Tùy Bút của Song Nhi
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 8 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 106 bài trong đề mục
songnhi 06.09.2012 23:30:36 (permalink)
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/B43DFB218F4E43CF9759A8D899DCCA42.jpg[/image]



Ngày Không Anh



Anh biết không , thật tình từ hồi trước đến giờ em chưa bao giờ thích mùa Thu , thậm chí là ghét nữa .Em từng nhiều lần tự hỏi cái mùa mà bầu trời lúc nào cũng u ám .Có cái gì đẹp đâu để mấy ông, bà thi sĩ dệt thơ hay lấy cảm hứng viết lách. Em sinh vào giữa Đông , khi em lớn lên hàng loạt những sự việc đáng nhớ của em điều rơi ngay vào mùa Đông như một sự trùng lấp của định mệnh .Theo lẽ dĩ nhiên em yêu thích mùa Đông ,em yêu cái lạnh khiến người ta cảm thấy mình cần có ai đó ở bên cạnh .Cái mùa làm người ta thích nắm tay , đi chầm chậm và dựa vào nhau .

Em thích tích cách mạnh mẽ của Đông khi Đông có thể bao phủ được tất cả màu xanh của cây cỏ. Những cơn bão tuyết cuồng nộ không bao giờ chịu dừng lại ,hay khuất phục trước ai dù đó là những núi đá cao sừng sững .Vì vậy ngày nghe anh bảo anh thích mùa Thu lại còn ví von là Mùa Ly Biệt , thích đội áo mưa đi lang thang làm em không nhịn được cười .Thầm nhủ đàn ông gì mà dể mềm lòng đến vậy , chả trách chi năm lần bảy lượt rớt vô lưới tình .Em quen với sự chỉnh chu ngăn nắp , sạch sẽ ,nên em ghét cái cảnh lá vàng rơi tứ táng bề bộn trên lối đi .Những cơn mưa rã rích không ngừng khiến đứa năng động như em thành kẻ lười đi ra ngoài , trốn miết trong ngôi nhà của mình .

Ngày không anh ...em vẩn lái xe ngày hai buổi đi về .Buổi sáng ,em thong thả tận hưởng cái cảm giác không gấp gáp vội vã của mình , em dõi mắt nhìn những hàng cây chuyển sang màu vàng trên ngọn đồi nhà em .Để rồi em phải thắng kéttt chiếc xe lại khi một cơn gió mạnh ào tới khiến muôn ngàn chiếc lá vừa rời cành xoay tròn trong một vũ điệu đầy ngẫu hứng của thiên nhiên .Khoảng khắc đẹp ấy qua đi những chiếc lá lại nằm bẹp dí dưới lòng đường như sự kết thúc của một hành trình .Vậy mà em vẩn còn ngơ ngẩn chưa tỉnh hồn , em tiếc cái giây phút đẹp bất chợt đến mà mình không thể biết trước để ghi lại bằng những thiết bị điện tử .Em biết sẽ có hàng trăm trận gió cuốn lá như thế trong mùa này , ai cũng dể dàng tình cờ gặp không chỉ riêng em .Nhưng có một điều hẳn ai cũng phải công nhận không một vũ điệu nào giống nhau trong trăm ngàn lần ấy .Giống như ai cũng từng yêu nhưng không có một cái tình yêu nào trùng lấp với nhau bao giờ .Em tin mỗi cuộc tình điều có những xúc cảm và cái đẹp khác nhau riêng biệt .Sau những lần đó em bỏ hẳn cái máy quay phim trong xe để em có thể giữ lại bất cứ hình ảnh nào em thích , cho em riêng em mà thôi .

Buổi chiều , em nhiều lần bắt gặp những đôi tình nhân che chung ô đi trên những con đường nhỏ vắng lặng quen thuộc .Đa số họ còn rất trẻ , họ chẳng phải lở đường hay có việc gì gấp gáp đến nổi vội vã đội mưa mà đi như thế .Xe họ được đậu ở đâu đó đấy thôi , họ đi tìm sự lãng mạn của riêng họ , giống như cái tình yêu lung linh sắc màu hiện có trong trái tim họ , tất cả điều trong trẻo như những hạt mưa .Em cũng từng có một thời trẻ như thế nhưng em không thích đi trong mưa như họ .Em thường chờ những cơn mưa tạnh , một mình lặng lẻ tìm ngắm cầu vòng ẩn đâu đó ở một góc trời .Dù rằng không phải lúc nào em đủ may mắn để tìm thấy .Cũng như có lắm cơn mưa nhưng chẳng tạo ra nổi một cái cầu vồng anh ạ.Những lúc như thế em nghe bâng khâng có cái gì hơi nằng nặng ở trái tim tựa như là tiếc nuối .

Dạo này em thường ghé vào Starbucks Coffee mua cho mình một phần dù anh biết đó em không thể uống được cái thức uống mà nhiều người ưa thích ấy .Trên cung đường quen thuộc về nhà mình thỉnh thoảng em đậu xe lại , ngã ghế ra sau .Chọn bản nhạc mình ưa thích ,thả hồn vào lời ca ngắm những hạt mưa bay lất phất bên ngoài .Hít hà hương vị thơm lừng của ly cà phê mà khi nãy em vừa mua .Đâu dứt khoát phải uống mới cảm nhận được cái ngon .Đâu phải cứ nắm tay , tựa vai vào nhau thì mới gọi là hạnh phúc .Một mình cũng có cái thi vị riêng của nó .Em hờ hững nhìn những chiếc xe khác vẩn hối hả lao vun vút trong bóng chiều .Em tự hỏi họ đi đâu , về đâu khi ngày dần tàn , và nơi họ sắp đến có ai đó chờ đợi họ không dù chỉ là một ánh mắt .

Ngày không anh ...những lúc đẹp trời em ra công viên gần nhà để đi bộ thay vì mở xe tập tại nhà . Em thích hoà mình vào cái không khí năng động của mọi người , đôi khi đáp lại tiếng chào của một ai ngược chiều bằng một câu ''Hi'' đơn giản .Để rồi thỉnh thoảng em vừa đi vừa suy nghĩ xem mình có quen họ không , hoặc thấy họ quen nhưng không nhớ ở căn nào trong khu này .Nhiều lúc em cũng đành cười trừ chính mình bởi không nhớ ra nổi . Lằn ranh quên nhớ đôi khi nó thật sự mỏng manh hơn người ta tưởng .Một lần em gặp John , đó là một cậu bé lên 4 tuổi tóc vàng , mắt xanh chính gốc ở cách nhà em vài căn .Thỉnh thoảng mùa Hè cậu bé cùng vài đứa trẻ khác trong khu này xin phép được bơi trong hồ nhà của em .Trẻ con dể gần thêm vào mẹ của John là người phụ nữ rất hoà đồng nên chúng em cũng như xem là khá quen biết .Khi em đi ngang chổ cầu trượt trẻ con , John cất tiếng gọi tên em . Em dừng lại nghĩ mệt một chút và chào cậu bạn nhỏ , cũng như thông lệ em thơm lên cái má mịn màng đầy chất baby khi cậu ta xà vào lòng .

Một lúc sau em nghe tiếng một đứa trẻ khác ( em đoán là bạn John ), tranh luận với John rằng em là bạn của mẹ John chứ không phải '' Candy is my girlfriend '' như lời John vừa giới thiệu .Bởi khi nãy đứa bé ấy thấy em giơ tay vẫy chào Mẹ của John , đang ngồi ở cái ghế đá cách đó không xa . John trả lời bạn mình bằng giọng ấm ức : '' No, i dont want to , Shes my girlfriend, dont say that , because i'm gonna cry ''.Cuối cùng trước đôi mắt long lanh nước sắp khóc vì đuối lý của John ,em đành phải xác nhận với cậu bé bạn John là lời John hoàn toàn đúng. Xoa đầu hai cậu nhóc đáng yêu , em trở lại với buổi thể dục của mình .Em cười thầm khi nghĩ may mà anh không có ở đây , không nghe được những lời ấy .Nếu không thì anh lại đùa em rằng : '' Vậy mà chối , không chịu nhận ... lãng mạn đa tình '' .Anh thấy đó ,dù trẻ con ngây thơ không biết phân biệt rõ những trạng thái tình cảm nhưng yêu thương không có rào cản bao giờ.

Khoảng thời gian gần đâu em bắt đầu cái email cho anh vào lúc 8:Am với ly sữa nóng trên tay và đôi khi được send vào lúc 10:Pm .Em bận nhiều việc anh à .Nên thỉnh thoảng những email của em rời rạc về nội dung ,không liền mạch như một bức thư thông thường .Câu chử, không được tình cảm lắm so với lúc xưa .Em cần giải quyết hết những vấn đề của năm nay để tết này em có thể về Việt Nam ăn tết cùng Mẹ .Em hoạch định những kế hoạch mới cần làm để năm sau , em sẽ bắt đầu trở lại công việc của mình , dù em không làm mở rộng như ngày xưa .Bởi em đã xác định được em vẩn còn rất thích những hình khối lập thể của những căn nhà . Em yêu múa nhưng em lại đam mê những nét đẹp kiến trúc mà em thường nói vui là '' chuẩn không cần chỉnh '' .Người ta đâu chỉ có yêu thích duy nhất một thứ cũng như không phải lúc nào người ta có thể trọn vẹn cho một mối tình .

Dĩ nhiên anh không biết em bận rộn , nếu không anh lại bảo là cứ lo công việc trước , chỉ cần ghi vài dòng cho anh là đủ rồi .Thậm chí một chử cũng được , em biết tỏng tong tòng là anh xạo bởi cái tính của anh là gởi mail rồi thì luôn mong thư hồi âm . Không sao cả em vẩn có thể viết chúng trong những khoảng thời gian rãnh của em ,tới khi nào em không thể viết nữa thì thôi .Anh biết tật tham công tiếc việc của em mà đúng không ?. Nhiều lần em dừng cây bút trên tay mình lại , rời khỏi những mẫu thiết kế dở dang .Nhìn ra khoảng không mênh mông từ văn phòng của mình , liếc đồng hồ treo trên tường , so múi giờ em biết giờ này anh đang ngủ. Tự hỏi anh có ngon giấc không ? Có giấc mơ nào dành cho em không ?Cũng như lắm lúc sau bữa tối em gõ lách cách thật nhanh cho xong cái mail bởi bên kia chắc anh gần thức rồi.

Ngày không anh ... em dùng thời gian cho bạn bè nhiều hơn , em nói chuyện với Thảo ở Việt Nam thường xuyên .Em thương bạn mình vẩn còn long đong chưa tìm được một tình yêu để nương dựa dẫu là về mặt tinh thần . Em biết mình may mắn hơn bạn về nhiều mặt từ tình cảm đến cuộc sống , công việc.Thấy bạn ngược xuôi một mình chống chọi với cuộc sống em xót lắm . Em từng như thế nên em hiểu ,em mong mình có thể chia sẽ phần nào với bạn .Em đồng cảm hơn với những chuyện mà bạn em hay gán cho bốn cái chữ ''thói đời bạc bẽo ''.

Ngày trước mỗi lần nghe Leyna ở D.C nhắc chuyện tình xưa và người cũ của cô ấy thì em ''sạt '' ngay cho nhỏ bạn mình một trận vì cái tội cầm lên được mà bỏ xuống không được . Em nhiều lần giận không thèm nói chuyện với nhỏ bởi cái cách nghĩ cay đắng mĩm mai của Leyna trong tình cảm .Nhưng gần đây em nhìn sự việc rộng hơn , bao dung hơn với bạn của mình bởi em hiểu chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ những tầng cảm xúc .Không ai muốn chuyện buồn trong tình yêu đến với mình nhưng làm sao biết cái bánh ngon hay dở khi mình chưa cắn vào .Lắm lúc người ta đành phải từ bỏ một cái gì đó dù lòng không muốn thậm chí đau xót , phải xa rời người mình yêu thương bởi vô vàn lý do .Mỗi người nhìn được - mất của một cuộc tình không giống nhau .Nhưng bạn em ít nhất cũng dám yêu dù chỉ một ngày chứ không chết nhát bỏ chạy như vô số người , không dám sống thật với cảm xúc của mình . Mang luôn cái mặt nạ kiêu ngạo ngay cả khi đi ngủ mặc dù trái tim cứ khắc khoải cô đơn từng đêm tối.

Ngày không anh ...em thấy thương Mẹ em hơn khi nghĩ Mẹ ngày qua ngày lủi thủi một mình đơn chiếc khi tuổi xế bóng. Em thật lòng cầu mong có một ông chú , bác nào đó tốt tính , tử tế tìm đến ,dùng tấm lòng thành làm Mẹ em mở lòng ra lần nữa để Mẹ có đôi , có bạn nương dựa nhau . Em biết , em nói với anh điều ấy thì không sao chứ nói với người khác không khéo em bị họ ném gạch , đá ào ào đủ xây nhà vì cách nghĩ họ cho là dị hợm .Ai cũng muốn mình được yêu thương , quan tâm , người trẻ biết yêu thì sao người già không thể phải không anh ?.Nói theo ngôn ngữ nhà quê của em thì '' già không biết ăn cơm '' ah. Có nhiều loại hoa vẩn nở được giữa tuyết giá kia mà , thì tại sao người ta không được quyền yêu đương khi người ta còn sống , còn thở. Em thấy yên tâm , khi nhìn cậu em trai và cô bạn gái của em ấy yêu thương nhau chân thành ,đồng lòng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống .Em ước sao những người yêu nhau chân thành điều có thể về với nhau .

Ngày không anh ...em xa rời những tiếu tấu vui tươi ồn ào của Pop , cũng không đắm mình chơi vơi trong thế giới hư ảo lãng bãng của Phong Hoa Tuyết Nguyệt .Em tìm nghe lại những ca khúc Ngô Thụy Miên , Từ Công Phụng ...những bài hát thật sự là xưa cũ so với số tuổi của em .Những đêm thanh vắng , gạt bỏ những toan tính đời thường qua một bên .Em nghe một cách đầy từ tốn như nhấm nháp một ly Red wine lâu năm để cảm nhận được cái chất thực sự trong những ca từ mà em cho là có nhiều ẩn ý .Bây giờ em hiểu tại sao những ca khúc ấy sống mãi trong lòng người nghe như thế qua hằng bao nhiêu năm .Sau này em không cằn nhằn nữa khi nghe anh bảo thích nghe mấy bài nhạc đó ngay cả khi vui , sáng nào cũng nghe như một thói quen .Bởi em hiểu người ta sống vì hiện tại , phấn đấu cho tương lai nhưng dĩ vãng mãi mãi là một phần không thể chối bỏ .

Dạo này em thức khuya nhiều hơn , lướt net cũng nhiều hơn . Em tìm đọc lại những giai thoại cũ và những bài thơ của nhiều cố tác giả bởi lắm lúc em không tài nào biết được ông A,B, C..anh nói là ai thì nói chi biết đến thơ văn hay giai thoại về họ . Bây giờ thì em biết nhiều người rồi nhé !Em vẩn giữ thói quen online trước khi đi ngủ nhưng không phải chát chít hay tán dóc với mấy chị trong nhóm của em. Nick của em bao giờ cũng ở chế độ Inviseble em vào để tìm xem nick của anh có sáng lên không ?. Để em biết rằng anh dậy sớm hay muộn . Nick sáng đồng nghĩa anh vẩn an lành , vẩn vui vẻ sống cho những gì anh quan tâm , yêu thích . Sau đó thì em lẳng lặng off và đi ngủ , về với những mộng mị của chính mình .Em không muốn làm phiền anh , không muốn khuấy động cái yên tĩnh của anh , chỉ thế thôi .

