Tùy Bút của Song Nhi
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 8 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 106 bài trong đề mục
NgụyXưa 27.07.2012 06:42:17 (permalink)
Bài viết "Tình Yêu Nàng Tiên Cá" đã được mang vào thư viện,
 
Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
#46
    songnhi 10.08.2012 02:45:03 (permalink)
    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/9B0C8A0682F64AFFAFB9D99773248DEB.jpg[/image]



    Chết ...Ấy Mà


    Tự nhiên đang yên đang lành ,khi khổng , khi không mấy hôm trước nằm mơ thấy có một đoàn người vào nhà mình và khiêng ra chiếc quan tài .Nổi máu tò mò chạy đuổi theo họ và mở cái khăn phủ mặt người chết ra xem là ai và bất ngờ làm sao khi thấy khuôn mặt tái mét , xám xịt nằm trong ấy là mình .Dĩ nhiên sau khi tỉnh dậy mừng phải biết luôn vì mình hổng có chết .Mặc dù uống hết cả ly nước bự chảng và mất hết mười phút tự trấn an mình rằng chỉ là cơn ác mộng .Cách một ngày sau nhận được cái email của một ông bạn phương xa nói về chuyện chết chóc .Vẩn hiểu lúc đó ổng chỉ nhất thời vu vơ mây gió thoáng qua , chứ tui là tui biết ổng yêu đời lắm rồi sẽ cân bằng lại ngay thôi . Bằng chứng là ổng còn biết sợ bị mấy ''bà già giết giặc '' chém chết .Hôm nay vô tình đọc bài viết trong Blog của cô bạn thân ở D.C cũng có một bài nói về cái chết .Thú thật khiến tui cũng bị ảnh hưỡng tâm trạng về chuyện mất còn mà tui thường cho rằng ai mà chả có một lần qua .Bao lâu nay quen làm gì cũng chỉnh chu ngay cả viết cũng không dám linh tinh .Đời mà đôi khi phải đổi không khí một chút cho thi vị và đở ngán .Thế là tui nổi máu phiêu lưu thử ''chết'' một lần xem sao .

    Đầu tiên là phải nghĩ cái lý do chết cho hợp lý .Thông thường là những lý do này đây : Chán sống , sức khoẻ có vấn đề , tình cảm không như ý và cuối cùng là bị đe đọa ép phải chết.Trong mỗi cái lý do ấy còn có đề mục nhỏ a,b,c cho từng trường hợp riêng biệt .Để xem cuộc sống tui đâu có giàu đâu mà bị phá sản , không có chơi cổ phiếu luôn , bỏ lâu rồi .Vẩn có cơm ăn , áo mặc qua ngày , không bị thất nghiệp . Sức khoẻ mới đi kiểm tra ba tháng trước ngoài bị suy dinh dưỡng do lười ăn nói chung bộ đồ lòng vẩn còn xài được .Chân tay vẩn xịn năm nay mới đi lang thang có bốn nơi .Chưa chồng nên lý do chết vì chồng theo người đàn bà khác bị loại bỏ ngay .Mà ví dụ ngày nào đó có gặp chuyện như vậy chăng nữa cũng không mắc mớ gì mà chết khi ''biển vẩn đầy cá''.Kiếm một cái tình muốn đỏ con mắt thì ở đâu ra tới 7 cái tình cho đủ bộ ''thất'' tình đây?.Xem như lý do này là không dùng được .Cuối cùng là bị người ta ép phải chết , tức là chết ngoài ý muốn. Không nợ ai đồng nào , không vay xã hội đen , không thiếu bank luôn ,cũng không gây thù chuốt oán với ai , .Chưa bao giờ đốt nhà người khác nên xem như lý do tư thù này cũng không thể xảy ra . Ối giời ạ , kiếm mỗi lý do chết đã thấy mệt vậy rồi .Thôi bỏ qua đi không suy nghĩ lý do nữa .Tạm thời cho là rãnh qúa đi chết cho xong , ăn no không chuyện gì làm nên đi chết cho đở buồn .Chết theo phong trào ...vậy đi

    Bây giờ tới cách chết , phải chết kiểu nào đây ? Có không ít kiểu à nhe . Sống mấy chục năm thì khó thì lâu nhưng chết dể ợt hà .Chỉ cần không thở năm phút là đi diện đoàn tụ ông bà thuộc dạng cấp tốc không cần visa ngay .Đầu tiên cách chết quen thuộc thường thấy là nhảy sông , nhảy biển , nhảy hồ...nói tóm lại chổ nào nhiều nước là được với ai không biết bơi. Biết bơi chập chững kiểu tui thì chịu khó cõng thêm cục đá trên lưng không vấn đề chi hết .Chết kiểu này về mặt hình thức hổng mấy đẹp cho lắm trương sình , hôi rình , xanh lét thí gớm và làm ô nhiễm môi trường nữa .Kẹt cái là tui điệu từ trong bụng mẹ nên chết mà xấu và hôi kiểu này không thể chấp nhận được .Hay là theo kiểu kinh dị như nhảy ra ngay xe ô tô đang chạy tới .Kiểu này nếu xui không chết chỉ ngáp ngáp hoặc sứt càng gẫy gọng thì khổ hơn tan nát đời ''bông ''còn gì .Chết mà khiến người khác bị phiền hà , bị cảnh sát hỏi tới hỏi lui thì có lổi qúa lương tâm không yên ổn, không chọn kiểu này . Ấy nằm trên đường ray đi , nhưng nhỡ trong lúc nằm chờ lâu mà tàu chưa tới , bổng thấy anh nào giống Brad Pitt đi ngang rồi thay đổi ý định thì làm sao ? Ví dụ không có chuyện đó xảy ra đi nhưng chết kiểu tan nát như tương này càng khó coi hơn .Hay là nhảy lầu như phim đi cho gọn nhẹ , bay cái vèo hạ cách cái ''bịch '' là the end .Ác nổi là dị ứng với độ cao và chết với tư thế '' vịt bầu giãy đành đạch '' như vậy trong khi ông đi qua bà đi lại nhìn ngó thì hổng còn mặt mũi nào, kiểu này cũng không khả thi .

    Vậy chuyển qua chết lãng xẹt kiểu như minh tinh , cắt mạch máu .Thôi kiểu này đau đớn ,rùng rợn qúa vì máu me tùm lum và tính tui nhát bẩm sinh nên sợ máu .Dùng than tổ ong thì sợ bị cháy nhà và người ta dể phát hiện .Chết mà để phát hiện thì nói làm chi nữa .Còn kiểu cuối cùng là uống thuốc , dĩ nhiên là không có uống thuốc độc rồi vì vừa vật vã đau đớn sùi cả bọt mép nhìn ghê lắm .Uống thuốc ngủ vậy ,kiểu này thì có can đảm thực hành .Đã nghĩ ra được phương cách chết và dám chết thì ắt sẽ có cách tìm đủ số thuốc cần thiết.Tiếp theo thế nào đây ta ...? (có chết lần nào đâu mà biết, cũng đâu ai chỉ cho vụ này đâu ) .Phải viết tuyệt mệnh thư cho đủ bộ chứ .Chắc chắn là sướt mướt đẩm đầy nước mắt đại khái con hổng muốn xa cha mẹ và xin hai bên cha mẹ tha thứ sự bất hiếu của con .Xạo thí mồ không muốn mà làm và cha mẹ có tha thứ hay không thì chuyện cũng rồi .Bước tiếp theo là ăn cho no , ông bà vẩn bảo làm ma đói rất khổ sở .Kế nữa là lựa cái áo đẹp đẹp bận vào không thì qủy sứ không mở cửa môn quan với lý do ăn mặc hổng lịch sự .Có cần làm tóc và make up luôn không ta ? Không thôi khi chết họ cũng son phấn lên cho dể nhìn ,nhiều khi họ làm không vừa ý nên làm sẳn luôn , tiết kiệm một khoản tiền cho gia đình .Xong xuôi đâu đó thì tèng.. téng .. teng cuộc đời ơi ta chào mi.

