VIẾT ĐỂ....
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 19 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 283 bài trong đề mục
dang son 30.07.2012 02:10:14 (permalink)
.






VIẾT CHO NHỮNG ‘’ CÁI TÊN ’’ CỦA NGÀY XƯA


_______________________________________________________



Người ta hay đặt cho nhau những cái tên kỳ lạ. Ở Việt Nam,kiểu nhà quê mộc mạc,lắm đứa bé con được gọi là cu Tí,cu Tèo,cái Hĩm hoặc cái Ốc,con Xoài…..Bên Tây,với gia đình hoặc bạn bè thân thuộc,bạn tên là Louis,Mathieu hoặc Patrick ,người ta sẽ gọi tắt tên bạn là : Lulu,Mat,Pat hoạc Patou….

Ông khách trẻ đứng trước mặt tôi không biết ông tên gì mà vợ ông cứ âu yếm gọi là Bébé Mon Bébé ( My Baby ! )Thấy dễ thương chi lạ ! Ông Bébé gọi lại vợ là Maman ( Má thằng Cu Tí ).
Tôi đọc được sự dịu dàng,thương yêu của họ từ ánh mắt và cử chỉ.
Họ lấy hàng xong,chào từ giã với lời chúc của tôi : ‘’ Với tất cả Hạnh Phúc của Trần Gian ‘’. Nghĩ lại cái lời chúc mà giật mình ! Đao to,búa lớn quá chăng ? Nếu tính theo thống kê của Bộ Xã Hội Pháp,cứ 3 cặp lấy nhau thì có dến 2 cặp rời nhau,bỏ nhau sau 5 năm chung sống.


Cái anh bạn đứng trước mặt tôi nằm chình ình rõ ràng trong cái thống kê ớn lạnh ấy ! Eric - khổ người vừa tầm,tóc tai gọn ghẽ,mặt điển trai kiểu tài tử phim cao bồi của Ý đại Lợi – Anh thông báo cho tôi biết về sự đổ vỡ của vợ chồng anh sau 6 năm dựng nhà dựng cửa chung sống.Hai đúa con là nhân chứng của sự chia lìa giữa bố mẹ.

Eric cười hiền lành,buồn bã :

- Tại Tớ hiền lành quá.Không biết thường xuyên nói chữ Không.
- Cậu nghĩ rằng đàn bà thích tiếng NON ư ?
- Lần trước bạn chẳng bảo thế là gì ?


Ừ nhỉ. Nhớ có lần tôi chướng đời,cả gan nhắc bạn mình điều này khi lý luận : Đàn bà ( hoặc đàn ông ) sẽ hư, đổ đốn nếu ta cứ gật đầu ừ, ừ,oui, oui ngoan ngoãn.

Tôi đã cẩn thận lựa lời mà nói.Không nói vào đúng vào dịp 8/3, ngày Phụ Nữ Bình Quyền vì sợ bị phái Nữ đả đảo,phản kháng !

Ở xứ này,vào cái thời đại bình đẳng nam nữ,các ông hay bị các bà đâm đơn ly dị và tôi nhận thấy rõ một điều : Các ông không được giữ con,gần con cũng biết đau khổ dài lâu hơn mức bình thường ! Nói như thế không có nghĩa là người viết binh vực và nghiêng về phía quý ông.

Khi viết,người viết nên cố gắng loại bỏ thành kiến hoặc nghiêng nặng về giới tính ( Con chữ và tâm hồn không nên có giới tính để được gọi là cân bằng và bình đẳng ! )
Theo các nhà tâm lý học,trong mỗi con ngưòi luôn có cá tính Nam và Nữ trà trộn nhiều hay ít,còn tùy…Sự nhạy cảm và cách nhìn một vấn đề nên được uyển chuyển để có thể hiểu theo một khía cạnh trung dung và phản ứng theo từng hoàn cảnh riêng.
Nhìn vào thực trạng lứa đôi khi đặt bút viết,có nhiều khi tôi quên mình là Đực hay Cái.Không này,không kia hoặc là Lưỡng Giống cũng được.

Ở cửa hàng,lắm lúc tôi được nghe câu :
- Cái Cha Nội mắc dịch đâu rồi cà ?

Một bà vợ ‘’ ó đâm ‘’ đã gọi và đặt cái tên hiệu cúng cơm của chồng bà ta như thế !
Tôi lấm lét, ơn ớn và nghĩ thầm ‘’ Những cái tên gọi thân thương đại loại : Honey,Baby,Chéri,Cục Cưng,Cục Vàng,Cục….. của bà ở ngày xưa đâu rồi ?! ‘’

Ôi ! Tội nghiệp thay cho những thân phận của tình yêu mà thời gian đã hợp tác cùng con người để biến đổi !
Hình như những lời chúc như : Trăm Năm Hạnh Phúc…Tất cả những Hạnh Phúc của trần gian….đã không còn chỗ để đứng nữa ?

Làm gì có sự vĩnh cửu trên thế gian này ?
Tôi biết thế nhưng vẫn thích được nghe những cái tên gọi thân thương của những người Yêu nhau và thèm nghe ,nghe hoài câu :’’ Cu Tí Yêu Ơi ! Hĩm muốn hoài thương Cu Tí ! ‘’






đăng sơn.fr
dang son 02.08.2012 21:18:14 (permalink)
.







NGÀY MỚI





___________________________________





Cứ thử tưởng tượng bạn đang có một ngày rất đẹp.Đẹp từ buổi sáng khi đứng nhìn vạt nắng rạng rỡ bừng bừng ngoài khung cửa sổ.Lòng bạn đang thênh thang từ một bản nhạc vui và bạn đang nhâm nhi ly cà phê đầu tiên.Cảm thấy ngon,cảm thấy vui vẻ và cảm thấy có điều thoải mái khi mở máy,lục lạo để đọc những dòng chữ này.

Tôi, người viết những dòng này,chẳng biết bạn là ai,bạn đang ở chỗ nào trên mặt đất này.Chỉ biết là bạn đang ngồi,đứng ( và sống ở một buổi sáng ) để bắt đầu cho một ngày mới.

Nói đến buổi sáng là nói đến sự bắt đầu từ lúc thức dậy.Bạn làm gì ? Nghĩ gì ?

