CHỢT NHIÊN NHỚ NắNG SAIGON
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 54 bài trong đề mục
dang son 03.11.2011 12:33:11 (permalink)



..




..........


NÓI VỚI CÁNH CỬA IM LẶNG



Tôi đến thăm và nhiều lần gõ cửa.
Chỉ nghe tiếng gõ cửa và sự trả lời của im lặng !
Biết vậy mà tôi vẫn gõ.Tôi gõ cho đến khi nào em trả lời ( khi trở lại )…

Với bản tính khá lì lợm và trung thành.Tôi hay ghé thăm người này và người kia.
Có những người biệt tích đã từ lâu,tôi cũng vẫn ghé thăm họ,bằng ý nghĩ và sự im lặng giữa mình và người.
Tôi biết em như không khí,em biến mất,em tan loãng….
Nhưng tôi biết,em chẳng phải là gió ,là bụi.
Rồi em cũng sẽ quay lại.
Em sẽ đứng trước cách cửa mà em đã ra đi sau khi khép lại.

< Khi trở về. Đứng im lìm một lúc lâu, đứng trước cánh cửa của thế giới mang tên mình.Em chẳng thấy ai. Chỉ thấy dấu tay in vết gõ trên cửa đã đóng bụi.

Bụi gì ? Em biết không ?
-Bụi thời gian ! Thời gian qua nhanh lắm,nhưng tôi biết,dấu gõ cửa bằng chữ viết sẽ ở lại.
Em hỏi tôi để làm gì ư ?
Tôi chẳng biết trả lời ra sao.Chỉ biết rằng tôi đã đến thăm.


đăng sơn.fr
#31
    dang son 03.11.2011 12:35:06 (permalink)



    ..




    BUổI SÁNG MƯA về.





    Mới sáng dậy đã nghe tiếng mưa.
    Chừng như mưa đã đến thăm cả đêm qua.Gió đang rít trên những hàng cây lưa thưa. Đèn đường trục trặc tắt ngúm.Bóng đêm lờ mờ…

    Cửa văn phòng nhẹ nhàng đón mình trong tiếng nhạc nhẹ.Vẫn cái đĩa cd nằm sẵn trong máy để nghe đi ,nghe lại những bản nhạc hòa tấu cũ….Adieu ,sois heureuse ..Paroles,paroles…. Je pense encore à toi…..

    Vẫn chừng ấy.Cũ mà mới cùng một lúc…

    Cũ như những cơn mưa gõ tiếng trên mái nhà.
    Mới như những cảm giác rung động mỗi lần rời hãng,rời nhà tìm một cái quán nước khá yên tĩnh.

    Ngồi im im ở quán nước để làm gì ?
    Để mất thêm một chút thì giờ chăng ? Ngồi nhìn ai ? Thiên hạ vẫn thế …...Vẫn ngược xuôi nhưng dòng xe cộ và cái đời sống trôi,trôi…..

    Có những lúc rời mắt khỏi mớ báo chí đen ngòm chữ và hình ảnh,cố gắng thả trí nhớ về ngày ấy.Ngày ấy ở
    thành phố cũ.Nhớ về những con đường đã đi ngang giữa hai mùa nắng mưa.Nhớ vĩa hè đầu đường trường học có áo trắng …..

    Saigon.Thành phố cũ của ngày ấy.
    Bỏ ngoài tai những tiếng xe cộ ồn ào,bỏ ngoài tai những tiếng động ầm ĩ của lề đường buôn bán nhộn nhịp.Và bỏ quên luôn những cơn nắng cháy da thịt ở đỉnh đầu,mình còn lại gì ?

    Còn lại tàng cây me phủ bóng cho vĩa hè có những quán cà phê lộ thiên,nơi ngồi rủ rỉ với những ngưòi bạn. Đã nói với nhau điều gì ? Nói về cái lưng chừng bấp bênh của tuổi trẻ ư ? Nói về cái tên gọi ‘’ tương lai ’’ ư ? Tương lai như một điều hứa hẹn nằm đằng trước mặt. Tương lai của sợi dây vô hình biết co giãn của thời gian.

    Ngày đó ! Nơi thành phố cũ. Áo trắng đẹp quá !Tuổi của sách vở,của những kỳ thi cắm cúi trên bài viết.Tuổi của những hẹn hò dưới cơn mưa chiều .Mưa thành phố đã làm ướt hàng cây và ướt cả những nỗi buồn vui bất chợt….

    Ướt như tiếng nhạc trữ tình trong ngôi quán quen thuộc.Ngồi nghe nhạc,nghe mưa ngoài cửa.Ngồi yên tĩnh để có thể đi dạo trong mắt người.Mắt môi người biết nói với nhau điều gì ?

