VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 19 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 01.02.2012 22:45:32 (permalink)

.




ĐOẢN KHÚC.



______________________________________



* TẠI SAO ?


Nghe tin buổi sáng ở Radio mà nổi da gà : ‘’ Người ta tìm được 2 cái xác của trẻ sơ sinh trong hầm rác của một chung cư…’’

Ngày hôm sau nghe đoạn tiếp : ‘’ Đã bắt được người Mẹ thủ phạm vứt xác con ! ‘’

Vậy là sao ? Mang con trong bụng, đẻ xong,giết,vứt đi như vứt một món đồ phế thải ?!!




** CHA MẸ BÉ TÊN GÌ ?




- Này nhỏ ! Chạy ngay về nhà đi.Bố mẹ đâu ? Bố mẹ mày tên gì ?
- Bố tôi tên là Papa.Mẹ tên là Maman.



Phì cười.Ừ. Ai chả biêt bố là Papa,mẹ là Maman ?



- Về nhà đi.Dạo này người ta hay bắt cóc trẻ con.Coi chừng …..
- Sao lại bắt cóc trẻ con hở Ông ?!



Đừng hỏi nữa Bé ạ ! Ông là người lớn, ông cũng hay hỏi Tại Sao !



*** BẮT CÓC !

Chuyện kể về một cặp chia lìa nhau.Các con ở với mẹ.Người bố về thăm,bắt giữ hai con và dắt đi biệt tích.Mười mấy năm sau lòi ra chuyện,bố bị giam giữ,giải toà …

Hai đứa con trai tuổi 17,19 khóc òa và xin tòa tha cho Bố vì bố chỉ có tội đã quá thương con và không muốn xa lìa….

Nếu ta là quan Tòa.Ta sẽ nói gì ? Xử ra sao ?



đăng sơn.fr


#76
    dang son 01.02.2012 22:52:01 (permalink)


    .



    NHÌN LẠI .




    ______________________________________






    Chiều xẫm tối.Hai thằng khùng gọi cho nhau.

    - Eh ! Mày hết khách, đóng cửa chưa ?
    - Rồi.Còn mày ?
    - Đang tắt máy, đến đèo tao đi ăn cái gì đi.Tao có chuyện cần mày.

    Đến thì đến.
    Alain ngồi thừ người trên ghế bọc da,vẻ phờ phạc.
    - Tao đang chán đời.Mày biết cái tiệm nào ngon chở tao đi.Tối nay tao cần say.

    Hắn khoác áo veste,thẩy cho tôi chùm chìa khóa cửa,móc túi lấy thuốc lá mồi lửa rồi leo lên xe.Tôi rời parking, ấn tay vào Cd,lẳng lặng lái xe.Bạn đang mệt mỏi,nói chuyện với nó còn mệt hơn.Rảnh tai thì nghe nhạc hạ hỏa !

    Xe chạy gần đến nhà hàng ăn bên kia cầu.Alain lên tiếng :
    - Ê mày ! Tắt dùm tao cái đĩa lè nhè,lúc nào mày cũng nghe Françis Cabrel khi lái xe.Chán mớ đời !

    Tôi chiều ý bạn.nhà hàng tối nay vắng ngắt.Người nhạc sĩ đang chơi piano thấy cũng có bộ vó chán chường như thằng bạn tôi.

    Chọn cái bàn sát cửa kính nhìn ra khoảng tối của công viên,Alain gọi rượu khai vị,hỏi :

    - Bệnh nhân của mày ra sao ? Có ca nào đặc biệt không ?
    - Họ không có bệnh.Chỉ do tưởng tượng mà thôi.
    - Tao biết.tao chuyển mấy cái ca thường thường qua mày một nửa.

    Khoảng yên lặng lại bao trùm hai đứa bạn.Tôi im lặng để nghĩ đến sự ‘’ ân oán ‘’ giữa hắn và tôi.Bao lần khốn đốn,bạn cũng ra tay nghĩa hiệp. Được như ngày hôm nay cũng nhờ hắn thôi thúc sách đèn và trợ giúp về một khoảng nợ khá to !

    Món salade maison được dọn ra với chai rượu dã khui sẵn.Alain rót rượu vào hai ly và nhìn tôi với cặp mắt màu xanh nước biển .

    Tôi đủ sức để hiểu hắn đang nghĩ gì và muốn nói gì,tôi nói trước :
    - Tao biết ơn mày. Đừng lải nhải ba cái chuyện phòng mạch nữa.Nhức đầu đủ rồi.Kể về mày và con vợ mày vừa cắt gân tay hôm nọ….

    Alain buồn rũ rượi :
    - Mụ ta còn nằm bệnh viện.Chán lắm ! Tờ ly dị đang sửa soạn ký.Chẳng biết mụ ấy có ký nổi không ?

    Đàn dương cầm đang chơi bản Nuit – Đêm- và bản CHIA NHAU của Jean Jacques Goldman ;tôi nhớ man mán lời bài hát :

    Khi lìa nhau,ta chia nhau đủ thứ
    Quyển sách cũ,cho em những trang giấy,tôi giữ lại cái bìa
    Cái hồ cá ? Em giữ hồ cá – tôi giữ con cá
    Cái bàn có 4 cái ghế,tùy em chọn
    Cái gì cũng chia nhau sòng phẳng
    Chỉ có tình tôi đã trao cho em,tôi sẽ không đòi
    Em cứ giữ làm kỷ niệm lúc xa nhau ……..



    Alain nhỏm người văng tục :
    - Mẹ kiếp ! Mình đang buồn mà nghe bài này còn buồn hơn. Tao đâm ra ghét mấy thằng đặt lời bài hát.Sư nhà nó !

    Tôi nghe hết bản nhạc,bảo nó :

    - Tao thấy mày bất bình thường !
    - Mày chữa bệnh thất tình được không ?

    - ….

    - Trả lời cho tao biết.Bây giờ tao phải làm sao ?

    Tôi nhâm nhi ly rượu ngon. Đang ngon tự nhiên thấy chua lè, đắng ngét !
    - Ăn đi.Cứ làm sao,làm sao, đến đâu hay đến đó….

    Alain cụng ly và dọa :
    - Nếu mày không giúp tao,tao tăng tiền mướn phòng mạch của mày. Đói ngay con ạ !

    Tôi giả vờ sợ sệt vì biết ý nghĩ của bạn thân :
    - Thế à ? Tao giúp gì được cho mày ? Không lẽ tao khênh con vợ mày về nhà tao ?
    - Mày thử làm ngược lại đi.Hiểu không ?
    - Mày đúng là thằng Bs tâm lý ỡm ờ,khênh mày về nhà,mày chim vợ tao à ?

    Alain chồm người nổi dóa :
    - Tao rất ân hận vì có một thằng bạn ngu đần như mày !
    Tôi nổi cọc :
    - Đồ tưng tưng ! Ăn đĩa thịt bò của mày đi và ngậm cái mỏ lại.

    Hắn nghe lời,ngậm miệng để tôi vừa ăn vừa suy nghĩ……Năm vừa qua xui quá ! Đã có bao nhiêu thằng bạn lăn quay ngỏm củ đọi,nhìn cái thằng đang ngồi trước mặt,tôi đâm ra sợ có điều gì chẳng lành xảy đến.Cái nghề này khá nhức đầu,không khéo lại ‘’ lãnh đạn ‘’ vì ép phê ngược như chơi !

    - Ê mày.Uống vừa vừa thôi
    - Đừng lo.Mày lái xe chứ tao hết biết lái rồi.

    Hình như khi đói thì người ta dễ cạu cọ,chán đời,cái bụng đã no thì cảnh tính đổi khác. Điều này suy xét theo đúng trường hợp của Alain.

    Hắn vui vẻ trở lại :
    - Không có mày chắc tao cũng theo bệnh nhân vào nhà thương điên.
    - Ừ. Thì mày cũng đang sắp điên đấy thôi .
    - Thằng khốn nạn ! Mai rảnh,nhờ mày chạy vào thăm mụ ấy dùm tao xem sao.Húc cho mụ ấy vài phát cho mụ tỉnh….
    - Mày còn yêu nó không ?

    Alain ngần ngừ :
    - Hình như….còn chút chút..

    Tôi phá ra cười.Ly rượu thấy ngon hơn lúc nãy.
    - Hình như cái bằng Psy của mày là bằng giả con ạ ! Trong khoa tâm lý học ,họ không thích dùng chữ Hình Như để phân tâm…

    Ngà ngà say,Alain cười cười gọi tính tiền.hắn vịn vai tôi lảo đảo ra cửa,quên cả cái áo veste.Tôi đẩy bạn vào lòng xe,chở về nhà mình.

    Hai thằng khùng im thin thít trên đoạn đường mù hơi lạnh.
    Tôi rón rén mở cửa nhà.Lúc lỡ làm vài ly,tôi đâm ra có bệnh sợ vợ !

    Thôi sợ gì cứ sợ ! Ngủ cái đã,mai trả nợ sau. Ấn cái Cd vào máy,tôi nghe lại bài Samedi soir sur la terre và ngủ vùi bên cạnh bạn.





    đăng sơn.fr


    #77
      dang son 03.02.2012 13:57:19 (permalink)




      .





      1001 cách ĐỂ LÀM ĐÀN BÀ




      _________________________________________




      1.




      Từ một câu chuyện viết để phân trần về sự kiêng ,dè ,nể vợ và ca tụng đàn bà của tôi.Bạn tôi - một người đàn bà nghịch ngợm - đã viết như sau :


      " Ồ thì ra là thế ! Trong chữ " Sợ " có những chữ kiêng, nể, e dè, sợ sệt ... .. ... ... ( lắm la, lắm lét) Anh xem Liên có xót cái chấm nào không nhi?

      Vậy là nàng sẽ là bà chủ để quản lý đời chàng. Còn những điều mà anh kể, sao Liên chưa bao giờ để ý là mình có được hưởng không nhỉ? Chẳng bao giờ nghe lời khen em đẹp, em ngoan, em hiền, em là số một của anh ...etc...

      Đấy anh xem, Liên lại quên mất tiêu là mình có phải là đàn bà không nhi ? Hay chỉ là bà xẩm xình chỉ biết thổi cơm thôi nà !
      ( Như Liên )



      Nói về đàn bà thì sẽ không bao giờ hết chuyện.

      Để nói về phái nữ,trước hết ta nên " thử " định nghĩa về chữ đàn bà.Đàn Bà là gì ? Họ là ai ? Họ muốn gì ?


      Theo các nhà khảo cổ thì đàn bà là một sinh vật có hai chân.Họ có nhiều nữ tính để biết làm điệu,làm đẹp.Họ có một sự nhạy cảm và một giác quan thứ 6 mà người đàn ông không thể nào có.Họ có những thứ vũ khí rất lợi hại và sắc bén và họ cũng là một trái bom ngầm có thể nổ và làm tan xác những gã được mệnh danh là giống đực.

      Sinh vật mang tên Đàn Bà lạ lùng này được bắt đầu từ những điểm khởi đầu của sự trỗ mã.Ta hãy lãng mạn và thần thoại hoá danh từ Đàn Bà để gọi là Nàng cho tiện câu viết.

      Và câu chuyện khá rắc rối bắt đầu :

      Nàng vào tuổi 13 - 14 tuổi thì nàng xinh lắm vì bắt đầu biết mơ mộng.Nàng hay buồn bã vu vơ khi trời mưa,nàng đứng hàng giờ trước gương soi để thấy mình có thể là một cô công chúa trong truyện cổ tích.Từ câu chuyện cổ tích,nàng bắt đầu tìm truyện tình cảm tuổi ngọc để đọc.Nàng cũng có thể vui vơ làm nhũng bài thơ tình sau khi đọc ở đâu đó bài thơ kiểu cọ như....Em tan trường về - Anh thẩn thờ đứng đợi...