    Sáng ngày hôm sau khi thấy trưa chờ trưa trật mà cửa phòng vẩn đóng im ỉm .Chị giúp việc sẽ gõ cửa và sau một hồi không có phản ứng gì , chị chắc chắn sẽ dùng chìa khóa phòng ''sơ cua'' mở cửa . Rồi sẽ hốt hoảng , run rẩy gọi cấp cứu cũng như gọi cho Dad và Mom .Sự rúng động sẽ lan ra từ nhà Mom sau vài chục cuộc gọi , lan ra tiếp thành cả trăm gọi tá lả tới nhiều xó xỉnh để thông báo sự thể.Dòng họ đông , bạn bè nhiều mà .Góp phần tăng doanh thu cho ngành bưu chính viển thông . Người bàng hoàng , người hết hồn , người khóc , người chép miệng , người nói đáng đời . Ngày mai có tin chia buồn nhỏ xíu đăng ở cột báo cũng nhỏ xíu không kém . Có cái ảnh be bé đi kèm dĩ nhiên phải lựa cái ảnh dể coi một chút chứ , cùng câu hưởng dương chứ không phải hưởng thọ .Người quen đọc qua thì vội vã lo đi cúng đám tang ,cảm thương con nhỏ chết trẻ . Có người lại ca cẩm : Ôi , phúng điếu tốn hết một trăm bạc .Người lạ không buồn nhìn tới và cũng sẽ có người chửi , chết vô duyên , đồ ngu tự nhiên đi chết .

    Phải theo thông lệ quàn ở nhà để người ta tới ngó lần cuối chứ . Chắc có màn rãi bông hoa cho thêm phần trang trọng , lần cuối mà .Người đàn bà đẹp là Mom chắc tóc tai rũ rượi kêu khóc : Con ơi con hỡi sao con dại dột thế chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng . Dad chắc hẳn sẽ ôm lấy vợ an ủi ,đàn ông mà ,rồi tóc Dad lại bạc thêm vài sợi cho coi .Người phụ nữ dịu dàng là Mẹ khóc như mưa kể lể không ngừng bảo rằng : Con bé ngoan lắm. Mẹ lúc nào mà chẳng như thế.Họ hàng vài người sụt sùi thương tiếc cũng như ngoài hành lang có đám đông tre trẻ đứng nói chuyện rù rì cười nho nhỏ chả bị ảnh hưỡng chi tới cái đám tang ấy , tới cho có lệ mà thôi . Những người làm ăn chung có người buồn khi mất đi đối tác .Dăm ba kẻ mừng vì loại bỏ được một đối thủ cạnh tranh dù vẩn rinh tới nguyên vòng hoa to chảng với dòng chử '' vô cùng thương tiếc'' nghĩa tử là nghĩa tận mà .

    Một ông bạn ở xa không thấy email một tuần sẽ cằn nhằn : Con nhỏ này cà chớn , busy cũng không nhắn một tiếng .Chết cũng phải nói chứ .Nên chắc chắn phải nói với ổng một tiếng . Leyna hẳn là bay từ Us về và gào lên : Mandy ơi , mày chết không ai cãi nhau với tao nữa buồn qúa . Thảo ở Vn ngậm ngùi vì từ nay không còn bị hành hạ cái kiểu nắng chang chang phải chở con bạn dở hơi đi dạo phố với lý do nó không biết chạy honda. Một cái nick sẽ không bao giờ sáng lên , cũng như ở góc trái đất nào đó có vài người bạn tưỡng niệm vì không thể tới chia buồn bởi vô số lý do .Ừh, chút nữa quên còn mấy anh nữa chứ .Vài anh ế vợ sẽ tiếc cái nhan sắc '' nhạn té , cá ngộp '' của mình .Anh thì cười trong bụng nói thầm : Cho bỏ tật xấu mà chảnh , không chịu tui , chết làm ma không chồng không ai cúng cho ăn , đáng kiếp .Chắc cũng có anh nước mắt giọt vắn , giọt dài tiếc thương . Nhưng 6 tháng sau ảnh ôm hoa tặng bạn gái mới cho mà xem .Người ta phải sống phải yêu mờ , ai kêu mình ngu đi chết chi ráng chịu.

    Vài ngày sau thì đưa tang , chắc không ít nhưng cũng không qúa đông người theo sau đoàn xe đưa tang .Vài người đi đường tò mò : Chết vì lý do gì vậy ?. Người cằn nhằn lại bị kẹt xe , người vu vơ đám tang lớn chắc tốn kém lắm đây. Có hai trường hợp xảy ra , một là chôn xuống đất với cái câu muôn thuở : '' nhập thổ di an'' . Hai là đem đi thiêu với cái kiểu ''cát bụi lại trở về cát bụi'' . Mà sẽ nằm chổ nào ta ?về với Mẹ hay ở lại với Mom .Không có cái cảnh rãi tro theo gió bay hay theo sóng biển đâu ,chắc chắn như thế bởi tui là tui sợ lạnh lắm .Năm đầu chắc có được trăm người nhớ tới , qua năm sau giảm theo phần trăm và cứ như thế năm năm sau số người còn nhớ tới chỉ là 1/10 là mừng . Sẽ vào dỉ vãng sẽ bị lãng quên như bao nhiêu chuyện cần quên lãng giữa cuộc đời . Chuyện vui người ta nhớ lâu chứ chuyện buồn người ta quên nhanh lắm , không quên cũng cố mà quên .Rồi vậy là xong cuộc đời .

    Thật ra có thiên đường hay chốn nào tốt đẹp như sách vở hay ca ngợi không ta ? Mà thôi ác cở mình chắc không có vé vào mấy chổ đó .Xuống địa ngục là cái chắc ở dưới hẳn là không dể chịu gì đâu .Rồi có kiếp sau không ta ? có sự tái sinh như người thường ví von không ? Cho là có đi mình sẽ được làm gì ta ,có khi nào tội lổi nhiều qúa bị bắt làm kiếp gián hay nhền nhiện không ? Dám lắm à , sao lại không và đúng như thế tức là đi tới đâu cũng bị người đời đánh đập và xua đuổi , khổ sở qúa.Từ ngày mai không đập gián và tàn sát nhền nhiện nữa.

    Ngồi cộng lại hàng loạt sự việc thấy chết thiệt thòi qúa đổi .Sống chưa được nữa đời người ,(không tính theo kiểu 60 cuộc đời nhe , tuổi thọ của ngày hôm nay được nâng cao nhiều rồi ) ,niếm chưa đủ cay đắng nhân sinh . Còn chuyến đi rome mà chưa đi được .Vài bản vẽ lẩn ít kế hoạch mới chưa hoàn thành , chưa bưng cho cha mẹ được ly trà hay chén cháo khi ốm đau. Chưa được nhìn thấy thèng em trai cưới vợ .Vô số ước mơ chưa thực hiện , nợ bạn bè vài lời hứa chưa làm xong .

    Chết tức là tới cõi tối đen không còn được nhìn thấy mây trắng , lá xanh ấy là chưa tính tới chuyện tui rất sợ bóng tối .Không còn cảnh ngồi mơ huyền mờ để mần thơ hay viết lách chách .Ở đó chưa có nối mạng Internet mà thời buổi này một ngày không online đọc này nọ thì thấy thiếu cái gì thành ra chẳng chịu nổi cảnh không đó internet cũng như i phone đem vứt vô một góc .Thân xác không bị lạnh lẽo dưới lòng đất thì cũng bị đốt cháy thành tro.Cái nào cũng khủng khiếp hết .Và tóm gọn lại nhiều người chịu đau đớn xạ trị ,rụng cả tóc ,tốn bạc ngàn chỉ với cái hy vọng còn thấy được mặt trời ngày mai .Vậy hà cớ gì mình đi chết lãng nhách vậy ta . Ít nhất trước tiên phải tìm được cái lý do chính đáng để chết chứ .Ngồi ngẫm nghĩ cả buổi vẩn chưa tìm ra trong khi ngoài kia trời mùa Thu gió mát rượi , hoa Hoàng Lan theo gió thơm ngất ngây . Thôi không nghĩ nữa đổi ý hết muốn chết rồi .Thay đồ đi ngủ một giấc thật ngon , sáng dậy sớm ra công viên chạy bộ nhìn lá vàng bay ngắm mấy con sóc tung tăng coi bộ thú vị hơn .