    Vẫn biết những bản nhạc buồn trong quán sẽ làm ảnh hưởng cuộc nói chuyện.Khi nhạc nhả bài If you go way – Ne me quites pas,Marie la mer ……người sắp xa nhau sẽ buồn bã hơn mọi ngày.Giữ khoảng yên lặng rồi cũng biết phá đi nỗi im bặt để nhắc nhau về sự chia lìa.

    Ừ.Phải rồi.

    Cuộc đời có những lần ly biệt. Đi xa và trở về.

    Trở về ư ?

    Về nơi nào ?
    Về thăm thành phố cũ đã có những con đường mang tên mới ? Về và sẽ biết ngỡ ngàng đứng trước ngôi trường cũ đã biến dạng ? Về thăm căn nhà xưa lúc bé thơ mà nay sẽ dửng dưng trước mặt mình ?
    Người thân,bạn bè cũ đã ra đi. Kỷ niệm sẵn sàng ở lại. Quá khứ vẫn lì lợm dính chặt trong trí óc đấy chứ ?

    Về.Về để biết mình nay đã xa lạ với chính mình.Kẻ đã đi quá xa. Đã sống một đời sống khác.Kẻ đã theo và quen thuộc từ một lúc nào đó những hệ thống,quy củ ở dất mới.

    Người ở lại sẽ nhìn mình ra sao ?. Một kẻ lạ, rất mới nhưng cũng rất cũ trong những kỷ niệm rất xa của hắn ?




    đăng sơn.fr
    #32
      dang son 05.11.2011 20:20:55 (permalink)

      .




      KỶ NIỆM.



      _________________________


      Ngày vui nào cũng qua nhanh !
      Phải vậy không ?
      Những họp mặt vui vẻ,náo nhiệt rồi cũng phải đến giờ chia tay.Có những hình ảnh chia tay rất vui,rất quyến luyến,chia tay để còn gặp lại…
      Gặp ở chỗ này ,chỗ kia.Chỗ nào cũng được,miễn có chỗ để hẹn gặp…

      Ở thế giới của chữ viết,hình ảnh và âm thanh,có những người đi và người đến- như một hẹn
      hò ,thăm hỏi giao lưu.Có người ở lại khá lâu và trở thành một thói quen cần thiết.Có người đến với nhau,chỉ ở lại một thoáng rồi biến mất.

      Biến đi đâu ?
      Như những cơn mưa chợt đến, chợt đi.
      Như một thoáng tình cờ dạo chơi trên phố….

      Có những người nhận nhau như bạn.Rồi cũng từ giã ( Nói lời từ giã hoặc không nói gì ! )

      Đời sống này đã là như thế. Đến rồi đi.
      Những ngày mới lần lượt chất chồng lên những ngày cũ.
      Thỉnh thoảng mở lại những chủ đề cũ để đọc. Đọc lại những gì người cũ viết ở đây, ở đó...

      Đọc như để tìm lại dấu vết của kỷ niệm.
      Có phải kỷ niệm nào cũng mong manh ?





      đăng sơn.fr
      #33
        dang son 07.11.2011 11:28:48 (permalink)



        ..




        KHOẢNG TRỐNG……




        ____________________________________________________





        Có những điều để nói với nhau ở trong một khoảng trống…..
        Như câu vấn đáp và người trả lời có một khoảng trống để trả lời….

        Có nhiều cách để trả lời cho một câu hỏi .
        Có người hỏi một câu vu vơ như sau :
        - Anh sống để làm gì ?



        - Ơ hay ! Câu hỏi gì kỳ vậy ?

        Có cần dài dòng lắm không ?
        Người đơn giản không thích suy nghĩ thì cứ nói : ’’ Sống để mà sống chứ để làm gì ? Cha mẹ sinh ta ra thì ta thở, ăn, ngủ ,thở….và sống. Vớ vẩn ! ’’

        Ừ nhỉ.Nhưng nghĩ lại,có kẻ yếm thế kia lại nói : ‚’’ Sống để mà chết .Hết chuyện “.

        Cha mẹ ông bà tôi ơi…….!
        Thế mà cũng trả lời cho bằng được….


        Tôi chẳng hỏi và cũng chẳng mải mê đi tìm những câu trả lời kiểu lòng vòng như thế.Tôi sống như một cách đi và khám phá đời sống.Tôi có nhiều khoảng trống để điền vào khoảng trống.Buồn vui,sướng khổ chỉ là những cảm giác nhiều khi không có thật. Đã nói là cảm giác thì phải kể đến những ý nghĩ thật và ảo….
        Đôi khi mơ mơ, màng màng để làm dịu đi cái cảm giác sống sượng khổ cứng của đời trần.Khi khổ quá ( cảm tưởng ) thì nhìn xuống thấy có người khổ gấp trăm ngàn mình.Khi sướng quá ( cảm giác ) thì ư ư cám ơn trời đất.

