LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
TA CHẲNG CÓ GÌ CHO Cháu ra đời ta chẳng có gì cho Ngày bóng xế nghèo trên từng vệt nắng Bí bầu khô vài ba bông mướp đắng Của để dành hộc tủ gián bò quanh Cuối buổi chiều bóng đổ cũng đi nhanh Ta ngó núi nghĩ về nơi đất đỏ Con ngựa kéo lớp da che mắt khổ Cũng lâu rồi thiết tỏa mãi thành quen Cháu ra đời cây đậu đỏ mọc lên Ngày phố xá bụi mờ bay che phủ Đêm băn khoăn nhắm nghiền con mắt ngủ Chờ mai ngày nắng ấm buổi bình minh Cảm ơn trời con có mắt môi xinh Tình ba mẹ đã nên hình nên vóc Sợ ốm yếu gót chân và dáng ngọc Ta nguyện cầu ánh sáng chiếu trần gian Một nụ hồng bé bỏng lúc sương tan Ba mẹ bế yêu thương tràn lên ngực Ta chỉ biết gởi con lời chúc phúc Tóc sẽ dài đời sẽ vắng âu lo… Cháu ra đời ta chẳng có gì cho. Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2014 15:55:33 bởi hai1957 >
BÀI THƠ CUỐI Bài thơ cuối của năm chờ khép lại Một trang đời đủng đỉnh cũng đi qua Ta đứng ngó thời gian mà ái ngại Ngày về nguồn đâu đó chắc không xa Ờ thì đã có những hồi xuân diện Dù gập ghềnh vó ngựa chạy loanh quanh Giờ đối mặt tuổi ta già hư biến Ngẩn ngơ tìm sợi tóc của ngày xanh Ôi chớp mắt bóng câu dồn vó ngựa Dấu rêu mòn năm tháng phủ ngày đi Hoài niệm cũ rớt trên từng vệt nắng Bóng lăn trầm trên đôi cánh thiên di Ta lặng lẽ cùng câu thơ viết dở Tìm ý từ tô điểm chút màu xuân Bắt gặp ánh trăng đơn ngoài khung cửa Chợt rùng mình gió lạnh nỗi tha nhân Ai cũng có một bóng hình viễn xứ Thôi đừng buồn quê quán đã mù khơi Đêm lạnh lẽo bên đường người lữ thứ Đợi xuân về đếm từng cánh đào rơi Phương nam ấm cành mai nào mới nở Năm cửa ô sao cứ nhớ thương hoài Ngày xế bóng ừ thôi cho ta nợ Nợ tình người trên chiếc lá phôi phai Rồi cánh én sẽ mang mùa xuân tới Nắng xuân về cỏ biếc lại sinh sôi Câu thơ viết cho dù là trang cuối Thì tấm lòng vẫn còn đó tinh khôi ! Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2014 16:57:34 bởi hai1957 >
CON VỀ Con về thăm mẹ chốn yêu xưa Lặng lẽ chiều nghiêng mấy bóng dừa Giậu đổ bìm leo sâu đẻ trứng Con cò đứng ngóng những cơn mưa Em lấy chồng xa đời lưu lạc Chị còn chạy gạo buổi cơm trưa Nhìn quẩn quanh tìm cây gậy trúc Cha già tai điếc đã nghe chưa? Bao người lữ thứ vắng quê hương Một nửa đồng xanh nửa phố phường Lỡ mối mang rồi nên gả bán Mai còn gì nữa để yêu thương Cởi áo phơi ra lời trách móc Sao tình cốt nhục chẳng thiên lương Ngựa chạy đâu còn che mắt nữa Mà mờ mịt mãi những đêm sương? Con về rũ lại bụi phù vân Thắp nén hương xa chuộc tình gần Đứng ngắm giang sơn nghìn mảnh vá Chạnh lòng con