THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 18 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 29.08.2011 16:12:21 (permalink)


hơ hơ hơ....


_________
#76
    dang son 03.09.2011 12:51:33 (permalink)





    TRỞ LẠI.



    ________________________




    Người ta có khi nói :

    - Ra đi để trở về.


    Lúc đầu,nghe thấy lạ tai lắm ! Tại sao ra đi để trở về ?


    Ở những ngày chú đã sống,chú ít khi thấy sự ra đi để có sự trở về.Có thể tại chú đã có lắm điều thất vọng trong cuộc sống rồi chăng ?

    Ngày nào ấy - Chú đã thấy những người bạn bỏ ra đi biền biệt... Đã thấy những người dễ quên nhau khi bỏ nhau...Nhiều - Nhiều lắm.

    Ngày nào ấy - Chú tìm được vài cái Web để viết bài,để tâm tình bằng chữ,có những người bạn viết đã dạo phố
    ( forum ),đã ghé thăm như một sự làm quen..Thấy vui,thấy đỡ hiu quạnh,thấy.... Và chỉ một thời gian ngắn sau,chẳng thấy gì cả.Tất cả biến mất như đường bay của một loài chim trời....

    Bầu trời vẫn xanh có khi và vẫn xám đục lắm khi.Giữa những khoảng trống như thế,chú vẫn ở lại và vẫn có thể viết một mình mỗi ngày.Chú có thể ngồi ở một cái quán vắng,nhìn ra đường ngắm thiên hạ để viết.Chú có thể đứng chờ một chuyến tàu điện bên lề đường để viết.

    Viết để mà viết - Như một cách nói chuyện với mình.
    Và như để nói :

    - Ấy ơi ! Đừng buồn mà.Đừng nhạy cảm như thế !

    Có một bài hát của Pháp mang tên : On est seul au monde - Người ta vẫn một mình.

    Bài hát đã rất buồn để kể về một người không còn ai giữa đời.

    Và chú đã nghe đi,nghe lại bài hát nhiều lần :

    ... Khi em bỏ đi
    Cả thế giới này trơ trọi
    Khi em ra đi -
    Tôi mãi là tôi - Một mình,em ơi....




    ....


    Sáng hôm kia,có cô bạn khá thân lại thăm chú.Cô cười tươi như nắng :
    - Anh.Em giới thiệu cho anh, anh bạn mới của em.

    Anh bạn ấy niềm nở bắt tay chú. Hai người trai gái ấy nhìn nhau đắm đuối.Và chú hiểu.Một chuyện tình khác được bắt đầu.

    Cô bạn chú có lối chào và hôn má lạ lắm.Cô quàng cổ,chạm má vơí nụ môi rất ngọt.Làm lần nào chú cũng thấy điếng hồn.

    Và đã có lần chú nói đùa :
    - Người ta thấy em hôn như vậy sẽ tưởng em là bồ của anh !
    - Không phải vậy sao ? Kệ họ.Đã nói rồi.Anh mà không có gia đình ,em sẽ lấy anh...

    Hết hồn :

    - Đừng nói như vậy chứ.Tội anh !

    Cô bạn nhìn chú.Cặp mắt thấy tình.Đầy - Dễ yêu !

    Rồi thôi.Cô có cuộc đời của cô. Chú có những ngày bận rộn của riêng mình.Đời sống trôi...

    Cô bạn đã vắng mặt như một cuộc đi xa.Bây giờ cô trở lại với một tình yêu mới.Cô hỏi :

    - Anh có chúc mừng cho em không ?

    - Ơ..ơ...

    - Anh xấu ! Em đâu có quên anh đâu nè.Em vẫn lại thăm anh.Thấy không ?


    Thấy.Thấy nhiều lắm. Ra đi để cũng sẽ trở về.





    đăng sơn.fr
    #77
      dang son 03.09.2011 13:09:05 (permalink)

      ________________







      ....< Nhắn Bé Mưa ....

      Khi nào Mưa trở lại đây - Để viết ?


      Nđs.
      #78
        mưa phố núi 03.09.2011 14:29:49 (permalink)
        KÍNH CHÚ !

        chú đang giảng moran hả chú? Mưa chẳng hiểu gì cả. Anyway ,tình bạn là điều tốt đẹp -và bền nhất ,bền hơn cả tình yêu. Is it right?

        sao mưa thấy dạo này dường như chú có nhiều tâm sự ,có phải chú đang yêu không? tội quá chú ơi ! cháu sợ chú lẩm cẩm mất thôi ,già kén kẹn hom.Chú cứ ở nhà với thím và bébe ,chăm sóc đàn nhím nếu rãnh rỗi hoặc là vào đây thư từ nơi xa với Mưa cùng các bạn. sao hồi này nhà chú vắng thiệt ha ,chẳng ai thèm ghé nữa ,chính mưa đây cũng thấy chán nữa là.
        Hãy kiếm những đề tài mới mẻ chút ,được không chú.Chú cứ lo làm thư tình không hà ,muốn dẹp tiệm sao.ÔNG GIÀ HƯ HỎNG.

        Cháu bắt đầu trở lại trường rồi ,sắp tới sẽ rất bận.chú đừng trách nếu thấy vắng bóng cháu.Vào đại học không còn đơn giản như hồi còn high school đậu.Trường cháu học cách nhà 30 phút lái xe. ah ,cháu quên khoe với chú đã lấy được bằng lái xe. Bữa nào cao hứng dám lái luôn qua Pháp thăm chú lắm,cho bất ngờ hén...người ta còn chưa chế ra xe bay chú ơi !
        như có cháu dám lắm đó.

        Mưa học ngành sư phạm ,sẽ làm cô giáo -gõ đầu trẻ...hihihi
        ở bên này mà gõ đầu tụi nhóc,ở tù liền a. Cháu ước chi mai mốt túm được anh nào chịu cho cháu gõ đầu để trút cơn giận ,vui hê.

        Ngày đầu tiên đi học ,chú còn nhớ cảm giác đó phải không? lòng cứ bỡ ngỡ ,lâng lâng như con diều gặp cơn gió cả vậy.
        nhân ngày đầu năm học hát tặng chú và các bạn có cùng tâm trạng.

        đây là bản HƯƠNG RỪNG của vùng cao,mưa quên mất của ai.

        Hôm qua em đến trường -mẹ dắt tay từng bước...ơ !
        Hôm nay mẹ lên nương -một mình em đến lớp.

        Trường của em be bé ,nằm lặng giữa hàng cây...ây..i
        Cô giáo em tre trẻ ,dạy em hát rất hay...ay

        Chim đùa vui trong lá ,cá dưới khe thì thầm
        cọ xoè ô che nắng-râm mát đường em đi.

        Hương rừng thơm đồi văngvangăngắng...nước suối trong rì rào.
        Nhạc rừng vang theo giogioó...em đến trường vui sao

        cháu đoán là chú chưa từng nghe bài này đâu.Vui khoẻ luôn chú hỉ !




        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/82590CCCF42B4518ADBB0670A55B12A0.jpg[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2011 14:31:14 bởi mưa phố núi >
        Attached Image(s)
        #79
          dang son 09.09.2011 15:53:20 (permalink)







          VẬY MÀ KHÔNG PHẢI VẬY ĐÂU...



          ___________________________________________








          Bé !


          Sáng thứ năm vừa rồi,chú tưởng là mình sẽ có một ngày nghỉ phụ trội.Tất cả đã sắp xếp theo dự định.Định như thế để đi thăm thằng con trai Bébé của chú ở thành phố thung lũng .

          Thứ năm và mưa đầy ngập sáng thứ năm.Mưa cuối hạ như thế vẫn quyến rũ chú khi chú nghĩ đến ngày hôm sau được trở lại cái quán cà phê mở sớm,ngồi sau khung của kính,đọc báo,nghe nhạc và hí hoáy viết vài điều ở cái bloc note.Sẽ thú vị lắm với vài thứ yên ả như thế.

          Vậy mà không phải vậy.


          Tối thứ tư - Trời đã muộn.Điện thoại báo tin khẩn cấp : Cái gã bệnh nhân chuyên gia thất tình,chán đời triền miên của chú đã đâm đầu vào xe Tram điện để mong tìm cái chết.Và hiện gã đang được cấp cứu nằm phòng hồi sinh.Nhà thương nói là sáng thứ năm cần chú có mặt.