        Một ngày,trời sáng,trời tối. Ít ra ta cũng có những khoảng trống vừa đủ để sống một cách khác.24 giờ để được tự quyền sử dụng.Không phung phí,không bừa bãi để cho phép mình nói câu : ‚’’ Ôi,ta trống trải quá,ta không biết mình phải làm gì để ’’giết’’ thì giờ.Tôi xin tôi được sung sướng hít thở thứ không khí không mùi,không vị bao quanh công việc phải làm và tìm ra cho mình một khoảng trống ( dù nhỏ ) để ngừng chân,ngừng tay,ngồi xuống ngắm bầu trời xanh,ngơ ngẩn nhìn những tàng cây rung rinh gió và tự tạo cho mình một cảm giác,một khoảng trống để nghĩ đến điều mình thích…Vậy là tôi sống.Sống với khoảng trống nho nhỏ của mình……



        ….



        Xin chừa một khoảng trống không ít,không nhiều để người khác vào thăm và tự đấp vào khoảng trống riêng của mình.Một mình và với nhau.




        đăng sơn.fr
        ( viết trong một khoảng trống nho nhỏ của một sớm mai…)………….
        #34
          dang son 18.11.2011 02:37:09 (permalink)




          ..





          #35
            dang son 23.11.2011 03:06:15 (permalink)



            ..




            VắNG MẶT VÀ TRỞ LẠI.



            ________________________________






            … ‘’ Người vắng mặt luôn luôn có lỗi ‘’

            Câu nói này thỉnh thoảng thấy xuất hiện trên một đoạn nhạc,một đoạn viết của người Pháp.

            Vắng mặt,có nghĩa là im lặng.Là không có câu trả lời trước những sự trách cứ.
            Tùy hoàn cảnh và tùy người mà trách !
            Trách điều gì và cần nghe giải thích điều gì ?
            - Trách khi gởi một lời nhắn,người nhận không trả lời ! Trách người bạn biệt tích,bặt tin .

            Đi đi,về về cũng không có một lời ! Điều này thường xảy ra ở chung quanh mình.Trách móc hoặc không trách cứ được giải bày bằng sự Im Lặng !


            Người bạn đã lâu không gặp lại lò mò đến,không hẹn ,không hò.

            Nụ cười và cái bắt tay ở trong nhau :
            - Lâu quá không gặp hé ?!
            - Ừ, ừ…


            Người bạn thoải mái ngồi dưới cơn nắng chiều.Vườn cây đầy tiếng chim hót và bạn cũng hót như chim.Bạn kể về chuyện thăm nhà ở Việt Nam,chuyện kinh tế dổi mới để đẻ ra thêm các Đại, đaị gia thừa tiền bạc và áp phe bạc triệu,có áp phe chỉ cần tốn nước bọt qua vài cú điện thoại….Chuyện thác lũ của phong trào ăn chơi thời thượng bao quanh việc xổ lồng của nền văn minh loại cấp tốc hưởng thụ tối đa….

            Không có dịp về thăm nhà,nghe bạn nói cũng thấy vui,thấy lạ , đã tai !

            Trước khi đề nghị bạn ở lại ăn tối,tôi bật hỏi :

            - Nói gì thì nói,vẫn có điều trách anh,trách sự vắng mặt lâu ngày,bặt tin…

            Bạn cười cười,gãi đầu,gãi tai.Bạn kiếm cớ xin lỗi.

            Ừ , ừ. Ăn thua đủ với nhau làm gì ?
            Ừ, ừ….Định hỏi thêm bạn vài câu về cái tin đồn chuyện bạn lập ‘’ phòng nhì ‘’ vợ bé tí ti của bạn ở VN.

            Uh, ừ ....Mà thôi!
            Ai nói gì thì cứ nói,người vắng mặt biết đâu mà trả lời.Miễn mình gặp lại nhau, ăn uống cái gì dó.Vui với nhau là đủ.

            Phải vậy không ? Đời này đã có quá nhiều cái buồn.
            Tại sao gặp được nhau lại không vui ?





            đăng sơn.fr

            #36
              dang son 22.12.2011 12:51:06 (permalink)




              ..





              LY CÀ PHÊ & NHỮNG BÀI NHẠC CŨ.

              ____________________________________




              Buổi sáng sớm luôn có một cái thú.

              Trời tinh mơ mới .Không gian yên tĩnh.Nếu trời không quá lạnh cóng thì nghe tiếng chim hót vang.Chim chóc ở thành phố vì có đèn đường sáng rực nên hay bị lầm lẫn cho giấc ngủ.Có nhiều đêm,chúng cứ ríu rít hót vang.Chim ở thành phố có lệ dậy sớm...

              Ly cà phê thơm phức cũng có thói quen dậy rất sớm vì hình như cà phê và người uống nó có cái cảm giác là thế giơí này thuộc hẳn về những kẻ dậy sớm. Sớm để có một ngày dài vơí bao việc cần làm.Sớm,để đủ có một chốc lát thời gian yên tĩnh và đầu óc chưa bị cơn mệt nhoài của một ngày dài quấy phá.