Buổi sớm của tôi,thường lệ,bắt đầu từ 5 giờ sáng.Tôi luôn luôn cẩn thận để chuông báo thức nhưng cái đồng hồ vô hình trong đầu mình luôn dựng tôi thức dậy đúng 4 giờ 55 phút.Sáng nào cũng thế,tôi tìm lại được mùi cà phê háo hức của tiếng nhỏ giọt óng ánh trong căn bếp yên tĩnh.Khẽ ấn ngón tay vào nút play bật máy,nhạc nhẹ nhàng trỗi lên trong khi tôi làm những dộng tác tập thể dục.Gân cốt dãn nở,hơi thở điều hoà mang lại cho mình sự tỉnh táo để ngồi vào bàn ăn,nhâm nhi ly cà phê sữa,đọc vài mẫu tin tức từ tờ báo hay tờ tạp chí hoặc nghe tin tức lặt vặt từ cái radio.


Sau bữa quà sáng,tôi thong thả mở cánh cửa văn phòng sau khi bước lên từng bậc thang gỗ . Thế giới riêng mở cho tôi cánh cửa của nó đúng 6 giờ sáng.Màn ảnh Pc tìm thấy tôi sau vài chữ PW mật mã.Trong tiếng nhạc hoà tấu,tôi thả mắt lướt trên màn hình tìm những trang web muốn đọc,tôi đọc chữ của bạn,đọc điều bạn đã viết và tìm lại những dòng chữ của mình.Bạn đã viết gì ? Tôi đã viết gì ?

Thời gian ngồi trước màn ảnh không cho phép tôi trì kéo.Ngừng mắt,rời trang web,tôi tìm tên một người bạn,một người thân để viết một vài dòng thư ngắn và gửi đi.

Vơí từng bước chân trở xuống nhà dưới,tôi xách chiếc cặp hồ sơ mở cửa ra vườn,chỗ đậu xe và đi làm,tôi hay thầm nghĩ lại và cám ơn sự tân tiến của thời đại mới.Ngày xưa đâu có được như thế.Thời chưa có điện thoại,chưa có email,đã bao lần đạp xe lè lưỡi đến tìm bạn bè,lắm khi đạp thè lưỡi trở về tay không.Gửi một bức thư đi xa,có khí phải chờ đến một hai tuần....

Bây giờ,cái gì cũng nhanh chóng.Lắm khi nhanh quá cũng thấy choáng váng mặt mày.Đã bao lần,tôi được chứng kiến cảnh người vừa lái xe vừa bấm số điện thoại,vừa lái vừa trang điểm,ăn uống hoặc vừa bấm chữ trên phone để gửi texte message,biết bao cái tai nạn lưu thông đã xảy ra vì bất cẩn... Đã bao lần,tôi thấy người ta bị stress quá độ khi dành dật nhau từ những khoảng cách dài ngắn trên đường phố,trên những bãi đậu xe vì họ nghĩ mình không có thì giờ để làm xong từng thứ,từng việc tuần tự nhau....

Để tránh điều đó khi lái xe,tôi luôn có một tờ báo,tờ tạp chí,có những bản nhạc mà mình yêu thích từ những cái đĩa cd và nhất là có sẵn một cuốn bloc note để bên cạnh chỗ ngồi lái.Nghe được vài bản tin có điều ngộ nghĩnh,lạ kỳ thì tôi chỉ chờ khi ngừng xe ở ngã đèn đỏ để ghi lên vài mẫu tự để đánh dấu cho những điều mình sẽ viết .

Tôi đã nghĩ đến câu chuyện nhỏ như thế này trong lúc lái xe để kể :

Đài radio Sud FM đang phát một chương trình đối thoại nói về cách xem TV và sự nhận định của dân chúng về các chương trình chiếu trên đài trong những ngày gần cuối năm.Có một câu nói của ông ký giả dẫn đài làm tôi phải phì cười.
Ông ta nói :

- Phải rồi.Chúng mình ( dân pháp ) luôn là vô địch trong sự phàn nàn.Chả bao giờ ta hài lòng cả !

Tôi bật cười vì thấy diều nhận xét này khá trung thực.Người Pháp thích phàn nàn,lèo nhèo rên rỉ trong khi họ có tất cả biết bao điều để sống sung sướng từ nền văn minh cho đến vật chất thừa thãi.Vậy mà....


Tôi - cái thằng Mít đặc - tôi không phải là người Pháp,tôi sống ở xứ họ,học ngôn ngữ của họ để giao dịch,để sống hội nhập.Tôi đang viết bằng tiếng mẹ đẻ để không bao giờ quên nguồn cội và tôi đang bắt đầu một ngày mơí của mình bằng một ý nghĩ thoải mái.

Còn bạn thì sao khi đang đọc những dòng chữ cho một ngày rất mới của bạn ?





đăng sơn.fr

dang son 21.08.2012 03:01:17 (permalink)
.






BỞI
yêu thương
**





_______________________________________________






Đã biểu là đừng khóc mà cứ chảy nuớc mắt.Sụt sịt,sụt sùi !


Trời oi ả đang nóng riu riu mà mắt mũi tèm hèm.Hít hà hít hả để cầm nước mắt. Chèn ơi ! ( đàn ông cái gì mà mau nước mắt quá vậy há ? ) Tại sao cứ như thế ?

Tại vì con nhỏ kia nghe lời anh nó dặn :

- Nè nhỏ ! Về bển thì tìm mua cho anh quyển truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư.Đừng mua " Cánh đồng bất tận " vì anh đọc rồi.Khóc quá cỡ...

Con nhỏ ngó anh,tủm tỉm dò mìn :

- Kỳ há ! Đàn ông gì mà mít ướt.Hở cái là....


Mít ướt là sao,nhóc ? Đâu phải cái gì cũng làm anh khóc , em ?

Đọc truyện của con nhỏ người Cà Mau đó là mỗi lần anh sụt sịt.Con nhỏ viết kiểu chân tình và chẳng bao giờ hắn viết về người oán người.Cảnh nghèo thì nó viết cảnh nghèo hom hem đạm bạc.Con nhỏ ấy không làm dáng để điểm trang màu mè cho chữ nghĩa. Nhỏ ấy đã đoạt nhiều giải về văn học thì kệ tía nó. Anh chỉ biết đọc để xem nó lấy được của anh bao nhiêu lần anh khóc.Nước mắt dòng dòng như cái thằng nhỏ ngồi bó gối nhớ cha,nhớ mẹ ngày xa nhà học xa.