          Chán mớ đời.
          Chú đâm ra bực bội không ít.Không bực vì mất một ngày nghỉ nhưng vì cái tật khoái tìm cái chết của gã đàn ông ấy.Hắn còn trẻ quá.Lại đẹp trai.Chỉ có tội là yêu ai cũng bị người yêu bỏ rơi và sinh ra chán đời bỏ cả công ăn việc làm... Hắn đã tìm đủ mọi cách để quậy phá và được rủ mục.... ( ! - ! - ! )



          Sáng thứ năm - Chú để gia đình lái xe đi xa một mình. Chú chạy đến thăm Gã chán đời.Đúng là sống chết có số mạng.
          Gã khùng đã tỉnh,chỉ bị thương ở vai và cánh tay mà thôi - Chiếc xe kềnh càng loại của Germany cứng cáp như một chiếc xe tăng đã cứu mạng hắn.

          Gã chán đời méo mó,thều thào :

          - Biết vậy ,tôi dùng cái xe nhỏ hơn.

          Chú làm mặt sưng.Chú giận sau khi đọc bản tường trình bệnh lý của gã thêm một lần nữa.Và nghĩ trong đầu là sẽ gửi Gã nằm ở viện tâm thần ít nhất là 3 tháng.

          Trường hợp của cái Gã này giống y như một cuốn phim của Lino Ventura và Jacques Brel đóng.Phim tên là L ' Emmerdeur- - Kẻ gây phiền toái -
          Cuốn phim thuộc loại Comdie - Dramatique này kể chuyện một anh chàng rất yêu vợ ,đang xây nhà cửa thì bị vợ chán ,vợ bỏ.Anh mướn cái phòng hotel để treo cổ tự tử một cách ồn ào thì cạnh phòng có gã giết mướn đang chuẩn bị một cuộc ám sát.Để có thể yên ổn thi hành phận sự,tên giết mướn phải tìm đủ mọi cách cứu anh chàng thất chí ấy.....



          &&&




          Rồi từng ấy công việc cũng phải qua đi.Gần giờ ăn trưa,chú ghé cái hãng sửa xe để lấy cái bánh xe bị xẹp lốp bỏ sửa từ mấy ngày trước.Chú đứng chờ thật lâu trước cửa cái Atelier thì thấy mấy người thợ.Họ nhẩn nha đứng tán chuyện với nhau chẳng ai ngó ngàng đến khách.

          Không thích phải chờ chực như thế,chú cáu lắm vào phòng tiếp tân,phàn nàn vài câu với người quản lý.Ông ta chạy ngay sang xưởng.Chỉ một thoáng sau,ông ta cáo lỗi vì cái bánh xe đã chưa có sẵn.Và đùng một cái,có một anh thợ mặt mày dữ dằn. - Người Châu Phi Ả Rập - nhảy bổ ra trước mặt chú.

          Giọng anh ta gầm gừ,lớn tiếng như muốn ăn thịt khách :

          - Này ! Ông đã nói gì vơí Chef của tôi để ông ấy mắng la tôi ? Tôi bảo cho ông biết.Nhìn kỹ cái mặt này.Không phải là dễ bắt nạt đâu nha ...

          - Này ! Ông hãy ăn nói cẩn thận vơí khách hàng.Hãy dổi lại cái giọng diệu của ông.

          Gã thợ du đãng xấn đến như muốn đánh nhau.

          Ông Chef dằn giọng ,đuổi gã đi và thử làm nguội khách đang sững sốt :

          - Ông nè .Hãy tha lỗi cho hắn.Có lẽ hắn đang bị hành vì kinh nguyệt không đều.


          Chú cáu,giận và nói nếu là chú,chú sẽ đuổi người nhân viên như thế ngay lập tức.Sau khi chờ xong cái bánh xe thì ông Chef cười xã giao và không lấy tiền vá bánh như để chuộc lỗi.Ông đích thân mang bánh xe ra và bỏ vào cái cốp xe của chú.

          Đã hả cơn,hạ hoả,chú bắt tay ông và nói có dịp sẽ trở lại. Chú thích người biết điều.


          &&&



          Chiều muộn.Về nhà.Chú vào văn phòng mở máy.Máy vi tính hỏi :

          - Ông có một cái thư từ diễn đàn ( ..... )- Có muốn đọc không ?

          - Muốn.


          Và chú đọc. Cái thư của một người độc giả tên con gái.Cô ta viết :

          " Hình như Anh bị bồ đá ! ...hahaha...ai biểu ham vui chi? Phục anh luôn - Sao mà đa tình dữ ác. "


          ......


          Biết trả lời gì ? Nghĩ gì ?

          Bình thường ,chú ít khi dùng chữ ĐÁ . ( Bị bồ đá ) - Và thật ra mà nói,từ ngày làm thanh niên và đàn ông đến nay chẳng ai đá chú cả.Và khi yêu ai,chú cũng chưa từng ..đá ai.

          Nói về cái chữ Đá quái ác này thì chú nghĩ đến sự bầm dập của cuộc đời.Ừ.Cuộc đời không đá chú.Chỉ làm chú bị bầm dập mà thôi.


          Nhưng sau khi bị tả tơi hoa lá cành,chú vẫn đứng bật dậy.

          Và chú nói nhỏ vơí cuộc đời rằng : " Nè ! Thấy vậy mà không phải vậy đâu. "








          đăng sơn.fr
          #80
            dang son 10.09.2011 13:01:00 (permalink)






            CÓ KHI ....





            -----------





            Có khi buồn.

            Có khi vui


            Và có khi cũng biết giận. - Mà giận thì làm gì được ai ?

            Người ta nói buồn vui là sự tự nhiên đến từ tâm trạng của mỗi người.Vui từ một câu nói khôi hài,vui từ một bức thư thăm hỏi nhau - Vì chữ nghĩa có sức mạnh và sự ấm áp riêng của chữ.Chữ được chuyển đến từ tâm hồn.

            Buồn ư ? Thiếu gì dịp để buồn.Buồn vì mất việc làm,vì mất tình yêu,vì khi bị phụ rẫy và vì.... vì nhiều thứ khác.Người nhạy cảm quá đáng ( đa cảm ) thì có thêm cả ngàn ký lô mang tên nỗi buồn không tên.Mưa nhiều quá cũng buồn - Người ta ỉu xìu không cười với mình,mình cũng buồn....


            Có cô bạn nhỏ rất thân trách tôi - nhè nhẹ - mà trách :

            - Em có cảm tưởng là anh rất vô cảm,anh lạnh với các người bệnh khi họ đến gặp anh...

            Ngạc nhiên quá đỗi :

            - Sao em biết ?!

            - Đọc các bài viết và mẫu đối thoại trong phòng mạch Psy của anh thì rõ ...
            Anh biết không ? Những người đến gặp anh,họ luôn cần một hơi ấm của tình người.....


            Cái cô bạn nói không sai.Tôi có cái cảm giác là tôi đã lạnh lùng như một mùa đông có tuyết.Khi tôi học và mòn dũng quần ở ngày xưa,khi tôi chăm chú với cái việc làm không đơn giản của mình,tôi phải giữ một khoảng cách cần thiết để có thể giữ đuợc một sự khách quan nào đó khi trực diện các vấn đề.Người ta, các vị thầy của tôi không biểu lộ cảm xúc khi dậy học trò.Thầy nói : " Hãy dấu đi cái vui buồn của mình trong khi lắng nghe... "

            Tôi đã nghe nhiều thứ.Lắm lúc tôi thèm nghe đầy tai những điều có thể làm tôi vui.Người ta đến gặp tôi không phải để nói về những điều vui.Để khỏi bị sự buồn phiền xâm chiếm,tôi phải sử dụng cách đóng lại cánh cửa tâm hồn của tôi.

            Sau những giờ giấc làm việc như thế,tôi tìm được cách thức khác để giải buồn.

            Và tôi viết....




            đăng sơn.fr


            #81
              mưa phố núi 11.09.2011 14:08:57 (permalink)
              TẾT TRUNG THU
               
              tết trung thu em rước đèn đi chơi ,em rước đèn đi khắp phố phường
              đèn ông sao với đèn cá chép,đèn xanh lơ với đèn tím tím.Em đốt dèn này đến cung trăng...
               
              Vài hôm nữa là đến trung thu rồi ,Mưa không còn bé bỏng để được rước đèn đi chơi như hồi còn nhỏ.Dẫu sao bánh trung thu vẫn là món ăn khoái khẩu.Mấy hổm rày nhà Mưa được mùa bánh trung thu.Ai tới thăm bố mẹ cũng để lại một hai hộp bánh.Bánh được sản xuất tại khu Bosla với các danh hiệu nổi tiếng Mỹ Hiệp ,Đông Hưng Viên ,
              của các nơi khác mang đến Huy Ký ,Sun Moon.Trong chợ còn bày bán đủ các nhãn hiệu mẫu mã rất đẹp.Bánh made in Viet Nam có Đồng Khánh ,made in China Hong Kông moon ,Tứ đại Mỹ Nhân...vv...
               
              Sống ở nước ngoài ,vui nhất là những dịp lễ lộc như thế này để Mưa được thấy lại không khí hồ hởi của Sài Gòn năm xưa,để thấy rằng chúng ta đi mang theo quê hương trên mỗi dặm đường ,để hiểu rằng quê hương vẫn sống mãi trong ký ức chúng ta.
               
              Mưa ăn bánh trung thu thay cơm rồi.
              Sáng bánh dẻo hạt sen,trưa bánh nướng thập cẩm,chiều lại bánh dẻo đậu xanh thêm hai trứng.Bố Mẹ cữ ngọt không dám ăn,lỡ như ăn không hết bỏ đi thì phí quá.Ở quê nhà có những đứa bé không hề được ăn bánh trung thu.Cũng may mà một năm chỉ trung thu một lần.Nếu không ,Mưa không còn là Mưa bé bỏng nữa,mà thành Mưa ú nu mất thôi !
               
              Chú Đang Son ơi  ! chú có thích ăn bánh trung thu không? cháu mời chú nhé ,chú thích loại nào vậy? bánh dẻo hay bánh nướng.
               
              Mưa có một cái to tổ bố như cái dĩa bàn vậy ,thấy ở ngoài hộp đề : thập cẩm ngũ vị vi cá lạp xưởng...thiệt đúng là tả pí lù mà.Nhìn cái bánh mà thấy hãi không dám ăn đâu.Mưa pha trà ngon lắm ,mời chú xơi bánh rồi  uống trà hương Ngâu đặc sản của phố núi.Cháu mời chú dùng trà kiểu Bắc của chú bằng chén hạt mít nhé.À quên nhà cháu có cả trà móc câu Thái Nguyên nữa đấy,chắc hợp gu chú hơn nhỉ ?
               
              Cháu đi chợ thấy có bán lồng đèn trung thu bằng pin điện,hình dáng rất phong phú.Từ cô mèo Kity ,chú chuột Micky,xe hơi ,trực thăng...Chỉ cần turn nút on thì đèn sẽ sáng chớp chớp rất ngộ nghĩnh ,còn phát ra tiếng nhạc nữa.Mưa cầm lòng không đậu cũng mua một cái về chơi.
               
              Tụi con nít bây giờ sướng thật,cái gì cũng bằng điện ,bằng pin.Đồ chơi điện tử ,game boy ,internet...nhưng cháu lại nhớ tuổi thơ của chàu ngày xưa hơn.Mặc dù không có gì cả,lổng đèn giấy chơi chưa đến đâu đã bốc cháy hoặc tắt đèn cầy.Không cell phone,không email nên con người dùng ngôn ngữ và con chữ để đến gần với nhau hơn.
               
              Điện tử hiện đại khiến con người cứ xa nhau dần dần chú nhỉ ?
              Chú ăn bánh của Mưa mời nghe,ngon lắm đó.Tiện tay cháu turn on cái lồng đèn con dế mèn cho chú xem nhé.Kìa ! nó hát nữa kìa.
               
              bóng trăng trắng ngà ,có cây đa to
              có thằng cuội già,ôm một mối mơ...
               
              lặng nghe trăng gió bảo nhau
              chị kia quê quán ở...ơ đâu ?
               
              gió không có nhà ,gió bay...ay đi xa
              điệp điệp ,trùng trùng ,tìm một mối tơ...
               
               [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/1AC3F5B0D9D64E1981DE6C743D79C133.jpg[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2011 14:18:37 bởi mưa phố núi >
              Attached Image(s)
              #82
                dang son 11.09.2011 22:14:49 (permalink)







                TRĂNG TRÒN MƯỜI SÁU.


                ______________________________________




                Với cái tựa như trên để có vẻ là à la mode.Để có vẻ ta đây vẫn còn gớm phong độ để theo kịp đám trẻ ( Có nghĩa là ta cũng hiện đại như ai - cũng biết chơi game vidéo - dù chơi dở ẹt - ta cũng biết cách viết kiểu chữ SmS,cũng biết xài Ipad - Iphone vù vù,và cũng biết xài cả email,web cam ,internet ... )

                Nói như thế - Viết như thế cũng có nghĩa là ai sao ta vậy,gió chiều nào thì ta che chiều nấy..Ôi ! Ôi ! Những cái tân tiến quá độ - Hiện đại thì hại điện !


                Hôm nay,được về nhà sớm.Tự dưng trở chứng nói với nàng nhà là no rồi < Chỉ thèm bánh trung thu thập cẩm mà thôi < Nàng nhà chiều lòng mang ra nguyên cái để chàng ăn trừ cơm.Cha mẹ ơi ! Bánh thơm ngon,ăn xong lại thấy bớt ngon vì cả gan chơi nguyên cái. ( No mất ngon - Giận mất không ! )


                Leo lên văn phòng ,mở máy sớm hơn thường ngày thì đọc được hàng chữ của cái cô nhỏ tên Mưa Núi.Lần này thì thấy cô nhỏ dịu dàng,hiền lành hơn bình thường với mấy hàng chữ viết về trung thu,về những hiệu bánh thơm ngon,dịu ngọt và cô còn nhắc cả về vài loại nước trà.

                Đọc - Nhẩn nha mà đọc thì cảm thấy mình được trẻ lại như ngày nào còn thơ ấu... Ngày ấy,chỉ chờ dịp trung thu để xúm xít mua những con thú đủ màu sắc được nhồi bằng bột.Chỉ chờ đến chiều tối để lũ lượt sắp hàng cùng lũ trẻ con hàng xóm đi rước đèn. Biết bao nhiêu cây nến đưọc thắp sáng,biết bao nhiêu cái lồng đèn bị cháy vơí gương mặt méo mó...

                Kỷ niệm thời thơ ấu lúc nào cũng đẹp.Đẹp và thơm như mùi tóc có mùi bồ kết của mẹ yêu dấu.Đẹp như đôi mắt cha nhân từ nhìn con khi cho con tiền mua chiếc lồng đèn để có cái chơi cùng chúng bạn.


                Cám ơn dòng chữ của cô nhỏ người dưng để tôi có thể viết những dòng này với đôi mắt cay ,cay - Vì tôi đang nhớ lại một thời nào ấu thơ.Vì tôi đang sợ ngày tháng đang trôi nhanh.

                Đọc xong những dòng chữ của cái cô nhỏ ấy,tôi đọc thêm cái thư nhắn của cô được gủi kèm đến từ diễn đàn.

                Cô viết :

                " ... Vậy chú để Mưa ăn hiếp chú nha ! Chút xíu xiu thôi - làm dữ hôn ? Sao nghe
                ai bảo galant như tây ? CỌC NHƯ TÂY ĐUI Á ! "



                Thấy buồn cười ! Ở đời này ,dễ gì ai có thể bắt nạt,ăn hiếp ai được.Cái gì cũng nên vừa vừa ,phải phải.Ai nhân từ,tử tế vơí mình thì mình nhỏ nhẹ.Ai hung hăng,cậy thế thì mình sừng cổ ,mình sẽ Húc và Cắn...


                Đời sống này,trái đất này cần mưa và nắng.Cái gì điều hoà thì cũng đẹp và tốt.Mưa nhiều quá thì sẽ lụt lội.Nắng nhiều quá thì chết cháy,chết khô.

                Thế giới của chữ nghĩa cũng thế.Viết một cách chừng mực,dễ thương và sáng sủa thì có thể dễ thương,dễ đọc, dễ ngấm.Viết mà cạu cọ và liếng thoắng quá như cái cô nhỏ lém lỉnh đó thì có ngày sẽ bị ăn đòn,vì chủ nhà - chú - rất dễ nổi quạu và biết nhăn nhó để trả đũa.

                Dễ hiểu mà thôi : Không phải ai ở bên tây cũng biết galant.Và nếu muốn biết ga lant thì phải tu luyện rất công phu.

                Mà nói vậy để hù doạ cho vui.Trung thu đi liền với hình ảnh trăng tròn 16.Chữ thì hay đi liền vơí Nghĩa.Chúc ai có lòng đọc phần viết này cũng được tươi trẻ lại và có đưọc nụ cười rực rỡ như ánh đèn trung thu.


                Dễ thương nhé - Hiền lành nhé - và hãy đẹp như đêm trăng rằm.





                đăng sơn.fr



                -----






                < Nhắn Mưa phố....

                Chú sẽ chuyển bài viết về trung thu của Mưa đi cùng với bài viết này vào các diễn dàn khác.Như vậy,Mưa sẽ được vui lây.Và biết dâu ,một ngày nào đó Mưa sẽ trở thành một nhà văn có tác phẩm dược dịch hang tiếng Trung Hoa và Hàn Quốc ! On verra !
                #83
                  Ct.Ly 11.09.2011 23:13:40 (permalink)
                  #84
                    dang son 11.09.2011 23:19:49 (permalink)




                    .....



                    Chời ui !


                    Cả hơn nửa thế kỷ rồi mới gặp lại nàng Ct .Ly *

                    Làm mừng và quýnh quá,gửi nhầm bài thơ ướt chèm nhẹp vào trang đất này. Coi bộ không giống ai vì trật chủ đề rồi....

                    Bạn hiền Ly có thể nào cứu mạng đẩy bài thơ ướt ở trên vào nhà kho được không ?

                    Chúc Ly lúc nào cũng dễ ..ghét như vầng trăng 20.

                    Thân ái.


                    Nđs.
                    #85
                      Ct.Ly 13.09.2011 02:40:25 (permalink)
                      #86
                        dang son 23.09.2011 14:52:34 (permalink)


                        ...





                        SẼ LÀM GÌ ?
                        ĐỂ LÀM GÌ ?





                        ...



                        Để bắt đầu cho một buổi sáng đẹp,đáng lẽ ra phải nghĩ ngay đến những điều tươi,vui.Nghĩ đến đàn chim đang chào ngày mới vơí tiếng hót nhộn nhịp,nghĩ đến luồng ánh sáng đầu tiên sẽ rọi xuống bãi cỏ nhung,êm....

                        Vậy mà...Không !

                        Từ ly cà phê sữa ngon trong góc bếp yên tĩnh.Từ tờ tạp chí mới mua chưa kịp đọc cho dù nó có cái bìa hấp dẫn lắm,những cái titres lớn thấy mà bắt mắt.Tờ tạp chí đăng như thế để dụ dỗ độc giả vơí những bài viết kiểu " trời đánh ôn dịch ",để lẻo nhẻo kể chuyện tay quan lớn từ Usa được thả về và lại đang đánh vật vơí một vụ kiện về tình dục kiểu mơí....Thời đại kiểu Écologique - bảo vệ môi trường - nên báo chí lại hay đăng bài về cung cách tiêu thụ và cách giảm thiểu nạn phóng uế,thải rác.....

                        Biết rồi - Khổ lắm ! Nói mãi !

                        Cái radio quăng ra vài màn quảng cáo ầm ỉ rồi phát ra bản tin về người tử tội da đen vưà bị kết án tử hình ở Usa.Nghe xong,chú lại thấy không vui.Ngồi vào bàn giấy gõ chữ để nói vài điều , viết vài việc cần giải bày.

                        Lúc viết thì cần nghe nhạc. Lại nghe nhạc buồn, thế mới chết chứ. ( Nhạc đùng đùng của rock thì dễ làm bị chia trí - khó viết ! ) Viết xong thì click vào một bài viết của một người trẻ vì một bài viết có cái câu ngồ ngộ : " NGƯỜI TA LỚN ĐỂ LÀM GÌ ? "

                        Câu hỏi thấy mà dễ nực dù ngộ nghĩnh và có nét buồn.
                        Câu hỏi này thực ra thì không nên hỏi?

                        Thà đặt cái câu hỏi : " Sống để làm gì hoặc Ăn để sống hay sống để ăn ( ? ) " thì nghe có vẻ nhức đầu hơn.


                        Nghịch một tí cho vui.Nếu có cái câu hỏi " Lớn lên để Làm Gì ? " thì ta có thể trả lời suông tuột : - Lớn lên để tiếp tục sống và..Yêu !

                        Sống cũng có nghĩa là tranh đấu và trải nghiệm. Con người không thể nào cứ buông tay và đổ thừa cho số phận.Sống , tranh đấu và nếm đủ các mùi vị sung sướng đau khổ trên đời để già dặn hơn và mãi vươn lên.Con người sẽ không bao giờ biết hạnh phúc là cái quái gì nếu không đã đau khổ và đã ê chề.Nghịch cảnh nào cũng có một lối thoát của nó.

                        Bé biết không ? Cũng may là trong công việc làm hàng ngày của chú,đã chưa có ai hỏi cái câu " Lớn Lên để làm gì " như thế.( Nếu có,chắc chú sẽ nhăn mặt và cáu lắm )


                        Đã có lần,có kẻ hỏi :

                        - Sống để làm gì ông ? Tôi thấy đời toàn là khổ đau.

                        Chú im lặng để nghe,ngẫm nghĩ và hỏi lại :

                        - Sao ta không chết quách đi cho rồi ?

                        Kẻ ấy ngỡ ngàng :

                        - Chết không phải dễ.Tôi đã thử nhiều lần.


                        Chú ra cái điều cảm thông và nói :

                        - Vậy thì hãy thử làm cho mình sung sướng thêm được tí nào hay tí đó.


                        Nói thì dễ lắm.Và chú đã làm những điều cần thiết để hổ trợ tinh thần của kẻ chán đời tuyệt vọng ấy.Chú đã chậm rãi kể cho kẻ ấy nghe chuyện một ông kiến trúc sư bị phá sản,bị vợ và bạn thân cũng vừa là đồng nghiệp phản bội.Ông ta chán đời,tuyệt vọng xách vài hộp thuốc ngủ và chai whisky ra bờ sông vơí ý định quyên sinh. Khi tà tà uống rưọ và định nhét tất cả các viên thuốc vào miệng,ông ta sợ hãi và ngừng tay sau khi đã khóc nức nở.

                        Bây giờ thì ông ta sống và đã có can đảm làm lại từ dầu để thấy cái sức mạnh của đời sống và sự nổ lực tranh đấu.

                        Bé có bao giờ khổ sở,điêu đúng đến tận cùng chưa ?
                        Bé có bao giờ chán đời chưa ( vì tất cả một lý do khả dĩ nào đó .. )


                        Để chú chỉ cho bé một cách vui và có vẻ khôi hài lắm :

                        - Bé hãy chọn một đôi giày chật hơn chân của bé một vài số.Bé sỏ đôi giầy và thử đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ dươí nắng trưa.Sau đó,về nhà,ngồi xuống,cởi giầy,bé sẽ thấy sự khác lạ.Và từ đó,bé sẽ chẳng bao giờ muốn nghe lại câu hỏi : " Lớn Lên Để Làm Gì " nữa !


                        Viết đến đây thì cái liste nhạc ở PC của chú tự động nhảy sang một loạt nhạc Rock của Tina Tuner.
                        Bản nhạc tên Ask me how I fell tuyệt lắm.Tuyệt như cuốn hồi ký của nàng khi nàng kể chuyện đời và cái tình yêu thảm hại của nàng ở thời mơí lập nghiệp.Nàng đã bị thằng chồng da den thui hành hạ,tàn nhẫn đập tưng bừng hoa lá.Và cuối cùng,nàng vẫn kiên trì tìm cách thoát và vươn lên.Nàng chẳng bao giờ tự hỏi : Lớn Lên Để Làm Gì ?




                        Cuộc đời là như thế.





                        đăng sơn.fr

                        #87
                          dang son 26.09.2011 14:12:01 (permalink)



                          ....



