VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 16 của 19 trang, bài viết từ 226 đến 240 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 23.06.2016 15:47:35 (permalink)
..
 
 
 
 
 
 
 
 
 
2205 - 2206 - TRỞ VỀ.... .


















.............




Có ai đó nói rằng : Đời mình như những trang sách . Có những trang giấy đã đọc và sẽ đọc nhưng không phải những trang đời nào cũng được hoặc bị viết giống hệt nhau .


 Về quê cũ , có nhiều chỗ để đi , có nhiều việc cần làm .














*  Lời Tựa
          .  ( dangson.fr )



Đi về với 15 người . Ai  nấy có chỗ để đi . Ai nấy có việc cần làm của riêng mình .

Với những cái nhìn khác nhau và tùy theo những cảm xúc riêng , tôi nhìn 2 người bạn trẻ ( Họ , tươi mát hơn tôi từ một thời gian lớn lên và sống ở một nơi không quá cũ kỹ và họ biết nhóm viết của Nous - ChúngMình - cần gì ở họ qua những hình ảnh bắt gặp và thu lại ở ống kính trước khi ngồi xuống để viết như một trong những cách  thuật chuyện ....

 1 NguyễnTrườngAn sẽ viết gì ở bloc-notes ?



 1  @nguyênhạ có thể viết gì qua những chỗ đã đi ngang ?  Cô ấy sẽ gặp những ai và thấy gì  ở một nơi có những người rất trẻ và không còn trẻ ?
  Trên những chuyến xe du lịch, những chặng xe bus vắt ngang từ quận 5, quận 3, 4  từ Chợ Lớn đến bến Bạch Đằng , từ những chuyến taxi của hãng VinaSun ( Hai Lúa ) , 2 người trẻ này và riêng tôi đã nghe gì , thấy gì giữa những con đường đầy xe và ngập tiếng động ?
       Saigòn xưa và SG bây giờ đã khác nhau ra sao ? Miền Trung , miền Tây có những giòng sông , những con lạch đang cạn nước sẽ ra sao sau những đổi thay ?
    Bạn và tôi , chúng mình hãy thử đọc qua hình thức Bloc-notes .





        













.1
  Trạm Xuống .
  ( N.TrườngAn + photos )





Ngoài cửa phi trường Nội Bài là cái nóng chừng 37 độ . Khô hừng hực ! Ghé và loanh quanh nhưng không thể đón xe đi thăm Hà Nội . Đành vậy ! 





 



 Tạm tránh cái nóng , chờ chuyến bay  đưa về SaiGon . 

 
 Cả nhóm quyết định chọn quầy gọi xe cuả công ty chuyên chở của phi trường TSN,  có lẽ trưởng nhóm đang mê mẩn cô gái đội nón lá với giọng nói trong trẻo này . 





 
(    Khi đã chọn thì không nên hối tiếc cho dù là chuyện lạ, chuyện ngộ kỳ sắp bắt đầu   ) 








 
(     Sau khi tải hành lý xuống xe trước cửa khách sạn thì một kiện hành lý không có đôi cánh thiên thần mà đã bay  mất theo cậu trẻ tài xế  bảnh bao. 

 Camera ngoài cửa của khách sạn biết đếm dùm khách .... ) 

 

 Tội quá người ơi ! 

 Không phải là bất cứ kẻ nào về thăm quê nhà cũng có cái nhãn hiệu là " Áo Gấm Về Làng " đâu mà ! 



 

 Hãy để chúng tôi đừng dùng câu Vơ Đũa Cả Nắm . 

 Hãy để những kẻ về thăm quê nhà có những hình ảnh đẹp như cơn mưa đầu muà vừa dội xuống ở một khoảng đường . 





2.
Chuyện Đâu Còn Đó

    ( @nguyênhạ + photo )






 Tôi thấy anh bạn của mình đã lèm nhèm hơi quá đáng vì cái chuyện cỏn con khi bắt đầu ở trang đầu tiên từ cái bloc notes của hắn .




    Tạm dìu dịu lại để bắt cái máy ảnh làm việc theo một kiểu khác :




 ( Với Duyên  , trên vỉa hè SaiGon - như một cách kể chuyện từ chỗ này đến chỗ kia ... )



 
 
Gần 9 triệu người đang chen chúc nhau ở thành phố mang tên cái hộp nóng bức này , lắm lúc dân phố  thèm những cơn mưa cho dù rất ngắn ngủi như những kẻ trộm tìm đường đến thăm .

 Mưa tháng 5 , tháng 6 để người ta chạy xe chậm hẳn lại , để bụi đường khỏi bay lên  làm cay tròng mắt , để ngơi bớt tiếng xe cộ như câu ai đó đã khôi hài : Chúng ta trật tự trong cái hỗn độn !



Có phải là như thế không ?



( Không thể biết vì mới ghé về quê nhà  )

( Tạm làm như mình không nghe thấy những tiếng động giữa buổi trưa ngập nắng . Tạm mở ống kính, nhìn về phía có những hình ảnh khác ... )   :






 
 


..                                                                               .  Trạm mưa trên đường ra Phan Thiết








..                 Sửa soạn cho đường dài đằng trước .








.....                             Sau cơn mưa , trời lại sáng trên  bãi đánh cá .





...               Đến một nơi mà tất cả là những thứ trái ngược nhau của cảnh đời . ( Mũi Né )






.....












..... 



































































































____________   đang thực hiện . Texte & photo của nhóm ChúngMình . Saigon.2016












 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2016 16:51:47 bởi dang son >
dang son 24.06.2016 15:01:32 (permalink)
.
 
 









Có Gì để kể cho nhau nghe ?


.










by nguyễnTrườngAn - paris














----------------------------------------------------------------------------------------------









Có người hỏi : - Ông có ý định ở lại luôn bên này không ?


Chậm chạp suy nghĩ , làm ra vẻ thấy khó khăn rồi cười nhẹ để khỏi làm mích lòng người có lòng đặt câu hỏi . Nếu trả lời là CÓ hoặc KHÔNG thì sao ?

Nhìn ra một phía nắng của phố , nắng đã thúc dục loạt người thức dậy , có lẽ từ 3, 4 giờ sáng để đẩy đưa họ leo len những chiếc xe 2 bánh , rồ máy đi làm .

Tôi đã trở về đây . Một thành phố đầy hơi nóng từ 6 giờ sáng để ngập mình trong tiếng động .


Ngày máy bay hạ cánh , tôi cẩn thận dò xét và tìm lại chữ CÓ ở valise hành lý . Cái CÓ nằm nguyên vẹn và trầm mình giữa vải vóc quần áo .Cái có ấy nằm ở 3 cái máy ảnh sẵn sàng chờ chủ . Vài ngày đêm đi qua , tôi đã tránh né ý nghĩ sẽ tìm về khi xóm cũ , nơi đã có hình ảnh một mái gia đình....

Người ta không thể nào sống mãi với những chữ ' Có Thể ' như thế .

Tôi trở về . Lòng nặng nề khó tả .....


.

Về -

Hoảng hốt , bần thần lẫn vào sự ngột ngạt khi đứng bên lề đường , băng qua một ngã tư giữa giòng xe , nghe tiếng còi xe không ngớt . Người ta chạy ngược chiều , phang xe leo lên lề đường , xe lách , xe tránh xe , tránh những chiếc taxi đang lèo, lách từ bên trái bên kia để tấp vào đón khách từ phía tay phải của vỉa hè ...



Về -


Ném mình vào lòng chiếc taxi , xe chạy ngang chợ Tân Định ( nơi đã có thằng nhóc ngày xưa theo mẹ ra chợ , ăn món chè mà nó ưa thích ... Nơi đã có một thời ngồi ở bậc thang nhà thờ mà giấc mộng làm phim ảnh đã trôi vào giấv mơ không thể sờ mó .... )


Về, và về . Về làm gì ở cái quán cóc ? Bắt ngón tay vào cái nút Off thô kệnh của máy ảnh để không chụp hình người đàn ông vừa ngồi xuống , cởi cái nón lá , gọi ly cà phê đá trong khi ôm chặt đứa con khuyết tật của mình và dõi mắt xa xăm giữa dòng đời ? Xe cà xe chạy từ đằng xa cho đến khi vượt tầm mắt ....


Về . Đi,đứng, ngồi , nhìn thấy chiếc xe hàng rong bán bánh tiêu của người cha đi ngang qua những tiệm thiết kê thời trang sang trọng , trên xe đẩy có cái tủ kính bày bánh , thằng con trai lẻo đẻo theo chân cha trong khi réo gọi đứa em gái gầy còm đang mời khách mua tờ vé số ..


Off để không chụp ảnh mà chỉ chụp bắt từng ý nghĩ và đôi mắt cay nồng . Những lề đường, những mặt bằng của thành phố đang nuôi dân nghèo và rất đại lượng như thế sao ?

Lòng đường mở rộng vòng tay để nuôi tiếng rao còn sót lại lúc 12 giờ đêm " Bánh tiêu đây . Hột vịt lộn nóng đây .... "




Thành phố mang tên cái hộp đã ngơi cơn giông từ lúc hiều và để lại những vũng nước loang loáng dưới ngọn đèn khuya . từ khung cửa sổ , có một người xa xứ về thăm quê .









đăng sơn.fr - SG . 2016
















ct













 
 
 
 
 
 
 
 
dang son 30.06.2016 12:32:57 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
.................. Còn tùy chỗ .






.     by dangson.fr






______________________________________ 1.



   Có vài cách để tránh cơn nóng ở bên này . Thành phố mang tên  ' Cái Hộp Nóng ' đã nóng từ 6 giờ sáng khi tôi rời phòng khách sạn.

  Sáng ở đây , tôi vẫn giữ cái thói quen từ nơi mình đã sống từ bao năm qua (  Có nghĩa là vẫn yêu quý những buổi sáng dậy rất sớm - Tôi vẫn có thể ngủ bất cứ giờ nào và thức dậy bất cứ lúc nào theo cái đồng hồ Rolex  dấu ở phía tay trái ở não bộ )


   Sáng ở đây  . Nhẹ nhàng  ngồi ở  bậc thang , mở ô cửa , ghé mắt nhìn xuống con đường của thành phố - khu Chợ Lớn - - trước mặt sòng bạc đã mang tên là Đại Thế  Giới thời trước năm 1975 mà nay đang là khu văn hóa quận 5, đường THĐ . Tai  nghe văng vẳng tiếng nhạc rất nẫu ruột từ chiếc loa nào đó bên kia đường : " ... anh thương nhớ em, em ở đâu để anh  kiếm tìm ... "


 Trời !

   Sao họ lại oang oang nhớ nhau sớm đến như thế để  đánh thức phố phường  thức dậy ?  ( Sau này thì  hỏi người ta để nghe họ nói là có cái quán Karaoké chơi nhạc  nẫu từ đêm đếm sáng  tinh mơ ... )




2.





..


