CHỢT NHIÊN NHỚ NắNG SAIGON
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 54 trên tổng số 54 bài trong đề mục
dang son 21.05.2012 14:39:47 (permalink)





-


CHỢT NHIÊN NHỚ mưaSAIGON





__________________________________________________







Đài báo sẽ mưa cả hai ba ngày.Thế cũng là chuyện dĩ nhiên của trời đất.Những dòng sông mềm mại ở đây đã thiếu nước,những bờ cây quanh cánh đồng đã thiếu nước khi người nông dân ngừng chân trên bãi dốc ngó trời,ngó đất và gật gù : " Nếu không có mưa thì hạn hán.
Ở một nơi khác trên quả địa cầu cũng đang thiếu nước khi TV hay chiếu cảnh dân da đen đang sắp hàng gánh nước và phải lội đi rất xa....

Cũng một lúc như thế,có nơi lại mưa quá nhiều.Mưa dâng nước tràn ngập và gây bao thiệt hại....

Làm thế nào để có mưa và không mưa ?


Có những câu hỏi nghe ra tưởng và vô nghĩa,vô ích.Ở một buổi chiều đang rơi mưa và ngập dần bóng tối,tôi ngẩn ngơ nghe mưa rơi.Một thứ mưa dầm.Dầm cả một ngày.Tiếng gió rì rào ,tiếng nước long tong trên cụm lá lủng lẳng ở mái hiên nhà bạn bè.Bạn bè đang thắp đèn màu,đốt nến hồng,mở máy nhạc,mở màn ảnh TV để hát.Những bài tình ca có tên là Ai Sẽ Làm Ngừng Mưa Rơi hoặc Mưa Không Bao Giờ Rơi ở Cali của ban nhạc CCR thời ấy.Tiếng bass,tiếng đàn trống rộn rã đuổi theo tôi ra hàng lang mưa.Lắng nghe tiếng mưa trộn lẫn vào nhũng bản nhạc và ca từ,tự dưng tôi nhớ đến một vài khuôn mặt của bạn bè thời ấy.

Bạn tôi rời thành phố đi xa.Những cái quán nước có đầy ấp tiếng nhạc thì ở lại.Những con đường ngập lá me của những ngày nắng mưa ở lại.Tôi cũng trì chân ở lại thành phố nhỏ một thời gian dài.Có những ngày thấy thui thủi một mình,vào tiệm sách ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người đánh mất trí nhớ của mình,mắt nhìn vào những tựa sách.Tìm cho mình một đầu sách.Tìm một chỗ ngồi yên lắng.Mở trang chữ.Thấy mình trên dòng giấy.Chữ chạy theo nhau như một dòng nước.

Ngồi rất lâu như thế,ngắm nhìn một góc phố buổi sáng,buổi chiều.Tự hỏi mình,loay hoay tự hỏi : " ta làm gì ở đây ? " Ngày cũ bỏ đi.Bạn bè đã thay phiên nhau bỏ đi để tìm một chân trời khác đầy sự hứa hẹn...Ngồi rất lâu nhìn những ly cà phê đã cạn,chất đăng đắng của cà phê còn lại chút hương vị nào đó không rõ rệt.Vì là thế - sau những ngòn ngọt là vị đắng - Đắng không như món canh đắng.Đắng ở một vài điều chua chát...


Đời không có những ly chanh muối nhiều đường.Tình không có những trái xoài ngon thơm như lòng hằng muốn.Có gì mà toàn vẹn để lòng cứ nuối tiếc.Những bản nhạc tình rỉ rủ trong quán nước lắm khi không còn thấy hay nữa khi ngồi một mình lặng thinh.Những trang chữ của sách có khi cũng không còn thu hút khi một mình quá lâu,khi mắt nhìn ra lòng đường ngập mưa nắng hai muà.Cổng trường thời nhỏ đã xa rồi.Những cuộc tình chớp nhoáng ẩn hiện cũng đã xa rồi....

Cứ như thế mà xa,mà qua đi vì thời gian cũng có cái tên của một dòng sông.Nước thời gian đổ ra biển.Có khi biển cũng có cái tên gọi là biển nhớ.Ta nhớ điều chẳng quên và ta quên bẵng là mình đã nhớ....



---------


Đêm rơi chậm,tí tách nhả giọt mưa .

Đêm nhoài người để đậm hơn dưới ánh đèn đường.Ngôi vườn yên tĩnh lắm.Lòng tôi cũng đang tĩnh yên như sự tịch mịch của trời đất.Nhạc bên trong nhà vẫn đang quay,những giọng hát làm cho nhau có thể ấm lại cũng đang theo nhau quay tròn.Tôi kéo cao cổ áo,nép người vào cái cột mái hiên,nhìn lên trời cao để bắt kịp ánh đèn chơm chớp của một cánh máy bay đang chờ chực đáp xuống phi trường ở đầu kia một khúc sông.Giờ này,có lẽ những người hành khách đang ngủ vùi và khi mở mắt,họ thấy được bãi đáp và mặt đất đang ngập mưa với ánh đèn đuốc.