Anh biết là em có cái tính rạch ròi , em chia cuộc sống thành từng ngăn riêng biệt . Những khi em làm việc hay đi công tác em gần như chỉ tập trung cho mục tiêu ấy , không nghĩ chuyện khác để khỏi bị phân tâm .Bởi chỉ cần em phạm một chút sai lầm dù nhỏ cũng ảnh hưỡng đến nhiều người và phí phạm nhiều thứ . Nhưng có một điều mà anh không bao giờ biết những chuyến đi xa ấy bên em không chỉ có laptop , i phone ... mà em còn mang kè kè theo nhiều thứ dự phòng để có thể vào Net bất cứ nơi đâu .Khi đến những nơi hẻo lánh xa trung tâm khi đặt hotel để nghĩ lại .Câu đầu tiên em hỏi cô tiếp tân là nơi đây có nối mạng không ? .Em vẩn luôn đọc được những gì anh viết , anh gởi , chỉ là em không trả lời bởi em không muốn đi ngược lại nguyên tắc do chính mình đề ra.

Anh thích thơ văn chữ nghĩa nên anh luôn hình dung vào mùa Thu có cô nàng người yêu dáng dấp mong manh như cành hoa lan .Mái tóc xõa dài lang thang trong chiều lộng gió để nhặt những chiếc lá vàng .Hoặc ngồi viết những bài thơ tình với đôi mắt u buồn ngân ngấn lệ , thương nhớ xa xăm .Không bao giờ có chuyện đó xảy ra với em đâu , dẫu tóc em cũng dài tới tà áo và em cũng thuộc nhóm '' qua cầu gió bay '' với số cân chưa bao giờ vượt qúa 45 kg của mình .Thể chất em sinh ra đã yếu đuối em rất dể bị ngã bệnh . Em làm sao có thể đi lang thang trong chiều gió lạnh như vậy nếu không muốn chết sớm .Vốn Việt ngữ của em gom hết lại không đầy một chung uống trà , chỉ nội chuyện chỉnh chính tả trong những bức mail gởi cho anh cũng đủ làm em toát cả mồ hôi hột , nói gì tới văn thơ .Nhưng em vẩn cố gắng duy trì .Biết làm sao hơn bây giờ bởi anh yêu thích ngôn ngữ mẹ đẻ hơn những nền văn hóa khác .Lắm lúc em thật lòng cám ơn cái thanh công cụ rà soát chỉnh tả trong yahoo đã ''âm thầm '' trợ giúp em bấy lâu nay .

Nhưng nói thế thì là phủ nhận những cố gắng gần đây của em . Sau khi học thuộc lòng vài câu thơ cổ , em cũng tập tành thả hồn theo mây gió , nhìn hoa rơi lá rớt rồi tưởng tượng tới cái cảnh hoa rơi cố ý nước chảy vô tình . Cuối cùng em có làm được năm , ba bài thơ đầu cóc đuôi ếch ,vài cái tùy bút được em cắt xén bằng văn phong lơ đễnh , nửa mùa của mình . Em biết anh mà đọc thì anh cười sặc cả cafe cho mà xem , không sao cả anh à , anh cười là được rồi .Chỉ như thế thôi em cũng thấy cái em viết không hề bị phí phạm , có thi thố với ai đâu mà lo .Cuối cùng là em bắt đầu thích cái mùa dìu dịu hơi se lạnh mà ngày cũ em cho không gì đặc biệt.

Anh vẩn thường sợ em buồn hoặc lo lắng suy nghĩ không biết em dùng thời gian như thế nào khi ở một mình .Anh thấy đấy , thời gian em dành cho những yêu thương quanh mình luôn luôn thiếu thì làm gì em có thời gian buồn .Chỉ sợ lòng người xa thôi phải không anh ? Chứ thời đại công nghệ thông tin này khoảng cách không gian đâu có nghĩa lý gì đâu .Em sống không chỉ cho riêng em , em còn phải sống cho những trách nhiệm mà em phải có .Nên em luôn sống rất vui vẻ bởi em biết như thế tốt cho em , tốt cho cả những người thân yêu .Không có anh ở cạnh , em chẳng những tự biết chăm sóc mình mà em còn làm được nhiều việc hơn .Nụ cười nở trên môi em thường xuyên , em tiến bộ hơn trước đúng không ?biết quan tâm người khác nhiều hơn .Vậy thì anh yên tâm , anh nhé ! Em vẩn ổn , hãy tin như thế .

Nhưng mà .....Ngày không anh , em làm sao cho hết ngày ...

Song Nhi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2012 01:13:31 bởi songnhi >
Attached Image(s)
#61
    NgụyXưa 07.09.2012 08:12:40 (permalink)
    "Ngày Không Anh" đã được mang vào thư viện.

    Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
    #62
      Ct.Ly 08.09.2012 04:10:36 (permalink)
      #63
        songnhi 12.09.2012 22:08:21 (permalink)

        Trích đoạn: Ct.Ly

        Song Nhi ơi, mùa thu là mùa lãng mạn, khg nghe những bài như Mùa thu yêu đương và Paris hình như là một trung tâm thành những nhạc khúc tình yêu về mùa Thu nhiều nhất

        Mùa thu có lá vàng bay, và từng ngày nhìn những chiếc lá trên cành chuyển màu vàng từ từ rồi rơi rụng .... chứ mùa đông lạnh cóng tay, cóng chân, muốn trùm mền khi ra phố, còn khg thì tuyết rơi dày ngập lối, ra đường cẩn thận nếu khg thì chắc khg đi bằng đôi chân quá dzậy mà SN khoái mùa đông


        Gửi Song Nhi bài hát Mùa thu yêu đương của nhạc sĩ lam Phương, ca sĩ trình bày: không biết hihihi



        Chào Sis , sis khoẻ ạ .Hii mùa Thu đẹp nhiều người thích em sợ tranh không lại sis uiiiii. Chuyển qua thích mùa đông cho chắc ăn , nói vậy chứ thích thì thích ai biết lý do tại sao đâu hiiiii

        Song Nhi thanks sis nhiều nhiều vì đã tặng cho Sn bài hát MTYĐ này để Sn có ý tưởng viết một bài tùy bút mới .Chúc sis tuần mới an lành nhiều niềm vui .(Có bài nào hay hay sis ''cõng '' về cho em nghe với hé .Hiệp Sĩ Hào Hoa mờ )

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/669390D575C44F36A79758C10574494F.jpg[/image]
        Attached Image(s)
        #64
          songnhi 12.09.2012 22:14:59 (permalink)
          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/F2F46EFFE2C24E30A7F719AFEA131313.jpg[/image]



          Mùa Thu Dịu Êm


          Cách đây mấy hôm , Ct.Ly (một chị bạn trên mạng ) gởi tặng em bài hát Mùa Thu Yêu Đương của nhạc sĩ Lam Phương .Bài hát này chắc hẳn là được nhiều người yêu thích và biết đến với cái câu mở đầu đầy lãng mạn : ''Em muốn đôi ta mãi như người tình ...'' .Em cũng biết bài hát này từ rất lâu ,nhưng lâu lắm rồi em không có nghe lại .Đêm mùa Thu tỉnh lặng em mở bài hát ấy ra nghe , những giai điệu trử tình như một viên kẹo tan nhẹ nhàng trong không gian khiến căn phòng làm việc của em như ngập tràn sắc màu dịu êm . Thế là tự nhiên em muốn viết cái gì đó cho anh .

          Chúng ta quen nhau vào ngày nào em cũng không nhớ nữa , hoặc giả sữ em không muốn nhớ nữa không chừng .Có nghĩa gì đâu những con số ấn định thời gian ấy .Em chỉ biết chúng ta khác nhau như nước với lửa từ giới tính , tuổi tác , công việc , cuộc sống , tính cách ...sữ dụng thời gian cũng không giống nhau .Ngay cả thức uống chúng ta yêu thích cũng khác xa một trời một vực .Anh luôn luôn là cafe , em luôn luôn là sữa ,một đen , một trắng , một đắng , một ngọt . Như cuộc đời hai chúng ta vậy không có một điểm nào tương đồng nhau .Cái cách chúng ta biết nhau cũng không có gì đặc biệt hay bất ngờ giống hàng ngàn , hàng trăm cuộc làm quen nhau như thế hằng ngày .Không biết anh nghĩ thế nào chứ riêng em nằm mơ em cũng không nghĩ sẽ quen với anh trong môi trường ấy .Cái nơi là em cho là thiếu thực tế và trên hết là em rất rành cái chốn nhiều giả trá ít sự thật.

          Em là người sống trong môi trường hiện đại và năng động , nhiều vội vã với những cuộc đua tranh không dứt .Công việc của em cũng được cho là một công việc hợp thời .Thuận theo lẽ đó em cũng có những cách nhìn thực tế của người trẻ.Em cho rằng khi con người ta đã bay lên cung trăng từ lâu và trên ấy chẳng hề có sự sống thì làm gì có Hằng Nga diễm tuyệt hay tiên nữ đẹp xinh như những bức tranh mà thế nhân hay vẽ vời . Chỉ là sản phẩm tưởng tượng trong truyền thuyết mà thôi .Trăng ở xa tít làm gì có chuyện trăng rơi , trăng vở như như người ta hay nói trong thi ca .Cũng như em hay cho những lời nói màu mè , hoa lá cành là sến như cải lương .Những kẻ mang những phục sức chải chuốt lắm lúc không hơn chi những con rối rỗng tếch tham gia vở hài kịch đời .

          Giữa thời buổi chỉ cần bấm vài con số trên iphone người ta có thể thấy mặt nghe được giọng nói của một người bên kia bờ đại dương .Chỉ cần một ngón tay người ta có thể lưu giử được ngay một khoảng khắc , ai mà phí thời gian ngồi viết những lá thư ngọt ngào mang tên gọi là tình thư .Nhiều khi người ta ở cạnh bên nhau dằng dẳng bao năm , có rất nhiều cơ hội thể hiện tình cảm mà tình yêu còn không nẩy nở .Nói trực tiếp còn chưa tác động gì nữa là ....Em thường gọi đùa những cái email được gởi từ một góc nào đó nơi trái đất có khi là đôi bờ đại dương cách nhau hàng chục giờ bay là những lời nói vô hồn. Những con chử tròn trịa cùng một kích cở được gõ từ cái keyboard có hàng triệu bản sao. Vậy mà bây giờ em lại làm cái điều mà em cho là phí thời gian và không có kết qủa ấy.

          Nhiều lúc em thấy cuộc đời hiện tại sao giống cái computer được cài đặt một chương trình và cứ chạy theo qũy đạo nhất định gọi là sống .Công việc , ăn , ngủ , giải trí ,đi chơi ....đầu tuần , cuối tuần hết tháng rồi tới hết năm . Cái vòng xoáy vô hình ấy cứ cuốn lấy khiến người ta không thoát ra được và quên lãng nhiều thứ bên lề cuộc sống .Càng dư thừa vật chất người ta càng nghèo nàn đi khát vọng ,hoài bão sống lười nuôi dưỡng ước mơ .Cũng như lắm lúc tình yêu là điều xa xỉ của nhiều người trong đó có em .Em nghĩ mình không phải típ người yếu đuối cần tựa vào ai đó hay phải có ai đó nâng đở .Em yêu thích cuộc sống single của mình , hài lòng về những gì em theo đuổi .Nhưng xét cho cùng em cũng con người , có những lúc em phấn khởi nghĩ rằng mình có thể làm được rất nhiều thứ .Rồi lắm khi em lại tuột đến đáy dốc của sự chán chường do những áp lực cuộc sống , sức ép công việc .Những lúc ấy em thấy mình cần có một ai đó để trò chuyện và em gặp anh vào một lần như thế .Cho đến tận bây giờ em vẩn cho là mình có rất nhiều may mắn khi gặp được anh trong khoảng thời gian ấy.

          Anh sống trong môi trường trầm lặng , anh luôn quan tâm đến những người khác .Anh thường kể với em về qúa khứ với những cuộc tình đã qua trong tiếc nuối , luyến lưu .Em hiểu chứ có nhiều thứ lý do để khiến một cuộc tình không về đến cái đích cuối cùng .Khi người ta trẻ người ta xem tình yêu là một phần không thể thiếu , nhưng người ta vẩn cần nhiều thứ hơn cho tương lai .Cuộc sống thì lại có lắm điều trói buột khiến người ta không đến được với nhau .Anh vẩn thường ví von những tình yêu ấy như mây gió thoảng qua .Nhưng em biết những mây gió đấy tựa như những đám sương mù bổng bềnh trên những đỉnh núi , chúng cũng được tạo từ mây đấy nhưng không tan bao giờ .Chúng lãng bãng chung quanh chúng ta dù mình không đưa tay nắm được , tựa như dòng chảy ký ức không bao giờ ngừng nếu chúng ta còn thở , còn sống .

          Em thì khác biệt anh qúa khứ em không có gì đáng kể ,ngoài vài vụn vặt thời ấu thơ ở Việt Nam và một chuổi ngày miệt mài học tập , phấn đấu nơi vùng đất mới để những người thân yên được hài lòng .Em sống cho những trách nhiệm đã định sẳn như trò chơi của số phận vận sẳn vào mình , không hỏi vì sao và cũng không oán trách .Trong công việc em có tiếng là bản lỉnh , quyết đoán nhưng em vẩn có những mềm yếu rất riêng giữa lằn ranh thương , ghét .Những tranh đoạt trong cái gia tộc đông đúc phức tạp của Mom em khiến em nhiều lúc không dám tin vào ai .Thời mới lớn em nông nổi kiêu ngạo với những thành công nhỏ bé mà em đạt được .Em phạm rất nhiều sai lầm mà ngay chính em cũng khó mà tha thứ cho chính mình .Nên em sống trong cái thế giới hư ảo của nhiều rối rắm lắm hổn độn giống một con nhộng trong cái kén rối tinh , khát khao bứt phá chui ra để hóa thành bướm .Em không có thói quen trãi lòng với ai cũng như quen chịu đựng, âm thầm làm hơn than thở.

          Em từng nói cho anh nghe vài câu chuyện của mình trong cái trạng thái vô thức .Anh chưa bao giờ hỏi em nguyên nhân . lý do của những chuyện buồn , chỉ an ủi em bằng cách kể những câu chuyện về anh để cho em hiểu , anh cũng gặp rất nhiều việc không như ý trong đời này, em cảm nhận được hết đấy chứ .Những lá email anh gởi đến cho em thường là giữa khuya hay gần sáng .Em đọc chúng vào ban trưa lúc tia nắng mệt mõi sau những thời khắc rong chơi .Lủ ve sầu im bặt tiếng không còn hát ca . Có khi là buổi tối yên ắng khi những chiếc lá bắt đầu cựa mình thay đổi để em bâng khâng nhủ thầm mùa lại sang .Cũng có lần em đọc vào ban mai của ngày mới , khí trời lành lạnh lất phất những giọt mưa bên ngoài cửa sổ , xa xa có tiếng qụa xao xác .Tất cả trầm buồn nhưng yên ả như những dòng chử của anh .Anh bước vào cuộc sống thường nhật của em bình dị , lặng im như thế .