  Mặc quần áo , bấm cầu thang máy đi ra đường - tìm quán cóc, gọi ly cà phê sữa đá - ở đây - họ gọi cà phê đá từ 5, 6 giờ sáng.

 Có gì lạ đâu vì là  xứ nóng . Xứ của những  cái ngược đời , ngược  ngạo : Chạy ra đường , leo  lên xe 2 bánh , chạy xe thì phải bóp còi tin tin để khỏi đụng nhau . Đụng nhau xong thì khỏi cần xuống xe và nhún vai bỏ đi ....

 Ơi ! Ơi !

    Đâu phải ai ai cũng hờ hững đứng hoặc ngồi nhìn cảnh quang như thế . Đâu phải trái tim nào cũng nguội lạnh ?

 Thử trầm lòng để viết như những đoản khúc ...



3.

  Viả Hè .


Trái đất thức dậy từ sớm .

  Sớm là ngồi ở viả hè, cà phê viả  hè khi trời còn  dìu dịu . Thoải mái đọc vài trang báo, vài trang sách , mở màn ảnh pad đọc bản tin là Paris đang trào nước ngập đầy ....

   7.15 sáng, cậu trẻ ở quầy tiếp tân cuả khách sạn ra mua cà phê đá , mắt cậu tò mò, liếc vào màn ảnh và cái bloc notes đầy chữ , mắt dừng lại, rồi hỏi :

- Chú là nhà văn hay là nhà báo ?


   Cười -  Cà phê lạnh mát : Sao cháu biết, chứ ?

- Hihihi . Nhìn và đoán !


   Ừ thì, ừ đại .

  Viết gì để bắt đầu những đoản khúc ?




4.
-------------

- 2 -  Hai


    Hãy bắt đầu bằng con số 2 như điều kết nối và tạo điều kiện chuyển tiếp bằng ý nghĩ . Con số 2 nằm từ dãy cuối của tờ vé số khi bà cụ tàn tật chống gậy chìa  cọc ve số .

   - Cậu ơi . Vé số đây . Mua dùm .


      Bút viết ngừng lại . Hai ánh mắt nhìn  nhau nhưng ý nghĩ không thể ngừng . Đưa cho bà cụ tờ giấy tiền và lắc đầu không nhận tờ vé .

   Số 1 ,2 , 3 ... 100..... 1000 không cần thiết để có thể  hy vọng trúng độc đắc .
  Làm sao ta có thể loại trừ con số hơn 90 triệu dân mà có đến  90 % đang long đong trên những cánh đồng, những thôn xóm, những vỉa hè lam lũ  mỗi sáng từ 4 , 5 giờ cho đến 12 giờ khuya ?

  Làm sao để có thêm cả trăm cái thùng rác công cộng để văn hóa rác và văn hóa khạc nhổ bớt dần đi qua  các nẽo thành phố ?

  Làm sao để những trận mưa không biến đường phố thành những con sông cạn ?


 -----




            Đáng lẽ một kẻ thích lãng mạn, thích mộng mơ phải ru ngủ hắn bằng những câu thơ tình , những bài hát tình tính tang ...... 


     Đáng lẽ ra < .....





 5.

      Nắng bắt đầu trèo lên đầu ngọn cây . Nắng ôm gọm lấy những khuôn mặt dấu sau cái khẩu trang chống bụi .

    Nắng luà  lên vai áo những người lao động trên những viả hè đầy hàng bán rong . Họ làm gì để chống nắng ? Họ làm gì khi nhìn và đoán ra những đám người đang đi bên kia đường là Việt Kiều - Áo Gấm Về Làng ?


 Không thể biết hơn .

   Ngừng bút, ngừng chữ khi tai nghe tiếng chửi thề quen quen của ngày xưa, thời còn áo trắng SG .

  Bây giờ . 2016 . Vỉa hè vẫn còn lại những tấu khúc như tiếng nhạc mang tên đoản khúc .






đăng sơn.fr

 SG - Tháng 6.



 
 
 
 
 
 
dang son 18.07.2016 15:39:48 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
** T H Ư tháng bảy ... .








Thư nơi xa ...












Nhỏ !




Đã trở lại SG từ 22.05 - 22.06 năm này mà không thấy nhỏ đâu ( ? )


Phải thú thật với Nhỏ vài điều là ở thành phố cũ mèm mèm ấy đã có nhiều chỗ mà chú thích và không thích
 ( ...Đã không Thích nhiều hơn là T H Í C H  )  - Nếu nói như thế để có thể làm mích lòng một người đã được sinh đẻ và có  cuộc sống dính liền với SG thì thật là kỳ cục , nhưng dù sao thì cũng đã lỡ nói cho ra vẻ thật thà và ' hiền ' :

    Chú đã không thích cảnh quá ồn ào trong " cái hộp kín mít hơi nóng " ấy khi nhìn phía tay phải, tay trái để băng qua đường ở các khu chợ Bến Thành , chợ An Đông .... Lượn , lách , chiếm lấn và trèo xe cả lên lề đường . Họ hối hả để quên cả tính mạng của người chung quanh và của cả chính mình .


    Không thích câu nói như mỉa mai kia của anh chàng lái taxi khi phanh xe để tránh  một cô gái không đội mũ an toàn đã liều mạng lách xe cướp đường . Nghe anh  ta rên :- Ở đây , như cô gái vừa rồi,  thà không đội mũ  , sợ làm hư mái tóc đẹp vừa sửa soạn xong . Thà bị đụng xe, chết bỏ . Có nhiều người chỉ đóng tiền bảo hiểm xe mà không đóng bảo hiểm sinh mạng của mình .... "



 Anh ta hỏi thêm một câu khác kiểu tò mò, khó trả lời : - Ở bên ấy thì sao chú ?


    Đành ầm ừ trả lời cho qua câu chuyện bên này , bên kia khi xe chạy ngang khu chợ Tân Định , nhìn loáng thoáng mấy hạt mưa đang kéo đến , nói với anh tài là bỏ cái ý định nhờ anh chở qua khu xóm cũ của mình đã vướng đầy một thời ấu thơ ( Ghé lại để choáng ngộp với bao cảnh đổi thay của xi măng cốt sắt , của những toà nhà chọc trời đã hạ gục những hàng cây xanh ngày ấy ( ! )



 Và cứ như thế , sau những ngày ra miền trung , miền tây, đi đây đi đó , trở về SaiGon , chú lại tìm thấy những điều đã thích và không thích ở cái quán cà phê vỉa hè mỗi sáng tinh mơ  , ngồi ngơ ngẩn đọc vài trang sách , ngơ ngẩn ghi những điều mình nhìn thấy và nghĩ ngợi .....


         Thỉnh thoảng phải ngừng dòng viết đang dở dang khi bị làm phiền bằng những câu hỏi đường .như có lần cô gái ngừng xe sát lề đường hỏi thăm , giọng bắc kỳ nghe dễ thương:

- Ông ơi , có biết con đường Ngô Quyền nằm ở đâu không, ông ?


    Chỉ tay về phía rầm rộ phía tay phải kia , nhận lời cảm ơn của cô bắc kỳ ấy rồi cười thầm ( Cô làm như mình là dân ở đây . Hứ ! )


...



      Vậy mà loanh quanh đâu đó , đây đó cũng hết một tháng . Khi máy  bay cất cánh, nhìn rất nhanh xuống mặt đất bên dưới , chợt nhiên nhận ra một trong những điều nói dối từ lời hứa hẹn trong lúc quá hứng khởi của mình với những tay viết trẻ : ' Khi về lại quê nhà, tôi sẽ tìm gặp W , Y, X ...... '


    Hứa hẹn cho vui miệng thì quá dễ , làm được như lời nói hay không mới là điều thật .

   ( Hãy nhân từ mà thứ lỗi cho tôi vì tôi đã không thể cưỡng được điều thất vọng vì một niềm tin đã đặt  để quá nhanh cho những người viết không giữ được sự kiên trì và  họ đã biến mất )


...



       Nhỏ SG thân mến .


     Đó cũng là lý do để có lá thư ở tháng 7 này . Có lẽ Nhỏ hiểu .






 đăng sơn.fr
   


 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2016 15:56:19 bởi dang son >
dang son 19.07.2016 13:01:31 (permalink)
.
 
 
 
 
 


Chúc Một Ngày Vui
.



















Có vài điều thoạt trông thấy lẩm cẩm mà lại hay hay vì dễ thương , chẳng hạn cứ vào dịp lễ lạc , người người hay viết lên những tấm cartes đầy màu sắc để chúc nhau .

( Giả tỷ ) : * Chúc bạn muà giáng sinh và một năm mới tràn đầy hồng phúc ...

* Chúc ( anh ) Chúc ( Em ) hạnh phúc .....



...

Bây giờ là một buổi sáng thứ ba của tháng bảy , chưa phải là là những ngày cuối năm nên tôi tạm để dành những lời chúc tụng và sẽ xài chúng từ từ vì cái tính có v
 đại hà tiện của mình .


Nhớ lại những lúc có dịp muốn chúc tụng một ai đó , tôi sợ mình quá lố , quá đà .

Lúc về SG , được bạn dắt vào cái quán cà phê của tập đoàn Trung Nguyên , nhìn thoáng qua cái bảng đề giá cả là biết không rẻ gì đâu . Quán bày biện trang nhã như một câu viết in trên tường gần những kệ sách ghi hàng chữ : " Một cuốn sách hay sẽ thay dổi đời người " .

Trong thứ không khí thơm tho trang nhã và ấm cúng đó , người bạn mách bảo :- Ở đây, khi uống cà phê , họ tặng sách , mình cứ việc chọn ...

Mừng húm ! Chọn thì chọn .

Nói với một cô hầu bàn đeo kính cận có mái tóc dài xõa xuống chiếc khăn rằng kiểu trung nguyên khoác trên vai áo bà ba :

- Cháu có thể tặng chú một hai quyển sách với dòng chữ viết của cháu trên bià sách , được không ?

Thích thú vì thấy cặp mắt tròn xoe để nghe cô ỏn ẻn bằng chất giọng nam kỳ ngọt hơn mía lùi :

- Ơ ! Ơ ! Cháu đâu phải là tác giả của quyển sách sẽ tặng chú đâu nà .

Cười và ép buột cô gái có thêm can đảm để cô viết bằng hàng chữ thẳng hàng rất đẹp , nét chữ ngay ngắn đều đặn như bướm lượn giữa từng khoảng cách ngăn nắp .

Cám ơn cô bé và đọc tên của tác giả quyển tự truyện ' No Failures only Trials " : Chung Ju Yung ( Người sáng lập tập đoàn Hyundai )


Trời ! Trời . Đọc vài câu mở đầu , nhấm nháp ngụm cà phê đá đầu tiên với nụ cười hiền hoà của cô nhỏ có dòng chữ thẳng hàng ấy , thấy lòng mình êm êm như lúc nhận được một câu ai đó chúc : 

" Chúc Một Ngày Vui "







đăng sơn.fr


( ...sẽ còn tiếp khi viết để vui )

 
 
 
 
 
 
dang son 19.08.2016 15:22:46 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
--- Bên Nhau .

dangson.fr









Nói với Nhau

( hay là sẽ Im Lặng bên nhau ) ? 