              Từ bàn giấy buổi sớm,mình có thể mở máy đọc đôi điều ở đây đó,đọc những dòng chữ của bạn viết để xem họ nghĩ gì,viết gì ? Viết đã là một hình thức sống,sống trọn vẹn vơí mình và có khi vơí người.

              Khi sống như thế thì âm nhạc là một điều không thể thiếu.Chữ chạy dưới ngón tay khi gõ trên phím.Nhạc thênh thang từ máy,nhạc vỗ về như tiếng sóng biển.Ở tiếng sóng nhỏ,người ta có thể nghe lại một bài hát cũ của Christophe,anh chàng hát Main dans la main...

              Nous serons tous deux, comme des amoureux
              Nous serons si bien, main dans la main
              Nous serons tous deux, comme des amoureux
              Nous serons si bien, main dans la main

              ... Mình là đôi lứa ,như những người yêu
              Mình vui lắm khi tay trong bàn tay
              Mình yêu lắm khi tay trong tay....


              Ly cà phê ngon dù có khi đã nguội.Bài hát cũ nghe lại vẫn thấy ấm.

              Ấm để chợt nhiên nhớ lại ngày nào..... ( ...... )




              đăng sơn.fr


              ________




              @ - Cho tôi hỏi thăm và gửi lời chào ly cà phê ngon của bạn.Chúc êm và tình khi nghe nhạc,uống cà phê.
              #37
                dang son 11.01.2012 12:44:54 (permalink)




                .



                Cuối chiều.

                Cơn mệt mỏi kéo về uể oải.Định bụng sẽ về nhà sớm hơn mọi ngày .Định bụng sẽ nằm dài đọc nốt quyển sách đã mua từ cả tháng trước.Tiếng điện thoại vang.Giọng bạn ở đầu dây nói bạn rủ đi ăn tối và sẽ rù rì tâm tình.

                Không từ chối bạn nên bạn đến.Bạn vui vẻ hơn bình thường và nói là cứ để xe tại chỗ,bạn thầu cái màn đưa đón.Leo lên xe bạn ,nghe mấy bản nhạc loại R&B của cô bé Beyoncé, mặc cho bạn luồn lách rất tài tình giữa dòng xe cộ trên xa lộ.Bạn hát theo và nói vài mẫu chuyện ngắn.Nghe âm điệu của giọng nói có cái gì vui vui,đầm ấm.



                Bàn ăn được trải khăn bàn màu vàng đậm,mấy cành hoa trong lọ thuỷ tinh xanh xanh dưới ánh đèn rọi ra khung kính nhìn ra vườn cây .Muà đông đang ở bên ngoài - Lạnh - Gió run run trên tàng cây trơ lá.
                Tiếng dương cầm của người nhạc sĩ đệm ở góc tường một tình khúc làm tôi có cái ý muốn là thằng bạn đang ngồi trước mặt được biến thành một người đàn bà nhỏ nhắn.Để tôi được nhìn sâu vào mắt nàng,cười với nàng và nghe nàng nói.Nàng sẽ kể cho tôi những điều tôi muốn nghe.

                Chẳng có một mùi hương thơm ngồi trước mặt.Chỉ có hai gã đực rựa ngồi trước mặt nhau và cụng ly.Tiếng pha lê của hai chiếc ly đụng rượu màu hổ phách chạm nhau.Vui tai.

                Bạn hỏi thăm chừng :

                - Sao tối nay cậu ít nói ?

                - Tớ đang mệt.Làm việc quá nhiều.

                - Có muốn nghe chuyện không ?

                - Chuyện gì ?


                Bạn nghiêng vai,rót thêm tí rượu ngon vào hai cái ly :

                - Chuyện tình.Nàng trở về với tôi rồi.


                Tôi im lặng để nghe bạn kể là bạn biết rưng rưng lệ khi nàng bỏ ra đi và cũng rưng lệ khi nàng trở lại.Chuyện tình lại được bắt đầu lại bằng những lời yêu thương,nhung nhớ và hẹn hò.

                Tôi biết thế. Chuyện tình yêu nào cũng có phần hơi giống nhau như một đoạn phim tình cảm.Có điều là người ta sống và suy nghĩ như thế nào với một tình yêu là một chuyện khác.Tôi không phải là cái người đang ngồi trước mặt mình để sống và yêu như hắn.



                Buổi tối đẹp đang đi ngang chỗ chúng tôi ngồi.

                Và tôi đang sống trong một mối tình có nhiều nỗi vui buồn của bạn mình.

                Tôi chỉ biết thế thôi để viết những hàng chữ ngắn ngủi này. - Cám ơn bạn,cám ơn tình yêu.





                đăng sơn.fr
                #38
                  Thảo Lam 11.01.2012 14:29:31 (permalink)
                  Anh ơi ,bạn nào và tình yêu nào thế ạ ?

