CHUYỆN ĐỜI - CHUYỆN NGƯỜI - Psy.
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 10 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 146 bài trong đề mục
dang son 08.07.2011 16:24:53 (permalink)
[Helpful answer received] / [List Solutions Only]





CHUYỆN TRONG PHÒNG MẠCH.




Ltg : Đây là những mẫu chuyện nhỏ trong một phòng mạch.
Để tránh sự hiểu lầm và kiện tụng dây dưa khó khăn (bí mật nghề nghiệp), người viết đã thay đổi tên tuổi của các bệnh nhân và những người trong cuộc.
__________________





1. NET





- Ai gửi Ông đến đây ?
- Thưa Ông, Bs Alain D'alson, tại tôi không nói rành tiếng tây.

Người đàn ông chìa tờ giấy. Chữ Alain viết rất tháu :

" Cher confrère.
Je t’envois Mr…. pour régler un petit problème familial et celui de L' Internet .
Prends soin de lui.

Cordialement."


- Ông có chuyện gì ?
- Tôi đang bị lũn cũn về việc gia đình... Vợ tôi đòi chia tay !
- Hai Ông bà hết yêu nhau rồi ư ?
- Chúng tôi ở với nhau từ 30 năm. Hai mặt con. Bà ấy hờ hững lạnh nhạt…. Mạnh tôi tôi sống, mạnh bà bà đi….

- Ông còn muốn ở lại không ?
- Muốn và không muốn.
- Ông thích gì, muốn gì ? Hãy kể về gia đình và hoàn cảnh của ông bà….
- Tôi có nhiều sở thích. Tôi làm nghề thợ sơn. Tôi yêu nghề. Vợ tôi ở nhà, suốt ngày xem Tv.
- Về nhà, ông làm gì ?
- Tôi lạng lên mạng đọc báo và tôi…..
- …..
- Tôi…. Vào các web tìm bạn bốn phương để đỡ buồn…
- Ông có kiếm được bạn không ?
- Có và không Bs ơi .
- Tại sao ?!

- Ai cũng đưa những hình ảnh tốt về mình. Có một dạo tôi chán nản.

- Ông làm gì khi chán ?

- Tôi…. tôi thử vào các web sex và tìm bạn. Tôi ngại lắm khi phải nói những chuyện này. Tôi…

- Ông hãy tin tưởng và thoải mái để nói chuyện. Hãy nhắm mắt nghỉ vài phút và nghe một đoạn nhạc êm dịu tôi sẽ bật.

Người đàn ông ngồi tựa đầu vào ghế. Hình như ông ta không lấy gì làm thích thú khi nghe nhạc hoà tấu của Paul Mauriat. Tay ông loay hoay sờ soạng cái thành ghế. Đôi mắt khép giần giật, cánh mũi nhúc nhích kiểu rất nerveux.

Nhạc ngừng với câu hỏi nghề nghiệp có vẻ rất thừa :
- Ông đến đây, tốn tiền để làm gì ?
- Thưa Ông, tôi muốn tìm cho mình một lối thoát…

- Này Ông, lối thoát không đến từ tôi mà do chính từ ông ?

- Tôi không hiểu .

- Dễ lắm ! Ông phải biết rõ mình đang bị gì và muốn gì lúc này ?

- ….Tôi… tôi…. muốn nhiều thứ lắm. Chẳng hạn giữ lại bà nhà và muốn được tự do kết bạn ở net.

- Ông lạng ở net bao nhiêu giờ một ngày ?

- Thường thì vào buổi tối. Có khi từ 9 giờ tối đến 1,2 giờ sáng vì tôi đi làm muộn.

- Ông có thử không vào net vài ngày được không ?

- Tôi có thử mà rất khó, nhất là ở các mục tâm tình về sex ! Ở đó, tôi được thoã mãn và học được nhiều điều.
- Điều gì ?
- Thoát khỏi cái tôi hằng ngày của sự cô đơn.
- Vẫn có nhiều cách để thoát khỏi cái cô đơn nhàm chán trong đời sống vợ chồng.
- Bởi vậy tôi mới đến tìm ông. Cứ làm tình trong thế giới ảo, có ngày tôi điên mất !

Đã hết giờ Consultation. Người đàn ông đứng dậy với cách bắt tay lỏng lẽo và tròng mắt đục, đôi má hóp, héo khô. Điều này chứng tỏ ông ta đã mất rất nhiều sinh lực. Cứ cái đà này thì……..





2. LANG THANG.



- Ông à ! Tôi có cái bệnh lang thang,chẳng biết đi đâu,chẳng biết làm gì.Trong lòng cứ trống rỗng...

- Thường thì Cô lang thang như thế bao nhiêu ngày trong tuần ?

- Thứ bẩy và Chủ nhật..Hoặc có khi vào những buổi chiều tan sở..

- Cô sống với ai ?

- Tôi còn ở với cha mẹ và hai em nhỏ.

- Bố mẹ của Cô có hoà thuận với nhau không ?

- Không. Họ cãi nhau như Chó với Mèo.

- Như vậy Cô không mắc bệnh gì cả.Đi về nhà hoặc cứ lang thang thêm một thời gian nữa nhưng xin cô đừng nghĩ đến chuyện '' Giết thì giờ ''.Cứ chờ nó giết Cô thì đúng hơn.

- Lời khuyên của Ông có vẻ huề vốn quá.

- Người được '' Huề Vốn '' là Cô chứ không phải tôi.Vì hôm nay tôi không lấy honoraire - Miễn phí.


Cô gái xịu mặt quày quả bước ra khỏi phòng mạch - Cô lại tiếp tục lang thang ngoài phố và sẽ có một ngày nào đó,cô giật mình nhìn mặt mình trong gương với những nếp nhăn - Khi đó,cô sẽ hiểu tại sao Đừng Giết Thời Gian ....






3. BÀ và ÔNG .



1.

< Hồ Sơ - Lý Lịch
Réf : 20100306.

-Nom,Prénom :…..
- Sexe : Nữ
- Age : 35
- Situation : Ly dị - 1 Con gái 10 tuổi.
- Particulier : Tân thời – Trưng diện - Hiện sinh - Dễ xao động….

………..

- Bà thấy thế nào từ 2 tuần nay ?
- Vẫn trong cái vòng lẩn quẩn.Tôi vẫn về thăm con gái,tên bạn trai mới có vẻ không hài lòng.
- Bà hãy nói về anh ấy.
- Hắn trẻ hơn tôi 12 tuổi,tính tình vui vẻ, bảnh trai và có vẻ chịu tôi ở khoảng đi ăn nhảy và thời trang….
- Bà nghĩ sao về tình yêu ?
- Tôi … tôi không rõ thế nào là tình yêu.Với hắn,tôi bị thu hút về vẻ đẹp và cách ăn mặc của hắn

Ánh mắt người đàn bà có nhiều điểm sáng,chỗ khoé mắt và cái đuôi măt có nhiều ánh lẳng lơ dễ bắt mắt đàn ông,nhất là những người thích chinh phục đàn bà …

Doãi cặp đùi dài,bà chồm người dáng điệu bồn chồn khi nghe câu hỏi :
- Ngoài vẻ đẹp trai bên ngoài của anh bồ mới,bà thích điểm nào nhất ở anh ấy ?
- Anh ta làm việc rất ‘’ giỏi ‘’ ở phòng the
- Khác xa với những nhàm chán ở ông chồng cũ ư ?
- Khác chứ,anh ta là người tây phương,nóng bỏng,cuồng nhiệt hơn .Vừa rồi tôi về thăm con gái, ông chồng cũ cũng nồng nhiệt không kém.
- Vậy là sao ? Thường thì sau một cuộc ly dị,người ta nên chấm dứt hẳn những đụng chạm thể xác với nhau.Hay là bà muốn tái hợp với chồng cũ ?
- Tôi vẫn còn yêu ông ấy - Mối tình đầu – Nhưng lại không chịu nổi sự ngăn nắp khó khăn của ông ta. Ông nghĩ sao ?
- Chẳng nghĩ gì cả.Công việc của tôi là lắng nghe và phân tích để giúp bà tìm giải đáp.Mọi việc đều do tự bà suy nghĩ để biết mình muốn gì và làm gì ?
- Tôi quá rối trí,chẳng biết thế nào ! Với anh bồ mới,chỉ là tạm bợ cho vui để quên mình đang buồn rầu.

5 cái cd được đặt lên bàn để người đàn bà chọn nghe loại nhạc mình thích,bà ta loay hoay một lúc rồi chọn cái đĩa nhạc hoà tấu .Bản Feeling được vặn hát nho nhỏ, đôi mắt bà nhìn mông lung lên trần phòng mạch,những giọt lệ lăn dài xuống từ đôi mắt được trang điểm khá đậm nét.

- Bà nghĩ gì khi nghe bản nhạc này và khóc ?
- Tôi..tôi đang nhớ lại kỷ niệm cũ với ông chồng. Đời sống vợ chồng,dù có bỏ nhau cũng là một sự khó quên.Phải không Ông ? Ở không được,nấn níu cũng chẳng xong.

Mắt người đàn bà thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.Dòng sông có bóng chiều xuống dưới hàng cây xào xạc gió.Xa xa,thấp thoáng vài cặp tình nhân đi bên nhau,tay trong tay.Dường như bà đang muốn tìm lại hình bóng mình giữa những cặp tình nhân ấy.Hạnh phúc cũng là điều ảo tưởng để dễ vỡ ! Muốn tìm hạnh phúc,thiết tưởng con người đừng hoài vọng tìm nó.Hạnh phúc chính là điều thanh thản phải nên có nhất trong lòng.





2.



Người đàn ông ngồi xuống ghế sau cái bắt tay rất chặt.Mắt ông đượm vẻ buồn nhưng ánh nhìn rất thẳng.

- Ông thấy thế nào từ 2 tuần nay ?
- Vợ tôi vẫn về thăm con,chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bình thường
- Ông hãy nói về bà ấy .

- Tôi thấy cô ấy trẻ ra,có vẻ hấp dẫn hơn.
- Hấp dẫn về điểm nào ?
- Từ cách ăn mặc đến dáng điệu…Tôi thấy mình hào hứng hơn và muốn chinh phục lại cô ấy dù biết cô ấy đã có thằng bồ mới.
- Chinh phục theo kiểu nào ?
- Theo kiểu hẹn hò đuổi bắt
- Như những người mới yêu nhau ?
- Vâng.Bây giờ thì tôi mới hiểu,cô ấy không phải là type người để làm mẹ và làm vợ,chỉ nên là người tình đi rước đèn.Theo Ông thì có muộn lắm khi hiểu ra lẽ không ?
- Muộn và không muộn.Nhưng tuổi trẻ của thời gian là những điều muộn màng để bắt đầu lại từ đầu.
- Điều ông nói vừa khó hiểu và cũng dễ hiểu.Tôi đã thử làm lại từ đầu với vài người đàn bà khác nhưng cũng không thành.Chỉ xem như chuyện chăn gối qua đường.

- Ông có nghĩ đến việc tái hợp lại với nhau không ?

