LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
CÁI NHỚ Cái nhớ chiều phương Nam Vàng trên từng ngọn gió Cái nhớ ngày hoa cỏ Lối về vui bước chân Cái nhớ nhiều phân vân Đâu rồi duyên dáng cũ Biết bao giờ cho đủ Cái nhớ về phương Em? Cái nhớ không có tên Chỉ là miền quá vãng Ngày tháng trôi lãng đãng Cái nhớ còn cho nhau Bởi rứt ruột lòng đau Nên lúc nào cũng xót Cái nhớ nào mật ngọt Ru hời năm tháng qua Cái nhớ từ chia xa Mãi theo cùng năm tháng gọi mây chiều lãng đãng Khi hoàng hôn buông rèm Cái nhớ từ bóng đêm Chợt dài trong thinh lặng Gió thổi miền trống vắng Đưa giấc người mộng du Cái nhớ từ thiên thu Ngược về miền ảo vọng Ghềnh hoang chờ con sóng Hát ru đời mênh mông Liên Hương - Lê Phú Hải
GIỌT MƯA THẦM Bên hàng cây chấm đỏ Giọt mưa thầm rơi rơi Ngày chắc xa rồi đó Cháy hết lòng phượng ơi Áo mỏng về xa xôi Dấu chân còn ở lại Mùa hè thơm con gái Ta nhớ tình ta xưa Âm thầm những giọt mưa Gợi nhớ ngày xưa cũ Dòng đời như thác lũ Cuốn trôi hoài tháng năm Ta cất vào xa xăm Những chiều mưa kỷ niệm Nhớ một vùng trời tím Rưng rức buồn phương nam Quá khứ màu xanh lam Lòng ta vàng nỗi nhớ Dáng em hồng một thuở Bây giờ mây trắng bay Ta giữ trong bàn tay Giọt mưa thầm cuối hạ Tình tả tơi xác lá Một đời ta theo ai Còn một nụ hồng phai Nhỏ nhoi đường cát bụi Rồi bao mùa mưa tới Có ai về gọi tên ! Liên Hương - Lê Phú Hải
NẮNG VÀNG CẢM TÁC Nắng vàng trên mấy nụ hồng phai Tuổi trẻ đi qua giấc mộng dài Thương nhớ tình ta trôi lãng đãng Mai rồi mai nữa ai nhớ ai Tiếc nuối mảnh đời xưa hoang phí Đau lòng con cuốc khóc đêm thâu Nửa gánh chưa tang bồng hồ thỉ Sao đành tan tác nỗi bể dâu? Vạt nắng luênh loang ngày phiền muộn Thẫn thờ biển vắng đợi triều lên Gió nổi chạnh lòng con sóng cuộn Xô bờ vùi nỗi nhớ không tên Những tự ru mình lời quá vãng Đền đài rồi sẽ hoá rêu phong Vỏ ốc lặng im trong quên lãng Đâu ngày xưa cũ dải lưng ong Mẹ cũng như em gầy vóc hạc Mỏi mòn mưa nắng trách gì ai Ta cũng dài lưng manh áo bạc Già đời chưa thấy được vị lai Vậy đó, tự nhiên mà nhung nhớ Bởi chiều nắng nhạt vắt qua sông Sông đổ về đâu buồn một thuở Có người thao thức những hoài mong Liên Hương - Lê Phú Hải
NẮNG CUỐI NGÀY
Nắng cuối ngày rưng rưng vàng nỗi nhớ
Ta cuối ngày thao thức tuổi nào qua
Miền ký ức có em còn ở đó
Hay chân trời hoa cỏ cũng về xa
Buồn dịu vợi, buồn ơi sao dịu vợi
Thuở mày ngài mắt phượng đã về đâu
Ngày nắng mới có em tà áo mới
Chớp mắt rồi qua hết cuộc bể dâu
Có một ngày mai kia ta ngoảnh lại
Sóng bạc đầu thao thức vệt trăng rơi
Biển da diết gọi tên bờ xa ngái
Khúc hát buồn con nước mãi đầy vơi
Gói vạt nắng cuối ngày rơi mộng mị
Chợt nghe lòng chạm ký ức mênh mang
Vùng heo may úa vàng theo mắt lá
Ta giật mình nghe đời gọi thu sang
Đường cỏ cháy chạy xa từ dĩ vãng Em có còn ngậm tóc ngắm trời mây Đôi giày vải mòn chân đời phiêu lãng Nắng cuối ngày lưu lạc đến chiều nay Giàn bông giấy không còn ai ở đó Cửa đóng rồi hiên vắng gió đong đưa Ừ, ta biết, đã không ai từ độ Người xa người bên ấy có cơn mưa Liên Hương - Lê Phú Hải