                  Hỏi cũng chỉ để mà hỏi ,vậy thôi ! em biết thể nào anh cũng sẽ bảo rằng thì là ,mấy anh bạn vớ vẩn nơi làm việc ấy mà . Anh Đ Sơn có nói thì em cũng chẳng biết đâu mà lần ,nhỉ . Sắp tết rồi ,sao tâm trạng anh cứ như buồn vui bất chợt ấy vậy . Anh còn hơn cả đàn bà nữa đấy .

                  Có phải anh bác sĩ mang tâm bệnh không nhỉ ? Vì thấy sắp hết năm chăng ?
                  Có phải thời gian cứ trôi vùn vụt . Trời , tưởng chỉ bọn con gái chúng em mới thế ,chứ lị .
                  Anh này ,có đôi lúc em tự soi mình trong gương ,cũng xót xa lắm đấy .Gìa thì chưa , nhưng rõ ràng không còn trẻ nữa mà. Mà cho dẫu có ôm nặng lòng lo ngay đêm thì chỉ tội thêm mấy nếp nhăn hoặc rụng thêm dăm sợi tóc.

                  Anh Đ Sơn có thích dòng nhạc Lê U Phương không ? Tủ của Lam đấy ,em thích nhất là bản " vũng lầy của chúng ta "

                  Đưa em xưống phố trưa nay ,đang còn ngất ngất cơn say. Trên những đôi tay...tình buồn...ta sống trong vũng lầy...

                  Xí xọn với anh chút xíu cho vui hén. Sắp tết đến nơi rồi đừng kêu nữa nhá ,nghe tội thôi...
                  Chúc mùa xuân vui vẻ đến tìm anh và mọi người. Cả nhà em rủ nhau về bên nhà ăn tết cả rồi. Em lại không lấy vacation được , có thảm hơn anh không nào. Chào nhé.
                  #39
                    dang son 12.01.2012 12:15:47 (permalink)



                    ___________________________________________


                    RÊN MỘT CHÚT CHO ĐỜI MỀM HƠN

                    ___________________________________________



                    * Lời giới Thiệu :


                    Đây là một quyển sách nói về Nghệ Thuật Rên gồm nhiều chương chuyên biệt :

                    - Rên là gì ( Định Nghĩa )

                    - Tại sao Rên ?

                    - Lời phàn nàn,rên rỉ giúp gì cho ta ?

                    - Trạng thái tâm lý khi Rên la

                    - Cái tốt và cái hại của sự rên la

                    - .....


                    * < Sẽ xuất bản nay mai.Khi đọc xong thì niềm hạnh phúc và niềm vui vẻ sẽ trở lại.



                    đăng sơn.fr

                    _____________________________________






                    @ - Thảo Lam !

                    Rất vui khi có chữ của em ở trang viết này.

                    Em có muốn hợp tác với anh để viết một quyển sách về Nghệ Thuật Rên Rỉ không ? Người ta ra sách nhiều quá ! Sách Lịch sử,chính trị,sách dạy cả việc làm hacker để xâm nhập và cướp nhà băng,sách dạy.... ( Đủ thứ lung tung ) Anh đã đọc nhiều và muốn bể óc.

                    Anh đã nghe thiên hạ rên nhiều lắm và từ đó ,anh ghi nhận để sửa soạn viết thêm về điều này.

                    Chúc Thảo Lam vui nhiều trong năm nay và không Rên.

                    Thân ái.

                    nđs.
                    #40
                      dang son 07.02.2012 20:36:23 (permalink)


                      .



                      THÊM CHÚT THỜI GIAN.

                      _______________________________




                      Người đàn bà nói nhỏ :

                      - Có cảm tưởng như mình đang mất rất nhiều thời gian khì đứng ở đây. Ở nhà còn cả chục thứ việc chưa làm được.

                      Quay sang nhìn Laurence,tôi thử khích cô :
                      - Thật ư ? Cộng thêm chục thứ việc ấy,về nhà thấy hai đứa con bệnh,thêm ông chồng cũng muốn lăn quay ra bệnh.Em phải làm sao ?

                      - Em…Em..Chắc chết quá ! Dĩ nhiên là phải lo cho mấy đứa bé trước,xong đ ến ông ấy….
                      - Vậy đó.Từng bước,từng việc.
                      - Rồi cũng xong.Phải không ?

                      Laurence cười.Tôi bắt cô ngước nhìn lên bầu trời để pha thêm màu xanh ngát vào đôi mắt đẹp của cô.

                      - Thấy gì không ?

                      Cô ngạc nhiên :
                      - Thấy gì chứ ?
                      - Thì thấy màu xanh của bầu trời cuối đông.
                      - Ư…ư…Em không hiểu điều anh muốn nói.