- Tôi thấy khó,khi cô ấy trở về,tôi biết mình sẽ không thể quên thằng bồ của cô ấy trong đầu mình.Tôi không thích vớt lại của thừa.Thôi ,chào ông và cám ơn sự chú tâm của Ông để giúp cô ấy lấy lại tâm trạng thoải mái.Lần sau tôi không đến đây nữa,lần này vì do sự yêu cầu của ông mà thôi.Tôi không bao giờ tin các Nhà chữa trị tâm lý có thể giúp người bị mất tình yêu tìm lại tình yêu ở thưở xưa.


- Tôi đồng ý với Ông.Tình yêu cũng là một phép lạ,tôi nghĩ,và phép lạ có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào.Chào Ông.





đăng sơn.fr

#1
    dang son 08.07.2011 16:27:35 (permalink)




    4. DẤU HỎI.



    - Tôi có chuyện khó xử.Nhờ Ông giúp .
    - Xin Ông cứ kể


    Người đàn ông vạm vỡ ngần ngừ trong giây lát,rồi kéo ghế ngồi xích lại bàn giấy.Bàn tay ông ta đan vào nhau,chiếc nhẫn cưới bám chặt lấy ngón tay áp út.

    - Tôi góa vợ đã hơn 10 năm nay,vợ chết, để lại đứa con gái nhỏ,tôi gà trống nuôi con,không cặp với ai,cũng không có ý nghĩ lập lại gia đinh vì tôi vẫn còn đầy ấp hình bóng vợ trong đầu.Con gái tôi càng ngày càng lớn,trông giống mẹ như đúc,năm nay cháu vừa 18 tuổi.Siêng học và không có bạn trai….
    - Vậy là trong nỗi cô quạnh , ông có được hạnh phúc !
    - Có và không ông ạ.Bao lần tôi hỏi ‘’ Sao không thấy con có bạn trai đồng trang lứa ? Con gái trả lời ‘’ Con muốn ở với ba suốt đời.Vả lại chẳng có người con trai, đàn ông nào có thể thay thế ba được ? Ông hiểu vậy không ?
    - Tôi có thể hiểu…Đại khái con ông xem ông là thần tượng và chỉ nghĩ đến ông…

    Người đàn ông cúi đầu,thở dài buồn bã :
    - Nhưng tệ hại là nó cứ đeo cứng tôi như một đúa trẻ chẳng rời.
    - Cô ấy có ghen với những người bạn gái của Ông không ?
    - Có Ông ạ.Những người bạn khác phái dù cởi mở chân thành nhất cũng bị con nhỏ nhìn bằng cặp mắt đối nghịch.

    - Ông phải làm gì ?
    - Thật tình tôi không biết phải nói gì ,làm gì ( ? ) Ông có thể phân tích cho tôi cái trạng thái lạ lùng và tật chiếm hữu này không ?
    - Theo tôi biết thì tình yêu và người đàn ông đầu đời của một đứa trẻ phái nữ là Cha của nó.Có nhiều người cha cũng chỉ muốn độc quyền đứa con gái của mình.
    - Tôi..tôi..

    Người đàn ông nín bặt sau chỗ ngập ngừng khá lâu rồi nói nhỏ như tự thú :
    - Tôi..có cảm tưởng nó lẫn lộn trong tình cảm mới lớn và rất xúc động khi nó nói nó yêu tôi.
    - Yêu theo nghĩa nào ?!
    - Theo cả hai nghĩa tình cha con và tình yêu nam nữ. Xin Ông suy nghĩ và giúp cho chúng tôi. Tôi sợ nhất cái tội Loạn Luân !
    - Trường hợp này hơi khó cho tôi.Vậy để tôi ghi mấy chữ cho người bạn đồng nghiệp. Ông đưa cháu lại Phòng mạch của Ông ấy ,càng sớm càng tốt.

    Người đàn ông vẫn giữ nét buồn rầu ,cầm tờ giấy có ghi vài hàng như sau :
    ‘’ Cher Alain d’Alson.
    Prends soin de Mr…et sa fille pour les aider.
    Je compte sur toi.
    Cordialement. ‘’



    ......




    đăng sơn.fr

    #2
      Vách Cũ 09.07.2011 00:42:31 (permalink)
      Vừa đọc vừa suy nghĩ .. và .. thỉnh thoảng bật cười .

      Xong, đứng lên lẩm bẩm - hóa ra .. cuộc sống là một đống bế tắc !

      Nhưng, nói gì thì nói - vẫn phải cám ơn anh Đăng Sơn .. vì .. tìm thấy cả khối đồng minh .


      Mà anh Đăng Sơn ơi,

      Có thể nào anh cho chú thích Việt ngữ kèm theo bản Pháp ngữ được không anh . Cám ơn anh nhiều . ( Tại vừa đọc vừa tra tự điển thấy khổ quá . )
      #3
        NgụyXưa 09.07.2011 09:42:51 (permalink)
        "CHUYỆN TRONG PHÒNG MẠCH" đã được mang vào thư viện.
         
        Xin cám ơn tác giả.
        #4
          dang son 09.07.2011 12:35:00 (permalink)





          .... Phải thú thật là đã vui khi có những " đồng minh " ghé mắt đọc.


          < Anh Vách Cũ : Đời sống có những điều khó nghĩ và khó xử,nhưng thế nào vẫn có cho mình những ngõ,những con ngách để giải quyết các vấn đề. - Lần sau sẽ có ghi chú từ những câu Pháp Ngữ - Xin anh yên tâm.Chúc anh vui khi đọc.


          < Anh Nguỵ Xưa : Đố anh,người viết sẽ nói gì để cám ơn anh ( .... ? ? )
          Chúc anh và gia đình an mạnh.


          Thân Ái.


          Nđs.




          ..........
          #5
            dang son 09.07.2011 12:47:08 (permalink)





            5. BIẾT .






            Chiều chưa rơi,chiều sẽ rơi.Rơi như ánh mắt buồn của đồng nghiệp.
            Đồng nghiệp ngồi xuống ghế,mắt đăm đăm nhìn đống giấy tờ trên bàn giấy,cô hỏi :
            - Có khi nào anh thấy chán công việc ?
            - Tại sao ? Hỏi như thế là tại bạn đang chán đời ?
            Người đàn bà đẹp, đẹp hơn với đôi mắt buồn dưới ánh đèn dịu,nàng đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa trước vầng trán :
            - Trả lời tôi đi ?
            - Bạn đang định chẩn bệnh cho tôi đấy ư ?
            - Tôi chúa ghét những câu hỏi thay thế cho câu trả lời.
            - Tôi chúa ghét những ai đi lòng vòng ngoài câu chuyện ! Đang thất tình phải không ?
            - Sao ông biết ?!
            - Hahaha.Bạn lại tự mình rơi vào cái bẩy kiểu câu hỏi trả lời cho câu hỏi rồi.

            Người đẹp cũng cười,người đẹp đang chán cái trò chữa bệnh ‘’ điên ‘’ của thiên hạ và hình như nàng cũng đang ‘’ nhuốm mệnh’’ !
            Nàng im lặng một lúc lâu rồi tâm sự :
            - Tôi đang gặp một chuyện hơi khó xử ông bạn ạ .
            - …
            - Anh ta còn trẻ,sau vài lần đổ vỡ và thất bại trong đời,thất chí,anh chán đời và tự tử hụt hai lần…Ra nhà thương tâm thần và được gửi đến phòng mạch của tôi để được theo dõi.
            - Hắn ra sao ?
            - Người Á Đông,cao ráo,khá bảnh trai,thích đọc sách nghe nhạc,thích viết,thích du lịch,chụp ảnh và thích đủ thứ.
            - Người như vậy thì làm sao chán đời được ?!
            Nàng khoanh vòng tay trên ngực, ánh mắt trùng xuống :
            - Sau nhiều nhiều cái hẹn để tìm hiểu và phân tích,tôi thấy cuộc đời này không thích hợp với sự suy nghĩ cầu muốn thập toàn của anh ta.
            - Hắn muốn gì ?
            - Hắn đọc quá nhiều,hắn lăn lộn giữa đời với bao cái bất công phi lý và hắn muốn nổi loạn.
            - Bằng cách nào ?
            - Ừ nhỉ ! Điều này tôi đã không hỏi anh ta.
            - Chuyện ‘’ Khó Xử ‘’ của cô bạn nằm ở chỗ nào ?
            - Ở chỗ càng tìm hiểu hắn,tôi càng bị cuốn hút vào chiều sâu của tâm hồn hắn ?
            - Bạn muốn gì ?

            Cô đồng nghiệp nhúc nhích người trên ghế,dáng bồn chồn :
            - Tôi muốn gặp hắn thưòng xuyên để đi sâu thêm vào những ý nghĩ rất ‘’ người ‘’, rất văn học sâu lắng của hắn.Và càng lúc,tôi càng nghĩ nhiều về hắn.Làm như chuyện đời của hắn cứ bám cứng lấy tôi ngày và đêm.
            - Nguy hiểm !
            - Nguy chỗ nào ?
            - Biết câu tẩu hỏa nhập ma không ?
            - Biết.
            - Biết chuyện cô luật sư yêu anh chàng tù tội khi lo hồ sơ và cãi cho hắn không ?
            - Biết.Chuyện ấy cũ rồi.
            - Biết chuyện giữ gìn nghề nghiệp và không được tỏ tình cảm với bệnh nhân không ? Biết chuyện thầy giáo không được quyền yêu học trò của mình không ?

            Người đẹp vùng dậy,nổi cáu.Nàng quắt mắt :
            - Quyền ,quyền cái con khỉ ? Anh biết rõ như tôi biết,tình yêu không phân biệt ranh giới, đạo giáo,giai cấp địa vị.Tình yêu có sức mạnh,tình yêu là…là……
            Càng nói ,nàng càng hăng chí để diễn giải về tình yêu,nàng nói không biết mệt.

            Khi nàng ngừng nói thì chiều đã rơi xuống ngoài cửa sổ phòng mạch.Bờ sông còn ửng lại giọt nắng cuối.Trước khi từ biệt nhau,nàng choàng áo lạnh,quay lại với vệt tối thẫm trong ánh mắt.
            - Anh nghĩ sao ?
            - Chả nghĩ gì.Cái nghề của tôi là lắng nghe và biết cách để hiểu.
            - Tớ không phải là bệnh nhân của cậu.
            - Biết mà.
            - Biết gì ?

            Biết chỉ để mà biết mà thôi.Chuyện thất chí thì dễ xử.Chuyện tình yêu thì có khi không nên biết và hiểu nhiều quá.Nhức đầu.Nhức tim.Có hại !



            đăng sơn.fr
            ( to Hélène )






            6. ĐầY YÊU.






            Người đàn bà trẻ có thân hình hấp dẫn kể chuyện :

            - Anh ấy là một mẫu người đàn ông có nghị lực và bền bỉ,chăm chỉ,có trách nhiệm với việc làm và đời sống gia đình.Tôi yêu anh ấy điên cuồng ! Ngày nào cũng phải phone,tuần nào cũng phải thấy mặt.

            - Yêu điên cuồng nghĩa là làm sao ?


            - Chúng tôi ở xa nhau đến 600 cây số. Cuối tuần,tôi lái xe chạy như ma đuổi để gặp được anh và chung sống với nhau.Cứ thế đã hơn 6 năm nay.