      Nàng hình dung đến một cái anh nào đó tóc ngắn hay ngẩn ngơ nhìn nàng tan trường để bám theo gót và tuỳ theo từng trường họp để nàng ra vẻ kiêu sa ,sãnh sẹ hoặc làm chảnh.

      Lớn lên một tí thì nàng bắt đầu lựa chọn một mẫu bạn trai và nàng cảm thấy thích thú khi được nhiều người theo đuổi.
      Nàng biết giận hờn khi đợi lá thư tình và nàng rất thích ngồi ở bàn học lén viết thư tình ...

      Thời mộng mơ đẹp lắm.Người ta nói : Con trai,đàn ông có nhiều thời gian hơn phái nữ.Con trai có thể trồng cây si hàng giờ trước cổng nhà và họ có thể lêu lỏng,la cà ở các quán nước khi tụ họp nhau.Con gái thấy tuổi xuân của mình đi qua nhanh lắm.

      Cha mẹ cứ nhìn cuốn lịch và nhìn đồng hồ để dọ hỏi :

      - Chừng nào đi lấy chồng hở con ?

      Nghe chữ lấy chồng,nàng hồi hộp lắm.Nàng vừa thích vừa sợ vì chữ " phận gái 12 bến nước " - Chẳng may mà sa chân vào một cái thằng lưu linh,cờ bạn và trăng hoa lẳng lơ hoặc lười biếng thì bỏ mạng đời.

      Ôi ! Có bao nhiêu cảnh dở khóc dở cười khi thấy gã đàn ông trở chứng sau khi cưới được mình ?


      Lưỡng lự,phân vân cho lắm rồi cũng phải rời bỏ thời con gái để lập gia đình.


      Đoạn phim đời này là phần chính của câu chuyện của thế giới đàn bà.


      Đàn bà làm gì ? Nghĩ gì ? Muốn gì ? Phản ứng của họ ra sao trước các hoàn cảnh và phần thế ?

      Làm cách nào để giữ gìn hạnh phúc trong mái ấm ?

      Làm thế nào để bảo toàn tình yêu với gã đàn ông của đời mình ?

      Làm thế nào để ta không đánh mất chính mình một khi đã trở thành một người đàn bà trong vai trò của người vợ và người mẹ ?


      Tất cả bao nhiêu câu hỏi được đặt ra và sẽ có được bao nhiêu câu trả lời đến từ hai vị thế đàn ông và đàn bà ?



      ---


      Như một đoạn phim bộ đang trình chiếu tại đài truyền hình,người viết xin tạm ngừng để các nàng suy nghĩ và để nhường cho mục thông tin thương mại - Pub - Vì biết rằng : các nàng suy nghĩ rất nhanh khi cần đi shopping


      ( Tạm dứt phần 1 )






      đăng sơn.fr
      #78
        dang son 03.02.2012 15:41:21 (permalink)




        .



        1001 cách ĐỂ LÀM ĐÀN BÀ



        ___________________________________






        * ( Phần 2 )



        Như đã nói : Đàn bà là một công trình tuyệt vời của tạo hoá.Vì không có họ thì sẽ không có đàn ông.Và cùng một lúc,khi nói đến danh từ " Tặng phẩm " thì ta cũng nên nói qua loa về chữ " Hình Phạt " / Tuỳ theo cách nhìn của mỗi người đàn ông mà chữ Hình Phạt ấy nặng hay nhẹ.


        Để hình dung ra cái tặng phẩm hay hình phạt thì các gã mày râu lắng nghe câu chuyện như sau giữa hai cô bạn .

        Họ thì thầm trong một quán nước :

        - Tao mà biết vậy thì thà ở giá sướng hơn ?

        - Sao vậy ?

        - Đám cưới xong,chỉ trong vòng 3 năm,tao ngán đến tận cổ !

        - Hắn làm gì mày ?

        - Trời ơi ! Hắn coi tao như con mọi.Đi làm về là ngồi chểm trệ cầm lon bia và xem TV.Việc nhà thì tao thầu hết.

        - Tại mày làm nó hư.Gặp tao,tao chửi thả dàn,lấy chồng thì phải biết cách trị chồng.Mình hiền quá chỉ làm tôi đòi.

        - Tao đang nghĩ cách bỏ nó.Chỉ sợ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.



        Chẳng biết câu chuyện ấy tiếp diễn ra sao.Chỉ biết rằng chỉ chừng vài tháng sau thì cô nàng đòi bỏ chồng lại mang bầu và lại ì ạch.Người ta đổ thừa tại vì duyên số và duyên nợ.

        Thử đọc lại bản thống kê ở các nước văn minh tân tiến thì cứ 3 cặp vợ chồng thì có 1 cặp bỏ nhau.Chỉ số hạnh phúc lứa đôi tại Paris thì còn tệ hại hơn : 50% vợ chồng lìa nhau sau 3 năm chung đụng và gấu ó.Từ những con số thảm thương như thế,các nhà tâm lý học đã nói : Tính trung bình thì Tình yêu tàn ngọn lửa sau 3 năm mặn nồng đưa đón.


        Có thật là như thế không ?

        Hình ảnh đứng run run nôn nóng chờ nhau ở chỗ hẹn đã biến mất nơi nào ?
        Những lời âu yếm,nồng cháy ở điện thoại,ở những lá thư tình đã nhạt nhoà nơi đâu ?

        Người Việt từ thi ca hay có câu : Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.Người tây phương lại không dùng những câu có vẻ bi quan như thế.Trong tình yêu làm gì có danh giơí và những con số của chỉ tiêu thu hoạch ?


        Nàng ở đâu và nàng đã biến dạng,bốc hơi nơi nào trong một câu thở than của một gã đàn ông khi hắn rên :

        - Con cọp nhà tôi dữ quá ! Nó nói còn hơn cái đài phát thanh.

        Chàng có còn là chàng khi nghe bà vợ rỉ rả thê lương :

        - Trời ơi ! Hình dáng kẻ hào hoa lịch lãm nơi hắn đã chết tiệt.Hắn trở thành thô lỗ,ích kỷ.....


        Khi tình đã bị đời sống lứa đôi mài mòn nhẵn thì hai kẻ cựu tình nhân ngồi tính sổ đời.Họ thấy họ mất đi nhiều thứ lắm và họ luôn tìm cách đổ lỗi cho nhau.


        Nói như thế thì không phải là ai lấy nhau cũng sẽ mất đi tình yêu.Mất hay không là do mình trước tiên.


        Bình tĩnh mà đặt câu hỏi cho rõ ràng :

        - Đàn ông muốn gì,cần điều gì ở Nàng ?

        Khi ta đảo ngược lại câu hỏi trên thì ta có câu trả lời.Khi tìm thấy một phần của câu trả lời thì người đàn ông sẽ thử chịu khó dịu dàng.

        Chẳng hạn.Hắn sẽ khen nàng vài câu mát mẻ :

        - Em nè. Anh thấy em là nguồn hạnh phúc của anh.

        - Chời ui ! Nịnh ha ! Đang tính chuyện gì ?

        - Em nè ! Anh thấy anh yêu em như ngày đầu tiên.


        Hắn hôn lên đôi má của nàng để thấy nàng chơm chớp mắt ra chiều cảm động.Hắn biết nịnh vợ như thế,hắn chẳng mất cái gì và sẽ được nàng hăng hái chiều chuộng bếp núc và mặn nồng hơn.

        Người đàn bà được ví như một cánh hoa.Người đàn bà sẽ tươi hơn,đẹp hơn khi được sự chăm sóc của chàng.

        Đàn bà cần nghe những lời nói dịu êm vì họ khoái cái ngòn ngọt của bánh trái và hương hoa.Khi họ cảm thấy được chiều chuộng,săn sóc ,họ càng yêu người đàn ông và họ sẽ sẵn lòng bỏ qua những điều thiếu sót của cái gã Adam nơi chàng.Nàng biết rõ là chàng thua kém hơn bao nhiêu gã đàn ông khác.Nhưng....trong mắt nàng,chàng có thể là tất cả vì một cá tính,vì những điểm tốt nơi chàng để nàng có những điểm tựa vững chắc.


        Để ca tụng nàng và đưa nàng lên mây,có khi nào chàng thử rủ rỉ bên tai nàng một câu nói để đời như sau :

        - Em đã có công trạng biến anh thành một người đàn ông.Và anh đã chưa yêu ai như em...


        Hãy cứ mặc kệ nàng sửng sốt đến há hốc mồm và tròn xoe đôi mắt trong một thoáng chốc.Nói xong câu nói lịch sử như thế,chàng lẳng lặng đi vào nhà bếp và rửa cho vợ một đống chén bát .

        Vưà rửa chén,vừa huýt sáo yêu đời với câu :

        - Ôi ! Ôi ! Đời tôi sung sướng quá vì tôi có nàng.


        Nàng cảm động và rưng rưng lệ.Nàng bá vai chàng để thưởng một nụ hôn đằm thắm - Trong nụ hôn và ánh mắt như thế,chàng biết rõ và hiểu rất rõ : Đàn bà ơi ! Nàng là ai ?







        đăng sơn.fr




        #79
          dang son 17.02.2012 15:20:30 (permalink)




          -



          1. LÃNG PHÍ.



          Bưu điện mở cửa lại vào lúc 2 giờ chiều.1 giờ 45 thì đã có hai người đứng chờ.Trước cánh cửa kính khép kín,một bà đầm,tướng dềnh dàng to tròn đang lớn giọng phàn nàn khi thấy những chiếc xe trờ đến sửa soạn đậu vào chỗ dành riêng cho người tàn tật.Bà ta liên tục gằn giọng đuổi người lái với bài giảng thuyết về sự vô giáo dục của những kẻ không tôn trọng luật lệ...

          Bà đầm vừa rủa xả vừa đưa mắt nhìn tôi như tìm sự hậu thuẫn.Tôi gật gù nói nhỏ " Sẽ bị phạt rất nặng khi đậu xe bừa bãi ! "

          Vậy thôi.Tính tôi không thích nói nhiều với người hung hăng quá đà.Bà đầm tiếp tục làm vai trò "cảnh sát " với một cô gái vừa trờ xe đến.Cô ta nghe lời bà rời xe đi để đậu tạm đằng sau một chiếc xe khác thì bà đầm lại nổi nóng :

          - Này cô ! Cô lì quá há ? Đừng đậu chỗ đó vì tôi sẽ lùi xe ra.

          Cô gái thản nhiên ,tỉnh bơ để đấu chuyện với một người quen.Thế là bà tròn trịa lại nổi xung thiên lúc sắp hàng vào quầy bưu điện cho đến lúc ra chỗ đậu xe.Chẳng ai trả lời sự phàn nàn của bà.

          Tôi thấy bà ta đã mất quá nhiều thì giờ để lảm nhảm.Dường như bà ta đang quên ngắm những nụ cười khả ái của người nhân viên sau quày guichet,bà ta đang quên ngắm và thưởng thức bầu trời xanh lơ và tia nắng ấm đang trở lại sau những ngày tuyết rơi lạnh giá.
          Hình như bà ta đang rất phí phạm một khoảng khắc thời gian quý giá của cuộc đời bà .

          Còn tôi ? Tôi có đang phung phí thời gian lắm không khi ngồi viết những dòng chữ này ?




          2 - NGƯỢC NGẠO.


          Đài radio France Info bắt đầu bản tin bằng một câu hỏi rất vô duyên :

          " Bạn thuận hay chống lại việc cho phép những người đồng tình luyến ái làm đám cưới ?

          Xin báo cáo là đã có đến 64 % dân số không đồng ý - Hãy gọi về cho đài ở số phone..... "



          Tôi đổi đài,nghe nhạc.Cái đầu lại loay hoay với hình ảnh hai chàng,hai nàng đang dìu dắt nhau ra Mairie làm đám cưới và rưng rưng trao nhẫn cưới vào ngón tay nhau làm tôi phì cười.

