới lạ ? Sao ta cứ ngậm ngùi than thở và sợ sệt quãng đời còn lại ? Sao lúc ngồi đợi đến phiên mình trong một phòng mạch,không tìm cách ’’ cứu rỗi ’’ thời gian một cách có ích hơn là ngồi đó để nhăn mặt,châu mày,nhìn đồng hồ quay chậm và lê thê như con rùa ? Con rùa sẽ bò đến cái đích để thấy tuổi già sồng sộc hẹn hò ……

        Nghĩ đi ,nghĩ lại thấy sờ sợ với câu nói : tôi đi xem ciné để giết thì giờ ..Ah ha ! Thời gian giết mình hay mình giết nó ?

        Nghĩ gì thì nghĩ. Đến giờ phải ngừng viết,ngừng đọc để đi ngủ.Một ngày dài làm việc đã đủ mệt.Cái lưng mệt kéo thêm đôi mắt mỏi đang
        đòi ’’ xem ciné nhắm mắt’’.Cứ lì lì cố viết thêm tí nữa ,có lẽ sẽ viết bậy.Mà viết bậy thì sẽ dễ ăn đòn…..


        Thà đi ngủ.Ngoan.Còn hơn bị ăn đòn.Mình tôi ơi ! Xin được ngủ ngon.Mai tính tiếp.






        đăng sơn.fr



        #79
          dang son 11.05.2012 04:08:42 (permalink)
          .




          THÊM MỘT ĐOẠN ĐỜI.



          _____________________________________





          Trời đã chập choạng tối.Rời phòng triễn lãm của musée d’Aquitain,tôi đụng phải một khuôn mặt,một hình dáng.Nghe nói tiếng việt,phải ngờ ngợ một lúc mới nhận ra ngườii quen.

          Nói là quen thì cũng không đúng lắm.Nhìn dáng người đàn bà
          nhỏ thó có mái tóc dài cột ra sau ót,bộ quần áo nhàu nát,luộm thộm với những màu sắc rất chõi nhau,cái trí nhớ tồi tệ của tôi dã chưa nói lên đuợc điều gì của quá khứ.Trừ nụ cười của hàm răng có cái còn,cái mất và giọng nói của một thanh âm cao,nhọn.

          - Cậu…Cậu khỏe chứ ? Lâu quá không gặp lại !

          Phải rồi . Người đàn bà này đã gặp tôi lúc xưa, khi tôi chân
          ướt ,chân ráo tìm đến cái nhà hàng lộng lẫy của bà để xin việc làm.
          Người đàn ông da đen,cao lớn , ăn mặc diêm dúa đã bảo tôi :
          - Ông chờ tôi gọi bà chủ.

          Bà chủ mặc chiếc váy đầm rực rỡ,trang điểm sắc sảo đã lắc đầu từ chối lời xin việc làm của thằng sv tị nạn.Bà đã nhìn ông chồng da đen và nói như an ủi tôi ‘’ ..Cậu thỉnh thoảng trở lại.Nếu có việc tôi sẽ mướn ‘’.

          Tôi đã không quay lại.Vì chẳng có gì để nói hay để nhắc lại chuyện cũ.Tôi đã biết xoay sở với chính mình.

          Thời gian có bàn chân để chạy.Và có điều làm tôi ngạc nhiên hết sức khi khám phá ra cái Thế Giới lạ lùng của Người đàn bà tỉ phú
          ( thời ấy,bà có nhiều nhà hàng ăn cho mướn và nhiều nhà cho thuê )

          Bao nhiêu năm sau,tôi trở lại để giúp cô em gái mướn nhà hàng ăn của bà.Chân bước lên cầu thang để vào từng căn phòng cho việc kiểm kê nhà cửa,tôi lạc vào một cái kho tàng của Ali Baba trong truyện cổ tích.Chăn mền,quần áo, đồ đạc,giày dép,búa kềm và các vật dụng phế thải được và bị trộn lẫn vào nhau bắt bụi.Tất cả thứ nhìn thấy đã làm tôi choáng ngợp quay cuồng.

          Cô em thấy tôi đờ đẫn hoa mắt đã ghé tai nói nhỏ :
          - Anh ơi ! Phòng này là phòng ngủ của bà ta.Chỗ ngủ của bà ở dưới nhà hàng.

          Theo chân em gái xuống nhà hàng để bàn bạc làm sổ sách,thấy xấp giấy báo trải đầy trên sàn gạch,dưới comptoir,quầy chứa giấy tờ,chỗ rửa ly tách,tôi bước chân để tránh đạp lên.Và tôi càng ngạc nhiên khi cô em lại ghé tai lần nữa để thuyết minh bằng tiếng Việt :

          - Ông anh ơi ! Đây là giường ngủ mỗi đêm của bà ấy ! Bà thích nằm đất trên mặt giấy báo ‘’

          Tôi rợn người ,quên điều đang muốn nổi dóa.
          Điều mình nhìn thấy và hiểu được chẳng ăn nhập gì với nhau.


          ….Bây giờ,gặp lại.Năm tháng qua đi.Thời gian đổi màu trên những đường phố ,nhà cửa.Người đàn bà ngày xưa và người đàn bà bây giờ không giống nhau.

          Chào câu nói cuối và quay đi. Đến một ngã tư đường, chợt nhìn lại mình vào một khoảng kính nhà hàng thấy mình.Tôi tự hỏi…Cả tôi nữa ..Tôi sẽ ra sao ?




          đăng sơn.fr.
          (Một buổi tối trên phố.)
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2012 04:09:49 bởi dang son >
          #80
            dang son 13.05.2012 04:36:00 (permalink)




            .




            THÊM CHỮ
            Thêm Tình


            _____________________






            Định làm vườn xong thì ngồi ỳ ra một cái góc,lơ lửng nghe chim hót,ngắm hoa ,ngắm lá thì mắt lại vớ quyển tập truyện ngắn của cô nhỏ người Cà Mau.Đọc một mạch hai ba truyện ngắn của cô.Người đâu và mộc mạc trên dòng chữ và cách viết như thế.Người đâu mà sao đọc thấy muốn thương.

            Lật cái bìa sau của quyển sách,ngắm cô nhỏ -Cô không phải là đẹp.Cái đẹp của cô không phải được đánh giá bằng cặp mắt nhỏ nhít,bằng nụ cười non nớt.Tâm hồn cô đẹp lắm ! Đẹp như tiếng mái chèo trên rạch nước và những câu chuyện kể từ những tấm lòng nhân hậu.

            Gió đang thổi hiu hiu.Mùi cỏ vừa cắt thơm thơm mà tự dưng nghe có mùi đồng nội,mùi mưa ẩm bay là đà trên mặt đất.Tai bỗng nhiên nghe tiếng đàn vịt cạp cạp đuổi nhau trong đôi mắt ông già chăn vịt.Mùi lúa của quê hương đã rất thơm từ ngòi bút của cô nhỏ mặn mà chân chất vơí tình quê.
            Cứ như thế,càng đọc thì càng thấy mắt mình cay cay.Mình đang khóc ư ? - Phải rồi,những dòng chữ giản dị,hiền hoà như thế đang làm mình khóc.Đàn ông cũng biết khóc và cần có chỗ để khóc kiểu mình ên.Khóc đùng cho ai thấy ,họ cười.

            Mụ nàng nhà từ bếp,thò cái đầu nhìn ra vườn thấy mắt chồng đỏ hoe,mụ liếc bãi cỏ thẳng tắp rồi mụ ngoé :
            - Ăn cơm nước đi chứ ông ? Ở đó mà ngồi đọc truyện và chảy nước mắt.Đàn ông gì mà hở cái là nhè.Chán ông thật ,ông ơi !

            Bình thường mà thấy mụ chọc quê kiểu đó thì mình nổi doá ,sửng cồ ra cái vẻ cao bồi du đãng.Mà sao lạ quá chừng nè.Bữa nay mình im ru hiền khô ? Mình gấp quyển sách vơí lời hứa hẹn là sẽ đọc lại rất chậm rãi để nhớ quê,để có thể khóc kiểu mình ên thêm một lần nữa.
            Nói về cách viết thì mỗi người có một phong cách viết riêng.Biết đâu dè có ngày mình cũng nên xem lại cách viết của mình.Đã có người nói mình viết như một thằng tây lãng mạn viết tiếng việt theo cách suy nghĩ của mình.
            Ờ ,ờ.Phải coi lại cách diễn đạt của mình.Biết đâu cũng có ngày mình đốt hết,xoá bỏ hết những gì mình đã viết để viết theo một kiểu khác.Kiểu mộc mạc.Kiểu chân tình của một bờ sông có con đò rung rinh mái nước theo tiếng hò khoan.Có mùi mưa của đất.Có lời tình tự áo bà ba thương thương trên một nẻo đường đê ngày cũ.

            Biết đâu.Biết đâu mình tìm con nhỏ nhà văn đó và xin học một khoá viết kiểu tự tình quê hương.






            đăng sơn.fr



            ___________________



            #81
              dang son 18.05.2012 17:09:39 (permalink)






              Thêm những người mang tên Nàng






              _________________________________________






              Buổi tối đang sôi nổi để hát hò nhảy nhót thì có hai ba nàng đổ chứng ghiền thèm hát nhạc " Ướt ".Ướt này là kiểu ướt chèm nhẹp.Ướt bầm dập lê lết.

              Rời piste nhảy ,tôi cầm ly vang,đứng thui thủi trong góc nhà nghe các nàng tuần tự cầm micro thi nhau rên mấy liên khúc phụ tình,tình phụ.Nghe như thế đến một bài kiểu boléro khác thì tôi hết chịu được,thấy mình sắp sửa nhăn nhó đến cái độ xấu trai nhất thế giơí.Các tín hiệu nổi sùng bắt đầu dồn máu lên óc.Sợ phải trình diễn cái xấu tính hay lèo nhèo của mình,tôi vác ly vang ra cái bàn vuông ở phòng bên cạnh,kéo ghế ngồi.Tiếng lì nhì léo nhéo than khóc của mấy nàng hát kiểu thất tình vẫn đuổi theo.Trời ! Trời !


              Ngồi được một chốc như thế,định bụng sẽ mở cổng vườn lang thang ngắm trăng đêm như mọi lần thì nghe giọng của đàn bà.Êm,tươi,nhẹ.

              Đàn bà này không có cái tên là Eve.Nàng to con,đẹp,sexy như ngày nào ở buổi tập dợt văn nghệ làm tết tôi đã gặp và bị hơi say sẩm choáng váng.Tôi hay có cái tật kiêu ngạo khi cho là mình có đủ bản lĩnh để đối phó vơí những người đẹp.Họ càng đẹp và càng thông minh thì càng kinh khủng.

              Ở giữa tiếng đập đàn ,đập trống inh ỏi ngày ấy,tôi đã bị điếc để chỉ nghe tiếng nàng cười,nói.Nàng đã đẹp một cách dã man.Đẹp từ cặp mắt có nhiều ánh lẳng lơ ( tôi ghét người lẳng lơ ) Đẹp từ thân hình bắt mắt ( tôi thích chụp ảnh người đẹp để ngắm nghía,chiêm ngưỡng họ ) Nàng có giọng hát đậm đà ở một khúc trầm trầm và tôi đã thầm thầm nói với nàng : Cha mẹ tui ơi ! Cô quá sức đẹp,cô làm tui muốn chết đứng.

              Nàng đã vui lắm khi được khen.Nàng nghĩ là tôi cũng như bao gã ngờ nghệch khác để tán nàng và sẽ bị nhận chìm xuồng trong ánh mắt mỹ nhân.Sau đó,nhờ những câu kinh hãm mình,nhờ những tiếng xì xào chung quanh đại khái nói nàng là dân chơi cũ ở Saigòn và khoái quậy ( tôi ghét và sợ người quậy ) nên mọi chuyện qua đi.Tôi quên biến cái sắc đẹp chết người của nàng.Đời tôi được yên ổn.Ngày qua ngày.Và....



              Và giữa lúc đang ngán ngẩm phát ách vơí những bản nhạc nhăn nhó thảm thiết,tôi nghe giọng nói êm của nàng :

              - Sao bồ lại ra đây ngồi mình ên há ?

              Nàng kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Ánh mắt của nàng không còn làm tôi say sẩm như ngày đầu tiên nữa.Nàng và tôi đã già dặn đi theo ngày tháng.Nàng cụng ly,môi nhấp ngụm nhỏ.Môi của một trái táo ở vườn địa ngục.

              Tôi hỏi :
              - Lúc này bồ ra sao ? Còn quậy không ?

              Nàng cười,giọng như tiếng thuỷ tinh vỡ :

              - Hỏi chi kỳ ? Còn chứ.Còn sức còn quậy.Gã bồ cưng hết bến.

              - Nó là một thằng khùng hết cỡ.Nếu bồ là người yêu,là vợ tôi,tôi bóp cổ chết ngắt.

              Nàng hiểu và biết ý cũng như cách hay bốp chát của bạn.Chẳng thấy nàng giận dỗi gì để nghe tôi hỏi nàng về ba cái chuyện yêu đương của nàng.Nàng hay bỏ rơi vất vưởng tình đời của mình ở mấy cái sòng casino.

              - Bị ghiền rồi.khó bỏ lắm bạn tôi ơi !

              - Nếu bồ mà không rời sòng thì thằng cả quỷnh ấy sẽ rời bồ.

              Đàn bà lại cười,tôi ngắm cái bóng đêm đang vất vưỡng,lang thang trong đôi mắt hay làm ngộp thở đàn ông ấy và lắng nghe :

              - Cả quỷnh rất mê tớ nè nè.Vì tớ có nghề hay lắm !

              - Xời ! Cà chớn !

              - Ờ há.Ai cũng nói là tớ cà chua,cà chớn.Tớ chỉ là mình.Sống thật 100 phần trăm,lính ơi !

              - Tình yêu thì bao nhiêu phần trăm khi yêu hả ?

              Cái môi tham lam trề trề :

              - Trời ! Ở tuổi này thì còn yêu ai cho thật mà yêu.Đến vơí nhau chỉ vì tính toán mà thôi.Nói thật ra,mình chỉ có một mối tình duy nhất thời đó mà thôi.Anh ấy bị tù cải tạo,mình không chờ được.Đã lầm lỗi,lăng nhăng,kiếm sống.Anh ra tù.Vậy là thôi nhau.


              Tôi giữ im lặng nghe lãng vãng bài Thôi của người bạn đang hát từ phòng karaoké.Tự dưng thất mình không muốn nói chuyện tình yêu,tình cảm vơí nàng đàn bà nữa.Nói chuyện đời nghe vui hơn chút đỉnh.Trong những câu chuyện đời nàng đang rủ rỉ kể,tôi thấy những người đã chia tay nhau.Ngậm ngùi mà chia xa.


              Đêm xuống sâu ở ngoài.Những bài hát lại lừ đừ thất thỏm hơn nữa.Hình như những bản nhạc của tiếng việt đã rất buồn.Có khi người ta không thể nào quên là mình có những điều chẳng vui.


              Tôi nói với cô đàn bà gợi cảm :

              - Cám ơn cô đã không đến với tôi ở ngày ấy.Nếu không, có lẽ đời tôi sẽ buồn hơn.Thật tình mà cám ơn.






              đăng sơn.fr




              ____
              #82
                NgụyXưa 19.05.2012 00:15:30 (permalink)
                "Thêm những người mang tên Nàng" đã được mang vào thư viện.
                 
                Xin cám ơn anh Đăng Sơn.
                #83
                  dang son 21.05.2012 00:02:46 (permalink)


                  -






                  Cám ơn anh Nguỵ Xưa đã chịu khó " cõng " bài vở của Đs vào thư viện.

                  Chủ đề Thêm Một Lần Nữa sẽ còn nhiều thứ để mà Thêm.Thêm Tình,thêm chuyện,thêm đời.Thời gian đang trôi cũng là những điều đang thêm.
                  Chúc anh và bạn đọc thêm nhiều điều để vui và có thể sẻ chia.

                  Tình thân


                  đăng sơn.fr






                  -



                  #84
                    dang son 21.05.2012 21:07:51 (permalink)


                    THÊM LẦN TRỞ LẠI






                    _______________________________________






                    Mỗi lần ăn uống xong với bạn bè,tôi có cái thú lang thang dạo đêm.Những chỗ đến từ nhà bạn vẫn là những đoạn đường thả bộ.Một mình thong dong với bóng tối nhả xuống từ hàng đèn đường,ngắm những khu vườn đầy hoa yên tĩnh,nhìn thoáng vào những ô cửa sổ sáng đèn ấm cúng,có lúc tôi được nhìn thấy hai ba người ngồi rủ rỉ tán chuyện bên nhau quanh chiếc bàn bếp....

                    Biết mình có thể là người dễ hoà nhập vào đám đông,tôi vẫn biết cách thoát khỏi cái đám đông.Họ có sự náo nhiệt ồn ào của họ.Họ nói về thị trường chứng khoáng,nói về nền chính trị bè đảng,nói về tình đời,tình người...lúc tôi rời bàn để sửa soạn cuộc dạo tối thì họ đang kể,đang nói về một cặp vợ chồng đại gia oan nghiệp đang bị suy xụp nguy khốn vì nhà nước đang làm khó dễ qua những thủ doạn gian manh của họ....Có những câu kết luận là làm ác thì trả ác.Có kẻ im lặng ngẫm nghĩ,có kẻ hỉ hả vỗ tay như trả được mối thâm thù nào đó.