                          Viết cho Những Người Thân Yêu..



                          _______________________________________________





                          1. Con gái cưng .



                          Ba có nhiều điều muốn nói với con.
                          Hàng tuần,con vẫn phone về thăm ba mẹ.Là đàn ông,ba không thể tâm tình nhiều qua điện thoại được.Ba thích nhìn vào đôi mắt người đối diện khi nói chuyện.Không thấy được đôi mắt đẹp của con gái thì ba viết cho con.

                          Con yêu.

                          Ba vẫn còn nhớ lần đầu khi con phone về lúc 5 giờ sáng :
                          - Ba mẹ cho con về Pháp đi.Học Đh bên Pháp cũng được.Con quá nhớ nhà và cô đơn.
                          - Con khỉ gió. ! Ba đã chiều con để con ở lại Usa để học.Chương trình bên ấy dễ hơn.Cấm con nhúc nhích.Học xong rồi về cũng được….

                          Con không dám cãi lời,dù sau lưng ba,con vẫn ‘’ khiếu nại và dụ dỗ ‘’ mẹ con !
                          Con thông minh lắm để biết đánh đúng chỗ yếu của cha mẹ.Nhưng ba cũng biết cách
                          ‘’ Trị ‘’ con cho đến ngày con ra trường.

                          Cứ 2 năm,con lại vác hành lý về thăm gia đình.Hình như con hơi giống tính của ba ( thích cậy quyền để bắt nạt người khác ! )
                          Lấy một thí dụ : Hôm đi chơi hè ở Marseille,con ỷ là chị Cả,mắng sang sảng vào mặt thằng em kế khi nó đổ chướng xưng mặt ,ngồi ỳ trong xe không xuống đường đi dạo.

                          Ba nhìn thấy thằng nhỏ khóc,vội kéo con ra góc đường và bảo :
                          - Khanh à ! Hãy tế nhị một tí.Con mới ở xa về, đừng mắng em vội,nó sẽ xa lánh con.

                          Chỉ chừng vài phút sau,con chạy lại,dỗ dành hôn em và làm nó vui vẻ. Bingo !

                          Con gái yêu thương !

                          Chắc con còn nhớ tấm carte Father’s day - Lễ của các người Cha - mà con đã gửi cho ba từ Usa, năm trước – Bìa carte chúc là tấm ảnh bàn tay người cha đang cột lại dây giầy cho đứa con gái nhỏ bé.
                          Con viết cho ba bằng 3 thứ tiếng :
                          < Tiếng việt của mình / Thứ tiếng mà ba đã bỏ công dạy con đọc và viết từ lúc con mới 5 tuổi : Con thương yêu ba.Chúc Ba vui,mạnh.
                          < Tiếng Pháp - Con viết : “ Papa,il faut que tu saches une chose que je n’ai pas encore te dit : Je t’ai aimé ,Je t’aime,je t’aimerai ( Con đã thương cha,con thương và cũng sẽ thương cha ) ‘’
                          Ba hiểu. Đó là tựa một bản nhạc Pháp của ca nhạc sĩ và nhà thơ Françis Cabrel,người mà con và mẹ con không hề thích khi ông ta hát.
                          Ba không cầm được nước mắt trước mặt mẹ con. Đàn ông như ba có cái tật màu mè hay giả vờ là kẻ cứng rắn ! ( Làm trụ cột gia đình mà mít ướt, ủy mỵ quá sẽ hỏng việc ! )

                          Ah ! Té ra ba cũng biết khóc như ai đó trong một bài truyện ngắn mang tên : Đàn ông cũng biết khóc. Và con gái biết không ? Cả buổi chiều hôm đó,ba nghe đi nghe lại bài Je t’aime,je……của Cabrel .

                          ‘’ Bánh Ít đi thì bánh Quy lại ‘’.
                          Có lần ba mẹ và các em sang bên ấy thăm con gái.Lúc ấy con còn độc thân. Job khá tốt, đi ăn, đi chơi nhưng con gái cũng không quên trách nhiệm và công việc,lúc lùi xe ra khỏi parking,con cắm ống nghe vào tai và hét tướng lên trong cellphone,giọng cứng,hung hãn – Ba mẹ hiểu là con đang la mắng ,rầy rà nhân viên dưới quyền.

                          Ba kiên nhẫn chờ con dịu lại trước khi vào nhà hàng ăn và nhỏ nhẹ :
                          - Bé con ! Ba hiểu con đang có nhiều việc phải lo lắng .Nhưng hãy dịu giọng trong thuật ăn nói và cách thức chỉ huy.Nếu không sẽ mất lòng, có hại về sau.Con hiểu chứ ?

                          Ba thích sự quyết định ngắn,gọn của con gái và ngừng nói đúng chỗ, đúng mức để không dùng quyền hạn riêng tư chen lấn vào công việc điều hành cơ sở của con mình.

                          Trưởng thành, đến tuổi thì nghĩ dến chuyện lập gia đình. Ít lâu sau,con điện về kể câu chuyện lạ đời như chuyện phim bộ cải lương :

                          - Ba mẹ ơi ! Có một thằng Khùng muốn lấy con !
                          - Mít ? Mỹ đen ? Mỹ trắng hay người Mể hả con ?
                          - Ba mẹ kỳ.Kỳ thị quá !Hắn là Mít giống mình.Hắn ở Cali – Los.Con thì ở tận Seatles.Xa quá là xa.Con thấy hơi khó khi phải đổi chỗ làm.Anh ấy sẵn sàng rời việc làm bay qua bên con….Ba mẹ nghĩ sao ?
                          - Chẳng nghĩ gì cả.Đó là love story của tụi con.

                          Con bé say sưa kể chuyện thằng ‘’ Khùng ‘’ cầu hôn.
                          Chàng là FBI ,xe chở nàng đang bon bon trên xa lộ,chàng bay vào line chỗ đậu , để warning,mở cửa xe,nắm lấy tay nàng và tự quỳ xuống,run run ấp úng :
                          -Em có muốn lấy anh không ?

                          Con bé ngỡ ngàng ùa lên khóc nức nở.Chuyện kỳ ! Nguy hiểm và có thể xẩy ra tai nạn ở xa lộ.

                          Ba nghe xong vừa cảm động vừa muốn lăn ra cười. Ở cái thời đại máy móc quá hại điện này mà vẫn còn một thằng khùng muốn chui vào rọ.
                          Chưa kịp mừng và cười kiểu đau lòng cho một thằng ngu muốn mất tự do thì con bé nói :
                          - Ba ơi ! Anh ấy ở bên cạnh con đây và muốn nói chuyện với ba. Ba ơi ! Anh ấy qua đây lúc mới 2 tuổi nên nói tiếng việt không khéo lắm .Ba đừng giảng bài với ngôn ngữ của Ba nghe ,sợ anh ấy không hiểu.!
                          -
                          - - Ừ.Đưa nó cho ba xử.

                          Thằng nhỏ ấp úng thấy rõ :
                          - Dạ..dạ,Chào Bác..chào chú,cháu là Trực.
                          - Chào cháu.Cháu muốn gì ?
                          - Cháu…Cháu ..muốn xin Bác cho em Khanh dọn về Los với cháu.Ba mẹ cháu sẽ phone cho hai Bác chiều nay để xin…..
                          - Liệu cháu đã suy nghĩ kỹ càng chưa ?
                          - Dạ…dạ .Kỹ lắm ! Cháu đã suy nghĩ đến mấy đêm.
                          - Con gái Bác dữ dội lắm,coi chừng nó bắt nạt mày.Sợ không ?
                          - Dạ sợ.Nhưng cháu cũng biết võ thuật và cháu có…..súng !

                          Chúa mẹ ơi ! Nó là cảnh sát…..Điệu này…………

                          Con gái biết không ? Mẹ mày teo lắm.Nghề nghiệp nó là cái nghề nguy hiểm.Lạng quạng,mày thành ‘’ Góa phụ ngây thơ’’ như chơi…..

                          Ba tin ở con gái và bản lãnh tạo hạnh phúc để sinh con đẻ cái của con.Vì ba đã truyền
                          ‘’ Võ nghệ ‘’ và các Bí quyết giữ hạnh phúc vợ chồng ngay từ lúc con mới 16 tuổi – Sau những buổi sáng chủ nhật tan lễ - Và con gái có trí nhớ rất tốt.