          Con người thời hiện đại tiến bộ quá ! Họ làm đủ cách để có thể yêu nhau và lấy nhau.

          Đã bao lần tôi thấy cảnh 2 gã đực rựa đứng ôm nhau và da diết hôn môi nhau giữa đường phố.Đã bao lần tôi phải quay ống kính caméra đi chỗ khác vì hai chàng đang vội vàng buông tay nhau vì ngượng ngập sợ tôi thâu hình.Tôi rất yêu những cặp tình nhân nhưng chẳng bao giờ tôi thích nhìn kẻ đồng phái biểu diễn màn yêu nhau ở nơi công cộng.
          Khi cần yêu,cứ yêu.Hãy đóng cửa ở yên trong nhà để lẳng lặng mà yêu nhau cho đến hơi thở cuối nhưng xin đừng đảo lộn các trật tự hẳn hòi của thiên nhiên có sự âm và dương.

          Mỗi năm,dân đồng tính hẹn hò kéo nhau ra đường biểu tình đòi hỏi quyền lợi và sự hợp thức hóa cho hôn nhân cũng như quyền được nhận con nuôi....Nếu được như thế,những đứa con sẽ có hai người cha hoặc hai người mẹ.Chúng sẽ ra sao khi nhận định về giới phái của mình ?


          Tôi thấy mình đã thật phí phạm thì giờ để viết về cái đề tài này.Tôi rảnh rang lắm hay sao ? Bộ tôi không còn chuyện gì để nghĩ đến,để viết khi muốn ca tụng tình người hay sao ? Trong tình người có tình bạn,tình yêu.





          đăng sơn.fr



          #80
            dang son 19.02.2012 00:00:29 (permalink)

            .





            CHƯA GÌ ĐÃ HẾT MỘT NGÀY.



            _______________________________________




            *Buổi Sáng .

            Thoát được cái nạn kẹt xe trên xa lộ thì mặt trời đã lên cao. Thấy đoàn xe bò như kiến mà phát sợ !

            Xe bò qua chỗ tai nạn thì mới rõ mọi sự : Chú ngựa nằm chần dần trên mặt đường ,giữa lộ.Máu lênh láng từ đầu đến mõm.Chết queo ! Xe cảnh sát,xe chữa lửa chớp đèn như có đại hội.Lại thêm mấy chiếc xe không kịp phanh,húc vào đít nhau tạo nên một quang cảnh rất bê bối, đẫm máu !
            Bên kia đường xa lộ,có người lái xe tò mò, nghía mắt, giảm tốc độ bất ngờ.Lại nghe cái
            ‘’ rầm ‘’ tóe lửa ! Lại hôn đít nhau.Lại inh ỏi !

            Quay hết kính xe,vặn nhạc nhẹ ở cái đài chuyên trị nhạc giao hưởng .Nhạc tự ngừng,tiếng người xướng ngôn viên thông báo tin ngắn : Tin Nữ cảm tử quân Palestine ôm bom,lái xe lao vào trường học giết chết dân Do Thái.Tin lính Pháp tử trận lãng xẹt bên A phú Hãn.Tin hai thằng nhãi tây buồn buồn đứng trên cầu xa lộ ném đá xuống đoàn xe đang chạy ở phía dưới.Thế là chết.Chết liên tục,không kịp ngáp ! Nghe hãi quá,vặn nút radio trốn qua đài khác,lại nghe chuyện xe lửa trật đuờng rầy,máy bay rớt…..

            Hết ý kiến ! Ấn đại cái đĩa cd vào máy để ngốn đường,nghe cậu Trường Vũ và ông Chế Linh sướt mướt bài ‘’ Nếu mai anh chết,em có buồn không ? Em có…Em ……’’

            Bỏ mẹ đời ! Mắc cái chi mà đang ra rít yêu nhau lại đặt môt câu hỏi quái gỡ như thế ?! Hết chuyện giỡn rồi sao cà ?!
            Chuyện thường thôi mà.Cái anh chàng nhạc sĩ nổi máu chướng đời - Kiểu bi quan nhõng nhẽo - thử đặt người yêu của mình đứng trước một hoàn cảnh chẳng đặng đừng.
            Chẳng biết cô nàng trả lời ra sao ? Chỉ biết lại kẹt xe lần nữa trên đường đến hãng.
            Xe nghẽn,xe nối đuôi.Thò đầu ra cửa nghe loáng thoáng : Hai thằng lõi lạng xe,bay vào giữa chợ làm chết một ông cụ và hai đứa bé….Lại còi hụ,lại nhốn nháo !

            Vậy rồi buổi sáng cũng qua đi.


            ** Buổi Chiều.


            Ngôi vườn yên tĩnh chợt mất vẻ yên tĩnh.
            Tiếng bánh xe rít ngoài đường theo độ thắng gấp.
            Cậu em rể mở cổng,cái mặt đỏ au,cái miệng mở :
            - Nhà cửa đổ nát hết rồi anh hai ơi ! Điệu này chắc phải ly dị thôi….

            Mặt hắn đỏ tía,tóc dựng ngược, đầu tóe lửa.Cậu nói một tràng dài theo kiểu họa diệm sơn và nham thạch tràn trề.Sợ hàng xóm nghe ầm ĩ,phải kéo cậu ra vườn sau.

            Chưa kịp ngồi xuống,cậu đòi uống rượu ( hay uống một cái gì đó ) để hạ hỏa. Họa làm sao được ?! Anh phải tỉnh táo hộ cho cậu chứ.Whisky sỉn sỉn cũng chừng 40 độ cồn.Cách hay nhất là cho cậu uống nước lạnh ( mà khổ nỗi,trong cơn sầu bi lây lất như thế ,nước lạnh thì nhạt nhẽo ! ) Bia đi vậy . Chai bia chỉ có 4.9 độ.Anh cũng đang cần tỉnh trí để nghe và xem phim bộ loại không đoạn kết của cậu.

            Thằng rể móc túi tìm thuốc lá,bật quẹt kéo một mạch đến 3 điếu ( dù đã bỏ thuốc lá từ lâu.Buồn mà ! )
            Cậu thả khói um tùm,khựng câu chuyện rên rỉ để hỏi :
            - Sao bác Hai im lặng vậy ?!.Bác là người lớn để phân sử,nói cái gì đi chứ ? Không lẽ tui nói với vách tường ?!

            Cái thằng ! Thật tình !

            Anh nói gì,làm gì ? Cậu đang bốc lửa,gia đạo bất ổn.Anh sẽ dội nước hay lại thêm dầu vào lửa lòng của cậu ? Vả lại,cái con mẹ đối phương trong câu chuyện lại là em gái rượu của anh.Cậu yêu nó,nó mê cậu ,hì hục đẻ con,dựng nhà cửa.Cơm không lành,không ngọt…Mắc chi anh ? Anh đã quen xem phim bộ do cậu và nó thủ vai chính.Lần nào cũng có đoạn hù bỏ nhau, đốt nhà …y hệt các loại phim hình sự ở Tv !

            Cậu rể mặc ông anh nghĩ gì cứ nghĩ trong đầu,cậu thao thao bất tuyệt.Thằng anh giả vờ chăm chú lắng nghe.Lâu lâu ậm ừ,gật lắc cho ra cái điều thông cảm.
            Cứ để cơn giận nhả lửa.
            Cứ để cay đắng dâng tràn.Nói được thì hả cơn khỏi làm bậy .

            - Này ! Chờ tí.Anh sẽ trở lại để nghe cậu.

            Thằng nhỏ im bặt,chờ thằng anh bốc điện thoại đang reo.
            Lại có bà ,người quen biết chết bất tử .Chết êm ru,kỳ diệu.Trái tim tự chán đời không đập nữa.Hết ! Bạn bè gọi nhau đi tụng kinh niệm Phật.

            Thằng anh đành từ chối vì nhà đang có kẻ tụng kinh.Nó không tụng được ,sẽ tức tối lăn quay hoặc quay về nhà đánh đấm với con vợ thì lại phiền…Nhỡ ra…

            Trở lại bàn,nghe thằng rể lải nhải thêm vài câu,báo cho nó biết về cái chết của bà bạn già.Thấy nó hạ hỏa lập tức,nói chuyện có vẻ ôn tồn hơn ( chắc nó đang sợ .Sợ chết ! ) Đúng là chưa thấy quan tài,chưa đổ lệ mà.

            Chú mày ơi ! Cứ tức giận hoài như thế đi.Có ngày sẽ đứt gân máu,hết đánh đấm với cuộc đời.
            Ăn đi,uống đi.ngừng nói và cứ ngủ lại đây để tị nạn vài đêm cho tỉnh táo.Wait and see.



            *** Buổi đêm.Tàn Ngày


            Căn nhà bật đèn tối.Salon còn dư chỗ cho cậu rể lăn quay sau khi đánh đấm bằng mồm.

            Tôi mở cửa ra thăm bóng tối bóng tối ngoài vườn. Đứng ngửi mùi sương đêm trên bãi cỏ.Gió mơn man,run rẫy tình tứ trên hàng hoa,bụi trúc.Con đường đằng trước tắm mát dưới ánh đèn đường.Yên lặng ,tĩnh mịch.

            Tất cả đều êm ả như đang chờ cơn mưa sắp đổ xuống.Dự báo thời tiết nói mai sẽ mưa cả ngày.Sẽ là một ngày thu ảm đạm giữa mùa hạ không đủ nóng.

            Thây kệ ! Thèm ngồi yên,hít thở đầy sự sống.Hưởng sự nhẹ nhàng của trời khuya chưa động gió.Ngày mai sẽ là ngày mai.



            đăng sơn.fr



            Zen.

            ‘’ Le temps n’est ni notre ennemi,
            ni notre maitre,ni notre esclave.
            Il est ce que l’on est. ‘’

            #81
              dang son 20.02.2012 15:55:51 (permalink)





              .



              *
              BẢNG THỐNG KÊ BẤT ĐẮC DĨ -



              _______________________________________




              Có một người Bạn Viết đã cắc cớ như sau khi ghé thăm trang viết của tôi :


              " Đọc Để ....

              Anh ĐS, cảm ơn anh đã viết để.... cho NgânHà đọc để ... học hỏi và xin ghi lại nơi đây...những điều hay và vui....từ những bài viết của anh nơi trang này....

              Vậy đi nha...




              ------

              1.Chả bao giờ ta hài lòng cả !

              2. Người ta rên rỉ trong khi họ có tất cả biết bao điều để sống sung sướng từ nền văn minh cho đến vật chất thừa thãi.Vậy mà....

              3. Tôi sống ở xứ họ,học ngôn ngữ của họ để giao dịch,để sống hội nhập.Tôi đang viết bằng tiếng mẹ đẻ để không bao giờ quên nguồn cội và tôi đang bắt đầu một ngày mơí của mình bằng một ý nghĩ thoải mái.

              4. Còn bạn thì sao khi đang đọc những dòng chữ cho một ngày rất mới của bạn ?

              5." Con người mong hạnh phúc với những lời hứa hẹn.Năm tháng qua đi,tuổi đời chồng chất với bao ê chề thất vọng.
              Tại sao ta không đón lấy những phút giây của hiện tại ? "

              Hạnh Phúc là con đường đang đi với những gian truân,gập ghềnh. Đừng đợi ngày,đợi tháng,đừng đợi trả xong nợ nần,con cái khôn lớn để hưởng sung sướng,bình an.
              Hãy bắt tay ngay vào việc và quyết định phải sung sướng.
              Hãy biết mở vòng tay chia sẻ khó khăn và giúp đỡ người khác.
              Hãy biến cuộc đời ta là con đường du hành của tình yêu và hạnh phúc.

              6. Này cô.Đừng vác cây thập giá nặng quá khổ như thế nữa. Cô không thể nào sống dùm cho người khác. Ai cũng có một cuộc đời và số mạng riêng của mình.