    Ôi , cuộc đời vẩn đẹp sao ...

    Song Nhi









    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2012 22:39:34 bởi songnhi >
    Attached Image(s)
    #47
      NgụyXưa 11.08.2012 03:49:22 (permalink)
      SN viết về cái chết mà vui như là viết chuyên tình.
       
      "Chết ...Ấy Mà" đã được mang vào thư viện.
       
      Xin cám ơn tác giả.
      #48
        songnhi 28.08.2012 00:07:11 (permalink)


        Trích đoạn: NgụyXưa

        SN viết về cái chết mà vui như là viết chuyên tình.




        Chào Chú , Hii lâu lâu thay đổi không khí cho thêm màu mè ấy mờ...Chúc chú nhiều sức khoẻ , an lành .
        #49
          songnhi 28.08.2012 01:07:30 (permalink)
          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/11667EC178AE47E284AFE4946D16D55E.jpg[/image]



          Biển Và Em


          Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ viết về anh cũng như những gì em cảm nhận từ anh.Con người mà ,đâu ai giống ai , có người thích đem người yêu của mình kể với mọi người như một sự xẻ chia hạnh phúc .Cũng có người thích giấu thật sâu vào cõi lòng như một sự rất riêng tư bất khả xâm phạm .Em thuộc nhóm thứ hai , nhưng hôm nay vào những thời khắc yên ả ở cạnh anh , em muốn ghi lại những gì mà bấy lâu nay em chưa bao giờ nói cùng anh .

          Anh biết đó , em sinh trưởng ở đồng bằng .Khi bé em không biết chút gì về anh , mặc dù trong sách vở em học có bóng dáng và hình ảnh về anh .Những lúc người lớn trò chuyện thỉnh thoảng em có nghe họ nhắc đến tên anh nhưng anh vẩn là một điều mờ nhạt không có chút hấp dẩn .Em sống vui vẻ bên những người bạn mang tên Sông Quê của mình .Những người con trai ấy cần mẫn chăm lo vun bón cho cuộc sống . Dung dị hiền hòa như cái xóm nhỏ nơi em sinh ra .Lớn lên một chút ở cái tuổi biết cảm nhận những thương ghét tình cảm , em gặp một vài anh chàng hào hoa phong nhã cùng mang họ Giang như Tiền Giang , Hậu Giang , An Giang ....Gia đình ấy nổi tiếng với những cánh đồng cò bay thẳng cánh cùng vườn trái cây trĩu cành , hứa hẹn sự trù phú , no ấm .Lúc đầu qủa nhiên em thấy mềm lòng trước vẻ hào nhoáng , phóng khoáng của họ .Họ đúng là hình mẫu lý thật tưởng cho những cô nàng mơ mộng như em .Em từng nghĩ mình sẽ gắn bó bên họ cả cuộc đời giống như bao cô bạn của em yên ả nơi mái tranh tận hưỡng cuộc sống an phận cùng những thiên chức làm mẹ , làm vợ .

          Vào một dịp rất tình cờ để thưởng cho công cho sự cố gắng của em trong học hành Mẹ dẩn em đi chơi nhân dịp nghĩ hè và ở nơi đó em đã gặp anh .Ngay phút đầu tiên khi thấy anh em thật sự bị choáng ngợp .Em không bao giờ tưởng tượng nổi anh mênh mông , rộng lớn đến như thế .Tất cả những thứ nơi anh điều toát lên vẻ quyến rủ thu hút khiến con bé nhà quê như em đứng ngây người ra nhìn .Trước anh em thấy mình trở nên kém cỏi và nhỏ bé qúa đổi mà lúc đó chắc anh không để ý tới dáng vẻ loắt choắt như em đâu .Anh hẳn là đang dõi mắt nhìn những nét đẹp thanh xuân được phô bày trong những bộ bikini màu sắc của các cô nàng có ánh mắt long lanh đa tình nhìn anh đầy ngưỡng mộ hay những mái tóc xỏa dài lơi lã .

          Biết thân phận mình em chỉ dám đứng xa xa nhìn anh , rụt rè đi những bước chân trần lặng lẻ bên cạnh anh , im lặng nghe anh nói với vẻ thích thú say mê .Anh kể với em về một thế giới mà em chưa từng biết ,từng nghe . Em nâng niu món qùa là những con ốc biển mà anh tặng dù em hiểu , anh tặng nó cho em như một phép lịch sự xã giao cho tất cả mọi người chứ không riêng ai .Tuy nhiên em cũng kịp tin rằng trên đời này có cái gọi là tiếng sét ái tình người ta có thể yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên .Bằng chứng là chuổi ngày sau đó anh bắt đầu xuất hiện trong những giấc mơ của em làm em thấy chán những thứ hiện diện quanh mình .Trong mắt em những chàng trai ở cạnh trở nên đơn giản tới nhạt nhẽo chẳng có điểm nào bằng anh .Dẫu em đủ thực tế để nhận rằng anh cách xa em qúa.

          Có lẽ trời rủ lòng thương xót mối tình si của em nên khiến xui thế em được về sống với Dad và Mom và từ nhà em tới nơi anh chỉ mất chừng 10 phút ngồi xe điện ngầm thế là dù muốn hay không anh cũng đành phải chấp nhận thêm một người bạn nhỏ từ phương xa đến là em .Những tháng ngày đó thật sự không dể dàng gì cho em , em luôn thấy lạc lõng giữa mọi người .Ngoài cố gắng hòa nhập em còn rơi rất nhiều nước mắt vì nhớ gia đình cùng bạn bè thân yêu .Em chống chọi để không bị rơi vào trầm cảm .Theo một lẽ tất nhiên em tìm đến anh vào những giây phút em cần một ai ở bên cạnh .Buồn vui gì em cũng đem ra nói với anh cho vơi nổi lòng .Khi gặp chuyện không vừa ý em cũng tìm anh để trút giận .Đôi khi mới tờ mờ sáng em ghé chổ anh chỉ để ném vài hòn đá vào anh cho hả cơn ấm ức mà em vừa chịu .Cũng có lắm lần em la hét như một con điên vào giữa khuya để những muộn phiền ấy tan đi rồi quay về tiếp tục con đường chông gai mà em đã chọn lựa .Anh vẩn nhẩn nại chịu đựng em bắt kể thời gian .

          Theo dòng thời gian em thành thiếu nữ , em cũng lãng mạn ấp ủ cho mình một tình yêu .Có nhiều chàng trai vây quanh em nhưng em biết người em yêu là anh .Thời mới lớn em đầy hiếu thắng lẩn kiêu ngạo .Em mang tư tưỡng nổi loạn , em muốn chinh phục anh .Em muốn mình là người thấu hiểu được anh nhiều hơn cô gái khác .Một cái lối ganh đua của cánh con gái ấy mà.Để có được điều đó em bắt đầu tìm hiểu về anh nhiều hơn từ bằng tài liệu đến thực tế.
          Những con số ghi lại cho biết anh giàu có và hào phóng hơn hết bất cứ ai trên thế gian này .Bằng chứng là anh đã nuôi sống con người ngay từ thời nguyên thủy họ mới xuất hiện trên trái đất .Tới ngày hôm nay chẳng ai có thể nói được con số chính xác là anh đã cưu mang bao nhiêu thế hệ .Nhưng bên cạnh điều tốt đẹp đó người ta cũng không thống kê được anh đã lấy đi bấy nhiêu con người trong ngần ấy năm. Phá đổ bao nhiêu thứ họ đã dựng xây trong cơn cuồng nộ của mình .Họ bảo anh tàn ác khi lấy đi những người thân yêu của họ , trong số đó có cả những người rất yêu thương anh thậm chí gắn bó với anh cả đời.Anh vô cảm trước tất cả những lời van xin tha thiết hay cầu khẩn .

