Tùy Bút của Song Nhi
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 8 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 106 bài trong đề mục
songnhi 28.10.2011 11:35:22 (permalink)

Trích đoạn: Ct.Ly

Chào Song Nhi

haoonghity vào để đổi font chữ dùm Song Nhi, chứ khg có sửa đổi chi đâu nhá

Chúc Song Nhi sáng tác nhiều hơn nữa nhá

Thân ái




Hi Ct.ly.Thanks , sis đã chỉnh dùm Sn ạ.Chúc sis một ngày an lành may mắn.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2012 19:29:00 bởi songnhi >
Attached Image(s)
#16
    songnhi 28.10.2011 11:37:09 (permalink)
    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/90F10497933541299470AC34947A2A61.jpg[/image]
     
                 Hạnh Phúc Là Đợi Chờ

                               Lúc còn nhỏ trong khi những đứa trẻ khác thích vòi vĩnh mẹ dẩn đi chợ thì em lại thích ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ trước hiên nhà.Em còn nhớ cái khoảng khắc đó đối với em thật dể chịu , bởi em biết khi mẹ về em sẽ là người đầu tiên trong nhà nhìn thấy mẹ .Em còn được mẹ cho cái bánh hay vài viên kẹo của miền đồng quê , em vui vẻ thưởng thức cái kết qủa của mình .Cũng tương tự như thế em không thích tết mà em chỉ thích ngày gần tết .Được chờ đợi những người thân ở xa về , đêm ba mươi ngồi bên nồi bánh chờ giao thừa ,chờ ngày mai sẽ được mặc áo mới và có tiền lì xì.Chờ đợi với em khi đó là một điều rất ngọt ngào

                                   Lớn lên một chút em vẩn giữ thói quen ấy.Em cố gắng học hành chờ đợi cuối năm xem em sẽ được thứ hạng mấy.Cuối mùa hè thì chờ đợi tới ngày khai giảng để gặp lại bạn bè của em.Khi lớn hơn nữa đi làm thêm em chờ ngày lể để được nghĩ xã hơi sau thời gian vùi đầu vào công việc .Ngày đó em cho rằng đợi chờ là một phần yêu thích không thể thiếu trong cuộc sống của em.Cho đến một hôm em nhận được tin cha em bị ung thư ở giai đoạn cuối .Cả nhà em buồn rầu vì biết sẽ nhanh mấy đi một người thân.Lần đầu tiên em ghét sự chờ đợi dù em biết trước kết qủa nó sẽ ra sau.

                                 Những ngày sau khi cha em ra đi trong bữa cơm bàn ăn trống một cái ghế dù trên bàn vẩn hiện diện chén cơm và đôi đũa.Nhưng khác với ngày xưa chỉ cần chờ một chút thì cha em sẽ từ ngoài vườn đi vào , rửa tay và ngồi vào bàn ăn.Bây giờ có chờ đợi mãi mãi thì bóng dáng đó cũng không xuất hiện.Nhiều lần như thế em muốn khóc em chờ đợi sự vỡ oà ,nhưng nước mắt không hề chảy được dù em mong mõi có thể nhờ đó mà nhẹ bớt đi nổi đau .Từ đó em đâm ra ghét sự chờ đợi và em không cần nó nữa.Em vùi đầu vào công nghiệp tạo sự nghiệp cho mình .Thời gian rảnh em tham gia làm tình nguyện viên của những nhóm xã hội .Cái triết lý ''Sống là không chờ đợi '' được em tận dụng tối đa cho cái qũy thời gian vốn rất eo hẹp của mình.

                                Một năm trước khi em về Việt Nam cô bạn thân chở em đi uống cafe ở một cái quán nhỏ ven đường thân thuộc.Khác với những loại cafe hoà tan em thường uống có sẳn đường sữa.Nơi đây cafe họ pha bằng Phin và em ngồi lặng lẽ chờ đợi từng giọt cafe rơi xuống như thế.Khi em nhấp một ngậm cafe tuy có đắng hơn thông thường nhưng em phải nhìn nhận là nó rất ngon.Trong thoáng chốc em hiểu ra rằng đâu phải cái đắng nào cũng vô ích hay không tốt .Cũng như không phải nổi đau nào cũng tiêu cực chỉ là trái tim có biết chắt lọc cay đắng thành mật ngọt hay không mà thôi.Thế là em dang tay chào đón sự chờ đợi mà bấy lâu nay em từ chối và quên lãng .

                                    Sáng hôm nay một chị bạn hỏi em tại sao từ chối tình cảm của một anh con trai mà chị ấy cho là rất tốt.Chị hỏi em có buồn không khi sống một mình , sao em không chịu kết hôn đi .Em mĩm cười đáp lời chị là em đang chờ đợi .Em chờ một người đàn ông không hề có khuôn mẫu hay chuẩn mực nào.Bởi em muốn mình có thể yêu chính những cái tốt và cả khuyết điểm .Yêu những gì anh ấy có không phải yêu những gì anh ấy sỡ hữu.Cũng như anh ấy yêu em theo cái kiểu vì đó là em.Chỉ đơn giản là người có thể chia sẽ nụ cười lẩn cả những giọt nước mắt của mình.

                          Em vẩn chờ đợi vì em tin ở góc nào đó vẩn còn người như thế dành cho em.Vì vậy hiện tại em không hề thấy cô đơn hay buồn phiền bởi em cho rằng chờ đợi đó cũng là một thứ hạnh phúc.
                                                            Song Nhi




    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2011 11:39:54 bởi songnhi >
    Attached Image(s)
    #17
      songnhi 08.11.2011 14:46:01 (permalink)
       
      Người Yêu Của Em

      Người yêu của em ấy à.....anh ấy không có thói quen nhắn tin sáng , tối mỗi ngày cho em .Nhưng nhiều lần anh ấy cầm chiếc điện thoại trên tay rất lâu .Nghĩ xem em đang làm gì ?Rảnh rỗi hay đang túi bụi với đống công việc.Đắn đo liệu anh ấy gọi điện thoại có phiền em không.Không đón em đi ăn trưa nhưng anh ấy sẽ gọi nhắc em tới giờ ăn, cảnh báo em sẽ bị đau dạ dày nếu bỏ bữa. Bởi anh ấy biết rõ em là đứa lười ăn và tham công tiếc việc.

      Anh ấy không nhất định đưa đón em đi làm hằng ngày .Bởi anh ấy cũng bận rộn với qũy thời gian ít ỏi của mình.Nhưng anh ấy luôn nhắc em cẩn thận và tập trung khi lái xe .Không được thả hồn lơ đễnh và khi cái xe em cần được bảo dưỡng thì bao giờ cũng giành làm phần ấy với cái câu nói : ''Chuyện của đàn ông ấy mà''.

      Người yêu của em ấy à...Khi em bệnh dĩ nhiên anh ấy cũng chăm sóc em như như bao đôi yêu nhau khác.Nhưng anh ấy cũng không ngần ngại mắng cho em một trận vì cái tội lái xe trong mưa .Anh ấy không cho đó là lãng mạn mà ngược lại rất nguy hiểm nếu như thế.Anh ấy không hẳn đưa em đi chơi mỗi chủ nhật cũng không phải lúc nào cũng tạo sự thú vị cho em.Nhưng anh ấy có thể ngồi nguyên một buổi tối để lắng nghe những câu chuyện không đầu đuôi từ em chỉ vì muốn em hiểu anh ấy yêu em và yêu luôn những gì quanh em.

      Người yêu của em ấy à....Ít khi cùng em đi du lịch xa hay mua sắm cuối tuần.Nhưng anh ấy có một kế hoạch tài chính lâu dài cho tương lại.Cùng em suy nghĩ đến một hôn lể ấm cúng .Hoạch định cuộc sống sau này của một gia đình nhỏ.Anh ấy ít khen khi em thay đổi kiểu tóc. Không để ý em ̣đang mặc một cái váy mới .Nhưng anh ấy luôn nói cho em biết em đẹp nhất khi là chính mình.Những khi em gặp thất bại trong cuộc sống .Anh ấy không tạo áp lực bằng cách nói em phải cố gắng vượt qua cũng không an ủi em đứng lên làm lại từ đầu.Anh ấy chỉ nói ''Rồi sẽ qua em ạ''.Anh ấy cũng không dỗ dành em đừng khóc vào lúc đó.Bởi anh ấy biết rằng :Khóc đôi khi cũng là một cách làm người ta nhẹ nhõm.Như cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa thế thôi.

      Người yêu của em ấy à....Khi em đi công tác anh ấy không nói nhớ .Không kêu em nhanh chóng trở về .Bởi anh ấy hiểu rõ tính chất công việc của em.Anh ấy luôn là người giúp em chuẩn bị hành lý .Dặn dò em hết mình cho công việc không nghĩ đến chuyện khác.Nhưng bao giờ anh ấy cũng là người đón em đầu tiên khi em trở về.Anh ấy không lãng mạn mang thức ăn cho em vào nữa đêm.Nhưng anh ấy luôn chuẩn bị sẳn trước cho em một món ăn lót dạ dù đôi khi món đó không dể nuốt vì nấu ăn là khái niệm hoàn toàn xa lạ với anh ấy. Hoặc chỉ đơn giản là loại mì gói em thường ăn và vài cái trứng trong tủ lạnh .

      Người yêu của em ấy à...Anh ấy không biết làm thơ hay hát tặng em.Không khéo tay để tự làm một món qùa cho em vào ngày sinh nhật .Nhưng anh ấy biết rõ em mê uống trà sữa và món KFC.Không cho chanh và chỉ ít ớt vào bát phở bởi em không ăn được cay nhiều và không thích ăn thức ăn có vị chua.Anh ấy là người duy nhất biết em thích nghe nhạc gì và sợ hãi con gì nhất. Anh ấy không phải lúc nào cũng chiều chuộng , nhường nhịn em.Những khi giận hờn anh ấy không xin lổi nếu anh ấy không sai.Khi tranh cãi anh ấy đôi khi im lặng và bỏ đi .Anh ấy bảo không nói khi nóng giận bởi chẳng ai giương buồm khi giông tố bao giờ.

      Người yêu của em ấy à....Anh ấy tuy chẳng đẹp trai hay tài giỏi gì.Thậm chí rất dể dàng lẩn vào đám đông .Nhưng anh ấy là nguyên bản duy nhất chứ không phải bản sao của ai đó.Anh ấy không phải lúc nào cũng ở cạnh lo lắng , chăm sóc em .Nhưng khi băng qua đường bao giờ anh ấy cũng nắm chặt tay em.Anh ấy cũng như bao người đàn ông ngưỡng mộ và rung động trước cái đẹp.Nhưng anh ấy biết rõ cái gì thuộc về mình và cái gì không.Cái gì là hiện thật và cái gì là ảo ảnh

      Và cuối cùng .....Anh này .... Anh có dám làm người yêu của em không?
      Song Nhi

      http://vn.360plus.yahoo.com/blogger_...icle?mid=63457


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2012 18:00:39 bởi songnhi >
      Attached Image(s)
      #18
        songnhi 17.11.2011 11:49:24 (permalink)
                                                
                                                        
                                                   Tình Yêu Và Cafe
                        
                                Em đã từng đọc rất nhiều bài viết về cafe thực tế có lãng mạn cũng có ,người ta ví von cafe tương đồng với nhiều thứ trong cuộc đời .Em cũng không biết nữa bỡi cafe không phải thứ thức uống em yêu thích nên không quan tâm hay để ý lắm ,cho đến một hôm anh nói với em rằng : ''Ngày nào anh cũng uống cafe không dưới một lần nhất là buổi sáng thì không thể thiếu được'' .Thế là em viết entry này dành cho anh , người đàn ông cafe của em .
                           