          Anh điềm đạm , sống tình cảm với bạn bè và mọi người chung quanh trong đó em .Em tin tưởng tâm sự với anh nhiều điều từ quan điểm sống ,cách nghĩ thậm chí chia nhau những nụ cười trước sự việc ai đó cho rằng họ là trung tâm vủ trụ mà không biết đời rộng lớn biết bao ..Nhưng anh chưa bao giờ gieo vào lòng em cảm giác yêu thương , chưa bao giờ anh ạ . Dù anh đã từng hứa chẳng bao giờ để em buồn , ác thay em không cần những lời hứa như thế .Em cho rằng em qua rồi cái tuổi để hờn giận vô cớ như thế .Có thể anh tại tính anh luôn thận trọng trong mọi vấn đề mà em cho là mô phạm như em thường nói .Hay do em quen sống phiêu diêu với những cách nghĩ mà em cho là không theo lề lối thông thường .Em sống vì em cho riêng chính em mà thôi không quan tâm thế nhân phản ứng ra sao .

          Em nhớ có lần anh nói với em rằng vẫn muốn xem lá thu vàng trong rừng phong miền đông bắc . Thích lang thang một mình dẫm trên lá vàng để thoả cái máu phiêu lưu của mình .Yêu những là nét đẹp bên kia đường chân trời .Em bật cười trước suy nghĩ đó em cho rằng Thu thì ở đâu cũng như nhau cũng lá vàng phủ đầy có gì lạ , gì khác ? Trong mắt em Thu như cô nàng luôn u buồn và chực chờ khóc để người ta dỗ dành . Trời không có nắng , gió lành lạnh đâu có gì vui gì đẹp như anh nói đâu .Thực tế chẳng ai đi tới được chân trời bao giờ .Có thể em là kẻ cạn khô không nhiều lãng mạn .Hay bởi do em quen với những qũy đạo riêng của mình nêm đâm ra không chịu chấp nhận dung nạp cái mới .Không đi tìm kiếm dù biết rằng cái mới ấy tốt thực sự cần thiết cho mình .Người ta vẩn thường bảo con tim có những lý lẽ riêng của nó đôi khi là phi lý trong tình yêu .Nhưng người ta quên rằng lý trí cũng có những rào cản mạnh mẽ . Bên cạnh một trời yêu bao giờ cũng có lắm nổi buồn .Bên cạnh niềm hạnh phúc luôn tồn tại nhiều lắm những sầu muộn , ưu tư. Mà em lại là kẻ có thói quen cân nhắc mọi vấn đề ngay cả tình cảm .

          Thời gian gần đây câu chuyện của chúng ta bắt đầu không còn như xưa nữa .Giữa mình có một cái gì đó lấn cấn mà chúng ta điều cảm nhận rõ . Em bây giờ không còn là em trước kia nói chuyện chí chách với anh một cách tự nhiên như xưa .Em lo lắng mình trở thành kẻ đi vay tình cảm , em lo mình lại gây ra thêm món nợ tình mới . Ngày trước em viết một loáng là xong cái email dài ngoằng kể đủ chuyện trên trời dưới đất .Bây giờ cả một ngày em viết không ra đoạn thư ngắn , chữ nghĩa của em nó trốn sạch phương nào .Em nhận ra một cái gì mong manh chen vào nơi anh từ lâu lắm rồi .Em có sự nhạy cảm của phái yếu và em thấy sợ.Không phải cái sợ xa cách của không gian , cũng không phải cái kiểu vu vơ sáo rỗng là không đem lại được gì cho người kia nên không dám bước tới .Em ghét cái kiểu đổ thừa lý do ấy để che giấu cái tình không đủ mạnh trong trái tim .Vận mệnh mình là do mình nắm giử con người em luôn ngang bướng với những cách nghĩ .Em tin rằng khi con người ta muốn cái gì họ cũng có thể làm được , miễn đừng qúa đáng như tát biển đông chẳng hạn .

          Em cũng không xét nét theo cái kiểu thông thường cần ai đó chăm sóc hay cho mình những dịu ngọt .Em không mang được cho người điều đó thì tại sao bắt người phải đem đến cho em .Nhưng em sợ , em sợ em phạm sai lầm , em sợ cái đứa nông nổi ,vụng về như em sơ ý lở tay đánh rơi cái mà người ta thường ví mong manh , dể vở . Em thật sự là không có một chút kinh nghiệm nào trong chuyện này . Em là tay thợ săn thiện xạ nhưng em không biết cách đan lồng .Em biết là anh hiểu rõ đúng không ? anh tinh tế như thế kia mà bằng chứng là anh đã đề nghị hay là anh lui một bước trả em về lại như xưa .Nhưng chắc anh cũng biết rõ người ta không thể quên như chưa từng nhớ .Chúng ta có thể xem như chưa có chuyện gì , mà thực sự đã có gì đâu .Có thể nói với người khác chúng ta là bạn , nhưng sự thật ra sao anh và em hiểu rõ nhất .Người ta có thể gạt được hết tất cả người đời nhưng không ai có thể gạt được chính mình .

          Chúng ta cách xa nhau qúa sử dụng thời gian cũng trái ngược nhau, anh chẳng từng ví von là xa hơn một đại dương kia mà .Bên cạnh niềm vui nhỏ nhoi là cả một trời trăn trở dù cái sự trăn trở ấy không theo thông lệ hay những lề lối thường gặp .Cần gì một ngày , một năm , hay mười năm không còn có nhau , bây giờ mình cũng đã có nhau đâu .Anh thường hay bảo phải chi có thể cùng nhau đi '' giang hồ vặt '' .Em cười khi nghe câu đấy , em im lặng thay vì nói thật với anh rằng em không thể nào theo anh đi '' giang hồ vặt '' được , dù thời gian có quay lại như thời điểm anh muốn .Em còn Dad và Mom cả đời này em không bao giờ rời xa họ vì bất cứ lý do nào vĩnh viễn như thế .Có những sát xuất không chỉ từ phía anh mà còn cả phía em vì vậy em chưa bao giờ lấy làm buồn vì những chuyện liên quan đến cá nhân anh . Cũng không hề cho anh là tham lam là xấu với những tình yêu trong qúa khứ lẩn hiện tại bởi em biết phân biệt rõ ràng vấn đề .Ngày ấy em chưa xuất hiện trong đời sống của anh vậy thì em lấy lý do nào để không vừa ý , hay trách hờn . Xét cho cùng không có những thứ ấy chắc gì anh có cách nghĩ , cách sống như ngày hôm nay .Không có đổ vở người ta đâu biết qúy cái lành nguyên .Thẳng thắn hơn thì chúng ta có được hiện tại là nhờ xây dựng trên cái cũ ấy .

          Em không hứa gì với anh đâu bởi em ghét những lời hứa hẹn , không ai biết cái gì sẽ xảy ra ở ngày mai. em cũng không ngoại lệ. Cuộc vui nào thì cũng phải tàn, ''có tình nào không phai ?'' âu cũng là quy luật của tự nhiên. Với anh biết đâu em như mây gió thoáng qua một lần nữa .Xuôi theo dòng chảy cuộc đời chúng ta lại trở thành những nhánh sông đi ngược hướng nhau .Không dể mà nói trước điều gì khi chúng ta còn những bộn bề với cuộc sống . Anh sẽ nhớ đến em như một kỷ niệm ,cũng có thể anh quên lãng em như vô số điều thoáng qua trong đời không sao cả , em hiểu mà . Em đã tiên liệu được nhiều góc cạnh những gì sẽ xảy ra từ chuyện chúng mình .Em chấp nhận những điều xảy ra ở tương lai một cách bình thản nhất như em ăn chén cơm , uống ly nước mỗi ngày vậy .Và cũng như anh em không có gì phải sợ ai khi em không làm gì sai , em biết rõ em làm cái gì và em ở vị trí nào .So tuổi đời em thật sự không nhiều nhưng không có nghĩa là em không hiểu được nhân sinh .Tuổi chỉ là cột mốc chứ không nói lên được gì cả , không thể dùng tuổi mà do được sự trưởng thành của một con người .

          Giờ này bên anh chắc là buổi sáng , anh đang bắt đầu một ngày mới của mình .Hẳn là anh có những phút suy tư vào ngày mới như anh thường kể anh sẽ nhớ về bạn bè hoài niệm một trời kỷ niệm của riêng anh .Anh hãy sống với những dĩ vãng của một thời dám hết mình cho những gì anh theo đuổi , mơ ước .Hãy nhớ một cành lan dịu dàng , Jane thơ trẻ hay kẹo ngọt tươi sáng như những mùa nắng Hạ cháy bỏng của đời người . Anh cũng đừng quên tận hưỡng mùa Xuân yên ả cùng những yêu thương hiện diện ở cạnh anh hằng ngày mà anh vất vả gầy dựng mới có được .Thỉnh thoảng anh cũng nên một mình ngắm nhìn trời mây trong nổi buồn khắc khoải , suy nghĩ xem người năm cũ bây giờ nơi đây để nghe những lạnh lùng nhẹ chảy trong tâm hồn như mùa Đông của kiếp người .Anh cứ sống như xưa nay vẩn sống , cứ làm những chuyện anh thấy cần làm .Đừng bao giờ vì ai mà thay đổi bất cứ một điều gì , ngay dù kẻ đó là em .

          Nhưng ... em có một yêu cầu , em chỉ nói duy nhất lần này thôi , không lập lại lần thứ hai đâu đấy. Cho em làm mùa Thu của anh , anh nhé ! Một mùa Thu lặng lẽ thật dịu êm ...

          Song Nhi
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2012 10:12:24 bởi songnhi >
          Attached Image(s)
          #65
            NgụyXưa 13.09.2012 02:04:30 (permalink)

            Nhưng ... em có một yêu cầu , em chỉ nói duy nhất lần này thôi , không lập lại lần thứ hai đâu đấy. Cho em làm mùa Thu của anh , anh nhé ! Một mùa Thu lặng lẽ thật dịu êm ...

            "Mùa Thu Dịu Êm" đã được mang vào thư viện.

            Xin cám ơn tác giả, và xin chúc SN có được một mùa thu thật êm đềm.
            #66
              songnhi 14.10.2012 18:04:17 (permalink)
              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/98763/4462E59CDCDE4432BFB2E7378D46045E.jpg[/image]



              Thu Viết Cho Người


              Không biết anh có bao giờ tự nhiên thấy mình thật nhàn hạ giữa cuộc sống bộn bề những thứ lo toan rất đời thường này không ? Dù chỉ trong khoảng khắc rãnh rổi hiếm hoi như lằn ranh giao thoa giữa công việc. Hiện giờ em đang ,ngồi ở quán cafe xa lạ trên một đất nước cũng xa lạ .Xoay xoay ly sữa nóng trong tay em nhìn những gương mặt chưa từng gặp chứ nói gì quen biết đang lướt qua liên tục bên ngoài như những cái bóng đan chéo nhau không ngừng .Họ cách em một tấm kính mõng manh nhưng em và họ như hai thế giới khác biệt .

              Em tự hỏi sao họ phải vội vã bước đi như thế vì thói quen hay vì vòng xoáy cuộc sống với luật đào thải rất khắt nghiệt luôn treo lơ lững trên đầu khiến họ không thể chậm lại dù chỉ một giây. Nhìn nét mặt gần như không lộ ra vẻ vui buồn của họ .Em đoán già , đoán non họ đang nghĩ gì trong đầu , có tình yêu nào đang hiện diện trong suy nghĩ của họ lúc này không .Một chút nữa thôi em sẽ lại như họ , bước thật nhanh tới lớp học rồi lại vội vã đi gặp một đối tác mới ở cái nhà hàng nào đó và rồi lao vào cuộc họp chiều nay theo một chuổi thời gian khép kín , một trình tự đã được sắp xếp và tính toán .Nhưng đó là chuyện một chút nữa mới xảy ra may mắn là em còn những phút giây thong thả như hiện giờ dành cho những yêu thươngcủa riêng em .

              Nơi đây đang giữa mùa Thu , hình như emu thấy cái gì ở lưng chừng cũng đầy nét mặn mà và mê hoặc.Những người phụ nữ ở cái lứa tuổi giữa một đời người mà em quen biết .Đa số họ luôn đẹp một cách đằm thắm , dịu dàng từ tích tình tới hình dáng .Không như cái nhóm tuổi của em hiện giờ , trẻ không xong mà cũng không dám xưng là người lớn bởi còn nhiều lắm hơn thua , sốc nổi , nắng mưa trong cách nghĩ.Có thể tại tính em tham lam nên không thích sự kết thúc mà chỉ thích cái sự lưng chừng giữa ấy dẫu sự kết thúc tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa .Hoặc giả sử em không đủ can đảm để chạm đến kết thúc một cách tận cùng .Giống như cái thời trẻ con khi được người lớn cho những viên kẹo ngọt ngào xinh xắn em đã không nở ăn chúng như đám bạn cùng tuổi. Bởi em cho rằng ăn thì chúng sẽ hết , xem như đồng nghĩa với ''kết thúc ''.Em thích ngắm nghía rồi cất giữ chúng vào một góc riêng trong hộc tủ để rồi sau đó không lâu em lại khóc sướt mướt vì tiếc nuối khi chúng tan chảy ra thành những hình khối méo mó bê bết màu sắc .Nhưng sao hiện giờ em vẩn không cảm nhận được cái hấp dẩn của giữa mùa Thu này chút nào.

              Vậy mà em nghe nhiều người bảo rằng mùa thu nơi đây đẹp lắm , thậm chí có người còn cho là đẹp nhất ở châu á .Thật ra em đã đi nhiều nơi được mùa cho là non xanh nước biếc ở khối Asia .Em vẩn biết mỗi người có những nhận xét riêng về vẻ đẹp và yêu thích khác nhau .Em công nhận đúng là phong cảnh nơi đây rất thơ mộng thậm chí có phần nghiêm nghị khi gần như không có một ngọt gió nào lả lướt đùa giởn cùng cây lá giống mùa thu nơi em ở và những mùa thu em biết. Chốn này chỉ có những chiếc lá thu lặng thầm nhuộm cả con đường sạch bóng thành những màu vàng , đỏ rực rỡ khác nhau .Nhưng sao em lại không thích cái vẻ đẹp ấy, em thấy nó giả giả và gượng gạo làm sao đó .

              Tương tự như những cô gái nơi đây đẹp thì có đẹp nhưng mang nét na ná nhau ,bởi họ được đúc từ những thẩm mỹ viện mọc đầy rẫy ở đất nước này .Nơi mà ngành giải phẩu thẩm mỹ nở ra rầm rộ thì hình như khuôn mặt ai cũng từa tựa như nhau .Họ được ca ngợi về tính tự ái dân tộc triệt để khi chỉ dùng những món đồ của chính quốc gia họ tạo ra . Nhưng sao em lại thấy họ giống những con robot vô hồn được sản xuất hàng loạt từ một công xưởng.Quần áo , xách tay cùng một hiệu theo bộ sưu tập thời trang mới nhất được cập nhật .Điện thoại cùng một hiệu , xe họ đi cũng thế . Mái tóc cùng một kiểu,những khuôn mặt được cắt gọt theo chuẩn giống nhau ngay cả tông trang điểm ''mắt nâu môi trầm '' cũng giống nhau nốt .Và mưa ở đây càng làm cho em thấy chán ngán,chúng ầm ầm kéo tới xô ngã mọi thứ như mọi kẻ háo chiến hung bạo rồi vội vã bỏ đi như khi tới , không lưu luyến nỉ non như những cơn mưa thu thường thấy ở xứ nhiệt đới.

              Anh biết tính em đấy , em thì em thích cái gì tự nhiên thậm chí mang nét riêng một chút.Nên em vẩn thích những chiếc lá màu xám thậm chí khô khốc bay lả tả trong gió một cách ngẫu hứng trên những con đường nho nhỏ ở gần nhà em .Đôi má phớt hồng cùng ánh mắt trong veo tự nhiên của các cô cậu bé đùa nghịch ở công viên vào mỗi buổi chiều .Những cơn mưa Ngâu bất chợt rã rích dai dẳng để em được cằn nhằn với anh mưa chán thí mồ, ghét mưa vì mưa buồn .Mặc dù nhờ những cơn mưa ấy khiến em lười ra ngoài và lách tách với những con chử tìm vui cho chính mình , cho anh mà không màng ai nhìn ra trông vào.Mưa cho lòng em mềm đi em mới có thể gở cái mặt nạ nhăn nhó , cằn cỗi em đang mang xuống .Chí chách kể với anh những chuyện vui buồn của ngày xửa ngày xưa mà em giấu kín như một bí mật .Những lúc đó em mới thật sự chính là em .

              Em vẩn hay ngồi im lặng khi nghe những câu chuyện của anh như một kẻ thoáng qua bên lề không liên quan . Anh thường kể về những điều xa xôi như bạn bè quanh anh .Năm , ba mối tình đổ vở đã qua trong xót xa , lưu luyến .Lắm lúc em thiệt ghét cái trí nhớ rất tốt của anh nó khiến anh phiền muộn trong mớ hoài niệm xưa cũ . Em thấy anh thật xa lạ vào những lúc ấy tựa như anh đang thuộc một thế giới nào khác mà em không thể biết , không thể hình dung bằng cái đầu của người trẻ như mình .Dĩ nhiên càng không thể nào chen vào hay bàn luận. Em thì em đơn giản trong vấn đề này lắm em nghĩ cái gì quên được thì quên , để nạp vào cái mới nếu không cái đầu bị qúa tải có ngày .Sụt sùi bên đống tro tàn có ích lợi gì đâu , chi bằng dọn dẹp chúng đi và nhóm lên một bếp lửa khác.

              Em , một cô nàng thuộc thế hệ năng động của cái thời hiện đại nên em quen nhìn tình cảm theo cách khác anh .Em quan niệm trong tình cảm ai cũng biết rõ là nổi buồn bao giờ cũng hiện diện nhiều hơn niềm vui như một luật bất thành văn .Nhưng con người ta vẩn yêu ,vẩn lao vào nhau đấy thôi , thường tình con người mà .Nếu không như thế thì ngày nay chúng ta làm gì có những tác phẩm tình yêu rất hay nhưng đầy thống khổ thuộc nhóm kinh điển được viết từ những nhà văn thuộc thời một ngày chín trăm hồi đó .Khi chúng ta hãy còn là những tinh linh phiêu du ở tận cõi nào chưa ra đời. Ông hoàng , bà chúa thánh thần còn bị tình hành hạ khổ sở trăm bề thì nói chi những kẻ nhỏ bé , dân dã như chúng ta . Người yêu mình , mình cũng yêu người đôi bên điều là người không có sự ràng buột chi .Đến với nhau tự nguyện không ai ép buột ai thì được rồi .Sao lại phải dằn vặt, chua xót chuyện đã qua .Đúng ra phải cám ơn đời , ơn người cho mình những khoảng khắc đẹp trong kiếp nhân sinh phù du ngắn ngủi này .

              Em cho là tình có thú đau thương của riêng nó .Nếu đã bước vào luyến ái thì hãy chấp nhận điều đó như một lẽ dĩ nhiên , đừng than van ,đừng đổ lổi cho số phận , trời đất hay ai, cũng đừng oán trách chính mình .Em cũng không thích vịn vào câu duyên nợ .Chẳng nhẽ cứ đóng cửa nhà ngồi đó chờ người có duyên nợ tự tìm đến gỏ cửa .Có bao nhiêu người may mắn nên đôi từ̀ mối tình đầu ,cả đời chỉ yêu duy nhất một người có ''duyên nợ '' với mình mà thôi. Nói vui chứ nhiều lúc bôn ba khắp nơi trãi qua vài cuộc tình mà còn chưa chạm được tà áo của hai chử duyên nợ ấy nữa là ngồi thụ động .

              Bên cạnh đỉnh núi đẹp bao giờ cũng là vực thẳm sâu hun hút .Nhỡ có sa chân xuống đấy cũng hãy lấy làm vui vì mình chết một cách rất ''người '',thuận theo lẽ tự nhiên một nổi đau ngọt ngào .An ủi rằng có không ít người muốn ''chết '' như mình thậm chí họ thèm muốn cái vị trí mà mình đang có nhưng nào được đâu. Gặp gở nhau nhưng không đến được với nhau đâu phải là một cái tội .Được yêu thương , được sống trong cung tầng cảm xúc vẩn hơn trơ trơ như gổ đá trong khi mình chẳng vô tri .Thà đau khổ , khóc cười vì tình cùng những được mất còn hơn không thể yêu nổi ai hoặc không được ai đó yêu thương .Có chảy máu mới biết mình còn sống ,hãy chấp nhận cái sự thật đó .Cái gì cũng có giá của nó ,tình ái cũng không ngoại lệ quan trọng người ta có dám trả hay không mà thôi .

              Trong xuyên suốt thời gian ấy anh hay nhắc về những cơn mưa Thu cùng sở thích luôn muốn trùm áo mưa đi lang thang trong cái lạnh và ướt sũng để tìm sự thi vị cho riêng mình.Nghe qua lần đầu em thấy dửng dưng .Lần thứ hai em cười nhạo anh.Lần thứ ba em bắt đầu thắc mắc .Lần thứ tư em tò mò , có đúng như lời như anh nói không .Thêm lần thứ năm ,thứ sáu nữa em bắt đầu tin và muốn trãi nghiệm cái thú vị ấy .Em xõa tóc , bận váy hoa che dù và đi dưới mưa thu với những bước chân điệu đà , không cần lý do gì cả .Cũng như em chẳng thắc mắc , chẳng hỏi han tại sao ta gặp nhau giữa cái cõi đời có hàng tỷ con người này .

              Em thường cho rằng nơi mình gặp nhau giống như một bữa party hóa trang vui nhộn .Nơi có những con rối diêm dúa đầy màu sắc dùng nụ cười toe toét giả tạo để che giấu đi vẻ mệt mõi , buồn bã . Đôi ba kẻ dỏm dáng tô trét cả cân phấn lên trên mặt mà vẩn xấu không đở nổi .Thánh cũng không nhìn ra được cái thật ẩn giấu phía đằng sau nói chi người trần mắt thịt như chúng ta .Vậy mà ta nhận ra nhau giữa cái chốn đông người ra vào đầy náo nhiệt ấy .Em bắt đầu học đánh vần hai chữ '' định mệnh '' thay vì suy nghĩ sao ta dám đến với nhau khi giữa mình một trời mênh mông sự cách biệt .Vì sao ta chọn nhau vào thời điểm này trong khi chúng ta luôn tự cho mình là kẻ không dể ngã gục trước những gió mây vu vơ .Sẽ ra sao ngày sau vv. và vv. Bởi em quen làm kẻ sống như mình muốn yêu như mình mơ .Thế là em hân hoan bước vào cơn mưa tình yêu của anh cùng sự chọn lựa của mình ..Đi tìm cái em thích nơi anh , em muốn chạm vào cái thật để so sánh xem có bay bỗng lãng mạn và đẹp như anh từng nói , từng viết không ?

              Và ....em bị cảm lạnh anh à , ''cảm lạnh '' thật sự .Sau vài thời khắc thích thú ban đầu vì niềm vui vẻ mới lạ em biết tới cái buốt giá của mưa , hờ hững của gió , cái im lặng đến đáng sợ của những hàng cây xám màu , nổi buồn nao lòng hoang hoải của những chiếc lá .Đôi ba viên đá nhỏ , rất nhỏ thôi nhưng sắc bén đủ làm chảy máu bàn chân của em . Tất cả những thứ ấy điều giống như sự vô tâm không cố ý rất nhiều lần từ nơi anh .Chúng làm trầy xướt , bào mòn dần tình yêu mong manh trong em .Vài lời nói lỡ thốt ra vào giây phút hờn dỗi của anh cũng đủ làm cho cái niềm tin nơi em bị bẹp dúm thảm hại .

              Anh không giống như em nghĩ, hay em sai khi nghĩ về anh , em cũng không biết nữa. Em chỉ biết mình hoang mang , chông chênh mất phương hướng trong chốn mênh mông , đầy hư ảo. Do em qúa cầu toàn hoặc là do em chẳng đủ can đảm để chấp nhận những điều rất đỗi thông thường ấy không chừng .Cái điều mà người ta vẩn hay ví von '' yêu nhau lắm cắn nhau đau ''.Em yếu đuối nên bỏ cuộc hay tình trong anh không đủ mạnh . Dù tại ai , vì cái gì thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật vào ngày hôm nay , khi những tiếng cười đã mất chút tình chắt chiu gầy dựng cũng đã mờ xa .

              Buông tay anh em trở về với đời sống thường nhật vốn có của mình cùng cơn cảm lạnh nơi tâm hồn .Trong em đầy rẫy nghi ngờ về tình cảm , mất đi lòng tin vốn có của mình ..Tính cao ngạo bị chính em đánh gục một cách không thương tiếc nhưng nổi buồn thì lại được nhân gấp đôi. Lần đầu tiên em thấy mình khôn ngoan , khôn ngoan để nhận ra em thật khờ . Để biết mình chẳng là gì của anh thế thôi .Em là kẻ tưởng mình có thể đem lửa đốt được kẻ khác ai dè bị cháy xém đôi bàn tay mà không hay. Đôi khi em cũng tự hỏi vì đâu mà nên nổi rồi sau đó em đành lắc đầu chịu thua không tìm được câu giải đáp cho chính mình .

              Người ta bảo không có gì dể quên nhanh tình yêu cũ cho bằng tình yêu mới như một liều thuốc mạnh đặc trị cảm. Cũng có người khuyên thay đổi môi trường sống hiện tại hay đi du lịch .Em không làm theo những điều ấy , em cho rằng trái tim cần nghĩ ngơi sau những xung đột trong tình cảm , hơn là tiếp tục lao vào một cơn sóng gió khác .Em không quen thương hại ai vì thế em ghét ai thương hại em dù là lý do gì đi chăng nữa .Em cũng không đi đâu cả , bởi em hiểu người buồn cảnh có vui đâu bao giờ nên đi đâu cũng thế mà thôi .Em tuy không đủ mạnh mẽ để xem nổi buồn là một người bạn trong đời ..Nhưng em cũng không chạy trốn nổi buồn .Trốn tránh không phải là biện pháp khả thi nên em sống cùng nổi buồn , chấp nhận nó và chờ nó bỏ đi .Em chọn cách sống yên tĩnh như trước đây chưa quen biết anh. Em tập trung vào công việc để cân bằng , tìm lại chính em bằng cách lánh xa nhiều thứ trong đó có anh .Bởi em tin đôi khi không cần uống thuốc cơn cảm lạnh cũng sẽ tự khỏi , cơ thể luôn có khả năng đề kháng chỉ là sớm muộn , lâu mau tùy theo từng người .

              Em quen anh vào một ngày chuyển mùa , khi cái nắng Hạ mệt mõi sau bao ngày rong chơi khép mi ngủ ngon dưới tàn cây .Những chiếc lá cựa mình thay đổi cũng như sự đổi thay của chính em khi gởi đến anh những dòng chử đầu tiên .Vô số lúc em ngồi viết cho anh bên khung cửa yên ả, những tia nắng chiều vàng nhạt lấp lánh chiếu vào người của em ,nhuộm lên mái tóc những sắc màu lung linh .Nhiều đêm em ôm laptop vào phòng ngủ trùm chăn cười khúc khích chat với anh mặc cho ngoài kia trời đang đổ mưa không ngừng .Vài cái email vẩn còn vương mùi hoa Hoàng Lan dịu ngọt đến từ khu vườn nhà em theo cơn gió khuya. Đến nổi em nghĩ giá như có thể send cho anh một góc trong khu vườn nhà em .Khi nghe anh bảo anh chẳng bao giờ trồng được cái hoa nào ra hồn từ khu vườn nhà mình . Khác xa với anh , em rất có duyên với cây cỏ , lá hoa nhưng lắm khi em lại vô duyên với con người .Em từng có những thời khắc nhẹ nhàng nhưng tiếc rằng chúng không được dài lâu .Cái gì đẹp thì chẳng mấy khi bền , chưa bao giờ em thấy câu nói ấy đúng đến như vậy vào thời điểm này .

              Bây giờ bên anh chắc chỉ mới bắt đầu vào Thu , anh hẳn là đang mong những cơn mưa đầu mùa .Rồi sẽ có mưa thôi anh , chắc chắn là như thế .Ngồi trong căn nhà êm ấm của mình anh chờ mùa thu mộng mị của anh tìm đến .Anh sẽ nghĩ đến những gì , nhớ nhung những ai , hoài mong điều gì bên kia bờ đại dương xa thẳm chân trời .Anh có nhận được lá thư từ Hà Nội chỉ được viết duy nhất vào mùa thu chưa ? Hay là anh đang hào hứng chuẩn bị cho chuyến phiêu lãng mới của mình đến khung trời lạ cùng người anh yêu thương. Biết đâu anh lại bất chợt ngẫu hứng xách balô đi đến những vùng đất mà anh cho là tuyệt đẹp khi thu về để thỏa nổi si mê của đôi mắt trước thiên nhiên .

              Nơi em đang sống Thu đã cuối mùa .Bầu trời , cây cỏ tàn úa trong cái gió đìu hiu báo hiệu mùa đông lạnh lùng , cô độc sắp kéo về .Mỗi buổi chiều thường xuyên có những cơn mưa rất lớn phũ phàng trút xuống như muốn cày nát khu vườn mà em từng bỏ công vun xới .Em không còn đủ lãng mạn như xưa để tưởng tượng mưa đang khóc tiển đưa Mùa Thu Dịu Êm hay là mưa muốn mượn dòng nước để cuốn trôi đi muộn phiền .Sau cơn mưa liệu trời có sáng như người ta thường nói hay lại mịt mờ hơn bởi một cơn mưa khác nối tiếp .Sau những hiểu lầm không đáng có , tình yêu lại được hàn gắn và bền vững hơn xưa bởi người ta hiểu nhau hơn và biết tránh đi những điều khiến người kia buồn lòng .Hay tình yêu ấy đành trôi theo dòng chảy đi vào dĩ vãng và trở thành một kỷ niệm mây khói mờ nhạt trong đời .

