Biển Khát
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 19 của 26 trang, bài viết từ 271 đến 285 trên tổng số 376 bài trong đề mục
Lê Hoàng Trúc 18.07.2013 17:33:17 (permalink)
0
Ngược Thời Gian
 
Gió thổi người đi xa, ta đứng nhìn theo mây trắng
Không ngăn nỗi bóng tà, đau lòng miệng dâng tràn khóe đắng
 Thơ thẩn nhạt hồn, Vằng vặc bóng trăng treo
 
Những ngọn cỏ đầu đông bần bật run theo
Tựa khí trời muôn nơi sanh… hòa dòng cách cảm
Chúng mình nhớ nhau, bên anh mưa- mùa ảm đạm
 Câu nói chưa cùng, nay cách biển ngăn sông
 
Tiếng cười thương quen len lỏi vào bão giông
Em lắng nghe - trí  thầm ghi từng âm điệu
Vẽ lại hình hài qua ngọn lửa đêm đông
 
 
Một bóng sao bay chớp nháy giữa mênh mông
Lời thành khấn; phía bên anh bình yên hạnh phúc
Nếu một ngày cùng nhận  ra  qua tấm ván mục
Anh có còn e thẹn bén duyên em???
 
**Từ khi ấy... đêm không còn bình yên nữa....
Ta luôn đợi chờ những ảo mộng từ xa
Kiều Giang 26.07.2013 16:43:03 (permalink)
0

MÀU TRĂNG CÒN KHẮC KHOẢI ĐẾN BAO GIỜ
 
Đêm nay những cánh gió mùa thu thổi qua hồn anh,
 mà anh cứ ngỡ hơi thở của em từ đại dương xanh thẳm.
 Em xa muôn dặm, lặng lẽ lá vàng.  
Ai biết thu sang , hồng tươi chỉ thắm,
sao ta chỉ nhặt được  màu cúc vàng lận đận đa mang?
 
Xin cho mùi nguyệt quế trên da thịt em dâng lên trong hồn anh ,
để anh chết chìm dưới những đợt sóng ngầm trên biển thẳm Hawaii,
Thượng đế chỉ cho anh mảnh  hình hài thất thểu giữa nhân gian…
 
 Anh xin hôn lên Đồi Kim Cương trên đảo Wahu
 như hôn lên ngực em,
ngàn năm trào dâng tình ái,
đôi tay em ân cần khơi dậy những mùa trăng.
 
Xin cho anh níu ngàn năm vào đêm thẳm,
để anh hiểu thế nào là muôn dặm cách xa.
Tay em cuối trời khơi dậy phong ba,
nhưng trên tầng cao kia, anh vẫn thấy những ngọc ngà mà anh mơ ước.
 
Trần gian triền phược
Mây nước phù hoa.
Anh vẫn đi giữa tình em,
 anh vẫn đi giữa mùa trăng.
 Không có em,
màu trăng còn khắc khoải đến bao giờ ?
KG 20/7/2013
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2013 16:44:27 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 01.08.2013 18:03:14 (permalink)
0

               DARK RAIN tranh siêu thực của MARIA KITANO
CÒN MANG PHẬN NGƯỜI

Tóc chiều
vừa xõa ngang vai
Đời cho mấy giọt thu phai
nhớ người
Sông Ngân
làm chứng bên trời
Mắt khuya một cõi luân hồi nhớ quên

Người đi
trăng cũng chợt buồn
Câu thơ hóa kiếp cội nguồn sơ khai
Từ em
khăn lụa người trao
Nửa nghiêng biển thẳm
nửa phai suối nguồn

Ta về xóa dấu địa đàng
Mà sao muôn kiếp
còn mang phận người?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2013 18:49:32 bởi Kiều Giang >
NganGiang 01.08.2013 19:00:37 (permalink)
0
Xin phép viết hoạ đôi vần cùng Kiều Giang:
CÒN ĐAU PHẬN NGƯỜI
 
Còn đau
nửa mảnh tim côi
Nửa câu thơ cũ
Bên trời khóc than...
Dấu xưa
In bóng địa đàng
Người đi
Từ độ
vườn hoang lối chiều
Tàn thu
sầu đọng cô liêu
Ngẩn ngơ bến vắng
trăm chiều ruột đau...
 
Phận người
một kiếp bèo dâu
Dở dang duyên nợ
Hằn đau cõi tình...


 
Kiều Giang 02.08.2013 16:43:53 (permalink)
0
     VÔ THƯỜNG ĐÓA NGOAN
 
Tim ai
côi cút dặm trường
Cửa chiều chưa khép
còn vương lệ sầu
Mảnh trăng
vàng úa ngàn sau
Để cho
thơ nặng đời nhau
làm gì
Ngày xuân
còn lộng nét mày
Em còn
một nửa vòng tay ấm nồng
Đành thôi
mấy giọt tơ đồng
Giọt ngoài tri kỷ
giọt trong cội tình
Em về
khép cửa thiên đường
Lòng em
lại nở vô thường đóa ngoan...
        KG 2/8/2013

Cảm ơn Ngân Giang đã ghé thăm. Chúc NG hạnh phúc 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2013 17:19:20 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 08.08.2013 09:53:49 (permalink)
0
  MÙA THU VÀ EM

Tìm theo lá đỏ mịt mù
Em đi ngàn dặm mưa thu bụi vàng
Anh về ru giấc chiều hoang
Tiếng ai vọng giữa hôn hoàng tỉnh say

Người cho nửa sợi lông mày
Ai đem buộc chặt kiếp này vào em?
Tay nào  ngát nhuỵ thu đông
Lược nào em chải mấy dòng tơ xanh

Môi nào mọng giữa giấc anh
Tiếng em - oanh yến trên cành sương mơ
Áo nào đẫm nguyệt đào tơ
Gót nào dẫm nát cả bờ thuỵ miên

Tiếng em vụn vỡ giáo đường
Chúa về ngơ ngác thánh chương bàng hoàng
Làm sao nhặt hết thu vàng
Gửi em mùa vắng ngỡ ngàng dấu yêu!


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2013 09:55:48 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 16.08.2013 21:34:31 (permalink)
0

                        
                   CÓ LỜI THƠ NÀO CỨU RỖI DÒNG SÔNG 
 
Những chiếc lá thu chưa kịp vàng
đang run rẩy uống những giọt mưa còn sót lại
của một thuở trần gian không yên ả
như hồn ta đang quay cuồng trong bão tố giận hờn em
 
Ta chỉ xin làm một vì sao thức đêm
cố quên đi muộn phiền
thắp sáng  trong hồn em vĩnh cửu.
Đêm nay ta lang thang trong bầu trời hoang
để tìm những gì mà mình không thể có
và tha thiết tặng em những gì mà em chẳng cần.
 
Em bơi thuyền theo dòng sông thời gian ngược về dĩ vãng
những lá thu xưa chết cạn giữa hồn em.
Nhưng em vẫn ngồi lượm từng vì sao
để khắc chân dung một thời mộng mị.
 
Em u buồn vứt những cánh hoa vào bờ nguyệt lạnh
để trả thù muôn dặm trần gian khúc khuỷu gập ghềnh.
Những tháng ngày giọt đắng lênh đênh
thấm vào mây hoàng hôn dập dồn cuối bãi.
Còn ta yêu em, nhập vào mắt đêm hoang dại muôn trùng.
 
  Khuya rồi, sao em còn ngồi viết những vần thơ trĩu nặng tâm tư
rồi ném vào khoảng không để ta nhặt về ấp ủ
Ta khắc lời thề lên vầng trăng
đến ngàn năm bài thơ của em cũng chẳng cũ bao giờ.
 
 Ta là dòng sông bơ vơ gởi thân nơi bến bờ nhân thế
đâu còn sợ gì dâu bể
một nốt nhạc trầm từ tay em cũng đủ ru hời giấc ngủ của dòng sông.
Thế mà tình em mãi mãi mùa đông
để dòng sông ta muôn đời chết lạnh.
Có lời thơ nào cứu rỗi dòng sông !
        KG 16/8/2013

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2013 19:11:43 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 20.08.2013 09:56:10 (permalink)
0
                   LỊCH SỬ

" Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích"
                                                    J.J. ROUSSEAU

 
1.Người ta đẩy tội ác cho trôi vào quá khứ
Và đem lời nguyền đặt cược với tương lai?
Để quên đi cơn bão quét qua thế kỷ
Và chăm chú nhìn vào chiếc bánh vẽ phồng to như mặt trời

Người ta đem thiên đường bán rao giữa chợ
Và những đồng tiền chết đuối trong túi những
gã tự cho mình là kẻ tiên tri
Hoàng hôn khắc khoải đợi chờ

2. Hôm qua ta đào lịch sử
Thấy xương khô của những tên ngốc
Hôm nay ta đào lịch sử
thấy xương những ông vua giả danh hiền triết
cùng đùa bỡn với những tên pháp thuật
làm ma treo cổ lương tri ở pháp trường

Có phải chăng lịch sử
cũng dành những trang
để làm trò đùa nhảy múa của những tên bạo chúa
nhân danh...?