                           Anh thích uống cafe pha Phin em biết rõ điều đó nhưng có bao giờ chính anh tự hỏi tại sao không ?Anh sẽ nói rằng dĩ nhiên là bởi vì nó nguyên chất mình có thể tự pha theo gu riêng và đo lường uống bao nhiêu .Tình yêu cũng đơn giản vậy thôi như cafe Phin chúng ta không thể thúc giục hay bắt ép nó nhanh hay chậm theo ý của mình , nếu muốn có một ly cafe ngon chỉ còn cách chờ đợi và cho thời gian .

                             Có những thứ tình cảm đắng chát , sặc mùi đau khổ đày đọa nhau họ có thể yêu cái tôi hoặc tính sỡ hữu qúa lớn  đây chính là loại cafe không đường  anh ạ, loại cafe này  rất ít người uống được và nó có thật sự ngon không thì chính người uống thấu hiểu rõ.Có người uống vì họ quen cái lạ có người uống vì muốn tạo cho sự chú ý nơi người khác và có người uống vì thấy người ta uống nên bắt chước thế thôi.
         
                                  Cũng có những tình cảm người ta lao vào nhau như thể không có nhau họ không sống nổi , ồn ào náo nhiệt và một thời gian sau họ xa nhau nhanh chóng cũng giống khi họ đến và lắm lúc tự hỏi lẽ nào ta đã từng yêu hoặc sao mình có thể yêu người như vậy nhỉ ? Đây chính  là ly cafe được uống vội vàng như một cốc nước chẳng kịp biết mùi vị nó ra làm sao.Ngược lại với điều em vừa nói có người lại yêu để đó , yêu cho có với người ta và mắt vẩn liếc tìm xem có đối tượng nào tốt hơn không .Một thời điểm nào đó khi tình yêu thoát trào. Một là họ chia tay nhau  hay là gắng gượng với thứ tình cảm nhàn nhạt , không vui cũng chẳng buồn đây là ly cafe được uống qúa chậm đến nổi nó nguội  người thì bỏ đi người thì tiếc nên thôi gắng gượng uống . 

         
                                      Cafe có thể hâm nóng anh à  tình yêu đó cũng có thể hâm bằng một đám cưới  , nhưng cafe hâm lại mùi vị dĩ nhiên không như nguyên thủy  và một cuộc hôn nhân không có tình yêu đủ mạnh thì hạnh phúc vẩn mãi là cái đèn treo trước gió.Đành rằng tình yêu phải hiện diện   lãng mạn ,hôm nay người ta có thể váy áo rực rỡ trong hôn lễ nhưng ngày mai người ta phải trút bộ cánh công chúa , hoàng tữ đó để trở về đời thật và đối đầu với cuộc sống hiện tại .Tựa ly cafe ngon là một ly cafe có lượng đường ngọt vừa đủ nếu qúa ngọt với những lãng mạn thì em tin chẳng thể uống nổi và như thế thì không còn là cafe nữa.

                                               

                                 Tình yêu đến một cách tự nhiên và do tự chính mình tìm thấy chính mình pha chế vẩn là thứ tình yêu cafe ngon nhất .Còn những mối tình sắp đặt và đối phó theo dạng : ừ thì thấy người ta cũng tốt nên thì yêu trước tìm hiểu sau .Hoặc thôi mình cũng không gì nổi trội thì không dám mơ tưỡng cao xa người ngang ngang như mình là tốt nhất đây chính là cafe pha bằng máy mùi vị y chang nhau và hàng loạt , không tệ nhưng cũng không có gì lạ tựa vô số cuộc hôn nhân nhìn thì ổn đấy nhưng có bao giờ họ nghĩ họ từng dám cháy hết mình cho một tình yêu không và họ có yêu nhau thật không ? hay đó là thói quen và gắn bó với nhau bởi những hệ lụy khác để một ngày nào đó họ gặp một loại cafe thứ ba sẽ có điều gì xãy ra đây .Nhẹ thì '' say nắng '' nặng thì  uống trộm hoặc họ cố quay về ráng  uống tiếp ly cafe pha bằng máy với cái vị ngày càng nhạt.
         
                                     Nếu ai cũng là những cậu ấm , cô chiêu sinh ra trong nhung lụa hoặc chàng là tổng giám đốc nàng là người đẹp mê hồn thì không có gì để nói ở đây, hẳn là sẽ  xuất hiện một dạng tình cảm trên phim ảnh bởi chính đó là cafe hoàn tan  3 in 1.Nhưng mấy ai dám nói là cafe đó ngon hơn cũng như ai dám bảo cuộc hôn nhân đó không đổ vở mà hình như em thấy tỉ lệ đổ vở còn cao hơn tựa như cái ngán khi thừa ngọt ngào của sữa và không phải mất nhiều thời gian pha người ta không thấy tiếc nuối khi từ bỏ .Nếu cho em chọn lựa em vẩn chọn cafe Phin  em thích con người ta cùng nhau đi qua nhiều thứ để hiểu và trân trọng những gì mình có hơn.
         
                            Có thể chúng mình khác xa nhau khá nhiều về môi trường sống , tính cách , công việc và vô số điều .Sẽ không ít lần em phải khóc vì chuyện của mình và cũng có vô số lần anh rũ người bạn thân đi nhậu và không ít lần em nhủ rằng không yêu anh nữa .Cũng như lắm khi anh nói cùng người bạn ngày mai không cần em nữa ,  rồi sáng hôm sau khi chúng ta bật máy điện thoại lên và nghe câu : I'm sorry ....từ đối phương của mình để hiểu rằng chúng ta tựa như đường và cafe khác biệt nhau nhưng chúng ta có dám hoà ra tan vào nhau không để tạo thành một thức uống ngon .Chúng ta có dám chấp nhận cái hay cái dỡ của nhau và có nghĩ sẽ bù khuyết cho nhau không?
                            
                               Anh đừng hỏi tình yêu với em ra sao và thế nào, thì anh cứ như pha ly cafe buổi sáng  , cho vừa đủ lượng cafe và nước , chờ đúng thời gian để cafe được ngon nhất bỏ đúng tỉ lệ đường phù hợp và uống nó một cái trân trọng thi vị  mà không phải là trãi nghiệm anh nhé ,chỉ thế thôi .
         
                                 Em biết khi yêu người ta thường ích kỷ muốn người yêu luôn coi mình là người quan trọng em không cho mình là ngoại lệ nhưng em không bao giờ hỏi anh : Anh chọn em hay cafe .Bởi nhỡ anh chọn cafe thì rõ khổ , mà yêu ai là yêu cả cái người ta có phải không anh ?
         
                                   Vậy thì ... này anh ... anh có thể yêu em như cafe không ? tức là không thể thiếu trong mỗi ngày .
                                                                                        Song Nhi 


        #19
          NgụyXưa 18.11.2011 08:00:51 (permalink)
          So sánh cà phê và tình yêu thật là thú vị.
           
          "Tình Yêu Và Cafe" đã được mang vào thư viện.
           
          Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
          #20
            songnhi 23.11.2011 12:47:37 (permalink)
             
            Nếu Như ...Yêu

                                           Dạo này đi từ yahoo lên face book và những trang báo mạng quen thuộc điều thấy nhiều bài viết về chủ đề tình yêu .Thế là em cũng viết tình yêu dù em biết tình yêu giống như con ma , ai cũng kể chuyện ma nhưng sự thật không phải ai cũng đã gặp ma.Trong cuộc đời em nghĩ ai cũng đã từng nghe và hẳn đã từng nói nhiều hơn một lần cái câu :Anh yêu em hay em yêu anh .Em cũng thấy cũng đọc hàng tá câu chuyện tỏ tình hay cầu hôn lãng mạn trên thế giới này , tình yêu mà không phân biệt hay rào cản gì và đôi khi vì muốn đối phương đồng ý người ta sẳn sàng làm những chuyện mà nhiều người ngoài cuộc bảo là điên rồ.Tự nhiên em muốn làm một phép so sánh'' Nếu ''dù em biết trong tình yêu mọi sự so sánh điều trở nên khập khiểng ngay từ đầu.

                                             Em thường nghe người ta nói rằng khi yêu đấy , con gái mà phải nên treo giá cho người ta theo đuổi, phải lạnh lùng một tí.Có quyền được đến trể khi hẹn hò,những ngày lể người yêu phải nhớ tặng qùa .Không vừa ý thì giận dổi để đối phương năn nỉ và làm lành trước bởi mình con gái mà. và nhiều nhiều chuyện khác nữa...Nhưng em lại không cho là như thế anh ạ..

                                      Nếu như yêu ....Em cho rằng ở cái tuổi này em không còn trẻ nữa và anh dĩ nhiên cũng thế.Đã qua rồi cái thời đong đưa đuổi bắt nhau và em càng không có thời gian cho những mối quan hệ mà em thấy nó hời hợt không vững chắc.Em chọn anh tức là em muốn gắn kết lâu dài.Trái tim chúng ta ở thời điểm này hẳn là ít nhiều bị tổn thương với cuộc sống , tình cảm nếu như yêu thì nên xoa dịu nó không phải đem nó ra đùa để nó bị tổn thương tiếp càng không khơi lại những vết thương.

                                          Em không phải tình đầu của anh và anh cũng không phải tình đầu của em .Có những sự việc dù không muốn nó cũng đã xảy ra rồi và khi đó anh hay em chưa xuất hiện trong đời sống của nhau vậy thì tại sao mình phải ái ngại vì cái lổi mình vốn không phạm phải.Đâu ai muốn điều đổ vỡ chia ly xảy ra với mình .Người ta sống cho tương lai không ai sống cho quá khứ , nhớ về qúa khứ để sống tốt hơn rút kinh nghiệm những cái mình sai ,không phải để chết chìm trong đó như thế có đáng không?Ai cũng có góc riêng kỷ niệm miễn nó không ảnh hưỡng gì đến hiện tại.Em tin rằng khi người ta có thể phân biệt đâu thật và đâu là chuyện đã qua .

                                          Nếu như yêu ....khi anh không thể đến nơi hẹn thì chỉ cần nhắn tin cho em ,em có thể tự lái xe ra về em có đủ khả năng tự lo cho mình nên em sẽ không giận dổi.Ai cũng có bộn bề công việc không ai không muốn có những phút giây yên tĩnh bên cạnh người yêu nhưng muốn không có nghĩa là được khi hàng đống công việc vẩn đang chờ.Đời vốn thực tế người ta không thể yêu nhau mà sống không thể ngắm hoa hồng qua ngày người ta còn cần ăn .Em cũng không tới nơi hẹn trể để anh phải chờ vì cái lý do vớ vẩn nào đó , bởi em tôn trọng anh và tôn trọng cả chính em , không thể để người mình yêu nhấp nhổm vì không biết có chuyện gì xảy ra không ?

                                          Anh không cần phải chiều chuộng để làm em vui lòng , em không phải là trẻ con dựa vào người khác, em nghĩ em biết tự chăm sóc và hoạch định cuộc sống. Em cũng không cần phải dùng những lời có cánh bởi em cần sự thật hơn và trong tình yêu đôi khi ngôn ngữ  hóa ra thừa chỉ có người trong cuộc mới biết người ta yêu mình ra sao.

                                             Nếu như yêu ....anh cũng không nhất thiết phải tặng qùa hay hoa đầy đủ vào những dịp lể cho em. Bởi anh chính là món qùa đáng giá nhất , vì thế những ngày đó nếu có thể hãy luôn ở cạnh em .Em cũng thích hoa như bao cô gái khác nhưng thay vì anh phải lóng ngóng ở hàng hoa không biết chọn gì cho em ,đàn ông mà .Nên anh nhớ hãy nở nụ cười khi gặp em anh nhé.Có năm em quên cả ngày sinh nhật của em trai mình nên em sẽ nhắc anh khi em gần sinh nhật thay vì im lặng đánh đố anh , xem anh có nhớ không hoặc anh sẽ tổ chức như thế nào.

                                             Em sẽ nói cho anh biết những gì liên quan đến sở thích cá nhân của em , thích ăn gì , uống gì và ngay cả những cái em không thích thay vì anh phải tự tìm hiểu bởi có những cái ngay chính cả mẹ ruột em còn không biết thì nói gì chúng ta ở hai gia đình khác nhau , môi trường cuộc sống cũng không cùng.Em từng đọc một câu danh ngôn ''Người ta cần giống nhau để hiểu nhau nhưng cần khác để yêu nhau'' nên giả sữ mình có khác nhau cũng không có gì nghiêm trọng qúa phải không anh?

                                             Nếu như yêu....chắc chắn có những tranh cãi , em không cần những câu xin lổi chỉ để cho có và cầu hoà , em càng không muốn khi nóng giận đó người ta cứ trút vào đối phương những điều tổn thương nhất .Em cần sự yên lặng một mình vào lúc đó để có thể bình tĩnh và khi khác mình sẽ ngồi lại nói với nhau , không cần ai đúng ai sai bởi chẳng ai đúng hoàn toàn nên thay vì nói xin lổi thì tốt nhất đừng để nó xảy ra lần hai .Giả sữ như chúng ta không chấp nhận nổi nhau , không đồng quan điểm thì chúng ta buông tay nhau , nhẹ nhàng như khi chúng ta đến bên nhau còn hơn là dằn vặt để tổn thương đến tận cùng .

                                               Ngoài tình cảm ai cũng có những mối quan hệ xã hội ,dù yêu nhau đến mấy người ta cũng không thể cứ ở mãi bên nhau như bóng với hình .Có nhiều lúc em sẽ cùng với đám bạn ồn ào của em , ăn uống , mua sắm , bàn đủ chuyện trên trời dưới đất để bù lại một tuần mệt nhọc.Anh cũng có lắm khi cafe hoặc bù khú nhậu nhẹt với những người bạn của anh .Nếu như yêu ...người ta sẽ không khó chịu và bực mình vì những chuyện đó chỉ cần biết đâu là điểm dừng .Nếu không thể đem đến cho nhau niềm vui thì cũng đừng đem đến cho nhau buồn phiền bỡi gánh cuộc sống vốn không nhẹ và không ai có thể chỉ sống duy nhất với tình yêu mà không cần những thứ khác.

                                           Đúng là chúng ta không còn trẻ nữa nhưng không bao giờ muộn để bắt đầu cho một tình cảm phải không ?Đúng là anh cảm thấy mất niềm tin và chán nản với tình yêu , nhưng có những loại hoa còn nở được trên tuyết lạnh nói chi chúng ta là con người bằng xương bằng thịt lẽ nào không bằng loài thảo mộc yếu ớt đó Không ai muốn sống cô độc , ai dám nói mình không cần tình yêu suốt cả cuộc đời này khi cuộc đời còn lắm thứ bất ngờ.

                                            Khi yêu .... anh có làm được hết những gì em vừa nói ở trên không ?Đang nói thật đấy không ''Nếu'' nữa đâu , chỉ đơn giản như thế thôi anh à...


            Song Nhi

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 12:52:27 bởi songnhi >
            #21
              songnhi 05.12.2011 19:08:54 (permalink)
               
               
              20 Và 30 Tuổi

              Năm 20 tuổi .....

                                 Sau một tuần làm việc mệt mõi chủ nhật vẩn cố tụ tập với những cô bạn buôn dưa lê trên trời dưới đất ,rồng rắn đi ăn uống , shopping trong nhiều giờ đồng hồ chỉ để nhìn ngắm cho thỏa thích .Thỉnh thoảng dốc hết tiền dành dụm ra để mua một món đồ mình yêu thích không hề suy nghĩ sẽ thế nào vào tuần sao.Cái triết lý làm kiếm cái khác luôn được sữ dụng ,thức uống đa số là tách cafe thơm lừng hoặc ly kem béo ngậy.

                                      20 khi thấy chàng trai đẹp thầm nghĩ giá như có anh bồ như thế thì hay biết mấy cho đám bạn lác mắt chơi.Bối rối , mất ngủ vì một ánh mắt , đỏ mặt vì lời khen rằng em xinh qúa.Trước khi ra đường soi gương cẩn thận thoa thoa , trét trét mới đủ tự tin đi đến chổ hẹn trong khi da thẳng , môi hồng mắt long lanh.Quần áo luôn là màu tươi sáng bắt mắt dù chả biết nó thật sự có hợp với mình không .Quan niệm trong tình yêu không đặc nặng vấn đề tài chính tự an ủi còn trẻ mà từ từ dành dụm quan trọng là yêu nhau.Khi giận dữ gào thét đòi chia tay không biết bao nhiêu lần nhưng đâu vẩn vào đấy

                                          20 thích đi bar nghe nhạc dance ầm ầm, thích chứng tỏ tranh hơn thua thấy nhỏ nào chướng chướng là phang ngay không e ngại.Than thở đời sao chán qúa khi ngồi một mình , nấu cháo điện thoại hàng ngày dù biết tốn không ít tiền vào mục vô bổ đó.Nhận được tin nhắn gọi cưng hay bà xã liền lưu lại để rảnh lôi ra đọc ,vui và tin như ngày mai cưới nhau đến nơi.Có hàng tá lý do để giận hờn hàng chục lý do để nổi điên .

                                              Chảy nước mắt khi xem đoạn phim cảm động ,thấy cuốn phim kết thúc hạnh phúc ước chi đó là mình ,mong một ngày gặp được người tốt yêu mình hơn mọi thứ trên đời.Khóc như mưa khi thấy người yêu đi với kẻ khác ,chia tay thề với lòng không yêu nữa nói con trai chẳng ai tốt nhưng năm sau tung tăng với một anh khác , quên giấc mơ xưa cũ coi như người đó là ai không phải là mình

              Và khi 30....

                                              Sau một tuần đi làm chủ nhật chỉ muốn ngủ bù thích ở nhà làm những việc không tên,chỉ đi chơi với những bạn thâm tâm giao hay ai mình ưa thích .Có những lý do hợp lý để từ chối những cái hẹn cho là không hợp.Đi shopping khi có dự định mua cái gì đó , tiền bạc không còn là điều suy nghĩ nhưng chép miệng than phí khi lở mua cái gì chưa cần dùng .Không khoát lên người cái gì cho là không hợp .Thức uống bây giờ là sinh tố dù chả thấy ngon hay không mấy ưa thích chỉ đơn giản nó tốt cho da,quan tâm đến mỹ phẩm chống vết chân chim cho đuôi mắt .

                                         30 thấy đẹp trai nhếch mép cười bụng thì nghĩ '' nhìn thì hay đó đi cine , dạo phố thì được , yêu thì không ''cái gì tốt cũng gợi lòng tham mắc công giữ mệt , chỉ thích ai đem đến cái cảm giác an toàn , cần người đàn ông có cái đầu hơn khuôn mặt.Nghe ai khen mình đẹp cười cám ơn nhưng biết đâu là thật đâu là xã giao, không thích tô trét khi ra đường chọn tông trang điểm tự nhiên ,hài lòng với váy áo có nét riêng.

                                                Quan niệm tình yêu không dứt khoát giàu có chủ lớn, nhưng nhà không thể thiếu xe phải có,chấp nhận lương không cao nhưng tuyệt đối tránh xa anh nào long bong không có gì. Khi giận dữ không gào thét la lối , mặt lạnh như băng im lặng rút lui khi đối phương vặn vẹo chỉ nói '' đủ rồi anh''.Tự ái cao nên khả năng hàn gắn cực thấp.

                                        30 thích nghe nhạc Trịnh , mê đắm những giai điệu bất hủ , thấy ai sốc nhúng vai cười tự nhủ '' đồ điên '' không thèm chấp.Không dùng thời gian ngồi nấu cháo điện thoại ,cùng lúc vừa nói điện thoại vừa kết hợp với làm gì đó như ủi đồ hay dọn dẹp phòng ngủ .Nhận được tin nhắn ngọt ngào nhắn đáp trả y chang sau đó xóa ngay không do dự ,nước mắt là điều xa xỉ, biết vui đúng lúc cười đúng nơi ,ít giận nhưng giận thì khó làm hoà.Thấy đoạn phim cảm động hay tình cảm khen hay nhưng lại nói ngay phim ấy mà

                                       Thấy người yêu đi kẻ khác chuyện bình thường không có gì qúa lạ , sau khi chia tay tự an ủi đời còn khối đàn ông biển vẩn đầy cá đấy thôi.

              20 buồn khi ngồi một mình . 30 buồn khi ngồi cùng đám đông

              20 không muốn ngồi một mình vì sợ buồn . 30 thích ngồi mình vì điều đó không buồn

              20 cuốn sách gối đầu giường là ''Tiếng chim hót trong buổi mận gai''.30 đọc quyển ''Em độc thân , em quyến rũ''

              20 dùng trái tim để chơi với bạn bè .30 dùng cái đầu dể kết bạn

              20 Tình yêu không thể thiếu trong cuộc sống , tình yêu là tất cả .
              Và khi 30...tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

              Song Nhi


              http://vnexpress.net/gl/doi-song/blo...20-va-30-tuoi/

              #22
                songnhi 11.12.2011 15:43:16 (permalink)
                 
                 
                Tình Yêu Là Gì Anh Biết Không ?

                                          Thông thường một cô gái hay có những câu hỏi như thế này dành cho người mình yêu: Sao anh thích em? Câu trả lời có thể khác nhau về cách dùng từ nhưng nội dung đa số là: -Tại em dễ thương, em hiền, tính tình em tốt, em lạ có nét riêng hơn người khác hoặc tại anh tin em thương anh thật...

                Nhưng đôi khi lại ngắn gọn: Yêu mà ai biết đâu, yêu thì yêu vậy thôi không có lý do.

                                Vì thế em sẽ không bao giờ hỏi anh những cái câu mà hơn cả triệu người dùng trong khi em cũng biết tỏng cái lý do. Ngay tới mình không biết người ta yêu mình vì cái lẽ gì thì em nghĩ nên coi lại cái tình yêu ấy đi. Giống như ăn một cái bánh mà không biết vì sao ăn, thấy người ta ăn mình cũng ăn cho biết, thấy người ta yêu cũng yêu thử coi ra sao.

                                  Ai cũng nói yêu nhau nhưng tình yêu là gì không phải ai cũng có câu trả lời giống nhau. Vậy tình yêu là gì anh biết không?

                Tình yêu là đôi bàn tay

                             Đôi bàn tay có cái nhẫn ở ngón áp út, để khi anh thấy một cô chân dài nuột nà trên phố thì cũng nhìn thì cũng thích nhưng anh hiểu cái gì dành cho mình cái gì không. Bao giờ cái đẹp cũng thường là của chung để ngắm nhìn và muốn sỡ hữu điều đó không dễ dàng .Vậy anh chọn cái của mọi người hay cái của riêng anh?
                             Là bàn tay khi anh đỡ đần những nặng nề trong cuộc sống, tranh đua hơn thua với người đời để dành về tay anh những cái khiến cho gia đình thật sự là tổ ấm, cuộc sống là mưu sinh ai cũng phải lao động nhưng thành quả thu về không ai giống ai. Từ đôi bàn tay anh con cái được tới trường như bao đứa trẻ khác, sửa cái xe, thay bóng đèn, chỉnh lại ống nước là bàn tay nắm chặt hạnh phúc bảo vệ cái tổ ấm bé nhỏ của anh giữa cái cuộc đời không chỉ có cái thiện như trong truyện cổ tích.

                               Là bàn tay của một người đàn bà nấu ăn, dọn dẹp, đón con khi buổi chiều. Tất tả ghé vội qua chợ sau giờ làm việc bởi chỉ muốn chồng con có món ngon, là bàn tay mở cửa đóng cửa cho anh ngày hai buổi, đỡ lấy cái cặp trên tay anh sau một ngày làm việc. Là bàn tay đặt nhẹ lên trán khi anh bị sốt, nấu tô cháo lấy viên thuốc cho anh khi anh bị bệnh, hay bình dị như lúc kéo cái chăn ấm vào đêm cho anh. Bàn tay ấy vịn vào anh tin cậy khi ngồi sau xe anh trên phố đông người, đong đưa vành nôi, ôm lấy dỗ dành con trẻ những buổi tối, là khi người đàn ông nào tán tỉnh bàn tay có cái nhẫn khẽ đưa ra và nói: "Em có chồng rồi".

                Tình yêu là đôi bờ vai...

                                 Đôi bờ vai gánh lấy cái trách nhiệm của một con người đúng nghĩa chủ một cái gia đình. Đôi bờ vai cho cha mẹ tựa vào khi già yếu, là nơi cho một người nương dựa trút xuống đấy những yếu đuối hay đơn giản là những giọt nước mắt, đôi vai công kênh đứa trẻ của một ông bố gương mẫu. Gánh vác kinh tế sao cho ngày hôm nay tốt hơn hôm qua, năm tới tốt hơn năm nay, là nơi bạn bè có thể choàng qua thân mật vào những buổi họp mặt.

                                   Là đôi vai gầy yếu mong manh của một người phụ nữ gánh lấy những thứ không mong manh, bên nội, bên ngoại, của nào ăn của nào để dành. Cái gì dành cho con cái cho chính mình khi về già, sửa cái nhà mua món đồ mới thay cho cái cũ. Đứng nhìn một cái áo ưa thích rồi tặc lưỡi tự nhủ, thôi không hợp với mình tiền đó để việc khác.

                                 Đôi vai ấy gánh nhỏ bé ấy gánh chuyện công sở, gia đình, làm dâu, làm vợ, làm mẹ, những mối quan hệ xã hội... sao cho gia đình được đầy đủ hạnh phúc.

                Tình yêu là trái tim đang đập nơi lồng ngực

                                         Trái tim ấy nhắc nhở anh học cách yêu một người đàn bà ủi cái áo cho anh đang mặc, sinh cho anh những đứa con, đắn đo trong chi tiêu đong hũ đường tính lọ mắm bởi muốn công sức của anh không bị phí phạm. Trái tim ấy khiến anh vẫn yêu lấy người đàn bà của mình dù thời gian có làm cô ấy gầy ốm đi hoặc béo phì ra so với thời son rỗi sau những vất vả trong cuộc sống. Trái tim ấy khiến anh nhận biết vợ anh luôn là người quan trọng khi nói với một cô trẻ đẹp anh có gia đình rồi.

                                      Trái tim ấy đập lên những nhịp đập rằng anh đã không còn trẻ để vi vu, đôi khi một phút say nắng cũng đổi bằng một cơn bão tuyết. Một giây vui có thể đổi bằng một gia đình gây dựng trên hàng chục năm.

                                       Là trái tim của một người đàn bà yêu một người đàn ông, thương anh ấy mua cái gì cũng suy tính cẩn thận. Là khi anh ấy bảo ''Em à, anh lấy hai trăm ngàn đi mua thùng beer cá độ với mấy người bạn''. Trái tim ấy giữ lại thứ tình nồng ấm với thời gian để kiên định đi hết đoạn đường đời với bao sóng gió vẫn chực chờ hằng ngày...

                                     Trái tim ấy nói rằng anh ấy có thể không tài giỏi, không hay hơn người khác nhưng anh ấy là người chồng tốt. Trái tim ấy khiến một người chân yếu tay mềm có thể làm bất cứ cái gì để chống lại những ai lăm le xâm phạm cái hạnh phúc đời thường nhỏ bé ấy.

                Cuối cùng tình yêu là nụ cười anh à.

                                            Nụ cười ấy sẽ luôn xuất hiện dù bao năm đi nữa, hạnh phúc đôi khi không phải nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con xinh như tranh vẽ. Đơn giản chỉ là một gia đình yên ả, ấm cúng như bao gia đình trong cuộc đời mà hai người cùng gây dựng, là nơi trú ẩn an toàn giữa giông tố, là nơi khiến mình nở nụ cười mãn nguyện khi nhớ về để hiểu mình có được điều dù nhỏ nhưng không phải ai cũng có được. Là nụ cười đồng ý khi anh đọc hết những dòng chữ trên.
                 
                  Với em tình yêu đơn giản thế thôi giống như khi ta nhận ra nhau giữa bao người.

                Song Nhi

                http://vnexpress.net/gl/doi-song/blo...-anh-thich-em/
                #23
                  songnhi 15.01.2012 01:45:54 (permalink)


                  Phút Nhìn Lại Mình

                                                         Hình như từ lâu, tôi đã quen cứ như toa xe, lao về cái đích tương lai hay là giữa những bộn bề cuộc sống, tôi đánh mất thói quen nhìn lại chính mình...
                   
                                                     Nhìn lại chính mình để tôi thấy ước mơ vẫn nhiều hơn việc làm được dù có những mơ ước chẳng cao sang gì. Nhìn lại chính mình khi mà tôi hô hào ghét sự dối trá nhưng tôi vẫn đang dùng nó hằng ngày. Bằng chứng là mới vừa rồi, mẹ nuôi tôi hỏi tôi nghe bài nhạc gì mà buồn thế? Tôi nói với mẹ tôi không biết, vô tình tìm được trên mạng, trong khi sự thật đó là một tác phẩm của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi biết rõ.
                   
                                                            Bởi tôi lười biếng, không muốn giải thích với mẹ hay bởi tôi sợ dù có nói thì mẹ cũng không hiểu hết được vì tôi và mẹ khác biệt ngôn ngữ. Tôi kêu gọi bạn bè sống thật, chia sẻ với nhau trong khi tôi là một đứa che dấu giỏi. Thay vì chia sẻ với họ như họ từng làm như thế với tôi. Tôi lại trốn thật kỹ, một mình nhấm nháp nỗi buồn.

                                                         Nhìn lại chính mình để tôi biết đằng sau cái hào quang được mệnh danh là "cô gái thời hiện đại" đúng nghĩa, với công việc hợp thời, thu nhập ngất ngưởng, thành đạt, thì tôi phải đổi lại vô vàn thứ. Gần như tôi không có tuổi thơ. Đó chỉ là một chuỗi ngày miệt mài học hành, trong khi bạn bè tung tăng yêu đương, lập gia đình... thì tôi tất bật với vô số công việc và mục tiêu phải làm.

                                                              Rồi đôi lúc, tôi bâng khuâng tự hỏi tôi làm nhiều như thế để được cái gì? Tôi biết cuộc sống là cái guồng quay và luật đào thải rất khắc nghiệt, nhất là ở những đất nước công nghiệp. Tôi cũng hiểu người ta phải nghĩ "cái được", chẳng mấy ai nghĩ tới "cái mất". Tôi cũng thuộc lòng triết lý cố gắng cho tương lai. Cố gắng chừng mực thì là một động lực vươn lên, cố gắng quá thì đó lại là một áp lực, thậm chí là một gánh nặng tâm lý. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm ơn ngày hôm nay khi tôi nhìn lại chính mình để hiểu tôi vẫn đang sống để có cơ hội tiếp tục cho ngày mai tốt đẹp hơn.

                                                                 Trong vòng 3-5 năm qua, tôi luôn muốn dẫn mẹ ruột và mẹ nuôi đi đảo Bali, không làm việc một tháng để dành thời gian cho gia đình, công ty có lợi nhuận gấp đôi so với khi khai trương, tìm được một ai để mình có thể yêu thương và mua căn nhà mới thay cho căn hiện tại. Tôi mong muốn được tới Ai Cập, Hy Lạp, Tây Tạng, núi Phú Sĩ và Na Uy.

                                                   Với tôi, người nhà thật quan trọng. Tôi rất sợ họ bị bệnh, tai nạn, sợ mẹ khóc, sợ nghe tin mình sắp mất đi một người thân hay làm cô bạn thân phải buồn phiền. Và điều hạnh phúc nhất với tôi, chính là không gặp phải 5 điều sợ hãi đó.

                                                          Dù tôi lo lắng cho người thân xung quanh mình nhưng đôi lúc, cũng phải thừa nhận tôi là người lạnh lùng, ít nói điều mình nghĩ, không muốn người khác biết mình buồn hay vui, tôi thường xuyên che giấu cảm xúc và rất bướng bỉnh. Đó được coi như nhược điểm của bản thân tôi. Dù vậy, hai người mẹ yêu dấu vẫn là nơi tôi có thể khóc hoặc kể những chuyện thầm kín mạc dù đã ba năm rồi, tôi không thể hiện cảm xúc với những người mình thương yêu.
                       
                                                             Đồng thời, tôi cũng đã dành quá nhiều thời gian cho công việc, tự ngồi một mình lâu khi buồn, phí tiền cho những cái thật sự không cần thiết, cầu toàn và dùng internet quá nhiều. Ba tháng nay, tôi chưa đọc quyển sách nào mới. Quyển cuối cùng tôi đọc là Con mèo dạy hải âu của tác giả Luis Sepúlveda. Hình như tôi đang lãng phí thời gian được thư giãn trong cuộc sống?

