VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 19 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 08.12.2011 02:02:21 (permalink)




..



VẮNG MẶT .




_________________________________


... Lời nói đầu :


Khi muốn kể một câu chuyện vừa nhỏ,vừa lớn,ta phải bắt đầu như thế nào để kể ? Kể mà không đặt để tình cảm riêng và sự phê phán chỉ trích không phải là một điều dễ.
Nghĩ đi,nghĩ lại,chần chừ rồi thấy ngày qua ngày,mọi sự việc cũng theo thời gian trôi.Bây giờ,ngồi xuống,thử để trí nhớ làm việc và viết.

Viết thế nào ? Và viết ra sao ? Không biết.Cứ thử xem sao :



&&



Những người có cùng sở thích thì hay gặp mặt để chơi với nhau.Nếu bạn thích đá bóng,thích đánh boxe thì khi gặp được những người bạn đồng sở thích thi hẳn nhiên là bạn sẽ vui lắm.Cùng ngồi xem một màn thể thao,lai rai cái gì để uống và cùng hò hét để chia sẻ trước màn ảnh TV thì có gì bằng....

Tôi có những người bạn cùng gu ,rất hợp nhau về món văn nghệ.Bạn tôi là những người chơi nhạc và rất thích hát hò... Mấy bà vợ của họ rất duyên dáng và hát hay.Thấy mấy bà thích hát,nhất là hát trên đĩa karaoké thì các ông cũng bị lây khi không có dịp chơi đàn,đập trống,các ông ôm micro hát.Gặp nhau,vặn nhạc vừa hát vừa thay phiên dìu nhau trên những bước nhảy thì thấy yêu đời và yêu người vô cùng.

Cái ông bạn chủ nhà người Tàu hay dành cho tôi một chỗ ngồi ở bàn giấy trong góc phòng khách.Ông ấy có cái thú lai rai đọc tin tức trên net bằng chữ tây hoặc chữ tàu.Chữ tây nào không hiểu thì ông gõ vào Gù Gờ để dịch từ bản pháp ngữ sang tiếng tàu hoặc qua tiếng việt.

Vừa ngắm bạn bè ca hát,khiêu vũ vừa được ngồi đọc lai rai ba cái lẩm cẩm trên Net,tôi thấy thú vị và cũng lợi dụng thì giờ để chuyển bài vở từ phố này qua phố khác và cũng có lần bị Gù Gờ cắc cớ chuyển dịch một bài viết mang tên "Viết Để Làm Gì " sang hoa ngữ.Thấy mà phát ớn : (  n骾 v翣m賢,hai i羥. Ph 鬾g,khi n骾 v翣m靚h,con ng拜i s銧ng拜i kh醕 n骾 m靚h Ngu D裻 v酄HC.
Th繝n鄌 l酄Ngu ? V酄Kh鬾 郀ch谞n鄌 ? )
! ! !



Từ vài tháng nay,tôi không thấy sự có mặt của một cậu bạn,cậu ta là tay chơi bass và có một giọng hát trầm ấm truyền cảm,nhất là khi cậu nhai rau ráu mấy bài hát bằng anh ngữ vơí cách phát âm rất chuẩn.

Bà bạn chủ nhà trả lời rất ngắn gọn để cho tôi biết cái lý do :

- Thằng nhỏ nhà đang có chuyện.Nó đi làm xa,vợ nó ở nhà buồn nên đi vào hotel vơí đàn ông khác.

- Gừ ... gừ...


Tôi giả vờ gừ gừ như thế cho có lệ mà thôi.Biết để mà biết chứ không ngạc nhiên cho lắm vì đời sống là một sự chuyển động liên tục.Người ta yêu nhau,lấy nhau và bỏ nhau là chuyện thường như chuyện xe cán chó,chó cán xe...

Cậu trẻ ấy đã có một thời ca hát và khênh cô ấy về làm vợ.Cô bỏ lại hai đứa con nhỏ cho ông chồng để đi xây tổ ấm mới.Đã có một thời nhân việc làm giấy giá thú giả để theo chồng sang đây,nghe nói cô đã sực một lúc cả hai anh em ông chồng ( giả ).

Và bây giờ thì .... Ở chữ " thì " như thế,tôi nghĩ mình nên ngừng viết.Bạn tôi đang hát một bản nhạc của Lionel Richie rất nồng nàn,tôi ngồi im lắng nghe và cố quên đi hình ảnh người đàn bà ấy trong đầu.Hình ảnh của một cặp mắt lẳng và một thân hình khá đồ sộ.Trên tất cả từng ấy thứ từ con người tên đàn bà ấy,người ta tìm thấy được chữ Đa Tình !



Đêm xuống về khuya,cái đĩa dvd quay đến bài Vì Tôi Là Linh Mục vơí tiếng hát của Khánh Ly,lời bài hát làm tôi nhớ đến ông bạn linh mục của mình,và hắn cũng đang " có chuyện ".Giữ hắn lại trong đầu,tôi loay hoay và nghĩ mình sẽ viết một đôi điều về hắn ở bài viết sau.

Bây giờ thì tôi đã mỏi tay viết rồi.Viết để trải lòng,để kể chuyện và biết rõ là phải cố gắng lắm để không lòi ra cái tình cảm riêng hoặc có sự phán đoán chủ quan của mình.Viết bậy sẽ có hại như câu : " Cái Lưỡi không xương,nhiều đường lắc léo.

Tôi sợ mình phạm điều " lắc léo ".





đăng sơn.fr
#61
    dang son 09.12.2011 15:05:05 (permalink)







    _______________




    VÌ TÔI KHÔNG LÀ LINH MỤC.



    ________________________________________________



    Bài viết này ,tôi xin được chia làm hai phần.



    Ở phần 1,từ một ngày xưa,tôi đã viết :



    VIẾT VỀ.... một Ngày Nào.


    Cử tọa vỗ tay rần rần,hoan hỉ vui sướng sau bài giảng của tên bạn tôi.Hắn nở nụ cười rộng đến mang tai và cũng hăng hái cám ơn mọi người với vài câu đùa bỡn,thấy có duyên lạ lùng.

    Tôi lục đục theo đoàn người rời hàng ghế san sát nhau.Bài giảng vẫn còn quay nhè nhẹ trong đầu.Đây không phải là một giảng đường của trường đại học mà là một buổi lễ của ngày chủ nhật.Bạn tôi là ông linh mục,còn trẻ,trông nhỏ nhắn và xúng xính trong bộ áo choàng lễ.Hắn đứng nán lại ở cuối nhà thờ,thấy tôi đi ngang,chìa tay :

    - Ê bạn.Lời hứa viết cho tớ một bài về " Sự vị tha và tha thứ '' ,Cậu để đâu ?.Tớ chờ mãi.

    Tôi đỏ mặt, lúng túng :
    - Ấy chết.Xin ngài '' tha thứ '' cho tôi vậy.Lúc này đầu tôi đầy bùn nên...

    Ông Linh mục vỗ vai tôi,cười xoà.Vẫn nụ cười của thằng bạn ngày nào.

    - Thôi.Tha cho cậu lần này.Lần sau đền tớ chai rượu vang.Có địa chỉ mail của tớ chưa ?

    Thấy tôi lắc đầu,người đại diện Chúa bảo :
    - Xòa tay ra.

    Thế là hắn ghi địa chỉ email trên lòng bàn tay tôi.Chỗ đường chỉ tay số mạng.Nét chữ vẫn bay bướm như ngày nào chép cho tôi bài thơ trên báo.

    Tôi từ giã bạn,vì biết hắn đang bận líu lo với các lời thăm hỏi của giáo dân.


    Chữ " Ngày nào " cứ lẩn quẩn trong đầu tôi trên đường về.Ngạc nhiên vẫn còn mới như ngày tôi được tin bạn đi tu.Với con mắt tròn xoe,tôi tưởng mình nghe lần.Phải đợi người nói lập đi,lập lại nhiều lần tôi mới tỉnh táo.

    Cái thằng lãng mạn,thích ca tụng tình ái,thích hút,thích ăn uống và thích người đẹp như hắn mà....
    Không biết mấy sợi dây thần kinh trong đầu hắn ra sao.Gặp nhau,cứ tưng tưng,ca hát,phì phèo với nhau thường mà chẳng bao giờ tôi nghe hắn nói đến ơn kêu gọi và ý định bỏ đời đi tu.