                          Thế là Ba mẹ và hai em trai lại khăn gói bay sang dự lễ cưới và hủy bỏ chuyến bay về Việt Nam thăm quê.Sang bên ấy, trong buổi tiệc cưới ,mẹ mày tha hồ mà hát rock với ban nhạc tại chỗ.Bố mày chỉ cần lang thang ra khu Phúc Lộc Thọ,Tiểu Saigon mua sách báo,băng đĩa và gặp lại một số bạn văn nghệ là xong. Điều ba cần nhất là truy cho bằng được hai ông bạn T.NamSơn và ngài Đức Huy .Ba hỏi Trần Quốc Bảo là ra ngay.

                          Con gái yêu ! Viết cho con vài hàng gọi là nhớ thương.
                          Và để cám ơn tình yêu của con đã trao cho ba.Có thừa lắm không với lời cám ơn của cha dành cho con gái thương quý ?

                          Tại sao cha phải cám ơn con nhỉ ? Dễ hiểu thôi mà.

                          Ngày ấy,gặp mẹ con.Cha còn nhớ lần đi dạo của ba người ở công viên mùa xuân.Con đang tung tăng ca hát.Cha đã chạy theo để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con và nhìn dịu dàng vào mắt con để xin xỏ một điều . Con còn nhớ không ,Thiên thần nhỏ xíu ?


                          Cha đã xin,nài nỉ con :
                          - Kể từ ngày hôm nay,con hãy gọi Chú là Ba nhé.Papa của con.

                          Thiên thần nhỏ ôm chầm lấy cha,vòng tay gọn quanh cổ người đã là người dưng,bá vơ :
                          - Dạ,thưa chú……ư…..ư….. Con là con gái của Ba. Ba ơi !

                          Và từ đó….Thiên thần nhỏ ơi ! Cha biết thế nào để có thể ứa nước mắt khi được gọi là Ba.


                          ….Cha tạm ngừng viết cho con ở đây để viết cho em trai con.





                          nđs.
                          #88
                            dang son 26.09.2011 14:15:15 (permalink)


                            ...

                            [size=4]
                            Viết cho Những Người Thân Yêu.




                            ___________________________





                            2. Con Trai và Những Điều Cần Kể.


                            ….Ngày con chào đời là ngày Cha sợ hãi nhất !
                            Con biết tại sao không ?
                            Trước đó mấy ngày,tình cờ cha nghe được một bài hát mang tên ‘’ Un enfant de toi ‘’.
                            Giọng người nam Ca sĩ rất hay,chuyện kể :’’ Người chồng là ca sĩ đang thâu một đĩa nhạc thì được báo tin là vợ anh đang ở nhà bảo sanh,anh bỏ phòng thâu âm chạy vội đến ,nhìn thái độ khẩn trương của bác sĩ và y tá,anh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.Người y tá đưa vào vòng tay anh đứa trẻ sơ sinh – con gái – Đó là điều còn lại duy nhất từ vợ anh,nàng đã chết khi hạ
                            sinh !
                            Chàng ca sĩ nuôi con lớn lên với sự buồn đau.Mỗi lần nhìn con gái giống y đúc như mẹ nó,anh lại buồn và tự an ủi mình ‘’ Em đã sống trong con gái của chúng mình “ – Đó là hình hài em trong anh ! –


                            Toàn ơi ! Cha không phải là ca sĩ như anh ta nhưng cha vẫn sợ,sợ muốn run người và cha âm thầm cầu nguyện để đừng bị ám ảnh bởi lời của bản nhạc.Cha nghe tiếng khóc oe oe và khi con nằm ngoan trên ngực mẹ,cha đã khóc,khóc đến nóng ran đôi má.Cha bắt đầu đếm từng ngón tay,ngón chân của con…1.2.3.4……Cha sờ làn da còn nhăn nhúm và cái đầu có nhiều tóc của con.Chân tay cha còn run nên cha chưa dám bế con,hôn con vội. Ôi ! Làm như con là một đồ vật mong manh ,dễ vỡ !

                            Cha đã cười tươi để cám ơn tất cả mọi người,cám ơn mẹ con ,cám ơn con,cám ơn cả cha nữa. Khi Thằng cu Tý và mẹ cu Tý ngủ ngon,cha lái xe chạy một vòng phố;rồi lủi vào một quán nước vắng,ngồi quay mặt ra ngoài để đừng ai thấy cha đang khóc.
                            Ly cà phê sữa ngon hơn lúc nào hết,cả bầu trời rọi nắng xanh cũng đẹp hơn mọi lúc.Cu Tý biết cha sẽ làm gì với những giọt lệ chảy dài không hử ?

                            Cha mở cuốn Thánh Kinh.Viết những lời đầu tiên để đón mừng con và cảm tạ ơn trên với lời hứa đi cạo mái tóc cứng như rể tre của cha…Và cha nghĩ đến khi con lập gia đình,cha sẽ cho con cuốn Thánh Kinh và câu viết từ nỗi vui mừng của mình…..

                            Với thời gian, để sửa soạn học lớp vỡ lòng,ngày nào cha mẹ cũng dắt con đi ngang trường mẫu giáo để chuẩn bị cho sự chia lìa đầu tiên giữa mẹ và con.Cha thấy vững bụng khi thấy con “ có vẻ can đảm ‘’ với cái cặp đeo trên vai;cặp đựng vài thứ đồ chơi và quyển tập có hình cho ra vẻ / Để con đừng giống như cha,rất yếu hèn ,khóc như mưa ở ngày đầu đi học,nghe kể cha của con đã diễn tuồng ghê gớm lắm ! /

                            Người ta nói ‘’ Con hơn cha là nhà có phúc ‘’ .Phúc đâu không thấy,chỉ nghe bà giáo,bà Hiệu trưởng gọi mẹ con đến trường đón con về gấp.Cu Tý lăn ra đất ăn vạ và luôn miệng gọi Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! - Về đến nhà,cha giận con lắm.Tưởng sao ,mầy cũng chẳng khá hơn tao thời ấy.

                            Rồi cũng xong.Một ngày kia,con mở đôi mắt tròn xoe hỏi cha :
                            - Ba ơi ! Tại sao con không giống mấy đứa bạn của con,Tụi nó mắt xanh,mũi cao,tóc nâu,tóc vàng.Chúng nói gì mà con chẳng hiểu gì cả….
                            Cha ôm con vào lòng,dắt con soi hình cha con mình trong gương để giải thích cho con biết cái gì là cái gì.

                            Hết con hỏi chuyện lại đến lượt bà cố vấn tâm lý trẻ con gọi cha dến trường :
                            - Ở nhà, Ông bà chớ nên nói tiếng việt với cu Tý.Nó sẽ không hiểu tiếng Pháp và không theo kịp chúng bạn.
                            Cha ức lắm, định húc cho bà ta vài cái.Sợ ở tù vì tội Húc phụ nữ,cha đành đánh cá với bà ta :
                            - Bà cứ yên chí. Độ chừng một thời gian ngắn là con tôi sẽ nói ào ào thứ tiếng của bà.Chúng tôi yêu tiếng mẹ đẻ,cần gìn giữ để không mất gốc bà ạ.

                            Mà thật,5,6 tuổi,con đã biết cầm đũa.Con đếm bằng tiếng việt,con chơi thêm tiếng Phú lang sa không thua thằng nhóc Tây nào.Cả năm sau, để biểu diễn tài ngoại ngữ,con nói cả tiếng tây với cha mẹ…
                            - Ba mẹ ơi ! Con gà nó tomber par terre.( Rớt xuống đất ! )

                            Mỗi lần như thế,cha mẹ lại sửa đổi,dạy con nói cho trọn vẹn tiếng nhà mình.
                            Lớn thêm tí nữa,cha đè con ra nhét dần tiếng việt vào cái đầu nhỏ xíu của con bằng cách dạy con đọc và viết tiếng Việt.
                            Con hỏi :
                            - Ba ơi.Học tiếng việt làm gì ? Ở bên này tây có nói tiếng mình đâu ,ba ?!
                            - - Bố tiên sư mày. Đọc theo tao : Cá không ăn muối cá ươn
                            Con cãi cha mẹ,trăm đường con hư.
                            Mỗi ngày một tí,thế mà cuốn tập viết và đọc tiếng việt của con đầy ấp với số điểm rất cao mà ba mẹ đã cho một cách ‘’ Gian Lận ‘’ !

                            Con lớn nhanh như thổi,tú tài xong , ở ngưỡng cửa đại học là cha thấy hơi mệt với con rồi đó Cu Tý.Con không đua đòi theo bè bạn,con trở thành ít nói trong cái thế giới trẻ….con vận lý với cha trước những ngã đường phải chọn cho ngành học chuyên môn. Ở thời đại mới, với đầu óc khá cầu tiến,cha mẹ để con tự chọn theo khả năng của các con.
                            Để nuôi con khôn lớn và cố gắng dìu dắt con nên người,cha mẹ cũng học để biết thế nào là sự tự do bè bạn,thế nào là tâm lý trẻ em và tâm lý ở ngưỡng cửa thanh niên vào đời.

                            Mẹ các con hay trách và lằn nhằn cha nghiêm khắc , hay nhăn nhó với các con và làm các con khó gần gũi.Bà luôn nhắc chừng cha là cái thời khổ sở thiếu thốn của cha bên nhà và những trách nhiệm của đứa con đầu đàn,cha mất sớm, khác xa với hoàn cảnh ấm no bên này.Quan niệm giáo dục cũng thế.Tại sao lại quá khuôn khổ với con mình ?!

                            Nhớ có một hôm,con hỗn xược với cha mẹ điều gì đó với thái độ bực dọc,cha nổi nóng,đuổi con ra đường, con đùng đùng vác cái ba lô xập cửa biến mất.Cả đêm đó,mẹ con không ngủ để than trách cha ;than vì tính nóng của cha,trách vì sợ thằng nhóc ra đường làm bậy chuyện gì ? – Nó mà có chuyện gì,tui bỏ Ông ! hu huh u hừ hừ…….

                            Sau hai ngày,cha gọi phone vào máy Đt của con.Không một tiếng trả lời ? Mẹ con quýnh quáng đủ điều : Oh ! Mon bébé,mon chouchou ! Giời ơi !
                            Ngồi yên ở một góc vườn,suy nghĩ về mình,về con cái ,về phương hướng giáo dục hòa hoãn ,tự dưng cha nhớ lại ngày xưa,cũng ngần tuổi ấy,cha cũng như con mà thôi.Muốn độc lập,tự do,muốn phản kháng lại điều lệ,kỷ luật và xác định vị thế ,căn cước của chính mình….Cha cũng giận dỗi khăn gói quả mướp bụi đời lang thang vài hôm rồi đói quá lại bò về nhà……Đi một ngày học một sàng khôn, ở nhà với mẹ ( hay với ….Vợ ) biết ngày nào khôn ?

                            Và cha biết con đã khôn hơn một tí.Cha biết con đang ở nhà thằng bạn thân nhất của con.
                            Cha biết con cần thì giờ,cha cũng đủ kiên nhẫn dùng thời gian vắng mặt con để suy gẫm và chỉnh lý !

                            Ngày thứ 3.Cha đi làm về,thấy mặt mẹ con tươi tỉnh và cha thấy bức thư và chữ viết của con trên bàn giấy.Con viết cho ba mẹ bằng tiếng tây.Con gan thật ! Tiếng người Mình để quên ở chỗ nào / Ấy lại trách ! /
                            Đại khái là con đi hoang, giữ im lặng để suy nghĩ.Sau khi ‘’ Nịnh ‘’ cha vài phát,con trách cứ cha cứng rắn với con cái,luôn luôn tự cho mình có lý và độc tài…Và cái kỳ dị nhất là con nói cha quá tự hào về bản thân trong lối suy nghĩ ! Thật thế ư ? Điệu này,nhất định cha phải chịu khó xem lại vấn đề….

                            Ừ.Cha không phải là người cha thập toàn.
                            Ừ .Cha nghiêm nghị làm con khó gần.
                            Còn gì nữa hở con trai ?
                            Cha sẽ cố gắng như bao lần phải cố gắng bằng mọi hình thức để hiểu con cái và học thêm cách làm cha…..Nhưng sẽ có một ngày,con lập gia đình và làm cha mẹ,những đứa con của con sẽ chỉ dẫn con cách làm cha và tạo khó khăn cho con.

                            Con người chỉ chứng tỏ được bản lĩnh của mình khi phải đối đầu liên tục với những khó khăn vây hãm. Làm cách nào để tìm được giải pháp một cách thỏa đáng ? Làm sao để đứng vững trong những trường hợp giữa Tình và Lý ?
                            Cu Tý ơi ! Hãy kiên nhẫn để tự rèn luyện.Còn Cha hoặc không còn cha nữa,cha biết con sẽ làm mọi cách để đứng. Đứng vững trước bão táp phong ba.Và con sung sướng nắm lấy tay người bạn đời của con,nhìn thật sâu vào mắt nàng để có thể nói « Stand by me – Hãy tựa vào anh và tin tưởng nơi anh vì em và con cái là điểm tựa và là sức mạnh của anh ‘’.

                            Giờ này.gần 2 giờ sáng.Mắt cha đã mỏi.Các con cứ ngủ ngon….
                            Trận chiến với cuộc đời của cha ngày hôm nay khá đủ cho cha để tiếp tục cách học làm Người.
                            Ngày mai,trời đẹp hay trời xấu ?
                            Trời dịu êm hay sẽ lại rơi tuyết trên con đường cha đi làm ?
                            Cha sẽ làm gì để giúp con ? Giúp con trở thành một người đàn ông với đầy đủ ý nghĩa của tên gọi ?
                            Cha biết rõ cha mẹ phải làm gì cho các con.
                            Ngủ ngon nhé .

                            Thương yêu.



                            nđs.
                            #89
                              dang son 26.09.2011 14:23:47 (permalink)


                              Viết cho Những Người Thân Yêu.

                              ...






                              3. Thằng Con út.



                              Con đã là một trong những ‘’ vấn đề ‘’ lớn của cha. Đáng lẽ cha mẹ đã ngừng sinh đẻ trong chiến thuật Kinh Tế Mới ( hạn chế để tránh nạn nhân mãn cho hậu sinh ! )
                              Thế mà mẹ có bầu. Mẹ hỏi cha :
                              - Lần này anh khoái có con trai hay con gái ?
                              - Con nào cũng được,Hay lần này đẻ thêm đứa con gái đi !

                              Nói gì thì nói ,làm sao mà chọn được gái hay trai ? Ngày xưa thời phong kiến,họ thích có con
                              Trai để nối dõi tông đường ,và có cáccthái độ nam trọng nữ khinh..Thời bây giờ thì dễ rồi.Miễn đẻ con ra thì phải có bổn phận nuôi nấng,dạy dỗ. ( Con dại cái mang ! )

                              Vậy mà con ra đời theo kiểu chớp nhoáng. Cha vừa dắt anh Toàn của con về nhà để cho ăn uống,trở lại bệnh viện thì cha đã thấy con với cái đầu rất ít tóc ngủ li bì trong nôi.
                              Cha lại gần để ngắm con.Bàn tay dài,bàn chân đủ 10 ngón cũng dài thoòng.. .Và màu da thì dĩ nhiên là…màu vàng giống cha.< Hihihi….Lỡ mà con có màu da đen thui như dầu hắc và mái tóc quăn tít thì mẹ mày chết với tao.Tao mà nổi cơn điên lên thì 10 cái nhà thương hộ sinh cũng cháy ! <

                              Cha thích nhất khi thằng anh của con lại gần và tò mò ngắm nghía con.Nó biết rất rõ con tên
                              là Duy,và con sẽ là đối thủ lợi hại của nó để chia mối lợi !

                              Vậy là con lớn nhanh theo những bước chạy nhẩy của thằng anh trai.Hai thằng giặc nghịch ngợm,thằng này bảo thằng kia lôi nồi niêu soong chảo,chén bát bày ra đất và dùng đôi đũa đánh trống.
                              Có lần cha đi làm về thì thấy cái hồ cá đổi màu kỳ lạ ! Mực của mấy cây viết màu làm đục nước,cá thì ngáp ngáp,cuốn kinh thánh lời chúa dạy cũng bị các con dìm xuống nước. Đó là chưa kể những cuốn băng nhạc bị các con phanh thây sẻ xác,cái máy hát cũng bị thằng út bẻ cong quẹo….