                                                        Tuy nhiên, tôi cũng biết chăm sóc sức khỏe lắm dù "ham công tiếc việc" bởi tôi hiểu vận động rất cần thiết nên sáng nào tôi cũng đi bộ ở công viên. Vừa rồi, gặp lại cô bạn cũ, tôi đã cười rất nhiều. Tôi cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống. Cuối tuần này, tôi sẽ đi biển.
                   
                  Song Nhi


                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2012 02:20:48 bởi songnhi >
                  #24
                    songnhi 15.01.2012 01:55:20 (permalink)
                     
                    Hạnh Phúc Của Ngày Hôm Nay 

                         
                                                       Sau một chuyến vác máy ảnh đi ''tăm tia ''và cấm đầu cho mấy tấm ảnh  ở một quốc gia khác ,trở về nhà online lại như thông lệ tin đầu tiên đọc được là ''  7 tỉ người chào đón năm mới với nhiều điều ước khác nhau. Nhưng với 1 tỉ người nghèo trên thế giới, nguyện vọng đơn giản của họ trong năm mới là có được một bữa ăn ngon ......''   <<<<<,trích dẩn nguyên văn báo tuoitreonline .Đọc xong ngậm ngùi qúa  dù biết rằng bất cứ ai cũng hiểu  cũng biết đời lắm cảnh trái ngang nghèo khó .Khi mà có những đứa trẻ vứt đùi gà xuống gầm bàn ăn thì ở nơi nào đấy không xa lại có đứa trẻ khác kiếm ăn trên bãi rác .
                                         
                                                  Vào yahoo đọc những thư  bạn bè  gởi  thân có , sơ giao có , trên mạng   có .Ngoài thư chúc mừng thăm hỏi của những bạn quen thì đại đa số là những thư của những bạn trên mạng biết qua những entry  là hàng loạ̣t câu hỏi như thế này :  ''Song Nhi ơi ... chị, bạn , em , mình  vv.vv ...thấy  buồn qúa cuộc đời sao mà chán ngắt , tẻ nhạt và thậm chí không biết năm mới có khá hơn không ?''Đi một dọc từ fb trở về cũng thế  , buồn như sắp tận thế ấy nhỉ.Thường nhận những email và thậm chí com.. trên những tờ báo mạng liên quan đến vấn đề đó .Tôi điều chọn cách im lặng , trả lời không khéo bị cho '' dạy  đời , chụp mũ '' im lặng thì bị cho '' chảnh choẹ'' mà không khéo bị chém cho tan tác .Bởi buồn vui là quyền cá nhân mỗi người tư cách  gì kêu họ phải sống thế này thế kia,đôi khi tôi thấy  khó thật đời .... đời khó thật .
                                
                                         Nói sao đây khi tôi cũng là kẻ '' chiến đấu '' mỗi ngày với cuộc  sống   chiến đấu để biến buồn thành vui. Lắm lúc ức qúa tôi hỏi lại họ  vậy sống sao đây mới vui  .Anh đẹp trai , chị đẹp gái , địa vị cao , thu nhập hàng top trong một công ty hay lái Ferarri hoặc nhà có hồ bơi sân rộng đủ đi bộ....???Và bạn có dám đoan chắc bạn vui khi có tất cả những thứ đó không ???Câu trả lời  thường rơi vào khoảng không im lặng hoặc là ''Bạn không là mình không như mình bạn không hiểu''

                                             Ừh, cũng đúng mình không là một ai đó nên sao thấu hiểu nhưng tôi nghĩ mình có thể đưa ra câu trả lời cho chính câu hỏi của mình là  : Không .Kinh nghiệm cá nhân của tôi trong vấn đề này là ở càng cao thì càng lạnh thế thôi.Lắm lúc  khi nhìn vào một ai đó tôi chợt ao ước được như họ ,  con người thì phải học hỏi tiến lên nhưng ngay sau đó tôi lại nghĩ cái giá họ phải trả như thế nào ?  và tôi có dám trả cái giá ấy không ? tôi tin đời không cho ai cái gì vận may luôn hiện diện nhưng không phải lúc nào cũng gõ cữa nhà bạn .
                                                
                                                  Thay vì chờ vận may sao không cố gắng làm hết khả năng mình có .Không giàu có hơn ai thì cũng biết rằng mình dám làm cái mình muốn , thành công không tính bằng bạn có bao nhiêu tiền trong Bank bởi chúng chỉ là những dãy số  vô hồn mà con người thì có cảm xúc .Đời vô thường ai biết gì ngày mai -tôi chẳng dám nói cái chết chóc - chỉ dám hỏi cái gì bảo đảm và ai dám  chắc nói cái địa vị đó cái của cải đó không rã tan vào ngày mai.Giàu như tỉ phú Nhật sau cơn động đất thì tay trắng hoàn trắng tay.Nói vui chứ tôi tin rằng ngay cả vị nguyên thủ quốc gia ,hay một ca sĩ  nổi tiếng thế giới đôi khi cũng chưa thấy vui , không chừng họ có những cái khổ hơn người thường ấy chứ .Báo chí vẩn đăng không ngừng ca sĩ này, diển viên kia  tự tử .Một vị nào đó đệ đơn từ chức họ có mọi thứ kia mà , và tôi cũng thấy rất nhiều người họ gọi là không có gì nhưng họ sống rất vui vẻ .
                                     
                                                     Bạn không được học nhiều nên lo lắng về khả năng kiếm tiền.Bạn hãy vào google đọc hồ sơ của người đàn ông giàu nhất thế giới để biết rằng ông ấy không học nhiều (Không phải Bill Gates  đâu -dù ông này cũng chưa học hết Đại Học- .Là một người Ấn xuất thân từ buôn bán)            
                               
                                                     Cơn mưa  khiến đường phố ngập làm bạn kẹt xe và  bực mình khi phải dầm mưa.Học hành khiến bạn mệt mõi .Bạn  xem bài viết   đứa trẻ ở các thôn Ông Tú, Ka Óoc của xã vùng cao Trọng Hoá, Minh Hoá, Quảng Bình hàng ngày phải bơi vượt dòng nước xiết để đến trường học cái chữ.
                                    
                                     
                                      Bạn e ngại khi ai hỏi bạn làm gì vì bạn cho công việc mình là thấp kém không có vị trí.Hãy nghĩ đến ông chủ tập đoàn chứng khoán mất việc vì phá sản ngày hôm qua.Tôi có người bạn tên Eric Chan hiện là quản lý  một  khách sạn tại Sentosa from Singapore  khi xưa anh công việc khởi điểm của anh ta là một người bồi dọn phòng-
                                  
                                                Bạn lấy làm buồn vì không được đi du lịch nhiều để mở rộng tầm mắt .Xin hãy nhớ lại những  người thân của chúng ta đôi khi gần hết cuộc đời vẩn không biết đến một thành phố thứ hai.Chiếc xe bạn đi không phải loại hợp mốt,thậm chí đôi khi dở chứng khiến bạn bực mình .Ở quê nhiều người vẩn đi xe đạp và đi bộ ngay hai buổi trên một đoạn đường  dài là chuyện bình thường
                                                                         
                                              Bạn đắn đo trước tuổi đời của mình tỉ lệ nghịch với thành công.Bạn muộn phiền với cuộc sống thiếu thốn  nghi ngại cho tương lai. Rất nhiều người đã bắt đầu khởi nghiệp ở cái tuổi 60 đấy bạn.
                                     
                                              Bạn còn đủ cha mẹ bạn là người hạnh phúc nhất đời.Tôi vẩn luôn mơ ước điều đó .Nếu bạn mất đi 1 trong 2 người song thân bạn vẩn hạnh phúc hơn những đứa trẻ mồ côi có thể cả đời không được biết cha mẹ là ai.Đôi khi anh chị em trong gia đình làm bạn giận hờn hay phiền lòng bạn vẩn hơn rất nhiều người không có anh chị em.Tôi luôn thèm có đông anh ,chị ,em dù chỉ là để cãi nhau.

                                     
                                             Nếu bạn vẩn còn lấy làm không vui khi nhìn về quá khứ, hoang mang về tương lai .Thì  bạn hãy nhớ rằng bạn có một nơi để về khi chiều xuống, một người bạn thân,công việc để làm .Bạn đã nằm trong nhóm những người may  mắn.Số người  may mắn này không nhiều qúa đâu bạn.Đêm nay bạn có cái giường để ngủ buổi chiều bạn có bữa cơm để ăn dù đạm bạc .Thì bạn đã hơn hàng tỷ người mơ bữa ăn no vào năm mới theo thống kê số mới nhất 
                                                           
                                    Nếu bạn đang ở Việt Nam sau khi đành một phút chia sẽ với quốc gia vừa gặp cơn động đất cách đây không lâu .Bạn có thấy cám ơn cuộc sống không  khi nơi bạn sống đến nay vẩn chưa xảy ra những chuyện bất hạnh thế bạn và gia đình vẩn an lành vào ngày hôm nay.
                                                               
                                   Thế đấy bạn , bạn vẩn là người may mắn và có rất nhiều phải không?Tôi không biết bạn quan niệm thế nào về hạnh phúc của cuộc sống .Còn tôi  thì cho rằng thay vì ca cẳm  thì nên hãy nhìn lại cái mình có .Thay vì mộng mơ , ao ước  như ai đó tôi cho rằng hạnh phúc của cuộc sống là khi biết đủ  -Tôi chỉ nói hạnh phúc cuộc sống thôi nhé , không nói khái niệm tình yêu ở đây bởi nó thuộc một phạm trù khác-

                                    
                                                    Hôm nay với tôi là ngày hạnh phúc bởi tôi vẩn còn tồn tại khi kim đồng hồ chỉ qua 1:Am, vẩn có thể nói chuyện với bạn bè mình dù có thể là qua cái phon .Có thể ngồi viết những dòng này cho ai đó đọc mua vui và ngày mai tôi tin mình cũng hạnh phúc khi những người bạn hay ai đó đồng cảm với cách nghĩa của mình .
                                
                                                 Cuộc sống vốn đơn giản chỉ là con người ta thích làm nó rắc rối lên mà thôi.

                                                                               Song Nhi




                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2012 02:25:11 bởi songnhi >
                    #25
                      songnhi 19.01.2012 18:23:28 (permalink)

                       
                       
                      Canh Khổ Qua Ngày Tết Của Ngoại

                                                         Sáng nay gọi điện thoại cho mẹ, như thông thường chuông đổ rất lâu mẹ mới nghe máy, mẹ bảo bởi mẹ đang lặt nốt những lá mai cuối cùng. Mẹ than thở nhà chẳng có trẻ con những nhánh cao mẹ không dám cố với sợ bị ngã, bâng khâng với câu nói của mẹ ''Sắ́p tết rồi''.
                                                           
                                                                   Nghe giọng của mẹ sao mà thương qúa. Không biết với người khác Tết quê hương đọng lại trong ký ức họ những gi,̀ còn với tôi ngày xưa thì tết rất cực, cái cực được đợi chờ và trong ngóng. Ngày đó nhà toàn nấu thức ăn bằng củi nên sắp Tết dì tôi loay hoay với đống nồi chảo. Sau khi qua tay dì chúng trở nên trắng phau sạch bóng. Mẹ tôi thì giặt giũ đám chăn màn mùng mền và tất cả rèm cửa, ngoại tôi thì bận rộn với những nồi mứt mà chỉ cần nhiều chút đường cũng hỏng ngay. Cha tôi sơn lại cái cổng rào và cắt hàng cây kiểng. Tôi và em trai thì vật lộn với cây mai từ nhặt lá đến trong ngóng từng cái nụ bé xíu xinh xinh, gần tết vài ngày tối phải tưới nước cho chúng nở đẹp đúng tết. Nhớ cúng ông táo, sau đó đi tảo mộ trong cái khói hương trầm giữa đồng hoang với đức tin những bậc ông bà luôn theo độ trì cho con cháu.