..............



Có những chuyện bé bé nhỏ tí xíu và cũng có những chuyện to đùng ở đời. Biết là như thế , đôi khi phải tạm đứng ra ngoài cuộc và dùng sự im lặng như một điều cần thiết để thử sức của riêng mình ....



---- Sự tự chủ cần một khoảng không khi yên lặng . Im lặng để đủ thì giờ nhận ra cái cảm xúc rất chủ quan của chính mình . Im lặng để tỉnh trí mà lắng nghe những tiếng động ầm ĩ của đám đông chung quanh mình . Ta có thể thấy đám đông ấy đang cãi cọ nhau và nghe có một hai kẻ lên giọng to tiếng như sự áp đảo đối phương khi tranh cãi ( giọng nói ấy rổn rảng ra sức biện lý kiểu : tôi to miệng hơn anh, có nghĩa là tôi đang và sẽ thắng lý ....)


Đứng bên ngoài ,thử ngắm nhìn và ' nghe ' nỗi thinh lặng ' của một vài ánh mắt và sự thản nhiên điềm đạm . Tiếng nói hùng hổ kia không có sự đáp trả như mưa rơi xuống cống để trôi đi < Sự yên tĩnh được trả lại . Vậy là xong .


Nhưng ... Cũng còn tùy .Tùy nơi chốn và hoàn cảnh cho dù biết và thuộc câu ' im lặng là vàng ' . Lời nói hay câu viết từ sự suy nghĩ cần có điều giao tiếp giữa người nghe và người nói .

Nói gì với nhau khi có điều chưa hiểu thấu hoặc chưa đồng ý với nhau ở vài vấn đề ? Vấn đề là khi ta đến với nhau , biết cách phá vỡ những đố kỵ có thể gây ra niềm hiềm khích thù hằn .


Vấn đề im lặng hay nói là điều dễ và cũng khó .



Nói đi - Viết đi - ( Trong một chừng mực ) có thể chúng ta sẽ hiểu nhau hơn ....





đăng sơn.fr





.....




 
 
 
 
 
 
dang son 26.08.2016 15:12:27 (permalink)
.
 
 
 
 
Có thể là Đêm về Sáng .









 Ít khi mình thức khuya , vì thức đêm sẽ có hại cho nhan sắc trời cho của mình và mình muốn đẹp để làm chảnh .

   Vậy mà đêm nay thức khuya, ngồi đọc vài trang viết trên màn ảnh . Tránh đọc những bản tin  đăng bài cấu  xé về loại siêu sao tài tử ca sĩ và những lời góp ý  bôi nhọ có khi rất tục tằn ( Ôi ! Lòng dạ con người luôn có sự đố kỵ khi  cần ghen tài, ghen danh vọng, ghen nhan sắc ... )


 Thức khi cần đọc để tìm thấy một thứ tình người cho người , cho dẫu là ta có hì hục ngồi  viết để khuyến khích và khen tài năng của họ, họ vẫn im lặng theo hình thức  riêng của họ . Có thể vì  lạnh lùng - Có thể họ chỉ tự giam mình trong cái thế giới chữ nghĩa của họ .



 Kệ họ . Ai tử tế thì biết giữ lấy chút tình .

 Ở đời này , giữa được cái tình cho dẫu là trên  trang giấy cũng là cái may .










 đăng sơn.fr


 
 
 
 
 
 
 
dang son 31.08.2016 23:42:30 (permalink)
.
 
 
 
 
 
Chuyện 3 dấu và 5 dấu chấm ..... .





(  ... )
( . . . . .    )


1.


Câu chuyện nhỏ ở 3 dấu ... và 5 dấu .....
Nếu bạn là một người sáng tác , bạn muốn gì khi đặt chữ trên một trang viết ?
Nếu bạn cần sự phóng khoáng khi viết , bạn giới hạn điều gì ở tâm thức và bạn múa bút ra sao ?  Và bạn có thể chấp nhận và từ khước điều gì ?
Tôi tự đặt câu hỏi khi đã có những câu trả lời theo cách sáng tác và phong thái riêng phải có  ở một người viết .
Đã bao lần có nhiều bạn đọc  góp ý và chỉ trích  tôi ( gã viết ) là kẻ  lập dị  ( không giống ai ) - Phải rồi , xưa kia thầy Duyên Anh, thầy Nhật  Tiến đã viết ở những chủ đề  mang tên : '  Tập Viết Văn '   và ngay cả Cao Nguyên Lang , Nguyễn Thụy Long , Mai Thảo đã viết :
  •  - Hãy thật là mình khi viết và đừng nhại lại văn phong của người đi trước . Viết thật lòng và thật tình .
Bao nhiêu bài của những tác giả trẻ vì không có tên tuổi đã nằm trong sọt rác của những toà soạn ?  Bao nhiêu bài gửi báo, gửi tạp chí đã được ban biên tập để mắt đến ?
Tôi không đặt câu hỏi như thế nữa vì viết văn hoặc làm thơ không nuôi nổi gia đình của mình . Ngày những tòa soạn gửi tiền nhuận bút sau những bài được đăng ,   30  đô la, 50 , 100 đô la không phải là lớn ở một  người cầm bút và  đã hao tổn tâm trí . Bà nhà tôi mai mỉa : -   Chỉ đủ tiền  mua cà phê thôi anh ơi . Bỏ viết đi .
  • Ừ em . Ừ và ừ .
Tôi chán nản bỏ  viết lách độ 4 năm rồi lại quên câu đã " Ừ , em " của  mình . Lại nhớ văn chương khi cầm  một quyển sách . Những Nguyễn Ngọc Ngạn , những Linda Lê hoặc Nguyễn Ngọc Tư đã viết rất hay . Tôi đọc họ , chăm chú và đoán  thử bóng tối trong họ khi họ cặm cụi ngồi viết .
Viết gì  ? Và viết để làm gì ?
Có phải viết đã là cách trực diện với chính cái tôi lạ kỳ của mình ?
Có phải  viết là một cách để đi và phóng tâm hồn của mình vào một khoảng không ( Khoảng không ấy có chạm được đến cảm xúc của một người đọc ? )
...
Ở một người đi tìm chất liệu để sáng tác, hắn cần tìm gì ? Tìm ở đâu ?
Hiểu tàm tạm là ở một  kẻ viết , hắn bao gồm sự ngạo mạn và cao ngạo chẳng đặng đừng . Và hắn viết gì ở thời Internet theo kiểu mì gói ăn liền ? Thế nào là văn học mạng và thế nào là văn học truyền thống ?
Danh từ Văn Học có vẻ cầu kỳ và to tát quá như chuyện anh mù sờ chân voi . Buồn và nực cười . Viết gì ?
Viết sau khi bỏm bẽm đọc vài pho truyện kiếm hiệp để có hứng và nhại lại phong thái nhập cảng ?
Viết để có danh hiệu to đùng là Writer ? Và hòng mong nổi tiếng ở văn đàn như Dương Thu Hương , Nguyễn Huy Thiệp ?
Viết để  sẽ bị đố kỵ và  chấp nhận sự bôi nhọ hiềm thù như tôi đã gánh chịu từ sự phản kháng riêng mình  ? Và họ, những người trẻ đã hạ tay không thương tình ?
Ôi ! Tình đời xảy ra chuyện trớ trêu . Những tác giả , những nhà thơ  , nhà văn nào đã lên tiếng về sự bất công ? Hay họ lại như những con rùa rút cổ ? Sự anh hùng bàn phím của họ và sự hào hùng của họ đã trốn nơi đâu ?
Nực cười khi nhớ lại những câu thơ thời Tú Xương, Cao Bá Quát và Nguyễn Công Trứ về  danh từ kẻ SĨ .
( Chẳng lẽ thời Fb , thời của Steve Jobs không còn  danh từ mang tên Kẻ SĨ ?    )
...
.....
Kẻ Sĩ không có chữ BỒI BÚT  in trên trán . Kẻ SĨ là sự đối chọi và đối kháng đến tận cùng trước những bất công, quan liêu , tham ô ... Kẻ Sĩ không  cắm đầu nhường 1 tấc đất cho giặc phương Bắc . Kẻ Sĩ không sang  Nhật Bản làm công nhân và  lười biếng khi làm việc để người bản xứ sỉ nhục dân tộc mình . Kẻ Sĩ không theo   ngoại lai phương Bắc để viết  truyện với những cái  tên nhân vật lơ lớ  kiểu Muà Thu Lá Bay ...
Kẻ sĩ diện không thể cụp lưng như con chồn trước thế lực  của đám đông . Kẻ Sĩ phải có lương tri nhất là khi  biết cầm bút để viết với trí lực và viết theo cách riêng của chính mình .
-
Thể diện không thể  mua được bằng tiền và danh vọng hão như siêu sao .
...
.....
Không ai có quyền ép tôi phải diễn đạt cách viết bằng  ba dấu chấm hoặc  năm dấu chấm . Không ai có quyền  dạy  tôi phải viết y như họ mới gọi  là đúng văn học .
Tôi không là họ . Và tôi phản kháng cực kỳ cho dù bị căm ghét và thù hằn .
Ngòi bút của tôi không sợ  trở ngại khi tôi đến và ra đi .
Khi ra đi ...


Tôi chấp nhận vì tôi có thể viết bằng chính tư tưởng của mình - Bất cứ ở đâu .




đs .












 
 
 
 
 
 
 
dang son 12.09.2016 15:11:54 (permalink)
.
 
 
 
 
 
* Hiền Hiền . .




.   dangson.fr






...



Ở một chủ đề hiền hiền khi sau khi nhận được dấu ' Cám Ơn ' của tôi , cô người viết đã hiền lành nhắn gửi : "" Anh ndangson ( Viết hiền từ , anh nhé ) "" .


Eo !
Và giật mình !


Té ra là lâu nay tôi đã quái ác và hung dữ khi viết ? Té ra tôi giả dạng thầy tu và quái đản, quái ác, quái chiêu để bị ghét và có thể bị khai trừ ra khỏi hàng ngũ của những người quá hiền khi viết ?


Đành thế .


Phải viết như nước trôi dưới chân cầu, viết như gió mơn man trên tóc và viết để người đọc sung sướng tung tăng khi đọc ?



Có nhiều cách viết đấy chứ : Viết để hòa hoãn lấy lòng . Viết để hy vọng văn chương và những điều phiền toái chỉ là phù du .


Cũng có thể , khi viết về tình yêu , về thân phận , về cảnh sống , mình nên phiên phiến để không làm phiền những cặp mắt lỡ phím vào đọc .


Được chứ sao không ?