Chẳng biết là trong chuyến bay đêm đó,có ai là bạn tôi ? Có ai đã là một người quen biết của mình không ? Tôi không biết.Chỉ biết lòng mình chợt nhiên nhớ.

Đêm chảy dài ngập mưa.Tôi mở cửa nhà,tìm vào những bài hát đang nhả mưa nồng nàn.....






đăng sơn.fr




___
#46
    dang son 17.06.2012 03:05:11 (permalink)






    .



    TỰ KHÚC CUỐI TUẦN



    __________________________________






    Chiều cuối tuần,thứ bẩy - Không Hạt Dẻ - Không có hoa Ngọc Lan và cũng không có mùi hoa jasmin.........


    Đó cũng có thể là một cái tựa mà tôi có thể viết để trả lời cho một cô nhỏ đã có lòng viết thư thăm hỏi tôi.

    Cô đã kể về những chuỗi ngày kỷ niệm bên mái trường của ngày xưa.Ngày ấy của cô có đám bạn thích ăn quà vặt,thích đùa vui nghịch phá nhộn nhịp...Cô học trò tóc dài đã rất thích nhét hoa thơm vào cặp vở để cả lớp thơm lừng ngây ngất và khiến thầy giáo cũng quên cả chuyện giảng bài .....

    Cô vui vẻ kể chuyện và trong đoạn văn của cô,tôi cảm thấy có chút ngậm ngùi tiếc nhớ khi nhắc đến những dòng chữ chuyền nhau cho quyển lưu bút.
    Tôi cũng vậy đó chứ.Tôi đã có những ngày cũ tươi tắn như thế.Tôi cũng đã có những đùa nghịch như người ta hay nói " Nhất quỷ ,nhì ma,thứ ba học trò ".

    Học trò là tôi chưa thấy quỷ,chưa thấy con ma nào ( chỉ trong trí tưởng tượng để thấy sờ sợ mà thôi ! ) .Học trò của ngày ấy chỉ biết ăn gian cóp py bài vở của nhau hoặc có khi ăn gian lén nhìn bài chép ở mỗi lần làm bài kiểm mà thôi.

    Học trò có lúc ngẩn ngơ nhìn ra ngoài của sổ lớp học và học trò mơ mộng.Mơ thấy giờ tan trường,tan lớp để rủ nhau sang trường con gái bên cạnh.Tuổi 16,17 chưa biết yêu đắm đuối ở thời ấy.Tuổi nhỏ chỉ biết rưng rưng nhớ một cái gì đó không rõ rệt cho lắm.
    Hình như len lén nhớ một ánh mắt trên một khuôn mặt có môi hồng và có sẵn cả những nụ cười e thẹn.
    Hình như có thể để mà hình như vậy thôi. Con đường nhỏ có hàng cây lấm tấm mưa phùn hoặc có những đốm nắng ở một chỗ đứng chờ. Hình như tuổi ấy là tuổi của những bài thơ mới lớn,bài thơ nhỏ ướp thơm những mộng mơ thầm kín.

    Tuổi nhỏ hay bắt chước nhau để ép những bài thơ như thế giữa tập vở hoặc ở một trang sách nào đó.


    " Em tan trường về để trời mưa nho nhỏ
    Anh dấu bồn chồn trên những gót chân
    Em đi ngang mỗi lần anh đứng ngó
    Thấy tội tình cho lời muốn hỏi thăm "



    Vậy đó Áo Dài ơi ! Chưa quen,chưa biết thì tôi hỏi thăm và giả vờ bịa chuyện để làm quen.Biết đuọc cái tên người cũng là một kỳ công rồi.Áo dài vậy mà có khi khó khăn lắm khi bị hỏi tên,hỏi lớp.Nhiều khi " Áo Dài " cũng cho đại một cái tên của ai đó để khỏi bị quấy rầy.

    Vậy đó,áo dài ơi ! Quen được với Áo Dài thì Tóc Ngắn cũng đã phờ người rồi.

    Cũng lắm khi có những Áo Dài nói :

    - Làm quen hở ? Không được đâu.Má tui khó lắm !
    - Anh chỉ làm quen thôi mà.Có làm gì em đâu ?!

    - Xí ! Bao nhiêu tuổi mà dám gọi người ta bằng em ?

    Dễ mà. Nếu lớn hơn em một vài tuổi thì xưng là anh em ngọt lìm lịm.Lõ chẳng may bằng tuổi nhau thì xưng tên với nhau .Cứ vậy đi cho đơn giản để còn có dịp viết thư điệu bộ tỏ tình. Tình gì mà tỏ vậy,em ?
    .....


    Trường lớp,học trò,sách vở,mùa thi,phấn trắng bảng đen theo nhau cho kịp những ngày mưa ngày nắng. Rồi nghỉ hè,rồi tựu trường,có khi gặp lại nhau cùng trường,có khi không..Cho đến ngày lớn lên,ngã đường thời gian xa tít chồng chất lên nhau qua những nẽo đời.


