THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 18 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 268 bài trong đề mục
mưa phố núi 27.06.2012 16:51:59 (permalink)

https://www.box.com/s/7c4c94f0dd3e56cf2b73


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/C40CD4A8B4AA4BF784A6D340D0667630.jpg[/image]



đăng sơn.fr


Ps : Này Bé ! Người ta đồn là tận thế sẽ xảy vào ngày 21 tháng 12 - 2012.Nếu sau ngày ấy,bé còn sống thì bé gửi cho chú một vài chữ ngắn để chú mừng cho bé nhé,bé !


_____________________


Nói với Bé !

Bé ơi , ông Đăng Sơn nói dị là trù Bé chít ...đó ! Trời ơi , ổng ác mồm ác miệng lắm . Cưng còn không mau cao chạy xa bay ?
Ủa ? mà bé là ai dị ? Bé có biết chị Mưa hông ,mưa hiền lành , mưa tử tế , mưa dễ thương đó . Bé Nhựt Bổn hay Bé Paris , hay Bé cũng ở Cali gần chị . Nói nhỏ nhỏ cho nghe nè , chú Đăng Sơn chỉ có cái miệng bô lô ba loa dị thôi . Đừng nghe ổng và cũng đừng sợ ổng ha . Nguyệt Hạ tỉ tỉ và Cát Ly đại tỉ còn ở đây mà , bé cứ mạnh dạn vô đây chơi đi vui lắm . Còn có chị Ngọc Mưa nữa nè ,đứng sau lưng bé đó . Chị sẽ tặng bé đôi giày cao gót mode nhất để bé phòng thân . Xách lên chạy cũng được ,mà quăng lại cũng xong ...cùng lắm chị tặng bé đôi khác ( hàng on sale í mà , lo chi ).

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/9BE0602DE95A49339A44E945F4CC9961.jpg[/image]


Chú Sơn à , nói gì thì nói nghe , chú là đàn ông con trai mà đi tin mấy cái chuyện vớ vẩn dị ha . Mưa đọc sách thiên văn của người Hy Lạp thấy họ nói niên đại loài người trên trái đất chúng ta tới 6000 năm . Trừ thời kỳ trước Chúa giáng sinh cho tới bây giờ , chúng ta còn ít nhất 3000 năm nữa ...lận , hơi đâu lo .

Có thể tới ngày phán xét đó xảy ra những biến cố lớn đánh dấu một sự thay đổi nào đó chăng ? Họ còn nói Cali của mưa nứt ra hai phần rồi trôi ra biển ...vv. Mưa còn chưa sợ , răng lại chú ?

Nếu có gì xảy ra chăng nữa thì người ác chết trước , người hiền dẫu sao cũng được bề trên che chở . Chú muốn làm thiện hay ác ?

Tỉ Cát Ly à , tỉ biểu Mưa đừng hát nhiều quá ngập lụt ...
Tỉ ơi , bữa nay mưa qua nhà chú Đăng Sơn cho ổng ngập ...trôi luôn cho rồi . Tỉ có ở gần ổng thì né ha ...Còn Nguyệt Hạ mưa hổng biết chị ở đâu ?

Nhắn người đẹp Hương Quế úi ùi ... Nàng mà có ở gần ổng thì ráng tránh giùm mưa nghe ! Nếu nàng biết nhiều chuyện trong thi đàn hấp dẫn dậy sao hổng kiếm mưa để tám ...đàn bà con gái tám với nhau mới vui chứ ?

Chú Đăng Sơn có bịnh cao huyết áp á chị , trời ổng mà nhập bà hỏa đi lung tung làm " NGỤY HÚC " thì phiền lắm .
Buồn buồn ra làm thơ dí mưa hé , thơ của chị hay ghê nghen . Mưa thích đọc thơ của chị với Mỹ Trinh lắm , thơ ra thơ . Có nhiều người làm thơ cao siêu quá mưa đâu có hiểu , mưa chỉ thích thơ nhè nhẹ như phong cách chị em mình vậy thôi . Thơ mà toàn rao giảng với triết lý đọc nghe nặng đầu quá . Dạo này Chú Sơn làm mấy bài thơ hờn dỗi vu vơ dễ thương lắm đó nghe .

Gởi lời chào cả nhà hén - Chúc mọi người thiệt vui - Đoàn kết .

Anh em ta như cá với nước
Cá với nước không rời giống như vôi với trầu .
Chúng ta thành một khối ...kí mà một khối ...

mpn

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2012 17:55:06 bởi mưa phố núi >
Attached Image(s)
dang son 29.06.2012 14:38:49 (permalink)
.





" Cám ơn Mưa đã ghé thăm để trêu ghẹo chú -

Mưa viết vui lắm. Cái cô bé ấy là một kẻ nhút nhát như một con thỏ đế.Cô Thỏ ấy ở rất xa và cô không có trí nhớ lì lợm của một con voi.

Chúc MưaPN và bạn đọc vui.

_____

Nguỵ Húc.
( và sẽ Húc dài dài ... )




------------
dang son 29.06.2012 14:49:37 (permalink)
.




NGỌT ( KHÔNG BỎ ĐƯỜNG )




__________________________________________






. Thử viết cho một người em xa.



Em !


Anh đã có một buổi chiều hôm qua quá tải.Có nghĩa là quá sức.Đã có một buổi dài như sự co dãn của cây kẹo kéo.Vòng kim đồng hồ quay tròn.Anh đã mặc kệ nó.Anh nán và nán làm cho xong những việc phải làm.

Con đường đi làm về đã không kẹt xe cộ.Anh được thong dong vừa lái xe vừa nghe nhạc cổ điển ở radio Fif FM.Về đến nhà,vẫn có cái thú ngồi một chốc lát ở vườn sau nhà,nghe chim chíp chíp gọi nhau từ bụi cây mai.Muà này mà lại ấm áp,cây cối trở giấc chào xuân đến sớm.Chưa thấy tuyết như năm rồi.

Anh mở cửa phòng đọc sách,thấy mấy cái tựa sách,tự dưng cảm thấy lười đọc.Chữ nghĩa nhiều quá có khi lại làm mình nhức đầu.Người ta có thể sống vài ngày chỉ để chơi bời và hú hí,người ta không đọc cũng chả sao.Cái đầu sẽ được nhẹ nhàng đi.Ba cái mớ chữ nghĩa lý thuyết có khi chỉ làm khổ mình.

Mở pc thì anh thấy có cái thư của em.Em viết :

" Tự nhiên thắc mắc, anh còn cưng em nữa hông?
Sao lâu quá hông thấy ngọt ngào gì nữa hết?... "



Trời mẹ ơi ! Sao kỳ vậy em ? Mắc cái chi mà phải cưng em ? Em là cái gì mà anh phải nựng,phải cưng ?
Mắc chứng gì mà anh phải ngọt ngào vơí em ?

Có lẽ là em có nhiều lý do để viết và hỏi anh như thế.Bình thường anh vẫn ngọt ngào,nhẹ nhàng mà viết.Và anh có nhiều cách thức để viết.

Khi cần lý luận về một tiêu đề nào đó thì anh suy nghĩ,dùng thì giờ để phân tích và viết gọn,lạnh,khuôn khổ.Văn lý luận không cần đặt tình cảm ướt át.Khi nào làm thơ hoặc viết một bài văn xuôi tâm tình thì khác,anh cần sự mềm mỏng,anh có thể pha một tí mưa,một tí gió để làm nhẹ câu chuyện ( kể cả lúc anh muốn nổi cáu ..)

Gần đây,anh lại sáng chế ra được một môn võ Húc.Húc như một con bò rừng trước những bất công,những cái phi lý ở đời.Anh húc cả những kẻ dùng thế giới ảo như một món vũ khí hoặc trò chơi để tung hoả mù hãm hại tinh thần người khác.


Bây giờ thì anh sẽ thử ngọt ngào với em sau một đêm đã ngủ quá say và ngon.Khi viết những dòng này,anh nhâm nhi ly cà phê sữa ít bỏ đường và anh để dành đường để pha vào chữ viết gửi em.

Vậy đó.Đủ lãng mạn chưa em ? Đủ tình chưa em ?

Anh có nhiều lý do để biện hộ cho khoảng thời gian mà anh đã không thư từ cho em : - Bởi,tại,vì.....

Bởi vì anh lười.
Tại vì anh oải sau ngày làm việc.
Vì em không phải là người yêu của anh.

Ngọt ngào để làm gì,em ? Ngọt bằng chữ có nuôi mình mập béo ra tí nào không ?
Con người không dùng chữ để ăn.Con người dùng chữ để nuôi đời sống tinh thần ( Phải vậy không ? )

Vài hàng gửi em như một cách tử tế để trả lời.Hãy tự bỏ thêm đường vào ly cà phê của em.Tự bỏ mình ên.
Hãy tha thướt vơí những ý nghĩ thiện lành trong một ngày và thỉnh thoảng nhớ viết thư cho anh.Đừng bỏ đường ngọt như nấu chè vào lá thư từ xa ( anh ít khi ăn chè )

Nếu em tử tế hỏi thăm anh thì anh cũng sẽ biết tử tế trở lại.Cái gì cũng thế vì không phải mà " chợt nhiên "


Chúc em gái luôn " ngọt " và vui.







đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2012 14:55:57 bởi dang son >
thaisonthi 29.06.2012 15:29:47 (permalink)
Nắng gửi Mưa

Biết Mưa từ thuở chưa chồng
Ngàn năm vẫn thấy cầu vồng thăng hoa
Nguyện làm tia nắng xế tà
Để Mưa giăng mắc ta là của nhau !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2012 15:44:20 bởi thaisonthi >
dang son 16.07.2012 12:18:47 (permalink)
.









GIỜ EM LÀM GÌ BÊN ẤY ?







Trời vơi cơn lạnh để nhập vào bóng tối.Lên cơn thèm đi dạo.Phải đi chứ ! Đi như để trả đũa một sáng sớm đã mù mờ sương đục và lạnh rét.
Thèm đi dạo như một kiếm tìm,gặp gỡ.Thèm nghe một tiếng nói sau một ngày dài lặng im…
Thèm ,thì gọi nhỏ bạn ở đầu giây.Giọng em nhỏ nhẹ pha ấm tiếng cười.

Ừ, ừ.Em vui hử ? Em vui thì tôi cũng vui theo.
Em nói gì cho tôi nghe đi,như một chia xẻ đến từ xa xăm…Em đang dọn dẹp,em đang làm bếp,em vừa hết cúm,em …và em……

Và bất chợt hỏi em :
- Đang làm gì đó ?
- Thì….đang nghe anh nói nè.
- Sáng nay có ngoan không ? Đi lễ chưa ?

Em ngập ngừng,tôi biết mà.Em lại lười như mọi lần với đầy đủ những lý do.Bây giờ là sáng chủ nhật nơi em ở,ngày của Chúa mà. ’’ Ông ‘’ ấy có làm gì cho em giận để không chải đầu,chọn cái robe đầm để đi lễ ? Ngồi ở góc thánh đường,lắng nghe một đoạn kinh thánh,biết đâu lòng em sẽ thanh thản và tử tế hơn với mọi người chung quanh ?

- Còn anh ? Đi lễ chiều hở ?

- Không.Anh đi lễ theo cái kiểu riêng của anh.Muốn nghe không ? Anh đã trải lòng mình và xưng tội bằng những bài viết hằng ngày..
- Anh kỳ cục !
- Ừ ừ. Đã từ lâu,anh sáng tác được cách xưng tội một mình.Chuyện kín,chỉ có Chúa và anh biết.Mặt đối mặt.


Nghe tiếng cười và hình dung đến đôi mắt cũng biết cười của em.
- Đâu có ai lạ đời như anh ! Mà này,em đã ghé đọc bài viết Một Ngày,Một Tuần của anh : từ thứ hai đến….
- Ừ. Đọc đến đoạn ngày Chủ Nhật thì sẽ gặp anh ngoài cửa nhà thờ để đi ngồi quán với anh.

- Rồi sao nữa ??!!

Giữ chút im lặng để nghe tiếng sỏi kêu xào xạt dưới chân, để nghĩ đến lời một bài hát… ’’ Bầu trời nhiều sao sáng trên cao
Nhiều hơn những gì mình đã có……’’

- Em bé đang nghe nhạc hử ? Biết bài Đỗ Quỳnh Hương của Đức Huy không ?
- Hình như em chưa nghe.Hát cho em nghe thử đi ?

- Hi hi…Chỉ sợ tuyết rơi xuống nơi em ở.Thôi thì lời bài hát ấy như sau :


…….Ở nơi đây,mùa đông tuyết rơi
Buồn hiu hắt tìm về bên này
Anh nhớ em thật nhiều
Giờ em làm gì bên đó ?......

(**ĐQH – Đức Huy )

Em làm gì bên ấy ? Làm sao anh biết dược ? Cứ làm những điều em muốn. Đi làm, đi chợ, đi shopping, đi dạo và thỉnh thoảng viết cho anh vài chữ hoặc gọi cho anh. Để em vui, để anh vui.Nhưng đùng lười nữa.Hãy đi lễ xin ơn bình yên vào ngày chủ nhật và xin Chúa cho em đừng quên anh.

Thế nhé.Vậy đó.







đăng sơn.fr


dang son 03.08.2012 15:53:16 (permalink)


HẾT XÍU QUÁCH.




_____________________________________





Đọc cái tựa đề như thế là đã thấy vô duyên rồi - Hết sức vô duyên !

Chẳng ai viết một trang văn hoặc đoạn tuỳ bút,phóng bút như thế cả.Mà thôi kệ,mình muốn viết thì viết - Viết theo cái kiểu của mình cho dù là viết trong khi hết " xíu quách " sau những chuyến đi xa và có nhiều điều để kể.

( Viết đến đây thì bị ..bí rồi.Bí vì thấy cơn mệt vì thiếu ngủ kéo đến - Ly cà phê sữa đầu tiên trong ngày coi bộ chẳng có ép phê gì ( ! )


Để tỉnh ngủ thì chỉ còn một cách duy nhất : Thử lãng mạn tí đỉnh và ngọt.

Ngọt thử xem sao :



" Em bé !


Em thỉnh thoảng dở chướng hay trách anh : " Chả thấy anh viết gì cho trang blog của em,nhất là sau những chuyến đi xa và lặng im của anh ... "

Ừ.Thì vậy.Muốn trách thì cứ trách.Em bé càng trách móc nhiều thì anh càng đổ lì.Làm đàn ông thì phải lì.Càng lì càng ăn tiền.

Nói đến chữ " Lì " ,anh lại nhớ đến một chuyện xưa,xưa thời ấy - Chuyện của người ta,không phải của anh - và như sau :

... Nhà ấy có hai chị em,cô nào cũng xinh.Cô lớn bạo dạn,nhanh nhẩu,thành thạo về việc buôn bán.Cô nhỏ dong dỏng mảnh khảnh.Nhà ấy có quen một anh chàng con nhà giàu,dáng đẹp vì chơi thể thao.Anh chàng hay đến nhà hai cô và anh để ý cô em.Cô chị thì để ý thương thầm và hay xúi cả nhà làm lơ anh ta.Mỗi lần như thế,anh ta vẫn đổ lì,đến chơi.Cô em không có nhà,anh vẫn ngồi lì đọc báo,xem truyền hình.Cô chị lạng quanh anh và buồn bã trình diễn bộ mặt buồn hiu như cái bánh bao.( Đàn bà,con gái mà buồn bã quá như thế,sưng mặt giận hờn như thế thì thất tình là cái chắc theo câu nói " Theo tình,tình phớt.Trốn tình,tình theo " )

Chẳng biết cô em có tình cảm tí nào vơí anh ấy hay không.Chỉ nghe là một thời gian sau đó,cô ấy đi lấy chồng.Và anh chàng tiu nghỉu biến mất để lại cô chị buồn hiu ... "


Chuyện phim đến đoạn ấy thì đứt phim vì người xem phim là anh đã đi xa ,đến xứ người.Ở xứ người,anh lại được và bị xem thêm những cuốn phim tình của những bạn bè người bản xứ.Mỗi phim có một cốt truyện có khi na ná hoặc kỳ lạ.Lắm khi,xem xong,ngẫm nghĩ thì thấy sợ và ơn ớn chữ tình yêu.

Tình yêu là cái gì,em ?


Đã có biết bao nhiêu người viết về tình yêu.Và họ say sưa để viết.

Vưà rồi,anh gặp lại cái anh chàng " Lì " ấy.Hai người rủ nhau ngồi quán và hỏi về chuyện phim bộ đời nhau.Té ra,té ra,sau này anh gặp lại cô em ấy sau khi cô lở dở vơí chồng.Anh ta tỏ tình lại thêm một lần nữa để nghe cô ấy gật đầu.Họ lấy nhau,đẻ hai đứa con và bây giờ họ bỏ nhau,xa nhau....

Anh ngồi im,lắng nghe và thấy lạ lùng để hết xíu quách.Hết ý kiến.Thấy vậy mà không phải vậy.... Ôi ! Ôi ! Chuyện ơi là chuyện.


Tạm viết vài hàng như thế.Bây giờ thì anh ngừng gõ chữ vì có cái hẹn cho một buổi sáng đầy ấp công việc.Chúc em nhỏ vui và đừng để hết xíu quách như anh.





đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2012 16:00:24 bởi dang son >
dang son 04.08.2012 23:28:33 (permalink)
.
dang son 10.08.2012 16:28:43 (permalink)




.




Ở một ngày rất cũ, @nguyênhạ viết thư :





1. THƯ TỪ NƠI GẦN.
____________________________
- @nguyênhạ.






Anh lớn !

Anh nói em đọc văn của Trần.K.Sơn thì em chiều anh ,em đọc.

Thú thật,em chúa ghét cái giọng văn của hắn.Có cái gì đó chua cay,miệt thị.Gặp cái mặt hắn là em muốn dộng cho vài cái xưng vù. Đàn ông gì mà trây trớt.Râu ria,tóc tai um tùm.Dáng điệu lừng khừng như người mắc chứng cà giựt .Là đàn bà,con gái,ai ế lắm mơí lấy hắn làm chồng.

Em đụng hắn vài lần,nói chuyện không vô.Tính em thẳng thừng.Có sao nói vậy.Em có cái tật cũng hay húc giống hệt anh. Có một buổi chiều,không biết mắc cái chứng gì,hắn chận đường em.

- Nè nhỏ ! Đi nhậu vơí anh .


Anh xem.Vậy có chết người không anh ? Đi nhậu vơí hắn để làm gì ? Ngó hắn như gã thất tình bất chí,lãng tử giang hồ trong câu nói,trong cái nhìn... Em không ưa hắn tí nào.Thơ của hắn cũng toàn là thơ thất tình.

Hắn nói vơí em.Mạnh bạo :

- Cô ơi ! Tôi ghét đàn bà,con gái

- Bộ anh là bóng hả ?

- Không.Không mà.Tôi muốn lắm mà hổng được.Có lẽ kiếp sau thì có thể...

Em thực tế như gạo và mắm.Em không cần biết kiếp sau ra sao há.Kiếp này trả nợ chưa xong,ở đó mà....


Bây giờ nói về chuyện của anh.Anh nói muốn ra tờ tạp chí chủ đề Chúng Mình.Ra tờ tập san,tạp chí để làm gì anh ? Chữ nghĩa văn chương thời này rẻ như bèo ( như người đời thường nói - ý chỉ sự mỉa mai. )
Em thích văn chương trong một chừng mực có giới hạn.Anh đam mê lắm chỉ để khổ thân anh.Người ta gặm bánh mì,ăn giò cháo quẩy,húp phở để no bụng.Còn anh ? Anh bắt chước cái ông Nguyễn Xuân Hoàng ở báo Văn Magazine bên Mỹ để đi trên mây há anh ?

Leo xuống đất đi anh.Thanh toán nợ nần chi phí nhà cửa đi anh.Anh nói anh có người tình tên là chữ nghĩa.Em tội nghiệp dùm cho anh.

Ơ hơ ! Ơ hơ ! Anh có nghĩ là người đi bên cạnh đời anh sẽ khổ sở vì nghiệp đam mê chữ nghĩa của anh không ? Em đã ngồi vơí anh,nghe anh rên hừ hừ nói anh chán đời,chán cả thảy loài người trên quả đất xíu xiu này.Thấy anh vời vợi trước những bất công của trần thế...

Em xúi anh bỏ đời đi tu.Anh nói :

- Nhỏ nè.Đừng nói chuyện thất đức nha nhỏ.Anh vào chùa,vào nhà thờ thì mấy em bỏ cho ai hứng ? Tội mấy em...


Anh ơi là anh.
Không có anh,chợ vẫn đông.Chợ trời chữ nghĩa không cần có anh dể sống.Có mấy ai làm thơ,còng lưng viết văn để sống ? Anh không phải là một Marc Lévy hoặc là một David Foenkinos của tờ Psychologie,anh sẽ chỉ là một gã gàn bướng và muôn đời cô đơn trong cái thế giới chữ nghĩa của một Cao Nguyên,một Đông Hương vò või với chữ... Ai sẽ đọc văn của anh ? Người đời và người viết luôn hờ hững như bản nhạc tên Thói Đời.Tất cả những người bạn viết đã bỏ rơi anh khi anh đang khắc khoải vơí chữ nghĩa.Anh nói là anh cô độc khi gõ chữ trên bàn phím.

Và em thấy buồn,có khi,trên những dòng chữ ngộ nghĩnh pha chút chua chát nơi anh.

Anh à anh.Bỏ viết đi anh.Khúc bánh mì có thể làm no dạ.Chữ nghĩa của anh chỉ làm anh ray rức một mình.Khi viết những dòng này,em khóc.Và anh hiểu tại sao ....










2. THƯ
Không Gần,không Xa

___________________________________






Đáng lẽ,anh cho phép anh miễn để không trả lời vài bức thư.Bởi vì một lẽ : Ta chỉ nên trả lời khi bức thư làm ta vui lòng.

Thường thường thì anh rất ấm ức mỗi khi nhận thư của ai mà chưa kịp trả lời hoặc có khi gửi cho người ta mấy chữ mà họ lờ đi,không hồi âm....

Đọc những dòng chữ từ lâu của em về cách suy nghĩ và lời khuyên ngừng viết của em,đáng lẽ anh cáu lắm ( Vừa cáu vừa buồn cuời vì em đã thậm tệ chỉ trích gã bạn của anh - anh có tật mê bạn và hay bênh vực bạn )

Em biết không ? Ở cái cõi sống này,khi đối diện vơí những khuôn mặt của từng hoàn cảnh đời,anh luôn bày tỏ thái độ :

1. Yên lặng - Quay đi
2. Phân tích và Trả lời.


Ở lá thư nay - anh chọn cách thứ 2 .


Nhỏ nè !

Em muốn anh trả lời ra sao ? Nhẹ nhàng hay gây cấn khi em có lòng đụng chạm đến cách suy nghĩ và cách viết của anh ?

Em đã viết :

" Anh ơi là anh.

Không có anh,chợ vẫn đông.Chợ trời chữ nghĩa không cần có anh để sống.Có mấy ai làm thơ,còng lưng viết văn để sống ? Anh không phải là một Marc Lévy hoặc là một David Foenkinos của tờ Psychologie,anh sẽ chỉ là một gã gàn bướng và muôn đời cô đơn trong cái thế giới chữ nghĩa của một Cao Nguyên,một Đông Hương vò või với chữ... Ai sẽ đọc văn của anh ? Người đời và người viết luôn hờ hững như bản nhạc tên Thói Đời.Tất cả những người bạn viết đã bỏ rơi anh khi anh đang khắc khoải vơí chữ nghĩa.Anh nói là anh cô độc khi gõ chữ trên bàn phím..... "



Nhỏ à !

Anh biết như thế chứ sao không ?

Ta nghĩ gì ? Cần gì khi viết ? Ta nhìn mặt trái mặt phải của cuộc đời ra sao để viết ,em ? Và viết gì ?


Anh còn nhớ ở một buổi đêm trong góc phố Cali ngày ấy,khi tạm trốn ra vườn sau của cái hộp đêm tên là Blue Club,cô đàn bà,bạn gái và cũng là 1 người yêu hụt của anh đã nói,dù là rất vô tình :

- Tính em rất thực tế và rất vật chất.Em ghét đọc.Mấy thằng cha thi sĩ,nhà văn là những kẻ thiếu thực tế.Văn chương chữ nghĩa có nuôi ai làm giàu ?


Giữa tiếng nhạc rừng rực của rock inh ỏi loan ra vườn đầy bóng tối và mùi đàn bà của cô ấy,anh chỉ biết mỉm cười trong sự não nề thất vọng của riêng mình.Cũng may cho anh,bãi biển lúc đi dạo ngày ấy,cái cô bé đã trở thành đàn bà này không phải là người yêu thật và là người bạn đời của anh.

Ngày ấy,nàng tóc xõa ngang vai,nhỏ nhắn 16 tuổi ,sánh vai anh trên bãi cát nóng mùa hạ.Nàng theo anh lên quán nước.Hai con mắt tròn xoe ngộ nghĩnh ngồi nhìn anh chăm chăm và nghe anh nói.Nàng rủ anh xuống bãi cát,nằm dài bên anh,xoè cho anh xem cái ngón tay đeo nhẫn rồi bạo dạn nắm bàn tay anh rất lâu,rồi lại nắm tay dạo biển.Cái cảm giác ấy như một mùi gió biển.Nồng,dịu,chút bàng hoàng,chút ngây ngất.Bên cạnh cô bé tí,người lớn nào cũng biết ngây ngây....

Những ngày sau đó,anh biến mất vì cái linh cảm cho anh biết cô bé này không hẳn là mẫu người anh thích vì quá bạo dạn,ngổ ngáo ( anh thích cái gì cũng êm đềm,chầm chậm.Tĩnh ! )

Những tuần lễ sau đó,anh nghe nhiều người nói lại là cô bé đi tìm anh khắp nơi. Để làm gì ? Yêu chăng ?


Cho đến buổi đêm Cali.Nhạc hộp đêm.Mùi rươu bia,mùi phấn son,mùi đàn bà đứng sát anh như ngày cũ ở biển xưa.Lòng anh lạnh ngắt.Cô bé trở thành đàn bà có móng nhọn để tính toán và có những căn hộ cho mướn này đang rủ rỉ kể những chuyện tình ngắn ngủi của cô,cô kể về hai cái hôn nhân không thành để anh có thêm điều nghĩ lại và viết khi về đến đất Pháp.


Và anh đã viết những gì ở đây,ở đó ,em ?


Nhỏ à !

Đừng khuyên nhủ gì anh nữa,em.

Cứ mặc kệ anh để anh viết.Viết những điều mà em đã ghé mắt đọc ở đây.


Chúc Nhỏ đừng cáu khi đọc.





đăng sơn.fr
dang son 20.08.2012 01:05:30 (permalink)
..





BIỆT DẠNG
( --------------- )






_________________________________________________






Bé !



Người ta - có đôi khi - hay làm mất trí nhớ của mình.Bé biết vậy và rõ ràng là như thế.

Đã bao lâu rồi,bé bặt tin ? Bé ra sao ? Bé thế nào ? Làm sao chú biết được ? Chú có lúc nghĩ tí ti về Bé .Thấy Bé kỳ lạ như người hành tinh.Thấy Bé đáng tội và đáng bị đòn.Cũng may là chú không giống như Bé.Trí nhớ của chú vẫn còn tốt như một chiếc xe đời 1900 lâu lắm ( ! )


Trí nhớ nhắc chú gọi Bé ,ở sáng nay,trời tươi,xinh,xanh lơ :

- Nhỏ nè .Bé còn sống chứ hả ?

Nghe Bé trả lời.Giọng nhỏ xíu xiu và rụt rè .... Ah ! Ah !


Ai làm gì à a a á á như thế ? Và chú bỗng chứng nổi khùng muốn trách Bé.Chú trách thì trách nhưng chú dịu lại khi nghe Bé viện cớ để nói xạo vơí Chú : - Ah ! Ah ! Tại bé bị mất mật khẩu ở Mail nên không viết thư...


Làm sao Bé qua mặt chú được hở Bé.? Bé là kẻ thông minh,học ít hiểu nhiều.Bé dư sức làm lại cái mật mã để viết thư cho chú.Để kể về Bé.Kể về những ngày thơ thẩn ở quê nhà.....vân vân và.... v...v..

Mà thôi,Bé ơi ! Trách cứ làm gì ? Bé là Bé.Chú là chú.Vẫn thế.Bé còn ngáp ngáp,còn sống là chú vui mừng rồi.Bé nói vơí chú là Bé vừa nằm bệnh viện.Chú ừ.Chú biết bé thoát nạn và Bé còn sống. Sống vơí đầy đủ đức tin và vài niềm thương yêu làm của cải vơí đời.

Chú cười nhẹ ở máy nói.Hỏi Bé :

- Bé đi lấy chồng chưa, bé ?

Bé nói là chưa.Ừ ,thì chưa nhưng sẽ.Sẽ như thế nào,Bé ? Sẽ mỗi trưa ,mỗi chiều hai bữa cơm đầm ấm.Sẽ vui mà cười và khóc xịt sùi khi buồn há ? Nhìn cái mặt Bé là chú biết bé rất hiền lành ( bởi thế nên chú chưa quên bé trong bộ nhớ của mình )


Và chú năn nỉ Bé.Nhỏ nhẹ mà nài nỉ như khi trả giá một món hàng :

- Bé à ! Thỉnh thoảng nhớ viết cho chú vài chữ để chú biết Bé còn sống...

Bé cười hi hihi như tiếng con chuột nhỏ.Chú cũng cười hi hihih dù trong lòng vẫn còn muốn oanh tạc Bé vì những chuyện Bé dễ quên.



Vậy đi Bé .Cứ vậy mà vậy.Chú ngừng máy để làm việc.Chuyện việc làm,chuyện đời đang vật chú.



Trước khi ngừng máy,Bé hỏi :

- Chừng nào chú về quê há chú ?

- Không dám về đâu.Sợ !

- Sợ cái gì há ? Thử đi chú .



Đã nói là không rồi mà. Bạn chú,anh chú về thăm nhà rồi bị " dính " - Bé biết " dính " cái gì không ,bé ?

Dính lời ngọt ngào,dính những ánh mắt có pha đường phèn và.....


Chú nhạy cảm,ngồi ở bàn hàng quán.Chú sợ dính đôi mắt xinh như mộng.Sợ dính những ngón tay nho nhỏ và sợ mắc mưa khi ngồi bên nhau.Trời mưa liu riu tình lắm ai ơi .Làm sao mà nỡ dứt nhau ?


Chú ngừng viết ở hàng này.Chúc Bé vui.










đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2012 01:12:01 bởi dang son >
dang son 29.08.2012 12:56:42 (permalink)
.




GẦN mà như XA

_________________________







Buổi sáng.

Anh chỉ có một chút thì giờ để viết vài hàng ngắn vì có vài điều cần viết ( Viết để khỏi quên ) - Quên hay nhớ cũng chỉ là những chuyện bình thường mà thôi khi trí nhớ không còn muốn làm việc.

Anh nhớ là khuya hôm qua gọi em.Nói vài câu cho đỡ buồn.

Em ngạc nhiên,lắm lắm :

- Xời ơi ! Sao giờ này chưa ngủ ?


Anh phì cười.Người ta đã trải 1/3 đời mình để ngủ.Ngủ vùi .Anh thì cũng thế.Khi ngủ,ngủ rất say vơí những giấc mơ đủ màu và có khi toàn màu đen trắng như những khúc phim đời. Ngủ để quên vài điều cay đắng ở tình đời,tình người.

Đời đâu có tội gì.Chỉ có sự bạc bẽo ở tình người là đáng nói và đáng để quên mà thôi,em !


Có những người chóng quên trong những điều dễ quên của họ.Có khi cố ý hoặc vô tình để quên.Quên tình cho tình,quên sự ân cần tử tế của người khác đã đến vơí mình....

Chuyện đời lúc nào cũng giống nhau. Cả trên sự chữ nghĩa viết lách cũng thế.Có khi họ viết ,họ diễn đạt như thế mà không phải là thế.Sự lịch sự tối thiểu cũng không thể có ở đáy lòng của họ.

Anh gọi cho em ( vì cũng may ) - Vì em không phải là họ.

Anh nghe tiếng cười của em.Anh thì không cười được vì anh đang tập cách thức yên lành nhất để quên họ.

Quên để mà quên...







đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2012 12:58:54 bởi dang son >
dang son 03.09.2012 01:20:55 (permalink)
.





Đ ờ i Đ á V à n g


______________________________







DấuLặng thân mến _





... Anh không hiểu tại sao DấuLặng thích bài Đời Đá Vàng ( Khánh Hà hát ! )



Hay là bởi ,tại câu :


Xuống tận cùng dưới đáy
Mới thấy mênh mông rộng cõi trời
Hãy mở lòng chúng ta
Đón nhận biển tình yêu....





- Ngày xưa,mỗi lần anh nghe những Ca Khúc mang chủ đề :Bài Không tên số.... của VũThànhAn_ Lúc ấy,anh còn quá trẻ ở đất Saigòn.Tuổi trẻ của anh quanh quẩn trong cái thành phố chật chội và khói bụi.Anh thấy anh một mình,ít bạn bè..Bạn của anh đã là sách báo và âm nhạc.

Như thế.Rồi thời gian trôi trên sông.Dòng sông tuổi nhỏ lúc nào cũng êm đềm như bóng lá dươí nắng...như tiếng hò mẹ ru con trên võng buổi trưa hè.....


Lang thang như thế,có nhiều lần anh đã mất niềm tin ở người cho người.Những mặt báo thời ấy đen nghẹt mùi khói súng,bom đạn,biểu tình bạo động.Cha anh bảo anh : Con đừng theo môn văn khoa.Vô bổ ! Ký giả,nhà văn ở cái xứ này chỉ ốm đói.... "


Mẹ anh thở dài sau những bài đăng báo của anh ,bà nói :

- Con ơi ! Chữ nghĩa như thế đểlàm gì ? Chữ nghĩa không thể nuôi cái bao tử của con


Rồi có một buổi chiều ( không mưa - không bạn bè bên cạnh ) anh vào quán vắng,ngồi im nghe nhạc Vũ Thành An .Khánh Ly hát bài Không Tên Cuối Cùng.....


Anh thấy buồn,cho dù cô bạn gái của mình lúc ấy chưa bỏ anh đi lấy chồng ....


Rồi một lúc,anh thấy Vũ Thành An càng cô đơn hơn với những bài Không Tên.... Rồi sau này,ông ấy không viết nhạc tình nữa mà viết nhạc thiền ca mà bài " Đời Đá Vàng " là một hiện thể.


Em !



... Có một lần mất mát
Mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau
Mới hiểu được tình yêu....



Em ôm đàn,thử tắt hết đèn để hát lại 4 câu ấy....Hát một mình.Hát cho riêng mình.... ( thử xem sao .... )



Anh không theo thuyết hiện sinh như các bạn trẻ khác.

Anh chưa hề ôm cuốn La Nausée ( Ói Mửa - Buồn Nôn ) của Jean Paul Sartre ra viả hè của một quán cóc thời áo trắng như một số sinh viên thời ấy để ra vẻ là mình trí thức. Trí thức ( có nghĩa là bắt chước nhau yêu nhạc Trịnh, đọc Philo ,thích màu tím... ) và đồng hóa nhau hay chăng ?


Anh chỉ học nhạc và tìm hiểu ca từ nhạc theo một khía cạnh ngh ệ thuật.Người viết ca từ thì tùy theo mức độ nhạy cảm riêng mà viết.Người viết nhạc ( compositeur ) thì có thể viết và hơi ( có thể ) bị ảnh hưởng hóa từ một mélodie nào đó- Người auteur viết ca từ và người viết nhạc rất khác nhau.


Ở chủ đề " Những Câu Chuyện Nhỏ " của anh,em có lần xúi anh cứ viết nhạc.Một bản nhạc cho cha mình.


Anh thảng thốt quá lẽ .Không lẽ ,anh bắt chước VTA để viết :





BàiKhôngTêncho Cha



Chiều đang xuống lặng lẽ
Dòng sông đang trôi về
Dõi bước mình lê thê
Con nhớ đến cha
Ở cuối muà đông
Ở những ngày cũ yêu thương
Lá rơi,rụng trên đường
Con một mình vội bước
Mà trong lòng vấn vương


Con muốn viết về cha
Như một kẻ xa nhà
Rã rời trong niềm nhớ
Lặng mỏi từng xót xa


Bài không tên lần nữa
Con viết cho cha
Bằng những giọt lệ
Trên phím đàn lià xa



----








đăng sơn.fr






_

Dấu lặng,anh viết bài này tặng em




nđs.

Mientaongo.net
dang son 05.09.2012 11:45:20 (permalink)
.






...

THƯ NGẮN
cho nỗi lặng thầm







Lâu quá rồi.Có những nỗi lặng thinh.Lặng thinh cũng có nghĩa là chẳng ai còn nhớ đến ai.

Không biết có phải thế không. ? ( Cũng có đôi khi,người ta cần giữ lại những điều không cần phải nói ra.Vì,trong sự lặng thầm,ai muốn hiểu sao thì hiểu )


Viết vài hàng như thế này để chào hỏi một trong những điều lặng thinh.








đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2012 03:26:06 bởi dang son >
dang son 24.09.2012 01:08:12 (permalink)
.






Thêm ngày Mưa


_________________________









Muà thu vừa đến.Sáng lành lạnh,chiều phủ mây phùn và mưa.Mưa nhỏ thôi.Chưa đủ ướt áo.Anh không vui ,cũng chẳng buồn vì một lẽ : anh đang mệt nhoài sau một ngày quá tải.



Quá tải là sao,em ?


Hãy hình dung ra sức nặng của một chiếc xe vận tải,em chất thêm 2000 ký lô thêm vào ( thí dụ như : 100 ký buồn phiền.200 ký lo lắng, vài trăm thứ lỉnh kỉnh ling tinh loại đấm đá ấm ớ ở đời và thêm hàng chục, chục công việc cần phải giải quyết = Quá tải ! )


Đó là anh.Ngày hôm nay của anh như thế,anh như thằng điên chạy nhong nhong ngoài đường.Ngày chủ nhật là ngày của chúa,người ngoan đạo đến nhà thờ nghe kinh thánh,hát thánh ca. Anh đi ngang nhà thờ buổi sớm.Anh muốn ngừng xe,chạy vào,thắp ngọn nến,quỳ gối sám hối.




Anh muốn nói thầm vơí Chúa : " Hey ! Je viens te rendre visite - Tôi đến thăm Ngài.Ngài khỏe chứ ? "


Vậy mà,xe anh chạy ngang,anh biết các thứ đang chờ mình.Anh không nhăn,không khóc nhưng anh mệt đứ đừ.Đêm qua,anh về nhà muộn,bỏ buổi đi dạo đêm,bỏ cảnh ngồi nán lại trong vườn khuya để ngửi mùi cỏ pha sương như thường lệ.
Xe chạy,xe nhả bản tin tức loại cà giật,cà chớn ở radio,anh cáu lên,tắt nghẹn radio.Anh tắt luôn cái điện thoại di động để có thể yên tĩnh...


Em đang nghĩ là anh bị stress và anh sẽ chết vì nó ?


Không đâu ,em ơi ! Điện thoại đã tắt,thì giờ cứ việc thong thả đi ngang,anh thong thả lái xe và tránh một chiếc xe đậu giữa một ngã quành nguy hiểm đầy sương mù.Anh đã thoát hiểm như vài lần thoát.Những tai nạn,những cái chết trong tích tắc mà anh đã chứng kiến đã dạy cho anh vài bài học về sự thận trọng.


Ở chỗ làm,anh cố nở một vài nụ cười tươi sau một đêm ít ngủ.Anh nốc cạn ly cà phê dở nhất của buổi sáng và bắt đầu làm việc.Cuốn agenda,những cây bút,những bàn phím,những náo động chung quanh cứ thế lần lượt qua,qua đi.

Buổi trưa,cô bạn ghé thăm.Nàng đẹp như mỗi lần ghé.Đôi mắt xanh lơ nhìn anh :

- Anh thiếu ngủ há ?

- Bình thường....

Và cô bạn làm anh tỉnh ngủ,cô kể chuyện đời,cô có cái giọng hót như chim mùa xuân..


Anh còn công việc,anh nói vơí cô :

- Bébé,về nhà đi,chàng em đợi cơm


Cô không vui,cô trách :

- Anh đuổi em,em cáu...

- Hơ hơ..Nếu em không về,anh còn công việc,anh sẽ cáu hơn em;..hơ hơ...


Cô nhỏ đứng dậy,liếc xéo anh,cô nói cái mặt anh rất đáng ghét.


Anh biết là anh rất đáng ghét.Trời sinh anh đã như thế.Anh chỉ dễ thương khi không có điều gì làm anh bận lòng.Mà dễ thương để được gì ?


Anh ngừng viết ở dòng này cho có cái gọi là thư giãn - Đây không phải là một bức thư tình.Nếu cần viết thư tình bằng mực tím,anh sẽ ngồi lặng thinh rất lâu dươí ánh đèn dịu ,mở nhạc nhẹ và thong thả viết.


Bây giờ là buổi chiều.Nắng không đến vì mưa rơi.Ghé mắt nhìn ra khung cửa sổ,anh thấy hàng lá cây run rẫy vì gió mạnh.Anh biết một buổi tối của mình còn rất dài.Từ từ,chậm rãi thì sẽ vơi việc.Anh sẽ có một buổi khuya yên tĩnh và anh sẽ ngủ rất say - ngon.


Ngoan nhé em _







đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2012 01:14:17 bởi dang son >
dang son 01.10.2012 00:59:16 (permalink)
.





VIẾT CHO MỘT NGƯỜI EM RẤT THÂN

và rất xa....



_____________________





Em thân mến !




Thời gian trôi nhanh.Đã từ lâu,anh chẳng còn thấy bóng dáng và chữ viết của em trên các diễn đàn ở đây đó.

Thời gian vô tình như nước trôi dưới chân cầu nhưng trong anh,thời gian không hề có hiệu lực để làm mất đi trí nhớ và kỷ niệm khi em đến vơí anh qua những bài viết ,nhất là những lời góp ý chân thành của em.

Và từ đó,anh em mình hoá ra thân thiết vơí nhau.Ở em,anh có sự trân trọng.Vì có những điều thật tình đến từ em.
Từ những lá thư riêng em đã viết cho anh từ một nơí xa,nơi anh đã bùi ngùi bước chân đi để có một chủ đề mang tên : Chợt Nhiên Nhớ Nắng Saigon. Nắng Saigon gay gắt từ một sân trường thưở nhỏ,nắng Saigon đã làm anh say sẩm.

Trong những bài viết về xã hội,về tâm tình của em,anh nhận thức được giá trị của sự suy nghĩ và một niềm chân thành.Em đã không lợi dụng câu chữ hoa mỹ,em đã không ảo tính hoá cách viết của em theo một cái nghĩa nào đó của văn chương hoa dạng.

Chúng ta đã rất yêu thích những điều bình thường và rất bình dị.Câu viết của em đã nhắc anh đến những dòng sông,những đám lục bình trôi ở những buổi trưa hè ngày xưa.Qua những lời viết tâm sự,anh cảm thấy em rất sâu sắc khi kể về tình cha con,tình con cái vơí trách nhiệm và bổn phận.

Anh đã đọc rất kỹ và cảm nhận được nỗi băn khoăn của em trong khi chờ đợi cái tờ giấy xuất cảnh để sẽ sống ở xứ người như anh .Em đã hỏi anh về phong thổ ,về văn hoá và cách thức hội nhập vơí xứ người.Và có lúc em đã tâm tình vơí anh về những mối tình ảo ,về những kẻ không đủ tấm lòng chân thật để lợi dụng,vẽ vời hư ảo.


Ngày qua ngày,vì những bận rộn quá thể của đời sống riêng,chúng ta đã mất liên lạc vơí nhau.Cái địa chỉ email của em cũng đã bị thiêu huỷ sau bao lần anh bị trục trặc vì vi trùng tấn công máy để mất toàn bộ hồ sơ.Anh đã sơ hở không giữ lại địa chỉ của em và từ đó,mỗi người một phương.


Chiều hôm nay,ngồi mở lại những bài viết cũ,anh chạm mắt vào những bài viết,những lời góp ý của em trong những chủ đề cũ.Lòng bồi hồi và đã tự trách móc mình.


Em gái thân !

Anh nghĩ và hy vọng có một ngày rảnh rỗi,em lại trở về chỗ cũ,chỗ có những bài viết của chúng ta và bạn hữu ( những người bạn không ảo dạng,ảo hình để còn xứng đáng có cái tên gọi là Bạn ) ,em sẽ đọc những dòng chữ này và vào viết cho anh vài chữ. ( Chữ nghĩa chân thật có thể làm ấm lòng ) .


Ở cái thế giới Net này,anh đã có nhiều điều thất vọng đối vơí những người đã tự hào là mình biết viết,biết đọc và biết cảm nhận.Nhưng ôi thôi ! Anh có cái cảm giác về những điều họ viết là không thật.Viết để viết,để thử làm đẹp câu viết.Ôi !


Từ bao lâu nay,anh vẫn thầm phục cái thật - không Ảo - của em qua cái tên rất thuỷ chung mà em đã giữ dù viết trên bất cứ diễn đàn nào.Điều này chứng tỏ em có đủ bản lãnh để giữ em được là em và em hãnh diện vơí cái bút hiệu đã chọn.

Em gái !


Anh ngừng ở những dòng cuối.Vì nghĩ viết đến đây đã đủ.

Chúc em an mạnh trên bước đường đời và đường viết.Và chúc em mãi mãi là em.






đăng sơn.fr
( to Songngan )
dang son 09.10.2012 13:06:45 (permalink)
.




THƯ từ ở Một Nơi Rất Xa -



_______________________________________







" Tôi lạng vài vòng.Ghé vào thăm chữ của em.Trời bên tôi ở đang mưa.Sáng nào cũng mưa ( vì đang là đầu một mùa thu )


Tôi còn nhớ,có một dạo em biến mất ( Tôi tưởng em đã tan vào những mùa mưa nơi em ở ...) Bây giờ,em trở lại.Thơ em đã khác xưa.Một chút bâng khuâng,một lẽ mơ hồ như khói mây.Người ta nói đó là chữ nhập vào một khoảng khắc bâng khuâng....


Có vài người,họ nói : Đừng tin vào tình yêu vì có thể là một cảm giác,một ảo giác được tại dựng bằng ý nghĩ.

Tôi cũng nghĩ như thế khi có cơ hội viết về tình yêu.Ở thứ ngôn ngữ nơi tôi sống,một tác giả người Pháp viết cái tựa truyện mang tên :
" L'Amour ne dure que 3 ans " ( Tình yêu chỉ tồn tại chừng 3 năm ) - Tôi không biết đếm khi muốn làm thơ hoặc lẩm cẩm viết về những đoản khúc kể chuyện tình.


Và ở một khoảng khắc nào đó,tôi biết rõ : Sự kỳ bí của tình yêu đã là một huyền thoại.Mong manh,mong manh....


Vài hàng thăm trang chữ của em và chúc em mau biến vào một tinh tú khi em viết. "






đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2012 13:18:03 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 18 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9