*Bài thơ thứ 1000 .... ________________________________
Giữa 1000 bài thơ anh đã viết
Có một trăm,trăm bài anh bị cạn ý
Chỉ có một bài duy nhất mang tên em
Đã bám lấy anh từng buổi chiều
999 bài thơ tồi tệ còn lại
Đọc lại – anh thấy mình tệ thật
Anh giả vờ nhung nhớ như đóng kịch với chính mình
Anh tự lừa dối anh
Anh viết để mà viết
Anh đã viết gì ?
Viết về những nỗi buồn khi một mình
Viết về những cuộc tình vay mượn
Khi thấy người ta yêu nhau và bỏ nhau
Nhanh chóng đến tội nghiệp
Anh đã viết gì ?
Ở 999 bài thơ loại hạng bét kia ?
999 bài thơ mà ngay cả chính mình không còn nhớ
Anh loay hoay ,thấy ngạc nhiên
Khi biết mình mất trí nhớ đến lạ kỳ !
Thơ của người khác thì mình nhớ
Thơ của mình – mình lãng quên
Mình đã nặn óc
Bắt những con chữ cuối phải thành vần
Như một sự áp đặt theo điều lệ
Gần cả một ngàn lần áp đặt theo quy luật
Để có một lúc như chiều hôm nay
Ngồi im lìm đọc lại
Ngồi yên - Rất Yên
Để lục lạo và bắt bẻ lấy chính mình
Anh chợt hiểu ra một điều
Ở bài thơ cuối cùng có tên em
Anh bắt gặp mình biết yêu
Yêu thật tình ở bài thơ cuối còn xót lại
Bài thơ thứ 1000 đã cho anh thấy em……..
Và có lẽ...
Bài thơ thứ 1001 từ đây
Anh phải thay đổi cách viết của mình
Sau 999 Bài Thơ Còn Xót Lại _______________________________
Nếu cái trí nhớ của anh
Không quá tệ để nhớ chuyện của mình
(Quá tệ như những cơn mưa giả vờ mang tên hạnh phúc )
( Tệ như những lần anh biết giận hờn một mình…)
Đàn ông cũng biết lúc nào nên sưng mặt
Để thả bộ về nhà dưới mưa hiu hắt
Để viết những dòng chữ vô nghĩa
Giữa một khúc nhạc
Và tưởng tượng mình là thi sĩ
• Người ta có tài đôi co với chữ nghĩa
• Anh chỉ có cái tài đâm ngang hông chữ nghĩa
• Chữ của anh biết buồn
• Thơ của anh cũng đâm ra buồn
• Trên những phím chữ muộn phiền
• Anh chồng chéo với hình bóng em
• Anh mát mẻ với vần thơ giữa đêm
• Thơ không đầu – Không đuôi
Vậy mà khi đếm lại thấy giật mình
Cả ngàn bài thơ
Cả ngàn lần tự hững hờ
Với những điều lung linh mơ hồ
Cứ nhàn nhạt như nước ốc
Anh quên giận em để giận lấy chính mình
Thơ hạnh phúc sao đầy chênh vênh !
Chỉ thấy vừa lòng với bài thơ cuối
Vì có tên em trọn vẹn
Như một mật ngữ của chúng mình
Anh loay hoay tìm cái tựa
Để tránn né chữ Hạnh Phúc
Đã có 999 lần nhắc chữ Hạnh Phúc
Đã hơn 999 lần thấy điều này không ổn.
Anh đành lòng đặt tên cho bài thơ cuối
Dấu đi nhung nhớ
Dấu đi những giận hờn vu vơ
Để bài thơ này có tên Em.
LÀM GÌ CÓ MÀU TÊN HẠNH PHÚC. _________________________________________
Viết gì để em thấy, để em vui ?
Ở bài thơ nối tiếp
Khi vui em sẽ biết cười
Trái tim em sẽ lỗi nhịp
Ở bài thơ mang tạm cái tên hạnh phúc
Lẽ ra
Anh ít khi nhắc đến chữ Hạnh Phúc
Vì nhiều lẽ …
Có cái gì đó
Mơ hồ
Có điều gì đó
Rất mong manh
Như sương mù buổi sáng
Trên đoạn đường anh đi làm
Anh sợ nhắc hoài đến chữ Hạnh Phúc
Trong những bài thơ anh muốn viết
Anh làm sao tả được màu hạnh phúc ?!
Làm sao anh biết được
Hạnh phúc màu mè như thế nào ?
Khi ta ngồi bên nhau
Khi anh ghé mũi ngửi mùi tóc em
Từng sợi tóc em mềm
Làm anh say và lảo đảo
Người say như anh
Làm sao còn biết được màu hạnh phúc ?
Có phải là màu mắt em
Giữa tia nắng lung linh chéo góc chiều ?
Có phải là màu môi em
Chúm chít môi miệng
Và tiếng cười rất êm
Làm anh say biết bao nhiêu mà đủ ?
Mà này em !
Cần gì ngồi đó mà đoán
Và lẩm cẩm hỏi lung tung
Hạnh phúc là gì ? Màu gì ?
Thây kệ hạnh phúc đi có được không ?
Đẩy hạnh phúc đi lang thang
Dấu hạnh phúc vào giường chiếu
Khi em ở bên anh
Nhìn sâu vào mắt anh
Và cứ thế…
Em sẽ hiểu
Thứ H.P anh đã gói ghém
Anh gửi vào ánh mắt của chúng mình
Ở bài thơ thứ…..100000000 như thế này
Nhé em
Màu H.P làm gì có
Chỉ là sự bịa đặt màu mè
Cho ra vẻ mà thôi
Mỗi khi anh ở xa em.
đăng sơn.fr