                                                                Cận tết thì nấu nướng, tôi và em trai được giao nhiệm vụ phơi lá chuối sau đó lau và rọc chúng ra xếp ngay ngắn. Khi lại giúp mẹ lột vỏ trứng cho nồi thịt kho, tưới những chậu hoa vạn thọ, chỉ những việc nhỏ như thế nhưng làm với niềm say mê háo hức rằng mình thật sự đang lớn lên.

                                                           Ngày ba mươi tết bà tôi luôn bắt chúng tôi ăn cho hết một trái khổ qua, thời đó tôi ghét cay ghét đắng cái món ăn đó, tôi và em trai thường ăn phần nhân dồn thịt còn trái khổ qua thì bao giờ dì tôi cũng ăn giúp. Bà tôi nói ăn món ăn đó là hy vọng những cái vất vả cực khổ đi qua để năm mới vào ngày mai tốt đẹp.

                                                              Đêm giao thừa bọn trẻ chúng tôi trải chiếu cạnh nồi bánh tét và luôn ngủ quên nơi ấy để rồi khi đang say ngủ trong cái tí tách và ấm áp của bếp lửa nồng đượm thì được đánh thức dậy cúng giao thừa với cặp mắt hãy còn lơ mơ vì ngủ. Nào có biết khấn vái chi đâu, chỉ biết xì xụp lạy theo bà ngoại để sau khi cúng xong được ngoại cho dĩa mứt hay vài cục thèo lèo là đã vui vẻ lắm rồi.

                                                                Sáng mồng một thì phải dậy thật sớm rửa mặt thay áo mới và mừng tuổi để được lì xì. Những bao lì xì ngày đó là một gia tài lớn của bọn trẻ như tôi. Tôi đã từng để dành những đồng tiền mới cứng ấy cho đến tận nhiều năm sau mà không dám dùng. Tôi còn nhớ những kiêng kỵ không được khóc lóc hay cãi nhau, không được quét nhà, không được may vá vào những ngày đó. Chúng tôi cứ răm rắp làm theo như thể có một đôi mắt vô hình đang soi rọi từng hành động của mình.

                                                                 Những ngày đầu tiên xa quê hương, ngày tết sau khi gọi chúc tết cả nhà là tôi khóc vùi, mặc cho ba mẹ nuôi tôi dỗ dành mua chuộc. Nhiều lúc tôi ước có cánh bay về ngay bởi vì thời gian đó có qúa nhiều thứ ràng buộc cùng nhiều thứ khác khiến tôi không thể đi về.

                                                        Với năm tháng cuộc sống thay đổi Tết ngày nay không còn như xưa. Nhà nấu gas, dì tôi không còn phải chùi nồi chảo, mẹ không còn mệt mỏi với đống chăn màn bởi có máy móc thay thế, cha tôi thì mất đi, bà ngoại già nên không làm mứt hay gói bánh tét như ngày trước. Mà trẻ con bây giờ có mấy đứa chịu ăn mứt như chúng tôi ngày xưa, nói chi là thèm thuồng cái vị ngọt ngào của thuở ấy. Tới tận bây giờ tôi vẫn còn được nhận lì xì, phần vì họ tặng lì xì coi như chúc may mắn, đôi khi xã giao trong công việc làm ăn mua bán. Nhưng dĩ nhiên cái tâm trạng ngày nay khác ngày xưa rất xa.

                                                          Không biết bao lần tôi thấy thèm đến nao lòng mùi tết, cái không khí tất bật ngày cũ, mùi khi đi lễ chùa đầu năm. Dù bây giờ tôi vẫn đi vào đầu năm nhưng khác xưa là tôi biết cầu xin những điều an lành cho gia đình mình.

                                                             Những năm gần đây tôi luôn kết hợp du lịch năm với đón tết ở một quốc gia nào đó ở châu Á, khi thì Trung Quốc, lúc ở Singapore, năm ở Malaysia nơi có rất nhiều người Hoa họ cũng ăn tết cổ truyền như Việt Nam. Thành thật mà nói những nơi đó họ từ trang hoàng phố xá đến hàng quán buôn bán dịp tết luôn có phần nhộn nhịp thậm chí là tưng bừng hơn Việt Nam. Nhưng trong trái tim tôi cho đến ngày hôm nay không tết nơi đâu đúng nghĩa bằng cái làng quê bé nhỏ. Nơi căn nhà nhỏ trước cửa có cây mai nở vàng ngày tết của tôi, nơi có những người thân yêu máu thịt của mình.

                                                      Ngày nay về Việt Nam dịp tết không là vấn đề qúa khó khăn với tôi, nhưng tôi lại không về. Dù khi viết những dòng chữ này tôi chỉ ở cách Việt Nam vài giờ bay. Hơn 5 năm tôi thường lấy lý do bận rộn công việc hoặc khó mua được vé máy bay do cận ngày. Những người bạn thân hiểu rõ tính chất công việc tự chủ về thời gian của tôi thì nói tôi ham vui như cá ra biển lớn thì không nhớ nữa ao hồ.

                                                         Chỉ có chính tôi mới hiểu cái lý do đó là tôi sợ, tôi sợ cái khung cảnh đầm ầm quây quần ngày tết khiến tôi hàng tháng trời sau đó vẩn còn tiếc nuối. Thậm chí không có tinh thần làm việc. Tôi sợ cái cảnh đầu xuân lại lủi thủi kéo cái vali để trở lại cuộc sống hiện tại. Tôi sợ cái thở dài của bà khi nói ''Không biết năm sau có được như vầy không''. Tôi sợ cả những giọt nước mắt của mẹ khi đưa tiễn và tôi sợ mình so sánh tết ngày hôm nay với ngày xưa. Thà cứ sống với cái ký ức ngọt ngào ngày cũ.

                                                                  Chiều nay tôi nấu món khổ qua ngày tết để ăn tết sớm trước khi đi đến một quốc gia khác vì công việc vào sáng ngày mai. Khác với thuở xưa tôi ăn hết trái khổ qua do bây giờ tôi đã quen với cái đắng, hay do tôi tin rằng ăn cho khổ qua đi hoặc không chừng do tôi biết rằng hiện giờ tôi chỉ có một mình, không có dì ở bên cạnh để ăn giúp cái đắng cho mình. Không biết do tôi vụng về nấu nướng hay do bởi những giọt nước mắt hoà vào khi ăn mà tôi thấy tô canh ấy ngoài vị đắng còn có vị mặn và không hề có chút vị gì của ngày tết như thuở nào.

                      Xin lỗi mẹ..... tết này con lại không về.

                      Song Nhi

                      http://vnexpress.net/gl/doi-song/blog/2012/01/canh-kho-qua-ngay-tet-cua-ngoai/

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2012 18:34:14 bởi songnhi >
                      #26
                        songnhi 07.02.2012 01:20:04 (permalink)
                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/A61985FD9A934510887304296FF10D46.jpg[/image]
                         
                         
                        Khát Vọng

                        Vào một buổi sáng đang xem qua những lá thư gởi về địa chỉ ở nhà và được Mom chuyển sang giúp thấy một lá thư theo địa chỉ thì của trường học ngoại khóa cũ ngày trước.Bên trong có một cái vé mời đi xem chương trình Dream World của một đoàn nghệ thuật đang sang lưu diển tại quốc gia này .Ngạc nhiên vì sao trường vốn ngoại khóa lại mời mình .

                        Giá như mời dự họp mặt thì còn dể hiểu mà trường đâu liên quan đến đoàn nghệ thuật này .Gọi điện hỏi thì được trường trả lời cái thư đó do một nơi khác gởi đến trường nhờ chuyển cho Miss Tăng nhà trường theo địa chỉ nhà mình và chuyển đến .Nhìn cái thư đã đi qua ba lần trung chuyển với vỏn vẹn một cái vé mời thế là không nén nổi tò mò gọi đến đoàn đó theo số phon trên vé mời.Sau khi nói chuyện và coi lại những cái tên nghệ sĩ biểu diển trong chương trình có một cái tên chính là người chủ nhân đã gởi vé mời này .Lục trí nhớ và chợt nhớ người đó chính là em dù trong lòng vẩn còn nhiều phần nghi hoặc.

                        Khoảng hơn 10 năm về trước chút xíu vào năm đó cô giáo dạy cũ dạy múa ở trường sinh con sắp hết thời gian nghĩ hộ sản và phải trở lại lớp .Nhưng vì do sinh mổ cô lo lắng sẽ ảnh hưỡng nếu vận động sớm nhưng cũng không thể không trở lại công việc .Thế là cô nhờ tôi giúp cô bằng cách làm cô giáo '' bắt đắc dĩ '' trong khoảng vài tháng .May mắn là năm đó tôi cũng khá rãnh rỗi trong việc học ,thêm vào chỉ dạy vào buổi tối hai ngày một tuần .Tình cảm của tôi và cô giáo cũ khá tốt thế là tôi nhận lời giúp cô.Tôi đến đó và làm như một người hướng dẩn những em nhỏ bởi tôi còn qúa trẻ để được gọi là một giáo viên .

                        Nơi đây tôi gặp em , một cô bé kỳ lạ.Tôi còn nhớ ngày đó khi hiệu trưởng kêu tôi lên để hỏi ý kiến về việc có nhận em vào học lớp tôi không .Nhìn em tôi biết vì sao vị hiểu trưởng kia phải hỏi thẳng ý kiến của giáo viên .Em là một cô bé lai da màu sậm khá béo nói chính xác tôi nghĩ ba em chắc hẳn là một người gốc Ấn căn cứ vào đôi mắt rất đẹp của em.Em đi cùng mẹ tới , mẹ em là một người phụ nữ khá xoề xòa và bình dân trong hình thức .Nhưng tôi cam đoan bà thật dể mến qua cách nói chuyện chân tình , dân dã.

                        Em đã 11 tuổi ở cái độ tuổi này mà mới bắt đầu theo đuổi những vũ điệu ở mức khởi điểm vỡ lòng thì thú thật là đã trể tuy không qúa muộn.Và ở cái nơi mà những làn da tuyệt mỹ được coi là chuẩn mực những thân hình mềm mại , mong manh được xem là ưu thế thì em hoàn toàn không có một yếu tố nào để theo đuổi việc học nơi ngôi trường này .Tôi ngỏ lời từ chối khéo về việc nhận em .Mẹ em nói với tôi rằng em đi học bị bọn trẻ kỳ thị chọc ghẹo em bằng những câu đại loại như : ''Cam thối , con mập vv.. vv '' nên bà muốn cho em vào học với suy nghĩ giảm lượng cân dư trên người em đơn giản vậy thôi .Dù chi phí học nơi đây so với gia đình bà là điều phải đắn đo.Nhưng khi tôi hỏi em lý do tại sao em muốn theo học em trả lời tôi một cách rất chắc chắn và quyết tâm :

                        -Bởi em muốn trở thành một diển viên múa.