    ...


    Chiều nay.Mùa hạ .Trời rưng rức đầy mây giữa những cơn gió xoáy đợi mưa,nhận đưọc mấy dòng thư nhắc về ngày cũ thời áo trắng giữa những con ngõ nắng mưa ở thành phố cũ.

    Lòng chợt rưng rưng.





    đăng sơn.fr
    #47
      dang son 22.08.2012 13:01:37 (permalink)
      .





      BÊN NÀY NẮNG hay MƯA ( ? )

      _____________________________

      ...





      Em hỏi tôi ,như thế " bên này nắng hay mưa "

      Nắng thì sao,em ?

      Tôi đã có một buổi sáng ,nắng rất đẹp.Đẹp từ một khoảng trời xanh khi bóng tối đầy sương ẩm ướt vừa tan.Ngôi vườn nhỏ vẫn đang yên tĩnh.Lắng nghe vài tiếng động từ xa của xe cộ,tôi nghĩ đến vài điều.

      Nghĩ đến những niềm vui để bắt đầu thấy vui cho ngày mơí.


      Dễ lắm ! Để được vui,tôi nhớ lại một cái góc nào đó trong quán nước.Một mình hay hai mình không cần thiết,miễn là có một chỗ ngồi,tôi thích yên ả nhâm nhi ly cà phê sữa không đắng và không quá ngọt.Thêm vài trang chữ,chữ của người hoặc chữ của mình.Và cứ thế,tôi thong thả ngắm buổi sáng trôi đi.


      Trời bên này,vẫn đang còn là mùa hạ,những ngày nóng bức nhất vẫn ngập đầy trên từng con đường nhiều cây hoặc ít cây lá. Có đôi lúc,trốn nắng,đứng dươí một bóng cây,tôi chợt thèm nhìn thấy một cơn mưa.Tôi yêu thích nhnữg cơn
      mưa rào ở ngày ấy.
      Ngày ấy chưa đầy 20 tuổi.Đẹp,nhẹ,dịu.

      Khi người ta lững thững thấy mình vừa 20,người ta đẹp lắm.Ví như một cái nắm tay đầu tiên,sự đụng chạm ở đầu ngón tay ( ngón út của người ) .Đụng chạm như thế để thấy trong mình và trong người có điện ( loại điện ngầm ,run,lẫy bẫy như lúc mình mắc mưa,hắt xi,cảm lạnh )...

      Ngày 20 đi qua như những tia nắng chéo vắt ngang một bên sông.Trên bờ sông có gió hiu hiu của buổi trưa hè,có tiếng gọi con,tìm con của người mẹ,có bóng cần câu cá của người cha ngồi kiên nhẫn dươí lùm cây...

      Tuổi nhỏ nằm trên một dòng sông.Ngày hai mươi nhìn dòng sông trôi và hình dung đến một cánh cửa của tương lai.
      Cửa biển có thể nói là một hoài bão nằm trong một ngõ ngách của giấc mơ đời.Và cuộc hải hành bắt đầu....


      _______


      .
      Em hỏi tôi,trời đang nắng hay đang mưa ?

      Hỏi như thế thì tôi trả lời em.
      Đang là một cơn mưa - Không phải là mưa rào như đoạn chữ vừa rồi tôi vừa viết.Mà là một cơn mưa bụi.Nhỏ thôi.Chỉ đủ ướt như một nỗi nhớ nhung nào đó ngày em ngồi tựa cửa nhìn buổi chiều đang kéo nhau ngang lối vườn em.

      Tuổi mơí lớn,tuổi mộng mơ giống như trái me,trái cóc,trái ô mai dấu kín trong cặp để vào lớp chia nhau.Tôi sợ thứ chua chua ,ngọt ngọt của ô mai nhưng lại thích nhìn màu môi con gái dính ô mai.

      Tôi cũng thích ngắm mưa như ngắm một bức tranh vẽ tà áo dài nữ sinh mắc mưa.Và để được như thế,tôi đã học vẽ.Vẽ nghiêng nghiêng,vẽ lốm đốm hạt mưa trên một bờ tóc xõa và tập vở ôm ở ngực áo dài trắng...
      Tôi cũng có thể vẽ được vài nỗi buồn của em. Khi nào mỏi tay,không vẽ nữa thì tôi viết.Viết về những buổi chiều còn mưa.

      Khi em tò mò hỏi tôi từ một khoảng cách không gần ,không xa từ nhau.Tôi muốn trả lời em là : " Trời đang mưa ( cho dù là trời đang nắng lắm " )Tôi có thể nói dối em.ngọt ngào mà nói dối vì một lẽ : Tôi muốn làm mưa ướt nơi em ở.

      --
      Chỉ giản dị như thế mà thôi,vì tôi biết rõ một điều : Mưa hay làm người ta nhớ đến nhau.
      Vậy đó. Trời đang mưa - nhé em.







      đăng sơn.fr
      #48
        dang son 07.10.2012 00:17:43 (permalink)
        .




        TỰ KHÚC
        của một Nỗi Lặng Thầm -




        _____________________________




        ...