              7. Phải làm sao ? Làm gì ?

              Trước khi bắt đầu làm một việc gì,người ta cần tập trung vào sự suy nghĩ. Nhìn vào vấn đề và tập giản lược hoá công việc để tách chúng ra làm nhiều thứ nhỏ và làm từng việc để có thành quả. Việc đầu tiên mà người đàn bà cần làm là tháo gỡ được cây thập giá mang đầy ấp sự đau khổ của người khác trên vai mình.

              8. Để trút được cái gánh nặng ấy,cô cần người chỉ cho cô cách thức.Cô có nghe lời để thực hành hay không sẽ là một chuyện khác..

              9. Thú thật với cô là tôi không biết vì tôi không phải là đàn bà có nhan sắc và say mê tiền bạc nhưng tôi nghĩ là tôi biết có nhiều cảnh thê thảm hơn cô nhiều.Và người ta vẫn có cách thoát ra. Để sống.

              10. Nàng và tao yêu nhau đến lúc ra trường mới lấy nhau.Bây giờ thì…thì….thì…..

              Thời gian và việc làm tất bật trong đời sống đã biết cách giết đi tình yêu của bạn tôi.

              11. Để không thất vọng thì đừng mong mỏi điều gì .

              12. Ông nghĩ gì về cuộc đời ?

              - Tôi sống và chấp nhận hành nghề này

              - Nghề của ông khổ lắm, cứ phải nghe chuyện thiên hạ và không được Nhiều Chuyện.

              13. Này cô bébé.Muốn hiểu xem tình yêu là cái con khỉ gì,cô nên tự tìm hiểu xem mình muốn gì và hiểu thật rõ mình ghét điều gì nghe không .Một khi đã chọn thì không nên nuối tiếc và lưỡng lự nữa.
              - Tìm hiểu lấy chính mình ! Đúng như thế.Có khó lắm không ông ?

              14. Đâu phải chuyện gì mình cũng biết ở đời này.Biết để làm gì ? Biết để mà biết và hiểu được,thông cảm được hay không lại là một chuyện khác.

              15. Tôi đi số 42.

              - Vậy thì tôi khuyên ông nên chọn một đôi giày số 41 và đi bộ trong vòng nửa giờ đồng hồ dưới nắng gắt.

              - Làm sao được ? Ông kỳ cục quá ! Chướng đời !

              - Được chứ.Sau đó,ông nhăn nhó cởi giày ra và nhịn ăn trong vòng hai ngày,chỉ uống nước lã mà thôi.

              Ông lạ thật! Ông nghĩ tôi khỏi được cái bệnh hay buồn rầu,chán nản ư ?

              16. Tôi ngắm nhìn họ,không tò mò tọc mạch để viết những hàng chữ này và tôi biết mình rất sung sướng khi có điều để kể khi viết. Bình thản,nhẹ nhàng chậm rãi để viết ở một góc sáng trời mùa thu nắng đẹp, ấm…Ấm như ly cà phê quá ngon !

              17. Đẹp hơn nữa là trước khi rời quán,tôi nhận được thêm vài ánh mắt và những nụ cười có vẻ thân thiện của hai người đàn ông ở hai bàn bên cạnh.

              18. Cám ơn.
              Cám ơn một buổi sáng quá đẹp.

              19. Này ông, tôi có một đề nghị không đưọc "lương thiện" cho lắm. Ông lấy địa chỉ email của vợ ông và thử giả là một người ghé làm quen, xin kết bạn. Từ đó khi thư từ qua lại, ông có thể hiểu được chiều sâu nội tâm của nàng hơn qua cách diễn đạt trước màn ảnh. Phương pháp này có cái tên Dĩ Độc Trị Độc.

              19. Ông nghĩ rằng sau hơn 15 năm chung sống, tôi không hiểu đuợc nàng ?

              - Tôi nghĩ rằng ông là một người thông minh để có thể tìm hiểu vợ của ông theo một cách khác để chinh phục lại tình yêu của nàng.

              20.... ngắm và thưởng thức bầu trời xanh lơ và tia nắng ấm đang trở lại sau những ngày tuyết rơi lạnh giá

              21. Còn tôi ? Tôi có đang phung phí thời gian lắm không khi ngồi viết những dòng chữ này ?

              22. ....Khi cần yêu,cứ yêu.Hãy đóng cửa ở yên trong nhà để lẳng lặng mà yêu nhau cho đến hơi thở cuối nhưng xin đừng đảo lộn các trật tự hẳn hòi của thiên nhiên có sự âm và dương

              23. Tôi thấy mình đã thật phí phạm thì giờ để viết về cái đề tài này.Tôi rảnh rang lắm hay sao ? Bộ tôi không còn chuyện gì để nghĩ đến,để viết khi muốn ca tụng tình người hay sao ? Trong tình người có tình bạn,tình yêu.

              24. Đây là một câu hỏi rất khó trả lời.

              Tình cảm và lý trí là hai phần riêng biệt.Người ta không còn ở tuổi 18 - 20 để nồng cháy lãng mạn đến mức 200%.Ở một khoảng đời có tuổi,trái tim vẫn rung động.Trong nỗi ngầy ngật chìm đắm nào đó,với kinh nghiệm sống,người ta nhận thấy rằng mình có thể yêu ( dù không cực kỳ say đắm ) .
              Trong tình yêu,đôi khi trái tim vẫn kêu gào bằng một tiếng nói riêng mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu

              24. Cậu trẻ nè ! Tờ báo của cậu thuộc phe hữu.Cậu có vẻ chỉ trích ngầm và viết theo lối suy nghĩ của tả phái khi viết....

              25. Nghề nghiệp của anh vững chắc trong một công ty quảng cáo.Anh mê say làm việc.Tình hình kinh tế và sự cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt,sau nhiều vụ bất đ ồng ý kiến và cãi nhau gay go vơí vị giám đốc,anh bị mất việc.

              26. Anh muốn tìm lại sự nghị lực và niềm tự tin.Và anh sẽ chống chọi với chính anh được bao nhiêu lâu để tiếp tục tin tưởng vào cuộc sống

              27. Công Lộ ghê lắm,thèm được phạt vạ dân chạy xe để lãnh tiền thưởng nên sắm máy móc súng ống radar, canh chừng phạt tốc độ rất hiện đại.Dân chúng bị phạt vạ,rút điểm ở bằng lái,than trời như bọng.

              28. Máy móc giúp con người tiết kiệm năng lực,giảm thì giờ sắp hàng ,chờ đợi..Vậy mà đi đến đâu cũng thấy có người rên : Tôi không có thì giờ ! Tôi bận bịu lắm !

              29. Thì giờ nằm ở đâu ? Thời gian đứng ở đâu ?

              30. Biết đâu,tôi có ít nhiều thì giờ để tản bộ trên một vỉa hè nhìn ra góc sông và đoạn cầu bắc ngang thành phố,thử nhìn những đàn chim tung cách bay giữa trời và thử lắng nghe tiếng chim ríu rít hót ở một công viên đầu góc phố.

              31. Thử sống chậm nhịp thong thả cho trái tim bơm nhựa sống đỡ phải mệt vì căng thẳng.

              32. Và tôi biết,tôi còn thì giờ để ngủ một giấc chiều.Sau đó,cứ thản nhiên nghe một đoạn nhạc yêu thích và bắt tay làm việc phải làm –Làm cho xong,thoải mái chăm chỉ mà làm.

              33. Đêm khuya có cái hay của sự tịch mịch.Buổi sáng sớm tinh sương,có mùi thơm của bình minh để chào đón một ngày mới.

              34. Nói như thế thì không phải là ai lấy nhau cũng sẽ mất đi tình yêu.Mất hay không là do mình trước tiên.

              35. Bình tĩnh mà đặt câu hỏi cho rõ ràng :

              - Đàn ông muốn gì,cần điều gì ở Nàng ?

              Khi ta đảo ngược lại câu hỏi trên thì ta có câu trả lời.Khi tìm thấy một phần của câu trả lời thì người đàn ông sẽ thử chịu khó dịu dàng.

              36. Bộ y tế lên tiếng báo động về trường hợp sửa ngực,làm ngực giả sau vài sự cố gây hiểm nghèo từ các túi ngực đã được nhét vào cái ba lô đeo ngược của khoảng hơn 30.000 bà xí xọn,và bộ này đang khuyên các bà này ghi danh để chờ cuộc giải phẩu lấy hai cục của nợ ra khỏi người.Tất cả chi phí mổ sẻ sẽ do nhà nước đài thọ.

              37. Viết để hạ hỏa và đỡ thấy ức.
              - Xin quý bà thương hại cho chúng tôi - Những gã đàn ông nạn nhân của sự cải cách xã hội.
              --------
              38. Tại anh ức quá truớc những bản tin mắc dịch nên anh phải viết.Viết để ....

              39. Người đàn bà đứng dậy,khoác cái choàng màu đỏ vào người.Trong tầm tay,cô chớp rất nhanh cái bật lửa màu vàng,nhét vào túi với một nụ cười thỏa mãn.

              Tôi giả vờ không biết .Việc chiếm đoạt bao giờ cũng gây sự hứng thú.

              40. Mày thất tình bao nhiêu lần rồi hử ? Alain hỏi bất ngờ.
              - Tao không biết.
              - Nói láo ! Cái thằng viết ba cái lăng nhăng lãng mạn như mày thì ai mà tin được ?
              - Tin cái gì ?
              - Chuyện mày yêu đương vớ vẫn.

              Cảm thấy ghét thằng bạn vô cùng.Câu hỏi của nó làm bữa ăn mất ngon.Người ta nói bệnh thất tình,bệnh buồn dễ lây như bệnh Sida !

              Buổi tối xuống sâu ngoài cửa kính.Thằng bạn lại trở về cơn buồn để lầm lì ít nói hơn mọi ngày.Tôi mặc kệ nó vì sợ mình lây bệnh.

              Kể ra cũng đáng đời cho nó,thằng có số đào hoa.
              Càng yêu nhiều càng lụy tình.

              41. À thì thế thôi.Cách nhìn sự việc và cách ứng xử ở đời cũng phải nhờ đến thời gian để dịu đi.

              Ước chi ,ước chi năm này vưà hết để qua năm mới,mọi việc có thể khả quan hơn.Niềm hy vọng cũng là một động lực để đời sống chuyển tiếp.


              42. Chào năm mới. Ta chúc em vui.

              43. Đã 9 năm qua.Một bóng,một mình.Vẽ đơn độc.

              Lâm lắc đầu khi tôi hỏi :
              - Đã không quên được nàng.Nhưng chẳng lẽ cứ sống như thế một mình ?
              - Em có cảm tưởng mình phản bội khi lấy một người khác.

              Tránh cái nhìn đầy màu xám trong mắt Lâm,tôi đẩy cho anh ly nước :
              - Người ra đi nhưng tình yêu có thể là vĩnh cửu không ?

              Lâm lưỡng lự :
              - Có Chuyện Tình nào là trăm năm không anh ?

              Thật tình tôi không biết và không thể trả lời. Đành ngồi cạnh bạn,cùng im lặng nhìn ra đường.

              44. Khi muốn kể một câu chuyện vừa nhỏ,vừa lớn,ta phải bắt đầu như thế nào để kể ? Kể mà không đặt để tình cảm riêng và sự phê phán chỉ trích không phải là một điều dễ.
              Nghĩ đi,nghĩ lại,chần chừ rồi thấy ngày qua ngày,mọi sự việc cũng theo thời gian trôi.Bây giờ,ngồi xuống,thử để trí nhớ làm việc và viết.

              45. Viết thế nào ? Và viết ra sao ? Không biết.Cứ thử xem sao :

              46. Bây giờ thì tôi đã mỏi tay viết rồi.Viết để trải lòng,để kể chuyện và biết rõ là phải cố gắng lắm để không lòi ra cái tình cảm riêng hoặc có sự phán đoán chủ quan của mình.Viết bậy sẽ có hại như câu : " Cái Lưỡi không xương,nhiều đường lắc léo.

              Tôi sợ mình phạm điều " lắc léo ".

              47. Nhiều đề tài để bàn bạc lắm.

              Nhiều cái để có thể thấy cuộc đời này rộng lớn lắm !

              48. Hay thử đọc lại những điều mình đã viết. Đọc như một cách tu sửa những ý nghĩ của mình.Tôi vừa đọc lại xong cái đoạn gần cuối của bài viết cũ.

              49. Tôi ừ ừ.

              Và tôi đang mong gặp lại bạn mình.Gặp lại để bạn tôi nói với tôi về những điều bạn nghĩ.

              50. Mỗi người ai cũng có một hay hai con đường riêng của mình để đi.Trên những đoạn đường hay có những khúc khỉu gập ghềnh.Và ta làm gì để vượt qua ?

              51. Cái gì khiến người ta viết và viết trong một tâm trạng như thế nào ?

              52. Và người đọc ? Nữ hay nam,họ im lặng chăm chú để nhập hồn vào điều được viết lên hay chỉ thờ ơ đọc như một cách để giết thì giờ khi không có việc gì khác hay ho hơn để làm ?

              Trên những chiếc xe bus,trong những phòng chờ khám bệnh,tôi đã âm thầm nhìn ngắm những người ngồi đọc,một trang báo,những trang tạp chí…hoặc chăm chỉ hơn,người đọc chú tâm hết sức vào những dòng chữ để đôi khi cho tôi thấy rõ cặp lông mày được châu lại ,vẻ suy nghĩ hoặc người đọc có khi mỉm cười,vu vơ một mình.Cái thế giới chữ nghĩa tuy lặng tĩnh, âm thầm nhưng khi đến gần,tò mò dùng thời gian, đẩy cửa bước vào,ta sẽ khám phá được bao điều bất ngờ,thú vị trong tâm hồn.

              53. Tôi thiết nghĩ,vấn đề viết để kể,để nói về một câu chuyện đời ( và viết bằng một thái độ trân trọng,không chỉ trích,không gây rối ) đáng để được suy nghĩ và cần bàn luận lại.Mỗi người viết đều có một cái nhìn,một quan niệm riêng.

              54. Khi viết,ta có đủ trầm tĩnh để sáng suốt nhận định rõ những vấn đề cần phải nêu đến để đưa ra một hình thái về đời sống và con người hay không là một điều cần phải suy nghĩ trước khi hạ bút.

              55. Để trả lời câu hỏi dò ý của người bạn,tôi đề nghị bạn tôi dùng thì giờ để vào viết góp ý và cùng thảo luận về đề tài Viết Để này.Tôi biết mình có đủ kiên nhẫn và đủ khả năng để trình bày lập trường Viết của mình,và tôi mong rằng tôi luôn nhận thức được câu hỏi đã đặt ra : Viết Để Làm Gì ?

              56. Lúc trống vắng,hiu quạnh nhất,bà có thể trải lòng mình trên mặt giấy hoặc làm thơ tình. Đấy cũng là một cách cởi mở và tự an ủi cho tâm hồn mình.

              57. Người đàn bà đúng dậy,sửa soạn khoác áo với nụ cười rất đẹp.Tuơi như ánh nắng sáng vừa lọt vào bàn giấy .Bà nói trước khi ra cửa :
              - Ông nói đúng,vả lại tôi là một Writer đã viết chuyện tình từ bao năm nay.Kỳ sau,tôi sẽ thoải mái hơn với cuộc nói chuyện nhé.Hy vọng thế.

              58. Hai người bạn ngồi bên nhau thong thả trao đổi thêm vài ý niệm về thời thế và cuộc sống.Chúng tôi thấy vui bên nhau

              Một chập sau ,trước khi khai diễn màn văn nghệ bỏ túi.Bạn nhìn tôi và cười nhẹ :

              - Ít khi tôi gặp được một người biết lắng nghe.Hiếm lắm !

              Tôi phì cười. Dễ lắm ! Muốn biết nói và nói gì thì ta nghe.Nghe xong,ta sẽ có điều để viết.


              59. Và từ đó,vì thế,tôi đặt tên cho chủ đề này là Viết Để .....
              Đọc cũng đã nhiều,nghe những bản tin ở radio thì cũng đã nhiều.Nghe mãi cũng phát sợ.Đọc mãi những bản thời sự quanh đi quẩn lại cũng phát ngán.

              Dĩ nhiên rồi,khi đọc xong,tiêu hóa xong thì cũng thấy mình cần phải suy nghĩ một vài điều để viết.

              60. Có quá nhiều điều cần phải viết.Nhưng nghĩ lại ,thấy cũng nên sắp xếp lại sự suy nghĩ của mình để viết.

              61. Bạn là người thích lý tưởng hóa cuộc đời...



              * trích từ Viết Để của nds.fr


              __________________
              #82
                dang son 29.02.2012 12:45:56 (permalink)






                C....




                _______________________________________________




                Đang muốn trở chứng theo kiểu mắc gió trở trời.Con người lắm khi cũng giống thời tiết,lúc mưa lúc nắng.Sáng lạnh,chiều nóng.

                Khi muốn đổ chứng thì hẳn nhiên tôi phải tìm cho bằng được vài lý lẽ để cáu,quạu cọ và viết. Viết thay vì Cắn !

                Khi cáu quá,người ta có thể quên đi sự lịch sự nhã nhặn hằng ngày để văng tục - Khi muốn văng tục thì tôi dùng chữ : C...
                Khi để chữ C to tướng như thế,ai muốn hiểu sao cũng được theo ý riêng và tùy theo ngữ vựng có nhiều hay có ít trong đầu .
                Đọc ở một vài nhà văn,khi các nhân vật của họ cáu quá,giận quá muốn văng tục cho hả cơn thì họ dùng chữ C....

                Trong bộ tự điển riêng của riêng tôi không có chữ " C " phí phạm và có thể bị đào thải như thế,tôi dùng chữ C theo cái nghĩa là CÁU ( ! )

                Phải rồi,tôi đang trở chứng,trở trời muốn Cáu.Cáu vì những cái chẳng ra đâu vào đâu.Cáu khi ngồi thừ người truớc màn ảnh và mắt bị chạm vào những bản tin,những điều đang đọc để cáu.

                Cáu đã đời rồi lại ngẩn tò tè khi thấy chữ nghĩa của mình chạy trốn đâu mất.Tôi thấy mặt mình nghệch ra ,xấu xí vô cùng với cơn uể oải cuối ngày.Chân tay ra rời,đầu óc rũ liệt !
                Những bản nhạc đang nghe cũng rã rượi.Những tiếng hát cứ gào lên theo kiểu muốn biểu diễn cái to họng khỏe hơi của mình.Những bài hát cũng chỉ từng ấy ca từ yêu nhau,chán nhau rồi lăn ra kêu rêu thảm thiết khi bỏ nhau,xa nhau....


                Chiều hôm qua,tôi cáu lắm khi đọc một bản tin nói về tên bịp quốc tế lại được thả tự do sau khi nằm ấp chỉ vài tháng.

                Cuốn phim đời của hắn đã bắt đầu từ một thời niên thiếu khốn khổ vì bị nguời mẹ làm điếm bỏ rơi.Cha nó tống nó vào viện mồ côi vì chỉ thích đánh đấm sinh sự và nhậu nhẹt.Hắn ra đời với cái ý muốn trả thù đời và hắn bịp.Bịp tất cả những kẻ thích danh vọng,tiền bạc với sự hào nhoáng.Tên bịp trứ danh bị bắt từ Mỹ và sau đó trở về đất mẹ ở Pháp để bịp tiếp.Hắn vừa bịp xong một mụ đạo diễn đang định làm một cuốn phim kể về cuộc đời thật của hắn và sẽ do hắn thủ diễn vai chính.

                Tôi đã có dịp đọc quyển sách kể về cuộc đời ảo của hắn.Tôi nghĩ là mặc kệ hắn sau khi đã có lần viết về hắn.

                Hắn lại làm tôi cáu để văng tục khi nghe hắn tuyên bố ở radio lúc ra khám :

                - Tôi sẽ viết thêm một quyển sách để kể tiếp câu chuyện làm phim hụt vừa rồi.Và tôi chẳng có điều gì để ân hận .


                Tôi cáu quá - Lại văng tục. " C "



                ---


                Trở lại buổi chiều rã rời vừa kể ở đoạn trên,tôi tắt ngấm tiếng nhạc lè nhè ở máy và " C " cho con chuột chạy vào vài chủ đề thăm hỏi những người bạn viết của mình.

                Im lặng như tờ.Chữ nghĩa của họ đóng cửa và dội lại một khoảng không vang động trong tôi.

                Lắm lúc,tôi ghét sự im lặng và cách thức lờ đi của họ.Sự chào hỏi xã giao nào cũng cần có một câu chào hỏi và những tiếng cười nói thân tình dù là qua chữ viết.

                Buổi chiều im lặng trôi qua chậm rãi.Tôi đọc và nhìn sự im lặng quá trớn như thế với một chữ " C " to tướng trong đầu.

                Tôi quyết định tắt máy và ném người vào cái góc bếp để ăn tối.Cái đài TV ở phòng khách đang nhả thêm những bản tin trời đánh : Giá xăng xầu lại tăng,lại có thêm rất nhiều người chết ở Syrie đưới bom đạn của lũ cầm quyền....

                Tôi tắt cái máy nhả hình ảnh và tiếng nói.Tôi lại nhăn hết cỡ và lại muốn văng tục.Lần này thì văng thật như một kẻ rất vô học.




                đăng sơn.fr
                #83
                  dang son 02.03.2012 16:58:13 (permalink)




                  -


                  CHUYỆN LẠ .
                  ( Rượu vào ,chữ ra )


                  ________________________________





                  Theo lẽ thường thì đàn bà con gái ngoan lắm !
                  Họ không la cà,nhậu nhẹt và ba hoa như lũ đàn ông.Phần đông,đàn ông khoái tụ tập quanh bàn nhậu.Mặt họ đỏ gấc khi thi uống và khích nhau để 100 %.
                  Hãy cho tớ nói một tí về tớ ở ly rượu thứ nhất ( Cụng ly ) : Tớ không biết nhậu.và tớ ghét nhậu.Hồi bé,tớ thấy mấy ông lính xúm nhau nhậu,đã đời thì họ cãi nhau,săn tay áo và kéo băng đến để đập nhau.Tớ sợ !

                  Bố tớ là nhạc sĩ,và ông ghét rượu.Ông hay nói : Rượu làm đàn ông hư và mất lý trí.
                  Lúc 18 tuổi et ...demi,tớ lỡ uống một ly bia vơí bạn bè ở quán.Về nhà mặt đỏ gay,bị mẹ tớ la làng giữa xóm và mắng là tớ con nít mà đã hư.Tớ xấu hổ lắm !
                  Lớn lên tí nữa thì tớ cũng không nhậu nhưng lại hay say.Say tình !

                  Eo ơi,tớ say khi tớ viết thư tình.Và tớ viết mùi mẫn lắm.Tớ hay gọi cô nho nhỏ tóc dài bằng Bé,bằng Nhỏ.Và tớ hay bị lai rai thất tình cho dù người ta bảo rằng là tớ rất đẹp trai,con nhà nghèo,học dốt ở Lasan !

                  Để đổi chiến thuật,tớ mang trái tim héo úa bầm dập của mình dâng tặng các nàng lớn hơn tớ.Để dễ thương hóa và nịnh bợ họ,tớ cũng gọi các chị nàng ấy bằng : Bé hoặc bằng Nhỏ ( Và dĩ nhiên là các nàng híp mắt hài lòng ) Thế là sự nghiệp tình ái của tớ lên như diều và các tai nạn lưu thông xảy ra cũng khá nhiều ở Sè Gòng.

                  Lớn thêm tí nữa,sang Pháp thì tớ tu tỉnh hơn,hiền hơn.Ở các buổi tiệc đám đình thời ấy ( năm 80 / 81.. ) tớ chỉ uống sữa tươi,nước lạnh hoặc CocaCola khi ngồi với mấy bợm.Họ khích và chê tớ là Nguyễn...thị....
                  Tớ bị chê thì mặc cảm và tự ái lắm.Nhưng vẫn lì.

                  Cho đến một ngày kia,tớ khám phá ra chất nho nồng nàn trong cái ly pha lê ở nhà bạn.Tớ nhấm nháp và say say nhưng sau đó lại thinh thích.Tớ tìm hiểu ở sách báo và ở đài TV cách nếm và thưởng thức vang.Và mỗi lần uống vài ly,tớ lại đâm ra yêu đời và lãng mạn hơn bình thường.
                  Tớ hay thọt két của Nàng nhà để mua vài chai vang ngon để đãi khách quý.Nàng ta vì mê say tớ cũng chiều chuộng và tìm vang ngon mua về đãi tớ.( Sướng thật ! )
                  Mỗi tối,ngồi ở cái góc bếp,khi cần có hứng và có đề tài để viết thì tớ tự thưởng một ly nhỏ,vặn nhạc tình nho nhỏ,và tớ quậy mình ên...

                  Bây giờ mời hai cậu ly thứ hai và tớ kể chuyện Ma...
                  Tớ biết rõ là đàn bà thì khoái nghe chuyện Ma cho dù sợ ma.Tớ ít khi sợ ma ( chỉ sợ Ma...femme ( Bà vợ = Madame ) mà thôi.

                  Chuyện ma mà tớ đã gặp như sau :
                  " Có buổi sáng gió hiu hiu đẹp trời kia.Nàng nổi cơn,rủ chàng :
                  - Anh nè ! Em nghe nói có cái lâu đài ma quỷ ám ở đầu cầu bờ sông.Mình đi coi anh
                  Chàng ra vẻ chiều nàng - Gật đầu .
                  Hai đứa lái xe leo con dốc.Sát cái lâu đài là những con đường ngoằn ngèo nhỏ xíu có những cái tên rất ngộ : Rue du Sang ( Đường máu )- Rue du Loup ( đường chó sói ).Đẩy cánh cổng rỉ sét bước vào khu vườn tiêu điều,chàng bấm máy hình theo từng quang cảnh. Đến những bậc thang thì chàng nổi da gà ơn ơn lạnh.Cái giác quan thứ 6 báo cho chàng biết có chuyện chẳng lành.Giật mình quay lại thì thấy mụ Ma...đàm te te bỏ chồng dọt mất.Nàng ta co giò biến rất nhanh ngoài cửa.

                  Ức quá ,chàng thảng thốt réo :
                  - Em ! Em ! Chờ anh.

                  Tiếng vang dội từ những khoảng không và những cái vách đá rêu phong làm chàng teo lắm ! Chàng vội vã đuổi theo ma đàm và sau đó lằn nhằn làm mặt giận.
                  Thấm thía lắm với lời lẽ của một bài hát : " Ôi ! Đàn bà là những niềm đau,Đàn bà ngọt ngào hôm nay,lạnh lùng hôm sau ...."

                  Hát như thế,tớ ngẫm nghĩ ra là mình bị đàn bà lừa .Chưa rinh được mình thì họ ngọt ngào.Chiếm đoạt tiết hạnh của mình xong rồi thì họ sẵn sàng bỏ rơi và hất hủi mình.
                  Ôi ! Ôi ! Tỉnh ra thì đã muộn vì ván đã đóng thuyền. ( ----- ! ---- )

                  Ly thứ 3 :
                  * Sang ly thứ 3 thì tớ thấy bốc hơi vui vẻ hơn thường lệ,tớ có tật khôi hài và dễ thương tử tế hơn lúc tỉnh.Mặt tớ toe toét cười và rất dịu dàng.
                  Vào lúc trời ấm,đẹp thì nhà tớ hay tổ chức họp mặt bạn hữu ở ngoài vườn.Tớ vui lắm,vặn nhạc cho Bà nhà và bạn bè hát hò khi vào bàn ăn.Tớ hay biểu diễn màn rửa chén bát cho nàng nhà như để khoe với bạn bè là :" Tao sợ vợ và rất cưng vợ tao.Chúng mày cứ việc cười vào mũi tao.Chả sao ..."

                  Lúc khách đi về hết thì mới thấy cảnh chiến trường thê văn thảm.Mặt đỏ gay,tay chân rã rời nhưng cũng vẫn ráng làm bảnh bảo nàng :
                  - Tôi ra lệnh cho em là hãy để tôi dọn và rửa bát đĩa.Phải nghe lời,nếu không tôi sẽ oánh em.Tôi đang sỉn nè "

                  Thế là nàng biến .Tôi chỉ việc nhăn nhó thu dọn .Ôi ! Tình yêu và sự sợ hãi hay làm đàn ông mờ con mắt.Vì thế mới thấm câu : " Tình yêu làm ta mù quáng "


                  Nào Hai cậu ở góc bếp.Hãy cười nhạo tôi vì cái tính sợ và hay rủa xả đàn bà khi say.Ngoài cái tính nịnh đầm thì tôi còn cả trăm cái tật xấu khác nữa.


                  Nhưng tôi biết rõ câu : " Cẩn thận ! Rượu vào thì mình ..té ! " nên không nói nữa.
                  Dô nè ! Hãy nâng ly để cùng quậy cho banh cái góc bếp nhỏ và cùng hát : Riêng Một Góc...... "

                  Bonne journée et gros bisou.


                  đăng sơn.fr
                  #84
                    dang son 26.03.2012 19:41:28 (permalink)

                    NÊN và KHÔNG NÊN




                    -------------------------------------------------





                    Thật ra mà đúng.Có nhiều người nói nóng tính là một thói xấu rất có hại.Hại cho tim,cho sự trẻ trung,cho tình cảm.

                    Có người nóng quá chỉ muốn đánh nhau hoặc đốt nhà.Có người làm mặt ngầu,mắt long lanh rồi hậm hực bỏ đi.
                    Lại có người mặt đỏ bừng bừng muốn ngất xỉu vì nhói tim.

                    Tôi cũng là một người khá nóng tính.Trông cái mặt thế mà ngỡ là kẻ hiền lành.Mỗi lần đụng chuyện gì,tôi suy nghĩ khá nhanh và cần giải quyết ngay lập tức.Ngay cả vơí người thân hoặc bạn bè,tôi thích hỏi thẳng vơí họ để biết câu chuyện có nguyên nhân gì và nằm kẹt ở chỗ nào.

                    Mọi sự ở đời đều có nguyên nhân.Và ta có thể dùng nhiều phương thức để giải quyết cho ổn thoả,miễn là mình thấy có sự sáng sủa rõ ràng trong đầu óc.


                    Viết đến đây thì tôi thấy lại cảnh mình đang ngồi ở một quán nước vào một buổi chiều trong ngày nghỉ rất đẹp trời.Trong khi ngắm kẻ đi ngang đi lại thì tầm mắt đụng phải cố nhân.

                    Hắn đang đi tơí hướng tôi ngồi,tay cầm một tờ giấy ,vừa ngó chăm bẩm vào tờ giấy vừa bước.Tôi suy nghĩ rất nhanh để lấy cái quyết định gọi bạn hoặc lờ đi.

                    Máu bực của tôi đã dồn lên mặt.Hình như ly cà phê đậm đã có thể làm tôi cạu cọ hơn.Tôi gạt cái Dvd của Whitney Houston vừa mua đang khoe vơí bà nhà sang một bên.

                    Nhìn nàng,tôi nói nhỏ :

                    - Bébé.Hắn ( X ) đang đi đến đằng sau lưng em.


                    Nàng nhà chẳng hiểu gì chỉ biết là gã chồng đang sửa soạn lên đạn vơí khẩu súng trong đầu.


                    Tôi hít một hơi dài,ngồi bất động sau khi nhìn cố nhân đi ngang.Xem như không ai thấy ai.Hắn đang thả mắt vào tờ giấy gì đó của hắn.Tôi dõi mắt theo lưng áo và bước chân của hắn cho đến khi hắn khuất dấu giữa rừng người.

                    Tôi đang sợ cho mình.Sợ cơn bực,nóng bốc lên để biến mình thành một người dã man nếu gọi hắn,bắt tay nhau để đặt vài câu hỏi :


                    Đại loại :

                    - Này cậu.Hôm trước tết ta,tớ gọi cho cậu ở máy di động.Và có để lại lời nhắn chúc tết cậu.Sao không thấy cậu trả lời ?

                    - -------------


                    - Này cậu ! Cởi áo ra đời chưa ? Vẫn trụ trì làm lễ để được lạy lục nữa hay sao ? Tôi muốn nghe thằng bạn mình nói rõ câu chuyện cần phải rõ ràng từ việc đạo và đời cho minh bạch.Tu hay không tu ? Không tu nữa thì trở lại vơí đời thường cho đỡ cực tâm trí.Nếu không thì tôi húc cậu.Đau lắm !




                    Vậy mà tôi ngồi yên.Yên để hạ dịu cơn khùng.

                    Yên để phải tập quên đi điều mình muốn hỏi bạn xưa.Và đành như thế.Lời nói thật sẽ mích lòng.


                    Khi dằn cơn nóng tính.Tôi đành phải ngồi viết.Viết để khỏi bực dọc và tôi nghĩ là mình nên rút lại lời cầu nguyện cho những kẻ mặc áo dòng nhưng......


                    Với chữ NHƯNG lơ lửng như thế,tôi biết mình nên nghĩ gì -






                    đăng sơn.fr
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2012 19:47:32 bởi dang son >
                    #85
                      dang son 16.04.2012 06:23:11 (permalink)
                      .




                      KHOẢNG KHẮC





                      __________________________






                      Bây giờ là đêm - 23.50 pm trên góc đồng hồ của máy -

                      Đáng lẽ tôi đã đi ngủ sau một ngày khá dài của việc làm.Vậy mà tôi chưa ngủ được vì có diều để viết sau những vui buồn của đời sống.


                      Đời sống ư ?

                      Có khi vui ,rất vui .Có khi mỏng manh,mong manh như chiếc lá rơi.


                      Trước khi nói về sự buồn bã,tôi xin nói về cái vui trước :


                      Hôm nay là ngày sinh nhật của một người bạn lớn tuổi- Người việt đã sinh sống ở xứ Lào từ trẻ - 70 tuổi của anh đẹp lắm.Anh hồng hào,tráng kiện,vui vẻ,thoải mái và sung túc trong đời sống.Quan niệm của anh là hãy sống bình thản và hãy hiền hoà với bao người chung quanh.

                      Bữa tiệc sinh nhật có hơn 30 người thân được tổ chức từ 12 giờ trưa và sẽ chơi với nhau đến tối. Như mọi lần,vì việc làm nên tôi đến muộn và sẽ vui muộn.

                      Xe trờ tới đầu đường thì thấy hai chiếc xe cứu thương chớp đèn đậu chắn ngay đường nhà anh.Tôi tắt máy,xuống xe và đoán có chuyện chẳng lành.Say sưa ,quá chén rồi ngã té chăng ?

                      Câu trả lời đến rất nhanh khi bước vào cổng.Có người nói là có bà bạn bị kích ngất tim và ngã lăn quay trên piste nhạc.Bà đang nhảy twist,đang tươi cười.

                      Tất cả mọi người ngồi xúm quanh nhau ở ngoài vườn hừng hục gió lạnh buốt.Ở trong phòng khách thì các y sĩ đang làm hô hấp cấp cứu ,chỉ có chồng bà đến muộn với hai đứa con trai đang ở cạnh bà.