Đọc chữ người Cà Mau đó,anh nhớ lại cái mùi thum thủm của trái bắp thiu ngày nào anh xa mẹ.Mẹ đã mua cho vài trái bắp,anh sợ quên mẹ,dúi trái bắp vào góc kẹt của valise.Rồi bắp bị thiu,anh cầm trái bắp hùi hụi chảy nước mắt. " Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đi học xa,con nhớ cha,nhớ mẹ.Con nhớ ngày nào cha dạy con câu cá,cha dạy con bơi lội trên dòng sông lùa gió,con nhớ lần mẹ ngồi cạnh dạy con xòe tay để đếm từ 1 đến 10.Và con đã có những buổi tối đứng nhìn ra bóng đêm để khóc.Chẳng ai thấy được giọt lệ lăn như những hòn bi của con.Chỉ mình con biết.



Chiều nay,đọc bài viết có cái tên là Bởi Yêu Thương;chợt dưng thằng người viết lại ướt mắt.Viết chi mà quá chân tình mặn mòi.


Ừ - ừ, Thì vừa khóc vừa viết.Viết để ......






đăng sơn.fr






dang son 14.09.2012 16:24:37 (permalink)
.








VIẾT _






Có đôi khi,đôi khi thôi : Tự hỏi mình : Viết là gì ? Viết làm gì ? Để làm gì ?


Người ta ăn đế sống,chơi để vui,yêu để khỏi cô đơn,nhăn nhó ,làu nhàu để giảm stress.

Còn viết ? Viết gì ? Viết chẳng béo bổ gì mà có lắm khi chỉ đem lại những hệ lụy,những chướng khí cho người. Để có thể viết ( sau khi lặng lờ suy nghĩ ) ,tôi đã vào ,nhập bầy vơí một đám đông,lắng tai nghe họ nói,họ cười.

Họ ? Khán giả thích xem diễn tuồng.Đời này có nhiều màn trình diễn khá cụp lạc.

Họ - Khi nằm trên lãnh vực báo chí,họ ( những tay viết ) biết sáng chế,phóng tác ra những màn đánh đấm không kém phần hào hứng từ những đấu trường chính trị,kinh tế.....

Mới đây,ở các tiệm sách báo,người ta thấy có ít nhất là 5 đầu sách nói về chuyện tình tay ba của ông tổng thống Pháp mơí nhậm chức.Họ ghép hình ảnh 2 bà đâu mặt lại vơí nhau như 2 đối thủ và người đàn ông kẹt ở giữa.Bên thuận,bên chống ,bên xúi dục,khích bác....

Họ : Là những điều làm chóng mặt.

Họ : Là những điều phải có trong từng màn kịch đời.

Có đôi lúc,tôi cảm thấy sợ họ.Và tôi nghĩ mình nên viết những điều khác họ để hy vọng không bị đồng hóa.Trong một tư tưởng bị đồng hóa,có lẽ mình sẽ không sống được theo ý của mình.







đăng sơn.fr

dang son 21.09.2012 19:40:41 (permalink)
.











MỘT NGÀY ĐẸP


________________________________





Quẳng tờ báo mắc gió,mắc dịch qua mặt nệm kế bên,tôi gài số khi đèn xanh bật lên ở đầu ngã đường.Ngày thứ hai trong thành phố khá chật chội.Hàng quán bày bàn ghế đầy vỉa hè,chợ búa ngập nắng,người đi lúc nhúc.

Tìm cái chỗ đậu xe không phải dễ,tôi lái vòng vòng . Nghe tiếng phụ nữ bên cửa xe :

- Nè ông ? Ông tìm chỗ đậu xe há ? Tôi sẽ rời chỗ đậu.Đằng kia kìa....


Ngạc nhiên tí đỉnh.Người đâu mà tử tế đến thế ? Đó là một cô gái người pháp,tóc nâu dài đến lưng,dáng nhỏ người,cô có nụ cười xinh,tươi.Cô đang xách mấy cái giỏ đi chợ. Và cô chỉ kịp nhìn thấy cái gật đầu của tôi,cô thoăn thoắt bước đi.Lái xe theo sau lưng cô,cô bước đi,xa lắm.Thỉnh thoảng cô ngoái lại ngó chừng tôi như tỏ ý chờ.

Tôi thấy thế,ngừng xe, định mở cửa xe,tỏ ý muốn chở cô lại chỗ đậu xe.Lòng từ bi của tôi là nụ cười,tôi không có máu dê đàn bà.Cô không kịp hiểu,cứ phăng phăng rảo bước qua dãy đường một chiều ,rồi mở cửa chiếc xe màu trắng.Mắt cô chờ tôi.

Biết mình sợ giấy phạt,không dám lái ngược chiều,tôi ngó cô ,lắc đầu từ chối chỗ đậu,cô nhỏ vòng tay,ra dấu chỉ cách,chỉ đường.

Thôi mà ! Tốt quá thì chỉ có hại.Vừa vặn,có người rời chỗ đậu gần xe cô,tôi de đít xe lấy chỗ.Cô rời bãi,đi ngang ,cô và tôi chào nhau,tỏ ý thân thiện.Xe cô chạy sang bên kia đường,tôi thấy cô ngoái đầu lại.Nụ cười đẹp như thiên thần sắp sửa giáng trần.

Tôi thấy mình thót ruột,thót gan.Bầu trời đang xanh ngát.Đẹp như ý nghĩ trong đầu : " Phải chi,phải chi cô đừng chạy nhanh quá như thế,để tôi đến cạnh cửa xe cô,nở nụ cười tươi nhất trong ngày và mời cô một ly nước bên cái vỉa hè bên đường kia để cám ơn cô ".

Tôi đủ khả năng để nói :

- Nè cô nhỏ ! Tôi muốn bầu cho cô là người dễ chịu,khả ái và dễ thương nhất trong năm.


Ở một người phụ nữ,tôi thích nhìn những dấu hỏi và đoán câu trả lời trong mắt họ.Họ rất đẹp khi họ tròn hai con mắt ngạc nhiên. Họ đoán đại là cái gã trước mặt giả vờ khen để tán tỉnh họ.Có thể họ đúng và họ nhầm ....


Ở buổi chiều hôm kia,đứng sắp hàng đến lượt ở nhà băng bưu điện.Tai tôi nghe :

- Chào ông,tôi có thể làm gì cho ông ?


Người nói câu ấy có nụ cười khả ái tuyệt vời.Giọng nhẹ,trong trẻo như suối.

Nói việc cần làm,tôi thêm thắt :

- Cô là một người lịch sự,khả ái


Được thêm một nụ hoa ở mắt cô,cô nói :

- Cám ơn ông đã quá khen,tôi thích lắm !

- Tôi không nịnh cô đâu,cô.Khả ái là một thể cách,người đẹp nhờ sự duyên dáng


Cô lúng túng,tôi sợ cô nhầm lẫn ở những con số nên nhẹ nhàng :

- Cô nè.Hãy tập trung làm việc.Tối nay sẽ ngủ ngon.


- Tôi ít khi gặp người như ông .... Ông...


Úi trời ! Tôi đang làm một người được vui,được sung sướng .Cô tỏ lời cám ơn để nghe tôi nói câu chót và rời cô :

- Đừng cám ơn chi cho mệt há . Hãy hứa vơí tôi là sẽ làm cho vài người chung quanh mình được vui và thoải mái.Họ cũng sẽ bắt chước cô ...


Người đàn bà gật đầu.Ngoan,tươi.Lại cười thêm bằng mắt khi tôi nói từ giã :

- Tối nay,tôi sẽ viết về nụ cười của cô.Bye !



Và tôi giữ lời hứa.Hứa cho mình là sẽ có một ngày đẹp như hôm nay.






đăng sơn.fr








--------
dang son 30.09.2012 01:10:50 (permalink)
..





LOVE STORY

( Không phải là Truyện Phim )


________________________




Love Story là cái tựa được in bằng chữ đậm ở tờ báo mới ra sáng nay.

Báo chụp hình Chàng và Nàng đi cạnh nhau trên phố.Tay nhau nắm tay nhau đẹp và tình lắm.Cảnh sát ập đến,giải giao hai người.


Chuyện gì xảy đã xảy ra ?

Tôi mua tờ báo,chưa kịp đọc xong.Một ngày dài quá tải,quá sức đang trờ đến....

Tôi để tờ báo qua một bên và nghĩ rằng mình sẽ đọc kỹ để viết về chàng và nàng. Chàng 30 tuổi,giáo sư dạy toán yêu nàng 15 tuổi,học trò chung trường ở bên xứ Anh....


Tình yêu là một chuyện riêng và rất chung của muôn thưở. Buồn lắm ! Vui lắm !


Và tôi sẽ còn vài điều để viết ...





đăng sơn.fr


dang son 03.10.2012 23:18:35 (permalink)
.




VIẾT ĐỂ Có Tiếng Cười ...



____________________________________






Điều này dễ hiểu lắm ! Đầu óc con người không thể nghĩ một lúc đến hai ba việc,thử làm hai công việc đời hỏi sự chính xác bằng hai tay thì rõ,trừ những trưòng hợp hi hữu ngoại lệ .

Đã có biết bao nhiêu bài viết về tiếng cười và sự khôi hài để có thể nói sự vui cười là khởi điểm của óc thông minh.Có cái ông
tây nào đó trong một lúc cao hứng bất thường đã thốt ra một câu ngạn ngữ khá ‘’ kinh khủng ‘’ : - Làm Nàng cười có nghĩa là
đã mang Nàng đuợc lên giường – Eo ơi ! Chúa Phật ơi ! Tây ơi là Tây !!

Trong giới Y học Pháp,ngời ta đã từ từ đưa các chương trình vui cười vào những bệnh viện nhi đồng để thí nghiệm hiệu quả của nó trên mặt tâm sinh lý và phát hiện nhiều kết
quả tốt trong cách trị bệnh…..



Ở thời điểm mà nền kinh tế đang bị tụt dốc một cách thảm hại,làm sao ta có thể tìm được những nụ cười trong các bản tin tức buổi sáng đáng
lo ngại..Sa thải việc làm,hãng xưởng đổi chỗ sản xuất,rời bỏ thị trường, đầu tư chứng khoáng bất ổn, đất đai xuống giá chúi nhào……

Làm sao không khỏi lo ngại khi nhìn bản thống kê lợi nhuận đang sút giảm hàng tháng,hàng năm với những con số đang nhảy múa trên màn ảnh vi tính……. ?

Mà thôi.Càng nhìn kỹ,tôi càng sợ mất đi những nụ cười hồn nhiên của ngày tuổi trẻ.Tôi muốn cười và muốn viết để cám ơn những ánh mắt đã biết thăm hỏi nhau trên một thứ ngôn ngữ tròn và méo…..


Tôi đùa giỡn theo một cách nào đó và chào ngày mưa theo kiểu ‘’ Lâu rồi đời mình cũng ...quen ‘’ .Tôi chọn nụ cười đẹp nhất để cảm ơn cô hàng hoa bên cạnh đã có lòng tặng tôi bó hoa cuối ngày khi tôi hỏi han và chúc cô can đảm trong lãnh vực buôn bán.Sau khi đưa bó hoa rực rỡ dưới trời mưa,cô tặng thêm cho tôi nụ cười khả ái trên khuôn mặt trông còn đẹp hơn hoa.
Cảm ơn mưa đã làm cô ế khách và vì ế hoa,tôì nhận được hoa.Hoa biết cười.





đăng sơn.fr
( Viết trong những ngày mưa )

dang son 11.10.2012 12:52:27 (permalink)
.







C....




_______________________________________________




Đang muốn trở chứng theo kiểu mắc gió trở trời.Con người lắm khi cũng giống thời tiết,lúc mưa lúc nắng.Sáng lạnh,chiều nóng.

Khi muốn đổ chứng thì hẳn nhiên tôi phải tìm cho bằng được vài lý lẽ để cáu,quạu cọ và viết. Viết thay vì Cắn !

Khi cáu quá,người ta có thể quên đi sự lịch sự nhã nhặn hằng ngày để văng tục - Khi muốn văng tục thì tôi dùng chữ : C...
Khi để chữ C to tướng như thế,ai muốn hiểu sao cũng được theo ý riêng và tùy theo ngữ vựng có nhiều hay có ít trong đầu .
Đọc ở một vài nhà văn,khi các nhân vật của họ cáu quá,giận quá muốn văng tục cho hả cơn thì họ dùng chữ C....

Trong bộ tự điển riêng của riêng tôi không có chữ " C " phí phạm và có thể bị đào thải như thế,tôi dùng chữ C theo cái nghĩa là CÁU ( ! )

Phải rồi,tôi đang trở chứng,trở trời muốn Cáu.Cáu vì những cái chẳng ra đâu vào đâu.Cáu khi ngồi thừ người truớc màn ảnh và mắt bị chạm vào những bản tin,những điều đang đọc để cáu.

Cáu đã đời rồi lại ngẩn tò tè khi thấy chữ nghĩa của mình chạy trốn đâu mất.Tôi thấy mặt mình nghệch ra ,xấu xí vô cùng với cơn uể oải cuối ngày.Chân tay ra rời,đầu óc rũ liệt !
Những bản nhạc đang nghe cũng rã rượi.Những tiếng hát cứ gào lên theo kiểu muốn biểu diễn cái to họng khỏe hơi của mình.Những bài hát cũng chỉ từng ấy ca từ yêu nhau,chán nhau rồi lăn ra kêu rêu thảm thiết khi bỏ nhau,xa nhau....


Chiều hôm qua,tôi cáu lắm khi đọc một bản tin nói về tên bịp quốc tế lại được thả tự do sau khi nằm ấp chỉ vài tháng.

Cuốn phim đời của hắn đã bắt đầu từ một thời niên thiếu khốn khổ vì bị nguời mẹ làm điếm bỏ rơi.Cha nó tống nó vào viện mồ côi vì chỉ thích đánh đấm sinh sự và nhậu nhẹt.Hắn ra đời với cái ý muốn trả thù đời và hắn bịp.Bịp tất cả những kẻ thích danh vọng,tiền bạc với sự hào nhoáng.Tên bịp trứ danh bị bắt từ Mỹ và sau đó trở về đất mẹ ở Pháp để bịp tiếp.Hắn vừa bịp xong một mụ đạo diễn đang định làm một cuốn phim kể về cuộc đời thật của hắn và sẽ do hắn thủ diễn vai chính.

Tôi đã có dịp đọc quyển sách kể về cuộc đời ảo của hắn.Tôi nghĩ là mặc kệ hắn sau khi đã có lần viết về hắn.

Hắn lại làm tôi cáu để văng tục khi nghe hắn tuyên bố ở radio lúc ra khám :

- Tôi sẽ viết thêm một quyển sách để kể tiếp câu chuyện làm phim hụt vừa rồi.Và tôi chẳng có điều gì để ân hận .


Tôi cáu quá - Lại văng tục. " C "



---


Trở lại buổi chiều rã rời vừa kể ở đoạn trên,tôi tắt ngấm tiếng nhạc lè nhè ở máy và " C " cho con chuột chạy vào vài chủ đề thăm hỏi những người bạn viết của mình.

Im lặng như tờ.Chữ nghĩa của họ đóng cửa và dội lại một khoảng không vang động trong tôi.

Lắm lúc,tôi ghét sự im lặng và cách thức lờ đi của họ.Sự chào hỏi xã giao nào cũng cần có một câu chào hỏi và những tiếng cười nói thân tình dù là qua chữ viết.

Buổi chiều im lặng trôi qua chậm rãi.Tôi đọc và nhìn sự im lặng quá trớn như thế với một chữ " C " to tướng trong đầu.

Tôi quyết định tắt máy và ném người vào cái góc bếp để ăn tối.Cái đài TV ở phòng khách đang nhả thêm những bản tin trời đánh : Giá xăng xầu lại tăng,lại có thêm rất nhiều người chết ở Syrie đưới bom đạn của lũ cầm quyền....

Tôi tắt cái máy nhả hình ảnh và tiếng nói.Tôi lại nhăn hết cỡ và lại muốn văng tục.Lần này thì văng thật như một kẻ rất vô học.



đăng sơn.fr
dang son 21.12.2012 02:52:51 (permalink)
.









DÁM THỬ NÓI ĐÙA KHÔNG ?




______________________________









Đời buồn quá có khi nên lắm lúc cũng nên nói đùa tầm phào cho vui.Hắn gặp tôi,râu ria lởm chởm,dáng lè phè,thấy hắn có cái gì là lạ.Tôi hỏi hắn :

- Có gì lạ không ? Có gì vui ?

Hắn ngó tôi,cười :

- Bộ không nghe gì hết sao ? Tụi mình sắp ngủm rồi.Tận thế rồi đó,nghe đâu có mấy tên ùn ùn kéo lên cái làng Bugarach tị nạn rồi.

- Trời !

- Ông đọc báo,coi TV mà không tin hả ? .Tối thứ năm 20 này,nhiều đài trình chiếu phim kinh dị về tận thế,tỷ như cuốn phim mang tên 2012 cũng được chiếu.Nghe đầy tai,đâm hoảng ?


- Rồi ông làm gì ? Ông dọt đi đâu ? - Tôi phát cáu,khiều hắn .

- Tớ một thân một mình,tài sản chả có quái gì ? Chết lúc nào cũng được mà.Chỉ tội cho mấy thằng đùm đề như ông thôi...


Tôi đâm ghét cái kiểu nói đùa nói nhây như hắn,gọi hai ly bia,hai ly cà phê,bắt hắn trả tiền một nửa.Hắn cụng ly đồm độp,hai con mắt vừa tròn vừa méo thấy phát chán :

- Sao bữa nay ông đổ chứng " keo kiệt " vậy ông ? Còn bữa nữa là hui nhị tì cả lũ,bộ bao bạn một bữa không được hay sao ? Nè bạn,có cái nhà hàng kia đang tổ chức một cái menu tên là Bữa Ăn Cuối Cùng.Hai thằng mình kéo ra đó nhậu không ?

Tôi nhìn hắn để lắc đầu.
Nếu là một bữa ăn cuối cùng để mai chết chùm,tôi ao ước được ngồi trước mặt cô bạn gái để nham nhở hỏi cô :

- Em thú thật đi em.Thú nhận là em muốn được chết chung vơí anh vào ngày cuối cùng ?