Đây là cách của Suối HIỀN :


1. Ngày Đẹp .



Tất cả đều dễ thương và thoải mái khi thức dậy , mở cửa, bước thật êm ra vườn cây. Bãi cỏ ươn ướt có chút mùi sương khi nhiệt độ ghi con số 14 độ C , thơm thơm gió thoảng , ngan ngát tiếng gió rủ nhau run run theo tiếng chim hót vì dậy sớm - Rất sớm < 5.30 . 


Mở vòi nước tưới cây vì đài khí tượng nói là sẽ còn rất nóng ( 32 độ vào buổi trưa nay ) . Cây ơi, hoa hồng ơi , tôi thương lắm khi các em bị nóng và khát nước .


Cởi đôi dép, tìm thấy cảm giác êm dịu trên những bước chân trên cỏ mềm và nghĩ đến lúc sẽ làm vườn .

Làm xong cho xong việc, sẽ ngồi xuống dưới bóng mát , tìm lại một đôi chốc yên tĩnh trên những trang giấy của quyển sách nói về tình yêu thiên nhiên và tình yêu đôi lứa .


Hiền ơi là hiền ơi !






2.



SUY NGẪM


Lời Phật dạy :

"Đừng tin tưởng vào một điều gì vì phong văn. Đừng tin tưởng điều gì vì vin vào một tập quán lưu truyền. Đừng tin tưởng điều gì vì cớ được nhiều nói đi nhắc lại. Đừng tin tưởng điều gì dù là bút tích của thánh nhân. Đừng tin tưởng điều gì dù thói quen từ lâu khiến ta nhận là điều ấy đúng. 

Đừng tin tưởng điều gì do ta tưởng tượng ra lại nghĩ rằng một vị tối linh đã khai thị cho ta. Đừng tin tưởng bất cứ một điều gì chỉ vin vào uy tín của các thầy dạy các người. Nhưng chỉ tin tưởng cái gì mà chính các người đã từng trải, kinh nghiệm và nhận là đúng, có lợi cho mình và người khác. Chỉ có cái đó mới là đích tối hậu thăng hoa cho con người và cuộc đời. Các người hãy lấy đó làm chỉ chuẩn!"



— Tăng Chi Bộ Kinh (The Anguttara Nikaya/The "Further-factored" Discourses)





-----------------



Ấn ngón tay vào Web mang tên Dân Luận và đọc được bài mới nhất đã tải lên như thế .


Bỏ mẹ rồi . Điệu này đang muốn viết kiểu hiền hiền lại thấy có những điều rất mâu thuẩn từ những bản tin của báo chí và những điều quái ác ....



Ngồi im , ngẫm nghĩ :


1- Bỏ cái viết lách

2- Tiếp tục viết và điều chế để không bị ghét bỏ và thù nghịch ( kiểu phiên phiến nhắm mắt làm ngơ .

3- Tiếp tục viết và ....





đăng sơn.fr




....














 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2016 15:13:21 bởi dang son >
dang son 15.09.2016 02:27:58 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Thư Xa .



























Đã viết như sau :



5. 


Khi đọc xong những bài của NS Tuấn Khanh , anh đặt cho em 3 câu hỏi ở đây :


a / Em nghĩ gì sau khi Trầm Tĩnh để suy nghĩ ?

b / Em sẽ làm gì ở câu We Want to KNOW ?

C / < Nếu em là chủ tịch của nước VN mang tên XHCH thì em sẽ làm gì ?




- ( Chú Thích :


< Câu hỏi và câu trả lời ở phần C rất quan trọng <





-------------------------------------------



Cám ơn em LọLemSaiGòn đã ghé trả lời :


'' Anh ĐS hỏi những câu mà LL rất khó trả lời, nhất là câu C, nó mang tầm vóc vĩ mô quá, và hơi chung chung...Anh ĐS có thể hỏi cụ thể hơn không ạ?

Quan điểm của LL trước sau như một, rằng VN là một đất nước có truyền thống, văn hóa, hoàn cảnh lịch sử, địa lý đặc biệt ko giống với bất kỳ nước nào, nên ta ko thể lấy quan điểm chính trị của phương tây hay Phi, Hàn áp dụng vào VN. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mỗi đất nước có những chiến lược riêng. Và anh ĐS hãy yên tâm. LL cá với anh ĐS là đến năm 2020 thì VN vẫn còn nguyên như năm 2016 mà thôi. 

Anh ĐS ko muốn VN giống với Syrie đúng ko nè? "





__________________________________________________ ____________________






LọLem à .


Anh xin em dùng thì giờ để viết chữ KHÔNG thay vì viết chữ Ko - em gái SG


..





Bây giờ qua phần c thể không nằm trong chữ Vĩ Mô của em :


Em viết :

" ... Quan điểm của LL trước sau như một, rằng VN là một đất nước có truyền thống, văn hóa, hoàn cảnh lịch sử, địa lý đặc biệt ko giống với bất kỳ nước nào, nên ta ko thể lấy quan điểm chính trị của phương tây hay Phi, Hàn áp dụng vào VN. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mỗi đất nước có những chiến lược riêng ". 


Thông thường thì khi bàn thảo về một vấn đề gì đó , quan trọng hoặc không quan trọng , anh thích nhìn rất sâu ở một đường thẳng vào mắt người đang đối thoại với mình để có thể hiểu họ , kể cả khi 2 người đối thoại im lặng .

( Im lặng không có nghĩa là đuối lý hoặc cho là người kia có LÝ )


Nếu em LọLem đã đọc về Thuyết Tương Đối thì em hiểu .


< Tất cả những sự thật đều có độ nhìn riêng của chúng và tùy là ta đứng ở vị thế nào như con số 6 và con số 9 lật ngược <


Anh nhắc em là hãy đọc lại câu anh vừa viết là : ' Những Sự Thật ' . Và không có gì là khó hiểu cho dù chúng ta có thể có những quan điểm trái chiều nhau .



Anh không thích tranh luận và luôn yêu quý động từ " bàn thảo " hoặc là Thảo Luận từ nơi em .





Ở một bàn tiệc , anh hay nghe người ta nhắc chừng nhau là : Hãy tránh những câu chuyện về chính trị và tôn giáo vì dễ xảy ra tranh luận kiểu chiến tranh .


Cãi nhau để lấy sự thắng cuộc về phía mình . Cãi đến chừng nào cho xong đây ?


Anh không yêu chuộng sự cực đoan và cuồng tín . Anh lắng nghe và có lúc phải rời những bàn nhậu nhẹt để đi dạo và tìm lại sự yên tĩnh cho chính mình . 


Đơn giản thế thôi .




Có lần ở nhà ông bạn rất khoa bảng , khi nghe bạn mình nổi cáu vì chàng trẻ kia 44 tuổi - vừa 4 lần về Việt Nam đã lên tiếng bênh vực thể chế và những điều đổi mới của chính trị VN .


Ông bạn hành nghề duợc sĩ nổi cáu và sắt bén :

- Sao ông bạn không bán nhà cửa bên này để về sống với họ đi . Ở đó mà mơ ... Ở đó mà nói chuyện chống con mụ nhà khoa học kia đang là mặt mít mà chế bom đạn vũ khí cho đế quốc Mỹ sau 35 năm tị nạn ...



Anh chàng 44 tuổi cười hiền , nâng ly đổi đề tài ( vì biết mình đang ngồi ăn ở nhà ông nổi cáu ấy )


Anh cười - Rời cái bàn đang có 30 người đang sung sướng và cũng rất đang ' khổ sở ' vì màn cắn đắng ấy .



Cắn nhau, sủa nhau để làm gì ?


Trên quãng đường khá khuya , nghe tiếng gió rì rào trên đỉnh cây, ngửi mùi cây lá của ngày sắp vào muà thu , anh nghĩ đến 3 đứa con của mình .



Đã một ngày rất xưa, bé gái đầu lòng hỏi trên bàn học tối thứ bảy :


- Ba bắt con học tiếng Việt để làm gì ? Ở đây toàn là người Tây , họ nói tiếng Tây .


Con bé tí ti 5 tuổi, 6 tuổi ấy có lý của bé khi hỏi lại cha mình như thế .





( Ừ con !

Con đi học và có thể học 3 , 4 sinh ngữ của xứ mình đang sống . Một ngày nào đó, học thành tài, ra trường, con có biết danh từ Quê Hương , xứ sở ông bà cha mẹ ra sao không con ?


Con có biết hai Bà Trưng là cái gì không con yêu ? )



2.












__________________________________________________ ______________________






Thằng bé thứ 2 ra đời, lúc 4 tuổi nói tiếng việt nghe dễ thương ơi là ...

- Mẹ ơi, con gà rô ti bị té xuống đất rồi . Mẹ ơi !




Mẹ nói , cười cũng thấy mà thương đứt ruột : Ha ha haha :

- Le poulet roti est tombé ?




Cha nó ngậm ngùi, hôn lên mái tóc con :

- Không con trai . Đĩa gà nướng bị rơi xuống đất - Mẹ ơi !


Hai con mắt ngây ngô tròn xoe của bé không thể nào hiểu là thế nào là rơi, rớt và thế nào là bị TÉ .


Khi bé đi ngủ , buổi khuya, vợ hiền nhìn chồng :

- Em thấy anh khó chịu với con cái . Tụi nó sinh đẻ bên này và anh cứ giữ cái kiểu gia trưởng ấy ....




Lắng nghe vợ, lắng nghe bạn bè nói :


- Con mình là mắt hí, da vàng như màu vỏ chuối , lột cái vỏ ra là chúng trắng bóc .


Lặng thinh và buồn bã khi nghe vợ mình và mẹ mình nói về thế hệ Mỹ giấy và Tây giấy về sau :


- Chúng sẽ lập nghiệp bên này và sẽ không còn đọc tiếng Việt cũng như nghe nhạc Việt nữa .


Thấy và nghe thằng con, bà má và bà vợ mình cảnh báo - thằng chồng câm lặng . Vợ mình - con nhỏ ca sĩ - đã một thời hát nhạc rock made in USA bồi thêm nhát dao :


- Sao không ở lại bển , lấy vợ Việt, để đàn con nói tiếng Việt và tranh đấu để khỏi mất gốc đi, anh cưng ?







Má ơi - Em ơi - Con cái ơi !



.


Làm gì và phải làm sao ?



Con cái lớn lên và ra trường . Con gái bảnh lắm sau khi sang Sít Tần bên nhà chú Sam USA học để mũ áo xiêm y như người ta .

Chả biết con gái làm cái chức gì trong công ty vĩ đại của nó , chỉ nghe nó gào lên trong điện thoại khi vừa rời bãi đậu :


- Coi chừng , tao sẽ đuổi tụi mày .



Má ơi ! Nghe tiếng Mỹ , nghe tiếng được tiếng mất khi ngồi cái ghế bên cạnh con mình mà run và điếng hồn !



Thôi thì im đi cho nó " lành "



...


Đêm khuya sau, thấy ngứa tai, ngứa miệng ( Lợi dụng bà má nó đi ngủ sớm ) Khều bé ra vườn cây, hai cha con ngồi đối diện và cha bé giảng bài y như khi bé còn học lớp 12 bên Tây . Con yêu ! Đừng quá trớn khi cần điều hành con . Ba hiểu là con đang háo thắng và biểu diễn quyền lực với thuộc hạ .....





Bé nghe và bé hiểu là cha mình đang muốn nhắn gì . Chuyện nhỏ như con muối chích sưng thịt da - Gãi thì cứ gãi và phải biết ngừng gãi .

Bé rời cái ghế đang ngồi , ôm lấy cha và nhỏ nhẹ dễ yêu như ngày nào cha cõng bé ra bờ sông vì bé mỏi chân và nhõng nhẽo .

Bé nhìn cha bé và hạ gịong : - Con hiểu mà .




Ơi ! Cám ơn con . Hiểu thì tốt mà . Con yêu !



..

Thời gian trôi , cứ trôi .




Chẳng biết con hiểu gì khi con bay qua tây thăm 2 con khỉ già .

Con nói :


- Gia đình chúng con vừa đi du lịch bên Thái Lan . Họ đàng hoàng lắm . Tôn trọng khách du lịch và không giống bên Việt Nam . Toàn là buôn bán kiểu lừa đảo .





Lúc ấy, cha mẹ con chưa về quê mình . Cha im thin thít .



Cha câm họng vì cha chưa bao giờ về chốn cũ , cha chịu thua con gái .


Cha ấn những cái nút để đọc những điều đã và đang xảy đến bên nhà .




------------------------------------- Thế thôi - Vậy mà thôi




Ngày 22 tháng 5 / 2016 - Cha mẹ đi với phái đoàn ( 13 + 2 ) đáp xuống phi trường Nội Bài .


.



Như một giấc mơ .






Sau bãi đáp là quang cảnh của chỗ đi vào vắng ngắt đến lạnh lùng cho dù không biết trời bên ngoài là bao nhiêu độ C .


Cả đám 15 người nhìn lên những cái bản ghi chỉ dẫn bằng tiếng Việt và tiếng Anh .

Lớ ngớ trước cánh cửa kính , tần ngần bước vào bàn giấy, cậu hải quan lật qua lật lại , đăm chiêu với cái hộ chiếu ghi tên Nds . Không nói, không rằng, gã nhăn mặt, rồi ra hiệu , dắt Nds run rẫy như con gà ướt vì teo dái < ( Bỏ mẹ rồi - Mình nhớ là mình đã tạm xóa những bài phản động chống chính quyền và tụi lãnh tụ kiểu anh Ba Ếch , anh Lú, anh ... Chẳng lẽ chúng dò được mình là ai sao hè ? Mình kỹ lưỡng lắm mà ? Ba cái memory cards còn trắng tinh như tuyết từ VN Air Line .... ! <




Mọi chuyện rồi cũng qua trót lọt : Chẳng thấy đồng chí nào làm khó dễ khi khám xét hành lý để đòi mỹ kim như người ta hay tuyên truyền ở báo chí , chả thấy ma nào xúm xít vẫy gọi ở ngoài cửa phi trường .

Tất cả đều nóng và lặng như tờ - 


Rien à signaler - Chẳng có gì mà ầm ĩ đâu .



Mừng húm nên động cỡn .


Móc trong túi quần cái điện thoại di động kiểu 1900 lâu lắm , tháo cái thẻ SIM , tháo bình điện , ưởn ngực đưa cho nàng nhà để chứng minh lòng dạ oái oăm của riêng mình :


- Nà em bé . Giữ cho kỹ đi . Chẳng có nhà văn, nhà thơ, chẳng có học trò nào đón chồng em đâu . Yên chí - Chẳng khi nào anh là đại gia như em từng tự đóng phinh mình ên trong óc em - bb !



Nàng giả vờ chơm chớp cặp lông mi đổ ghèn vì nóng .


Nóng ơi là nóng .



Và nàng ngủ vùi mê mệt trên chuyến bay từ NB đến Tân Sơn Nhất . Chàng thao thức lạ kỳ ...





Ra cổng phi trường, chàng thấy mấy cô mặc áo dài màu hồng đậm , đội nón lá , chàng say sẩm như khi lỡ nhậu cỡ 1 lít rượu đế ( nước mắt quê hương ) và nàng canh kỹ lưỡng còn hơn mật thám CIA thời 1975




Phái đoàn chọn công ty của phi trưòng và chờ taxi nghiệp đoàn đến đón cho chắc ăn .


Cậu tài xế đẹp trai giọng người nam thấy lịch lãm dễ nựng chở đến khách sạn và phụ nhân viên tiếp tân đẩy hành lý vào đại sảnh .


Khi xe Toyota của cậu rời lề đường , kiểm tra lại hành lý thì 2 đứa học trò la toáng :


- Còn thiếu một kiện hàng màu xanh .




Thiếu ư ?


Vô lý vì tôi là người đứng ở cốp xe khi dọn hành lý .


Camera của khách sạn đã cho xem lại tất cả quang cảnh ngoài bãi đậu và chứng minh là không có kiện hàng màu xanh ấy, ở màn ảnh video ,tôi thấy hình ảnh của mình không giống ai . Có lẽ như một thằng ngu ! Có lẽ thế ....



Nàng nhà tiếc của lải nhải như con mẹ tưng tưng :


- Vậy mà còn chơi bảnh cho tiền PourBoire á !



Câm họng và tiu nghỉu như con mèo ướt lông . Thấy mình nóng máu kiểu lạ kỳ .


Nóng máu vì chẳng bao giờ thích người ta lừa mình .


Mình là ai ?

Mình không phải là siêu sao ở cái chuyện lẻ lẻ : Mấy cái này ư ? Chuyện nhỏ tí tì .


Mình không bung tiền qua cửa sổ như những đại gia việt kiều về tìm gái chân dài .


Merde ! 








Chuyện gì đến thì cứ đến , kể và lải nhải ở đây làm gì cho mất thì giờ chứ ?

Để thì giờ ấy mà leo lên những chuyến xe buýt , lạng ngắm phố phường thấy khoái hơn , đằng nào thì cũng đã mua vé về quê nhà ....


Sáng Sài Gòn có thể bắt đầu từ 4 , 5 giờ sớm . Lũ canh gác tiếp tân mờ mờ mắt khi thấy thằng già đòi ra cửa .

- Sao chú không ngủ muộn ? !




Cười -


Hiền lành khi chui ra đường . Con đường Ngô Quyền, con đường Trần Hưng Đạo ngó ngang Đại Thế Giới thấy có biểu ngữ bích chương của bác và thấy mấy gã lái xe ôm vạch quần đứng đái ngay hình bác . Thấy ngài ngại và thấy họ quá phản động quá thể ! Ai lại làm như thế chứ ?





6 giờ sáng , ai cũng mở hàng quán , mùi xôi , mùi bánh cuốn thơm thơm ở cửa mũi ... Thấy và ngửi là phát thèm .


Thôi kệ . Ở cái xứ mình đang sinh sống , những đoạn đường chạy ra xa lộ ở 6 giờ sáng vắng tinh . Những đoạn đường thanh thản khác với bên này lắm .
Ở bên ấy, tôi hay dậy sớm để ra vườn và ngửi hơi sương sớm, tôi thấy mình còn sống để cám ơn trời phật mỗi ngày .


Tôi lái xe thong thả khi mở radio nghe tin tức và những bản nhạc ở FiF FM; giọng ngưi giới thiệu chương trình nồng nàn bằng chất giọng êm rất êm từ 36 năm bên này .


Bước rất chậm trên vỉa hè quê cũ , tôi nhìn những hình dạng của những người gác gian ( bảo vệ ) đang nằm co quắp ở những cửa hàng sang trọng bóng nhoáng kia và nhớ lại giọng nói của anh làm nghề bảo vệ an ninh ở trước cửa phòng trà tên We - Chúng Mình - vào đêm diễn của Khánh Hà + Tuấn Ngọc vào đêm thứ bảy giữa ánh sáng sập sình :

- Ở đây , họ trả tôi chưa tới 3 triệu một tháng . Đành phải làm để ngày qua ngày .


Đi thẩn tha, thẩn thờ lúc đồng hồ sớm nhúc nhích đến con số 6. 30 AM, tôi nhớ lại lời của cô bác sĩ trẻ 29 tuổi ngồi tâm sự vụn :

- Làm ở nhà thương, họ trả cháu 7 triệu 500 ngàn / tháng ! Chú lãnh lương bao nhiêu một tháng bên ấy, chú ?



Tôi im lặng - Tìm cách lãng chuyện vì chuyện không có gì để vui .




Ánh Sáng Trái Chiều .




__________________________________________________ _______________







Ở những khóa dậy chụp ảnh , nhất là ở môn ảnh đen trắng , thầy hoặc cô giáo hay nói :



- Cái khó nhất là pha giữa nuance của ánh sáng trái chiều để diễn tả sự mâu thuẫn ...



< Rất khó HIỂU ! 



Ở năm thứ 3 của Psychology có bài test :


'' 1 - Hãy nói về màu trắng và màu đen trong lòng bạn ?

'' 2 - Giữa 2 màu ấy, bạn chọn màu gì ? "



Và phần đông , người trả lời không bao giờ có số điểm chấm là 16 / 20 .



Vì sao ?



Đừng thắc mắc kiểu VÌ SAO như thế ở điều thuận lý và Nghịch Lý như chữ Định Mệnh nằm trên những đường chỉ tay . Xòe lòng bằng tay, rọi ánh sáng vào lòng bàn tay thì sẽ thấy những con đường chằng chịt như khi gọi đón xe taxi từ điểm A đến điểm B giữa Sai Gòn ( Hòn ngọc Viễn Đông thời trước 1975 )



Tôi phải tạm quên những điều rắc rối để đơn giản hóa những ngày về quê thăm nhà của riêng mình .


Nhảy xuống trạm xe buýt gần chợ Bến Thành, ngửi thấy mùi khen khét của cái ống khói đang nhả hơi cay vào mũi của những bà bán hàng rong, họ lấy bàn tay bịt mũi và nhăn mặt .


Cơn nóng của lúc 11 giờ trưa làm họ choáng váng dưới màu áo và hàng gánh gian lao .


- Ông ơi ! Mua dùm đi ông .



Lắc đầu ( Tôi không bao giờ có đủ tiền để mua tất cả những thứ mình không cần thiết )


Dấu nhẹm cái lắc đầu miễn cưỡng ấy để đi về cửa phía Bắc chợ Bến Thành, nghía cái bảng hiệu ngăn chừng :


- Bạn nên đề phòng cảnh móc túi và hãy đeo xách tay, hành lý trước ngực mình ...






__________________________________________________ ________



Ngày xưa , còn ở lại bên này, vẫn có cảnh cướp giật , giật đồng hồ , giật bóp ví mà đã chưa bao giờ thấy tấm bảng cảnh báo như thế .


3 cái máy ảnh hạng bét của mình đã nằm gọn trong túi xách, mình đề phòng khi gỡ cái đồng hồ hạng bét ra khỏi cổ tay khi bước vào hãng Thẩm Mỹ tìm nàng vợ nhà .



Nàng bắt mình chờ nàng vì về SG theo lời quảng cáo sửa mí mắt chỉ tốn 1 triệu VND !

Lỡ kiếp làm chồng nên phải đúng hẹn đến đón .



Chừng 10 phút thì thấy gã đàn ông da trắng mặc quần cụt, dáng lôi thôi đẩy mạnh cửa kính , tiến đến quầy tiếp tân và sừng sộ bằng một tràng tiếng Anh .



Tội !


Cô bé mặc áo vàng không thông thạo Anh Ngữ đẩy gã da trắng qua cô đồng nghiệp .

Gã tiếp tục lớn tiếng sừng sộ trước mặt cô nhỏ thứ hai đang ấp úng và cô phải gọi Sếp từ cầu thang đi xuống .


Bằng cử chỉ và cách nghiêm giọng , Sếp mời gã ra khỏi cửa . Thẳng thừng .



Gã hậm hực đẩy cửa và chửi rủa !


- Chúng mày là đồ ngu !



Tôi đứng bật dậy và chuyện nên không có phải có - Đúng mức .



Êm xuôi, tôi phải nói như an ủi 3 cô gái :


- Đừng bao giờ nhượng bộ với kẻ vô loại !



Cô Sếp gật đầu và hỏi nhỏ :

- Chú là ai ?




Ngậm ngùi nói : Tôi là người Việt Nam




Đơn giản và cụ thể là thế thôi .





đăng sơn.fr



.dangsonfr.blogspot.com





























 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2016 04:07:56 bởi dang son >
dang son 23.09.2016 15:00:26 (permalink)
.
 
 
 
 
 
 
 


đs - france . 2016.2017






 Thư cho Mr VĂN HỌC





 (   thư cập nhật mới nhất của ngày 22 tháng 9 , năm .... )
   Chiều hôm qua , sau khi mỏi mắt vì đọc quá nhiều những bản tin phải gió đến từ các nơi trên quả địa cầu này , phải tắt ngúm đi cái đài đang lải nhãi thêm những mục tin tức không vui , ngày nào cũng thế , sau vài câu tin tức ... mình  là họ lại inh ỏi những chiêu trò quảng cáo loạn xà ngầu .
  Để khỏi phải cau có nhăn nhó lèo nhèo , tôi liếc nhìn cái tựa sách mang tên Đong Tấm Lòng của cô nhỏ người Cà Mau Nguyễn thị Tư đang nằm yên trên bàn giấy . Khi đọc những truyện ngắn của cô ấy , tôi thấy lòng mình dịu lại và hình dung ra một con đường dẫn đến thôn xóm rất nghèo nàn nhưng vẫn giữ được cái tình người cho tình người .
  Chuyện của người này nghĩ đến người kia và họ biết mở lòng bàn tay để hơi ấm đến với nhau , chuyện ưu tư của một bà mẹ quê nhận được giấy tờ để sang nước ngoài hội tu với cô con gái , bà không muốn đi nhưng vẫn phải đi vì ( ... )  Chuyện của bà mẹ ấy đơn giản mà thôi . Đi để tìm cách quên và trốn chạy vài chuyện tình dở dang cuả đời mình .
      Nếu đến với văn chương bình dị của cô tác giả chân chất đồng quê ấy , người đọc - có lúc - nên quên mình đang là ai để có thể dõi mắt và đưa tay cho tác giả nắm lấy và lôi mình vào cuộc ..

Cuộc đời nếu nghĩ theo một chiều hướng nào đó cũng có  nghĩa là một trò chơi và cũng không hẳn là trò chơi đong đưa với số mạng .


<        Chắc hẳn là từ một ngày xưa nào đó , tôi đã không thích chữ Duyên Số và chữ Định Mệnh khi  đã chạy mòn hai bánh xe đưa mẹ mình đến gặp mấy ông bà thầy bói , tôi rình nghe mẹ mình thành khẩn chăm chú nuốt từng câu đoán điềm lành , điềm dữ từ miệng lưỡi của họ :

- Cẩn thận tai nạn  xe cộ nhé , nhất là đầu tháng 11 này,

-   Sang đến năm sau , bà mới có tin vui ...



(   Ở câu " Cẩn thận nhé " - thấy mặt mẹ buồn hiu .  Ở câu " Tin vui " ,  thấy ánh  mắt mẹ sáng rực lên như ngọn đèn 2000 watt   ! )


  Tôi ngán ngẩm , rời chỗ ngồi gần ông bà thầy bói để ra  sân ngoài với bùa chú riêng của mình :

   Một quyển sách hoặc là một cuốn tạp chí trình bày kiểu trang nhã và tìm lại sự yên ắng nào đó trên màu giấy .

   Phải tìm  mọi cách để làm mình yên thân từ câu " Ở hiền gặp LÀNH  " , khi rời chùa , rời cửa nhà thờ , tôi cố gắng đẻ tránh chữ số mạng , nhân duyên chạy đến làm phiền mình .

 Lúc tôi 18 tuổi , cha là người thầy đầu tiên đã khuất bóng , mẹ tôi nghe thầy bói nói là tại số mạng và nàng maman tiếc nhớ, hàng đêm cầu cơ để thấy hồn chồng về trên những mẫu tự .

 Linh hồn của cha không biết viết văn và làm thơ vì cha biết là ở cõi miên vìễn của mình , người ta không cần thơ văn bóng bẩy để sống sót sau như người trần gian đã bám vào văn học để tạm gọi  là  ủi an mình ...



    Làm đàn ông ,  già dặn đi với những thứ éo le , trái ngang ở đời, lắm lúc rời mắt khỏi những quyển sách đề giá bán từ những đề tài vô bổ , rời mắt ở đầu sách của một Linda Lê hoặc M .Lévy, tôi trở lại với những dòng chữ mộc mạc đầy ấp chân tình của cái cô nhà văn nhà quê kia , thấy mình cũng thèm viết .


   Viết để dịu dàng và đừng trách cứ ai .




 đăng sơn.fr


















 
 
 
 
dang son 04.10.2016 04:28:40 (permalink)
...
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 




_ Images du Jour



Để có thể hiền hòa như một ngày đẹp trời thì quá dễ .

Chạy xe đến một thành phố núi , nhẩn nha sau 240 cây số và thử ngắm nhìn vài hình ảnh .


Đơn giản vậy thôi thay vì viết ....





..




















_____

_____________________





































































< Photos by dangson.fr







đăng sơn.fr












 
 
 
 
 
dang son 13.10.2016 23:02:28 (permalink)
.
 
 
 



Ân Hận ?


.

1.


Ngày hôm qua đi làm về , tôi nổi chứng khùng khi nghe nàng lèo nhèo về ba cái chuyện chẳng đặng đừng , tôi cạu cọ, im lặng hồi lâu rồi lớn tiếng la ó nàng . Nàng im lặng . Lặng thinh !


2.

Sáng hôm nay thức dậy lúc 5 giờ . Sau khi lục đục làm những công việc cần thiết . 7. am , nghĩ đến cơn xấu tính đã qua của mình , tôi ân hận, bật ngọn đèn tí xíu ở phòng khách, tìm mẫu giấy để viết rất nhanh :


'' Bb - Hãy thứ lỗi cho anh khi anh nóng tính ! "


Vậy thôi .


Hình như trời sinh ra mình là kẻ rất vụng về ở đầu môi chót lưỡi nên mình chỉ còn cách là viết và hiểu rõ là Viết Để Làm Chi .....



3. 




12 trưa -


Nhận phone của anh nhà văn, anh nói mình viết đểu cáng, để giả để có thề làm đau lòng những thằng DLV, những thằng CAM đang trà trộn ở những diễn đàn và làm chúng ghét .


Cười .

Cười vì thế cũng đành .








đăng sơn.fr




....................................










 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2016 23:06:20 bởi dang son >
dang son 17.10.2016 15:03:33 (permalink)
.
 
 
 
 
 
** Nghe mưa để viết hiền hiền .








 **                                                                             dangson.fr








...









1 -


Đã viết :



dangson.fr

Ghé chút để đọc và thăm trang nhà của SôngThương .

Đúng là người ST hiền nên hay viết về những gì hiền lành . < Nghĩ lại , có lẽ tôi cũng nên bắt chước cô ST để tập viết về những điều DT không quái ác .

Chúc cô vui .




2-  Đã đọc :

".....Anh ndangson mến , 
St cám ơn anh ndangson đã ghé qua . 

St tự nhận thấy mình không hiền, chúng ta cũng cần có thái độ , sự nghiêm khắc với cái ác, chứ không thể thỏa hiệp . Viết hiền lành chỉ là cách St áp dụng để lái mình khỏi những suy nghĩ tiêu cực, vì luôn có những người rất tốt, rất hiền quanh ta, sao ta lại dành nhiều thời gian hơn cho những kẻ ác tâm xấu bụng . Với St , nuôi nấng những điều thiện cũng là cách để giảm bớt cái ác ...

St nghĩ , anh cứ là chính mình, nhưng cố gắng kiểm soát những cảm xúc bùng phát . St chỉ chia sẻ với anh một chút cảm nghĩ của riêng St . Từ những gì đã trải qua . Mỗi khi St cảm thấy rất giận dữ, rất oán hận, rất buồn vì bị nghi oan, bị lừa dối vv và vv , St vẫn viết , nhưng không post mà cất đi . Sau đó, khi đã qua cơn giận, St đọc lại nhiều lần rồi mớt quyết định post hay không . Thường là St không post . Khi đã thấy quá nhiều nỗi khổ, thì St không viết nhiều nữa, mà dùng thời gian đó làm những việc thực tế ngoài đời, và thấy mình đi qua nỗi giận dữ, muộn phiền dễ dàng hơn . St nhận ra, cái khó nhất là giữ cho chính mình được bình tâm, khi đã bình tâm , mình sẽ có cái nhìn công bằng hơn với người khác, và thấy có những chuyện trở nên nhỏ xíu , không cần phải mất nhiều thời gian , vì thời gian rất quý báu . 

St cám ơn bức ảnh anh gửi vào nhé . Đa số những bức ảnh anh chụp đều rất hiền, thí dụ như bức này, thí dụ như bức vòng bánh xe đạp bên cạnh thảm hoa tím , và nhiều bức khác St đã có dịp xem ở những trang của anh. Trong mỗi con người đều có những phần rất hiền. St tin là như thế . Cho dù có khi ngôn từ của họ không ngọt ngào, nhiều khi thẳng đến khó nghe, nhưng ta có thể nhận ra cái tâm của họ . Có những người luôn ngọt ngào nhưng chưa chắc đã hiền và có tâm . Điều này thời gian sẽ giúp chúng ta nhận ra . 

Ngày bình an đến anh và Phố nhé . 
( by ST  )




3.

 Đọc và nghe mưa để viết hiền hiền .

