VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 19 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 13.10.2011 23:55:16 (permalink)




...




LÀM CÁCH NÀO ĐỂ … ?




_______________________________________





Có những lúc thấy trống trải sau những ngày đầy ấp,bận rộn ?
Mình có phải là người máy đâu ? Cái máy chạy mãi khi nóng cũng phải cho nghỉ.

Còn mình ?!
Nghỉ ngơi bằng cách nào sau khi sắp xếp xong một ngày bằng những điều phải làm - Cần thiết – ? Sắp xếp thêm những cơn lười và uể oải đang thành hình…


Dạo chơi một chút ở góc thành phố cũ kỹ..Thử nhìn ngắm những đổi thay ở chỗ này, chỗ kia…
Dạo này người ta lập những công trình xây cất nhiều quá..Nhà cửa,thương xá hàng lớp ,hàng lớp.Những bóng mát của cây cối dần biến mất để nhường chỗ lại cho những khoảng đường và bãi xi măng cứng ngắt.

Chỉ cần nhìn lại những tấm carte postal ở một tiệm bán sách cũ thì thấy rõ sự đổi thay.
Đổi thay từ hàng cây tạo bóng mát rười rượi từ con đường ngoài bến tàu .
Thay đổi ở góc đường nối nhịp từ cây cầu Nã phá Luân kéo dài hàng xe vào phố chính.Nhìn đâu cũng thấy những lề đường lót xi măng khô cằn.Con người hiện đại,tân tiến thành con người của hệ thống máy móc….

Thế đấy.Thế nào cũng có ngày con người buồn buồn tìm cách chế ra người máy biết yêu,biết vui buồn .Người máy sẽ làm tất cả việc giấy tờ,việc nhà cửa..Và biết làm cả người yêu.


Buồn ư ? Muốn thoát khỏi cảnh buồn thì chỉ việc bấm nút,dắt người máy đi chơi.Kiếm cái quán kiểu Cyber café,kéo ghế mời người máy ngồi xuống,nghe vài bản nhạc kiểu techno,house music đì đùng và nhìn sâu vào mắt nguời yêu để nói ‘’ Máy ơi ! tao thích,tao mê,tao yêu mày….’’….’’ Máy ơi ! Nghe nhạc hay không máy ? Tình không ? Lãng mạn quá ha ! Chút nữa về nhà ngủ với tao nghe…Ngủ và chiều chuộng tao đủ kiểu, nha máy ! ‘’

Đúng là khùng điên !

Nói gì thì nói …Hiện đại quá.Thế nào cũng có ngày.

….

Đi ngang cái tiệm ăn mới mở.
Bàn ghế,cách bài trí kiểu đại hiện đại,nhạc dậm giật oang oang kiểu vừa hát vừa nói lải nhải ,thấy bàn nào cũng có để một cái điện thoại không dây và một bloc note ghi chi chít số. Vài cái đầu ngồi một mình,hai mình cách xa nhau đang chúi đầu gật gù nói nói …


Hỏi ra thì biết đây là một kiểu marketing để câu khách kiểu mới. Trước khi gọi đồ ăn ,uống, khách sẽ ghi số điện thoại riêng của bàn mình chọn và sau đó vừa nhâm nhi vừa tà tà gọi những số bàn khác để là quen và tán tỉnh nhau….
Quán dán khẩu hiệu quảng cáo là : Sẽ dành nhiều ngạc nhiên cho thực khách với cảm giác mới lạ.

Vậy ư ?
Kiểu cọ thời thượng này ở Pháp đang được nhập cảng từ Mỹ,từ Anh quốc sang để thay thế phong trào tìm bạn,tìm người yêu theo style Bling date - Hò hẹn cấp tốc - ( người vào quán hẹn để chơi trò tìm bạn qua những mẫu câu hỏi, và được sắp theo ý thích cá nhân để tìm bàn nói chuyện trong vòng năm mười phút. Nếu hợp sẽ tiến xa…. để tính chuyện chơi và yêu nhau…..

Đi thêm vài khúc đường nữa.Thấy thêm vài tiệm sách đóng cửa treo bảng bán.
Tội nghiệp ! Ở thời đại tân tiến chạy đua theo máy móc và thời gian,làm sao người ta còn đủ thì giờ kiên nhẫn chúi đầu đọc sách. Đọc càng nhiều càng nhức đầu vói mớ chữ nghĩa vô bổ khô khan.Thời của điện toán, của quảng cáo tiêu thụ làm gì còn chừa chỗ đứng cho sách báo theo một nghĩa đứng đắn của tư tưởng ?.
Sống vội ,yêu vội và vội vã bỏ nhau …

Vậy đó.Không viết,không nói nữa.
Bữa nay chợt nổi chứng không thèm suy nghĩ lẩm cẩm nữa.
Thế nào cũng sẽ thử thành ngưòi máy một bữa coi chết ai ?




-----------








CHUYỆN PHÁT KHÙNG.



_______________________________________





Nói thật,năm vừa qua quả là một năm rất " Xấu ",xấu đến nỗi đi đâu cũng nghe tin người chết !
Ông bạn yêu quý tròn trịa mới sáng sớm đã ngã lăn quay trong văn phòng khi kịp gọi xe cấp cứu,ông hôn mê nằm nhà thương cả tháng rồi hui nhị tì !
Ông cậu mới ngày nào phây phây cười nói cũng lăn đùng trong nhà thương.
Bác nọ mới ngày nào vác gậy đi đòi nợ cũng bị trời nhớ tên đòi nợ !
Cậu trẻ kia chán đời treo cổ chết ở garage !.......


Thôi ! Không dám kể nữa,nhỡ có người nào bị nhạy cảm quá mức hoặc đang chán đời,thất tình tìm cách giã từ cõi đời ô trọc thì mình lại mang tội.......


Tôi đang nghĩ cách để viết.
Nhưng sẽ viết như thế nào để kể về một người bạn thân vừa ở dưỡng trí viện ra sau lần tự tử hụt ? ( Tôi ghét chữ " Nhà Thương Điên nên dùng danh từ Viện Tâm Thần hoặc Dưỡng Trí Viện xem có vẻ văn học mỹ thuật và nhẹ nhàng hơn ).

Thử dùng cách nhẹ nhàng để viết sau khi gọi phone cho bạn và đến thăm :

- Alô. Cậu khỏe không ?

Tiếng cười ha hả reo vui ở dầu dây :

- Khỏe như trâu.Chưa chết để còn gặp ông.
- Tôi đến thăm cậu.Được không ?
- Đến đi. Tớ cũng đang muốn gặp ông để rên rỉ,khóc lóc.


Thế thì tôi đến.Bạn ra cổng đón,dáng gầy đi một tí.

Loay hoay pha trà,bạn nói :
- Nhà không có bia,dùng trà tạm vậy.Tớ đang dùng thuốc an thần nên cử rượu,bia.

Nghe bạn tía lia cái miệng,tôi biết hắn đang lấy lại phong độ.Phải vậy chứ !

- Cậu có biết cái nhà thương điên ra sao chưa ?

Tôi giả vờ lắc đầu với câu hỏi :
- Tại sao ông phải vào đấy ? Trông ông tỉnh như sáo !

Bạn nheo mày :
- Cậu không phải là tớ.Vả lại cậu có bị nợ nần đầm đìa như tớ chưa ?
- Ông làm gì mà phải nghĩ đến chuyện " Giã từ vũ khí " Người như ông có bãn lĩnh lắm kia mà !?

Bạn tôi cáu lên :

- Quả thật,tai ông bị điếc nặng rồi ! Ở thời khủng hoảng kinh tế,thất nghiệp đầy rẫy,sức buôn bán của hãng tôi bị sa sút,nợ đầm đìa.Các chủ nợ xúm lại,nhà nước lại chơi ác gửi cho mấy tờ đòi thuế và đòi phạt vạ.Tớ suy nghĩ mãi đâm ra sợ,nhìn đâu cũng thấy chán vì lẩn quẩn tìm không ra lối thoát trong vòng hơn 6 tháng trời.Nổi khùng lên sau khi viết cho vợ con một lá thư tình để vĩnh biệt,tớ vớ chai whisky loại Ông già chống gậy,bỏ đầy mấy ống thuốc ngủ và bye bye....

-Rồi sao ?!
- Tỉnh dậy thấy mình còn sống ngáp ngáp và thấy rất nhiều em y tá xinh đẹp bao quanh.....
- Cha mẹ tôi ơi ! Đã thế mà vẫn còn sức ngắm em ? Chuyện lạ !

- Hahaha. Chuyện nào ra chuyện đó. Nằm dưỡng sức,quanh quẩn đi dạo tớ lại nổi cơn nhớ vợ,nhớ con,nhớ cả việc làm.Sợ quá,không dám nổi cơn nữa, năn nỉ nhà thương cho bò về nhà.....

- Bây giờ thì sao ?

- Đóng cửa hãng.Tạm nghỉ dưỡng trí và ngày ngày quét nhà,rửa bát cho vợ.Muốn biết cái bệnh Trầm cảm - Dépression ra sao ,cậu cứ đi tìm thằng bạn Bs tâm lý Alain mà hỏi.Biết đâu cậu lại có thêm đề tài để viết.Cách hay nhất là giả khùng điên bò vào nhà thương điên như tớ,tha hồ ngắm các em y tá xinh như mộng và ngồi hý hoáy....

Ngồi đấu chuyện với bạn một lúc,tôi từ giã về nhà.Nhiều thứ việc dang chờ chực,đống hồ sơ sổ sách ,thuế má,đống hóa đơn đòi tiền điện nước cũng đang nổi khùng hành hạ tôi.




đăng sơn.fr


#46
    dang son 14.10.2011 23:46:20 (permalink)



    ..



    1.… Thử xem sao ?



    - Hãy nói với nỗi buồn của mình : Rồi sẽ qua
    - Hãy nói với nỗi cô đơn : Sẽ gặp nhau mà !
    - Thử nói với nỗi sợ hãi : Tôi là người phàm
    - Nói với cơn khốn cùng : Tôi sẽ vượt qua
    - Nói với người tình muốn bỏ mình : Đi đi,tôi ở lại
    - Nói với nguời vợ ( chồng ) đang chán mình : Tôi sẽ thay đổi.
    - Nói với cơn thịnh nộ : Tôi có lỗi
    - Nói với sự thèm muốn : Thôi. Đã đủ rồi
    - Nói với hãng Quảng Cáo thương mại : Biết rồi.Im đi
    - Nói với người hơn mình : Tôi biết tôi
    - Nói với người kém bạn : Cần giúp gì không ?
    - Nói với điều ràng buột : Tôi tìm đường đi

    Và nếu mình còn sức,hãy nói với cuộc đời của chính mình :
    ‘’ Trời ạ ! Tôi còn sống, muốn tập sống để biết yêu cuộc đời này,trong đó có tôi ‘’

    ---------------------------------------





    2. LÀM THẾ NÀO để CHẠY CHẬM LẠI ?


    Dự báo thời tiết cho biết cả ngày hôm nay chỉ toàn mưa gió ! Gió mạnh đến 100 cây số / giờ. Mưa gió mặc mưa gió,con bé ngồi cạnh tôi ở chuyến xe điện ( tram-way ) bấm ngón tay liên tục trên cái phím của Iphone,bé vừa gửi texto sms vừa tủm tỉm cười có khi thành tiếng,tôi ngứa ngáy nổi máu tò mò xấu tính liếc vào màn ảnh của cái smartphone thì thấy những chùm chữ nhỏ li ti ở Facebook đầy hình ảnh….

    À thì ra thế ! Cái mạng nối thân tình xã hội đang có thêm khách kể từ lúc
    một cậu sinh viên oắt con nghĩ trò rắn mắt sáng chế ở khuôn viên đại học Hv ! Thời ấy,cậu ta lén lút đăng hình các cô sinh viên trẻ đẹp cùng trường để tuyển cử bầu hoa khôi ,thế là thiên hạ bắt đầu lao nhao lao theo phong trào nối mạng,gửi thông tin,kết bạn ảo và thật trên mạng….
    Với Facebook,Twitter,vài thống kê mới nhất cho biết : Trung bình thì mỗi dân cư mạng có thể « kết bạn » để có hơn 500 bạn ảo ! Từ đó, đi đâu ta cũng thấy giới trẻ ôm khư khư cái smartphone điện thoại di động ( một thứ đồ chơi rất nẹt lửa kiểu mới ! ).

    Mải chơi với cái máy hiện đại,con bé hàng xóm chợt ngẩng lên,hoảng hồn khi thấy Tram đã lướt qua trạm ngừng,con bé kêu lên thảng thốt,bật người đứng dậy sửa soạn phóng xuống trạm ngừng kế.Luýnh quýnh ,vừa ôm cái sách tay vừa cầm điện thoại,con bé vấp ngã xuống lề đường , tôi xuống cùng trạm, cúi lưng đõ bé dậy.Chỉ tội nghiệp cho cái Iphone không có ai cứu kịp đành rơi òm xuống vũng nước mưa !


    Con bé quên cả lời cám ơn,quên cả sự đau đớn,vội vàng nhặt ‘’ đồ chơi ‘’ với cái mặt phụng phịu và nhăn như khỉ ăn ớt .

    Gió tấp mù mịt trời đất,tôi vội vàng rảo bước trú mưa dưới một hàng hiên quán.Hình ảnh con bé chạy dưới mưa biến mất ở một đầu phố.Liếc đồng hồ,biết mình lại đến muộn với ông bạn nha sĩ ( thế nào hắn cũng mếu máo hờn trách ! )


    Nha sĩ mở cửa đón tôi và có vẻ chạy hấp tấp như ma đuổi .
    - Ông làm cái gì mà thở hào hển thế ?.
    Tôi hỏi để nghe Ông trả lời :
    - Vài người khách không tôn trọng giờ hẹn làm tôi bị kẹt .
    - Hay là để tôi nhường chỗ cho họ.Lần sau tôi trở lại.Chẳng có gì gấp đâu.

    Ông nha sĩ mừng húm :
    - Ừ, ừ.Thứ lỗi cho tôi nhé.

    Ông bắt tay tôi.Bàn tay mềm như bông gòn. Ông vội vàng gọi và đưa bà khách tròn ú lên ghế điện.

    Tôi đủng đỉnh tìm cái quán cà phê ngồi đọc sách báo và ngắm mưa bão,tiện tay tôi bấm tắt luôn cái điện thoại di động.
    Tôi dịu dàng bảo nó :
    - Tạm im cái mồm,ngậm môi lại,dấu những con số thời gian đang nhảy múa của mày đi. Tao đang cần xả stress,tao muốn được yên tĩnh để đọc và viết vài hàng nếu chữ nghĩa còn yêu tao !.


    Cuốn tạp chí kỳ này đăng quá nhiều quảng cáo,nhất là các mục bán máy vi tính, điện thoại…đủ loại đại tân kỳ.Các công ty chế tạo đang đua nhau ráo riết chạy theo kỷ thuật,nào là Netbook,Ipod,Iphone,;Ipad,nào là kỷ thuật chơi Itunes, gửi youtube,Mms……

    Trời ơi ! Net ơi là Net ! Nẹt ơi là Nẹt !.

    Chưa xong loại Tv Plasma 600Hz,3D lại đến LCD giảm thiểu điện năng theo sát phong trào tiết giảm năng lượng để bảo vệ môi sinh. Giảm đâu không thấy,chỉ thấy dân mê kỷ thuật tân tiến hùng hục chạy theo và móc hồ bao không kịp thở.
    Mới ngày kia tậu cái DVD loại Dvix,Mp3….lại thấy lù lù bày bán máy đĩa Blue ray.Cái Tv mới cáu chỉ vừa mua với giá 2000 euros, đùng một cái vài tháng sau thấy bày bán kiểu mới hơn và giá tụt xuống hơn 1/3 ! ( Chóng mặt và dựng tóc gáy…… ! )

    Với cuộc sống đẩy mạnh tiêu thụ,với cái kiểu bon chen sống vội sống vàng này,không biết đến khi nào ta mới tự nhận là tạm đủ ? Tạm hài lòng với 2,3 cái máy phone trong túi,cộng thêm cái MP player,cái Ibook Reader,cái…cái….

    Chẳng biết đến khi nào con người của thời đại tân tiến chịu khó chậm rãi sống và suy nghĩ để sống đơn giản hơn với câu chuyện thân mật trong những bữa cơm gia đình thay vì vừa vội vàng ăn,mắt vừa nhìn ,xem tin tức hoặc mở video tròn con mắt với các màn đánh đấm loạn xà ngầu kiểu 5.1 – 7.1 home theatre…. ?

    Nghĩ cũng dễ hiểu,càng nhiều máy móc,ta càng bị nhiều ‘’sì trét ‘’ !

    Tôi cũng đang bị stress khi viết vội vàng cho những hàng chữ này.Tôi viết và gõ phím chữ rất nhanh để kịp bữa ăn tối.Vừa gõ chữ,vừa sợ bà nhà làu nhàu vì ngồi khá lâu ở văn phòng…( Thế nào tôi cũng phạm phải vài lỗi chính tả vì xì trum,sì trét. Ui ,ui ! Thời gian
    ơi ! )

    Thôi vậy.
    Tạm ngừng cái lòng thòng ở đây.Nếu không,bà chủ hiện đại của tôi sẽ nổi cơn tam bành thì tôi lại càng bị stress thêm.

    Amen.



    đăng sơn.fr
    #47
      dang son 17.10.2011 13:08:37 (permalink)


      ..



      TỰ NỔ MÌNH ÊN !





      __________________________




      * Sáng sớm.

      Máy cà phê đang nhỏ giọt thì cái radio nhả bản tin thời tiết kiểu " tự nổ mình ên " .
      Đài nói : " Trời sẽ đẹp kinh hoàng ! Không gió,không sương mù,không mây,bạn có thể đi dạo biển mùa thu vào giữa trưa ".

      Thấy vui. Vui !



      * Sớm !

      Sau bản nhạc có cái tên " Si tu savais combien je t'aime " ( Phải chi em biết tôi yêu em đến cỡ nào ) - Chàng ca sĩ có chất giọng ẻo lả cất giọng rất cao.

      Chàng rên :

      ... Phải chi em biết
      Anh yêu em hết cỡ nói,em ơi !
      Yêu cho đến tận cuối của nụ cười
      Yêu cho cạn kiệt từng cánh mưa rơi
      Yêu như chua từng bao giờ biết yêu ai
      Em ơi ! Em ơi !



      Xạo ác ! Chẳng nghe,chẳng thấy " Em " nào ừ hử trả lời.Chỉ biết người nghe đang nổi da gà vì sợ.
      ( Hình như khi đang yêu theo cái kiểu hào hứng ấy,người ta hay xạo và tự nổ mình ên )




      * Sáng tinh mơ.


      Hết bản nhạc,đài Fm nhảy qua phần tin tức nói về cuộc trưng cầu dân ý và kết quả của cuộc chạy đua giữa các quan lớn sửa soạn cho ngày bầu cử tổng thống.

      Ngài người lớn đang tuyên bố kiểu tự nổ mình ên :
      - Hãy bầu cho tôi.Đảng chúng tôi sẽ đảm trách các khó khăn của đất nưóc và của bạn "


      Nghe thấy êm tai và hơi sợ !




      * * Sớm...


      Nhớ lại câu nói vơí một cô bé y tá người dưng :

      - Để thấy cuộc đời dễ thương thì ta nên dễ thương vơí nó trước đi


      Cô nhỏ tròn đôi mắt :

      - Làm sao để thương khi thương không phải dễ ?


      Cười :

      - Thì hãy dùng chiến thuật " Tự Nổ Mình Ên "

      - Ui chời ! Không hiểu nè ....


      Có gì mà không hiểu .
      Dễ mà .Từ sáng sớm tinh sương,ta hãy nhẹ nhàng để nói vơí nó : " Dịu dịu nhé.Tử tế nhé .Cái gì cũng cứ thong thả mà sắp xếp,ta cũng rất tử tế và thuộc loại dễ thương và đẹp vào bậc nhất của thế giới "



      Vậy đó.Cứ tự động mà quảng cáo loạn cào cào như thế - Để thấy đời mình còn cái đáng yêu.





      đăng sơn.fr

      #48
        dang son 18.10.2011 13:24:14 (permalink)





        ..



        < TỰ NỔ MÌNH ÊN ( 2 )



        ____________________






        Nổ là một cái bệnh.

        Nổ càng nhiều thì tiếng động càng lớn.Kinh hoàng - Ầm ĩ ! Và có thể làm chóng mặt ,ngộp ngạt , đứng tim.


        Nổ cũng là một nghệ thuật.Nổ ít thì nghe êm tai ,có khi nghe lại có duyên.

        Thí dụ để cua nàng,ta có thể nổ tí ti :


        - Em nè. Chưa ai có thể yêu em như anh.Và không có ai có thể duyên dáng hơn em.

        Với câu nói như thế,người nghe muốn tin thì cứ tin vì nghe thấy có vẻ mùi mẫn cho dù là " xạo ".

        Mấy ông đi câu cá hoặc đi săn về gặp nhau cũng hay nổ vơí nhau để khoe thành tích và cũng để tự xoa dịu cái tự ái của mình.

        Thử lắng tai nghe mẫu chuyện nhỏ như sau :

        " Ông A nói :
        - Hôm qua tớ mới câu được một con cá dài hai mét,nặng 25 ký lô.

        Ông B trả lời :

        - Xời ơi ! Tưởng cái gì.Nè ,tớ vừa câu lên đuợc một chiếc xe gắn máy 2 bánh,lúc vớt lên ,xe còn mở đèn sáng trưng..

        - Xạo đía ! Làm sao chiếc còn bật đèn dưới nước được khi ông câu lên ? Nổ vừa vừa ,cha nội ơi !

        Ông B cười tỉnh bơ :

        - Hahaha ! Tớ sẵn sàng TẮT cái đèn xe đó khi ông bạn BỚT dùm lại vài ký lô và kích thước ở con cá của ông....


        -----


        Ở ngoài đời trần ,chúng ta không ít thì nhiều cũng đã xém tan sát vì những vụ Nổ.

        Những tay cao thủ loại kho đạn có rất nhiều.

        Hãi !

        Sợ !

        Run !



        < thí dụ 2 :

        . TRÁI LỰU ĐẠN.


        Hắn vồ lấy tôi giữa bàn tiệc.Vẻ thân tình :
        - Chào anh.Lần đầu gặp là thấy khoái liền.Uống cái đi.

        Tôi lưỡng lự,đỡ lấy ly vang và ngồi xuống cái ghế mà chủ nhà vừa đẩy cho chỉ cách hắn một người.

        Bạn tôi,chủ nhà, hiểu cái nhìn dọ ý của tôi ,lên tiếng giữa nhóm bạn chừng chục người :

        - Đây là Tý,con của bà cô vợ tôi,cạnh Tý là ông bà cha mẹ vợ của Tý.

        Hắn tù tì,uống ly này qua ly khác,càng uống càng nổi hứng :
        - Uống mạnh đi bà con.Mừng ngày gặp mặt ở thành phố rượu vang....

        Sau vài câu thăm hỏi,hắn gác cằm vào chai rượu mới khui và vỗ vai tôi :

        - Anh biết em là ai không ?
        Tôi phì cười :
        - Cậu tên Tý .

        Hắn khoát tay,lớn giọng :
        - Anh không biết là ai đâu.Hỏi mẹ em với ông già vợ đây thì rõ.Em nổi tiếng lắm ở Usa.Làm nghề địa ốc,mấy chục cái bằng,ngoảnh đi,nghoảnh lại chỉ có cái bằng địa ốc là có giá.Anh biết em làm bao nhiêu một tháng,một năm không ? Em đã từng ăn một bữa ăn trị giá 25000 đô la với đảng của tổng thống Bush.Sau dó chẳng có ma nào dám đụng tới em.

        Tôi gật gù giữ im lặng trong khi anh bạn chủ nhà kín đáo nhìn tôi với cái nhìn diễu cợt.


        Đến hiệp 2 của bữa tiệc,tôi cảm thấy ngứa ngáy.Ngứa tai,ngứa tay và thèm Húc...
        Tôi khều người bạn trẻ bên cạnh bỏ ra đường.

        Bạn lèo nhèo :
        - Đi đâu anh ? Trời đang mưa mà...

        Ừ,đang mưa,mưa nhỏ hạt đủ ướt vài bước chân dẫn đến cái quán ở góc đường kia.
        Êm ả,ngồi trước mặt nhau...

        Bạn trẻ nhâm nhi ly cà phê,cười hiền lành :
        - Anh không thích ồn ào.Phải không ?
        - Thích.Nhưng chỉ sợ mình ở lại làm mích lòng người khác.
        - Bỏ ngoài tai đi anh.Chuyện thường tình thế thôi.

        Ừ.Ngồi ở đây nhìn mưa.Và sẽ quên hết....




        Ừ.
        Chuyện thường tình thế thôi.





        đăng sơn.fr


        #49
          dang son 24.10.2011 04:35:43 (permalink)



          ..


          VIẾT CHO NHỮNG ‘’ CÁI TÊN ’’ CỦA NGÀY XƯA



          ____________________________________________________






          Người ta hay đặt cho nhau những cái tên kỳ lạ. Ở Việt Nam,kiểu nhà quê mộc mạc,lắm đứa bé con được gọi là cu Tí,cu Tèo,cái Hĩm hoặc cái Ốc,con Xoài…..Bên Tây,với gia đình hoặc bạn bè thân thuộc,bạn tên là Louis,Mathieu hoặc Patrick ,người ta sẽ gọi tắt tên bạn là : Lulu,Mat,Pat hoạc Patou….

          Ông khách trẻ đứng trước mặt tôi không biết ông tên gì mà vợ ông cứ âu yếm gọi là Bébé Mon Bébé ( My Baby ! ) Thấy dễ thương chi lạ ! Ông Bébé gọi lại vợ là Maman ( Má thằng Cu Tí ).
          Tôi đọc được sự dịu dàng,thương yêu của họ từ ánh mắt và cử chỉ.
          Họ lấy hàng xong,chào từ giã với lời chúc của tôi : ‘’ Với tất cả Hạnh Phúc của Trần Gian ‘’. Nghĩ lại cái lời chúc mà giật mình ! Đao to,búa lớn quá chăng ? Nếu tính theo thống kê của Bộ Xã Hội Pháp,cứ 3 cặp lấy nhau thì có dến 2 cặp rời nhau,bỏ nhau sau 5 năm chung sống.


          Cái anh bạn đứng trước mặt tôi nằm chình ình rõ ràng trong cái thống kê ớn lạnh ấy ! Eric - khổ người vừa tầm,tóc tai gọn ghẽ,mặt điển trai kiểu tài tử phim cao bồi của Ý đại Lợi – Anh thông báo cho tôi biết về sự đổ vỡ của vợ chồng anh sau 6 năm dựng nhà dựng cửa chung sống.Hai đúa con là nhân chứng của sự chia lìa giữa bố mẹ.

          Eric cười hiền lành,buồn bã :

          - Tại Tớ hiền lành quá.Không biết thường xuyên nói chữ Không.
          - Cậu nghĩ rằng đàn bà thích tiếng NON ư ?
          - Lần trước bạn chẳng bảo thế là gì ?


          Ừ nhỉ. Nhớ có lần tôi chướng đời,cả gan nhắc bạn mình điều này khi lý luận : Đàn bà ( hoặc đàn ông ) sẽ hư, đổ đốn nếu ta cứ gật đầu ừ, ừ,oui, oui ngoan ngoãn.

          Tôi đã cẩn thận lựa lời mà nói.Không nói vào đúng vào dịp 8/3, ngày Phụ Nữ Bình Quyền vì sợ bị phái Nữ đả đảo,phản kháng !

          Ở xứ này,vào cái thời đại bình đẳng nam nữ,các ông hay bị các bà đâm đơn ly dị và tôi nhận thấy rõ một điều : Các ông không được giữ con,gần con cũng biết đau khổ dài lâu hơn mức bình thường ! Nói như thế không có nghĩa là người viết binh vực và nghiêng về phía quý ông.

          Khi viết,người viết nên cố gắng loại bỏ thành kiến hoặc nghiêng nặng về giới tính ( Con chữ và tâm hồn không nên có giới tính để được gọi là cân bằng và bình đẳng ! )
          Theo các nhà tâm lý học,trong mỗi con ngưòi luôn có cá tính Nam và Nữ trà trộn nhiều hay ít,còn tùy…Sự nhạy cảm và cách nhìn một vấn đề nên được uyển chuyển để có thể hiểu theo một khía cạnh trung dung và phản ứng theo từng hoàn cảnh riêng.
          Nhìn vào thực trạng lứa đôi khi đặt bút viết,có nhiều khi tôi quên mình là Đực hay Cái.Không này,không kia hoặc là Lưỡng Giống cũng được.

          Ở cửa hàng,lắm lúc tôi được nghe câu :
          - Cái Cha Nội mắc dịch đâu rồi cà ?

          Một bà vợ ‘’ ó đâm ‘’ đã gọi và đặt cái tên hiệu cúng cơm của chồng bà ta như thế !
          Tôi lấm lét, ơn ớn và nghĩ thầm ‘’ Những cái tên gọi thân thương đại loại : Honey,Baby,Chéri,Cục Cưng,Cục Vàng,Cục….. của bà ở ngày xưa đâu rồi ?! ‘’

          Ôi ! Tội nghiệp thay cho những thân phận của tình yêu mà thời gian đã hợp tác cùng con người để biến đổi !
          Hình như những lời chúc như : Trăm Năm Hạnh Phúc…Tất cả những Hạnh Phúc của trần gian….đã không còn chỗ để đứng nữa ?

          Làm gì có sự vĩnh cửu trên thế gian này ?
          Tôi biết thế nhưng vẫn thích được nghe những cái tên gọi thân thương của những người Yêu nhau và thèm nghe ,nghe hoài câu :’’ Cu Tí Yêu Ơi ! Hĩm muốn hoài thương Cu Tí ! ‘’


          đăng sơn.fr


          #50
            white black 25.10.2011 06:20:18 (permalink)
            Viết để.....kể vài niềm vui

            Bạn hũu thân mến

            Trong cuộc sống nhân loại , ai cũng có những niềm vui và nỗi buồn.
            Tôi và bạn cũng không thuộc vòng ngoại lệ.Buồn thì tôi xin giữ lại nỗi
            niềm riêng. Vui thì tôi sẽ kể cho bạn nghe vài mẫu chuyện vui từ quá
            khứ đến hiện tại.
            Niềm vui đầu tiên của tôi là mùa xuân thứ 10 , trẻ thơ nào lại không thích
            mặc đồ mới trong ngày tết, được mẹ dẫn đi chơi , đến thăm nhiều bà con chừng
            nào thì vui nhiều chừng đó, cúi đầu khoanh tay càng nhiều và cái miệng cứ lia lịa ạ ạ bao nhiêu
            thì phong bì  có hình ông ngoại Phước lộc thọ, màu đo đỏ tha hồ đem về nhà đếm mà cười toe toét
            trên môi. Một kỹ niệm thật đẹp khi tôi lên 10 tuổi , lần đó tôi được mẹ dẫn đi chợ Sải Gòn,
            nhà tôi cách Sài Gòn không xa lắm , nhưng nếu thả bộ thì tôi sẽ nhõng nhẹo vì chân đau , cho nên
            mẹ tôi đã kêu xe xích lô máy ,làm phương tiện để đi đến SG. Bạn nghỉ xem, buổi chiều có gió xuân thổi
            nhè nhẹ , mát mẻ, lại được ngồi cạnh mẹ trên xích lô máy, ngắm phong cảnh , ông đi qua bà đi lại , có
            phải như vậy là rất vui hay không chứ.
            Niềm vui thứ hai của tôi là mùa xuân thứ 22 , là niềm vui mà lần đầu tiên tôi được lãnh lương
            bằng sức lao động của tôi , cũng là một công việc đầu tiên tôi ưa thích,
            bàn tay tôi chỉ có biết cầm viết, tôi có một căn phòng riêng, một ghế ngồi riêng , một cái tủ riêng
            dành đựng hồ sơ, nhửng đồng nghiệp đầu tiên tôi quen là nhửng người trí thức , tôi có nhiều thời
            gian để chuyện trò mà không ai rấy la hay trách phiền, công việc làm đầu tiên của tôi rất là thoải
            mái và tôi hãnh diên với công việc làm đầu đời của tôi. Nhưng có hợp rồi cũng phải tan , có vui
            phải có buồn , tôi đã thất lạc bạn bè đồng nghiệp  từ mùa xuân thứ 25. Bàn tay tôi không còn
            cầm viết , chai sạn dần theo năm tháng, nhửng đồng nghiệp mới hoàn toàn xa lạ, càng nhiều
            đồng nghiệp càng phúc tạp vì càng nhiều cá tánh và trình độ khác nhau, có lẽ tôi và nhửng đồng
            nghiệp mới, làm việc như cái máy, nên không có thời gian để chuyện trò thông cảm, riết rồi tôi cũng
            phải quen bởi " Nhập gia tuỳ tục "
            Niềm vui thứ 3 của tôi là mùa xuân thứ 27 là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời tôi . Giửa chợ đời
            bấp bênh nhiều đau khổ thì thượng đế ban cho tôi hạnh phúc là tôi đả gặp được người bạn đời
            hiền lành , rất đẹp và yêu thương tôi chân thành.
            Niềm vui thứ 4 là sự hiếu thào của đứa con ngoan , nên người ,
            Niềm vui thứ 5 là sức khoẻ của tôi , đôi tay tôi có thể tự kiếm ra tiền mà không cần nhờ vã đến ai.
            Niềm vui thứ 6 là ngón tay tôi vẩn còn gõ được, và ráp lại từng chử cái , rồi viết để kể cho bạn nghe
            "những điều rất vui còn sót lại nơi tôi"
            Chúc bạn hữu thật nhiều sức khoẻ, nhiều vui vẽ, nhiều thành công và không quên cám ơn bạn
            lời " Viết khi đến thăm nhau "



             




            #51
              dang son 26.10.2011 03:05:45 (permalink)




              VIẾT ĐỂ NÓI CHUYỆN.



              ---------------------------------------------




              Nói gì cho nghe ?

              Điều gì nên nói và điều gì đừng nói ? Nói nhiều quá cũng không phải là một điều tốt.Mà ngồi nhìn nhau chầm chập thì cái không khí trở nên nặng nề và ứa gan lắm.

              Ngồi trước mặt nhau trong một khung cảnh ấm áp.Nhạc vặn nho nhỏ để đủ lót và đệm cho những khoảng khắc cần yên lặng.Sự lặng tĩnh cần thiết phải có như một dòng viết cần có dấu chấm xuống hàng.

              Anh bạn nói loanh quanh về một vài đề tài đời sống.Cái hay của anh là không nói ,không nhắc liền tù tì về công việc anh đang làm.Theo anh,sau một ngày bù đầu,bù cổ đánh đấm với công việc,khi gặp bạn bè thì ta nên quên đi việc làm để cùng nhau nói về những cái khác vui hơn để xả hơi.

              Tôi thích ngồi nghe bạn nói.Nếu bạn ăn nói có duyên và khơi đúng cái đề tài thì tôi góp chuyện.Những câu chuyện giữa chúng tôi ít khi nhạt nhẽo vì biết lắng nghe nhau và biết cách hỏi chuyện nhau để chia sẻ.

              Khi tôi hỏi :

              - Bạn nghĩ sao về những bản án tử hình ?

              Bạn tôi điềm đạm suy nghĩ ( nhưng tôi biết rõ là bạn tôi sẽ trả lời thế nào ).Bạn tôi chống án tử hình và ngồi giải thích tại sao mình chống.

              Câu hỏi thứ hai đến từ tôi :

              - Bạn nghĩ gì về việc giúp người bệnh trầm trọng đến đường cuối được ra đi thanh thản - ( Euthanasie )

              Anh bạn lắc đầu giải thích một cách rõ ràng là không nên đoạt quyền thượng đế để quyết định vận mạng của một người.....

              Sau khi nói xong,nâng ly rượu vang,cụng ly,anh hỏi lại tôi về những điều tôi nghĩ trên một khía cạnh có tội hoặc không có tội khi nghe một sự việc bị kết án.Và tôi nói điều tôi nghĩ.



              Buổi tối đầy ấp bạn bè .Buổi tối đầy tiếng cười nói.

              Hai người bạn ngồi bên nhau thong thả trao đổi thêm vài ý niệm về thời thế và cuộc sống.Chúng tôi thấy vui bên nhau

              Một chập sau ,trước khi khai diễn màn văn nghệ bỏ túi.Bạn nhìn tôi và cười nhẹ :

              - Ít khi tôi gặp được một người biết lắng nghe.Hiếm lắm !


              Tôi phì cười. Dễ lắm ! Muốn biết nói và nói gì thì ta nghe.Nghe xong,ta sẽ có điều để viết.


              Và từ đó,vì thế,tôi đặt tên cho chủ đề này là Viết Để .....





              đăng sơn.fr

              #52
                dang son 05.11.2011 12:39:34 (permalink)



                ..




                GÂU GÂU MỘT MÌNH.




                _______________________





                ‘’ Gâu Gâu ơi ! ‘’

                Lâu lắm rồi,chúng mình đã không gâu gâu với nhau ?
                Mày ở dưới cõi âm ra sao ? Khỏe chứ ?!

                Tiện đây , tao báo thêm cho mày một tin buồn – Hơi buồn cười một tí !

                Còn nhớ thằng bạn Saphir to xác chần dần của mày không ? Cái thằng anh em họ của mày ở nhà cô em gái tao đấy ! Nhớ chưa ?

                Nó ngỏm củ đẻo rồi.Bệnh già !

                Em gái tao báo tin buồn và nói cả nhà nó khóc kinh khủng lắm.Thủ tục làm đám táng coi bộ ngon lành..Nào là đèn cầy được đốt lên,hoa quả cúng kiến kinh lắm mày ạ.Cả cái phần đọc kinh nữa. Chẳng biết cô em gái và các đứa con của nó đọc bao nhiêu kinh cho linh hồn thằng Saphir ?

                Số mày đúng là số ăn mày ! Từ ngày mày mãn phần ra đi,gia đình chúng tao chẳng đọc được câu kinh cầu nguyện nào cho mày cả.

                Mày biết tại sao không thằng khỉ gió ? Tại vì chúng tao chẳng tin là Chó có linh hồn.

                Thằng con lớn của tao – Anh Toàn của mày vẫn nhắc đến mày luôn Gâu Gâu ạ ! Nó nói ngày nào nó cũng nghĩ đến mày.

                Còn riêng tao.Có dịp rảnh rỗi,tao vẫn mở máy vi tính nhìn một loạt các tấm ảnh mà tao đã chụp cho mày,trông mày đẹp trai đáo để.Có lúc tao lẩm cẩm nghĩ rằng : Phải chi mày còn sống,chắc mày sẽ khôn hơn ngày xưa nhiều.

                Thằng láu cá ơi ! Tao thích cái màn diễn trò khỉ của mày lắm.Tao vẫn nhớ đến những lúc làm vườn,mày theo sát bên cạnh và hay dụ tao chơi đùa với mày bằng cách ngậm trái banh cao su để chơi trò đi trốn , đi tìm…

                Viết cho mày mấy hàng ngắn ngủi để mày đỡ tủi thân,nghẹn ngào nơí chín xuối.

                À này ! Nếu thật sự loài chó khôn như mày có Linh Hồn thì hãy gửi cho tao một cái Mail nhé.Biết viết không ?

                Thôi.Tao ngừng viết.Chủ mày đã mệt lắm rồi sau một ngày quần thảo với đời sống.

                Hẹn Gâu Gâu dịp khác nhé.


                Gâu gâu !



                đăng sơn.fr

                ( à toi. Jo )
                #53
                  dang son 11.11.2011 16:41:45 (permalink)


                  ..



                  ___________________________________________________



                  VIẾT ĐỂ MÌNH ĐƯỢC LÀ MÌNH !



                  ____________________________________________________








                  Trời sắp vào hạ.Nắng ấm trải dài trên phố.
                  Hai thằng hẹn nhau ngoài quán,chọn cái hàng hiên và chỗ ngồi tốt để ngắm thiên hạ và nói chuyện.Chuyện gì ?

                  Sau ngụm bia lạnh,thằng bạn ký giả chuyên nghề viết nhảm và ‘’ đánh đấm ‘’ mở màn :

                  - Hôm nọ rảnh,tao vào net thấy mày đang bị thiên hạ chửi rủa..hahahaha !
                  - Mày không thông cảm,bênh vực.Sao cười ?!

                  Thằng bạn xoe xoe bộ râu mép.Cái mặt đểu,cặp mắt nghênh nghênh coi đểu hơn ngày thường.
                  - Tại sao phải nhảy vào binh mày ?.Có làm thì có chịu. Đã bảo rồi.Phải bắt chước tao khi viết,lấy nhiều cái tên để lách và né.Và nên nhớ : Chỉ viết về cái thiên hạ thích.

                  - Tao không phải là mày.Viết gì ?

                  Hắn nhún vai :
                  - Mày ngây thơ bỏ mẹ ! Ở đời này có hai thứ chính : Tiền và Sex ! Ở đó mà Tư với Tưởng.Hứ !

                  Hắn chép miệng,nói một mạch,như sợ tôi xen vào họng :

                  - Hồi ấy,ngày mới ra trường,tao ngu và ngây ngô giống y hệt mày.Tao đã lý tưởng hóa đời sống theo cái đẹp và thiện tâm......ha ha ha !
                  Tao viết đầy ở các tờ báo loại đàng hoàng,lễ phép.Tờ nào cũng dãy tay chân ,ngáp ngáp chết yểu,tao hãi quá,bỏ nghề viết văn,viết tiểu thuyết và bỏ làm thơ tình loại nhảm nhí con cóc chết.Tao nhảy theo mấy tờ báo,tạp chí…. loại đánh đấm,trash ( rác rư ởi ).Tao lấy một lúc mấy cái tên và thay đổi tên hiệu liên tục.Bạ đâu viết đó.Chủ báo thấy độc giả thích chuyện people,thích đọc sex đặt hàng,tao viết ngay.Tà tà như thế,tao vừa hưởng vừa khoái .Nhàn.Hiểu không ? Thằng nào đập tao,chửi tao trên báo,tao đổi tên , đổi họ thẳng tay đập lại. Được không ?



                  Được ở chỗ nào ?

                  Hắn là hắn,tôi là tôi.Hai công việc làm không giống nhau.Cách đấm đá với cuộc đời Ảo và Thật không giống nhau.

                  Tôi thấy chán nản,tỏ ý muốn dứt câu chuyện.

                  Hắn không buông tha.Thằng này có tính lỳ !
                  - Eh ! Bạn có biết tại sao bị người ta ghét cay đắng khi đọc bài của bạn không ? Văn xuôi kìa.Thơ của mày nhảm lắm,tao không thèm đọc.

                  Tôi đón cái nhìn sâu,thẳng của đôi mắt hắn để tìm câu trả lời thật nhất.Tròng mắt hắn đục ngầu và có dấu hiệu mệt mỏi vì công việc và bị đời vật không để lộ một ý nghĩ nào .


                  Hắn rỉ rả :
                  - Sao không trả lời ?! Bí à ?

                  Tôi quay đi.Nhâm nhi ly cà phê,thấy cà phê đắng hơn mọi ngày.

                  Nghĩ gì ? Viết thêm điều gì ?




                  đăng sơn.fr


                  --------







                  #54
                    dang son 18.11.2011 02:45:04 (permalink)




                    ..



                    CÓ MỘT VÀI ĐIỀU MUỐN VIẾT.



                    _______________________________________





                    Viết không để lấp đầy trang chữ hoặc màn hình cho có cái vẻ
                    ‘’trám chỗ ‘’.

                    Viết ở chỗ nào ? Và thử viết để nói về điều gì ?
                    - Chỗ của những tâm hồn và những đầu lưỡi chuyên hướng đến những cái nhìn tiêu cực, đố kỵ,nhỏ nhoi và ganh ghét ư ?
                    - Chỗ của những dòng chữ không có sự trân trọng để sử dụng một cách mực thước và nghiêm túc của một vài tấm lòng không được trang nhã cho lắm ư ?!




                    Có lần nghe người em tâm sự :
                    ‘’ Lòng người đời nhỏ hẹp quá ! Em chẳng muốn đụng chạm ai cả,nhưng thiên hạ cứ ‘’ đụng chạm ‘’ em.Em sợ người đời….’’

                    Vậy ư ? Có thật là cả thảy người đời ,ai ai cũng có tấm lòng chật hẹp ? Người đời của những màn kịch thật ở ngoài đời.Người đời của những nhân vật Chánh và Tà trong những cuốn phim truyện.
                    Trong phim,một nhân vật có tấm lòng nhân hậu,cởi mở đã khuyên người em của mình :
                    - Mọi chuyện buồn thảm rồi cũng qua đi.Ta hãy cố gắng nhìn vào những cái tốt của sự thiện tâm.Suy nghĩ cho đúng và giữ được tấm lòng ngay thẳng thì ta sẽ được thanh thản. Từ đó,mình luyện tập được chữ ‘’ Nhẫn ‘’ và có thể vượt qua được những trắc trở,những nhỏ nhoi của lòng người…

                    Xem phim và lắng nghe mẫu đối thoại,lòng lại có sự thanh thản trở lại.
                    Mở thêm một trang Net đọc được một sự góp ý của một người em viết với tấm lòng hiền hoà , lòng thấy ấm cúng,dịu dàng trở lại.Nhiều khi người ta chỉ cần nói ít mà có thể hiểu được nhau nhiều.Lắm khi chỉ cần vài dòng chữ ngắn ngủi để thăm hỏi nhau với sự chân thành là thấy đời được vui hơn một chút



                    Sau những u ám buồn rũ của bầu trời mưa bão là những ngày nắng đẹp.
                    Bạn ơi,Em ơi, và cả cái tôi nhỏ bé ơi ! Ta tự cố gắng nhìn và nhận thức được vài điều vui vẫn hằng có trong cuộc sống để thấy đời vẫn còn nhiều cái đáng học hỏi, đáng sống.Sự thành tâm để có niềm tin yêu vẫn là điều cần thiết.
                    Vì thế. Ở chỗ này,mình ngồi ngẫm nghĩ để viết.Viết như một niềm vui của ủi an.Cho người và cho mình…..




                    đăng sơn.fr
                    #55
                      sadsong1975 24.11.2011 03:47:04 (permalink)
                                         Viết để vui củng con chữ


                      Có 2 người bạn rất thân với nhau , như hình vối bóng , một người tên Chữ, một người tên Viết
                      Một hôm
                      Chữ hỏi     :  Bạn ơi , sao Viết vui quá vậy?
                      Viết trả lời :  Vui vì Chữ  ơi - sao - bạn- hay - hỏi- xí - ghét -
                                        lo - sơn - nhà - nghe- chuẩn bị - ngày lễ.

                      Chữ          : cười 
                      Viết          : Happy Thanksgiving


                      sadsong 1975


                      #56
                        dang son 24.11.2011 03:54:27 (permalink)


                        ..




                        ______________



                        Xin cám ơn Bạn sadsong 1975
                        đã ghé đến vơí Chữ.

                        Chúc Bạn vui khi viết nhé.

                        Thân ái .


                        Nđs.
                        #57
                          sadsong1975 24.11.2011 04:19:27 (permalink)
                          #58
                            dang son 07.12.2011 23:13:07 (permalink)




                            ..


                            Đọc hay viết để tỉ tê ?






                            ______________________________________




                            Trời mưa có cái thú của trời mưa.

                            Đọc cũng có cáí thú để đọc ,nhất là khi mưa tỉ tê....
                            Mà đọc cái gì vậy ha ?.

                            Ở một góc đủ có chỗ để yên lặng và đọc những gì mình cần đọc.
                            Đọc xong thấy có hứng thú và để lại vài dòng chữ..

                            Vậy là đủ.Thứ hạnh phúc nho nhỏ nhưng cần thiết để vừa đủ cho một ngày.
                            Không đủ dài - không đủ ngắn.

                            Cám ơn những câu viết của người có lòng viết sau khi đọc.
                            Cám ơn những gì có được trong lòng nhau khi viết.

                            Và tôi hiểu được một điều khá đơn giản : '' Tại sao mình viết ? ''




                            nđs.

                            #59
                              dang son 07.12.2011 23:25:26 (permalink)




                              ..




                              CÓ NHỮNG CHUYỆN TÌNH ( không ) LÀ TRĂM NĂM

                              __________________________________________




                              ** Có những chuyện tình không là trăm năm !

                              Cái tên bài hát gì mà dài cả chục cây số ?! Chẳng biết mình nghe ở đâu đó. Ừ ừ….Hình như từ một bài thơ được phổ nhạc thì phải.

                              Bài hát có âm điệu chậm lê thê và ngưòi hát cần phải có một trình độ kỷ thuật vững vàng để diễn đạt.Mà tiếc thay,cô ca sĩ non nớt ( dù đẹp ở màn hình video ) đã không đủ sức làm mềm lòng người nghe .

                              Dạo này trên băng đĩa của nền ca nhạc,ngưòi ta chỉ cần một sắc diện khả dĩ đèm đẹp (được tu sửa dập khuôn từ thẩm mỹ viện ) và biết nhảy nhót uốn éo trong bộ quần áo thiếu vải là có thể thành nữ ca sĩ !
                              Mà thôi. Để dịp khác sẽ nói đôi điều về ca nhạc và phong trào thời trang thương mại…..

                              .... ‘’ Không Là Trăm Năm “ ? Nhẩm tính,có sống được đến trăm tuổi,và đủ sức rung động cõi lòng ở tuổi 70 đã được gọi là đạt kỷ lục !
                              Thế mà….Có Những Chuyện Tình…

                              Có những cuộc tình chớp nhoáng,vũ bão như giông gió.Yêu nhau một ngày,một tuần và tháng sau đã chán nhau,bỏ nhau.
                              Hoặc yêu nhau vài năm,rồi xa nhau ,chẳng bao giờ quên nhau thì tình yêu kiểu này có thể được mặc cái áo ‘’ trăm năm ‘’ ?

                              Thế đi.Sao cũng xong.
                              Nghĩ lẩm cẩm xa gần về tình yêu,thì thế này : '' Yêu không hẳn là chỉ là ở gần,nắm tay nhau và sờ mó được nhau.Yêu có thể nằm gọn trong trí tưởng …. ‘’

                              Mình đã gặp những thứ tình yêu dài cỡ chục năm và trăm năm ở đâu hử ?

                              À.Phải rồi. Đi mãi,nghe hoài rồi cũng gặp.



                              Gặp CHUYỆN TÌNH ở trong một tiệm thuốc tây thuộc loại cổ kính nhất của thành phố rượu nho sau một buổi chiều lang thang ngắm phố phường.Mùa đông thiếu mặt trời,thiếu độ sâu cho những góc cạnh thành phố để thu vào ống kính.Thôi đành quay bước về gặp bạn.

                              Đẩy cửa tiệm thuốc tây của Du.
                              Anh chàng coi bộ đẹp trai,hồng hào hơn mọi ngày đứng sau quày tủ kính và dây điện chằng chịt nối từ các computer,máy tính,bạn lên tiếng :
                              - Ông lạng đâu vậy ? Bữa nay coi bộ rảnh ?!
                              - Rảnh thì không rảnh.Thích dạo chơi thì sắp xếp để tà tà. Được không ?

                              Thêm cái bắt tay để chào Lâm,chàng họa sĩ tóc tai râu ria rũ rượi lởm chởm như một nhân vật thưòng thấy trong các phim kiếm hiệp của Tàu.
                              Cái anh chàng này khi mới gặp lần đầu,chẳng ai biết anh là người Việt Nam,tướng dạng cao lớn,mặt lai với màu da ngâm đậm ,thêm cái bộ dáng phong trần,lãng tử, ăn mặc lè phè luộm thuộm nhưng lại có giọng nói rất
                              ‘’ Nhạc’’ rất ‘’ thơ ‘’ với hương vị ngòn ngọt của một dòng sông .

                              Du soạn toa thuốc,tiếp khách, để cái góc nhỏ cho Lâm nói về nghệ thuật tranh sơn dầu và buổi triễn lãm sắp tới vào dịp tổ chức tết ta. Đệ tử của Thành Lễ càng nói càng vui vẻ hứng chí khi tôi hỏi chàng về cách nhìn và cách sáng tạo các gam màu khi vẽ phong cảnh.Anh cho biết người bạn vẽ và cũng là vợ hiền của anh cùng có một sở thích và các đề tài chung khi vẽ về phong cảnh quê hương.Họ cùng yêu màu vàng chanh.

                              - Chả vẽ đẹp hơn em nhiều anh ơi ! Chả có khi đang làm bếp hoặc đang tắm tự nhiên nổi hứng nhảy ra cầm cọ vẽ,thế là hai đúa có thể vẽ từ năm giờ chiều đến tờ mờ sáng…

                              Nghe lạ và dễ thương quá chừng ! Ai đời lại gọi Vợ và đồng nghiệp là ‘’ thằng Chả ‘’ ?!

                              Ngồi yên,nghe chuyện mới biết Lâm có một chuyện tình đẹp.
                              Thời đó,Chàng và Nàng làm việc chung trong một xưởng vẽ ở quê nhà.Hai đứa để ý nhau,chẳng ai nói tiếng yêu,chẳng ai dám tỏ tình….Đêm đêm chàng về nhà chong đèn ghi tâm tình vào nhật ký…Cứ thế cho đến ngày sắp đi Pháp,chàng chạy đến ,lấy hết can đảm tặng nàng ‘’cuốn nhật ký đời tôi ‘’.Nàng bằng lòng và ỏn ẻn thú nhận cũng yêu chàng.

                              Thế là ra đi,xa cách và chờ nhau mỏi mòn cho đến 14 năm sau,chàng về Việt Nam cưới nàng mang sang Pháp.Cùng chung sống,yêu thương và làm việc với nhau trong lãnh vực nghệ thuật.Chỉ được 7 năm hạnh phúc,nàng mắc bệnh hiểm nghèo .Chàng mất nàng….

                              Lâm ở lại vẽ một mình trong những đêm vò või.
                              Bức tranh đẹp nhất,vừa ý nhất để ghi lại Chuyện Tình là cảnh một đêm dưới hàng cây rũ bóng trăng trên con thuyền có hai bóng hình Nàng và Chàng – Tri âm,tri kỷ -

                              Đã 9 năm qua.Một bóng,một mình.Vẽ đơn độc.

                              Lâm lắc đầu khi tôi hỏi :
                              - Đã không quên được nàng.Nhưng chẳng lẽ cứ sống như thế một mình ?
                              - Em có cảm tưởng mình phản bội Chả khi lấy một người khác.

                              Tránh cái nhìn đầy màu xám trong mắt Lâm,tôi đẩy cho anh ly nước :
                              - Người ra đi nhưng tình yêu có thể là vĩnh cửu không ?

                              Lâm lưỡng lự :
                              - Có Chuyện Tình nào là trăm năm không anh ?

                              Thật tình tôi không biết và không thể trả lời. Đành ngồi cạnh bạn,cùng im lặng nhìn ra đường.



                              Buổi chiều đánh rơi hoàng hôn xuống trên thành phố cổ.
                              Hình như thời gian biết co giãn kéo ngày,kéo đêm lũ lượt ở từng mùa.

                              Hình như tôi nghe lòng mình sũng uớt ở một cơn mưa tưởng tượng đang sắp kéo đến…..
                              Mưa ở ngoài và mưa trong lòng.



                              đăng sơn.fr


                              …..to Lâm.Một buổi chiều ở đây.
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 19 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9