        Ở mỗi quán nước,ngồi ở bên trong hay bên ngoài,tôi đều có điều để ngắm nhìn.Nhìn những người ngồi bên nhau trò chuyện.Có khi họ cười nói huyên thuyên,có khi họ cùng yên lặng ngó bâng quơ.

        Thế giơí của loài người luôn đầy ấp những tiếng động chung quanh.



        Bây giờ là buổi chiều đang có mưa rơi.Những hạt nhẹ tí tách làm buổi chiều có vẻ buồn bã im lìm hơn.Ngồi một mình vơí quyển sách,một tách cà phê vừa nguội đủ đắng vơí viên đường nhỏ xíu xiu,đọc chậm rãi những dòng chữ.Rồi ngừng mắt,thong thả nhìn quanh.Từ một cái bàn bên kia ,có cặp trai gái lặng lẽ không nói năng.Họ không nhìn nhau,chẳng ai nói,ai cười.

        Rời mắt nhìn họ,cúi xuống trang giấy,chợt dưng lại nhớ lại một ngày mưa cũ. Ở chỗ ấy,mình cũng đã có lần ngồi im ,rất im.Khi chẳng còn điều gì để nói với nhau thì sự lặng yên cũng là một từ khúc.

        Có đôi khi,yên lặng cũng là một thứ ngôn ngữ ( Hãy tạm gọi là tự khúc ) ......







        đăng sơn.fr
        #49
          dang son 07.12.2012 14:06:30 (permalink)
          .








          NÓI GÌ VỀ EM VÀ TÔI và….






          …Hãy nói về cuộc đời
          khi tôi không còn nữa…




          Khỉ thật ! bài hát buồn,quá buồn ,làm nổi da gà.
          Lần đầu tiên nghe,biết là thơ của Du tử Lê ,nghe Việt Dũng hát.Chú ý đến ngay.Lần thứ nhì nghe người bạn nhạc sĩ hát trong một đêm ở nhà riêng,hắn hát giọng bắc,nhưng chẳng diễn đạt được một cách trọn vẹn đoạn : ‘’ anh là chim bói cá,trên cọc nhọn trăm năm… » »
          Lần thứ ba…

          Không !.Lần này thì mình hát,trong những đêm về sáng khi tiệc sắp tàn,khi mà những tiếng ồn ào đã lắng đọng .

          …Hãy nói về cuộc đời
          Hãy nói về em ,về chúng ta
          Về những nỗi sót sa
          Khi chúng mình rời xa…

          Chẳng có con chim nào tìm cá
          Trong tâm hồn mục nước của ta
          Chẳng có cọc nhọn nào trong nỗi nhớ
          chỉ có tiếng hát anh một nửa đêm bay về em….


          Hãy nói về cuộc đời ư ?
          Có gì đâu mà nói ?
          Khi chỉ có vỏn vẹn điều ta yêu nhau… *


          Vậy đó - Chẳng để ai hát bản nhạc riêng của mình.
          Khúc thụy Du buồn bã đó như một bài hát riêng của mình trong những đêm văn nghệ,tụ họp bạn bè.Ai cũng nhường với sự dịu dàng,tử tế.Và có khi đang hát,bỗng như thấy mắt mình cay…..







          đăng sơn.fr

          ……Nói về chúng mình )
          #50
            dang son 26.12.2012 13:18:41 (permalink)
            .








            SẼ .......................... ( . )



            __________________________________________________ ____






            Sẽ như thế là thế nào ? Là sao ?

            Sẽ nhẩn nha đếm những bước chân của mình trên đường phố khi mình về thăm.

            Sẽ ngồi thật yên ở một góc quán,lắng nghe tiếng ly tách,tiếng vài người khách ( họ cười nói,họ đưa mắt vào máy ảnh... )

            Sẽ thấy lòng mình gợn lên,lăn tăn một vài cơn sóng nhỏ.

            ---


            Ở con đường mang tên Tự Do ngày ấy ( mà bây giờ có tên là Đồng Khởi ),tôi đã có một con đường xưa ,khi mà có những buổi chiều rời nhà bưu điện,ghé nhà thờ ĐứcBà ,thắp ngọn nến cầu nguyện ( ở đó,tôi thầm thì trả giá gắt gao vơí bậc tối cao toàn năng - Tôi nói riêng vơí ngài như thế này :

            - Chúa Ơi ! Họ đổi tên những con đường rồi.Con đang đi lạc trong những khu phố.Sau khói bụi của chiến tranh hoang tàn là sự lạc loài của tuổi trẻ nơi con.Chúa ơi,những bài kinh giảng khi con đến nhà thờ sáng chủ nhật,những bài thuyết trình khi con rời giảng đường chỉ làm con thêm đi lạc.Đi lạc vơí những biện thuyết không có sự chứng minh.Chúa tôi ơi ! Làm sao để rút ngắn con đường có sự dân chủ để đi tơí sự tân tiến ? Làm sao hàn gắn lại những đổ vỡ từ một những cuộc chiến khi mà vợ xa chồng,con lạc cha ? Làm sao để những thằng bạn của con trở lại sau khi đã mất xác trong cuộc tử sinh giữa anh và em ?................


            Những câu hỏi đã hỏi.Và những câu trả lời chỉ là chữ SẼ .

            Tôi đã langthang như thế,từ một bóng cây chiều nắng đưa mình đến đầu góc nhà hàng Continental,tôi đã nhìn những người ký giả mắt xanh,tóc vàng ngồi rải rác ở từng cái bàn nước,họ nhìn ra ngoài đường để thấy những tấp nập của người Saigon tóc đen,mũi tẹt.Làm sao họ có thể hiểu được những nỗi khó khăn về đời sống kinh tế nơi chúng tôi ? Những băn khoăn bất lực của người tuổi trẻ có hoài bão làm một cái gì đó cho quê hương ?


            Sẽ.... Sẽ......


            Chiếc máy bay của Air France thả tôi xuống phi trường trên mặt đất của Paris vào một muà đông lạnh.Tôi hoa mắt để thấy bao điều khác lạ trên một xứ sở khác lạ ( Họ đã qua thời máu lửa,họ có những cái nhìn ,đã có những chữ " Sẽ " mơ hồ nơi tôi,thằng trẻ kiểu DoThái da vàng )


            Sẽ như thế nào ? Sẽ có bao nhiêu thằng bạn có bằng cấp của tôi bên này làm được một điều gì nếu không muốn trở thành những " đại gia " trở về tìm kiều nữ và tung tiền hợp tác vơí những đại gia,thiếu gia khác ở khu PhúMỹHưng ?

            Nơi thành phố cũ.
            Nhà hàng sang trọng Majestic vẫn giữ cái tên sang trọng như thế.Ở nơi đó,thời xưa,đã bao lần tôi thu người nhỏ bé ngồi nhìn cha mình chơi nhạc....Nhà hàng vũ trường Tự Do,quán nước Givral,Cái Chùa La Pagode chỉ là những kỷ niệm đóng đầy bụi nơi tôi.Lắm khi tôi nói vơí mình bao chữ " Sẽ " - Sẽ trở về........



            Ngắm dùm tôi chút bụi thời gian ở một hàng quán vỉa hè,đi dùm lại ở con đường Nguyễn Thiện Thuật gần đường Công Lý,hãy ngước lên ngó hàng ban công lộng gió,gọi dùm tôi một người cũ đã rời thành phố ra đi.

            Trong những ngày nghỉ của bạn như thế,đừng nhìn vào cái đồng hồ nữa.Kệ thời gian bốc hơi bay lên bầu trời xanh.Và........





            đăng sơn.fr
            ( chợt nhiên )










            ----




            #51
              dang son 04.01.2015 21:07:24 (permalink)
              .
               
              ( Tiểu Thư Áo Vàng năm 2015 ) .














              *




                 Chào Tiểu Thư .



                  Cô khỏe không sau khi đã lang thang khắp nơi và vô tình rơi rớt vào những dòng chữ này ?


                  Lúc này cô ra sao ? Vui buồn thế nào ?  Gầy hay mập  phì, cô ?


                  Lúc này cô còn đi nhà thờ không ?



               Cô biết rồi mà , tôi có cả trăm câu hỏi để hỏi thăm cô để cô khỏi trách móc là tôi vô tình . Tôi vẫn nghĩ đến cô đấy chứ ( Ít ra là trên những dòng chữ, cho dù biết là chữ của tôi không thể nào làm cô no béo thêm chút nào ... )


                Hôm nọ, tôi đọc lại một truyện ngắn của ông Đoàn Thạch Biền , tôi nghĩ đến cô . Và tôi , có lúc phì cười . 


                    Cô biết tại sao tôi tức cười chứ ?



                  Bây giờ, tôi tạm ngừng viết vì đã hết giờ lê la ở bàn giấy . Có dịp nào, rảnh rảnh, cô cứ tự nhiên trở vào đây để xem tôi viết gì cho cô .


               Nhé Tiểu thư . Áo nào cô mặc cũng là áo Tiểu Thư . ( Có lẽ cô hiểu tại sao tôi lại gọi cô là Tiểu Thư )






               đăng sơn.fr





               < Định nghĩa chữ Tiểu Thư :


               1. Con nhà giàu, hay rên rỉ, bất thường vì được quá ấm, được nuông chiều .


                2.   Chưa quá trải đời .


               3. - Quá đáng .














              I see You !


               ...








                








               Ps :


                Hôm  nọ , cô bé kia đã cười tủm tỉm ở một bài viết khi cô ấy biết là tôi viết về Tiểu Thư . Cô ấy đoán ra là tại sao tôi gọi cô là Tiểu Thư .


                 Cô ơi !

                 Chừng nào cô đi lấy chồng, cô ?







            • ( ) SO SAD TO SAY GOOD BYE

              .
            • ( ) Viết cho người không phải là Nhà Văn -










               _________________________________________________ 





                 Bài  số 2
                cho TiểuThư 





                  Cô rất mê cà phê vì theo cô cà phê có chất làm giảm những buồn phiền .