                    Tôi đứng ngoài cuộc chiến.Tôi thích sự yên tĩnh để lòng không náo động.Người ta đã học đủ các mánh lới để hại nhau,người đời biết oán ghét nhau để không học bài học biết đùm nhau,thương nhau.Có phải là như thế không ?

                    Không đi tìm câu trả lời khi nghĩ đến những điều quá quắc trên đời,tôi đứng thơ thẩn ngó mấy con đường cuốn nhau dài heo hút.Bóng tối đầy,thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp cọc cạch chạy ngang,thảng hoặc có tiếng chó sủa vu vơ đuổi theo bước chân bộ hành.

                    Đi bộ như thế,loanh quanh một chập lâu,tôi đẩy cổng trở vào phòng ăn chỗ đang tụ tập.

                    Có người bảo tôi :

                    - Thật uổng cho anh.Anh không được nghe một câu tuyên bố quan trọng.

                    Người khác chỉ tay vào cặp vợ chồng đã lìa nhau từ 4 năm.Nói :

                    - Ông chồng thú tội đã làm vợ nhà buồn và muốn quay về.


                    Tôi cười.Các bạn của tôi,ai cũng tốt lành khi muốn cặp này xum họp và đã khuyên giải lắm lần.Cô vợ ngồi yên thin thít.

                    Tôi nhìn mặt cô,nói vơí cô :

                    - Em bé ! Em còn chờ gì nữa .? Làm đám cưới lại thì anh sẽ làm phù rể và lo về phần chụp ảnh.


                    Cô ngồi im im.Mặt có nét ỉm buồn và không nói câu nào mặc cho biết bao người nhao nhao thuận tình khuyến khích.Cô chống tay lên cằm,mái tóc chảy xuống vai để tư lự.

                    Tôi muốn cáu lắm nhưng tôn trọng cách buồn bã im như hến của cô.Tôi nói là tôi để cho cô 3 ngày để suy nghĩ và báo cho chúng tôi cái tin mừng.Cô lại ngồi yên.Mắt không nói lên điều gì phấn khởi.Tình yêu của cô đã liệt hoặc chết hẳn hẳn rồi hay sao ?


                    Tôi vào phòng khách bên cạnh của nhà bạn,lục lạo lấy một tờ giấy trắng gấp làm tư.Ở một mặt giấy- tôi ngồi xuống và hí hoáy viết :



                    " Em gái thân !


                    Hãy trở lại vơí nhau nếu còn có thể.Đừng để thời gian đóng bụi nếu còn yêu nhau "




                    Vỗ vai cô,tôi kẹp mẫu giấy dươí ly nước của cô.Ánh mắt cô cúi xuống,mở tờ giấy rất nhanh và đọc rất nhanh.Cô lại quay đi yên lặng.


                    Từ lúc ấy đến suốt buổi đêm ca hát,khiêu vũ,tôi không nghe cô nói câu nào.Lúc chia tay nhau,cô chào tôi đi về .Liếc trên bàn tiệc,tôi thấy mẫu giấy viết của mình vẫn gấp làm tư nằm lại ở giữa ly tách.




                    Đêm lạnh chìm sâu theo mùi vườn ẩm từ một trận mưa rào bao ngày trước.Tôi mở cửa xe với cái ý nghĩ tội nghiệp cho dòng chữ của mình .Thật tình mà thấy chữ nghĩa đôi khi rất vô dụng khi mà lòng con người ta đã thật sự nguội lạnh.Tình yêu là một cái gì đó mà tôi không tài nào hiểu rõ.Mà tôi hỏi lại vơí chính mình : " Thắc mắc,đăm chiêu chuyện tình yêu còn sống hay đã tắt thở của họ để làm gì ? "








                    đăng sơn.fr


                    --
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2012 21:15:01 bởi dang son >
                    #85
                      dang son 01.06.2012 14:43:55 (permalink)





                      THÊM CHUYỆN TÌNH XƯA
                      ______________________________
                      đăng sơn.fr








                      Đọc truyện kể về một ông già.Già giữ kín,giữ nguyên mãi một mối tình xưa làm tôi nhớ lại một chuyện tình khác.

                      Để tôi kể cho bạn nghe :


                      Ông bạn này là dân chơi nhạc rock từ thời hyppy của Sài Gòn.Ông ta và tôi quen nhau chỉ qua mấy đám văn nghệ làm tết cho cộng đồng đây đó.Thấy ông có cái hay hay của một người nghệ sĩ,tôi làm việc chung,ông chơi solo guitar khá lả lướt và sexy.Nhìn ông thì biết là trong máu của ông có bia và nhạc.Mỗi lần đến đoạn solo thì ông bậm môi,khép mắt,quỵ gối,bò lê bò càng trên sàn nhạc ,ngó thấy mê mẩn vì phê lắm ! Chỉ có cái phiền là ông hay vặn âm thanh khá lớn,nhiều khi át cả ban nhạc làm người nghe phải co rúm người lại như những con chuột nhắt - Và chúng tôi hùng hổ,đụng nhau lộp cộp.

                      Là người phụ trách đạo diễn sân khấu kiêm phần âm thanh ,tôi kéo tiếng đàn của chàng ta xuống ở phần mixage.Đang phê ,đang lên đồng,chàng ta quay lại,liếc vào dàn máy và sưng mặt để kên.Kên thì kệ ông,tôi làm công việc của tôi.Vì cái tính ngang và là thằng khá thẳng tính,tôi chẳng sợ tên nào trong ban nhạc.Không phải là kỹ sư âm thanh nhưng tôi luôn tự hào là mình có sự cân bằng và một lỗ tai âm nhạc khá chính xác và phải động thủ. Từ từ,anh nhạc sĩ rock tóc dài đến vai hiểu tôi và hăng hái làm việc chung ( cho dù nhăn cứ nhăn và có vẻ oán tôi )

                      Khi bạn biết chơi nhạc thì dĩ nhiên bạn sẽ dễ dàng trong việc thu hút phái nữ khi họ biết ngẩn ngơ,lăng tăng yêu nhạc.Chuyện thường tình mà thôi,trong các buổi tập dợt văn nghệ,ông ta và cái con nhỏ tập tành ca hát lặn đi chơi và luôn luôn đến muộn.Khi đến thì họ đụng phải cái mặt hùng hục như đưa đám của tôi,vì tôi bắt buột nói điều cần nói để thu xếp.