                              Cha mẹ chỉ la rầy và sau đó lắc đầu thở dài.
                              Luật lệ trong nhà đã có sự sắp đặt,thế mà các con cũng trả neo,trả giá cho bằng được khiến đã bao lần Chị Cả phải can thiệp :
                              - Hai em phải nghe lời,nếu không chị Bé đánh chết.

                              Cha buồn cười nhất là đêm nào cũng như đêm nào,con sợ bị bỏ vào nôi ngủ một mình trong
                              phòng.Vừa đặt lưng nằm xuống là cha nghe tiếng chân con leo khỏi nôi và chạy ùa vào phòng cha mẹ.Cha lại sừng sộ,sách cổ con bỏ vào nôi…Vậy mà thằng bébé lại leo phóc ra đứng thút thít ngoài cửa.Cha lại nhăn nhó nhỏm dậy trị tội con….

                              Khi con khoảng 5.6 tuổi thì con đã có lần muốn đảo chánh để lật đổ cái ngai vàng của cha.
                              Con ngon lành,bảnh tỏn lắm khi con an ủi mẹ sau lần ba mẹ cãi nhau :
                              - Mẹ ơi ! Ba dữ quá ! Mẹ cho ba ra đường đi,con sẽ lấy mẹ.

                              Cha đi làm về nghe Mẹ kể lại,cha thấy tức cười và thầm phục sự gan dạ anh hùng của con.
                              Chờ một vài ngày sau ;cha bế con vào lòng để tâm sự :
                              - Nè. Ở nhà này có thằng nào muốn lấy vợ của ba vậy ?

                              Con chồm người xuống đất và nhìn thẳng vào mắt cha vớí ngón tay chỉ vào ngực :
                              - Con chứ ai. Mẹ của con thì con lấy.

                              Cha sung sướng,phì cười cố gắng dùng thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất dể nói cho con hiểu ai là ai .Và cha dư sức hiểu : ‘’ Người yêu đầu đời của một thằng con trai là Mẹ nó’’.


                              Đối thủ yêu quý của cha !

                              Cha biết mà, và cha sẽ làm cho con hiểu thế nào là một người chồng ,người cha.

                              Người chồng giống như con chim đi kiếm mồi.
                              Người vợ giống như một căn nhà ấm cúng để bảo bọc con cái….

                              Thông thường và đơn giản như thế để tạm gọi là hạnh phúc và tình thương.

                              Trong cái hạnh phúc bình thường như thế,cha đã thấy con đi học về,mặt phụng phịu và nước mắt.Mẹ mách là thằng nhỏ bị cô giáo mắng và bị chép phạt. Thế ư ?

                              Cha gọi cậu sinh viên năm thứ nhất Mẫu Giáo vào văn phòng và hỏi nhỏ :
                              - Kể đầu đuôi cho ba nghe ?
                              -
                              Vừa khóc nức nở,con vừa kể :
                              - Thằng bạn trong lớp hay bắt nạt và ăn cắp viết chì màu của con,con mách cô giáo,nó
                              chối ,cô không tin con,nên con trả thù lấy lại đồ của nó.

                              - Con lấy cái gì ? Đưa cho ba xem.

                              Thằng bé móc trong cặp ra nguyên cái túi đựng đầy bút của bạn và cuốn tập viết phạt 20 lần : ‘’ Tôi không được ăn cắp ! ‘’

                              Cha xoa đầu,an ủi con và bắt con thề là nói sự thật. Cha bảo con viết thêm 20 lần nữa câu cô giáo đã bắt viết.Và cha viết vài chữ ngắn ngủi cho cô giáo để lấy cái hẹn gặp.
                              Thế là xong.Con thấy không ?
                              Mọi chuyện có thể giải quyết được khi con đã nghe lời cha quay vào lớp,gọi thằng bạn ra trước mặt cô giáo và nói rất chậm rõ ràng :
                              - Lần này thì tao trả cho mày nguyên vẹn.Lần sau tao sẽ làm mạnh hơn.

                              Khi con đến gần tuổi trưởng thành thì cha lại có vấn đề khác với con.
                              Lợi dụng lúc cha mẹ đi vắng buổi tối ,con chạy theo đám bạn trẻ đi vẽ hình màu trên tường của thành phố,thế là con và đám bạn bị bắt vào bót.cảnh sát gọi làm anh con phải đại diện thay cha mẹ đón con về nhà bằng xe đạp và mách với cha mẹ qua điện thoại.

                              Chưa kể có lần con bị xúi dại, cả gan theo đám bạn leo vào một chung cư đang được xây cất để kiếm chác mấy đồ vật dụng đem bán.Cảnh sát bắt,con nếm mùi ngủ tạm giam một đêm.
                              Rồi con bị Chủ hãng thầu đưa ra tòa với đám bạn xấu.

                              Mẹ con để tội con cho cha xử lý.Xử thì Xử.Cha cũng nghịch ngợm như con từ bé nên cha cũng quen luật giang hồ tí đỉnh.Cha bảo con gọi thằng xếp ‘’ đầu đàn ‘’ đến và làm cho nó một trận trước mặt con.

                              Còn con ? Cha xử con như thế nào ? Theo cách của con hay cách thức riêng của một người cha có trách nhiệm ?
                              Ra tòa thì ra. Cha bắt con sắp xếp đủ các giấy tờ cần thiết,kể cả các phiếu điểm chứng nhận hạnh kiểm …để gặp Bà Luật Sư.Con lẽo đẽo theo cha giữa trời đông lạnh và phải nghe lời la mắng,khuyên răn của cha dưới cơn gió lạnh.Càng lạnh,con càng thấm cái ấm áp của lò sưởi trong văn phòng luật sư.

                              Mọi chuyện cũng phải xong,phải không con trai ? Ít ra, ở ngưỡng cửa trưởng thành,con cũng đã học được vài điều cần thiết để có hành trang vào đời.

                              Lại có vấn đề khác với con nữa ở tuổi 18 của con.lấy xong cái mảnh tú tài khiêm nhượng,con tỏ ý không muốn vào Đại học như chị và anh của con.Con muốn gì ?

                              Cha đã nói chuyện xong với mẹ và cha im lặng thay vì nổi cọc lên và la hét với bản tính rất ‘’ hot ‘’.
                              Đúng giờ hẹn,hai cha con gặp nhau,mặt đối mặt trong văn phòng yên tĩnh.Con ngần ngừ tìm cách vận diễn và thuyết phục cha…..Cha hết lời phân tích cái hay ,cái dở cho con hiểu.
                              Và để kết luận,cha nói :

                              - Con lớn rồi,ba tin tưởng nơi con và để cho con tự quyết định tương lai của mình.Hãy chứng tỏ mình là người biết suy nghĩ.

                              Vậy thôi.Và con tự chạy chọt,làm bản lý lịch đi kiếm việc làm.Con học formation,con ký contrat làm hết chỗ này đến chỗ kia.Cái nghề tìm khách,thuyết phục để bán đường dây điện thoại và internet không phải dễ đâu con.Bằng chứng là con đã bị Thằng Tây xếp trong cửa hàng chơi qua mặt mấy lần.Thằng nhỏ ấy đã ra đời trước con,Cha biết nó sẵn sàng đạp đổ tất cả cơm áo của người khác để trục lợi cho riêng mình.
                              Chuyện đời và chén cơm manh áo là như thế.Cha đã im lặng nghe con thở than,bất bình trong bữa cơm tối.Mẹ con nhỏ nhẹ khuyên lơn và cố vấn.

                              Còn cha ? Cha làm gì ? Cha để yên con một chỗ dưới trần nhà. Ở trần đời,sẽ còn nhiều chuyện che mưa đội nắng.Con còn trẻ,nên thấm thía tí nữa về những bài học đời.Cha đi trước con một chặng đường để có những điều đã mong ước.Có một gia đình dưới một mái nhà và có các con thương yêu.

                              Một ngày nào đó.Con cũng sẽ học được nhiều điều bằng mọi giá và con sẽ hiểu.

                              Cha tạm ngừng nơi đây vì sắp đến giờ đi dậy tối.
                              Mình sẽ còn nhiều dịp nói với nhau.

                              Cha của con.


                              nđs.
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 18 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 268 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9