          Vài chị lớn tuổi nói về anh như một kẻ đa tình thích chinh phục họ khuyên em nên tránh xa anh .Anh có hàng tá nhân tình từ chị Thuyền thùy mị , cô nàng Cát dịu dàng .Họ đồn thổi anh vẩn hay đi lại với những Ghềnh Đá nổi tiếng sống bất cần đời .Hơn thế nữa nghe đâu anh bắt đầu tán tỉnh những nàng Hoang Đảo mang vẻ đẹp huyền bí sống cách biệt với thế nhân .Nhưng tất cả những người trong số họ vẩn chẳng có ai giữ chân được anh .Em nghe hết , em biết họ cười nhạo em khờ dại khi đem lòng yêu người như anh .Em làm một phép so sánh và em hiểu kẻ kém cỏi như em không thể sáng bằng chị Thuyền bao năm âm thầm chăm sóc anh .Em thua xa cô Cát xinh đẹp có làn da trắng mịn không tỳ vết .Em có những ràng buột về lể nghĩa gia giáo nên em không thể sống mà không cần ra sao ngày sau như Ghềnh Đá...Và cuối cùng người thương , ghét cứ lộ ra mặt như em thì làm sao có thể đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác như Hoang Đảo .

          Nhưng em mặc kệ , tình yêu mà đôi khi khiến người ta mù quáng .Cũng như lắm lúc người ta luôn ảo tưởng cho rằng mình là bông hoa xinh đẹp nổi trội mà không chịu hiểu rằng mình thật sự là loài thảo mộc nhỏ bé trong khu vườn ấy .Vì thế em tin em cũng có cái lợi thế của em ,ngay cả vài anh chàng Núi lạnh
          lùng có tuyết rơi khi đông về hay những chàng Núi miền nhiệt đới yêu thích sự cô đơn vẩn bị em chinh phục .Hà cớ gì em lại không có tự tin chinh phục người dể gần , dể mến như anh .Em gạt bỏ ngoài tay , ai mà không có qúa khứ , ai dám vổ ngực xưng mình là người hoàn hảo nào .Ngay từ ngày đầu cho đến tận bây giờ em vẩn hiểu những người ngưỡng mộ và đem lòng yêu anh nhiều vô số kể. Họ yêu anh , em cũng yêu anh .Họ muốn có anh , em cũng muốn thì tại sao không tranh với họ khi họ tranh với em .Xét cho cùng thuận theo tự nhiên của một đường đua. Quan trọng là tình yêu anh dành cho người ấy ra sao và giữ vị trí thế nào trong trái tim anh .

          Khi em háo hức vì suy nghĩ cuối cùng mình đã thực hiện được giấc mơ đến với anh thì em vấp phải sự phản đối quyết liệt của Mom .Mom không đồng ý cho em đi ,cũng đúng thôi các bà mẹ luôn rất yêu con mình và họ sẽ không chấp nhận bất cứ sát xuất nguy hiểm nào dù nhỏ .Làm sao Mom có thể giao em cho anh một người mà Mom cho là không thể tin tưởng được.Em phải vặn vẹo khóc lóc sử dụng cái chiêu cũ rích là bỏ ăn để làm áp lực .Cuối cùng thì Mom nhượng bộ và không quên cảnh báo rằng em sẽ phải hối hận vì cái quyết định ngông cuồng hôm nay .Thế là tay kéo túi hành lý với vẻ mặt ngời ngời sáng em đi theo tiếng gọi của trái tim mình , cố tránh né không nhìn nét mặt lo lắng của Mom vào ngày khởi hành .

          Trong suốt cuộc đời của mình em không bao giờ quên được chuyến đi ấy , Những ngày đầu tiên anh dành cho em hết sự bất ngờ này đến sự bất ngờ khác .Anh tặng em những vẻ đẹp lộng lẫy nhất mà em chưa từng thấy , những chú cá muôn màu nhảy múa .Rặng san hô đẹp ngẩn ngơ , những bữa ăn thịch soạn tươi ngon .Vô vàn điều kỳ thú , về anh và những chuyện chung quanh anh .Từ truyền thuyết về những nàng tiên cá có giọng hát làm mê hồn thủy thủ để khiến tàu của họ va vào đá ngầm .Đến những luồng cá cũng như thói quen của những loài thủy sinh .Lúc nào anh cũng ân cần gởi tặng em những bông hoa được tạo từ bọt sóng trắng muốt bập bềnh quanh tàu mà người ta vẩn lãng mạn ví von là Hoa Biển .Em như bay lên trong cảm giác không giới hạn của sự mênh mông trời mây .

          Ngày hạnh phúc vui vẻ qua rất mau chỉ vài ngày hôm sau em đã biết cái gì gọi là khổ vì tình .Những cơn say sóng tìm đến khiến những người mạnh khoẻ còn bị ngã bẹp dí nói chi người ốm yếu như em qủa là cơn ác mộng khủng khiếp .Chưa bao giờ em bị cái cảm giác khổ sở hành hạ như thế trong đời , gần như em không thể nuốt nổi cái gì ngoài nước .Không quen sương gió em bị sốt ngay một trận nhớ đời .Những người đi trước nói với em rằng đó là thử thách đầu tiên anh dành cho bất cứ ai muốn đến gần mình không có sự ngoại lệ cho bất cứ ai kể cả em .

          Hai tuần sau tự dưng đang vui vẻ anh lại chuyển qua giận dữ không lý do .Người ta trấn an mọi chuyện sẽ tốt đẹp , cơn giận bất chợt của anh nhanh chóng lụi tàn .Nhưng với cá nhân em thì chưa bao giờ em gặp sự hung bạo nào hơn thế .Những cột sóng gầm gừ đe đọa đập tan con tàu ra từng mãnh , có lúc thì lại như muốn nuốt chửng con tàu nhỏ bé . Chung quanh tối đen như mực trong khi sấm chớp cứ vang rền như đến ngày tận thế .Mọi thứ ngã nghiêng , chao đảo , đồ vật rơi vở lung tung nằm ngổn ngang .Những tiếng rít ken két vang lên ,lúc đó em chỉ biết nắm chặt một điểm tựa với cái cảm giác mình sắp chết tới nơi .Đầu óc em muốn hoa lên em bắt đầu thấy sợ hãi anh ,ghét anh ,anh thật sự là một kẻ lạnh lùng không dể gần .Thậm chí em khóc vì không nghe lời khuyên của Mom .

          Những ngày tiếp theo anh trở lại dịu dàng với em , nhưng em chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn ngắm.Em chán cuộc sống tẻ nhạt bốn phía chỉ toàn nước , thiếu thốn đủ mọi thứ bên cạnh anh .Em nhớ đất liền cùng căn nhà xinh xắn nhớ Mom nhớ Dad .Em chỉ muốn rời xa anh ngay tức khắc , em mong ngày tháng trôi qua nhanh để trở về nơi mà em cho là an toàn với mình .Hóa ra anh chẳng tốt đẹp như em nghĩ ,thế mới biết người ta yêu nhau thì dể chứ sống cùng nhau thì cả một vấn đề. Ngày tàu cập bến em chẳng màng tới chuyện gì khác hơn ngoài việc xách hành lý đi thẳng lên bờ cũng chẳng thèm quay lại nhìn anh lấy một lần .Dù em vẩn nghe được phía sau lưng mình những tiếng thở dài của anh lẩn trong cơn gió biển dìu dịu .

          Ngày trở về khi soi mình vào gương em buồn biết bao , trước chuyến đi em xinh tươi hớn hở là thế mà giờ thì gầy còm .Tóc mây xơ xác cứng như rễ tre vì vị mặn của muối .Làn da mà em luôn lấy làm tự hào cho những vũ điệu múa của mình bây giờ bong tróc đen đúa và làm em khó chịu vì sự rát bỏng .Em dùng lý trí để cân đo đong đếm lợi hại và cuối cùng em quyết định rời xa anh , như thế có lẽ tốt hơn cho em .Em yêu anh đấy , nhưng theo anh sống đời lãng du em thực sự không đủ cam đảm .Bởi em là người sống cho tương lai và thực tế. Em quyết định chia tay anh trong im lặng không một chút luyến lưu.