Nếu nàng ta đủ can đảm gật đầu cái rột thì tôi cũng sẽ rủ nàng thức nguyên một đêm đến sáng hôm sau để xem thử ngày tận thế ( theo kiểu đồn đại ) sẽ xảy ra thế nào.Trong khi chờ đợi như thế,biết đâu chừng tôi lại nổi hứng thú thật vơí nàng tất cả những điều tôi đã lỡ phạm tội ở thế gian này.


Chưa bao giờ thấy mặt thượng đế nên tôi tạm xem nàng như người đại diện ông trời theo một lý lẽ lãng mạn hết ga của tôi.


Xời ! Nghĩ đến điều này,tôi đỡ thấy chán thằng bạn tưng tưng đang lải nhải bên tai.






đăng sơn.fr

* Xin chúc tất cả có một ngày tận cùng tươi đẹp .....
dang son 24.12.2012 03:51:41 (permalink)
....




...
dang son 25.01.2013 17:09:37 (permalink)
.








L ' ESSENTIEL
Điêu Cần Thiết _




* essentiel, adjectif - Féminin elle :Sens 1 Qui concerne l'essence d'un être, d'une chose. Synonyme profond Anglais essential

Sens 2 Indispensable, très important. Synonyme capital Anglais essential, basic





______________________________________________







Sau giấc ngủ dài.Ăn uống nhẹ,nghe nhạc nhẹ,đọc vài điều mình thích như để " Sống " thêm một cách khác.Mắt ngừng ở trang chữ có bài viết : Aller à L'essentiel - Điều cần thiết .


Đó là một trong những tựa chính của loạt bài viết về tâm lý và cuộc đời.Có đoạn viết làm tôi bật cười,cười vô tư thoải mái :


" Anh chàng kia,40 tuổi,tâm sự :

Năm ngoái,tôi đã vất bỏ cái TV.Tôi cũng đang dự định dẹp luôn cái radio cho dù là mình rất thích vài chương trình ở đài.Ba cái chuyện lèo nhèo ởđài,ở báo chí chỉ là chuyện thừa thãi .... "



Người ta đã nói gì,đã xúm nhau bàn luận điều gì ở những chuyên mục tin tức,bình luận ? Mỗi ngày cũng chừng đó.Những tiếng động ầm ĩ rồi rơi vào sự thênh thang của đáy vực mang tên lãng quên !


Ừ.Phải rồi.Sẽ quên đi những ngày mưa gió bão bùng.Sẽ quên đi những điều quá ư là không cần thiết đã bám cứng,ràng buột làm mình cách ngăn với sự yên tĩnh trong tâm hồn.Cái cần thiết của sự ăn no,mặc ấm đã theo thời đại tiến hóa theo câu chữ : Ăn ngon,mặc đẹp.


Con người cầu tiến không bao giờ ngừng lại ớ sự ham muốn bắt nguồn từ ngành công nghệ quảng cáo tiêu thụ.Cái gì cũng đẹp,cũng tân tiến để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ.Ai chẳng biết là như thế.Nếu mọi người không mua may bán đắt thì nền kinh tế sẽ thảm hại ( Và nếu sản xuất quá đà dư thừa,tiêu thụ quá mạnh thì sự tàn phá thiên nhiên sẽ là một hiểm họa về sau ... )


Ai chẳng biết là như thế.Chuyện lẩm cẩm cũ mèm,mèm !




*



Sáng hôm kia,gặp bạn ngành thương mại,thấy mặt bạn có nụ cười,buồn buồn.Bạn nói về kinh tế đang đà kéo nhau xập.Đứng nghe bạn nói,chia sẻ cảm nghĩ vơí bạn.

Một chập sâu,như để lấy lại sự cân bằng cho trí tưởng,bạn cười hiền,nói :

- Ờ,mà chả sao.Ai sao mình vậy.Mình không phải là tỷ phú giàu có nhưng đủ ăn,đủ mặc là mừng rồi á !


Tôi giở chướng xúi bạn :

- Bạn thử mua tờ vé số,biết đâu bạn sẽ là ông tỷ phú tương lai.

- Sướng há.Tha hồ vi vu há ?



- Dĩ nhiên rồi.Này nhé,giả tỷ bạn trúng lớn,trúng độc đắc đi ( khoảng 150 triệu Euros ) Bạn sẽ tậu một cái biệt thự hoành tráng trên cánh đồi phố biển.Bạn vớt hai ba chiếc xe thể thao kiểu Ferrari,Porsche,BMW cực mạnh,cực đẹp.Cứ tưởng tượng mà xem,chiều chiều nắng ấm,bạn tà tà lạng vài vòng nơi eo phố biển,đi ngang mấy cái quán nước lộ thiên,ném cái nhìn bảnh tỏn về phía mấy em chân dài,eo thon hấp dẫn- em nào em nấy chảy nước bọt nhìn chàng trên xe mà thèm- thèm.

Trời ! Chàng chỉ đá con mắt nheo đa tình,ngoắc nhẹ là em nhảy vào lòng xe,tóc tai,người ngợm thơm phức,thế là nhà hàng,vũ trường,du thuyền,sòng bạc,phòng trà....


- Ui ! Ui !




- Cứ Ui Ui như thế cho đến ngày những phiền toái gói trong sự nhung lụa xa hoa bắt đầu thò ra....Phải vậy không ?



Ui Ui ! Bạn lắc đầu : Thôi ! Nếu thế thì đừng trúng số nữa.Đang sống như vậy được rồi.Vợ hiền,con ngoan....



Hai người bạn từ giã nhau trong tiếng cười.Cười vài phát cho đời lên hương.


Bạn ngoắc theo vơí cái nheo mắt :

- Chiều nay,nhớ mua vé số nha ông ....


*

Trời ! Biết đâu ........









đăng sơn.fr
( thếgiớiẢo và TìnhThật )







___
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2013 17:13:05 bởi dang son >
dang son 31.01.2013 01:02:53 (permalink)
..





XÁM -xanh.........





Nghĩ là hôm nay mình vui lắm.