    Nếu loan báo cho bà con cô bác biết kẻ đi tu là tôi thì có nhẽ ít ngưòi ngạc nhiên,vì thật thà mà nói,tôi ngoan ngoãn ,ít quậy và cuộc đời tình ái của tôi phẳng lì,ảm đạm hơn hắn.

    Hay là hắn chán đời sau những lần thất tình,điên đầu vì tình vật đến u đầu ,sướt trán ? Hay là hắn tán gia bại sản và các chủ nợ '' đời '' rượt đến vắt giò lên cổ ?.

    Không biết.Không ai trả lời.Chỉ biết hắn biến mất và ngày trở về làm ông linh mục,và giảng đạo ngon lành,duyên dáng làm các buổi lễ ngày càng đông.Chẳng biết ở dưới đám nữ giáo dân,có cô nào ngày xưa của hắn để nay tiếc thầm ?

    Tôi lại nói bậy ! Đúng là cái mồm miệng của quỷ.Hèn gì đường trần gian của mình lúc nào cũng nặng nề,quanh co,khúc khuỷ.
    Cứ giở giở ,ương ương.

    Hắn đã cười khi có lần tôi thử dò mìn trong tâm hồn hắn : Tại sao ông bỏ đời,bỏ tình đi tu ?

    - Ai bảo cậu tôi bỏ đời ? Ở ngoài đời thường,ta chỉ có một vợ hoặc một người yêu.Đi làm linh mục,ta có nhiều người yêu và người yêu vĩ đại tha thiết nhất là Thiên Chúa.

    - Ông có cần tôi Amen không ?

    Cười.Tia mắt vẫn còn nét ngỗ nghịch.
    - Cậu lúc nào cũng vậy.Chẳng thay đổi.Đùa bỡn mọi lúc.

    - Tôi mong có dịp gặp lại ngài tại nhà để ăn uống và làm vài màn phỏng vấn.Này,ngài còn nghe nhạc tình của Ngô thụy Miên như ngày nào không ? Lòng dạ còn xốn xang nữa không ?

    Lắc đầu.Nụ cười hiền dưới gọng kính,bạn vỗ vai tôi :
    -Vẫn nghe nhạc tình.Chúa có câm đâu ? Giữa Nghe và Làm là hai điều khác ? Cậu hiểu ý tôi nói ?

    Hiểu chứ.
    Không đủ đức độ,niềm tin và học cao hiểu rộng để làm linh mục,nhưng tôi đủ sức hiểu cách sống và dâng hiến của bạn chứ.

    Đời sống trần gian có những lối đi,những con đường thẳng hay cong co,gập ghềnh.

    Giữa những câu kinh và những bài thánh ca,có lẽ bạn bình tâm và được an ủi trong tâm hồn bằng đức tin mãnh liệt.Còn tôi ? Tên hoang đàng sáng trưa,chiều tối với những quanh co ngỗ nghịch và phản động trong đầu.Một năm được bao lần đi lễ ngày chủ nhật ? Bao nhiêu lần chịu khó xét mình để xưng tội ?
    Vậy mà tôi còn cả gan trả giá với thượng đế,mỗi khi ốm đau ,bệnh tật hoặc giả trước cơn nguy khốn....


    Bạn ngày nào của tôi ơi.
    Một ngày nào đó,thấy thoải mái tâm hồn,tôi dự liệu sẽ làm một bữa cơm nho nhỏ.Hai đứa mình sẽ rủ rỉ ăn uống,đấu hót,nghe nhạc tình và uống vài ly rượu.Tôi sẽ uống rất ít để còn đủ tỉnh táo nắm lấy tay bạn và xin được xưng tội tại chỗ.

    Tôi sẽ kể cho bạn nghe mối kinh hải lúc 17 tuổi,thời còn ở quê nhà,tôi đã quỳ xưng tội với một ông cha ( Có lẽ là già,vì không thấy mặt nên tôi đoán vậy ).

    - Thưa cha có có phạm tội dâm dục.
    - Như thế nào ?
    - Thưa...con có hay... xem những hình ảnh trần truồng ở cáo tạp chí.

    Giọng ông Linh Mục trở nên gay gắt,quát tháo.Giận dữ :

    - Mặt còn non sữa thế kia mà đã phạm tội tày trời rồi.Con ra ngoài đọc 30 kinh ....Lần sau còn tái phạm thì cấm vào nhà thờ.Nghe chưa ?

    Tôi dạ nhỏ,riu ríu bước ra ngoài ,tìm chỗ quỳ đọc kinh.

    Từ đó trở về sau,tôi lại tái phạm và bị "" điếc "" cộng thêm tội mất trí nhớ nên không thường đi xưng tội.Và nếu có phải xưng thì tôi phiên phiến ăn gian cho nhẹ tội.Chúa ở trên cao biết rõ tất cả mọi tội tôi làm.Ngài còn thương hại nên chưa phạt.

    Thế nào cũng có ngày....

    Thế nào,cũng có ngày tôi kể những chuyện động trời còn hơn thế nữa.
    Ôi.Bạn tôi như thiên thần.Còn tôi thì....





    __________________





    * Phần 2 .


    TIN




    Phần này là sự khó khăn và khó thương,khó chịu nhất để viết.Tôi chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện ra sao ( ? )

    Để thử xem sao :



    ... Buổi chiều.Đi làm về.Qua loa vài câu chuyện,nàng nhà nói :


    - Cô em anh vừa phone cho em.Có chuyện buồn ?


    Nghe chữ BUỒN,tôi chẳng thích tí nào.Ở chỗ làm việc,tôi bị nghe chuyện buồn đầy tai,ở những bản tin tức từ radio,cũng bị nghe đầy tai những chuyện về kinh tế khủng hoảng , chuyện tiền tệ của Âu Châu muốn té ngửa sập tiệm,chuyện hãng xưởng đang thải người liên tục,chuyện ....


    Thấy hồi hộp,tôi nhìn bà nhà để nghe câu nói :

    - Con nhỏ vừa đi lễ đầu tháng,nghe trong buổi lễ cha bạn của mình tuyên bố câu có thể bị " treo giò " và sẽ không còn làm lễ nữa.

    - Bạn anh bị chuyện gì ?

    - Con em nói ông bị chuyện tình ái và bề trên đang xử lý...

    - Nè ,Bébé ! Em cẩn thận khi nghe tin vịt nha ! Hết sức cẩn thận.

    - Thật mà.Không tin ,anh phone hỏi vợ chồng nhỏ em xem.Tụi nó nghe tận tai cha nói.


    Tôi im lặng,thấy mình ngạc nhiên.Chẳng biết mình nên nói gì,nghe gì .Tôi cũng chẳng điện thoại cho cô em để rõ chuyện.

    Nàng nhà lắng nghe để dò phản ứng của chồng.Tôi câm như một con hến.
    Nàng đuổi theo, bò theo tôi ra tận vườn sau.Trời mưa mưa,lành lạnh nên nàng lại thụt đầu vào cạnh cửa nói nho nhỏ :

    - Anh nè ! Em biết là anh sẽ viết về ông cha.Đừng hoạch hoẹ,chua cay và tấn công ông ấy bằng bài viết nha anh....

    - Yên tâm ,em ! Anh lấy quyền gì mà tấn công người khác ?


    Tôi giữ lời trong một sự cảm thông và ngồi yên để nghĩ ngợi lung tung.Trong giờ cơm,giữa tôi và nàng nhà có một sự bàn luận nhỏ.Ý nàng thì : ông bạn linh mục có quyền yêu thương vì ông có nhịp đập của con tim.Chỉ cần ông cởi áo và trở lại đời.

    - Anh nghĩ,nếu có một cuộc trưng cầu hội ý về chuyện cho phép các linh mục được quyền lập gia đình,anh không phản đối.

    Nàng nhà lắc đầu nguầy nguậy :

    - Không.Theo em thì khi đi tu,có nghĩa là hy sinh và dâng hiến.Ta có thể cởi áo dòng.Không ai cấm nếu muốn lập gia đình.


    Tôi ừ ừ ra cái điều ba phải.Và chúng tôi đã nói chuyện vơí nhau về một quyển sách đang tạo xì căng đan gây sóng gió khi tác giả viết về những điều không hay về chuyện tình dục của các bậc tu hành...( Đủ thứ chuyện ) ...Và báo chí hằng ngày vẫn nhắc đến chuyện có những ông linh mục,sư huynh phải ra toà về việc hãm hại trẻ vị thành niên....


    Tôi ừ ừ.

    Và tôi đang mong gặp lại bạn mình.Gặp lại để bạn tôi nói với tôi về những điều bạn nghĩ.

    Mỗi người ai cũng có một hay hai con đường riêng của mình để đi.Trên những đoạn đường hay có những khúc khỉu gập ghềnh.Và ta làm gì để vượt qua ?


    Tôi thử suy nghĩ và hình như thấy mình có điều gì không ổn ở trong lòng.





    đăng sơn.fr


    #62
      dang son 11.12.2011 00:06:28 (permalink)
      ..






      VIẾT VÀ PHẠM TỘI


      ____________________________________






      - Này ông, ông đã đưa người đời thật vào truyện của ông mà không hỏi ý kiến và xin phép ai cả.Gan thật !
      - ……

      - Lỡ ông làm phật ý người ta thì sao ?

      Tôi đã ngơ ngác, chống chế một cách yếu ớt.
      Phiên tòa diễn ra tại một bàn ăn và tôi gãi đầu,cố gắng lôi gã luật sư miễn phí trong tôi ra ánh sáng.Tôi viết truyện hồi nào đâu ? Những điều tôi đã viết rất ngắn ngủi là những mẫu chuyện lõm bõm,buồn vui trong cuộc đời .Con đường tôi đi ngang , đứng lại,ngồi xuống gặp những nhân vật, được nhìn họ,nghe họ nói và tôi mang họ về,sắp xếp vào một chỗ kín đáo trong cái kho hàng ký ức.Khi cần thiết để hý hoáy viết về một điều gì,tôi cẩn thận bưng một vài nhân vật ra, đánh bóng,chùi bụi rất kỹ lưỡng và đặt họ lên những trang giấy.

      Là kẻ nhút nhát và cẩn thận,tôi luồn lách bịa cho họ những cái tên mà theo tôi rất đẹp.Tôi đặt họ tên Du,Phiên,Thụy thay cho tên Xoài,Bí, Ổi…

      Tôi rất tử tế và tránh nói xấu họ qua cái nhìn lắm khi rất chủ quan của mình…
      Vì theo kinh nghiệm của những bậc cha ông, đàn anh đi trước với những hệ lụy trong cái viết của họ đối với những nhân vật sống ở ngoài đời và trong chuyện.Họ được cái chiếu cố của độc giả nạn nhân.Những lời buộc tội và sỉ vả rất tận tình kiểu « Sao ông kể thật về đời tư của tôi ? « Đúng là ông bêu xấu tôi trên mặt giấy ! ‘’. Đã có bao nhiêu người viết bị lôi thôi,bị kiện cáo về tội công kích,mạ lỵ . Ông thầy Hoàng hải Thủy của tôi đã có lúc che miệng cười ruồi nói về cái viết lách trong đời ông.Viết và lách như gã lái xe ôm đèo khách và biết tránh những con hẽm tối tăm đầy hiểm trắc…..

      Có những quyển sách tôi đã đọc qua và có cảm tưởng tác giả khi viết xong rất ư là hỉ hả vì trút được cái gánh nặng của tâm sự,vì phần nào đã trả được cái uất ức từ bao năm tháng sau lưng .

      Cái gì khiến người ta viết và viết trong một tâm trạng như thế nào ?

      Và người đọc ? Nữ hay nam,họ im lặng chăm chú để nhập hồn vào điều được viết lên hay chỉ thờ ơ đọc như một cách để giết thì giờ khi không có việc gì khác hay ho hơn để làm ?

      Trên những chiếc xe bus,trong những phòng chờ khám bệnh,tôi đã âm thầm nhìn ngắm những người ngồi đọc,một trang báo,những trang tạp chí…hoặc chăm chỉ hơn,người đọc chú tâm hết sức vào những dòng chữ để đôi khi cho tôi thấy rõ cặp lông mày được châu lại ,vẻ suy nghĩ hoặc người đọc có khi mỉm cười,vu vơ một mình.Cái thế giới chữ nghĩa tuy lặng tĩnh, âm thầm nhưng khi đến gần,tò mò dùng thời gian, đẩy cửa bước vào,ta sẽ khám phá được bao điều bất ngờ,thú vị trong tâm hồn.

      Bên cạnh đó,có nhiều người ơ hờ,dững dưng ,xa lạ với trang sách báo.Họ nói với tôi ‘’ Thì giờ đâu mà đọc.Chỉ tổ mỏi mắt,nhức đầu ! ‘’ .Họ đứng, ngồi trong những phòng đợi,mặt mày nhăn nhó khó chịu,bồn chồn liếc vào mặt đồng hồ và lầm bầm vì cái cảm giác lãng phí thời giờ vô ích trong lúc chờ đợi.Tôi buồn bã nhìn chồng tạp chí nằm ngổn ngang trước mặt họ và thầm chia buồn với chúng. Đâu có sao nhỉ,không đọc sách báo,người ta vẫn sống và biết đâu đầu óc được thảnh thơi hơn .Những ‘’ con mọt sách ‘’ có lắm lúc bị xem như kẻ yếu ớt,gàn dở với những điều họ đọc trong sách .Cổ nhân có nói
      ‘’ Người có thể đọc cả ngàn,cả triệu quyển sách nhưng nếu chẳng chiêm nghiệm và thực hành được điều gì để học hỏi thì cũng vô bổ ! ‘’
      Phải thế không ?


      Gã luật sư của tôi coi bộ làm được việc sau khi cố hết sức biện hộ bênh vực nỗi niềm ‘’ đọc và viết ‘’.Hắn nghiêng đầu dặn dò tôi :
      ‘’ Ê ông ! Lần này thoát nạn vì gặp người chịu nghe cái luận lý của tôi.Lần sau nên viết cẩn thận,tránh tỉ mỉ chi tiết về tính tình và thành phố,nơi chốn của
      ’’ các nạn nhân’’ .Họa sĩ vẽ chân dung rất khó,cũng như người chụp ảnh portrait,vì ai cũng muốn thấy mình đẹp trong hình.Nhớ nhé. ‘’

      Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết và phục thiện.Tự dưng trong đầu lóe lên ý nghĩ sẽ thử viết một vài chương về érotique.Ah ha ! Cái mục này chưa bao giờ mình thử lửa.Biết đâu có nhiều người đọc và nhiệt liệt hưởng ứng.Những đề tài có vẻ đứng đắn,khô khan chỉ tổ làm độc giả nhức đầu,nhức óc.Sex là một đề tài hốt bạc của đời sống tạp chí.Thử xem.Có chết con ma nào đâu hả ?!



      __________________________________



      * Khi đã viết và ngồi đọc lại,tôi nghĩ ra được một điều :

      - " Để trả lời cho một vài lời thắc mắc của một số bạn đọc,trong đó có một người bạn thân của tôi.Người ấy tỏ ý không hài lòng khi tôi hay kể chuyện đời.Nhất là viết về những điều cấm kỵ,đại loại nói về cách hành đạo và hành đời của một số vị tu hành....

      Đọc xong bài viết mang tên : " Vì Tôi Không Là Linh Mục " của tôi,bạn tôi hỏi :

      - Anh viết bài ấy vơí mục đích gì ? Tại sao là bạn hữu mà lại mang chuyện bạn ra để viết ? Nhất là mình lại cùng là người công giáo ?


      Tôi thiết nghĩ,vấn đề viết để kể,để nói về một câu chuyện đời ( và viết bằng một thái độ trân trọng,không chỉ trích,không gây rối ) đáng để được suy nghĩ và cần bàn luận lại.Mỗi người viết đều có một cái nhìn,một quan niệm riêng.

      Khi viết,ta có đủ trầm tĩnh để sáng suốt nhận định rõ những vấn đề cần phải nêu đến để đưa ra một hình thái về đời sống và con người hay không là một điều cần phải suy nghĩ trước khi hạ bút.

      Để trả lời câu hỏi dò ý của người bạn,tôi đề nghị bạn tôi dùng thì giờ để vào viết góp ý và cùng thảo luận về đề tài Viết Để này.Tôi biết mình có đủ kiên nhẫn và đủ khả năng để trình bày lập trường Viết của mình,và tôi mong rằng tôi luôn nhận thức được câu hỏi đã đặt ra : Viết Để Làm Gì ?






      đăng sơn.fr
      #63
        white black 11.12.2011 14:47:22 (permalink)
        Viết Để Làm Gì ?  Là câu hỏi của người Bạn Hữu mà theo hắn nghĩ Bạn Hưũ đã có câu
        trả lời cho riêng Bạn Hưũ khi mà những ngón tay của Bạn Hưũ đang bắt đầu tìm những chữ cái gỏ lên
        " Để Viết..... " Câu hỏi tuy chỉ là một nhưng câu trả lời thì có rất nhiều vì mổi người là một ý tưởng cho
        sự trả lời khác nhau , Ví dụ như hắn muốn xin phép người Bạn Hưũ " để viết " lên một câu hỏi
        Đạo và Đời giống nhau ở điểm nào??? Linh mục và nhà sư khác nhau ra sao??? Bạn Hưũ có thể nào
        " viết để " trả lời một câu hỏi cho sự thắc mắc của hắn hay không???
        #64
          dang son 11.12.2011 22:31:22 (permalink)


          ....


          Thân chào người bạn của tôi.


          Rất ấm lòng khi thấy vài dòng viết của bạn hữu.


          Khi bạn nêu vấn đề như sau :


          " Đạo và Đời giống nhau ở điểm nào ??? Linh mục và nhà sư khác nhau ra sao? ?? Bạn Hưũ có thể nào " viết để " trả lời một câu hỏi cho sự thắc mắc của hắn hay không ??? "




          ..Thưa bạn .Theo thiễn nghĩ có giới hạn của tôi thì đạo là một con đường để đi.Đời sống thì có rất nhiều con đường rất chông gai để đi.Và ta phải đi và nên đi như thế nào thì còn tuỳ tư tưởng và sự nhận thức riêng của ta.

          Linh mục hay nhà sư là một người được ơn kêu gọi để hiến thân.Trong sự hiến thân đó đòi hỏi sự hy sinh và diệt dục.Điều này rất khó theo câu : Kẻ thù của ta chính là Ta.


          Ở bài viết mang tên : Vì Tôi Không Là Linh Mục.Nếu đọc kỹ thì bạn và người đọc khác sẽ thấy là tôi không có hàm ý chỉ trích hay đả phá sự sa ngã của bậc tu hành.Và tôi viết theo kiểu trung dung.

          Nhưng chẳng may,người bạn thân của tôi đã không bằng lòng theo chủ kiến riêng và theo một lý lẽ có vẻ bao che : Tại sao là bạn hữu mà lại viết về chuyện không hay cho nhau ? Và vơí câu : Cùng là người theo đạo mà lại đề cập đến chuyện không may như thế chẳng trách nào như cái ý nghĩa vạch lưng cho người ngoài thấy áo rách !


          Tôi cực lực phản đối ý nghĩ của người bạn đó đã có lời trách cứ tôi.Vì một vài lý do rất giản di và minh bạch :

          1. Thế nào là cuồng tín ?
          2. Thế nào là suy nghĩ khuôn rập theo một chủ thuyết,một tập thể ?
          3. Thế nào là viết để cùng nhau chia sẻ và phân tích vấn đề ?
          4. Khi viết về một vấn đề xã hội,có nhất thiết là ta phải nhắm mắt làm ngơ và giữ sự im lặng như một hình thức bỏ qua và " đồng loã " ?
          5.Trước tệ nạn tư lợi và ý nghĩ bè phái xảy ra hằng ngày của con người,ta phải nghĩ gì,làm gì để có thể giữ được một tư tưởng độc lập ?




          Thú thật vơí bạn viết.Tôi đã rất buồn khi bị người bạn ấy chất vấn và nghĩ rằng tôi đã đưa ra một câu chuyện để làm quà và làm trò cười cho thiên hạ.Điều này càng làm tôi thấm thía hơn vơí chữ " bạn thân " và danh từ " Bạn Viết " !


          Và tôi nghĩ rằng lần sau mình nên thận trọng hơn khi nhận ai là bạn thân của mình.Danh từ và cụm từ "Bạn" nên phải phân chia cho rõ để không bị hiểu sai về bài viết tâm tình của mình.


          Vài hàng để tâm sự cùng bạn.

          Chúc bạn an lành.




          Thân ái .


          đăng sơn.fr





          #65
            white black 12.12.2011 02:32:46 (permalink)
            Cám ơn bạn nhiều. chúc bạn an vui


            #66
              dang son 12.12.2011 16:02:47 (permalink)





              ..



              CƠN ĐIÊN NGẮN HẠN.



              __________________________________________



              Tiếng ồn ào lớn tiếng kéo tầm mắt mọi người hướng về phía hàng hiên của quán nước.Hai người thanh niên đang có chuyện cãi cọ,gã tóc quăn,da xậm ,người Châu Phi hung hăn sắn tay áo vơí bộ mặt đỏ gấc đòi đánh nhau,cậu thanh niên mặc áo sọc lùi lại trong khi có một vài người xúm lại dằn hai cậu sang một bên.Gã Ả Rập vẫn lừ lừ vừa xáp lại vừa la lối ầm ĩ như một con chó điên.

              Xe cảnh sát được gọi đến để bắt gã Ả Rập lên xe làm biên bản,tôi đứng gần đó nghe thấy tiếng gã lè nhè :

              - Tôi là người Maroc.Mọi người có vẻ kỳ thị tôi !


              Khoảng 10 phút sau,gã được thả tự do với những bước chân lảo đảo,gã lại tìm đến người thanh niên mặc áo sọc đang bày hàngquần áo ngoài chợ để tiếp tục lè nhè sinh sự và khiêu khích.Những người bạn hàngkhác giữ im lặng để theo dõi câu chuyện và mọi người có thể hình dung đến một cuộc ấu đã có thể xảy ra theo kiểu tức nước vỡ bờ.

              Thấy người thanh niên nạn nhân đứng im vơí thái độ nhẫn nhục và im lặng trong khi bị khiêu khích,tôi nhát mắt với cậu ta và móc điện thoại gọi cảnh sát.Tôi thấy mặt mình đỏ ửng và cáu từ sự phản chiếu của cái gương trước một cửa tiệm.
              Lợi dụng lúc gã sinh sự quay đi chỗ khác để nghỉ cái miệng,tôi nói nhỏ vơí cậu thanh niên ấy :

              - Anh yên tâm.Đừng trả lời gì cả.Mọi chuyện rồi sẽ qua...

              Nói thì dễ lắm.Thế nào là rồi sẽ qua khi bị tấn công đến sát bờ tường của sức nhẫn nhịn ?

              Khi xe cảnh sát kéo đến để úp tên phá rối thì cậu thanh niên nói nhỏ vơí cảnh sát :

              - Các ông à ! Bỏ qua đi. Anh ta đã nguội rồi. Chúng tôi đã vui vẻ dàn hoà vơí nhau.



              ***


              Tôi quay đi,thầm phục sự độ lượng của cậu trẻ ấy vơí câu : " Một điều nhịn,chín điều lành ". Nếu trường hợp bị khiêu khích ấy xảy đến vơí chính tôi thì sao ? Tôi có đủ khả năng dể có sự nhịn nhục ấy hay không ?

              Ừ. Ừ. Nhịn được điều gì cứ nhịn.Lỡ ra....






              đăng sơn.fr
              #67
                dang son 25.12.2011 19:57:05 (permalink)






                .


                LẮM CHUYỆN !


                __________________________





                Khi nghĩ ra cái tựa cho bài viết này,tôi loay hoay nhớ đến vài câu chuyện đã thấy,nghe và đọc từ báo chí.

                " LẮM CHUYỆN " không phải là một câu nói móc mẻ,hờn mát như người ta hay nhắc đến để mai mỉa mấy bà hay gặp nhau để tán chuyện,chuyện đời,chuyện người,chuyện hàng xóm....


                Nhớ có lần,nàng Bébé nhà tôi nguýt tôi và nhắc chừng :

                - Ông nè ! Tui thấy ông có vẻ lắm chuyện khi ông viết.Thế nào thiên hạ cũng xúm lại gõ ông bể đầu.

                Tôi chúa ghét chữ " Lắm Chuyện " có vẻ hình sự và bạo hành của nàng nên tôi cãi :

                - Anh đã viết gì ? Anh chả bêu xấu ai khi viết.Mà nè,tôi không thích cô gọi tôi bằng Ông và xưng là Tui.

                Nàng nhà ta thấy tôi hung hãn đòi húc nên lẳng lặng bỏ đi vào bếp để tôi có thể rảnh rang và " lắm chuyện " khi viết :


                * Báo chí vừa loan thêm một tin buồn cho các bà xí xọn :

                Bộ y tế Pháp lên tiếng báo động về trường hợp sửa ngực,làm ngực giả sau vài sự cố gây hiểm nghèo từ các túi ngực đã được nhét vào cái ba lô đeo ngược của khoảng hơn 30.000 bà xí xọn,và bộ này đang khuyên các bà này ghi danh để chờ cuộc giải phẩu lấy hai cục của nợ ra khỏi người.Tất cả chi phí mổ sẻ sẽ do nhà nước đài thọ.

                Thế là có sự nhao nhao lo ngại từ các phía vì vấn đề ngân quỹ nhà nước đang bị thâm thủng.Và các bà này sẽ rời phòng mổ để trở lại với cái sắc đẹp ngực lép hoặc là còn tệ hơn lúc chưa sửa ngực.

                Pháp đang truy nã gắt gao gã tổng giám đốc của hãng làm Prothèse ngực đã bỏ trốn ra nước ngoài.Nghe đâu lúc xưa ,gã chỉ là anh bán thịt trước cảnh đổi đời,làm giàu.


                * Sau cái vụ giật gân xì căng đan tình ái của ngài tây quan lớn FMI
                ( Quỹ tiền tệ Quốc Tế ).Báo chí lại nhao nhao ra đầy sách báo và nhắc đến cái tên DSK ( phiên âm qua tiếng việt là Đồ Sở Khanh cho dễ nhớ ! ) để bán chữ và dĩ nhiên số lượng sách báo có cái tên này chạy như tôm tươi. Gần cuối năm,báo chí lại cho biết là bà vợ nạn nhân của ông quan lớn lại được bầu là Người Đàn Bà Nổi Tiếng trong năm tại Pháp.

                Có lắm người gãi đầu than trời : - À ,để được bầu và nổi tiếng thì từ nay,các bà cứ nên cứ để chồng mình tự nhiên trăng hoa ( ? ! )

                Lạ ! Và xin miễn bàn về chuyện này.



                * Vừa rồi,nghe đài radio thêm cái bản tin thấy rất ứa gan như sau :

                " Cái bà nọ đâm đơn ra toà kiện chồng vì ông này không làm đầy đủ bổn phận chăn gối,phòng the.Động cái thì ông kêu nài là đi làm về mệt bở hơi tai và ông không thấy có sự hứng thú.
                Kết quả là khi hầu toà thì ông ta bị xử phạt 10000 euro ".



                Chuyện nghe thấy mà kỳ và ức dùm cho ông chồng khốn khổ này.Những người chung quanh tôi đều nói rằng ông toà có tỏ vẻ thiên vị phái nữ : Khi đòi quá mà không được,chồng đè đại vợ ra thì bị mang tội hiếp dâm.Mình mệt mỏi hoặc thấy chán chường ,mất hứng vì bà bèo nhèo,rũ rượi mà không làm đủ bổn phận thì ra toà mình lãnh đủ.


                Suy nghĩ như thế mà đâm ra ức và tôi nhăn nhó để kể câu chuyện này cho bà nhà nghe.Chỉ thấy nàng im thin thít không có đuợc một câu bình luận hoặc ra cái điều binh vực cho lẻ phải,tôi đâm ra lấm lét và lo sợ nhỡ có ngày nào nàng nhà bắt chuớc như thế mà đâm đơn kiện cáo thì đời tôi có đường đổ nợ.

                Ôi !

                Sau chữ Ôi như thế thì tôi,cái thằng viết " lắm chuyện " đâm ra ngoan ngoãn hơn bình thường để sắn tay áo xốc vác việc nội trợ,rửa chén,lau nhà,dọn dẹp sau khi đi làm về.

                Để giữ thể diện,tôi hay giả vờ cười cười vơí cái mặt nói phét :

                - Nè em ! Tôi rất hãnh diện và sung sướng khi giúp em việc nhà.

                Bà nhà nhún vai,tỉnh bơ :

                - Đừng nổ mình ên.Các ông chồng khác cũng như thế.Đó là bổn phận và trách nhiệm.


                - Thế chồng tốt và " ngoan " như vậy thì có thưởng không ?

                Chả nghe trả lời,trả vốn gì,tôi đành nghiến răng thi hành bổn phận của bậc đàn ông ,chả dám đòi hỏi gì.Nghĩ đến cái cảnh quý ông kia đã bị ra toà thấy mà khiếp.Thôi thì ....


                Cuối năm. Còn rất nhiều chuyện để kể nhưng thôi.Kể nhiều quá,viết nhiều quá sẽ bị mang tiếng " lắm chuyện ".

                Tôi thấy mình nên bấm bụng ngừng ở dòng chữ này.Có biết bao nhiêu việc nhà đang chờ ngoài cửa văn phòng.

                Nghĩ đến thấy phát ớn .





                đăng sơn.fr

                - Viết để hạ hỏa và đỡ thấy ức.
                - Xin quý bà thương hại cho chúng tôi - Những gã đàn ông nạn nhân của sự cải cách xã hội.

                --------


                @ - Lời nhắn nhỏ :


                Thưa em !

                Nếu chẳng may mà em hoặc bạn hữu của em có đọc được bài viết này thì cứ bỏ qua cho anh.Tại anh ức quá truớc những bản tin mắc dịch nên anh phải viết.Viết để ....
                #68
                  dang son 31.12.2011 08:16:45 (permalink)




                  ..



                  LỤY TÌNH


                  _____________________

                  Trời xầm lạnh để có thể đổ tuyết.Ngoài bãi đậu xe vắng ngắt.8 giờ tối,thành phố đã uể oải đi ngủ. Thằng bạn ngồi ngất ngưỡng,mặt buồn hiu.

                  - Alain.Mày im như hến.Bộ nhạc của tao làm mày buồn ?

                  Jean jacques Goldman đang hát bản Nuit và tiếng solo guitar nghe nức nở đứt ruột gan.

                  Tôi im lặng để nghe bạn mình yên lặng.Vừa lái xe,tôi vừa nghĩ ngợi về tình huống của bạn mình.Càng nghĩ càng thấy nhức đầu.Nhức đầu vì hắn và tôi đã chọn nhầm cái công việc khá nhức đầu và ê mình , ê mẩy là lắng nghe một cách tò mò để tìm hiểu và tìm giải pháp.

                  Cd số 1 vừa hết để nhảy qua cái đĩa có Trịnh Nam Sơn hát : ‘’… Hoa vẫn hồng truớc sân nhà tôi. Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi…Giọt nắng bâng khuâng…bài hát bâng khuâng,bài hát mang bao kỷ niệm những ngày đã qua….’’

                  Thằng bạn chuyên trị bệnh tưng tưng nhỏm người nghe như vịt nghe sấm, hỏi :
                  - Hắn hát cái gì vậy mày ?


                  Xe đã ngừng trước nhà hàng ăn,tôi không có thì giờ trả lời bạn.Không lẽ dịch lại nguyên bản cái bài hát du dương ấy ? Tiếng việt của mình có nhiều cái rắc rối !


                  Tuyết trắng tìm đến chỗ hẹn.
                  Alain kéo tôi bước nhanh để dành cái bàn sát cửa kính nhìn ra khoảng tối của vườn cây.Biết bạn cần tâm sự khi buồn chán,tôi lặng thinh.Hai thằng ngó nhau như hai hòn bi không nhúc nhích.

                  Ngụm rượu khai vị với câu tôi hỏi :
                  - Nhìn cái măt mày như đưa đám.Sao ?
                  - Con vợ tao lại tự tử lần nữa ?
                  - Chết chưa ?
                  - Mày hỏi ác bỏ mẹ ! Nó mà chết thì tao phiền phức, đủ thứ chuyện rắc rối…
                  - Tao làm được gì cho mày ?

                  Lại im lặng.Tiệm ăn đang nhả bài Mourir d’aimer - Chết vì tình - Vợ thằng bạn tôi không chết vì tình.Tình chúng nó đã nguội lửa.Cà phê nguội hâm lại còn thấy dở huống gì là Tình Yêu ! Cái đề tài quái ác mà cỡ tuổi nào cũng mắc phải.

                  - Mày thất tình bao nhiêu lần rồi hử ? Alain hỏi bất ngờ.
                  - Tao không biết.
                  - Nói láo ! Cái thằng viết ba cái lăng nhăng lãng mạn như mày thì ai mà tin được ?
                  - Tin cái gì ?
                  - Chuyện mày yêu đương vớ vẫn.

                  Cảm thấy ghét thằng bạn vô cùng.Câu hỏi của nó làm bữa ăn mất ngon.Người ta nói bệnh thất tình,bệnh buồn dễ lây như bệnh Sida !

                  Buổi tối xuống sâu ngoài cửa kính.Thằng bạn lại trở về cơn buồn để lầm lì ít nói hơn mọi ngày.Tôi mặc kệ nó vì sợ mình lây bệnh.

                  Kể ra cũng đáng đời cho nó,thằng có số đào hoa.
                  Càng yêu nhiều càng lụy tình.



                  đăng sơn.fr

                  #69
                    dang son 01.01.2012 18:27:46 (permalink)



                    ..




                    KHÔNG PHẢI LÀ CHỢT NHIÊN.




                    ________________________________________________



                    Nghe thấy nhiều người rên rỉ.

                    Rên vì họ cảm thấy có nhiều điều để mà rên.Rên vì kinh tế đang tụt dốc không phanh,vì hàng hoá buôn bán ế ẩm
                    ( trừ những món dễ bán ở những ngày quà cáp cuối năm như máy chụp hình,computer,Tv Led,điện thoại Iphone,Ipad... )
                    Báo chí thì cứ dễ ngươi chọc ghẹo, đổ dầu thêm vào lửa làm dân đọc sợ,hãi và ...rên.

                    Em rên,anh rên,chúng mình cùng rên..Rên vì mưa gió ngập lối khó đi chợ búa,rên vì nghe đâu sang năm mới điện gaz,dầu nhớt,tiền mướn nhà lên giá như chạy giặc.Rên rỉ như ca vọng cổ đã là một món thể thao thông dụng và rất thịnh hành của người Pháp.


                    < STOP ! <

                    Cái gã đang viết bài này không phải là người tây,mắt xanh,tóc nâu,tóc vàng nên gã không rên hừ hừ như dân nội địa.Gã có rất nhiều điều để nghĩ đến và phải làm.Gã vừa ký mấy cái chi phiếu để trả nợ,trả thuế cho nhà nước,tuy có hơi đau bụng nhưng vì nghĩ rằng đó là chuyện hẳn nhiên - Mình có quyền lợi thì mình cũng phải có nghĩa vụ.

                    Gã tạt vào thương xá,tản bộ,ngắm người buôn bán,khách khứa và tiện thể ngắm các người đẹp.Lạng vào hàng máy móc điện tử,đứng trước cái TV loại đại vĩ tuyến 3 D,gã đeo cặp mắt kiếng made in ba tàu để thử xem một đoạn phim đánh đấm biểu diễn kiểu 3 chiều.Gã thấy chóng mặt say sẩm...
                    Rời hàng máy móc,gã ghé hàng sách báo.Cũng thấy đầu óc mình quay cuồng vơí những cái tít,những quyển sách theo phong trào nói về chính trị,bầu cử,kinh tế suy thoái.Có thêm vài quyển tạp chí lại lai rai nói về đời riêng của ca sĩ ,tài tử....

                    Để giữ sức lực,giữ vững tâm trí,gã rời các nơi tấp nập ấy để chọn một chỗ ngồi nơi đầu cái quán cà phê,ngơ ngẩn ngắm thiên hạ.Gã bấm vài con số điện thoại để gọi cho vài bạn bè,người thân ( Hình như gã sợ cô đơn ).


                    Buổi chiều cuối năm bò chầm chậm để thả bóng tối trong những hạt mưa lất phất.Buổi tối nay ,gã sẽ gặp một nhóm bạn bè để ăn uống,nhảy nhót trong buổi tiệc tiễn biệt đêm cuối cùng trong năm.Có lẽ sẽ có vài điều vui...



                    & - Buổi tối .


                    Bỏ lại cơn mưa dai dẳng đằng sau lưng.Khi vào cái phòng khách rộng lớn thì đã thấy nhóm bạn um sùm ngồi quanh bàn ăn.Ai cũng vui,đẹp,hớn hở.Cái màn ảnh dẹp của TV đang nhả một loạt hình ảnh đủ màu sắc về các điều ăn chơi,ca nhạc,cửa hàng ăn để chào mừng năm mơí.

                    Câu chuyện nổ như bắp rang.Đúng 8 giờ tối thì đến giờ tin tức được bắt đầu bằng bài diễn văn chúc tết của ngài ông hoàng lãnh tụ nước Pháp.Trông ngài khá điển trai vơí khuôn mặt có nhiều nét đăm chiêu vì thời thế khó khăn.Ngài chúc tụng dân chúng vơí những câu nói kêu gọi lòng can đảm để đối phó vơí tình hình sắp đến trong năm mơí.

                    Sau bài diễn văn ngắn của ngài tổng thống thì mọi người nhập tiệc.Cậu em rể của Gã thấy hăng lắm! Cậu ta nói một hơi ,một lèo để tấn công và chỉ trích ông T.T cánh hữu đương thời.Có lúc cậu em gọi ngài ấy bằng " Thằng ".Gã nhăn mặt nói vài câu liên quan để giảm sự căng thẳng thì gã bị cậu rể sôi máu tấn công.Vài người bạn nhảy vào cuộc quanh đề tài chính trị và bầu cử....

                    Gã cảm thấy tình hình khá căng thẳng nên tảng lờ im lặng sau khi thử chuyển hướng đề tài.Thế là dịu, bầu không khi nhẹ nhàng trở lại.Trong một khoảng khắc ngắn ngủi trong giờ ăn tráng miệng,gã cảm thấy mình nhẹ nhõm,yên ả khác thường.Gã thấy mình mất đi sự nóng nảy của một thời trẻ trung háo thắng.

                    À thì ra thế.Mỗi năm,mỗi cách thay đổi.

                    À thì thế thôi.Cách nhìn sự việc và cách ứng xử ở đời cũng phải nhờ đến thời gian để dịu đi.

                    Ước chi ,ước chi năm này vưà hết để qua năm mới,mọi việc có thể khả quan hơn.Niềm hy vọng cũng là một động lực để đời sống chuyển tiếp.




                    Chào năm mơí.Ta chúc em vui.




                    đăng sơn.fr
                    #70
                      dang son 11.01.2012 12:17:47 (permalink)







                      .


                      ĐƯỢC VIỆC.

                      _______________________________




                      Dối trá là một sự khó chấp nhận.

                      Nói dối nằm trong sự dối trá nhưng tùy trường hợp để khả dĩ chấp nhận được.Tôi nghĩ như thế khi nhận đuợc cú điện thoại trong việc giao dịch quảng cáo của hãng điện thoại.

                      Chuyện đơn giản mà thôi.Với nền kỷ nghệ tân tiến thì việc cạnh tranh kinh tế càng ngày càng cao,các hãng,các ngành thương mại luôn luôn đổ tiền vào việc quảng cáo ,nếu không thì mất khách.


                      Câu chuyện nhỏ như sau :

                      Điện thoại reo vang.Giọng người đàn bà trẻ măng reo lên như một khúc nhạc để nhắc chừng về một cái forfait contrat khách đang có với hãng của cô.

                      Cô nhẹ giọng để dụ khị khách :

                      - Ông nè. Hãng chúng tôi sẽ bớt tiền điện thoại cho ông hơn 15 % một tháng nếu ông chịu ở lại với chúng tôi

                      - Thật vậy ư ? - Khách giả vờ " ngây thơ cụ "

                      - Thật mà.Chỉ cần ông ở lại đến tháng 9 năm sau thì ông có thêm vài quyền lợi khác...

                      - À,à,tôi là khách rất trung thành.Mà này,cô nhỏ ! Cô đang hồi hộp vì có cái hãng khác đang tung ra chiến dịch đại hạ giá cho đường dây điện thoại vào sáng nay ?

                      - Hihihi... hi...


                      Cô nhỏ cười với cái giọng rất dễ nghe.Khách nghe cô cười,khách hài lòng và hứa là sẽ ở lại.

                      Nói thế cho vui,để làm đẹp lòng nhau thế thôi.Khách thấy chỗ nào rẻ hơn thì khách chạy đi.Ở thời đại khủng hoảng kinh tế này mà ở đó để nói chuyện trung thành thì rất khó nghe.
                      Nhưng ít ra,khách nghe được lời đường mật bằng chất giọng khả ái như thế,biết đâu khách ở lại.


                      đăng sơn.fr
                      #71
                        dang son 20.01.2012 16:38:39 (permalink)



                        .







                        TRONG CÁI THẾ GIỚI CỦA ĐÀN BÀ.




                        _______________________________





                        Tôi bắt buộc mình phải hết sức thận trọng khi viết về đàn bà và cái thế giới rất sâu thẫm ,rộng lớn của họ.