3.Và những giọt nước mắt vẫn sẽ chảy trên trang sử hồng
bát mồ hôi tưới lên những di chứng xám
Bàn tay cháy sạm ước mơ
Tuổi thơ bần cùng đạo đức
Những chiếc loa đẻ bài thánh ca đỏ rực
Gia tài khánh kiệt ông cha
quỷ ma lập đàn tự phong thánh
Quyền uy cuốc đất trồng hoa trên lưng bất hạnh
nuôi cỏ dại trên cánh đồng màu mỡ máu xương
Nụ cười rú lên trong đêm trên những xác thân mục rữa
Tương lai không điểm tựa
Ước mơc xanh là mục tiêu của tham vọng dối lừa

 
Người ta từng ngày quảng cáo lòng nhân
Lừa đảo cũng được vinh danh
Niềm tin nằm dưới thanh gươm tuốt vỏ
Trung thực đồng nghĩa với ngu si
Chân lý là điệu múa của quyền uy và ngụy biện

 
Chẳng có chân lý - chẳng còn niềm tin?
Người ta đang lang thang vào tội ác.

       KIỀU GIANG

<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2013 10:01:24 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 06.09.2013 22:16:26 (permalink)
0

       ĐƠN SƠ NHƯ MỘT LỜI CA
Ta vẫn đi trong lung linh gió bụi trần gian,
 gặp em giữa mênh mông bến bờ thi ca nước mắt.
Ta cúi xuống môi hôn trăng sao vằng vặc,
yêu em ngàn đời hương sắc giấu trong tay ? 
  
Xin mặt trời làm chứng cho những cơn say
ta mơ ước thành con chiên ngoan đạo,
 mà lòng ta ngậm ngùi nuôi gió bão
dập vùi giữa môi người một kiếp văn chương.
 
Thương em muốn làm một thảm cỏ xanh
vướng vào sắc-không diệu thường ngàn năm tiếc nuối
 vần thơ ta  một đời rong rêu đá cuội
lại hóa thân thành cuộc tình không có tuổi - cho em.
 
Giữa đất trời, ta xin làm một gã hát rong
Để ta hát trong mênh mông tình em
 hát cho đau thương trần gian
hát cho nhọc nhằn thương nhớ
ngàn năm mắc nợ… một thuở u hoài.
 
 Đêm nay những cơn gió mùa thu thổi qua dòng sông,
thổi qua hồn anh,
 mang hơi thở của tình em,
làm chênh vênh nỗi sầu thiên cổ
biết nơi ngàn trùng em còn trăn trở cùng ta ?
 
Em ơi, tình ta như gió, như sương
nhập vào  man man trần thế
mênh mông như màu xanh của bể
Và đơn sơ như một lời ca…
    KIEUGIANG 6/9/2013
 
 
 
 
 
 
 
 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2013 13:23:43 bởi diên vỹ >
Kiều Giang 22.09.2013 09:20:55 (permalink)
0

   YÊU NGƯỜI GIỮA GIÓ BỤI TRẦN GIAN
 
Một ngày dòng sông xui ta
leo lên đỉnh của đám mây mùa thu
đang lững lờ trên bầu trời biên biếc nụ hôn,
không phải để đi tìm một giấc mơ hoang,
mà chỉ để tìm em trong thế gian triền phược.
Em xa biền biệt suối ngàn.
 
Sợi nắng mùa thu huy hoàng rơi trên áo em,
nhưng em nói rằng điều đó đâu có nghĩa gì
so với nỗi cô đơn ngàn năm em gánh chịu,
đó chỉ là trò đùa của con tạo,
trên lưng bất hạnh loài người.
 
Những giọt sương đêm lấp lánh như  ánh sao mai,
nhấp nháy trong hoài niệm xa xôi
của loài biết cười biết khóc,
trôi theo sự mê hoặc của tháng ngày.
Em đem ký ức vùi chôn vào sự đau thương của bàn tay đời bâng khuâng lam lũ,
một thuở bôn ba kiếm tìm nhành hoa nở muộn cuối hoàng hôn,
em để lại hơi thở dập dồn trong sóng mắt cuồn cuộn hồn thơ,
thức suốt ngàn năm bơ vơ
giữa bến bờ nhân thế.
 
Nhưng em đành nhận làm loài hoa thiên sứ,
tím ngát thế gian,
ban phát yêu thương cho cõi vô thường mộng mị,
run rẩy dưới ánh mặt trời,
và mỉm cười cùng tay người trong đêm trừ tịch,
thắc thỏm đợi tình em.
 
Mai ta về cùng bát ngát mùi hương loài hoa diên vỹ ,
em không giận hờn ta đã ngày đêm thui thủi yêu người
giữa gió bụi trần gian.                         
                KG 2/9/2013

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2013 09:25:07 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 12.10.2013 23:01:05 (permalink)
0
       YÊU GIỮA THU VÀNG
 

 
Mùa thu
lướt qua phím đàn em nức nở
Thương ai,chiếc lá vàng
ôm nỗi nhớ lung linh
Mùa thu nay về,
chỉ có một mình anh
Cây trút lá ngập hồn thu
muôn thuở.

Đêm nay giọt thu
rót đầy thêm nỗi nhớ
Mắt em long lanh,
anh nợ với ngàn sao
Vầng trán em,
anh khao khát trời cao
Vòm ngực ấy cùng vòng tay em rực lửa

Anh biết rồi,

ngày tháng cứ qua mau!
Ta thương tiếc
những rẩy run dĩ vãng
Từng khoảnh khắc
môi người dâng lãng mạn
Hương sắc cuộc đời,
mình trút cạn cho nhau

Anh nhớ em,

trăng quặn nửa hồn đau
Nghe cát bụi
rũ nhàu hương phấn mộng
Anh đi giữa mênh mông chân trời rộng
Lạnh buốt đôi vai
hoang vắng tinh cầu

Không có em,

mây hoàng hôn hấp hối
Anh lặng thầm
vẽ vội nét thu phai
Và cẩn thận
khắc lời em lên đá
Thuở em còn ngần ngại tiếng yêu ai

Nay ta về

cất giữ nụ hôn môi
Vào ký ức
của mùa thu năm trước
Và tất cả những gì ta có được:
Giữa thu vàng,
người đã nói yêu tôi…
SG 30/9/2013

<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2013 23:07:12 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 02.11.2013 21:20:58 (permalink)
0

    AI ĐÃ BÓP NGHẸT TIẾNG HÓT CỦA LOÀI CHIM
 
Làng ta,từ thuở hồng hoang của đất trời
loài chim vẫn thánh thót cho cuộc trường tồn quê mẹ,
vinh danh ngàn đời  ân sủng của đất đai,
tiếng hót đọng lại trong bình minh của mặt trời,
vẫn ngân dài dẫu ngàn năm khốn khó.

Thiên thu mưa gió,tiếng hót vẫn vút tận trời cao,  
dù bão tố phong ba không bao giờ im tiếng
làm vỡ tung những đêm đen đất nước
vang vang trong mênh mông trần gian,  
vinh danh tình thương,
thấm vào máu xương cha ông muôn thuở
cho rạng rỡ tự do,
cho vĩnh cửu thi ca
hát cho những đứa con hiền lành gió sương lam lũ ,
hát cho muôn đời huyền sử lung linh ,


Nhưng một ngày kia,
cơn bão bấc xa lạ ập về , cả trời giông bão
mang theo cơn lũ hoang của thế kỷ,
cuốn phăng đi màu xanh tuyệt mỹ quê hương
và  ước mơ ngàn đời trong cuộc hành trình đi tìm ngôn ngữ .

Lũ chim sáng nay im bặt tiếng ca,  
nhìn những cột mốc quỷ ma dịch xuống đầu làng,
đâm sâu vào ký ức xanh một thời oanh liệt
đâm sâu vào linh hồn ngàn năm của mẹ,
tứa máu tri thức ông cha

 Lũ chim khản cổ gọi bình minh
về giữa trời xanh,
bằng những lời ca gian nan mòn mỏi ,
giấu kín vào thời gian nức nở của một thời mạt vận sử xanh.


Nhưng người chủ làng lại cất tiếng ca vang
giữa đêm đen tàn nhẫn với quê hương,
rằng đó là tất mệnh hiển nhiên của  lịch sử,
cúi mặt đi trong đêm như loài sâu bọ,
bỏ ngoài tai tiếng hót sông núi hiển linh
đang réo gọi thiên thanh giữa trùng trùng bão tố,
chẳng còn chút xót thương tư lự ,
đâu có biết rằng ngàn đời xưa, và cả ngàn đời sau,
chưa bao giờ làng ta làm mất một cục đất linh thiêng.


Loài chim vút lên giữa trời xanh
gánh trên lưng thời gian vết thương nhọc nhằn thế kỷ
bỏ làng đi trốn vào nỗi ưu tư  treo ngược giữa trời,
ngoái nhìn lũ ma trơi ngời ngời nhảy múa bên lịch sử tàn tro.
bóp chết ước mơ của lời ca núi sông vĩnh cửu.