MÙA MƯA PHƯƠNG NAM Phương nam làm gì có được mùa thu Chả có cây cơm nguội vàng hoe từng mắt lá Không hoa sữa thơm ngạt ngào con phố nhỏ Chỉ có hoàng hôn phủ tím những rặng dừa Phương Nam bây giờ đang vào giữa mùa mưa Mây xám buồn phủ giăng ngoài ô cửa Gió ì ào gọi về bao nỗi nhớ Có cánh chim đơn chấp chới phía lưng trời Phương Nam mùa này tơi tả lá rơi Con sẽ buồn rầu trú hàng hiên lướt thướt Những con đường quen đục ngàu dòng nước Người và xe ngại cả lối đi về Phương nam mùa này vắng vẻ ánh sao khuya Cây vật vã khúc giao mùa đỏng đảnh Có phải cô đơn nên lòng người bỗng lạnh Phố xa lạ hơn theo bước nhỏ lặng thầm Phương nam mùa này tất cả đã xa xăm…. Liên Hương
TÌNH ĐẦU Buổi chiều về qua phố cũ Ghé thăm em mối tình đầu Ngày xưa bờ vai tóc rũ Bây giờ cổ trắng em cao Nụ cười hoa lá xôn xao Của thời mộng mơ đã hết Ánh mắt biển xanh mỏi mệt Phải chăng gánh nặng cuộc đời Bao năm chúng mình chia phôi Chân đi ru tình diệu vợi Chiều nay bỗng dưng bối rối Đâu rồi em của ngày xưa? Qua rồi tháng nắng ngày mưa Áo lụa vờn bay phố nhỏ Con đường hàng cây còn đó Mà tình trôi dạt về đâu Chạnh lòng thương mắt em sâu Tang thương một đời lửa khói Muốn cầm ngón tay mà nói Ta về tìm cõi mơ xưa Lời yêu nói mấy cho vừa Mà lặng im ngày hội ngộ Cây bàng mùa đông lá đỏ Ngập ngừng níu bước chân ai.. Liên Hương - Lê Phú Hải
CHUYỆN TÌNH Ngày xưa ai kể chuyện trầu cau Rồi nói cùng ai mối tình đầu Rằng "đến đầu xuân về dạm ngõ " Hẹn thề chung bước đến mai sau Để rồi tình cũ cũng rời xa Ký ức giờ đây bỗng nhạt nhòa Gởi chút nắng chiều về bên đó Có miền quá khứ bóng tuyết nga Nào nỡ trách người đã sang ngang Chỉ tội trầu cau lỡ úa vàng Lời xưa trót ngỏ ngày trăng khuyết Cửa đời khép lại nỗi riêng mang Nhớ từng năm tháng đã phôi phai Vỡ lở người ơi giấc mộng dài Bóng xế hiên nhà nghe lá úa Muộn màng điểm bạc sợi tóc mai Cau trầu vườn cũ đã lại xanh Chỉ chuyện tình xưa mãi không thành Và miền ký ức vương hoài niệm Nắng chiều mấy giọt úa mong manh Liên Hương - Lê Phú Hải
THƯƠNG MÙA Thương mùa như thể mai ngày cuối Vặn mình rửa sạch lá non tơ Mưa về trút cạn chiều qua vội Hong mắt trời xanh thắm bất ngờ Em thầm áo mỏng so vai lạnh Chạnh lòng hoa phượng rũ trong mưa Nhớ mùa hè cũ anh còn đợi Giờ chỉ mình em chẳng đón đưa Gió thả tóc trời sương bảng lảng Vắng người bỗng ngại lối xưa quen Hoa tím âm thầm chen lối cỏ Mình ai ngơ ngác phố lên đèn Nguyệt thì chưa tận mùa từ tạ Lả ngọn trăng gầy nóc phố côi Cây nhược đổ buồn lên bóng lạ Mặn lòng nỗi nhớ xót trên môi Thương mùa mấy độ về lối trúc Xanh mầm an ủi nỗi buồn rêu Thương mình trót bạc đời cỏ úa Bao giờ nhen lại một tiếng yêu… Liên Hương
TỰ THÚ Bỗng dưng lòng dõi về phương ấy Và thoáng vu vơ giống phim Hàn Thả lòng như thể còn trẻ dại Trách mình ngơ ngẩn nụ cười khan Ừ nhớ đâu tha người bạc tóc Tự xưa đá còn lúc mủi lòng Thì ta hà cớ chi xấu hổ Cho dù đời có lúc lông bông... Chữ tình là cái chi mà lạ Không dưng lại mắc nợ người dưng Dù biết thời gian rồi bội xóa Ngày mai lá rụng biết đâu chừng Đôi lúc tự cười ta thật tội Cuối mùa làm chiếc lá vẩn vơ Ngày sau ai đọc lời tự thú Xin đừng cật vấn một ý thơ Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2013 11:04:16 bởi hai1957 >
MƯA NGÂU Trăng khẽ gọi thầm mảnh hương tan Lịch tờ rụng xuống tiếng thời gian Mưa vội còn níu chân tháng bảy Vườn ai như đã chợt thu vàng Đáy đêm tiếng vỡ mềm như lá Thì thầm lời gọi của cố nhân Vần vũ tóc trời đêm chảy xuống Thành giọt ngâu buồn chảy quanh sân Nếu biết ngày mai rồi ly biệt Sao còn để đắng một tình ngâu Ngân hà chia cách đời Chức nữ Dải yếm nông sao đủ bắc cầu Chàng Ngưu nhớ bạn ngồi thổi sáo Ta buồn tháng bảy trắng cơn mưa Rì rầm thổn thức lời vũ trụ Thương mối tình sầu kể chuyện xưa…
Liên Hương
BA CÕNG CON ĐI Ba cõng con đi giữa xiêu vẹo cuộc đời Ngày chập choạng ráng chiều vương lên mắt Thuở hai người gặp nhau mảnh rừng thưa hiu hắt Lầm lủi những phận người lạc lõng đơn côi Ru hời từng quá vãng xa xôi! Ai cũng có một quê hương mịt mờ sau khói lửa Manh áo chật chia nhau ngày hai bữa Tất tả đứng ngồi ai hiểu mảnh tình tôi? Ba cõng con đi ngậm đắng nửa nụ cười Có khi nhục cúi đầu che mắt thấy Cũng có khi vui ngẩng đầu con dế gáy Tiếng nỉ non buồn hiu hắt suốt canh khuya Lặng thầm một ánh sao chia Là ba cũng lặng thầm chia cho con từng ước vọng Đêm về trong giấc mộng Con có đời tinh khôi… Ba cõng con đi vấp ngã một đôi lần Ráng ngồi dậy lau vết thương trầy xước Chỉ sợ con đau sẽ chùn đôi chân bước Ngày rộng dài xa vẫn còn xa Mai đây rồi sẽ vắng bóng ba Con cứng cáp tường minh con nhé Đừng yếu đuối nhìn lui mà ứa lệ Thành đã cháy còn đâu… Ba cõng con đặt nơi ngưỡng cửa cuộc đời Trời xanh rộng những tầng mây trắng muốt Tạm biệt con phần thịt xương rứt ruột Hãy bay bằng đôi cánh nhỏ yêu thương… Lê Phú Hải
ĐIỀU GIẢN DỊ Xin anh đừng là biển Ngàn năm sóng vô tình Để em thành bờ cát Suốt một đời lặng thinh Xin anh đừng là mây Em làm sao với tới Muôn đời mây trắng bay Có khi nào dừng lại Xin anh đừng là gió Bên em gió thầm thì Nhưng một ngày bão nổi Gió phũ phàng ra đi Xin anh đừng là Nắng Để khi tắt mặt trời Nắng về phương trời lạ Em một mình chơi vơi Anh cứ là anh nhé Giản dị bình thường thôi Nhưng tình yêu chân thật Dành cho em suốt đời Liên Hương
TIỂU MUỘI CA 2 Tiểu muội của ta ơi Tháng mười con nước nổi Muội có còn tóc rối Ru hời tháng năm xưa Ngồi bên võng đong đưa Tiếng trẻ khuya khát sữa À ơi còn đâu nữa Dĩ vãng vết rong rêu Đã có những ngày yêu Có những đêm thương nhớ Rồi có khi rạn vỡ Ly chén buồn chông chênh Hát điệu lý mình ênh Hai kẻ buồn riêng phận Ta biết mình lận đận Thương nhớ chỉ lặng thinh Và muội cũng lặng thinh Nói ra càng khắc khoải Tiếng ọ chiều xa ngái Con trâu đồng xanh thơ Gởi muội một giấc mơ Có ngày xưa con gái Có ngày xưa bé dại Phố nhỏ bước chân thưa Gởi muội những cơn mưa Chợt đi rồi chợt đến Gởi một lời thương mến Bây giờ và mai kia... Lê Phú Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: