VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 19 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 30.04.2012 02:37:17 (permalink)





.





NGỦ NGON !

_____________





…Dors
Laisse-moi couvrir tes ailes blanches
Et ton corps
Je veillerai sur tes pas
Je serai près de toi
Oh, je te promets
Que si un jour tu tombes
Ce sera dans mes bras
Aussi longtemps que tu le voudras *


…Ngủ đi con
Hãy để cha đùm bọc đôi cánh thiên thần của con
Và giữ ấm thân thể con
Cha canh chừng từng bước chân con
Cha ở cạnh con
Cha hứa mà
Nếu một ngày nào con vấp ngã
Con sẽ ngã trong vòng tay của cha
Và ở lại cho đến khi nào con muốn


Dors
Laisse les étoiles te sourire
Dors
Peut-être pour que j'ose enfin te dire
Le trésor
Que cachent tes avances
Quand tu laisses glisser les draps
Quand tu m'offres une chance
De partager avec toi
Tous les voyages que je ne ferai pas
Dors ! *


…. Ngủ đi con yêu
Hãy để những vì sao cười với con
Ngủ ngoan !
Để cha có thể dám nói với con
Con yêu quý !

Khi con làm tuột tấm chăn ấm
Và con tặng cha một niềm may mắn (được làm cha của con )
Để chia sẻ với cha
Tất cả những cuộc du hành mà cha đã chưa đi qua
Ngủ đi con - ngủ đi.


*(Dors - Lời nhạc và ca khúc của Florent Pagny )


*


**



….Cha đang nhớ lại hình ảnh ấu thơ của con.
Những buổi chiều cuối ngày.Mẹ nấu cơm,cha buông tờ báo,ngồi vào bàn giấy,con mang theo những cuốn tập vở có chi chít chữ,ngồi trước mặt cha.
Lắm lúc,cha nhăn nhó vì chữ viết tháu của con.Cha bắt con viết lại từng hàng cho thẳng lối,thẳng hàng…

Cha thấy cái mặt con phụng phịu,cành môi cong cớn và cặp mắt lờ đờ
vì cả ngày học nhiều mỏi mắt…Cha cũng đang mỏi mắt,mỏi lưng con ơi ! Cả một ngày dài,ai cũng bận rộn – Cha mẹ bận với đời,con bận với mấy bài toán,mấy bài văn lòng thòng ,những động từ phải chia làu làu.

Con làm bầm hay trả giá,trả neo với cha :
- Bài này để mai con viết lại nha.Tối nay có phim hoạt họa hay lắm,cho con thức khuya hơn một tí.
Nếu con biết trả giá thì cha cũng biết vặn vẹo :
- Rồi đứa nào đấm lưng cho tao ?
- Ba kỳ ! Tay con nhỏ xíu,con mỏi lắm !

Cha phì cười bảo con đưa cánh tay cầm viết để cha xoa bóp cho,chẳng phải cha tử tế gì đâu,vì cha muốn con có sức và can đảm viêt nốt bài tập nộp cho ngày mốt đó thôi.

Bữa ăn tối nhẹ nhàng đi qua,cha mẹ ăn ngon miệng khi nghe con liến thoắng kể chuyện bạn bè ,cô giáo trong lớp học.Lớp tiểu học của con cha đã thấy rồi. Đẹp lắm ! Tranh ảnh ngộ nghĩnh đủ màu sắc được dán trên các bức tường trắng,cả những câu viết nguệch ngọac sai chính tả của lũ nhóc cũng được trưng bày như những chiến công hiển hách.Thế giới trẻ nhỏ đẹp quá con hử ?
Thời trẻ thơ của cha mẹ thế mà qua như chớp mắt.Mới ngày nào….

Sau bữa cơm tối,cha mẹ nhường tv để con được xem cuốn phim hoạt họa như đã hứa.Tối nay con được thoải mái, không phải xem phim chung với người lớn để mỗi khi thấy vài đoạn hôn hít mùi mẫn ,con phải tự động quay mặt đi hoặc lấy tay bụm đôi mắt lại và hay hỏi :
- Xong chưa ba mẹ.Hết chưa ?

Hahaha ! Con tự kiểm duyệt ‘’ mình ên ‘’ như vậy là hay lắm ! ( Người ta gọi là tinh thần tự giác ! )

Hết phim con nít là đến phiên con diễn trò cinéma.Con bắt ghế ,giả vờ phụ rửa mấy cái chén bát,con mở tủ lạnh xin ăn cái này cái kia….Dụng ý để câu giờ , để khỏi phải leo lên giường.Tưởng gì,cái phim bộ này,cha đã thuộc lòng con gái ơi !
Cha đùa đùa, đá đít con và chỉ tay vào phòng ngủ.Con bé lại phụng phịu chạy ra chạy vào níu cổ mẹ đòi hôn từ giã.Còn cha ( là đao thủ phủ ) thì con kên kên và lờ đi !

Chẳng sao ! Cha quen như thế rồi.Miễn là con đi ngủ sớm.Miễn cho con cái màn hôn hít…


…Dors
Laisse-moi couvrir tes ailes blanches
Et ton corps
Je veillerai sur tes pas
Je serai près de toi..



Gần khuya ,cha nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường của con,cha ngắm khuôn mặt của thiên thần nhỏ. Con đang mê say với giấc mộng.Cha yên lặng nghĩ đến một vài điều.Nghĩ đến con, đến chúng mình.


Ừ. Con gái bé bỏng ơi ! Ngủ ngoan như bài hát cha đang nghe trong đầu :

….…Ngủ đi con
Hãy để cha đùm bọc cánh thiên thần của con
Và giữ ấm thân thể con
Cha canh chừng từng bước chân con
Cha ở cạnh con
Cha hứa mà
Nếu một ngày nào con vấp ngã
Con sẽ ngã trong vòng tay của cha
Và ở lại cho đến khi nào con muốn…









đăng sơn.fr
#91
    dang son 30.04.2012 12:57:04 (permalink)



    -




    Viết cho Những Người Thân Yêu

    ______________________________________________







    Con Trai và Những Điều Cần Kể.


    ….Ngày con chào đời là ngày Cha sợ hãi nhất !
    Con biết tại sao không ?
    Trước đó mấy ngày,tình cờ cha nghe được một bài hát mang tên :‘’ Un enfant de toi ‘’.
    Giọng người nam Ca sĩ rất hay,chuyện kể :’’ Người chồng là ca sĩ đang thâu một đĩa nhạc thì được báo tin là vợ anh đang ở nhà bảo sanh,anh bỏ phòng thâu âm chạy vội đến ,nhìn thái độ khẩn trương của bác sĩ và y tá,anh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.Người y tá đưa vào vòng tay anh đứa trẻ sơ sinh – con gái – Đó là điều còn lại duy nhất từ vợ anh,nàng đã chết khi hạ sinh.

    Chàng ca sĩ nuôi con lớn lên với sự buồn đau.Mỗi lần nhìn con gái giống y đúc như mẹ nó,anh lại buồn và tự an ủi mình ‘’ Em đã sống trong con gái của chúng mình “ – Đó là hình hài em trong anh ! –


    Con ơi ! Cha không phải là ca sĩ như anh ta nhưng cha vẫn sợ,sợ muốn run người và cha âm thầm cầu nguyện để đừng bị ám ảnh bởi lời của bản nhạc.Cha nghe tiếng khóc oe oe và khi con nằm ngoan trên ngực mẹ,cha đã khóc,khóc đến nóng ran đôi má.Cha bắt đầu đếm từng ngón tay,ngón chân của con…1.2.3.4……Cha sờ làn da còn nhăn nhúm và cái đầu có nhiều tóc của con.Chân tay cha còn run nên cha chưa dám bế con,hôn con vội. Ôi ! Làm như con là một đồ vật mong manh ,dễ vỡ !