            - Như vậy bà là người sung sướng trong tình yêu.Cứ việc nắm giữ lấy…

            Người đàn bà nhăn nhó,vẻ bức rức :
            - Tôi muốn anh ấy thuộc hoàn toàn về tôi.Cả ngày lẫn đêm.Tôi bị kích thích và xen lẫn sầu khổ khi không có anh bên cạnh.Công việc làm của tôi cứ thế mà không được xuôi chèo…Có lúc tôi muốn thử cắt đứt mối tình này.Tôi đã thử một vài lần rồi xuôi tay ,bỏ cuộc.

            - Tôi hiểu.Khi yêu,bà chọn những điểm nổi bật của Ông ấy để có những lý do rất cần thiết để yêu thương lâu dài.Bà có thể hy sinh thì giờ và tiền bạc để đến gần Chàng.Một trong những điểm làm Bà yêu mạnh như vậy là sự nghị lực và cái ‘’ Trách Nhiệm với Gia
            đình ‘’ Bà biết rõ Ông ấy không thể bỏ vợ và các con ?

            - Ông có cách nào để giúp tôi thuyết phục được sự chọn lựa của người tôi yêu ? Khi yêu,người ta chỉ có một hình bóng duy nhất trong trái tim mình.Phải vậy không ông ?

            - Đó là quan điểm của bà.Bà có chắc rằng ông ấy không còn yêu vợ nữa đẻ sống chung lâu dài với bà không ?


            - Như vậy,trái tim của đàn ông tham quá !

            - Tiếng Nói của Trái tim không có giống đực và giống cái bà ạ ! Đến một tuổi nào đó,người ta yêu và biết cân bằng giữa lý trí và tâm hồn.Bà dùng tâm hồn để yêu,còn chàng của bà cũng biết yêu nhưng vẫn không quên mình là người chồng và người cha.

            Người đàn bà đẹp cười,dịu dàng xen nỗi đau đớn trong khóe mắt :

            - Như vậy là bắt cá hai tay.
            - Bà đừng xem mình là một con cá.Và nếu là một con cá biết vẫy vùng,bà có thể bơi đi tìm vùng nước trong lành khác.Người đi câu không thể thả mồi theo bà bén gót.Phải vậy không ?

            - Nói như ông,có nghĩa là tôi nên chấp nhận cuộc tình như thế này ?


            - Nên và Không nên.Chuyện này còn tùy thuộc vào thời gian tính.Tạm thời thì Bà cứ yêu đắm đuối khi có thể được.Lúc trống vắng,hiu quạnh nhất,bà có thể trải lòng mình trên mặt giấy hoặc làm thơ tình. Đấy cũng là một cách cởi mở và tự an ủi cho tâm hồn mình.

            Người đàn bà đúng dậy,sửa soạn khoác áo với nụ cười rất đẹp.Tuơi như ánh nắng sáng vừa lọt vào bàn giấy .Bà nói trước khi ra cửa :

            - Ông nói đúng,vả lại tôi là một Writer đã viết chuyện tình từ bao năm nay.Kỳ sau,tôi sẽ thoải mái hơn với cuộc nói chuyện nhé.Hy vọng thế.

            Bà nhà văn vẫy tay chào từ giã dưới dãy nắng lăn tăn nghịch ngợm trên khuôn mặt chưa hề cạn yêu – Dù khoảng cách của đường dài,dù hoàn cảnh trớ trêu.Có lẽ đêm nay bà sẽ điện thoại cho chàng và nói :

            ‘’ Tình yêu em trao anh đã giúp em hoàn thành được một tác phẩm nói về sự không nên chiếm hữu.Em chưa cùng cạn để được yêu anh ‘’







            7. BIẾT 1,BIẾT 2…..



            Rời khung cửa sổ và cái nhìn mưa lất phất trên bờ sông thì chuông điện thoại reo trên bàn giấy.
            - Allo.Hết khách chưa ? Tao đến.

            Chủ từ xưng ‘’ tao ‘’ ấy là Alain,thằng đồng nghiệp rất thân như hai anh em ( Chữ Moi và Toi của tây nên dịch là Mày và Tao )

            Thằng tên ‘’ Tao ‘’ đẩy cửa văn phòng.Hắn ngồi xuống ghế sau cái bắt tay rất chặt.
            - Công việc của mày ra sao ? Alain hỏi.
            - Bình thường.Lâu lâu cũng sắp tưng tưng như mày.
            - Tao chưa khùng.Khi nào men mén,tao sẽ đến gặp mày.
            - Để làm gì ?
            - Thằng khùng ! Để mày chữa cho tao chứ làm gì ?

            Thằng bạn đồng nghiệp mở tủ vớ chai porto,tự động rót vào hai cái ly. Ánh mắt xanh của hắn chúi mũi vào mắt người đối diện.Hai thằng bạn ngồi nhìn nhau qua hai vành ly óng ánh.Lâu,rất lâu.Trong khoa tâm lý có đoạn chỉ cách giữ im lặng để dùng thì giờ suy nghĩ.Bộ óc con người cần có một khoảng trống cần thiết.

            Alain phá vỡ khoảng trống :
            - Mày gặp Hélène vừa rồi hử ? Con bé đang bị khủng hoảng vì cái thằng á đông như mày.Hình như lúc này mấy thằng á đông hay có vấn đề ….
            - Câm cái mồm mày lại.Không phải thằng á đông nào cũng giống nhau.
            Alain cười ha hả sau những câu chọc ghẹo và vào thẳng vấn đề :
            - Mày giúp được gì cho Hélène ? Chúng mình hẳn biết rằng giữa nghề nghiệp và tình cảm riêng nên phải giữ một khoảng cách ‘’ an toàn ‘’.
            - Mày nghĩ quá xa.Chuyện bò trắng răng !

            Alain đổi thế ngồi. Đôi mắt hắn mở to :
            - Mày chưa đủ sức hiểu Hélène bằng tao.Con nhỏ có cái tật yêu lung tung và không khẳng dịnh được lòng mình.Thời đại học, đã có lần nó tưởng nó yêu tao.
            - Rồi sao ?
            - Tao ghét cái Rồi Sao của mày.Tao có cảm tưởng là mày đang bị méo mó nghề nghiệp !
            - … Rồi sao ?
            Alain nhăn mặt,phớt lờ cái Rồi Sao kỳ cục :
            - Cứ thế,con nhỏ đổ vỡ liên tục với mớ tình cảm.Bây giờ tao thấy nó dứng chênh vênh trên bờ vực khi nó theo dõi chứng bệnh tâm lý của cái gã á đông rất nhạy cảm ấy.Mày nghĩ sao ?
            - Mày nghĩ gì ?

            Alain bực dọc :
            - Cũng may là nghề tao cứng.Nếu không tao sẽ nổi điên lên với những câu hỏi và trả lời kiểu lật ngược của mày.Thôi.Ngừng câu chuyện ở đây để đi ăn tối với tao.Vậy đi,tao sẽ bảo Hélène chuyển gấp cái thằng á đông ấy qua cho mày trị,tao chữa cho Hélène.

            Alain đứng dậy,với tay tắt ngọn đèn ở góc bàn giấy.Hắn tự tiện click con chuột tắt luôn cái máy vi tính và cái email mới nhất của Hélène đang khóc lóc từ Gmail.




            đăng sơn.fr
            ( to Hélène et Alain
            Je pense à vous !
            )





            8. LINH TÍNH.



            Cô gái trẻ ngồi xuống ghế.Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt không lộ nét buồn vui.
            Mà cần gì phải tỏ thái độ buồn vui.Cô đến đây để nói và để nghe.Cô muốn nghe điều gì ?
            - Cô có chuyện gì ?
            - Tôi có nhiều bức xúc trong lòng.Hình như tôi được sinh ra để chỉ sống một mình !
            - Tôi chưa hiểu điều cô muốn nói.

            Cô gái khoanh tay lại trước khuôn ngực.Cái áo hở cổ với vùng ngực đẫy đà làm nhức mắt người đối diện.Cô liếc xuống đất.
            - Tôi không gặp được một người có tính tốt để chung sống.Bao nhiêu mối tình cứ lần lượt đi qua rồi tan rã !

            - Như vậy là cô chưa bao giờ lập gia đình như phần khai lý lịch ở hồ sơ tôi đang có ?
            - Chưa. Tôi có sự sợ hãi khi bị quá ràng buột.
            - Mối tình dài nhất của cô kéo được bao nhiêu lâu ?
            - Khoảng hai năm là tối đa. Ông thấy sao ?
            - Tôi chẳng thấy gì cả.Tôi không phải là cô.

            Cô gái nhỏm người,dáng bồn chồn với cái nhìn của đôi mắt đẹp :
            - Theo ông,thế nào là tình yêu ?
            - Cô nghĩ gì về tình yêu ? Cô tìm điều gì ?

            Nhăn và đanh đá:
            - Tôi không thích câu hỏi của ông tí nào. Ông làm tôi khó chịu.
            - Ơ hay. Thế thì cô đến đây làm gì ? Có hỏi chuyện cô thì tôi mới biết cách giúp cô chứ.Phải vậy không cô nhỏ ?
            - Ai nói ông tôi là cô nhỏ ? Năm nay tôi đã 34 tuổi.
            - 34 tuổi cô vẫn còn là một bébé khi cô hỏi tình yêu là gì ?

            Bébé ngoe nguẩy mái tóc,thở dài :
            - Thú thật,tôi chẳng biết nó là gì.Tôi có linh tính nó là một món hàng làm người ta thèm thuồng khi ngó ngoài cửa kính.Mang về nhà,người ta dễ chán.
            - Cô rinh cái Tình Yêu về như thế nào ?

            Bébé lại nhăn :
            - Sau những cuộc gặp gỡ và đi chơi với nhau, ăn uống,lên giường,thử sống với nhau trong một thời gian ngắn,rồi chán nhau,chia tay.
            - Như thế đã bao nhiêu lần ?

            Cô nhỏ ngẫm nghĩ như một cách hồi tưởng :
            - Độ chừng một chục lần, ông ạ. Ông nghĩ sao ?
            - Tôi nghĩ cô chưa hẳn là một người lớn để biết yêu.
            - Theo ông,phải yêu như thế nào mới gọi là biết yêu ?
            - …

            Câu hỏi bất ngờ quá ! Phải nói như thế nào về Yêu và những cách thức để yêu ?

            - Sao ông im lặng ? Ông bị bí với câu hỏi phải không ? Sao ông không nhìn vào mắt tôi ?
            - Bébé à.Hãy nói về người cha của cô ?
            - Cha tôi là một người rất cứng rắn,hay nạt nộ, đánh đập vợ con.
            - Cô có hay bị đòn ?

            Mắt cô nhỏ đỏ.Giọng cô trùng xuống :
            - Thường.Nhất là lúc còn bé đến lúc 10 tuổi…
            - Sau đó ?
            - Cha tôi mất.Mẹ tôi có những người khác.Chẳng bao giờ bà sống lâu với những người đàn ông sau cha tôi.
            - Còn những người tình hoặc những bạn trai của cô thì sao ?
            - Tôi đến với họ bằng những bất an và cảm giác sợ hãi.Sợ họ giống như cha tôi,hung hãn,cộc lốc ,cho nên tôi ít khi nghĩ đến chuyện kéo dài để chung sống ?

            - Bây giờ thì sao ?
            - Tôi ở một mình.Nhưng có đôi lúc tôi cần có một người đàn ông bên cạnh.
            - Cô cần tìm điều gì ở một mẫu người đàn ông ?
            - Anh ta phải có sự dịu dàng,biết chú ý và nhất là biết tôn trọng sự độc lập của tôi. Có khó lắm không hở ông ?
            - Khó và không khó. Điều cần phải hiểu là vấn đề không hẳn đến từ cá nhân cô.Vấn đề khởi đầu từ cha của cô.Cho nên cô sợ khi nghĩ đến chuyện chung sống với một mẫu người giống cha cô.
            - Tôi phải làm sao ?
            - Cô thử chọn một trong 5 món bày trên cái bàn giấy này xem sao.Cô chỉ có 10 giây để chọn.Nào ,ta bắt đầu.

            Mắt cô nhỏ liếc trên hình dạng của 5 món đồ,cô lưỡng lự với cái màu đỏ rất bắt mắt của cái điện thoại di động,cô đưa tay sờ soạng rồi bỏ xuống,cô đụng cái vòng đeo tay màu nâu cùng một lúc,mắt cô liếc cái chùm chìa khóa màu vàng rực bên cạnh cái bìa đĩa Cd màu hồng đậm,cô chẳng hề chú ý đến cuốn sổ tay với trang giấy trắng mở rộng.Cuối cùng,cô nhỏ chọn cái đĩa hát .Mắt cô không rời cái điện thoại màu đỏ.Cô còn lưỡng lự như tiếc nuối.

            - Cô không thể chọn cả hai thứ mình đều muốn .Phải vậy không ? Tại sao cô chọn cái đĩa nhạc ?
            - Tôi..tôi thích màu hồng từ thưở bé.Màu hồng làm tôi có cảm giác nhẹ nhõm.

            Giọng cô bé trở nên dịu hơn như màu áo hồng và chiếc quần jean tím thẫm cô đang mặc.
            - Này cô bébé.Muốn hiểu xem tình yêu là cái con khỉ gì,cô nên tự tìm hiểu xem mình muốn gì và hiểu thật rõ mình ghét điều gì nghe không .Một khi đã chọn thì không nên nuối tiếc và lưỡng lự nữa.
            - Tìm hiểu lấy chính mình ! Đúng như thế.Có khó lắm không ông ?
            - Hơi khó chịu một tí.Hãy cầm cuốn sổ tay này và ghi vào đó những điều cô yêu thích và cả những điều cô ghét bỏ …..Kỳ sau đến gặp tôi và ‘’ nộp bài ’’.

            Cô nhỏ đứng dậy,vừa cười,vừa nhăn :
            - Ông làm như ông là thầy giáo bắt học trò nộp bài.Lỡ học trò không chịu làm bài thì sao ?
            - Cô nhỏ nè ! Cô đừng cứng đầu với tôi.Nếu không,lần sau nữa tôi lấy tiền khám đắt hơn. À mà này,lần sau đến,xin đừng mặc áo rộng cổ,tôi bị chóng mặt
            - Hihihi.Ai biểu ông dòm mần chi ?

            Cô nhỏ tên Bébé biến sau bãi đậu xe.Quay bước vào văn phòng,lắc lắc đầu cho đỡ chóng mặt với kiểu cười hihi lạ lùng ấy.Linh tính cho thấy cái ca chữa trị này khá nhức đầu.




            đăng sơn.fr




            #6
              dang son 11.07.2011 14:06:27 (permalink)







              9. BIẾT VÀ KHÔNG BIẾT…



              Alain gọi điện trước khi đến. Ở cái thời đại điện tử này,người ta có thể gửi một cái mail nhanh như chớp.Hoặc khi cần làm việc,giao dịch với nhau, người ta dùng webcam,Alain thích dùng kiểu cổ điển.Mặt đối mặt.

              Hắn đẩy chồng hồ sơ như muốn dọn bàn giấy để khỏi vướng mắt giữa người và người..Vẫn câu hỏi ‘’ Việc làm thế nào ? Trôi chảy chứ ? ‘’

              Khỏi cần trả lời trả vốn,cứ việc đi thẳng vào vấn đề cho tiện việc.
              Hỏi bạn :
              - Mày đã gặp thằng bé học viên của tao chưa ?

              Alain chau mày :
              - Bởi thế nên tao đến đây để tiện việc.Sao mày không đích thân chữa cho nó ?!
              - Mày hỏi cái câu ngu bỏ mẹ ! Tại sao tao phải chen vào giữa sự dậy kịch,viết kịch và vấn đề chữa trị tâm lý ? Việc nào ra việc ấy ông ạ.Nói đi,tao nghe.

              Alain rót porto vào ly,im lặng một chốc rồi thủng thỉnh :
              - Chuyện thằng nhỏ khá nặng.Nó đã trải qua một thời niên thiếu khốn nạn,bị chính cha ruột làm bậy lúc lên 10 tuổi.Lão ấy chết lúc nó 12 tuổi. Đến năm 18,nó chỉ thích và yêu người cùng phái.
              - Chuyện này tao không hề biết trong vòng hai năm nó theo khóa học.
              - Mày biết để làm gì ?
              - ….

              Alain nói tiếp :
              - Khoảng gần ba tháng nay nó bị người yêu bỏ, đâm ra thất tình.
              - Người yêu ?
              - Ừ.Người yêu của nó là một thằng luật sư, đẹp trai,con nhà giàu.
              - Rồi sao ?
              - Nó dửng dưng với việc làm,sắp bị đuổi việc.
              - Thế tại sao thằng bé lại tiếp tục theo học khóa kịch nghệ của tao ?

              Alain nắn cái cà vạt,tủm tỉm cười cười và trở lại cái đùa nghịch để phá tan sự nghiêm trọng giữa những câu hỏi nghề nghiệp.
              Hắn duỗi người,nhún vai :
              - Hahahaha…Chỉ có trời mới biết.tao đoán có thể nó đâm ra mê mày để quên đi tình yêu cũ.
              - Thằng quỷ chùa dịch vật ó đâm ! Mày đừng đùa như thế làm tao sợ.Tao là đàn ông,có vợ con rồi mà.

              Alain hù dọa :
              - Mày bỏ nghề đi là vừa con ạ.Ngu dốt thế ! Mới đây tao có hai gã bệnh nhân,có vợ con đàng hoàng, đùng một cái hai gã bỏ gia đình đi theo nhân tình là người đồng phái.Mày hiểu không ?


              Lắc đầu,chịu thua.
              Đâu phải chuyện gì mình cũng biết ở đời này.Biết để làm gì ? Biết để mà biết và hiểu được,thông cảm được hay không lại là một chuyện khác.


              * ( Viết để tặng Alex – Atelier d’écriture - với tất cả sự quan tâm )






              10. CHÊNH VÊNH.

              *Séance 1.


              - Theo tôi nghĩ, ông nên bỏ đọc và ngừng viết một thời gian
              - ….


              Có vài câu hỏi,thấy không nên trả lời ngay hoặc theo cách trực tiếp.Giữa một câu chuyện nên để một khoảng trống để suy nghĩ.Pause.
              Người đàn ông nắm hai bàn tay vào nhau.Trong ánh mắt hắn có nhiều điều ưu tư trĩu nặng.Hắn nghĩ gì sau khi đã đọc quá nhiều thứ về cái Có,cái Không của cuộc đời ? Có ích lợi gì khi lao đầu vào những câu viết từ các tác phẩm của Linda Lê hoặc của Đình Nghi và một số sách triết loại điên đầu,nhức óc ?! Thế giới chữ nghĩa của tâm linh,tâm thần có khi làm ‘’ hỏng việc ‘’.

              Hắn đặt lại câu hỏi về sự ngừng đọc và ngừng viết.Hắn không muốn giữ sự im lặng quá lâu.Và hắn nghe câu hỏi khác :
              - Ông có thể ngừng đọc những thứ oái oăm đó để chuyển sang đọc báo hằng ngày được không ?
              - Báo nhật trình chuyên viết về chính trị và những bản tin xấu như biểu tình,cướp của,bạo động,giết người ư ?
              - Ông có thể chọn những điều tốt để đọc.Mình có sự tự do tư tưởng !

              Người đàn ông xoa tay lên cằm :
              - Tôi cảm thấy mệt mỏi và bi quan trước cuộc sống.
              Hắn cười buồn.Khuôn mặt điển trai với thân hình cao lớn như vậy mà bị bi quan,chán chường sao ? 41 tuổi là chặng mức tràn đầy sinh lực của đời một người đàn ông.

              Thử đặt một câu hỏi khác cho hắn :
              - Ông có tin vào sức mạnh của tình yêu không ?
              - Không . Tôi đã chứng kiến được biết bao nhiêu cảnh người ta yêu nhau vội vã và bỏ nhau rất vội…

              - Hãy nói về tình yêu của cha mẹ ông ?
              - Cha tôi người Việt,mẹ người Pháp.Họ đến với nhau không bằng tình yêu mà là vì tình dục.
              - Sao ông biết ?


              Ánh mắt đỏ :
              - Cha tôi nói như thế khi ly dị,tôi ở với mẹ cho đến tuổi trưởng thành và ra đời.
              - Ông rất gần gũi với mẹ,phải không ?
              - Không. Tôi nghiêng về phía cha tôi hơn.Mẹ tôi là người sống về vật chất.Theo bà,người giàu có là người thành công.Chỉ vậy thôi.Tôi hợp với văn hóa và cách suy nghĩ của người á đông hơn.
              - Có khi nào ông nghĩ mình đang đứng giữa hai luồng văn hóa và thấy mình bị chênh vênh không ?
              - Điều này làm tôi mất quân bình.
              - Và sao ông đã không tìm được một người yêu á đông để lấy lại sự quân bình ?

              Người đàn ông tỏ vẻ mệt mỏi với những câu hỏi,hắn tỏ ý muốn tạm ngưng câu chuyện để lấy một cái hẹn khác.



              đăng sơn.fr


              * ( Linda Lê : – Evangiles du crime,Calomnie,Vois,Lettre morte …)
              #7
                dang son 12.07.2011 23:13:04 (permalink)





                11. SỢ !



                Người đàn ông có khuôn mặt dữ làm người gặp lần đầu phải sợ.Sợ đôi mắt và ánh nhìn như cuốn soáy vào mắt người đối diện,Sợ cặp lông mày dầy cộm và bộ râu rậm rạp che cặp môi dầy có vẻ tham lam.
                - Tôi muốn hỏi Ông vài điều.
                - Mời ông.Tôi nghe.
                - Tôi đã gặp nhiều bác sĩ về tâm lý, về cái vụ phân tâm học gì gì đó.Toàn những thằng nói láo,nói bậy.

                Gã bồn chồn,tỏ vẻ nóng nẩy .Cặp chân nhúc nhích theo nhiều phía . Đôi bàn tay nắm chặt lúc rời,lúc đặt mạnh trên bàn giấy.
                - Sao ? Sao ông không trả lời câu tôi hỏi ?. Ông có gì do dự chăng ?
                - Ông làm tôi sợ.
                - Tại sao ?
                - Vì vẻ hung hãn của ông.Có phải ông là người thích đánh nhau ?

                Gã cười gằn ,giọng chắc nịch :
                - Tôi không đánh nhau thường ở ngoài đời.Nghề của tôi là võ sĩ đánh boxe.
                - Mỗi khi đánh KO địch thủ , ông có thấy sướng không ?
                - Ông hỏi lạ ! Dĩ nhiên là phải sướng rồi.Nó ngã,tôi ăn tiền.
                - Còn nếu ‘’ Nó ‘’ không ngã ?
                - Thì tôi nổi khùng trong mấy ngày liền.
                - Bà nhà của ông có làm ông ngã lần nào chưa ?

                Gã nhắm nghiền mắt,tỏ vẽ suy nghĩ và đau đớn.Gã nhỏ giọng :
                - Nó bỏ tôi đi biền biệt từ 2 tuần nay.
                - Ông có biết bà đi đâu không ?

                Gã đập mạnh tay xuống mặt bàn.Xấp giấy tờ và cái computer run lên bần bật.Cái lọ đựng bút ngã xấp xuống mặt đất.
                - Ông khuyên tôi nên làm cách nào cho Nó trở về.Nó bỏ tôi để theo cái thằng tôi đã Ko trong trận đấu về mấy năm trước.

                - Dễ lắm. Ông đi kiếm thằng địch thủ ấy và gõ cho nó thêm một trận.
                - Con vợ tôi biết tôi sẽ làm chuyện ấy ,nó dọa sẽ không trở lại dù thế nào đi nữa.Vả lại thắng ấy có súng.Nó là thằng sưu tầm súng ống đầy nhà. Ông nghĩ sao ?
                - Tôi nghĩ là ông cũng biết sợ.Cách hay nhất là quên hẵn tình yêu cũ ấy đi.
                - Thôi tôi đi đây.Hóa ra ông cũng giống như những thằng đồng nghiệp chuyên nghề nói xạo kia.Chào ông .

                Gã dợm đúng dậy để nghe câu gọi :
                - Mà này.Trả tiền consultation cái đã.Nếu không,tôi cũng phải dùng đến súng.

                Liếc thấy nòng đầu súng lòi ra khỏi cái ngăn kéo.Gã biết gã phải làm gì . Vì theo lẽ dĩ nhiên,khi túng quá,người sợ và nhát gan quá cũng có thể làm liều.







                12. PHẢI LÀM SAO ?



                Người đàn bà hỏi có vẻ nóng lòng :

                - Ông thấy sao ? Bệnh tình của tôi có nặng lắm không ?
                - Theo bà, thế nào là nặng và thế nào là không ?
                - Làm cách nào thoát được cái mâu thuẩn vừa muốn bỏ việc làm, vừa không muốn nghèo đói của mình ?
                - Theo Bà, thế nào là nghèo đói ?
                - Ông có bao giờ bị nghèo đói chưa ?
                - Có. Thời quá khứ, lúc tôi còn đi học, chưa ra trường.

                Người đàn bà có thân hình hấp dẫn nhăn mặt :
                - Tôi nghĩ cái đói khổ thời ấy của ông khác cái của tôi.
                - Này bà. Tôi nghĩ bà đang đổi cái vai trò giữa tôi và bà. Bà đến đây để nghe những câu hỏi của tôi chứ không phải để tra khảo tôi.

                - Tôi ghét những người khó chịu như Ông.
                - Bỏ cái chuyện ghét hay thương đó đi. Ghét hay thương, bà cũng phải trả tiền khám của tôi như thường.

                Tò mò hiện trong cặp mắt đẹp :
                - Ông cũng là một người bị ám ảnh vì tiền ?
                - Nghề nghiệp của chúng ta khác nhau - Và người đàn bà đẹp rơi nước mắt...

                - Ông khinh cái nghề của tôi ? Nghề của tôi tuy không vốn nhưng có thể giúp bọn đàn ông đỡ phải hiếp dâm, làm bậy.
                - Không có bà, họ vẫn làm bậy được như thường.
                - Nè ông, những câu đối đáp của ông làm tôi nhức đầu, nhức óc.
                - Sắc đẹp và sự thông minh của bà cũng làm tôi đau đầu.

                Nước mắt ngừng, để cảm động ùa đến trên gương mặt người đẹp :
                - Điều ông vừa nói là thật ư ? Ông thấy tôi đẹp và thông minh ư ?
                - Bà có hai điều ấy để lũ đàn ông điên đảo và họ khổ vì bà.

                Người đẹp trở lại cơn cứng đầu, cãi :

                - Họ bỏ tiền để mua vui và giải quyết trong một chốc lát, ông nói sai rồi. Họ không khổ vì họ chẳng bao giờ yêu một người đàn bà phong sương mãi. Tôi muốn thoát ra khỏi cái nghề này. Phải làm sao hở ông ? Tôi xài tiền lớn quen rồi. Thoát ra tôi sẽ rơi vào tình trạng túng hụt.

                - Bà có tin rằng người ta luôn luôn có một vài giải pháp không ? Trời sinh voi, trời sinh cỏ.
                - Tôi không phải là một con voi ông ơi !
                - Bà muốn làm con gì ?
                - Tôi đã và đang làm một con điếm. Khi trời về sáng, tôi cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Tôi phải làm sao ?


                Tôi phải làm sao ? Tôi sẽ làm gì ? Tôi phải tìm được cách nào để tự giải thoát khỏi cái Tôi của mình ?
                Đó là những câu hỏi khó khăn nhất cho cái nghĩa To be or not to be. Bao nhiêu quyển sách triết đã đặt câu hỏi và có bao nhiêu người đã tìm thấy câu trả lời cho riêng mình ?

                Buổi chiều chìm xuống ngoài cửa sổ .

                Người đàn bà đứng dậy sửa soạn rời phòng khám. Bà nói : "Tối nay tôi sẽ không đi làm. Tôi muốn nghỉ ngơi một bữa để suy nghĩ. Nghĩ về con đường đã đi qua với bao khó nhọc, nghĩ về con đường đang còn dài trước mặt".

                Đôi mắt đẹp mở to ngạc nhiên khi thấy tờ Note honoraire đề hai con số 0 sau bốn lần đến tư vấn. Đôi mắt hỏi :
                - Tại sao ông không lấy tiền ? Ở đời này có gì là miễn phí đâu. Đừng làm như thế, tôi bị chạm tự ái và mang nợ. Này… ông…. Hay là để tôi trả công cho ông theo cái kiểu của tôi ? Tự dưng tôi đâm ra thích cái mặt giả vờ đóng kịch lạnh như tiền của ông và tôi muốn hậu tạ sòng phẳng.

                - Nè bà cố nội ! - Tôi lầm rầm và nói to - Bà muốn tôi ra toà vì cái tội…
                - Nếu tôi không nói. Ông cũng không nói. Ai biết ?

                Câu trả lời là Không !

                Không ai nói, không ai tiết lộ nhưng cái lương tâm nghề nghiệp vẫn có tiếng nói riêng của nó. Giàu hay nghèo cũng nên cần có lương tri.



                đăng sơn.fr


                #8
                  dang son 16.07.2011 12:41:02 (permalink)





                  13. ĐƯỜNG CUỐI



                  Người đàn ông đến trễ cả hơn 20 phút. Cái bắt tay khô cứng và mềm nhũn cho thấy cái dấu hiệu mất sức, thiếu năng lực.

                  Gã có dáng to cao, áo chemise mầu xám nhạt nhăn nhúm, cổ thắt cái cravatte nâu xậm, cái quần màu đen hiện rõ các nét nhàu vì lười không ủi cho thẳng thắn.

                  - Tôi xin lỗi ông đã đến muộn, tụi nhà nước lái Tram way lại giở trò đinh công, xe kẹt đầy đường...

                  Với cặp mắt buồn rầu, gã lèo nhèo hạch tội dân công chức hay đòi hỏi quyền lợi. Gã lầm bầm chuyện lạm phát, chuyện đập phá của đám trẻ trong những đêm cuối năm.

                  - Ông thấy trong người thế nào ?
                  - Tệ lắm ! Tôi ít ngủ, ăn uống không ngon miệng và tôi sụt mất 2 ký...
                  - Ông uống rượu nhiều, phải không ? Tôi ngửi thấy mùi whisky !

                  Gã thú thật :
                  - Mấy tháng nay, vì buồn bã, tôi uống một mình hơi nhiều. Văn phòng địa ốc sa thải tôi sau 15 năm làm việc. Vợ tôi đã bỏ tôi chừng 6 tháng nay, đứa con gái duy nhất mới 16 tuổi cũng theo đám bạn bỏ đi bụi đời, nghe đâu nó đang làm gái đứng đường…

                  - Bây giờ hãy nói về thời tuổi trẻ và những sự thành công của ông .

                  Mắt người đàn ông ngó đăm chiêu lên trần phòng mạch :
                  - Khi ra trường môn kinh tế học, tôi được cái hãng địa ốc danh tiếng mướn. Lương khá cao, tùy theo mức lãi suất và giao kèo. Tôi độc thân ham chơi. Đêm đêm vũ trường và đổi xe như thay áo. Các ả đào chạy theo những chiếc xe thể thao loại đắt tiền để hưởng những buổi nhà hàng sang trọng và nhiều thứ khác đến từ tôi. Tôi là gã công tử loại Golden boy càng lúc càng làm ra tiền, tôi chọn con nhỏ người mẫu làm vợ, mua cho nó cái Salon de thé loại hạng sang…

                  - Bà ấy có chăm chú làm ăn không ?

                  - Không. Nó trở chứng mướn đầy gái đẹp, biến cái tiệm nước thành ổ mãi dâm trá hình loại de luxe.

                  - Còn ông ?

                  - Tôi bị nó liên tục cắm sừng. Lúc kinh tế và thị trường nhà cửa tụt thang, nó bỏ tôi đi mất sau khi đòi ly dị chia của.

                  - Đứa con gái của ông thì sao ?

                  - Trời ơi ! Nó được nuông chiều đâm hư, bỏ học, hút canabis, nghiện rượu và bỏ nhà đi biệt.

                  - Ông làm gì để đối ứng với những điều đã xảy ra ?

                  - Tôi thất vọng, chán chường. Lũ bạn bỏ tôi hết. Tôi đâm cô đơn, thất chí mượn rượu để quên… Tôi đang có ý định muốn giải thoát đời mình, tôi muốn chết !

                  - Ông có giải pháp nào để thoát ra ?

                  Gã ngồi bật dậy, tia đỏ đầy tròng mắt đục :
                  - Ông có giải pháp gì cho tôi ? Đó là nghề của ông. Tôi chán tất cả, tôi mất đi niềm tin vào đời sống.


                  Giải pháp ư ? Rất có nhiều giải pháp cho một vấn đề. Con bệnh về thể xác cần phải có những liều thuốc đúng và hiệu quả sau khi được chẩn bệnh kỹ càng. Còn về tâm lý bệnh ?


                  Tôi bốc điện thoại, gọi thẳng cho bạn, tay tâm thần và chuyên về psychanalyste :
                  - Alain. Nhờ tí xíu. Tôi gửi cho bạn ông X… . Bạn khám xong, nói cô thư ký chở thẳng hắn vào trại dưỡng trí viện. Il est en danger.


                  Vắn tắt vài câu, chúng tôi cúp máy. Bạn đã tôi sẵn lòng.
                  - Này ông. Ông lái xe được không ?
                  - Để làm gì ? Tôi đến đây bằng xe điện tram.

                  - Không sao. Cô thư ký của chúng tôi sẽ đến đây trong vòng 10 phút, tôi gửi ông đến một ông đồng nghiệp. Ông ấy sẽ lo liệu cho ông. Ông sẽ có chỗ để nghỉ ngơi và bỏ rượu. Rượu không phải là bạn của mình.

                  - Thưa Ông. Đừng gửi tôi vào bệnh viện, tôi muốn được thong thả ở nhà tôi.


                  Cô thư ký bấm chuông vào phòng mạch với nụ cười khả ái. Người đàn ông uể oải chập choạng đứng dậy. Cái bắt tay không còn nhựa sống theo cặp chân lảo đảo ra cửa.

                  & & & &


                  Một tuần sau, nhà thương báo cho tôi cái điện khẩn :
                  - Ông X… đã chết vì đứng tim.






                  14. SEXY !




                  Cuối chiều, máy báo .Email :
                  "Avis de tempête ! Attention !"
                  - Alain d’Alson.


                  Cuối chiều cũng có nghĩa là mệt mỏi. Mệt mỏi sắp xếp lại vài thứ giấy tờ bệnh lý, nhìn ra cửa sổ thì thấy một chiếc xe láng bóng mang bảng số 75 (Paris) trờ vào chỗ đậu.

                  Cửa văn phòng đuợc mở rộng sau cái bấm chuông, người đàn bà trẻ đẹp, ăn mặc sang trọng và hấp dẫn, hấp dẫn thơm phức từ mùi nước hoa khi bước vào .

                  Giọng nàng sắc, nhọn như mũi dao :
                  - Chào Ông, tôi là nhân viên của Ordre National des Médecins đến để hỏi ông vài điều.
                  - Mời ngồi. Có chuyện gì ?
                  - Xin ông cho xem thẻ hành nghề.

                  Người đàn bà nhìn tấm carte một cách kỹ lưỡng và mở cặp lôi cái máy vi tính Book. Giọng nói như ra lệnh :
                  - Máy của tôi hết batterie. Ông làm ơn cho cắm điện. Tôi muốn xem hồ sơ bệnh lý của 2 người bệnh của ông đã tự tử chết trong nhà thương vào tháng vừa rồi.

                  - Tôi không muốn tốn tiền điện với cô.
                  - Thì ông cứ tắt cái máy hát đang nhả nhạc classique của Chopin đi. Tôi thấy khó chịu.

                  Tôi tuân lệnh tắt nhạc nhưng nhất định không cho cô nàng cắm điện nhờ. Đến nhà người khác mà thái độ hung hăng như thế thì…..

                  Nàng nhíu mày bực dọc móc từ sách tay cái Iphone kiểu mới nhất, gọi Google. Giọng xẳng lè :
                  - Cho tôi xem thêm mấy cái toa thuốc mà ông đã ghi cho họ. Mau lên, tôi không có nhiều thì giờ.

                  Cô ta nghiên cứu mấy cái toa thuốc, tôi có thì giờ chiêm ngưỡng cái bản mặt đẹp sắc sảo và tận tình nghiên cứu, phân tích bờ ngực hở như muốn đấm vào mặt người đối diện của cô. Ai đời đi làm việc cho nhà nước mà lại chưng diện, hở hang nẩy lửa à la mode như thế !
                  - Ông cho xem thêm danh sách các người bệnh ngày hôm nay của ông ? Nhớ đưa bản kèm Feuille de soin… (tiền bệnh phí)

                  Quay cái computer với hàng chữ giấy tờ, danh sách thu nhập về phía đôi mắt đẹp và hàng mi cong, tôi tiếp tục ngắm cái vẻ đẹp kiểu siêu mẫu của cô. Hàng mi cong nhíu mày lộ vẻ suy nghĩ và gật gù :
                  - Vậy cũng được.
                  - Được là sao ?
                  - Ông làm đúng bổn phận và chức vụ.


                  Tôi nổi cơn khùng, ấn ngón tay mở tiếp bản Symphonie 7 của Beethoven vì biết cô ta ghét nhạc cổ điển. Dòng violon làm cô nổi cơn :
                  - Làm ơn vặn nhỏ lại hoặc tắt quách đi.

                  Tôi cũng nổi cơn, nhìn rất sâu và rất lâu tận đáy mắt nguời đẹp. Nàng cúi xuống, chơm chớp cặp lông mi như biết mình đã đi quá trớn.

                  Sự im lặng kéo dài làm ngộp ngạt giữa hơi thở núp sau bộ ngực căng phồng.
                  - Tôi biết cô đang nghĩ gì ? Nè cô nhỏ. Lần sau nếu Hội Y Sĩ muốn kiểm soát việc làm của tôi, cô hãy vắng mặt hoặc cùng đi với một người già dặn hơn thì tốt nhất.
                  - Tôi cấm ông sỉ vả tôi.
                  - Nè. Đây là đất của tôi. Khi mệt mỏi và gặp người hung hãn, tôi dễ nổi cáu. Hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và đoán tôi đang muốn nói thêm điều gì ?

                  Nỗi yên lặng kéo dài đến nửa bản nhạc buồn thảm. Cô gái trẻ lộ vẻ lúng túng :
                  - Tôi xin lỗi ông về cái thái độ ban nãy. Tại tôi đang chịu nhiều áp lực.
                  - Xin lỗi bằng cách nào sau khi đã sung sướng hành tội tôi ?
                  - Ông… Ông…. Hay là ông mời tôi đi ăn tối để hòa hoãn với nhau ?

                  - Cô nói lạ tai ? Nạn nhân không phải là cô.

                  - Vậy hay là…để tôi mời ông, tôi đang đói bụng sau một ngày dài nên dễ cạu co.

                  Tôi chồm người, chỉ thẳng ngón tay ra cửa văn phòng :

                  - Nè. Tôi muốn cô biến ngay lập tức ra khỏi nơi này. Cô mà ở lại chắc tôi sẽ nổi cơn điên để ăn thịt cô …

                  Với vẻ mặt bất ngờ buồn hiu, cô gái chơm chớp nước mắt. Hình như thế. Cô quày quả ra cửa.

                  Ánh đèn xe ngoài bãi đậu cho tôi thấy cô đã ngồi khá lâu trong chiếc xe đẹp và đắt tiền của mình. Dường như khi tức giận và thất vọng quá đỗi, người ta hay muốn khóc.

                  Chưa kịp thấy hối hận vì hành động dã man của mình thì chuông máy di động reo.
                  Giọng bạn đồng nghiệp Alain nói :
                  - Cơn Bão đã đi chưa ? Con nhỏ khá đẹp hử mày ? Đi ăn tối với tao rồi nghe tao kể về con bé ấy. Chính tao gửi nó đến để "chẩn bệnh" cho mày.

                  Tôi ngao ngán gật đầu.
                  Bữa ăn tối với người bạn thân sẽ cho tôi vài điều buồn bã hay một điều thú vị bí mật nào đó ?.



                  đăng sơn.fr


                  #9
                    dang son 18.07.2011 13:20:21 (permalink)




                    14. TRÉO CẲNG NGỖNG.



                    Có nhiều chuyện không muốn gặp,không muốn nói ra cũng không được.


                    ***


                    Gã đàn ông ấp úng :

                    - Thưa ông.Chúng tôi yêu nhau và ăn ở với nhau đã nhiều năm mà vẫn chưa có mặt con nào ?

                    - Ông đã chuẩn bị làm cha chưa ?

                    Mắt gã sáng như đèn ô tô :
                    - Có chứ ông.Tôi chỉ mong được như thế.

                    - Thế là thế nào ? Con trai hay con gái ?

                    - Tôi mong có hai mụn con,con trai đầu để hy vọng nối dõi tông đường.Sau đó là con gì cũng được ?

                    - Được là thế nào được ?
                    - Con sinh đôi,sinh ba cũng chẳng sao ?

                    - Vậy thì ông còn chờ gì nữa ? Hãy tiếp tuc '' hành sự '' cho đến khi có tin mừng ...Sức khỏe ông tốt chứ ?

                    - Tôi khỏe như voi.Một ngày tôi có thể hình sự đến 5 ,7 lần.Mà nè ! Tại sao bác sĩ lại trố mắt kinh ngạc như thế ?!

                    - Tôi e là mình bị nghe nhầm.

                    - Trời ơi ! Xịt! Tưởng cái gì khó.Hồi tụi tôi mới lấy nhau,chúng tôi nằm trên giường cả ngày.Nửa kia của tôi sung lắm ông ơi ! Nó càng mần càng sung.

                    - Vậy sao gia đình ông lại chưa có tin mừng ?


                    Gã đàn ông thút thít :

                    - Chúng tôi muốn lắm Bác sĩ ơi ! Mà sao thấy khó quá.

                    - Ông bà có thể xin đi khám nghiệm về vấn đề thụ thai,hoặc cũng có thể thụ thai nhân tạo...


                    Gã cà giật ,cà giật ra chiều suy nghĩ :

                    - Tôi đã thử nhiều cách,lỗi không phải ở tôi mà ở nó.

                    - Thế bà nhà đã được khám nghiệm kỹ chưa.Bên gia đình bà ấy có đông anh em không ?

                    Người bệnh tròn con mắt :

                    - Ông bảo gì ạ ?! Bà nhà nào ?

                    - Ông ấm ớ thật.Vợ ông chứ ai ! Không lẽ là vợ tôi ?


                    - Trờì ơi ! Nhà tôi làm sao mang bầu được ?


                    - Nè.Ông đừng làm tôi nổi cạu nghe chưa ! Tôi không phải là một Sexologue.Ông làm ơn mang bà nhà đi chỗ khác để trị liệu.

                    - Tôi ..Tôi gặp chuyện khó xử.Một gã đàn ông thì làm sao mang bầu đưọc hả ông ?

                    - Ai là đàn ông ? Ông nói gì,tôi không hiểu ?!

                    - Thì Vợ tôi chứ ai vào đây.Chúng tôi là một cặp đồng tính,tôi làm chồng,nó làm vợ.




                    ***


                    Tôi ngậm ngùi,lẳng lặng ghi cho gã chồng một cái địa chỉ cấy tinh và dịch vụ đẻ mướn ở Belgique.Gã Chồng và cha tương lai mừng húm cám ơn lia lịa.

                    - Vậy là chúng tôi sẽ có tin mừng.Ông có chắc là vụ này được tròn vẹn đúng 99% không ? Tâm lý của chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng....



                    Tôi ngậm câm với ý nghĩ : Ngày con ông sinh ra đời.Nó sẽ lẩn quẩn với danh từ Ba - Mẹ.Ai sẽ là Bố và ai sẽ đóng trọn vẹn vaì trò của người mẹ ?

                    Chuyện còn dài và sẽ còn rất dài để tốn bộn xu !






                    15. NGÀY SƯƠNG MÙ.



                    Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện ngắn liên quan đến công việc của tôi.Miễn là Bạn phải hết sức giữ bình tĩnh và đừng nổi dóa.Riêng tôi,tôi đã quen với những lời thú tội như sau :



                    '' Người đàn ông ăn mặc rất hợp thời trang ngồi xuống đối diện với tôi.Ông ta thở dài với gƯơng mặt đầy chấn động :

                    - Tôi có vài điều muốn nói với ông .Tôi vừa làm mất trinh đứa con gái duy nhất của tôi.

                    - Cháu bao nhiêu tuổi ? !

                    - Nó vừa tròn 15 tuổi.

                    - ? ? ? . !!!

                    - Ông nói với tôi điều này để lương tâm ông đỡ bị cắn rứt ư ? Ông có thể đi tù.


                    - Tôi sợ ở tù nên tôi có cách của tôi ?

                    - Cách gì ?


                    Người đàn ông móc trong túi veste ra một khẩu súng,y dí mạnh nòng súng vào màng tai phải, chuẩn bị bóp cò.


                    Tôi cố gắng làm dịu hắn :

                    - Ông kể cho tôi nghe đi.Tôi có thể giúp ông để có một vài giải pháp.


                    Người đàn ông cưòi khẩy với màu mắt xậm tối.

                    - Khi vợ tôi bỏ đi sau khi ngủ với thằng bạn thân của tôi.Đứa con gái súc cảm vì sự chia lìa thảm hại,nó càng lúc càng dính lấy tôi.Nó hay đòi ngủ chung với tôi như một sự ủi an và chuyện gì đến phải đến


                    Gã nghiến răng lên đạn .

                    - Này ông.Tôi cho ông chiếc Porsche Carera màu trắng ngà đậu ngoài parking kia,đây là sâu chìa khoá xe.Tôi đã làm tất cả giấy tờ ủy quyền.Chỉ xin ông một điều : sau khi tôi chết,ông hãy liên lạc với Jenny,con gái tôi và giúp nó cũng như phụ với notaire trong phần quản trị gia tài và khuyên bảo ,lo lắng cho nó dùm tôi.Một người cha khốn kiếp,khốn nạn....



                    Gã dí đầu súng vào màng tai chuẩn bị dứt điểm.Nhanh như cắt,tôi tung chân đá trệch vào khủy tay gã.Súng nổ.Viên đạn bay thẳng chéo lên trần phòng mạch.Gã chưa kịp hoàn hồn,tôi nhảy bổ vào người gã,nện một cú đấm và tát liên tục vào mặt gã.Gã chúi nhào bật ngửa,chiếc ghế bị chổng nguợc vào mặt bàn giấy làm đổ cái Pc nhỏ trên bàn.Tôi tiện tay khóa chặc gã chán đời bằng cái còng số tám nằm sẵn trong túi áo.


                    Hết đuờng cục cựa ,gã gào lên ,hung tợn với tiếng rú.

                    -Thả tao ra,thằng khốn.Tao muốn tự do để chết.



                    Tôi giận dữ,đạp cho gã một cái nên thân vào cạnh sườn.Gã ngất đi với hai tia máu trào ra từ mép.

                    Gọi điện thoại cho nhà thương và cho cảnh sát cấp cứu,tôi thừ người,buồn bã '' .




                    ***



                    Chuyện ra sao,tới đâu ? Tôi không biết.Chỉ biết là tôi đã cứu được một mạng người.

                    Nhìn qua cửa sổ với màu đục trắng của sương lạnh gần của những ngày cuối
                    đông,tôi nghĩ sẽ có ngày tôi bỏ nghề. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và sợ những điều đã nghe và thấy.







                    đăng sơn.fr


                    ( Chuyện Đời -Psy Magazine ) ( C ) 2011 . 02 *



                    #10
                      dang son 22.07.2011 03:20:59 (permalink)



                      17. TRẢ GIÁ !


                      Người đàn bà không còn trẻ nhưng rất đẹp và quý phái. Cái đẹp không ở tuổi phơi phới thời 20. Cái quý phái không nằm ở bộ quần áo đắt tiền, hợp thời trang…

                      Dáng khoan thai ngồi xuống ghế. Khoan thai nói liên tục cái miệng :
                      - Có lẽ đây là lần cuối tôi đến gặp ông. Có thể trong vài ngày nữa tôi sẽ chọn cái chết cho mình.
                      - Này. Cô đừng dọa tôi. Tôi đã có hai con bệnh vừa đi bán muối trong tháng vừa qua. Bình tĩnh nào…

                      Đôi môi đẹp nhếch mép, giọng chán nản. Chán đến tột cùng :
                      - Cuộc đời này chó má thật. Gặp toàn chuyện gì đâu. Kiếp sau thà làm con chó hoặc cây cỏ cho xong. Những thằng đàn ông cũng là loài thú vật. Càng sống, tôi càng thù ghét đàn ông….

                      Mụ người đẹp lại rên rỉ lại thở than với cái giọng đặc biệt của miền nam nước Pháp. Chẳng có cách nào làm Mụ im mồm, đành ngồi nghe :
                      - Như Ông đã biết, tôi bị thằng dượng cha ghẻ hiếp lúc vừa 13 tuổi. 16 tuổi, tôi chán đời tự tử hụt đến 2 lần. Sau đó hành nghề trong mấy cái quán Bar hạng bét, tôi dâng thân xác cho mấy thằng khốn nạn…

                      - Mình vẫn có nhiều cách để thoát ra con đường đã và đang đi..

                      Mụ chồm người, bộ ngực nhỏ trông rất đẹp dưới chiếc áo màu Isabelle :
                      - Tôi làm đủ mọi cách để thoát thân đấy chứ. Tôi cặp kè với mấy thằng làm lớn trong bộ này, bộ nọ. Càng bằng cấp cao, chúng nó càng bẩn ông ơi. Sau đó tôi mở cái Salon de Thé loại de luxe trá hình, mức thu nhập cao. Cuộc sống và cách làm việc coi bộ khá hơn.

                      - Cô đang làm tôi điên đầu. Sống no đủ, tiền bạc rủng rĩnh, job tốt… Thế thì sao lại muốn chết ?!

                      - Ông có biết cái cô đơn là cái quái gì không ? Ông có nếm cái mùi nhục nhã của nghề điếm hạng bét và hạng sang chưa ? Sang hay hèn thì nghề mãi dâm cũng vẫn là cái nghề hạng hạ cấp nhất của xã hội.

                      - Không có nghề nào xấu, chỉ có người xấu mà thôi.

                      Khuôn mặt kiều diễm trở lại cái hồng hào có chút nhựa sống :

                      - Ông nói thật ư ? Hay là tại tiền khám đắt và cứa cổ nên ông phải an ủi tôi ? Mà Ông này, tôi thấy có điều gì không được ổn giữa ông và tôi. Có lý nào tôi cứ đến đây dâng tiền cho ông mà ông không mua lại cho tôi cái gì ? Công bằng nằm ở chỗ nào ? Ông chỉ có tài nói phét như mấy thằng Psy hay nói….

                      - Này Cô. Hãy rõ ràng trong câu chuyện. Tôi mua được gì ở cô ?

                      Mụ đàn bà đứng dậy, quay trước quay sau như muốn khoe hàng. Mụ nháy cặp mắt lẳng và mấp máy đôi môi gợi cảm :
                      - Tôi tưởng ông là người thông minh, nói ít hiểu nhiều. Thôi để tôi nói toạt móng heo cho xong : Trước khi tự tử, tôi muốn có sự công bình ít nhất được đến từ ông.

                      - Tôi không hiểu.

                      - Trời ạ. Cái mặt không xấu xí thế mà ngây thơ như con nít. Ngài ơi là ngài, thay vì phải trả tiền chẩn bệnh cho ông hôm nay, ông đóng cửa phòng mạch, hẹn với tôi đi ăn tối và sau đó mình lên giường, tôi bảo đảm ông không bị lỗ vốn. Sau đó : ….Boum ! Tôi dí khẩu súng vào đầu, ông sẽ quên tôi khi tôi chết.

                      Mụ đứng phắt dậy, chìa bộ mông tròn lẳng và nhìn sâu vào mắt người đối diện :
                      - Tôi cho ông một giờ để suy nghĩ. Tôi chờ câu trả lời ở cái nhà hàng ăn Buffalo cách đây 10 cây số. Khi chưa thanh toán xong nợ nần với ông và với tôi, tôi chết, ông sẽ ân hận suốt đời. Bye.

                      ........

                      Người đàn bà biến mất sau cánh cửa phòng mạch nhưng mùi nước hoa còn ở
                      lại. Thơm phừng, thơm đến độ nhức đầu.



                      đăng sơn.fr

                      #11
                        dang son 24.07.2011 12:13:33 (permalink)





                        ĐIỀU GIỚI HẠN CỦA HẠNH PHÚC




                        " Rien n'empêche le bonheur comme le souvenir du bonheur " *André Gide.





                        - Tôi thấy khả năng chịu đựng của mình đã quá giới hạn !

                        - Ông chịu đựng những điều gì ?


                        Người đàn ông phát từ trong cổ họng một tiếng gừ gừ như chú chó nhe nanh :

                        - Tôi hết chịu nổi con vợ hung dữ của mình.Ôi ! Những điều dịu dàng từ ngày cũ đâu rồi ?!

                        - Bà ấy đã làm gì ông ?

                        - Nó hành hạ tinh thần của tôi bằng những lời lẽ khinh thường.Nó làm như tôi là tôi mọi của nó....

                        - Từ lúc nào bà ấy bắt đầu hành hạ ông ?


                        Thân chủ nhíu cặp lông mày.Mắt nhìn lơ lửng lên trần nhà để khơi lại trí nhớ :

                        - Tôi nhớ không lầm thì kể từ khi mụ lấy tôi.Chúng tôi ở với nhau đã hơn 10 năm nay.

                        - Trước khi lấy nhau,bà ấy ra sao ? Ông ra sao ?

                        - À à ! Thời đó nàng ta hiền như con mèo con.Nàng nổi tiếng với cái tài mè nheo,nhỏng nhẽo...Tôi chiều chuộng,galant với nàng hết mực.Lúc lấy nhau,mụ từ từ leo lên đầu tôi.Có khi mụ đòi đánh cả tôi !

                        - Sao ông không bắt con mèo leo xuống ?

                        - Tôi ...Tôi sợ nó buồn nó sẽ bỏ tôi.Tôi sợ sống một mình lắm !

                        - Nhưng bây giờ thì sao ?

                        - Tôi bắt đầu thấy chán quá cỡ rồi. Đàn bà gì mà lúc nào ăn nói cũng chua như dấm !

                        - Ông có cách nào hòa thêm đường vào cho " đỡ chua " không ?


                        Thân chủ chồm người ra khỏi ghế.Dáng bồn chồn :

                        - Tôi không hiểu ý của ông . Làm cách nào đây ông ?

                        - Ông đang muốn gì ?

                        - Tôi muốn bỏ đi tuốt luốt dù trong lòng vẫn còn yêu nó một tí ti.

                        - Nếu đã muốn bỏ đi,thế thì ông đến đây gặp tôi để làm gì ?

                        - Tôi...Tôi muốn xem cái ý định của mình có đủ lý do để đứng vững hay không ? Vả lại,ngoài cái hung dữ,bà ấy là một người nội trợ đảm đang và khá mặn nồng trong việc chăn gối....