              Em biết bất cứ thời điểm nào cũng có một mùa thu đang tồn tại ở nơi nào đó trên trái đất bởi những quốc gia khác nhau về địa lý .Em có thể dể dàng ngồi tại nhà mua một cái vé máy bay bằng những thao tác quen thuộc trên một thiết bị điện tử thông dụng và đi xuyên qua những múi thời gian để đến tận nơi mùa thu mình muốn một cách nhanh chóng nhất. Nhưng liệu có điều gì đi xuyên qua những đổ vở để níu chúng mình lại lành nguyên không anh ? Hay chúng ta tiếp tục trở thành hai mãnh vở nằm song song với nhau trên đường đời .Nhìn thì hay đấy với những sắc màu lấp lánh thu hút kẻ khác .Nhưng chỉ có chính chúng ta mới biết mình mãi mãi chỉ là những mãnh vở mà thôi khi chẳng ráp lại được với nhau .

              Thu ra đi rồi thu lại trở về cùng những chiếc lá ,cơn mưa như một phiên bản y hệt nhau. Nhưng đâu có cuộc tình nào giống cuộc tình nào đâu .Thu bỏ nơi đây đến một nơi khác để cho nhân thế tiếp tục ngắm nhìn và ngợi ca sự dịu dàng của mình. Những bài thơ mới sẽ sinh sôi nảy nở, những bản nhạc tình ca về Thu tiếp tục được sáng tác và cất lên . Những con người xa lạ lại gặp nhau , tiếp nối một giai thoại nhân duyên nào đó .Vết thương rồi sẽ lành trái tim rồi lại yêu thương như một lẽ tự nhiên vốn có .Tất cả dần trôi qua theo cái vòng tuần hoàn ngày đêm hối hả luôn đuổi lấy nhau không ngừng .Em sẽ thành một điều quên nhớ như bao nhiêu điều từng xảy ra với anh .

              Ngoài kia , mùa đã sang Thu đã tàn , hay bởi không có anh thì chẳng là mùa thu nữa .Ta không thuộc về nhau thì Thu còn ý nghĩa chi đâu ...

              Song Nhi
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2012 22:07:17 bởi songnhi >
              Attached Image(s)
              #67
                NgụyXưa 17.10.2012 01:04:34 (permalink)
                Rất sâu sắc ...

                "Thu Viết Cho Người" đã được mang vào thư viện.

                Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
                #68
                  songnhi 08.11.2012 05:55:14 (permalink)



                  Đi Qua Những Cơn Mưa



                  Em không nhớ năm mấy tuổi thì em bắt đầu biết cảm nhận những xung đột tình cảm trong tâm hồn mình và em thích - ghét cái gì đầu tiên .Nhưng em lại nhớ rõ những chuyện liên quan đến điều đó của những bạn bè quanh mình ngày thơ ấu , trong cái ký ức có phần mờ nhạt mà em còn lưu giử cho đến tận bây giờ . Em nhớ Diệu thích những bông hoa râm bụt đỏ tươi .Buổi sáng trên con đường đến trường chỉ cần trong thấy một cái hoa râm bụt đang nở bên dậu hàng rào ai đó thì Diệu sẽ vin cành hái cho bằng được .Nhiều lần Diệu bị những cành gai ở hàng rào cào sướt da cũng như bàn tay luôn bị nhựa hoa làm vấy bẩn tựa vết mực mờ nhạt .

                  Thắm thì rất ghét sâu róm , thật xấu số cho chú sâu róm nào gặp phải Thắm , nhỏ ấy sẽ giết chết ngay không tha .Em tuy ở quê nhưng ngày nhỏ em lại rất sợ sinh vật nhỏ bé sống đầy rẫy trong những bãi cỏ .Dĩ nhiên Thắm trở thành người hùng trong mắt em và nhiều bạn khác .Thắm luôn xuất hiện cứu nguy khi em mặt mày xanh mét lúc bị đám con trai dọa ném con sâu vào mình .

                  Em tới trường làng học chử i tờ vỡ lòng rất sớm , em bé nhất lớp từ hình dáng tới độ tuổi .Bạn bè em điều lớn hơn em hai ba tuổi ,ở quê được đi học là qúy , trường lớp cũng lèo tèo nên chả ai phân biệt hay sắp xếp tuổi tác .Chẳng biết ngày đó sao mà em ham học tới như vậy .Không như bây giờ em không nuốt nổi chử nghĩa ở những lớp học êm ru mát rượt bởi máy điều hòa cùng mấy ông giáo sư đạo mạo .Khác xa vị thầy giáo già đáng kính hết lòng vì học trò của em ngày cũ .

                  Đi học ngày nắng thì không nói làm chi còn ngày mưa con đường trở nên lầy lội .Chúng em phải vừa đi vừa bấm ngón chân xuống đất cho khỏi trượt ngã nhưng dẫu không trượt ngã khi tới lớp vẩn lấm lem bùn sình trên quần áo .Thứ đất màu đỏ mà người ta cho là hình thành từ phù sa giúp vụ mùa bội thu bổng trở nên đáng ghét hơn bao giờ hết .Những khi gặp cơn mưa chúng em che chung nhau những tấm vải nhựa chứ làm gì có áo mưa như bây giờ .Cố giữ làm sao cho đừng bị ướt sách vở mà thôi , còn tụi em bị ướt là chuyện bình thường .

                  Điều đầu tiên em ghét trong đời là những cơn mưa .Em nhớ tiếng thở dài lo lắng của Bà ngoại , năm nay mưa nhiều lũ sẽ tràn về sớm .Em sợ ánh mắt buồn vời vợi của dì trông ra màn mưa nhớ về người chồng chưa cưới của mình đã mất đi trong chiến tranh .Những đêm đang ngủ ngon phải choàng thức dậy vì mưa dột .Nào phải nhà em nghèo khó gì cho cam .Thời đó nhà mái ngói lót gạch tàu đỏ au như nhà em được xem là khang trang nhất nhì trong xóm .Nhưng do kỷ thuật của những bác thợ vườn không được khéo nên hể trời mưa lớn thì nhà em lại bị dột tứ tung .Em và em trai lon ton xách thau phụ mẹ đi hứng những chổ bị dột .

                  Giá mà có Cha em ở nhà , Cha trèo lên chỉnh sửa một loáng thì sẽ đở ngay .Đằng này , Cha em phải đi làm xa thỉnh thoảng mới về nhà một lần.Nhà toàn đàn bà con nít nên mẹ em đành nhìn lên mái nhà với đôi mắt bất lực .Có một lần em nói với mẹ em rằng : '' Khi con lớn lên , con sẽ cất một cái nhà thật đẹp không bị dột cho mẹ ở ''.Mẹ em xoa đầu và cười , không biết Mẹ em vui vì cho rằng em biết hiếu thuận hay là Mẹ em cười cái ước mơ viển vông đối với con bé nhà quê bé tí như em .Nhưng có một điều không ai biết từ ngày ấy em đã nuôi khát vọng trong lòng mình về kiến trúc .Để mười mấy năm sau em gạt nước mắt từ bỏ những điệu múa mà em yêu thích như máu thịt , rẽ sang một lối khác thực tế hơn trong cuộc đời mình .Có công việc mà nhiều người cho là trái khóa với cô gái như em. Em mê đắm những hình khối lập phương ấy như một tín đồ .

                  Em theo Dad và Mom về bên đây , cuộc đời em được mở sang một trang mới .Em được chuộng chìu nâng niu , ngủ ngon giấc trong căn phòng ngập tràn thú nhồi bông của mình mặc ngoài kia tuyết rơi hay gió bão .Cứ ngỡ em đã không còn phải gặp những cơn mưa đáng ghét nữa vậy mà ...Ngày vui qua mau , những lúc trời mưa khi Dad và Mom đi công tác em lạc lõng trong ngôi nhà mênh mông .Em thèm lắm một người ngồi ăn cơm chung với em , em sợ hãi cái bàn ăn to lớn , lạnh lẽo .Em cô đơn giữa những người giúp việc khác xa em ngôn ngữ , màu da đứng như những pho tượng gổ .Em nhớ day dứt từng góc bếp đầy khói đen ở Việt Nam , chảy nước mắt khi nghĩ về những người thân của mình .Mưa ngày ấy với em không đơn giản chỉ là nổi buồn mà còn là niềm tiếc nuối một cái gì đang dần trôi mà em chưa cảm nhận được rõ ràng .

                  Mùa hè của lần đầu tiên em được về Việt Nam .Khi tới nhà em chạy ù đi tìm lủ bạn của mình để chia cho họ những bánh kẹo em mang về , kể cho họ nghe về nơi em đang sống .Những ngày kế tiếp em theo họ chạy nhảy trên những cánh đồng hay đi câu cá , bắt cua cho thỏa đôi chân hiếu động của mình .Một buổi xế chiều , trời dịu mát chợt một đứa trong nhóm đề nghị sang nhà nhỏ Thùy ở xóm bên chơi .Thật ra tụi em nhớ những gốc Mận đang mùa chín đỏ của nhà Thùy hơn là có lòng qua chơi với cô bạn học dể thương .Bởi tụi em biết ba mẹ Thùy rất tốt và dể dãi với đám trẻ nhỏ nghịch phá như khỉ của chúng em .Cả đám lục đục kéo ra bến đò và đi sang nhà Thùy ,vừa đi vừa líu lo không ngừng mà quên bẵng đi bầu trời đang chuyển sang màu xám xịt báo hiệu sẽ có mưa lớn .Cũng như chẳng để ý rằng chuyến đò chiều đông người hơn thường lệ vì ai cũng muốn vội vã về nhà .

                  Đò ra gần giữa sông thì mưa đổ ào xuống một cách bất ngờ cùng sấm sét vang rền .Con sông quê thường ngày hiền lành bổng trở nên hung dữ , thịnh nộ .Những cơn sóng mạnh bạo như muốn xô ngả con đò , mặc sự cố gắng chèo chống của chị chủ , con đò vẩn bị lật úp .Không biết lúc đó em đã ôm trúng vật thể nổi gì trong lúc chấp chới lặn hụp , cái thùng nhựa trên đò hay gốc cây nào trôi ngang không chừng .Nhưng em nhớ rõ những tiếng kêu cha khóc mẹ gào thét quanh em , trong màn mưa quất rát rạt lên mặt .Những chiếc dép nhựa trôi bập bềnh lẩn trong sóng nước .Em cũng la khóc khản cả cổ trong màn mưa .Chưa bao giờ em cảm nhận được thời gian trôi chậm khủng khiếp như vậy.

                  Những người ở hai bên bờ sông chống xuồng nhanh chóng lao ra cứu giúp , nhưng làm sao có thể cứu hết được. Người lớn và biết bơi giỏi thì còn may ra chứ đám con nít như tụi em thì ...Em nhớ như in đôi môi tái ngắt của Diệu cùng màu da trắng bệt vì nước khác xa với những bông râm bụt đỏ chót mà Diệu thường hái .Thắm thì hai ngày sau mới tìm thấy xác , em vĩnh viễn ... vĩnh viễn không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười rạng rở của bạn ấy nữa và thêm hai ba đứa bạn khác cũng theo cơn mưa mà đi .Phần em khi được đưa về nhà em không nói một lời nào liên tiếp hai ba ngày sau .Mẹ em khóc hết nước mắt vì sợ em phát '' dại '' , dì em thì nghe người ta bày theo kiểu dị đoan đi cúng kiếng để gọi hồn em về .

                  Cuối cùng em cũng vượt qua những ngày tháng đáng sợ , nhưng nhiều năm sau em không về Việt Nam vào mùa mưa .Em không dám thò chân xuống hồ bơi của nhà em lần nào nói chi vùng vẩy trong làn nước .Mom không cho em đi những cái gì có liên quan tới thuyền bè. Theo thời gian em nhận biết được ranh giới của sự nguy hiểm nổi sợ hãi theo đó mà giảm bớt đi .Nhưng thỉnh thoảng trong những cơn ác mộng em vẩn thấy mình lạc giữa màn mưa trắng xóa , để khi tỉnh dậy chẳng muốn ngủ tiếp mà ngồi bó gối chờ sáng .Với em mưa không chỉ là tiếc nuối hay khiến em buồn mà mưa còn đồng nghĩa với mất mát với đau thương và xót xa khi nhớ về .Theo lẽ dĩ nhiên em thù ghét mưa hơn mọi thứ trên đời .

                  Em quen anh vào một ngày mưa cuối mùa , viết lá thư đầu tiên vào lúc những giọt mưa tí tách rơi bên khung cửa .Trong suốt thời gian mình quen nhau anh hay kể với em về những cơn mưa của anh .Nói cách khác anh là người yêu thích mưa hơn những thứ khác trong thiên nhiên .Mưa gắn bó với anh cùng bao nhiêu kỷ niệm đẹp .Một mùa mưa nào đó anh biết yêu cô bạn học chung như một thứ tình đầu tiên trong veo .Ở một cơn mưa ngày mùa Thu anh tay trong tay cùng người yêu xinh xắn ngắm nhìn những hạt mưa bay mà mơ mộng điều tốt đẹp ở tương lai .Một cơn mưa khác thì anh đang nồng nàn bên người tình của mình mà lý do gặp nhau lãng mạn không khác gì trên phim ảnh .Ngay cả hiện tại anh vẩn ấm áp trong căn nhà của anh mỗi khi mưa đến .Anh mong mõi , chờ đợi mưa bởi mưa với anh là ngọt ngào , là kỷ niệm cũng như chỉ có mưa mới khiến anh hứng thú với con chử để viết lách .

                  Em thường ngồi ngoan lắng nghe anh kể những điều ấy , không bàn cãi , không phân tích , không tranh luận .Cũng như chưa bao giờ em nói với anh về những cơn mưa của mình .Em thu ''vuốt '' lại không cắt ngang anh bằng cái câu '' Em thù ghét mưa '' để anh khỏi cụt hứng. Bởi trên hết tất cả em hiểu khi người ta yêu thích một ai họ sẽ chia sẽ những điều họ quan tâm với người đó .Anh vui , anh thích thì là được rồi .Em không muốn phá hủy những kỷ niệm ngọt ngào của anh bằng cơn mưa u ám của em . Bao nhiêu năm nay em không kể , không nói với ai những nổi lòng của mình thì chịu đựng thêm vài chục năm nữa chắc không vấn đề gì đâu .Em vẩn ổn , vẩn sống vẩn cười đấy thôi .

                  Rồi mình chấm dứt cũng vào một chiều mưa , như cái số mệnh định sẳn vào em . Không lý do , không trách móc , không giận hờn .Tất cả chỉ im lặng ,chua xót nhìn trái tim người kia dần thay đổi .Có thể chuyện chúng ta không đủ gọi là một cuộc tình nên không cần một nguyên nhân .Hoặc em và anh chán ngấy khi phải nói cái câu quen thuộc mà thiên hạ dùng tới rách nát ''mình chia tay '' .Cũng như lý do muôn thuở được nêu ra kế tiếp là '' bởi không hợp '' . (Cái lý do cũ rích ấy không phải lúc nào cũng sai ).Mặc dù có mấy ai trên đời này tìm được một người hợp với mình theo tỉ lệ mười trên mười đâu .Người ta cần khác để giúp nhau hoàn thiện hơn , gọt bỏ những cái dư thừa .Nhìn vào đôi mắt người tình chỉ để soi cái bóng xinh đẹp của mình vào đó vậy thì khỏi yêu đi cho rồi . Nếu ví von chuyện mình là mưa thì em bất qúa chỉ là cơn mưa bóng mây thoáng qua đời anh mà thôi .Như hằng trăm hàng ngàn cơn mưa ở miền nhiệt đới nhanh tới nhanh đi . Mưa vội vã nên không làm ướt nổi đất hay đất qúa khô cằn ..cũng không biết nữa .Riêng em thì lại có thêm một cơn mưa không lấy gì làm ngọt ngào đi qua .Ừh , muôn thuở là thế, những cơn mưa điều đáng ghét , em ghét chúng và em ghét luôn anh .

                  Vài tháng trước em về bên họ Ngoại ở vùng quê để lo việc chị họ của em .Em đến nhà thờ tổ tiên thắp hương cầu xin bậc bề trên độ trì cho chị họ chuyện dữ hóa lành .Em nhận định được chuyện chị họ làm là sai phải chịu trách nhiệm trước luật pháp .Nhưng chị em mà dù chị em họ cũng đâu thể nào thấy họ ngã mà mình đứng nhìn .Khi người ta tiên liệu đoán trước được một sự việc rõ ràng thì đức tin lại là cứu cánh duy nhất .Em định ra về trời lại đổ mưa tầm tã , em đành ngồi chờ bớt mưa .Nhìn mấy cái bong bóng bé xíu trôi theo làn nước mưa em như thấy khung cảnh ngày xưa .Ngày em lẻo đẽo theo Mom về đây , trèo lên cái thang gổ đằng kia , mấy chị họ xúm xít chung quanh lo em ngã .Chớp mắt thôi đã gần hai mươi năm vết tích còn đây nhưng những chị họ của em đi tứ tán bốn hướng .Người giàu sang dư dả , người vất vả cơm áo và có cả người đã nằm sâu với tầng đất lạnh .Cuộc đời lắm lúc thật mong manh , hư ảo thay đổi không ngừng .

                  Không muốn bị chìm trong kỷ niệm về trễ làm cậu mợ lo lắng .Em đành che dù đội mưa mà đi ,được một đoạn khi em vẩn còn miên man trong cái chuổi ký ức thì cây dù nhỏ của em bị cơn gió tốc mạnh bay ngược lên .Tâm trạng không tốt nên em bực dọc ném luôn nó vào sọt rác bên vệ đường .Sau vài phút khó chịu vì chưa quen với nước , em chợt thấy mình tự do một cách kỳ lạ .Cái tự do không giới hạn bởi những điều vướng bận, khác xa với lúc nãy em cầm cây dù né bên kia , che bên nọ nhưng vẩn bị nước tạt ướt đấy thôi .Trong giây phút em như sống lại tuổi thơ ngày cũ long nhong ngoài trời mưa, mưa xoa dịu những cơn ấm ức , buồn phiền tựa đám lửa cháy âm ỉ trong trái tim em .

                  Em nhớ từ lâu lắm em chưa được khóc một cách thoả thê giống như hồi bé xíu , lúc bộ quần áo mẹ may cho ngày tết bị chuột cắn te tua .Em luôn sợ người ta nhìn ra ngó vào , em sống vì người khác nhiều hơn cho chính em .Em lập hàng tá mục tiêu , hàng lô trách nhiệm và bắt mình phải thực hiện .Em khắt khe với chính mình nhưng luôn tỏ ra dịu dàng hết sức với người khác . Em cố nặn một nụ cười trên mặt thay vì thú nhận em đang cáu gắt .Em nhã nhặn tối đa đến mức có thể thay vì quát thẳng vào mặt một ai đó rằng em chán tới cổ cái vẻ giả tạo của họ. Em không thích uống những chén canh gừng cay nồng vào những ngày mưa ,nhưng vẩn phải uống vì chúng tốt cho sức khoẻ của em .Cuộc đời cũng như thế nhiều thứ em không muốn , không thích nhưng vẩn phải làm .Chưa kể tới vô số chuyện em chẳng được quyền lựa chọn thích hay không nó vẩn tới . Cơn mưa hôm ấy có lẩn vị mằn mặn của nước mắt khi chảy xuống môi nhưng tối đêm hôm đó em lại ngủ một giấc rất ngon , rất sâu .Vì mệt mỏi vì được giải tỏa những ức chế trong lòng mình hay vì cái gì khác em cũng không biết nữa .

                  Cả tuần nay nơi em ở ngày nào cũng có mưa thật lớn vào buổi chiều có khi kéo dài tới đêm .Ngày trước những lúc mưa như thế em thường đóng cửa kéo rèm che kín mít như muốn ngăn cách căn phòng ấm áp của em với cái lạnh giá buồn hắt hiu bên ngoài .Gần đây thì không như vậy , em mở toang cửa kính ra và nhìn những hạt mưa bay bay không ngừng .Lắm lúc em ra ngồi trước cái xích đu ở trước nhà nhìn những hạt mưa tí tách cách em không xa .Im lặng lắng nghe những giai điệu ngẫu hứng của thiên nhiên ấy xem có giống những giai điệu âm nhạc cổ điển mà em biết không .Em lôi những chuyện trong qúa khứ ra suy nghĩ và sắp xếp chúng lại gọn gàng , một số chuyện em xếp ở ngăn cần lãng quên .Những oán trách em để chúng ở cạnh ngăn thứ tha .Ích kỷ và bao dung em xếp chúng vào cùng một ngăn. Em xếp cơn mưa ''anh '' vào ngăn kỷ niệm .Chuyện chúng mình vào góc cần lưu giữ .

                  Em không đoán được sau cơn mưa trời sẽ tạnh hay có cơn mưa khác .Em không biết sau anh có người nào khác tốt với em hơn hay sẽ yêu thương em bao nhiêu .Nhưng em đã hiểu bất cứ cơn mưa nào cũng có những cái tốt xấu riêng của nó .. Em thôi ghét mưa cũng thôi giận hờn anh , em bỏ qua những nguyên tắc mà em tự đề ra trong tình cảm như lúc em đi xuyên qua cơn mưa .Dẫu thế nào đi nữa anh cũng từng đem đến cho em những khoảng khắc vui vẻ và em tin mình cũng đem đến cho anh đôi điều thú vị dù ngắn ngủi . Chỉ như thế cũng đáng để trân trọng ở kiếp người mong manh phù du nhưng cũng rất đổi tươi đẹp này .Đi qua một tình yêu không dể dàng nhưng đôi khi khiến người ta trưởng thành và đằm thắm hơn. Sau cơn mưa lớn không gian luôn trong lành , cây cối có sức sống mới , chim chóc lại véo von sau vườn nhà .

                  Khi em viết những dòng này kim đồng hồ nhà em đang chỉ con số 6:Am .Cơn mưa đêm cũng vừa dứt hạt , em có thêm một đêm thức trắng nằm nghe tiếng mưa . Chút xíu nữa thôi mặt trời sẽ thả những tia nắng vàng ươm báo hiệu một ngày mới bắt đầu .Em đoan chắc ngày mai trời rất đẹp như một lẽ thuận theo tự nhiên .Những giọt mưa đêm qua sẽ chỉ còn là giọt nước nhỏ nhoi long lanh nằm ở trên những chiếc lá . Ngày mai luôn luôn mới ...được đem ra áp dụng như sự an ủi quen thuộc của người đời .Tất cả lại xoay theo cái guồng quay muôn thuở trong số đó có em của ngày hôm nay .

                  Mưa đã ngừng rơi , trời đã sáng .Phương trời xa , anh bình yên anh nhé !

                  Song Nhi





                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2012 13:40:12 bởi songnhi >
                  #69
                    NgụyXưa 08.11.2012 23:09:19 (permalink)
                    Không ngờ SN có một kỷ niệm kinh hoàng như vậy với mưa, vậy mà anh bạn của Nhi lại yêu mưa. Đúng là Gã Khờ.

                    Mong là sau cơn mưa trời/tình lại đẹp.

                    "Đi Qua NHững Cơn Mưa" đã được mang vào thư viên.

                    Xin cám ơn Song NHi.
                    #70
                      songnhi 13.12.2012 22:32:57 (permalink)



                      Mùa Đông Em Yêu


                      Khi em còn nhỏ , cái thời mà người ta gọi để chỏm gì đó . Em và bạn bè chung quanh sống một cuộc sống đậm chất đồng quê rất vui vẻ tới nỗi chúng trở thành ấn tượng mà thời gian không thể làm bôi xóa phai nhòa đi .Ngày ấy câu chuyện của tụi con nít quanh quẩn vẫn là những cái không đầu đuôi .Một lần khi một đứa trong nhóm ra câu hỏi thích mùa nào nhất trong năm và lý do thì cả đám nhao nhao lên . Năm ba đứa thích mùa Hạ vì được nghỉ hè trong phải đi học . Một số thích mùa Thu với lý do rất ư đơn giản mùa Thu có nhiều đám mưa rả rích ăn cơm thấy ngon và ngủ cũng thấy ngon hơn , cá tôm nhiều tha hồ đi bắt . Đại đa số thì thích mùa Xuân bởi tết được bận áo đẹp được tiền lì xì , ăn bánh mứt .Duy nhất có riêng em là thích mùa Đông .Bởi mùa đông thì em được bận áo áo len màu đỏ mà Dì em đan cho .Trong cái đầu mơ mộng trẻ con em tưởng tượng mình là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ trong truyện cổ tích mà cô giáo đọc cho nghe .

                      Em nhớ lúc đó em có vài ba cái bưu thiếp của một chị bạn lớp trên tặng cho mà em coi như báu vật .Chị ấy có người thân ở nước ngoài khi gần tết họ gởi thư , qùa về thăm hỏi gia đình có kèm theo vài tấm bưu thiếp phong cảnh .Em ngày đó nhìn không chớp mắt vào hình ảnh ngôi nhà nhỏ xíu có cái ống khói phủ đầy tuyết trắng .Phía trên có hình ảnh một ông già bận đồ đỏ cùng xe nai mà chị bảo rằng ông ấy đi tặng qùa cho trẻ con .Em hình dung đủ thứ chuyện từ cái đầu của mình nào là chắc là đẹp lắm , thích thú lắm .Hạnh phúc làm sao khi ở trong ngôi nhà như vậy chờ nhận qùa .

                      Sau đó không lâu em rời khỏi Việt Nam .Em được nuôi dưỡng trong môi trường không có người Việt nào cũng như không chút liên quan chi đến dòng máu đang chảy trong người em từ thức ăn , đến tập quán . đường phố thói quen . Trẻ con thì lại thích ứng rất nhanh và dễ hòa vào môi trường mới , thỉnh thoảng vào những dịp tiệc tùng , họp mặt trong khi những bà mẹ ,ông bố nói chuyện ở phía bàn ăn thì tụi nhỏ như chúng em lại chạy nhảy gần đó và túm tụm với nhau .Em không có ý phân biệt nhưng thực sự là trẻ con bên đây dạn dĩ lớn trước tuổi hơn ở quê em .Câu chuyện cũng vì thế mà thực tế và khác đi rất nhiều .Những đứa trẻ hay hỏi nhau lớn lên sẽ làm gì , thông thường thì ước mơ ngành nghề của họ luôn gắn liền với việc thần tượng hay mong muốn giống ai mà mình từng thấy .Bằng chứng vài đứa bảo sẽ làm bác sĩ bởi trong mắt chúng những vị bác sĩ già hiền lành luôn là khuôn mẫu . Đứa khác thì bảo sẽ thành ca sĩ rock trứ danh , đứa mơ làm cả phi công nữa cơ . Vậy mà họ đồng loạt cười rộ lên khi nghe em bảo lớn lên em sẽ trở thành người thợ làm bánh ngọt .Chả là em rất mê ăn bánh ngọt và trong mắt ấy em ngày ấy chị thợ làm bánh ở cuối phố vào ngày đông lạnh giá thật ''ngọt ngào '' biết bao nhiêu .

                      Một lần Mom em tìm thấy tấm bưu thiếp cũ ngày xưa trong những vật dụng của em và nghe em kể lại những suy nghĩ của mình .Mom âu yếm ôm em mà mắt long lanh sắp khóc .Chắc Mom xót xa cho đứa nhà quê thiếu thốn như em .Mom bảo rằng sẽ dẫn em đi thấy tận mắt giấc mơ ấy .Mom định em lớn tí nữa thì mới dẩn em về chốn cũ nơi Mom sống vào thời con gái thuộc một quốc gia thuộc Châu Mỹ nổi tiếng về sự lạnh giá so với những nước láng giềng .Mom cũng cảnh báo em trước là rất lạnh nhưng em vẩn gật đầu liên tục và bảo rằng mình sẽ chịu nổi .

                      Mùa đông năm đó cả nhà em đi nơi ấy .Trước khi đi em thơ ngây hình dung rằng chắc sẽ lạnh như tủ kem nhà mình là cùng .Ấy vậy mà dù đã bận đồ , bao găng tay sẵn sàng, trùm kín mít người nhưng bước ra khỏi cửa phi trường em đã choáng váng , run rẩy vì cái lạnh mà mình chưa bao giờ gặp qua .Nhưng vốn là đứa lì lợm em vẩn muốn chạm tay vào cái em từng thấy ,nhìn bằng đôi mắt thật để rồi em nhận về sự thất vọng khôn cùng .Tuyết lạnh lẽo đáng sợ , chứ chẳng có gì hay ,chưa nói khi tuyết tan thì còn lầy lội và khiếp hơn .Căn nhà nhìn trong ảnh thì đẹp nhưng ở bên ngoài thì buồn tẻ không có chút sức sống như những con người ở nơi vắng vẻ .Không nhộn nhịp vui đùa như em tưởng tượng .Những ngày sau thì em rút suốt trong phòng có máy sưởi và không muốn ra ngoài bởi ngán ngẩm chỉ mong mau đến ngày về mà thôi dù em cứng cổ không chịu nói thật với Mom là em đã chán chốn lạnh giá này .Nhưng vẫn thấy thỏa thuê bởi giấc mơ ngày nào xem như đã thực hiện.

                      Mười bốn tuổi em đã được học và tập tành thử nghiệm những bài tập kinh doanh vở lòng đầu tiên cũng như sự đào tạo kỹ lưỡng từ Mom em .Một người rất thành công trong thương mại .Vì thế chẳng có gì lạ khi năm mười tám tuổi trong lúc bạn bè còn vùi đầu với sách vở cũng như một số sinh viên khác phải đi làm thêm để trang trải những chi phí sinh hoạt thì em đã có vài điều nhất định trong cuộc sống cùng mức thu nhập không thua bác sĩ hay kỹ sư .Tỉ lệ thuận với điều đó em mắc một '' căn bệnh '' nghiêm trọng và thường nhật ở con người đó là sự kiêu ngạo không coi ai ra gì trong đôi mắt bé nhỏ của mình , như một điều không thể tránh khỏi .