                 Nốc thêm vài ly đen, đen, cô cảm thấy nóng ruột nóng gan .  Vì sao thế ?


                       Có phải vì lúc nào cũng thấy trống rỗng trong lòng ?


                    Gió luà qua ô cửa , gió có  thứ ngôn từ riêng để rất buồn . buồn như lời kinh sáng , kinh chiều .Buồn như một bài viết ở kinh thánh : Cho đi để nhận .



                      Ngày xưa, cô đã cho đi những hạt bụi buồn bã bám víu  nơi cửa mắt .... Cô lang thang, cô lạng ở Net như hình ảnh cô công chúa nhỏ bé đi lạc với bàn chân trần nhỏ bé . Cô thèm khóc để có lúc khóc oà trên những dòng chữ .


                  Cô  không là nhà văn , nhà thơ để có thể  viết lên những buồn phiền của mình. Mỗi lần viết xong, cô đọc lại rồi nhanh chóng xóa đi .



                  Chữ nghĩa không bao giờ làm cô ấm để vui .


                 Ngày hôm nọ cô viết : So sad to say goodbye .


                Ngày hôm nọ cô đọc lại ở Tình Nhỏ Làm Sao Quên .



              .....



                                    Tiểu Thư ơi .



                     Hãy ấn vào Gù Gờ và tìm đọc những bài viết mang tên là : 


                   How to Stope worrying  của ông Dale Carnegie .






              .                                                                       đăng sơn.fr



















               
               
               
               
               
               
            • #52
                dang son 17.02.2017 12:31:09 (permalink)
                .
                 
                 
                ( - ) Chân Dung .



                "  .. 


                  ' Time....no one can stop ...time change every thing . All thing getting old , human not exception . But I alway wonder why only one thing never change .? Perhaps I know but I think you are the one know this the most . Hop you happy after many time put the ??? Have a wonderful time with " Nous " _  ''    <   by diane Nguyen


                 Thời gian có những định mức có thể và không có thể ,bởi vậy nên có lúc đừng nhìn vào những con số trên mặt đồng hồ nữa - Có thể là vô ích .


                 Xưa - Người ta biết là không thể nào giữ lại vòng quay của thời gian nên đã phải sáng chế ra chữ viết và máy chụp ảnh để ghi lại thời gian . Đã bao lần tôi rời mắt khỏi máy ảnh, nói với  nạn nhân của mình :

                - Hãy giữ hộ tôi thời gian ở ánh mắt .

                - !!! ???

                 Có khó lắm không ở một khoảng khắc nhiệm mầu ?

                 Dĩ nhiên là KHÓ và không Khó .  Khi chụp chân dung ai đó, tôi không thích chụp họ đứng cứng ngắc và xòe đủ 10 ngón chân  + 10 ngón tay . Tôi thèm  thấy họ ' nói ' và  ' cười  ' rõ ràng ở ánh mắt .



                 Làm ơn ! Làm ơn đi mà . Cười như khi đi với nhau trên một con đường có bóng nắng và bóng mát thơm mùi lá me ngày nào trên đường đi học về .

                 Làm ơn cười nho nhỏ và nhẹ như bông hoa, như bóng mây đang trôi trên đầu chúng mình .Cười đi !

                 Cười như làm ấm bàn tay và cửa mắt như ngày nào chúng ta  đón đưa nhau  ngoài cổng trường .


                 Ấy !

                 Ấy ơi . Dịu dàng mà gọi nhau ấy ơi . Nhẹ nhàng như những tấm ảnh xinh xinh .



                 đs.fr






















                 
                 
                 
                 
                #53
                  dang son 27.02.2017 13:00:36 (permalink)
                  .
                   
                   
                   
                   
                   