    Cha đã cười tươi để cám ơn tất cả mọi người,cám ơn mẹ con ,cám ơn con,cám ơn cả cha nữa. Khi Thằng cu Tý và mẹ cu Tý ngủ ngon,cha lái xe chạy một vòng phố;rồi lủi vào một quán nước vắng,ngồi quay mặt ra ngoài để đừng ai thấy cha đang khóc.
    Ly cà phê sữa ngon hơn lúc nào hết,cả bầu trời rọi nắng xanh cũng đẹp hơn mọi lúc.Cu Tý biết cha sẽ làm gì với những giọt lệ chảy dài không hử ?

    Cha mở cuốn Thánh Kinh.Viết những lời đầu tiên để đón mừng con và cảm tạ ơn trên với lời hứa đi cạo mái tóc cứng như rể tre của cha…Và cha nghĩ đến khi con lập gia đình,cha sẽ cho con cuốn Thánh Kinh và câu viết từ nỗi vui mừng của mình…..

    Với thời gian, để sửa soạn học lớp vỡ lòng,ngày nào cha mẹ cũng dắt con đi ngang trường mẫu giáo để chuẩn bị cho sự chia lìa đầu tiên giữa mẹ và con.Cha thấy vững bụng khi thấy con “ có vẻ can đảm ‘’ với cái cặp đeo trên vai;cặp đựng vài thứ đồ chơi và quyển tập có hình cho ra vẻ / Để con đừng giống như cha,rất yếu hèn ,khóc như mưa ở ngày đầu đi học,nghe kể cha của con đã diễn tuồng ghê gớm lắm ! /

    Người ta nói ‘’ Con hơn cha là nhà có phúc ‘’ .Phúc đâu không thấy,chỉ nghe bà giáo,bà hiệu trưởng gọi mẹ con đến trường đón con về gấp.Cu Tý lăn ra đất ăn vạ và luôn miệng gọi Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! - Về đến nhà,cha giận con lắm.Tưởng sao ,mầy cũng chẳng khá hơn tao thời ấy.

    Rồi cũng xong.Một ngày kia,con mở đôi mắt tròn xoe hỏi cha :
    - Ba ơi ! Tại sao con không giống mấy đứa bạn của con,Tụi nó mắt xanh,mũi cao,tóc nâu,tóc vàng.Chúng nói gì mà con chẳng hiểu gì cả….
    Cha ôm con vào lòng,dắt con soi hình cha con mình trong gương để giải thích cho con biết cái gì là cái gì.

    Hết con hỏi chuyện lại đến lượt bà cố vấn tâm lý trẻ con gọi cha đế n trường :
    - Ở nhà, Ông bà chớ nên nói tiếng việt với cu Tý.Nó sẽ không hiểu tiếng Pháp và không theo kịp chúng bạn.

    Cha ức lắm, định húc cho bà ta vài cái.Sợ ở tù vì tội húc phụ nữ,cha đành đánh cá với bà ta :
    - Bà cứ yên chí. Độ chừng một thời gian ngắn là con tôi sẽ nói ào ào thứ tiếng của bà.Chúng tôi yêu tiếng mẹ đẻ,cần gìn giữ để không mất gốc bà ạ.

    Mà thật,5,6 tuổi,con đã biết cầm đũa.Con đếm bằng tiếng việt,con chơi thêm tiếng Phú lang sa không thua thằng nhóc Tây nào.Cả năm sau, để biểu diễn tài ngoại ngữ,con nói cả tiếng tây với cha mẹ…
    - Ba mẹ ơi ! Con gà nó tomber par terre.( Rớt xuống đất ! )

    Mỗi lần như thế,cha mẹ lại sửa đổi,dạy con nói cho trọn vẹn tiếng nhà mình.
    Lớn thêm tí nữa,cha đè con ra nhét dần tiếng việt vào cái đầu nhỏ xíu của con bằng cách dạy con đọc và viết tiếng Việt.

    Con hỏi :
    - Ba ơi.Học tiếng việt làm gì ? Ở bên này tây có nói tiếng mình đâu ,ba ?!
    - - Bố tiên sư mày. Đọc theo tao : Cá không ăn muối cá ươn
    Con cãi cha mẹ,trăm đường con hư.

    Mỗi ngày một tí,thế mà cuốn tập viết và đọc tiếng việt của con đầy ấp với số điểm rất cao mà ba mẹ đã cho một cách ‘’ Gian Lận ‘’ !

    Con lớn nhanh như thổi,tú tài xong , ở ngưỡng cửa đại học là cha thấy hơi mệt với con rồi đó Cu Tý.Con không đua đòi theo bè bạn,con trở thành ít nói trong cái thế giới trẻ….con vận lý với cha trước những ngã đường phải chọn cho ngành học chuyên môn. Ở thời đại mới, với đầu óc khá cầu tiến,cha mẹ để con tự chọn theo khả năng của các con.
    Để nuôi con khôn lớn và cố gắng dìu dắt con nên người,cha mẹ cũng học để biết thế nào là sự tự do bè bạn,thế nào là tâm lý trẻ em và tâm lý ở ngưỡng cửa thanh niên vào đời.

    Mẹ các con hay trách và lằn nhằn cha nghiêm khắc , hay nhăn nhó với các con và làm các con khó gần gũi.Bà luôn nhắc chừng cha là cái thời khổ sở thiếu thốn của cha bên nhà và những trách nhiệm của đứa con đầu đàn,cha mất sớm, khác xa với hoàn cảnh ấm no bên này.Quan niệm giáo dục cũng thế.Tại sao lại quá khuôn khổ với con mình ?!

    Nhớ có một hôm,con hỗn xược với cha mẹ điều gì đ ó với thái độ bực dọc,cha nổi nóng,đuổi con ra đường, con đùng đùng vác cái ba lô xập cửa biến mất.Cả đêm đó,mẹ con không ngủ để than trách cha ,than vì tính nóng của cha,trách vì sợ thằng nhóc ra đường làm bậy chuyện gì ? – Nó mà có chuyện gì,tui bỏ Ông ! hu huhu hừ hừ…….

    Sau hai ngày,cha gọi phone vào máy Đt của con.Không một tiếng trả lời ? Mẹ con quýnh quáng đủ điều : Oh ! Mon bébé,mon chouchou ! Giời ơi !

    Ngồi yên ở một góc vườn,suy nghĩ về mình,về con cái ,về phương hướng giáo dục hòa hoãn ,tự dưng cha nhớ lại ngày xưa,cũng ngần tuổi ấy,cha cũng như con mà thôi.Muốn độc lập,tự do,muốn phản kháng lại điều lệ,kỷ luật và xác định vị thế ,căn cước của chính mình….Cha cũng giận dỗi khăn gói quả mướp bụi đời lang thang vài hôm rồi đói quá lại bò về nhà……Đi một ngày học một sàng khôn, ở nhà với mẹ ( hay với ….Vợ ) biết ngày nào khôn ?

    Và cha biết con đã khôn hơn một tí.Cha biết con đang ở nhà thằng bạn thân nhất của con.
    Cha biết con cần thì giờ,cha cũng đủ kiên nhẫn dùng thời gian vắng mặt con để suy gẫm và chỉnh lý !

    Ngày thứ 3.Cha đi làm về,thấy mặt mẹ con tươi tỉnh và cha thấy bức thư và chữ viết của con trên bàn giấy.Con viết cho ba mẹ bằng tiếng tây.Con gan thật ! Tiếng người Mình để quên ở chỗ nào / Ấy lại trách ! /

    Đại khái là con đi hoang, giữ im lặng để suy nghĩ.Sau khi ‘’ Nịnh ‘’ cha vài phát,con trách cứ cha cứng rắn với con cái,luôn luôn tự cho mình có lý và độc tài…Và cái kỳ dị nhất là con nói cha quá tự hào về bản thân trong lối suy nghĩ ! Thật thế ư ? Điệu này,nhất định cha phải chịu khó xem lại vấn đề….

    Ừ.Cha không phải là người cha thập toàn.
    Ừ .Cha nghiêm nghị làm con khó gần.
    Còn gì nữa hở con trai ?
    Cha sẽ cố gắng như bao lần phải cố gắng bằng mọi hình thức để hiểu con cái và học thêm cách làm cha…..Nhưng sẽ có một ngày,con lập gia đình và làm cha mẹ,những đứa con của con sẽ chỉ dẫn con cách làm cha và tạo khó khăn cho con.

    Con người chỉ chứng tỏ được bản lĩnh của mình khi phải đối đầu liên tục với những khó khăn vây hãm. Làm cách nào để tìm được giải pháp một cách thỏa đáng ? Làm sao để đứng vững trong những trường hợp giữa Tình và Lý
    ?
    Cu Tý ơi ! Hãy kiên nhẫn để tự rèn luyện.Còn Cha hoặc không còn cha nữa,cha biết con sẽ làm mọi cách để đứng. Đứng vững trước bão táp phong ba.Và con sung sướng nắm lấy tay người bạn đời của con,nhìn thật sâu vào mắt nàng để có thể nói « Stand by me – Hãy tựa vào anh và tin tưởng nơi anh vì em và con cái là điểm tựa và là sức mạnh của anh ‘’.

    Giờ này.gần 2 giờ sáng.Mắt cha đã mỏi.Các con cứ ngủ ngon….
    Trận chiến với cuộc đời của cha ngày hôm nay khá đủ cho cha để tiếp tục cách học làm Người.

    Ngày mai,trời đẹp hay trời xấu ?
    Trời dịu êm hay sẽ lại rơi tuyết trên con đường cha đi làm ?
    Cha sẽ làm gì để giúp con ? Giúp con trở thành một người đàn ông với đầy đủ ý nghĩa của tên gọi ?
    Cha biết rõ cha mẹ phải làm gì cho các con.
    Ngủ ngon nhé .

    Thương yêu.



    ___________________________
    đăng sơn.fr
    #92
      dang son 09.05.2012 02:54:17 (permalink)



      .


      VIẾT CHO CON TRAI ÚT.


      __________________________




      Con yêu !


      Cha đã dùng thì giờ để hiểu con trong những cái " khó hiểu ".


      Hãy để cha bắt đầu bằng câu chuyện mà cha đã nghe được trong nhà xe :

      " Vào một buổi chiều hiu hiu nắng đẹp . Cha đang sắp xếp vật dụng và dọn lại nhà kho trong chỗ garage thì nghe tiếng ầm ĩ,lớn tiếng :

      - Cút ngay đi ! Tôi không muốn thấy mặt cô nữa.Đừng để tôi nổi giận !


      Và cha nghe rất rõ tiếng khóc nức nở.Cha điếng người,đứng yên nghe tiếng chân của con bỏ vào nhà.Ngoài vườn,có tiếng nho nhỏ dịu dàng của mẹ con đang an ủi người khóc.


      Một lát sau,mẹ con vào tìm cha ở nhà xe.Bà nói :

      - Chuyện thằng út.Nó nổi nóng xua đuổi con bạn gái của nó.Sợ con bé làm liều,em dỗ dành và đưa nó ra cổng.


      Cha thấy không vui.Ngồi ở ngoài vườn,nói chuyện với mẹ con một lúc lâu.Ý mẹ con là không muốn cha can thiệp vào chuyện tình của con.

      Muốn hay không muốn là chuyện suy nghĩ của mẹ con.Cha gõ cửa phòng con.Tiếng piano buồn bã vọng ra,con đang gõ phím đàn.Đầu cúi xuống.Cha biết con đã lấy lại được sự trầm tĩnh.

      Cha gọi con :

      - Duy ! Ba muốn nói chuyện với con trong vòng 5 phút.Chuyện gì ?

      - Con nhỏ cứ muốn bám rịt lấy con làm con bực mình.Con đã muốn chia tay với nó.

      Cha dịu giọng :

      - Con trai ! Ba không xen vào chuyện riêng của con.Nhưng ta có nhiều cách thức để chia tay.Đừng nên dùng lời lẽ nặng tay như thế.Hàng xóm nghe được không hay.....

      Giọng con gầm gừ :

      - Con đã gửi mail cho nó để nói lý do chia tay.Nó cứ bám riết.Ngày nào cũng gửi lời nhắn và đi tìm...Với nó,con không còn một chút tự do nào.


      Cha lẳng lặng rời cửa phòng con.

      Khu vườn buổi chiều vẫn đầy tiếng chim hót nhưng cha chẳng nghe thấy gì ngoài sự suy nghĩ về cái thất vọng và câu khóc nức nở của bạn con.Cha mẹ con đang sợ con bé buồn quá và làm liều.


      Con trai !

      Tình yêu là cái gì,con ?


      Cha nghĩ rằng : " Thời gian là một liều thuốc.Và theo thời gian,con sẽ trầm tĩnh hơn.Đã vài lần ,khi yêu đương say đắm,con đã ngỏ lời xin cha mẹ ra ở riêng với cô bạn gái.Cha mẹ đã nhẹ nhàng phân tích và khuyên con.Cũng may là con đã bình tâm và ở lại ".

      Con biết không ? Dưới mái nhà này,mọi sự đều phải có cách thức suy nghĩ.Ta đã suy nghĩ như thế nào để nói và hành động ?

      Cha để đủ thời gian cho con và con sẽ trả lời câu hỏi của cha.






      đăng sơn.fr

      #93
        dang son 09.05.2012 03:07:07 (permalink)


        HÚC
        và những lý do để Húc

        _______________________





        Hôm nay,biết mình có nhiều lý do để cạu cọ,để cáu và đang muốn nổi cơn để...HÚC.

        Húc là một động từ.Là một thái độ.

        Hiền lành quá thì bị bắt nạt.Hung hăng,hung dữ thì lại mang tiếng ác. Giữa hai hiện trạng,tôi đang muốn chọn vị thế thứ 2.

        Có nghĩa là : Húc.Săn tay áo,Sừng sộ....Và...Và...

        Húc vào những bất công.Húc vào những điều không thể ngậm miệng.Khi cần húc và phải Húc,tôi hay dùng thì giờ để suy nghĩ.Khi viết những dòng chữ này,tôi suy nghĩ không nhanh,không chậm.

        Tôi biết mình phải làm gì khi muốn Húc và thèm Húc.

        Để xem sao.Có thể sẽ nguội lại sau khi viết.


        Viết để hả cơn.


        ___________________

        nđs.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2012 03:09:28 bởi dang son >
        #94
          dang son 11.05.2012 04:16:44 (permalink)
          .




          NỢ ĐỜI


          _________________




          Lần này thì tôi không đợi nữa vì biết mình có lý do để cáu.
          Khi gởi đi một lá thư,ai cũng muốn được sự trả lời.Lá thư của tôi đã làm người nhận im lặng ,khó chịu vì là thư đòi nợ !