                      Khi bác sĩ lắc đầu thì hai đứa con trai ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.Có mấy người ôm lấy chúng vỗ về.Gió đổi cơn lạnh buốt.Ly rượu vang trên tay tôi lạnh buốt.Lạnh và cũng rất ấm như hình ảnh ông chồng quỳ xuống,gục đầu bên thi hài của vợ.

                      Tôi chỉ biết ngắn gọn chia buồn với người chồng và xoa đầu hai thằng con đang khóc.Sự mất mẹ là điều đau đớn.Mình biết nói gì ?

                      Xe nhà đòn đến chở xác người đàn bà đi.Ai cũng nói đây là một cái chết rất đẹp vì đang sung sướng vui đùa.Đẹp thì đẹp nhưng cũng rất xấu vì bà chết đúng ngày sinh nhật của đứa con trai út .Nó ngồi gục đầu ,lặng thinh.



                      --

                      Mọi người lục đục ra về.Chỉ còn một nhóm khoảng 15 người ở lại.

                      Không khí trầm đi trong một chốc rồi lại náo động trong bữa ăn tối.Người người nói đến sự sống và cái chết.Chết trong lúc đang sung sướng là điều hạnh phúc


                      Có Cậu bạn rên lên khi ăn :

                      - Em xin ! Em xin đổi đề tài được không ? Nói cái gì cho vui hơn một tí há ?

                      Tôi ngừng đũa,nhìn cậu :

                      - À há.Nếu chú muốn vui thì anh sẽ tặng chú những điều vui.


                      Thế là tôi làm mọi người cười vui để bầu không khí nhẹ nhàng trở lại.


                      Anh chủ nhà ngày sinh nhật 70 nói trong cái cười :

                      - Thằng em này nói thì con kiến trong hang cũng phải bò ra...


                      Tôi cười nhẹ.Chẳng thấy con kiến nào bò ra nghe tôi nói.Tôi chỉ nghĩ mình đang làm một bổn phận nhỏ nhoi của một người bạn : Mang điều vui.Đừng mang đến điều buồn bã.


                      Ai nấy đều có một nụ cười. Buổi tối qua nhanh với từng mẫu chuyện thân tình và ấm áp.Không ai để nhạc nhưng đã có những tình thân ấm cúng giữa người và người để thay thế.



                      --


                      Bây giờ là 12.15 pm.


                      Tôi ghi lại những dòng này với hình ảnh hai đứa con ngồi gục đầu bên xác mẹ hiền.

                      Tôi nghĩ là tôi đang cay ở mắt khi viết.Cái mặt nạ làm hề của tôi rơi xuống vỡ tan khi mình đối diện với chính mình.

                      Vì thế - Tôi viết - Viết để.......








                      đăng sơn.fr
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2012 06:30:06 bởi dang son >
                      #86
                        Nguyệt Hạ 16.04.2012 13:43:47 (permalink)


                        Trích đoạn: dang son


                        Tôi chỉ biết ngắn gọn chia buồn với người chồng và xoa đầu hai thằng con đang khóc.Sự mất mẹ là điều đau đớn.Mình biết nói gì ?

                        Xe nhà đòn đến chở xác người đàn bà đi.Ai cũng nói đây là một cái chết rất đẹp vì đang sung sướng vui đùa.Đẹp thì đẹp nhưng cũng rất xấu vì bà chết đúng ngày sinh nhật của đứa con trai út .Nó ngồi gục đầu ,lặng thinh.




                        đăng sơn.fr




                        Anh Đăng Sơn thân mến,


                        Câu chuyện xảy ra thật nhanh và có lẽ câu hỏi "tại sao..." sẽ được lập đi lập lại....


                        Tuy nhiên NH thấy có một điều hơi lạ ở đây, nếu hôm nay là ngày sinh nhật của cậu con trai út, thì sao bà mẹ lại không ở nhà mừng sinh nhật con mình mà lại đi dự sinh nhật người khác từ trưa đến tối?


                        Nếu có người mẹ như vậy thì quả thật là tôi nghiệp cho những đứa con ....


                        Thắc mắc vậy thôi, nhưng NH cũng biết đây là chuyện người ta, mình ở ngoài thì không thể nào biết được chuyện nội bộ phải không anh....


                        Vài hàng góp ý với anh....







                        #87
                          dang son 16.04.2012 14:58:38 (permalink)

                          .






                          ** KHOẢNG KHẮC ngắn như Câu Chuyện


                          ______________________________________________





                          Ở đời,và tuỳ theo thế đứng để nhìn nhận một sự việc thì đàn bà và đàn ông có những cách nhìn khác nhau.Khi nhìn việc ở một khía cạnh thì dĩ nhiên là chỉ thấy việc qua một phía.

                          Với sự nhạy cảm, có khi người đàn bà dùng trực giác để xét việc và sẽ lý luận theo cách riêng của họ.Đưa ra một ý kiến theo cái nhìn riêng mà không soi xét theo các phía cạnh khác thì có thể hiểu sai vấn đề.

                          Chữ kép " Có Khi " này cũng dùng được cho cả hai phái nữ và nam.Theo cách thức của Thuật Tư Tưởng thì trước khi nói về một sự việc thì ta nên có đủ dữ kiện để xem xét qua cách thức tìm hiểu,so sánh và sự phán đoán sẽ đến sau cùng.

                          Thử lấy một thí dụ nhỏ để dẫn chuyện như sau : Khi nghe xong một câu chuyện về sự sô sát giữa 2 người,là người ngoại cuộc thì ta nghe và đưa ý kiến .Có thể ta chẳng biết ai phải ,ai trái trong câu chuyện...Như thế,ta có nên nghiêng về một phía vì tình cảm mà phán đoán hay không ?


                          Bởi thế,khi nhận định về một vấn đề nào đó tuỳ theo nặng hay nhẹ,người chứng kiến để viết nên hết sức thận trọng.

                          Thận trọng là một điều cần thiết để không hiểu sai và đi sai con đường mình muốn đi.

                          Viết cũng là một cách tìm đường để đi.Ta đi đâu ? Sẽ đến đâu ?




                          đăng sơn.fr







                          _________________________






                          @ - Chào Nguyệt Hạ -



                          Khi em thắc mắc để đặt câu hỏi liên quan đến câu chuyện về KHOẢNG KHẮC :

                          "
                          .... Câu chuyện xảy ra thật nhanh và có lẽ câu hỏi " tại sao..." sẽ được lập đi lập lại....

                          Tuy nhiên NH thấy có một điều hơi lạ ở đây, nếu hôm nay là ngày sinh nhật của cậu con trai út, thì sao bà mẹ lại không ở nhà mừng sinh nhật con mình mà lại đi dự sinh nhật người khác từ trưa đến tối?


                          Nếu có người mẹ như vậy thì quả thật là tội nghiệp cho những đứa con .... "






                          -------



                          Tôi xin trả lời cho Em như sau : Buổi sinh nhật của ông bạn được tổ chức vào buổi trưa.Bà mẹ đi dự và sẽ về ăn sinh nhật của con trai út vào buổi tối vơí bạn bè - ( theo lời kể lại của một vị bạn khác )


                          Và khi em viết :

                          " Nếu có người mẹ như vậy thì quả thật là tội nghiệp cho những đứa con .... "



                          Em biết không ? - Câu viết như trên của em có thể làm tôi nổi cáu... Nhưng thôi,nghĩ lại thì em không phải là em gái, cũng không phải là một người yêu của tôi..Tôi nổi cáu với em làm gì khi nghĩ rằng em là một người viết khá nóng tính để suy việc ( ? )

                          Step by Step - Từng bước - Từng bước là một khẩu hiệu và là kim chỉ nam của riêng tôi khi viết và diễn đạt.

                          Văn và cách viết truyện ngắn của Nguyệt Hạ đã rất gọn ghẽ,ngăn nắp,chỉnh tề - Thế nhưng tôi biết,tôi sẽ có vài điều để có thể Húc em khi em cứ phán đoán với câu hỏi của em như thế.


                          Vài hàng để trả lời em.Tôi chúc em dịu hơn,hiền hơn khi đặt câu hỏi với tôi nhé.

                          Sẽ có một ngày nào đó,tôi sẽ vào chủ đề Thơ Thẩn của em để thử làm thơ đường và tôi nghĩ,tôi sẽ dùng chữ nghĩa như để đánh cờ tướng vơí em.


                          Vui nhé em .





                          nđs.
                          #88
                            Nguyệt Hạ 17.04.2012 04:21:16 (permalink)




                            Trích đoạn: dang son

                            .




                            KHOẢNG KHẮC





                            __________________________






                            Bây giờ là đêm - 23.50 pm trên góc đồng hồ của máy -

                            Đáng lẽ tôi đã đi ngủ sau một ngày khá dài của việc làm.Vậy mà tôi chưa ngủ được vì có diều để viết sau những vui buồn của đời sống.


                            Đời sống ư ?

                            Có khi vui ,rất vui .Có khi mỏng manh,mong manh như chiếc lá rơi.


                            Trước khi nói về sự buồn bã,tôi xin nói về cái vui trước :


                            Hôm nay là ngày sinh nhật của một người bạn lớn tuổi- Người việt đã sinh sống ở xứ Lào từ trẻ - 70 tuổi của anh đẹp lắm.Anh hồng hào,tráng kiện,vui vẻ,thoải mái và sung túc trong đời sống.Quan niệm của anh là hãy sống bình thản và hãy hiền hoà với bao người chung quanh.

                            Bữa tiệc sinh nhật có hơn 30 người thân được tổ chức từ 12 giờ trưa và sẽ chơi với nhau đến tối. Như mọi lần,vì việc làm nên tôi đến muộn và sẽ vui muộn.

                            Xe trờ tới đầu đường thì thấy hai chiếc xe cứu thương chớp đèn đậu chắn ngay đường nhà anh.Tôi tắt máy,xuống xe và đoán có chuyện chẳng lành.Say sưa ,quá chén rồi ngã té chăng ?

                            Câu trả lời đến rất nhanh khi bước vào cổng.Có người nói là có bà bạn bị kích ngất tim và ngã lăn quay trên piste nhạc.Bà đang nhảy twist,đang tươi cười.

                            Tất cả mọi người ngồi xúm quanh nhau ở ngoài vườn hừng hục gió lạnh buốt.Ở trong phòng khách thì các y sĩ đang làm hô hấp cấp cứu ,chỉ có chồng bà đến muộn với hai đứa con trai đang ở cạnh bà.

                            Khi bác sĩ lắc đầu thì hai đứa con trai ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.Có mấy người ôm lấy chúng vỗ về.Gió đổi cơn lạnh buốt.Ly rượu vang trên tay tôi lạnh buốt.Lạnh và cũng rất ấm như hình ảnh ông chồng quỳ xuống,gục đầu bên thi hài của vợ.

                            Tôi chỉ biết ngắn gọn chia buồn với người chồng và xoa đầu hai thằng con đang khóc.Sự mất mẹ là điều đau đớn.Mình biết nói gì ?

                            Xe nhà đòn đến chở xác người đàn bà đi.Ai cũng nói đây là một cái chết rất đẹp vì đang sung sướng vui đùa.Đẹp thì đẹp nhưng cũng rất xấu vì bà chết đúng ngày sinh nhật của đứa con trai út .Nó ngồi gục đầu ,lặng thinh.



                            --

                            Mọi người lục đục ra về.Chỉ còn một nhóm khoảng 15 người ở lại.

                            Không khí trầm đi trong một chốc rồi lại náo động trong bữa ăn tối.Người người nói đến sự sống và cái chết.Chết trong lúc đang sung sướng là điều hạnh phúc


                            Có Cậu bạn rên lên khi ăn :

                            - Em xin ! Em xin đổi đề tài được không ? Nói cái gì cho vui hơn một tí há ?