          Để nhanh chóng quên đi anh em nhận lời yêu của vị đại gia mang tên Phố Thị người đeo đuổi em bấy lâu nay .Xét cho cùng em cũng con người em cũng tham lam tiện nghi ,vật chất vẩn muốn cuộc sống xa hoa lên xe xuống ngựa. Người ta ngắm hoa hồng nhưng cần bánh mì để sống .Đúng như cái danh xưng đại gia , Phố Thị cho em đời sống tốt nhất từ cái xe bóng loáng em đi tới những dãy phố mua sắm sang trọng .Những lụa là nử trang để em trở nên xinh đẹp hơn .Em yên tâm nhấp nháp cuộc sống ngọt ngào .Nhưng không bao lâu em nhận ra có cái gì đó không ổn mà em không lý giải được .Trên tất cả những thứ ấy em thấy nổi cô đơn luôn ngự trị mặc dù em cố đè nén và bào chữa rằng làm người thì nên bớt đòi hỏi một chút .

          Phố Thị không có thời gian ngồi cùng em ngắm nhìn những giọt sương lung linh vào một buổi sớm yên lành .Không thể chia sẽ sầu muộn vào buổi chiều chân dẫm lên lá vàng khô .Phố Thị đưa tay che đi nụ cười giễu cợt khi thấy em ngồi thả hồn với những vần thơ con cóc của mình .Phố Thị bảo chúng xa rời thực tế .Phố Thị có đủ điều kiện cho em đi đến bất cứ nơi nào mà em thích nhưng không thể ngồi chia sẽ những vu vơ vui buồn của em .Bởi Phố Thị bận rộn tất bật với những dự án kinh doanh , kế hoạch to lớn .Những sàn chứng khoán bất tận ...

          Khoảng cách ngày càng lớn , em thấy cô đơn trong ngay chính ngôi nhà của mình .Tâm hồn ngày thêm một trống rỗng thế là em đành chia tay với Phố Thị trong sự tiếc nuối của nhiều người .Họ cho là chúng em thật xứng đôi .Mệt mõi lẩn phiền muộn ,mất phương hướng em muốn tìm một nơi nào đó tĩnh lặng để suy nghĩ sẽ làm sao cho những tháng ngày sắp tới. Theo quán tính đôi chân đưa em đi đến chốn kỷ niệm xưa .Em thuê một căn nhà dân dã ở ngay cạnh anh , chỉ cần ngồi nơi cánh cửa nhà thì em đã có thể trông thấy anh .Sáng chiều hai buổi em đi ra bến vắng nhìn những con tàu cập bến .Những cô gái biển với nước da nâu dòn sống mộc mạc bên cạnh anh .Họ hồn nhiên cười nói gánh những sọt cá trĩu nặng lên bờ .Em lặng lẽ đón mặt trời lên và nhìn ngày trôi đi .Em lại như thuở xưa đứng ngắm anh từ xa với tâm trạng mang đầy tự ti .

          Cuối cùng anh cũng phát hiện ra sự có mặt của em .Những tưởng anh sẽ chào em cho có lệ hoặc lạnh nhạt ngó lơ . Nhưng ngược lại với điều ấy anh thả những con sóng lăn tăn như vòng tay giang rộng chào đón em giống như giữa mình chưa từng có một sự chia ly nào .Anh không hỏi em chuyện gì đã xảy ra càng không trách móc .Anh thổi những cơn gió mát lành nhẹ nhàng lau khô những giọt mồ hôi trên trán em , vuốt mái tóc cho thẳng suông như ngày xưa .Từng bước , từng bước anh vực dậy tinh thần em một cách đầy quan tâm , tế nhị.

          Buổi trưa bên cánh võng anh cất lời ru êm ả cho em ngon giấc .Xoa dịu những lo lắng trong em khiến giấc ngủ của em không còn ưu tư , mộng mị rối bời . Khi đêm trời chuyển giông tố anh cất tiếng hát ca ngợi ngày mai nắng mới để át đi những tiếng gió bão điên cuồng tàn phá .Tất cả những điều đó từ anh khiến em như tìm điểm tựa em mạnh mẽ hơn , giải quyết những vấn đề công việc một cách thấu đáo .Em tìm lại được niềm vui , xua dần đi màu đen trong ánh mắt , em nhìn cuộc sống tràn ngập xanh tươi hy vọng trở lại .Những buổi chiều em vẩn giử thói quen đi lang thang trên bãi cát mịn nhưng thay vì nhìn sóng xóa dấu chân trên cát , nghĩ về kiếp người cõi tạm .Em lại nhìn những đợt sóng tung cao như những khát vọng vươn lên không ngừng nghĩ mà em quên lãng từ bấy lâu .Em tin rằng chỉ cần người ta sống trọn vẹn với những thứ mình yêu thích , thì mỗi ngày ..mỗi ngày điều là đáng sống , không phí phạm một kiếp làm nhân sinh , ko có gì là muộn màng khi chúng ta muốn bắt đầu .Đâu phải khi nào có được một cái gì đó thì mình mới yêu thích .Cuộc sống không hứa hẹn sẽ mang hạnh phúc đến cho từng người , nhưng cuộc sống luôn dung nạp cho tất cả những ai biết trân trọng cuộc sống .

          Ngày mai này đây khi những tia bình minh bắt đầu trên kẽ lá thì phải phải rời xa anh .Em trở về với đời thật của mình với những con số trên bản hợp đồng , những nét vẽ để một căn nhà xinh đẹp được ra đời .Cuộc đời là như thế sống là mưu sinh không ai thoát ra guồng xoáy ấy , em cũng không ngoại lệ. Buổi sáng , của em sẽ không còn những tiếng rì rào xanh biếc của anh thay vào đó là những chiếc lá vàng lặng lẽ rơi vào Thu nhuộm vàng con dốc , ngọn đồi nơi em ở .Buổi tối căn phòng làm việc trong ngôi nhà của em sẽ sáng đèn khuya hơn .Vào những khoảng khắc rời khỏi màn hình để giải lao cho đôi mắt , nhìn những ánh đèn đầy sắc màu nhấp nháy từ trung tâm thành phố náo nhiệt . Hẳn là em sẽ có nhiều giây phút nhớ về anh da dết , nhớ những yên bình , tĩnh lặng của ngày hôm nay khi ở bên anh .

          Em biết anh chẳng trách em đâu bởi anh luôn bao dung , rộng lượng . Anh luôn muốn em bay xa với những ước mơ mà em theo đuổi chứ không phải là một cánh Hải Âu suốt đời quanh quẩn theo sau đuôi những con tàu . Em cũng hiểu người kiệm lời như anh không biết nói những câu dịu ngọt như cố nhạc sĩ họ Trịnh : ''Một mai em đi ... biển nhớ tên em gọi về ...'' . Nhưng mà ..đôi khi yêu đâu cần phải nói , em sẽ trở về dứt khoát như thế .Không phải cuộc chia tay nào cũng như nhau .Đôi khi rời xa để bắt đầu cho một sự tái hợp .

          Em tin rằng nếu ta thật sự yêu thương một ai đó thì khoảng cách ,không gian ,thời gian sẽ trở nên vô nghĩa. Chỉ cần trong tim ta có hình ảnh của họ thì họ sẽ luôn ở cạnh mình phải vậy không anh ?

          Song Nhi

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2012 01:58:53 bởi songnhi >
          Attached Image(s)
          #50
            NgụyXưa 29.08.2012 03:12:35 (permalink)
            Chắc có nhiều người sẽ ghen với biển.

            "Biển Và Em" đã được mang vào thư viện.

            Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
            #51
              Ct.Ly 29.08.2012 20:02:18 (permalink)
              #52
                SuongAnh 29.08.2012 23:36:46 (permalink)
                Link: đọc truyện bạn hữu VNTQ
                http://diendan.vnthuquan.net/fb.aspx?m=768762
                 
                Song Nhi ui, hôm qua đi làm về vào diễn đàn, thấy tưạ đề bài tùy bút cuả SN y chang như tưạ đề bài thơ cuả SA làm cách đây 1 tháng sau khi đi biển ở vùng Marseille miền nam nước Pháp trở về. 
                 
