VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 19 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 12.06.2011 22:43:55 (permalink)






Nói Hay Không Nên Nói.....?







Thêm một ngày,xong nhiều việc đã làm,phải làm....
Lại có cuộc hẹn hò khi mở máy.
Hẹn hò với ai ?
Nhưng bài viết,những bài đọc,những góp ý hoặc những câu trả lời hoặc đối thơ với nhau trên mạng.....

Có những bài thơ rất tếu,vui nhộn,phá phách như thời còn cắp sách đến truờng....Nhất quỷ nhì ma,thứ ba...học trò....

Bây giờ,thời học trò và áo trắng đã xa.Ra đời rồi,học thêm trò đời và những màn quỷ quái khác....Những xảo thuật để tranh đấu,bon chen ở đời.....

....Vào đọc lại bài thơ '' Mãi mãi nhé với tình tôi ''của mình mới tải trên mạng ở Nhịp Cầu Duyên bữa nọ,thấy bài thơ và câu trả lời,giật mình,muốn té xỉu vì kích ngất và có vài điều vui buồn với nghĩa đen và nghĩa bóng.....

Hình như tâm trạng những kẻ yêu thơ,văn hay bị ám ảnh vì chữ Yêu Thương và những mối tình cảm không rõ rệt....

Khác với môn khoa học và những bài toán cần có đáp số rõ ràng ,choính xác.Tình cảm con người và khoa tâm lý lại không có những đáp số rõ ràng như : 1 + 1 = 2 .


Khi một người thơ gặp người thơ và cùng nhận ra một nỗi rung cảm nào đó,có đôi lúc,người nhận và người đáp lại lờ ngờ,mơ màng thơ thẩn.

Người ta có nhiều cách thức để yêu và khổ với nhau....
Có người yêu nhau mà không cần có cái giường và mặt nệm làm chứng.
Có người tưởng là yêu nhau nhưng...một khi rời thân xác và chăn gối thì nhận thấy điều thực tế phủ phàng nhất : Chỉ là cơn chấn động của xác thịt !

Tai nạn hay không là ở chỗ ấy.!

- - Ông là người dùng lý chí để Yêu.Vậy thì rõ ra Ông không biết yêu là gì ?

Đã có người bạn nói với tôi như thế.
Tôi chỉ biết cười.
Tôi thích nói và lý luận về tình yêu - Vậy mà lần đó,tôi ngậm miệng chỉ biết cười.

Cãi vã nhau chi cho mệt.Đã biết rằng '' Chín người,10 ý mà ! ''


Trở lại bài thơ họa vừa rồi trên trang thơ của tôi,có một chút gì đó ngầm ngầm,vừa rõ và không rõ nét.

Đã có lần tôi xác định lập trường với vài người viết và bạn thơ rằng :

'' Những chữ Em và Tôi trong những lời viết hoang tưởng ,tồi tệ của tôi chỉ là một sản phẩm của tưởng tượng.Sự thật đã nằm trong một phần ký ức của quá khứ,lâu lâu lôi ra,hý hoáy,pha trộn và khóc lóc tí cho ra vẻ biết yêu.....""

Nói như vậy là tôi có rất nhiều tình nhân,người yêu bị và được yêu.Dù biết Yêu đồng nghĩa là đau khổ -Trò chơi của thú đau thương.


Mà thôi.Mệt rồi.Không viết, không nói nữa.Dài đẳng,lắm lời quá sẽ bị nhàm.

Tắt máy ở đây và leo lên giường,chùm chăn.
Mộng đẹp khi xem chiếu bóng mà nhắm mắt.
Sướng ơi là sướng !







ICI ET MAINTENANT.
BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY.




Buổi sáng,mở outlook,nhận được thư của người bạn vong niên.Tựa thư mang tên :" Cung Chúc Tân Xuân" và kèm theo những slide ảnh cùng những dòng pháp ngữ rất đẹp.

" Con người mong đợi,kỳ vọng đi tìm hạnh phúc với những lời chờ đợi hứa hẹn.Năm tháng qua đi,tuổi đời chồng chất với bao ê chề thất vọng.
Bởi vì đâu ? Tại sao ta không chấp nhận và đón lấy những phút giây của hiện tại ?"

Hạnh Phúc không phải là điểm đến.
Hạnh Phúc là con đường đang đi với những gian truân,gập ghềnh.Đừng đợi ngày,đợi tháng,đừng đợi trả xong nợ nần,con cái khôn lớn để hưởng sung sướng,bình an.Những xe hơi nhà lầu không phải là mục tiêu của Hạnh Phúc.Hãy bắt tay ngay vào việc và quyết định phải sung sướng.Hãy biết mở vòng tay chia sẻ khó khăn và giúp đỡ người khác.Hãy biến cuộc đời ta là con đường du hành của tình yêu và hạnh phúc.
'' Il faut vivre et inventer Ta Vie "

Màn ảnh nhòe đi vì những giọt nước mắt.Ôi chao.Trời sáng nay còn tối thẫm nơi khung cửa.Trời không mưa như buổi sáng hôm trước nhưng trong tôi,từ đôi mắt,từ ngón tay,tôi đang khóc.Sung sướng để khóc.Như đứa bé được vỗ về,an ủi.Như khi té ngã,đau đớn và được đón nhận bàn tay nâng đỡ mình.

Cám ơn người gởi cho tôi món quà chúc tết này.Món quà tinh thần vô giá như những trang sách Dạy Làm Người.
Không còn mùa đông giá lạnh ở trong tôi nữa.Trời có tuyết rơi,mưa gào,gió táp cũng mặc kệ.Buồn vui,tủi nhục trần ai có thêm nữa cũng chẳng sao vì lẽ cứ trong tôi đã biết đón nhận sự giản dị và chân lý của cuộc đời.Mùa xuân vẫn ở hoài trong tôi.Với hoa trái tươi tắn,với lời chim hót sáng,với ánh bình minh mỗi ngày của vòng quay trái đất.
Nơi tôi còn những bàn tay ấm của tình người,tình bạn và những trái tim biết đón nhận và chia sẻ.Nơi có kỳ vọng trong ý tưởng đẹp nhất của loài người : Đi và tìm kiếm Hạnh Phúc.

Tôi tiếp tục đi để đến.Nhưng tôi quyết định không đì tìm HẠNH PHÚC nữa.Vì HP đã ở trước mặt,chung quanh.
ICI ET MAINTENANT. Cám ơn cuộc đời trong đó có chúng ta.













.MỘT NGÀY NGHỈ KHÁC THƯờNG.









- Ông tưởng ông sức voi hả ? Lâu quá không thấy mặt ông ?

Vừa khám áp huyết cho tôi,ông bác sĩ vừa nhăn nhó,phàn nàn làm tôi cảm động và nghi ngờ lòng thương khách hàng của ông.Lão thầy thuốc ốm nhom,cao ngòng mà lúc xưa tôi chẳng ưa tí nào với bộ mặt " táo bón "

Thấy Lão coi bộ bớt nhăn,tôi tặng lão nụ cười khá đẹp của mình.
- Ông thấy được không ? Tension thế nào ?
- Cao lắm.Tôi phải canh chừng thường xuyên để giữ mạng sống của ông .

Nghe thấy ghê ! .Cảm động lần nữa.Bữa nay chắc ngày hên.Được sự chiếu cố tận tình của một vài người.Điệu này,chiều chiều,ghé văn phòng,ngồi gõ vài bài thơ,chắc ra rít,mùi mẫn lắm.

Tôi từ giã phòng mạch ra về với cái toa gởi đi khám tim. Chán mớ đời.Tôi luôn luôn ghét những cái hẹn.Những rendez-vous đối với tôi luôn luôn là những ràng buột vì tính mình li ti,tỉ mỉ sợ sai hẹn dù 5,10 phút.


....

Bây giờ thì đang ở trong bệnh viện.Trắng ,toàn màu trắng .Tôi ghét những bức tường trắng toát lạnh lùng như tuyết.Người ta cố tình cản trở cái cảm giác lạnh lùng này bằng những bích chương và tranh ảnh gắn rải rác.

Được nhét vào một cái phòng để sống chung với một anh bạn trẻ ,ngó chàng chừng bảy,tám chục,coi bộ chàng vui tươi,trẻ trung với mớ dây nhợ gắn lung tung quanh người.
Lại thêm nụ cười cầu tài ra vẻ ma mới triều cống ma cũ của mình.

- Sau bữa ăn tối lúc 6 giờ,ông có thể đi dạo loanh quanh.Tắm rửa lên giường và không được ăn uống gì sau 12 giờ đêm nhé.Mai sớm,sẽ được cạo lông lá và thọt ống chụp và đo tim.

Bỏ xừ rồi.Nghe chữ Đi Dạo thì khoái,nghe Thọt Thọt cái gì vào người và chuyện cạo lông lá ớn quá.Họ làm như mình là heo,bò không bằng ?! Á Đông ta làm gì có lông nhiều mà cạo.
Bộ trái tim mình có vấn đề hay ' Sự Cố'' hay sao mà coi bộ khẩn trương và bị bắt nằm viện thế này ?.

Đời bên ngoài đang vui.Tối nay,cả thành phố lên đèn mừng ngày Lễ Âm Nhạc,cái buổi tối chẩy hội,người người bò ra đường ;đông như kiến và trống kèn khua ầm ĩ ,thế mà mình....

Thôi kệ.Nghĩ quẩn chi cho mệt đầu.Tà tà bò xuống nhà dưới,nhâm nhi cái cà phê,ngơ ngẩn ngắm vài bông hồng biết nói và đọc vài trang báo.Cũng xong với cái cảm giác được và '' bị '' ngừng việc đi nghỉ mát.


.....

- Mời ông cởi hết quần áo và leo lên giường.
- Tôi không quen cởi truồng trước mặt phụ nữ,nhất là trước mặt một người đẹp như cô.
_ Ông thật là nhiều chuyện.Là y tá ở đây,tôi ngó cả trăm,chục đàn ông cởi truồng.
- ..Nhưng trường hợp của tôi khác.
- Khác chỗ nào ?
- Tôi mắc cỡ.Vả lại chỉ có người yêu hoặc vợ tôi mới được thấy tôi 100%

Cô ý tá phì cười,giả vờ quay mặt đi chỗ khác cho tôi tự nhiên phô bày thân thể nõn nà của mình.
Màn cạo lông ở cánh tay và hạ bộ được diễn ra rất tự nhiên với cặp mắt chăm chú của người đẹp.Tôi ngắm đôi mắt đen láy của nàng, còn nàng ngắm vật quý giá của tôi.....Vậy là huề.


....

- Kết quả khá lắm.Tim ông chạy rất tốt.Áp huyết ngon lành.La belle vie ! Còn muốn gì nữa ?
-..Si ,si.Tôi muốn ăn,thưa ngài.Họ bỏ đói tôi từ sáng sớm nay.Bây giờ, hơn 3 giờ chiều rồi.

Viên y sĩ gật gù ,thương hại và ra lệnh bỏ lệnh phong tỏa bao tử.Thế là tôi hí hửng chờ bữa ăn chính với cái tật xấu đói của mình.

Hỡi ôi!.Trời hại người " Lành "".Nói ra thì xấu hổ.Bữa ăn chính là 2 lát bánh bít cuy,ly cà phê và hũ kem.

Mặc tôi nhăn nhó,lèo nhèo,cô y tá quay gót sau khi nói.
- Có biết không ? Ông là người bệnh nhân phá phách,nhỏng nhẻo nhất ở đây.

....

Đó là mới chỉ trong một ngày với một sức khỏe bình thường ( chỉ bị nghi ngờ triệu chứng tim ) .Thử hỏi,nếu bệnh thật ,chác nhiều người sẽ rất khổ với cái nhăn nhó,nhõng nhẽo của tôi.

Không biết có thật thế không ?



đăng sơn.fr


#1
    dang son 13.06.2011 00:26:22 (permalink)





    VIẾT CHO NHỮNG NỤ CƯờI HIẾM HOI.






    Chuyện Ngụ Ngôn kể rằng :

    " Cô Quạ hí hửng đậu trên nhành cây,sửa soạn nhâm nhi miếng phó mát thơm ,béo ngậy.Tên Cáo đứng thèm nhỏ dãi dưới gốc cây.Chờ mãi không thấy cô quạ nhả cho miếng mồi bèn lên tiếng :

    " Nàng Quạ xinh đẹp ơi !.Trong các loài chim muông,có phải cô là vật có tiếng hót hay nhất không ? Ta thèm nghe tiếng hót của nàng dù một lần.Có chết cũng.... "
    Nàng Quạ sung sướng há mỏ cất tiếng hót.Miếng phó mát rơi xuống miệng cáo.... "

    --------------------

    Buổi sáng trời ưng ửng,héo hắt.Đứng sắp hàng chờ đến lượt ở mình để trả thuế nhà ở quày thâu ngân.

    - Chào bà.

    Người nhân viên sở thuế chẳng thèm ngẩng đầu,chẳng thèm đáp lại.
    Khuôn mặt lạnh còn hơn tiền , chưa nguôi cơn giận vì người đằng trước tôi đã " chơi ác " đến trả tiền thuế bằng một bịch tiền keng làm bà ta đếm mệt nghỉ.

    Cơn sầu giận gắt :
    - Ông cần chi ? Muốn gì ?

    Ơ hay ! Tội nghiệp thân tôi.Cuốn chi phiếu cầm trên tay và tờ thuế nhà trải rộng với con số chi chít.Vậy mà không thấy sao ?

    - Ông chờ chút.

    Đành nghe lệnh.Để khỏi mất thì giờ,liếc mắt nhìn dòng chữ bà nhân viên thuế đang chạy trên tờ giấy.Chữ thẳng,nhỏ nhắn,đều đặn tương phản với gương mặt lạnh cóng sau khung cửa gỗ và hàng rào chắn loang lỗ như ở phòng thăm nuôi tù.