                      Em cũng nhanh chóng và sớm nhận về cái giá đích đáng theo sự công bằng .Em trắng tay trong một đêm chẳng những nếm mùi vị thất bại không còn gì mà em còn gây thêm vô số hệ lụy liên đới từ điều đó .Em thật sự sốc , em cũng khóc lóc và thấy thế giới sụp đổ như bao người khác .Huống chi ở cái tuổi đó em vẩn còn nhiều lắm non nớt ,yếu đuối.Trên hết là em hối hận khi nhìn ra tính bướng bỉnh không nghe những lời khuyên từ bậc trưởng thượng .Em xấu hổ vì từng nhiều lần nói dối và cãi lời Dad .Và người nhận qủa nhiều nhất từ chuyện của em chính là Mom. Chán nản , thất vọng em cũng làm theo cái kiểu tiêu cực nhất của ''khi người ta trẻ '' .Em kéo vali ra khỏi nhà lấy lý do muốn yên tĩnh và về thăm cậu mợ ở một quốc gia khác . Thực ra em hèn nhát trốn chạy , không chấp nhận nổi sự thật nhưng lại hiểu rõ cơ hội vãn hồi rất khó .

                      Cậu mợ em là người rất tốt bụng hiền lành khá lớn tuổi , con cái của họ điều thành đạt và có gia đình ở riêng nên hiển nhiên cô gái nhỏ như em được họ thương yêu , chăm sóc hết mực .Em lúc đó tỏ ra ngoan ngoãn bình thường trước mắt họ nhưng đằng sau cánh cửa phòng mình thì khác .Em như con sói lạc bầy rút vào một góc nhấm nháp vết thương của mình .Nhìn đời toàn giả trá toàn xấu xa , mà càng liếm láp thì nổi đau càng sưng tấy càng nhức nhói và càng không muốn làm gì .Những ngày tháng đó thật là đen tối khi em phải chống chọi trong tuyệt vọng với cơn trầm cảm đang lảng vảng đâu đó.

                      Cho đến một hôm vào lúc đắp trò người tuyết trước nhà , khi hốt những đám tuyết mịn ấy em thấy phía dưới mặt đất những mầm cỏ thật nhỏ nhưng xanh mướt .Bâng khâng em suy nghĩ trong khi những cái cây to lớn khác cằn khô trong mùa đông thì dưới ngay lớp tuyết lạnh giá cuộc sống nhỏ nhoi vẩn đang bắt đầu.Em chợt nhớ lại ngày bé té ngã một cú thật đau thì sau đấy ngồi dậy cười toe toét chạy nhảy cùng chúng bạn như chưa hề bị đau , dù vết thương vẩn đang tươm máu .Thế mà hôm nay khi bị té ngã thì em cay cú , thù hận .Thậm chí đổ thừa không phải do mình mà do cái lý do nào đấy .Cuối cùng thì chui vào chăn khóc hay ngồi lì ra đó .Không thể đứng lên hay không dám đứng lên thì em hiểu rất rõ.Khi ngã có một bàn tay đưa ra kéo mình dĩ nhiên là điều tốt nhưng không có cánh tay nào chìa ra mà vẩn có thể đứng lên được thì lại là điều tốt hơn nữa .

                      Khi thông suốt được vấn đề , em hiểu cách tốt nhất là đối diện làm lại thay vì trốn tránh .Em bắt đầu đi xin việc làm như một sự hoà nhập với cuộc sống dù cậu mợ ngăn cản .Công việc đầu tiên em tìm được là đứng bán hàng trong một cửa hàng KFC .Một công việc mà ngày xưa em cho là thấp kém đối với một cô tiểu thư nhà giàu con một , được cưng chiều như em.Trong cái lạnh âm mười mấy độ của xứ lạnh những hồ nước điều đóng băng .Ngày hai buổi em lủi thủi đi ra trạm xe điện để đến nơi làm trước đôi mắt ái ngại lẫn thương xót của cậu và mợ .Nước mắt chảy ra bị đóng băng hay lạnh qúa không chảy được nữa em cũng không biết .Em chỉ biết không còn nghe vị mặn trên môi mình vào những ngày tháng ấy .Em bắt đầu niếm mùi của kẻ ''ngã ngựa '' học uống thuốc đắng , học bị nghe chưởi thay gì chỉ quen chưở̉i người khác như xưa .Học nói câu xin lỗi dù em không phạm lỗi .Nhìn nhận đời lắm người hay người giỏi ,mình chỉ là hạt cát nhỏ bé . Học dưới màu áo vải nghèo nàn của chị quét rác là tấm lòng vàng và dưới lớp áo hoa khác là một tâm hồn nhàu nát. Lý thuyết với thực hành khác nhau trời vực .Em chấp nhận sự thật em thất bại do em ngu .Học nghe người khác nói thay cho chỉ bảo vệ cái tư tưởng của mình .Và em học '' kiệm lời'' chỉ nói với ai mà mình cho là thật sự cần .

                      Khi em ngồi viết những dòng này thì khoảng thời gian ấy đã ở góc dĩ vãng .Em của ngày hôm nay đã có gấp đôi , gấp ba cái thành tựu ngày xưa .Nhưng điều em vui nhất không phải là những thứ đó mà em vui bởi cuối cùng em cũng niếm lại được vị ngọt để em thấu hiểu rằng cuộc đời này vẩn còn nhiều lắm thứ đáng trân trọng .Ngày và đêm luôn tồn tại nhưng sống sao mà khi đêm về mình có thể ngủ ngon để sáng mai mở mắt ra tràn đầy năng lượng vật lộn với cái cuộc đời vốn đầy rẫy khó khăn , thử thách .Chứ không phải nô lệ đồng tiền theo cái kiểu ngày hôm nay phải kiếm được bao nhiêu .Và mùa đông đó với em không chỉ là kỷ niệm mà còn là điều em dùng để tự răn dạy , nhắc nhở chính bản thân em vào ngày hôm nay khi phải quyết định sự việc nào mà em cho là quan trọng .

                      Đúng ra thuận theo ngày tháng thì em được sinh vào mùa Xuân .Mẹ em cũng đã chuẩn bị sẳn một cái tên của loài hoa đẹp để đặt cho em .Vậy mà em ham rong ruỗi nên mẹ trở dạ em sớm gần hai tháng vào một ngày cuối đông . Ngày xưa y tế ở Việt Nam chưa phát triển em lại là một ca sinh khó khiến phải phải mổ và hậu qủa là chút nữa là mẹ mất mạng .Bây giờ vào những ngày sinh nhật của mình thêm một tuổi em càng thấu hiểu ơn sinh thành lớn như thế nào cũng như đôi khi gặp những phụ nữ có mang ở chốn công cộng em không đơn thuần giúp đở nhường nhịn họ như phép lịch sự mà em thật sự ngưỡng mộ họ khi ''mang nặng '' .Cái điều mà đứa con gái đánh đông dẹp bắc như em chưa bao giờ trãi qua .

                      Mùa đông cho em cái cớ là lạnh để có thể tự nhiên ôm lấy nhỏ Thảo và thò đôi bàn tay vào túi áo khoát của nhỏ khi ngồi sau honda nhỏ chở đi lòng vòng ở Sài Gòn .Mặc dù thời tiếc ở nơi đấy vẩn nóng bức so với người xứ lạ như em .Nhỏ mãi mãi là '' nhỏ '' của em dù lớn hơn em hai tuổi và đã là mẹ của hai đứa con cùng thân hình phì ra khác xa thời son rỗi .Cũng như khi em với Leyna tị nạnh nhau chuyện ai sẽ lái xe dưới cái tuyết tan trơn trợt .Lắm lúc cãi nhau chí chóe giành chăn với nhau , sau đó lại rút vào nhau ,ôm chặt lấy nhau ngủ ngon lành như hai chị em ruột thịt .Để rồi bây giờ khi đông về nghe cô ấy bảo nhớ những ngày xưa cũ hồn nhiên thì em và cô ấy điều ngân ngấn nước mắt .

                      Mùa đông để em nhớ mãi về một ông già noen do Dad em hóa trang ngày xưa .Khó mà tin được người nghiêm nghị , có vị thế bên ngoài như Dad lại vui nhộn đến vậy khi ở nhà .Em lúc đó đã lớn biết rõ ông già noen do người ta hóa trang , giống như những món qùa là do Mom em tặng .Rồi sau khi cười lăn lộn em lại khóc nức nở và biết yêu thương họ như cha mẹ của em . Dù họ khác em chủng tộc nhưng tình thương họ dành cho em vô bờ bến không hề có ranh giới nào .Đôi lúc , lắm khi em lại mở cái tủ giày nhìn những đôi giày búp bê ngày xưa Mom tặng như một ký ức đẹp trong ngần nơi trái tim .Mặc dù em qua cái tuổi mặc váy xoè đi giày ấy từ lâu .

                      Mùa đông năm cũ giúp em ''lột xác '' để có em ngày hôm nay , biết sống sau cho tốt hơn , ý nghĩa hơn với những gì mình được thượng đế ân điển .Mùa đông cho em hiểu trong cái lạnh giá , cô độc khiến con người cần bên nhau hơn ..Bằng chứng là em luôn nhận được nhiều thiệp báo tin vui vào ngày cuối đồng , thấy vui khi nghĩ có một cặp nên đôi với nhau .Để em biết đôi bàn tay em vẩn lạnh dù được mang găng tay của thương hiệu tốt nhất . Không có mùa đông tẻ nhạt , lạnh giá thì liệu mùa xuân có thật sự tuyệt vời như người ta ca ngợi không . Trong cái khó khăn , khắc nghiệt thì cái đẹp cái tốt mới được sinh ra .Con người không khổ ải thì không bao giờ thành người .Bị lạnh mới biết trân trọng bếp lửa ấm cúng , em quan niệm như thế.

                      Những ngày hôm nay phố xá giăng đèn kết hoa chuẩn bị giáng sinh và năm mới Không khí nhộn nhịp khắp nơi trên thế giới dù người có theo đạo hay không vẩn bị cuốn vào .Những người lớn tất bật vào ra ở những cửa hàng .Em biết cuộc sống vẩn nhiều lắm khó khăn , vô số gia đình nặng mang vấn đề cơm áo , gạo tiền .Đâu đó có trẻ con , người vô gia cư chết vào đêm đông giá rét ở xó xỉnh , gầm cầu .Tránh sao được khi đời là một bức tranh nhiều gam màu tối .

                      Nhưng em cũng tin vô số các em bé trên đời vẩn không ngừng mơ ước vào đêm đông .Cũng như tin có ông già noen mang qùa tặng đến khi chúng ngoan ngoãn dù đôi khi món qùa ấy chỉ là một thứ rất nhỏ nhoi của người lớn nhưng lại là tất cả với một đứa trẻ .Nói như vậy không có nghĩa chỉ có trẻ con mới mong ước em biết chắc rất nhiều người lớn luôn mong có một giáng sinh và năm mới bên tình thân cha mẹ ,anh chị em .Ước mơ mà.. không bị đánh thuế hay cấm cản nên cứ tha hồ. Bằng chứng là em vẩn thường thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của một ai đó khi không thể về sum họp được cùng gia đình vì những lý do bất khả kháng .

                      Thỉnh thoảng khi trò chuyện phiếm cùng bạn bè họ hỏi em sao lại thích mùa đông hay thích chi cái mùa đáng chán ấy .Em thường im lặng khẽ cười có thể vì câu chuyện của em dài dòng qúa em không muốn kể .Hoặc là nụ cười luôn là câu trả lời tốt nhất cho mọi trường hợp khiến người đối diện không bị mất lòng cũng không chừng .

                      Em từng nói rất mong mình sẽ trở thành một Mùa Thu Dịu Êm của anh nhưng vô số lần em bảo em yêu thích mùa đông và không thay đổi .Anh thường không hỏi em nguyên do tại sao như những người khác .Nhiều khi anh ngại khơi gợi những điều không vui trong ký ức của em hay anh cho là đứa con gái như em vốn lập dị nên yêu thích cái nghịch đời như một sự thích nổi trội theo xu hướng lạ .Em chẳng từng nói nhiều hơn qúa một lần rằng có nhiều điều người ta yêu thích mà chính họ cũng không biết tại sao . Nhưng riêng với mùa đông này thì em biết anh ạ .Mùa đông không chỉ là mùa được em yêu thích hơn thế nữa với em đó là mùa dành cho những yêu thương , mãi mãi là như thế .

                      Vậy thì ... anh nè , anh có yêu mùa đông không ?

                      Song Nhi
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2012 00:31:53 bởi songnhi >
                      #71
                        bunthang 14.12.2012 00:06:16 (permalink)
                        Xin Song Nhi xem lại những từ sau trong bài viết mới nhất của mình nhé để sửa lại khi còn kịp sau đây, tới nỗl,vẫn,rả rích,dễ,dẫn,sẵn sàng,vẫn,nhộn nhịp,kỹ lưỡng,kỹ sư,nếm mùi,thoả thuê,bâng khuâng,lẫn thương xót,chửi hay chưởi, xin lỗi, nạnh hẹ dùng từ này hơi bị hiếm có thể dùng tị nạnh được không nhỉ
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2012 00:13:24 bởi bunthang >
                        #72
                          songnhi 14.12.2012 00:40:40 (permalink)

                          Trích đoạn: bunthang

                          Xin Song Nhi xem lại những từ sau trong bài viết mới nhất của mình nhé để sửa lại khi còn kịp sau đây, .......nạnh hẹ dùng từ này hơi bị hiếm có thể dùng tị nạnh được không nhỉ


                          Hi bunthang ,sorry hả thiệt là ng̣ại qúa tại Sn ko có rành Việt Ngữ .Chỉ mới tập viết lại gần mấy năm nay thôi nên sai tá lả luôn . Thanks đã chỉ chính tả cho Sn .Sn chỉnh lại rồi , hy vọng là ko có bị sót .Còn thấy gì sai thì nói giúp Sn với hé .Good day bún ..
                          #73
                            NgụyXưa 14.12.2012 00:57:50 (permalink)

                            Vậy thì ... anh nè , anh có yêu mùa đông không ?

                            Mùa nào cũng có những cái đáng nhớ và đáng yêu.

                            "Mùa Đông Em Yêu" đã được mang vào thư viên để làm bạn với "Mùa Thu Dịu Êm".

                            Xin cám ơn tác giả Song Nhi.

                            NX
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2012 03:45:59 bởi NgụyXưa >
                            #74
                              songnhi 15.12.2012 22:14:35 (permalink)

                              Cha mẹ và người thân của các em học sinh chờ đợi tin con.



                              Có Những Niềm Đau


                              Sáng hôm nay một ngày cuối tuần , như thông lệ tôi dậy muộn và tận hưởng ngày mới trong ngôi nhà yên ả của mình . Cầm ly sữa nóng trên tay theo thói quen việc đầu tiên của tôi là check mail .Đập vào mắt tôi là có gần cả chục cái mail trong hộp thư đến thuộc nhóm những người quen biết và đặc biệt hơn nữa tất cả những địa chỉ mail ấy điều đến từ nơi mà người ta hay ví von xứ cờ hoa .Như một thứ linh tính mách bảo hẳn là có chuyện gì đó quan trọng .Tôi lần lượt đọc hết từng cái mail ấy một cách nhanh nhất .Sau đó trong trạng thái bàng hoàng tôi lại vội vã bật trang tin tức lên để xem và ngồi thẩn thờ nguyên cả ngày hôm nay nghe có cái gì đó nhoi nhói không ngừng trong trái tim mình cùng những suy nghĩ đan chéo , chất chồng lên nhau .