                        Không hiểu có phải do thấu hiểu cái lòng thương con của mẹ em , hay vì cái ánh mắt ngời quyết tâm của em mà tôi đã nhượng bộ với một điều kiện tôi cho em vào học thử một tuần .Nếu em không theo nổi thì xem như đó là vấn đề của em tôi đã làm tròn chức trách của một người ''dẩn đường ''.

                        Một tuần trôi qua tôi ngạc nhiên là em vẩn tiếp tục có thể chịu nổi những vết thâm tím , những nổi đau của cơ chân tay , những chấn thương nhẹ vv..vv khiến tôi càng thấy lạ.Bởi đã từng đi qua nên tôi thấu hiểu rất rõ .Còn nhớ khi nhỏ dù tôi được coi là có tố chất và học múa từ bé xíu .Nhưng tôi đổ không biết bao nhiêu nước mắt cho những cơn đau và cũng đổ bao mồ hôi vì cái gọi đam mê những vũ điệu .Thế mà em có thể chịu nổi thậm chí là có phần hơn.

                        Vậy là em trở thành thành viên trong lớp tôi , tôi đối xử với em cũng như bao cô bé khác.Ngày tháng trôi qua em cũng không nổi trội chi trong đám học trò nhỏ ấy thậm chí có phần tệ hơn bởi những yếu tố khách quan không do em .Dù với tôi em theo kịp lớp học đã là điều đáng nể .Cho đến một ngày sau buổi dạy tôi ra về và lúc đang ngồi uống cafe với bạn tôi chực nhớ mình bỏ quên một món đồ khá quan trọng ở lớp . Trên đường về nhà thuận đường tôi ghé qua lớp để lấy món đồ mình để quên và tôi đã gặp em ở đó .

                        Trong cái khung cảnh vắng hoe của lớp học không hề có nhạc nền .Máy điều hoà đã tắt nên không khí oi bức ,em vẩn miệt mài với những động tác , tư thế những giọt mồ hôi tuôn ướt đẫm người em .Tôi đứng lặng nhìn em trong mắt tôi thời khắc đó em không còn là cô bé béo và xấu xí mà em là hiện thân của cái gọi khát vọng .

                        Sau đó tôi chú ý đến em hơn và cố ý chậm lại nhịp học để chờ em theo kịp .Thời gian sau cô giáo cũ của tôi đã có thể tiếp tục trở lại công việc.Thế là tôi quay về những tất bật của guồng quay đời thường .Những dự án những con số cuốn tôi theo cái vòng bất tận và tôi quên lãng em như bao điều thoáng qua trong đời cho tới ngày hôm nay khi nhận cái vé này.

                        Đêm tôi đi xem đến tiếp mục thứ ba thì người biển diển là em , tôi gần như không tin nơi mắt mình .Ở đây không có sự lột xác từ vịt bầu thành thiên nga như truyện cổ tích ngày bé tôi thường đọc.Bởi tôi vẩn nhận ra em với làn da sậm màu và vóc dáng vẩn chưa gọi là đúng chuẩn của một diễn viên múa dù so với ngày xưa thì qủa là một trời một vực.Tôi thảng thốt bởi em đã thực sự làm được điều em từng nói em đã là một diển viên múa .

                        Bài múa của em rất hay rất chuẩn và cả lả lướt dù em không phải diển vai chính nhất trong chương trình .Ngồi ở hàng ghế khán giả mà nước mắt tôi chảy theo từng vũ điệu của em không biết tôi mừng cho em hay vì điều gì khác.Tôi hồi hộp khi em thể hiện những động tác khó như bay lên với sợi dây cáp treo .Có điều hạnh phúc gì đó len nhẹ trong trái tim tôi .Tôi tiếc rằng bởi theo quy định của chương trình Dream World thì người xem không được phép chụp ảnh hay quay phim nên tôi chỉ có thể xin phép dùng điện thoại để lưu lại duy nhất một tấm mà thôi.

                        Khi hết chương trình tôi lên tặng hoa cho em như bao khác giả khác, ngạc nhiên là em nhận ra tôi ngay một cách nhanh chóng .Em nói rằng em rất vui vì tôi đã đến thế là tôi mời em đi ăn tối và trò chuyện .Em kể cho tôi nghe con đường em đã đi qua và con đường em đang đi , em làm diển viên trong đoàn này đã hai năm .Trong tất cả câu chuyện của em tôi không hề nghe em than thở những khó khăn để có được hôm nay . Hay đổ thừa lý do nào đó mà em vẩn chưa giữ vai chính càng không nghe em nói em sẽ giành cho bằng được vai chính vào một ngày gần đây.Em chỉ hỏi tôi những lời nhận xét về vai em thể hiện với vị trí một khán giả có chuyên môn.Em nói em muốn mời tôi xem từ lâu lắm nhưng qua những gì em biết từ bạn bè và cô giáo cũ của em cũng là cô giáo cũ của tôi ngày trước rằng tôi đã vì công việc nên đi đến một quốc gia khác .Khi biết sẽ đến đây biển diển em vội gởi vé mời tôi .Em nói bởi vì tôi là cô giáo đầu tiên của em và là người dạy cho em những động tác đầu tiên.

                        Chia tay em tôi cứ mãi bâng khâng với hàng tá câu hỏi và những suy nghĩ thật ra tôi dạy em hay tôi phải học ở em đây? Tôi người từng được cho là có đủ tố chất và điều kiện để theo đuổi múa và cũng từng nghĩ sống chết với múa nhưng cuối cùng tôi chọn công việc thực tế và rẽ sang ngã khác.Tôi của ngày hiện tại hôm nay vẩn chưa hài lòng cái vị trí ''dưới một người mà trên trăm người của mình '' dù người trên đó là Dad yêu dấu của tôi.Tôi quay cuồng lo xây dựng cái đế chế nhỏ nhoi của mình mà quên bỏ biết bao điều bao người .

                        Còn em một cô gái trẻ với cái không có thể em lại biến chúng thành có thể .Em miệt mài với cái vị trí em có sao cho tốt hơn chứ không hề nghĩ đi tranh giành cái khác khi cái cũ chưa làm tốt .Ngồi viết lại những dòng chữ này tôi thật sự muốn nói với em -dù tôi biết em chẳng bao giờ có thể đọc được những gì tôi viết-.Cám ơn em đã cho tôi biết cái gì gọi là khát vọng và cám ơn em đem lại niềm vui cũng như một nốt lặng trong bản nhạc cuộc đời để tôi ngồi suy gẫm và nhận ra nhiều điều mà bấy lâu nay tôi quên lãng.

                        Có những câu chuyện mà đôi khi muốn viết ra như lưu giữ một kỷ niệm nhưng lại không biết đặt tựa đề cho những truyện đó như thế nào? Cũng như có qúa nhiều sự việc ở cuộc sống mà người ta suy nghĩ mãi vẩn không tìm được một lời giải ổn thoả cho chính mình .
                         
                        Song Nhi

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2012 12:22:27 bởi songnhi >
                        Attached Image(s)
                        #27
                          NgụyXưa 08.02.2012 07:57:09 (permalink)
                          "Khát Vọng" đã được mang vào thư viện.
                           
                          Xin cám ơn tác giả.
                          #28
                            songnhi 09.02.2012 18:10:24 (permalink)

                             
                            Vết Sẹo

                            Trưa nay nhận được một cuộc điện thoại đường dài từ Việt Nam .Người gọi là cô Hường giáo cũ của tôi thời tiểu học, sự ngạc nhiên trong tôi được nhanh chóng giải thích khi cô nói rằng xin số từ người nhà của tôi .

                            Cô nói lý do gọi là muốn nhờ tôi tư vấn ý kiến cá nhân về việc xạ trị của căn bệnh ung thu .Hỏi thăm tôi có nên đưa người bệnh sang Singapore không ,hay ở trị tại Việt Nam và thủ tục nếu đi sẽ phải làm ra sao ở đâu ,cũng như đường đi nước bước nơi đó , thế nào ?.Sau khi tôi giải đáp cho cô về những gì cô cần biết trong giới hạn khả năng tôi hiểu biết được ,thì cô ấy thông báo một tin người bệnh đó chính là Bích cô bạn học cũ chung lớp ngày trước và cũng là cháu gọi cô là cô ruột Hiện Bích đang điều trị tại một bệnh viện ở Sài Gòn.

                            Sau khi nói xong với cô giáo cũ tôi lật đật gọi về Việt Nam nhờ một cô bạn thân đang sinh sống tại Sài Gòn giúp tôi mang trái cây và hoa đến thăm hỏi Bích bạn học cũ của mình theo địa chỉ bệnh viện cô giáo cũ cho.Câu chuyện chỉ có thế nhưng cả buổi chiều nay tôi gần như như không làm được gì .Tôi buồn cho kiếp người mong manh được nay mất đó , xót xa cho cho cô bạn mình phải gánh chịu đau đớn của bệnh tật ở cái tuổi còn khá trẻ. Sinh tử, bệnh lão ai cũng phải qua nhưng nói thì nhẹ chứ tránh sao không khỏi ngậm ngùi .

                            Nguyên buổi tối nay những mãnh ký ức vụn vỡ cứ ập về tìm tôi , dù tôi cố nhắm mắt lắc đầu xua chúng đi .Mênh mông trong cái suy nghĩ ,cuộc đời có một số người họ sống vui tươi dù tuổi tác họ chẳng thể gọi là trẻ hình như họ không bao giờ già cả .Cũng như có một số người chưa bao giờ trẻ ngay cả khi thanh xuân đang ngập tràn trong cơ thể họ.

                            Tôi phát hiện thêm một điều ở cái tuổi nào đó khi mà người ta thấu hiểu rằng, người ta sống cho tương lai thì là lúc qúa khứ luôn lảng vảng không rời xa .Tựa như có những câu chuyện người ta cố gắng quên , cố vùi nó vào lớp bụi thời gian thì lại càng nhớ rõ ràng nhất như vừa xảy ra hôm qua và nó luôn hiện diện khi có điều gì đó vô tình khơi gợi.Nhất là những chuyện buồn những tổn thương thì càng nhớ nhiều hơn những niềm vui.Lắm lúc tôi đâm ra thù ghét cái trí nhớ mà thường được những người bạn bè tôi khen là rất tốt của mình .Hơn hàng trăm lần tôi từng mong phải chi cuộc đời có thuốc quên.

                            Tôi còn nhớ rất rõ năm đó tôi 10 tuổi và học những tháng gần cuối của lớp 4 theo chương trình tiểu học của Việt Nam.Khoảng thời gian đó nói riêng năm đó nói chung là thời điểm khó khăn nhất của gia đình tôi .Cha tôi bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng và khi cha tôi qua được cơn nguy hiểm giữ được mạng sống thì là lúc tất cả cái gì có giá trị trong nhà tôi đội nón ra đi .Sau đó kinh tế của gia đình cũng bị ảnh hưỡng.Khiến gia đình tôi lâm vào cảnh khánh kiệt. Mẹ tôi phải bán luôn căn nhà đang ở dắt díu chúng tôi về nương nhờ bên ngoại mà ngoại tôi cũng không khá giả gì đâu .