quốc khóc thương thân Dĩ vãng nhẹ tênh tình non nước Dặm trường mê mãi mõi đôi chân Đành nợ anh linh người đi trước Lối vào thương tiếc cỏ trên sân Chút tình xưa cũ cũng phôi phai Bừng tỉnh cơn mê giấc mộng dài Đất khổ lòng đau kêu thống thiết Mẹ già tóc trắng xác xơ bay Niềm riêng xa lắc ngồi nghe ngóng Đồng vọng về đâu liễu chương đài Xiềng xích trên vai người hào kiệt Cổng nhà chó đá sủa chân ai? Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2014 15:01:36 bởi hai1957 >
VỀ MIỀN TÂY Sớm phương nam về miền tây ăn cá Mùa nước ròng thao thức đợi phù sa Người năm cũ thấy quen mà thấy lạ Tiếng chim chiều thảng thốt gọi tình ta
Em như lá dịu mềm cơn gió nhẹ Như cỏ vàng bến vắng đợi trời mưa Bông điên điển cá linh ngày cuối hạ Mấy lá thuyền khua nước buổi chiều xưa
Cùng ngồi lại ru đời nhau đi nhé Bao nhiêu năm dĩ vãng cũng đi rồi Đàn mấy giọt rơi bên thềm khe khẽ Cố nhân ơi ngày ấy đã xa vời
Ta đâu có tìm quên nên cứ nhớ Dù cho ngày tháng cũ lật sang trang Từng sợi nắng xuyên qua rừng oà vỡ Nước mắt màu ngọc bích giữa bông sen
Còn đâu đó những sáng chiều xuôi ngược Nợ trăm năm chưa trả lại cho đời Nên trĩu nặng trên lối về chân bước Cỏ hồng thôi bịn rịn níu tay người
Câu thơ cũ đề trên tà áo mới Có thêm từng khắc khoải mỗi mùa sang Người trai tráng thuở nào như vẫn đợi Tiếng mái chèo vọng lại một âm vang.
Lê Phú Hải
SẮC MÀU
Ta nhất quyết về tu nơi phố thị Ngày trẻ con vớ vẩn đã qua rồi Già mà nói chuyện yêu nghe kỳ dị Cạnh câu hò tiếng mõ cũng chơi vơi Nhưng rất tiếc nội công ta bé nhỏ Tấn rồi quyền rắn rít chạy theo sau Và ngộ ra ta chỉ là con đỏ Trong mảng màu tối sớm đuổi bắt nhau Và ở đó em là màu đẹp nhất Con tắc kè bé nhỏ cũng đang tu Lúc thì xanh lúc hồng lên rất thật Ta ngỡ ngàng dụi mắt tưởng phiêu du Bèn tung chưởng giải bùa mê yêu quái Bỗng từ em hoàng hôn tím dịu dàng Ta tĩnh tọa gom nội công còn lại Em mĩm cười ta nhắm mắt lang thang Khi mở mắt màn đêm vừa buông xuống Sắc màu xưa ấm ức một cung buồn Ta-tráng-sĩ cũng lên bờ xuống ruộng Cạn một mình chén nhớ suốt đêm suông… Lê Phú Hải
TIẾNG ĐÀN XƯA Đàn đã chùng dây buồn ứ hự Khứ niên kim nhật ướt cơn mưa Gảy khúc tình tang sầu viễn xứ Lá vàng phố cũ có rơi chưa? Đồng vắng lối mòn đi lắc lẻo Đời hèn chi mấy cố nhân ơi Hoa phấn xin đừng câu tàn héo Để còn ký ức giọt chiều rơi Tình tang đàn cũ rơi nước mắt Phím ngà nắm nót xót xa đưa Nốt ngã về tây, tây chia cắt Giọng trầm biển vọng gió đong đưa Ờ, cũng đã qua ngày tuổi trẻ Chân giờ khập khiểng tóc mồ côi Hơn thua chừa lại thời thơ bé Mắt tròn môi đỏ trán tinh khôi Lê Phú Hải