                      Dễ lắm.
                      Nhìn ngắm và tận hưởng chỗ đứng của thời gian.Chỉ sau vài giây,vài phút,thời gian qua đi…Nhét một khoảng trống vào công việc bận bịu tất bật để thư giãn cũng là một cách để tận hưởng thời gian.Cô bạn đã hiểu ý, để ra vài phút nhìn ngắm cùng tôi dãi nắng đang trải đều lên những hàng cây đã bắt đầu trỗ lá.Nắng buổi sáng của tháng hai đẹp rực rỡ theo những cánh chim bay.

                      Cuộc đi dạo với thời gian và cảnh trí ngừng lại khi có bà khách trẻ chạy đến.
                      Bà thở hổn hển khi nói :
                      - Muốn hụt hơi.Ngày nghỉ mà cũng chẳng đủ thì giờ để chạy….

                      Tôi cũng không có đủ thì giờ để hỏi tại sao bà chạy vì có Michel, ông bạn nhà văn đến thăm.Tôi biết Michel bị ung thư đã lâu , đang chữa trị.Mỗi lần gặp nhau,cả hai đều tránh nhắc đến bệnh tật.Bạn tôi thay đổi nhiều về hình dáng nhưng vẫn giữ được cái kiểu cười nói dí dỏm ngạo đời.

                      Michel viết thường xuyên cho vài tờ báo địa phương,cách viết của anh nặng về hình thức châm biếm,móc lò.

                      - Cậu còn viết được không ?

                      Michel nhìn đồng hồ ,trả lời :
                      - Hết gõ máy nổi nữa rồi.Dạo này mắt yếu lắm.Thăm cậu tí.Tôi phải đi.Sáng nay ít thì giờ quá !

                      Tôi ngạc nhiên,vỗ vai bạn :
                      - Cái câu này tớ hay nghe mọi người nói.’’ Không có thì giờ ‘’. Bạn chờ xuống lỗ thì mới có thì giờ hả ?

                      Bạn cười, vừa vui,vừa méo mó :
                      - Thằng Mít có lý quá há ! Cậu nói đúng.Tớ phải tận hưởng thời gian còn lại.

                      Sau câu nói,cả Michel và tôi đều im bặt.Chúng tôi để dành một khoảng trống cho thời gian chen vào giữa.Trước khi bạn từ giã quay đi.Tôi nói với bạn vài điều cần thiết về tình bạn,về khoảng thời gian đã có cho nhau.

                      Mắt Michel đỏ hoe khi nắm chặt tay tôi :
                      - Cám ơn bạn đã dành thì giờ cho tôi.
                      - Cám ơn cái con khỉ.Trước khi chết,tớ có nhiều thì giờ mà.
                      - Hahaha….Tớ cũng vậy.Tớ có thì giờ để chết .Mình giống nhau.

                      Tôi giữ lại tiếng cười của bạn.. Để dành đến một ngày biết bạn từ giã ra đi.Nhưng tôi biết tôi vẫn có thì giờ để nhớ và nhắc đến bạn mình.




                      đăng sơn.fr

                      * Một thời để sống và để…..
                      ( à toi,Michel .Le temps pour vivre )
                      #41
                        dang son 16.02.2012 21:49:59 (permalink)



                        -




                        VIẾT CHO Một TRÍ NHỚ.

                        ______________________________________



                        3.30.
                        Buổi sáng sớm.

                        Mở máy để thấy có lời nhắn.
                        Không có tiếng người nói.
                        Chỉ nghe tiếng động của xe cộ,tiếng gió đến từ xa.Máy không báo có số phone của người gửi.

                        Uống ly cà phê đầu tiên ít đường và ấn ngón tay
                        để xóa message như mọi lần đã xóa…

                        Biết mà. 3 giờ 30 bên tôi là 6.30 chiều bên người ở.Chiều Cali đang nổi gió với tiếng xe cộ ngang dọc ,phải không ?
                        Người xưa vẫn có thói quen gọi ở những buổi chiều như thế.

                        Gọi để làm gì khi đã không để lại lời nhắn ? Đã bao lần như thế . Sao không quên đi ? .
                        Quên đi chuyện cũ của những ngày mưa nắng bên ấy.
                        Hơn hai mươi năm rồi còn gì ?
                        Những con đường ấy đã đổi tên.Những chỗ hẹn đã phai mờ theo đời sống mài mòn.

                        Em cứ gọi như thế.Em lì với cái trí nhớ như thế làm tôi cáu.
                        Tôi đã nhớ và đã quên đấy chứ.

                        Tại sao quên và tại sao nhớ ?.
                        Bộ óc của mình đã có rất nhiều ngăn để thâu thập tin tức và xử trí.
                        Em và tôi.Còn gì để xử trí với nhau nữa ?
                        Phủi lớp bụi của thời gian đi thì ta còn gì để nói với nhau ?