          Con nợ của tôi đã ký một cái chi phiếu khá to ,sau đó khai bị mất cắp để khỏi trả tiền.Lá thư thứ nhất.Im lặng.Lá thư thứ hai,tôi gia hạn cho sự trả lời….Im và im !

          Trừ cái im lặng trong lãnh vực tình yêu,không thích sự im thin thít như thế,tôi đến nhà khách .

          Đứng trước căn nhà kiểu phố và những cánh cửa kín bưng,tôi bấm chuông.Phải đến hồi chuông thứ bảy ,tám trong vòng 10 phút cửa mới mở.Người đàn bà bước ra sau tiếng chó sủa inh ỏi. Đôi mắt đẹp hơi lờ đờ,vầng trán cao và mái tóc vàng óng nhìn tôi.Khỏi cần giới thiệu,nàng nhận ra tôi,tôi nhận ra nàng : bà khách quý thích giữ sự im lặng !
          Tôi hà tiện lời nói,dí bản sao tờ thư đòi nợ vào mũi Nàng. Đọc xong,nàng nhỏ nhẹ mời tôi vào nhà nói chuyện.
          Tôi liếc thoáng vào nhà,nhìn kỹ người đối diện : Thân thể trắng,nõn nà dưới cái áo hà tiện vải,bộ ngực nhún nhẩy như chỉ muốn đập vào mặt người nhìn.Phải nói là cái dáng mà người ‘’ sành điệu ‘’ ngắm xong chỉ muốn đi …tù.

          Tôi lùi lại vài bước.Biết rõ mình lúc nào cũng thích người đẹp,thích tán chuyện,tôi lại thấy rõ hơn cái sợ trong lòng :

          - Sợ N°1 : Nhà nàng có hai con chó dữ chận trước cửa ( Báo chí dạo này hay loan tin chó tây thích cắn ngưòi – tôi sợ chó ! )

          - Sợ N° 2 : Thân thể nhễ nhãi như thế, áo quần như thế,chỉ cần bà khách dở chứng khùng tự xé quần,xé áo hô hoán ầm ĩ là cảnh sát ập đến.

          Kết quả : Thân tôi,hãng tôi tàn mạt dù mình chẳng làm gì,chẳng cắn xé, ăn thịt ai.Họa phúc biết đuờng nào lo ?!!

          Nàng khẩn khoản khi nhận ra cái do dự của tôi :
          - Trời không ấm lắm.Mời ông vào uống nước và mình thương lượng chuyện hàng hóa.Tôi sẽ thanh toán cho ông bằng mọi cách….
          Nghe câu ‘’ bằng mọi cách ‘’ ,tôi lại rét và hiểu thêm đôi điều.Tôi có thằng bạn mở nhà hàng,khách đàn bà của cái tiệm bia ôm bên cạnh hay đến ăn chịu và trả nợ bằng kiểu ‘’ hiến thân ‘’,Nó tham ăn, ăn ẩu và đóng cửa tiệm sau một thời gian bị bội thực !!!

          - Cô trả tôi kiểu nào ?
          - Kiểu nào ông muốn .

          Khỉ thật ! Tôi thích ngưòi đẹp nhưng xét lại tôi cần tiền hơn cho việc làm.
          Chọn lựa có nghĩa là hy sinh.
          Tôi nhẹ nhàng, âu yếm bảo nàng và mắt vẫn không quên bộ ngực núi lửa :
          - Cái hạn cuối tôi cho cô đã hết.Rất tiếc !

          Mắt rời thân thể nàng,tôi thẳng đường ra cảnh sát cuộc dù biết mình sẽ phải đợi lâu với các thủ tục kiện cáo…

          Thây kệ ! Ngồi ở văn phòng chờ đợi cũng có cái thú.Tiện Tay viết ít câu, hoặc da diết làm vài bài thơ tình ướt chèm nhẹp gởi báo.
          Chẳng chết ma nào.Khỏi đi tù vì tội ham trái cấm là phước chín mươi đời nhà tôi rồi !





          đăng sơn.fr


          _______________

          dangsonfr.blogspot.com
          ( CHÚNG MÌNH )
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2012 04:23:34 bởi dang son >
          #95
            Ct.Ly 11.05.2012 16:37:35 (permalink)
            #96
              dang son 18.05.2012 14:50:59 (permalink)

              NỢ -


              _______________________






              Nghe chữ Nợ thì hãi lắm.

              Nợ tiền,nợ bạc,nợ tình. Chẳng có ai mà không mắc nợ. Thiếu tiền thì chạy nợ.Nợ nhà băng không trả nổi thì nhà băng xiết nợ,kéo nhà, kéo xe.

              Có một cái ông nọ,hì hục đi làm - Làm ngày làm đêm chỉ đủ sống.Ông ta phải trả đủ thứ tiền giấy tờ,tiền hưu,tiền mắm muối...tiền thuế má và nhiều khi bị trễ nãi trong việc trả tiền định kỳ cho quỹ hưu bổng.Cái nhà hành chánh này gửi ngay một ông huissier đến gõ cửa vào đúng 8 giờ sáng.Cái ông nợ nần cáu lắm,mời lão ấy vào nhà và tiện tay khoá chặt cửa chính lại.Mời lão Huissier đòi nợ ngồi xuống,rót nước mời lão uống sau khi mang tất cả " đồ chơi " riêng gồm có một xấp giấy tờ và cả súng ống,đạn dược,dao kéo bày hết lên bàn.Lão vòi nợ ngắm nghía bản mặt hầm hầm của chủ nhà để bắt đầu teo,teo.

              Teo thì cũng phải thôi,mấy thằng túng quá thì hay làm liều.Thằng nghèo rách thì cái mạng của nó rẻ lắm.Cái mạng nhà giàu thì có vẻ đắt và quý hơn.

              Tên nhà nghèo nghiên cứu cái màu xanh tái trên mặt lão đòi nợ của nhà nước thì có vẻ chưa hả giận.Gã nói :

              - Tiền trả hàng tháng trong công băng,đã rút.Sao còn đòi ? Tính lời lãi hả ? Mời ông xơi nước và ngồi lại đến tối.Để tui tính ông ?

              Lão vòi nợ chép miệng.Quýnh quáng bốc phone gọi ngay cho nhà nước để giải quyết và sửa chữa sai lầm.Lão sợ thì cũng là chuyện dĩ nhiên vì vừa qua,báo chí hay đăng tải việc đi đòi nợ và bỏ xác tại chỗ. Lão thấy mình chưa tới số.


              Đó là sơ sơ việc nợ nần hành chánh,nợ tiền bạc.


              Còn Nợ Tình thì sao ? Mắc cái chi mà phải nợ nhau ? Nợ nhau một lời thề ước.Ước hẹn cái gì mơí được chứ ?

              Có chuyện xưa kể : Hai gã kia làm bạn,mê say nhau quá nên uống rượu với nhau và rủ nhau cứa dao vào ngón tay để hoà máu nhau vào ly để uống và thề nguyền làm anh em tri âm,try kỷ.

              Có chuyện tình kể : Hai đứa kia yêu đương nhau và vác nhau ra bờ sông,nắm tay nhau,hôn nhau da diết và thề nguyền sẽ thuỷ chung để lấy được nhau....

              Thời gian trôi - Trôi. Có kẻ giữ được lời thề nguyền.Có kẻ không. Chuyện ai thì nấy biết.Nghe chơi như thế rồi giữ lấy một ít để ngẫm nghĩ.Để viết.


              Viết cũng là một cách để trả nợ.Không nhiều thì ít.Nếu không trả hết một lần được thì sẽ trả góp.




              đăng sơn.fr
              _____________________







              * Nhắn CôngTử Lỳ của vntq :

              Công tử nè.Cám ơn nàng đã dùng thì giờ để chỉnh lại tên của tác giả trong tuyển tập Truyện ngắn của @nguyênhạ và đăng sơn.fr ở thư viện.

              Như thế,ta không bị mắc nợ phải trả góp.Và đs viết bài này như một cách " trả nợ " nàng đã dùng thì giờ ấy.

              Vui nhé CôngTử - ( Và nàng sẽ mắc nợ tôi thêm một lời chúc )



              nđs.



              _____________________
              #97
                Ct.Ly 18.05.2012 15:54:16 (permalink)
                #98
                  dang son 25.05.2012 01:42:49 (permalink)

                  .


                  Gửi lời chào Nàng Công tử Lỳ trước khi viết tiếp

                  tình thân

                  nđs.


                  &
                  #99
                    dang son 25.05.2012 02:03:25 (permalink)
                    .



                    ƯỚC MƠ





                    Nếu ai hỏi tôi đã mơ ước gì khi còn bé xíu,có lẽ tôi sẽ ú ớ ( không biết đường nào trả lời ).

                    Nếu ai lỡ bộ hỏi tôi,chẳng hạn : tôi thương gì,ghét gì thì tôi sẽ trả lời trôi chảy lắm.

                    Hồi bé,tôi thương cha tôi,ngày ngày cha đi làm nuôi gia đình,tôi thương cái bệnh hay nhức đầu của cha mỗi chiều tối đi làm về và tôi bóp trán cho cha.Những ngón tay nhỏ bé của thằng con đã làm cha vui....

                    Thưở nhỏ,tôi thương mẹ mỗi lần thấy mẹ làm bếp.Thịt khi nước dừa ngon lắm ! Gạo thơm lắm vơí bát canh cua.Mẹ đã là bà tiên khi để con nằm gối đầu trên đùi mình và gãi đầu cho nó ở những đêm hè ngồi ở hàng hiên rì rào gió trong từng câu chuyện kể.

                    Ngoài cha mẹ,tôi thương mấy đứa em ê a ngồi học bài,mỗi đứa một góc dưới sự giám thị của anh lớn.

                    Còn chuyện ghét thì có nhiều lắm.Kể hoài không thể hết một trang giấy.Ghét cái mặt nghiêm nghiêm của thầy cô khó tính.Ghét ông giám thị dữ dội vơí học trò và ghét cả con nhỏ đã nỡ làm ngơ không trả lời bức thư tình vụng về thưở đầu tiên.Ghét những cái đáng ghét kiểu chướng tai gai mắt của mình và của người...

                    Mãi đến sau này,đối diện vơí bao điều xảy ra trong cuộc sống,cái chuyện Thương hay Ghét đối vơí tôi không còn thành vấn đề nữa.

                    Đọc đến đây - có lẽ bạn đang tự hỏi : " Vậy thì tôi viết những hàng trên để làm gì ? " - Nếu thế thì tôi trả lời bạn rằng : " Tôi đang nghe nhạc.Bài Imagine của John Lennon thời Beatles.Lời hát có những câu dịu dàng.Lắng nghe ca từ êm dịu như thế,tôi thấy mình dịu đi trở lại khi muốn nói về những ước mơ.Trong sự mơ ước ấy không còn một điều nào để ghét.


                    Nói về những sự thương yêu,mình có thể giúp mình dễ chịu vơí đời.



                    đăng sơn.fr






                    -
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2012 02:05:53 bởi dang son >
                    dang son 01.06.2012 03:05:04 (permalink)
                    .





                    HÃY NÓI VỀ CUỘC ĐỜI.


                    _________________________________



                    Cơm nước xong.Ngồi đấu hót,tán gẫu mãi cũng chán . ( Không lẽ bảo nhau lôi mấy cái đề tài cũ rinh rích của hàng xóm,người quen ra nói ? )
                    Bà bạn chủ nhà mở Tv,nhét đĩa karaoke vào máy và bắt đầu ‘’ phát sóng ‘’, bà còn trẻ,tai thính ,mắt tốt nhưng có cái tật mở nhạc rất lớn,tay chân bà lại có thêm cái tội táy máy - cứ làm
                    như mình là kỹ sư âm thanh thuộc loại cừ ! – Có bao nhiêu cái nút chỉnh tone bass,treble trên máy,bà vặn,bà quay tưới hột sen….Gặp cái đĩa âm thanh tồi tệ,tiếng đàn ,tiếng trống cứ choảng nhau chan chát loạn xà ngầu.

                    Nghĩ cũng tội nghiệp cho Vi,cậu bạn trẻ từ Paris có lòng xuống chơi với cái giọng hát khá tốt được đào luyện từ ca đoàn bên Saigon,cậu bé nổi gân cổ đánh vật hò hét đuổi theo ban nhạc gần long phổi !

                    Tôi hải hùng,rời mấy bài viết ở Net,hạ giọng nài nỉ bà chủ nhà :

                    - Bà nhà ơi ! Làm ơn vặn nhỏ ban nhạc dùm. Điệu này chắc hàng xóm gọi cảnh sát mất !
                    - Ông thật là khó chịu và khó ưa ! Tường dầy như thế,hàng xóm nào nghe ?!
                    - Khổ lắm bà ạ.Hàng xóm của bà là cái lỗ tai tôi !

                    Mấy người bạn khác nhao nhao đòi chọn bài hát,tôi lợi dụng sự hỗn độn,phóng đến dàn máy chỉnh lại mixage và cân bằng âm thanh…

                    Bà con thi nhau hú hí,tà tà du dương với một loạt ‘’ Thất Tình Liên Khúc ‘’.Nào là ….Anh Còn Nợ Em,công viên ghế đá…..Nếu mai anh chết,em có buồn không ?....Nào là …Trong cuộc tình ân hận,Tình Lỡ,Tình Khúc Buồn……….”

                    Nghĩ cũng lạ ! Hình như càng thất tình,càng đau đớn,người ta càng có hứng sáng tác và trang điểm hoá chuyện tình theo chiều hướng ‘’ Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ‘’ ?!


                    Mở cửa sổ,ngó xuống mặt đường.Trời lưng lửng buổi đêm cuối đông,xe cộ bớt nhộn nhịp,người đi bộ thưa dần.Xa xa, ở mấy góc đèn đỏ dẫn ra mé sông,vài gã lưu linh đang siểng niểng,lừng khừng với những bước chân xiêu vẹo và hồn tôi cũng xiêu xiêu từ hai ly vang uống lúc nãy.

                    Đóng cửa sổ,nghe tiếng Vi hát.giọng trầm ấm :

                    …..hãy nói về cuộc đời
                    khi tôi không còn nữa
                    có lấy được những gì
                    về bên kia thế giới…Em là chim bói cá,tôi là ánh trăng ngà.
                    Chỉ cách một mặt hồ…..

                    Khỉ ạ ! Nhạc việt từ lời thơ Khúc Thụy Du buồn bã quá !
                    Chẳng biết cái ông nhà thơ có uống say lúc thất tình ? Mà dễ gì ruợu có thể làm người ta quên ? ( Mới đây, nhân đọc một bài viết về y học ,có một đoạn xác nhận rằng : Càng uống rượu,người ta càng nhớ trong cái say ).
                    .. Say em ,ta đuối cuối ly
                    … Càng say càng nhớ li bì nỗi đau !