                      Có vài buổi tối buồn buồn,ông mỏi tay ,bỏ đàn ghé tôi ngồi nghe nhạc,và ông kể chuyện tình sau vài chai bia lạnh : Chuyện cô tóc dài viết chữ dẹp ở khuôn viên đại học.Hai đứa đã bên nhau rồi vì thời cuộc phải xa lià nhau.Nàng ở lại quê nhà và lấy chồng ( giống như bài không tên số 2 của Vũ Thành An ).Bên này,chàng chum chủm giữ hình của nàng trong ví và không còn biết mở cửa trái tim ( chỉ lạng qua,lạng lại qua đường vài khi mà thôi - Những người khác không phải là cô ấy ) -Mỗi,mỗi đêm,chàng lục ví,đánh đàn,gục đầu và xem hình ảnh người yêu.

                      Đã bao nhiêu năm qua rồi,chàng nhạc sĩ vẫn thế.Lì lợm như bóng tối nhá nhem.


                      - Ông lì lợm thế.Giữ kỷ niệm mãi như thế để làm gì ? Tôi hỏi.

                      - Ông không yêu giống tôi.Đừng hỏi.Yêu là Yêu.Thế thôi.


                      Phép lạ ở đời trần không bao giờ xảy đến.Ông hút thuốc,uống bia và gặm cái cô đơn thường xuyên và ông buông dàn chết trong cảnh cô quạnh. Đúng ra,đây là một chuyện tình nhạt như nước ốc.

                      Đúng ra,hình ảnh của ông nhạc sĩ ấy đã chìm vào quên lãng.Chiều nay về nhà,nghe lại bản nhạc tên Chiều Trên Phá Tam Giang của Trần Thiện Thanh,tự nhiên tôi nghĩ đến ông.Ông đã yêu thích bản nhạc này đến độ nghe đi nghe lại mỗi mình nó trong cái đĩa laser dics và cứ đòi nghe mỗi lần ông ghé chơi.


                      Ừ ông ! .... "Chiều trên phá Tam Giang,anh chợt nhớ em.Nhớ ôi ,niềm nhớ đến bất tận.Em ơi ! Em ơi .... "

                      Có lần nghe nói,đi đâu ,ông cũng bê theo cái đía có bài hát và có lần ông đã để quên cái đĩa trên băng ghế xe hơi đóng kín cửa giữa nắng hè.Cái đĩa tủi thân co rúm lại như cái bánh đa.Và ông hì hục đi tìm mua lại cái đĩa khác.Cũng chỉ vì một bài.


                      Bây giờ,nếu còn sống thì có lẽ ông nhạc sĩ ấy đã được trao cho một giải quán quân vô địch Lì.

                      Bây giờ,nếu ông còn sống thì cũng sẽ có những câu viết này cho ông.


                      Thật là....Thật là......






                      ______________________



                      - France.
                      #86
                        dang son 04.06.2012 03:38:29 (permalink)



                        -


                        THÊM MÙA LÁ RỤNG.



                        ______________________________________




                        Có một bản nhạc mà tôi đã rất yêu thích ở ngày xưa....Đêm chưa qua mà trời sao vội sáng....- Chiếc Lá Cuối Cùng - Ca từ đã sâu lắng buồn thảm vơí giọng hát Lệ Thu.

                        Sang bên này,thỉnh thoảng nghe lại ở cuộn băng cassette cũ mèm.Giọng người ca sĩ ấy thời xưa khác bây giờ.Bây giờ nghe cô hát lại trên một sân khấu thì tiếng hát chát chúa vì tháng năm đã trôi qua.

                        Trong lãnh vực nghệ thuật,hễ bạn yêu thích một tác phẩm,chắc hẳn là bạn rất vui khi gặp được tác giả.Chuyện dĩ nhiên như thế và sẽ có điều thú vị.Tôi có dịp tình cờ gặp người sáng tác bài Chiếc Lá Cuối Cùng ( nghe người ta nói ông ấy bảo thế ).

                        Tôi gặp ông,sau cái bắt tay chặt chẽ,tôi vui vẻ,hỏi :

                        - Có phải chú có bút hiệu là Tuấn Khanh của bài Chiếc Lá Cuối Cùng ?

                        Ông gật đầu xác nhận và tôi đã nức nở khen ngợi.

                        Một thời gian sau,tôi xem tin tức trên Tv thấy và nghe tin Tuấn Khanh của CLCC vẫn còn ở Việt Nam. Sau này,trong các chương trình thi ca nhạc,văn nghệ,tôi lại thấy một Tuấn Khanh khác,tròn trịa,vui vẻ và trẻ hơn.Chuyện lấy trùng tên khi sáng tác là chuyện thường tình ( dù cho là nên tránh ) nhưng có điều không được " thường tình " cho lắm là chuyện nhận bừa.


                        Sau này,mỗi lần có dịp gặp lại cái ông nhận bừa ấy trong những buổi tiệc ở đây đó,tôi im lặng và tránh ngồi cạnh ông vì tôi sợ mình hăng quá sau vài ly vang để nhận bừa và lấy đại Bài Không Tên cuối cùng là của mình ( như thế,tôi sẽ phạm tội vơí ông Vũ Thành An ).



                        -


                        Ngày mai,thứ hai là ngày chôn cất vợ ông nhận bừa ấy.

                        Chiều nay,tôi ngồi gọn lỏn ở cái góc bếp nhỏ xíu xiu,nghe lại hai lần bài Chiếc Lá Cuối Cùng,cảm thấy buồn buồn.


                        Ừ. Ừ.Đời người như chiếc lá ở những mùa lá rụng và không rụng.Sống vui được ngày nào hay ngày ấy.Trách nhau làm gì ?





                        đăng sơn.fr



                        #87
                          dang son 07.06.2012 04:37:03 (permalink)





                          THÊM LẦN ĐỂ GẶP LẠI


                          ______________________________________________






                          Lái xe,lạc vòng vòng.Mãi đến vòng thứ 3 thì tôi mới tìm được con đường đến nghĩa trang.Bà bạn ngồi ở phía sau có vẻ nóng ruột sợ trễ giờ nghe tụng kinh và thắp nhang cho người quá cố.

                          Liếc vào đồng hồ trong xe,tôi thấy mình chẳng có gì phải gấp gáp.Gấp quá thì loạng quạng có thể gây tai nạn,vả lại cũng chẳng có gì mà phải chạy như ma đuổi khi chưa muốn nhận cái visa để lấy chuyến tàu cuối về thế giơí bên kia. ( Nghe đâu ở cõi ấy không còn sự đau khổ,bon chen,hận thù...nhưng kẹt cái là không có vụ chơi nhạc,nghe nhạc,văn nghệ văn gừng và không có người đẹp để hú hí ) Còn đang yêu đời trần tục nên tôi hãm tốc độ xe tìm đường.


                          Vậy là đến.Bước từ bãi đậu xe đến nhà nguyện chỗ tiễn đưa thì thấy rất đông người.Hụt bài văn tế của ông chồng 73 tuổi đọc cho vợ 66 tuổi xuân.Nghe người ta nói ông khóc trước quan tài vợ và thề sẽ không bước thêm bước nào nữa.Tôi nghĩ thế cũng phải.Ở quãng tuổi 70 trở nên,chỉ nên yêu nhè nhẹ mà thôi,chớ nên mang còng vào cổ nữa.Sức đâu mà.... Thấy mấy ông trên 70 về Việt Nam cưới mấy cô,mấy bà xồn xồn,tôi đã thán phục và đâm hãi.

                          Lúc lên rải hoa từ biệt và đốt nhang thì mắt tôi chạm vào khuôn mặt buồn thảm của thằng con trai đầu đàn của gia đình có 8 đứa con.Hắn bắt tay tôi,tôi chào hắn,chả nói năng gì.Người cần phải chia buồn là với cha hắn .Hắn thì không cần phải chia gì vơí hắn ( vì có nhiều lý do sẽ kể ở những hàng viết dươí đây )


                          Sau lễ hoả táng thì mọi người lục đục kéo nhau ra cửa,người đứng lại,kẻ ngồi xuống băng ghế ơi ơí gọi nhau,chào nhau.Đây cũng là một cơ hội để gặp gỡ những người mình ít có dịp gặp trên đời.

                          Trong đám người đứng ngổn ngang trước cửa thì tôi lại chạm mặt hắn - Thằng con trời đánh đầu đàn kiểu bán trời không mời thiên lôi của bà người quen vừa được thiêu xác.Nhìn cái mặt xần xùi bù xù của hắn là tôi nhớ lại và hình dung thêm được một quãng đời như cuốn phim bộ lòng thòng của hắn sau trận hắn xách súng rượt bắn bà vợ đầm kiêm nghề chủ bar buôn lậu, thầu gái và làm tú bà bao năm trước.

                          Gặp hắn,thằng trời đánh thì ta nên im lặng hoặc cố chịu đựng nghe hắn chích choè kể chuyện áp phe và nghe những mưu chước quỷ thần.

                          Phải im lặng hoặc cười cười ở một góc môi và nghe chuyện.Hắn mở màn ảnh cái Ipad chià cho mọi người đứng chung quanh xem một đoạn vidéo có hình con vợ mơí trẻ măng 28 tuổi .Nàng đang ỏng ẹo người quay tròn trên mặt giường cạnh cái màn ảnh LCD.Hắn báo cáo tình hình là đã về bên nhà tậu cái quán cà phê và cưới em sau một thời gian điêu đứng vào tù,ra khám bên này ...

                          Có tiếng ghẹo hắn :

                          - Mày già rồi,lấy làm chi con vợ trẻ như vậy ?

                          - Chời ! Già đâu mà già,Tôi chưa đến 50 mà .Em này thương tôi lắm.Chịu cày.


                          Để có cái ăn,ai mà chẳng chịu cày hả cái thằng hoang đàng kia ?
                          Mày cũng đã " cày " thê thảm ở bên này rồi.Mày đã nổi tiếng từ bé khi trốn học ,đi hoang và hay lẻn vào các siêu thị để ăn cắp vặt.Ra đời vơí những khuôn thước mánh mung từ kiểu giả trang cụ già vào siêu thị ăn cắp rượu,máy móc đem ra ngoài bán.Đó là chưa kể những vụ cấu kết vơí các tay trong để tẩu hàng hoá trộm sau này.

                          Đứng nghe tên gian hùng thao thao kể một tràng dài về " những cái thành công " của hắn ở quê nhà trong kỳ ngao du vừa rồi,tôi đâm ra bực dọc và ngứa mồm.Lùi lại vài bước để dùng thì giờ ngắm bộ vó như kẻ cướp giết người của hắn,tôi có một ý nghĩ là lạ : Phải chi cái người nằm trong hòm vừa rồi là hắn để thay cho mẹ hắn.

                          Hắn sống thêm ngày nào thì những hồ sơ tội trạng ở văn phòng cảnh sát lại dầy thêm.Như có lần tôi mua xong vài món đồ ở một gian hàng bán dụng cụ cưa kéo,lúc ký cái chèque để trả tiền thì nhân viên két gọi xếp văn phòng lại để dò tên tôi trong cái danh sách những kẻ gian lận chuyên quỵt và ký ngân phiếu giả.Trong cái danh sách đó,tôi liếc mắt thấy cái tên của thằng trời đánh ấy vì hắn trùng tên họ với tôi.