                        Đã xa lắm rồi ,phải không ? Xa đến độ chẳng nghĩ có ngày sẽ gặp lại nhau.
                        Nếu ta gặp lại.Tôi sẽ nói gì với em ? Và em,em nói gì ?

                        Nhắc lại những kỷ niệm để khổ não hơn chăng ?
                        Có nhiều điều tôi đã nhớ và cũng đã quên.Phải quên để đi con đường mình đã chọn.Và tôi đã và đang đi.
                        Em đã đi con đường của mình ở một vòng trái đất.Ngày của em là buổi chiều,buổi đêm tôi đang ở .

                        Sự im lặng nơi tôi (có phải) là điều khuấy động nơi em như những cơn địa chấn thỉnh thoảng rình rập vùng Cali ?

                        Đã nhiều lần ,tôi cầu nguyện cho em để em được quên.Quên để sống với hiện tại,với những gì vì đang có.
                        Thời gian đi nhanh lắm.Và người ta không thể nào chỉ sống với quá khứ và những điều tiếc nuối.

                        Em hiểu vậy không ?

                        Cám ơn em đã nghĩ dến tôi với cái trí nhớ kinh hoàng ấy.
                        Nhưng ,thú thật,em đã làm tôi cáu với sự im lặng như thế.Muốn hỏi thăm .Hãy nói vào máy và để số phone lại để tôi cám ơn em,và chúc em cố gắng tìm được hạnh phúc.Thứ hạnh phúc giản dị như mỗi ngày thức dậy thấy mình còn sống với đời.

                        Còn nếu em cứ tiếp tục gọi với cách thức lặng yên như thế.Tôi sẽ tiếp tục nổi cáu và tôi sẽ đổi số điện thoại để em chỉ còn cách quên hẳn tôi ( bóng ma cũ ! )

                        Chúc người xưa tìm được sự lãng quên.





                        đăng sơn.fr
                        #42
                          dang son 27.03.2012 13:20:43 (permalink)



                          -






                          -----

                          M -







                          * Chữ tìm chỗ để ghé thăm chữ.

                          Chữ M như thế đẹp và nhẹ nhàng lắm. M cũng có thể là chữ viết tắt của một cơn mưa ( Mưa có nhiều cách để mưa )

                          Ở thời của internet,người ta dùng chữ M khi lười viết để thay thế cho chữ em . M nho nhỏ,tử tế, M có khi hiền lành hoặc dữ tợn. Ai mà biết thế nào.


                          Ngày xưa,ở một vài diễn đàn,tôi hay dùng chữ M như thế.Mờ ảo,mong manh ( M )...Và tôi cũng có một chủ đề thơ tên M -

                          Cứ như thế,rồi cũng đã có rất nhiều người đã lạm dụng chữ M kềnh càng như thế.M là một cái tên trở thành M của một mẫu số chung. Cơ khổ !


                          Tôi,ở trong cái góc nhỏ xíu xiu của mình,nghĩ ngợi và có thể sẽ không dùng chữ M để viết nữa. Mềm mại,mịt mù và mỏng manh mải miết !

                          Tội cho M .
                          Ở Saigon yêu thương của tôi ở ngày cũ ,có quán cà phê tên là M và Tôi.Nghe đâu quán đã đóng cửa.

                          Và khi M và tôi đã đóng cửa thì có điều gì tiếc nuối.Cánh cửa đóng,tôi biết như thế để quay đi.

                          Trước mặt tôi là một cơn mưa - Mưa có chữ ...m




                          đăng sơn.fr
                          - Chợt Nhiên -




                          ------------

                          #43
                            dang son 06.05.2012 22:45:29 (permalink)


                            .



                            KỶ NIỆM.




                            Ngày vui nào cũng qua nhanh !
                            Phải vậy không ?
                            Những họp mặt vui vẻ,náo nhiệt rồi cũng phải đến giờ chia tay.Có những hình ảnh chia tay rất vui,rất quyến luyến,chia tay để còn gặp lại…
                            Gặp ở chỗ này ,chỗ kia.Chỗ nào cũng được,miễn có chỗ để hẹn gặp…

                            Ở thế giới của chữ viết,hình ảnh và âm thanh,có những người đi và người đến- như một hẹn
                            hò ,thăm hỏi giao lưu.Có người ở lại khá lâu và trở thành một thói quen cần thiết.Có người đến với nhau,chỉ ở lại một thoáng rồi biến mất.

                            Biến đi đâu ?
                            Như những cơn mưa chợt đến, chợt đi.
                            Như một thoáng tình cờ dạo chơi trên phố….

                            Có những người nhận nhau như bạn.Rồi cũng từ giã ( Nói lời từ giã hoặc không nói gì ! )

                            Đời sống này đã là như thế. Đến rồi đi.
                            Những ngày mới lần lượt chất chồng lên những ngày cũ.
                            Thỉnh thoảng mở lại những chủ đề cũ để đọc. Đọc lại những gì người cũ viết ở đây, ở đó .….

