THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 18 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 01.04.2012 22:15:08 (permalink)
.




THƯ TỪ XA đến MỘT NGƯỜI BẠN VIẾT -





_____________________________________________





Thưa cô !


Có lẽ khi đọc thư này,cô sẽ có 60 % sự ngạc nhiên vì nhiều lẽ.

Chữ ngôi thứ " Cô " mà tôi dùng có lẽ rất xa lạ và đáng ngại.Vì tôi có một cách thức giữ khoảng cách an toàn theo kiểu riêng - rất riêng của tôi.
Ít khi tôi dùng chữ EM một cách hồ đồ và hồ hỡi nếu không thân mật và người viết ấy không xưng Em với tôi.

Đã cùng là những người viết cùng trên một diễn đàn ở đây đó,cô và tôi đều là độc giả của nhau từ một khoảng cách.

Có lần Cô đã viết vài hàng góp ý vào chủ đề mang tên : Thư Từ Nơi Xa của tôi .Và cô đã tự tiện gọi tôi là Chú và xưng là " Cháu " một cách ngọt lìm lịm,ngọt xớt dù cô chẳng biết tôi là ai,tôi bao nhiêu tuổi.Tôi đã lấy làm ngạc nhiên khi có người cả gan gọi mình bằng " Chú " như thế - ( Tôi cảm thấy mình bị già đi với câu gọi bằng Chú - Lẽ ra,chẳng ai thích bị gọi bằng chú dù cho thời gian có trôi rất nhanh và đã có những sợi tóc bạc trên mái tóc - Ôi ! )


Và từ đó,thỉnh thoảng tôi thấy chữ của cô vào góp ý ở những chủ đề khác của tôi.Có lúc cô gọi tôi bằng Anh và có lúc bằng Chú.Cô đã làm tôi chóng mặt với cách xưng hô như thế.Tôi thử hình dung đến một cô gái lóc chóc,tinh nghịch hay đùa giỡn và dĩ nhiên tôi làm nghiêm.Nghiêm để cái cô lóc chóc ấy không giỡn mặt vơí tôi.

Tôi rõ ràng để biết mình là ai.Muốn gì,hiểu gì khi viết từ lúc còn trẻ dại,tôi đã viết từ lúc tôi mới 15,16 tuổi.Và đã rất biết mình viết gì để diễn đạt theo một phong cách riêng.

Từ đó,tôi đọc những bài thơ,những bài văn của Cô.Có lúc,tôi bật cười vui vẻ vì sự ngô nghê,ngộ nghĩnh ở câu chữ của cô.Có lúc tôi trầm mình để suy nghĩ và thấy cô,hiểu cô rõ hơn trong một vài bài tuỳ bút hay đoản văn.

Cứ thế,có vài lần cô đã làm tôi nổi cáu,giận dữ vì cách diễn đạt không được nghiêm túc lắm sau những bài viết của tôi ( ở những câu thơ,ở những bài văn và sự góp ý của cô )

Gần đây,cô đã cả gan đổi tên tác giả một bài thơ của tôi và dĩ nhiên là tôi nổi trận cuồng phong để viết một bài phản kháng để tỏ thái độ.Khi tôi cáu,thì trời đất này chỉ là những trận thuỷ triều và tôi sẵn sàng lên đạn,đặt bom để khai pháo.Hoả lực của tôi có thừa để sửa soạn một cuộc chiến tranh cho dù là bút chiến.

May thay,cô đã đọc bài để hiểu thế nào là một trận chiến về " Luật Bản Quyền " và thế đứng của một người viết có lương tâm.Cô đã gửi cho tôi một cái mail ngắn để tỏ ý xin lỗi và hối tiếc.Cô đã trách cứ tôi về cái tội nóng như hoả diệm sơn.

Tôi im lặng không trả lời cô và để ý thấy cô đã nhanh nhẹn thu hồi lại bài thơ cũ của tôi ở chủ đề như một thiện chí của sự hiểu biết.


Gần đây,tôi đọc được một bài viết mơí của cô tên là Hè Muộn.Ở bài viết này,cô viết về tình cảm cô đã đặt để cho người bạn đời của cô. Lời lẽ rất cảm động và mộc mạc như một lời an ủi ,vỗ về.

Đọc đi,đọc lại - Tôi cảm thấy thích thú.Và tôi ước gì cũng có một ngày đẹp trời nào đó,bà nhà tôi cũng viết cho tôi na ná như thế ( Nàng nhà tôi viết chữ rất đẹp.Nàng viết văn rất hay và tình cảm,ngắn gọn như ngôn ngữ hàng ngày của nàng.Nhưng kể từ khi chiếm đoạt được cuộc đời đàn ông quý giá của tôi,nàng không hề viết thư tình cho tôi như ngày xưa nữa.Nàng viện cớ là quá bận rộn vơí việc nội trợ,vườn tược và... )

Tôi hiểu như thế.Và tôi cũng không còn viết thư tình cho nàng như ngày nào nữa.Thỉnh thoảng để ra vẻ màu mè lãng mạn,tôi ghi vào một mẩu giấy nhỏ xíu ba chữ : " anh yêu em " . Ký tên Papa - và để lại cho nàng trên bàn bếp.Chẳng biết nàng có hiểu để cảm động hay không ? Chẳng nghe nàng nói gì cả .Ôi ! Ôi !

Tôi biết tôi có nhiều tự ái,có thêm cái tội rất cao ngạo trong tình yêu.Ngày xưa,tôi chả bao giờ quỵ luỵ con gái,đàn bà vì tôi nghĩ tôi là một trong những thằng đẹp trai ,có nhan sắc nhất xứ Việt Nam. Ôi ! Loạng quạng làm mất lòng tôi là tôi sưng mặt,ngoe nguẩy bỏ đi và tôi làm mọi cách để không bao giờ quay lại.
Nhiều nữ nhi,đàn bà nói là tôi là một kẻ đáng ghét nhất xứ.Một kẻ không biết điều và không biết mù quáng khi yêu.Họ nói tôi yêu bằng lý trí và quá khuôn khổ.

Đành thế. Ai cũng có một cách yêu riêng của mình.Còn tôi ? Tôi chỉ là tôi,quê mùa chất phát .Khi cần lãng mạn thì tôi lãng mạn.Nếu quá quắc thì tôi trở mặt ngay lập tức.Tôi hằn học đưa móng vuốt và sẵn sàng dội bom như Mỹ oanh tạc bọn Irak.Như Do Thái sẵn sàng trả đũa khi bị khủng bố.Cái bản tính khốc liệt này đã làm hư bột ,hư đường biết bao nhiêu mối tình thời trẻ của tôi.

Bây giờ thì sao ? Tôi già đi,chững chạc hơn ( nhất là khi mỏi lưng ngồi viết ) .Nhưng tôi biết rõ rằng : trong kho đạn dược của tôi vẫn còn dự trữ đầy đủ đạn dược để có thể Húc.Húc như một con trâu 10 tuổi trước những điều bất công.Húc như một con voi đến giọt máu cuối cùng trước những sự khiêu khích và thiếu công bằng.Vì những cái húc như thế,đã có lần tôi đã mất cái nền nhà đang xây dở dang khi đã nổi cơn khùng tố cáo bọn ăn cắp,ăn trộm từ cấp trên ở một cái hãng đang làm việc.Thời ấy,tôi không học kịp chữ Nhẫn và cách khòm lưng để an phận thủ thường;tôi đã không biết nịnh nọt để được thăng tiến và làm đẹp lòng chủ nhân.

Bây giờ nghĩ lại .Thấy bao nhiêu điều đáng lẽ phải ngậm miệng ,phải nhịn nhục vì một lẽ đời.Tôi đã biết lùi lại để nhịn,để giữ việc làm.Tôi đã dằn biết bao nhiêu sự nóng giận để khỏi đốt xe,đốt nhà...và đánh đấm



Vài hàng tâm tình cùng cô - Người bạn viết - từ một nơi xa xăm.

Tiện đây để trả lời và rất sòng phẳng với một câu thắc mắc của cô khi cô hỏi trong một cái mail : " - Chú là ai ? Cháu chưa biết mặt chú ? Có thể nào ..... "


Tôi buồn cười lắm ! Cô bạn người viết muốn biết mặt tôi để làm gì ? Có ích lợi gì cho Cô ?

Tôi rất xấu trai ở trong hình nhưng tôi rất đẹp ở ngoài đời.Nụ cười của tôi có đôi điều vui vẻ và quyến rũ.Ánh mắt của tôi nhìn rất thẳng.Vậy đó.

( Nếu cô bạn viết không nhịn được sự tò mò thì cứ vào một chủ đề mang tên" Hình ảnh và ánh sáng của Âm Thanh " ở phố cũ 3 hay phố cũ 2 bên Đt.Net thì có thể nhìn thấy tôi vơí những hình ảnh tôi lưu lại từ những chuyến đi xa )


Vài hàng để chào hỏi và tâm tình.

Tôi xin chúc Cô vui và khoẻ viết.Nhất là dịu dàng hơn khi viết.








đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2012 23:58:30 bởi dang son >
dang son 12.04.2012 13:11:25 (permalink)
.



TÌNH Ở QUÁN MƠ





___________________________________






Có vài người nói - lẩm cẩm :

- Chẳng hiểu người ta ra quán nước nghe nhạc để làm gì ? Ở nhà cũng có đầy đủ cà phê ngon,đèn màu,nhạc cả tủ,cả đống .Vậy mà....


Câu nói ấy đã được nghe nhiều lần.Nhất là ngày xưa,khi anh ngồi với bạn hữu ở trong những cái quán vặn nhạc.Bạn bè hay kéo nhau tụ ở những quán có chủ chiều khách khi để nhạc.Anh có thằng bạn mê nhạc Trịnh,mê áo dài tím và mê Huế.Hắn hay rủ anh ngồi phì phà ở cái quán có dân thích nghe Diễm Xưa,Mưa Hồng.

Chiều lòng hắn,anh đi theo nhưng thật tình mà nói,anh không mê nhạc Trịnh.Những Hạ Trắng,những Biển Nhớ làm anh hay buồn và tím người.Thời ấy,anh còn trẻ quá,còn đang sung sức với những tình khúc của tây phương và anh ít nghe nhạc Việt. ( Người ta bảo là anh bị mất gốc ) - Và ai nói gì,phán gì cứ phán.Mình biết mình thích gì là được rồi.

Thế là đám anh la lết ở gần hết những cái quán nổi tiếng ở Saigon và khu lân cận.Mỗi quán nước có một khung cảnh theo sự bài trí mỹ thuật riêng.Có quán trang hoàng kiểu nhà lá lơ tơ thơ,có quán bày biện y hệt kiểu Pháp khi chơi toàn nhạc Pháp.Có quán rất thu hút khách vì cô chủ quán đẹp mê hồn.Khách vào chỉ để ngơ ngẩn ngắm hình bóng cô.Và có cả những gã si tình hay lui tới,tốn kém khá nhiều để làm bảnh và tặng hoa.

Anh cũng có mấy thằng bạn tiêu tiền như thế.Chúng đến quán có người đẹp không phải để nghe nhạc mới.Và ngồi giữa chúng,anh cảm thấy lạc lỏng.Đôi mắt của tiên nga,tóc dài ấy chẳng có gì làm anh rung động ( vả lại,anh tự lượng sức mình : Người đẹp quá,hoa khôi quá sẽ không bao giờ đến lượt mình khi có bao kẻ vây quanh để si dại. Như thế,anh bỏ tiền ra chỉ để nghe nhạc,tìm không khí và nhâm nhi ly cà phê ngon.Vậy ,thế thôi )


Có những ngôi quán thì anh chỉ đi một mình khi cần yên tĩnh.Quán càng đìu hiu càng vắng thì càng tốt.Ngồi ở những chỗ ấy,anh có thể thấm và ướt vơí những khúc nhạc tình.

Có những cái quán,anh chỉ ngồi với cô bạn gái.Nhất là khi tinh ý để biết cô đang để ý và ngã lòng vì mình.Trái tim của anh có cái chià khoá - anh biết như thế - Cô chỉ việc ngồi yên để cùng nghe nhạc với anh.Khi nào cần nói chuyện thì nói,nhưng đến bản nhạc nào quá hay thì phải im lặng.nếu không cái mặt anh sẽ sưng lên ,trông xấu xi lắm.

Cứ như thế - Cứ như thế.

Một buổi tối kia,anh chở một nàng tóc dài ,phóng vùn vụt đến một ngôi quán mơí mở trông ngon lành lắm.Quán nằm sâu trên một khu vườn lắm cây cối.Bàn ghế lịch sự dưới ánh đèn hồng nhạt dịu êm như những ánh mắt của từng cặp tình nhân.Nhạc để rất êm cho họ nói chuyện ,rủ rỉ thì thầm...

Anh chọn cái chỗ ngồi khá cao ở giữa quán ,chỗ có thể ngó xuống ngôi vườn tình tứ.Nàng buông cánh tay anh khi ngồi xuống ghế.

Nàng cười bằng mắt khi nói .Giọng ướt :

- Ai cũng ngó mình.Tưởng mình là một đôi tình nhân.

Anh chỉ biết cười :

- Tình làm sao được.Thím là thím của cháu mà.

- Tối nay thì quên cái chuyện Thím đi ,được không ?

- No no no !

- Bộ sợ bị ai ghen há ?

- No no no



Chữ " no - no " " như thế kéo dài cho hết buổi tối có nhạc tình lả lướt.Ai nhìn mình thì kệ họ.Mỗi người có một chỗ đứng,chỗ ngồi.Có những cái ranh giới không thể nào vượt và không nên vượt qua.Ngồi với nhau như thế,chia một góc ngày,nghe những khúc nhạc.Đó là một thú hạnh phúc nhỏ.Vậy thôi.




------


Rồi anh sẽ kể cho em nghe thêm về những mẫu chuyện nhỏ trong quán nước.Ở đây,anh đã có thêm một cái quán mới tên là Quán Mơ.Quán nhỏ,để nhạc tình.Và ngồi trong quán,anh biết anh sẽ kể cho em nghe về chuyện của em.Trong ánh mắt và nụ cười êm,đã có một khúc nhạc tình.


Hẹn em sau.




đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2012 13:13:13 bởi dang son >
dang son 27.04.2012 15:55:01 (permalink)







.


THÊM một đêm mưa









__________________________________





Thấy mình bắt đầu chan chán với cô ca sĩ đang ngâm ngư những bản nhạc sầu thảm khóc lóc với lời lẽ : ... Phải chi nhà mình chung vách,ta thức trắng đêm nay , hoặc : ... Anh ơi,anh ơi ! Nếu mộng không thành thì sao ? ---

Giời ạ ! Nhìn cô nhăn nhó khóc lóc thảm thương quá.Không biết cô đã thất tình kiểu tình phụ,phụ tình đã bao lần nhưng vơí kinh nghiệm bản thân,tôi nghĩ là cô đã đau lắm - khổ lắm để chọn toàn những bản rên rỉ như thế để trình diễn trong đêm dạ vũ.Hết boléro xập xình,cô thổn thức kéo lê thê sang điệu slow nhơn nhớt rỉ rả.Tôi bắt đầu thấy sợ cho trái tim yếu đuối của mình nên rời đám đông đang xà nẹo ôm nhau,lết ra cửa.


Giời ạ ! Mưa - Trời lại đang mưa.Mưa rơi cả tháng.Trời đất héo queo,cây cối heo héo móm sọm.Buổi tối lại ngập ướt buổi tối.

Quay lại,tôi thấy ông đang đứng ở một góc mái hiên.Trông ông có vẻ gầy gò co ro đứng hút thuốc ngơ ngẩn nhìn trời,nhìn đất.

Tôi ghé ông,nhìn ông,hỏi ông :

- Có gì vui không ông ? Sao đứng một mình ?

Ông búng mẩu thuốc vào vũng nước tối om om.Giọng ông ỉu xìu như cánh bánh đa ướt :

- Một mình thì cũng có cái thú một mình ,bạn há ?

- Nàng đâu ông ?

Ông cạu cọ - Nhìn cái mặt thấy hãm tài vô cùng :

- Tôi ghét chữ Nàng hay dùng của ông quá rồi ! Mụ ấy bỏ tôi đi rồi.


Chữ " Mụ " của tên bạn làm tôi,cái thằng ba trợn,thấy buồn cười,và cùng lúc thấy bạn dã man kiểu dã thú.

Im lặng một chốc,hai thằng đứng nhìn mưa như hai gã vừa lớn và vừa biết nếm mùi thất tình.Người ta hay nói : " theo tình,tình trốn.Trốn tình ,tình theo " .Ngày xưa,thời đi học chung,tôi thấy ông hay viết câu này trên tập vở.Chẳng biết ông đã co giò chạy trốn tình yêu đã bao lần rồi ? Thỉnh thoảng gặp lại ông,thấy ông vui tí xíu rồi lại thấy ông rầu rĩ héo keo,ông bám lấy tôi,ông lèo nhèo rủa xả tình yêu.Rồi ông lại thay thế chữ nàng bằng danh từ " Mụ ! Mụ ấy..Mụ ấy ..."

Tôi ghét cách dùng chữ của ông.Bình thường thì tôi thấy ông dễ thương trong cách cư xử vơí bè bạn từ sự rộng lượng,vui tính nhưng hình như trên lãnh vực tình yêu thì ông rất ư là cà chớn khi ông thất tình,thất chí.

Phụ người hay bị người phụ là những chuyện không thể tránh khỏi ở lúc trái tim bị run run. Thất tình thì có khi thấy sự thi vị của tình yêu.Phải thế không ông ?


Khi tôi lẩm cẩm lý sự cùn như thế,ông lại nổi cọc :

- Bạn nè ! Tôi không phải là thi sĩ để làm thơ con cóc khi thất tình.Tôi ghét mấy thằng làm thơ như ông.Mấy ông chỉ được cái tài nói xạo khi viết...

- Ơ hay ! Ơ hay !



Tôi thấy mình không nên trêu ghẹo hoặc hỏi han gì với ông nữa.Hai thằng bạn rủ nhau trở lại piste nhạc.Ban nhạc đang chơi bản chacha rất nhộn nhưng nghe kỹ lại thì ca từ của bản nhạc lại sầu thảm hơn mưa.Ông khoanh tay đứng trong góc,,mắt ném vào một khoảng đèn chớp tắt trên sàn nhạc.Tôi thử nhìn theo ánh mắt ông để đoán được " cái Mụ " "cái Nàng " đang làm ông sầu héo là ai ở giữa họ.

Làm sao tôi biết được ai là ai khi ông ngậm miệng không nói.Tôi đành bỏ rơi ông để đi về phía " mụ Nàng " của tôi đang uốn éo lả lơi trông rất gai mắt theo dòng nhạc. ( Bỏ nàng Mụ của mình lâu quá cũng là điều không tốt- Biết đâu " mụ " giận mụ sưng mặt thì chắc tôi cũng sẽ buồn ướt giống như ông ).


Ông bắt tay tôi để về nhà ngủ.Ông hẹn tôi ngày mai ở quán nước và tôi biết ông sẽ kể cho tôi nghe thêm một chuyện tình của ông.

Và tôi sẽ có cái dể ...viết.Viết dùm ông và nàng nào đó của ông đã nhỡ tay làm ông buồn như thế .


Chúc ông có thêm vài nỗi buồn khi yêu ai .









đăng sơn.fr
Ct.Ly 27.04.2012 16:29:16 (permalink)
dang son 03.05.2012 22:40:42 (permalink)

-



Chào Nàng CôngTử LỲ

Hiểu rồi mà .Ngày mai trời lại..mưa


nđs.
dang son 18.05.2012 03:46:46 (permalink)


.





NGẮN VÀ DÀI


___________________________




Em nhỏ !

Đọc cái tựa như thế,chẳng có gì là " bí hiểm " đâu.Trong một bàn tiệc,khi nói về Ngắn hay Dài,có một số người phá ra cười hoặc chỉ lẳng lặng cười tủm tỉm trong một thoáng ý nghĩ của sự cúp điện ( Nghĩ tầm bậy ).

Dài thế nào và Ngắn thì sẽ như thế nào ? Mà cái gì dài và cái gì lại ngắn cụt ngủn ? ( Xin người đọc đừng có tưởng tượng và nghĩ tầm bậy - Tội chết ).

Khi nói về thời gian,người ta luôn có một khái niệm đối nghịch nhau.Rảnh rổi quá,ở không thì thấy ngày quá dài để buồn chán.Khi tất bật quá thì lại thấy mình không đủ thì giờ để chơi bời hoặc có thể làm những việc khác.Cũng trong vòng ba mươi phút đứng chờ xe buýt hoặc chờ đợi ai của cái hẹn thì thấy lâu lắc.30 phút thú vị khi được ở cạnh nhau mà hàn huyên tâm tình thì lại thấy quá ngắn !


Em nhỏ !

Có khi nào em thức từ 4,5 giờ sáng và bắt đầu làm việc một mạch đến 7.8 giờ tối không ? Làm việc nhiều đến nổi vừa làm vừa ăn và ăn kiểu đứng để tiếp tục công việc đang làm ?


Đó là một ngày dài hôm nay của anh.
Tờ mờ sáng,chim vừa hót trong khu vườn đầy bóng tối là cái radio của anh thức dậy theo anh để làm việc.
Con đường khi xe chạy bon bon thì những bản tin tức cũng làm việc để nhả ra một dọc danh sách về việc thay đổi chính quyền và bộ máy làm việc sau những ngày ồn ào bầu cử .
.. Có những người ký giả đã dậy rất sớm để có thể bắt đầu chương trình làm việc lúc 5 giờ sáng.Anh biết như thế để yêu thích những người dậy sớm.Họ nói là trái đất này thuộc về những người dậy sớm để có cho mình một ngày dài.


Ngày dài như thế này của anh đã có nhứng điều khá vui khi đi đây đi đó gặp gỡ những nụ cười trong những câu chuyện đùa nghịch qua lại.Khi pha trò cười đùa vơí nhau,người ta có thể tạm quên những điều buồn bã cuả mình,của người.Nụ cười mang lại niềm ấm áp thân tình.Và cứ như thế,những giờ khắc làm việc và phải làm cho xong những công việc đã sắp xếp của anh tuần tự qua nhanh.Anh thử bỏ rơi cái đồng hồ,thử quên không đụng đến cái điện thoại di động để không hoàn toàn tuỳ thuộc vào nó như đã có lắm lần phải chạy theo những câu gọi,những lời nhắn.


Vậy mà cũng xong.Thở phào nhẹ nhõm khi về đế nhà,ngồi một chốc ngoài vườn ngắm đợt nắng vàng còn sót lại trên bãi cỏ.Uống một cái gì đó,mở máy đọc vài bài ở net và thử viết gọn gàng vài chữ.Mắt lại chạm vào một bài viết ngắn nói về thời gian và sự co giãn của nó :

Thầy nhìn học trò hỏi :

- Giới hạn của Ngày và Đêm nằm ở đâu ?

Trò trả lời :

- Ngày ngừng thì đêm rơi xuống .Như vậy là đêm ngừng ở điểm dứt của ngày.

Thầy lại vặn vẹo :

- Ở những xứ có múi giờ khác nhau thì đến 10 giờ tối,trời vẫn còn sáng,thì có nghĩa là ngày dài hơn đêm,phải vậy không ?


Cậu học trò nhìn thầy và đoán được những điều bí ẩn của vũ trụ.Cậu ta hình dung đến cảnh một người bị nhốt giữ trong một căn phòng đóng kín bưng cửa nẽo không có ánh sáng mặt trời,chỉ có một ngọn đèn duy nhất và không có cái đồng hồ nào để cho biết giờ giấc.Và người đó phải ở trong vòng một thời gian khá dài để không còn biết mình đang ở vào vị trí nào của ngày và đêm.Như thế,thời gian đã không còn là một ý niệm.


Đọc xong câu chuyện về thời gian và sự mông lung của nó,anh có một cảm nghĩ là lạ.Và anh viết những hàng chữ này gửi em sau một ngày ngắn rất ngắn và cũng dài rất dài của anh.


Dài hay ngắn không còn là điều quan trọng nữa.Miễn là thấy mình đã có một ngày khá bận rộn nhưng vui.Vui trong cái mệt nhoài.Sau đó thì sẽ ngủ rất ngon.


Chúc em nhỏ và những người bạn đọc có những ngày không nhìn vào thời gian đang trôi nữa.Xin hãy để thời gian làm công việc của nó và mình làm công việc của mình.Biết đâu ta sẽ có những chuỗi ngày rất đẹp và có ý nghĩa.


Chúc thời gian vui trên những dòng chữ.Chữ ở lại sau bóng thời gian.





đăng sơn.fr

( viết trong khi nghe bài Yesterday )





----
dang son 21.05.2012 17:21:42 (permalink)






-



NẾU ( - - - - - )



________________________________





Chữ nghĩa có điều để vui.Nếu cắt hẳn ba mẫu tự C.H.U thay vì viết thẳng là CHỮ thì chữ không có ý nghĩa nữa.Chữ chỉ tròn vẹn ,đầy đặn khi có Nghĩa.Vì thế người ta hay nói chữ và nghĩa phải đi đôi vơí nhau.Trong Chữ Nghĩa có chữ Tâm Tình.

Ở chủ đề Tâm Tình của cô người viết tên Nếu có những bài viết mà ( nếu ) tôi không dùng thì giờ để đọc thì cũng chẳng biết cô người viết đã viết gì,đã nghĩ gì trong những cuộc đi chơi xa hoặc là những lá thư tâm tình cùng bạn....


Ở đời này,người ta thấy thiếu nhiều thứ lắm : Thiếu tình,thiếu tiền,thiếu thời gian.Và người ta có lắm khi đặt câu hỏi :

Phải chi tôi có thêm tiền,thêm tình,thêm thì giờ,thêm bạn và thêm.....

Nếu cứ ngồi mà Thêm như thế thì sẽ không bao giờ mình có đủ những điều mình muốn.Nếu cứ lẩm cẩm để đánh vòng đi dạo với những câu hỏi cho cuộc đời mình thì thời gian sẽ vuột chạy.Thời gian là một vòng tròn,nó đã như một người tình ham hố vui đâu chầu đó rồi cao xa bay chạy....

Đã có lúc,tôi cũng hay lẩm cẩm để dùng chữ NẾU. Giả tỷ như :

- Nếu trái đất này chỉ có sự hoà bình và lòng công bằng bác ái thì.....

- Nếu ở xã hội này ,ai cũng ý thức được công việc,trách nhiệm và chỗ đứng của mình ở các lãnh vực gia đình,học đường,việc giáo dục con trẻ thì ....

- Nếu những nhà lãnh tụ biết có đức độ,biết hy sinh để lo cho đất nước và con dân thì....

- Nếu từng người trong chúng ta biết hạn chế sự tiêu thụ và viết cách bảo nhau để bảo vệ môi trường thiên nhiên thì.....


Mà thôi.Thôi mà.Cứ với những chữ NẾU và sau đó là chữ THÌ như thế thì có ngồi gõ chữ mờ người đến khuya nay thì cũng sẽ không bao giờ dứt để có thể ra một quyển sách mang tên là : NẾU.



Cô bạn viết !

Tôi không có cái tham vọng ấy,tôi không thích có quyển sách tên là NẾU như thế.Chữ Nếu nghe như có điều gì trắc trở trong cái nghĩa rất hạn chế.Nếu và nếu - Nếu không xong thì sẽ Mếu !


Chữ nghĩa của con người có khi kinh khủng lắm.Chỉ cần láu táu viết sai một mẫu tự thì sẽ có chuyện chẳng lành.Mếu là một động từ lấy ra từ Mếu Máo ( con nhỏ phụng phịu mếu máo đòi quà mẹ,ông chủ mếu máo sa thải nhân viên để đóng cửa hãng xập tiệm,gã nhân tình mếu máo khi người yêu của hắn đi lấy chồng ...vân vân và vân vân.... )

Chữ nghĩa của ngôn ngữ việt có dấu để làm rõ chữ.Có lần, ai đó đuà nghịch đã viết một dọc chữ không bỏ dấu ở một cái mail gửi cho nhau và câu chuyện ấy đã được tải đi một vòng thế giới của net.Chữ của người Pháp cũng có khi có dấu ,có khi không . Pháp có cái nhà bán đồ đạc tên là Bayle - Người mình trớ đi là Bảy Lé. Pháp có nhà bán đồ trang trí ly tách,khăn bàn tên là Lethu,mình đọc trại đi là LệThu hoặc họ có cái tên họ ông bà cha mẹ đặt là Coulon - thế mà lại có kẻ láo lếu tinh nghịch đọc và phát âm trọng trẹo đi khiến người đàng hoàng phải đỏ tía mặt mũi.

Lắm khi tôi ngẫm nghĩ thấy buồn cười.Cười để đời có cái mà vui.Và như thế,chữ nghĩa cũng có thể giúp ta vui và ta cần yêu nó.Nếu không có chữ nghĩa,không còn người viết và người đọc thì chữ nghĩa chỉ là món vô dụng.

Nếu không có sự đồng cảm khi đọc thì sẽ không có luồng điện tâm giao.Người hát,người chơi đàn cần có người nghe .Ông Beethoven nếu không bị điếc từ bé thì có lẽ ông sẽ không thể nào có những bản nhạc bất hũ khi nghĩ đến người yêu để sáng tác.

Ở đời,có nhiều chữ Nếu để thắc mắc và tìm câu trả lời.Giả như cô người viết không quờ quạng ,cập bờ lờ đọc một bài viết để thắc mắc và bị " húc " thì có lẽ muôn đời cái câu hỏi vẫn không có sự trả lời.

Một bà mẹ trẻ nếu không đặt câu hỏi như sau :

- Nếu ta bỏ con để đi theo nhân tình thì con ta sẽ ra sao trong cảnh gà bố nuôi con ?

Thì.......


Những người tập tành yêu nhau nếu không đặt câu hỏi như sau :

- Nếu chúng ta không biết cách dẹp bỏ cái tôi riêng để chung sống và xây dựng thì....


Tại sao lại cứ Nếu - Nếu và Mếu như thế ?


- Đơn giản thôi theo cái nghĩa ắt có và đủ.Điều kiện chỉ có thể đáp ứng nếu ta hội đủ điều kiện khi xem xét nó qua nhưng khía cạch và sự cho phép của khả năng . Nếu ta không đủ sự ắt có ấy thì ta loại bỏ chữ Nếu ( đòi hỏi ) của mình.

Chuyện có gì khó hiểu lắm chăng ?

* Ông đem lòng đi yêu một cô tài tử điện ảnh sau khi đã là fan của cô ấy.Anh không bao giờ lấy được cô thì anh nhăn nhó đau khổ.Vì anh biết rõ một điều : Nếu anh không nổi tiếng và có chỗ đứng ngang hàng vơí cô thì yêu cầu anh cất chữ NẾU ấy vào nhà kho.

* Một Whisney Houston nếu không có một thiên tài ở giọng hát đầy sức sống thì cô sẽ không bao giờ đạt lên chỗ chót vót của hào quang và nếu như cô đừng thả đời mình theo những thác loạn thì.....


Biết là như thế.Đặt để chữ Nếu thì chúng ta đoán được điều gì có được và xảy ra sau chữ Thì và mấy cái dấu chấm ( Thì ...... ) -



Trở lại cái chuyện viết lách thì có điều để buồn vui.Hai trạng thái này còn tuỳ thuộc vào điều mình muốn diễn đạt và còn tuỳ vào sự cảm nhận từ phía người đọc.Có vài người viết văn,làm thơ lý sự : Chữ nghĩa là một trò chơi - Làm thơ là sáng tạo ,là luyến láy đánh vật vơí ý tứ,chữ nghĩa.Viết văn là cách thức hành lạc với đầu óc trí tuệ.

Trong thế giới của chữ có những luồng ánh sáng và những bóng tối.Người viết có phương cách rọi đèn vào khoảng tối nhất từ vực thẳm tâm hồn của mình.Ánh đèn của họ mạnh hay yếu ớt lu mờ là do tâm thức và sự trưởng thành của tư tưởng.Nếu chịu khó lý luận như thế thì khi viết,ta nên đặt lại sự suy nghĩ và xem xét lại kỷ thuật viết của mình.



Cô bạn viết !


Đọc đến đây,nếu cô đã mỏi mắt thì xin cô ngừng đọc.Vì đọc nhiều cũng có thể làm loãng đi chất xám của mình.Với đôi mắt díu lại thì có khi ta đọc nhầm và ta có thể bị rầy la và bị Húc.


Thấy rải rác trên mạng Net,có nhiều người rất lơ đãng khi viết và khi đọc.Viết gì ? Đọc gì ?
Có những người viết rất hăng tiết vịt và thích đánh đấm với chữ nghĩa.Và như thế,lắm khi chữ nghĩa bị méo mó và bị thương phải cần sự băng bó. Có khi,tự thấy,tự xưng tội là tôi cũng có thể nằm trong những loại người như thế.Tôi quên đi sự hiền lành nhẫn nhịn khi tôi nổi doá và lên đạn bằng chữ.

Viên đạn chữ bắn ra khỏi nòng thì không thể nào lấy lại theo kiểu bút sa gà chết.Một ông đồ nho có cái thâm thuý riêng của một kẻ sĩ đối với hạng thất phu và ông đã viết.Viết như một cách hạ thủ.Kẻ thất phu khi nhận ra điều sai lầm của mình thì đã quá trễ.


Từ câu chuyện ấy,tôi,có khi ngừng gõ trên phím chữ để nghĩ lại đôi điều :
Khi người ta đọc và không hiểu mình là do lỗi của người hay là lỗi nơi mình ? Khi quá độ,nhỡ tay,nhỡ chân húc ai bằng chữ thì làm cách nào để băng bó cho người ta ? Và có nên nhẹ tay,nhẹ mình nhẹ mẫy với họ hay không ?


Tôi đang mỏi những ngón tay trên bàn phím.Trời buổi sớm đang mưa bên ngoài.Tôi tìm thấy nhiều điều vui khi tâm tình bằng chữ.Chữ của cô bạn viết đã mang đến cho riêng tôi một niềm vui nho nhỏ.Vì nhạy cảm,vì sự thông minh của một kiểu cách khôi hài.


Vài hàng thăm cô bạn viết.
Và tôi biết mình sẽ ký một cái hợp đồng thuận thảo vơí cô.



đăng sơn.fr



__

Note : Bài viết ở chủ đề TâmTình - NguyệtHạ
dang son 22.05.2012 21:09:18 (permalink)

.






THƯ từ ở Một Nơi Rất Gần -



___________________________






Đang ở một ngày sập sùi mưa gió.
Đang có những điều vui , vui rất vui và buồn rất buồn.Và thấy cần viết để ghi lại.Vui vì những niềm vui tự tạo trong một ánh nhìn,một cái bắt tay thân tình chia sẻ -Buồn vì có những tin buồn.

Ở đời,người ta có thể chia sẻ với nhau nhiều thứ.Thế nhưng ,có lắm điều chẳng có thể chia sẻ được.Có ai muốn nghe than vãn vơí ánh mắt cứ buồn rầu ? Người ta thích chọn điều vui để hỉ hả cười và tạm quên đi những điều đã làm mình buồn bã.

Là một người viết,tôi tự biết mình nên chọn điều gì để chia.


Sẽ suy nghĩ và tiếp tục viết như một cách gửi thư.Bây giờ thì tiếp tục công việc đang làm....








đăng sơn.fr

______________________
Nguyệt Hạ 23.05.2012 06:23:10 (permalink)





CHUNG VUI CHIA BUỒN




Tiếng Việt mình thật hay và phong phú. Người ta thường hay nói, chung vui và chia buồn. Vui thì nên chung vui với người khác, không nên chia bớt niềm vui của họ. Buồn thì nên chia buồn với bạn, san sẻ bớt để bạn không một mình gánh hết nỗi niềm. Dĩ nhiên đó chỉ là một cách nói, nhưng cũng đủ để thể hiện được tình cảm giữa những con người với nhau.


Từ ngày lớn lên trong chúng ta không ai thoát khỏi những lúc tâm hồn bị chao động bởi những tin tức chung quanh. Tin từ người thân quen, tin từ người xa lạ.... Vui có, buồn có, tùy theo mức độ nhạy cảm của mỗi người mà sự ảnh hưởng của các tin tức đó có tác động nhiều hay ít đến tâm trí của mình.


Khi còn nhỏ tuổi phản ứng ngây ngô chỉ biết cười hay khóc hùa theo người khác. Chả hiểu gì, thấy người ta cười thì cười theo, thấy người ta khóc thì khóc theo. Bây giờ lớn lên rồi, hình như nụ cười và giọt lệ có giá hơn nhiều. Không còn dễ dàng cười theo và khóc hùa như lúc trẻ thơ. Có những lúc muốn cười mà hình như nụ cười trở thành cái mếu. Đôi khi muốn khóc thì đôi mắt lại ráo hoảnh, không thể nào có được những giọt lệ dễ dàng như trước.


Đời sống thực tế quá làm cho sự thể hiện tình cảm của tâm hồn cũng trở nên chai sạn đi phần nào. Có thể đối với một số người, niềm vui nỗi buồn bây giờ cũng chỉ như những món gia vị trong bữa ăn cuộc đời, mà nụ cười giọt lệ là những món trang trí xa xí phẩm không phải ai cũng có thể xử dụng được. Chuyện biểu lộ tình cảm giữa người với người hình như bị máy móc hoá, hiện đại hoá, sơ sài đại khái qua vài cái mặt cười mặt khóc ở bàn phím chữ, hay ở ngoài đời thì qua vài chữ hi, hello và cái bắt tay qua loa...


Cũng còn nhiều điều an ủi khi mình vẫn có những người bạn thiết chung quanh. Tình thân vẫn còn, sự quan tâm, an ủi hỏi han vẫn đó, chỉ có là ở xa nhau quá nên không có điều kiện gặp gỡ nhau thường xuyên. Thôi thì còn có được bao nhiêu tình thân bạn hữu hãy ráng giữ gìn đừng để cho cái chuyện kỹ thuật tiến hoá làm hiện đại hoá tình bạn thì chán lắm. Nhưng nếu nhờ kỹ thuật hiện đại làm cho mình xích lại gần hơn thì quá hay.






*******************


Anh Đăng Sơn.fr thân mến,


Sáng nay đọc được vài hàng chữ của anh nói về những tin buồn, tin vui ... hàng ngày.


Nếu là tin vui, NH xin chung vui, nếu là tin buồn, NH xin chia buồn với anh.



Vài hàng gởi anh đế góp thêm ý vào chuyện tin vui tin buồn.

Xin ngừng ở đây. Chúc anh có thêm nhiều tin vui và ít tin buồn.



Nguyệt Hạ



dang son 25.05.2012 12:50:13 (permalink)
.




VUI BUỒN trong đời.

______________________________





Có những người thui thủi đi quanh quẩn những buồn vui của đời mình.Trẻ hay già thì đều có những điều buồn vui, tuỳ lúc,tuỳ thời gian và hoàn cảnh.

Có một lúc,buồn quá là buồn,người ta tìm dến một nơi yên tĩnh ( nhà thờ,cửa chuà ) Ngồi yên ,hướng lòng về một cõi không để tìm lại sự thanh thản.

Tìm bằng cách nào và làm sao để tìm và có bao nhiêu cách để tìm nguồn vui ở một coĩ phiền muộn ?



1. BUỔI TỐI.



Ba người ngồi quanh nhau ở bàn.Người cô nhỏ giọng nói vơí cháu gái.Dịu dàng :

- Khi thất vọng,buồn bã,bực dọc quá độ,mình đừng làm gì cả.Đừng phản ứng vội.Hãy đi thật chậm trên một con đường vắng,thả ý nghĩ trên những buớc chân.Thả cho lòng mình lắng xuống và trầm tĩnh dể suy nghĩ.Biết đâu mình tìm được một vài giải pháp cho việc mình đang ưu tư...


Cô cháu gái lặng thinh suy nghĩ.Buổi tối rơi xuống đậm theo tiếng xe chạy ngoài đường vắng.Trong buổi tối như thế,cô cháu gái quyết định cho ý muốn ly dị của mình.Khó lắm nhưng phải làm.



2. BUỔI CHIỀU .


Bà mẹ gõ cửa văn phòng của chồng.Giọng run vì xúc động :

- Anh ! Thằng út đang khóc nức nở trong phòng.Bạn nó,thằng nhỏ 22 tuổi vừa tự tử ,bắn súng vào đầu chết ở bãi đậu xa lộ.Em đang sợ con quá xúc động.Anh xuống phòng vơí con đi,anh ...


Ông bố dằn nỗi bất ngờ,ngừng những ngón tay trên phím chữ.Màn ảnh máy vi tính im bặt.Tiếng nhạc ngừng hẳn :

- Em yên tâm.Anh biết cách làm dịu con trai.


Ông bố phải nói gì,làm gì trước những giọt nước mắt dàn dụa đau thương của con trai mình ? Đàn ông biết nói gì để an ủi con mình ? Đàn ông có biết lắng nghe hay chỉ chăm chú vội vã đi tìm giải pháp ? Trước sự thất vọng để tự kết liễu đời mình,người ta có đủ sáng suốt để dùng thì giờ phân tích sự việc và làm mọi cách để thoát ra khỏi cái ngõ bí tắt của riêng mình ?


" ... Con trai !

Cha nhìn con sau những giây phút rất yên lặng của con.Cha hiểu được nỗi đau mất bạn và cái thảm cảnh sống trong một gia đình ly tan của bạn con.22 tuổi của bạn con và của con đẹp lắm.Giả thử bạn con không đi tìm cái chết như thế,biết đâu nó sẽ có một chặng đường rất dài,rất đầy ngập nắng ấm.

Mà thôi. Khi cần khóc.Con cứ khóc.Giọt nước mắt nóng dàn dụa cũng là một dòng suối làm ta vơi bớt vài nỗi khổ đau.Cha mẹ sẽ biết yên tĩnh ở cạnh con khi nào con cần thở than - Nhé con "



_________________



Như thế.Những ngày,những đêm trôi qua.Những niềm vui,những nỗi đau phải cần đến thời gian.Dòng sông đời trôi.Trôi ...





đăng sơn.fr





________________________







@ NguyệtHạ !


Cám ơn em đã ghé thăm tôi bằng con đường của chữ.



Tình thân



nđs.




*
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2012 13:00:49 bởi dang son >
dang son 04.06.2012 04:42:24 (permalink)



.






NHỮNG BUổI CHIỀU NGẬP NẮNG.





_____________________________________________





Thư cho cháu.



Ở đây - Ngày...tháng.....Năm ...




Có những điều chúng mình chẳng quên vì cái trí nhớ. Nhớ ngày ấy,chú đã viết một bài khá dài về cháu.

Và chú đã viết :




" An đã khỏe lại.Sự sống coi bộ có vẻ nhịp nhàng, có vần điệu hơn.Tôi chỉ biết thế khi đến bệnh viện thăm An.

Buổi chiều thẫm nắng,đàn chim đang vui vẻ trững giỡn hót trên cây.Chiều chênh chếch nắng trên gương mặt đã hồng hào trở lại .

Cậu thanh niên nhìn tôi như đùa như thật :

- Chào chú.Cháu tưởng cháu nằm mơ...Chú khỏe chứ ?
- Tôi khỏe để làm gì ? Còn cháu ? Thế nào ?
- Cháu cảm thấy hơi mệt,còn choáng váng.Chú Alain ra sao hở chú ?

Tôi trả lời qua loa và đưa cho An cây đàn thùng mà Alain gửi tặng.Mắt thằng bé sáng lên.Nó ôm đàn ve vuốt và hát nho nhỏ dưới gốc cây chỗ chúng tôi chọn để nói chuyện.



.... Nhuộm tôi đi bằng màu mưa xám
đỏ mắt tôi đen vừa thẫm chiều buông
đen tóc em đợi mùa thu về cho tôi nhặt
vàng vời vợi chiếc lá lỡ mang tên yêu thương

Em bên ấy,chắc gì em còn nhớ ?
con ngõ xanh đường tình mình chung đôi
nâu cánh gỗ cửa sổ kia khép,mở
tôi vẫn nhớ hồng rực nụ em cười....


Điệu boston nhẹ nhàng làm tôi cảm chừng như An đang thì thầm với người yêu đã khuất xa. Tôi hỏi :

- Nhạc và lời của ai vậy ?

Cười nhẹ :

- Của cháu,cháu viết hai ngày trước khi chọn cái chết.Bài hát tên là Màu Hạnh Ngộ.Chú nghe được không ?

- Dở ẹt !

- Thật hở chú ? Chú làm cháu buồn vu vơ.

- An ! Chú đùa.Chú thích bài này.An đã viết được bao nhiêu bài và viết ra sao ?

Trường An bấm vài notes nhạc,điệu blue :


Lấy gì để yêu mãi em - Em ?
Lấy sao trời ở buổi dêm
Lấy từng màn sương lộng gió
Lấy vòng bánh xe trên bải cỏ úa
Lấy ngày nắng làm mưa chiều
Lấy thêm cơn nhớ đeo đuổi từ lúc em ra đi
Em chưa nói gì
Anh chưa nghe gì


Người ta nói em đã đi xa
Anh nói ngược lại
Anh nghĩ ngược lại
Như bóng cây chìa tay xin ngụm nắng
Như bờ hồ ngửa môi xin giọt trăng đêm
Như anh nài nỉ em
Anh say sưa tìm em....

( Yêu )

Mắt thằng nhỏ vời vợi.Nó không thấy tôi,đã không nghe tôi nói gì để an ủi nó.Làm như cả thế giới này chỉ còn mỗi một mình nó.

Tôi gọi :

- An ! An ! Tuần sau Alain ký giấy cho cháu xuất viện.

- Chú à.Cháu đâu còn chỗ nào để đi.Nhà thì đã trả cho người ta rồi.

- Thằng ngu hơn con bò cái ! Tao đã có cách.


Im lặng một lúc lâu.An gọi giật ngược tôi với câu hỏi :

- Chú nè.Cháu thắc mắc là tại sao chú hết lòng với cháu như vậy? .Cháu đâu phải là con bệnh của chú ?!



Tôi giữ yên lặng để nghe An rải từng tiếng đàn,tiếng chim hót,tiếng lá rì rào trên cao đã là một cách hòa âm cho bài hát thảm thê của An.Tôi đặt bàn tay lên cánh vai thằng nhỏ,nói nhỏ như chỉ riêng cho tôi nghe :

- Tại mày là mít đặc như tao.Tại mày lỡ mang cái bút hiệu ngày ấy của tao.Ngày ấy ,tao cũng bị mất một người yêu,tao cũng chán đời...Tao ....


Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ phải trở lại chỗ làm,tôi nói với thằng nhỏ là tôi đã tải lên Net mấy bài thơ của nó và viết những gì tôi cần viết về nó.


An gửi lời cám ơn.Cám ơn tất cả những bạn đọc đã có lòng nghĩ đến và viết cho nó.
Trước khi ra về,tôi móc cặp táp tặng nó quyển Album hình ảnh mà tôi chụp về phong cảnh.



Ra đến chỗ đậu xe,tôi ngoái lại thấy thằng bé đang gục đầu vào cây đàn.Chẳng biết nó nghĩ gì ? "


_____________



Vậy đó cháu.Thời gian có những điều lạ lùng.Và chúng ta đã chẳng quên điều muốn giữ lại.Giữ lại để có những điều mơí và tốt đẹp hơn.




đăng sơn.fr



dang son 04.06.2012 05:38:36 (permalink)




THƯ TỪ MỘT NGƯỜI DƯNG

.




_____________


BÉ Người Dưng.


Chú chẳng biết bé là ai và là con cái nhà ai ( ? ) Ở đâu đến ( ? ) Chú chỉ biết Bé là một nhân vật trong bài viết như ở dươí đây của một người viết tên Mưa phố Núi :




GÃ ĐỂU


Tôi rất muốn dọng cho gã một cú , vào ngay giữa cái bản mặt huênh hoang . Chữ ...nghĩa ... ? Quý lắm sao , chỉ là mớ lý thuyết suông . Ba bò không sáo ra một chảo , ai nói mà chẳng được ? Tôi chỉ phục cái mớ lý thuyết khi nó đi với thực hành . Đàn ông nói càng ít càng tốt . Cái ngữ ba hoa như gã ấy , không ế thiu , ế chảy mới là chuyện lạ . Nhà văn ư ? Rỗng tuyếch ! Nhà báo chăng ? Hỡm mình . Tóm lại gã trơ tráo đến không chịu được ...

Con bé không biết sao cứ như ăn phải bùa mê thuốc lú , cả thế gian này chắc chỉ có con bé mới dịu dàng với gã . Em ngốc thật đấy bé cưng ơi , mới tin vào cái hạng Mari Sến như gã . Tôi xưa nay chúa ghét cái loại ba lăng nhăng , già không bỏ, nhỏ không tha . Nhan sắc nhạt nhòa , cao lênh đênh lại ốm như con mắm . Nhìn cái mặt xương xương ấy giống mấy cha nghiện phù dung , nhẵn mặt ở phố Khâm Thiên Hà Nội cũ ... Cũ ! Phải rồi , chẳng còn hình ảnh nào cương xứng hơn . Cũ kỷ , mục nát không chừng còn có mùi ẩm mốc .
Tôi biết phải nói gì với bé , bé ơi . Hắn không biết viết chữ tín . Là loại không đáng tin cậy , không xứng bậc nam nhi . Chúng ta không thuộc về thế giới của gã , phải tránh gã cho thật xa . Bé có là Bồ Tát cũng không cứu vớt nỗi những sinh linh như hắn . Kệ cha hắn , con đường của bé còn rất dài , hắn sẽ làm hoen ố tà áo trắng ...

Bé ơi ! chị cũng đã từng nhìn đời bằng đôi mắt của bé . Từng mong ước đem lòng thành của mình mà đối nhân xử thế . Kết quả còn bi đát hơn . Sự chân thành bị lợi dụng , còn được người ta tặng cho một bài vè - Ếch ngồi đáy giếng

Ếch ngồi đáy giếng
mà miệng ếch cứ kêu oang oang .
Bầu trời cao xanh ,
mà ếch cho rằng có chút bẻo .
Miệng ếch thì leo lẻo ,
mà thật sự có biết gì đâu .
Trời mưa đổ nước ngập đầu
mà ếch khoe mình đang tắm mát .
Buổi trưa nắng rát ...
mà cứ ngủ còn ngáy ro ...ro ...
Thẽn thập tẹn tò ...
Chớ có lo ngày mai hãy tính
Thiên hạ đang lo xuýnh quýnh
Sao miệng ếch cứ hả thật to ...
Ếch không là ếch mò ,
Cuộc đời to chỉ bằng miệng giếng .
Hay ếch ứ im tiếng
xem có ai bảo ếch bị câm ?
Tẩm ngẩm tầm ngầm ...
Ếch làm sao có gan cóc tía !

Nghe lời chị Mưa bé nhé .Chị không lớn hơn bé bao nhiêu , nhưng biết cái gì gọi là lề thói ở đời . Cứ nhìn vào đám bạn xôi thịt của gã
Chị rõ đến mười mươi . Bé mà còn đặt lòng tin ở hắn ...sợ một ngày nào đó... không còn lòng tin với cuộc đời
Du thủ du thực - Đích danh hắn đấy . Chị yêu bé nhất mà , hãy mở to đôi mắt ...

Chị của bé , Ngọc Mưa .




_______________




Đọc xong ở một cuối buổi chiều,chú buồn cười lắm ! Sau một ngày làm việc,chú thấy mình có vài điều để vui khi đọc ở đây đó.

Bài viết theo dạng gửi thư ấy có vài điều cho chú giữ lại và gợi được nơi chú vài cảm hứng khi viết mỗi lần bị " bí " chữ.Cách hành văn của người viết theo một phong thái hằn học gây cấn khi nhắc về nhân vật " Gã Đểu " như thế.Ngày xưa,chú cũng có nhiều lần đọc những cung cách viết kiểu đánh đấm như thế nhưng phần đông do các lũ đàn ông viết ( đại khái như truyện du đãng của Duyên Anh,Nguyễn Thụy Long.... )- Đó là một kỹ thuật viết nhanh,gọn,thẳng,nhọn sau khi suy nghĩ rất nhanh và bực dọc vì một điều gì đó.


Bé !

Đọc xong như thế thì chú thấy tội nghiệp cho trái tim mềm nhũn của bé ( theo cách thuật chuyện của người viết )Cô ấy khuyên bé hãy cao bay xa chạy,chạy để thoát khỏi cái cảnh dở khóc,dở cười sau này.Chú chả biết cái Gã Đểu ấy là ai ,và hắn đểu đến cỡ nào ? ( Có lẽ hắn rất ba hoa chích choè,có lẽ hắn chuyên môn đi dụ dỗ các cô ,các bà ngây thơ và sau khi no nê rồi thì bày trò truất ngựa truy phong dươí cái bút hiệu Sở khanh ? )

Đọc xong,chú cũng đâm ra sờ sợ cho Bé ( Dù chú chỉ là một người dưng,ngoại cuộc ) và chú rất ghét cái loại ba hoa chích choè ,ba xạo,gặp ai cũng nhào vào tán tỉnh.Cái thứ trăng hoa như thế thì thế nào cũng có ngày trời trả báo.


Này bé người dưng lạ hoắc này.

Hãy nghe lời chị ấy.Nếu đi giày cao gót khi gặp hắn,thì nên tháo giày,quăng thẳng vào mặt hắn để co giò chạy cho nhanh.Đừng vương vấn bỏ rơi lại trái tim non dại của mình.Cho dù hắn có ngơ ngẩn nhặt đôi giày rẻ hay đắt tiền của bé cũng chẳng sao ( Vì đời hiện đại này làm gì còn chuyện hoàng tử nhặt được chiếc giày để tìm ý trung nhân như trong chuyện cổ tích ) -

Với thời gian,thì Bé cũng quên và quên cho bằng được hắn.Rồi trái tim bé cũng sẽ được băng bó lành lặn.Rồi cũng sẽ có một chàng trai lương thiện gấp trăm ngàn lần tìm đến gõ cửa trái tim của bé ( Miễn là bé biết lương thiện và dịu dàng hiền lành trong lòng bé )....


Ngày xưa,chú đã có vài lần bị thương ở trái tim.Chú tưởng rằng cánh cửa của con tim sẽ hoen rỉ vì mãi mãi bị đóng chặt lại.Và chú đã lầm.Thấy thế mà không phải thế.



Vài hàng để hùa theo người viết ấy để trấn an và ra điều cố vấn bé.
Chúc Bé sáng suốt và chuẩn bị cặp giò cho tốt để chạy thật nhanh.Đừng quá hoảng sợ khi chạy nhé Bé.


Ký tên :

Một người dưng rất dưng.




_________________________






đăng sơn.fr

( viết vì cảm hứng khi đọc " Gã Đểu " - MưaPN )
DongSuoiNgot 04.06.2012 07:24:12 (permalink)

Vài hàng để hùa theo người viết ấy để trấn an và ra điều cố vấn bé.
Chúc Bé sáng suốt và chuẩn bị cặp giò cho tốt để chạy thật nhanh.Đừng quá hoảng sợ khi chạy nhé Bé.


Anh Sơn! Ngọt muốn biết cô bé ấy gần gã đễu là gần sao vậy anh? và còn mê là mê như thế nào vậy anh có biết chắc không? Ngọt nghe qua câu chuyện của anh và MPN hình như mập mờ quá.

Tại sao cả hai đều nghĩ rằng cô bé ấy mê cái gã đễu ấy! Ngọt nói thiệt nghe...Ngọt cũng quen với cô bé ấy rất thân đó anh Sơn. Ở cái thư quán này mình thấy nhiều người chứ thực ra không bao nhiêu. Nếu như anh có đọc bài thơ của Ngọt "Thơ trên net tự biên tự diễn". Ngọt nói thiệt nghe...chạy lòng vòng cũng chừng ấy thôi anh à! Ai cũng biết cái gã đễu đó là ai mà... không ngoài chị Ngọc Mưa đâu mà cả bé ấy cũng hiểu.

Ngọt từng là bạn và là bạn tâm sự với bé ấy. Không biết chị Mưa và anh Mưa có nói ức cho cô bé ấy không. Tội nghiệp cô bé ghê á anh! Cô bé thích viết và tìm đề tài để viết mặc dù hoàn cảnh của cô không dễ gì làm được nếu là những người khác. Những người nếu chỉ sống để viết như nhiều nhà văn thì dễ hơn đó anh. Mà sao không đễ cho gã Đễu và cô Mê ấy có đề tài và lý do đễ viết còn hơn Ngọt đây không biết mê nên chả bao giờ viết được gì ra trò hết anh ơi! vì vậy mà ngày nào cũng tìm đọc bài của anh Mưa và chị Mưa cho nên chắc phải nợ hai người suốt đời rồi còn gì......hihi!

Hương Quế

Cám ơn anh Sơn ghé thăm trang thơ của Ngọt hồi chiều. Chúc anh viết vui!
dang son 06.06.2012 13:21:40 (permalink)


-


Sẽ trả lời Hương Quế sau.

Chúc em vui


nđs.


---
dang son 15.06.2012 15:29:23 (permalink)



QUÊN _______________












" Loin des yeux,loin du coeur "
Xa mặt - Cách lòng




Bé con !


Đó là điều chú nghĩ đến khi đọc lại một câu thành ngữ có sự tương đương của Pháp Việt.
Xa mặt thì cách lòng .

Khi đọc dòng chữ này thì Bé con hiểu sao cũng được. Chú nói một cách thẳng thừng là bé đã quên chú rồi.Có lẽ rất vui vẻ mà quên theo dòng thời gian.Quên cũng là cách làm nhẹ đi những cái oái oăm trong đời sống đầy nhiễu nhương.

Còn chú ? Chú có một cái trí nhớ rất lì lợm để có thể được sắp vào loại đạt thành tích.Chú vẫn nhớ tiếng cười hi hi hi ,hơ hơ,hơ của bé con ngày nào mỗi lần chú gọi cho bé.Giọng bé rụt rè làm như đang đứng trước mặt một ông giáo cổ xưa nghiêm khắc- ( Có lẽ bé hình dung đến ánh mắt hay nhìn thẳng như khiêu khích của chú ư ? )

Bé và chú khác nhau hẳn ở một đoạn đường mình đang sống.Chú trải qua nhiều giai đoạn sống ở giữa hai luồng văn hoá Pháp - Việt.Bé con đã từng lăn lóc nhưng về tuổi đời thì vẫn có đoạn đường mà bé chưa kịp đi qua ( và bé sẽ đi )

Thế nên ... ...

Bé hãy đoán thử xem chú muốn nói gì khi để hẳn những dấu chấm có khoảng cách như thế ( ? )

Từ lúc chú nghĩ là trí nhớ của bé đã lè lưỡi về hưu ở một con dốc cao thì chú cũng chẳng gọi cho bé nữa.Đường chim bay xa đã mỏi cánh.Và có lẽ bé đã tìm được những niềm vui trở lại sau những trắc trở của đời sống và tình duyên ( Giống như bài hát tên là : Và con tim đã vui trở lại của ông Đức Huy )


Ừ - Bé - Cũng được.Và cứ như thế đi.Chú chúc bé con nhiều niềm an lành trong những tháng ngày sắp đến _





đăng sơn.fr


Ps : Này Bé ! Người ta đồn là tận thế sẽ xảy vào ngày 21 tháng 12 - 2012.Nếu sau ngày ấy,bé còn sống thì bé gửi cho chú một vài chữ ngắn để chú mừng cho bé nhé,bé !


_____________________






THƯ từ nơi XA

| Afficher |

--
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2012 15:37:21 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 18 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9