    Vừa ký tấm chi phiếu trả tiền và cái nhoi nhói trong bao tử,tôi quyết định thả con Cáo ra từ cửa miệng.Thử coi :

    - Bà có nét chữ đẹp quá.Cứ như...
    - Như gì hở ông ?!
    Ánh mắt sau gọng kính dịu lại,chăm chú nhìn tôi.Vẻ háo hức.

    - Cứ như người ta đang vẽ tranh.
    - Thật thế sao?
    - Tôi xạo và nịnh bà để làm gì ?
    - Cám ơn ông.
    - Bà cám ơn xuông vậy sao ? Tặng tôi một nụ cười an ủi đi.Tôi trả thuế nhà năm nay nặng quá.Nhói cả ruột.Bà có thể bớt cho tôi không ?
    - Tôi muốn lắm nhưng...không có quyền hành.

    Nhân viên thuế vụ an ủi tôi với nụ cười thứ hai.Nắng ấm và hoa lá cành đẹp như mùa xuân từ nàng làm tôi quên đi khung cảnh cũ mèm,xám xị của nơi mình đứng.Quên song sắt đang nhốt nàng sau những khung kính và cánh cửa loang lỗ buồn bã của bao năm tháng quanh quẩn với mớ giấy tờ và những khuông mặt bí xị khi đến trả thuế.

    Tôi thu dọn ba mảnh giấy tờ nợ đời ,từ giã nàng.Người đẹp gọi với theo với câu chúc " Bonne journée;Monsieur ! ''

    Con cáo cười cười,mở cửa xe với chút nhẹ nhỏm.
    Vì đơn giản chỉ một vài lẽ : - Trả dứt nợ nần với nhà nước.
    Nàng Quạ chẳng làm mất miếng phó mát nào và con Cáo tôi lần này không bị mang tiếng ác.


    đăng sơn.fr
    #2
      dang son 13.06.2011 17:47:21 (permalink)
      ĐIÊN.





      Càng ngày,nước Pháp càng có nhiều người bị tâm thần.Buồn quá,thất tình,mất việc làm,túng quẩn,stress….Cái gì cũng làm nguời ta dễ nổi điên.

      Và Hình như người ta cũng nói đúng : « Ngoài cái stress, điên khùng vào ’’ năm xui tháng hạn ‘’.Phải cẩn thận ! »

      Là người khá cẩn thận,tôi thận trọng trong việc đi đứng,cẩn thận làm việc.Cẩn thận chịu khó mở thùng thư mỗi chiều để nhận được cái giấy thuế thấy mà đau lòng.
      Thuế nghề nghiệp năm nay tăng đến 200%.Cáu vô cùng ! Không biết sở thuế có nhầm lẫn hay không ? Tôi tức tốc thay quần áo,nhẩy lên xe ,xách theo cái cặp da đựng sổ sách ,hồ sơ.
      Đang chạy bon bon trên xa lộ . ( Đã nói mình là kẻ cẩn thận ,bảng hạn chế tốc đọc chỉ 90 km/giờ thì chạy sao cho đúng kẻo bị phạt,rút bằng lái….. ) tôi nhìn kiếng chiếu hậu thấy chiếc xe loại sport đuổi theo sát đít, xe sau nhả chớp đèn pha liên tục.Tôi thắng gấp vì chiếc xe đỏ chói đó ở đằng sau vượt lên,người lái không chớp đèn signal và hắn quẹt nhanh vào đầu cảng xe tôi.Cả hai xe phanh gấp lại, băng vào lề đường.

      Tôi chưa kịp hoàn hồn vì sự va chạm thì gã thanh niên mở tung cửa chiếc xe bỏ mui,tiến về cửa xe tôi.Dáng điệu nhìn cái là biết ngay dân chơi thứ chiến loại thượng thặng.Cặp mắt hắn hung hãn ,có thần,thêm cái vẻ lực lưỡng vai u thịt bắp.

      Hắn hất hàm ra hiệu cho tôi quay kính xe xuống :
      - Eh ! Thằng già khùng.Biết lái xe không ? Đưa cái bằng lái cho tao xem.Xe mới toanh của tao bị móp vè vì thằng cả đẫn như mày. Trông ăn mặt cà vạt,veston thế mà cái mặt ngu như…………..
      Hắn với tay đinh mở cửa xe tôi. Cửa xe khóa chặt,tôi sợ điếng người trước Con Voi vĩ đại.Voi đập mạnh vào kính xe :
      - Mở cửa ra.Xuống đường lập tức.Nếu không ông đốt xe mày.
      Tôi teo quá,nhất định không thò chân xuống đường và dịu giọng :
      - Ông nói oan cho tôi quá.Chỉ tại ông chạy quá nhanh và ẩu. Ông đã không báo hiệu khi đổi line ! Hãy bình tĩnh,chúng ta sẽ làm giấy tờ bảo hiểm.

      Con voi da nâu đen ( người Ả Rập ) nói liên tục cái miệng trong cơn giận dữ.Hắn hò hét như nhà bị cháy. Tôi im lặng tính toán thật nhanh trong đầu : Hắn nặng cỡ 100 ký lô,cao 1 mét 90,nếu cáu lên để đọ sức với hắn thì cái thân 63 ký lô và chiều thấp của mình khoảng 1 mét 75 chỉ có chết dập xác.Phải làm sao đây ? Trời mẹ ơi !

      Thằng côn đồ thanh niên đá mạnh vào bánh xe của tôi.’’ Mày có xuống đường không thì
      bảo ? ‘’.
      Vốn ghét cay,ghét đắng danh từ ‘’ Xuống Đường ‘’ (Đồng nghĩa với chữ biểu tình tranh đấu,vòi vĩnh,hò hét ) Tôi điên lên và buồn bã quên đi cái bực dọc và sự nhỏ con của mình,tay trái mở cửa xe hơi,tay phải ,tôi thò tay xuống gầm ghế xe,móc con ‘’chó lửa ‘’ * đen thui chỉa thẳng vào giữa trán thằng lõi.
      Trước họng súng đen ngòm ;lạnh ngắt,thằng nhóc ú ớ và nổi chứng …cà lăm.Hắn đưa hai
      tay lên trời ( trông buồn cười vì giống một con đười ươi thất tình và sắp tự tử ! )
      - Này…này… ! Đừng…đừng …Tôi có làm gì ông đâu nào…Ông ….Ông……Sir…Sir….

      Ông mít lên đạn, ông bậm môi cắn đối phương bằng cặp mắt một mí :
      - Mày muốn chết trên xe của mày hay cạnh xe của tao ?
      - Ấy chết ! Ấy chết ! Đừng nóng mà ông,mình thương thảo mà.

      Tôi gấp lắm rồi.Hơi đâu mà thương lượng,tôi bảo hắn :
      - Đi xe đẹp.Như vậy là con nhà giàu.Tao đang đói.Trong ví mày có bao nhiêu tiền ?
      - - Ông…Ông cho tôi bỏ tay xuống nhé.Tôi có khoảng 200 euros. Để làm gì hả ông ?
      - Đưa cho tao để sửa xe tao bị móp

      Tôi chỉa mũi súng ấn vào cái đầu mũi thằng Voi ( trong bụng thì đang đánh lô tô,run bần bật vì sợ người qua đường báo cảnh sát ).Thằng da nâu thẩy cho tôi 2 tờ giấy bạc.Tôi bảo nó dúi đầu vào cái cốp xe nhỏ xíu của xe hắn rồi tôi phóng như bay tìm ngõ thoát thân.

      Hú hồn !



      đăng sơn.fr

      * ( Chữ ‘’ chó lửa ‘’ trong bài viết ,thật ra chỉ là cây súng giả trông y như thật để hù ma thiên hạ,súng này bắn không chết,chỉ xây sát trầy da chút đỉnh )









      ĐỘ CHỪNG 20% !








      1.

      Chú định bụng chọn bộ veston màu đỏ chóe và cái cà vạt màu kem nhạt đi chung với chemise trắng cho ra vẻ cải lương,hồ quảng để vui vẻ dạo phố và sẽ hưởng thụ tối đa trong 3 ngày nghỉ lễ...

      Nghĩ đi,nghĩ lại,chú tụt quần áo,mặc lại cái quần jean cũ mèm sờn đầu gối sau hai tuần không bỏ giặt.Jean xanh lạt mặc với cái chemise kẻ ca rô xám đục kiểu cao bồi chăn bò thì đúng là con nhà lao động chân chính ! Khiếp ! Bụi thử một hôm xem sao ? Chú liếc vào gương ảo,thấy mặt mình bơ phờ với bộ râu lởm chởm sau 5 ngày chưa cạo.Tóc chú ngắn,dựng lên như cái bàn chải sắt.Cứ thế chú xỏ đôi giầy vải made in Vietnam phóng ra cổng.


      Hôm nay là thứ hai,ngày nghỉ đầu tiên của chú,chú thấy mình sảng khoái trên đường dẫn ra xa lộ ngập xe,con đường thẳng bon bon dẫn chú đến một cửa hàng bán máy móc điện tử ở khu thương mại.

      Cái cửa hàng lớn khoảng 2000 thước vuông nằm ở một địa điểm khang trang đông đúc.Cửa hàng đã được khai trương đã hơn 15 năm nay tên là Boulanger ( theo nghĩa : Người Làm Bánh Mì của tiếng mít mình ! ).Chú là một " thân chủ " trung thành,tận tụy vì cái tội mê máy móc...
      Nói đam mê thì cũng không đúng cho lắm vì đây cũng là một trong những cách thức '' ăn chơi " kiếm sống của chú.Vừa tấp xe vào bãi đậu đã thấy 3 anh chàng bán hàng chạy về với mấy cái túi đồ ăn tay cầm.

      Chú tròn mắt hỏi họ :

      - Đã đến giờ nghỉ và giờ ăn trưa rồi ư ?
      - Ông đến muộn để mua cái gì cho ra hồn ?!

      - Tôi định bụng nghe thử cặp loa Cabasse và rinh về nhà...

      Một trong ba người đàn ông trẻ trả lời :
      - Ông quay lại khoảng ba giờ,chúng tôi đang nghỉ trưa,giờ này vắng khách và ế .

      Chú không hài lòng,nhất định ghé gian hàng bán Hifi,Stéréo,Home Cinéma....

      Ôi thôi ! Cảnh chiến địa dây nhợ hoang tàn như một cái chuồng heo,màn ảnh vidéo projecteur chiếu mờ toèn toẹt trên màn ảnh nhăn nhúm.Mấy cái amplis,platine CD,DVD, Blu - ray bắt đầu đóng bụi vì thiếu săn sóc.Thêm cái bản nhạc lè nhè tên Without You của Maria Carey đang rỉ rả từ cặp loa sút dây cắm....Đèn đuốc trang hoàng quảng cáo thì cái bật,cái đứt bóng....

      Chú tự tiện bấm máy,đặt cái đĩa Cd rock soft của Bằng Kiều và Trần Thu Hà hát.Gã nhân viên vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhăn mặt mắng :
      - Đây không phải là nhà riêng của ông.Đừng tự tiện.Ông đến đây đã nhiều lần.Lần nào cũng vọc máy móc và chẳng mua cái gì...

      Gã khác,gầy như con tép chen vào,nói :

      - Tôi nhớ rõ lần nào ông cũng bảo sẽ gửi khách hoặc giới thiệu khách đến với chúng tôi.Chẳng thấy ma nào !.

      Chú làm mặt tỉnh queo và cứ lì ra ngồi rung đùi nghe nhạc và thử loa.Lũ bán hàng lắc đầu,bỉu môi kéo nhau di ăn trưa ở một cái phòng dành cho nhân viên....Khách lai vãng chỉ đếm được trên đầu một bàn tay,chú thấy lo ngại và nổi da
      gà ớn lạnh.

      Chừng hai tiếng đồng hồ sau,lũ bán hàng gồm 5 tên trở lại,họ vây quanh " khách " :



      - Nào ! Này : Ông quyết định thế nào ? Mua hay không mua ? Đừng làm mất thì giờ của ông và của chúng tôi.

      Chú nài nỉ : Tôi yêu nhạc quá ! Mà túi tiền thì có hạn.Có thể nào cho tôi rảnh rang nghe thêm một tí nữa trước khi móc hồ bao ?

      Câu trả lời đồng loạt là KHÔNG !

      Bọn bán hàng cười khúc khích khi nhìn chú từ đầu đến chân.Chúng khinh rẻ cũng phải vi cách thức chú ăn bận quá rẻ tiền và bê bối ...

      Chú buồn bã rời phòng show room,lướt đến cuối dãy bày bán TV,tủ lạnh,máy giặt v...vvv...chú bước lên từng bậc thang để gõ cửa văn phòng Giám Đốc.

      Chẳng thấy con ma Directeur hoặc vị phụ tá nào ra mở cửa.Mùi thuốc lá nồng nực rất khó chịu dù có cái bảng No Smoking !
      Ông Giám Đốc đã bỏ văn phòng chính và đang hý hoáy gõ máy để chat Net khi phì phèo ở căn phòng kế bên được ngăn bằng tấm kính dầy. Ông quay lại.Điếu thuốc vắt vẻo trên môi với cái hất hàm.Gắt :

      - Ông là ai ? Muốn gì ?
      - Dạ,tôi là khách muốn mua máy hát và một cặp loa.
      - Ở đây không phải là show room và là quày bán hàng.Ông xuống tầng dưới kia,có 6 nhân viên sẽ giúp ông.Đi ngay dùm,tôi đang làm việc.

      Chú sừng sộ,kiểu yếu xìu :
      - Ông nhân danh cái gì để đuổi khách như thế ?!

      - Nhân danh xếp lớn và là giám đốc được không ? Nhìn ông kìa,ông là ai và làm cái gì ở đây ? Chúng tôi không được tiếp người ăn mặc bê bối trong cửa hàng sang trọng này.

      Chú giả vờ xụ mặt trong 5 giây và nổi cáu,móc téléphone gọi cho thằng bạn bác sĩ khùng tên Alain d'Alson ,nó có hơn 20% cổ phần tại đây :

      - Tao muốn mày can thiệp với thằng giám đốc khùng này.Nó đang dở chứng bắt nạt tao.


      Trong vòng 2 giây,chuông điện thoại reo trở lại.Thằng nhóc GĐ chụp máy,vâng dạ liên tục.Chẳng biết đầu dây bên kia nói cái gì mà thằng nhóc 36 tuổi quay lại nhìn chú với sự khẩn khoản :

      - Xin ông làm ơn bỏ lỗi cho tôi.Tại tôi không biết ông ....Tôi...

      Chú nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế bọc da của GĐ.Hỏi xin giám đốc một điếu thuốc,châm lửa.Chú gõ phím gọi Microsoft works và viết :
      '' Je souhaite que vous me parliez avec un autre ton. Et je voudrais discuter avec vos 6 "" vendeurs"" ! ''


      Hắn nhíu mày đọc xong,vồn vã :

      - Oui ! Oui ! Chef. Tout de suite .

      Hắn dậm chân,mở máy nói để gọi lũ bán hàng.
      Chú dịu cơn giận,đổi giọng rất nồng nàn :
      - Thôi khỏi . Trong số 6 thằng bán hàng,thằng nào giỏi nhất và " gấu '' nhất ?

      Hắn trả lời :
      - Thằng tong teo tên là Killy Claude và thằng mập mạp tên Jean Cazenave.
      - Ừ. Gọi họ lên gặp thẳng ông thì tiện hơn cho tôi.

      Chú rón rén ra khỏi phòng,tạm vắng mặt để họ nói chuyện nhỏ to với nhau.

      Chuyện gì cũng phải xong.Độ 15 phút sau,hai thằng Claude và Jean tiu nghỉu đi ra.Chúng nhìn thẳng chú bằng những con mắt hậm hực.

      Thằng oắt con mang lon chức GĐ cũng hậm hực.Giọng nó chua và xẳng lè :

      - Này ông ! Ông chẳng là cái quái gì ở đây cả.Ông Bác sĩ Alain có 20 phần trăm cổ phần cộng với 3 người khác.Ông có bao nhiêu phần trăm ở cửa hàng này mà lớn lối ?! Tôi sẽ từ chức,xin nghỉ việc nếu phải mất đi hai nhân viên giỏi.Rồi cái hãng này cũng phải đóng gian hàng Hivi,Vidéo mà thôi....


      Chú xin thêm điếu thuốc lá và nhâm nhi ly cà phê đắng nghét cho hạ hỏa :

      - 80 % kia đã nhất trí để đuổi người.20% còn lại cũng nhất trí và đồng ý.Vậy là xong .Miễn bàn.

      Hắn sửng sốt :
      - Ông nói cái gì ? Tôi không hiểu !


      Chú lẳng lặng móc cặp táp,thẩy cho thằng nhóc xem cái giấy có 20 % của mình.Bắt tay thằng G.Đ để ra cửa,chú thấy tội nghiệp cho những người không phân định được giữa cái ảo và cái thật sững sờ để phải khóc thầm trong bụng.

      '' THÀ TA MẤT 3 NHÂN VIÊN CÒN HƠN TA CÙNG CHẾT CHÌM ! ''







      đăng sơn.fr



      <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2013 11:53:37 bởi dang son >
      #3
        dang son 16.06.2011 02:15:46 (permalink)



        CHUYỆN NHỚ NHUNG Ở XỨ NGƯờI....


        °°

        Không biết trách ai.Đành trách những cái máy vi tính vậy.Dạo này giấy tờ bị nhầm lẫn và trục trặc hơi nhiều : Hãng điện thoại gởi cái hóa đơn tính tiền đòi mình 0 euro ( Euro là đơn vị tiền tệ của Âu Châu ).Quỹ hưu bổng hăm dọa bằng thư bảo đảm,khẩn cấp đòi tiền dù đã được trả đầy đủ mỗi tháng,thêm cái Sở Thuế gọi lên thanh toán hồ sơ...
        Gì thì gì,sở Thuế gọi là phải chạy như bị lửa đuổi sau đít.

        Rúc đầu xe vào chỗ đậu,vơ cặp giấy tờ,chui vào thang máy,bấm mãi,không thấy cánh cửa nhúc nhích cục cựa.Nhăn nhó và chờ.

        - Ông bạn ơi ! Mình đi thang bộ cho xong.

        Giật nẩy ngưòi ,nhìn quanh.Bộ sở thuế có ma giữa ban ngày chăng ?! Không lẽ mấy ông bà bị thuế tây đánh phá sản,lúc chết thành ma chui vào đây quấy phá ??

        - Qua đây nè.Qua nói tiếng việt với chú em đó.

        Lại giật mình,sợ muốn ướt quần,vội quay lại thấy ông cụ người Pháp,to lớn giương đôi mắt xanh nhìn tôi với nụ cười ranh mảnh và cái miệng lại phát ra tiếng :
        - Qua làm chú em hết hồn,xém đứng tim.Hà hà....

        Tôi trố mắt :
        - Xin lỗi.Tôi tưởng tai nghe lầm.Vì ít khi tôi được nghe một người Pháp nói tiếng việt và phát âm giọng nam kỳ rõ như vậy !

        Ông già Phú Lang Sa chìa bàn tay to lớn cho tôi bắt.
        -Chú nhỏ ơi ! Tôi là tây sinh đẻ ở Rạch Giá.Chú là người sài gòn hả ?

        Hèn chi ! Tôi mừng rỡ như kẻ mới xa xứ lang bạt được gặp lại người đồng hương.
        Ông tây cười,giọng thoải mái nhắc tôi nao nao nhớ đến những hình ảnh bờ đê và lao xậy thời nhỏ trên cánh đồng lúa mùa gặt.

        Cầu thang bộ đủ rộng và những bậc thang dẫn lên dãy văn phòng trên tầng 6 đủ để Tây và Mít nói chuyện với nhau bằng tiếng quê huơng.Đến ngưỡng cửa;ông già tây chìa cho tôi mẫu giấy ghi số điện thoại và căn dặn :
        - Rảnh.Nhớ điện cho qua nghe.Coi như người cùng xứ.Ghé nhà,qua mời chú nhậu,nhưng không có thịt cầy tơ như bển đâu à nha.

        Mặt tôi cứ đực ra như một kẻ bất lịch sự nhất thế giới.Ông già biết tôi cảm động,vỗ nhẹ lên vai tôi và nhanh nhẹn khuất ngưòi sau một vòm cửa.

        .....

        Rồi cũng xong ba cái giấy tờ với nhân viên thuế vụ,lúc từ giã,mắt tôi vô tình chạm phải những tấm ảnh du lịch kiểu carte postale gắn rải dác quanh tưòng.Tấm ảnh con bò vàng kéo xe và những bó rơm rạ chất đầy làm tôi khựng mắt.
        - Tôi biết ông đang nghĩ gì ?
        - Bà đoán thử xem ?
        Bà nhân viên thuế vụ nhìn xoáy vào mắt tôi.Giọng nhẹ nhàng :
        - Ông đang nhớ quê ông, phải không ?
        Tự dưng tôi như người đang mơ ngủ bật câu tiếng việt :
        - Ờ ờ,cám ơn bà
        Người đàn bà chớp mắt :
        - Ơ,ơ.Cám ơn ông.Chúc ông vui vẻ.
        Bà bập bẹ câu tiếng việt làm tôi cảm động thấy cay cay lòng mắt .

        Trên đường về,nghĩ ngợi vu vơ và tôi hiểu rõ thêm một điều :" Khi vui quá,người ta cũng muốn khóc ".



        đăng sơn.fr










        #4
          dang son 16.06.2011 02:25:34 (permalink)




          QUÁN CÀ PHÊ CỦA MƯA BÃO.






          Vẫn còn mùa hè.Trời ấm áp trên con đường đẹp với hàng cây thẳng tắp làm dù che nắng cho những quán cà phê lộ thiên,ai cũng thích ngồi bên ngoài nhâm nhi ly nước ngó thiên hạ.

          Tôi có được một chỗ ngồi khá yên ả để đọc vài trang sách và có thể viết vài hàng.....Một người đàn ông đeo kính đen,vẻ dáng vui vẻ,lịch sự ngỏ ý xin chiếc ghế trống ở bàn tôi để ngồi với hai người,bạn khác một nam,một nữ .

          Chẳng biết câu chuyện giữa họ thế nào,đột nhiên người đeo kính đen làm mặt giận và có vẻ hùng hổ với cô gái sau một tràng nói dài với những từ ngữ không được đẹp,chỉ trong một thoáng,cái bàn đầy các món ăn sáng của họ bị hất ngã,ly tách,bánh ngọt,cà phê,khăn giấy bay lã chả,tung tóe vào các bàn bên cạnh và làm ưót cả tập hồ sơ tôi đang đọc.

          Bão tố kéo đến,người con gái khóc òa trong cơn thịnh nộ với cú " húc " bàn ghế,những ngón tay đã đỏ ối vì bị cứa đứt từ miểng chai
          lọ... Nguời đàn ông đeo kính đen dịu giọng xin lỗi tôi và móc khăn tay cầm máu cho cô bạn và cúi nhặt các mảnh vụn lăn lóc.Cô gái vẫn tức tưởi khóc và bỏ đi với người bạn kia.


          Chiến địa tàn nhanh chóng,trả lại anh chàng ngồi một mình,ủ dột,suy nghĩ mông lung.
          Tôi lặng yên,tôi không ủ dột để chụp hình ảnh ấy vào những trang viết như thế này.

          Bình thản với lòng mình là điều tôi học được qua những điều đã mắt thấy tai nghe trong đời sống.Buồn vui,nóng nẩy và mát nguội... !



          đăng sơn.fr

          #5
            dang son 19.06.2011 00:50:18 (permalink)



            1.

            TRÁI LỰU ĐẠN.


            Hắn vồ lấy tôi giữa bàn tiệc.Vẻ thân tình :
            - Chào anh.Lần đầu gặp là thấy khoái liền.Uống cái đi.

            Tôi lưỡng lự,đỡ lấy ly vang và ngồi xuống cái ghế mà chủ nhà vừa đẩy cho chỉ cách hắn một người.

            Bạn tôi,chủ nhà, hiểu cái nhìn dọ ý của tôi ,lên tiếng giữa nhóm bạn chừng chục người :

            - Đây là Tý,con của bà cô vợ tôi,cạnh Tý là ông bà cha mẹ vợ của Tý.

            Hắn tù tì,uống ly này qua ly khác,càng uống càng nổi hứng :
            - Uống mạnh đi bà con.Mừng ngày gặp mặt ở thành phố rượu vang....

            Sau vài câu thăm hỏi,hắn gác cằm vào chai rượu mới khui và vỗ vai tôi :

            - Anh biết em là ai không ?
            Tôi phì cười :
            - Cậu tên Tý .

            Hắn khoát tay,lớn giọng :
            - Anh không biết là ai đâu.Hỏi mẹ em với ông già vợ đây thì rõ.Em nổi tiếng lắm ở Usa.Làm nghề địa ốc,mấy chục cái bằng,ngoảnh đi,nghoảnh lại chỉ có cái bằng địa ốc là có giá.Anh biết em làm bao nhiêu một tháng,một năm không ? Em đã từng ăn một bữa ăn trị giá 25000 đô la với đảng của tổng thống Bush.Sau dó chẳng có ma nào dám đụng tới em.

            Tôi gật gù giữ im lặng trong khi anh bạn chủ nhà kín đáo nhìn tôi với cái nhìn diễu cợt.


            Đến hiệp 2 của bữa tiệc,tôi cảm thấy ngứa ngáy.Ngứa tai,ngứa tay và thèm Húc...
            Tôi khều người bạn trẻ bên cạnh bỏ ra đường.
            Bạn lèo nhèo :
            - Đi đâu anh ? Trời đang mưa mà...

            Ừ,đang mưa,mưa nhỏ hạt đủ ướt vài bước chân dẫn đến cái quán ở góc đường kia.
            Êm ả,ngồi trước mặt nhau...
            Bạn trẻ nhâm nhi ly cà phê,cười hiền lành :
            - Anh không thích ồn ào.Phải không ?
            - Thích.Nhưng chỉ sợ mình ở lại làm mích lòng người khác.
            - Bỏ ngoài tai đi anh.Chuyện thường tình thế thôi.

            Ừ.Ngồi ở đây nhìn mưa.Và sẽ quên hết....
            Ừ.
            Chuyện thường tình thế thôi.




            2.

            NÓI VỚI TRÁI LỰU ĐẠN.



            - Dzô anh em.Uống thả dàn.Bữa nay tôi đãi.

            Hắn nốc trọn cốc rượu vang,với tay rót ly khác.
            Cuộc vui bắt đầu.


            x x x x x x


            - '' Thú thật với Ông.Ông làm tôi sợ.Cái sợ của cảm giác hoang mang trong lần đầu gặp gỡ.Ông uống nhiều và tỏ ra rất mạnh rượu.Chất men làm người uống hứng chí và coi thường mọi sự việc,ông vỗ vai ông bố vợ đồm độp như vỗ vai bạn thân của ông....


            Là kẻ không biết uống ruợu,tôi ngồi nghe ông nói.Giọng ông khỏe,vẻ to lớn hùng dũng như thân hình vạm vỡ,điển trai của ông.
            Và trong vòng mười lăm phút,tôi hân hạnh được biết vanh vách tiểu sử,lý lịch của người mạnh rượu.

            Theo lời ông kể rất tỉ mỉ,chi tiết : Ông có dãy cao ốc,vài biệt thự và nhiều nhà cho mướn ,ông đi xe loại đát tiền nhất và ông đã len lỏi được vào giới thượng lưu ở Usa với tài thuyết phục và hùng biện của ông....


            Mừng cho ông,nhưng có điều : Ông làm tôi kinh hãi,tròn mắt và ngồi cứng đơ bên cạnh tên bạn dược sĩ có số tuổi cao và đã không bao gìờ biết khoe khoang,kệch cỡm ....

            Tôi nghe tiếng mẹ ông ở đầu bàn ,bà điềm đạm nói :
            - Này con.Đừng uống nữa.Con có say không đó ?


            Ông rót thêm rượu,ép mọi người uống và lạ thay ! Mấy người đàn ông trên bàn rượu nín khe để ông tha hồ tường trình thành tích của tuổi trẻ....

            Tôi nghe ông nói và tưởng tượng đang thấy những cái bằng được ông lộng kiếng treo quanh tường của cái biệt thự trên đồi cao nhìn xuống bãi Malibu ở California,tôi thấm thía thêm câu nói cao hứng đề cao những món hàng cực đắt tiền và ông tỏ ý khinh khỉnh cái rẻ tiền nhẹ túi của giới bình dân.......



            Ngồi với ông trong vòng nửa giờ mà tôi say,ông ạ !

            Bữa tiệc còn kéo dài.
            Thôi,ông cứ uống,cứ vui,cứ nói...
            Tôi phải rời ông,lẻn ra đầu cầu,kiếm quán nước vắng để nói với tôi.

            Tự nhiên,tôi thèm sự yên lặng để gâu gâu một mình giữa đêm.


            đăng sơn.Fr


            #6
              dang son 24.06.2011 14:52:00 (permalink)




              NÀNG.




              Băng ngang cây cầu cổ lỗ sỉ thời Nã Phá Luân là vào mạch chính của thành phố.Con đường giang cánh tay chia trung tâm phố làm hai dãy.

              Tay phải là hướng đi vào hàng loạt dinh thự,công ty,quãng trường và các tiệm tùng thuộc loại sang trọng, đắt tiền.Nếu nhìn quang cảnh chung chung từ phía nhà hát lớn,người ta có cảm tưởng như đang đứng ở một góc nhộn nhịp của Paris tráng lệ….

              Tay trái là hướng đi vào các khu hỗn độn,náo nhiệt nhất của thành phố,nơi mà dân địa phương cáu kỉnh muốn đặt cho một cái tên gọi mới : “” Cảng Marseille “ vì từ hơn chục năm nay,dân tứ chiến Ả Rập lũ lượt kéo về từ Algérie,Tunis,Thổ nhỉ Kỳ.,Maroc….Họ chiếm đóng và mở đầy các cửa tiệm ăn,bách hóa.Tất cả đều rầm rĩ ,nô nức đêm ngày như cách thức đi đứng, ăn nói,bày biện hỗn độn của họ.Người đi đường có cảm tưởng không được yên dạ cho lắm khi đi ngang….

              Tôi đang đứng ở dãy phố có nhiều điểm nóng này.Con đường mang tên của văn hào Victor Hugo và có cái trường trung học nổi tiếng được mang tên của một danh hào khác : Montesquieu.
              Đang rưng rưng kỳ thị và ngậm ngùi tiếc rẻ cho hai danh nhân thì nghe có tiếng gọi với từ đám dân phi châu :
              - Eh ! Chinois ! ( thằng Tàu ! ).Mày đi đau vậy ?
              Tiếng gọi và tiếng cười rú lên từ cửa miệng của một ả có mái tóc quăn tít,môi
              dầy ,mắt lờ đờ,thâ,n hình nghiêng ngả với lon bia trên tay.
              Ả nốc ngụm bia, ăn thịt tôi bằng cặp mắt có thần :
              - Ê. Sao mày không trả lời.Khi dể hả ?

              Thấy mấy ả đông đảo và ‘’’ hoả lực ‘’’ có vẻ mạnh,tôi teo teo,liền bỏ ngay cái tật làm mặt ngầu ‘’ xã hội đen ‘’ mỗi lần vào khu này.Vừa đi vừa tránh các bãi mìn của caca chó,tôi lèo nhèo - Nhập gia tùy tục.Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Ông bà mình đã dạy thì chắc mẩm phải đúng đến 99%.Vả lại , đến chỗ hẹn hò mà mang cái mặt sưng húp,máu me chắc coi không dược tí nào .Mô phật ! ‘’

              Chỗ hẹn hò ( nói cho bảnh ! ) được bắt đầu từ những bậc thang cũ xì dẫn lên cái phòng khách của tên bạn còn đầy đủ can đảm để trấn thủ cái pharmacie duy nhất của người việt trong thành phố này.( Tiệm của hắn có đầy súng ống,dao,búa trong ngăn tủ để thủ thân ! ).
              Tối nay,vợ chồng hắn và nhóm bạn làm một bữa ăn tiễn khách.Khách là một nhân vật nữ ( tôi tạm dấu tên - sợ phạm húy – nên gọi là NÀNG ở đây cho gọn…

              Nàng sửa soạn dọn nhà , trở về thành phố Lyon- Xứ của những món ăn nổi
              tiếng - để xum họp với chồng con sau hơn mười năm lênh đênh ở cái đất này.Nàng
              có thói quen đến muộn trong những điểm hẹn dù nàng rất háu đói và khoái những màn ăn uống,văn nghệ nhảy nhót ….

              Đồng hồ điểm tám giờ ;bóng tối trời thu lành lạnh đã xuống nhanh ngoài cửa sổ nhìn xuống những quang cảnh hổn độn.Cậu bạn chủ nhà tên Du làu nhàu :
              - Không biết cái bà lật đật này có nhớ buổi ăn tối nay không ? Hay lại đi lạc đường như bao lần ?!!!

              Cả bọn đành ngồi nhâm nhi chai rượu vang vừa tròn 28 tuổi và tán gẫu.
              8 giờ 30.Nàng đến với nụ cười hoa gấm,rực rỡ trong áo choàng thẫm,khăn quấn cổ màu hồng tươi, ủng da bóng loáng.Ai cũng thở phào với cái bụng lép.

              Tiếng chim thánh thót,miệng cười như hoa :
              - Xin lỗi đến trễ nghe.Tại cái bếp mắc dịch.Làm hoài không xong,lại đứt cả ngón tay.Coi nè…..

              Tôi được ’’ sung sướng ‘’ có cái chỗ ngồi cách nàng hai ghế,gọi là may mắn vì đã bao lần tôi có kinh nghiệm dầy dặn khi được xếp ngồi cạnh nàng trong các buổi tiệc .Lần nào cũng phải hết sức cẩn thận,sợ quần áo ướt vì Nàng có tính tình vui vẻ thích húc và gây chuyện với ly tách…Tôi thích Nàng ở cái chỗ vui vẻ,tính tình thẳng thắn, ăn nói lịch sự,nhỏ nhẹ ,( có lẽ từ sự giáo dục kỹ lưỡng của một gia đình có bề thế ở VN ) nhưng tôi rất bị Nàng ám ảnh vì… sợ !
              Nhớ có lần đãi tiệc ở nhà tôi,nàng đảm đang,loay hoay phụ sắp xếp lúc đặt bàn,muỗng nĩa chén bát cứ reo vui lên từng chập trên bàn và dưới đất.Nàng luýnh quýnh xin lỗi,giật chiếc khăn giấy lau bàn nhưng quên khuấy đi rằng trên chiếc khăn giấy màu hoa có đặt ly rượu vang đầy óng ánh.Thế là…..
              Giữa bữa ăn,không biết xoay sở thế nào ,Nàng bật ngửa ra đằng sau,cũng may,Nàng bình an vô sự,chỉ có chiếc ghế là xấu số bị gãy chân.
              Tôi đã cầm lấy bàn tay ngà ngọc của Nàng một lúc lâu để giúp Nàng qua cơn xúc động.
              Nàng đỏ mặt khi được tôi dịu dàng, êm ái khen cho vài phát :
              - Bàn Tay của chị đẹp quá. Đây là lần đầu tiên tôi được hân hạnh nắm tay một người đẹp lâu như thế.Kỷ nệm này rất khó quên.
              Khôi hài rẻ tiền như thế cũng phải. Ít ra tôi cũng đã giúp cho người đẹp quên đi cái đít bị đau và được vui vẻ trở lại để thưởng thức các món ăn….


              Qua các buổi họp mặt ở nhà này nhà nọ,tôi phát hiện ra cái ham học rất đáng khuyến khích của Nàng :Là người có cái lưỡi nhạy cảm ,nàng luôn luôn hỏi han cách thức làm các món ăn ngon ,nàng cẩn thận móc sổ tay ra ghi chép cặn kẻ ngay trên bàn ăn với nét chữ đẹp, đều thẳng hàng….

              Tôi thú vị được biết thêm một điều không được đẹp lắm là Nàng và tôi cùng hạp nhau ở điểm :‘’ Háu Đói -Tham Ăn ’’.
              Để tỏ tình thân ái và thiện chí trong các buổi tiệc của bạn bè,nàng biết tôi thích món khoai tây nướng bọc thịt và poireaux nên đi ăn ở đâu nàng cũng làm và mang đến,và lần nào tôi cũng phải ngậm ngùi cố nuốt,ngậm ngùi khen ngon vì tính cả nể của mình.Chỉ tiếc rằng cái món khoái khẩu này chẳng lần nào giống lần nào,nhất là cái món bánh tây tráng miệng ngọt hơn chè vì nàng lỡ tay gây’’tai nạn’’ trong bếp.Những cái tai nạn nho nhỏ như vậy cứ theo nhau xảy ra làm tôi nổi gai ốc,phải tập quên đi cái tật tham ăn của mình mỗi khi gặp nàng đi ăn tiệc…..

              xxx

              ‘’ Bữa nay xin lỗi bạn bè nghe.Mình lỡ tay với món này.Bình thường mình làm món khoai tây này thành công lắm.Hỏi Sơn mà xem.Lần nào ông ấy cũng thích.Tối nay, Sơn ủng hộ mình tối đa nghe ? ‘’

              Mọi người dồn cặp mắt về phía tôi như chờ đợi lời xác định.
              Chẳng biết thế nào là lỡ tay ? Không lẽ Nàng đã lỡ tay để quên một ngón tay đứt có đeo nhẫn trong đĩa khoai mang đến ?.
              Tôi hồi hộp nhẩm đếm những ngón tay búp măng của nàng ,tôi lẩm nhẩm cúi nhìn và đếm những cái chân ghế của nàng để khỏi phải trả lời quảng cáo cho nàng và thấy hơi yên bụng vì số ngón tay,số chân ghế vẫn còn nguyên .Cái ghế gỗ lim có vẻ chắc chắn và được cái,lần này ,Nàng ngồi đâu lưng vào tường.
              Lúc mọi người chìa đĩa chờ chia phần bánh,tôi nhỏ nhẹ xin phần nhỏ nhất và viện cớ bụng còn no. Ăn được hai thìa,tôi cáu lắm chưa kịp nổi cơn phàn nàn thì Nàng lại lên tiếng : ‘’ Tối nay có cả món bánh tây tráng miệng,tớ mới học.Hi hi hi..Có gì xin mọi ngưòi thông cảm nghe.Thất bại là mẹ thàng công mà.Thú thật,mình rất ngại làm bếp. Đi đâu chơi cũng được cho ăn ngon nên chẳng thấy mình khá tí nào ‘’

              Cha mẹ tôi ơi ! Tôi có tật khoái người khí khái – Có sao nói dzậy – Khoái ăn ngon,khoái đấu hót,khoái người đẹp,nói chung là Khoái đủ thứ để mong vượt cái chỉ tiêu Tứ Khoái vậy mà bữa nay,tôi lại hết ..khoái ăn.
              Cái món của Nàng chỉ được cả bàn chiếu cố một nửa phần.Nửa còn lại kia đành hát bài Khúc Thụy Du ….
              Anh là chim bói cá
              Em là ánh trắng ngà
              …Bánh bây giờ về đâu
              ( Về đâu kệ tía nó,tôi chỉ thích ăn no,tôi không thích làm con chim bói đồ ăn )

              Ánh trăng ngà ngó tôi :
              - Ăn được không ? Còn món bánh tây nữa. Để bụng nghe bạn .

              Sướng không ?! Trăng tươi ,nụ cười cũng tươi đang thoăn thoắt kể chuyện có ông chồng rất công dung ngôn hạnh,làm bếp giỏi và lại khéo tay …

              Tôi đổ chứng,nổi cơn tò mò :
              - Chị thật có phước.Cho tôi xem hình của chàng được không ? Chưa biết dung nhan ông ấy như thế nào . ?

              Ánh trăng ngà lắc đầu làm rung những sợi tóc loà xoà trên vầng trán thông minh :
              -Chẳng bao giờ tớ để hình chồng con trong bóp ví.Cái số hay sao ấy.Cứ gặp nhau là cãi nhau..Các bạn cứ chờ đi,tó về bển,nếu không xong,vài ba tháng tớ lại dọn về gặp các bạn. Ở dưới này thấy ấm cúng, được bạn bè cưng chiều. Xa rời đi,Nghĩ thật tiếc.Phải không ông bạn ?

              Tôi im thin thít vì đang nghĩ đến một câu danh ngôn mà người Pháp hay nói trong các bữa tiệc : - Con đường ngắn nhất để chinh phục một người đàn ông là cái bao tử .

              Chẳng biết cha nội tham ăn ,xỉn xỉn nào đã phán một câu quái ác và thật thà đến như vậy ? Bộ đàn ông nào cũng ham mê ăn uống đến độ ôm bao tử và ngoan ngoãn thòng dây vào cổ hay sao ?





              đăng sơn.fr







              VietDeThatTinh…
              ( Xin bỏ dấu cho đúng )





              Giữa bữa ăn tối,chẳng biết cái đề tài dẫn chuyện chạy loanh quanh như thế nào.Mụ bạn bắc kỳ nhìn hắn,mắt nhấp nháy :

              - Cái ông này cần chất lãng mạn để sống và sống không thể thiếu nó.Phải không ?

              Câu hỏi ngang phè phè kiểu ‘’ lãng xẹt ‘’ ấy làm bầu không khí sôi động hẳn lên trong nhóm đàn bà đã có chồng con.Họ thi nhau tố tội đàn ông không kịp thở.Hắn thấy người bạn đời ngồi kế bên lẳng lặng nghe chuyện bèn cố tình quên bẳng cái đề tài Lãng Mạn – Đa cảm –Đa tình – Đa Đa đi để lái câu chuyện qua một hướng khác.

              Các bà vẫn không buông tha,các bà tố khổ các ông về Việt Nam du hí và hú hí. Ông nào đi về cũng ngơ ngẩn,khùng khùng như người mất hồn.nhất là khi các ông vào mạng Net để Chít,Chát…….

              Chao ôi ! Hắn và các bạn đồng đội phải ngồi im chịu trận.Ai cũng mang dáng điệu tư lự như các nhà hiền triết của thế kỷ thứ 15. ( Bình giảng : Hình như ai nói thế mà đúng –
              ‘’ Bạn cứ lập gia đình đi rồi sớm hay muộn bạn sẽ trở thành một đại triết gia “” )

              - Chuyện xẩy ra cho quý ông như thế nào ? Hắn đành hỏi để thẩm định tận tường cái lập trường của quý bà.
              Bà nọ trợn tròn mắt :
              - Con bạn tôi có lão chồng mắc dịch,tối nào lão cũng đóng chặt cửa phòng chat chit đến khuya.Chỉ nửa năm sau là bỏ vợ con lấy con nhỏ ở Net !
              Bà kia làu nhàu :
              - Đàn ông thuộc loại đèo bồng.Họ cứ khoái trò năm thê bảy thiếp.Họ bày vẽ đủ màn trăng hoa bay bướm và lại mau chán !

              Bà này,bà nọ huyên thuyên kết cho bọn đa tình trăng bướm đủ thứ tội.
              Đã thế,thằng bạn chủ nhà lại chơi trò phản thùng,nối giáo cho giặc, nhét thêm câu cà khịa với hắn :
              - Cha này nữa ! Bảo đảm bò về Việt Nam,chẳng cứ chỉ hai tuần là ngã liền.Trong người hắn có chất lãng mạn nhiều hơn là máu !

              Hắn lừ mắt,tức tối định sừng cổ cãi rằng ‘’ Coi cái thân ông kìa.Lấy vợ đã ba lần,hai lần ngã ngửa chia lìa. Ở đó mà châm chích người khác ! “” Nhưng nghĩ lại thấy tội bạn.Mà chắc gì mình không ngã ? Bảy mươi chưa gọi là lành kia mà.Thôi ! Cứ im cái mồm cho yên ấm than phận đàn ông .
              Các bà vẫn chưa hả hơi giận,tố thêm một chập nữa cho chắc bụng,bà nào cũng lườm nguýt chồng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.

              Hán thấy lành lạnh xương sống,quay sang ngó bạn đời.Lạ thật ! Nàng ngồi im,chỉ nghe,không góp ý.Nàng điềm đạm ăn uống,dáng tỉnh queo.Ngó thái độ tỉnh như ruồi đó,hắn chợt nổi da gà.Chẳng biết bà ấy nghĩ gì ??
              Con mẹ bạn bắc kỳ làm như hiểu được ý hắn,chơi màn húc nhẹ,tháu cáy :
              - Chỉ có ông Sơn nhà ta là tu tỉnh hiền lành.Phải không bà ? Dân trường Lasan có khác !

              À,ra thế.Con mụ này muốn xem màn giông bão hoạn thư,loại phim bộ ‘’ cao cấp ‘’ đây.Nàng bạn đời ngừng màn ăn uống,thong thả,giọng chắc nịch làm như rất hiểu đời và nắm tẩy tâm lý của đàn ông.Nàng phán :
              - Cái này chưa chắc. Trước mặt mình thì thế.Sau lưng,họ nhố nhâng loạn cuồng các chị ơi ! Chỉ có trời biết !

              Ơ hay ! Thế này là thế nào ? Tại sao lại lôi ông trời vào cuộc ? Hắn trấn tỉnh,nghĩ kế cứu các bạn giống đực đang thộn mạt mày ở thế chẳng đặng đừng :
              - Các bà cứ yên chí.Chúng tôi đi đâu thì đi.Lúc nào cũng biết đường để về nhà.Có mất đi đâu mà lo ? Mọi việc đã có Chúa Phật soi sáng dẫn đường.

              Tưởng mang Chúa Phật ra làm an tâm họ,nào ngờ các nàng lại phản công mãnh liệt hơn.
              Ông bạn kia lên tiếng.Giọng mạch lạc,kiểu thua cuộc đầu hàng :
              - Hồ bao của chúng tôi,các bà nám gọn.Ra đưòng đâu có nhúc nhích hó hé gì
              được ?!

              Một giọng đồng chí nữ khác chen vào :
              - Cứ cần gì có tiền hay không.Có ông giỏi tán bằng mồm lại giỏi cả trò tán bằng tay.Không chùng lại được rinh về nuôi miễn phí. Tha hồ cơm no bò cưỡi.Xí !

              Khiếp thật ! Bình thường, hắn rất thích loại đàn bà con gái có giọng bắc,má lúm đồng tiền,răng khễnh.,mà sao bữa nay giọng Hà Nội chua còn hơn dấm ! Hắn ắt xì,rờn rợn tưởng tượng đến cái cảnh em Bắc Kỳ nổi cơn ghen và màn bốc hỏa ở nhà nàng……

              Không thể để cảnh tượng phe ta lép vế chịu đựng sự ta thán như thế mãi,một đồng chí nam giơ tay,can đảm xin phát biểu :
              - Một phần cũng do các bà mà thôi.Lúc còn là người yêu bé nhỏ,các bà nũng nịu,chiều chuộng đủ điều, đến khi quản lý được cuộc đời của chúng tôi,các bà trở thành thực tế còn hơn thực tế để sát phạt.Các bà hay càu nhàu cấu xé và…. cắn.Ai chịu cho thấu ?
              - Thì cứ việc khăn gói quả mướp ra đi.Bà khác cũng sẽ qua màn âu yếm và cũng sẽ giống như con vợ mình.Nào việc làm,nào bếp núc,chợ búa,con cái. Ở đó mà nũng nịu lãng mạn với văn thơ. Xí !

              Hắn lắng nghe,gật gù, ực thêm vài hớp rượu vang,mỉm cười chợt nhớ cái câu thơ biến thể khá thú vị thoáng qua trong đầu.Câu ấy như thế này :
              ……………”” Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
              Lấy nhau rồi,nham nhở lắm em ơi ! ‘’’’………


              Có thật thế không cho những người yêu nhau và lấy được nhau ?

              Còn đâu ….

              … Những hẹn hò cuống quýt ở một con đường ,góc phố
              ( Hãy thêm vào cơn mưa lất phất cho đủ mềm nỗi mong chờ )
              … Những ngón tay đan vào nhau và mắt trong mắt
              ( Hãy thêm vào một đoạn nhạc tình cho đủ dìu dặt,say mê )
              … Những nụ hôn quyến luyến khi không nỡ rời nhau
              ( Hãy thêm vào những giọt lệ cho đủ ướt át chuyện chúng mình..)
              Sau đó.Rồi sao,rồi sao,rồi sao nữa ????

              Chẳng sao cả.

              Đời sống thường ngày của con ngưòi có những hạn định và quy luật của riêng nó. Đi học,lớn lên,vào đời, dăm ba mối tình da diết,rã rời. Được ,mất…và lập gia đình.Hạnh phúc màu xanh hay màu đen cũng chỉ do mình phóng tác…
              Đã bao lần ,hắn nói với người bạn đời như thế.Ngoài cái ăn,cái ngủ và những lo toan đời sống,con người vẫn phải,và nên làm một người tình trong cái đầu của mình.Tâm hồn rỗng vắng hay đầy ấp,cân bằng hay bấp bênh là do sự suy nghĩ riêng để làm quan niệm sống.


              X X X


              Bữa tiệc tàn trong những tiếng cưòi.
              Trời không lạnh lắm.Về nhà,tắt ngọn đèn xe,hắn quay sang người bạn đời :

              - Thay vì anh phạt em vì tội đã đồng tình nói xấu đàn ông lúc tối,anh mời em đi dạo.

              Nàng đưa bàn tay cho hắn nắm.Ngoan ngoãn trong ánh mắt nghi ngờ về điều “ lãng mạn “ có thể xẩy đến.
              Hắn im lặng,thả bước và nghĩ :

              “ Em cứ nghi ngờ về những điều em muốn,em có quyền đặt những câu hỏi và lời phê bình,kể cả những câu vớ vẩn nhất ở trần gian này.
              Chẳng hạn :
              …. Anh yêu như thế nào ? Mức độ chung thủy của anh tới đâu ? Anh trững giỡn,thoải mái với tất cả những người khác phái như một kẻ đào hoa thích trăng hoa.Anh đã viết cả ngàn bài thơ đầm đìa đẫm lệ.Anh đã láo lếu khi tuyên bố trước mặt em và bạn bè rằng ‘’ anh có thể Yêu nhiều người trong cùng một lúc ! ( anh giả dối, đa tình ? ) và anh nói ‘’ những tình yêu này không giống nhau ! ( anh là ai vậy ? ) .Anh đã nhận những bức email có vẻ ướt át,trìu mến của những cô nho nhỏ và biết dâu anh đã làm những
              ‘’ trò khỉ ‘’ quỷ quái mà em không biết và cần phải điều tra tận tường ‘’


              Bạn đời bước chậm,mặt thản nhiên,mắt ngắm những vườn hoa ẩm nước trong đêm,tóc lòa xòa đùa gió và ánh nhìn làm hắn chột dạ như mỗi lần nàng hỏi – Anh là ai ?
              Anh bay nhảy như thế nào ở những câu viết, ở những bài thơ tình mà đã lâu,em cóc thèm đọc. Đọc chi nhiều lỡ ghen !

              Ôi ! Mà ghen chi cho mệt,phải không em ? Dù có lần anh nói,kiểu nửa đùa,nửa thật cho ra vẻ dê xồm,hào hoa :
              - Số anh, đúng ra phải lấy đến 5,6 bà mới hả nư.Mỗi bà mỗi kiểu.Nhưng cứ yên chí.Em vẫn là bà lớn để cai quản cuộc đời anh.Anh là người lai tàu mờ.Ba tàu thì hay có nhiều vợ …Hi hi hi…
              - Lai cái cóc xì ! Đừng tưởng bở ông ạ.Khổ thì có.Nhìn ngưòi có tài,nổi tiếng như ông nhà văn Nguyễn ngọc Ngạn kìa. Ông ấy đàng hoàng, đâu có bay bướm đâu !

              Gã luật sư cố vấn tình ái cãi phăng :
              - Chúa mẹ ơi ! Em can đảm thật ! Sao em biết ông ấy không bay vù vù ? Em có phải là vợ của ông ta mà biết ? Vả lại,sao lại ví cái thằng bất tài vô tướng như anh với ông ấy ? Anh đâu có làm gì mà nổi tiếng ( hay mang tiếng ) ?

              Nàng gật gù rồi bỏ lững : Cũng may cho em .
              Hắn cũng gật gù .
              Ừ , ừ.Cũng may cho anh .Viết lách cho vui và lãng mạn rẻ tiền tí cho yêu đời.Bạn đời cứ yên tâm lo việc Nâng khăn,Lục túi cho tôi.Tôi đọc kinh cầu nguyện mỗi ngày để nhốt chiệt con quỷ dữ trong cái bóng đêm của mình .Tôi muốn có một chỗ để đi về,trầm lắng an bình,hì hục cày và sống.Sống một cuộc sống bình dị và mỗi ngày,xin cho tôi được thoải mái,dịu dàng,trầm tĩnh để viết.
              Viết để …Thật tình.

              Amen.




              đăng sơn.fr

              #7
                dang son 27.06.2011 13:15:00 (permalink)





                MỘT NGÀY NGHỈ KHÁC THƯờNG.








                - Ông tưởng ông sức voi hả ? Lâu quá không thấy mặt ông ?

                Vừa khám áp huyết cho tôi,ông bác sĩ vừa nhăn nhó,phàn nàn làm tôi cảm động và nghi ngờ lòng thương khách hàng của ông.Lão thầy thuốc ốm nhom,cao ngòng mà lúc xưa tôi chẳng ưa tí nào với bộ mặt " táo bón "

                Thấy Lão coi bộ bớt nhăn,tôi tặng lão nụ cười khá đẹp của mình.
                - Ông thấy được không ? Tension thế nào ?
                - Cao lắm.Tôi phải canh chừng thường xuyên để giữ mạng sống của ông .

                Nghe thấy ghê ! .Cảm động lần nữa.Bữa nay chắc ngày hên.Được sự chiếu cố tận tình của một vài người.Điệu này,chiều chiều,ghé văn phòng,ngồi gõ vài bài thơ,chắc ra rít,mùi mẫn lắm.

                Tôi từ giã phòng mạch ra về với cái toa gởi đi khám tim. Chán mớ đời.Tôi luôn luôn ghét những cái hẹn.Những rendez-vous đối với tôi luôn luôn là những ràng buột vì tính mình li ti,tỉ mỉ sợ sai hẹn dù 5,10 phút.


                ....

                Bây giờ thì đang ở trong bệnh viện.Trắng ,toàn màu trắng .Tôi ghét những bức tường trắng toát lạnh lùng như tuyết.Người ta cố tình cản trở cái cảm giác lạnh lùng này bằng những bích chương và tranh ảnh gắn rải rác.

                Được nhét vào một cái phòng để sống chung với một anh bạn trẻ ,ngó chàng chừng bảy,tám chục,coi bộ chàng vui tươi,trẻ trung với mớ dây nhợ gắn lung tung quanh người.
                Lại thêm nụ cười cầu tài ra vẻ ma mới triều cống ma cũ của mình.

                - Sau bữa ăn tối lúc 6 giờ,ông có thể đi dạo loanh quanh.Tắm rửa lên giường và không được ăn uống gì sau 12 giờ đêm nhé.Mai sớm,sẽ được cạo lông lá và thọt ống chụp và đo tim.

                Bỏ xừ rồi.Nghe chữ Đi Dạo thì khoái,nghe Thọt Thọt cái gì vào người và chuyện cạo lông lá ớn quá.Họ làm như mình là heo,bò không bằng ?! Á Đông ta làm gì có lông nhiều mà cạo.
                Bộ trái tim mình có vấn đề hay ' Sự Cố'' hay sao mà coi bộ khẩn trương và bị bắt nằm viện thế này ?.

                Đời bên ngoài đang vui.Tối nay,cả thành phố lên đèn mừng ngày Lễ Âm Nhạc,cái buổi tối chẩy hội,người người bò ra đường ;đông như kiến và trống kèn khua ầm ĩ ,thế mà mình....

                Thôi kệ.Nghĩ quẩn chi cho mệt đầu.Tà tà bò xuống nhà dưới,nhâm nhi cái cà phê,ngơ ngẩn ngắm vài bông hồng biết nói và đọc vài trang báo.Cũng xong với cái cảm giác được và '' bị '' ngừng việc đi nghỉ mát.


                .....

                - Mời ông cởi hết quần áo và leo lên giường.
                - Tôi không quen cởi truồng trước mặt phụ nữ,nhất là trước mặt một người đẹp như cô.
                _ Ông thật là nhiều chuyện.Là y tá ở đây,tôi ngó cả trăm,chục đàn ông cởi truồng.
                - ..Nhưng trường hợp của tôi khác.
                - Khác chỗ nào ?
                - Tôi mắc cỡ.Vả lại chỉ có người yêu hoặc vợ tôi mới được thấy tôi 100%

                Cô ý tá phì cười,giả vờ quay mặt đi chỗ khác cho tôi tự nhiên phô bày thân thể nõn nà của mình.
                Màn cạo lông ở cánh tay và hạ bộ được diễn ra rất tự nhiên với cặp mắt chăm chú của người đẹp.Tôi ngắm đôi mắt đen láy của nàng, còn nàng ngắm vật quý giá của tôi.....Vậy là huề.


                ....

                - Kết quả khá lắm.Tim ông chạy rất tốt.Áp huyết ngon lành.La belle vie ! Còn muốn gì nữa ?
                -..Si ,si.Tôi muốn ăn,thưa ngài.Họ bỏ đói tôi từ sáng sớm nay.Bây giờ, hơn 3 giờ chiều rồi.

                Viên y sĩ gật gù ,thương hại và ra lệnh bỏ lệnh phong tỏa bao tử.Thế là tôi hí hửng chờ bữa ăn chính với cái tật xấu đói của mình.

                Hỡi ôi!.Trời hại người " Lành "".Nói ra thì xấu hổ.Bữa ăn chính là 2 lát bánh bít cuy,ly cà phê và hũ kem.

                Mặc tôi nhăn nhó,lèo nhèo,cô y tá quay gót sau khi nói.
                - Có biết không ? Ông là người bệnh nhân phá phách,nhỏng nhẻo nhất ở đây.

                ....

                Đó là mới chỉ trong một ngày với một sức khỏe bình thường ( chỉ bị nghi ngờ triệu chứng tim ) .Thử hỏi,nếu bệnh thật ,chác nhiều người sẽ rất khổ với cái nhăn nhó,nhõng nhẽo của tôi.

                Không biết có thật thế không ?






                đăng sơn.fr

                #8
                  dang son 28.06.2011 23:50:34 (permalink)





                  ĐƯỜNG TƠ KẼ TÓC.



                  Đã nói là không tin dị đoan mà .

                  • Bạn mua tặng dao kéo = Nên đưa tiền gởi bạn,dù là một xu
                  • Bạn cho khăn tay = Chớ nhận ( Chỉ nhận tiền ! )
                  • Có đám cưới = Chớ nhận ly tách ( ly tan ? )
                  • Đừng đi dưới chân cầu thang làm việc ( Coi chừng bị thương, đồ rơi vào đầu !)
                  • Ra ngõ gặp Gái (đẹp ) = Quay ngay vào nhà - Trốn !

                  Nếu tin,thì phải tin cho trót, đủ bộ.Bằng không …..

                  &&

                  Sáng sớm,ra đường đi làm,mở máy xe nghe radio,trước khi nhả những bản tin sầu thảm,máy đã nhắc nhở trong phần tử vi horoscope….

                  ‘’ Tuổi Lion ( Hải Sư ) bữa nay nên cẩn thận việc đi đứng.Coi chừng ‘’ trái tim ‘’ trong việc tình cảm..vân vân và……’’

                  Nói chi thì nói.Ai nghe cứ nghe…Nói chuyện kiểu huề vốn,ba phải thấy ghét ! Dĩ nhiên đi với đứng là phải cẩn thận rồi.
                  Lái xe mà không dòm trước,dòm sau thì đụng xe !
                  Đi bộ không ngó xuống đất vì mải mê ngắm người đẹp thì trợt vỏ chuối ,vỡ mặt !

                  Vậy mà…Xời ơi !.Cái ngày gì gì đâu ?!!

                  Đang lui chiếc xe hàng vào bãi đậu, ông Tây lớn tuổi, xớn xác đi bộ băng ngay vào đít xe.May mà thắng kịp khi thấy !
                  De xe lần nữa,lại thêm một ông tưng tửng lao ngay vào quỹ đạo.Lại phanh,lại lỡ “” giết ‘’ thêm một mạng người nữa.

                  Lần này thì nổi cáu,thò đầu ra của xe .Nhăn nhăn :

                  - Ngài ơi ! Đi đứng cẩn thận.Bộ Ngài muốn chết sớm hả ?!

                  Ông Tây nhún vai,tỉnh queo :
                  - Tớ đang chán đời.Chết cho nhẹ việc !

                  Đành lắc đầu,thở dài.
                  Nghe thấy mà nực.Chết cũng có năm,bảy đường chết.Chết toàn thây,khô ráo để thấy cũng còn có vẻ thẩm mỹ,nghệ thuật chứ ? Chán chuyện ! Sướng ông mà khổ tôi….::


                  Giờ nghỉ việc. Đóng cửa.Dăm đứa con nít nhỏ xíu xiu,chẳng biết từ đâu xúm lại hỏi chuyện.
                  Coi bộ chúng thấy người Á Đông mủm mỉm ,dễ nhìn nên cứ hỏi hết câu này sang câu nọ…
                  Phát mệt.bảo chúng :

                  - Này.Trẻ con,chúng mày đi học ra,mau mau về nhà đi kẻo bố mẹ trông.Lang thang ngoài đường ,nguy hiểm đấy.

                  Trong đám có con bé gái khá xinh tặng cho nụ cuời và câu đề nghị :

                  - Ông ơi ! Trước khi ông lên xe,cho em cái bise (* Nụ hôn trên má ). Được không ?

                  Ông bà ơi ! Sực nhớ lại câu đoán tử vi lúc sáng.Giật thót mình .( Coi chừng trái tim trong việc tình cảm )


                  Lại nhăn nhăn :

                  - Thôi cháu ạ.Xéo đi cho nhanh .

                  Dạo này,người ta hay kết tội Pédophilie ( chơi con nít ).Không khéo ông lại bị oan là bỏ đời !

                  &&&

                  Ghé chợ, định ngồi uống ly nuớc xả hơi. Đậu xe,lon ton bước trên bãi đậu thì một chiêc xe hơi lao đến đâm xầm vào người trong gang tất.Người đẹp lái xe kịp thắng lại.Mắt tròn to,dáng hoảng hốt nhìn tôi chống tay vào đầu mũi xe.

                  Cáu lắm.Vừa hết hồn vừa sợ.Nhìn thẳng qua kính xe và ‘’cắn ‘’Nàng bằng mắt :
                  - Tôi còn yêu đời,nàng ơi ! Chết hoặc gãy chân tay trước mũi xe của nàng thì tội tình lắm.!


                  Vậy là thoát nạn khi viết những dòng này.

                  Trời mùa đông đang có nắng ấm. Đẹp mắt. Đẹp ở một hàng hiên có quán cà phê nhộn nhịp khách…
                  Đang ngồi viết,bất chợt ngẩng lên,thấy cái mành mành che nắng có vẻ ‘’ đong đưa’’chực rơi xuống bàn nước.Lại nhớ đến lời đoán tử vi của Hải Sư.Lại rời bàn,vừa né,vừa sờ sợ…;


                  Từ đây đến khuya,chắc phải nằm nhà.

                  Biết đâu ???!!!!!!



                  đăng sơn.fr

                  - Viết trong một ngày hơi “” Xui xui ‘’’’
                  ( Mém ở tù và xém ngỏm củ tỏi ! )
                  #9
                    dang son 30.06.2011 13:54:43 (permalink)





                    CHƯA GÌ ĐÃ HẾT MỘT NGÀY.






                    *Buổi Sáng .

                    Thoát được cái nạn kẹt xe trên xa lộ thì mặt trời đã lên cao. Thấy đoàn xe bò như kiến mà phát sợ !

                    Xe bò qua chỗ tai nạn thì mới rõ mọi sự : Chú ngựa nằm chần dần trên mặt đường ,giữa lộ.Máu lênh láng từ đầu đến mõm.Chết queo ! Xe cảnh sát,xe chữa lửa chớp đèn như có đại hội.Lại thêm mấy chiếc xe không kịp phanh,húc vào đít nhau tạo nên một quang cảnh rất bê bối, đẫm máu !
                    Bên kia đường xa lộ,có người lái xe tò mò, nghía mắt, giảm tốc độ bất ngờ.Lại nghe cái
                    ‘’ rầm ‘’ tóe lửa ! Lại hôn đít nhau.Lại inh ỏi !

                    Quay hết kính xe,vặn nhạc nhẹ ở cái đài chuyên trị nhạc giao hưởng .Nhạc tự ngừng,tiếng người xướng ngôn viên thông báo tin ngắn : Tin Nữ cảm tử quân Palestine ôm bom,lái xe lao vào trường học giết chết dân Do Thái.Tin lính Pháp tử trận lãng xẹt bên A phú Hãn.Tin hai thằng nhãi tây buồn buồn đứng trên cầu xa lộ ném đá xuống đoàn xe đang chạy ở phía dưới.Thế là chết.Chết liên tục,không kịp ngáp ! Nghe hãi quá,vặn nút radio trốn qua đài khác,lại nghe chuyện xe lửa trật đuờng rầy,máy bay rớt…..

                    Hết ý kiến ! Ấn đại cái đĩa cd vào máy để ngốn đường,nghe cậu Trường Vũ và ông Chế Linh sướt mướt bài ‘’ Nếu mai anh chết,em có buồn không ? Em có…Em ……’’

                    Bỏ mẹ đời ! Mắc cái chi mà đang ra rít yêu nhau lại đặt môt câu hỏi quái gỡ như thế ?! Hết chuyện giỡn rồi sao cà ?!
                    Chuyện thường thôi mà.Cái anh chàng nhạc sĩ nổi máu chướng đời - Kiểu bi quan nhõng nhẽo - thử đặt người yêu của mình đứng trước một hoàn cảnh chẳng đặng đừng.
                    Chẳng biết cô nàng trả lời ra sao ? Chỉ biết lại kẹt xe lần nữa trên đường đến hãng.
                    Xe nghẽn,xe nối đuôi.Thò đầu ra cửa nghe loáng thoáng : Hai thằng lõi lạng xe,bay vào giữa chợ làm chết một ông cụ và hai đứa bé….Lại còi hụ,lại nhốn nháo !

                    Vậy rồi buổi sáng cũng qua đi.


                    ** Buổi Chiều.


                    Ngôi vườn yên tĩnh chợt mất vẻ yên tĩnh.
                    Tiếng bánh xe rít ngoài đường theo độ thắng gấp.
                    Cậu em rể mở cổng,cái mặt đỏ au,cái miệng mở :
                    - Nhà cửa đổ nát hết rồi anh hai ơi ! Điệu này chắc phải ly dị thôi….

                    Mặt hắn đỏ tía,tóc dựng ngược, đầu tóe lửa.Cậu nói một tràng dài theo kiểu họa diệm sơn và nham thạch tràn trề.Sợ hàng xóm nghe ầm ĩ,phải kéo cậu ra vườn sau.

                    Chưa kịp ngồi xuống,cậu đòi uống rượu ( hay uống một cái gì đó ) để hạ hỏa. Họa làm sao được ?! Anh phải tỉnh táo hộ cho cậu chứ.Whisky sỉn sỉn cũng chừng 40 độ cồn.Cách hay nhất là cho cậu uống nước lạnh ( mà khổ nỗi,trong cơn sầu bi lây lất như thế ,nước lạnh thì nhạt nhẽo ! ) Bia đi vậy . Chai bia chỉ có 4.9 độ.Anh cũng đang cần tỉnh trí để nghe và xem phim bộ loại không đoạn kết của cậu.

                    Thằng rể móc túi tìm thuốc lá,bật quẹt kéo một mạch đến 3 điếu ( dù đã bỏ thuốc lá từ lâu.Buồn mà ! )
                    Cậu thả khói um tùm,khựng câu chuyện rên rỉ để hỏi :
                    - Sao bác Hai im lặng vậy ?!.Bác là người lớn để phân sử,nói cái gì đi chứ ? Không lẽ tui nói với vách tường ?!

                    Cái thằng ! Thật tình !

                    Anh nói gì,làm gì ? Cậu đang bốc lửa,gia đạo bất ổn.Anh sẽ dội nước hay lại thêm dầu vào lửa lòng của cậu ? Vả lại,cái con mẹ đối phương trong câu chuyện lại là em gái rượu của anh.Cậu yêu nó,nó mê cậu ,hì hục đẻ con,dựng nhà cửa.Cơm không lành,không ngọt…Mắc chi anh ? Anh đã quen xem phim bộ do cậu và nó thủ vai chính.Lần nào cũng có đoạn hù bỏ nhau, đốt nhà …y hệt các loại phim hình sự ở Tv !

                    Cậu rể mặc ông anh nghĩ gì cứ nghĩ trong đầu,cậu thao thao bất tuyệt.Thằng anh giả vờ chăm chú lắng nghe.Lâu lâu ậm ừ,gật lắc cho ra cái điều thông cảm.
                    Cứ để cơn giận nhả lửa.
                    Cứ để cay đắng dâng tràn.Nói được thì hả cơn khỏi làm bậy .

                    - Này ! Chờ tí.Anh sẽ trở lại để nghe cậu.

                    Thằng nhỏ im bặt,chờ thằng anh bốc điện thoại đang reo.
                    Lại có bà ,người quen biết chết bất tử .Chết êm ru,kỳ diệu.Trái tim tự chán đời không đập nữa.Hết ! Bạn bè gọi nhau đi tụng kinh niệm Phật.

                    Thằng anh đành từ chối vì nhà đang có kẻ tụng kinh.Nó không tụng được ,sẽ tức tối lăn quay hoặc quay về nhà đánh đấm với con vợ thì lại phiền…Nhỡ ra….
                    Trở lại bàn,nghe thằng rể lải nhải thêm vài câu,báo cho nó biết về cái chết của bà bạn già.Thấy nó hạ hỏa lập tức,nói chuyện có vẻ ôn tồn hơn ( chắc nó đang sợ .Sợ chết ! ) Đúng là chưa thấy quan tài,chưa đổ lệ mà.

                    Chú mày ơi ! Cứ tức giận hoài như thế đi.Có ngày sẽ đứt gân máu,hết đánh đấm với cuộc đời.
                    Ăn đi,uống đi.ngừng nói và cứ ngủ lại đây để tị nạn vài đêm cho tỉnh táo.Wait and see.


                    *** Buổi đêm.Tàn Ngày


                    Căn nhà bật đèn tối.Salon còn dư chỗ cho cậu rể lăn quay sau khi đánh đấm bằng mồm.

                    Tôi mở cửa ra thăm bóng tối bóng tối ngoài vườn. Đứng ngửi mùi sương đêm trên bãi cỏ.Gió mơn man,run rẫy tình tứ trên hàng hoa,bụi trúc.Con đường đằng trước tắm mát dưới ánh đèn đường.Yên lặng ,tĩnh mịch.

                    Tất cả đều êm ả như đang chờ cơn mưa sắp đổ xuống.Dự báo thời tiết nói mai sẽ mưa cả ngày.Sẽ là một ngày thu ảm đạm giữa mùa hạ không đủ nóng.

                    Thây kệ ! Thèm ngồi yên,hít thở đầy sự sống.Hưởng sự nhẹ nhàng của trời khuya chưa động gió.Ngày mai sẽ là ngày mai.




                    đăng sơn.fr

                    * Zen.

                    ‘’ Le temps n’est ni notre ennemi,
                    ni notre maitre,ni notre esclave.
                    Il est ce que l’on est. ‘’

                    ( Psy et Nous Magazine .2008 )
                    #10
                      dang son 30.06.2011 14:10:24 (permalink)





                      KHI TA CẦN NHAU.



                      Đếm trên bàn tay được mấy thằng bạn,tôi khoái Alain nhất.Và tôi hay kể về nó.
                      Không phải vì nó cao lớn, đẹp trai,có địa vị kiếm được nhiều tiền trong hạng đàn ông kiểu Đẹp trai,con nhà giàu,học giỏi…
                      Alain có thừa những điều kiện kể trên nếu phải phân loại và sắp thứ hạng trong số những thằng bạn thuộc giới y khoa và thầy giáo của thằng mang tên ‘’ tôi ‘’.
                      Có lần nó bảo tôi ở cái phòng mạch đầy người :
                      - Tao giống mày,tao coi mấy thằng có học,có nhiều tiền như những củ khoai.Không hơn,không kém.

                      Củ khoai là cái gì vậy ? Theo ý thằng bạn tây,tóc vàng,mắt xanh này,củ
                      khoai ( khoai lang,khoai tây,khoai sắn ..gì gì đó chỉ là củ khoai).Cứ bóc vỏ sau khi luộc hoặc nướng,bỏ vào mồm, kéo quần đi tiêu là xong tuốt.Dân có học mà nói chuyện phát ớn lạnh !.Tính nó thế.Khẳng khái,không thích chuyện nể vì,hoa lá cành.Thêm cái tật ‘’ méo mó nghề nghiệp ‘’,nó thích đẩy người đối diện đến cái mức cuối để lòi ra vài sự thật ( kiểu hiểu người ,hiểu ta !).

                      Chiều nay,Alain gọi phone cho tôi.Bất ngờ :
                      - Eh ! Rảnh không ? Tao đang chán đời. Đóng cửa. Đình công. Đi với tao một vòng.

                      Nghe chữ Chán Đời từ cửa miệng thằng chuyên trị bệnh khùng của thiên hạ,tôi biết bạn không đùa.Chơi với nhau đã lâu năm,hiểu tính bạn,tôi chỉ có cách gật đầu.
                      Alain kéo tôi lên chiếc xe loại đắt tiền mà bên trong giống y cái chuồng bò.Giấy tờ,sách báo vứt ngổn ngang bừa bãi trên mặt nệm,cả dưới sàn xe cũng bừa.Tôi nhăn nhó,cúi xuống nhặt và ném lên ghế sau mấy tờ báo kinh tế có đăng những bản tin chấn động về khủng hoảng tài chánh.

                      Alain cũng nhăn nhăn :
                      - Kệ mẹ nó.Cứ dẫm chân hoặc ngồi lên mấy tờ báo mắc gió ấy cho êm đít. Đọc riết,tao muốn nổi khùng .Còn mày ?

                      Tôi bật cười nhìn bạn lái xe len lỏi qua dãy phố chính chật hẹp.Nắng đầu thu vẫn còn rực rỡ trên những hàng cây nhìn thẳng qua công viên dọc bờ sông Garonne.Tôi không có những lý do để phải phát khùng như thằng bạn.Tôi không có tiền để chơi chứng khoáng,không có nhà đất cho thuê như vợ chồng nó,không có những buổi diễn thuyết và những cái hẹn tất bật đầu này, đầu kia như nó.Nói tóm lại,tôi chỉ là con số Không to tổ bố nếu phải so sánh với bạn.

                      Thắng gấp xe vì xém đâm vào đít chiếc xe tải đằng trước,Alain vặn nhỏ bản nhạc classique đang rên rỉ.Nó quay sang tôi hỏi :
                      - Mày biết tại sao tao bỏ việc,rủ mày lang thang không ?
                      - Tại mày đang sắp khùng .
                      - Sao mày biết ?!
                      - Ơ hay ! Nếu tao ngu hơn con bò,mày có chơi với tao không ?

                      Alain phì cười,lại xém húc mõm xe vào đít chiếc xe khác.Tôi thấy ơn ớn xương sống.Thằng coi vậy mà lái xe quá tồi lại thích lái nhanh.Sợ chết nên tô igiữ yên lặng,tai nghe nhạc buồn thảm,mắt ngắm khu phố la liệt hàng quán.Nhìn đâu cũng thấy nhà băng.Cứ một tiệm, quán đóng cửa vỡ nợ là băng đảng,hệ thống nhà băng nhảy vào dựng bảng !

                      Alain nói như để phá tan khoảng yên lặng giữa câu chuyện và lý do nó rủ tôi chiều nay.
                      - Tao đi tìm sự yên tĩnh nơi mày !

                      Lạ ! Yên tĩnh ?! Ngôi biệt thự trắng trên ngọn đồi của vợ chồng nó có mấy hecta thênh thangcò bay thẳng cánh.Muốn yên tĩnh,nó chỉ cần nhảy lên xe đạp chui thẳng vào rừng cây có con đường dẫn ra con suối róc rách.

                      - Vợ chồng mày thế nào ? Tôi hỏi cho có chuyện hỏi.
                      - Very bết !
                      - Mày muốn gì ?
                      - Tao muốn giải nghệ.Nhìn đâu cũng thấy có vấn đề.Càng lúc, ở mấy cái xứ kỹ nghệ tân tiến và vật chất đầy đủ này,càng có nhiều ngưòi bệnh.Thế giới đảo điên mà.Nghĩ sao ?
                      - Đưa xe cho tao lái.Mày ngủ một giấc đi.Tao biết mày đang mất ngủ kinh niên với con mắt muốn lòi ra ngoài như thế kia….

                      Thằng bạn không nói không rằng,phanh xe gấp ở góc đường,nhảy tót sang ghế bên cạnh nhường tay lái. Tôi cũng đang cần sự yên tĩnh từ cái đầu và cái miệng của nó.Tìm con đường có nhiều hàng cây rậm rạp như ngày nào còn ở trong thành phố cũ,nơi tôi đã trải qua thời thơ ấu và lớn lên giữa những chấn động,biến loạn.Tôi biết tôi đưa bạn đi đâu,về đâu.Tôi biết bạn tôi cần điều gì để tạm khỏi nghĩ đến chuyện giải nghệ,ly dị,bỏ xứ ra đi.
                      Cái xứ này không còn chiến tranh, đói khát.Xứ này chỉ khuôn rập theo một hệ thống kinh tế và có những vấn đề tài chánh bất ổn và khủng hoảng theo phương hướng tranh chấp bè phái chính trị…. Càng có học,càng len lõi đi sâu vào các vấn đề chính trị,kinh tế,con người có thể dễ mắc chứng khủng hoảng, nhất là vào thời điểm cực kỳ khó khăn.Thằng bạn tôi đang cần một thằng dốt đặc như tôi để xả stresse.

                      Tôi nghĩ đến khoảng vườn ngang hông nhà,nơi có dàn mướp,dàn bầu và cái bàn nhỏ được những cái ghế vây quanh.. Ở chỗ này,tôi thích ngồi thoải mái dưới hàng lá rung rinh nắng mỗi khi đi làm về.Thong thả đọc sách báo,thong thả ghi chép một vài điều về đời sống….

                      Quay sang nhìn bạn đang nhắm nghiền mắt,hơi thở đều đặn,tôi nói với nó trong ý nghĩ của mình ‘’ Sư nhà mày, đế quốc Tây ! Về nhà,tao vặn cho mày nghe vài bản vọng cổ hoặc nhạc quê hương kiểu nam bộ.Mày nghe xong là có thể bớt được chứng điên của con nhà giàu ‘’.

                      Biết đâu …..




                      đăng sơn.fr.

                      (…. Viết sau khi gặp bạn và đọc xong những mẫu tin tồi tệ nhất )
                      #11
                        dang son 04.07.2011 00:27:42 (permalink)





                        LÀM CÁCH NÀO ĐỂ … ?



                        Có những lúc thấy trống trải sau những ngày đầy ấp,bận rộn ?
                        Mình có phải là người máy đâu ? Cái máy chạy mãi khi nóng cũng phải cho nghỉ.

                        Còn mình ?!
                        Nghỉ ngơi bằng cách nào sau khi sắp xếp xong một ngày bằng những điều phải làm - Cần thiết – ? Sắp xếp thêm những cơn lười và uể oải đang thành hình…


                        Dạo chơi một chút ở góc thành phố cũ kỹ..Thử nhìn ngắm những đổi thay ở chỗ này, chỗ kia…
                        Dạo này người ta lập những công trình xây cất nhiều quá..Nhà cửa,thương xá hàng lớp ,hàng lớp.Những bóng mát của cây cối dần biến mất để nhường chỗ lại cho những khoảng đường và bãi xi măng cứng ngắt.

                        Chỉ cần nhìn lại những tấm carte postal ở một tiệm bán sách cũ thì thấy rõ sự đổi thay.
                        Đổi thay từ hàng cây tạo bóng mát rười rượi từ con đường ngoài bến tàu .
                        Thay đổi ở góc đường nối nhịp từ cây cầu Nã phá Luân kéo dài hàng xe vào phố chính.Nhìn đâu cũng thấy những lề đường lót xi măng khô cằn.Con người hiện đại,tân tiến thành con người của hệ thống máy móc….

                        Thế đấy.Thế nào cũng có ngày con người buồn buồn tìm cách chế ra người máy biết yêu,biết vui buồn .Người máy sẽ làm tất cả việc giấy tờ,việc nhà cửa..Và biết làm cả người yêu.