                            Đọc như để tìm lại dấu vết của kỷ niệm.
                            Có phải kỷ niệm nào cũng mong manh ?



                            đăng sơn.fr
                            #44
                              dang son 06.05.2012 22:48:02 (permalink)




                              BUổI SÁNG MƯA về.


                              ______________________________





                              Mới sáng dậy đã nghe tiếng mưa.
                              Chừng như mưa đã đến thăm cả đêm qua.Gió đang rít trên những hàng cây lưa thưa. Đèn đường trục trặc tắt ngúm.Bóng đêm lờ mờ…

                              Cửa văn phòng nhẹ nhàng đón mình trong tiếng nhạc nhẹ.Vẫn cái đĩa cd nằm sẵn trong máy để nghe đi ,nghe lại những bản nhạc hòa tấu cũ….Adieu ,sois heureuse ..Paroles,paroles…. Je pense encore à toi…..

                              Vẫn chừng ấy.Cũ mà mới cùng một lúc…

                              Cũ như những cơn mưa gõ tiếng trên mái nhà.
                              Mới như những cảm giác rung động mỗi lần rời hãng,rời nhà tìm một cái quán nước khá yên tĩnh.

                              Ngồi im im ở quán nước để làm gì ?
                              Để mất thêm một chút thì giờ chăng ? Ngồi nhìn ai ? Thiên hạ vẫn thế …...Vẫn ngược xuôi nhưng dòng xe cộ và cái đời sống trôi,trôi…..

                              Có những lúc rời mắt khỏi mớ báo chí đen ngòm chữ và hình ảnh,cố gắng thả trí nhớ về ngày ấy.Ngày ấy ở
                              thành phố cũ.Nhớ về những con đường đã đi ngang giữa hai mùa nắng mưa.Nhớ vĩa hè đầu đường trường học có áo trắng …..

                              Saigon.Thành phố cũ của ngày ấy.
                              Bỏ ngoài tai những tiếng xe cộ ồn ào,bỏ ngoài tai những tiếng động ầm ĩ của lề đường buôn bán nhộn nhịp.Và bỏ quên luôn những cơn nắng cháy da thịt ở đỉnh đầu,mình còn lại gì ?

                              Còn lại tàng cây me phủ bóng cho vĩa hè có những quán cà phê lộ thiên,nơi ngồi rủ rỉ với những ngưòi bạn. Đã nói với nhau điều gì ? Nói về cái lưng chừng bấp bênh của tuổi trẻ ư ? Nói về cái tên gọi ‘’ tương lai ’’ ư ? Tương lai như một điều hứa hẹn nằm đằng trước mặt. Tương lai của sợi dây vô hình biết co giãn của thời gian.

                              Ngày đó ! Nơi thành phố cũ. Áo trắng đẹp quá !Tuổi của sách vở,của những kỳ thi cắm cúi trên bài viết.Tuổi của những hẹn hò dưới cơn mưa chiều .Mưa thành phố đã làm ướt hàng cây và ướt cả những nỗi buồn vui bất chợt….

                              Ướt như tiếng nhạc trữ tình trong ngôi quán quen thuộc.Ngồi nghe nhạc,nghe mưa ngoài cửa.Ngồi yên tĩnh để có thể đi dạo trong mắt người.Mắt môi người biết nói với nhau điều gì ?

                              Vẫn biết những bản nhạc buồn trong quán sẽ làm ảnh hưởng cuộc nói chuyện.Khi nhạc nhả bài If you go way – Ne me quites pas,Marie la mer ……người sắp xa nhau sẽ buồn bã hơn mọi ngày.Giữ khoảng yên lặng rồi cũng biết phá đi nỗi im bặt để nhắc nhau về sự chia lìa.

                              Ừ.Phải rồi.

                              Cuộc đời có những lần ly biệt. Đi xa và trở về.

                              Trở về ư ?

                              Về nơi nào ?
                              Về thăm thành phố cũ đã có những con đường mang tên mới ? Về và sẽ biết ngỡ ngàng đứng trước ngôi trường cũ đã biến dạng ? Về thăm căn nhà xưa lúc bé thơ mà nay sẽ dửng dưng trước mặt mình ?
                              Người thân,bạn bè cũ đã ra đi. Kỷ niệm sẵn sàng ở lại. Quá khứ vẫn lì lợm dính chặt trong trí óc đấy chứ ?

                              Về.Về để biết mình nay đã xa lạ với chính mình.Kẻ đã đi quá xa. Đã sống một đời sống khác.Kẻ đã theo và quen thuộc từ một lúc nào đó những hệ thống,quy củ ở dất mới.

                              Người ở lại sẽ nhìn mình ra sao ?. Một kẻ lạ, rất mới nhưng cũng rất cũ trong những kỷ niệm rất xa của hắn ?






                              đăng sơn.fr
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9