                 Link bài thơ:
                http://diendan.vnthuquan.net/fb.aspx?m=764636
                 
                 Thật là tư tưởng trùng nhau ghê SN há! Thế là cảm hứng trỗi dậy...nên SA sáng nay đã đọc bài tùy bút này cuả SN đó và vưà mới mix nhạc xong. Giờ chuyển cho SN nghe nhé! Chúc SN tâm hồn luôn nhẹ nhàng bay bỗng dể có những tùy bút thật lãng mạn và mênh mang... như chàng biển cuả nàng dzị á! hihihihi...
                 
                @ Chị  iu Ctly ui... chị đi chơi mói về hả, giờ em phải chạy đi làm giấc tối trở lại nè, sẽ phone tán dóc với chị sau ha. Chúc chi vẫn khoẻ và vui nhiều hơn sau chuyến voyage nha. Thương.
                 
                #53
                  songnhi 30.08.2012 00:26:22 (permalink)
                  Song Nhi chào cả nhà

                  @NgụyXưa : Nói về biển trước mặt ''niên trưởng '' thật sự cháu hơi run .May là Biển chứ về tàu chắc không dám post .Chúc chú nhiều sức khoẻ , an lành

                  @Ct.Ly : Sis nhe ,đi chơi hoài làm người ta hơi bị ganh tị với sis về cái khoản đi này .Chúc sis đi chơi vui vẻ

                  @SuongAnh : Sn đọc vừa xong bài thơ của sis và bài tùy bút do sis mix .Tự nhiên mắc cở ngang hông ko biết nói gì nữa .Ngoài câu cám ơn sis đã đồng cảm . Em nghĩ anh Biển này đa tình lắm sis ơi , ko có riêng chị , em nhà mình yêu thích mà chắc nhiều người thích lắm , đếm không hết .Thôi kệ lở yêu rồi phải không sis .. liều luôn . Em chúc sis may mắn trong công việc , hạnh phúc luôn ở cạnh .

                  Song Nhi em cám ơn cả nhà và những vị khách ghé qua góc nhỏ này .

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/323107E3B98442899D6A98F9EE074688.jpg[/image]
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2012 00:29:14 bởi songnhi >
                  Attached Image(s)
                  #54
                    Ct.Ly 30.08.2012 16:22:39 (permalink)
                    #55
                      NgụyXưa 31.08.2012 02:57:48 (permalink)

                      SN: uh hén, lỡ mình yêu biển, có ai đồng tìng mí chị em mình khjg nhỉ , anh Nguỵ Xưa thấy ổn khg dzậy

                      Mấy mấy cô yêu biển còn hơn người thuỷ thủ già này! Sợ là chưa thấy lúc "chàng" lên cơn như bây giờ tại New Orleands đó thôi. NX cũng nhiều cay đắng vơí biển nhưng vẫn nhớ nhung nếu lâu lâu không nghe tiếng sóng vỗ bờ.

                      Lỳ mau về nhé, có người trong ngõ vắng cần được đưa đi nhà thương ... điên!
                      #56
                        songnhi 02.09.2012 01:43:22 (permalink)
                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/25B8BF38EB784282A0E86E9EC13D6797.jpg[/image]


                        Khi Người Ta Khóc


                        Buổi tối nay đi ăn với mấy người bạn tự nhiên một người trong nhóm lôi ra hộp trà của ai đó biếu tặng với lời đoan chắc là trà Ô Long chính hiệu . Người nói là đúng ,kẻ nói là giả cuối cùng để kiểm chứng thì bày ra pha . Thế là tự nhiên tui đành trở thành người pha trà ''đạo'' .Chử ''đạo'' này có nghĩa là ''chôm '' á .Chôm mỗi chổ một chút qua những lần đi thưởng thức trà . Một ít của Nhật , một ít của Trung Quốc rồi ''xào xào trộn trộn '' thành trà pha kiểu made in tui .Trà ngon nên uống nhiều báo hại đêm nay con mắt nó sáng choang không buồn ngủ .Tham đúng là có hại ghê khổ nổi đây là bản chất của hổng ít người trong đó có tui .

                        Đêm mùa Thu mát mẻ nằm nghe nhạc chờ giấc ngủ tới tự nhiên nghe trúng bài hát có câu '' I wanna fly, I wanna cry '' thấy nó buồn buồn làm sao nên thôi chuyển qua nghe nhạc Hoa . Được đôi ba bài thì nghe được cái câu '' Hãy khóc đi , khóc đi đừng ngại ngùng ...'' có phải muốn trêu gan không ? Tức mình chuyển qua nhạc Việt cho chắc ăn mình Vietnamese mà ,nghe để ủng hộ ngôn ngử của mình .Dĩ nhiên không chọn nhạc trẻ bởi nhiều lần nghe thử cố gắng hiểu mà không hiểu .Chọn nhạc trữ tình vậy cho nhẹ nhàng, sau vài bài " Đường xưa lối cũ '' gì đó , khi đang thả hồn về thời tắm mưa ở quê thì giọng một ca sĩ cũng nổi tiếng lắm nỉ non , van xin : '' Thôi em đừng khóc nữa làm gì. ...'' thế này là thế nào đây ? thiệt tình oan gia ngõ hẹp . Giờ này mà nghe mấy đó dám muốn nhảy lầu ,may là nhà tui không có lầu . Thế là ngậm ngùi chuyển qua nghe hòa tấu không lời cho nó lành .Ngộ thiệt nhe , nghe nhạc Xuân vui muốn chết người ta không mấy khi nghe , trừ vào gần tết cho thêm tí không khí .Nhạc tả về nụ cười hạnh phúc hình như là thiểu số và dể dàng bị đè bẹp dí bởi những bản nhạc buồn .Cá nhân tui , tui để ý những bản nhạc nào mà có pha chử Khóc thường được người ta yêu thích và thuộc rất nhiều .Mấy ông nhạc sĩ càng nổi tiếng thì nhạc càng ướt nhẹp vì nước mắt .Người viết ra nhạc khóc sau đó tới người nghe cũng khóc luôn , hóa ra khóc rất dể bị lay lan .

                        Miên man suy nghĩ thế nào không biết , nghĩ về vụ Khóc .Thế là tự nhiên ngồi thống kê có bao nhiêu kiểu khóc . ,Khác với bậc chú , bác xưa ra đời ngay tại nhà do một bà mụ vườn .Thông thường là những đứa bé tính từ đời tui trở lên điều được sinh ra từ bệnh viện trừ những trường hợp sinh rơi rớt ở dọc đường hay trên xe vì bị kẹt xe , không tính những trường hợp cá biệt khác .Mặc dù có năm bảy dạng bệnh viện giá cả chênh lệch cũng như có đứa trẻ vừa lọt lòng được quấn trong nhung lụa thì cũng có đứa chỉ cái khăn bông là đủ xài ,dù sinh ra ai cũng tay trắng như nhau .Việc đầu tiên là đứa trẻ sẽ khóc có thể nó mừng do được thấy ánh sáng sau những tháng ngày tối thui ở trong bụng mẹ . Cũng có đứa khóc bởi vì bị cô hộ sinh đánh chan chát vào cái mông trần non tơ nên bắt buộc phải khóc nếu không muốn bị nắm hai chân trút ngược xuống .Sau đó nó sẽ thấy giọt nước mắt long lanh của người mẹ , vì đau đớn vì hạnh phúc nhưng cũng có số ít vì tủi thân muộn phiền .Nhưng may mắn số người Mẹ khóc vì hạnh phúc nhiều hơn .Ấy là chưa tính thêm những giọt nước mắt bên ngoài phòng sinh của Ông Bà hoặc Cha , Cô ,Dì ...

                        Sau đó những đứa trẻ về nhà theo hành trình thứ tự làm người .Có đứa ở căn nhà một triệu đô có đứa ở căn phòng được thuê với giá trăm đô .Bình thường thôi đâu có ai giống ai .Nhưng tất cả giống nhau một điểm là bắt đầu chuổi ngày khóc .Khóc khát sữa , khóc nhớ hơi Mẹ , khóc vì đau bụng thậm chí khóc cho cha mẹ lo lắng chơi . Lớn lên một chút chập chững học đi té ngã khóc để được dổ dành . Lớn chút làm việc gì sai không đúng bị người lớn phạt , cứ khóc lên gào càng to càng hiệu qủa cái này gọi khóc chạy tội .Sau đó là khóc vì Sợ ,sợ bóng tối , sợ ma , sợ gián chuột , lúc lạc đường , vì điểm giáo viên cho thấp khi đi học. Tuổi bắt đầu biết cảm nhận cuộc sống khóc tủi thân vì mình kém cỏi trước một ai .Tới tuổi hoa mộng khóc vì yêu , yêu đơn phương hay bị ai từ chối đau lòng nên khóc .Được yêu càng khóc nhiều hơn với hàng tá lý do , giận hờn , tình tay ba , tay tư ,bị ngăn cách hoặc chia tay , tình không trọn vv và .vv.

                        Tới kết hôn vẩn khóc , khóc mừng vì tóm cổ được anh chàng đẹp trai hay giàu . Khóc bởi chú rể không phải là người mình mơ ước .Không kể những vụ khóc theo phong trào tức là giả bộ khóc cho có .Cũng có nhiều người khóc bởi tiếc cái thời độc thân bay nhảy .Bắt đầu từ ngày mai là bị nhốt vô chuồng .. ý nhầm nhốt vô lồng .Về làm vợ khóc dài tập bởi vô số lý do không thống kê nổi .Nếu lấy được ông chồng cặm cụi làm , hiền như cục đất sẽ khóc rấm rức thầm trách : '' ông ni khô như ngói không biết gì gọi lãng mạn ''.Trúng nhầm ông chồng bay bướm yêu đào thích mận thì coi như ngập trong nước mắt và nguy cơ ấy sẽ chấm dứt vào ngày ký đơn li dị . Không có nói là sau li dị không khóc nữa à nhe .. đó thuộc vế sau , hạ hồi phân giải . Khóc vì chồng , con vậy mà chưa hết thậm chí tới đời cháu . Ngay đến lúc nhắm mắt xuôi tay, người ta ví von được giải thoát vì rời bỏ cuộc đời phù du , ô trọc cũng có rất nhiều người ứa ra những giọt nước mắt cuối cùng ấy . Lạ ghê , được lên thiên đường , cực lạc mà sao họ khóc vậy ta ? hổng lẻ họ còn luyến tiếc cái mà họ thường gọi cỏi tạm .

                        Ngồi đếm lại thấy sơ sơ đã nửa trang giấy rồi , cộng thêm nữa hồi chắc ngập lụt cái keyboard .Bây giờ chuyển từ cái chung qua cái tới riêng của chính mình .Trên lý thuyết giấy tờ đã thê thảm như vậy rồi nhưng khi trực tiếp khóc lại cảm nhận không ai giống ai .Tui nhớ hồi nhỏ mỗi buổi tối Mẹ tui ngồi dổ tui và em trai ngủ .Thỉnh thoảng tui bị vài giọt nước mắt của Mẹ rơi trên mặt , trên tay của mình .Ngày đó tui hổng biết tại sao Mẹ tui khóc phải đến hai chục năm sau tui mới hiểu được lý do của những giọt nước mắt ấy .Tui thấy mắt Ngoại tui rưng rưng nhưng miệng lại cười khi nhắc với về ông chồng qúa cố .Những lần tui té ngã tui khóc được Dì cho cục kẹo có khi cục đường thùng để dổ dành . Tui nghĩ khóc có lợi ghê nên một lần tui bị bệnh cảm , không khó chịu nhiều đâu nhưng tui vẩn cố khóc để gây sự chú ý, nói dối rất mệt để được quan tâm .Tui nhớ như in đôi mắt bà nội tui cau lại nhìn vào mặt Mẹ tui và nói : '' Có chăm sóc hai đứa con mà cũng không xong , người gì mà không biết làm gì ăn .'' Nội tui đi rồi nước mắt Mẹ tui tuôn lả chã .Lần đầu tiên tui biết khóc là điều không nên .Từ đó về sau mỗi khi tui té ngã có mặt bà Nội hay người lạ , ai hỏi tui điều nói không đau . Tui được Nội khen là lì nhất trong đám cháu , thật ra tui chui vô trong góc ngồi khóc lén hoài mà đâu ai biết .

                        Lớn một chút tui thấy chị hàng xóm khóc muốn rớt hai con mắt ra ngoài bởi chị bị người ta phụ rẫy đi cưới cô nàng nhà khá giả ở xóm trên .Chị trở thành bà mẹ đơn thân bị người đời khi rẻ , dè bỉu thay vì phải được thông cảm vì những nổi đau rất đàn bà .Giống như cái kiểu thấy người khác ném cục đá mình cũng ném thêm cục cho có phong trào ,kẻ bị đau có phải là mình đâu mà lo .Rồi tui cũng cũng không thoát khỏi lưới tình , tui cũng yêu đương luyến ái và đương nhiên tui cũng khóc vô số lần nhớ không hết .Giận hờn , lo lắng , hiểu lầm ...ngày đó tui khóc như mưa mây vậy ,thoáng qua rồi thôi ..Ấy vậy , mà tới lúc cần khóc tui lại không khóc ra mới ác .Như hồi đám tang Cha tui , tui không khóc một lần .Ai cũng nói tui đúng là máu lạnh , đâu có ai biết cái đêm ngồi cạnh xác cha để chờ sáng tẩn liệm tui nghe giống như có cục đá nó đè trên ngực tui vậy đó , rất nặng , rất nặng .Tui hổng khóc bởi tui chắp nhận cái tử biệt đang xảy ra hay nhìn Mẹ gầy yếu , em non dại nước mắt tui nó không dám chảy ra , tui cũng không biết nữa.

                        Sau ngày đó hình như tui bị dứt sợi dây khóc hay sao đó , tui lao ra chém chém , giết giết giành giật với thiên hạ để xây dựng cái gọi sự nghiệp .Tui loanh quanh giữa đúng sai , thắng thua .Chật chội trong những con số trên những tấm chi phiếu vô hồn .Một ngày đẹp trời đi dự đám cưới dâu rể điều là bạn thân .Lúc thề nguyện nghe cô dâu nói trước mọi người rằng kiếp này nguyện yêu nhau mãi mãi . Trong khi bạn bè mắt long lanh nước vì ngưỡng mộ thì con mắt tui nó khô như sa mạc .Năm năm sau vào buổi trưa nắng chang chang ,chú rể ngày cũ gọi điện thoại cho tui , biết tính bạn mình và nghe giọng run run tui lật đật phóng xe như bay tới quán cafe để gặp . Bạn tôi , đàn ông đúng chuẩn , cao ráo đẹp trai thu nhập ngất ngưởng bây giờ ngồi cú rũ ở mép bàn . Sau năm ba câu xả giao chợt hắn để tách cafe xuống bàn và nói ra tin động trời .Hắn mới ký giấy li dị vào hôm nay ,vợ hắn bỏ đi theo thằng trợ lý phụ việc cho hắn .Bây giờ hắn không dám về nhà sợ nhìn vô mắt đứa con gái mới vài tuổi , sợ câu hỏi '' chừng nào Mẹ về hở Ba'' .Giọng hắn nhẹ như gió miệng hắn cười mà nước mắt hắn chảy thành dòng trên mặt .Tui hổng dám đưa khăn giấy cho hắn , hổng dám ôm hắn như một cô bạn cũng hổng dám nói câu gì .Không phải tui sợ miệng đời dị nghị đâu mà tui sợ làm thế thì hắn sẽ vở òa ra .Chưa bao giờ tui thấy nước mắt đáng sợ như vậy . Tui nhớ lại câu '' mãi mãi '' ngày cưới , tự nhiên tui cười khan thay vì khóc mới đúng .Từ đó về sao coi mấy phim tình cảm đến đoạn cảm động tui trơ trơ nhủ lòng mình '' phim đó mà '' .Hồi xưa gặp cảnh như vậy tui khóc lu loa cho mà xem.