                    Nửa khuya.Máy nóng,mỏi miệng,mọi người lục tục từ giã nhau.
                    Bầu không khí yên tĩnh trở lại.Với tay tắt máy,bà bạn bắc kỳ nhìn tôi,tia mắt hí hửng dò xét,giọng điệu kiểu tò mò điều tra viên :
                    - Này ! Cái ông kia.Không nghe ông hát đến nửa câu tối nay ?!
                    Ông đang thả hồn thơ thẩn và nh² nhố với em nào trên Net
                    vậy ? Nghe nói dạo này ông tí tớt, tán tỉnh du dương bằng mấy bài thơ con cóc rất da diết.Khai hết cho chúng tớ nghe xem ?

                    - Chúa ơi ! Xin bà tha cho.Xin đừng nghĩ bậy và đặt điều.

                    Thấy tôi nhăn nhó như khỉ ,Vi xen vào khi lại sát bàn.Cậu trẻ cười tươi,miệng cười rất quyến rũ :
                    - Có ai buồn ngủ chưa ? Nếu chưa,mình thử chơi cái trò này.Trò hỏi đáp.

                    Cả bọn tròn con mắt :
                    - Đố vui có thưởng ?!

                    Vi đáp :
                    - Không thưởng,không phạt. Đại khái có 7 câu hỏi và người trả lời không đuợc suy nghĩ quá lâu.

                    Mọi người đồng ý,im lặng để tập trung nghe các câu hỏi :

                    - Câu hỏi 1 :
                    • Để đi xa ( du lịch ),bạn mang gì trong cái va ly ?

                    - Câu hỏi 2 :
                    • Đến trước một khu rừng,Bạn tưởng tượng ra điều gì trong đó trước khi vào.Có do dự không ?

                    • Câu hỏi 3 :
                    • Vào sâu trong rừng,thấy một căn nhà gỗ,bạn làm gì ?

                    - Câu hỏi 4 :
                    • Rời căn nhà gỗ,bạn gặp một đàn khỉ dang nhảy nhót,bạn thấy bao nhiêu con ?

                    - Câu hỏi 5 :
                    • Khi gặp một con hổ trong rừng,phản ứng của bạn ra sao ?

                    - Câu hỏi 6 :
                    • Sau khi đụng độ hổ ,bạn bước đến gần một hồ nước,bạn thấy nó ra sao ? Cảm tưởng ?

                    - Câu hỏi 7 :
                    • Rời khỏi bờ rừng, đứng trên một ngọn đồi cao để nhìn lại chặng đường,bạn có nghĩ mình sẽ trở lại nơi đã đi qua ?

                    Tôi thấy cái trò chơi có vẻ hấp dẫn như một bài phỏng vấn bèn tắt computer và lắng nghe từng ngưòi trả lời.Mỗi người một ý…

                    - Còn anh ? Thế nào ? Vi hỏi.


                    Thế nào là thế nào ?

                    ….. Hãy cho tôi một ngày đẹp để đi xa.Ngoài quần áo và vài thứ vật dụng cần thiết,tôi nhét vào valise vài quyển sách,vài tờ tạp chí. Đến trước cánh rừng,tôi tìm cho mình nỗi háo hức tò mò trước cảnh vật.

                    Sau khi định xong phương hướng,tôi thả chân đi dạo như một tìm kiếm và được hít thở, sống với thiên nhiên,tai nghe tiếng chim hót và tiếng gió sào sạt gió…..tôi đi vòng quanh căn nhà gỗ có vẻ quạnh hiu nhưng xinh xắn kia, đưa tay gõ cửa để xem may ra có gặp đưọc một ai,hỏi dăm ba câu chuyện gì đó về phong thổ và tìm hiểu thêm về cảnh trí….Nói lời cám ơn và từ giã.

                    Trên đường quanh co,chẳng may tôi gặp con hổ to tướng,chẳng biết nó đói hay no ? Nó đang vui hay buồn ? Chẳng biết nó sẽ thân thiện hay sẽ hoảng sợ vì sự có mặt bất thường của bóng người ? Người đứng yên,nhìn vào mắt vật.Không tỏ ý khiêu khích.Người và vật rình ngó nhau, ngắm chán người với bộ xương ít thịt,hổ lắc đầu chán nản bỏ đi.

                    Tôi mừng rỡ ,thơ thẩn ra góc bờ hồ,thong thả ngồi xuống nghỉ ngơi và ngắm cảnh,chụp hình…
                    Sau khi đã tội nghiệp và tận tình săn sóc cặp giò xương xẩu của mình,tôi buộc lại dây giầy để chuẩn bị leo lên ngọn đồi cao vi vu gió mát,quay đầu nhìn xuống đoạn đường và bìa rừng phía dưới.Ngắm nhìn như một lưu luyến khoảng thời gian đã trải qua.Bụng nghĩ : ‘’ Có dịp,tôi sẽ trở lại ‘’ ( nhưng lần
                    này ,chưa chắc chú Cọp sẽ chê tôi ! Chỉ có trời mới biết.)

                    Vậy thôi. Đơn giản.


                    - Anh hiểu ý em ? Vi cười cười.
                    Tôi cười cười :
                    - Em muốn ẩn dụ qua những câu hỏi về cuộc đời phải không ?
                    Giải phương trình đi.

                    - Đúng vậy. Đó là một trong những bài Trắc Nghiệm tâm lý đã trải qua của một thằng bạn nhạc sĩ dương cầm rất cừ khôi của em.Nó là người quá nhạy cảm và luôn muốn mọi điều đều được như ý đến độ thập toàn.Và càng muốn thập toàn,nó đã nhiều lần định lìa bỏ cuộc đời .Em đang tìm cách cứu nó.

                    - Cậu cứu kiểu gì ?

                    Vi cười hiền lành.Trong kiểu cười có cái ranh mãnh :
                    - Em bảo nó thử làm lại bài trắc nghiệm vừa rồi.

                    Câu hỏi thứ Nhất.
                    Hành lý tượng trưng cho cách thức vào đời.

                    Câu thứ Hai.
                    Bìa rừng là cách thức nhập cuộc với đời.

                    Câu thứ Ba.
                    Căn nhà trong rừng.Nói và hiểu về cách giao tiếp,xử thế với đời.

                    Câu thứ Tư.
                    Đàn Khỉ. Ý nói về cái nhìn về xã hội,tập đoàn ,gia đình…

                    Câu thứ Năm.
                    Hổ dữ là hình ảnh tượng trưng cho cách thức tiếp cận vói những bất trắc trong cuộc sống.

                    Câu thứ Sáu.
                    Nói về tâm hồn và cách nhìn về đời sống tâm linh và nghệ thuật để sống.Sống cách nào ?

                    Câu thứ Bảy.
                    Ví như một lời tổng kết về cuộc đời của mình khi về già.

                    Vi ngưng một chốc và nhìn thẳng vào mắt tôi :
                    - Để em mở phone cho anh nghe một đoạn dương cầm classique trong đêm của nó. Đêm nào nó cũng thức đến 2 ,3 giờ sáng úp headphone vào tai đánh đàn.Muốn em gọi nó giờ này không ?
                    - Không. Để hắn yên.Cho anh nghe tiếng nhạc được rồi.

                    Tiếng dương cầm thánh thót bên tai,tôi nhắm mắt hình dung đến bóng đêm trên phím đàn của một người cô độc.
                    Hình như bóng đêm tượng trưng và rất đủ nghĩa cho một khoảng đời vừa rộng lớn ,vừa chật chội ?

                    Tiếng đàn dẫn tôi đi sâu vào đêm về sáng.
                    Đêm màu trắng.