 Mở lại trang thứ 22 của ST và đọc :

" ... 

Tháng chín , một tháng chín đầy những vấn vương , khi tôi viết lên những dòng nhật ký , thời gian không bao giờ chờ đợi , nhưng con người thì vẫn cứ phải chờ đợi nhau , dù là thất vọng , dù là hy vọng, thì vẫn cứ chờ đợi . Tôi đã đặt xuống trang nhật ký của mình một tháng chín của đến và đi , của đi và đến, của hội ngộ và chia ly, của chân thành và giả dối . Một tháng chín với những lời thì thầm rất khẽ , trong nỗi nhớ dịu dàng hòa lẫn nỗi buồn sâu thẳm , và đau đáu những câu hỏi dành riêng cho mình ...

Tháng chín, tôi vừa loay hoay bơi lội giữa núi công việc, vừa thả mình ra ngoài khung cửa sổ , có những chú chim hồn nhiên lích rích trên vòm cửa , rồi đột nhiên bay vù mất dạng, có những chiếc lá khe khẽ rơi .. . Đã xa rồi những ngày tựu trường , đã xa rồi những ngày bảng đen phấn trắng, tóc xanh mướt và mắt tròn xoe . Giờ chỉ còn là những cuộc họp, những dự án, những nhiệm vụ, những tung hứng đầy toan tính , thấy mình cố gắng lách qua , để không bị cuốn trong vòng xoáy đó , để vẫn được là tôi giữa bộn bề cơm áo và những hư danh , để vẫn nhận ra có một vạt hoa ngan ngát tím ở khúc quanh , rồi đến thảm hoa vàng rưng rức nhớ nối theo ...

Tháng chín, lắng nghe những tranh cãi và phiền muộn chung quanh. Đừng để người khác phá huỷ những trong trẻo bởi những điều tốt đẹp của cuộc sống vẫn luôn hiện diện nếu chịu khó lắng nghe và sàng lọc . Có những người mang trong mình căn bệnh trầm kha , sợ bị lãng quên, sợ bị mất vị trí hư ảo, sợ không còn ai nhớ đến , sợ chìm trong hoang vu cô độc . Lại có những người , tin rằng cứ khoác những bộ mặt khác nhau đi gieo hạt nhiều nơi, thì sẽ trở nên nổi tiếng , mà không biết rằng, gieo loại cây nào thường sẽ hái đúng loại quả đó, chỉ là sớm hay muộn mà thôi . Hoặc có thế họ biết, nhưng không ngờ rằng quả có thể đắng chát đến vậy . Lại có người khác , khi tự phong cho mình sứ mạng của cái búa thì mọi sự trong cuộc sống đều mang dáng dấp những cây đinh. Tàn phá, xúc phạm nhau là cách để chứng tỏ sự hiện diện của mình, cho dù sự hiện diện ấy tồn tại trong những miệt thị hoặc xót thương …

Tháng chín, nhắc nhở đâu đó vẫn luôn có những đứa trẻ thơ mắt tròn xoe chờ đợi một tấm áo mới, những quyển sách , cây bút mới, những bịch gạo , gói mì . Và có những đứa trẻ thơ vẫn chưa được đến trường vì cha mẹ không có tiền , vì thuyền không thể ra khơi , vì không thể “chuyển đổi nghề nghiệp” , vì học phí thì vẫn tăng, vì lời hứa thì vẫn chỉ là lời hứa . Có những lúc nghẹn đắng lòng khi thấy chúng hối hả tháo bao, mang ngay đôi dép mới , rạng rỡ , hạnh phúc vì đường về nhà đã bớt lởm chởm . Những đứa trẻ là hình ảnh rõ nhất của tương lai đất nước , chúng xứng đáng được nhiều thứ khác hơn nữa chứ . Vậy mà vẫn có những đứa, chỉ từ đôi dép ấy, đã mạnh mẽ bước xuống cuộc đời. Xin những “người lớn” hãy thôi hỏi nhau vì mục đích gì, mà hãy tự hỏi mình đã làm được gì cho các em …



Đọc rất chậm rãi để thấm thêm những điều hiền hòa từ những tâm tình thì phải đọc thêm một đoạn nữa :


"...

Có những người hào hoa phong nhã, có những kẻ ăn mày rách rười , có những kẻ bí ẩn , có những kẻ tàn độc, những kẻ tham vọng và những kẻ coi khinh mọi lợi danh ...

Nhưng tóm lại lại thì mỗi người đều vì một điều gì đó , có người nghĩ rằng mình đang thực thi công lý, có kẻ vì mối thù truyền kiếp mà nhất định phải trả cho xong rồi chết cũng đựơc (tội nghiệp !!!) , có người thì là chưởng môn nên phải ...duy trì trật tự...nhưng đa số thì rất hay nhân danh và một số khác thì chẳng cần nhân danh gì cả, hễ thấy ghét là xách kiếm ra chém chơi. Rồi nhiều khi vì chém chơi lại gây nên thù oán, và có thù oán thì có người lại phải xách kiếm đi ...trả thù, trả thù có khi đúng kẻ tội đồ, có khi lại chém...nhầm . Tại trong giang hồ thì nhiều người ưa ...bịt mặt lắm , thấy chỉ lòi ra hai con mắt, mặc đồ thì đen thui thùi lùi từ đầu tới chân , kiếm thì múa loang loáng trong đêm , chạy trên tường, trên nóc nhà , trên mặt nước như gió , chắc gì đã nhận được ra ai là ai . Chưa kể phải dùng những “vai người khác đóng” để đánh lừa đối phương, có khi sáng vai này chiều đã đóng vai khác. Có khi cùng một lúc sắm hai ba vai đủ mọi giới tính – vậy mới dễ thâm nhập vào chốn giang hồ để “học” các bí kíp của mọi môn phái chính tà và lợi dụng sự nhẹ dạ của người khác chứ . Nên cái vòng luẩn quẩn đó kéo dài hết một kiếp người , rồi lại truyền sang cho các hậu duệ của họ .

Và sau khi thử ngao du thì tôi hay thắc mắc , thấy họ chẳng làm lụng hay phải kiếm sống gì cả, suốt ngày chỉ có luyện võ công và đi đánh nhau. Tóm lại họ ăn gì và sống bằng gì , như vậy chắc họ rảnh kinh khủng và có người khác nuôi ăn mỗi ngày. 

Tuy nhiên, cũng không phải là không có nhiều điểu để học . Bởi trong đó, những ham muốn và tham vọng của con người hiện ra rất rõ. Đối phó với một kẻ vì tư thù, một kẻ ham muốn quyền lực, một kẻ ảo tưởng về bản thân , một kẻ tiểu nhân rành rành vẫn là khả thi . Nhưng nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất và khó lường nhất chính là kẻ ngụy quân tử ngọt đến lọt vào tận xương . Kẻ tiểu nhân khóac áo tiểu nhân thì đơn giản, Kẻ tiểu nhân dưới danh nghĩa và bộ mặt của chính nhân quân tử mới là kẻ gây nên nhiều hệ lụy nhất. Và tiêu diệt đựơc kẻ đó thì không những cần có tài, có đức, mà còn cần cả sự giúp đỡ của những người có tài mà chưa hẳn là có... đức . Lý do vì họ là kẻ không quân tử nên họ nhận ra ngay...đồng nghiệp của mình  . Nhưng điều khác biệt là họ biết đi theo cái thiện sẽ được lợi gì, hoặc họ hướng về cái thiện vì họ đã hiểu cái giá phải trả cho cái ác là như thế nào.

Sẽ không bao giờ có một thế giới chỉ toàn quân tử hoặc tiểu nhân, mà mỗi chúng ta sẽ phải tự học để nhận ra , tự hoàn thiện mình , và góp tay cho thế giới chúng ta đang sống được sạch hơn. Cho dù ta có quét thế nào, thì sẽ vẫn cứ còn rác. Chỉ là chúng ta nhận ra rằng, khi có rác, ta lại có dịp suy ngẫm và hiểu “nothing comes from nothing” , rồi nhận ra rằng , mỗi người đều có cơ hội trong đời để trở nên tốt hơn chính mình ngày hôm qua , nơi này nơi kia người khác vẫn sẽ giành cho họ chiếc ghế trang trọng để ngồi . Vấn đề là họ có muốn hay không, có thật tâm sửa đổi không , hay vẫn cứ bổn cũ soạn lại , vẫn không thắng được những sân si hư ảo để đến khi hiểu ra quá tam ba bận là gì, thì đã quá bẽ bàng . Cũng có thể họ đã muốn và đang sửa đổi, nhưng những hạt giống gai góc đã lỡ gieo giờ mới nở …gai .




 .....


dangson.fr



4 -

Để hiền như nước thật êm .

_____________________________________________________



 .   Ai cũng yêu thích người hiền lành , thanh đạm . Ai cũng có lúc lý tưởng hóa chừng 90 % sự vật và sự kiện để đời sống ( và thế giới ) này được thăng hoa và ít đi điều tiêu cực .

  ( Khổ lắm , ai chả biết như thế - Nói mãi .... )


......

 Ông thầy tướng kia đã nhìn châm bẩm vào thằng nhóc đang ngồi bên cạnh mẹ khi theo mẹ đi xem bói .

 Ông ta  đã nghiêm mặt : -  Thằng này cứng đầu, cứng cổ,  nó sẽ luôn luôn phản kháng và tạo loạn...


 Và từ đó , bà mẹ luôn để ý thăm chừng thằng bé và sẵn sàng ra tay diệt mầm mống phản loạn như côn đồ của nó .  Chuyện hơi ngộ ! 

 Chuyện của thời gian trôi là điều bắt buột .Một đứa trẻ ở cái tuổi chập chững để lớn khôn , nó muốn gì để có thể khẳng định cái căn cước ' định thành và định vị ' của nó ?

 Mẹ đã  hết thích đọc tiểu thuyết kể từ khi giã từ đời thiếu nữ ở Hà Nội để lấy chồng và theo chồng vào  Huế , SàiGòn đẻ con cái và lập nghiệp . Thương yêu chồng và các con, mẹ làm cơm nước đầy đủ và khi gặp hoàn cảnh khó khăn vì tình hình chiến sự , mẹ nhảy vào vòng thương mại và hì hục với hàng quán và sổ sách .

   Mẹ thở dài khi thấy chồng đọc báo xong thì cứ thở dài  và lo âu .  Tội nghiệp mẹ !

   Có lần - Thời gian cha dọn gia đình  khi thuyên chuyển về làm việc ở đài pháp thanh Huế, ở buổi đêm, cha nghe mẹ rầy la, mẹ cằn nhằn :

- Sao lại chở con đi xem những xác chết trên đường phố . Lần sau , anh chỉ nên đi một mình tyhôi, anh !


 Cha yên lặng, nhìn thằng con trai và bắt gặp ánh mắt sợ hãi của nó khi nó nhỏ tí hon, vịn rất chặt cái ghi đông của chiếc vespa màu xám . Nó đã theo cha, dõi theo  mắt cha và thấy gì ở biến cố lạ lùng ấy .

 Xác người,  bàn tay, mẫu thịt tung  tóe bên vệ đường và nó hãi sợ vì không hiểu thế nào  là đảo chính, thế nào là hoàn cảnh chiến tranh ( ? )


   Sao mà ngày nào cũng thấy trên tờ báo cha mua, lúc nào cũng thấy những hình ảnh đen nghịt ở trang nhất ? Sao mà tối nào, cũng thấy cha ngồi rủ rỉ với mấy chú bác hàng xómg, nghe đài và qua lại chuyện chiến sự, chuyện tham nhũng và chuyện biểu tình, chuyện báo chí bị kiểm duyệt ?


..


 Làm cách nào để trốn khỏi những chuyện điên đầu của người lớn như thế ? 

 Loay hoay với bộ óc non trẻ, tôi tìm được câu trả lời cho riêng mình ở  những nguyệt san mang tên Thiếu Nhi , Tuổi Hồng, Tuổi Ngọc và tạm sống với những truyện ngắn, những bài thơ tuổi học trò trẻ mới lớn .


 Khi đã đọc thì mình tập viết , tập suy nghĩ để viết . Mẹ mình ngao ngán , lắc đầu : ' Con trai ! Đừng hy vọng noi gương những tay nhà thơ , nhà văn chết đói ấy ... "


 Và mẹ làm mọi cách để con trai bỏ viết .





..


 Có ai làm ngừng được thời gian trôi như nước chứ ?

    Đàn ông , yêu xong, chịu không thấu thì phải lập gia đình, đi cày ngoan ngoãn chăm chỉ để ra cái điều là chồng khá tốt và làm cha cũng khá tốt . Lắm lúc phát hoảng sợ vì con cái mình lớn nhanh quá và chúng rời xa  vòng tay của mẹ cha .

 Bà nhà , có lúc, kéo chồng ra vườn, thì thầm ( có lẽ là bị hoảng hốt sau khi đọc nhầm những bản tin đăng về phong   trào ủng hộ dân đồng tính đang hò hét và nhảy cởn khi được luật pháp cho phép làm đám cưới ) . Bà thì thầm, thắc mắc :

- Anh nà ! Lỡ mà thằng út nhà mình bị lại cái thì sao anh ? Đến giờ này mà chẳng thấy nó có bạn gái gì  !



 Cười -








  




ct .....










đăng sơn.fr
 
 
 
 
 
 
dang son 31.10.2016 21:58:59 (permalink)






- Những năm tháng qua đi ----



.





















... 









....






*
CÓ MỘT NƠI TRÚ ẨN ĐỂ CÓ THỂ VIẾT.



Ở cái đất tạm dung này,tôi sống, làm việc và tập suy nghĩ để viết.

Viết không khó khăn lắm.Chỉ có sự suy nghĩ và cách thức suy nghĩ mới khó.


Đã từ lâu, khu vườn nhỏ của tôi đã không còn tiếng gâu gâu quen thuộc của chú chó nhỏ màu trắng !

Mỗi buổi trưa,tôi về nhà,tìm lại cái cảm giác yên tĩnh khi ngồi bệt xuống thềm cửa.Mọi thứ đều rất yên tĩnh.Tôi yên tĩnh với cái gì đó để uống.Tôi yên ả nhìn từng cụm hoa nhỏ đủ màu sắc và lắng nghe tiếng chim hót.

Tự tặng cho mình một vài giây lát tĩnh tâm.Với một cái bloc- notes nhỏ,một cây bút đầy mực,tôi thử ghi lại vài điều đã xảy qua ở một buổi sáng, một buổi chiều,ghi để không quên những điều mình được hoặc bị chứng kiến : Một nụ cười nửa miệng,một lời ruồng rẫy,một hành động trái nguyên tắc,một đoạn báo đọc rất vội ở văn phòng...

Báo viết gì,đăng gì ? Toàn những tin tức xúi quẩy không dược vui vẻ về tình hình kinh tế và tiền tệ của một khối Âu Châu chia rẽ theo kiểu quy
ền lợi cá nhân tính !

Báo viết về sự phá sản kinh tế của Grèce,của Irlande,Portugal và sắp đến lượt Pháp( cái nôi văn hóa đã không đẻ tôi ra).Tôi chỉ là kẻ tạm ngừng chân trên mảnh đất của một Montesqieu ,Victor Hugo hoặc André Gide,Jean Paul Sartre.....Tôi được đào luyện để dùng ngôn ngữ của họ,thứ ngôn ngữ mà người ta cho là rất lãng mạn khi nói : ''Mon coeur,ma tendre,je t'aime tant....''


Tôi ngồi ngó trời, ngó đất khi buông tờ báo,buông những trang sách đọc dở dang.Buông cả đống hồ sơ giấy tờ thuế má kiểu hành chánh điên đầu kiểu Pháp.

Căn nhà nhỏ 2 tầng lầu tôi đang ở đã là một rừng vườn nho thời xưa.Bây giờ thì...

Tôi thử để ba dấu( ...) như thế để giữ yên lặng.Trong sự im lặng của riêng tư,mình có nhiều điều để nói.

Ở cái nơí chốn trú ẩn kiểu tịnh tâm này,tôi không thích nói nữa,tôi để dành hơi sức để có thể viết.Viết để kể về một đời sống khó hội nhập khi mình vẫn còn trái tim và khối óc suy nghĩ kiểu Việt Nam.


Cám ơn đất tạm dung,nhưng sẽ không cám ơn những cái phiền toái và những bấp bênh của nền chính trị và cách thức làm việc của những người kiêu kỳ tự nhận đất nước mình là cái nôi văn hóa và đã là nơi chốn đẻ ra bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền.


Mà thôi.


Nơi trú ẩn thì nên có sự yên ả,trầm lặng.Cứ để cuộc đời và nỗi lặng tĩnh giúp mình sống và trải nghiệm.Biết đâu,từ chỗ trú ẩn này,quyển sách bằng ngôn ngữ của người sẽ được ra đời theo ước nguyện đã đeo đuổi từ bao năm.Sách ra đời để nói lên điều gì ?


Chuyện còn dài.



***

Ngày rất cũ kia - đã viết :


MỘT BUổI TỐI KHÁC.

( Viết từ cõi tạm dung )




Trời càng lúc càng lạnh.
Mùa đông trở về nhanh hơn mọi năm,từ những cành cây trơ trụi lá,những ngả đường còn đọng lại những đống tuyết trắng của những ngày rơi tuyết,người ta vẫn giữ nguyên sự báo động từ những luồng gió và mưa đá có thể pha tuyết từ hướng Bắc lan xuống miền trung nam đất Pháp.

Thành phố gần biển nơi tôi ở có những vườn nho bát ngát nho.Nơi tôi ở khí hậu được xem là hiền hòa đôn hậu.Ít tuyết,ít bão cuồng phong thịnh nộ và nơi tôi trú ẩn ,căn nhà nằm trên ngọn đồi có cánh cổng màu trắng và những cánh cửa trắng ngà đã từng là nơi hội họp của những người yêu thích văn nghệ.

Họ có thể tìm đến và ngồi hàng giờ với tôi ở ngoài vườn.Họ đến không phải để nghe tiếng chim hót ríu rít giữa mùa xuân,hạ,không phải để nhìn thấy đàn bướm lượn lững lờ trên những phím lá ngang hồ nước.Họ đến để nói và nghe nói.

Bạn bè kiểu văn gừng,văn nghệ nói gì ? Tôi để họ nói gì cứ nói và tôi chỉ muốn nghe những gì mình muốn nghe.

Họ nói về tình hình của những hãng băng nhạc đang ngã theo nhau sập tiệm .Tôi trả lời vì cái tội sang lấy phim,nhạc chuyển xuống từ Net nên nhiều trung tâm nhạc sập !

Có người cười vào mũi tôi :

- Cậu lo chuyện bò trắng răng ! Các nhà sản xuất giàu mạnh lắm.Họ đã có lời rất nhiều khi ra sản phẩm.

Có người nhún vai :
- Lỗi tại net cho download.Mình không thâu,kẻ khác cũng thâu.


Lại có người thuyết minh theo kiểu công nghệ kỹ thuật hơn :
- Thế thì người ta sáng chế và sản xuất loại máy thâu recorder để làm gì ?


Tôi gãi đầu vì biết mình yếu thế để cãi với đám đông.Tất cả ai cũng có những lý lẽ riêng của mình khi làm một điều gì đó.Chỉ tiếc mình không phải là một luật sư để biện minh và chống trả lại những việc ăn cắp tài sản tinh thần.

Sự nghiên cứu về tâm lý cho tôi biết : Ở đời,người ta ít khi THÍCH trả tiền để có một món đồ. Sự chiếm hữu ,hưỡng thụ là thói thường tình.

Tôi nhớ có một dạo, bà nhà tôi và tôi hì hục ra hai cái Cd do nhà tôi hát từ studio và tung ra bán với giá rất văn nghệ,thấp thoáng chỉ vài ngày sau đã thấy băng đĩa giả mang tên mình đã có ở những nhà khác và cứ thế.....


Tôi nhớ ngày ca sĩ Ngọc Lan qua đời,tôi làm bài thơ để tưởng niệm tài năng của NL gửi cho một tờ Nguyệt San ở Mỹ.Tháng sau,đọc lại cái mục lục Index trên trang hai của tờ báo thì thấy bài thơ của mình đã bị chủ bút đổi tên tựa,cũng còn may,họ để tên tác giả và giữ nguyên từng chữ.Đọc xong,tôi nổi cơn điên.Điên vì đứa con tinh thần của mình đã bị đổi tên.
Tệ hơn nữa là tờ báo này không gửi tiền nhuận bút như những tờ khác khi đăng bài.Họ cũng chẳng gửi cho một tờ làm kỷ niệm thay lời cám ơn.


Tôi trốn vào một góc của nơi trú ẩn ,viết cho họ vài chữ để trả đũa và từ dó tôi không mua báo của họ nữa và phớt lờ sự có mặt của họ dù có những lời nhắn tôi ở mục Nhắn Bạn Đọc.

Đó chỉ là một trong những trường hợp ăn cắp tài sản tinh thần.Đó chỉ là một trong những muôn vạn trạng thái của tình đời và tình người.

Nói và viết qua loa như vậy thôi.

Viết thì vẫn cứ viết.Viết và chuyển đi để đăng tải theo một lề lối khác.Người ta không biết điều hoặc chặn đường đi của mình thì mình trôi theo hướng khác.Nhưng ăn cắp,chiếm hữu những cái gì không phải của mình thì KHÔNG.


Xin tạm dừng dòng tâm tình riêng tư ở đây và xin chúc bạn đọc giữ lấy điều mình cần hiểu và nên giữ.




























đăng sơn.fr

Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 16 của 19 trang, bài viết từ 226 đến 240 trên tổng số 283 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9