                  ..
                  VIẾT
                  cho một khuôn mặt và ánh mắt .....
                  ( Phiên bản mới nhất ở cuối tháng 2 ... )
                  -
                  1-
                  Copy và Phiên Bản .....
                  ------
                  Tôi chỉ là bộ hành
                  Người dưng - rất dưng
                  Đi qua đường
                  Gặp em - Cũng chỉ là kẻ dưng
                  Tôi chụp hình em ở ánh mắt
                  ( Em - bao nhiêu tuổi em - ở khoé mắt chưa có nếp nhăn ?
                  Em làm gì ở một trang ảo tên là Fb ?
                  Em viết gì ở cái tuổi chưa định hướng ?
                  Em viết gì ở trang ảo khoe hình màu sắc ?
                  Em tên là gì ở con sông trôi toàn là ảo giữa Thực ? )
                  2.
                  °
                  Tôi - Cái gã đã đi qua những tuổi trẻ của mình
                  Ở một dòng sông mang tên chúng mình
                  Ừ - Chúng mình, có khi, buồn lắm
                  Ừ ! Chúng mình đứng đợi thời gian trôi .
                  Trôi cho đến ngày tôi xa con phố đầy hơi nóng và chật chội
                  Tôi + Em
                  Gặp nhau ở một trang Web đỏm dáng
                  Tôi ở lại, chốc lát , và lắc đầu quay đi như bao lần quay đi và ngoảnh lại đôi chút
                  Em ở lại với nụ mắt , nụ cười hãy còn là con nít hôi mùi sữa
                  ....
                  3
                  °
                  Sóng và Sông .
                  .
                  Em viết gì ở trang cá nhân Fb lỏng chỏng ?
                  Từ những tấm ảnh Seo Phi không có gì là lạ lẫm
                  Sao em không trầm mình tắm sông và làm thơ kiểu chân thành nhất ?
                  Và biết đâu, tôi cố gắng tặng em giải nobel mới nhất kiểu năm 2018 !
                  Em viết gì ở những đêm về sáng ?
                  Cái Laptop sẽ gần hết điện như có thể trái tim em ngừng đập
                  Sài gòn nơi em sống mỗi ngày
                  Ngày dài chứ ? Dài ?
                  Thời gian không cho phép chúng ta còn trẻ mãi
                  Nơi, những ánh nước ở giòng sông đục ngầu đã ô nhiễm
                  Có thể nào em nhín chút thì giờ viết dùm tôi về tâm trạng một kẻ xa xứ ?
                  Có thể nào em tìm đọc những bài viết mà các bạn tôi và chính tôi đã viết từ ý nghĩa câu : We Want to Know ?
                  Viết gì - em ?
                  Viết điều chi ở nụ cười và ánh mắt em đã đẹp như thế ?
                  Em sẽ viết gì ở những đêm đang về sáng nơi tôi ? Paris vẫn còn là muà đông , khác hẳn ở nơi em đang sống ...
                  4.49 sáng ở Paris này là mấy giờ sáng nơi em ở ? Em !
                  Tôi sợ mất quãng sống nên mỗi ngày thức dậy giấc sớm .
                  Mở trang Fb tìm vài điều ở trang cá nhân của em .
                  Em ?
                  Em viết gì và tải gì ở trang viết để tôi ngậm ngùi, ấn ngón tay vào phím chữ để xóa cái tên em trên cái tựa làm bạn ?
                  Vô chừng
                  và Vô Nghĩa khi thấy tiếc .
                  Thật thà mà tiếc
                  Em là ai ? Đang làm khi mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng cập nhật trang Fb ?
                  Em làm gì khi tải thêm 500 tấm ảnh để mọi người biết là em xinh lắm và đẹp quá thể ?
                  Tôi đã gặp chừng 101 người đẹp ngang ngửa và đẹp hơn em .
                  Họ đẹp không chừng ở mái tóc, ở hình dạng cô siêu sao 27 cặp lão già chừng 80 tuổi .
                  Cái đẹp mộc mạc của cô bán rau cỏ ở chợ - Không son , không phấn và không đẹp ở giầy cao gót kiểu kiều nữ
                  Họ đẹp ở ánh mắt ( như ánh mắt em ở chiều Sàigòn khi em rời công sở )
                  Họ đẹp như gọng kính em đeo có hình thể cô sinh viên bỡ ngỡ rời cổng trường luật ngày nào đó .
                  Mưa Sg ngày ấy hòa nhập vào cơn mưa bụi ở Paris lạnh ngắt ...
                  ( Ở ánh mắt họ ,tôi có cảm chừng mình tươi trẻ lại như thằng học trò ngày xưa trốn học dắt người yêu vào quán nước ... )
                  Bụi khói lựu đạn ngày biểu tình đen nghịt trên mặt nhật trình ngày sinh viên xuống đường tranh đấu
                  Tôi ngồi thin thít và bỗng thấy mình muốn khóc khi cay mắt.
                  Tôi mơ thấy mình chạy trốn khỏi tất cả thảm cảnh của chiến tranh và chữ tương lai mù mờ như khói thuốc trên cái gạt tàn thuốc !
                  **
                  Bây giờ là ngày gần cuối của tháng 2 - 2017 nơi tôi ở .
                  Sớm !
                  Thức dậy và biết mình còn sống sót - Có thể nói là như phép lạ .
                  Tôi tìm trang Fb của em : Những dòng chữ ghi ngày tháng ... năm ...
                  Ngắm những tấm ảnh đẹp - Xinh của một thời con gái chưa đến 30 tuổi !
                  Tuổi xuân thì trôi nhanh như cái chớp mắt . Mới thế mà trôi đi .
                  Xuân thì !
                  Để lại tuổi xuân thì . Em đang làm gì ?
                  ...
                  4.
                  Phép Mầu
                  °
                  Làm gì có phép lạ ở đời này ?
                  Làm gì có phương thuốc nhiệm mầu khi người ta đã tiêu tốn mất tuổi trẻ của chính mình ? !
                  Khi đặt câu hỏi là để đi tìm định nghĩa chính xác nhất :
                  - Phải biến mình thành một nhà thơ , nhà văn và kết nạp một vài công thức khó hiểu <
                  - Phải hóa thân ở ngay chỗ làm việc của mình .
                  - Phải và Phải .....
                  ( Công thức ấy - Khi rời thành phố cũ nắng quái và có khi mưa rất nhiều ấy , tôi biến dạng thành Ảo Tưởng trên chính những dòng chữ viết không bao giờ toàn vẹn <
                  < Phải dùng và lạm dụng đến chữ GIẢ TỶ .
                  Ừ - Thì cứ Giả Tỷ .
                  5.
                  Giả Tỷ .
                  .
                  Giả tỷ như tôi không trở lại nơi ấy nữa vì những lý do riêng / Cảm tính + Thành kiến
                  Giả tỷ như em quá bộ , ghé nơi tôi đang sống .
                  Đón em ở phi trường sáng sớm hơạc giữa tối mùa đang xuân
                  Tôi tìm một hai chỗ ngồi - Ngồi ngắm nghía em như ngắm món quà người ta tặng mình ở đêm giáng sinh .
                  Tôi để ngón tay trỏ của mình vào cành môi em và yêu cầu em điều tối hậu rất quan trọng :
                  - Xin em đừng gọi tôi bằng ' Chú ' - Đừng làm tôi sợ hãi với màu tóc vừa điểm muối tiêu của tôi
                  - Xin em quên đi chúng mình là ai ( Cho dẫu ... )
                  Dẫu là thời gian là KHOẢNG CÁCH rất đậm
                  Dẫu là có lúc từ trang viết ấy, tôi đã ngạo mạn coi thường em vì cố tật hay biểu diễn coi những đứa con nít như em chỉ là con nít hôi muà sữa và lắm lúc người ta ghét bỏ tôi .
                  Có hề chi đâu ,em .
                  Giữa hàng quán Paris lung linh ánh đèn kiểu mệnh danh .
                  Tôi có thể nói chuyện với những ngón tay của em
                  Tôi có thể im lặng và đếm những ngập ngừng trong ánh mắt em .
                  Tôi cũng có thể khen em xinh đẹp và làm em chảnh hơn một chút nữa .
                  Chuyện nhỏ mà thôi ở chữ Chảnh Chọe . Con gái chanh chua có khi rất duyên và rất đẹp ở một giới hạn nào đó của niềm tự tin .
                  Tôi yêu thích những kẻ cho là mình đẹp . Đẹp ở thế đi, thế đứng và ở thể cách ( Façon d ' être )
                  Tôi yêu sự tự nhận từ những hồ sơ trên bàn giấy có khi rấr oái oăm và khó chịu ...
                  Miễn là họ từng tự xưng họ là nhà thơ , là nhà văn để tôi hắt xì dị ứng .
                  Em muốn nói gì ,em cứ nói và hãy thật tình 
                  Như ánh nhìn từ 1 mét giữa chúng mình .
                  Tôi có thể lắng nghe em nói giữa một khúc nhạc tình đang dạo bài Cry me a river .
                  Hãy thật tình - Em - khi nói, khi kể về những gì em muốn nói .
                  Hãy là em để tôi có thể nguyên vẹn là tôi : Bản thể theo một cái nghĩa của sự vô thường .
                  Uống đi - em . Nhấp cành môi đẹp của em trên vành ly , khi tôi mở ống kính và chụp cành môi em .
                  Cành môi hồng như lần nào đó từ giấc mơ trở thành hoa sĩ ở con đường đầy hoa phượng ngày tuổi trẻ của tôi ở Sài Gòn khi xách cọ đi học vẽ .
                  Con đường có lá xanh hay là màu gì đó mà ta không thể diễn đạt .
                  Hồng hay nâu hay là màu xanh như ánh mắt người yêu mà tôi lỡ đánh mất .
                  Tôi - ngồi trước mặt em - tôi cầu khẩn một vài điều :
                  - Hãy để tôi níu kéo lại tuổi trẻ thời ấy của tôi đã rơi và rụng - Hãy để tôi nhớ lại ngày nào tôi bằng tuổi của em . Sung sức và còn đầy đủ lãng mạn .
                  - Hãy giả vờ đưa bàn tay mềm của em cho tôi nắm lấy - Nghẹn ngào , rưng rưng với điệu khúc ngày nào trên vòng xe đạp ngang rừng cây .
                  - Hãy để tôi tâp trung và lãng mạn kiểu rẻ tiền ....
                  .
                  Làm ơn ! Làm ơn đi mà . Tôi sẵn sàng trả giá và không kỳ kèo thêm bớt .
                  Làm ơn tặng tôi một nụ cười đẹp nhất mà em còn giữ được , cho dù là sau đó em nguýt khi quay đi , chảnh trẹ : - Xí ! Già và nghèo mà còn ham .
                  Em !
                  Một ngày nào đó em cũng già đi .
                  Biết đâu em cũng như tôi .
                   
                   
                  Hứ !
                   
                   
                  đăng sơn.fr
                   
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2017 13:10:21 bởi dang son >
                  #54
                    Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 54 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9