                    đăng sơn.fr






                    *** ( Ngưòi viết đã cố tình bỏ xót một chi tiết khá quan trọng của bài Trắc Nghiệm.Bạn có tìm thấy
                    không ?.Nếu đọc kỹ bài này.)

                    dang son 02.06.2012 12:26:43 (permalink)

                    .





                    HÃY NÓI VỀ CUỘC ĐỜI.


                    ________________________________




                    Khi đọc xong bài viết vơí cái tựa Hãy Nói Về Cuộc Đời,một cô nhỏ đã gửi thư ,viết cho tôi như sau :


                    " Chú à ! Phần trắc nghiệm của chú không thấy nhắc đến đàn khỉ ... chú cố tình bỏ chi tiết này hả ? VÌ SAO ?
                    Bài " Hãy nói về cuộc đời " là một bài viết rất ý nghĩa . Diễn tiến câu chuyện rất xúc tích , tuy ngắn gọn mà đầy đủ .Chân mà rất thiện ,thiện mà hoàn mỹ . Cách kết thúc cũng rất đặc biệt ,nó thỏa mãn người đọc với đầy đủ kích thích .Còn đàn khỉ tượng trưng cho mặt trái của xã hội ...ugly true ?

                    Nè ,chú đừng viết những thứ tầm phào nữa được không ? không xứng với chú , đừng làm những bài thơ thất tình nữa ...
                    vừa cải lương ...vừa hài .Muốn cho mọi người biết đại tình nhân đang thất tình thiệt sao ? Đừng tưởng không ai hiểu gì nghe , . Ngoan ngoan nào ...nếu không chú sẽ mất một đọc giả trung thành nhất .
                    " - Trắc Nghiệm



                    ____________________


                    Thấy buồn cười.Độc giả mà thành " độc thiệt "
                    Hết ý kiến.



                    Bây giờ là 6.24 buổi sáng.Công việc đang chờ vơí quãng đường xe chạy.Tôi sửa soạn rời bàn giấy để chạy vơí vòng thời gian và dòng đời.

                    Chiều nay,sắp xếp thì giờ.Sẽ trở lại bàn viết.Viết để .....




                    đăng sơn.fr


                    dang son 08.06.2012 13:55:43 (permalink)
                    .




                    CÒN GÌ ĐỂ NÓI VƠÍ NHAU...




                    _____________________________________________________





                    Để tạo sự ngạc nhiên hoặc theo một thể cách trong nghệ thuật nói chuyện,người Pháp hay nói kiểu nhẹ nhàng để vào chuyện :

                    - Tôi báo cho bạn một tin vui và một tin buồn. Bạn muốn nghe chuyện nào trước ?


                    Thường thường,người nghe hay chọn điều buồn để nghe và chờ điều vui sau như một cách pha trộn và an ủi mình trong sự cân bằng.

                    ___________




                    Ở buổi sáng đẹp trời,nắng hây hây,hoa lá rung rinh,tôi buộc phải nghe vài tin tức,vài chuyện tình mà theo tôi : chẳng vui,chẳng buồn.



                    1. Chuyện thứ nhất :


                    " Cô sinh viên tóc vàng con nhà giàu ,bỏ học,lấy chàng hoạ sĩ kiêm nhạc sĩ á đông.Chàng tóc đen dáng phong trần,lãng tử thích bay nhảy bị nàng cột chân bằng một tin mừng nhưng cũng là tin buồn của chàng : Một đứa con mang trong bụng.

                    Chàng phải ngừng chân,đặt hành lý xuống để lấy nàng.Nàng mê chàng vì tài nghệ cho dù có những điểm khác chẳng bao giờ hạp nhau.Nhà vợ lo cho cô con gái cưng từ chiếc xe mơí đến chuyện mua nhà,tậu đất....Lúc nào chàng cũng thấy mình cô đơn trong cái thế giới khó hoà đồng của hai nguồn văn hoá Âu Á.Và chàng thấy vò või,cô đơn giữa 4 đứa con thi nhau ra đời năm một.

                    Và chàng nghệ sĩ bắt đầu vẽ hạnh phúc của mình bằng những gam màu xám xịt.



                    Buổi sáng đang đẹp trời,chàng điện thoại cho chúng tôi báo là hai người sửa soạn ra toà ly dị,đường ai nấy đi từ trong tâm hồn đã từ lâu dù vẫn còn ở chung nhà,chờ bán nhà chia tay....

                    Buổi sáng đang ngập xanh nắng.Nàng nhà tôi kể tanh bành câu chuyện như thế khi ngồi vơí tôi ngoài khu vườn ngập tiếng chim hót trên cành.Tôi lắng nghe câu chuyện.Lòng không buồn ,không vui.Chuyện đến nhế thì phải thế.

                    Vòng quay của cuộc đời là một tiếp diễn của những điều buồn,vui...






                    2. Chuyện thứ hai .




                    " Gặp lại người quen sau 10 năm.Thấy râu ria người quen lởm chởm để già hơn tí nữa,anh ta nói đã ly dị vợ 4 con và đã sang sông vơí người mới,để thêm cô tí nữa.Chuyện của anh ta chẳng dính dáng gì đến tôi.Tôi hỏi thăm anh về người hàng xóm cũ và cũng là bạn tôi ( người ấy là cựu em rể của anh ta ).

                    Mặt anh tỉnh khô :

                    - Nó,từ ngày chia tay vơí em tôi đâm ra nhậu nhẹt,mất cả cái bằng lái sau khi sỉn sỉn rượt nhau vơí cảnh sát.Nó bị vào tù hai tháng vì thêm cái tội lái xe khi không còn bằng lái.Nó chơi cả cần sa,hút sách....Bây giờ ,nó ốm như con mắm khô.


                    Tôi nghe để ngẩn ngơ.Ngày hạnh phúc đầm ấm bên vợ và 3 đứa con nhỏ đâu rồi ? Hắn đã làm việc chăm chỉ.Muốn gì có đó từ lúc tạo dựng bằng hai bàn tay trắng ở cỡ tuổi 18,20.Biết bao nhiêu gian nan,đắng cay,ngọt bùi để lấy được nhau dù gia đình ngăn cản...

                    Bây giờ thì...



                    Đang đứng vơí nhau ngoài đường phố đông đúc xe cộ người qua kẻ lại,tôi không nghe tiếng chim hót trong thành phố.Chỉ nghe tiếng người hót kể chuyện buồn bã trong buổi sáng trời đẹp.

                    Bước sang bên kia đường,tạt vào chợ búa,nghe tiếng gọi tên.Gặp lại thêm một người quen biết.Ông cao lớn,đẹp trai.Hỏi qua,hỏi lại thì ông nói ông đang ra toà ly dị - Lần này là lần thứ hai và ông thề là sẽ không bao giờ lấy vợ nữa.Đủ rồi .



                    Chuyện tình nào cũng chẳng dính dáng mình.Tôi biết là như thế -


                    Buổi sáng hây hây nắng êm.Tôi quay đi.Thấy mình có điều chẳng vui.







                    đăng sơn.fr




                    --
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2012 14:24:36 bởi dang son >
                    dang son 21.06.2012 23:16:46 (permalink)
                    .






                    2012







                    ___________________________________________






                    1.



                    2012 là tựa đề của một cuốn phim loại USA đã không gây được một tiếng vang nào ở các rạp hát.Trước ngày trình chiếu, người ta đã thấy những tấm bảng quảng cáo khắp nơi. Thiên hạ rù rì đọc ở nơi này nơi kia : đài truyền hình nheo nhẻo cộng tác vơí báo chí nói về ngày tận thế : tháng 12.Ngày 21 -

                    Vậy mà thiên hạ vẫn phớt lờ.Cuốn phim giả tưởng bị ế nhăn nên nhà sản xuất vội vã ra đĩa DVD để kéo vốn.Người bạn đến thăm,mang cái đĩa có in bìa rất đẹp để tặng tôi.


                    Thấy cái tựa ,tôi hãi và rét lắm nhưng vẫn trêu anh :

                    - Bạn tặng tôi ngày tận thế há ?


                    - Ông xem đi.Ép phê hình ảnh ghê gớm lắm ! Âm thanh loại 7 chiều kinh lắm !


                    Mãi bận bịu công việc,tôi lê la bỏ cuốn phim ấy vào hốc kẹt đóng bụi.Lúc nhớ lại lời thiên hạ đồn rùm trên Net và ở mấy chương trình TV,báo chí,tôi lấy cái đĩa ra xem.Hình ảnh,âm thanh thì ghê rợn lắm qua các xảo thuật điện ảnh mà cốt truyện thì rỗng tuếch ! Xem đến 2/3 phim,tôi cái kỉnh,tắt máy và muốn quên ngay những gì đã xem.Thì giờ không phải là những thước phim vô bổ !








                    2.




                    Tháng 5 trôi qua,tháng 6 vùn vụt kéo đến.Mùa hạ bắt đầu vơí tất cả những ngày hội trong thành phố.Bà con thi nhau kéo ra đường nghe đập đàn,đập trống.


                    Trong một bữa ăn uống,nghe bạn bè kháo nhau về ngày tận thế ( Lại nhắc ).Có người im lặng ( lo lắng ).Có người đùa bỡn :

                    - Vậy thì ngày ấy ,chúng mình nên họp nhau lại để đàn địch,ăn uống,nhảy nhót và chết chung cho vui.


                    - Lên trên kia ,cả đám gặp lại nhau đỡ lạc lỏng...


                    Tôi thấy buồn cười vơí cái kiểu chết chùm,chết chung ấm áp ấy.Mà biết đâu lúc ấy chẳng ai nhận ra ai.Hồn cứ lơ lửng như mây.Mây nào cũng na ná giống nhau.



                    Bây giờ là tháng 6.Sáng trưng trưng,trời xanh ngát vơí lấm tấm vài mảng mây trắng,tôi vừa làm việc vừa nghe nhạc.Cái đĩa của da đen Usher đang nhả bài số 7 của cái cd Caught Up : I am not perfect. Ừ nhỉ .Đời sống này có gì là thập toàn ? Cuộc đời và con người có hai ba bộ mặt ảo và thật.Thiện và Ác.Khi quay sang một khoảng bóng tối đậm đặc là ta có thể nhìn thấy hàng trăm,triệu sự việc oái oăm kỳ quặc xảo trá của người đời.Quay về phía đầy án hsáng thì ta có thể chiêm nghiệm được biết bao điều tốt lành ,lương thiện của con người...

                    Con người đang tàn phá trái đất theo những tiến bộ kỹ thuật vượt bực và người ta cũng cùng lúc tìm mọi cách để ngăn chặn sự tự huỷ bằng những phương hướng bảo vệ môi trường thiên nhiên...




                    Bây giờ là tháng 6.Gần hết năm 2012 ( con số tròn trịa và đẹp ).Mặc ai nói gì thì nói.Có tận thế hay không thì chưa biết.

                    Ngày 21 tháng 12 sẽ đến. Tôi sẽ để một cái đĩa hát hay nhất trong đời tôi,tôi để sẵn trang sách đẹp nhất và hay nhất mà mình hằng yêu thích.Tôi sẽ bật đèn mờ,nắm tay người tôi yêu,đọc một lời kinh tự biên,tự diễn và sẵn lòng chờ đợi sự chuyển động của trời đất.


                    Để xem sao.Và tôi hẹn bạn sau ngày 21 tháng 12.2012.Ở chỗ này.







                    đăng sơn.fr




                    ( thế giới Ảo và tình Thật )
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2012 23:37:05 bởi dang son >
                    dang son 29.07.2012 23:42:44 (permalink)
                    .






                    TỊNH.





                    Buổi chiều.
                    Trời đẹp rực rỡ sau một dãy nóng oi bức kiểu ăn vạ đòi mưa.Nắng vàng trải đầy bãi cỏ để báo hiệu giờ giấc làm việc đã chấm dứt.

                    Hưởng và thưởng thức khoảng giờ còn lại như thế nào ?
                    Không lẽ ngồi yên trước màn ảnh Tv chờ xem tin tức ?
                    Tin gì ? – Tin án mạng : Một đứa bé đạp xe đạp quanh nhà bị giết bằng 40 nhát dao ở Lyon ? Chuyện động đất 5.6 ở Los Angeles ? Chuyện dân nghỉ hè tiết kiệm ,không tiêu xài, ăn uống mạnh bạo như những năm trước khiến nhà hàng,quán nước bị sút giảm thu hoạch đến 30%.

                    Tin ..tin……Nhét ba cái mớ tin ấy vào đầu thì thấy uổng
                    cả buổi chiều hạ !


                    Nắng tháng bảy đang rực rỡ trần truồng trên cây cỏ,hoa trái.Nắng tháng bảy lùa hơi thở vào cuốn tiểu thuyết thứ nhì đang đọc trong tuần.

                    Nhà văn nữ,trẻ măng,mang cái tên con trai khô cứng đã đặt cho sách của mình một cái tên nghe ‘’ nặng nề ‘’ và ‘’ nhẹ hững ‘’ : Bóng Đè.
                    Cô có khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con,má hồng hồng,phúng phính sữa,cô có nụ cười tươi trong tấm chân dung với đôi mắt to,kiểu mắt bồ câu và cô chống tay vào cầm xem ra vẻ thơ mộng,duyên dáng !
                    Dưới tấm ảnh đẹp là lời đề bạt dẫn truyện.Cô ví von mình là một người chụp ảnh để nói tại sao cô viết văn và viết về điều gì….

                    Toàn thể các truyện ngắn của cô văn sĩ đặt trọng tâm vào ý niệm,linh cảm,nội tâm đau đớn,ray rức của thân phận đàn bà.Kể cả cách diễn tả về những trận bão trên xác thịt - nhục thể -


                    …. Cuối tháng bảy.Chiều còn đẹp nhưng những trang sách,những dòng chữ và cách hành văn,bút pháp của người viết đã làm tôi buồn bã,rã rời,hoang mang.Tôi muốn vùng thoát khỏi những cảm giác ảo tưởng,hoang đường của tâm hồn các nhân vật trong tập truyện ngắn.

                    Tôi gấp quyển sách để trả lại tôi cho khu vườn yên tĩnh dưới vạt nắng lõa lồ,tươi mát.
                    Tôi hình dung ra vẻ mặt không hài lòng của cô nữ sĩ vì đã không cuốn hút được thêm một người đọc.

                    Không bằng lòng là chuyện của người viết.
                    Không đọc,không nuốt nổi để không tiếp tục đọc đến trang cuối là chuyện riêng của một cá nhân !
                    Chẳng ai đụng ai. Tôi thích yên tĩnh với những buổi chiều như thế này, để thả mắt đi dạo với thiên nhiên .
                    Và tôi biết,trong lúc đi dạo ấy,tôi sẽ thả quên quyển truyện ngắn của cô bé trên một băng đá rì rào lá.Và tôi sẽ quên.
                    Như bao lần muốn quên những điều không tiếc nuối.


                    đăng sơn .fr
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 19 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 283 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9