Buổi sớm bớt lạnh,chim chóc dậy sớm,hót sớm.Xe cộ thưa thớt ít nạn kẹt xe.Ra khỏi chỗ làm việc,tản bộ ra chợ,ngó lơ ngơ thiên hạ,bắt tay nhau chào nhau,cười cười.Cảnh chợ búa thấy mà vui.Ai nấy giúp nhau,xúm xít cười đùa tí tớt ghẹo nhau.Chỗ này người qua kẻ lại, chỗ kia xúm xít xách giỏ đi chợ,chỗ đó nghe ầm ầm hàng hóa bị đổ ngổn ngang,bánh trái,rổ đựng đồ hộp,trái cây,trứng gà,trứng vịt vỡ lăn lóc,ban hàng xúm lại phụ giúp nhau dọn dẹp,khách qua đường cũng đứng lại giúp cho một tay.


Ghé đầu góc chợ,gặp ông bán hàng người quen.ông bắt tay nói :

- Nhớ cái cậu nhân viên bán bánh mì ở đầu chợ không ? Chết rồi !

- ?? !!. Giỡn há ông ? Ông nói cái gì lạ vậy ?

- Thật mà,tôi chẳng bao giờ đùa với cái chết của kẻ khác.Tội nghiệp ! Mơí đây mà...

- Sao ?

- Cậu ta treo cổ.Ngỏm !


Vậy sao ?

Trời đang xanh,đang ấm mà thấy mình lạnh ngắt.Mơí thấy đó,cười đùa vơí nhau.Mơí vui đó mà sao ? Sao là sao ? Cuộc đời và đời người lạ lùng quá ! Ngắn hay dài ? Ngắn ra sao ? Dài ra sao ? Sao là sao ? !


Trở về chỗ làm.Im thin thít.Đầu óc nghĩ vẫn vơ -Buồn buồn ?

Thằng nhỏ trẻ măng đồng nghiệp thấy cái mặt kỳ quái,nó hỏi thăm :

- Sao bữa nay im ru ? Bệnh há ông ?


No . No ! Bệnh khỉ gì ? Thấy nghĩ ngợi vậy thôi.Nói cái gì bây giờ ? Ngoảnh qua,ngoảnh lại thấy người quen đi bán muối nhiều quá. Mơí hôm trước đi đọc kinh cho nhỏ bạn sắp chôn,buồn buồn.Tâm sự sơ sơ thì cô bạn khác lại trêu chọc :

- Bộ bồ cũ đi bán muối rồi buồn ha ?

( Người chi mà ác.Bồ cũ là sao ? )

Ai chầu trời thì mình thấy buồn - chứ sao ? Ai lại chả biết chết là đứt phim ? - Những đoạn phim của cuộc đời mình ra sao ?




Trời đang đẹp.Thấy xam xám....




đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2013 16:08:10 bởi dang son >
dang son 18.02.2013 15:09:49 (permalink)
.








ẤM






Trời ấm ( dần ) báo hiệu sắp vào mùa xuân,vài nhúm cây chuẩn bị nở hoa.Đằng sau vườn có cây đào là xí xọn nhất khu vườn đang nhoài người khoe hoa trước các bạn bè khác....



Vẫn còn những buổi sáng ngây ngây lạnh vơí vài lớp băng đá đóng trên mui xe.Giọng người nói khí tượng ở đài radio vẫn chạy như ma đuổi từng buổi sáng :

" Hãy cẩn thận.Mùa đông vẫn còn ở lại giữa chúng mình.Sớm là .... độ,chiều là .....độ ( ° ) "


Tôi bỏ qua cái tốc độ nói quá nhanh của gã radio để giữ lại chữ ChúngMình.Chúng Mình là tên đặt cho cái blog viết hàng ngày của tôi.Tôi đã viết gì ở đó ?

" Viết về một buổi sáng thứ sáu ngày nghỉ :

Sớm mờ sương,thả bộ ra đầu đường mua bánh mì.Đang bước nhanh,hai tay thọt sâu vào túi blouson trốn lạnh.Nghe đằng sau lưng có tiếng nói nhẹ :


- Có thể giúp cho tôi không ?


Quay lại,thấy người thanh niên đeo kính đen,tay có cây gậy dẫn đường.Trả lời anh ta : Rất vui lòng.


Anh ta nói :

- Ông có thể dắt tôi đến tiệm bán bánh mì trong thương xá không ?



Sẵn lòng chứ.Thế là nắm lấy bàn tay anh cùng nhẹ bước.Anh chàng không nắm tay nữa mà choàng tay anh nắm lấy khủy cánh tay tôi.Có lẽ nhìn từ phía sau,người ta sẽ tưởng là hai anh em cùng dạo bước giữa trời đông lạnh giá.
Tôi kể cho anh nghe những gì mình đang thấy : một dọc đường có xe chạy ngược xuôi,chiếc xe màu đỏ kia đang quẹo vào chỗ đậu xe trước mặt,người đàn bà nọ mặc chiếc váy ngắn củ cởn ra vẻ khiêu khích đàn ông ở muà lạnh,đứa nhỏ kia đeo cặp nặng chạy qua đường suýt bị xe cán...

Anh chàng cười,nói đùa như thật :

- Ông đang là cặp mắt của tôi.

Rất thích nụ cười tươi đầy vui sướng của ant ta,thấy anh hồn nhiên,tôi vui theo.

Mở cửa cho anh bước vào tiệm bánh,tôi hỏi anh :
- Nếu cần,tôi có thể chờ ông để đưa ông về.


Anh chàng quay lại " nhìn " tôi :

- Thôi .Cám ơn ông.Tôi có cặp mắt là cây gậy này.

Từ giã anh,lòng thấy ấm để quên sương mù,quên đoạn đường đang đóng băng ở lối về.Tôi thấy một ngày đẹp có nắng đang lên ở đỉnh cây trơ trụi lá.Lòng nhẹ nhàng như giọng nói của một người tình cờ vừa gặp.


Cám ơn anh để tôi có một niềm vui khi đi vơí anh một quãng đường.






đăng sơn.fr




dang son 25.02.2013 11:17:05 (permalink)
.







NHỮNG TRƯỜNG HỢP NÓNG,LẠNH

___________________________________






Sau cơm no áo ấm là : Ăn ngon,mặc đẹp.



Ai mà chẳng biết là như thế .Đang hì hục cơĩ chiếc xe đạp,ngày ngày đạp lên con dốc bở hơi tai toát mồ hôi dươí nắng chang chang,lòng mơ ước có được chiếc xe gắn máy,tậu xong xế gắn máy chạy dươí cơn mưa lũ chèm nhẹp,lòng thèm được ngồi trong lòng chiếc xe hơi ấm áp,hì hà hì hục mua được chiếc xế hộp,ngó qua,ngó lại thấy chiếc xe mèm mèm của mình đã mèm mèm,ngừng xe ở chặng đèn đỏ thấy người ta xế láng,xế đắt tiền,mình nổi cơn buồn,cơn điên lên đòi chơi bảnh ( Phải chơi ngon hơn thiên hạ thì mình mơí gọi là bảnh-Phải cho chúng nhỏ dãi thèm thuồng thì mình mơí thấy khoái ! ! Chỉ cần liếc thấy con mắt tròn xoe của thiên hạ là mình mãn nguyện,thấy sướng )....



Thế là ta có chiếc 4 x 4 bảnh cà tỏn,kiểu đời mới nhất,lạng qua lạng lại ở góc phố,thỉnh thoảng rú ga leo lên lề đường gây sự chú ý,thiên hạ không để ý thì mình bóp kèn,chớp đèn đỏ đit xe hoặc là khi leo lên leo xuống chiếc xe thì để nhạc kích động ầm ầm ( Tụi bây thấy tao chưa ? Ở đời thì có câu Bạo vì gạo,mạnh vì tiền.Xời ! Đời này mà không có tiền thì cũng chẳng có tình !

Một cô gái đẹp ngồi khóc trên chuyến xe bus thì trông không đẹp quyến rũ bằng cái cô ngồi khóc mùi mẫn trong một chiếc xe loại thượng thặng.Bạn cứ để ý khi có dịp xem phim ảnh thì thấy.Nhất là khi cô gái ấy xách thêm chiếc ví hiệu,ăn mặc sexy kiểu cách như các nường ca sĩ,tài tử nữa thì ôi thôi.....


Đó là chuyện hằng thấy ở đời.Đời là sự thật nghiễm nhiên,phim ảnh,sân khấu là dàn dựng theo chuyện đời.

Nhắc chút đến chuyện sân khấu thì hôm nọ xem ca nhạc ở vidéo,nghe lời đối thoại dí dỏm của cái ông nhà văn kia,ông ta kể câu chuyện có người được cử đi đón cô ca sĩ cho một buổi trình diễn,người đi đón đã không nhận ra được khuôn mặt thật của cô ca sĩ ấy ( chuyện dễ hiểu thôi,vì cô ta đang đứng dươí luồng ánh sáng của thiên nhiên.Thật rất thật - Trần truồng.Khi lên đài,cô có đồ " trang bị " từ tóc tai,mỹ phẩm,quần áo,giày dép và ánh đèn kỹ thuật được dàn dựng khéo léo để được thành tiên nga giáng thế )



Tạm gác qua cái chuyện ảo của đời và sân khấu,thử nhắc đến một chuyện nhỏ khác :



Hôm kia,bò xuống giường,mở máy,tôi nhận được một dòng thư viết :

" chào anh ndangson.
Thêm một lần nữa D....yêu cầu anh làm ơn xóa bài của D.....mà anh đã đem đăng ở diễn đàn tao ngộ,
thành thật cám ơn "



.....


Vậy sao ?

Nghĩ thầm thầm,thấy uổng ! Tôi thấy tiếc như khi mình chụp được một tấm ảnh ưng ý,rồi bị một cái " Lý Do " để phải xóa đi.


Vậy sao ?


Tôi viết gọn chữ " OK " trả lời cho bức thư ấy và dùng chữ Xóa.Hỏi lại mình : " Làm sao có thể xóa nhòa được một màu nắng đẹp ? Làm sao có thể xóa đi một cảnh mưa lũ của hiện tại ? Là một người viết và người chụp ảnh,tôi không thích chữ XÓA !







đăng sơn.fr

















_____________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2013 11:26:02 bởi dang son >
dang son 27.02.2013 12:38:24 (permalink)
..









ĐI tìm HƠI ẤM


_____________________________





Mấy hôm nay trời đổ lạnh để gần chấm dứt muà đông.Khi không trời đổ tuyết trắng xóa,đài radio báo động vơí những bản tin tai nạn lưu thông.Đài nói có những người không nhà,không cửa chết ngoài đường ( những lít rượu đỏ nằm lăn lóc chìa cái vỏ không bên cạnh không làm họ đủ ấm - Có người từ chối nhân viên của hiệp hội thiện nguyện mang xe đến mời họ vào các viện tị nạn...Có người thui thủi chùm lên người cái bao ny lông mỏng manh để chết cóng.....)


Những bản tin,những hình ảnh như thế chẳng làm ai vui.Người ta có thể ướt và cay mắt khi thấy một loạt nghệ sĩ ,ca sĩ xúm nhau ca hát hàng năm để quyên tiền giúp người nghèo bên cạnh những kẻ thừa mứa ăn chơi ném tiền qua cửa sổ ở những hộp đêm trụy lạc suốt đêm...




Chuyện buồn,chuyện chết cóng thì ở đâu cũng có.Bạn nghĩ gì khi xe bạn ngừng ở trạm đèn đỏ dươí mưa,trong xe bạn đang ấm áp,đang nghe nhạc tình du dương vàbạn thấy một bà cụ già còng lưng đang lầm lũi mở nắp thùng rác tìm đồ ăn ? Bạn và tôi,chúng ta nghĩ gì,làm gì khi về quê nhà,ngồi nhởn nhơ ăn uống ở hàng quán có khách đại gia,ném cái nhìn qua bên kia lề đường để thấy con bé lem luốt đang bế đúa em nhỏ mồ côi xin ăn ?


Chúng ta đang sung sướng,đang ăn ngon mặc đẹp lắm,chúng ta đang nhở nhơ như chuyện một thằng hạng bần cùng bên này,mua cái vé máy bay về nước,chơi bảnh lê la khều gái tiếp thị,khều gái trong các quán karaoké hoặc bắt bò lạc kiểu " giúp đỡ " một con bé ốm nhom thất thểu bằng cách đưa bé vào phòng trọ và xong việc thì ném cho con bé một nhúm tiền để gọi là trả công giúp kẻ khó khăn....



Trời bên này đang lạnh cóng.Rời văn phòng một hội thiện nguyện,tôi kéo cao cổ áo biết mình thêm lạnh...






đăng sơn.fr

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2013 15:19:34 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 19 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 283 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9