                              Gần cả chục email điều báo cho tôi biết về vụ xả súng điên cuồng xảy ra trong trường tiểu học Sandy Hook, thành phố Newtown, bang Connecticut của Mỹ vào khoảng 9h30 sáng 14/12 theo giờ địa phương.Bằng những cách thức khác nhau , chia sẻ có thông báo nhau về một tin tức nóng cũng có . Trên facebook cũng chứa đầy những comment chứa đựng xót xa , bên cạnh những câu tức tối dành cho sự ''máu lạnh '' của kẻ thủ ác .Thời buổi thông tin hiện đại thiết nghĩ không cần phải nói dài dòng thêm về nổi kinh hoàng ấy bởi người ta có thể đọc được tin tức khắp nơi dù đang ở quốc gia nào trên chiếc iphone của mình .Chuyện như thế này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên thậm chí nói không ngoa đã rất nhiều lần như một tội ác cần báo động .

                              Tôi lướt qua nhanh những dòng chử phân tích nghi vấn tạm thời rằng Adam Lanza - tên của kẻ sát nhân - bị rối loạn phát triển. Hắn có thể bị hội chứng Asperger, (một dạng của chứng tự kỷ.) hay không ? thì hắn cũng chết rồi .Chắc chắn người ta sẽ có hàng tá lý do , ''tại bởi '' để giải thích hành động dã man mất hết tính người của hắn cùng những hành động bảo an như tăng cường cảnh sát .Tôi cũng không phân tích xem hình ảnh vị tổng thống Barack Obama gạt nước mắt trên truyền hình là thật hay giả tựa như lời hứa hẹn sẽ cố gắng ngăn chặn những vụ thảm sát như thế trong bất cứ tình hình chính trị nào có thực hiện được không .Nhưng tôi lại nhớ rất rõ Theo VOA, đây là vụ xả súng hàng loạt thứ 10 ở Mỹ kể từ khi ông Obama lên nắm quyền hồi tháng 1/2009.

                              Tôi dừng lại lâu nhất ở những tấm ảnh và tôi nghe lòng mình se thắt nhạt nhòa nước mắt .Làm sao cầm lòng được khi đọc con số 20 trong 27 nạn nhân là trẻ con .Ly sữa trong tay tôi bổng đắng chát và trở nên vô duyên kịch cởm .Tôi nhìn thật kỷ những tấm ảnh chụp gương mặt mếu máo lo lắng hốt hoảng của bậc cha mẹ . . Đôi ba người ngất đi khi nghe nghe hung tin phản ánh nổi đau khổ tột cùng trong lòng họ .Ảnh những ngọn nến tưởng niệm và nhất là tấm ảnh những gương mặt thất thần của những em còn sống sót .Đau xót hơn là khi được đưa ra gặp cha mẹ .Các em được yêu cầu nhắm mắt lại và nắm vai nhau đi lần lượt ra khỏi trường.Tôi mang ơn ai đã nghĩ ra cái cách đó để tránh cho những đôi mắt trong veo ngây thơ kia không phải nhìn thấy những điều tồi tệ nhất khiến các bé có thể bị ám ảnh .Thật là khủng khiếp tại sao cái tội ác ấy lại có thể xảy ra vào những ngày gần cuối năm như thế này .Đáng lẽ những cô cậu bé xinh xắn ấy đang phải hân hoan cho mùa giáng sinh sắp đến gần kia mà .

                              Theo một quán tính tôi gọi sang cho Hobby ở Mỹ dù anh không ở bang Connecticut .Anh là một trong những người đã gởi email cho tôi .Bên đầu dây bên kia giọng bạn tôi nghèn nghẹn (tôi vẩn thường cho rằng anh rất Manly ) .Hobby bảo với tôi anh đang ở quán cà phê Starbucks gần nhà và hôm nay anh không có tinh thần làm việc .Trong giọng nói thoáng nét xa xôi Hobby thật sự lo lắng cho hai đứa cháu đang tuổi đến trường con của chị gái .Dẫu biết rằng đất nước Mỹ rộng lớn mênh mông tính theo tỉ lệ điều tồi tệ xảy ra nơi anh đang sống hẳn là một sát xuất rất nhỏ . Nhỏ nhưng không có nghĩa là không có , người lớn mà ai không yêu thương những đứa bé ruột thịt của mình chỉ cần tỉ lệ 1/100 thì người ta cũng không dám đánh đu với sinh mệnh .Làm sao họ không rúng động sợ hãi khi điều này lập lại thường xuyên vào những năm gần đây .Chẳng phải trước đó, thành phố Newtown được coi là một chốn khá an toàn và người dân ca ngợi là "nơi tuyệt vời để sống", đấy sao ?

                              Khi tôi đang nói chuyện với Hobby thì có một cuộc phon khác gọi máy vào nên tôi đành cáo lỗi và cắt ngang với anh .Cuộc gọi thứ hai đến từ cô bạn của tôi ở Washington D.C. Cô bạn tôi vừa trở về Mỹ sau chuyến công tác và cô ta cũng nói về chuyện vừa xảy ra và bạn ấy đang đốt nến tưởng niệm ngay trong nhà mình .Công việc của cô ấy nói nôm na xem như là có dính dáng tới luật pháp và cô ấy cũng là một cô gái rất cứng rắn và bản lĩnh .Vậy mà bạn tôi khóc thúc thích trong phon như trẻ nhỏ thỉnh thoảng không kèm được nổi tức giận cô ấy bật lên những lời nguyền rủa kẻ thủ ác trong tiếng nghẹn ngào .Khi hình dung khung cảnh hắn xả súng hàng loạt vào những đứa trẻ nhỏ bé ở tuổi mẫu giáo không có một chút khả năng tự vệ nào .

                              Cũng như những bạn bè của mình tôi nằm vật vạ cả ngày nay trên sofa không muốn làm gì .Thả trôi mình theo dòng cảm xúc vô định nghĩ những điều không tên .Đứa con gái độc thân sinh 198x như tôi thì không thể an ủi chính mình theo cái kiểu đời phù du cõi tạm , cát bụi hay vịn vào số phần gì đó như những người lớn thường hay bảo .Tôi cũng không thể thấu đáo được nổi đau đớn như cắt ruột khi mất con của bậc cha mẹ .Tôi nhớ lại vô số điều mà tôi từng gặp ,từng thấy về trẻ nhỏ qua như những mãnh ký ức rời rạc nhưng không thể phai nhòa trong đời mình .Tôi hiểu không nên so sánh theo kiểu khập khiễng do những hoàn cảnh và nhân sinh từng nơi có những cách biệt , khác xa .Nhưng tôi nhớ ở đâu đó ngay trên quê hương Việt Nam của tôi thôi .Nơi chốn Sài Gòn hoa lệ người ta trả một chai rượu mười triệu bạc không hề nhíu mày để mua về cái danh '' chịu chơi '' dù họ chưa hẳn là kẻ được gọi là giàu .Không xa ở chốn đấy có những đứa bé phong phanh trong manh áo cọc đi đánh giày với cái giá mười ngàn đồng hay đi mòn đôi chân để bán từng tờ vé số .Làm sao mà không khỏi xót xa khi nhìn theo một cái bóng bẻ nhỏ bưng tô mì gõ vào giữa khuya lầm lủi đi vào những khu hẻm ổ chuột , nơi chứa đầy rẫy những tệ nạn chực chờ, thậm chí là nguy hiểm .

                              Tôi cũng từng thấy nhiều người bị những đứa trẻ trá danh đáng thương móc túi , giật đồ , phiền nhiễu khiến họ sẳn lòng xua đuổi , tránh xa khi thấy bóng dáng chúng tới gần .Đời mà vàng thau lẩn lộn ngay trong lớp áo sang trọng của người lớn vẩn có những có những trái tim tật nguyền thì trách chi lũ trẻ con giả trá .Có một sự thật mà không biết có bao nhiêu người thấu hiểu và thông cảm đó là chúng nghèo .Chúng ta chẳng thể lên án một con cáo rình rập cắn vào cổ con gà chúng ta đang nuôi bởi vì nó đói .Dù rằng đôi khi chúng ta vẩn ra rả những bài học đạo đức ''Nghèo cho sạch rách cho thơm '' .Nhưng thử khi không có miếng ăn xem lúc đó đá hay vàng thì mới biết .Ai cũng làm được theo lời thánh nhân dạy đời ắt không loạn cuồng , điên đảo . Huống hồ chi khi chúng phải gánh trên đôi vai bé nhỏ những đói no ngay ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới .

                              Nhiề̀u bạn bè của tôi thỉnh thoảng vẩn bày tỏ sự tức tối khi bị một đứa ranh con lợi dụng lòng tốt bịa cái hoàn cảnh thương cảm để gạt tiền .Khi nghe những chuyện ấy tôi hay im lặng khe khẽ cười như một cách xoa dịu họ nhưng trong lòng tôi lại nghĩ khác .Đúng là đứa bé ấy không hề có ba mẹ nằm viện hay đau bệnh như nó bịa ra .Nhưng nếu buổi tối hôm đó nó không có tiền đem về thì hẳn là nhận một trận đòn roi hoặc không được ăn no từ những kẻ chăn dắt nó mà người ta vẩn gọi theo ngôn ngữ đường phố là '' Mẹ Mìn '' .Người lớn như chúng ta bị lừa vài trăm ngàn đồng bạc Việt Nam thú thật chúng ta cũng chẳng đói đâu càng không nghèo đi với số tiền bị mất ấy .Bù lại có thể giảm bớt đi một sự nặng nhọc cho một đứa trẻ theo một cách này hay cách khác .Thiết nghĩ dù hoàn cảnh thương tâm là giả hay thật thì chúng ta cũng đã làm một việc không hề phí phạm vô ích .

                              Tôi là một kẻ không nhiều chử nghĩa .Người như tôi cũng chẳng học cao hiểu rộng hay giỏi về lĩnh vực xã hội học để bày đặt mang chuyện đời ra phân tích .Người như tôi thỉnh thoảng vẩn nhận được vài '' cục gạch '' dè bĩu ném về phía mình cùng cái câu '' Có tí tuổi , biết đời bao nhiêu mà học đòi viết này nọ lên lớp thiên hạ '' Cần gì phải bao nhiêu tuổi mới biết .Tôi chỉ nhìn bằng đôi mắt nghĩ bằng cái đầu nhỏ bé của tôi mà thôi .Nên tôi cho rằng có nhiều chuyện đừng làm nó phức tạp lên nghĩ đơn giản thì dễ hiểu hơn .Vậy mà đôi lúc tôi tự hỏi cuộc sống ngày càng hiện đại , công nghệ sau đè bẹp công nghệ trước từng ngày như sóng biển không ngừng .Nhiều thứ điều được nâng cấp từ y tế , giao thông , nhân quyền .Tại sao những đứa trẻ vẩn luôn chịu nhiều thiệt thòi và luôn là nạn nhân của cái ác .Vấn nạn bóc lột trẻ con tạo ra những đứa trẻ không có tuổi thơ ở những nước nghèo khổ lạc hậu hình như không ngừng gia tăng .Nạn mua bán trẻ em vẩn chưa bao giờ chấm dứt .Rồi sau đó tôi lại cười nhạo chính mình rằng đi hỏi chi mấy câu không bao giờ có lời trả lời ổn thỏa .

                              Những tưởng đôi khi được sinh ra trong gia đình tốt , được ở những quốc gia hiện đại mà trẻ con thuộc hàng ưu tiên thì xem như may mắn .Nhưng đơn cử vài chuyện nhỏ nhoi của người lớn thường xảy ra ở xứ sở văn minh như li dị chẳng hạn. Trẻ con cũng chịu lây theo cái kiểu anh theo cha , em theo mẹ .Hoặc đôi lúc vì lo những vấn đề sống còn mưu sinh họ gần như quên lãng đứa con mình với suy nghĩ cho ăn no mặc ấm là tròn bổn phận .Tôi dám cá là thế nào người ta cũng đổ thừa tên sát nhân Adam Lanza bị ảnh hưỡng từ chuyện gia đình lị dị cho mà xem .Sẽ có năm ba hướng phân tích nào là do xã hội , môi trường tác động vv. và vv .Biết đâu chừng sự thật đúng là thế bởi tôi cũng tin rằng khi bị tác động lên tâm lý nhiều người trẻ dễ sinh ra những ý nghĩ điên cuồng , không làm chủ được chính mình .Cái thời mà bệnh thần kinh hoang tưởng phát triển cấp số nhân thì khó mà nói trước ai mới là người thật sự tỉnh táo .

                              Không biết tôi có thiên vị không ,khi cho rằng người lớn tính từ tuổi tôi thôi dù cho có gặp những điều tồi tệ và phải giã từ thế giới ánh sáng này dù lòng chưa muốn thì vầ̉n không có gì đáng tiếc lắm .Ít nhiều cũng đã hưởng thụ được nhiều thứ ngọt ngào từ cuộc sống một cách rất '' người '' bên cạnh cay đắng nhân sinh .Còn những đứa trẻ cấp mẫu giáo trong vụ thảm sát như chòi non xanh tơ bổng gẩy ngang lìa cành thì khiến người ta thật sự đau lòng .

                              Tôi vốn không theo một tôn giáo nào , nhà thờ tôi cũng đi , chùa miễu tôi cũng viếng .Đền thờ Putrajaya... của người hồi giáo , chốn mà đàn bà con gái bị hạn chế tôi cũng bận áo choàng trùm kín đầu để vào cho biết .Tôi không dám lạm bàn nhiều đến vấn đề tín ngưỡng vì nó thuộc tâm linh .Chắc ai cũng hiểu , cũng công nhận rằng tôn giáo nào cũng khuyên người ta làm thiện tránh ác , thế sao cái ác vẩn không gia giảm đi .Nhưng tôi tin có một thế giới thứ hai dành cho những người tốt chốn thần tiên riêng cho những tâm hồn trong trẻo như họ luôn ca ngợi .Tôi tin những đứa trẻ trong vụ thảm sát sẽ được đến một nơi tốt lành và an bình hơn thế giới con người với những tội ác rùng rợn ngày càng gia tăng này.

                              Nổi đau nào rồi cũng giảm bớt theo phương thuốc thời gian .Bên cạnh những ngọn nến tưởng niệm lung linh đêm nay tôi không chỉ cầu mong cho những linh hồn bị thiệt mạng sớm siêu thoát ,an nghĩ .Tôi còn cầu mong cho cha mẹ các bé và người thân liên quan vượt qua nổi đau một cách nhanh chóng nhất .Mong họ tin rằng những thiên thần nhỏ bé ấy mãi mãi sống trong trái tim thương yêu của rất nhiều người .

                              Song Nhi

                              .


                              P/s: Đây là link của những bài viết đăng về vấn đề này trên báo điện tử Vn

                              http://vnexpress.net/gl/the-gioi/2012/12/27-nguoi-chet-trong-vu-tham-sat-truong-hoc-my/
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2012 22:32:57 bởi songnhi >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 8 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 106 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9