Đêm nay ta hát cùng dòng sông,
đi giữa thiên thu đất trời quê mẹ,
ngàn đời mắc nợ tiếng chim, mắc nợ tình em,
mênh mông quặn buồn thương nhớ
mơ một ngày hội ngộ 
giữa bình minh.
   KG 9/2013


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2013 21:41:04 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 17.11.2013 12:15:36 (permalink)
0
Nói Với Mùa Thu

Một ngày biển xanh nói với ta,
rằng em đang ngồi mơ mộng bên bờ trăng,
nhớ về một thuở xa xăm
đam mê hờn giận.

Cơn mưa mùa thu muốn mở cửa hồn em
để rắc lên những hạt bụi vàng trăm năm dành dụm,
nhưng em một mực khước từ.

Em thẫn thờ trải tim mình lên sóng,
gánh cô đơn đi về biển xanh,
ngất ngây theo từng cơn gió lộng,
chối từ ánh mắt phồn hoa.

Những cơn gió thổi qua ký ức của loài chim,
mang theo tình em bay vào biển thẳm mênh mông,
bỏ lại một thời dĩ vãng,
có ai hiểu được giọt mưa thu sáng nay,
đang gánh trên lưng nước mắt hay nụ cười?

Đêm nay ta lặng lẽ đi tìm giấc mơ em,
trôi theo đám mây trần gian ngàn năm gánh nỗi ưu phiền.
Ta thấy em ngồi hát với vầng trăng,
rằng em không còn tin vào nụ cười dâng lên
từ những đợt sóng tình nhân thế, gập ghềnh dâu bể,
dù ngan ngát hương hoa.

Em nói cùng ta,
cánh gió mùa thu thổi qua trần gian
đã làm tung cát bụi vô thường,
phủ mờ nét văn chương mà bao năm
em đã đổi bằng cơm áo,
chiếc lá vàng phủ màu hư ảo
lên giấc mơ em ấp ủ muôn đời.
           KIỀU GIANG
      ( Đã đăng ở diendan.org)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2013 12:26:00 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 20.11.2013 16:22:24 (permalink)
0
Em Lại Trở Về Trong Giấc Mơ Anh

Những chiếc lá vàng đưa tay níu lấy mùa thu
xạt xào buốt giá giữa mùa đông
làm cho hồn em trăm năm trở giấc

Cành Iris vẫn lung linh tím thẫm
dịu dàng mơ mộng ướt đẫm sương đêm
Trong khu vườn nhà em, hoa bảo cùng anh
rằng những cơn gió mùa đông
thổi qua hồn em làm rối tung bao tầng ký ức
một đời em dấu trong những trang thơ
bơ vơ qua những mùa lá vàng không yên ả
còn tình anh như vì sao lạ
chìm giữa mênh mông

Ta đưa nhau về giữa mịt mù tháng năm
đi kiếm tìm một điều có thể
giữa bàn tay của những kẻ đi gieo rắc sự sợ hãi
về những điều được cho là không thể của nhân gian

Anh nguyện làm những giọt thu tinh khiết cuối cùng
tưới lên nỗi khổ đau của em trăm năm gánh chịu.
Những ray rức cuộc đời, xin người gởi lại hồn ta

Hôm nay em trở về trong giấc mơ anh
mang theo những mảng đời đầy thương tích
từng đi qua những mùa thu chết
sương lạnh đầy hồn, nghe gió bạc đầu
reo trên bao tầng núi thức mùa đông

Có phải chăng
anh vẫn gánh trên lưng thời gian
nỗi niềm gian nan thế kỷ
để cùng em đi tìm chân trời tuyệt mỹ vô ngôn.
    KIEUGIANG 20/11/2013

<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2013 16:38:42 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang 02.12.2013 21:34:17 (permalink)
0

BÓNG TỐI

Người mẹ mù
tay mò mẫm lên di ảnh của năm đứa con
những nén nhang đã tàn từ lâu
nhưng mẹ vẫn ngồi im trong bóng tối.

Những đứa con mẹ đã ra đi trước anh
hơn nửa thế kỷ
hôm nay mẹ lại sờ lên di ảnh anh,
không còn nước mắt
để nhỏ xuống vinh quang

Trong căn nhà mục nát trăm năm
mẹ vẫn còn ngồi giữa mấy tầng bóng tối
hình như ngoài kia
súng còn nổ
kẻ cướp
đang ở sau lưng
làm sao mẹ đẻ thêm được cho anh
những đứa con…
trong bóng tối.

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2013 21:38:38 bởi Kiều Giang >
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 19 của 26 trang, bài viết từ 271 đến 285 trên tổng số 376 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9