                        Thận trọng vì họ là nữ phái và có nhiều sự nhạy cảm.Tâm hồn của họ là cả một vũ trụ huyền bí mà ta không tài nào hiểu hết.

                        Họ đa năng,đa dạng để có thể biến chúng ta ( những gã đàn ông ) thành những kẻ có khi rất nam tính,rất ngạo nghễ,hiên ngang thành những kẻ tôi đòi.Họ cũng có thể mang đến cho người đàn ông sự tự tin,hùng dũng,năng nổ,phấn chấn trong gia đình...


                        Người đàn bà từ thời xưa đến nay luôn có tài phép vạn năng để biến chúng ta ( những gã nam nhi ) thành những nhà Triệu Phú ( sau khi chúng ta đã là những Đại Tỉ Phú )

                        Người đàn bà có sự duyên dáng,sự mềm mỏng trời ban cho từ nụ cười,từ cái liếc nhìn và từ những giọt lệ hồng của họ.

                        Nếu họ biết cách trang điểm và ăn mặc hợp thời trang nữa thì chúng
                        ta - những người mang cái vẻ nam nhi - sẽ không có lối nào thoát ra một khi đã đánh rơi trái tim để quên cả lối về.


                        Thời đi học,chúng ta,những thằng bé họ trò, ta đã ngơ ngẩn đứng nhìn nàng ôm tập vở và lúc lắc môi cười nghiêng nắng và ta vừa chợt biết thế nào là ngẩn ngơ theo kiểu " mưa rơi,mưa rơi,anh theo Ngọ về " của bài hát Ngày xưa Hoàng Thị.


                        Cứ thế,ta để lạc mình vào thế giới của họ.Êm ! Nhung ! Dịu dàng ! Đầm thắm !


                        Nói về đàn bà nữ nhi thì tôi có vài câu chuyện nho nhỏ :


                        .. Ngày ấy,rời trường,tôi làm thư ký cho một cái hãng đóng tàu bè.Cả cái văn phòng chỉ có hai mạng đàn ông : Ông chủ sự và tôi.Còn lại bao nhiêu thì toàn là phụ nữ.Có cả thảy 5 cô,một bà.

                        Ông chủ sự thì luôn xách cặp đi ra ngoài chỉ còn tôi là lạc lỏng trong cái thế giới phụ nữ và vì thế tôi hay được họ cưng chiều.

                        Họ cưng tôi vì tôi hiền lành ,biết lắng nghe họ rì rào tâm sự.Họ mang quà vặt để nuôi tôi và có khi giao cả các việc giấy tờ cho tôi làm thêm để họ có tí thì giờ ngồi tán chuyện.

                        Với bản tính trầm lặng,hiền ngoan của tôi nên càng ngày họ càng tỏ ra cưng tôi,nào là quà cáp,nào là những ánh mắt hiền dịu và những nụ cười quyến rũ.Tôi biết đọc kinh giữ mình nên tôi chẳng bao giờ tán tỉnh ai trong phòng làm việc và tôi hay tỏ ra có thiện chí cũng như trang bị đầy đủ sự kiên nhẫn để nghe họ rỉ rả than khóc thân phận khi tình yêu của họ bỏ họ ra đi.Tôi lựa lời an ủi họ.

                        Cứ như thế,tôi làm việc cạnh họ và cảm thấy sung sướng vô cùng vì có cảm tưởng mình là một cành hoa giữa những cụm hoa thơm khác vây quanh.

                        Cho đến ngày tôi rời quê hương.Tôi đã từ giã những cặp mắt đỏ hoe của họ.Và tôi biết mình vẫn nghĩ về họ.Họ trong cái thế giới rất đàn bà ,rất phiền phức,rất ướt đẫm thứ không khí riêng - Rất riêng...



                        Công việc hiện tại của tôi đang làm cũng nằm một phần lớn trong cái thế giới của đàn bà.

                        Họ hay hỏi tôi :

                        - Cái gì làm thu hút ông ở người phụ nữ ?


                        Tôi suy nghĩ rất nhanh và trả lời :

                        - Sự duyên dáng nhẹ nhàng ở quý cô,quý bà


                        Họ cắc cớ thêm :

                        - Cái gì làm ông sợ và ghét ở phụ nữ ?


                        Câu hỏi này rất khó trả lời vì nhiều lý do - Với cái tính cả nể,tôi sợ nói ra họ buồn thì mất đẹp.

                        Đàn bà rất tò mò và nhây khi đặt câu hỏi.Đành thế,tôi phải trả lời :

                        - Tôi ghét những bàn tay sắt trong sự bọc nhung từ hai cái găng tay của các bà.Tôi ghét sự lắm chuyện của các bà.Tôi ghét...Tôi ghét ...


                        Tôi biết rất rõ là tôi có nhiều thứ để ghét những điều phải ghét ở thế giới đàn bà ( nhất là ở thời đại tân tiến này )



                        Nhưng mà thôi.Đây là một bài viết để ca tụng đàn bà,để lấy tinh thần ,để tiếp tục được ngơ ngẩn và càng ngày càng yêu thương thêm những người đàn bà trong cái thế giới rất huyền bí kiểu thần thoại của họ.


                        Tôi không đủ can đảm để viết thêm.







                        đăng sơn.fr


                        #72
                          dang son 21.01.2012 12:44:59 (permalink)



                          .



                          .

                          .






                          TRONG CÁI THẾ GIỚI CỦA ĐÀN ÔNG.



                          _______________________________________________




                          Người ta hay nghĩ là cái thế giới của đàn ông ít phức tạp hơn đối với cái thế giới của phụ nữ.Vì nhiều lẽ : Đàn ông ít khi tọc mạch,lắm chuyện,họ ít biểu lộ tình cảm và sự nhạy cảm và nhất là họ không biết cách diễn đạt bằng lời nói trước những vấn đề cần có sự cảm thông.

                          Vậy thì họ - những gã đàn ông - Họ là ai ? Họ muốn gì,nghĩ gì trong cái thế giới cứng ngắt,khô khan của họ ?


                          Đề tài này đã được các nhà tâm lý và xã hội học bàn cập đến trong những quyển sách dày cộm để nói về sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.

                          Đàn ông nghĩ gì ? Muốn gì ?

                          Theo vài cái nhìn có định kiến của một số phụ nữ thì : Đàn ông luôn nghĩ về sex và muốn sex.Họ thích chinh phục,thích xâm chiếm và gây hấn...Họ không biết cách sống và suy nghĩ ôn hoà như phụ nữ.Họ... Họ....


                          Nói về đàn ông và những cái tính hư tật xấu của họ thì có nhiều chuyện để nói và đàn bà luôn có sẵn một cái kho tàng tâm tình để kể lể.

                          Nói gì thì nói,qua một khối " xấu xa " " cọc cằn " của đàn ông,dĩ nhiên họ cũng có nhiều điểm tốt cần nhấn mạnh.Một trong những điểm tốt ấy là họ biết kín miệng.
                          Dựa trên cái điểm tốt ấy,người viết ( cũng là một gã đàn ông ) không nói và viết về những cái xấu của đàn ông nữa.Nói ít về đàn ông cũng là một cách gây được sự háo hức tò mò cho người nữ phái.Vì thế,có lẽ họ sẽ biết yêu những người đàn ông hơn.

                          Mong là như thế.






                          đăng sơn.fr
                          #73
                            dang son 27.01.2012 00:07:58 (permalink)






                            .




                            __________________________________________________


                            ICI ET MAINTENANT.
                            BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY.




                            Buổi sáng,mở outlook,nhận được thư của người bạn vong niên.Tựa thư mang tên :" Cung Chúc Tân Xuân" và kèm theo những slide ảnh cùng những dòng pháp ngữ rất đẹp :

                            " Con người mong đợi,kỳ vọng đi tìm hạnh phúc với những lời chờ đợi hứa hẹn.Năm tháng qua đi,tuổi đời chồng chất với bao ê chề thất vọng.
                            Bởi vì đâu ? Tại sao ta không chấp nhận và đón lấy những phút giây của hiện tại ?"

                            Hạnh Phúc không phải là điểm đến.
                            Hạnh Phúc là con đường đang đi với những gian truân,gập ghềnh.Đừng đợi ngày,đợi tháng,đừng đợi trả xong nợ nần,con cái khôn lớn để hưởng sung sướng,bình an.Những xe hơi nhà lầu không phải là mục tiêu của Hạnh Phúc.Hãy bắt tay ngay vào việc và quyết định phải sung sướng.Hãy biết mở vòng tay chia sẻ khó khăn và giúp đỡ người khác.Hãy biến cuộc đời ta là con đường du hành của tình yêu và hạnh phúc.
                            Il faut vivre et inventer ta Vie "


                            Màn ảnh nhòe đi vì những giọt nước mắt.Ôi chao ! Trời sáng nay còn tối thẫm nơi khung cửa.Trời không mưa như buổi sáng hôm trước nhưng trong tôi,từ đôi mắt,từ ngón tay,tôi đang khóc.Sung sướng để khóc.Như đứa bé được vỗ về,an ủi.Như khi té ngã,đau đớn và được đón nhận bàn tay nâng đỡ mình.

                            Cám ơn người gởi cho tôi món quà chúc tết này.Món quà tinh thần vô giá như những trang sách Dạy Làm Người.
                            Không còn mùa đông giá lạnh ở trong tôi nữa.Trời có tuyết rơi,mưa gào,gió táp cũng mặc kệ.Buồn vui,tủi nhục trần ai có thêm nữa cũng chẳng sao vì lẽ cứ trong tôi đã biết đón nhận sự giản dị và chân lý của cuộc đời.Mùa xuân vẫn ở hoài trong tôi.Với hoa trái tươi tắn,với lời chim hót sáng,với ánh bình minh mỗi ngày của vòng quay trái đất.
                            Nơi tôi còn những bàn tay ấm của tình người,tình bạn và những trái tim biết đón nhận và chia sẻ.Nơi có kỳ vọng trong ý tưởng đẹp nhất của loài người : Đi và tìm kiếm Hạnh Phúc.

                            Tôi tiếp tục đi để đến.Nhưng tôi quyết định không đì tìm HẠNH PHÚC nữa.Vì HP đã ở trước mặt,chung quanh.
                            ICI ET MAINTENANT. Cám ơn cuộc đời trong đó có chúng ta.



                            đăng sơn.fr
                            .......
                            #74
                              dang son 29.01.2012 22:28:58 (permalink)
                              ..



                              Làm Sao Để có Thời Gian ?



                              Buổi sáng - Rời văn phòng chạy xe ra phố với đống hồ sơ nằm ở sát ghế bên cạnh.
                              Điện thoại reo vang,thấy Ông cảnh sát đứng ở đầu phố,lại không dám bắt điện thoại.Láng cháng là lãnh cái giấy phạt như chơi.
                              Dạo này mấy Ngài CS Công Lộ ghê lắm,thèm được phạt vạ dân chạy xe để lãnh tiền thưởng nên sắm máy móc súng ống radar, canh chừng phạt tốc độ rất hiện đại.Dân chúng Pháp khoái lái nhanh,bị phạt vạ,rút điểm ở bằng lái,than trời như bọng.

                              Phố kẹt xe,càng ngày xứ hiện đại tân tiến càng đông xe…Nhét cái xe vào bãi đậu,nhảy vào các hãng,các văn phòng làm mớ giấy tờ.Khỏi cần nhìn đồng hồ,liếc vài phát vào màn ảnh Đt di động,trả lời mấy cái tin nhắn rồi tự thưởng cho mình bằng cách ghé tiệm sách báo,vác quyển sách ,kiếm cái bàn ở hành lang quán cà phê còn vắng ,ngồi đọc cho hạ hỏa.

                              Đọc sách báo ở quán nước cũng là một cái thú.
                              Tóm tờ báo free đọc vào mẫu tin tức. Google thông báo bị mấy anh Tàu cạnh tranh lấn lướt chơi xấu và chuẩn bị rút quân ở Trung Quốc.Tờ báo chùa này có cái trang đặc biệt về High Tech ,mấy cái danh từ Wifi,Pay wave – 3G – 3 G+ - Ipad – Iphone đọc thấy chóng cả mặt. Công nghệ vi tính ra nhiều đồ chơi quá làm dân tiêu thụ chạy theo muốn hụt hơi ! Vừa mua xong chưa kịp chán,họ lại ra cái trò khác.Cứ hết âm thanh home cinéma Dolby 5.1 lại đến 7.1 / 9.1 rồi nhảy sang HD,3D,HDD,Blue Ray…..


                              Ra đường,vào quán,cứ nghe điện thoại reo ong ỏng,hết ring ring rồi lại đến cái tube của mấy bản nhạc thịnh hành được lũ nhóc vặn inh ỏi khi đi ngoài phố hoặc trên những chuyến xe điện công cộng.Có bà vừa mua hàng vừa vác điện thoại cãi nhau inh ỏi trong cửa tiệm,thấy bà gầm gừ la hét trong máy nói thấy mà khiếp !

                              Thời đại điện tử tân kỳ,con người cũng chạy theo với một tốc độ khủng khiếp,có người vừa lái xe ,vừa ăn,vừa bấm máy gửi MMS… Có người vừa đọc báo vừa mở Iphone xem kết quả truyền hình của giải Rubby .Máy móc giúp con người tiết kiệm năng lực,giảm thì giờ sắp hàng ,chờ đợi..Vậy mà đi đến đâu cũng thấy có người rên : Tôi không có thì giờ ! Tôi bận bịu lắm !

                              Thì giờ nằm ở đâu ? Thời gian đứng ở đâu ?

                              Lẩm cẫm mà nghĩ về sự trùng hợp kỳ lạ về chữ Thời Gian ở 3 thứ ngôn ngữ :
                              Time – Temps - Thời gian.Cũng một Chữ ‘’ T ‘’ to tuớng của 24 giờ một ngày.
                              Vòng tròn giờ giấc quay đều theo thứ tự và theo sự sắp xếp ,suy nghĩ riêng để ta tổ chức đời sống ,việc làm..Khi tất bật,tối tăm mặt mũi,thời gian trôi qua nhanh như gió;khi phải chờ đợi,thời gian lại chậm như rùa bò làm sốt ruột.

                              Thời gian có sự hàm chứa của ảo giác chăng ? Và sự giới hạn của thời gian nằm ở đâu ? Chỗ nào là sự giới hạn,hạn định giữa đêm và ngày.Bóng tối và ánh sáng pha trộn lẫn để phân định đâu là ngày và đâu là đêm. (Nắng tàn ở đất Pháp vào từ 22 giờ để hoàng hôn trờ đến vào mùa hạ .;ngưòi ta nói ngày được kéo dài - Còn mùa đông,mới 5 giờ chiều,trời đã xẫm tối (đêm dài,ngày ngắn ) Mà thật ra 24 giờ vẫn là 24 giờ chẳn chòi !


                              Sáng nay – Tôi thử không nhìn đồng hồ nhiều lần,thử cho mình là kẻ nhàn rỗi nhất xứ.Thử sống không bị ràng buột vào thời gian một cách quá đáng,tà tà ngồi nhâm nhi cà phê,sách báo,tà tà ngó thiên hạ đi như chạy,thử nghiền ngẫm từng ánh nắng chênh chếch trên vòm trần Thương Xá.Thử tháo cái đồng hồ đeo tay,thử tắt cái cellphone để khỏi nhìn giờ giấc quay quay.Thử chạy xe chậm lại hơn thường lệ..Thử sống,xem như không có các bảng hiệu quảng cáo chớm ngợp các cửa hàng, đường phố,thử không đúng trước quày hàng bày bán đủ loại GPS,máy ảnh,máy quay phim video,Màn ảnh dẹp của LCD ,Plasma,LED..Thử..và thử … thử….

                              Biết đâu,tôi có ít nhiều thì giờ để tản bộ trên một vỉa hè nhìn ra góc sông và đoạn cầu bắc ngang thành phố,thử nhìn những đàn chim tung cách bay giữa trời và thử lắng nghe tiếng chim ríu rít hót ở một công viên đầu góc phố.

                              Thử sống chậm nhịp thong thả cho trái tim bơm nhựa sống đỡ phải mệt vì stress.
                              Và tôi biết,tôi còn thì giờ để ngủ một giấc chiều.Sau đó,cứ thản nhiên nghe một đoạn nhạc yêu thích và bắt tay làm việc phải làm –Làm cho xong,thoải mái chăm chỉ mà làm.
                              Đêm khuya có cái hay của sự tịch mịch.Buổi sáng sớm tinh sương,có mùi thơm của bình minh để chào đón một ngày mới.

                              Cứ thế,ngày đêm trộn lẫn nhau để chuyển mình.
                              Cứ thế,tôi có 24 giờ đầy đủ,không hụt,không dư….



                              đăng sơn.fr
                              ( Viết để thử sống một cách khác với thời gian )
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 19 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9