                        - Như vậy là ông vẫn còn yêu bà nhà.Chỉ có điều là ông không còn đủ " kiên nhẫn " nữa mà thôi...

                        - Lúc đầu ,khi yêu đắm đuối thì người ta dễ chấp nhận,sau này thì khó quá! Ông nghĩ sao,nên bỏ đi hay ở lại ?


                        - Tôi không thể nào có cái quyết định về cái " Có " hoặc " Không " trong việc nhà và việc Yêu của ông.

                        - Tôi thấy ông có vẻ " ba phải ".Tôi cần ở ông một sự nhận định và một lời khuyên

                        - Ông hãy thử học cách trị con cọp của ông .

                        - Bằng cách nào thưa ông ? Từ con mèo,nó biến thành cọp cái chỉ trong vòng một thời gian ngắn.Chả biết khi nào nó ăn thịt tôi.


                        - Này ông ! Hãy thử biến mình dữ hơn cọp.Hãy cho cọp ăn no rồi trị cọp.Thí dụ lúc ấy...nàng đang lim dim tận hưởng thì hãy lấy hết can đảm vồ nàng và thẳng tay nổi xung thiên.Đàn bà có vài sự thích thú khi được đàn ông có bản lĩnh bắt nạt.Thử xem.Trong vòng ba tuần lễ nữa thì trở lại gặp tôi.Đừng nghĩ đến chuyện bỏ rừng,bỏ cọp nữa.Tội lắm !


                        Người đàn ông tiu nghỉu đứng lên rời phòng mạch.Trông dáng ông ta thiểu nảo như một người đi săn về với tay không dù có đầy đủ đạn dược .




                        đăng sơn.fr


                        * ( Chẳng có gì ngăn cản được hạnh phúc bằng kỷ niệm của hạnh phúc )
                        André Gide .
                        #12
                          dang son 25.07.2011 15:32:13 (permalink)



                          18. BỆNH HAY LÂY



                          Cô gái không đẹp nhưng dễ nhìn.Cô không có đôi mắt mơ huyền của một người mẫu điện ảnh,cô không có khuôn mặt đầy nét trang điểm hoặc được tu sửa của một ả đào ca sĩ.Nói tóm lại,cô không được xếp vào loại nữ phái theo kiểu " hồng nhan đa truân " !

                          Nhưng cuộc đời cô lại " đa truân " như cô kể lể :

                          - Tôi đang sống với sự sợ hãi từ nhiều năm qua.Cha tôi - 70 tuổi - vừa mất từ hai năm trước vì chứng ung thư phổi dù đã không hút đến một điếu thuốc.Hai ông cậu của tôi cũng chết như vậy.Nghe đâu ông nội tôi cũng chết như thế.Hiện tôi đang ở với mẹ tôi sau hai lần tôi dang dở vì tình yêu...

                          - Vì vậy cô sợ ?


                          Cô gái chớp chớp đôi mắt,nhìn xuống đất :

                          - Tôi còn sợ nhiều thứ khác nữa

                          - Chẳng hạn như ....

                          - Tôi sợ bị thất nghiệp,sợ mẹ mình bị đau ốm mà chết,sợ sắp đến ngày tận thế,người ta nói tháng 12 năm 2012 là tận thế đó ông.Tôi sợ rắn,sợ chuột,sợ bóng tối.Sợ...sợ....

                          - Nè cô ! Tôi cũng có những cái sợ giống y hệt cô


                          Cô tròn đôi mắt :
                          - Nếu như thế thì làm sao ông chữa bệnh cho tôi được hở ông ?

                          - Tại sao cô lại " sợ " tôi không chữa được ? Tôi đang tìm cách để chống lại cái SỢ của cô


                          Cô gái trẻ im lặng để ngẫm nghĩ.Trông cô đẹp hơn,xinh hơn với cái nhíu mày dưới vầng trán rộng .


                          - Này cô ! Bây giờ là tháng bảy - 2011.Mình sắp hết hạn để sống rồi dó ! Vì theo cô nói thì năm 2012 là tận thế.Đứt phim !

                          Giọng cô cuống lên :

                          - Tội quá ! Tôi còn quá trẻ,năm sau tôi chỉ mới 28 tuổi.

                          - À há ! Vậy là cô vẫn còn thèm sống.Vậy sao không tận hưởng những điều mình đang có.

                          Cô nhỏ vẫn đổ cái chứng lì :

                          - Nhưng tôi vẫn bị ám ảnh về những cái sợ.Sợ đủ thứ...


                          Tôi bấm tay vào nút cái remote tắt ngúm những ngọn đèn của phòng mạch,tiện tay ném thẳng cái ly không đựng nước vào một góc tường sau lưng cô.Tiếng thủy tinh vỡ tan ròn rụm.Đèn đuốc được bật sáng trở lại để thấy cô gái đang hoảng hốt choàng tay ôm lấy bờ vai.Cô dáo dác trông như một con chuột nhắt.


                          - Sao ? Hết sợ chưa ?

                          - Tôi..tôi không hiểu điều ông đã làm. Để làm gì ?

                          - Cô nhỏ. Hãy thử cầm hai cây bút bằng hai tay và viết cùng lúc vài chữ vào tờ giấy trắng này.

                          - Không được đâu.Khó lắm ông ơi.

                          - Thử đi trước khi nói không được.


                          Cô gái nhăn nhó,hai cây bút chạy rất khó khăn dưới những nét chữ ngượng nghịu của hai bàn tay.

                          - Thấy không ? Cô đã viết được chữ " Pour quoi " dù không ngay hàng thẳng lối.Cô có thấy thoải mái khi viết không ?

                          - Không.Nhưng tôi đã hết sức tập trung và cố gắng.

                          - Cô đã nghĩ về điều gì khi viết bằng cả hai tay ?

                          - Tôi nghĩ đến những hàng kẻ của tờ giấy và chữ viết của mình.Tôi nghĩ đến chữ Pourquoi - Tại sao ?

                          - Lúc ấy sự sợ hãi vu vơ nào đó đã không chạy đến để vây hãm cô..Phải vậy không ?



                          Cô nhỏ rụt rè gật đầu.
                          Trong ánh mắt cô,tôi nhìn thấy một khoảng mông lung không chắc chắn.Và tôi hiểu tôi sẽ phải làm những điều gì để cô có thể bình thản sống trong khi chờ đợi " ngày tận thế " của cô.Mà có chắc gì là ngày ấy sẽ đến như khi nghe hù dọa để sợ ? Những cái sợ hãi tưỏng tượng thường có thể hay dễ lây.






                          đăng sơn.fr
                          #13
                            dang son 25.07.2011 16:57:39 (permalink)




                            BÓNG ĐÊM TRONG LÒNG NGƯỜI.



                            Đêm xuống. Lạnh, đục sương. Hai thằng '' Khùng'' có cái hẹn đi ăn tối với nhau. Chúng tôi chui vào cái nhà hàng quen thuộc và yên tĩnh ở đầu góc phố.

                            Thằng Bs chữa bệnh tưng tưng nhìn bạn :

                            - Tao ghét cái im lìm câm như hến của mày. Cái lưỡi dẻo như kẹo kéo của mày đâu rồi ?

                            - ...

                            - Tao biết mày đang có nhiều chuyện nhức óc. Khách của mày đã cướp đi cái lưỡi mày à ? Chuyện ra toà và nợ nần ra sao ?!

                            - ...

                            - Eh ! Mít khùng ! Nói đi, tao nghe. Nói về chuyện thằng cha đã ngủ với con gái của hắn đi đến đâu rồi ?

                            - ....

                            Alain ngậm mõm, tự động gọi rượu khai vị và tiện thể order các món ăn. Đĩa salade phó mát dê và chai vang Médoc 1999 được đặt lên bàn, màu vang óng ánh như nỗi buồn tận cùng đêm.

                            Thằng bạn tây nắn lại cái cà vạt màu tím rất cải lương của hắn. Trong mắt chứa đầy những dấu hỏi :

                            - Tao khuyên mày đừng nên quá xúc cảm với bệnh nhân. Ủa ! Sao mày khóc ?

                            - ...

                            Hắn ngồi yên, tù tì nhấm nháp ly rượu ngon. Hắn mở phone, điện thoại cho cô thư ký hỏi việc nhà thương. Hắn nói hắn có nhiều cái hẹn cho sáng mai và chuyển cho tôi vài ca dễ xử lý.

                            Trời bắt đầu đổ tuyết nhè nhẹ. Tiếng đàn dương cầm nhả bài Crazy of You nghe mà chán đời.

                            Alain lẩm bẩm một mình như độc thoại :

                            - Tao nghĩ mày nên bỏ nghề nếu không đủ bãn lĩnh để ngăn việc đời, việc làm và chuyện riêng tư. Freud à Socrat không phải là thầy của mày. Mày dỏm và yếu đuối về tinh thần lắm con ạ.

                            - !!!

                            - Còn cái chuyện dạy và viết kịch của mày nữa. Tao bắt đầu nghe mày bồ bịch tùm lum, mấy con học trò bắt đầu gấu ó vì cái tính lẳng lơ của mày.....

                            - ??? - !!!

                            - Hội đồng ban kịch có ý định gọi mày để khẩu cung đó. Con nhỏ Jenny nói mày có ý định ve vãn nó... Tao, tao.....

                            - Sư cha mày ! Thằng Chó tây. Ngậm mõm mày lại .

                            - Hahahahah... Mày tức tối để mở mồm đấy à ? Nói đi tao nghe. Mày chỉ là một thằng ở hạng cấp đồ đệ của tao mà thôi.

                            Tôi nhấc ly rượu vang hất thẳng vào vạt áo veston của bạn. Hắn biết điều giữ thái độ tỉnh bơ khi cầm khăn ăn lau vết rượu. Hắn gọi bồi thẩy ra chai whisky.

                            - Bạn à ! Hãy bình tĩnh ! Đêm nay, tao muốn say với mày. Mày chở tao về nhà mày. Dạo này, tao mắc chứng sợ cô đơn và sợ ma. Có gì thì cứ nói. Đừng hành hạ tao với sự câm lặng của mày.

                            - ...

                            - Hay là mày đóng cửa nghỉ một tuần cho lại sức. Những con bệnh của mày dể tao lo. Tao tống chúng vào nhà thương chừng hai tháng là đâu vào đấy.

                            Tôi lẳng lặng ăn uống, chậm rãi để hiểu bạn mình đang nói cái gì và đoán được cái gì. Tôi học được cách giữ im lặng để giải quyết từng vấn đề. Tôi đang nghĩ đến người cha thảm hại đang bị cảnh sát khẩu cung ráo riết.

                            Tôi định bụng sẽ ghé nhà thương thăm ông và làm mọi cách để ông ta không có ý định tự tử thêm một lần nữa.

                            Bạn tôi nói đúng và quá hiểu tôi. Nên chia cách rõ ràng chuyện đời và chuyện riêng. Nếu không, sẽ có một ngày tôi ngã quỵ.




                            đăng sơn.fr

                            #14
                              mưa phố núi 25.07.2011 17:01:46 (permalink)
                              Anh Sơn ơi !em thấy chuyện này hay nhất,vì rất hợp với phong cách của Anh -thầy thuốc .
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 10 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 146 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9