                        Buồn ư ? Muốn thoát khỏi cảnh buồn thì chỉ việc bấm nút,dắt người máy đi chơi.Kiếm cái quán kiểu Cyber café,kéo ghế mời người máy ngồi xuống,nghe vài bản nhạc kiểu techno,house music đì đùng và nhìn sâu vào mắt nguời yêu để nói ‘’ Máy ơi ! tao thích,tao mê,tao yêu mày….’’….’’ Máy ơi ! Nghe nhạc hay không máy ? Tình không ? Lãng mạn quá ha ! Chút nữa về nhà ngủ với tao nghe…Ngủ và chiều chuộng tao đủ kiểu, nha máy ! ‘’

                        Đúng là khùng điên !

                        Nói gì thì nói …Hiện đại quá.Thế nào cũng có ngày.

                        ….

                        Đi ngang cái tiệm ăn mới mở.
                        Bàn ghế,cách bài trí kiểu đại hiện đại,nhạc dậm giật oang oang kiểu vừa hát vừa nói lải nhải ,thấy bàn nào cũng có để một cái điện thoại không dây và một bloc note ghi chi chít số. Vài cái đầu ngồi một mình,hai mình cách xa nhau đang chúi đầu gật gù nói nói …


                        Hỏi ra thì biết đây là một kiểu marketing để câu khách kiểu mới. Trước khi gọi đồ ăn ,uống, khách sẽ ghi số điện thoại riêng của bàn mình chọn và sau đó vừa nhâm nhi vừa tà tà gọi những số bàn khác để là quen và tán tỉnh nhau….
                        Quán dán khẩu hiệu quảng cáo là : Sẽ dành nhiều ngạc nhiên cho thực khách với cảm giác mới lạ.

                        Vậy ư ?
                        Kiểu cọ thời thượng này ở Pháp đang được nhập cảng từ Mỹ,từ Anh quốc sang để thay thế phong trào tìm bạn,tìm người yêu theo style Bling date- Hò hẹn cấp tốc - ( người vào quán hẹn để chơi trò tìm bạn qua những mẫu câu hỏi, và được sắp theo ý thích cá nhân để tìm bàn nói chuyện trong vòng năm mười phút. Nếu hợp sẽ tiến xa…. để tính chuyện chơi và yêu nhau…..

                        Đi thêm vài khúc đường nữa.Thấy thêm vài tiệm sách đóng cửa treo bảng bán.
                        Tội nghiệp ! Ở thời đại tân tiến chạy đua theo máy móc và thời gian,làm sao người ta còn đủ thì giờ kiên nhẫn chúi đầu đọc sách. Đọc càng nhiều càng nhức đầu vói mớ chữ nghĩa vô bổ khô khan.Thời của điện toán, của quảng cáo tiêu thụ làm gì còn chừa chỗ đứng cho sách báo theo một nghĩa đứng đắn của tư tưởng ?.
                        Sống vội ,yêu vội và vội vã bỏ nhau …

                        Vậy đó.Không viết,không nói nữa.
                        Bữa nay chợt nổi chứng không thèm suy nghĩ lẩm cẩm nữa.
                        Thế nào cũng sẽ thử thành ngưòi máy một bữa coi chết ai ?


                        đăng sơn.fr
                        #12
                          dang son 07.07.2011 00:13:50 (permalink)





                          BÊN NHAU MỘT BUổI TỐI.






                          Xe cảnh sát rời khỏi bãi đậu khi tôi vừa đến.Cửa phòng mạch mở hé,Alain thò đầu ra sau tiếng gõ cửa,thấy mặt bạn nhăn như bị và chồng giấy tờ,sách báo lăn lóc ngổn ngang trên mặt đất là tôi biết có chuyện chẳng lành.

                          Thằng bạn bắt tay tôi,càu nhàu :
                          - Bữa nay sui thật ! Toàn gặp chuyện gì đâu !
                          Alain nắn lại cái cà vạt,cúi xuống thu nhặt mớ giấy tờ dưới gầm bàn giấy,tôi phụ bạn sắp xếp lại mớ sách báo ngổn ngang trên bàn.

                          - Tao thấy xe cảnh sát và vài người đứng trước văn phòng.Chuyện gì ?
                          - Con mụ bệnh nhân dữ thật ! Hai vợ chồng họ dến mấy lần trong mục đích hòa giải.Lần này họ cãi nhau,mụ vợ nổi nóng bộp tai chồng,họ xăn tay áo choảng nhau, biến cái văn phòng này thành bãi chiến trường.Tao gọi cảnh sát đến hốt.

                          Alain đẩy cho tôi ly Martini.Cũng cái kiểu ngồi gác hai chân lên bàn giấy,lần này bạn tôi im lìm rất lâu,vẻ tư lự.
                          Hắn và tôi nhìn nhau. Đôi mắt xanh của hắn xậm tối.

                          Được một chập ,Alain phá vỡ khoảng yên lặng :
                          - Mày có tin vào phép lạ trong tình yêu không ?
                          - Không .
                          - Mày có tin rằng sau khi bỏ nhau,người ta có thể hàn gắn,làm hòa và trở lại với nhau không ?
                          - Không .Không biết.
                          - Sau tình yêu,tình bạn có trở lại được như xưa không ?

                          Đến câu hỏi này thì tôi bị ngộp và đến phiên tôi nhăn như bị :

                          - Ê bạn. Mày đang chẩn bệnh cho tao à ? Tao khỏe như trâu,tâm trí điều hoà.Nói chuyện khác vui hơn đi.Mày thế nào rồi ?
                          - Vẫn thế…

                          Bạn tôi ầm ừ.Vẫn thế..vẫn thế…Hai vợ chồng hắn như mặt trời,mặt trăng.Mạnh ai nấy sống như hai cái bóng dưới hai ánh đèn khác nhau.Alain buồn bã lăn vào những mối tình thoáng chốc,chẳng đâu vào đâu.Buồn buồn,hắn gọi điện thoại rủ tôi đi ăn,tán gẫu kiểu tâm sự vụn.Có lúc Alain bùi ngùi ‘’ Chán thật.Chỉ có mày là hiểu tao ! ‘’

                          Hắn và tôi.Hai người bạn hiểu được nhau .Như thế chẳng đủ sao ?

                          Với tay tắt cái computer đang nhảy múa với những hình ảnh nhìn phát chóng mặt,Alain xếp gọn ghẽ chồng giấy tờ, đẩy tôi ra cửa.
                          - Đi ăn với tao. Đến Resto Piano.Tối nay,tao sợ một mình.Rảnh chứ ? Điện cho bà nhà một câu đi.Nói khuya mới về.

                          Chẳng cần biết tôi có đồng ý hay không,Alain khoác veston, mở cửa xe, rồ máy.Thằng bạn kỳ lạ này không còn làm tôi ngạc nhiên nữa.Việc gì hắn cũng quyết định nhanh chóng,gọn ghẽ như một bí quyết để thành công trừ chuyện yêu nhau và bỏ nhau.

                          Thành phố đã lên đèn từ lâu.Xe chạy đến một khu vực yên tĩnh.Tiệm ăn hai tầng nằm ở một địa điểm khang trang.Alain thích rủ tôi ngồi ở cái bàn sát khung kính để nhìn xuống khoảng công viên phía dưới.Hàng cây trụi lá hình như đang run lẩy bẫy trong vài ngọn gió.

                          Đôi mắt xanh nhìn người bồi bàn,gọi rượu khai vị.Hắn quay sang tôi :
                          - Eh bạn.Muốn ăn lại món entrecote và sauce Rochefort hôm nọ không ? Thất tình thì bụng phải no để có thể chiến đấu với nghịch cảnh.
                          - Ai thất tình ai ? Nói nghe lạ !
                          - Tao . Tao đang thất tình con vợ của tao.

                          Đúng ra thì tôi phải phì cười thương hại thằng bạn.Bản nhạc Feelings người nhạc sĩ dương cầm chơi quá hay,tôi nghe hết bản nhạc rồi nói :
                          - Vợ mày đang ở trong nhà mày.Thất tình chỗ nào ?

                          Alain nhăn nhó :
                          - Sơn ! Tối nay mày gỉả vờ ngây thơ hay là mày ngu hơn ngày hôm qua ?

                          Hắn làm tôi nổi cáu.Làm sao tôi hiểu được sự buồn bã,thất tình ủy mị của hắn ? Mỗi người có một kiểu sầu bi lâm ly khi bị thất tình.Cứ ề à như thế,chỉ có trời biết !

                          Hắn đẩy ly cocktail sang một bên,móc ví lấy hai tấm ảnh để lên bàn rồi đổi chỗ để ngồi bên cạnh tôi.Tấm ảnh thứ nhất chụp cô gái trẻ,tóc vàng ngang vai,cái miệng và cặp mắt biết cười.Tấm thứ hai chụp một người đàn ông và người đàn bà choàng vai nhau.Cô gái trẻ và người đàn bà đều là vợ hắn.Chỉ có người đàn ông trong ảnh không phải là Hắn !

                          - À , à.Nhức đầu nhức mẩy đến thế ư ?
                          - Hiểu chưa ,? Ông thần ngu ! Con nhỏ này (ảnh thứ nhất ) là mối tình đầu thời sinh viên của tao,tao mê nó như mê ma túy.Còn con mụ trong vòng tay đàn ông này là vợ tao.

                          Tôi cảm thấy chóng mặt.Bản When a man loves a woman đang chơi cũng làm tôi chóng mặt.Tôi đẩy Alain ngồi lại trước mặt mình để có thể nhìn sâu vào đôi mắt.Mặt đối mặt.

                          - Giải quyết vấn dề cho hợp lý di.Còn yêu nhau không ?

                          Im lặng một lúc lâu,Alain trả lời :
                          - Còn và không còn….

                          Nếu tôi là một bác sĩ tâm lý như hắn,có lẽ tôi sẽ phát điên trước câu trả lời kỳ cục.Nhưng mà thôi ! Tôi chỉ là một ngưòi bạn dể có thể hiểu bạn.Trong tình yêu,người ta sống vói sự mâu thuẫn của mình : ’ Bỏ thì thương mà vương thì tội ‘’.Thời gian có thể biến thành sóng biển để mài nhẳn thín một phiến đá.Nhạc Việt Nam đã có bản nhạc tên Phiến Đá Sầu.Thằng bạn tây của tôi không biết nghe nhạc việt.Lời lẽ của nhạc Pháp đơn giản kém phần răc rối để diễn tả về một tình yêu.


                          Khi thất tình,thất chí về một điều nào đó,ngưòi ta thích nghe nhạc buồn.Thất tình nặng quá,người ta có thể điên lên .Và thằng điên ngồi trước mặt tôi đang lải nhải trong lúc ban nhạc chơi bài Crazy for you !
                          - Nàng và tao yêu nhau đến lúc ra trường mới lấy nhau.Bây giờ thì…thì….thì…..

                          Tôi sợ bị nổi điên, ăn mất ngon,gõ vào mu bàn tay của bạn :
                          - Im mồm. Đến phiên tao nói.Mày vác con vợ mày lên bàn giấy,mày sẽ hỏi nàng có muốn làm lại từ đầu hay không ?

                          Alain ngần ngừ,vẻ tư lự :
                          - Mình muốn mà nàng không muốn.

                          Vậy là tôi hiểu sau cái ngu ngu của mình.Thời gian và việc làm tất bật trong đời sống đã biết cách giết đi tình yêu của bạn tôi.



                          đăng sơn.fr


                          À toi,Alain.
                          #13
                            NgụyXưa 08.07.2011 05:17:50 (permalink)
                            "BÊN NHAU MỘT BUổI TỐI" đã được mang vào thư viện.
                             
                            Xin cám ơn anh Sơn. NX sẽ từ từ đọc hết những gì anh post.
                             
                            Chúc anh luôn luôn mạnh khoẻ để tiếp tục hăng say sáng tác.
                             
                            Tình thân,
                             
                            NX
                            #14
                              Đào Nam Hoà 09.07.2011 14:37:23 (permalink)

                              Mời ông cởi hết quần áo và leo lên giường.
                              - Tôi không quen cởi truồng trước mặt phụ nữ,nhất là trước mặt một người đẹp như cô.
                              _ Ông thật là nhiều chuyện.Là y tá ở đây,tôi ngó cả trăm,chục đàn ông cởi truồng.
                              - ..Nhưng trường hợp của tôi khác.
                              - Khác chỗ nào ?
                              - Tôi mắc cỡ.Vả lại chỉ có người yêu hoặc vợ tôi mới được thấy tôi 100%


                              Anh Dang Sơn thân
                              Tôi cũng đang từ từ đọc bài của anh đây, có cảm tưởng anh viết rất thoải mái, dễ dàng, nhiều đoạn tôi cũng lướt nhưng nhiều đoạn cũng phải từ từ ...

                              ( Tuy nhiên hình như đoạn anh viết trên, tôi nghĩ là anh dịch từ tiếng Pháp, và về phương diện ngôn ngữ của VN , tôi e không ai trả lời như cô y tá đó cả ! "Là y tá ở đây,tôi ngó cả trăm,chục đàn ông cởi truồng", tôi nghĩ cô y tá đó có vấn đề....hơi khiếm nhã.....và không thực tế...hihihi ( tất nhiên tôi biết là văn sĩ thì vẫn có quyền hư cấu kể cả hư cấu đối thoại...)

                              Tôi cũng nằm kha khá BV và cũng cởi quần áo nhiều lần để thay vào bộ đồ BV phát, và cả mấy cô y tá trẻ Mỹ đứng trước mặt, nhưng mà nhiều khi muốn cố tình cho mấy cổ "thấy" , mấy cổ cũng...đâu để ý làm gì !
                              vài hàng... viết bậy bạ cho anh  ...
                              Mong anh sáng tác đều hơn
                              Thân

                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 19 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9