                          Nhân viên cửa hàng đã hỏi tôi : Ông có họ hàng gì vơí cái tên này không ? Hoặc ông có biết rõ về hắn không ?

                          Thế là hoả diệm sơn chấn động.Máu giang hồ du đãng của tôi đã trở lại vơí sự dữ dội nhất.Tôi dữ dội vì nóng mặt ,xấu hổ vì có cái Họ trùng tên vơí kẻ cắp.Nó là thằng rất nổi tiếng trong giới trộm cắp.Tôi thì tôi nổi cọc chứ không nổi tiếng.


                          Ôi đời ! Nhìn cái mặt hắn,nghe cái giọng oang oang vui cười của nó trong ngày đưa đám mẹ hắn,tôi bỗng ao ước mình là ông trời để rút cái sổ hộ chiếu của hắn.


                          Trái đất này,ngày càng có thêm người.Thêm người chết.Thêm trẻ sơ sinh.Và cũng sẽ có thêm những thằng con trời đánh.Xin một lần nữa có lời chung vui và xin chia buồn vơí đời.







                          đăng sơn.fr


                          #88
                            dang son 18.06.2012 14:38:38 (permalink)


                            .




                            THÊM MỘT LẦN
                            thèm HÚC.





                            ___________________________________






                            THẬT HAY GIẢ ?










                            ** Một :


                            Đêm khuya khoắc.Bà chị bạn hỏi tôi,vẻ tò mò :
                            - Chị thấy em giao thiệp rộng ! Có nhiều bạn lắm hả ? Mà bạn thân nhất là ai ?
                            - Bạn thân theo nghĩa nào,chị ?
                            - Chẳng hạn…bạn tri kỷ…

                            Tôi ngẩn người và bắt đầu đếm.Không đếm bằng đầu ngón tay mà bằng trí nhớ,tôi nhớ rõ rằng mình đã có nhiều bạn : bạn học thời thơ ấu,bạn thời tuổi trẻ và bạn…bè.

                            Bà chị vẫn không dể tôi yên khi tôi nói về điều đó.Chị lập lại câu hỏi về bạn Tri Kỷ .
                            Tôi ngần ngại :
                            - Chắc là không,chị ạ .
                            - Có lẽ em không xem chị là bạn ?.Hay tại em thích sự cô độc và khó tính ?

                            Tôi ít khi thích những câu hỏi dồn dập và khó trả lời nên lái câu trả lời theo kiểu ‘’ Đi Dạo mát ‘’ :
                            - Người ta có ‘’ bè ‘’ nhiều hơn là bạn theo từng lãnh vực.Chị có nghĩ Tri Kỷ nên là người phối ngẫu của mình cho tiện việc sổ sách không ?
                            Chị bạn nhất định ‘’ chiến đấu ‘’ với câu hỏi từ ban đầu :
                            - Ngoài ngưòi bạn đời,em chắc chắn không có tri kỷ thật sao ?

                            Tôi gật đầu,cố giữ sự yên lặng khi nghĩ về những điều chung quanh việc Xã Giao thuờng thức và những sự đồng tình trong tình thân hữu ở đời, ở những bàn tiệc họp mặt, ở chỗ công ăn việc làm….

                            Ngày xưa,tôi có vài bạn rất thân ở thời trung học,hoàn cảnh đời dã đẩy chúng tôi tung tán,xa nhau và biến mất ( dù đã mỏi mắt đi tìm ).Sau đó,tôi có duy nhất một tên bạn thân người việt,thân hơn anh em để chia sẻ những buồn vui và cả những cảm nghĩ thầm kín nhất. Ở một đêm rất khuya,hai đứa bạn đã rủ rỉ gọi nhau là : ‘’ Tri Kỷ ‘’ và Tri Âm.

                            Ngày qua ngày.Tri Kỷ đã chỉ là một danh từ làm dáng,một tiếng gọi.
                            Bây giờ thì………..



                            **** Hai :



                            Thường thì mỗi khi có dịp họp mặt và ăn uống,các gia đình hay sắp chỗ cho tôi ngồi cạnh hai ông bạn già ở đầu bàn. Ông Thường,vị bác sĩ hưu trí trẻ,tuổi mới độ ngoài 70,tính tình cởi mở và rất hào hoa,vui tính, ông thích ngồi đầu bàn bên trái tôi và luôn luôn cạnh ông Mạnh,nghề gõ đầu trẻ,môn Triết thời Đà Lạt.Tôi là kẻ trẻ tuổi nhất giữa nhóm bạn lớn tuổi nhưng có nhiều nghệ sĩ tính để cho phép tôi gọi là anh chị để ‘’ tạo phép lạ ‘’ trong tình thân hữu dù họ đáng tuổi cha mẹ của tôi.


                            Buổi tối nay, đặc biệt hơn, ông Thường nhường chỗ cho một ông tây - cựu hiệu trưởng một trường trung học ở Lyon - ngồi cạnh tôi bên trái ,và bên phải tôi là một bà cũng thuộc loại cựu giáo sư trung học, dạy pháp văn thời Sàigòn.Tôi nghĩ bụng,tối nay chắc những câu chuyện chỉ vòng quanh những vấn đề giáo dục và chính trị như bao lần……

                            Vừa kịp cụng ly sau bài ‘’ diễn văn ‘’ họp mặt,bà cựu Gs tên Phương ghé tai tôi :

                            - Này em ! Đừng lên internet trao đổi,viết qua,viết lại ba cái làm nhàm.Cẩn thận.Toàn là Ảo không đó em.

                            Tôi cười cười,lãng câu chuyện và quay sang đấu hót với ông tây tóc vàng.