                            Tôi ngừng đũa,nhìn cậu :

                            - À há.Nếu chú muốn vui thì anh sẽ tặng chú những điều vui.


                            Thế là tôi làm mọi người cười vui để bầu không khí nhẹ nhàng trở lại.


                            Anh chủ nhà ngày sinh nhật 70 nói trong cái cười :

                            - Thằng em này nói thì con kiến trong hang cũng phải bò ra...


                            Tôi cười nhẹ.Chẳng thấy con kiến nào bò ra nghe tôi nói.Tôi chỉ nghĩ mình đang làm một bổn phận nhỏ nhoi của một người bạn : Mang điều vui.Đừng mang đến điều buồn bã.


                            Ai nấy đều có một nụ cười. Buổi tối qua nhanh với từng mẫu chuyện thân tình và ấm áp.Không ai để nhạc nhưng đã có những tình thân ấm cúng giữa người và người để thay thế.



                            --


                            Bây giờ là 12.15 pm.


                            Tôi ghi lại những dòng này với hình ảnh hai đứa con ngồi gục đầu bên xác mẹ hiền.

                            Tôi nghĩ là tôi đang cay ở mắt khi viết.Cái mặt nạ làm hề của tôi rơi xuống vỡ tan khi mình đối diện với chính mình.

                            Vì thế - Tôi viết - Viết để.......








                            đăng sơn.fr



                            Trích đoạn: dang son

                            .






                            ** KHOẢNG KHẮC ngắn như Câu Chuyện


                            ______________________________________________





                            Ở đời,và tuỳ theo thế đứng để nhìn nhận một sự việc thì đàn bà và đàn ông có những cách nhìn khác nhau.Khi nhìn việc ở một khía cạnh thì dĩ nhiên là chỉ thấy việc qua một phía.

                            Với sự nhạy cảm, có khi người đàn bà dùng trực giác để xét việc và sẽ lý luận theo cách riêng của họ.Đưa ra một ý kiến theo cái nhìn riêng mà không soi xét theo các phía cạnh khác thì có thể hiểu sai vấn đề.

                            Chữ kép " Có Khi " này cũng dùng được cho cả hai phái nữ và nam.Theo cách thức của Thuật Tư Tưởng thì trước khi nói về một sự việc thì ta nên có đủ dữ kiện để xem xét qua cách thức tìm hiểu,so sánh và sự phán đoán sẽ đến sau cùng.

                            Thử lấy một thí dụ nhỏ để dẫn chuyện như sau : Khi nghe xong một câu chuyện về sự sô sát giữa 2 người,là người ngoại cuộc thì ta nghe và đưa ý kiến .Có thể ta chẳng biết ai phải ,ai trái trong câu chuyện...Như thế,ta có nên nghiêng về một phía vì tình cảm mà phán đoán hay không ?


                            Bởi thế,khi nhận định về một vấn đề nào đó tuỳ theo nặng hay nhẹ,người chứng kiến để viết nên hết sức thận trọng.

                            Thận trọng là một điều cần thiết để không hiểu sai và đi sai con đường mình muốn đi.

                            Viết cũng là một cách tìm đường để đi.Ta đi đâu ? Sẽ đến đâu ?




                            đăng sơn.fr







                            _________________________






                            @ - Chào Nguyệt Hạ -



                            Khi em thắc mắc để đặt câu hỏi liên quan đến câu chuyện về KHOẢNG KHẮC :

                            "
                            .... Câu chuyện xảy ra thật nhanh và có lẽ câu hỏi " tại sao..." sẽ được lập đi lập lại....

                            Tuy nhiên NH thấy có một điều hơi lạ ở đây, nếu hôm nay là ngày sinh nhật của cậu con trai út, thì sao bà mẹ lại không ở nhà mừng sinh nhật con mình mà lại đi dự sinh nhật người khác từ trưa đến tối?


                            Nếu có người mẹ như vậy thì quả thật là tội nghiệp cho những đứa con .... "






                            -------



                            Tôi xin trả lời cho Em như sau : Buổi sinh nhật của ông bạn được tổ chức vào buổi trưa.Bà mẹ đi dự và sẽ về ăn sinh nhật của con trai út vào buổi tối vơí bạn bè - ( theo lời kể lại của một vị bạn khác )


                            Và khi em viết :

                            " Nếu có người mẹ như vậy thì quả thật là tội nghiệp cho những đứa con .... "



                            Em biết không ? - Câu viết như trên của em có thể làm tôi nổi cáu... Nhưng thôi,nghĩ lại thì em không phải là em gái, cũng không phải là một người yêu của tôi..Tôi nổi cáu với em làm gì khi nghĩ rằng em là một người viết khá nóng tính để suy việc ( ? )

                            Step by Step - Từng bước - Từng bước là một khẩu hiệu và là kim chỉ nam của riêng tôi khi viết và diễn đạt.

                            Văn và cách viết truyện ngắn của Nguyệt Hạ đã rất gọn ghẽ,ngăn nắp,chỉnh tề - Thế nhưng tôi biết,tôi sẽ có vài điều để có thể Húc em khi em cứ phán đoán với câu hỏi của em như thế.


                            Vài hàng để trả lời em.Tôi chúc em dịu hơn,hiền hơn khi đặt câu hỏi với tôi nhé.

                            Sẽ có một ngày nào đó,tôi sẽ vào chủ đề Thơ Thẩn của em để thử làm thơ đường và tôi nghĩ,tôi sẽ dùng chữ nghĩa như để đánh cờ tướng vơí em.


                            Vui nhé em .





                            nđs.




                            Anh ĐS thân mến,


                            Đọc lại hai bài viết của anh, NH thấy có vài điều muốn viết thêm.


                            Dĩ nhiên là phái nam và phái nữ có hai cái nhìn hoàn toàn khác biệt nhau. Và cũng từ đó mới có chuyện để nói, chứ nếu giống nhau thì đời này có lẽ nhàm chán lắm.



                            Trích đoạn: dang son

                            .....Theo cách thức của Thuật Tư Tưởng thì trước khi nói về một sự việc thì ta nên có đủ dữ kiện để xem xét qua cách thức tìm hiểu,so sánh và sự phán đoán sẽ đến sau cùng.




                            Trong câu chuyện Khoảng khắc, nếu anh đưa ra đầy đủ dữ kiện thì.... đã có nhiều cái nếu khác, ( ôi sao mà NH thích chữ NẾU ghê...) theo ý của NH.


                            1.Cái NẾU thứ nhất,

                            Nếu anh đừng viết câu, "Bữa tiệc sinh nhật có hơn 30 người thân được tổ chức từ 12 giờ trưa và sẽ chơi với nhau đến tối."

                            ... Thì NH đã không có ý kiến gì.


                            2. Cái NẾU thứ hai,

                            Nếu anh viết thêm câu, "Buổi sinh nhật của ông bạn được tổ chức vào buổi trưa.Bà mẹ đi dự và sẽ về ăn sinh nhật của con trai út vào buổi tối vơí bạn bè
                            - ( theo lời kể lại của một vị bạn khác ) "

                            ... Thì NH đã không thắc mắc gì.


                            3. Cái NẾU thứ ba,

                            Nếu anh đọc kỹ câu viết của NH, " Nếu có người mẹ như vậy thì quả thật là tội nghiệp cho những đứa con .... "

                            NH chỉ viết cho trường hợp chung chung chứ không ám chỉ ai, đây là một ý kiến khách quan của một người mẹ khi nghĩ đến những đứa con NẾU bị bỏ rơi....

                            ... Thì anh đã hiểu rõ ý của NH.


                            4. Cái NẾU kế tiếp,

                            Nếu anh có đọc câu cuối NH viết, "Thắc mắc vậy thôi, nhưng NH cũng biết đây là chuyện người ta, mình ở ngoài thì không thể nào biết được chuyện nội bộ phải không anh.... "

                            ... Thì có lẽ đã không có gì để bàn cãi thêm.


                            ... Những cái Nếu tiếp theo,


                            - Nếu anh muốn HÚC ... thì có lẽ NH phải dùng đến tấm khăn đỏ chị Ct. Ly đã tặng NH hôm nọ.


                            - Nếu anh HÚC ... thì NH sẽ treo tấm khăn đỏ lên đầu hàng, để anh tha hồ HÚC một mình và sẽ chiến thắng 100%, khi ấy có lẽ anh sẽ vui vẻ thoải mái và không còn muốn húc ai nữa....


                            - Nếu anh muốn vào trang Thơ Thẩn để làm thơ Đường Luật ... thì NH xin mời anh cứ tự nhiên và NH cũng sẽ để anh làm thơ một mình, vì NH chưa bao giờ biết làm thơ ĐL với chữ nghĩa như chơi cờ tướng cả. Cũng có thể sau khi anh làm loại thơ đó, NH có thể học được cách mới để làm thơ chăng?


                            - Nếu anh đã đưa ra đầy đủ dữ kiện trong bài viết Khoảng Khắc, để NH có thể xem xét, tìm hiểu, so sánh ... thì có lẽ NH đã không mang tiếng là người nóng tính.


                            - Nếu NH vào đọc bài của anh và im lặng đi ra, không hỏi han théc méc gì .... thì chắc đã không bị mang tiếng là một người viết khá nóng tính khi suy việc (?)



                            ... thêm cái NẾU nữa,

                            -Nếu NH không vào trang của anh đọc bài ... thì chắc NH đã không phải lý sự cùn, chuyện không có gì mà ầm ỉ, phải không anh???

                            ....



                            Đến đây thì NH đã bị tẩu hoả nhập ma rồi, NH phải chạy ra khỏi nơi đây, ở lại thêm nữa chắc NH sẽ bị chóng mặt và ngã lăn đùng ra, sợ rằng có người phải gọi cấp cứu thì phiền hà lắm.


                            Chúc anh luôn vui khỏe để tiếp tục húc.
                            Tất cả chỉ cho vui thôi anh nhé.


                            Thân mến,
                            NH



                            * NH phải quote lại hai bài viết của anh nơi đây, sợ nhỡ anh nổi nóng lên xoá bài thì chữ nghĩa của NH đứng một mình bơ vơ lắm.










                            #89
                              dang son 17.04.2012 13:04:43 (permalink)




                              -



                              VỚI NHỮNG CHỮ .... " NẾU " ___



                              ____________________________________




                              Hay thật vơí đôi diều của chữ nghĩa ! Mỗi ngày,có thêm vài điều để ghi nhận và có thể học hỏi.

                              Mỗi buổi sớm,sắp xếp xong những thứ việc,tôi luôn dành cho mình một khoảng khác để đọc dây đó và có thể viết một vài điều khi đọc xong ( nhưng chưa chắc gì đã tiêu hoá hết sau khi đọc )

                              Ở những trang webs,tôi tìm được một vài điều thú vị khi khám phá ra một vài cây bút rất thông minh và bén nhạy.

                              Thử hình dung đến một khuôn mặt,một ánh mắt trước màn ảnh,tôi nghĩ đến những ngón tay thoăn thoắt gõ trên phím chữ .Bài viết một khi đã gõ xong,được tải đi thì lại có thêm đôi điều thú vị khác : < Đó là nhận được lời góp ý hay những câu trả lời.

                              Và trong sự yên ả của một góc sớm,nghe thêm vài bài nhạc nhẹ,tôi có thể viết đôi điều....

                              Viết để : ----------------------





                              đăng sơn.fr




                              __________________



                              @ NguyệtHạ !


                              Tôi nghĩ rằng em là một cây bút rất thông minh và có nhiều máu khôi hài.

                              Và tôi cũng sẽ loại bỏ cái ý nghĩ hung hãn khi muốn húc em bằng chữ.

                              Như thế,biết đâu câu " hoà bình trên hết " sẽ mãi mãi có ý nghĩa.Chúc em vui vẻ khi hoà bình vơí tôi.




                              nđs.
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 19 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9