                        Bữa kia ngồi viết email cho ông bạn rãnh rãnh tui lôi chuyện mười năm về trước ra kể với ổng .Ấm ức đó chút nữa tui quên rồi lâu qúa mà nhớ mần chi .Vậy mà khi ổng trả lời tui , ổng nói tui đáng thương qúa cái mắt tui cay xè , lãng xẹt thiệt .Nguyên ngày đó tui buồn hết biết luôn .Tui biết vậy , tui hổng kể ổng nghe cho khỏi xót lòng . Xưa khóc chưa đã hay sao đó mà rục rịch muốn khóc tập hai nữa, dị hợm qúa chừng .Phải chi hồi mười năm trước nghe câu này chắc tui níu áo ổng khóc một trận cho đã , sau đó ra sao thì ra , tới đâu thì tới .Chứ bây giờ tui có biết khóc đâu .

                        Có lần một người lâu ngày gặp lại không nói câu gì cảm động hết , người ta nhìn tui người ta xót xa thôi .Người ta nói sao em thay đổi nhiều qúa , trầm tư , ít nói. Người ta đưa tui về tới nhà mở cửa xe cho tui xuống chỉnh lại cái nón len , áo khoác đưa tui đến tận cửa . Thế là nước mắt tui khi không mà chảy .Người ta hỏi tui : Em khóc hả , anh nói gì sai hả ? Thế là tui chối bay chối biến , tui nói tui bị nhức đầu bởi gió lạnh nên chảy nước mắt sống .Sau đó hể tui nghe người ta sang chổ tui công tác thì tui xách giỏ bỏ đi ra đảo chơi với lủ khỉ .Không điện thoại , không internet , không liên lạc với ai ,người ta đi tui lò dò mò về .Như mặt trăng , mặt trời vậy đó không gặp nhau bao giờ .Nhiều người gạn hỏi sao tui với người ta không làm một đôi , lắm người nói tui chảnh choẹ cà chớn .Tui im lặng cười ,tui có cái gì để chảnh chọe , tui cũng dư tuổi để kết hôn cũng không ngu tới nổi cần thời gian suy nghĩ tình cảm trong lòng mình .Bây giờ bất qúa người ta buồn tui chút đỉnh thôi .Nhưng tui biết rõ bất cứ ai cũng sẽ bị đau lòng khi có người giả vờ yêu họ .Cũng như không ai là không tổn thương khi biết người ta thương hại mình .Yêu đơn phương rõ ràng rất khổ nhưng được yêu chưa chắc là hạnh phúc đâu . Yêu thương đôi khi lại là một gánh nặng .Thậm chí nhiều lúc 60 tuổi người ta cũng chưa đủ mạnh mẽ để quyết định gắn kết với ai đó thì nói chi kẻ nắng mưa nửa mùa như tui .Tui sợ tui làm hỏng đời mình và hỏng thêm một cuộc đời khác .

                        Bữa kia Dad với Mom tui đi chợ sẳn thuận đường nên tui đưa đi đón về . Lúc ngồi trong xe chờ họ đi ra , tui thấy mặt Mom tui ốm nhiều còn Dad tui tóc bạc trắng hết trơn . Có vậy thôi mà nước mắt tui nó chảy , tui sợ họ thấy nên khi lái xe tui quay kiếng xuống cho gió thổi tạt nước mắt đi . Mom tui hỏi tui sao mắt đỏ chạch vậy , tui nói lại câu cũ là bị nhức đầu nên chảy nước mắt sống .Không nhớ nổi bao nhiêu bận tui tự chữi tui nữa ,rõ ràng là lúc không được khóc thì nước mắt lại chảy .

                        Tui có nhỏ bạn ở Việt Nam chơi với nhau cũng lâu rồi nhưng tui không thân với nhỏ nhiều , dù nhỏ luôn coi tui là bạn thân . Lần rồi về Việt Nam lấy lý do là bận việc đột xuất , tui không có đi thăm nhỏ . Tui xạo với nhỏ thôi tại tui làm biếng vì đường sang nhà nhỏ phải qua đò rồi đi một đoạn đường bụi mịt mù .Trưa này khi tui đang ngồi ăn ly kem mát lạnh với đám bạn ở đây thì nhỏ nhắn tin vô handphon của tui như vầy nè : ''Nhi , trời mùa Thu rồi .Bên đó chắc lạnh sáng nhớ mặc áo ấm nhe , ̣đừng có quên '' .Nhỏ bạn tui quanh quẩn năm này tháng nọ ở quê , đâu có biết bên chổ tui đang ở không có lạnh nhiều .Chuyện có vậy thôi đó , cái tui khóc ngon lành , coi vô duyên không ?

                        Tui nghe Mom tui nói nước mắt con gái dể làm mềm lòng người khác và nước mắt cũng có rất nhiều mùi vị khác nhau .Đó giờ tui khóc đâu có ít mà sao lòng tui nó không mềm dùm một chút để tui bỏ cái thói nhìn đời theo kiểu sắp ngửa đầy cay đắng . Tui cũng không nhận được nước mắt có mùi gì hết , còn vị chỉ có duy nhất xưa nay là mặn chát hà .Mặn chát trên môi , rơi xuống ly kem tui đang ăn làm ly kem cũng mặn chát luôn .Nên tui khóc không lý do thường xuyên , sau đó tui tự bào chữa còn khóc được là mừng , còn khóc được tức là mình còn sống .Hồi trước mỗi lần mà tui buồn tui muốn khóc , tui hay nhủ cái tui chịu đâu có nhằm nhò gì với thiên hạ vậy khóc làm chi cho phí , tui cố nuốt xuống rồi cũng xong .Nhiều người nói tui lập dị không thích chia sẽ nổi buồn với bạn bè hay những người yêu thương .Thôi đi ... không gánh được bớt niềm đau cho họ là tui thấy mình có lỗi , làm sao nở lòng nhìn họ gánh phụ nổi buồn của tui .Không làm cho Mẹ tui cùng Dad và Mom vui , tui thấy tui đủ bất hiếu rồi , kêu để họ vì tui mà khóc thì tui đi chết cho đở chật đất .

                        Bởi vậy ,nên tui cứ khơi khơi nhức đầu chảy nước mắt sống hoài , hổng thuốc nào trị hết ...

                        Song Nhi






                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2012 03:54:01 bởi songnhi >
                        Attached Image(s)
                        #57
                          NgụyXưa 02.09.2012 22:49:02 (permalink)
                          Đã viết "Chết", bây giờ là "Khóc", chắc hai bài sắp tới sẽ là "Sống" và "Cười".

                          "Khi Người Ta Khóc" đã được mang vào thư viện.

                          Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
                          #58
                            Ct.Ly 04.09.2012 18:08:12 (permalink)
                            #59
                              songnhi 06.09.2012 23:13:21 (permalink)

                              Trích đoạn: Ct.Ly



                              vậy thế nào là " giọt nước mắt chết " vậy Song Nhi


                              Hi , công tử Ly , ''huynh '' vẩn khoẻ ạ nước mắt còn chảy còn lăn là nước mắt ''sống '' đó huynh .Còn rớt xuống đất im re ko nhúc nhích là nước mắt '' chết .

                              Sn đọc huynh viết bên topic của sis Nguyệt Hạ :
                              ...Nên vừa đánh, vừa giận, vừa ức, sẵn nó thắt hai cái bím, Ly vừa nắm bím tóc, vừa lấy tay dện vào tay nó, vừa khóc om sòm ..

                              Chuyện là từ lúc vào TQ thấy Hiệp Sĩ Hào Hoa đẹp chaiiii nên em đem lòng để ý , có ''liếc '' trộm , bây giờ đọc vậy run như con thằn lằn đứt đuôi .Sau này khi nào có ''hẹn hò ''đi uống nước mía với huynh em thề là ko thắm bím nữa , búi lên cho chắc ăn .

                              Ngày trước Sn thích bài hát '' Em hiền như ma-soeur '' .Nhưng suy nghĩ lại rồi ... sau này ko thích nữa.

                              Chúc huynh nhiều sức khoẻ , an vui


                              Trích đoạn: NgụyXưa

                              Đã viết "Chết", bây giờ là "Khóc", chắc hai bài sắp tới sẽ là "Sống" và "Cười".

                              Chào chú NX, sau này Sn sẽ cố gắng viết thử '' Sống '' và ''Cười'' .Thanks chú và chúc chú có một ngày tốt lành
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2012 23:22:33 bởi songnhi >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 8 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 106 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9