                            Sau món ăn đầu,bà Phương lại khều tôi :

                            -Này cậu.Chúi đầu viết lăng nhăng,chít chát ở Net chỉ tổ mất thì giờ. Để thì giờ đó mà lo việc làm ăn,việc gia đình .Có ích lợi hơn.Vả lại mấy cái đứa làm thơ khóc mây thương gió toàn nói xạo không à ……

                            Và bà giáo tiện việc ,vui miệng tặng tôi một tràng dài khi kể về những cạm bẫy trên Net với đầy đủ chi tiết và kinh nghiệm đã thâu thập được từ đây, đó….

                            Lần này thì tôi dấu nhẹm nụ cười cầu hòa và cầu tài của mình vào đáy ly vang,tôi lấy can đảm nốc cạn nó và lên
                            đạn - nổi cáu – tôi nhìn sâu vào mắt nàng,hai cặp kính của nàng và tôi có dịp được gần nhau .

                            Tôi rủ rỉ với nàng rằng :

                            - Chị có vẻ mang nặng thành kiến với cái Thế Giới Ảo và lên án những cái nhì nhằng có thể có và xảy ra ở nó.Em nghĩ ,với sự hiểu biết sẵn có của chị,chị có thể chọn một vài Diễn Đàn và một vài Chủ Đề để viết và xây dựng.

                            Thấy bà giáo có vẻ chăm chú nghe và có vẻ gật gù,tôi đổi tông cho bản nhạc và
                            ‘’ HÚC ‘’ nàng vài cái nhè nhẹ :
                            - Chị cũng có thể giữ ý nghĩ là người ta vào net chỉ để tán gẫu và tán tỉnh nhau thì đó là quyền của chị.Nhưng chỉ mới gặp em một vài lần với nhóm bạn mà chị đã có lòng nhắn nhủ em rồi.Chị chưa vào đọc thử một vài điều em lảm nhảm,nhăng nhít ở net ,phải không ? Khi thử đọc xong ,xin chị cho biết vài ý kiến,có lẽ cũng chưa muộn.Chị nhỉ ?

                            Đôi mắt đẹp dịu đi,tỏ ý thông cảm.Nàng lại gật gù :
                            - Ừ há.Chị đã có phần quá đáng với em và Net.Chị sẽ có dịp ghé vào chủ đề để đọc cậu.Cho chị xin tên mấy cái site đó đi.Sẽ vào đọc.

                            - Em mong thế.Và có dịp,em sẽ húc chị vài lần.Thật đấy.

                            Nói vậy cho ra vẻ là mình biết trả đũa thôi.Tính tôi hiền lành.Người ta đọc mình,cảm thông thì cám ơn.Húc như dê húc để làm gì ? Được gì ? Mà có chắc gì mình thấy rõ và biết ai là ai để mà ’’ húc ‘’ ? Không khéo lại tai bay họa gởi !




                            đăng sơn.fr
                            ( Thế Giới Ảo và Tình Thật )













                            THÊM LẦN TRỞ LẠI ( Bút Ký )
                            | Afficher |





                            .


                            #89
                              dang son 21.06.2012 00:20:21 (permalink)

                              .



                              THÊM MỘT BUỔI SÁNG MƯA







                              Cái thú dậy sớm theo tôi ra phố.Phố đang chuyển mưa.Sau cái hẹn,định lang thang,định ghé vào gian hàng bán máy móc,băng đĩa sách báo thì nghe tiếng gọi ở góc đường.

                              Quay lại,toe toét cười tươi vơí nhau.Ông bạn hỏi đi đâu.Tôi cũng hỏi ông như thế.Rủ nhau ngồi ở cái quán nước tên là Màu Cà Phê.Quán lúc nào cũng tình,cũng đẹp nhưng hôm nay có vẻ ê ế khách.Bàn ghế bày ở vỉa hè trên đường đi bộ vắng hoe.

                              Ly cà phê đậm đà rất ngon nhưng nhìn thấy nụ cười của bạn chẳng còn ngon tí nào.

                              Hỏi bạn :

                              - Vợ mới ra sao ? Ổn định xong xuôi chưa ?

                              Bạn ngần ngừ.Giọng coi vẻ chán chường .

                              - Thì cứ như thế.Coi như là một sự trao đổi mà...Đến đâu hay đến đó.

                              - Ông phải yêu người ta thì ông mơí lấy mang qua đây chứ há ?

                              - Trời đất ơi ! Đến tuổi này mà còn yêu gì nữa ,ông ?



                              Tôi tròn mắt,nhìn bạn :

                              - Bộ ông đang bị liệt hả ? Tim liệt hay cái gì khác bị liệt ?


                              Bạn cười cười.Nói trái tim bị chai lì sau lần đổ vỡ.Gà trống nuôi con quen rồi.


                              - Còn con gà mái dầu này thì sao ?

                              - Chả hạp tí nào.Mạnh ai nấy sống.Bà ta có đường làm ăn của bà.Tôi sống kiểu tôi.

                              - Buồn chết.

                              Bạn lúc lắc đầu :

                              - Có gì mà buồn.Quen rồi.Tôi mang bà ấy sang đây theo một thoả thuận.Chả yêu gì ?



                              Cơn mưa rào ồ ạt rơi xuống.Chúng tôi kéo ghế ngồi sát vào bàn tránh mưa.Cả cái góc phố lặng người ủ rũ.Câu chuyện giữa đàn ông vẫn rù rì theo tiếng nhạc mưa.Tôi ngồi im nghe bạn kể về những chuyến về thăm nhà.Biết bao nhiêu cảnh dổi thay,biết bao nhiêu cảnh đổi đời kiểu đại gia,kiều nữ...


                              Tôi chẳng biết nói gì thêm vơí người bạn.Mỗi người có mỗi cảnh đời.Hình như theo ngày tháng trên mái tóc,hình ảnh tình yêu đôi lứa cũng là một bức tranh mờ nhạt.

                              Chia tay nhau.Tôi đứng lại nhìn cái lưng người bạn khuất sau màn mưa.Tự dưng có chút gì đó bùi ngùi.





                              đăng sơn.fr
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 15 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9