                            Bây giờ nhớ lại tôi mới thấy thương qúa cho gia đình mình vào những ngày khốn đốn ấy.Dù khó khăn là thế nhưng mẹ tôi cũng cố gồng gánh để tôi được đến trường và không bị phải nghĩ học như  đứa trẻ  khác. Cô giáo dạy tôi năm đó chính là cô Hường .Ngày đó tôi chỉ có duy nhất cái áo trắng để bận đi học ngã màu vàng ố do giặt nước sông .Ngày nắng thì không nói làm chi bởi đi học về thay ra giặt ngay chứ trời mưa thì chỉ dám lột ra phơi gió để mai còn kịp đi học .

                            Hôm ấy cũng như bao buổi ra chơi thông lệ giữa giờ học trong khi bạn bè tất cả ra sân chơi tôi ngồi lại trong lớp học như thường khi .Tôi không dám ra chơi với bạn tôi sợ làm dơ cái áo thì không giặt được vì trời đang chuyển mưa .Thêm vào một sự thật tôi không có tiền để mua qùa bánh như chúng bạn của mình .Tôi thường ngồi trong lớp ăn gói xôi mẹ gói theo hoặc đôi khi củ khoai nướng hay luộc của bà ngoại dấm dúi cho để ăn cho vui.

                            Khi hết giờ ra chơi tất cả trở lại lớp và bắt đầu tiếp tục học thì Bích nói rằng cô ấy không tìm thấy cây viết máy của mình .Trước giờ ra chơi cô ấy đã cho vào cặp cất cẩn thận .Ngày đó cây viết máy bơm mực ấy rất qúy không phải ai cũng có thể có và là niềm ao ước của đám học trò nhỏ chúng tôi trong đó có cả tôi.Cô giáo tôi cho xét cặp tất cả học sinh trong lớp nhưng không tìm thấy

                            Sự việc trở nên ồn ào hơn khi Bích oà khóc vì tiếc và sợ mẹ mắng .Không biết có phải trong lúc nhốn nháo ấy khiến cô giáo bực mình hay bởi vì cô xót cô cháu gái bé nhỏ của mình đang khóc nức nở.Nên sau khi tra hỏi những ai không ra sân chơi lúc vừa rồi trong gần bốn chục đứa học trò .Cô giáo cho thủ phạm chính là tôi ,cô gọi tôi đứng lên, cô hỏi tôi có phải lấy cây viết của Bích không ? Nếu lấy thì dấu ở đâu và mau đem ra trả bạn .

                            Tôi trả lời là :''Em không có lấy , em cũng không có dấu của bạn ấy ''.Cô nói với tôi rằng nếu tôi không mang ra trả sẽ gọi phụ huynh tôi lên và tôi sẽ bị đuổi học .Nhưng khi nhận được câu trả lời của tôi vẩn như cũ thì cô gọi tôi bước lên cạnh bục giảng và kêu tôi xoè tay ra .Cô dùng thước khẽ ba cái thật mạnh  vào bàn tay tôi .Với lý do bàn tay đó lấy đồ của bạn và ngoan cố không chịu trả.Bàn tay bé xíu của tôi đỏ hằn lên sau ba cây thước khẽ trong khi nước mắt thì rưng rưng nhạt nhoà.

                            Những ngày sau , khi đi học tôi bị đám bạn học tẩy chay không chơi ,chúng nhìn tôi bằng con mắt dè chừng, tránh né xì xào rằng tôi là đứa ăn cắp bị cô giáo phạt .Nhưng cũng may trẻ con thì nhanh quên mọi chuyện sau đó trở lại bình thường .Cho đến một tháng sau khi câu chuyện đó xảy ra .Một hôm cái bục giảng lớp tôi bị lỏng lẻo đo những cây đinh rơi ra .Bác gác cổng bèn đem búa và đinh lên đóng giúp lúc kéo cái bục ra để sửa chữa thì thấy cây viết của Bích dính đầy bụi và nằm ngay đó .Sự việc được hiểu là cây viết rơi từ cặp Bích ra lăn vào bục giảng và nằm đấy , đơn giản thế thôi .

                            Rồi năm học cũng kết thúc tôi lên lớp câu chuyện theo thời gian phủ mờ chỉ có điều trong tôi câu chuyện ấy chưa bao giờ được quên lãng .Phải chi sau đó cô xoa đầu tôi và nói ''Vậy mà cứ nghi oan cho em '' chỉ bấy nhiêu đó thôi thì hẳn tôi đã ơn cô vô vàn và biết đâu tôi đã nhìn cuộc đời bớt gay gắt , chua chát hơn .

                            Những năm sau đó ngay cả khi không còn ở Việt Nam nhưng có dịp về vào lúc tụ họp bạn bè đi thăm người này nọ ngày tết hoặc nhân ngày nhà giáo (Tôi và cô giáo cùng những bạn học thời bé đều ở cùng một thị trấn nhỏ ) .Những lúc có cô tôi luôn cố nói những kỷ niệm chuyện lớp học cũ với cái hy vọng cô sẽ nói câu ấy .Không để làm chi cả chỉ là cho tôi thấy được nhẹ lòng mà thôi .Tôi chờ và chờ nhưng điều đó không xảy ra .Để rồi tôi chẳng còn cách nào khác là phải an ủi mình rằng : Ừ ,chắc cô quên rồi.

                            Không nhớ nổi biết bao nhiêu lần tôi nghe bạn bè bảo tôi ham làm giàu không lo lấy chồng còn những người trong giới kinh doanh của tôi nói theo văn vẻ màu mè thì gọi theo đuổi , đam mê sự nghiệp còn nói thẳng, nói trắng ra là tham vọng .Những lúc nghe những lời ấy tôi lại im lặng mĩm cười và trong tôi có một gợn sóng buồn vu vơ lan tỏa .

                            Trong lòng tôi thầm nhủ họ sinh ra trong giới không thượng lưu cũng trung lưu trí thức , cuộc đời họ được trải thảm khi lọt lòng .Làm sao hiểu được vì nghèo mà một con bé như tôi bị cho là ăn cắp cây viết máy.Vì chữ nghèo mà tôi phải chịu phạt cho cái lỗi tôi vốn không phạm phải.Họ sống ở những quốc gia  trẻ con được ưu tiên hàng đầu ,có xe đưa rước đến trường thì họ làm sao thấu hiểu cái khó khăn thiếu thốn của con bé người Việt Nam ở quê như tôi ngày xưa .Đã phải đánh vật thế nào với cuộc sống với miếng ăn để được tới trường học cái chữ vào thời điểm đó .Nói ra cũng đâu được lợi ích chi , im lặng đôi khi luôn là giải pháp tốt.Đâu mấy ai chịu giở áo cho người khác xem lưng.Rồi sau đó tôi lại trách mình sao nghĩ chi mà cay đắng , nặng nề đến thế .Đời ai mà toàn vẹn , được cái  này mấy cái kia.

                            Giống như ngày trước tôi không hiểu và tự hỏi ,tại sao cô không chỉ vào ai khác mà chỉ vào tôi trong khi tôi không ngồi gần Bích .Tôi đã làm gì sai để bị phạt khẽ tay .Giá như tôi là con bé lười biếng phá phách có thành tích tệ hại cô nghi ngờ không nói làm chi .Tôi là đứa vốn ngoan ngoãn với hạnh kiểm loại ưu và tôi học giỏi nhất nhì trường ngày ấy.Hay là tại mặt mũi tôi khó nhìn ?

                            Hàng loại câu hỏi ''tại sao'' cứ bám lấy tôi trong dằng đẳng những tháng năm sau ngày ấy.Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rõ bởi vì tôi là một đứa học trò nghèo.Nghèo thì không phải là cái tội nhưng nghèo có thể khiến người ta nghĩ mình phạm tội .Cũng như ba cái khẽ tay đó ngày hôm nay sau 20 năm vào thời khắc này đây.Khi ngồi nhớ lại và viết ra những dòng chữ này nước mắt tôi vẩn chảy dài và tôi vẩn thấy còn cảm thấy rất đau.Cái đau trên bàn tay thì bay đi từ lâu lắm nhưng nổi đau trong trái tim của lòng tự trọng làm sao để nó bay đi đây?

                            Tôi biết chứ người ta phải nghĩ sự việc theo nhiều hướng khác nên lắm lúc tôi cũng tự nhủ mình :Cũng là một trong bao nhiêu chuyện không vui mà thôi.Con người ai mà không có những ẩn khuất trong lòng , chuyện của tôi so với người khác thì nhỏ nhoi lắm .Tính toán chi, sống thì phải học buông bỏ bớt .Thật ra nếu không có câu chuyện đó chắc hẳn gì tôi như bây giờ. Đôi khi người ta cần một chất xúc tác kích thích lòng tự ái trong chính mình,để nổ lực phấn đấu không ngừng nếu không có những ẩn khuất trong cuộc đời liệu tôi đã có đủ nghị lực mà vượt qua biết bao chuyện để thu về hôm nay .

                            Tôi đã từng nghĩ câu chuyện này sống để bụng chết mang theo nhưng giờ tôi lại kể nó ra nơi đây .Tôi không dám trách cứ , trách ai đây , trách cô vội vàng , hay trách tôi không may mắn phải gánh cái tội mình không làm ra .Xét cho cùng cũng chỉ ba cái khẽ không làm chết nổi ai .Chẳng lẽ giận hờn ,những điều đó giờ trở thành vô nghĩa .Cũng chẳng để dùng để ''giải oan ''hay than vản điều gì khác .Tôi viết nó ra vì tôi thiết tha hy vọng một ngày nào đó khi một người nào vô tình đọc nó, coi như một điều lưu ý để đối xữ với trẻ con cẩn trọng hơn , đừng nghĩ chúng trẻ con không biết chi bởi trẻ con hôm nay là người lớn ngày mai .

                            Còn nếu người đó làm trong ngành giáo dục nói chung thầy cô giáo nói riêng .Xin hãy nhớ dùm một điều thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức từ bục giảng cho lớp trẻ mà là đang trồng người .Đang góp phần hình thành một cái cây ở tương lai, một con người ở mai sau.

                            Học trò vốn là giấy trắng nhưng đâu chỉ học qua sách vở mà còn học qua những điều thường ngày mà bậc thầy cô truyền dạy.Nhiều vấn đề có thể không lớn và thoáng qua nhanh trong phút chốc nhưng dư âm nó để lại thì lan rộng .Vết cắt đôi khi nhỏ nhưng nó thật sâu.Vết thương nào rồi cuối cùng thì cũng lên da non và lành lại .Nhưng có những vết sẹo mà thời gian không làm sao bôi xóa đi được.

                            Đêm nay .... hình như trời hơi lạnh ....

                            Song Nhi
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 23:11:16 bởi songnhi >
                            #29
                              NgụyXưa 10.02.2012 06:15:35 (permalink)
                              "Vết Sẹo" đã được mang vào thư viện.
                               
                              Xin cám ơn tác giả.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 8 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 106 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9