THƠ VIẾT TÀO LAO Thơ dễ làm là thơ viết tào lao Thơ trí tuệ, cách tân làm rất khó Dù vẫn biết khối tình ta còn đó Ôm nhau hoài cơm nước tính sao đây? Chén trà ngon buổi sáng uống cũng say Em tế nhị ta lăn quay vẫn đáng Viên thuốc yêu đắng lòng nhưng cố ráng Bởi mai rồi thức dậy còn ai đâu? Nỗi lòng này ta chẳng biết nông sâu Không thước tấc nào đem đo đếm được Chỉ biết khi em ho ta khát nước Em vắng nhà ta quay quắt vào ra Như mấy lần em bận việc đi xa Có cái cổ con cò dài mong ngóng Nhưng nói thiệt ở một mình một bóng Tha hồ lười như dế ở trong hang Dế không thèm đấm đá chỉ lang thang Và chẳng biết làm thơ tình xạo xự Dế không biết vị lại hay quá khứ Chỉ gảy đàn ri rỉ suốt đêm suông Nhưng mà thôi trời cũng đã chiều buông Ta chẳng thích làm cò hay làm dế Em cứ yêu để ta còn có thể Gánh cuộc tình rao bán kiếm tiền tiêu Lê Phú Hải
TỨ TUYỆT MỘT MÌNH Nằm ngủ - không ngủ được Thức - chỉ có mình ên Ngồi chờ con nước lên Nghe tuổi mình rụng xuống Lê Phú Hải
CỔ TÍCH Có những ngày chưa xa Sao bỗng thành cổ tích Có tiếng cười lích rích Đồng vọng mấy mươi năm Cũng có lúc viếng thăm Đường xa khăn gói nhỏ Góc thời gian còn đó Mà cổ tích về đâu Chắc chẳng phải lòng nhau Nên bây giờ ngơ ngác Người ơi ngàn cánh hạc Đã lác đác bay đi Và cũng có đôi khi Cho đi không giữ lại Tay vui cười hái trái Tay buồn mắt môi che Nhắm lại để tai nghe Cổ tích buồn tím sẫm Đã xa rồi lắm lắm Ngọc ngà châu báu ơi! Lê Phú Hải
ĐÊM NGUYỆT BẠCH Ai có nhớ về đây đêm nguyệt bạch Dù muộn màng ghế đá vẫn còn ta Mõi mòn trôi đời ơi chiều kinh rạch Con nước buồn khắc khoải những mùa qua Phố vẫn phố người vẫn người bé nhỏ Vẫn đi về phù phiếm vác trên vai Con ngựa kéo buồn thiu đôi mắt khổ Giọt buồn nào trong những bước khoan thai Em phương bắc gánh cơn mưa tận tụy Người xa người quên nhớ cũng thương tha Ta ngồi khóc thế gian cơn lâm lụy Nghe tiếng đàn khắc khoải em phương nam Đời lưu lạc mang ơn người hàng xóm Biết chừng nào hát lại bản tình ca Nếu một mai còi hú ta về sớm Em cứ cười một nụ ở sân ga Lê Phú Hải
HÀNH PHƯƠNG NAM Hành phương nam Gõ lên hồi trống Áo dài khăn đống Ngồi nhìn ba quân Đã qua mấy mùa xuân Tả quân buồn khôn xiết Tình ơi biền biệt Có ai buồn Nước mắt chảy vào trong Tha hương nhớ gì không Đêm kinh rạch đàn rơi réo rắt Nước sông trong vắt Con cá nhảy lăn tăn Ta nhớ tiếng chầu văn Nhưng vẫn mê điệu buồn xênh xáng Hoàng hôn bảng lãng Người bây giờ nơi đâu Câu chuyện bể dâu Muôn đời vẫn vậy Xàng xê sầu biết mấy Chuyện tình này Ai cất ở đâu ta Thành thử cứ hát ca Cứ long rong cho mòn đời lữ thứ Ông Trứ xưa còn có người ứ hự Ta bây giờ ngớ ngẩn về đâu? Lê Phú Hải
NHỚ PHƯƠNG NAM Ta ngồi nhớ phương nam Tháng mười con nước nổi Người đàn bà tóc rối Ru hời tháng năm xưa Ngồi bên võng đong đưa Tiếng trẻ khuya khát sữa À ơi còn đâu nữa Dĩ vãng vết rong rêu Đã có những ngày yêu Có những đêm thương nhớ Rồi có khi rạn vỡ Ly chén buồn chông chênh Hát điệu lý mình ên Bao kẻ buồn riêng phận Ta biết mình lận đận Thương nhớ chỉ lặng thinh Ờ thôi cứ lặng thinh Nói ra càng khắc khoải Tiếng ọ chiều xa ngái Con trâu đồng xanh thơ Gởi lại một giấc mơ Có ngày xưa con gái Có ngày xưa bé dại Phố nhỏ bước chân thưa Gởi lại những cơn mưa Chợt đi rồi chợt đến Gởi một lời thương mến Bây giờ và mai kia. Lê Phú Hải
RU TÌNH BÉ NHỎ
Một nhánh rong rêu tầm gửi Mỏi đời phiệu dạt về đâu Chiều nay ngồi nghe tức tửi Chuông chùa xa gõ nhịp mau Áo bay chiều hoang tím lạnh Tím loang tối cả đôi bờ Trái tim mồ côi đập mạnh Ru tình bé nhỏ hư vô Tình ơi tình ơi bé nhỏ Ta về xin vỗ về nhau Tình ơi tình ơi mắc cở Ai làm cho nỗi lòng đau Ngậm ngùi ta xin chút tóc Buồn tênh vùi mặt khóc thầm Cho cầm chút tay ngà ngọc Của ngày thiếu nữ xa xăm Sóng xô một đời chìm nổi Biết rồi lận đận sao đây Bến bờ bây giờ mệt mỏi Chén tình không uống mà say Cho ta ôm em với nhé Mai rồi cát bụi hư vô Mắt ngoan xin đừng ứa lệ Môi mềm son phấn điểm tô Một nhánh rong rêu tầm gửi Mỏi đời phiêu dạt về đâu? Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2014 15:16:54 bởi hai1957 >
OAN THỊ MẦU Không có lỗi gì đâu Khi Thị Mầu Lầm lỡ si mê người cửa Phật Cuộc sống vốn lật đật Kiếp người lại phù hoa Đổi khối tình xa Lấy chăn gối gần đành một lẽ! Mầu yêu nên vò vẽ Nên đa đoan ai trách cứ làm gì Người ta nói Mầu là đứa vô nghì Tôi lại thấy nơi Mầu trái tim rực rỡ Khi đã yêu nệ hà chi mắc cở Mầu toan tính nhưng dịu dàng Gian trá mà đáng yêu Thương Mầu bao nhiêu Tôi tội nghiệp đời bấy nhiêu lần đến thế Ơ hời… dâu bể! Tuổi thanh xuân chẳng quay lại bao giờ Mầu đâu có lập lờ Chỉ phải tội yêu nhầm nên vỡ lỡ Nên Mầu vương nợ Để miệng đời chua chát tiếng thị phi Lê Phú Hải
THƯƠNG LẮM BÍ BẦU Thương lắm bí bầu ơi Làm sao mà không nhớ Trời mưa, cơn mưa nhỏ Cũng ướt áo người đi Đôi cánh nhỏ thiên di Bay về xa bạt gió Trang thơ tình bỏ ngõ Dấu mực vẫn còn đây Nước mắt mờ chân mây Xa thì xa vạn thuở Ầu ơ câu nhung nhớ Ru hời tháng năm trôi Ngày áo trắng tinh khôi Sân trường hoa nắng nhảy Thiết tha còn biết mấy Mà tình sao chơi vơi Thương lắm bí bầu ơi Gấp trăm lần cánh hạc Gởi trăm lần câu hát Mà nỗi nhớ khôn nguôi... Lê Phú Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: